• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Mượn tiền của quỷ vương (1 Viewer)

  • Phần 4

16.

Sau khi Từ Vãn Phong rời đi, Tạ Ninh ra vẻ chảnh chọe ở trước mặt tôi đi lại.

Tôi lười nhìn cái dáng vẻ đó của cô ta, mở cửa ra ngoài. Trước khi đi, tôi nói với cô ta:

“Mấy thứ này đều vô dụng thôi. Chỉ dựa vào chút phép thuật dương gian cỏn con vẫn chưa đủ để đối đầu với tai hoạ mà cô đang vướng vào đâu. Cô tốt nhất là nghe lời tôi, đi gom lại từng tờ tiền đã tiêu xài đi.”

Tạ Ninh hiển nhiên không tin. Tôi vừa ra khỏi cửa, cô ta ở sau lưng đã đóng sầm cửa lại.

Tôi chẳng thèm quan tâm, lon ton chạy ra ngoài.

Tôi cảm thấy Từ Vãn Phong sẽ không đi quá xa. Quả nhiên, khi đi đến tầng dưới ký túc xá, tôi liền bị cô ấy kéo đến một góc ngoặt.

Từ Vãn Phong hào hứng ôm lấy tôi.

“Phạt Phạt bảo bối ơi, không ngờ cậu học ở đây luôn đó.”

Tôi chớp chớp mắt, đẩy cô ấy ra.

Từ Vãn Phong mặc kệ, tiếp tục nói chuyện một mình. Tôi quan sát cô ấy một hồi lâu.

“Không phải lúc này cậu nên chăm chỉ học tập thật tốt sao? Giả thần giả quỷ lừa gạt người khác là như nào?”

Tôi thở dài thườn thượt, cô ấy xấu hổ gãi gãi đầu.

Nhớ năm đó, Từ Vãn Phong cực kỳ say mê với huyền học và mấy chuyện quỷ thần. Sau khi biết được nhà tôi mấy đời đều có khả năng đoán mệnh, cô ấy liền dính lấy tôi.

Thậm chí có một khoảng thời gian cô ấy không đi học, ở nhà tôi chăm chú nghiên cứu cách mở thiên nhãn.

Tôi và Từ Vãn Phong thân thiết với nhau trong một khoảng thời gian dài. Đến khi cha tôi đột nhiên mất tích khi đang dẫn độ cho hồn ma, tôi mơ mơ hồ hồ mà trở thành pháp sư dẫn độ thay thế cho cha. Sau đó, chúng tôi mất liên lạc.

Tôi không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào cho cô ấy. Suy cho cùng, người có duyên ắt sẽ gặp lại nhau.

Trong tình hình hiện tại, xem ra duyên phận giữa tôi và Từ Vãn Phong vẫn chưa cạn.

Chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau, tiện thể kể cho cô ấy nghe về chuyện của Tạ Ninh.

Rõ ràng là cô ấy rất ngạc nhiên, nhưng lại giả vờ như đã biết từ đầu vậy. Tôi cũng không vạch trần cô ấy, tiếp tục nói:

“Tạ Ninh nhất định sẽ lại tới tìm cậu. Đêm nay Dạ Trụ thể nào cũng sẽ lại tới tìm cô ta. Đến lúc đó, cậu phải nói theo tớ đấy.”

Nói xong, tôi thở dài:

“Đây cũng là lần nhắc nhở cuối cùng của tớ. Nếu cô ta vẫn tiếp tục mê muội, không chịu sáng mắt ra thì cũng không thể trách tớ được.”

Từ Vãn Phong gật đầu, tỏ ý rằng đã hiểu.

17.

Khi tôi trở lại ký túc xá, trời cũng đã tối.

Đèn trong phòng đã tắt, trước giường mỗi người đều có đôi dép lê, tôi đoán là mọi người đều đã đi ngủ.

Lúc tôi vươn vai chuẩn bị leo lên giường, thì thấy trên giường Tạ Ninh có một bóng đen.

Cái bóng đen đó chỉ mờ mờ ảo ảo, nhưng lại toả ra một luồng sát khí mạnh mẽ.

Tôi cau mày, lúc Tạ Ninh ngủ, linh hồn cô ta sẽ được đưa đến Địa Ngục, cho nên hiện tại cô ta chỉ là chỉ là cái vỏ rỗng.

Tôi nhớ cha từng nói một số lệ quỷ oán khí sâu nặng sẽ lợi dụng lúc này để nhập vào những cái vỏ rỗng như Tạ Ninh hiện tại. Sau đó, điều khiển thân x.á.c người đó đi g.i.ế.t người.

Trong lòng tôi hét to không ổn, bóng đen mờ nhạt đến mức gần như vô hình, vậy nghĩa là lệ quỷ này sắp sửa chiếm được thân x.á.c của Tạ Ninh rồi.

Tôi lấy lá bùa trong túi ra, ở trong lòng thầm niệm chú:

“Linh khí trời đất, mau tụ về đây theo lệnh ta, thu!”

Lá bùa bay lên cao, chạm vào bóng đen rồi lập tức hóa thành tro mà tan biến đi mất.

Trời m.á, tôi cạn lời, bùa gì cùi bắp dữ vậy.

Suy nghĩ một hồi, tôi trèo lên giường, lấy gương ra để tìm Dạ Trụ. Nhỏ một giọt máu lên mặt gương, bóng dáng của Dạ Trụ mau chóng hiện lên.

Tôi một tay cầm gương, một tay vẽ bùa:

“Anh mang Tạ Ninh về ngay đi, có người muốn cướp thân x.á.c của cô ta rồi.”

Dạ Trụ thong thả ngáp một cái thật dài:

“Rồi sao, cô vẫn muốn giúp cô ta sao? Cô ta trước đó không ưa cô, tôi hù doạ cô ta còn không phải là để báo thù cho cô sao.”

Tôi xoa xoa hai đầu lông mày, hắn ta nói cũng có lý.

Nhưng một khi thân x.á.c Tạ Ninh bị lệ quỷ chiếm mất, nếu nó không muốn rời đi thì không ai có thể ép buộc nổi.

Khi đó, những rắc rối mà cô ta gây ra sẽ bị tính lên đầu tôi.

Tôi không muốn giúp cô ta tí nào, nhưng không giúp không được.

“Anh thật sự không biết hay giả vờ không biết hậu quả mà tôi phải gánh vậy hả!!!”

Vẽ bùa xong, tôi liếc Dạ Trụ.

Hắn ta nhướng nhướng mày, búng ngón tay:

“Được thôi tiểu tổ tông, nghe cô đó.”

Chiếc gương trở lại trạng thái ban đầu, bóng đen trên giường Tạ Ninh dần dần hiện lên.

Bóng đen không ngừng lăn lộn, trông vô cùng đau đớn.

Tôi canh thời điểm thích hợp, dán lá bùa vừa vẽ lên giữa cái bóng:

“Thu!”

Dứt lời, lá bùa toả ra ánh sáng lấp lánh, vây lại bóng đen.

Ánh sáng chói mắt đến mức tôi nhịn không được phải lùi lại. Sau khi ánh sáng nhạt dần rồi biến mất, phòng ký túc xá đã trở lại vẻ yên tĩnh thường ngày.

Tôi dụi dụi mắt, lá bùa cháy xém nhẹ nhàng đáp lên lòng bàn tay tôi.

Mặt tôi tối sầm, trong lòng là đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau.

Xem ra, con lệ quỷ này thật không đơn giản.

18.

Tạ Ninh tỉnh lại liền vén rèm giường lên, vừa quay người lại đã thấy tôi.

Cô ta vốn muốn mắng tôi, nhưng lại nhẹ nhàng bước qua giường của Chu Thanh Thanh cùng Tạ Ninh đến trước mặt tôi.

“Khương Phạt! Cô rốt cuộc là muốn làm gì! Muốn tôi đi c.h.ế.t sao?”

Tôi xoa xoa tai, không nhanh không chậm mở miệng:

“Tôi đã nhắc nhở cô rồi, cô chỉ còn hai ngày.”

Cô ta dậm chân, phẫn nộ hét lên:

“Cô nói đi, tôi làm thế nào mà tìm. Tôi cũng không biết được tờ tiền nào mới là tờ tiền của người quen cũ của cô.”

Tôi rút lá bùa màu tím trong túi ra, lá bùa này có thể cảm nhận được các đồ vật của Địa Ngục.

À, không chỉ vậy, còn thấy được một số lệ quỷ mang theo oán khí nữa.

Tạ Ninh thấy tôi lấy lá bùa ra liền lập tức hiểu ý, vươn tay ra muốn lấy.

Tôi nhanh nhẹn né sang một bên:

“Không cần mười tám nghìn, chỉ cần chín nghìn tám, bùa của Phạt Phạt mang về nhà.”*

(不要一万八,只要九千八,罚罚牌符咒带回家 - Bù yào yī wàn bā, zhǐ yào jiǔ qiān bā, fá fá pái fú zhòu dài huí jiā : tác giả viết như kiểu một câu đồng dao, vần với nhau ở các âm 八 với 家)

Mặt Tạ ninh đen như đít nồi.

“Cô!”

Cô ta tức giận chỉ vào tôi, tôi nhướng mày:

“Không lấy hả? Vậy thôi, cô chờ c.h.ế.t đi thôi."

Tạ Ninh dừng một chút, sau đó lấy di động ra, miễn cưỡng chuyển tiền cho tôi:

“Chuyển tiền rồi.”

Tôi cong miệng cười cười, nhấn vào nút nhận tiền.

Ây dô, vẫn là tiền của đại tiểu thư là nhất.

Dán lá bùa màu tím lên lưng Tạ Ninh, tôi nói với cô ta:

“Cô tiêu tờ tiền đầu tiên ở đâu, thì bắt đầu kiếm từ đó.”

“Hiện tại, đồ vật đến từ Địa Ngục trong mắt cô đều sẽ lấp lánh ánh tím. Nhưng cô phải nhớ rằng, cô chỉ có thể lấy những vật cô đã mượn thôi.”

19.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong đời, Tạ Ninh rời giường lúc trời chưa sáng.

Cô ta thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng hơn thường ngày rất nhiều. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, tôi khẽ mở mắt rồi ôm ngực.

Sau cùng, tôi quyết định thu dọn đồ đạc rồi theo sau Tạ Ninh.

Dù sao thì lá bùa tôi dán lên cô ta cũng là vật từ Địa Ngục. Tôi sợ cô ta bị lệ quỷ hôm qua nhắm tới.

Tôi lặng lẽ theo sau Tạ Ninh với quầng thâm dưới mắt. Hừng đông là lúc nhiều ma quỷ nhất. Trên đường đi đã có 2 con quỷ cười nhạo quầng thâm của tôi, ba hồn ma nói đầu tóc tôi như cái ổ gà, và có mười mấy con ma quỷ các loại ngạc nhiên khi tôi đột nhiên “đi làm"* sớm.

(上班: có nghĩa là đi học hoặc đi làm. Nữ chính có sứ mệnh là dẫn độ cho hồn ma. Dưới góc nhìn của ma quỷ, đây là một công việc. Kiểu ma quỷ ngạc nhiên trời còn chưa sáng mà bả đi bắt ma các kiểu đó. Cho nên mình dùng từ “đi làm" ở đoạn này nhé.)

Tôi nghiến răng mắng:

“Nói bậy nói bạ một lần nữa là tôi để mấy người kiếp sau biến thành muỗi hết đấy nhé.”

Tạ Ninh đi một mạch đến tiệm cầm đồ. Tôi hơi ngạc nhiên, trời chưa sáng mà tiệm cầm đồ này đã mở cửa rồi.

Tôi nép sát cửa lén nghe Tạ Ninh và chủ tiệm nói chuyện với nhau. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Tạ Ninh bén nhọn kêu lên:

“Cái gì? Anh đều đem gửi ngân hàng rồi ư?”

Chủ tiệm cầm đồ giật mình:

“Chứ sao, nhiều tiền mặt như vậy không gửi ngân hàng, không lẽ để đây làm cảnh mà ngắm à.”

Tôi cười ra tiếng, tưởng tượng ra cảnh thanh máu trên đầu Tạ Ninh hiện lên số “-1” thật to.

Lại qua một lúc lâu, Tạ Ninh giận dữ xông ra khỏi tiệm cầm đồ.

Tôi không có thời gian để trốn nên đành chạm mặt với cô ta.

Khi nhìn thấy tôi, hai chân cô ta như bị tê liệt, trực tiếp quỳ xuống đất.

“Khương Phạt, làm sao đây, tiền không còn nữa rồi…”

Nói xong, cô ta bắt đầu khóc.

Tôi cái gì cũng chịu được, chỉ là không chịu được người khác khóc. Khi nhìn thấy người khác khóc, tôi chỉ muốn mắng người.

Thấy bộ dạng cô ta như vậy, tôi lùi lại hai bước.

“Cô đến ngân hàng tìm thử xem, lỡ tìm được rồi sao.”

Tạ Ninh không nói không rằng, tiếp tục khóc.

Tôi chịu không được nữa, quay người bỏ đi:

“Khóc khóc khóc, tôi ghét nhất là mấy người hay khóc lóc. Cô tiếp tục khóc đi, tôi về ký túc xá.”

Quả nhiên biện pháp này có hiệu quả. Tạ Ninh lập tức đứng dậy, bước tới lôi kéo tôi.

Tôi nhanh nhẹn né tránh:

“Cô đã hỏi chủ tiệm gửi vào ngân hàng nào chưa?”

Tạ Ninh gật gật đầu.

“Vậy thì đi ngay thôi.”

20.

Lúc Tạ Ninh đến, ngân hàng cũng vừa mở cửa.

Cô ta vừa vào liền bắt đầu quan sát xung quanh, còn tôi thì nhàn nhã ngồi một bên uống cà phê.

Tôi cảm nhận được tiền thực sự là đang ở ngân hàng này. Không biết Tạ Ninh sẽ lấy lại nó bằng cách nào đây.

Tạ Ninh xem xét một vòng quanh ngân hàng, cuối cùng nhìn thấy một dải ánh sáng tím nhàn nhạt lóe lên ở một quầy giao dịch.

Cô ta vội vàng bước tới, lấy thẻ ngân hàng ra rồi yêu cầu rút tiền.

Tuổi của nhân viên giao dịch không lớn, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta rõ ràng là bị việc đi làm lúc tám giờ sáng hành hạ đến không giống người.

Thấy Tạ Ninh bước đến, cô ta không kiên nhẫn, nhướng mi:

“Rút bao nhiêu?”

Tạ Ninh nhìn đau đáu vào ánh sáng tím, trực tiếp dùng tay chỉ ra sau lưng nhân viên giao dịch:

“Tôi muốn rút hết số tiền đằng sau cô.”

Nhân viên giao dịch ngồi thẳng dậy:

“Tiền ở đâu cơ? Ô, cô muốn rút nhiều tiền như vậy sao?”

Tạ Ninh gật đầu thật mạnh. Nhân viên giao dịch chậm rãi quay ra sau lấy từng xấp tiền ra. Sau khi cô ta lấy hết số tiền phát ra ánh sáng tím, Tạ Ninh vươn tay ra:

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Nhân viên giao dịch sững người, liếc nhìn Tạ Ninh:

“Không phải cô nói lấy hết sao?”

Tạ Ninh sốt ruột:

“Đủ rồi, lấy hết không nổi.”

Một lúc sau, Tạ Ninh ôm túi tiền vừa đi vừa đếm. Sau đó, cô ta dừng lại trước mặt tôi:

“Bảy mươi nghìn, chỗ này mới có bảy mươi nghìn…”

Nói xong, cô ta nhào đến bên cạnh tôi:

“Làm sao đây, không đủ”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom