Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Typer: dohuyenrua
A Hoành thường đặt câu hỏi, phải chăng kí ức mãi mãi không thể xoá mờ, nếu như vậy thì thực sự kinh khủng. Điều này đồng nghĩa với việc cô mãi mãi không bao giờ có thể tha thứ cho mình.
Những cảnh tượng đó vẫn liên tục ám ảnh trong đầu cô.
“A Hoành, bất luận đi đâu cũng không được cho cha con đi máy bay, con hiểu chưa?” Khi nói câu này, nét mặt mẹ cô vô cùng nghiêm túc.
A Hoành gật đầu, nói: “Mẹ, con nhớ rồi ạ.”
Mẹ xoa đầu cô rồi thu dọn quần áo cho hai cha con, một lúc lâu sau mẹ lại nói: “Không được quên, lệnh cấm, tuyệt đối! Nhắc lại với mẹ lần nữa đi.”
A Hoành nhìn mẹ và chăm chú nhắc lại từng câu từng chữ: “Tuyệt đối, không được, để cha đi máy bay.” Giống như đứa trẻ mới tập nói, rồi cô rụt rè hỏi: “Tại sao ạ?”
Mẹ ôm cô, mỉm cười, nói: “À, cha con…”
Cha đứng bên cạnh hắng giọng ngắt lời mẹ, sau đó xách túi du lịch, dắt tay A Hoành, gật đầu rồi rời nhà. Mẹ dõi theo bóng hai cha con thật lâu.
A Hoành đứng co ro trước một ngôi mộ trong nghĩa trang, lặng lẽ ngắm tấm ảnh đen trắng trên bia mộ. Phong trần, chính trực, nam tính, người đàn ông đã cho cô sinh mệnh – cha cô, đây là tất cả những tính từ cô có thể miêu tả về cuộc đời ngắn ngủi của ông.
À, còn quên mất một câu: Một người đàn ông đáng thương bị con gái mình hại chết.
Tử vong, tử vong, ông cũng là người dạy cô ý nghĩa sâu sắc của từ vựng này.
Ông nói: “Không được nói cho mẹ con biết, mẹ sẽ kiêu ngạo đấy. Đây là điều bí mật của hai cha con ta, điều bí mật chỉ có cha và A Hoành của cha mới biết.”
Hai năm sau đó, ngày mùng Tám tháng Một, ngày cuối cùng cô dừng chân ở thành phố B, một ngày trời đang lạnh lại có tuyết rơi, đất trời trắng xoá vì tuyết.
Hàng chữ trên tấm bia đã nhoà mờ trong tuyết, cô lấy tay gạt những bông tuyết đi, đầu ngón tay chạm vào những chữ khắc lồi lõm trên đó.
Cô không có quyền được đứng trong danh sách những người lập bia, mặc dù người vĩnh viễn nằm ở chốn này đã đem lại sinh mệnh và họ Ôn cho cô.
Vị vong nhân Ôn thị Uyển Nghi
Bất hiếu tử Ôn Tư Hoán, Ôn Tư Nhĩ
Cô cười, tưởng đã kết thúc rồi, ngón tay chạm vào hàng tiếp theo thì cứng đờ.
Sáu chữ lẻ loi, thể khải rất mềm mại, sắc sảo, đó là kết quả của việc khắc đi khắc lại nhiều lần.
Ôn Hoành – Ngôn Hi viết thay.
Cô thấy sống mũi cay cay, ôm chặt tấm bia, cúi đầu để trán chạm vào nó, ống tay áo chạm vào tuyết, lạnh cóng.
Cô tưởng mình mới chỉ đi được một đoạn rất ngắn, ngoảnh đầu nhìn lại hoá ra là biển cả mênh mông.
Sinh li tử biệt, nếu trước lúc li biệt không thể khẩn cầu thì phải chăng mình có thể lí giải rằng, lúc li biệt chúng ta vẫn còn sống.
Cách đó không xa có tiếng bước chân nặng trĩu, trầm tư trong nền tuyết dày.
A Hoành lấp tuyết che hết dấu chân và đi về phía một cây to ngược phía đó, nấp đằng sau, dãy mộ đằng trước che kín chỗ cô nấp.
Trong thời tiết này rất ít người đến nghĩa trang. Cô khẽ thò đầu ra, nhìn thấy bóng năm người. Họ đang cầm ô, vì tuyết rơi khá dày nên nhìn không rõ lắm, chỉ nhận ra là có hai nam ba nữ.
Họ dừng lại, đứng tại nơi cô đứng ban nãy.
Người phụ nữ đi đầu cụp ô lại, tay cầm bó hoa tươi đặt trước mộ. Tóc mai à điểm những sợi trắng, giọng đầy nỗi nhớ nhung và xót xa: “An Quốc, em và các con đến thăm anh đây.” Đôi trai gái trẻ đằng sau quỳ xuống và khóc không thành tiếng giữa màn tuyết trắng.
Được khóc một cách quang minh chính đại, thật đáng ngưỡng mộ biết bao.
A Hoành nhìn họ, chỉ nhớ đến sự lạnh lùng đến nhẫn tâm, dường như khi họ rời xa cô, nỗi bi thương không bằng một phần vạn lúc này.
Mẹ vẫn một mực im lặng, bà không hề động lòng sau khi cô quỳ trước cổng nhà họ Ôn hai ngày một đêm.
Tư Hoán cau mày, cuối cùng chỉ nói một câu: “A Hoành, đủ rồi, hiện giờ mẹ không muốn nhìn thấy em.” Rồi đóng chặt cửa lại.
Tư Nhĩ nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ thương cảm, tựa như đang nhìn một chú mèo hen hoặc một chú chó con đang trong cơn hấp hối. Cô nàng nói: “Tôi đã bảo với cậu rồi, đừng có mơ mộng viển vông. Tình thân, Ngôn Hi, tình bạn, trong cái khu nhà bẩn thỉu này, tất cả đừng bao giờ mơ mộng viển công. Tôi đã cảnh báo cậu rồi.” Rồi cô nàng thả xuống trước mặt cô tờ giấy gọi nhập học của trường Đại học Z.
Trong gió, tiếng nói đằng xa chỉ còn lại những âm tiết mong manh lọt vào tai cô, từ được từ mất. Bà Uẩn khoác tay đôi trai gái đằng sau và nói: “An Quốc, anh không phải lo lắng nữa đâu, Ngôn Hi đã có bạn gái, một cô gái rất tốt. Hôm nay, em đưa hai đứa đến thăm anh đây, không kém A Hoành nhà mình chút nào, anh yên tâm nhé.”
Đôi trai gái đó, chàng trai với mái tóc đen và chiếc áo choàng màu hạt dẻ, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn, túm chặt gấu áo chàng trai, tư thế rất dựa dẫm.
Cô gái liền trêu: “Ngôn Hi, cựu nhạc phụ của anh đã thừa nhận em rồi, kiếp này anh chỉ có thể lấy em thôi, anh nhớ chưa?”
Ngôn Hi.
Ngôn… Hi.
A Hoành nghĩ, cái tên này thật dễ thương.
Ngày trước, cô thường nhăn mặt, khua tay múa chân tuyên bố với toàn thế giới rằng: “Này, tớ nói cho cậu biết nhé, Ngôn Hi khó chịu lắm, thật đấy, vô cùng khó chịu.”
Tâm lí trong tay nắm bảo bối, chỉ muốn khoe với cả thế giới để mọi người biết bảo bối của cô tuyệt vời thế nào, nhưng lại sợ người khác phỗng tay trên nên đổi sang chỉ trích.
Thực ra Ngôn Hi vô cùng tốt bụng.
A Hoành cúi đầu, khịt mũi, mắt ngân ngấn nước. Đang định quay đi thì đúng lúc giẫm vào hốc cây, làm kinh động đám quạ đang làm tổ trên cành khô, cả đám liền hốt hoảng bay lên cao giữa trời tuyết, tạo thành một vùng đen kín.
A Hoành sợ bị mọi người phát hiện ra, bèn thu mình vào trong. May mà hốc cây khá lớn.
“Có người hả?” Tiếng Tư Nhĩ hỏi.
Tiếng bước chân lại gần.
A Hoành thấy môi mình khô khốc, đồng tử thu nhỏ, nhìn trân trân ra bên ngoài.
Một đôi bốt màu hạt dẻ mỗi lúc một đến gần hơn. Gần quá, thậm chí cô còn nhìn thấy nếp gấp của chiếc quần bò khi người đó cúi xuống.
Cuối cùng, dừng lại.
Cô giấu mặt vào vùng tối sâu hơn, lấy tay bịt mũi để hơi thở không phát ra ngoài. Nhưng cô lại nghe thấy tiếng người kia thở khá mạnh trong màn tuyết.
Anh nhìn chằm chằm vào hốc cây, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Ngôn Hi, cái gì vậy?” Tư Nhĩ hỏi.
Anh đã hoàn toàn che kín hốc cây, quay lưng lại chặn tầm nhìn của Tư Nhĩ, đáp với nét mặt vô cảm: “Nhìn không rõ, chắc là hang thỏ dại.”
“Vậy hả? Em thích thỏ nhất, thỏ con dễ thương lắm.” Tư Nhĩ lộ vẻ hồ nghi, bước đến định nhìn cho kĩ.
A Hoành lén nhìn qua kẽ hở nhỏ, chiếc áo của chàng trai đó có vẻ ấm áp vô cùng.
Anh tránh ra một bước, hai tay khoanh trước ngực, cau mày nói: “Có khi lại là hang chồn đấy, chồn cũng rất đáng yêu.”
Mặt Tư Nhĩ biến sắc, cô nàng đứng từ xa liếc một cái, đúng là tối như hũ nút, chằng thấy gì cả nên quay đầu đi ra.
Mùi sữa thoang thoảng bên cánh mũi, cảm thấy hết sức quen thuộc và yên tâm. A Hoành tưởng chừng mình sắp ngạt thở.
Không được động đậy, tuyệt đối… không được động đậy.
Anh cầm cán ô lặng lẽ đứng yên, nhìn hốc cây rất lâu, đột nhiên, đôi mắt to cũng dịu dàng hẳn lên. Cuối cùng, anh lặng lẽ bỏ chiếc ô trong tay xuống, cởi găng tay ra, khom người, nhẹ nhàng đặt chiếc ô vào miệng hốc cây.
Anh quay đi, bước chân lẻ loi tiến về phía trước.
Lần này, thực sự anh không nhận ra em nữa.
Phía đằng xa, cô gái nhỏ nhắn kia ném một quả cầu tuyết vào anh, cười rạng rỡ, hỏi: “Ngôn Hi, không ngờ anh lại yêu động vật như thế. Em ngày càng thích anh rời đấy, phải làm gì đây?”
Phải làm gì đây?
Ngôn Hi quệt tuyết trên mặt, cúi đầu, thờ ơ đáp: “Thế thì cứ việc thích thôi.”
Lúc A Hoành về đến thành phố H, Cố Phi Bạch ra sân bay đón cô. Anh nhìn cô, nét mặt vẫn bình thản như thường, nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần.
Anh hỏi: “Em đi những đâu vậy?”
A Hoành nghĩ một lát, sáu ngày đầu cô ở nhà nghỉ đọc sách, ngày cuối cùng ra viếng mộ cha, thực sự không có gì để trình bày, bèn đáp: “Loanh quanh thôi mà.”
Cố Phi Bạch nhìn chiếc ô trong tay cô, bèn hỏi: “Bắc Kinh tuyết to lắm hả?”
A Hoành gật đầu, đáp: “Vâng.”
Anh nheo mắt hỏi: “Không giống đồ của em. Từ trước đến nay em ghét màu hồng lắm cơ mà?”
A Hoành cười, đáp: “Một nhà hảo tâm yêu động vật hoang dã đánh rơi, em nhặt được.”
Cố Phi Bạch cười, nói: “Đồ của người khác, không biết có vi khuẩn hay không, sao lại nhặt linh tinh? Vứt đi thôi.”
A Hoành sững lại.
Anh nói: “Anh có thể mua cả nghìn cái, ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày tặng em một cái. Thôi, vứt cái này vào thùng rác đi.”
A Hoành cau mày, giọng Cố Phi Bạch toát lên một vẻ khiêu khích. “Sao, không nỡ vứt hả?” Cố Phi Bạch lạnh lùng nhìn cô.
A Hoành liền đưa chiếc ô cho anh chàng, mỉm cười nói: “Vứt đi. Anh thích xử lí thế nào thì xử lí.”
Cố Phi Bạch nhìn cô, nói với giọng vô cảm: “Còn em thì sao, có phải để anh thích xử lí thế nào thì xử lí không?”
A Hoành lùi ra sau một bước, nghiêm mặt nói: “Phi Bạch, lời nói đùa này không buồn cười chút nào. Anh biết em cũng là con người bằng xương bằng thịt, bình đẳng, tự do như anh, không có lí nào để mặc anh xử lí cả.”
Cố Phi Bạch đút tay vào túi quần, cúi đầu một lúc rồi lại cười. “Anh muốn bắt chước phim ảnh ôm em thật chặt, hôn em một nụ hôn nồng nhiệt khiến em gần như tắt thở, thậm chí là em chết hoặc anh chết cũng được. Nhưng Ôn Hoành ạ, em thật lãng nhách.”
A Hoành sững lại rồi cười được ngay. “Phi Bạch, đó không phải là cách để thể hiện tình yêu của chúng ta, kiểu yêu đương tốc ộ trong nhịp sống hối hả mới cần đến nụ hôn để đốt cháy sự nhiệt tình.”
Đáy mắt Cố Phi Bạch bùng lên một ánh lửa nhỏ nhưng lại tắt ngấm trong tích tắc. “Nhưng giữa hai chúng ta, đến sự nhiệt tình cũng chẳng có.”
Anh há miệng, định hạ quyết tâm nói điều gì đó thì A Hoành lại mỉm cười, nói nhỏ: “Phi Bạch, có chuyện gì anh thư thư hãy nói, ờ, sau mười hai giờ đêm ngày mùng Mười tháng Một cũng được. Hiện giờ em rất mệt.”
Tiếng máy bay cất cánh đằng xa đã át đi tiếng nói của cô.
Cô nhìn vào mắt Cố Phi Bạch và hắng giọng, mặt đỏ hồng, vẻ rất ngại ngùng.
Cô nói: “Nếu bỏ qua sự nhiệt tình thì thực sự em là người rất thích hợp để lấy làm vợ, anh có thể suy nghĩ thêm được không?”
A Hoành thường đặt câu hỏi, phải chăng kí ức mãi mãi không thể xoá mờ, nếu như vậy thì thực sự kinh khủng. Điều này đồng nghĩa với việc cô mãi mãi không bao giờ có thể tha thứ cho mình.
Những cảnh tượng đó vẫn liên tục ám ảnh trong đầu cô.
“A Hoành, bất luận đi đâu cũng không được cho cha con đi máy bay, con hiểu chưa?” Khi nói câu này, nét mặt mẹ cô vô cùng nghiêm túc.
A Hoành gật đầu, nói: “Mẹ, con nhớ rồi ạ.”
Mẹ xoa đầu cô rồi thu dọn quần áo cho hai cha con, một lúc lâu sau mẹ lại nói: “Không được quên, lệnh cấm, tuyệt đối! Nhắc lại với mẹ lần nữa đi.”
A Hoành nhìn mẹ và chăm chú nhắc lại từng câu từng chữ: “Tuyệt đối, không được, để cha đi máy bay.” Giống như đứa trẻ mới tập nói, rồi cô rụt rè hỏi: “Tại sao ạ?”
Mẹ ôm cô, mỉm cười, nói: “À, cha con…”
Cha đứng bên cạnh hắng giọng ngắt lời mẹ, sau đó xách túi du lịch, dắt tay A Hoành, gật đầu rồi rời nhà. Mẹ dõi theo bóng hai cha con thật lâu.
A Hoành đứng co ro trước một ngôi mộ trong nghĩa trang, lặng lẽ ngắm tấm ảnh đen trắng trên bia mộ. Phong trần, chính trực, nam tính, người đàn ông đã cho cô sinh mệnh – cha cô, đây là tất cả những tính từ cô có thể miêu tả về cuộc đời ngắn ngủi của ông.
À, còn quên mất một câu: Một người đàn ông đáng thương bị con gái mình hại chết.
Tử vong, tử vong, ông cũng là người dạy cô ý nghĩa sâu sắc của từ vựng này.
Ông nói: “Không được nói cho mẹ con biết, mẹ sẽ kiêu ngạo đấy. Đây là điều bí mật của hai cha con ta, điều bí mật chỉ có cha và A Hoành của cha mới biết.”
Hai năm sau đó, ngày mùng Tám tháng Một, ngày cuối cùng cô dừng chân ở thành phố B, một ngày trời đang lạnh lại có tuyết rơi, đất trời trắng xoá vì tuyết.
Hàng chữ trên tấm bia đã nhoà mờ trong tuyết, cô lấy tay gạt những bông tuyết đi, đầu ngón tay chạm vào những chữ khắc lồi lõm trên đó.
Cô không có quyền được đứng trong danh sách những người lập bia, mặc dù người vĩnh viễn nằm ở chốn này đã đem lại sinh mệnh và họ Ôn cho cô.
Vị vong nhân Ôn thị Uyển Nghi
Bất hiếu tử Ôn Tư Hoán, Ôn Tư Nhĩ
Cô cười, tưởng đã kết thúc rồi, ngón tay chạm vào hàng tiếp theo thì cứng đờ.
Sáu chữ lẻ loi, thể khải rất mềm mại, sắc sảo, đó là kết quả của việc khắc đi khắc lại nhiều lần.
Ôn Hoành – Ngôn Hi viết thay.
Cô thấy sống mũi cay cay, ôm chặt tấm bia, cúi đầu để trán chạm vào nó, ống tay áo chạm vào tuyết, lạnh cóng.
Cô tưởng mình mới chỉ đi được một đoạn rất ngắn, ngoảnh đầu nhìn lại hoá ra là biển cả mênh mông.
Sinh li tử biệt, nếu trước lúc li biệt không thể khẩn cầu thì phải chăng mình có thể lí giải rằng, lúc li biệt chúng ta vẫn còn sống.
Cách đó không xa có tiếng bước chân nặng trĩu, trầm tư trong nền tuyết dày.
A Hoành lấp tuyết che hết dấu chân và đi về phía một cây to ngược phía đó, nấp đằng sau, dãy mộ đằng trước che kín chỗ cô nấp.
Trong thời tiết này rất ít người đến nghĩa trang. Cô khẽ thò đầu ra, nhìn thấy bóng năm người. Họ đang cầm ô, vì tuyết rơi khá dày nên nhìn không rõ lắm, chỉ nhận ra là có hai nam ba nữ.
Họ dừng lại, đứng tại nơi cô đứng ban nãy.
Người phụ nữ đi đầu cụp ô lại, tay cầm bó hoa tươi đặt trước mộ. Tóc mai à điểm những sợi trắng, giọng đầy nỗi nhớ nhung và xót xa: “An Quốc, em và các con đến thăm anh đây.” Đôi trai gái trẻ đằng sau quỳ xuống và khóc không thành tiếng giữa màn tuyết trắng.
Được khóc một cách quang minh chính đại, thật đáng ngưỡng mộ biết bao.
A Hoành nhìn họ, chỉ nhớ đến sự lạnh lùng đến nhẫn tâm, dường như khi họ rời xa cô, nỗi bi thương không bằng một phần vạn lúc này.
Mẹ vẫn một mực im lặng, bà không hề động lòng sau khi cô quỳ trước cổng nhà họ Ôn hai ngày một đêm.
Tư Hoán cau mày, cuối cùng chỉ nói một câu: “A Hoành, đủ rồi, hiện giờ mẹ không muốn nhìn thấy em.” Rồi đóng chặt cửa lại.
Tư Nhĩ nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ thương cảm, tựa như đang nhìn một chú mèo hen hoặc một chú chó con đang trong cơn hấp hối. Cô nàng nói: “Tôi đã bảo với cậu rồi, đừng có mơ mộng viển vông. Tình thân, Ngôn Hi, tình bạn, trong cái khu nhà bẩn thỉu này, tất cả đừng bao giờ mơ mộng viển công. Tôi đã cảnh báo cậu rồi.” Rồi cô nàng thả xuống trước mặt cô tờ giấy gọi nhập học của trường Đại học Z.
Trong gió, tiếng nói đằng xa chỉ còn lại những âm tiết mong manh lọt vào tai cô, từ được từ mất. Bà Uẩn khoác tay đôi trai gái đằng sau và nói: “An Quốc, anh không phải lo lắng nữa đâu, Ngôn Hi đã có bạn gái, một cô gái rất tốt. Hôm nay, em đưa hai đứa đến thăm anh đây, không kém A Hoành nhà mình chút nào, anh yên tâm nhé.”
Đôi trai gái đó, chàng trai với mái tóc đen và chiếc áo choàng màu hạt dẻ, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn, túm chặt gấu áo chàng trai, tư thế rất dựa dẫm.
Cô gái liền trêu: “Ngôn Hi, cựu nhạc phụ của anh đã thừa nhận em rồi, kiếp này anh chỉ có thể lấy em thôi, anh nhớ chưa?”
Ngôn Hi.
Ngôn… Hi.
A Hoành nghĩ, cái tên này thật dễ thương.
Ngày trước, cô thường nhăn mặt, khua tay múa chân tuyên bố với toàn thế giới rằng: “Này, tớ nói cho cậu biết nhé, Ngôn Hi khó chịu lắm, thật đấy, vô cùng khó chịu.”
Tâm lí trong tay nắm bảo bối, chỉ muốn khoe với cả thế giới để mọi người biết bảo bối của cô tuyệt vời thế nào, nhưng lại sợ người khác phỗng tay trên nên đổi sang chỉ trích.
Thực ra Ngôn Hi vô cùng tốt bụng.
A Hoành cúi đầu, khịt mũi, mắt ngân ngấn nước. Đang định quay đi thì đúng lúc giẫm vào hốc cây, làm kinh động đám quạ đang làm tổ trên cành khô, cả đám liền hốt hoảng bay lên cao giữa trời tuyết, tạo thành một vùng đen kín.
A Hoành sợ bị mọi người phát hiện ra, bèn thu mình vào trong. May mà hốc cây khá lớn.
“Có người hả?” Tiếng Tư Nhĩ hỏi.
Tiếng bước chân lại gần.
A Hoành thấy môi mình khô khốc, đồng tử thu nhỏ, nhìn trân trân ra bên ngoài.
Một đôi bốt màu hạt dẻ mỗi lúc một đến gần hơn. Gần quá, thậm chí cô còn nhìn thấy nếp gấp của chiếc quần bò khi người đó cúi xuống.
Cuối cùng, dừng lại.
Cô giấu mặt vào vùng tối sâu hơn, lấy tay bịt mũi để hơi thở không phát ra ngoài. Nhưng cô lại nghe thấy tiếng người kia thở khá mạnh trong màn tuyết.
Anh nhìn chằm chằm vào hốc cây, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
“Ngôn Hi, cái gì vậy?” Tư Nhĩ hỏi.
Anh đã hoàn toàn che kín hốc cây, quay lưng lại chặn tầm nhìn của Tư Nhĩ, đáp với nét mặt vô cảm: “Nhìn không rõ, chắc là hang thỏ dại.”
“Vậy hả? Em thích thỏ nhất, thỏ con dễ thương lắm.” Tư Nhĩ lộ vẻ hồ nghi, bước đến định nhìn cho kĩ.
A Hoành lén nhìn qua kẽ hở nhỏ, chiếc áo của chàng trai đó có vẻ ấm áp vô cùng.
Anh tránh ra một bước, hai tay khoanh trước ngực, cau mày nói: “Có khi lại là hang chồn đấy, chồn cũng rất đáng yêu.”
Mặt Tư Nhĩ biến sắc, cô nàng đứng từ xa liếc một cái, đúng là tối như hũ nút, chằng thấy gì cả nên quay đầu đi ra.
Mùi sữa thoang thoảng bên cánh mũi, cảm thấy hết sức quen thuộc và yên tâm. A Hoành tưởng chừng mình sắp ngạt thở.
Không được động đậy, tuyệt đối… không được động đậy.
Anh cầm cán ô lặng lẽ đứng yên, nhìn hốc cây rất lâu, đột nhiên, đôi mắt to cũng dịu dàng hẳn lên. Cuối cùng, anh lặng lẽ bỏ chiếc ô trong tay xuống, cởi găng tay ra, khom người, nhẹ nhàng đặt chiếc ô vào miệng hốc cây.
Anh quay đi, bước chân lẻ loi tiến về phía trước.
Lần này, thực sự anh không nhận ra em nữa.
Phía đằng xa, cô gái nhỏ nhắn kia ném một quả cầu tuyết vào anh, cười rạng rỡ, hỏi: “Ngôn Hi, không ngờ anh lại yêu động vật như thế. Em ngày càng thích anh rời đấy, phải làm gì đây?”
Phải làm gì đây?
Ngôn Hi quệt tuyết trên mặt, cúi đầu, thờ ơ đáp: “Thế thì cứ việc thích thôi.”
Lúc A Hoành về đến thành phố H, Cố Phi Bạch ra sân bay đón cô. Anh nhìn cô, nét mặt vẫn bình thản như thường, nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần.
Anh hỏi: “Em đi những đâu vậy?”
A Hoành nghĩ một lát, sáu ngày đầu cô ở nhà nghỉ đọc sách, ngày cuối cùng ra viếng mộ cha, thực sự không có gì để trình bày, bèn đáp: “Loanh quanh thôi mà.”
Cố Phi Bạch nhìn chiếc ô trong tay cô, bèn hỏi: “Bắc Kinh tuyết to lắm hả?”
A Hoành gật đầu, đáp: “Vâng.”
Anh nheo mắt hỏi: “Không giống đồ của em. Từ trước đến nay em ghét màu hồng lắm cơ mà?”
A Hoành cười, đáp: “Một nhà hảo tâm yêu động vật hoang dã đánh rơi, em nhặt được.”
Cố Phi Bạch cười, nói: “Đồ của người khác, không biết có vi khuẩn hay không, sao lại nhặt linh tinh? Vứt đi thôi.”
A Hoành sững lại.
Anh nói: “Anh có thể mua cả nghìn cái, ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày tặng em một cái. Thôi, vứt cái này vào thùng rác đi.”
A Hoành cau mày, giọng Cố Phi Bạch toát lên một vẻ khiêu khích. “Sao, không nỡ vứt hả?” Cố Phi Bạch lạnh lùng nhìn cô.
A Hoành liền đưa chiếc ô cho anh chàng, mỉm cười nói: “Vứt đi. Anh thích xử lí thế nào thì xử lí.”
Cố Phi Bạch nhìn cô, nói với giọng vô cảm: “Còn em thì sao, có phải để anh thích xử lí thế nào thì xử lí không?”
A Hoành lùi ra sau một bước, nghiêm mặt nói: “Phi Bạch, lời nói đùa này không buồn cười chút nào. Anh biết em cũng là con người bằng xương bằng thịt, bình đẳng, tự do như anh, không có lí nào để mặc anh xử lí cả.”
Cố Phi Bạch đút tay vào túi quần, cúi đầu một lúc rồi lại cười. “Anh muốn bắt chước phim ảnh ôm em thật chặt, hôn em một nụ hôn nồng nhiệt khiến em gần như tắt thở, thậm chí là em chết hoặc anh chết cũng được. Nhưng Ôn Hoành ạ, em thật lãng nhách.”
A Hoành sững lại rồi cười được ngay. “Phi Bạch, đó không phải là cách để thể hiện tình yêu của chúng ta, kiểu yêu đương tốc ộ trong nhịp sống hối hả mới cần đến nụ hôn để đốt cháy sự nhiệt tình.”
Đáy mắt Cố Phi Bạch bùng lên một ánh lửa nhỏ nhưng lại tắt ngấm trong tích tắc. “Nhưng giữa hai chúng ta, đến sự nhiệt tình cũng chẳng có.”
Anh há miệng, định hạ quyết tâm nói điều gì đó thì A Hoành lại mỉm cười, nói nhỏ: “Phi Bạch, có chuyện gì anh thư thư hãy nói, ờ, sau mười hai giờ đêm ngày mùng Mười tháng Một cũng được. Hiện giờ em rất mệt.”
Tiếng máy bay cất cánh đằng xa đã át đi tiếng nói của cô.
Cô nhìn vào mắt Cố Phi Bạch và hắng giọng, mặt đỏ hồng, vẻ rất ngại ngùng.
Cô nói: “Nếu bỏ qua sự nhiệt tình thì thực sự em là người rất thích hợp để lấy làm vợ, anh có thể suy nghĩ thêm được không?”
Bình luận facebook