Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thi thoảng bà nội Tiểu Bắc cũng đề cập chuyện này với cậu, bảo hay là cậu chuyển về đây ở, trong nhà còn chỗ, cục vàng cục bạc của bà, bà thương bà quý bà yêu!
Tất nhiên Mạnh Tiểu Bắc không muốn, nhưng cậu không thể nói như vậy với bà nội mình. Nhà bà nội có tất cả hai gian, cậu mà ở phòng nhỏ tức là sẽ ngủ cùng với cô út. Ông đây lớn tướng thế này rồi, còn ngủ chung giường với cô út, làm sao mà được?
Bà nội thuyết phục: “Có làm sao đâu? Đó là cô cháu! Nhà ai có nhiều trẻ con, đều chen chúc ngủ như vậy chứ còn gì nữa?”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt: “… Cháu không quen ngủ chung với đàn bà con gái đâu.”
Bà nội nói: “Hay cháu ngủ với bà?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Nhưng bà cũng là phụ nữ mà!!!”
Bà Mạnh tặc lưỡi: “Bà đã già thế này rồi, không được coi là đàn bà con gái nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc ngửa mặt nặng nề lăn xuống giường, quay tới quay lui, lăn lộn gào thét: “Ây da bà tha cho cháu đi mà, mỗi lần bà ngủ say đều như phá nhà đến nơi, nhà lầu này rung như sắp sụp rồi á! Đường Sơn lại lên cơn động đất!”
Bà nội cười mắng: “Nói hươu nói vượn! Tổ cha mày!… Hay cháu ngủ với ông nội?”
Mạnh Tiểu Bắc cười to: “Bà tha cho cô út đi! Thôi bà cứ ngủ với ông đi, dẫu sao tai ông nội cũng lãng rồi.”
Từ trên giường bà nội túm lấy đầu chổi rơm, Mạnh Tiểu Bắc nhanh như cắt bật dậy, ôm mông chạy…
Đại hội thể dục thể thao ở trường tổ chức mỗi năm một lần. Hôm đó được nghỉ học cả ngày, trên sân thể dục lớn, học sinh các lớp kê ghế ngồi xong xuôi hết rồi, tạo thành đội hình trật tự ngay ngắn, các vận động viên mặc áo ba lỗ quần đùi, sau lưng dán số thứ tự.
Con gái lớp Mạnh Tiểu Bắc đồng thanh hô: “Mạnh Tiểu Bắc cố lên!!!”
Mạnh Tiểu Bắc mặc áo ba lỗ trắng, quần soóc, cơ thể hơi gầy như đang đung đưa lay động trong áo ba lỗ, nhưng hai cánh tay cực kỳ mạnh mẽ. Cậu cúi thấp người, nhanh chóng xuất phát, chạy cực nhanh lấy đà, sau đó nhảy bật lên! Ở cái tuổi này, thực ra bước nhảy của cậu chẳng có kỹ thuật gì cả, nhưng cậu nhảy nhanh hơn hẳn người khác, ở trong không trung lâu, sức bật cực mạnh, cả người như bay lên không trung.
Giáo viên thể dục chịu trách nhiệm đo kết quả còn chưa chuẩn bị xong cậu đã lao tới, giáo viên nhận ra mình ngồi gần quá, lùi ra sau né, từ trên ghế ngả thẳng ra đằng sau.
Mạnh Tiểu Bắc lao xuống cát, cậu thổi phù một cái, cả miệng toàn cát.
Kết quả nhảy xa là ba mét rưỡi, cậu xếp thứ nhất toàn khối.
Mạnh Tiểu Bắc đi ra từ hố cát, một bên người dính đầy cát. Khóe môi cậu che giấu nụ cười đắc chí, nửa cười nửa không, đôi mắt nhỏ dữ dằn, cả người toát ra sự khí phách.
Con trai càng ít cười, càng không hềnh hệch lơ ngơ, lại càng khiến mọi người coi trọng yêu mến.
Kỳ Lượng không tham gia mục thi đấu nào, là cổ động viên nam duy nhất. Kỳ Lượng cùng một đám nữ sinh hô hào khẩu hiệu: “Mạnh Tiểu Bắc đẹp trai!”
Toàn bộ con gái cũng hô theo: “Mạnh Tiểu Bắc đẹp trai!”
Kỳ Lượng: “Mạnh Tiểu Bắc lên tiếp đi!”
Nữ sinh lại hô: “Mạnh Tiểu Bắc lên tiếp đi!”
Kỳ Lượng: “Mạnh Tiểu Bắc tớ yêu cậu!!!”
Nữ sinh: “…”
Lần này con gái trong lớp không hô theo nữa, thời buổi ấy còn chưa mạnh dạn phóng khoáng tới độ vậy đâu. Trong hàng ngũ vang lên tiếng cười trộm khúc khích, sau đó là những tiếng thì thà thì thầm, rồi vài khuôn mặt đỏ bừng lên, cuối cùng là những tràng cười giòn tan vang vọng.
Sau đó là chạy nước rút tiếp sức hỗn hợp 4x50m, Mạnh Tiểu Bắc là người thứ ba cầm gậy. Sân vận động trường tiểu học bố trí thành mô hình quả trứng gà kỳ quái, Mạnh Tiểu Bắc chạy ngoằn ngoèo, lực ly tâm khiến cậu bị mất thăng bằng, lúc tiếp gậy cậu suýt nữa đã bổ nhào ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo giao gậy cho đồng đội, sau đó ngã sấp thật mạnh xuống sân. Cuối cùng, trong cuộc thi chạy nước rút tiếp sức, đội Mạnh Tiểu Bắc đứng thứ hai.
Phía sau đội hình của mỗi lớp là cha mẹ phụ huynh ngồi lác đác. Có người cầm giày cho con, có người bưng trà rót nước lau mồ hôi, có người lại đi nịnh hót giáo viên tạo quan hệ.
Mạnh Tiểu Bắc cởi giày đá bóng, cầm dây giày, phóng khoáng vắt giày trên vai, bước chân trần về chỗ mình.
Cậu liếc mắt qua khu vực phụ huynh, trong lòng không giấu nổi sự thất vọng… Thật ra cậu cũng biết trong nhà không có ai đến xem Đại hội thể thao.
Cô ba cậu vốn cũng muốn đến, bảo: “Cô đến cổ vũ tiếp sức cho cháu”, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thôi ạ, cô đến làm gì, bạn học cháu đều là cha mẹ đến.”
Từ chỗ cha mình, Tôn Viện Viện lớp cậu cầm hai hộp nước uống, chạy riêng tới trước mặt Mạnh Tiểu Bắc, đỏ mặt nói: “Mạnh Tiểu Bắc, đằng ấy khát không? Cho đằng ấy một hộp đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc rất đàn ông đáp: “Không cần, con gái các cậu giữ lại mà uống.”
Ở phía sau, Kỳ Lượng “chậc chậc” mãi một lúc lâu.
Mạnh Tiểu Bắc quay lại lừ Kỳ Lượng: “Mày chậc cái gì, đầu lưỡi co giật à?”
Kỳ Lượng đùa dai, mặt trơ trán bóng ôm lấy Mạnh Tiểu Bắc từ phía sau: “Mày không cần hả, mày không khát thì đưa tao uống, tao hò hét cổ vũ mày bao lâu như thế, khát khô cả cổ…”
Mạnh Tiểu Bắc vùng ra: “Biến… Mày muốn chết à… Đừng có sờ tao…”
Kỳ Lượng thô bỉ nói: “Phụ huynh lớp mình đều đến đây, cha nuôi mày, đẹp trai ngầu như thế, sao không thấy ló mặt tới coi mày chạy tiếp sức hử?”
Mạnh Tiểu Bắc vùi đầu đeo giày, mặt xị xuống: “Cha tao bận rồi! Cha tao là giải phóng quân mà… Mày nghĩ ai cũng giống như cha dượng mày suốt ngày rảnh rỗi, bắc ghế ra đường chơi cờ cắn hạt dưa hả?”
Gần đây, trong thành phố mở hội nghị, trung đội cha nuôi cậu chấp hành nhiệm vụ canh gác, nơi đóng quân khép kín không thể ra vào tùy ý. Đã rất lâu rồi, Thiếu Đường cũng chưa gọi về một cuộc điện thoại nào. Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ khó chịu, vẻ mặt cô đơn, nhưng cũng bất lực chẳng biết làm sao.
Điện thoại của cha nuôi hẵng còn chưa đợi được, cha ruột đã gọi tới.
Lại nói ở Kỳ Sơn, từ khi thằng lớn đến Bắc Kinh học bổ sung, Mạnh Kiến Dân vẫn luôn thương nhớ con mình, thường xuyên gọi điện thoại đến đây hỏi thăm. Gần như đều đặn mỗi tuần một cuộc, cho dù đa phần ông đều không gặp được con khỉ kia. Mạnh Kiến Dân cũng viết thư cho Tiểu Bắc, nét chữ đẹp đẽ, viết liền một mạch mấy trang giấy, nội dung nghiêm túc, dông dài đủ chuyện. Mỗi lần Mạnh Tiểu Bắc gửi thư lại chỉ viết cho cha mình có nửa trang, nửa trang còn lại vẽ hình người cực đáng yêu chọc cha cậu cười! Bắt cậu ngồi viết suy nghĩ lý tưởng, đạo đức cùng báo cáo học tập thì thôi thà giết cậu đi cho xong.
Lần này, Mạnh Kiến Dân gọi điện thoại tới, thái độ cực kỳ sốt ruột. Là chuyện của thằng con thứ nhà ông, Mạnh Tiểu Kinh.
Mạnh Tiểu Kinh bị bệnh.
Con đường trưởng thành của hai thằng con nhà ông sao mà nhiều gian nan trắc trở, vận mệnh lắt léo khó lường, đâu đâu cũng trải đầy chông gai. Thằng lớn vừa lên Bắc Kinh không bao lâu thì trong một lần tập thể dục giữa giờ, lúc Mạnh Tiểu Kinh đi từ trên lầu xuống, đột nhiên một chân khuỵu xuống, không làm sao mà cử động được, sau đó lăn thẳng từ trên cầu thang xuống…
Lúc lăn xuống cơ thể không bị làm sao, nhưng chân Mạnh Tiểu Kinh có vấn đề, khớp xương chân phải thường xuyên giở chứng. Lúc đi trên đường mỗi ngày, một chân không thể gập lại, lúc phát bệnh vô cùng đau đớn. Bác sĩ trong bệnh viện nhà máy gần như bó tay chịu trói, không chẩn đoán ra nguyên nhân bệnh tình.
Mạnh Kiến Dân cũng từng đưa thằng con mình qua bệnh viện lớn Tây An, sau đó, bất đắc dĩ quá mới đành nhân dịp nghỉ hè đưa thằng con đến Bắc Kinh chữa bệnh.
Thiếu Đường biết tin Mạnh Kiến Dân quay lại Bắc Kinh, chẳng cần tới thằng con nuôi ầm ĩ giục giã anh về, anh đã chủ động xin nghỉ về nhà luôn.
Anh biết Mạnh Kiến Dân đưa thằng thứ lên Bắc Kinh nhất định là có chuyện lớn.
Trong phòng nhỏ nhà bà nội Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Kinh dựa vào thành giường, trời nắng như đổ lửa, vậy mà cậu vẫn mặc quần len mỏng.
Mạnh Tiểu Kinh vẫn như xưa, cao hơn Mạnh Tiểu Bắc tầm vài phân, tay chân khẳng khiu, càng lớn càng ra dáng chàng thiếu niên đẹp trai thanh tú. Nghe nói lúc đi Tây An khám bệnh, cha cậu đạp xe ba gác chở cậu trên đường cái, đột nhiên bị người chặn lại, hỏi: “Con trai ông nhiêu tuổi rồi, tôi là đạo diễn đài truyền hình, ông có đồng ý cho con mình chụp quảng cáo không?”
Lúc đó suy nghĩ mọi người vẫn lạc hậu bảo thủ, không hiểu ngoài công việc làm ăn ổn định ra thì còn những con đường mưu sinh khác nữa. Từ trước tới nay Mạnh Kiến Dân cũng chưa từng nghe qua, hỏi: “Chụp quảng cáo gì cơ?”
Vị đạo diễn ấy nói: “Quảng cáo kem dưỡng da trẻ em, làn da con trai nhà ông thật mịn màng, đặc biệt có đôi mắt rất đẹp, đây chính là phiên bản nhí nam của Shirley Temple đó! (77) Đài truyền hình chúng tôi hợp tác với xưởng Tây Ảnh chuẩn bị chụp một bộ phim, dễ là còn cần thêm một diễn viên đóng vai bạn nam số hai, hay để con ông đi chụp thử xem có được không?”
77. Shirley Temple nhí:
Trong lòng Mạnh Kiến Dân đang buồn phiền não nề, cau mày nói: “Chân con tôi hẵng còn chưa đi được, đang phải chữa bệnh kìa. Tôi cũng biết Shirley Temple là ngôi sao nhí của Mỹ, nhưng con nhỏ có thể chữa chân cho con tôi sao?”
“Tây Ảnh” chính là xưởng sản xuất phim ở Tây Câu.
Thế là cơ hội mà sau này mọi người đều coi là tuyệt vời, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của một người, lúc ấy đã bị người cha như Mạnh Kiến Dân bỏ lỡ.
Nhà bà nội Mạnh Tiểu Bắc lại nháo nhào loạn thành một nùi, họ hàng ở quê ra ra vào vào, thăm hỏi người bệnh từ Thiểm Tây tới, thằng cháu trai quý báu thứ hai của nhà họ Mạnh.
Bác gái hàng xóm ngó đầu vào ra sức ngắm Mạnh Tiểu Kinh, cuối cùng vẫn còn cố nói: “Đây là thằng em trong hai đứa cháu sinh đôi nhà bà đó hả? Ôi chao, chẳng giống nhau gì cả!”
“Thằng em lớn lên đẹp hơn thằng anh nhiều, em trai giống cha cùng ông nội, nhìn y như đúc!”
Bác gái nhà hàng xóm thản nhiên nói một câu như đúng rồi, ai mà chẳng có thể nhìn ra điều đó.
Mạnh Tiểu Bắc ngậm kẹo que, từ tay vịn cầu thang trượt xuống, quần dính đất, ánh mắt dữ dằn, làm bộ không nghe thấy mấy lời bình luận nọ…
Thiếu Đường lại tới nhà họ Mạnh lần nữa, đứng ở cửa nhìn bộ dạng Mạnh Tiểu Kinh.
Mạnh Tiểu Kinh không hiếu động hay pha trò như Tiểu Bắc, từ bé cậu đã nhỏ nhẹ ngoan ngoãn, lại ưa chải chuốt, tắm rửa thì xài xà phòng thơm, rửa xong còn biết bôi kem dưỡng da, áo len mặc trên người lúc nào cũng sạch sẽ. Giờ lớn rồi cũng không còn hay gặm tay nữa, mười ngón tay thuôn dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ. Mạnh Tiểu Kinh là một cậu con trai vô cùng thanh tú đẹp đẽ, đang độ tuổi xuân mơn mởn, ấy vậy mà chân lại bị khập khiễng…
Trẻ con càng lớn càng phức tạp, không giống như hồi nhỏ chỉ biết ngây ngô chơi đùa. Mạnh Tiểu Kinh ở nhà bà nội tại Bắc Kinh. Đã hai năm hai anh em không gặp nhau, giờ cảm thấy xa lạ, đôi bên còn chẳng nói với nhau được vài câu. Mỗi người có một số mệnh khác nhau, khó tránh khỏi mâu thuẫn khúc mắc.
Thiếu Đường nhìn thấy Mạnh Tiểu Kinh từ trên giường dịch xuống, muốn đi vệ sinh. Chân trái Tiểu Kinh như thường gập lại được, nhưng chân phải cứ thẳng đuột ra. Cậu vịn bàn, vừa nhảy vừa dịch, lúc khóe miệng bặm lại giống như đang phải chịu nỗi tủi thân cay đắng vô hạn, muốn khóc nhè nhưng lại đã qua tuổi suốt ngày khóc lóc mất rồi. Vẻ mặt đó của cậu, khiến người ta thương xót vô cùng.
Theo bản năng, Thiếu Đường qua đỡ, nhìn thấy thằng nhóc này mắm môi mắm lợi gắng sức đi, bèn dứt khoát bế bổng cậu lên đưa đến nhà xí.
Mạnh Tiểu Bắc kiễng chân mò quẩy trên chạn thức ăn phòng bếp, động tác thuần thục, vừa quay đầu lại nhìn…
Trong miệng Mạnh Tiểu Bắc ngậm quẩy, hai tay đút túi, mắt dõi theo, rón ra rón rén đi tới bên ngoài cửa nhà xí, vịn cánh cửa nghe coi hai người đang làm gì.
Giọng nói của Thiếu Đường vang lên: “Tự cháu có thể đi tiểu được không?”
“Chú đỡ cháu nhé?”
“Cháu nhắm chuẩn nhé, đừng tè ra bên ngoài.”
“… Tè ra bên ngoài rồi, được rồi đừng lo, để chú lau cho.”
Cửa mở ra, Mạnh Tiểu Bắc né ra, trốn ngay đi, quay đầu lại như thể không nhìn thấy cái gì, môi dẩu ra.
Thiếu Đường ra ngoài, vẫn bế bổng cậu đến tận giường. Cô ba, cô út đều ở đây, cô ba sinh xong con vừa béo vừa bị suyễn, cô út gầy trơ xương ốm yếu, chính bản thân đi bước nào còn run bước đó, chỉ có Thiếu Đường mới có thể hỗ trợ.
Mặc dù cô út không bế được, vẫn đỡ lưng theo sau Thiếu Đường, từ trong phòng đi ra, đi một vòng rồi lại quay lại: “Mạnh Tiểu Kinh không sao chứ… mau cảm ơn chú đi… Thiếu Đường anh ngồi xuống uống hớp nước đã…”
Lúc Thiếu Đường quay lại nhà xí tính dọn bồn cầu đã bị Mạnh Tiểu Kinh làm bẩn, phát hiện Mạnh Tiểu Bắc đang ở trong, một tay cầm giẻ lau, vẩy vẩy giẻ trong chậu nước, chẳng giống như đang lau dọn chút nào, mặt cúi gục xuống.
Thiếu Đường muốn làm cho xong việc, kêu: “Tiểu Bắc tránh ra, để cha dọn dẹp bồn cầu.”
Mạnh Tiểu Bắc không hé môi, giẻ lau vẫn vẩy qua vẩy lại trong chậu nước, cố tình gây sự.
Thiếu Đường làm việc nóng nảy dữ dội, chau mày lại: “Bây làm cái gì vậy hả?… Hay là bây lau?”
Mạnh Tiểu Bắc bực bội: “Sao con phải lau?”
Thiếu Đường cũng không hài lòng chuyện Mạnh Tiểu Bắc mấy ngày nay ba lăng nhăng vô tâm vô tính: “Đó là em ruột bây đó, chân nó như thế rồi, sao bây không thể giúp nó lau?”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Con, con cũng có bảo là không lau giúp đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc vừa bị Thiếu Đường mắng cái là đã ngay lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, lòng dạ rối bời. Cậu nhìn chằm chằm chậu rửa, đôi mắt như bị bọt nước bắn tung tóe nhuốm ướt. Dường như có một luồng khí nóng xông khắp cả người cậu, vừa khó chịu vừa tủi thân, mặt sắc căm căm, ấm ức đến nỗi muốn bùng nổ.
Khi ấy, chính Mạnh Tiểu Bắc cũng không biết, thật ra cậu đang ghen tị.
Có thể nói, cái loại ghen tị này trong lòng thiếu niên, không hoàn toàn giống hay có liên quan gì với loại ghen tuông trong tình yêu sau này. Như lời mẹ cậu nói lâu lắm rồi, từ nhỏ Mạnh Tiểu Bắc đã vừa ranh ma lại vừa phách lối. Sự tinh ranh ngang ngược này, theo tuổi tác lớn dần lên, càng ngày càng nảy sinh ham muốn chiếm hữu, đòi hỏi, khát khao yêu thương dữ dội hơn. Mỗi lần cậu cảm thấy ấm ức bất bình, chính là khi bên cạnh cậu xuất hiện một vài người tranh giành sự yêu thương cưng chiều của người mà cậu quan tâm nhất.
Nói đến cùng, trong lòng, trong tiềm thức của cậu vẫn còn sót lại sự tự ti… như đứa trẻ lang thang nhà quê gặp phải hoàng tử nhỏ đẹp trai!
Trong gia đình, người mà mỗi lần xuất hiện đều khiến cậu cảm thấy bị đẩy ra rìa ranh giới, đối mặt với nguy cơ khủng khiếp, đó chính là em trai cậu, Mạnh Tiểu Kinh. Trước đây phải chia sẻ sự yêu thương của cha mẹ ruột, giờ đây bản thân cậu đã sắp thành đứa không cha không mẹ rồi, cớ sao ngay cả cha nuôi cũng lại bắt đầu yêu thương Mạnh Tiểu Kinh? Mạnh Tiểu Kinh không tới Bắc Kinh, cha nuôi cũng chẳng thèm về nhà, mặc kệ cậu; Mạnh Tiểu Kinh vừa mới về đây, cả nhà đã đoàn tụ đông đủ vây quanh nó.
Trước giờ cha nuôi chưa từng bế cậu như vậy.
Vậy rốt cục, Thiếu Đường là cha nuôi của ai?
Cha ruột phải chia sẻ… từ khi sinh ra cậu đã chẳng có lựa chọn nào khác.
Nhưng cha nuôi là của riêng cậu, cha nhỏ chỉ thương một mình cậu, đừng hòng cho ai cướp đi một nửa.
Đó chính là suy nghĩ của Mạnh Tiểu Bắc.
Hạ Thiếu Đường đóng cửa nhà xí lại, hai người lại chen nhau trong căn phòng kín bưng. Thiếu Đường vò đầu Mạnh Tiểu Bắc, khẽ hỏi: “Lại làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, nói như không có việc gì: “Không có gì.”
Thiếu Đường niết niết vành tai Tiểu Bắc.
Mạnh Tiểu Bắc không vui nói: “Cha đừng kéo nữa, từ nhỏ đã kéo con, sắp kéo thành tai Phật Di Lặc rồi.”
Thiếu Đường nói: “Mới xa nhau có hơn hai năm, mà đã lạnh nhạt với em trai như vậy rồi, vừa nãy chẳng nói với nhau được mấy câu.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Không biết nói gì.”
Thiếu Đường nói: “Tình hình chân nó rất nghiêm trọng, bây coi cha bây sốt ruột tới mức tóc mai đều đã bạc rồi kìa. Vừa nãy cha bây lại đi ra ngoài gọi điện dựa vào quan hệ tìm bác sĩ, bây đừng có ương ngạnh cứng đầu, coi vẻ mặt kìa, bây vui lên chút cho cha coi!”
Mạnh Tiểu Bắc gượng gạo cong khóe miệng, hà hà, hừm.
Thiếu Đường nhíu mày, dỗ cậu: “Bây không cười một cái thật đẹp cho ông coi được hả?”
Mạnh Tiểu Bắc nhếch mép: “Hì, hì, hì!!! Con đẹp trai không?!”
Thiếu Đường tức đến mức bật cười, nắm cằm cậu, giọng nói dịu dàng: “Thằng nhóc thối, cha ruột bây đến rồi, tốt xấu gì cũng phải cố gắng cái chứ. Bây là con ông, bây cho cha mát mày mát mặt cái được không? Đừng có để cha ruột bây cảm thấy cha dạy hư bây…”
Khi đó Hạ Thiếu Đường cũng nhận ra tật xấu ngang ngược, hẹp hòi của Mạnh Tiểu Bắc. Cứ thỉnh thoảng lại lên cơn, mà rất là kỳ lạ, trước mặt người ngoài cậu vốn dĩ đâu có như thế! Trong trường học, cậu rất hào phóng, thẳng thắn thoải mái. Cậu có nhiều bạn bè, chơi với nhau vô cùng vui vẻ, hơn nữa chẳng ngại nam nữ, thân thiết với cả bạn học nam lẫn nữ. Mỗi lần bạn thân của cậu, Lượng Lượng với Thân Đại Vĩ đến nhà chơi, đều kể Mạnh Tiểu Bắc đối với anh em cực kỳ hào phóng, nghĩa khí. Cậu có đồ ăn ngon đều mang tới trường để mọi người cùng ăn, cả quần áo giày đá bóng cũng muốn mặc chung với Kỳ Lượng (vốn không thể cùng mặc chung với Thân Đại Vĩ bởi kích cỡ của cả hai quá khác nhau).
Mạnh Tiểu Bắc chỉ lên cơn hẹp hòi khi ở trước mặt Thiếu Đường. Cậu bướng bỉnh dữ dằn, bày đủ mọi trò khó ở, kỳ cục rối rắm, hết so đo tính toán lại đến càm ràm không thôi. Hơn nữa càng lớn lại như càng nặng thêm, thật sự càng lúc càng quái lạ.
Lúc đó Thiếu Đường vẫn chưa hiểu, trong đầu thằng nhóc thối này rốt cuộc đang nghĩ cái mẹ gì, trong lòng giống như có một nút thắt còn chưa gỡ ra được.
Thi thoảng bà nội Tiểu Bắc cũng đề cập chuyện này với cậu, bảo hay là cậu chuyển về đây ở, trong nhà còn chỗ, cục vàng cục bạc của bà, bà thương bà quý bà yêu!
Tất nhiên Mạnh Tiểu Bắc không muốn, nhưng cậu không thể nói như vậy với bà nội mình. Nhà bà nội có tất cả hai gian, cậu mà ở phòng nhỏ tức là sẽ ngủ cùng với cô út. Ông đây lớn tướng thế này rồi, còn ngủ chung giường với cô út, làm sao mà được?
Bà nội thuyết phục: “Có làm sao đâu? Đó là cô cháu! Nhà ai có nhiều trẻ con, đều chen chúc ngủ như vậy chứ còn gì nữa?”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt: “… Cháu không quen ngủ chung với đàn bà con gái đâu.”
Bà nội nói: “Hay cháu ngủ với bà?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Nhưng bà cũng là phụ nữ mà!!!”
Bà Mạnh tặc lưỡi: “Bà đã già thế này rồi, không được coi là đàn bà con gái nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc ngửa mặt nặng nề lăn xuống giường, quay tới quay lui, lăn lộn gào thét: “Ây da bà tha cho cháu đi mà, mỗi lần bà ngủ say đều như phá nhà đến nơi, nhà lầu này rung như sắp sụp rồi á! Đường Sơn lại lên cơn động đất!”
Bà nội cười mắng: “Nói hươu nói vượn! Tổ cha mày!… Hay cháu ngủ với ông nội?”
Mạnh Tiểu Bắc cười to: “Bà tha cho cô út đi! Thôi bà cứ ngủ với ông đi, dẫu sao tai ông nội cũng lãng rồi.”
Từ trên giường bà nội túm lấy đầu chổi rơm, Mạnh Tiểu Bắc nhanh như cắt bật dậy, ôm mông chạy…
Đại hội thể dục thể thao ở trường tổ chức mỗi năm một lần. Hôm đó được nghỉ học cả ngày, trên sân thể dục lớn, học sinh các lớp kê ghế ngồi xong xuôi hết rồi, tạo thành đội hình trật tự ngay ngắn, các vận động viên mặc áo ba lỗ quần đùi, sau lưng dán số thứ tự.
Con gái lớp Mạnh Tiểu Bắc đồng thanh hô: “Mạnh Tiểu Bắc cố lên!!!”
Mạnh Tiểu Bắc mặc áo ba lỗ trắng, quần soóc, cơ thể hơi gầy như đang đung đưa lay động trong áo ba lỗ, nhưng hai cánh tay cực kỳ mạnh mẽ. Cậu cúi thấp người, nhanh chóng xuất phát, chạy cực nhanh lấy đà, sau đó nhảy bật lên! Ở cái tuổi này, thực ra bước nhảy của cậu chẳng có kỹ thuật gì cả, nhưng cậu nhảy nhanh hơn hẳn người khác, ở trong không trung lâu, sức bật cực mạnh, cả người như bay lên không trung.
Giáo viên thể dục chịu trách nhiệm đo kết quả còn chưa chuẩn bị xong cậu đã lao tới, giáo viên nhận ra mình ngồi gần quá, lùi ra sau né, từ trên ghế ngả thẳng ra đằng sau.
Mạnh Tiểu Bắc lao xuống cát, cậu thổi phù một cái, cả miệng toàn cát.
Kết quả nhảy xa là ba mét rưỡi, cậu xếp thứ nhất toàn khối.
Mạnh Tiểu Bắc đi ra từ hố cát, một bên người dính đầy cát. Khóe môi cậu che giấu nụ cười đắc chí, nửa cười nửa không, đôi mắt nhỏ dữ dằn, cả người toát ra sự khí phách.
Con trai càng ít cười, càng không hềnh hệch lơ ngơ, lại càng khiến mọi người coi trọng yêu mến.
Kỳ Lượng không tham gia mục thi đấu nào, là cổ động viên nam duy nhất. Kỳ Lượng cùng một đám nữ sinh hô hào khẩu hiệu: “Mạnh Tiểu Bắc đẹp trai!”
Toàn bộ con gái cũng hô theo: “Mạnh Tiểu Bắc đẹp trai!”
Kỳ Lượng: “Mạnh Tiểu Bắc lên tiếp đi!”
Nữ sinh lại hô: “Mạnh Tiểu Bắc lên tiếp đi!”
Kỳ Lượng: “Mạnh Tiểu Bắc tớ yêu cậu!!!”
Nữ sinh: “…”
Lần này con gái trong lớp không hô theo nữa, thời buổi ấy còn chưa mạnh dạn phóng khoáng tới độ vậy đâu. Trong hàng ngũ vang lên tiếng cười trộm khúc khích, sau đó là những tiếng thì thà thì thầm, rồi vài khuôn mặt đỏ bừng lên, cuối cùng là những tràng cười giòn tan vang vọng.
Sau đó là chạy nước rút tiếp sức hỗn hợp 4x50m, Mạnh Tiểu Bắc là người thứ ba cầm gậy. Sân vận động trường tiểu học bố trí thành mô hình quả trứng gà kỳ quái, Mạnh Tiểu Bắc chạy ngoằn ngoèo, lực ly tâm khiến cậu bị mất thăng bằng, lúc tiếp gậy cậu suýt nữa đã bổ nhào ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo giao gậy cho đồng đội, sau đó ngã sấp thật mạnh xuống sân. Cuối cùng, trong cuộc thi chạy nước rút tiếp sức, đội Mạnh Tiểu Bắc đứng thứ hai.
Phía sau đội hình của mỗi lớp là cha mẹ phụ huynh ngồi lác đác. Có người cầm giày cho con, có người bưng trà rót nước lau mồ hôi, có người lại đi nịnh hót giáo viên tạo quan hệ.
Mạnh Tiểu Bắc cởi giày đá bóng, cầm dây giày, phóng khoáng vắt giày trên vai, bước chân trần về chỗ mình.
Cậu liếc mắt qua khu vực phụ huynh, trong lòng không giấu nổi sự thất vọng… Thật ra cậu cũng biết trong nhà không có ai đến xem Đại hội thể thao.
Cô ba cậu vốn cũng muốn đến, bảo: “Cô đến cổ vũ tiếp sức cho cháu”, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thôi ạ, cô đến làm gì, bạn học cháu đều là cha mẹ đến.”
Từ chỗ cha mình, Tôn Viện Viện lớp cậu cầm hai hộp nước uống, chạy riêng tới trước mặt Mạnh Tiểu Bắc, đỏ mặt nói: “Mạnh Tiểu Bắc, đằng ấy khát không? Cho đằng ấy một hộp đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc rất đàn ông đáp: “Không cần, con gái các cậu giữ lại mà uống.”
Ở phía sau, Kỳ Lượng “chậc chậc” mãi một lúc lâu.
Mạnh Tiểu Bắc quay lại lừ Kỳ Lượng: “Mày chậc cái gì, đầu lưỡi co giật à?”
Kỳ Lượng đùa dai, mặt trơ trán bóng ôm lấy Mạnh Tiểu Bắc từ phía sau: “Mày không cần hả, mày không khát thì đưa tao uống, tao hò hét cổ vũ mày bao lâu như thế, khát khô cả cổ…”
Mạnh Tiểu Bắc vùng ra: “Biến… Mày muốn chết à… Đừng có sờ tao…”
Kỳ Lượng thô bỉ nói: “Phụ huynh lớp mình đều đến đây, cha nuôi mày, đẹp trai ngầu như thế, sao không thấy ló mặt tới coi mày chạy tiếp sức hử?”
Mạnh Tiểu Bắc vùi đầu đeo giày, mặt xị xuống: “Cha tao bận rồi! Cha tao là giải phóng quân mà… Mày nghĩ ai cũng giống như cha dượng mày suốt ngày rảnh rỗi, bắc ghế ra đường chơi cờ cắn hạt dưa hả?”
Gần đây, trong thành phố mở hội nghị, trung đội cha nuôi cậu chấp hành nhiệm vụ canh gác, nơi đóng quân khép kín không thể ra vào tùy ý. Đã rất lâu rồi, Thiếu Đường cũng chưa gọi về một cuộc điện thoại nào. Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ khó chịu, vẻ mặt cô đơn, nhưng cũng bất lực chẳng biết làm sao.
Điện thoại của cha nuôi hẵng còn chưa đợi được, cha ruột đã gọi tới.
Lại nói ở Kỳ Sơn, từ khi thằng lớn đến Bắc Kinh học bổ sung, Mạnh Kiến Dân vẫn luôn thương nhớ con mình, thường xuyên gọi điện thoại đến đây hỏi thăm. Gần như đều đặn mỗi tuần một cuộc, cho dù đa phần ông đều không gặp được con khỉ kia. Mạnh Kiến Dân cũng viết thư cho Tiểu Bắc, nét chữ đẹp đẽ, viết liền một mạch mấy trang giấy, nội dung nghiêm túc, dông dài đủ chuyện. Mỗi lần Mạnh Tiểu Bắc gửi thư lại chỉ viết cho cha mình có nửa trang, nửa trang còn lại vẽ hình người cực đáng yêu chọc cha cậu cười! Bắt cậu ngồi viết suy nghĩ lý tưởng, đạo đức cùng báo cáo học tập thì thôi thà giết cậu đi cho xong.
Lần này, Mạnh Kiến Dân gọi điện thoại tới, thái độ cực kỳ sốt ruột. Là chuyện của thằng con thứ nhà ông, Mạnh Tiểu Kinh.
Mạnh Tiểu Kinh bị bệnh.
Con đường trưởng thành của hai thằng con nhà ông sao mà nhiều gian nan trắc trở, vận mệnh lắt léo khó lường, đâu đâu cũng trải đầy chông gai. Thằng lớn vừa lên Bắc Kinh không bao lâu thì trong một lần tập thể dục giữa giờ, lúc Mạnh Tiểu Kinh đi từ trên lầu xuống, đột nhiên một chân khuỵu xuống, không làm sao mà cử động được, sau đó lăn thẳng từ trên cầu thang xuống…
Lúc lăn xuống cơ thể không bị làm sao, nhưng chân Mạnh Tiểu Kinh có vấn đề, khớp xương chân phải thường xuyên giở chứng. Lúc đi trên đường mỗi ngày, một chân không thể gập lại, lúc phát bệnh vô cùng đau đớn. Bác sĩ trong bệnh viện nhà máy gần như bó tay chịu trói, không chẩn đoán ra nguyên nhân bệnh tình.
Mạnh Kiến Dân cũng từng đưa thằng con mình qua bệnh viện lớn Tây An, sau đó, bất đắc dĩ quá mới đành nhân dịp nghỉ hè đưa thằng con đến Bắc Kinh chữa bệnh.
Thiếu Đường biết tin Mạnh Kiến Dân quay lại Bắc Kinh, chẳng cần tới thằng con nuôi ầm ĩ giục giã anh về, anh đã chủ động xin nghỉ về nhà luôn.
Anh biết Mạnh Kiến Dân đưa thằng thứ lên Bắc Kinh nhất định là có chuyện lớn.
Trong phòng nhỏ nhà bà nội Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Kinh dựa vào thành giường, trời nắng như đổ lửa, vậy mà cậu vẫn mặc quần len mỏng.
Mạnh Tiểu Kinh vẫn như xưa, cao hơn Mạnh Tiểu Bắc tầm vài phân, tay chân khẳng khiu, càng lớn càng ra dáng chàng thiếu niên đẹp trai thanh tú. Nghe nói lúc đi Tây An khám bệnh, cha cậu đạp xe ba gác chở cậu trên đường cái, đột nhiên bị người chặn lại, hỏi: “Con trai ông nhiêu tuổi rồi, tôi là đạo diễn đài truyền hình, ông có đồng ý cho con mình chụp quảng cáo không?”
Lúc đó suy nghĩ mọi người vẫn lạc hậu bảo thủ, không hiểu ngoài công việc làm ăn ổn định ra thì còn những con đường mưu sinh khác nữa. Từ trước tới nay Mạnh Kiến Dân cũng chưa từng nghe qua, hỏi: “Chụp quảng cáo gì cơ?”
Vị đạo diễn ấy nói: “Quảng cáo kem dưỡng da trẻ em, làn da con trai nhà ông thật mịn màng, đặc biệt có đôi mắt rất đẹp, đây chính là phiên bản nhí nam của Shirley Temple đó! (77) Đài truyền hình chúng tôi hợp tác với xưởng Tây Ảnh chuẩn bị chụp một bộ phim, dễ là còn cần thêm một diễn viên đóng vai bạn nam số hai, hay để con ông đi chụp thử xem có được không?”
77. Shirley Temple nhí:
Trong lòng Mạnh Kiến Dân đang buồn phiền não nề, cau mày nói: “Chân con tôi hẵng còn chưa đi được, đang phải chữa bệnh kìa. Tôi cũng biết Shirley Temple là ngôi sao nhí của Mỹ, nhưng con nhỏ có thể chữa chân cho con tôi sao?”
“Tây Ảnh” chính là xưởng sản xuất phim ở Tây Câu.
Thế là cơ hội mà sau này mọi người đều coi là tuyệt vời, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của một người, lúc ấy đã bị người cha như Mạnh Kiến Dân bỏ lỡ.
Nhà bà nội Mạnh Tiểu Bắc lại nháo nhào loạn thành một nùi, họ hàng ở quê ra ra vào vào, thăm hỏi người bệnh từ Thiểm Tây tới, thằng cháu trai quý báu thứ hai của nhà họ Mạnh.
Bác gái hàng xóm ngó đầu vào ra sức ngắm Mạnh Tiểu Kinh, cuối cùng vẫn còn cố nói: “Đây là thằng em trong hai đứa cháu sinh đôi nhà bà đó hả? Ôi chao, chẳng giống nhau gì cả!”
“Thằng em lớn lên đẹp hơn thằng anh nhiều, em trai giống cha cùng ông nội, nhìn y như đúc!”
Bác gái nhà hàng xóm thản nhiên nói một câu như đúng rồi, ai mà chẳng có thể nhìn ra điều đó.
Mạnh Tiểu Bắc ngậm kẹo que, từ tay vịn cầu thang trượt xuống, quần dính đất, ánh mắt dữ dằn, làm bộ không nghe thấy mấy lời bình luận nọ…
Thiếu Đường lại tới nhà họ Mạnh lần nữa, đứng ở cửa nhìn bộ dạng Mạnh Tiểu Kinh.
Mạnh Tiểu Kinh không hiếu động hay pha trò như Tiểu Bắc, từ bé cậu đã nhỏ nhẹ ngoan ngoãn, lại ưa chải chuốt, tắm rửa thì xài xà phòng thơm, rửa xong còn biết bôi kem dưỡng da, áo len mặc trên người lúc nào cũng sạch sẽ. Giờ lớn rồi cũng không còn hay gặm tay nữa, mười ngón tay thuôn dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ. Mạnh Tiểu Kinh là một cậu con trai vô cùng thanh tú đẹp đẽ, đang độ tuổi xuân mơn mởn, ấy vậy mà chân lại bị khập khiễng…
Trẻ con càng lớn càng phức tạp, không giống như hồi nhỏ chỉ biết ngây ngô chơi đùa. Mạnh Tiểu Kinh ở nhà bà nội tại Bắc Kinh. Đã hai năm hai anh em không gặp nhau, giờ cảm thấy xa lạ, đôi bên còn chẳng nói với nhau được vài câu. Mỗi người có một số mệnh khác nhau, khó tránh khỏi mâu thuẫn khúc mắc.
Thiếu Đường nhìn thấy Mạnh Tiểu Kinh từ trên giường dịch xuống, muốn đi vệ sinh. Chân trái Tiểu Kinh như thường gập lại được, nhưng chân phải cứ thẳng đuột ra. Cậu vịn bàn, vừa nhảy vừa dịch, lúc khóe miệng bặm lại giống như đang phải chịu nỗi tủi thân cay đắng vô hạn, muốn khóc nhè nhưng lại đã qua tuổi suốt ngày khóc lóc mất rồi. Vẻ mặt đó của cậu, khiến người ta thương xót vô cùng.
Theo bản năng, Thiếu Đường qua đỡ, nhìn thấy thằng nhóc này mắm môi mắm lợi gắng sức đi, bèn dứt khoát bế bổng cậu lên đưa đến nhà xí.
Mạnh Tiểu Bắc kiễng chân mò quẩy trên chạn thức ăn phòng bếp, động tác thuần thục, vừa quay đầu lại nhìn…
Trong miệng Mạnh Tiểu Bắc ngậm quẩy, hai tay đút túi, mắt dõi theo, rón ra rón rén đi tới bên ngoài cửa nhà xí, vịn cánh cửa nghe coi hai người đang làm gì.
Giọng nói của Thiếu Đường vang lên: “Tự cháu có thể đi tiểu được không?”
“Chú đỡ cháu nhé?”
“Cháu nhắm chuẩn nhé, đừng tè ra bên ngoài.”
“… Tè ra bên ngoài rồi, được rồi đừng lo, để chú lau cho.”
Cửa mở ra, Mạnh Tiểu Bắc né ra, trốn ngay đi, quay đầu lại như thể không nhìn thấy cái gì, môi dẩu ra.
Thiếu Đường ra ngoài, vẫn bế bổng cậu đến tận giường. Cô ba, cô út đều ở đây, cô ba sinh xong con vừa béo vừa bị suyễn, cô út gầy trơ xương ốm yếu, chính bản thân đi bước nào còn run bước đó, chỉ có Thiếu Đường mới có thể hỗ trợ.
Mặc dù cô út không bế được, vẫn đỡ lưng theo sau Thiếu Đường, từ trong phòng đi ra, đi một vòng rồi lại quay lại: “Mạnh Tiểu Kinh không sao chứ… mau cảm ơn chú đi… Thiếu Đường anh ngồi xuống uống hớp nước đã…”
Lúc Thiếu Đường quay lại nhà xí tính dọn bồn cầu đã bị Mạnh Tiểu Kinh làm bẩn, phát hiện Mạnh Tiểu Bắc đang ở trong, một tay cầm giẻ lau, vẩy vẩy giẻ trong chậu nước, chẳng giống như đang lau dọn chút nào, mặt cúi gục xuống.
Thiếu Đường muốn làm cho xong việc, kêu: “Tiểu Bắc tránh ra, để cha dọn dẹp bồn cầu.”
Mạnh Tiểu Bắc không hé môi, giẻ lau vẫn vẩy qua vẩy lại trong chậu nước, cố tình gây sự.
Thiếu Đường làm việc nóng nảy dữ dội, chau mày lại: “Bây làm cái gì vậy hả?… Hay là bây lau?”
Mạnh Tiểu Bắc bực bội: “Sao con phải lau?”
Thiếu Đường cũng không hài lòng chuyện Mạnh Tiểu Bắc mấy ngày nay ba lăng nhăng vô tâm vô tính: “Đó là em ruột bây đó, chân nó như thế rồi, sao bây không thể giúp nó lau?”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Con, con cũng có bảo là không lau giúp đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc vừa bị Thiếu Đường mắng cái là đã ngay lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, lòng dạ rối bời. Cậu nhìn chằm chằm chậu rửa, đôi mắt như bị bọt nước bắn tung tóe nhuốm ướt. Dường như có một luồng khí nóng xông khắp cả người cậu, vừa khó chịu vừa tủi thân, mặt sắc căm căm, ấm ức đến nỗi muốn bùng nổ.
Khi ấy, chính Mạnh Tiểu Bắc cũng không biết, thật ra cậu đang ghen tị.
Có thể nói, cái loại ghen tị này trong lòng thiếu niên, không hoàn toàn giống hay có liên quan gì với loại ghen tuông trong tình yêu sau này. Như lời mẹ cậu nói lâu lắm rồi, từ nhỏ Mạnh Tiểu Bắc đã vừa ranh ma lại vừa phách lối. Sự tinh ranh ngang ngược này, theo tuổi tác lớn dần lên, càng ngày càng nảy sinh ham muốn chiếm hữu, đòi hỏi, khát khao yêu thương dữ dội hơn. Mỗi lần cậu cảm thấy ấm ức bất bình, chính là khi bên cạnh cậu xuất hiện một vài người tranh giành sự yêu thương cưng chiều của người mà cậu quan tâm nhất.
Nói đến cùng, trong lòng, trong tiềm thức của cậu vẫn còn sót lại sự tự ti… như đứa trẻ lang thang nhà quê gặp phải hoàng tử nhỏ đẹp trai!
Trong gia đình, người mà mỗi lần xuất hiện đều khiến cậu cảm thấy bị đẩy ra rìa ranh giới, đối mặt với nguy cơ khủng khiếp, đó chính là em trai cậu, Mạnh Tiểu Kinh. Trước đây phải chia sẻ sự yêu thương của cha mẹ ruột, giờ đây bản thân cậu đã sắp thành đứa không cha không mẹ rồi, cớ sao ngay cả cha nuôi cũng lại bắt đầu yêu thương Mạnh Tiểu Kinh? Mạnh Tiểu Kinh không tới Bắc Kinh, cha nuôi cũng chẳng thèm về nhà, mặc kệ cậu; Mạnh Tiểu Kinh vừa mới về đây, cả nhà đã đoàn tụ đông đủ vây quanh nó.
Trước giờ cha nuôi chưa từng bế cậu như vậy.
Vậy rốt cục, Thiếu Đường là cha nuôi của ai?
Cha ruột phải chia sẻ… từ khi sinh ra cậu đã chẳng có lựa chọn nào khác.
Nhưng cha nuôi là của riêng cậu, cha nhỏ chỉ thương một mình cậu, đừng hòng cho ai cướp đi một nửa.
Đó chính là suy nghĩ của Mạnh Tiểu Bắc.
Hạ Thiếu Đường đóng cửa nhà xí lại, hai người lại chen nhau trong căn phòng kín bưng. Thiếu Đường vò đầu Mạnh Tiểu Bắc, khẽ hỏi: “Lại làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, nói như không có việc gì: “Không có gì.”
Thiếu Đường niết niết vành tai Tiểu Bắc.
Mạnh Tiểu Bắc không vui nói: “Cha đừng kéo nữa, từ nhỏ đã kéo con, sắp kéo thành tai Phật Di Lặc rồi.”
Thiếu Đường nói: “Mới xa nhau có hơn hai năm, mà đã lạnh nhạt với em trai như vậy rồi, vừa nãy chẳng nói với nhau được mấy câu.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Không biết nói gì.”
Thiếu Đường nói: “Tình hình chân nó rất nghiêm trọng, bây coi cha bây sốt ruột tới mức tóc mai đều đã bạc rồi kìa. Vừa nãy cha bây lại đi ra ngoài gọi điện dựa vào quan hệ tìm bác sĩ, bây đừng có ương ngạnh cứng đầu, coi vẻ mặt kìa, bây vui lên chút cho cha coi!”
Mạnh Tiểu Bắc gượng gạo cong khóe miệng, hà hà, hừm.
Thiếu Đường nhíu mày, dỗ cậu: “Bây không cười một cái thật đẹp cho ông coi được hả?”
Mạnh Tiểu Bắc nhếch mép: “Hì, hì, hì!!! Con đẹp trai không?!”
Thiếu Đường tức đến mức bật cười, nắm cằm cậu, giọng nói dịu dàng: “Thằng nhóc thối, cha ruột bây đến rồi, tốt xấu gì cũng phải cố gắng cái chứ. Bây là con ông, bây cho cha mát mày mát mặt cái được không? Đừng có để cha ruột bây cảm thấy cha dạy hư bây…”
Khi đó Hạ Thiếu Đường cũng nhận ra tật xấu ngang ngược, hẹp hòi của Mạnh Tiểu Bắc. Cứ thỉnh thoảng lại lên cơn, mà rất là kỳ lạ, trước mặt người ngoài cậu vốn dĩ đâu có như thế! Trong trường học, cậu rất hào phóng, thẳng thắn thoải mái. Cậu có nhiều bạn bè, chơi với nhau vô cùng vui vẻ, hơn nữa chẳng ngại nam nữ, thân thiết với cả bạn học nam lẫn nữ. Mỗi lần bạn thân của cậu, Lượng Lượng với Thân Đại Vĩ đến nhà chơi, đều kể Mạnh Tiểu Bắc đối với anh em cực kỳ hào phóng, nghĩa khí. Cậu có đồ ăn ngon đều mang tới trường để mọi người cùng ăn, cả quần áo giày đá bóng cũng muốn mặc chung với Kỳ Lượng (vốn không thể cùng mặc chung với Thân Đại Vĩ bởi kích cỡ của cả hai quá khác nhau).
Mạnh Tiểu Bắc chỉ lên cơn hẹp hòi khi ở trước mặt Thiếu Đường. Cậu bướng bỉnh dữ dằn, bày đủ mọi trò khó ở, kỳ cục rối rắm, hết so đo tính toán lại đến càm ràm không thôi. Hơn nữa càng lớn lại như càng nặng thêm, thật sự càng lúc càng quái lạ.
Lúc đó Thiếu Đường vẫn chưa hiểu, trong đầu thằng nhóc thối này rốt cuộc đang nghĩ cái mẹ gì, trong lòng giống như có một nút thắt còn chưa gỡ ra được.
Bình luận facebook