-
Phần 3
11.
Tạ Ninh nghe vậy, tức tối ngồi lại lên ghế và bắt đầu kể về giấc mơ của mình.
“Sau khi ngủ thiếp đi, tớ có cảm giác mình đã đến một nơi toàn là m.a qu.ỷ. Nơi đó âm âm u u, xung quanh có hàng quán nhưng bên trong lại không có một ai.”
Hạ Cam nghe vậy, vội vàng nói:
“Chắc là ác mộng rồi.”
Tạ Ninh tiếp lời:
“Tớ không nghĩ là mơ đâu. Nó thật dữ lắm. Tớ thậm chí có thể nhìn rõ giá tiền của từng thứ họ bày bán nữa.”
Tôi mỉm cười, Dạ Trụ đây là đem linh hồn của Tạ Ninh ném đến Địa Ngục rồi. Nơi cô ta nhắc đến có lẽ là Vô Ảnh thôn.
Những hồn ma ở đó đều là những hồn ma c.h.ế.t oan thời cổ đại. Bọn chúng bị phù phép nên không thể hiện hình được.
Con người sau khi c.h.ế.t đều sẽ giữ nguyên dáng vẻ khi c.h.ế.t của mình đi đến Địa Ngục. Đại đa số, cái c.h.ế.t của những hồn ma cổ đại đều rất thảm khốc. Đến nỗi những hồn ma thông thường đều bị doạ sợ khi nhìn thấy chúng.
Cho nên, bọn chúng ở Địa Ngục cũng chỉ hư hư thực thực mà tồn tại. Chỉ khi Quỷ Vương triệu tập thì chúng mới được hiện hình.
“Sau đó, tớ tiếp tục đi về phía trước, muốn tìm đường về. Tớ cứ đi, đi mãi, đột nhiên trước mặt xuất hiện một t.h.i t.h.ể đầy m.á.u. Hắn không có tay chân, chỉ có mỗi cái đầu.”
Nói đến đây, Tạ Ninh sợ hãi siết chặt tay Hạ Cam.
“Tớ không chú ý nên bước qua, hắn quay đầu nhe hàm răng ố vàng cười nói: ‘Ây dô, người sống à, cả nghìn năm nay ta chưa được gặp đó..”
Điện thoại trên tay Hạ Cam đột ngột rơi xuống kêu “đùng" một cái thật lớn. Cả căn phòng yên tĩnh chợt bùng nổ.
Chu Thanh Thanh liên tục hét lên, Tạ Ninh cùng Hạ Cam cũng không chịu thua kém mà hét chung.
Tôi đưa tay lên miệng, ra hiệu cho bọn họ im lặng. Phải mất một lúc lâu sau họ mới bình tĩnh lại.
12.
“Sau đó thì sao, kể tiếp đi.”
Tôi mở miệng thúc giục Tạ Ninh. Cô ta liếc tôi rồi tiếp tục câu chuyện:
“Sau đó tớ bỏ chạy, nhưng trước mặt tớ đột nhiên xuất hiện rất nhiều x.á.c c.h.ế.t. Một số chỉ có mỗi cái đầu, một số trên người không còn một miếng da. Cuối cùng, tôi rẽ vào một ngõ cụt.”
Tiếng Tạ Ninh run run, hiển nhiên là bị doạ sợ.
“Tớ cứ tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng một người đàn ông không mặt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tớ. Tớ cảm thấy hắn ta đang cười. Khi người đàn ông đó xuất hiện, tất cả những hồn m.a đuổi theo tớ đều biến mất.”
Người đàn ông mà Tạ Ninh nhắc đến có lẽ là Dạ Trụ. Hắn ta không có mặt là do Quỷ Vương khi ra ngoài không thể tuỳ tiện hiện nguyên hình cho người khác thấy. Đến cả tôi cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một lần khi dẫn độ cho lệ q.u.ỷ.
Khi đó là lần đầu tôi dẫn độ cho lệ q.u.ỷ. Tôi không hề biết rằng ma nữ đang tươi cười với tôi một giây sau lại có thể duỗi móng vuốt vồ lấy tôi.
Tôi vốn không cảnh giác nên đã bị thương nặng. Lúc hấp hối, là Dạ Trụ đã đến cứu tôi.
Hắn cảm nhận được tôi đang gặp nguy hiểm, đến cả mặt cũng chưa kịp điều chỉnh đã vội vàng đeo khăn che mặt đến cứu.
Trước khi tôi mất ý thức, gió đã thổi tung lớp khăn che mặt mỏng manh của Dạ Trụ. Tôi muốn nhìn kỹ hơn nhưng cơ thể chịu không nổi, ngất đi.
13.
“Hắn ta không làm hại tớ, chỉ để lại một tấm ảnh trước mặt tớ…”
Nói đến đây, Tạ Ninh dừng lại, dường như không muốn kể tiếp.
Hạ Cam thấy Tạ Ninh không muốn tiếp tục, vội vàng hỏi:
“Rồi sao, rồi sao?"
Tạ Ninh len lén liếc nhìn tôi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta vội vàng dời tầm mắt.
“Hắn nói gì mà còn hai ngày…”
Nói xong, Tạ Ninh liền đứng dậy:
“Ai da, chỉ là ác mộng thôi, đừng hỏi nữa. Chắc do tớ suy nghĩ nhiều quá nên vậy. Nhanh đi ngủ đi.”
Tạ Ninh đẩy Hạ Cam và Chu Thanh Thanh quay về giường.
Hai người họ đều không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng quay về giường của chính mình.
Tôi nằm bò trên giường nhìn chằm chằm Tạ Ninh, cho đến khi trong phòng chỉ còn mình tôi và cô ta còn thức.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp rồi leo lên giường của mình.
Tôi bĩu bĩu môi. Cô ta đây là muốn dùng mạng mà chơi rồi.
14.
Tôi kéo rèm giường lại, chuẩn bị ngủ tiếp. Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng tin nhắn từ điện thoại đánh thức.
Tôi không kiên nhẫn bật điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Tạ Ninh gửi đến.
“Là cô cố ý chọc phá tôi đúng không?”
“Cô tốt nhất là nói tôi biết phải làm thế nào. Nếu không tôi sẽ kêu cha tôi đuổi cô ra khỏi trường.”
Cạn lời, cô ta sẽ không nghĩ là tôi sợ bị đuổi học chứ?
Ngay từ đầu, tôi chọn học trường này là do nơi này có nhiều m.a q.u.ỷ.
Dù sao, trước khi Giang Đại được xây dựng thì nơi này là một bãi tha ma.
Tôi nhấn nhấn bàn phím, bực mình nhắn lại:
“Đây là thái độ của cô khi cầu xin người khác sao?”
Tin nhắn được gửi đi nhưng lại không có hồi âm. Một lúc lâu sau, tôi nhận được một câu:
“Xin lỗi.”
Tôi trầm mặc trong chốc lát:
“Cho nên cô đây là đang thừa nhận tiền là do cô lấy đúng chứ?”
Màn hình hiển thị Tạ Ninh đang nhập văn bản một lúc lâu. Cuối cùng, cô ta gửi tôi một tin nhắn dài ngoằng.
14.2
Đại loại là tháng này cô ta tiêu xài quá trớn nên nhẵn túi, hai ngày trước đó lại cãi nhau với cha cô ta một trận. Nên trước khi lấy tiền tôi, cô ta cũng đã không ăn gì trong hai ngày.
Mượn tiền thì cô ta lại sợ mất mặt, nên khi thấy tiền của tôi thì nảy sinh ý xấu. Còn nói bản thân cô ta muốn chờ thêm hai ngày nữa rồi làm hoà với cha, sau đó mang tiền trả lại. Khéo thay, cha cô ta vừa đi Châu Phi công tác nên cô ta không liên lạc được.
Tôi đọc xong thì nhíu chặt mày. Đại tiểu thư như cô ta đúng là không sợ trời không sợ đất mà.
Một trăm nghìn nhân dân tệ đối với tôi thực sự không nhiều. Nhưng lỡ số tiền đó là tiền cứu mạng của người khác thì sao?
Tôi không dự định quan tâm cô ta. Suy cho cùng, làm sai thì phải chịu phạt.
Tôi cài chế độ im lặng cho điện thoại, không tiếp tục trả lời tin nhắn nữa.
Lúc sắp ngủ, tôi lật người lại. Đột nhiên tay đụng trúng một sợi tóc, tôi mơ màng mở mắt ra thì thấy Tạ Ninh.
Cô ta xuất hiện trước mặt tôi, đầu tóc rũ rượi. Nếu không phải tôi đã từng gặp qua nhiều m.a nữ có bộ dạng giống cô ta lúc này, chắc tôi cũng bị cô ta doạ sợ rồi.
“Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tôi mở to mắt nhìn thẳng vào Tạ Ninh, đáy mắt cô ta lóe lên một tia oán niệm.
Lòng tôi chùng xuống, những người mang theo tia oán niệm này c.h.ế.t đi, đều hoá thành lệ quỷ.
Tôi xoa xoa hai đầu lông mày, trong lòng âm thầm mắng:
“Này không phải tự tìm phiền toái sao. Đến lúc Tạ Ninh c.h.ế.t, người dẫn độ cho cô ta còn ai khác ngoài tôi chứ.”
Tôi ở trên giường bò dậy, nói với cô ta:
“Mỗi một tờ tiền ở Địa Ngục đều được đánh dấu. Một khi đã mượn từ Địa Ngục, cô bắt buộc phải trả lại đúng từng tờ. Nghĩa là bây giờ cô có đưa tôi một trăm nghìn tệ đi chăng nữa, người quen cũ đó cũng sẽ không chấp nhận. Cô cũng sẽ c.h.ế.t như thường.”
Sắc mặt Tạ Ninh cứng ngắc, mặt không còn một giọt máu.
Cô ta ba chân bốn cẳng bò đến cạnh tôi, hỏi:
“Nhất… nhất định phải trả đúng xấp tiền đó mới được ư? Vậy sao lúc cô mượn lại được tiêu xài như thường?”
Tôi trợn trắng mắt, đây là ngu thật hay ngu giả vậy?
“Nếu cô giống tôi được thì đâu cần cầu xin tôi như bây giờ.”
Tạ Ninh vẫn ngoan cố, tôi tiếp tục nói:
“Cô lo nghĩ biện pháp gom tiền đã tiêu về đây trước đã. Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”
15.
Tôi ngủ một mạch đến trưa hôm sau. Vừa thức dậy tôi đã thấy một người mặc áo đạo sĩ đứng giữa phòng.
Nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt, tôi sững sờ dụi dụi mắt.
Người đó dường như đang vẽ bùa. Sau khi tỉnh táo lại, tôi liền ở một bên xem nội dung trên lá bùa đó.
Từng nét chữ trên lá bùa cong cong quẹo quẹo, vị trí của phù văn thì loạn cào cào.
Mắt tôi tối sầm lại, tôi biết người này là ai.
Từ Vãn Phong, bạn thân từ nhỏ của tôi.
Tuy nhiên, năm tôi mười sáu tuổi đã thay cha tiếp tục sứ mệnh dẫn độ cho các hồn m.a ở khắp mọi nơi. Từ đó đến nay, tôi vẫn chưa gặp lại cô ấy lần nào.
Đúng lúc này, Tạ Ninh bước vào. Thấy tôi đã tỉnh, cô ta liền lập tức chạy đến ôm cánh tay của “người đó".
Tạ Ninh luống cuống chỉ vào tôi:
“Chị ơi, là cô ta, chính là cô ta đã nguyền r.ủa em. Chị mau g.i.ế.t cô ta đi!”
Tôi bĩu môi, Tạ Ninh này thà tin người lạ chứ không thèm tin tôi.
“Người đó" nghe vậy, quay người lại. Lúc nhìn thấy tôi, hai mắt Từ Vãn Phong trừng to như muốn lòi ra khỏi hốc mắt.
Lúc bốn mắt chạm nhau, tôi khẽ mỉm cười với Từ Vãn Phong.
Cô ấy bối rối không biết nên làm gì, tôi xua xua tay ra hiệu cô ấy tiếp tục.
Từ Vãn Phong hiểu ngay lập tức, quay sang tiếp tục diễn với Tạ Ninh:
“Thí chủ, chúng tôi từ trước đến nay đều không sát sinh, g.i.ế.t người lại càng không thể. Cô đây là muốn nhờ tôi trừ tà hay nguyền r.ủa người khác?”
Từ Vãn Phong giả vờ tức giận, Tạ Ninh ngay lập tức trở thành một bé thỏ trắng ngoan ngoãn.
Cô ta thành thành thật thật về lại chỗ ngồi. Tôi nhìn Từ Vãn Phong giả thần giả quỷ một lúc. Sau khi xong xuôi, cô ấy dọn dẹp lại đồ nghề trên bàn, rồi đưa một tấm bùa cực kỳ buồn cười cho Tạ Ninh.
Tạ Ninh vội vàng cảm ơn, đem lá bùa như bảo bối mà cẩn thận cất vào. Sau đó, tiễn Từ Vãn Phong rời đi.