Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Vô phúc vô phần
Ngôn Hi thích nhạc Visual Kei - một dòng nhạc Rock của Nhật Bản, A Hoành không hề cảm thấy bất ngờ về điều này. Cô biết rõ, anh có một trái tim nhạy cảm và bao la, đủ để chứa đựng sự thay đổi tuyệt vời nhất của âm nhạc, đón nhận sự biến đổi kì dị nhất về mặt tạo hình. Sa đoạ, ồn ào, mê hoặc là đánh giá của cô đối với những gì mà nhạc Rock có thể mang lại.
Ngôn Hi là người thôn minh, anh có thể bắt chước rất chuẩn mọi động tác cũng như nét mặt, giọng hát của ca sĩ nhạc Rock. Có thể nói, anh cũng là một người khá chung thuỷ trong gu thưởng thức âm nhạc, Sleepless là ban nhạc mà anh thích và nghe nhiều nhất. Anh yêu ban nhạc này đến phát cuồng, hay nói cách khác là yêu ₫Ice - ca sĩ hát chính đến phát cuồng."
A Hoành từng có lần xem video buổi live show của Ice mà Ngôn Hi quay lại, và thấy chẳng có gì đặc biệt. Anh chàng Ice có đôi mắt quá trong, những lúc tâm hồn treo ngược cành cây, ánh mắt đó luôn mang theo vẻ khinh miệt đối với người đời, còn những lúc nhiệt tình thì ánh mắt đó lại rực lửa như muốn đốt cháy người ta.
Cô xem anh chàng đó biểu diễn trên sân khấu mà phát sợ. Rồi cô thực sự hãi hùng khi phát hiện ra rằng, Ngôn Hi đã bắt chước ánh mắt của anh chàng đó và giống một cách kinh khủng. Điều này khiến cô có một ảo giác là nếu cho Ngôn Hi cơ hội, anh sẽ buông thả mình để trải nghiệm này, dù không biết rõ nhưng cô vẫn có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng, một người có cuộc sống bình an sẽ không thể nào có được.
Chính vì thế, khi Trần Quyện cười cười, đưa một tờ rơi cho Ngôn Hi, A Hoành khẽ cau mày lại.
"Cái gì vậy?" Ngôn Hi thắc mắc.
Trần Quyện liền cười. "Hồi trước tớ thấy Tư Hoán bảo cậu rất thích nhạc Visual Kei. Hôm nay đi học có người phát tờ rơi, hình như là một ban nhạc Visual mà công ty C chuẩn bị lăng xê đang tuyển chọn ca sĩ chính. Cậu đi thử xem."
Công ty C là công ty lăng xê ngôi sao nổi tiếng trong nước, hầu hết các ban nhạc nổi tiếng đều do họ PR.
Ngôn Hi sững lại, một lúc sau mới cười thầm. "Hơ hơ, nếu bản thiếu gia được vào showbiz thì chắc là sau này sẽ tôn thờ tôi đây làm thần tượng nhỉ?"
Trần Quyện nhướng mày, nghiêm mặt đáp: "Ngôn Hi, tớ không nói đùa đâu."
Ngôn Hi nói: "Ai đùa với cậu? Kể cả có đùa thì sao tớ dám lấy hình ảnh thần tượng của mình ra đùa với cậu được? Xí!"
"Ngôn Hi, tôi nhớ hình như hai năm trước cậu có đòi sang Nhật gặp thần tượng của mình cơ mà." Tân Đạt Di xen vào.
"Biết làm sao được, ông già tôi bảo nếu bước sang đó một bước là đoạn tuyệt quan hệ với tôi ngay, đặc biệt là mối quan hệ tiền bạc." Ngôn Hi lắc đầu than thở.
"Thôi đừng càm ràm nữa, tớ có quen mấy ban nhạc, nếu cậu thích đi, tớ sẽ nhờ bọn họ tập với cậu." Trần Quyện cắt lời Ngôn Hi.
"Đi chứ sao không!" Ngôn Hi cười.
A Hoành ngồi bên cạnh không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng thấy hơi bực. Cô chỉ mong Ngôn Hi coi đây là chuyện đùa, nói rồi cho qua mà thôi. Nhưng sau khi tan học, Ngôn Hi chốt cửa ngồi trong phòng, tắt đèn, một mình tập trung xem lại video live show của Ice, lúc đi ra, chỉ nói với cô một câu: “A Hoành, anh muốn thử xem thế nào.”
A Hoành chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô không biết tại sao Trần Quyện lại quan tâm đến chuyện của Ngôn Hi như thế, nhưng mấy người mà anh chàng này tìm đều là sinh viên trường nghệ thuật, hiểu rất rõ về nhạc Rock. Trống, guitar, organ... đều đủ cả.
“Lần này chơi thật đấy hả?” Tân Đạt Di tặc lưỡi với A Hoành.
“Ừ, hôm qua, Ngôn Hi đăng kí rồi.” A Hoành đáp, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Trần Quyện, anh chàng đang đứng trên góc độ chuyên nghiệp để nhận xét rất khắt khe về giọng hát của Ngôn Hi.
A Hoành còn nhớ Tư Hoán từng ca ngợi về tài năng âm nhạc của Trần Quyện. Mà mẹ cũng nói rằng hồi nhỏ Ngôn Hi từng học piano với bà, cả một năm trời mới chơi được một bản nhạc ngắn. Ông trời ban tặng cho anh đôi bàn tay chơi piano nhưng sức cảm thụ âm nhạc của anh lại kém không thể tưởng tượng. Tại sao Trần Quyện lại chọn Ngôn Hi chứ?
Rõ ràng Trần Quyện đã nhắm Ngôn Hi từ trước, hoặc ngay từ đầu mục tiêu của cậu ta chính là Ngôn Hi. Thậm chí A Hoành còn ảo giác rằng, anh chàng đang tìm đủ mọi cách để kéo Ngôn Hi vào con đường này, những cái cớ như sở thích của Ngôn Hi, tình bạn... gì gì đó đều quá hời hợt. Với sự nhạy cảm của mình, đáng lẽ Ngôn Hi phải nhận ra điều này mới đúng, nhưng có vẻ anh đã thực sự chìm đắm vào cơn mê loạn này rồi.
Và rõ ràng Trần Quyện biết được điểm yếu này trong tính cách của Ngôn Hi. Cậu ta rất hiểu con người Ngôn Hi, đây là điều vượt quá những suy nghĩ của A Hoành, và điều này cũng thật đáng sợ vì ngay từ đầu, cô đã không hiểu được mục đích của anh chàng quái dị này. Từ việc anh chàng thích ăn mặc như con gái, không bao giờ nhắc đến những chuyện trong quá khứ tới việc Tư Hoán kịch liệt bài xích chuyện anh chàng tiếp cận với Ngôn Hi, tất cả đều mờ ám, khó hiểu.
“Câu này nhịp 6/8, la trưởng, phần đầu cao, phần cuối thấp, hát sai rồi.” Trần Quyện cau mày, chỉ vào bản nhạc.
“Sao lại sai?” Ngôn Hi mở to mắt nhìn bản nhạc, nét mặt ngây thơ, ngơ ngác.
A Hoành thôi không suy nghĩ nữa, bước vào bếp, chuần bị mấy li nước hoa quả.
“Trần Quyện, cảm ơn cậu nhé.” A Hoành giơ li nước hoa quả ra, mỉm cười, ngắt lời giáo huấn của cậu ta.
“A Hoành...” Ngôn Hi nhìn A Hoành bằng ánh mắt tội nghiệp rồi đưa tay ra chờ li nước hoa quả, bộ dạng rất giống con Thịt Kho Tộ đang kêu la đòi ăn.
“Tự lấy đi.” A Hoành quay đi, kéo Tân Đạt Di ra ngoài. Cô muốn để Ngôn Hi được hoàn toàn tự do.
Không nên nuối tiếc, không nên nuối tiếc...
Buổi thi lựa chọn nhân tài diễn ra vào trung tuần tháng Bảy, trong khi thi cuối kì rơi vào đầu tháng Bảy. Tư Hoán đương nhiên không cho phép Ngôn Hi chểnh mảng trong việc học hành. Tư Nhĩ vừa thi cử xong xuôi, anh liền đóng đô ở nhà Ngôn Hi, ngày ngày chủ động phụ đạo bài vở cho anh chàng.
Trần Quyện luôn tỏ ra không thèm để mắt tới hành động của Tư Hoán, giống như biết trước anh chàng sẽ như vậy nên cũng biết điều, đợi sau kì thi cuối kì mới tiếp tục tập luyện.
“A Hoành, em...” Tư Hoán ngập ngừng định nói gì đó với A Hoành rồi lại thôi.
A Hoành biết Tư Hoán định nói gì. Anh muốn hỏi tại sao không ngăn cản Ngôn Hi? Mọi người đều cảm thấy không ổn, cho rằng Ngôn Hi sướng quá nên rửng mỡ, bày đặt ôm mộng ca sĩ. Với thân phận, quyền thế và địa vị của anh chàng, muốn gì mà chẳng được, sao phải như vậy? Hay là Tư Hoán cho rằng, Ngôn Hi chĩ nên là một người thanh cao không nhiễm bụi trần, trong trắng như tuyết và được người ta nâng niu trong lòng bàn tay? Cho dù cô cũng luôn... mong mỏi như thế.
Tuy nhiên, Ngôn Hi là một người độc lập, tự do, là Ngôn Hi của Ngôn Hi chứ không phải Ngôn Hi của Tư Hoán càng không phải Ngôn Hi của A Hoành. Chỉ khi anh chàng cam tâm tình nguyện thuộc về ai đó thì mới có khả năng bị ràng buộc mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, cô vốn là người chậm chạp, cổ hủ, trước khi người này xuất hiện, làm sao cô có thể duy trì được sự bình an, vui vẻ cho anh?
Không được quá nhiều, cũng không được quá ít, vấn đề này thực sự khiến người ta đau đầu.
Cuối cùng, kì thi cuối kì cũng kết thúc, kì nghỉ chính thức bắt đầu. Nhà họ Ngôn trở thành căn cứ địa, Tân Đạt Di cả ngày rúc ở đây ăn uống, hoàn toàn thoát khỏi sự quản lí của gia đình.
Ngày ngày Ngôn Hi hành hạ đôi tai của mọi người. Tư Hoán là người điềm đạm, chỉ ở lì trên tầng không chịu xuống. Tân Đạt Di thì chẳng buồn quan tâm, Ngôn Hi hễ mở miệng là cậu chàng lại bịt chặt tai lại, kêu oai oải tỏ vẻ đau khổ. Còn Kho Tộ thì cao hứng lượn đi lượn lại trên đầu chủ nhân và la lối om xòm: “Thịt Kho Tộ, Thịt Kho Tộ, không biết nói gì, không biết nói gì.”
Ngôn Hi bực lắm, tống ngay chú chim ra ngoài.
Một ngày trước khi diễn ra cuộc thi tuyển, đến A Hoành cũng cảm thấy Trần Quyện đã bị hành hạ đến mức chỉ còn thoi thóp thì Ngôn Hi mới hát được đúng giọng, cộng với ngôn ngữ cơ thể của anh, mọi người mới bắt đầu cảm thấy mà biểu diễn cũng có chút cuốn hút.
“A Hoành.” Ngôn Hi nhìn A Hoành, anh đang đón chờ lời khen ngợi từ cô.
A Hoành liếm môi, không nhìn Ngôn Hi mà chỉ nói: "Ngày mai, phải mang nước, viên ngậm."
Ngôn Hi hít sâu một hơi, mắt vẫn nhìn A Hoành trân trân.
Tân Đạt Di nhìn hai người, thấy bầu không khí ngượng ngùng thì cũng tự giác im bặt.
Trần Quyện đứng bên cạnh chỉ cười, mắt liếc lúng liếng.
Tư Hoán đứng trên tầng hai, chống cùi trỏ lên thành lan can, cười nói: "A Hoành, chuẩn bị ít sườn nhé!"
A Hoành mỉm cười, gật đầu, nói: "Vâng."
Sáu giờ sáng hôm sau, Trần Quyện đến, nói là đưa Ngôn Hi đi trang điểm, để đám A Hoành đến điểm thi trước. Công ty C đã thuê Học viện Sân khấu Điện ảnh của thành phố làm hội trường và tuyên truyền rất rầm rộ, tạo cảm giác như chỉ trong một đêm, tiếng tăm của họ sẽ nổi như cồn.
Lúc A Hoành, Tân Đạt Di và Tư Hoán đến nơi thì chỉ thấy người đông như kiến, ngồi chen chúc ở phía dưới, thậm chí ngoài hành lang còn rải đầy túi nilon làm chỗ ngồi. Nghe mọi người xung quanh bàn tán, hình như các ứng cử viên đã được xếp số báo danh, lúc này đang chuẩn bị sau cánh gà.
Đám A Hoành đoán đông thế này, chui ra sân khấu cũng chưa chắc đã nhìn thấy Ngôn Hi, có khi còn làm anh chàng cảm thấy áp lực, nên bọn họ liền tìm chỗ ngồi ở lối đi gần hàng ghế phía trên để đợi.
Nói thật là A Hoành không thích con trai trang điểm quá cầu kì, nếu tướng mạo không có gì nổi bật thì sau khi trang điểm trông còn kinh khủng hơn, như mấy người trước mặt này. Nhìn nét mặt của mọi người, ngoài họ hàng, bạn bè của ứng cử viên, những người còn lại đều nhăn hết cả mặt.
A Hoành bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô biết Ngôn Hi đẹp trai, nhưng cũng lo với bản tính lớt phớt, ngông cuồng của anh, không biết tạo hình sẽ như thế nào.
Ngôn Hi thích nhạc Visual Kei - một dòng nhạc Rock của Nhật Bản, A Hoành không hề cảm thấy bất ngờ về điều này. Cô biết rõ, anh có một trái tim nhạy cảm và bao la, đủ để chứa đựng sự thay đổi tuyệt vời nhất của âm nhạc, đón nhận sự biến đổi kì dị nhất về mặt tạo hình. Sa đoạ, ồn ào, mê hoặc là đánh giá của cô đối với những gì mà nhạc Rock có thể mang lại.
Ngôn Hi là người thôn minh, anh có thể bắt chước rất chuẩn mọi động tác cũng như nét mặt, giọng hát của ca sĩ nhạc Rock. Có thể nói, anh cũng là một người khá chung thuỷ trong gu thưởng thức âm nhạc, Sleepless là ban nhạc mà anh thích và nghe nhiều nhất. Anh yêu ban nhạc này đến phát cuồng, hay nói cách khác là yêu ₫Ice - ca sĩ hát chính đến phát cuồng."
A Hoành từng có lần xem video buổi live show của Ice mà Ngôn Hi quay lại, và thấy chẳng có gì đặc biệt. Anh chàng Ice có đôi mắt quá trong, những lúc tâm hồn treo ngược cành cây, ánh mắt đó luôn mang theo vẻ khinh miệt đối với người đời, còn những lúc nhiệt tình thì ánh mắt đó lại rực lửa như muốn đốt cháy người ta.
Cô xem anh chàng đó biểu diễn trên sân khấu mà phát sợ. Rồi cô thực sự hãi hùng khi phát hiện ra rằng, Ngôn Hi đã bắt chước ánh mắt của anh chàng đó và giống một cách kinh khủng. Điều này khiến cô có một ảo giác là nếu cho Ngôn Hi cơ hội, anh sẽ buông thả mình để trải nghiệm này, dù không biết rõ nhưng cô vẫn có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng, một người có cuộc sống bình an sẽ không thể nào có được.
Chính vì thế, khi Trần Quyện cười cười, đưa một tờ rơi cho Ngôn Hi, A Hoành khẽ cau mày lại.
"Cái gì vậy?" Ngôn Hi thắc mắc.
Trần Quyện liền cười. "Hồi trước tớ thấy Tư Hoán bảo cậu rất thích nhạc Visual Kei. Hôm nay đi học có người phát tờ rơi, hình như là một ban nhạc Visual mà công ty C chuẩn bị lăng xê đang tuyển chọn ca sĩ chính. Cậu đi thử xem."
Công ty C là công ty lăng xê ngôi sao nổi tiếng trong nước, hầu hết các ban nhạc nổi tiếng đều do họ PR.
Ngôn Hi sững lại, một lúc sau mới cười thầm. "Hơ hơ, nếu bản thiếu gia được vào showbiz thì chắc là sau này sẽ tôn thờ tôi đây làm thần tượng nhỉ?"
Trần Quyện nhướng mày, nghiêm mặt đáp: "Ngôn Hi, tớ không nói đùa đâu."
Ngôn Hi nói: "Ai đùa với cậu? Kể cả có đùa thì sao tớ dám lấy hình ảnh thần tượng của mình ra đùa với cậu được? Xí!"
"Ngôn Hi, tôi nhớ hình như hai năm trước cậu có đòi sang Nhật gặp thần tượng của mình cơ mà." Tân Đạt Di xen vào.
"Biết làm sao được, ông già tôi bảo nếu bước sang đó một bước là đoạn tuyệt quan hệ với tôi ngay, đặc biệt là mối quan hệ tiền bạc." Ngôn Hi lắc đầu than thở.
"Thôi đừng càm ràm nữa, tớ có quen mấy ban nhạc, nếu cậu thích đi, tớ sẽ nhờ bọn họ tập với cậu." Trần Quyện cắt lời Ngôn Hi.
"Đi chứ sao không!" Ngôn Hi cười.
A Hoành ngồi bên cạnh không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng thấy hơi bực. Cô chỉ mong Ngôn Hi coi đây là chuyện đùa, nói rồi cho qua mà thôi. Nhưng sau khi tan học, Ngôn Hi chốt cửa ngồi trong phòng, tắt đèn, một mình tập trung xem lại video live show của Ice, lúc đi ra, chỉ nói với cô một câu: “A Hoành, anh muốn thử xem thế nào.”
A Hoành chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô không biết tại sao Trần Quyện lại quan tâm đến chuyện của Ngôn Hi như thế, nhưng mấy người mà anh chàng này tìm đều là sinh viên trường nghệ thuật, hiểu rất rõ về nhạc Rock. Trống, guitar, organ... đều đủ cả.
“Lần này chơi thật đấy hả?” Tân Đạt Di tặc lưỡi với A Hoành.
“Ừ, hôm qua, Ngôn Hi đăng kí rồi.” A Hoành đáp, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Trần Quyện, anh chàng đang đứng trên góc độ chuyên nghiệp để nhận xét rất khắt khe về giọng hát của Ngôn Hi.
A Hoành còn nhớ Tư Hoán từng ca ngợi về tài năng âm nhạc của Trần Quyện. Mà mẹ cũng nói rằng hồi nhỏ Ngôn Hi từng học piano với bà, cả một năm trời mới chơi được một bản nhạc ngắn. Ông trời ban tặng cho anh đôi bàn tay chơi piano nhưng sức cảm thụ âm nhạc của anh lại kém không thể tưởng tượng. Tại sao Trần Quyện lại chọn Ngôn Hi chứ?
Rõ ràng Trần Quyện đã nhắm Ngôn Hi từ trước, hoặc ngay từ đầu mục tiêu của cậu ta chính là Ngôn Hi. Thậm chí A Hoành còn ảo giác rằng, anh chàng đang tìm đủ mọi cách để kéo Ngôn Hi vào con đường này, những cái cớ như sở thích của Ngôn Hi, tình bạn... gì gì đó đều quá hời hợt. Với sự nhạy cảm của mình, đáng lẽ Ngôn Hi phải nhận ra điều này mới đúng, nhưng có vẻ anh đã thực sự chìm đắm vào cơn mê loạn này rồi.
Và rõ ràng Trần Quyện biết được điểm yếu này trong tính cách của Ngôn Hi. Cậu ta rất hiểu con người Ngôn Hi, đây là điều vượt quá những suy nghĩ của A Hoành, và điều này cũng thật đáng sợ vì ngay từ đầu, cô đã không hiểu được mục đích của anh chàng quái dị này. Từ việc anh chàng thích ăn mặc như con gái, không bao giờ nhắc đến những chuyện trong quá khứ tới việc Tư Hoán kịch liệt bài xích chuyện anh chàng tiếp cận với Ngôn Hi, tất cả đều mờ ám, khó hiểu.
“Câu này nhịp 6/8, la trưởng, phần đầu cao, phần cuối thấp, hát sai rồi.” Trần Quyện cau mày, chỉ vào bản nhạc.
“Sao lại sai?” Ngôn Hi mở to mắt nhìn bản nhạc, nét mặt ngây thơ, ngơ ngác.
A Hoành thôi không suy nghĩ nữa, bước vào bếp, chuần bị mấy li nước hoa quả.
“Trần Quyện, cảm ơn cậu nhé.” A Hoành giơ li nước hoa quả ra, mỉm cười, ngắt lời giáo huấn của cậu ta.
“A Hoành...” Ngôn Hi nhìn A Hoành bằng ánh mắt tội nghiệp rồi đưa tay ra chờ li nước hoa quả, bộ dạng rất giống con Thịt Kho Tộ đang kêu la đòi ăn.
“Tự lấy đi.” A Hoành quay đi, kéo Tân Đạt Di ra ngoài. Cô muốn để Ngôn Hi được hoàn toàn tự do.
Không nên nuối tiếc, không nên nuối tiếc...
Buổi thi lựa chọn nhân tài diễn ra vào trung tuần tháng Bảy, trong khi thi cuối kì rơi vào đầu tháng Bảy. Tư Hoán đương nhiên không cho phép Ngôn Hi chểnh mảng trong việc học hành. Tư Nhĩ vừa thi cử xong xuôi, anh liền đóng đô ở nhà Ngôn Hi, ngày ngày chủ động phụ đạo bài vở cho anh chàng.
Trần Quyện luôn tỏ ra không thèm để mắt tới hành động của Tư Hoán, giống như biết trước anh chàng sẽ như vậy nên cũng biết điều, đợi sau kì thi cuối kì mới tiếp tục tập luyện.
“A Hoành, em...” Tư Hoán ngập ngừng định nói gì đó với A Hoành rồi lại thôi.
A Hoành biết Tư Hoán định nói gì. Anh muốn hỏi tại sao không ngăn cản Ngôn Hi? Mọi người đều cảm thấy không ổn, cho rằng Ngôn Hi sướng quá nên rửng mỡ, bày đặt ôm mộng ca sĩ. Với thân phận, quyền thế và địa vị của anh chàng, muốn gì mà chẳng được, sao phải như vậy? Hay là Tư Hoán cho rằng, Ngôn Hi chĩ nên là một người thanh cao không nhiễm bụi trần, trong trắng như tuyết và được người ta nâng niu trong lòng bàn tay? Cho dù cô cũng luôn... mong mỏi như thế.
Tuy nhiên, Ngôn Hi là một người độc lập, tự do, là Ngôn Hi của Ngôn Hi chứ không phải Ngôn Hi của Tư Hoán càng không phải Ngôn Hi của A Hoành. Chỉ khi anh chàng cam tâm tình nguyện thuộc về ai đó thì mới có khả năng bị ràng buộc mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, cô vốn là người chậm chạp, cổ hủ, trước khi người này xuất hiện, làm sao cô có thể duy trì được sự bình an, vui vẻ cho anh?
Không được quá nhiều, cũng không được quá ít, vấn đề này thực sự khiến người ta đau đầu.
Cuối cùng, kì thi cuối kì cũng kết thúc, kì nghỉ chính thức bắt đầu. Nhà họ Ngôn trở thành căn cứ địa, Tân Đạt Di cả ngày rúc ở đây ăn uống, hoàn toàn thoát khỏi sự quản lí của gia đình.
Ngày ngày Ngôn Hi hành hạ đôi tai của mọi người. Tư Hoán là người điềm đạm, chỉ ở lì trên tầng không chịu xuống. Tân Đạt Di thì chẳng buồn quan tâm, Ngôn Hi hễ mở miệng là cậu chàng lại bịt chặt tai lại, kêu oai oải tỏ vẻ đau khổ. Còn Kho Tộ thì cao hứng lượn đi lượn lại trên đầu chủ nhân và la lối om xòm: “Thịt Kho Tộ, Thịt Kho Tộ, không biết nói gì, không biết nói gì.”
Ngôn Hi bực lắm, tống ngay chú chim ra ngoài.
Một ngày trước khi diễn ra cuộc thi tuyển, đến A Hoành cũng cảm thấy Trần Quyện đã bị hành hạ đến mức chỉ còn thoi thóp thì Ngôn Hi mới hát được đúng giọng, cộng với ngôn ngữ cơ thể của anh, mọi người mới bắt đầu cảm thấy mà biểu diễn cũng có chút cuốn hút.
“A Hoành.” Ngôn Hi nhìn A Hoành, anh đang đón chờ lời khen ngợi từ cô.
A Hoành liếm môi, không nhìn Ngôn Hi mà chỉ nói: "Ngày mai, phải mang nước, viên ngậm."
Ngôn Hi hít sâu một hơi, mắt vẫn nhìn A Hoành trân trân.
Tân Đạt Di nhìn hai người, thấy bầu không khí ngượng ngùng thì cũng tự giác im bặt.
Trần Quyện đứng bên cạnh chỉ cười, mắt liếc lúng liếng.
Tư Hoán đứng trên tầng hai, chống cùi trỏ lên thành lan can, cười nói: "A Hoành, chuẩn bị ít sườn nhé!"
A Hoành mỉm cười, gật đầu, nói: "Vâng."
Sáu giờ sáng hôm sau, Trần Quyện đến, nói là đưa Ngôn Hi đi trang điểm, để đám A Hoành đến điểm thi trước. Công ty C đã thuê Học viện Sân khấu Điện ảnh của thành phố làm hội trường và tuyên truyền rất rầm rộ, tạo cảm giác như chỉ trong một đêm, tiếng tăm của họ sẽ nổi như cồn.
Lúc A Hoành, Tân Đạt Di và Tư Hoán đến nơi thì chỉ thấy người đông như kiến, ngồi chen chúc ở phía dưới, thậm chí ngoài hành lang còn rải đầy túi nilon làm chỗ ngồi. Nghe mọi người xung quanh bàn tán, hình như các ứng cử viên đã được xếp số báo danh, lúc này đang chuẩn bị sau cánh gà.
Đám A Hoành đoán đông thế này, chui ra sân khấu cũng chưa chắc đã nhìn thấy Ngôn Hi, có khi còn làm anh chàng cảm thấy áp lực, nên bọn họ liền tìm chỗ ngồi ở lối đi gần hàng ghế phía trên để đợi.
Nói thật là A Hoành không thích con trai trang điểm quá cầu kì, nếu tướng mạo không có gì nổi bật thì sau khi trang điểm trông còn kinh khủng hơn, như mấy người trước mặt này. Nhìn nét mặt của mọi người, ngoài họ hàng, bạn bè của ứng cử viên, những người còn lại đều nhăn hết cả mặt.
A Hoành bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô biết Ngôn Hi đẹp trai, nhưng cũng lo với bản tính lớt phớt, ngông cuồng của anh, không biết tạo hình sẽ như thế nào.
Bình luận facebook