Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Đèn tường phòng khách tỏa ánh sáng nhập nhòe, chớp sáng chớp tối, những tia sáng nhấp nháy xao động lòng người. Trên bàn cơm có bánh sinh nhật to, cùng với thức ăn đã được nấu xong xuôi ngon lành được đậy lại bằng đĩa trắng cẩn thận để giữ ấm. Có thể thấy rõ ràng, có người đã ở nhà bận bịu nấu nướng rất lâu. Bệ bếp ở trong phòng bếp vẫn còn vương hơi nóng, phía sau cửa của phòng ngủ có treo áo Jaket, áo lót cùng với quần Âu mà Thiếu Đường thay ra.
Mạnh Tiểu Bắc lượn qua từng phòng từng phòng, ngó tới từng ngóc ngách để tìm Thiếu Đường, lòng rạo rực hưng phấn kích động, ấy mà vẫn không tìm thấy người. Vừa nãy rành rành còn gọi qua cho Thiếu Đường được, cha nhỏ tính chơi trò trốn tìm với cậu hay sao.
Ở phòng bếp, một cánh cửa sổ mở ra, bên dưới có tiếng vang.
Mạnh Tiểu Bắc vừa rướn cổ ra ngoài thì nhìn thấy Thiếu Đường, vội gào lên: “Thiếu Đường… Sao cha lại ở bên dưới? Cha mau lên đây!!!”
Ở phía dưới cách mấy tầng lầu, Thiếu Đường dường như đã chờ cậu thật lâu thật lâu rồi. Thiếu Đường vẩy vẩy tóc, dáng vẻ bình tĩnh phóng khoáng, ngửa mặt lên cười, vẫy vẫy tay với cậu.
Nhà bọn họ ở tầng thứ mười hai. Khu nhà cao tầng hình tháp được xây dựng theo cấu trúc bên trên và bên dưới ban công có tầm nhìn thoáng đãng rộng rãi, phía bên cạnh là phòng bếp, ở chỗ tầng 9 có xây sân phơi, trồng một ít cây cỏ. Cửa chỗ ban công đã được khóa chặt, thường là không thể đi lên, tất nhiên phải trừ kiểu người có khả năng nhảy qua cửa sổ, trèo lên trèo xuống nhoay nhoáy như Thiếu Đường ra!
Thiếu Đường cười vô cùng đẹp trai, kế hoạch tặng cho thằng con mình một niềm vui bất ngờ đã đạt được khiến anh hài lòng đắc chí ghê nơi.
Thiếu Đường mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội dài xanh lá, giống bộ dạng lần đầu đôi bên gặp mặt nhau vào mười mấy năm trước, trông cực kỳ trẻ trung.
Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, biết ngay mà, kiểu người như cha nhỏ sao có thể ngại ngùng trốn đi được! Song cậu cũng thật sự không thể ngờ rằng, suốt bao nhiêu ngày Thiếu Đường không về nhà, lại đặc biệt chờ tới ngày này để tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ, làm cậu sung sướng ngất ngây. Cậu vội vàng khua tay với bên dưới, hô lên: “Cha mau lên đi… Dưới đó nguy hiểm…”
Nhà họ ở vị trí rất cao, hơn nữa còn có gió lớn, vậy nên tiếng gào thét của Tiểu Bắc ngay tức khắc chìm trong tiếng gió vù vù. Bên ngoài, trên đường cái xe nối tiếp xe, tiếng còi ô tô ầm ĩ, âm thanh ma sát rin rít giữa bánh xe và mặt đường vang lên không dứt bên tai. Hai người đứng đối diện ở phía xa nhau, ánh mắt sáng rực, dường như đang rong chơi phiêu du giữa trời đất, ngỡ như có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng chân thật chớp lên lấp lánh trong đôi mắt đối phương. Hoàng hôn buông xuống bao trùm thành phố, những gợn nắng chiều cuối cùng lóe lên tia sáng rực rỡ chói lòa phía xa xa chân trời…
Thiếu Đường đã sắp xếp đâu vào đấy, ông xã thì cần gì phải ngại ngùng e lệ với bà xã mình làm chi, anh nhanh chóng lấy ra gậy phát sáng đã được chuẩn bị cẩn thận.
Đây là một loại đèn tín hiệu mà quân đội dã chiến bọn họ dùng trong các buổi diễn tập tác chiến nơi hoang dã, có thể phát ra ánh sáng màu vàng quýt ở trong đêm tối nơi núi sâu rừng thẳm. Dường như Thiếu Đường hơi chột dạ, ngó nghiêng xung quanh một xíu, xác nhận kỹ không có người vây xem, mới vội vàng đứng bên dưới ngay trước ánh nhìn của Mạnh Tiểu Bắc khoa chân múa tay, trong bóng đêm mờ mịt đèn huỳnh quang vẽ ra những nét chữ “I LOVE YOU.”
Thiếu Đường tự xấu hổ bật cười, lỗ tai đỏ ửng.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ làm mấy trò con nít khôi hài này đâu!
Tất cả cũng bởi muốn Bắc Bắc vui nên anh mới tự ép bản thân làm vậy. Đám sinh viên học viện Mỹ thuật đều khát khao ham muốn cuộc sống tình thú lãng mạn, Thiếu Đường cũng muốn làm Tiểu Bắc sung sướng, hạnh phúc.
Thiếu Đường khoa chân múa tay xong, vung vung đèn trong tay, vươn tay lên trên không tạo tư thế biểu hiện hiện tình yêu. Mạnh Tiểu Bắc ở phía trên cười đau cả bụng, chỉ tay vào Thiếu Đường, thật sự muốn đứng ở chỗ cửa sổ gào to lên rằng, cha đã nhiêu tuổi rồi hử, thật đúng là ‘già mà còn dâm’! Song cậu chẳng thể thốt nên lời, đột nhiên cảm động vô cùng, cổ họng nghẹn đặc.
Tiểu Bắc kêu lên: “Cha mau lên đây…”
Thiếu Đường vung tay cực ngầu tỏ ý: Bây tránh ra.
Mặc dù Thiếu Đường là người ưa mạo hiểm liều lĩnh, song tính anh vốn cẩn thận, nên trên lưng buộc dây thừng phòng hộ rất chắc, rất dai. Một đầu dây khác xuôi theo mép cửa sổ buộc cố định bên trong phòng. Thiếu Đường ngắm kỹ góc độ, tay hất một cái, lùi ra, coi cha thể hiện cho bây xem này!
Thiếu Đường vốn dĩ muốn ngậm một cành hồng trong miệng, song sau cảm thấy như vậy quả thực quá ngu. Anh quay đầu nhìn xung quanh đường phố, xác nhận kỹ không có gì bất thường, mới lùi ra phía sau vài bước, từ bậc xi măng chạy lấy đà, sau đó đột nhiên nhảy lên trên! Dường như anh có thể từ vách tường vuông góc chín mươi độ dựng đứng lướt đi như trên đất bằng.
Gió thổi không ngừng, trên bờ tường cao, Thiếu Đường tay không bám vào khe hở giữa những viên gạch, ống dẫn hay tất thảy những thứ có thể bấu víu để chân được, rồi trèo lên cửa sổ hộ gia đình ở tầng thứ mười, dùng sức của eo đu người lên trên, lại nhảy lên tầng mười một…
Mạnh Tiểu Bắc căng thẳng vô cùng, miệng thì há, mắt thì ngó Thiếu Đường y như người nhện biểu diễn trên ti vi, chỉ trong nháy mắt đã trèo lên ba tầng lầu cao chót vót. Bờ mày Thiếu Đường đen như mực, cau lại tập trung, bên thái dương toát mồ hôi, hai bàn tay to lớn thô ráp, bờ lưng mạnh mẽ dẻo dai, bám vào vị trí gần chỗ Mạnh Tiểu Bắc, nhảy lên, bên tai là tiếng gió ầm ầm thét gào. Giả sử lúc này mà người ở mấy tầng lầu tình cờ ngó đầu ra nhìn từ cửa sổ phòng bếp, thể nào cũng thấy một bóng người leo trèo lướt qua rèm cửa, vút qua trong chớp mắt.
Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp, đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc bỗng nhiên mơ hồ, con ngươi bị ánh sáng chiếu đến đau nhức, giăng phủ tầng hơi nước mờ mịt. Những con người như cậu bẩm sinh đã có tế bào nghệ thuật phong phú, là kiểu người rất dễ bị xúc động. Cậu cảm tưởng như người trước mắt cậu đã bôn ba lặn lội trải qua ngàn núi nghìn sông, băng qua hết thảy sóng to gió lớn, ngoằn nghèo trắc trở, lội ngược năm tháng, kiên cường bất khuất, chẳng ngại chi hiểm trở gian nan, sẵn sàng chống lại hết thảy tiến về phía cậu…
Đêm trăng tròn, cuối cùng hai Ngưu Lang cũng đã gặp được nhau. Mạnh Tiểu Bắc vươn tay ra, Thiếu Đường bám vào cửa sổ, một bàn tay to lớn mãnh liệt tóm mạnh lấy tay Tiểu Bắc, siết chặt, mười ngón tay đan riết vào nhau, chặt chẽ sít kề, lực tay mạnh mẽ gửi gắm niềm tin tưởng kiên định.
Hai người đều đi đúng đường, không có ai quanh co rẽ nhầm lối. Trên con đường ấy, thỉnh thoảng cũng có lúc cậu sẽ ngừng bước, mê mang lạc đường, song Thiếu Đường sẽ mãi mãi đứng ở ngay trước mắt cậu ngóng trông, quay đầu đợi chờ, nắm tay dắt cậu đi… Khóe mắt Mạnh Tiểu Bắc rực nóng, trong mắt Thiếu Đường cũng lấp lánh ánh nước, cuộc sống quá đẹp đẽ khiến cậu muốn bật khóc.
Mặt Thiếu Đường đỏ rực lên, đầu anh ướt mồ hôi, thở hổn thở hển, tự giễu bản thân: “Đúng là già rồi có khác, không thể so được với thời trai trẻ hai mươi tuổi, cơ bắp rệu rã cả rồi! Trước đây đâu có mệt mỏi hộc hơi như vậy.”
Mạnh Tiểu Bắc bật cười ngốc nghếch: “Cha làm gì vậy hả…”
“Sinh nhật bây mà, cho bây ngạc nhiên vui vẻ!” Thiếu Đường hẵng còn đang treo người ở bên ngoài cửa sổ lơ lửng giữa chân không. Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy bả vai kéo anh vào trong, vất vả mãi mới lôi anh vào được từ cửa sổ, hai người tha thiết ôm siết lấy nhau…
Đây chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Tiểu Bắc, cũng là sinh nhật lãng mạn nhất từ trước tới nay của cậu. Có quà, có bữa tối, còn có cả ông xã đẹp trai ngang tàng leo lên leo xuống như đi từ trên trời xuống đất, chẳng có gì mà không làm được.
Đàn ông vào quân đội lâu năm, đã chẳng còn giữ được bao nhiêu sự lãng mạn tình thú trong người, cũng nào biết nói mấy lời đường mật ngon ngọt. Thiếu Đường cũng vậy, thứ mà anh có thể nghĩ ra chính là dùng chính năng lực bản lĩnh của mình, trèo núi ngắt hoa tặng người hay làm gì đó tương tự. Đàn ông ấy mà, ở nhà chỉ mong nhận được nụ cười của vợ mình…
Thiếu Đường lười biếng nằm chính giữa giường lớn, mồ hôi mướt mát cả người, để thằng con cưỡi trên mông. Mạnh Tiểu Bắc hì hục ra sức cày cấy, vừa dộng vào vừa cúi xuống hôn anh, hôn lên bờ ngực cường tráng rắn chắc của Thiếu Đường, mút vào điểm đỏ sẫm trước ngực anh.
Thiếu Đường cúi đầu nhìn, ánh mắt chiều chuộng, gõ một cái lên vầng trán có vết sẹo của bảo bối nhà mình: “Chó con, uống sữa của cha đấy hử.”
Mạnh Tiểu Bắc ra sức mút một hơi, chẳng hề xấu hổ nói: “Đúng vậy, từ nhỏ đã thích uống sữa của cha.”
Hai người cười hềnh hệch giễu cợt, bật thốt mấy lời yêu thương thô bỉ nhất giữa mấy tay đàn ông.
Bờ mi cùng ngón tay Thiếu Đường đều là mồ hôi, khoảnh khắc ngây ngất đê mê cổ anh ngửa về sau, yết hầu chuyển động lên xuống, gân xanh trên cổ nổi rần rật. Thiếu Đường cũng chẳng rên rỉ gì mấy, chỉ vào khoảnh khắc con chó săn điên cuồng dã man làm anh quá dữ dội mới hiếm hoi rên lên vài tiếng, âm thanh khàn khàn đè nén, giống như từ trong lồng ngực cuộn lại trút ra, như tiếng chuông đồng vang vọng trong thành cổ. Quả thực gợi cảm chết người.
Mạnh Tiểu Bắc nâng một đùi cha nhỏ lên, say đắm nhìn vòng eo cường tráng cùng bờ mông rắn chắc săn mẩy của Thiếu Đường, dốc sức bập mạnh vào, nhìn đăm đăm Thiếu Đường nhíu mày, bị cậu đâm xuyên vào trong cơ thể, để cậu làm đến mức cơ thể banh mở. Trong cơn khoái cảm của Mạnh Tiểu Bắc dường như chứa cả sự oán giận, phẫn nộ đang ồ ạt trút ra, tình cảm bị thiếu thốn bấy lâu dần được bù đắp, lấp đầy.
Thiếu Đường cũng nhận ra được, khẽ khàng nói: “Xin lỗi, xong đợt này hết bận hẳn là cha sẽ về với bây liền.”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Bao giờ thì cha xong việc?”
Thiếu Đường nói: “Đầu với óc, chẳng quan tâm gì tới chuyện quốc gia đại sự cả, bây không nhìn thấy khắp đường khắp phố đều treo biểu ngữ băng rôn hả, còn có cờ linh vật gấu trúc ghi “Vui mừng chào đón Đại hội thể thao châu Á” à? Còn có mấy sân vận động nhà thi đấu đang trang hoàng, lắp ráp sửa sang bên trong trước thềm khai mạc diễn ra đại hội, sân vận động nhà thi đấu trang bị máy móc thiết bị, đơn vị chuyên nghiệp lắp đặt, bảo vệ, tổ chức, nghiệp vụ đối ngoại, rất nhiều lĩnh vực đều do công ty bộ đội cha đảm nhiệm, giúp đỡ Ban chấp hành Ủy ban thể dục thể thao châu Á cùng Tổng cục tiến hành, huy động toàn bộ nhân lực, vật chất, tài nguyên của toàn Bắc Kinh. Chứ nếu mà chỉ dựa vào mỗi đám người làm việc vớ vẩn, lười biếng qua loa tắc trách bên tổng cục thì có thể tổ chức được Đại hội thể dục thể thao liên lục địa có quy mô lớn như vậy sao?”
“Cha chính là gấu trúc to, là linh vật…”, Mạnh Tiểu Bắc ưỡn người dập xuống, huých đến mức Thiếu Đường im miệng.
Hai chân Thiếu Đường quặp lấy vòng eo thằng con, quay đầu giơ tay sờ soạng nơi đầu giường lấy một điếu thuốc, châm thuốc.
Tiểu Bắc: “Cha nghĩ gì vậy hả?”
Thiếu Đường: “Muốn hút thuốc.”
Tiểu Bắc: “Chớ không phải muốn con hả?!”
Thiếu Đường cong cong khóe miệng, cười phóng khoáng, bảnh vô cùng, cầm điếu thuốc đưa tới bên miệng Tiểu Bắc, hai người mỗi người làm một hơi. Mạnh Tiểu Bắc bóp eo Thiếu Đường, kéo anh ngồi dậy, bên dưới hẵng đang dính chặt vào nhau, mặt đối mặt ôm chặt lấy nhau cọ xát va chạm, mặc cho cơn sóng tình nóng rực cùng nỗi nhớ nhung tưởng niệm nhấn chìm, nuốt trọn hết thảy giác quan xúc cảm…
Đêm hôm ấy, đôi bên buông thả mặc sức rong ruổi trên cơ thể nhau, cuồng say tự do như không biết ngày mai, liên tiếp làm mấy lượt lận, mồ hôi mồ kê vã ra ướt đẫm ga giường, sung sướng mê li, đê mê thỏa thích. Mạnh Tiểu Bắc đang làm thì chợt nhớ ra điều gì đó, cầm lấy cọ màu viết lên mông cha nhỏ hai chữ “bà xã”, bên phải một chữ bên trái một chữ thật to.
Thiếu Đường quay người nhìn thấy, hơi nhếch môi: “Hôm nay là sinh nhật bây, ông đây không chấp với bây, mặc bây muốn quậy như nào cũng được, hôm nay coi như ông là bà xã, ngày mai bây chờ đấy.”
Còn làm chưa đến hai lần, giữa những lần chung đụng rồ dại tới tấp bạt mạng, hai chữ ở sau mông Thiếu Đường đã bị mồ hôi ướt đẫm làm trôi sạch. Mạnh Tiểu Bắc đúng là thằng con mất nết giặc giời, giở trò đểu cáng, nhìn trúng cái ống đèn huỳnh quang làm bằng nhựa dẻo to đùng, cười xấu xa múa máy.
Thiếu Đường vừa nhìn thấy đã mắng: “Đừng dùng cái đó, không được.”
Tiểu Bắc: “Thử cái, sướng lắm cho coi.”
Thiếu Đường đưa mắt liếc: “Trong túi có quà, là để cho bây đó.”
Mạnh Tiểu Bắc vội vàng bóc gói quà ra, tìm thấy bí mật lớn: “Đù mẹ, Thiếu Đường cha mua cái này!… Haha, thử cái nào thử cái nào!”
Mạnh Tiểu Bắc quay người hưng phấn nhào về phía Thiếu Đường, ngay lập tức đã bị cha nhỏ dùng kỹ thuật khóa chân hung ác kìm chặt, đè lên, tách hai đùi cậu ra…
*
Sau mấy ngày xảy ra chuyện hục hặc nọ, hai anh em chí cốt Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng cãi nhau ầm ĩ trước mặt mọi người hôm bữa đã nhanh chóng hòa hợp trở lại, bởi Kỳ Lượng lại mắc bệnh phải vào viện nửa tháng.
Thiếu Đường và Tiểu Bắc đến bệnh viện Triều Dương thăm Lượng Lượng. Lúc lái xe xuống khu vực hầm để xe dưới bệnh viện, từ xa xa Tiểu Bắc nhìn thấy thầy Tiêu đạp xe đạp đi qua, trên tay lái có treo hai bình giữ nhiệt cỡ to, chỗ ngồi phía sau còn có quả dưa hấu.
Thầy Tiêu bóp phanh dừng xe, vừa cẩn thận dừng chân xuống xe vừa cố giữ xe thăng bằng, sợ làm bình giữ nhiệt nặng trịch bị đổ. Sau đó, y lại nhìn thấy quả dưa hấu phía sau sắp rơi xuống đất tới nơi! Song y không có ba tay, luống ca luống cuống. Mạnh Tiểu Bắc nhanh mắt nhìn thấy, vội nhảy xuống xe chạy tới giúp, tháo quả dưa xuống trước sau đó cầm lấy hai bình giữ nhiệt. Thật không hiểu sao lúc Tiêu Dật ra ngoài lại có thể mang theo nhiều đồ như vậy, cả quãng đường dài dặc đạp xe đến đây khổ sở vất vả thế nào cơ chứ…
Kỳ Lượng vừa nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc đã gào lên: “Ôi da sao mày không đến sớm tí chứ, Tiểu Dật Dật về nhà nấu ăn, tao một mình buồn muốn chết… Tao muốn chơi game lắm lắm rồi này!”
Mạnh Tiểu Bắc chỉ tay vào Kỳ Lượng: “Mày đừng có mà lắm chuyện!”
Kỳ Lượng là cái loại yếu đuối vô dụng, quả thật không ra dáng đàn ông đàn ang. Nghe nói là cậu tái phát bệnh khi ở nhà, trong nhà vệ sinh đau đến mức ngồi thụp xuống dưới đất choáng váng, rơi cả nước mắt. Sau đó, thầy Tiêu đưa cậu đến bệnh viện khám gấp, vật vã ngược xuôi, sau phải đặt ống thông đường tiết niệu, tiêu viêm, khổ vô cùng.
Lượng Lượng là tuýp người từ khi còn nhỏ đã chẳng ai quan tâm chăm sóc, không có ai thương, cả một thời gian dài cuộc sống lông bông không ra đâu vào đâu, từ hồi còn bé tí vắt mũi chưa sạch đã không thích vận động, cả ngày chỉ ngồi lì suốt mười mấy tiếng trong nhà chơi game, đóng cọc không đi lại, không uống nước, nhịn đi tiểu, tự mình hủy hoại cơ thể mình. Mấy ngày này cậu ở trong bệnh viện, là bệnh nhân trẻ tuổi nhất mắc bệnh viêm tuyến tiền liệt mạn tính và viêm thận. Giường bệnh bên phải bên trái cậu đều là các cụ già đã hơn sáu mươi tuổi, đây rõ ràng là bệnh của người già.
Mạnh Tiểu Bắc ghê gớm nói: “Đáng đời mày, cái đó còn chưa biết xài ra sao đã bị hỏng mẹ nó rồi.”
Lúc này Kỳ Lượng lại trở nên ngoan hiền lạ, uể oải yếu ớt rúc trong ổ chăn, song vẫn ăn nói nham nhở, ra bộ giận dỗi: “Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là loại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, tao đã bệnh như này rồi mà mày còn cằn nhằn lải nhải…”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đợi sau này mày hoàn toàn không thể “làm” được nữa, hỏng hẳn, thầy Tiêu, thầy khỏi cần phải chăm sóc lo cho thằng này nữa!”
Đúng là gây ra tội gì thì phải chịu tội đó, đáng thương thì đáng thương thật song cũng rất đáng giận, Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm.
Tiêu Dật vuốt ve tóc Kỳ Lượng, ánh mắt chiều chuộng, còn ôm nửa người Kỳ Lượng dậy, cởi quần áo thấm mồ hôi, lau cơ thể cho cậu rồi thay quần áo sạch sẽ mới.
Kỳ Lượng bị bệnh nằm viện, song không bị bệnh ở mồm, ăn hết trơn rau xào, cơm trắng cùng một bình canh gà mộc nhĩ.
Trời nóng cháy da cháy thịt, buổi trưa phải chạy đi chạy về nấu ăn đưa cơm, đằng sau áo sơ mi Tiêu Dật ướt sũng cả mảng, phải tháo kính xuống lau lau. Y ngồi im bên giường, chăm chú nhìn Kỳ Lượng ăn thức ăn, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng an ủi vài câu. Kỳ Lượng uống canh ăn nhiều quá, sau đó nằm xuống đi tiểu, nước tiểu trong ống dẫn tiểu nhỏ từng giọt từng giọt xuống ống tiểu dưới giường, thầy Tiêu lại mang đến nhà vệ sinh đổ.
Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói với Thiếu Đường: “Cha coi cái bộ dạng vô tâm vô tính chẳng lo nghĩ gì của Lượng Lượng kìa, rồi Tiêu Dật đó, có khác nào đang dỗ trẻ con đâu cơ chứ, nhìn cảnh này ai mà nghĩ tới việc Kỳ Lượng lại nuôi tình nhân bên ngoài?”
Thiếu Đường ở bên lặng lẽ đánh giá, lắc đầu: “Không nhận ra thật.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cũng chẳng hiểu thầy Tiêu nghĩ gì, đúng là yêu Kỳ Lượng quá rồi! Lúc Lượng Lượng tử tế đàng hoàng thì đúng thật là cái gì cũng tốt, vừa giỏi kiếm tiền, lại đẹp trai, chứ còn… Đ*t mẹ, ấy vậy mà thầy Tiêu có thể chịu được!”
“Thiếu Đường, giả như con mà tòm tem bên ngoài, sau đó mắc bệnh vào viện, cha có giống như thầy Tiêu được không, nấu cơm bưng bô hầu hạ con?”
Mạnh Tiểu Bắc đứng ở bên cửa sổ phòng bệnh, mặt hướng ra ngoài, khẽ giọng hỏi.
Thiếu Đường hầm hừ: “Bây dám có người khác, cha quyết không tha, lột da bây chứ ở đó mà còn nấu cơm cho?”
Mạnh Tiểu Bắc bĩu môi, nói: “Thế mới nói, cha yêu con nhưng cũng vẫn có giới hạn, tình cảm cha đối với con cũng phải có điều kiện. Chứ không như Tiêu Dật yêu đến mức vô bờ vô bến, khoan dung độ lượng quá mức, quên luôn cả bản thân!”
Thiếu Đường đáp: “Thầy Tiêu làm vậy là sai lầm. Tình yêu của người trưởng thành với nhau đều có điều kiện, lý trí, hơn nữa phải có sự qua lại giữa hai bên. Tình cảm luôn có khát khao độc chiếm, muốn đối phương hoàn toàn thuộc về mình, muốn lấy nhau, bên nhau trở thành một gia đình, những ý nghĩ này là chuyện hiển nhiên rõ ràng.”
“Tình yêu mà đơn phương trả giá, không có giới hạn, không có nguyên tắc, không có lập trường, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ không bình đẳng, người nóng người lạnh, không thể bền vững dài lâu.”
Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh, nói từng từ từng câu.
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu, Thiếu Đường nhà cậu suy nghĩ rất rõ ràng thấu đáo. Phàm là tình yêu, thì đều có tính độc chiếm, cá nhân, muốn hoàn toàn chiếm hữu lấy nhau, hai hòa thành một, làm sao có thể để cho một người khác xen vào giữa hai người?
…
Trong lúc Kỳ Lượng bị bệnh, tình nhân nhỏ bé Dương Dĩnh thỉnh thoảng cũng đến phòng bệnh lượn lờ, nán lại tầm một tiếng, sau đó nhấc đít phắn, trước khi đi còn cầm mấy quả nọ quả kia ăn, cầm đồng hồ điện tử của Kỳ Lượng đeo lên tay… tất nhiên là cái thể loại “lấy” này một đi không trở lại. Trải qua quãng thời gian này, về sau Mạnh Tiểu Bắc cũng hiểu rõ một quy luật. Cái thằng mất nết Kỳ Lượng này, chỉ vào lúc cuộc sống gặp khó khăn, đặc biệt cần thầy Tiêu quan tâm chăm sóc thì mối quan hệ giữa cả hai mới đột ngột trở nên thắm thiết thân thiết mặn nồng hẳn, như hình với bóng. Song cứ mà tới những ngày tháng sung sướng thoải mái, chìm trong giai đoạn ‘ngủ đông’ dễ chịu là đệch mẹ, ngay lập tức lại chứng nào tật nấy, bắt đầu lại chộn rộn nảy sinh những suy nghĩ bậy bạ khốn nạn, cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt bốn năm đại học.
Kỳ Lượng cũng không phải cố ý muốn lừa gạt thầy Tiêu trăng hoa ngoại tình, song mặc dù chính cậu không tán tỉnh ve vãn người khác thì cũng có vô số ong bướm sáp tới. Kỳ Lượng chính là cái loại đẹp trai, khiến người khác chú ý, vừa bảnh, vừa ngu ngốc, lại vừa vô lại lưu manh, bình thường ăn chơi hào phóng thoải mái, thích khoe mẽ, nên người ta không cắn chặt cậu mà hút máu thì còn bám ai?
Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Kỳ Lượng, mày không phải cái loại người đa tình, nói đa tình là còn quá nhẹ cho mày! Mày là một thằng ngu, đã ngu lại còn lắm tiền!”
“Đây là cuộc sống của chính mày, sao mày có thể sống mơ hồ vô định như vậy!?”
Mạnh Tiểu Bắc lượn qua từng phòng từng phòng, ngó tới từng ngóc ngách để tìm Thiếu Đường, lòng rạo rực hưng phấn kích động, ấy mà vẫn không tìm thấy người. Vừa nãy rành rành còn gọi qua cho Thiếu Đường được, cha nhỏ tính chơi trò trốn tìm với cậu hay sao.
Ở phòng bếp, một cánh cửa sổ mở ra, bên dưới có tiếng vang.
Mạnh Tiểu Bắc vừa rướn cổ ra ngoài thì nhìn thấy Thiếu Đường, vội gào lên: “Thiếu Đường… Sao cha lại ở bên dưới? Cha mau lên đây!!!”
Ở phía dưới cách mấy tầng lầu, Thiếu Đường dường như đã chờ cậu thật lâu thật lâu rồi. Thiếu Đường vẩy vẩy tóc, dáng vẻ bình tĩnh phóng khoáng, ngửa mặt lên cười, vẫy vẫy tay với cậu.
Nhà bọn họ ở tầng thứ mười hai. Khu nhà cao tầng hình tháp được xây dựng theo cấu trúc bên trên và bên dưới ban công có tầm nhìn thoáng đãng rộng rãi, phía bên cạnh là phòng bếp, ở chỗ tầng 9 có xây sân phơi, trồng một ít cây cỏ. Cửa chỗ ban công đã được khóa chặt, thường là không thể đi lên, tất nhiên phải trừ kiểu người có khả năng nhảy qua cửa sổ, trèo lên trèo xuống nhoay nhoáy như Thiếu Đường ra!
Thiếu Đường cười vô cùng đẹp trai, kế hoạch tặng cho thằng con mình một niềm vui bất ngờ đã đạt được khiến anh hài lòng đắc chí ghê nơi.
Thiếu Đường mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội dài xanh lá, giống bộ dạng lần đầu đôi bên gặp mặt nhau vào mười mấy năm trước, trông cực kỳ trẻ trung.
Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, biết ngay mà, kiểu người như cha nhỏ sao có thể ngại ngùng trốn đi được! Song cậu cũng thật sự không thể ngờ rằng, suốt bao nhiêu ngày Thiếu Đường không về nhà, lại đặc biệt chờ tới ngày này để tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ, làm cậu sung sướng ngất ngây. Cậu vội vàng khua tay với bên dưới, hô lên: “Cha mau lên đi… Dưới đó nguy hiểm…”
Nhà họ ở vị trí rất cao, hơn nữa còn có gió lớn, vậy nên tiếng gào thét của Tiểu Bắc ngay tức khắc chìm trong tiếng gió vù vù. Bên ngoài, trên đường cái xe nối tiếp xe, tiếng còi ô tô ầm ĩ, âm thanh ma sát rin rít giữa bánh xe và mặt đường vang lên không dứt bên tai. Hai người đứng đối diện ở phía xa nhau, ánh mắt sáng rực, dường như đang rong chơi phiêu du giữa trời đất, ngỡ như có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng chân thật chớp lên lấp lánh trong đôi mắt đối phương. Hoàng hôn buông xuống bao trùm thành phố, những gợn nắng chiều cuối cùng lóe lên tia sáng rực rỡ chói lòa phía xa xa chân trời…
Thiếu Đường đã sắp xếp đâu vào đấy, ông xã thì cần gì phải ngại ngùng e lệ với bà xã mình làm chi, anh nhanh chóng lấy ra gậy phát sáng đã được chuẩn bị cẩn thận.
Đây là một loại đèn tín hiệu mà quân đội dã chiến bọn họ dùng trong các buổi diễn tập tác chiến nơi hoang dã, có thể phát ra ánh sáng màu vàng quýt ở trong đêm tối nơi núi sâu rừng thẳm. Dường như Thiếu Đường hơi chột dạ, ngó nghiêng xung quanh một xíu, xác nhận kỹ không có người vây xem, mới vội vàng đứng bên dưới ngay trước ánh nhìn của Mạnh Tiểu Bắc khoa chân múa tay, trong bóng đêm mờ mịt đèn huỳnh quang vẽ ra những nét chữ “I LOVE YOU.”
Thiếu Đường tự xấu hổ bật cười, lỗ tai đỏ ửng.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ làm mấy trò con nít khôi hài này đâu!
Tất cả cũng bởi muốn Bắc Bắc vui nên anh mới tự ép bản thân làm vậy. Đám sinh viên học viện Mỹ thuật đều khát khao ham muốn cuộc sống tình thú lãng mạn, Thiếu Đường cũng muốn làm Tiểu Bắc sung sướng, hạnh phúc.
Thiếu Đường khoa chân múa tay xong, vung vung đèn trong tay, vươn tay lên trên không tạo tư thế biểu hiện hiện tình yêu. Mạnh Tiểu Bắc ở phía trên cười đau cả bụng, chỉ tay vào Thiếu Đường, thật sự muốn đứng ở chỗ cửa sổ gào to lên rằng, cha đã nhiêu tuổi rồi hử, thật đúng là ‘già mà còn dâm’! Song cậu chẳng thể thốt nên lời, đột nhiên cảm động vô cùng, cổ họng nghẹn đặc.
Tiểu Bắc kêu lên: “Cha mau lên đây…”
Thiếu Đường vung tay cực ngầu tỏ ý: Bây tránh ra.
Mặc dù Thiếu Đường là người ưa mạo hiểm liều lĩnh, song tính anh vốn cẩn thận, nên trên lưng buộc dây thừng phòng hộ rất chắc, rất dai. Một đầu dây khác xuôi theo mép cửa sổ buộc cố định bên trong phòng. Thiếu Đường ngắm kỹ góc độ, tay hất một cái, lùi ra, coi cha thể hiện cho bây xem này!
Thiếu Đường vốn dĩ muốn ngậm một cành hồng trong miệng, song sau cảm thấy như vậy quả thực quá ngu. Anh quay đầu nhìn xung quanh đường phố, xác nhận kỹ không có gì bất thường, mới lùi ra phía sau vài bước, từ bậc xi măng chạy lấy đà, sau đó đột nhiên nhảy lên trên! Dường như anh có thể từ vách tường vuông góc chín mươi độ dựng đứng lướt đi như trên đất bằng.
Gió thổi không ngừng, trên bờ tường cao, Thiếu Đường tay không bám vào khe hở giữa những viên gạch, ống dẫn hay tất thảy những thứ có thể bấu víu để chân được, rồi trèo lên cửa sổ hộ gia đình ở tầng thứ mười, dùng sức của eo đu người lên trên, lại nhảy lên tầng mười một…
Mạnh Tiểu Bắc căng thẳng vô cùng, miệng thì há, mắt thì ngó Thiếu Đường y như người nhện biểu diễn trên ti vi, chỉ trong nháy mắt đã trèo lên ba tầng lầu cao chót vót. Bờ mày Thiếu Đường đen như mực, cau lại tập trung, bên thái dương toát mồ hôi, hai bàn tay to lớn thô ráp, bờ lưng mạnh mẽ dẻo dai, bám vào vị trí gần chỗ Mạnh Tiểu Bắc, nhảy lên, bên tai là tiếng gió ầm ầm thét gào. Giả sử lúc này mà người ở mấy tầng lầu tình cờ ngó đầu ra nhìn từ cửa sổ phòng bếp, thể nào cũng thấy một bóng người leo trèo lướt qua rèm cửa, vút qua trong chớp mắt.
Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp, đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc bỗng nhiên mơ hồ, con ngươi bị ánh sáng chiếu đến đau nhức, giăng phủ tầng hơi nước mờ mịt. Những con người như cậu bẩm sinh đã có tế bào nghệ thuật phong phú, là kiểu người rất dễ bị xúc động. Cậu cảm tưởng như người trước mắt cậu đã bôn ba lặn lội trải qua ngàn núi nghìn sông, băng qua hết thảy sóng to gió lớn, ngoằn nghèo trắc trở, lội ngược năm tháng, kiên cường bất khuất, chẳng ngại chi hiểm trở gian nan, sẵn sàng chống lại hết thảy tiến về phía cậu…
Đêm trăng tròn, cuối cùng hai Ngưu Lang cũng đã gặp được nhau. Mạnh Tiểu Bắc vươn tay ra, Thiếu Đường bám vào cửa sổ, một bàn tay to lớn mãnh liệt tóm mạnh lấy tay Tiểu Bắc, siết chặt, mười ngón tay đan riết vào nhau, chặt chẽ sít kề, lực tay mạnh mẽ gửi gắm niềm tin tưởng kiên định.
Hai người đều đi đúng đường, không có ai quanh co rẽ nhầm lối. Trên con đường ấy, thỉnh thoảng cũng có lúc cậu sẽ ngừng bước, mê mang lạc đường, song Thiếu Đường sẽ mãi mãi đứng ở ngay trước mắt cậu ngóng trông, quay đầu đợi chờ, nắm tay dắt cậu đi… Khóe mắt Mạnh Tiểu Bắc rực nóng, trong mắt Thiếu Đường cũng lấp lánh ánh nước, cuộc sống quá đẹp đẽ khiến cậu muốn bật khóc.
Mặt Thiếu Đường đỏ rực lên, đầu anh ướt mồ hôi, thở hổn thở hển, tự giễu bản thân: “Đúng là già rồi có khác, không thể so được với thời trai trẻ hai mươi tuổi, cơ bắp rệu rã cả rồi! Trước đây đâu có mệt mỏi hộc hơi như vậy.”
Mạnh Tiểu Bắc bật cười ngốc nghếch: “Cha làm gì vậy hả…”
“Sinh nhật bây mà, cho bây ngạc nhiên vui vẻ!” Thiếu Đường hẵng còn đang treo người ở bên ngoài cửa sổ lơ lửng giữa chân không. Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy bả vai kéo anh vào trong, vất vả mãi mới lôi anh vào được từ cửa sổ, hai người tha thiết ôm siết lấy nhau…
Đây chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Tiểu Bắc, cũng là sinh nhật lãng mạn nhất từ trước tới nay của cậu. Có quà, có bữa tối, còn có cả ông xã đẹp trai ngang tàng leo lên leo xuống như đi từ trên trời xuống đất, chẳng có gì mà không làm được.
Đàn ông vào quân đội lâu năm, đã chẳng còn giữ được bao nhiêu sự lãng mạn tình thú trong người, cũng nào biết nói mấy lời đường mật ngon ngọt. Thiếu Đường cũng vậy, thứ mà anh có thể nghĩ ra chính là dùng chính năng lực bản lĩnh của mình, trèo núi ngắt hoa tặng người hay làm gì đó tương tự. Đàn ông ấy mà, ở nhà chỉ mong nhận được nụ cười của vợ mình…
Thiếu Đường lười biếng nằm chính giữa giường lớn, mồ hôi mướt mát cả người, để thằng con cưỡi trên mông. Mạnh Tiểu Bắc hì hục ra sức cày cấy, vừa dộng vào vừa cúi xuống hôn anh, hôn lên bờ ngực cường tráng rắn chắc của Thiếu Đường, mút vào điểm đỏ sẫm trước ngực anh.
Thiếu Đường cúi đầu nhìn, ánh mắt chiều chuộng, gõ một cái lên vầng trán có vết sẹo của bảo bối nhà mình: “Chó con, uống sữa của cha đấy hử.”
Mạnh Tiểu Bắc ra sức mút một hơi, chẳng hề xấu hổ nói: “Đúng vậy, từ nhỏ đã thích uống sữa của cha.”
Hai người cười hềnh hệch giễu cợt, bật thốt mấy lời yêu thương thô bỉ nhất giữa mấy tay đàn ông.
Bờ mi cùng ngón tay Thiếu Đường đều là mồ hôi, khoảnh khắc ngây ngất đê mê cổ anh ngửa về sau, yết hầu chuyển động lên xuống, gân xanh trên cổ nổi rần rật. Thiếu Đường cũng chẳng rên rỉ gì mấy, chỉ vào khoảnh khắc con chó săn điên cuồng dã man làm anh quá dữ dội mới hiếm hoi rên lên vài tiếng, âm thanh khàn khàn đè nén, giống như từ trong lồng ngực cuộn lại trút ra, như tiếng chuông đồng vang vọng trong thành cổ. Quả thực gợi cảm chết người.
Mạnh Tiểu Bắc nâng một đùi cha nhỏ lên, say đắm nhìn vòng eo cường tráng cùng bờ mông rắn chắc săn mẩy của Thiếu Đường, dốc sức bập mạnh vào, nhìn đăm đăm Thiếu Đường nhíu mày, bị cậu đâm xuyên vào trong cơ thể, để cậu làm đến mức cơ thể banh mở. Trong cơn khoái cảm của Mạnh Tiểu Bắc dường như chứa cả sự oán giận, phẫn nộ đang ồ ạt trút ra, tình cảm bị thiếu thốn bấy lâu dần được bù đắp, lấp đầy.
Thiếu Đường cũng nhận ra được, khẽ khàng nói: “Xin lỗi, xong đợt này hết bận hẳn là cha sẽ về với bây liền.”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Bao giờ thì cha xong việc?”
Thiếu Đường nói: “Đầu với óc, chẳng quan tâm gì tới chuyện quốc gia đại sự cả, bây không nhìn thấy khắp đường khắp phố đều treo biểu ngữ băng rôn hả, còn có cờ linh vật gấu trúc ghi “Vui mừng chào đón Đại hội thể thao châu Á” à? Còn có mấy sân vận động nhà thi đấu đang trang hoàng, lắp ráp sửa sang bên trong trước thềm khai mạc diễn ra đại hội, sân vận động nhà thi đấu trang bị máy móc thiết bị, đơn vị chuyên nghiệp lắp đặt, bảo vệ, tổ chức, nghiệp vụ đối ngoại, rất nhiều lĩnh vực đều do công ty bộ đội cha đảm nhiệm, giúp đỡ Ban chấp hành Ủy ban thể dục thể thao châu Á cùng Tổng cục tiến hành, huy động toàn bộ nhân lực, vật chất, tài nguyên của toàn Bắc Kinh. Chứ nếu mà chỉ dựa vào mỗi đám người làm việc vớ vẩn, lười biếng qua loa tắc trách bên tổng cục thì có thể tổ chức được Đại hội thể dục thể thao liên lục địa có quy mô lớn như vậy sao?”
“Cha chính là gấu trúc to, là linh vật…”, Mạnh Tiểu Bắc ưỡn người dập xuống, huých đến mức Thiếu Đường im miệng.
Hai chân Thiếu Đường quặp lấy vòng eo thằng con, quay đầu giơ tay sờ soạng nơi đầu giường lấy một điếu thuốc, châm thuốc.
Tiểu Bắc: “Cha nghĩ gì vậy hả?”
Thiếu Đường: “Muốn hút thuốc.”
Tiểu Bắc: “Chớ không phải muốn con hả?!”
Thiếu Đường cong cong khóe miệng, cười phóng khoáng, bảnh vô cùng, cầm điếu thuốc đưa tới bên miệng Tiểu Bắc, hai người mỗi người làm một hơi. Mạnh Tiểu Bắc bóp eo Thiếu Đường, kéo anh ngồi dậy, bên dưới hẵng đang dính chặt vào nhau, mặt đối mặt ôm chặt lấy nhau cọ xát va chạm, mặc cho cơn sóng tình nóng rực cùng nỗi nhớ nhung tưởng niệm nhấn chìm, nuốt trọn hết thảy giác quan xúc cảm…
Đêm hôm ấy, đôi bên buông thả mặc sức rong ruổi trên cơ thể nhau, cuồng say tự do như không biết ngày mai, liên tiếp làm mấy lượt lận, mồ hôi mồ kê vã ra ướt đẫm ga giường, sung sướng mê li, đê mê thỏa thích. Mạnh Tiểu Bắc đang làm thì chợt nhớ ra điều gì đó, cầm lấy cọ màu viết lên mông cha nhỏ hai chữ “bà xã”, bên phải một chữ bên trái một chữ thật to.
Thiếu Đường quay người nhìn thấy, hơi nhếch môi: “Hôm nay là sinh nhật bây, ông đây không chấp với bây, mặc bây muốn quậy như nào cũng được, hôm nay coi như ông là bà xã, ngày mai bây chờ đấy.”
Còn làm chưa đến hai lần, giữa những lần chung đụng rồ dại tới tấp bạt mạng, hai chữ ở sau mông Thiếu Đường đã bị mồ hôi ướt đẫm làm trôi sạch. Mạnh Tiểu Bắc đúng là thằng con mất nết giặc giời, giở trò đểu cáng, nhìn trúng cái ống đèn huỳnh quang làm bằng nhựa dẻo to đùng, cười xấu xa múa máy.
Thiếu Đường vừa nhìn thấy đã mắng: “Đừng dùng cái đó, không được.”
Tiểu Bắc: “Thử cái, sướng lắm cho coi.”
Thiếu Đường đưa mắt liếc: “Trong túi có quà, là để cho bây đó.”
Mạnh Tiểu Bắc vội vàng bóc gói quà ra, tìm thấy bí mật lớn: “Đù mẹ, Thiếu Đường cha mua cái này!… Haha, thử cái nào thử cái nào!”
Mạnh Tiểu Bắc quay người hưng phấn nhào về phía Thiếu Đường, ngay lập tức đã bị cha nhỏ dùng kỹ thuật khóa chân hung ác kìm chặt, đè lên, tách hai đùi cậu ra…
*
Sau mấy ngày xảy ra chuyện hục hặc nọ, hai anh em chí cốt Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng cãi nhau ầm ĩ trước mặt mọi người hôm bữa đã nhanh chóng hòa hợp trở lại, bởi Kỳ Lượng lại mắc bệnh phải vào viện nửa tháng.
Thiếu Đường và Tiểu Bắc đến bệnh viện Triều Dương thăm Lượng Lượng. Lúc lái xe xuống khu vực hầm để xe dưới bệnh viện, từ xa xa Tiểu Bắc nhìn thấy thầy Tiêu đạp xe đạp đi qua, trên tay lái có treo hai bình giữ nhiệt cỡ to, chỗ ngồi phía sau còn có quả dưa hấu.
Thầy Tiêu bóp phanh dừng xe, vừa cẩn thận dừng chân xuống xe vừa cố giữ xe thăng bằng, sợ làm bình giữ nhiệt nặng trịch bị đổ. Sau đó, y lại nhìn thấy quả dưa hấu phía sau sắp rơi xuống đất tới nơi! Song y không có ba tay, luống ca luống cuống. Mạnh Tiểu Bắc nhanh mắt nhìn thấy, vội nhảy xuống xe chạy tới giúp, tháo quả dưa xuống trước sau đó cầm lấy hai bình giữ nhiệt. Thật không hiểu sao lúc Tiêu Dật ra ngoài lại có thể mang theo nhiều đồ như vậy, cả quãng đường dài dặc đạp xe đến đây khổ sở vất vả thế nào cơ chứ…
Kỳ Lượng vừa nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc đã gào lên: “Ôi da sao mày không đến sớm tí chứ, Tiểu Dật Dật về nhà nấu ăn, tao một mình buồn muốn chết… Tao muốn chơi game lắm lắm rồi này!”
Mạnh Tiểu Bắc chỉ tay vào Kỳ Lượng: “Mày đừng có mà lắm chuyện!”
Kỳ Lượng là cái loại yếu đuối vô dụng, quả thật không ra dáng đàn ông đàn ang. Nghe nói là cậu tái phát bệnh khi ở nhà, trong nhà vệ sinh đau đến mức ngồi thụp xuống dưới đất choáng váng, rơi cả nước mắt. Sau đó, thầy Tiêu đưa cậu đến bệnh viện khám gấp, vật vã ngược xuôi, sau phải đặt ống thông đường tiết niệu, tiêu viêm, khổ vô cùng.
Lượng Lượng là tuýp người từ khi còn nhỏ đã chẳng ai quan tâm chăm sóc, không có ai thương, cả một thời gian dài cuộc sống lông bông không ra đâu vào đâu, từ hồi còn bé tí vắt mũi chưa sạch đã không thích vận động, cả ngày chỉ ngồi lì suốt mười mấy tiếng trong nhà chơi game, đóng cọc không đi lại, không uống nước, nhịn đi tiểu, tự mình hủy hoại cơ thể mình. Mấy ngày này cậu ở trong bệnh viện, là bệnh nhân trẻ tuổi nhất mắc bệnh viêm tuyến tiền liệt mạn tính và viêm thận. Giường bệnh bên phải bên trái cậu đều là các cụ già đã hơn sáu mươi tuổi, đây rõ ràng là bệnh của người già.
Mạnh Tiểu Bắc ghê gớm nói: “Đáng đời mày, cái đó còn chưa biết xài ra sao đã bị hỏng mẹ nó rồi.”
Lúc này Kỳ Lượng lại trở nên ngoan hiền lạ, uể oải yếu ớt rúc trong ổ chăn, song vẫn ăn nói nham nhở, ra bộ giận dỗi: “Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là loại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, tao đã bệnh như này rồi mà mày còn cằn nhằn lải nhải…”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đợi sau này mày hoàn toàn không thể “làm” được nữa, hỏng hẳn, thầy Tiêu, thầy khỏi cần phải chăm sóc lo cho thằng này nữa!”
Đúng là gây ra tội gì thì phải chịu tội đó, đáng thương thì đáng thương thật song cũng rất đáng giận, Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm.
Tiêu Dật vuốt ve tóc Kỳ Lượng, ánh mắt chiều chuộng, còn ôm nửa người Kỳ Lượng dậy, cởi quần áo thấm mồ hôi, lau cơ thể cho cậu rồi thay quần áo sạch sẽ mới.
Kỳ Lượng bị bệnh nằm viện, song không bị bệnh ở mồm, ăn hết trơn rau xào, cơm trắng cùng một bình canh gà mộc nhĩ.
Trời nóng cháy da cháy thịt, buổi trưa phải chạy đi chạy về nấu ăn đưa cơm, đằng sau áo sơ mi Tiêu Dật ướt sũng cả mảng, phải tháo kính xuống lau lau. Y ngồi im bên giường, chăm chú nhìn Kỳ Lượng ăn thức ăn, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng an ủi vài câu. Kỳ Lượng uống canh ăn nhiều quá, sau đó nằm xuống đi tiểu, nước tiểu trong ống dẫn tiểu nhỏ từng giọt từng giọt xuống ống tiểu dưới giường, thầy Tiêu lại mang đến nhà vệ sinh đổ.
Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói với Thiếu Đường: “Cha coi cái bộ dạng vô tâm vô tính chẳng lo nghĩ gì của Lượng Lượng kìa, rồi Tiêu Dật đó, có khác nào đang dỗ trẻ con đâu cơ chứ, nhìn cảnh này ai mà nghĩ tới việc Kỳ Lượng lại nuôi tình nhân bên ngoài?”
Thiếu Đường ở bên lặng lẽ đánh giá, lắc đầu: “Không nhận ra thật.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cũng chẳng hiểu thầy Tiêu nghĩ gì, đúng là yêu Kỳ Lượng quá rồi! Lúc Lượng Lượng tử tế đàng hoàng thì đúng thật là cái gì cũng tốt, vừa giỏi kiếm tiền, lại đẹp trai, chứ còn… Đ*t mẹ, ấy vậy mà thầy Tiêu có thể chịu được!”
“Thiếu Đường, giả như con mà tòm tem bên ngoài, sau đó mắc bệnh vào viện, cha có giống như thầy Tiêu được không, nấu cơm bưng bô hầu hạ con?”
Mạnh Tiểu Bắc đứng ở bên cửa sổ phòng bệnh, mặt hướng ra ngoài, khẽ giọng hỏi.
Thiếu Đường hầm hừ: “Bây dám có người khác, cha quyết không tha, lột da bây chứ ở đó mà còn nấu cơm cho?”
Mạnh Tiểu Bắc bĩu môi, nói: “Thế mới nói, cha yêu con nhưng cũng vẫn có giới hạn, tình cảm cha đối với con cũng phải có điều kiện. Chứ không như Tiêu Dật yêu đến mức vô bờ vô bến, khoan dung độ lượng quá mức, quên luôn cả bản thân!”
Thiếu Đường đáp: “Thầy Tiêu làm vậy là sai lầm. Tình yêu của người trưởng thành với nhau đều có điều kiện, lý trí, hơn nữa phải có sự qua lại giữa hai bên. Tình cảm luôn có khát khao độc chiếm, muốn đối phương hoàn toàn thuộc về mình, muốn lấy nhau, bên nhau trở thành một gia đình, những ý nghĩ này là chuyện hiển nhiên rõ ràng.”
“Tình yêu mà đơn phương trả giá, không có giới hạn, không có nguyên tắc, không có lập trường, thì mối quan hệ giữa hai người sẽ không bình đẳng, người nóng người lạnh, không thể bền vững dài lâu.”
Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh, nói từng từ từng câu.
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu, Thiếu Đường nhà cậu suy nghĩ rất rõ ràng thấu đáo. Phàm là tình yêu, thì đều có tính độc chiếm, cá nhân, muốn hoàn toàn chiếm hữu lấy nhau, hai hòa thành một, làm sao có thể để cho một người khác xen vào giữa hai người?
…
Trong lúc Kỳ Lượng bị bệnh, tình nhân nhỏ bé Dương Dĩnh thỉnh thoảng cũng đến phòng bệnh lượn lờ, nán lại tầm một tiếng, sau đó nhấc đít phắn, trước khi đi còn cầm mấy quả nọ quả kia ăn, cầm đồng hồ điện tử của Kỳ Lượng đeo lên tay… tất nhiên là cái thể loại “lấy” này một đi không trở lại. Trải qua quãng thời gian này, về sau Mạnh Tiểu Bắc cũng hiểu rõ một quy luật. Cái thằng mất nết Kỳ Lượng này, chỉ vào lúc cuộc sống gặp khó khăn, đặc biệt cần thầy Tiêu quan tâm chăm sóc thì mối quan hệ giữa cả hai mới đột ngột trở nên thắm thiết thân thiết mặn nồng hẳn, như hình với bóng. Song cứ mà tới những ngày tháng sung sướng thoải mái, chìm trong giai đoạn ‘ngủ đông’ dễ chịu là đệch mẹ, ngay lập tức lại chứng nào tật nấy, bắt đầu lại chộn rộn nảy sinh những suy nghĩ bậy bạ khốn nạn, cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt bốn năm đại học.
Kỳ Lượng cũng không phải cố ý muốn lừa gạt thầy Tiêu trăng hoa ngoại tình, song mặc dù chính cậu không tán tỉnh ve vãn người khác thì cũng có vô số ong bướm sáp tới. Kỳ Lượng chính là cái loại đẹp trai, khiến người khác chú ý, vừa bảnh, vừa ngu ngốc, lại vừa vô lại lưu manh, bình thường ăn chơi hào phóng thoải mái, thích khoe mẽ, nên người ta không cắn chặt cậu mà hút máu thì còn bám ai?
Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Kỳ Lượng, mày không phải cái loại người đa tình, nói đa tình là còn quá nhẹ cho mày! Mày là một thằng ngu, đã ngu lại còn lắm tiền!”
“Đây là cuộc sống của chính mày, sao mày có thể sống mơ hồ vô định như vậy!?”
Bình luận facebook