Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Cú bay của quả bóng rổ
Bộ Giáo dục kêu gọi các trường trung học tham gia rèn luyện thể chất, thành phố B là trung tâm của miền Bắc, ngay lập tức hưởng ứng lời kêu gọi đó, và cũng muốn thể hiện bản lĩnh của mình.
Vì thế giờ thể dục duy nhất trong trường A Hoành diễn ra vô cùng rầm rộ, học dinh nào cũng phải đặt mua thêm mấy bộ thể dục.
Thầy hiệu trưởng cười, nói: "Các em không chịu khó luyện tập thì phụ công thợ may đồng phục cho các em lắm đấy!" Giờ thể dục đa số là hoạt động tự do, đám con trai túm tụm lại, chiếm cứ sân bóng rổ.
Đám con gái thì xúm lại một chỗ, xì xầm: "Anh chàng râu ria lún phún mặc áo Nike, Adidas kia tưởng mình là Jordan, thực tế là một gã lưu manh. Bộ tóc bết thế kia không biết mấy ngày rồi chưa gội, đại diện tiêu biểu của thành phần "ba không"-"không phẩm chất, không tố chất, không giáo dục", chỉ có thể hình dung bằng một câu: Thảm không nỡ nhìn, thảm điêu thảm đứng!
A Hoành không hiểu nhiều về bóng rổ, nghe thấy lời bình phẩm này thì không khỏi buồn cười. Một lát sau, đám con gái bỗng nhiên im bặt và trở nên bẽn lẽn, thục nữ hơn bao giờ hết.
A Hoành liếc sang thì thấy một nhóm học sinh khối 11 đang bàn chuyện thi đấu với lớp bọn họ, người đứng đầu chính là Tư Hoán.
Tân Đạt Di nhìn thấy Tư Hoán thỉf cười rất vui vẻ, chạy ra ôm vai bá cổ, rất hợp với cụm từ "bạn từ thời để chỏm", đi đâu cũng có nhau. Lối chơi của cậu ta khá mạnh bạo khiến đám con gái đứng ngồi không yên, liền la lối om xòm: "Bà mợ nhẹ tay một chút, làm Tư Hoán bị thương thì đừng hòng vào lớp!"
Nhìn bề ngoài, Tư Hoán khá điềm đạm, anh lịch sự gật đầu với đám con gái, nhưng nghe thấy Tân Đạt Di nghiến răng ken két thì không khỏi cười thầm. Anh cũng chẳng nể nang, cướp bóng rồi tiến lên ba bước, ném vào rổ một cách nhẹ nhàng.
Tư Hoán nhang nhẹn như một con rồng, quay phắt lại nháy mắt cười khiến đám con gái giật bắn mình. Cô nào cũng tỏ ra bẽn lẽn, rụt rè nhưng miệng không quên chửi rủa Tân Đạt Di vô tích sự, làm mất mặt cả lớp.
Tân Đạt Di trừng mắt ném cái nhìn nảy lửa về phía đám con gái. Đám con gái biết tính khí cậu ta nên tiu nghỉu giải tán, sang bên cạnh, chia nhóm chơi bóng rổ. Chỉ còn lại một mình A Hoành ngồi thu lu trong góc, đột nhiên cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Ngồi một lát, chân bắt đầu thấy tê, cô liền đứng dậy, đứng một lát mỏi chân, lại ngồi xổm xuống. Cứ thế mấy lần, A Hoành liền cảm thấy thật vô vị, thà về lớp làm đề vật lý còn hơn.
Ai ngờ cô vừa đứng dậy, một quả bóng từ đâu bay thẳng vào mặt.
"Bụp!" Một quả bóng chuyền đập đúng vào giữa mặt cô.
A Hoành ôm mũi ngồi thụp xuống đất, nước mắt trào ra.
Một cô gái chạy đến vỗ vai cô, nói với giọng khá thô lỗ: "Haizz, Ôn Hoành, cậu không sao chứ?"
"Không... không... không sao." A Hoành thấy hơi choáng váng, mũi rất đau, tai thì kêu ù ù.
"Cậu nói gì cơ?"
"Không sao." Đầu óc choáng váng, tựa như có ngàn tia sáng đang quay cuồng trong đầu.
"Cậu nói to lên một chút được không?" A Hoành nói rất nhỏ nên cô bạn kia liền cao giọng hỏi với vẻ bực bội.
A Hoành bực lắm, thật sự chỉ muốn hét lên: "Cậu thử bị bóng đập vào mặt xem còn nói được nữa không!" Chỉ tiếc là tiếng Bắc Kinh của cô không tốt nên đành ngậm miệng, tự thôi miên mình rằng không đau, không đau.
Chưa đầy mấy giây sau, có cái gì đó âm ấm chảy từ lỗ mũi qua kẽ ngón tay cô, rơi xuống.
Một dòng máu đỏ tươi.
Ban đầu A Hoành đã thấy choáng váng, mộ người xúm đến lại càng thấy mơ hồ hơn, cô ngoẹo đầu rồi bất tỉnh nhân sự.
Cô mơ thấy mình đang lạc giữa một vùng trắng toát, lạnh lẽo. Khi tỉnh lại thấy mình đang đắp chăn, bầu không khí ấm áp hơn nhiều so với trong mơ. Cô mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc - Tư Hoán.
"Em tỉnh rồi à?" Tư Hoán mỉm cười.
"Vâng." A Hoành mỉm cười, ánh mắt đen lay láy, trong veo, dịu dàng.
"Còn đau nữa không?" Tư Hoán khẽ hỏi, nhìn cô bằng ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa.
“Em hết đau rồi.” Cô lắc đầu.
A Hoành cảm thấy mình không phải là người hay làm nũng, con nhà nghèo mà thích làm nũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Ở nhà họ Vân, cô đã rèn được thói quen, kể cả đau đến điếng người, khi cha mẹ hỏi, nhất định phải trả lời "con không đau".
Chỉ Vân Tại mới có tư cách được đau.
Tư Hoán nhẹ nhành đặt tay lên mũi A Hoành. Cô vội rụt ngay về phía sau, xuýt xoa rồi nhìn Tư Hoán bằng ánh mắt khó hiểu. Tư Hoán liền bật cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ, anh vuốt mái tóc đen nhánh của A Hoành, nhẹ nhàng hỏi: "Em xem, vẫn đau đúng không, đau thì đừng cố chịu đựng, hiểu chưa?
Mắt A Hoành đỏ hoe, lúc đầu cứ tưởng không đau lắm, giờ lại thấy đau tê tái, tuy nhiên trong lòng như đang được một bếp lò sưởi ấm, ấm áp vô cùng.
Lúc trở về lớp, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, đặc biệt là đám con gái. Đan là tiết tự học, A Hoành cảm thấy mình thật may mắn, bèn trở về chỗ chuẩn bị làm đề.
"Ê, bạn tội nghiệp về rồi kìa!"
A Hoành ngẩng đầu nhìn, cô bạn bàn trước đang nhìn cô với ánh mắt khá kì cục.
Cô thực sự bất ngờ.
Các cô bạn khác phì cười, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ khinh khỉnh. Đám con trai cũng chẳng quan tâm, mặc dù cảm thấy đám con gái hơi nhỏ mọn nhưng cuộc sống nhàm chán như vậy, có kịch để xem là tốt rồi. Thế nên nhìn bề ngoài thì thấy bọn họ như đang cau mày học bài nhưng tai lại dỏng lên lắng nghe.
A Hoành nghĩ ngợi mông lung, chẳng lẽ tổ tiên của loài người ngoài loài vượn ra thì còn có loài lừa nữa ư?
"Ôn Hoành, cậu dạy mọi người đi, sao cậu có thể tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, Ôn Tư Hoán vừa bước đến là cậu xỉu ngay được?" Cô bạn ném bóng vào cô ngồi cách đó mấy hàng ghế nói vọng lại, miệng thì cười nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Tay A Hoành run lên, nhưng cô chỉ cúi đầu, tiếp tục học bài.
"Giả vờ gì chứ, cậu không thấy ghê tởm à?"
A Hoành cảm thấy máu nóng trong người bốc lên ngùn ngụt, cô định nói "Tư Hoán là anh trai tớ". Nhưng Tư Hoán rạng ngời như thế, mọi người đều quý mến anh, cô không thể bôi nhọ anh được. Có em gái ăn nói lắp ba lắp bắp không phải là một chuyện đáng tự hào. Cô lớn bằng ngần này, từng có rất nhiều thầy cô dạy dỗ, nhưng chưa một ai dạy cô rằng bị sỉ nhục vẫn phải chịu đựng. Mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Vẻ châm chọc, chế giễu, đắc ý, coi thường lộ rõ trong mắt họ.
Cô lặng lẽ lấy một quả bóng rổ để trong tủ chứa đồ phía cuối lớp học, đập quả bóng đó bằng một lực vừa phải về phía cô bạn kia.
"Á!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
A Hoành nhìn cô bạn đó nhăn nhó bằng ánh mắt không chút cảm xúc, rồi bình thản nói: "Đau không?"
Cô bạn kia mặt mũi đỏ gay, bực bội trợn mắt nhìn A Hoành. "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu đang giả vờ ư?" A Hoành bật cười.
Nếu không ở cùng một hoàn cảnh thì làm sao con người có thể hiểu nỗi đau của người khác?
Vậy nhưng lúc này, ngay đến Tân Đạt Di - người sau này sẽ trở thành bạn thân của cô cũng không nói câu nào.
A Hoành không có tính thù dai, nhưng cô sẽ đời đời ghi nhớ chuyện xảy ngày hôm nay.
Bộ Giáo dục kêu gọi các trường trung học tham gia rèn luyện thể chất, thành phố B là trung tâm của miền Bắc, ngay lập tức hưởng ứng lời kêu gọi đó, và cũng muốn thể hiện bản lĩnh của mình.
Vì thế giờ thể dục duy nhất trong trường A Hoành diễn ra vô cùng rầm rộ, học dinh nào cũng phải đặt mua thêm mấy bộ thể dục.
Thầy hiệu trưởng cười, nói: "Các em không chịu khó luyện tập thì phụ công thợ may đồng phục cho các em lắm đấy!" Giờ thể dục đa số là hoạt động tự do, đám con trai túm tụm lại, chiếm cứ sân bóng rổ.
Đám con gái thì xúm lại một chỗ, xì xầm: "Anh chàng râu ria lún phún mặc áo Nike, Adidas kia tưởng mình là Jordan, thực tế là một gã lưu manh. Bộ tóc bết thế kia không biết mấy ngày rồi chưa gội, đại diện tiêu biểu của thành phần "ba không"-"không phẩm chất, không tố chất, không giáo dục", chỉ có thể hình dung bằng một câu: Thảm không nỡ nhìn, thảm điêu thảm đứng!
A Hoành không hiểu nhiều về bóng rổ, nghe thấy lời bình phẩm này thì không khỏi buồn cười. Một lát sau, đám con gái bỗng nhiên im bặt và trở nên bẽn lẽn, thục nữ hơn bao giờ hết.
A Hoành liếc sang thì thấy một nhóm học sinh khối 11 đang bàn chuyện thi đấu với lớp bọn họ, người đứng đầu chính là Tư Hoán.
Tân Đạt Di nhìn thấy Tư Hoán thỉf cười rất vui vẻ, chạy ra ôm vai bá cổ, rất hợp với cụm từ "bạn từ thời để chỏm", đi đâu cũng có nhau. Lối chơi của cậu ta khá mạnh bạo khiến đám con gái đứng ngồi không yên, liền la lối om xòm: "Bà mợ nhẹ tay một chút, làm Tư Hoán bị thương thì đừng hòng vào lớp!"
Nhìn bề ngoài, Tư Hoán khá điềm đạm, anh lịch sự gật đầu với đám con gái, nhưng nghe thấy Tân Đạt Di nghiến răng ken két thì không khỏi cười thầm. Anh cũng chẳng nể nang, cướp bóng rồi tiến lên ba bước, ném vào rổ một cách nhẹ nhàng.
Tư Hoán nhang nhẹn như một con rồng, quay phắt lại nháy mắt cười khiến đám con gái giật bắn mình. Cô nào cũng tỏ ra bẽn lẽn, rụt rè nhưng miệng không quên chửi rủa Tân Đạt Di vô tích sự, làm mất mặt cả lớp.
Tân Đạt Di trừng mắt ném cái nhìn nảy lửa về phía đám con gái. Đám con gái biết tính khí cậu ta nên tiu nghỉu giải tán, sang bên cạnh, chia nhóm chơi bóng rổ. Chỉ còn lại một mình A Hoành ngồi thu lu trong góc, đột nhiên cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Ngồi một lát, chân bắt đầu thấy tê, cô liền đứng dậy, đứng một lát mỏi chân, lại ngồi xổm xuống. Cứ thế mấy lần, A Hoành liền cảm thấy thật vô vị, thà về lớp làm đề vật lý còn hơn.
Ai ngờ cô vừa đứng dậy, một quả bóng từ đâu bay thẳng vào mặt.
"Bụp!" Một quả bóng chuyền đập đúng vào giữa mặt cô.
A Hoành ôm mũi ngồi thụp xuống đất, nước mắt trào ra.
Một cô gái chạy đến vỗ vai cô, nói với giọng khá thô lỗ: "Haizz, Ôn Hoành, cậu không sao chứ?"
"Không... không... không sao." A Hoành thấy hơi choáng váng, mũi rất đau, tai thì kêu ù ù.
"Cậu nói gì cơ?"
"Không sao." Đầu óc choáng váng, tựa như có ngàn tia sáng đang quay cuồng trong đầu.
"Cậu nói to lên một chút được không?" A Hoành nói rất nhỏ nên cô bạn kia liền cao giọng hỏi với vẻ bực bội.
A Hoành bực lắm, thật sự chỉ muốn hét lên: "Cậu thử bị bóng đập vào mặt xem còn nói được nữa không!" Chỉ tiếc là tiếng Bắc Kinh của cô không tốt nên đành ngậm miệng, tự thôi miên mình rằng không đau, không đau.
Chưa đầy mấy giây sau, có cái gì đó âm ấm chảy từ lỗ mũi qua kẽ ngón tay cô, rơi xuống.
Một dòng máu đỏ tươi.
Ban đầu A Hoành đã thấy choáng váng, mộ người xúm đến lại càng thấy mơ hồ hơn, cô ngoẹo đầu rồi bất tỉnh nhân sự.
Cô mơ thấy mình đang lạc giữa một vùng trắng toát, lạnh lẽo. Khi tỉnh lại thấy mình đang đắp chăn, bầu không khí ấm áp hơn nhiều so với trong mơ. Cô mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc - Tư Hoán.
"Em tỉnh rồi à?" Tư Hoán mỉm cười.
"Vâng." A Hoành mỉm cười, ánh mắt đen lay láy, trong veo, dịu dàng.
"Còn đau nữa không?" Tư Hoán khẽ hỏi, nhìn cô bằng ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa.
“Em hết đau rồi.” Cô lắc đầu.
A Hoành cảm thấy mình không phải là người hay làm nũng, con nhà nghèo mà thích làm nũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Ở nhà họ Vân, cô đã rèn được thói quen, kể cả đau đến điếng người, khi cha mẹ hỏi, nhất định phải trả lời "con không đau".
Chỉ Vân Tại mới có tư cách được đau.
Tư Hoán nhẹ nhành đặt tay lên mũi A Hoành. Cô vội rụt ngay về phía sau, xuýt xoa rồi nhìn Tư Hoán bằng ánh mắt khó hiểu. Tư Hoán liền bật cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ, anh vuốt mái tóc đen nhánh của A Hoành, nhẹ nhàng hỏi: "Em xem, vẫn đau đúng không, đau thì đừng cố chịu đựng, hiểu chưa?
Mắt A Hoành đỏ hoe, lúc đầu cứ tưởng không đau lắm, giờ lại thấy đau tê tái, tuy nhiên trong lòng như đang được một bếp lò sưởi ấm, ấm áp vô cùng.
Lúc trở về lớp, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, đặc biệt là đám con gái. Đan là tiết tự học, A Hoành cảm thấy mình thật may mắn, bèn trở về chỗ chuẩn bị làm đề.
"Ê, bạn tội nghiệp về rồi kìa!"
A Hoành ngẩng đầu nhìn, cô bạn bàn trước đang nhìn cô với ánh mắt khá kì cục.
Cô thực sự bất ngờ.
Các cô bạn khác phì cười, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ khinh khỉnh. Đám con trai cũng chẳng quan tâm, mặc dù cảm thấy đám con gái hơi nhỏ mọn nhưng cuộc sống nhàm chán như vậy, có kịch để xem là tốt rồi. Thế nên nhìn bề ngoài thì thấy bọn họ như đang cau mày học bài nhưng tai lại dỏng lên lắng nghe.
A Hoành nghĩ ngợi mông lung, chẳng lẽ tổ tiên của loài người ngoài loài vượn ra thì còn có loài lừa nữa ư?
"Ôn Hoành, cậu dạy mọi người đi, sao cậu có thể tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, Ôn Tư Hoán vừa bước đến là cậu xỉu ngay được?" Cô bạn ném bóng vào cô ngồi cách đó mấy hàng ghế nói vọng lại, miệng thì cười nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Tay A Hoành run lên, nhưng cô chỉ cúi đầu, tiếp tục học bài.
"Giả vờ gì chứ, cậu không thấy ghê tởm à?"
A Hoành cảm thấy máu nóng trong người bốc lên ngùn ngụt, cô định nói "Tư Hoán là anh trai tớ". Nhưng Tư Hoán rạng ngời như thế, mọi người đều quý mến anh, cô không thể bôi nhọ anh được. Có em gái ăn nói lắp ba lắp bắp không phải là một chuyện đáng tự hào. Cô lớn bằng ngần này, từng có rất nhiều thầy cô dạy dỗ, nhưng chưa một ai dạy cô rằng bị sỉ nhục vẫn phải chịu đựng. Mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Vẻ châm chọc, chế giễu, đắc ý, coi thường lộ rõ trong mắt họ.
Cô lặng lẽ lấy một quả bóng rổ để trong tủ chứa đồ phía cuối lớp học, đập quả bóng đó bằng một lực vừa phải về phía cô bạn kia.
"Á!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
A Hoành nhìn cô bạn đó nhăn nhó bằng ánh mắt không chút cảm xúc, rồi bình thản nói: "Đau không?"
Cô bạn kia mặt mũi đỏ gay, bực bội trợn mắt nhìn A Hoành. "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu đang giả vờ ư?" A Hoành bật cười.
Nếu không ở cùng một hoàn cảnh thì làm sao con người có thể hiểu nỗi đau của người khác?
Vậy nhưng lúc này, ngay đến Tân Đạt Di - người sau này sẽ trở thành bạn thân của cô cũng không nói câu nào.
A Hoành không có tính thù dai, nhưng cô sẽ đời đời ghi nhớ chuyện xảy ngày hôm nay.