-
Phần 1
1.
Sau khi thay cha tiếp tục sứ mệnh làm pháp sư dẫn độ, ngoại trừ đến trường đi học, tôi còn cùng cô hồn dã quỷ trò chuyện tán gẫu, giúp bọn họ cởi bỏ nút thắt trong lòng mà đầu thai kiếp khác.
Hôm nay, tôi gặp một con ma nghiện cờ bạc, cô ta tên là Tống Uyển.
Tống Uyển vắt vẻo ám trên xà ngang ký túc xá mà tôi đang ở. Cô ta kể rằng cô ta chơi đấu địa chủ ba ngày ba đêm liên tục rồi đột quỵ.
Càng ngạc nhiên hơn, chấp niệm của cô ta lại là chưa tìm được người có thể đánh bại cô ta trên lĩnh vực đấu địa chủ này.
Thế là tôi đành phải xin nghỉ hai ngày, chơi đấu địa chủ với Tống Uyển trong căn phòng bỏ hoang ở tầng cao nhất của ký túc xá.
Chơi một mạch đến sáng, cuối cùng tôi cũng thắng cô ta một ván. Tâm nguyện của Tống Uyển đã được thực hiện, vẫy vẫy tay chào tôi rồi đi đầu thai.
Tôi về ký túc xá ngủ li bì. Nếu không phải do đói quá mà tỉnh, chắc tôi vẫn còn tiếp tục ngủ.
Ngồi dậy vén rèm giường ra, đập vào mắt tôi là cảnh Chu Thanh Thanh, bạn cùng phòng của tôi, đang ăn mì sốt mala sền sệt của vùng Đông Bắc. Mùi thơm lởn vởn quanh mũi làm tôi chảy cả nước miếng. Nhịn không được, tôi liền vào app giao hàng để đặt hẳn một phần về ăn. Nhưng mà, đến lúc thanh toán, tôi nhận ra tài khoản mình không còn một đồng.
Tôi lặng đi một lúc:
“Đậu xanh rau m.á, quên mất hôm qua chơi đấu địa chủ cùng Tống Uyển là dùng tiền thật!!!!”
2.
Tôi làm vẻ mặt tội nghiệp, ló đầu ra nhìn Chu Thanh Thanh đang húp mì sồn sột:
“Thanh Thanh à, cho tớ ăn ké 1 miếng vớiii.”
Chu Thanh Thanh là một cô nàng Tứ Xuyên thẳng thắn, hoạt bát. Cô ấy không chút do dự, cầm hộp mì sốt mala giơ lên trước mặt tôi.
Tôi mừng rớt nước mắt, cảm ơn cô ấy mấy lần rồi há miệng. Bò viên còn chưa kịp đưa lên miệng, một giọng nữ lanh lảnh đã cắt ngang:
“Thanh Thanh à"
Tấm màn giường đối diện tôi được vén lên, Tạ Ninh không nhanh không chậm ngáp một cái:
“Tớ cũng muốn ăn đó nha. Nhưng mà tớ bị bệnh thích sạch sẽ, cô ta ăn rồi… tớ làm sao mà ăn được nữa.”
Tôi lập tức hiểu được cô ta đang muốn nói gì. Nhìn Chu Thanh Thanh vội vàng rút lại tô mì, tôi tự giác dựa ra sau:
“Không sao đâu Thanh Thanh, tớ đột nhiên không đói nữa rồi.”
Tôi vừa dứt lời, Chu Thanh Thanh xấu hổ gãi gãi đầu, nhỏ giọng xin lỗi tôi:
“Khương Phạt, xin lỗi cậu nha.”
Tôi xua xua tay ra vẻ đã hiểu rồi kéo rèm giường lại.
3.
Tạ Ninh là hoa khôi của trường tôi. Nghe đồn cha cô ta tặng hai toà nhà cho trường nên mọi người trong trường đều vây quanh cô ta mà xun xoe, nịnh hót.
Tiếc là tôi trước giờ đều không phải là người bợ đỡ giỏi nói mấy lời hoa mỹ. Vả lại ngay từ ngày đầu nhập học tôi đã đắc tội cô ta rồi.
Hôm đó, Tạ Ninh mặc toàn hàng hiệu lững thững đến muộn. Theo sau cô ta là một cậu học sinh mặc vest đen.
Sau lưng cậu ta toả ra một luồng khí kì lạ nhàn nhạt. Tôi cau mày, bước lại gần cậu ta rồi búng ngón tay.
Luồng khí kì lạ đó bị đánh tan tác, ngay lập tức bỏ chạy. Làm chuyện tốt là thế, nhưng tôi lại bị Tạ Ninh hiểu nhầm là đang dụ dỗ bạn trai cô ta.
Tôi trợn trắng mắt, từ tốn giải thích:
“Bạn trai của cậu bị qu.ỷ ám rồi. Hôm nay tớ mà không đuổi nó đi, ngày mai chắc chắn cậu ta sẽ bị sốt cao đó.”
Tạ Ninh vừa nghe liền trở nên sốt ruột, mắng tôi là đồ thần kinh.
Từ đó, cô ta có khúc mắc với tôi. Trong trường cũng phao tin đồn rằng:
“Khương Phạt là đồ lừa đả.o giả thần giả q.uỷ.”
Và cũng từ đó, chẳng ai muốn chơi với tôi cả, tôi hoàn toàn bị cô lập.
Tuy nhiên, một mình lại càng thong dong. Bởi vì bạn bè đối với pháp sư dẫn độ như tôi là một gánh nặng.
4.
Sau khi kéo rèm giường lại, tôi lôi dưới gối ra chiếc gương thông với cung điện của Quỷ Vương, tiện tay cầm một cái túi ni lông rồi dùng ý thức lẻn vào.
Cung điện trông thật “nguy nga tráng lệ", trên đường đi tôi còn nhìn thấy rất nhiều ma nam cơ bụng tám múi mới được bổ nhiệm.
Nếu không phải tôi đang đói chịu không nổi, tôi thực sự sẽ ngừng lại mà thêm “ma-chat” của bọn họ rồi.
(*”ma-chat": tác giả chơi chữ 微信 [weixin] thành 鬼信 [guixin] )
Khi đến hang ổ của Quỷ Vương, hắn vừa thấy tôi đã lập tức vung tay đóng cửa lại.
May mà tôi phản ứng nhanh, cửa chưa kịp đóng hẳn tôi đã lấy tay chặn lại, sau đó cứng rắn đẩy cửa ra.
Quỷ Vương xoay người định chạy đã bị tôi ngăn lại:
“Vương Thiết Trụ, cho tôi mượn một trăm nghìn xài chơi đi.”
Vương Thiết Trụ là biệt danh của Quỷ Vương lúc hắn ta còn sống, chỉ có tôi với cha tôi là biết cái tên này của hắn.
Hắn ta vội vàng bịt miệng tôi lại:
“Chị hai à, không phải tôi bảo cô gọi tôi bằng tên cúng cơm khi ở bên ngoài sao.”
Tôi giật phắt tay hắn ta ra, ném cái túi ni lông đến trước mặt hắn:
“Bỏ đầy túi, tiền nhân dân tệ, nhanh lên nào.”
Nghe tôi nói xong, hắn ta xấu hổ đến mức trở nên quạu quọ.
Vương Thiết Trụ vặn cổ, buột miệng:
“Không có tiền.”
Nghe hắn ta nói, tôi liền cười khà khà. Mỗi lần tôi đòi tiền hắn đều giở cái bộ mặt thối này ra.
Lần này tôi lười chả thèm đôi co với hắn, trực tiếp xông tới chiếc rương nhỏ sáng lấp lánh ánh tiền của hắn.
Vương Thiết Trụ sốt ruột giậm chân muốn xông tới. Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại có người đến thăm hỏi. Và thế là, tôi vênh váo lấy đi một trăm nghìn tệ dưới ánh mắt căm phẫn của hắn.
Trước khi đi, tôi còn dùng phép truyền âm cho anh ta:
“Số tiền này tính tôi mượn anh, sẽ trả lại mà, yên tâm đi.”
5.
Sau khi trở lại hiện thực, tôi đã có một trăm nghìn nhân dân tệ trong tay.
Tôi vui vẻ rút ra một tờ rồi cất số còn lại vào cặp.
“Khương Phạt, cô c.h.ế.t rồi hay sao mà tôi gọi cô cả nửa ngày không thấy cô đáp?”
Nhét tiền vào một nửa, Tạ Ninh vén rèm giường của tôi lên, tôi và cô ta nhìn nhau. Ngay sau đó, tôi qua loa nhét tiền vào cặp.
Tôi thấy được trong mắt cô ta vụt qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, trưng ra vẻ mặt ngây ngốc:
“Ha ha, cậu làm gì thế?”
Tạ Ninh qua loa liếc nhìn vài cái, giọng điệu vậy mà lại dịu hẳn đi:
“Ừm… không có gì, tôi chỉ xem thử thôi.”
Thấy cô ta không làm phiền tôi nữa, tôi liền nhét tờ một trăm tệ khi nãy vào túi, xoay người rời khỏi phòng.