-
Phần 2
6.
Ăn uống no nê xong, tôi liền cảm thấy buồn ngủ. Về đến ký túc xá thì thấy trong phòng không có một bóng người.
Tôi ngáp một cái thật to rồi lẩm bẩm:
“Hiếm khi yên tĩnh thế này, xem ra mình có thể ngủ một giấc thật ngon rồi. Hahaha!”
Tôi leo lên giường, vô tình sờ lên chiếc cặp khi nãy tôi nhét tiền vào. Chiếc cặp đáng ra phải căng phồng nay lại lép kẹp.
Tôi vội vàng mở túi ra xem thì phát hiện tiền đã không cánh mà bay. Ngay lập tức, tôi rợn người, lông tóc dựng đứng cả lên, trong lòng kêu la không ổn.
Đầu tôi nhanh chóng rà soát lại những việc đã xảy ra. Tôi chợt nhớ tới cảnh Tạ Ninh vén rèm giường của tôi.
“Cám ơn Ninh Ninh nha! Tớ từ sớm đã muốn mua chiếc váy này rồi! Áu áu áu, yêu cậu quá đi thôi.”
Tiếng của Hạ Cam càng ngày càng gần, cửa phòng mở ra, tôi nhìn thấy Hạ Cam đang xách túi lớn túi nhỏ với Tạ Ninh đã thay một bộ quần áo mới.
Tạ Ninh thấy tôi còn đang nắm lấy thang, bộ dạng đang trèo lên giường liền vội vàng tránh né ánh mắt tôi, không giễu cợt tôi như mọi khi.
Thấy cô ta như vậy, trong lòng tôi đã có đáp án. Tôi nhảy khỏi thang, đi thẳng đến chỗ Tạ Ninh.
7.
“Tiền đâu? Mau trả đây.”
Tạ Ninh sửng sốt:
“Tiền gì chứ… cô ngủ tới ngu người luôn rồi hả.”
Cô ta ấp úng phản bác. Tôi chả muốn nói nhảm với cô ta:
“Trả lại cho tôi, số tiền đó không phải là thứ cô có thể chạm vào.”
Vừa dứt lời, Hạ Cam cùng Chu Thanh Thanh sáp lại, đứng cạnh Tạ Ninh.
Có hai người đó ở cạnh, Tạ Ninh dường như được bơm thêm sức mạnh.
“Cô đang nói nhảm cái gì đó. Mất tiền thì báo thầy báo cô, báo tôi làm gì?”
Ném chiếc túi đang đeo sang một bên, cô ta khôi phục lại dáng vẻ tự đắc khi nãy:
“Cô đừng vì tôi có tiền mà đặt điều nói xấu tôi như vậy, Khương Phạt à.”
Tôi giận đến mức bật cười, tay nắm chặt thành quyền.
Cô ta làm thế quái nào mà lấy nhiều tiền của tôi như thế, xong lại bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy được nhỉ?
Tôi vốn định giải thích cho cô ta, nhưng lại chợt nhớ tới vẻ mặt khinh thường của Tạ Ninh mỗi khi tôi nhắc đến chuyện quỷ thần. Mọi lời nói của tôi nghẹn lại trong họng, tôi lựa chọn im lặng.
“Cô chắc chắn là không trả tôi đúng không?”
Tạ Ninh cười lạnh:
“Không lấy thì sao mà trả.”
Nghe xong, tôi nhếch mép cười ra tiếng:
“Được thôi, Tạ Ninh, tôi đây tốt bụng nhắc nhở cô, số tiền đó là tôi mượn từ một người quen cũ ở Địa Ngục. Bảy ngày không trả, cô sẽ phải dùng mạng mà đền.”
8.
Ở Địa Ngục có quy định, nếu mượn Quỷ Vương Dạ Trụ bất cứ thứ gì, bắt buộc phải hoàn trả lại cho hắn trong vòng bảy ngày. Nếu không trả, tuỳ theo giá trị của vật đã mượn, phải dùng tuổi thọ tương ứng của mình mà đền.
Quy định này từ trước đến nay chỉ có tôi là ngoại lệ.
Một trăm nghìn nhân dân tệ này tôi đoán là tầm một trăm năm tuổi thọ. Nói cách khác, nếu Tạ Ninh không trả lại tiền trong vòng bảy ngày, cô ta không chỉ c.h.ế.t ngay lập tức mà còn phải làm trâu làm ngựa cho Dạ Trụ hơn mười năm.
Sắc mặt của Tạ Ninh cứng đờ, tôi tiếp tục nói:
“Đến lúc đó tôi cũng giúp không nổi cô.”
Cảnh báo xong, tôi quay người leo lên giường.
Sau lưng tôi là Tạ Ninh đang mắng tôi là đồ thần kinh rồi cũng quay lại giường của cô ta.
Rèm giường được kéo lại, chiếc gương tôi nhét dưới gối toả ra ánh sáng yếu ớt.
“Khương Phạt, cô mau trả tiền lại cho tôi.”
Tôi nhướng mày, hắn ta đến đúng lúc thật.
“Tiền không có ở chỗ tôi.”
9.
Tôi cầm chiếc gương lên, gương mặt nhợt nhạt của Dạ Trụ xuất hiện.
Gương mặt của hắn ta trước giờ đều trắng bệch, bây giờ hai má hắn lại phồng lên, nhìn như hai cái bánh bao mọc trên mặt vậy.
Tôi nhìn Dạ Trụ cười cười:
“Tiền bị trộm mất rồi.”
Thấy tôi bày ra dáng vẻ như vậy, mặt hắn sa sầm lại.
“Anh chỉ cần tra một xíu xem ai đang giữ tiền là ổn thôi mà. Đúng lúc tôi cũng muốn biết ai trộm, tra xong anh nhớ nói tôi một tiếng.”
Dạ Trụ mặc dù không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật gật đầu “ừ" một tiếng đồng ý.
Thông tin của mọi vật mượn từ Địa Ngục đều được người quản lý lưu lại cẩn thận. Nói về tiền tài, Địa Ngục cũng có bảng sao kê y như Alipay vậy, đầu vào đầu ra của từng khoản tiền đều được hiển thị rõ ràng.
Một lúc sau, Dạ Trụ xuất hiện ở trong gương, hắn than thở:
“Tiền là do bạn cùng phòng của cô lấy, bị tẩu tán hết rồi. Có lẽ sợ bị phát hiện là cô ta trộm nên đã tìm người đổi tiền mặt rồi chuyển khoản lại cho cô ta.
Mặt tôi tối lại, nhíu mày.
Chuyện này có vẻ khó xử lý rồi đây.
“Cô có muốn nhúng tay vào chuyện này không? Nếu không tôi sẽ ra tay.”, Dạ Trụ nói thêm.
Tôi có hơi do dự, dù sao chúng tôi cũng là bạn cùng phòng ở ký túc xá.
Chỉ trong chốc lát, tôi cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp mà Tạ Ninh đã làm cho tôi trong suốt thời gian qua, nhưng lại chẳng thể tìm ra bất kỳ điều gì.
“Khương Phạt, đừng nói cô lại xen vào đấy nhé.”
Dạ Trụ cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Tôi lắc lắc đầu:
“Tuỳ anh xử lý thôi.”
10.
Vài ngày sau, thái độ của Tạ Ninh với tôi bỗng dịu đi rất nhiều.
Tôi quay trở lại lối sống hai điểm thẳng hàng, từ phòng đến trường và từ trường về phòng.
Dần dần, tôi gần như quên mất chuyện Tạ Ninh với Dạ Trụ. Khuya ngày thứ năm, tôi bị tiếng hét của Tạ Ninh đánh thức:
“A a a a a a a!!!!!!”
Tôi bật dậy, vén rèm giường ra thì thấy Tạ Ninh đã leo xuống giường, nằm bò trên ghế thở hổn hển.
Chu Thanh Thanh và Hạ Cam cũng bị đánh thức. Sau khi định thần lại, họ vây quanh Tạ Ninh.
“Ninh Ninh à, cậu gặp ác mộng hả?”
Hạ Cam lo lắng tiến lại gần hỏi han, Chu Thanh Thanh thì rót một cốc nước nóng đưa cho Tạ Ninh.
Cô ta không đáp lời, dùng hai tay ôm lấy bản thân mình thật chặt.
Rất lâu sau, Tạ Ninh dần lấy lại được bình tĩnh, vừa đứng dậy đã đi tới trước mặt tôi.
“Khương Phạt, cô đã làm gì tôi!”
Tôi từ sớm đã đoán được cô ta gặp phải chuyện gì, nhún nhún vai.
“Tôi đã nhắc nhở cô từ lâu, là chính cô không hề quan tâm.”
Hạ Cam giận dữ xông tới chỗ tôi. Cô ta một bên đỡ Tạ Ninh, một bên nhẹ giọng hỏi:
“Ninh Ninh à, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Cậu nói ra thì bọn mình mới giúp cậu giải quyết được chứ.”
Tôi gật gật đầu.
Bản thân tôi cũng rất tò mò, không biết Dạ Trụ đã dùng cách gì để nhắc nhở cô ta nhỉ.