• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full MUỘN MÀNG (2 Viewers)

  • Phần II END

6.
Lần này Lục Hoài Chi nhanh chóng duyệt đơn xin nghỉ việc mà tôi đã nộp trước đó.

Tôi bắt đầu đi rải hồ sơ ở nhiều công ty khác nhau. Sau 3 năm làm việc tại Lục thị, tôi đã tích luỹ được nhiều kinh nghiệm và học được nhiều thứ có ích.

Trong vòng một tuần, tôi nhận được thông báo phỏng vấn và được nhận vào làm.

Người quản lý khen ngợi tôi còn trẻ tuổi nhưng đã làm tổng thư ký tập đoàn Lục được 3 năm. Quả là một kinh nghiệm khó ai có được.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Lục Hoài Chi cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ tiếp tục êm đềm như thế này. Nhưng không ngờ lại có một ngày quản lý tìm tôi nói chuyện.

- Trước đây em làm việc như thế nào vậy? Em thật sự rất xuất sắc luôn. Chị sẽ để cho em thuyết trình giới thiệu dự án hợp tác với bên Lục thị. Cố lên!

Nghĩ đến việc gặp lại Lục Hoài Chi, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

Nhưng đây là một cơ hội hiếm có. Nếu làm tốt chắc chắn tôi sẽ được thăng chức. Dù sao cũng đã chia tay, tôi không cần tránh mặt anh ấy.

Tôi mất cả tuần để chỉnh sửa bản trình bày dự án, cuối cùng tôi cũng hài lòng. Vào ngày đó, tôi đặc biệt mặc một bộ vest đơn giản và gọn gàng.

Vừa bước vào phòng hợp, đập vào mắt tôi là Lục Hoài Chi.

Anh ấy ngồi ở ghế giữa một cách tự nhiên và nhìn về phía tôi. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng trở về bình thường.

Tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi thuyết trình hôm nay. Khuyết điểm duy nhất là luôn có một ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào tôi trong suốt quá trình.

Tôi cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng nhanh chóng tự nhủ rằng mình đang làm việc. Tôi không còn liên quan gì đến anh ấy, cũng không còn quan tâm anh ấy nghĩ gì.

Sau khi kết thúc, tất cả quản lý và sếp tổng đều khen ngợi tôi.

Ngoại trừ Lục Hoài Chi, anh ta ngồi yên một chỗ không nói một lời.

Cũng chính vào thời điểm này, tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình đã được đền đáp, cảm giác được công nhận thật sự rất tuyệt vời.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi bị kéo vào căn phòng họp trống bên cạnh bởi ai đó.

Tôi hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là hét lên, nhưng một bàn tay đã bịt miệng tôi lại.

Là Lục Hoài Chi.

Anh ấy ép chặt cơ thể mình vào người tôi, ép tôi vào cửa. Khuôn mặt anh ấy có biểu hiện cảm xúc, không quá rõ ràng. Nhưng tôi có thể nói rằng trông anh ấy không vui cho lắm.

Nhưng có liên quan gì đến tôi?

- Lục tổng, xin tự trọng.

Tôi muốn tránh xa anh ấy, nhưng anh giữ tôi lại rất chặt và tôi không thể di chuyển.

Anh cười nhẹ và nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.

- Từ Nhược, tôi sẽ cô gấp 10 lần những gì anh ta cho cô.

Tôi choáng váng, phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra "anh ta" ở đây là ai.

Sự xấu hổ và tức giận nuốt chửng lý trí tôi, tôi không chần chừ tát anh ta. Mặt anh bị nghiêng sang một bên.

Khi con người tức giận đến tột điểm, cơ thể sẽ run rẩy. Họ muốn lên tiếng phản ứng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi đã dùng hết sức để tát anh ta, để lại dấu tay đỏ trên gương mặt kia.

- Anh bẩn thỉu như vậy nên cũng cho rằng ai cũng bẩn thỉu như anh sao?

Anh không hề tức giận sau khi bị tôi đánh. Trên mặt vẫn là một nụ cười, nói đúng hơn là một nụ cười giễu cợt.

- Tôi nói sai sao? Chúng ta mới chia tay được vài tháng, mà cô đã tìm được kim chủ mới rồi à? Cô quay lại bên tôi, tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì mà cô muôn.

Tôi không muốn nói chuyện với loại người này nữa. Trong lòng anh ta, ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã nhận định tôi theo đuổi tiền bạc và quyền lực của mình.

Anh ấy sẽ không bao giờ tin rằng tôi chỉ đang cố vun đắp một tình yêu hão huyền.

Tôi quay người và mở cửa rời đi.

Nhưng anh ấy nắm lấy cổ tay tôi.

Không ai nói gì, không gian tràn ngập sự bế tắc. Thật lâu sau, tôi mới nghe được giọng nói trầm ấm của anh ấy.

- Hôm nay em thể hiện rất tốt. Em còn nhớ lần đầu tiên em thuyết trình trước công chúng 3 năm trước không? Là ai đã chỉ bảo em?

Lòng tôi rung động nhưng tôi lập tức nén xuống.

Tôi cố hết sức để thoát khỏi tay anh ấy và bước đi thật nhanh.

7.
Tôi không dừng lại cho đến khi về tới nhà, tôi sợ gặp lại anh nên vội bắt taxi cho nhanh.

Giây phút bước vào nhà, tôi cảm thấy toàn hoàn thư giãn. Mọi cảm xúc mà tôi kìm nén đều được xả ra ngoài.

Làm sao tôi có thể quên được?

Từng giây phút của khoảng thời gian đó dường như đều được khắc sâu trong trái tim tôi.

Tôi vào Lục thị ngay khi vừa tốt nghiệp.

Kể từ ngày bước lên xe anh, tôi đã bị nghiện sự dịu dàng của anh.

Anh ấy đưa tôi về nhà hàng ngày và luôn nhớ ngày sinh nhật của tôi.

Anh ấy từng nói với tôi.

- Em không giống những người khác, em là người duy nhất lay động được trái tim anh.

Anh dạy tôi cách đàm phán với người khác, cách nắm bắt được tâm lý người khác, cách cư xử nhã nhặn và cách nói chuyện tự tin trước mặt mọi người.

Anh ấy dạy tôi cách ngoại giao, đồng thời dạy tôi cách đối với với sự bất công ở nơi làm việc. Anh giúp tôi trưởng thành và vững vàng từ khi chỉ là một sinh viên mới ra trường. Tôi luôn cảm thấy thoải mái tự do trong công việc.

Sự ngưỡng mộ của tôi dành cho anh lúc đầu dần dần chuyển thành thích, rồi cuối cùng thành tình yêu trong vô vọng.

Tôi chỉ muốn im lặng ngắm nhìn anh.

Tôi đã tưởng tượng sẽ tuyệt vời biết bao nếu như tôi có thể ở bên anh ấy cả đời. Tôi sẵn sàng làm một người vợ hiền, thậm chí là một người mẹ tốt cho con anh ấy.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi thật nực cười. Tôi coi những lời nói suông của anh ấy như một lời hứa hẹn.

Có lẽ anh ấy cũng đã từng thích tôi hoặc có chút tình cảm với tôi.

Thì sao?

Anh ấy sẽ không từ chối một cuộc hôn nhân đầy lợi ích chỉ vì tôi. Và anh ấy cũng sẽ không cho phép tôi, một người hết sức bình thường trở thành vợ anh ấy.

Ngay từ đầu, anh ấy chỉ coi tôi như một món đồ chơi ngắn hạn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Vừa mở điện thoại lên, tôi lại thấy tin nhắn khác mẹ gửi đến.

[Lần trước mẹ không dám giới thiệu vì con không chịu đi. Nhưng lần này con nhất định phải gặp Trần Châu!]

Tôi đang định từ chối thì lại nhận thêm tin nhắn khác.

[Nếu con lại nói dối lần nữa, mẹ sẽ đích thân hộ tống con đi xem mắt!]

Lời nói đến miệng nhưng cuối cùng bị chặn lại. Tôi phải tự mình xử lí chuyện này.

Tôi tốt nghiệp 3 năm trước, năm nay tôi mới 25 tuổi, 2 năm qua bố mẹ liên tục hối tôi lấy chồng.

Khi tôi học đại học, họ bảo tôi phải đặt việc học lên hàng đầu và đừng yêu đương.

Nhưng chỉ mới tốt nghiệp được 1 năm, họ bắt đầu thúc giục tôi kết hôn và yêu cầu tôi sinh con khi tôi vẫn còn trẻ.

Tôi từ chối thì năm nay họ càng thúc giục quyết liệt hơn.

Vào ngày xem mắt, đã đến giờ hẹn nhưng người vẫn chưa đến.

Tôi ngồi đợi trong nhà hàng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Hoài Chi đối diện mình.

Anh ấy cũng nhìn thấy tôi.

Lúc này Trần Châu cũng đã tới.

- Tôi xin lỗi, cô Từ! Tôi đến trễ buổi xem mắt này...

Khi thấy Lục Hoài Chi đi đến bên cạnh tôi, giọng nói của anh ấy nhỏ dần.

- Em đi xem mắt sao?

Lục Hoài Chi đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

- Chúng ta mới chia tay một thời gian ngắn mà em đã bắt đầu quen người khác rồi. Từ Nhược, anh không ngờ em lại tàn nhẫn như vậy.

Anh ấy thấy tôi không lên tiếng nên tiếp tục nói mà không thèm quan tâm đến Trần Châu ở bên cạnh.

Trông anh ấy thật hung dữ và không muốn chừa tôi tí mặt mũi nào.

Tôi mỉm cười.

- Anh có xứng để gọi tôi là một kẻ tàn nhẫn không?

Người có ít tư cách nhất trên thế gian này chính là anh ấy.

Nghe vậy, anh ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi.

- Buông ra! Tôi không muốn!

Tôi phản kháng, tay còn lại bám vào góc bàn.

Điện thoại của anh đột nhiên reo lên, anh ấy buông tay ra.

Tôi nghe thấy anh ấy trả lời điện thoại.

- Đợi một chút tôi về sẽ bàn tiếp.

Chắc là công việc trên công ty.

Anh cúp điện thoại, nhìn tôi thật sâu, sau đó liếc nhìn Trần Châu bên cạnh.

- Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Sau đó vội vã rời đi.

Ủa còn gì để nói vậy? Anh nói anh có thể cho tôi bất cứ điều gì, nhưng anh ta lại không cho tôi nổi một danh phận.

Có người đàn ông nào bằng lòng để người mình yêu làm tiểu tam vô liêm sỉ?

Khi định thần lại, tôi nhận ra Trần Châu đang nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, khác hoàn toàn với lúc mới gặp tôi.

- Người yêu cũ của cô à? Anh ta trông giống một tổng tài rất giàu có. Anh ta muốn tiếp tục ở bên cô, nhưng tại sao cô không đồng ý? À à tôi biết rồi, anh ra chỉ vui chơi qua đường, nhất định sẽ không cưới cô. Chắc hẳn cô đã ở bên anh ta rất lâu rồi có phải không? Đi xem mắt để kiếm tôi làm lốp dự phòng đúng chứ?

Trước khi tôi kịp nói gì, thì anh ta đã nghĩ ra trong đầu một kịch bản hoành tráng, nói chuyện với tôi bằng vẻ chán ghét.

Tôi không đáp trả vội.

Anh ta đang đánh giá tôi với tư cách người ngoài cuộc. Làm sao anh ta có thể biết được rằng tôi thực sự yêu Lục Hoài Chi.

Anh ta đấu tranh với bản thân một vài giây, như thể đang tự thuyết phục bản thân.

- Quên đi, chúng ta có thể kết hôn. Bây giờ tôi là quản lý, lương hàng năm của tôi là 300,000NDT (Khoảng 1 tỷ/năm), chắc hẳn cao hơn cô mấy lần. Sau khi kết hôn, tôi mong muốn cô sẽ sớm sinh con, nghỉ việc, ở nhà chăm sóc bố mẹ và con cái. Lấy chồng rồi thì phải sống tiết kiệm. Quần áo, túi xách, mỹ phẩm cái nào không cần thiết thì ko cần mua. Một mình tôi vất vả mới nuôi được gia đình. Còn người yêu cũ của cô, cô tự mình xử lí. Nếu người ta biết tôi cưới nhân tình của người khác thì mặt mũi đâu tôi ra ngoài nữa?

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nghe anh nói.

Không tức giận, không có cảm xúc. Tôi mém xíu không nhịn được cười.

- Tôi chưa từng gặp đàn ông tự tin(*) như thế này, coi như hôm nay được mở mang tầm mắt.
(*) 普信男: người đàn ông rất bình thường nhưng bản thân lại quá đỗi tự tin (Kiểu ảo tưởng về bản thân)

Tôi cầm túi xách đứng lên rời đi.

- Nếu anh muốn tìm bảo mẫu, thì hãy tìm đến công ty dịch vụ. Nhưng nếu anh đang tìm một bảo mẫu miễn phí, thì anh xui rồi. Còn nữa, tiền lương hàng năm của tôi là 600,000NDT, gấp đôi lương anh. Sao anh không nghỉ việc rồi chăm con cho tôi?

Dù bạn có nói nhiều với loại người này thì chỉ tổ phí thời gian. Nhìn thêm một chút cũng khiến tôi buồn nôn.

Nói xong tôi bỏ đi mà không thèm nhìn lại và nghe thế những lời chửi bới ở đằng sau.

- Một chiếc giày rách không ai thèm, vậy mà còn muốn làm mất mặt tôi.

Lại là một tên tầm thường rác rưởi khác.

8.
Vừa về tới nhà, mẹ đã gọi điện cho tôi.

- Hôm nay đi xem mắt thế nào? Có vừa ý không?

Tôi có thể cảm nhận được là bố mẹ quan tâm tới tôi, nhưng đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.

Tôi quyết định cứng rắn.

- Đừng bắt con đi xem mắt nữa, cả đời này con sẽ không bao giờ kết hôn. Dù con sống cô độc hay khổ lúc về già, thì vẫn tốt hơn là phục vụ cả đời cho một người đàn ông. Lòng con đã quyết, bố mẹ đừng cố gắng nữa.

Tôi cúp máy và ngừng suy nghĩ về việc này. Bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên của riêng mình mà thôi.

Cuối tuần trôi qua thật nhanh, hơn 10 giờ tối, tôi đang định tắm rửa đi ngủ thì chuông cửa kêu.

Tôi nhìn thấy Lục Hoài Chi qua mắt mèo. Anh ấy không gọi cũng không đập cửa.

Nhưng anh ấy vẫn đứng đó không rời đi. Tôi nhận được tin nhắn từ anh ấy.

- Anh biết em đang ở trong nhà, anh sẽ tiếp tục đợi cho đến khi nào em chịu mở cửa.

Ban đầu tôi còn định cho anh ấy đợi bao lâu cũng được, nhưng tôi cảm thấy trốn tránh không phải là giải pháp.

Vừa mở cửa ra, mùi rượu xộc thẳng vào mặt tôi. Anh ấy đã say.

Chẳng trách, với cái nết hàng ngày của Lục Hoài Chi, anh ta tuyệt đối không hèn mọn mà ngồi trước cửa nhà tôi như thế này.

- Lục Hoài Chi, chúng ta kết thúc từ lâu rồi. Anh...

Lời còn chưa dứt, một đôi môi nóng bỏng áp vào môi tôi.

Tôi cảm thấy toàn thân mình bị ép vào tường. Khi tôi kịp phản ứng thì anh đã đóng cửa lại.

Tôi không thể đẩy anh ra nên tôi cắn môi anh ấy.

Anh buông tôi ra, trên môi vẫn còn vệt đỏ tươi, đó chính là m/á//u/ của anh ấy.

Tôi cắn anh ấy còn mạnh hơn lần trước anh cắn tôi.

- Lục Hoài Chi, anh thật ghê tởm. Đừng hôn tôi bằng cái miệng mà anh vừa mới hôn vợ sắp cưới của mình.

Tôi tưởng anh ta sẽ tức giận nhưng không ngờ anh lại đứng im lặng không nói một lời.

Hồi lâu, anh đột nhiên lên tiếng.

- Anh sẽ huỷ bỏ hôn ước với cô ấy. Em hãy quay lại với anh đi. Chúng ta sẽ giống như lúc trước, em vẫn là thư ký của anh.

Giọng anh khàn khàn và trầm ấm, tôi nghe thấy được sự cay đắng trong giọng nói của anh.

- Được không em?

Tôi chưa từng thấy Lục Hoài Chi hành xử như thế này.

Anh ta luôn kiêu ngạo và thờ ơ, như thế mọi thế đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.

Nhưng đêm nay, mắt anh hiện lên sự căng thẳng và mong đợi.

Chỉ tiếc là lòng tôi không còn chút cảm xúc nào nữa.

- Điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi luôn đợi anh? Lục Hoài Chi, chính miệng anh nói tôi chỉ là một món đồ chơi, không thích thì vứt đi. Sao nào? Giờ anh lại bị trò mèo của tôi dụ dỗ hả?

Anh đột nhiên bước tới và dùng hai tay nắm lấy vai tôi. Buộc tôi phải đối mặt với anh ấy.

Bốn mắt nhìn nhau.

- Anh sai rồi. Trước đây anh sai thật rồi. Anh xin lỗi em còn kịp không?

Tôi lắc đầu, dứt khoát thoát khỏi vòng tay của anh.

- Tôi không muốn lời xin lỗi của anh, nó chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Tôi chỉ muốn anh tránh xa tôi ra và đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.

Tôi mở cửa và yêu cầu anh ta ra ngoài.

Anh ấy đứng yên, chúng tôi cứ thế không ai nói với ai.

- Từ Nhược, anh sẽ không từ bỏ em đâu.

Anh nhìn vào mắt tôi và nói, hiện rõ vẻ kiên quyết và nghiêm túc.

Nhưng đối với tôi, lại là một lời nói vô nghĩa khác mà thôi.

9.
Tôi không hề bất ngờ khi dự án hoàn thành xuất sắc và tôi được thăng chức.

Tôi trở thành người phụ trách chính cho các dự án lớn của công ty và trở thành quản lý.

Nhưng trong tương lai nhất định sẽ gặp mặt Lục tổng rất nhiều, không có khả năng tránh mặt anh ta.

- Nghe nói Lục thị và Khương thị đã huỷ bỏ hôn ước?

- Thật sao?

- Không phải là mới đính hôn đây sao? Tại sao đột nhiên lại huỷ bỏ?

- Nghe đồn Lục tổng vẫn còn thương nhớ người cũ, bây giờ không màng lợi ích liên hôn nữa mà chỉ muốn theo đuổi người đẹp mà thôi.

- Ồ~

Ngay khi vừa rời khỏi văn phòng, một loạt tin đồn đã lọt vào tai tôi.

Anh ấy thực sự đã hủy bỏ hôn ước.

Nhưng giờ chuyện này không còn liên quan gì đến tôi nữa. Điều tôi nên làm bây giờ là sống thật tốt và chăm chỉ làm việc.

Tôi không để ý đến những lời đàm tiếu, dù sao làm ở đâu mà chẳng có những người buôn chuyện.

Ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ. Không quá lớn nhưng cũng đủ làm quần áo ướt hết.

- Quản lý Từ, để tôi đưa cô về!

Một giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai tôi.

Tôi quay lại và nhìn thấy một chàng trai trẻ. Mất vài giây tôi mới nhớ ra đây là thực tập sinh mới.

- Không cần đâu, cảm ơn cậu.

Mọi sự giúp đỡ đều có mục đích. Một khi đã dính vào thì khó thoát ra được.

Giống như sự giúp đỡ của Lục Hoài Chi năm đó.

Cậu ấy không nài nỉ mà chỉ dúi chiếc ô vào tay tôi.

Cậu ấy mỉm cười và nói.

- Chị đừng để bị cảm nhé.

Cậu ấy cười tràn ngập cảm giác tuổi trẻ, trông có vẻ ngây thơ nhưng ai biết được liệu cậu ấy có thật lòng hay không.

Không thể phủ nhận rằng hành động nhỏ này khiến tôi cảm thấy ấm lòng.

Cậu thực tập sinh này tên Trình Phóng.

Khoảng thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng trên bàn tôi sẽ xuất hiện những món đồ nhỏ.

Lúc thì ly cà phê, lúc thì bánh mì.

Phải nói là cậu ấy rất giỏi trong việc chọn đúng thời điểm, lúc nào tôi đang đói khi làm việc đều nhận được chúng.

Tôi biết chính xác cậu ấy muốn gì.

Khi cậu ấy mời tôi đi ăn tối, tôi đồng ý.

Cậu ấy đặt bàn tại một nhà hàng có không gian yên tĩnh và được bài trí cẩn thận.

- Cậu có thích tôi không?

Tôi hỏi thẳng ngay khi vừa ngồi xuống ghế.

Vẻ mặt cậu ấy trở nên khó xử. Có lẽ cậu ấy không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy.

- Ừ thì, em nghĩ...

- Tôi không thích cậu, và trong tương lai cũng sẽ không thích cậu. Nên xin cậu hãy rút lại lòng tốt mà cậu dành cho tôi!

Tôi không đợi cậu ấy nói xong câu, dù sao cũng là những câu quen thuộc.

Những câu nói vô nghĩa.

- Làm sao chị biết chị sẽ không thích em nếu như chị không thử? Em sẽ không bỏ cuộc và em sẽ cho chị thấy thành ý của mình.

Tôi không phản bác lời nói của cậu ấy. Cậu ấy không muốn bỏ cuộc thì cứ để cậu ấy thoải mái đi.

Bữa tối hôm đó không hề ngon miệng.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi nhận được tin nhắn.

Tôi nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ, nhìn thoáng qua tôi cũng biết số này là của ai.

[Ngày mai gặp lại, anh có chuyện muốn nói với em]

Tôi xoá tin nhắn và làm như không có chuyện gì xảy ra.

Trình Phóng không từ bỏ mà công khai theo đuổi tôi.

Mỗi ngày tôi nhận được một bó hoa khác nhau.

Cả văn phòng tràn ngập những lời bàn tán về tôi.

Các đồng nghiệp đều nói.

- Quản lý Từ thật may mắn. Trình Phóng còn trẻ và năng động. Anh ấy công khai theo đuổi cô ấy. Đây chính là tình yêu đích thực!

Lần nào tôi cũng cười nhạt đáp lại.

- Nói trước bước không qua. Thời buổi này, cơ hội gặp được tình yêu đích thực còn thấp hơn cả trúng vé số nữa.

Không ai tin lời của tôi, nhưng những gì xảy ra tiếp theo thực sự đã chứng minh lời nói của tôi.

10.
- Trình Phóng, cậu thật sự thích quản lý Từ sao? Cô ấy lớn hơn cậu gần 4 tuổi lận.

Tôi đang định bước vào phòng trà thì bên trong vang lên tiếng nói chuyện.

Sau đó là giọng của Trình Phóng vang lên.

- Cậu biết cái gì chứ? Các chị gái có sức quyến rũ hơn, kinh nghiệm tình trường cũng phong phú hơn. Hơn nữa, loại phụ nữ này không cần quá tốn nhiều sức để lấy lòng, lại không quá yếu đuối như gái mới lớn.

Giọng điệu của Trình Phóng cực kỳ huênh hoang.

- Nhưng cô ấy sẽ có nhiều bạn trai cũ hơn, cậu không ngại sao?

Một người khác lại hỏi.

- Thì sao? Chỉ là vui vẻ với nhau chút thôi. Hẹn hò chán thì chia tay. Tôi không muốn cưới cô ấy. Tôi vẫn còn trẻ, nhất định sẽ tìm được người trẻ hơn để kết hôn trong tương lai.

Tôi biết ngay mà.

Một tên đàn ông rác rưởi.

Họ đều cho rằng tất cả phụ nữ đều dễ bị lừa ư?

Họ nghĩ rằng họ có thể thu phục được tất cả phụ nữ chỉ bằng lời nói và những món quà xa xỉ sao?

Tôi mở cửa bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện bên trong.

Trình Phóng kinh ngạc nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch.

- Trình Phóng, xong kỳ thực tập này chắc cậu không thành nhân viên chính thức được đâu. Tôi không muốn người có đạo đức xấu làm việc dưới trướng của mình.

Tôi vẫn mỉm cười lịch sự.

Những người còn lại nhanh chân lẻn ra ngoài trước.

Cậu ấy muốn nói gì đó, nhưng rất lâu lại không nói được lời nào.

Tôi bước tới và nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ấy.

- Từ nay đừng cho rằng phụ nữ là đồ ngốc, sự phù phiếm của cậu khiến cậu trông không khác gì một trò hề mà thôi.

Cậu ta không thể phản bác nên chỉ có thể thất vọng rời đi.

Gần đây trời mưa không dứt.

Tôi vừa về tới nhà thì trời mưa lớn hơn.

Tôi định mở cửa thì thấy một bóng người. Khi đến gần hơn, tôi nhìn rõ đó là Lục Hoài Chi.

- Từ Nhược, anh đã huỷ bỏ hôn ước. Anh sẽ không kết hôn nữa.

Giọng anh khàn khàn, có vẻ như anh ấy đã hút thuốc rất nhiều.

Tôi bình tĩnh đối mặt với anh ấy.

- Việc này có liên quan gì đến tôi?

- Tất nhiên rồi! Anh yêu em, anh có thể kết hôn với em được không? Anh sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ cho em một danh phận, anh sẽ cho em tất cả những gì mà em muốn.

Như sợ tôi bỏ đi, anh bất ngờ tiến đến ôm tôi thật chặt.

Tôi không kháng cự vì tôi biết mình có cố gắng thế nào thì cũng không thể thoát ra.

- Anh biết tôi muốn gì không? Tôi muốn anh tránh xa tôi ra. Nhìn thấy anh, tôi lại nhớ đến quá khứ, tôi khinh thường bản thân tôi trong quá khứ. Lục Hoài Chi, nhìn anh thôi cũng đủ khiến tôi phát bệnh. Vậy anh tránh xa tôi ra được không? Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi cảm nhận được cơ thể của anh cứng đồ nên nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng tay anh, lùi lại vài bước rồi nhìn anh ta.

Anh vẫn đang đắm chìm vào những gì mà tôi vừa nói, mãi vẫn không trả lời. Tôi trực tiếp mở cửa bước vào nhà, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Tôi tưởng anh sẽ rời đi, không ngờ nửa tiếng sau tôi lại nhận được tin nhắn từ anh.

[Anh có thể đợi cho đến khi em tha thứ cho anh]

Linh cảm không tốt, tôi tiến đến cửa sổ để nhìn.

Trong đêm mưa u ám, anh đứng một mình trước nhà.

Thân hình và mái tóc đầy khí chất thường ngày nay ướt sũng và dính chặt vào cơ thể.

Cơn mưa nặng hạt khiến anh khó mở mắt.

Tôi không trả lời tin nhắn cũng không xuống nhà.

Tôi tắm nước nóng, sấy khô tóc và chuẩn bị đi ngủ.

Lại liếc nhìn xuống lầu, anh vẫn đứng đó, vẫn giữ nguyên tư thế, không hề cử động.

Đêm đó tôi không ngủ ngon giấc và gặp ác mộng.

Tôi mơ về cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi và Lục Hoài Chi.

Tôi cũng mơ thấy anh đưa tôi đi xem tuyết và hoa nở. Anh cũng trìu mến nói với tôi rằng anh yêu tôi.

Nhưng giây tiếp theo tôi mơ thấy anh chán ghét đẩy tôi ra.

- Cô chỉ là một món đồ chơi, dám mơ ước muốn làm Lục phu nhân sao?

Sau đó Khương Phù kêu người cởi quần áo của tôi ra và chụp hình.

Tôi giật mình tỉnh dậy.

Trời đã sáng, mưa suốt đêm qua.

Tôi lại đến bên cửa sổ và anh ấy vẫn ở đó.

Tôi thấy lòng mình chưa bao giờ nhẹ nhõm như thế này.

Tôi gọi anh ấy.

Từ cửa sổ tôi có thể nhìn thấy người bên dưới nhanh chóng bắt máy.

Anh ấy dường như có thể cảm nhận được tôi nên ngước lên nhìn.

- Anh về đi. Dù anh đứng đó tới c/h//ế/t// thì chúng ta cũng không thể quay lại được.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, khi tôi chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy giọng nói vô cùng khàn.

- Anh thật sự yêu em.

Tôi không thể ngăn bản thân mình vạch trần anh ta.

- Lục Hoài Chi, tôi chỉ là một món đồ chơi lâu ngày chán thì vứt đi, lâu lâu muốn chơi lại đi nhặt về. Nhưng tôi sẽ không đợi anh nhặt về đâu. Có thể anh yêu tôi chỉ vì chơi đùa quá lâu với sự chân thành của tôi. Đây chính là quả báo của anh.

Sau đó, tôi cúp mát.

Đúng như dự đoán, anh đứng đó một lúc rồi rời đi.

Bóng lưng đầy cảm giác cô đơn.

Không phải trao đi là sẽ được nhận lại.

Thâm tình đến muộn không bằng cỏ rác.

11.
Hôm sau thức dậy, tôi nhận được điện thoại từ mẹ bảo tôi về nhà ăn tối.

Tất cả chúng tôi đều ngầm đồng ý không nhắc lại đến chuyện xem mắt. Nhưng tôi thấy mẹ đang lưỡng lự muốn nói gì đó với tôi.

Tôi vào bếp phụ nấu ăn và trò chuyện về công việc cũng như chuyện vụn vặt trong cuộc sống.

Một cảm giác ấm áp đã mất từ lâu.

- Bố và mẹ đều có cùng quan điểm. Kết hôn hay không là quyền của con. Điều quan trọng nhất là con sống hạnh phúc. Nếu không gặp được người phù hợp thì hôn nhân là nấm mồ, bố mẹ không thể hại đời con được. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hãy về nhà và thăm bố mẹ thường xuyên hơn. Bố mẹ luôn yêu thương con mà.

Trên bàn ăn, cuối cùng mẹ tôi cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Tôi chợt nhận ra vì bị hối kết hôn nên đã lâu rồi tôi không về nhà.

Bây giờ không còn đối mặt với vấn đề này nữa, tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên hạnh phúc hơn.

Sau cơn mưa, tôi mở cửa sở ra để tận hưởng không khí trong lành và vẻ đẹp của cuộc sống.

Tôi nhận được tin nhắn xin lỗi khác từ Lục Hoài Chi. Tôi đã xoá sau khi đọc mà không trả lời.

Lúc này, tôi cảm thấy tình thế đang thay đổi và cả tôi lẫn anh đều không thể thoát ra.

Đừng bao giờ đùa giỡn với tấm chân tình của người khác. Không thì sẽ có một ngày tình cảm của bạn sẽ bị người khác coi như rác rưởi.

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom