“Ly hôn!?” Con tim Kỳ Thiệu Xuyên như bị vật nặng gì đó dùng sức hung tợn tông mạnh một cái, có thứ gì đó sắp chạy thoát ra khỏi cơ thể anh.
Trước đây chính anh ta là người ra đề nghị ly hôn, nhưng bây giờ nghe Hổ Tình đích thân nói ra câu này, Kỳ Thiệu Xuyên khó chịu vô cùng.
Không đợi Kỳ Thiệu Xuyên nói gì, Hổ Tình tiếp tục: “ Kỳ Thiệu Xuyên, hai năm nay, anh mệt, tôi cũng mệt, tôi vốn dĩ cho rằng tôi có thể dùng tình yêu của tôi để giành lấy anh quay lại, cho rằng chỉ cần cứ kiên trì như vậy, chúng ta sẽ có một ngày được hạnh phúc bên nhau, nhưng tôi sai rồi, tôi sai triệt để.”
“Thời gian hai năm nay khiến tôi thương tích đầy người, không chút tròn vẹn, tôi để cho người nhà của tôi phải trả giá vì sự ngoan cố của tôi, tôi quyết định rút lui khỏi cuộc hôn nhân này, chúc anh với An Nhiễm hạnh phúc.”
Hổ Tình dửng dưng mở miệng nói, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết được tâm trạng bây giờ của cô ta đau nhức như nào.
Giấu đi nỗi buồn trong đáy mắt, Hổ Tình vừa mới tỉnh dậy nên rất mệt yếu.
Kỳ Thiệu Xuyên một tay nắm lấy cổ tay Hổ Tình, nhìn vào ánh mắt kiên quyết của cô, Kỳ Thiệu Xuyên đột dưng lại không biết nên nói ra những lời nào mới có thể giữ cô ta ở lại.
Chuyện quá khứ trong trí nhớ như một bộ phim đang chiếu lại, từng hình ảnh một hiện ra trong đầu Kỳ Thiệu Xuyên.
Thật sự như Hổ Tình đã nói, hai năm nay, người bị thương luôn là cô, chính tay anh làm hao tổn hết tình yêu thương và lòng quyết tâm của Hổ Tình.
Kỳ Thiệu Xuyên đột nhiên buông tay, sự băn khoăn, buồn bã toát lên trong mắt, trong đó xen lẫn tình cảm của Kỳ Thiệu xuyên bây giờ chỉ dành cho Hổ Tình, nhưng Hổ Tình vẫn đang cúi đầu xuống, không hề để ý.
Hổ Tình có chút hồi hộp, Kỳ Thiệu Xuyên lần này không lập tức đồng ý, khiến cô cảm thấy có chút bất an.
Chẳng phải anh luôn muốn ly hôn với cô để cưới An Nhiễm sao? Bây giờ nhà họ Hổ “sụp” rồi, ngay cả đứa con duy nhất của họ cũng mất rồi, tại sao Kỳ Thiệu Xuyên vẫn đang do dự?
Chẳng lẽ anh ta vẫn muốn giày vò tra tấn mình hay sao? Hồ Tình nghĩ ngợi.
Rất lâu, âm thanh Kỳ Thiệu Xuyên mới truyền đến tai, “ Được.” Một chữ đơn giản, khiến Hổ Tình được cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng vẫn thoáng buồn, cô không thể cảm thấy thoải mái, dù sao một tình cảm sâu sắc kiên trì nhiều năm vậy, không phải nói hết là hết.
Hổ Tình an ủi bản thân, tay ôm lấy ngực, tuy Kỳ Thiệu Xuyên đã làm theo mong muốn của cô, đồng ý ly hôn, nhưng sao cô không có một chút cảm giác vui mừng!?
Hàng lông mày thanh tú nhíu lại, trong lòng Hổ Tình có một cảm giác khó tả, muốn nằm xuống ngủ liền phát hiện Kỳ Thiệu Xuyên vẫn đang ngồi salon gần đó, ngẩn ngơ.
Hổ Tình nằm dựa lưng vào tường, khuôn mặt nghiêng nghiêng Kỳ Thiệu Xuyên lọt vào trong mắt cô ta, mái tóc lù xù nhưng không hề làm bớt đi bề ngoài ưa nhìn của anh, ngược lại còn làm bật lên một chút ngông cuồng.
Rời ánh mắt, cuối cùng Hổ Tình cũng đã nằm xuống ngủ, vừa tỉnh dậy không lâu, lại còn mất nhiều máu, cô thật sự đã mệt mỏi.
Đến khi tiếng hô hấp của Hổ Tình đều dần, Kỳ Thiệu Xuyên mới bước qua, ngồi trên giường bệnh.
Nhìn đăm đăm vào gương mặt tinh tế của Hổ Tình, giờ không có một chút màu sắc, đã quá nhợt nhạt, trong mắt Kỳ Thiệu Xuyên hằn lên nỗi đau xót.
“ Nếu đây chính là mong muốn của em, anh sẽ tôn trọng lựa chọn đó.” Kỳ Thiệu Xuyên thì thầm, chính anh đã chưa từng yêu quý cô, chỉ tại anh đã nhận nhầm người, chính anh đã làm tổn thương nặng nề cho một cô gái thiện lương ngây thơ mà một lòng một dạ yêu mình như vậy.
Anh ta còn mong chở gì nữa đây? Khóe môi Kỳ Thiệu Xuyên trôi qua một tia khổ sở.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua mặt Hổ Tình, cảm giác mịn màng, cô gái đang ngủ có vẻ cảm nhận được độ lạnh đến từ ngón tay đó, hơi hơi nhíu mày.
Bình luận facebook