Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Người khác cũng là một người
Tháng Mười hai đã phải dùng lò sưởi, phòng ốc rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. A Hoành vừa bước vào nhà, lập tức cảm thấy một luồn khí nóng bốc lên.
Nét đặc sắc trong cách bài trí của nhà họ Ngôn là các bức ảnh bài trí trên tường, từng bức như tranh rất sắc nét, nổi bật. Lạ là, những con người và cảnh vật trên hình tựa như được phú chi một linh hồn mới, vừa ấm áp vừa lạnh lùng.
“Của gã Ngôn Hi đấy.” Tư Hoán nhìn theo ánh mắt cô. “Ngôn Hi có năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh, rảnh rỗi là lại đi lang thang vẽ tranh, chụp ảnh, trò nào cũng giỏi.”
“Bức ảnh ở góc tường kia chụp khi bọn anh đi chơi vào năm ngoái.” Tư Hoán chỉ vào bức ảnh ở góc tường rồi hỏi. “Em đoán xem chụp ở đâu?”
A Hoành nhìn chăm chú, càng nhìn càng thắc mắc. Rõ ràng là có nước và khói bốc lên nghi ngút, giống như đang ở trên mây, nhưng tự nhiên lại có mấy viên đá kết nâu, hình thù rất kì dị.
Cô liền lắc đầu.
Ngôn Hi chỉ vỗ vai Tư Hoán một cái rồi đi vào bếp.
“Dưới suối tắm nước nóng, cậu ấy quỳ ở đó rồi chụp,” Tư Hoán nhìn tấm ảnh rồi cười. “Gã này luôn nghĩ ra được những trò quỷ quái.”
A Hoành cũng cười, cô nhìn bức ảnh rồi tần ngần lại gần, sờ lên vân khói, đá kết nâu, lòng đầy ngưỡng mộ.
“Lần sau cho em đi với nhé?” Cô nhìn Tư Hoán, rụt rè đề nghị.
Cha cô từng dạy rằng, đọc ngàn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường, khi còn trẻ hãy cố gắng làm người có chí. Cô khát khao sự ấm áp nhưng cũng khát cọng sự phiêu bạt. Sự phiêu bạt này là lý tưởng táo bạo chứ không phải sự nổi loạn tuổi dây thì.
Cho dù là Vân Hoành hay Ôn Hoành thì cô vẫn luôn chín chắn, điềm đạm. Tuy nhiên, tự do là bẩm tính của thiếu niên, cô muốn thỉnh thoảng được đi đâu đó để thay đổi không khí.
Dĩ nhiên, nhìn ánh mắt của Tư Hoán đủ hiểu yêu cầu của cô đã làm khó cho anh.
“Ok.” Sau lưng có tiếng đáp ậm ờ.
A Hoành liền quay lại, thấy Ngôn Hi đang ở gần đó, khéo léo bê một chiếc bát sứ, đựng đầy sủi cảo, đôi mắt bị mái tóc lòa xòa che mất, còn đôi môi rất đỏ và mềm mại.
“Cám ơn anh.” Lòng bàn tay cô rịnh đầy mồ hôi, cô cảm thấy như trút được một gánh nặng ngàn cân.
“Ờ.” Ngôn Hi không có thời gian để tâm đến cô.
Tư Hoán nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sửng sốt nhưng anh vẫn cười. Ngôn Hi đã quyết định như vậy, anh cũng chẳng phản đối làm gì.
“Ăn sủi cảo thôi các con!” Một người đàn ông trung niên khá mập và thấp, đeo tạp dề và bưng sủi cảo đi ra, cười híp mắt nhìn đám thanh niên trong nhà.
“Tiểu Hi, mang ra phòng ăn mà ăn, lom khom ở đây còn ra thể thống gì nữa!” Người đó nhìn Ngôn Hi và đá anh một cái.
“Á, chú Lý, lại bắt chú phải bê ra tận đây, thật ngại quá.” Tư Hoán bước đến và lịch sự đón lấy đĩa sủi cảo.
“S9ây là A Hoành có phải không nhỉ?” Người đó chăm chú nhìn A Hoành.
“A Hoành, đây là chú Lý, trợ lí của ông Ngôn.” Tư Hoán nói nhỏ với A Hoành.
“Cháu chào chú Lý!” A Hoành nhỏ giọng chào.
“Chào cháu!” Người đó gật đầu, nét mặt lộ rõ phấn khởi, nước mắt như muốn trào ra. Sau đó, ông bước đến trước mặt A Hoành rồi vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Con ngoan, về được nhà là tốt rồi, chắc con phải chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ.”
A Hoành hơi sững lại, Tư Hoán cũng sững sờ, chỉ có Ngôn Hi tiếp tục cúi đầu chiến đấu với bát sủi cảo.
“A nh Lý đâu nhỉ.” Tiếng ông Ngôn Soái sang sảng từ bàn ăn vọng ra.
“Có mặt!” Chú Lý giơ tay chào theo kiểu nhà binh, giọng cũng rất dứt khoát.
“A Hoành, ăn nhiều lên.” Bà Trương nhìn cô nhắc nhở.
“Bà và chú Lý làm đấy, thơm lắm!”
A Hoành gật đầu lia lịa.
“Mọi người có đoán ra loại nhân nào không?” Chú Lý cười tủm tỉm, từ trước đến giờ chú luôn là hoạt náo viên của cả nhà.
“Có tôm nõn, thịt lớn, hải sâm.” Tư Hoán lấy răng miết nhẹ phần nhân ở đầu lưỡi, đôi má lúm đồng tiền trông rất duyên.
“Bí xanh, măng.” Cụ Ôn lên tiếng.
“Bột gừng, hành băm, mì chính, nước xương hầm.” Bà Uẩn Nghi nếm phần nước rồi lên tiếng.
“Vẫn còn thiếu.” Chú Lý cười.
Mọi người cố gắng nhai thật kĩ rồi đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc. Còn cái gì nữa nhỉ? Những người có mặt ở đây, người nào chẳng ăn đẻ sơn hào hải vị rồi, một người không đón được đã đành, chẳng lẽ tất cả đều không đoán được.
“Cháu giá nói thử xem.” Ông Ngôn Soái nhìn A Hoành hồi lâu, thấy cô chỉ ngồi lặng lẽ, bbèn thử trêu cô bé.
A Hoành liền ngẩng lên, lí nhí nói: “Vỏ quýt ạ.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chú Lý. Chú Lý cười càng hiền từ hơn, các nếp nhăn ở đuôi mắt cũng hiện rõ. “A Hoành nói đúng rồi. Thịt lợn mua ôm nay hơi mỡ, tôi sợ cậu Ngôn Hi kén ăn nên băm ít vỏ quýt vào, vừa giảm độ ngậy vừa đõ tanh, nhất cử lưỡng tiện.”
“Á! Mẹ Lý, mẹ biết rõ là con không ăn được thịt mỡ mà còn hành con thế ư! Con phải trừ lương của mẹ mới được! Trừ ngay! Trừ ngay lập tức!” Ngôn Hi trề môi, trêu chú Lý, anh vẫn thường trêu chọc, gọi chú là mẹ Lý như vậy.
“Ồ, thiếu gia không phải lo, lương của tôi không phải do thiếu gia quản.” Chú Lý vui vẻ nói.
Vì thời chiến tranh chú lập được công lao to lớn nên được nhập trợ cấp đặc biệt của Quốc vụ viện, đến nhà họ Ngôn làm giúp việc hoàn toàn là nể mặt lãnh đạo cũ của mình mà thôi.
Ngôn Hi cảm thấy hiếu thuận với “bảo mẫu” trong nhà là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa nên đành im miệng.
A Hoành đã no, nhưng ông Ngôn nhiệt tình mởi nên đành bắt chước Tư Hoán, ăn từng miếng nhỏ, vừa lịch sự vừa giết thời gian.
Qua làn khói nghi ngút, cô nhìn thấy Ngôn Hi đang ngoẹo đầu trên xô pha xem ti vi, mái tóc đen che trước trán, chiếc áo đỏ mềm mại trông bắt mắt vô cùng.
A Hoành chưa từng gặp cha mẹ Ngôn Hi. Lúc đầu cô còn tưởng họ bận công chuyện, về sau nghe ông nội và mẹ nói chuyện với nhau, dần dần cô đã hiểu ra vấn đề.
Hóa ra cha mẹ Ngôn Hi đều là tham tán đang đi sứ ở Mỹ, khi Ngôn Hi chưa đầy một tuổi, họ đã ra nước ngoài.
Trước đó, ông nội nói với mẹ thế này: “Tiểu Hi khá tự do, vô tổ chức, lại không có cha mẹ ở bên, Ngôn Soái cũng không phải là người biết cách nuôi dạy trẻ, được như thế cũng là tốt rồi. Tư Hoán nhà mình chơi với nó, tốt thì tốt đấy nhưng không nên học cái tính đó của nó.”
Không hiểu tại sao A Hoành nghe mà cũng thấy hơi khó chịu. Cô lặng lẽ lên phòng, miệt mài làm đề Tiếng Anh. Nói ra cũng buồn cười, A Hoành nói tiếng phồ thông không sỏi nhưng tiếng Anh lại đọc khá lưu loát, như lời Tư Hoán nói thì là “rất có tiềm năng bán nước”.
Tư Hoán có một người bạn chơi thân từ nhỏ, họ Lục, đang du học ở Vienna, khi gọi điện thoại, hai người thường dùng tiếng Anh để nói chuyện, tranh thủ luyện speaking luôn.
Một lần, khi điện thoại đổ chuông, đúng lúc Tư Hoán đang bận việc nên không thể nhấc máy, bèn nhờ A Hoành nghe hộ. A Hoành ấp úng hồi lâu mà không nói được từ “xin chào”, đối phương lại hỏi: “Siwan?”
“Siwan has something at hand, this is his sister, please wait a minute” (*)
(*): Có nghĩa là: “Không ạ, anh Siwan đang bận chút việc, tôi là em gái anh ấy, xin chờ giây lát.”
A Hoành khá xúc động, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên cô nói năng gãy gọn như vậy kể từ khi đặt chân đến thành phố B.
Tư Hoán nhìn thấy vẻ mặt đó của A Hoành thì liền cười rũ rượi.
“Nhĩ Nhĩ à?” Đầu bên kia vang lên tiếng phổ thông bằng một giọng rất ấm.
A Hoành im lặng, hồi lâu mới trả lời đối phương: “Another, another...”
Tư Hoán nghe rồi ngẩn tò te nhìn cô. Một lát sau, anh lại nhìn A Hoành, mỉm cười.
Ờ, một người khác ư?
Hình như không hẳn là hoàn toàn không thể chấp nhận.
Tháng Mười hai đã phải dùng lò sưởi, phòng ốc rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với bên ngoài. A Hoành vừa bước vào nhà, lập tức cảm thấy một luồn khí nóng bốc lên.
Nét đặc sắc trong cách bài trí của nhà họ Ngôn là các bức ảnh bài trí trên tường, từng bức như tranh rất sắc nét, nổi bật. Lạ là, những con người và cảnh vật trên hình tựa như được phú chi một linh hồn mới, vừa ấm áp vừa lạnh lùng.
“Của gã Ngôn Hi đấy.” Tư Hoán nhìn theo ánh mắt cô. “Ngôn Hi có năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh, rảnh rỗi là lại đi lang thang vẽ tranh, chụp ảnh, trò nào cũng giỏi.”
“Bức ảnh ở góc tường kia chụp khi bọn anh đi chơi vào năm ngoái.” Tư Hoán chỉ vào bức ảnh ở góc tường rồi hỏi. “Em đoán xem chụp ở đâu?”
A Hoành nhìn chăm chú, càng nhìn càng thắc mắc. Rõ ràng là có nước và khói bốc lên nghi ngút, giống như đang ở trên mây, nhưng tự nhiên lại có mấy viên đá kết nâu, hình thù rất kì dị.
Cô liền lắc đầu.
Ngôn Hi chỉ vỗ vai Tư Hoán một cái rồi đi vào bếp.
“Dưới suối tắm nước nóng, cậu ấy quỳ ở đó rồi chụp,” Tư Hoán nhìn tấm ảnh rồi cười. “Gã này luôn nghĩ ra được những trò quỷ quái.”
A Hoành cũng cười, cô nhìn bức ảnh rồi tần ngần lại gần, sờ lên vân khói, đá kết nâu, lòng đầy ngưỡng mộ.
“Lần sau cho em đi với nhé?” Cô nhìn Tư Hoán, rụt rè đề nghị.
Cha cô từng dạy rằng, đọc ngàn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường, khi còn trẻ hãy cố gắng làm người có chí. Cô khát khao sự ấm áp nhưng cũng khát cọng sự phiêu bạt. Sự phiêu bạt này là lý tưởng táo bạo chứ không phải sự nổi loạn tuổi dây thì.
Cho dù là Vân Hoành hay Ôn Hoành thì cô vẫn luôn chín chắn, điềm đạm. Tuy nhiên, tự do là bẩm tính của thiếu niên, cô muốn thỉnh thoảng được đi đâu đó để thay đổi không khí.
Dĩ nhiên, nhìn ánh mắt của Tư Hoán đủ hiểu yêu cầu của cô đã làm khó cho anh.
“Ok.” Sau lưng có tiếng đáp ậm ờ.
A Hoành liền quay lại, thấy Ngôn Hi đang ở gần đó, khéo léo bê một chiếc bát sứ, đựng đầy sủi cảo, đôi mắt bị mái tóc lòa xòa che mất, còn đôi môi rất đỏ và mềm mại.
“Cám ơn anh.” Lòng bàn tay cô rịnh đầy mồ hôi, cô cảm thấy như trút được một gánh nặng ngàn cân.
“Ờ.” Ngôn Hi không có thời gian để tâm đến cô.
Tư Hoán nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sửng sốt nhưng anh vẫn cười. Ngôn Hi đã quyết định như vậy, anh cũng chẳng phản đối làm gì.
“Ăn sủi cảo thôi các con!” Một người đàn ông trung niên khá mập và thấp, đeo tạp dề và bưng sủi cảo đi ra, cười híp mắt nhìn đám thanh niên trong nhà.
“Tiểu Hi, mang ra phòng ăn mà ăn, lom khom ở đây còn ra thể thống gì nữa!” Người đó nhìn Ngôn Hi và đá anh một cái.
“Á, chú Lý, lại bắt chú phải bê ra tận đây, thật ngại quá.” Tư Hoán bước đến và lịch sự đón lấy đĩa sủi cảo.
“S9ây là A Hoành có phải không nhỉ?” Người đó chăm chú nhìn A Hoành.
“A Hoành, đây là chú Lý, trợ lí của ông Ngôn.” Tư Hoán nói nhỏ với A Hoành.
“Cháu chào chú Lý!” A Hoành nhỏ giọng chào.
“Chào cháu!” Người đó gật đầu, nét mặt lộ rõ phấn khởi, nước mắt như muốn trào ra. Sau đó, ông bước đến trước mặt A Hoành rồi vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Con ngoan, về được nhà là tốt rồi, chắc con phải chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ.”
A Hoành hơi sững lại, Tư Hoán cũng sững sờ, chỉ có Ngôn Hi tiếp tục cúi đầu chiến đấu với bát sủi cảo.
“A nh Lý đâu nhỉ.” Tiếng ông Ngôn Soái sang sảng từ bàn ăn vọng ra.
“Có mặt!” Chú Lý giơ tay chào theo kiểu nhà binh, giọng cũng rất dứt khoát.
“A Hoành, ăn nhiều lên.” Bà Trương nhìn cô nhắc nhở.
“Bà và chú Lý làm đấy, thơm lắm!”
A Hoành gật đầu lia lịa.
“Mọi người có đoán ra loại nhân nào không?” Chú Lý cười tủm tỉm, từ trước đến giờ chú luôn là hoạt náo viên của cả nhà.
“Có tôm nõn, thịt lớn, hải sâm.” Tư Hoán lấy răng miết nhẹ phần nhân ở đầu lưỡi, đôi má lúm đồng tiền trông rất duyên.
“Bí xanh, măng.” Cụ Ôn lên tiếng.
“Bột gừng, hành băm, mì chính, nước xương hầm.” Bà Uẩn Nghi nếm phần nước rồi lên tiếng.
“Vẫn còn thiếu.” Chú Lý cười.
Mọi người cố gắng nhai thật kĩ rồi đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc. Còn cái gì nữa nhỉ? Những người có mặt ở đây, người nào chẳng ăn đẻ sơn hào hải vị rồi, một người không đón được đã đành, chẳng lẽ tất cả đều không đoán được.
“Cháu giá nói thử xem.” Ông Ngôn Soái nhìn A Hoành hồi lâu, thấy cô chỉ ngồi lặng lẽ, bbèn thử trêu cô bé.
A Hoành liền ngẩng lên, lí nhí nói: “Vỏ quýt ạ.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chú Lý. Chú Lý cười càng hiền từ hơn, các nếp nhăn ở đuôi mắt cũng hiện rõ. “A Hoành nói đúng rồi. Thịt lợn mua ôm nay hơi mỡ, tôi sợ cậu Ngôn Hi kén ăn nên băm ít vỏ quýt vào, vừa giảm độ ngậy vừa đõ tanh, nhất cử lưỡng tiện.”
“Á! Mẹ Lý, mẹ biết rõ là con không ăn được thịt mỡ mà còn hành con thế ư! Con phải trừ lương của mẹ mới được! Trừ ngay! Trừ ngay lập tức!” Ngôn Hi trề môi, trêu chú Lý, anh vẫn thường trêu chọc, gọi chú là mẹ Lý như vậy.
“Ồ, thiếu gia không phải lo, lương của tôi không phải do thiếu gia quản.” Chú Lý vui vẻ nói.
Vì thời chiến tranh chú lập được công lao to lớn nên được nhập trợ cấp đặc biệt của Quốc vụ viện, đến nhà họ Ngôn làm giúp việc hoàn toàn là nể mặt lãnh đạo cũ của mình mà thôi.
Ngôn Hi cảm thấy hiếu thuận với “bảo mẫu” trong nhà là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa nên đành im miệng.
A Hoành đã no, nhưng ông Ngôn nhiệt tình mởi nên đành bắt chước Tư Hoán, ăn từng miếng nhỏ, vừa lịch sự vừa giết thời gian.
Qua làn khói nghi ngút, cô nhìn thấy Ngôn Hi đang ngoẹo đầu trên xô pha xem ti vi, mái tóc đen che trước trán, chiếc áo đỏ mềm mại trông bắt mắt vô cùng.
A Hoành chưa từng gặp cha mẹ Ngôn Hi. Lúc đầu cô còn tưởng họ bận công chuyện, về sau nghe ông nội và mẹ nói chuyện với nhau, dần dần cô đã hiểu ra vấn đề.
Hóa ra cha mẹ Ngôn Hi đều là tham tán đang đi sứ ở Mỹ, khi Ngôn Hi chưa đầy một tuổi, họ đã ra nước ngoài.
Trước đó, ông nội nói với mẹ thế này: “Tiểu Hi khá tự do, vô tổ chức, lại không có cha mẹ ở bên, Ngôn Soái cũng không phải là người biết cách nuôi dạy trẻ, được như thế cũng là tốt rồi. Tư Hoán nhà mình chơi với nó, tốt thì tốt đấy nhưng không nên học cái tính đó của nó.”
Không hiểu tại sao A Hoành nghe mà cũng thấy hơi khó chịu. Cô lặng lẽ lên phòng, miệt mài làm đề Tiếng Anh. Nói ra cũng buồn cười, A Hoành nói tiếng phồ thông không sỏi nhưng tiếng Anh lại đọc khá lưu loát, như lời Tư Hoán nói thì là “rất có tiềm năng bán nước”.
Tư Hoán có một người bạn chơi thân từ nhỏ, họ Lục, đang du học ở Vienna, khi gọi điện thoại, hai người thường dùng tiếng Anh để nói chuyện, tranh thủ luyện speaking luôn.
Một lần, khi điện thoại đổ chuông, đúng lúc Tư Hoán đang bận việc nên không thể nhấc máy, bèn nhờ A Hoành nghe hộ. A Hoành ấp úng hồi lâu mà không nói được từ “xin chào”, đối phương lại hỏi: “Siwan?”
“Siwan has something at hand, this is his sister, please wait a minute” (*)
(*): Có nghĩa là: “Không ạ, anh Siwan đang bận chút việc, tôi là em gái anh ấy, xin chờ giây lát.”
A Hoành khá xúc động, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên cô nói năng gãy gọn như vậy kể từ khi đặt chân đến thành phố B.
Tư Hoán nhìn thấy vẻ mặt đó của A Hoành thì liền cười rũ rượi.
“Nhĩ Nhĩ à?” Đầu bên kia vang lên tiếng phổ thông bằng một giọng rất ấm.
A Hoành im lặng, hồi lâu mới trả lời đối phương: “Another, another...”
Tư Hoán nghe rồi ngẩn tò te nhìn cô. Một lát sau, anh lại nhìn A Hoành, mỉm cười.
Ờ, một người khác ư?
Hình như không hẳn là hoàn toàn không thể chấp nhận.
Bình luận facebook