Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Sau khi khóa đầu tiên của Liễu Dung kết thúc, Hồ Điệp rảnh rỗi đến khó chịu lại thu xếp tụ tập cả đám lại.
Xếp thời gian nhiều lần đều bị Lương Tuyết từ chối, cô lúc nào cũng bận, cứ như bận hơn cả thủ tướng quốc gia một năm bốn mùa đều phải ngồi máy bay trên nền trời Tổ quốc vậy, không có thời gian rảnh, không có thời gian giải trí, không có chủ nhật, không có ngày nghỉ lễ theo quy định pháp luật.
Cô giống như biến thành một con quay đầu to chân nhỏ, ngày ngày sáng mở mắt là bị ép không ngóc đầu lên nổi bởi hai chữ: tăng ca.
Bảng biểu làm chưa xong, vô số chuyện vặt vãnh tùm lum làm chưa xong.
Mỗi ngày sau khi rửa mặt, cô cầm một ổ bánh mì khó ăn và một chai nước khoáng cùng mọi người mắt nhập nhèm buồn ngủ lạnh lùng chen chúc giờ cao điểm, ở đoạn đường đông nhất, người trên tàu điện ngầm đã không còn kề vai sát cánh nữa mà dính chặt lấy nhau hoặc bị đẩy dính lên cửa, chân không thể rời mặt đất vì hễ giở chân lên là sẽ không thể đặt xuống.
Thành phố này như một gã béo thừa dinh dưỡng, óc to bụng phệ, máu dính sền sệt không chảy được, nhưng nó vẫn liều mạng hấp thu dinh dưỡng, mỗi ngày đều có những người đeo ba lô cầm dù, mang theo giấc mơ từ bốn phương tám hướng đổ về. Họ để giấc mơ ở lại, trở thành chất dinh dưỡng bị thành phố tham lam này cướp đoạt, khiến máu của nó càng thêm sền sệt và trì trệ.
Đôi lúc Lương Tuyết lo lắng nó cứ thế hết ngày này qua ngày khác sẽ có ngày bị căng nứt, nhưng không, mạch máu của nó càng ngày càng bành trướng, lộ ra mạng lưới xấu xí dưới da, chuyển sang màu tím, rồi từ tím chuyển sang xám.
Chỉ có lúc này, Lương Tuyết mới khó chịu và mờ mịt nghĩ, cả đời mình sẽ trôi qua như vậy ư? Song, dường như suy nghĩ miên man như vậy cũng là tham vọng xa vời, từ lúc quẹt thẻ vào công ty, cô lại bắt đầu một ngày làm việc không ngừng nghỉ.
Quản lý Triệu nói:
- Tiểu Lương, em giúp chị một việc nhé? Em có thể đối chiếu bảng báo cáo sản phẩm hôm qua giúp chị không?
Quản lý Triệu:
- Tiểu Lương, bên chị bận không dứt tay được, em giúp chị đưa văn kiện cho giám đốc Lý được không? Chị nói em nghe nè, hôm qua giám đốc Lý khen em với chị đấy, nói bây giờ người trẻ tuổi thật thà, có năng lực lại hiểu biết như em ít lắm, nhất định phải giữ em lại lâu dài, công ty chúng ta thiếu nhất chính là nhân tài như em.
Chị Hoàng:
- Tiểu Lương, em làm giúp chị ppt cuộc họp sáng mai nhé? Chị thấy cái lần trước em làm giúp chị Triệu rồi, sao lại đẹp đến vậy được chứ?
Anh Tôn:
- Tiểu Lương, có tài liệu anh viết không được, ôi, lãnh đạo ép dữ quá, áp lực lớn đến mức em nhìn đi, mặt anh bủng hết ra nè... anh nghe chị Triệu nói em tốt nghiệp đại học tuyến 1, học giỏi như vậy thì viết chút xíu này không tính là gì nhỉ? Xong sẽ đãi em ăn kem, tha hồ gọi.
Lương Tuyết luôn cảm thấy, quản lý Triệu tốt với cô như vậy, nói chuyện như móc tim móc phổi, tuy miệng mồm hơi nát nhưng quả thực chân thành, vả lại người ta nhiều kinh nghiệm, cấp bậc cao, bảo mình giúp đỡ, mình sao tiện từ chối?
Việc của người khác cô cũng không tiện không giúp, nếu không lập tức sẽ có người bóng gió:
- Ôi chao, chị Triệu nhìn đi, vẫn là mặt mũi chị lớn, chị cho em mượn người của chị lát nhé, em van lạy chị đấy!
Lương Tuyết không biết từ khi nào mình đã bị gắn mác “người của quản lý Triệu”, mãi đến một buổi trưa nọ, cô vì chưa làm xong chuyện nên chưa đi ăn trưa, thực quá mệt mỏi nên mới vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt thì nghe mấy người trong văn phòng tán gẫu.
Giọng nữ chói tai cay nghiệt:
- Tôi nói mọi người hay, người trẻ bây giờ í mà, khác tụi mình hồi xưa lắm, ai nấy đều tinh ranh cả, vừa vào công ty là biết phải nịnh bợ ai, đeo bám ai, chậc chậc, cô xem...
Sau đó chị ta cố ép giọng xuống:
- Nhìn cái nhỏ Lương Tuyết đó, ra vẻ ngoan hơn ai hết trọi, cả ngày bám đít Triệu Hồng Ngọc, người ta thanh cao lắm, đại học trọng điểm cơ mà!
Lương Tuyết nghe họ cười khúc khích, cô dừng bước trước cửa văn phòng, đầu óc gần như trống rỗng.
Lại có một người nói:
- Phải đấy, quản lý Triệu bảo cô ta làm chút chuyện, cô ta đồng ý rất ư là sảng khoái, còn hôm bữa tôi cũng bảo cô ta làm ít thứ thì, ôi dào, gọi là làm khó dễ, “hôm nay em thật sự mệt lắm, buổi tối cha em đi bệnh viện tái khám, em phải về sớm”, đã thời buổi nào rồi còn lôi chuyện cha mẹ bệnh ra để nói chứ, nhà ai mà chẳng có chuyện? Chó nhà tôi còn ở trong bệnh viện thú y kia kìa.
Bên cạnh có người khuyên:
- Được rồi được rồi, tức với loại người đó làm gì?
Loại người đó... là loại người nào?
Lương Tuyết đưa tay định đẩy cánh cửa khép hờ ra, cô muốn hỏi họ, nhưng đầu ngón tay đụng vào cửa lại rụt về, cô bỗng xoay người sải bước rời đi, quay lại nhà vệ sinh, trong gương chiếu ra gương mặt trắng bệch của cô, buổi sáng cô dậy gấp nên thoa phấn không đều, dưới ánh đèn lộ ra từng mảng từng mảng, vô cùng buồn cười.
Tôi là loại người nào?
Lương Tuyết cúi đầu, chợt cười ra tiếng.
Cô gái dũng mãnh mấy năm trước từng vì một câu nói mà xách cây lau nhà đánh nhau với mấy nam sinh bên đường đã trở nên ngay cả một câu cũng không dám hỏi.
Cô từng là một anh hùng, bộ đồ công sở rụt rè này đã biến cô thành người nhu nhược, tại sao lại thành như vậy chứ?
Lương Tuyết lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Túc, bên kia vừa bắt máy, cô liền ngồi xổm bên bồn rửa tay rấm rức khóc.
Cô hỏi:
- Rốt cuộc em sai ở đâu? Em đắc tội họ chỗ nào? Em có gì không tốt thì nói em một tiếng để em sửa không được sao?
Nước mắt lúc nhỏ chưa kịp khóc giờ đây tuôn bù lại.
Con người tại sao phải sống? Sống thế này có gì vui? Chịu khổ nhiều đến vậy vẫn không thể khổ tận cam lai, cuộc đời ngắn ngủi đến vậy, chỉ có một chữ “khổ” trên thế giới nhưng lại đa dạng như thế, cứ như cả đời mỗi ngày thay một dạng để chịu cũng chịu không hết.
Lương Túc trầm mặc hồi lâu, nói với cô:
- Thực không muốn làm thì đừng làm nữa? Về anh lại nghĩ cách tìm việc khác cho em.
Một câu này của Lương Túc làm Lương Tuyết không nói được gì tiếp, cô nhớ đến dáng vẻ người cha câm của cô vui vẻ huơ tay múa chân vào hôm cô chính thức tuyên bố đã tìm được việc. Con cái thi đậu đại học, chứng tỏ nó có tiền đồ, nhưng đậu đại học và tìm được việc có ý nghĩa khác nhau, tìm được việc chính là đã thành người lớn.
Là một tiêu chí quan trọng của người trưởng thành.
Cha câm khó khăn phát ra tiếng “a a” trong cổ họng, huơ tay múa chân nói cho cô biết, là phải làm thật tốt, phải nghe lời lãnh đạo, đừng gây phiền hà cho người khác, phải chịu khó, phải chăm chỉ nỗ lực, đừng để người ta bới móc...
Lương Tuyết miễn cưỡng dằn xuống tâm trạng, nói hai câu rồi cúp máy Lương Túc, lau khô mắt.
Cô không có quyền tùy hứng. Lương Tuyết nghĩ, giội nước lạnh lên mặt, lấy túi trang điểm nhỏ ra trang điểm lại, tinh tế che đi vành mắt đỏ hồng, ánh mắt trông mong của cha câm đã ngăn tất cả đường lui của cô.
Trẻ con đều trông ngóng được đối xử như người lớn, nhưng khi thật biến thành người lớn mới phát hiện, làm “người lớn” hóa ra là một chuyện gian nan biết chừng nào.
Cuối tuần, Lương Tuyết giành ra thời gian nửa ngày đi ăn với bạn cũ, Hồ Điệp dẫn bạn trai mới đến, đó là một chàng trai tướng mạo bình thường nhưng vóc dáng cao ráo, rất biết ăn nói___nghe nói là giáo viên thể dục trường cô ấy, cũng xem như đồng nghiệp.
Cô ngốc này luôn không kháng cự được sức hấp dẫn của người biết ăn nói, ở trước mặt mọi người, Hồ Điệp ôm cánh tay bạn trai lải nhải khen không dứt miệng, ảnh thông minh thế này thông minh thế nọ, cứ như giải Nobel cũng xứng dành cho bạn trai mình.
Cuối cùng tới bản thân anh ta cũng bị cô nói tới mức chịu không nổi phải chạy đi vệ sinh, Hồ Điệp còn đắc ý bổ sung một câu:
- Ảnh là người thông minh thứ hai mình từng gặp.
Thường Lộ Vận hỏi:
- Người thứ nhất là ai?
- Liễu Dung sư phụ chứ ai.
Hồ Điệp dùng ánh mắt sùng bái nhìn Liễu Dung.
Liễu Dung uống hớp nước trái cây:
- Mình áp lực quá đi mất.
Thường Lộ Vận bây giờ đã không còn nhìn ra dáng vẻ châu tròn ngọc sáng thời thanh xuân nữa, không biết có phải vì đến tuổi này những thiếu nữ gầy còm ốm yếu thời thanh xuân đều trở nên đầy đặn hay không, hay vì mấy năm nay cô đi học xa nhà nên tự trở nên thon thả, dù sao cô đã không còn nổi bật giữa những người qua đường nữa.
Nhưng cô vẫn không thể gọi là mỹ nhân, thậm chí còn chưa trên mức trung bình, chỉ có thể xem là mức phổ thông bình thường, sự thực chứng minh, câu “gầy sẽ biến thành đại mỹ nữ” là vớ vẩn. Chỉ khi cô ngồi đó, trên người tự nhiên toát ra một loại khí chất trầm mặc và an tĩnh, mới khiến người ta cảm thấy đây là một cô gái khá thoải mái.
Hồ Điệp hỏi:
- Đúng rồi Thường gầy, dạo này cậu bận gì à? Mình nghe mẹ cậu nói cậu không ra khỏi cửa?
Thường Lộ Vận nói:
- Mình đang chuẩn bị xin du học, ngày nào cũng lên forum tra tư liệu về các giáo sư đại học, mỗi lần ngồi là mấy tiếng đồng hồ, mình sắp tọa hóa (1) đến nơi rồi.
(1) Tọa hóa: từ trong Phật giáo, nghĩa là ngồi và chết trong tư thế ngay ngắn, thanh thản.
Liễu Dung hỏi:
- Sao không tìm chỗ môi giới?
- Mấy chỗ đó lo một người hết mấy vạn, không đáng, chừng này tuổi rồi mà xin nhập học cũng phải nhờ giúp đỡ, sau này ra đời mình còn muốn sống không đây?
Thường Lộ Vận:
- Vả lại, chuyện này nhờ người khác mình cũng không yên tâm____Liễu Dung, cậu xin không? Mình cảm thấy với lý lịch của cậu thì xin vào một trường nổi tiếng hẳn không thành vấn đề.
Lương Túc lén hung hăng nhìn Thường Lộ Vận, thầm nhủ chó săn tư bản chủ nghĩa này, tự mình muốn đi nước ngoài thì đi đi, còn có ý đồ lôi kéo người nhà người khác đi cùng, đúng là tâm địa khó lường.
Liễu Dung lắc đầu:
- Trước đây mình có ý này, cũng từng thu thập thông tin một thời gian, nhưng mấy ngày nay chợt không muốn nữa.
- Tại sao?
Lương Túc bỉ ổi nhanh mồm nhanh miệng:
- Cô giáo Liễu bắt đầu biên soạn sách dạy học rồi, còn đi học gì nữa? Quá trẻ con.
Liễu Dung cười híp mắt véo đùi anh một cái.
- Thật hay giả?
Liễu Dung nói:
- Mấy nay mình thấy du học không vui, kiếm tiền từ mấy người định du học như các cậu tương đối thích hợp với mình hơn. Dạo này mình đang cùng thầy Chu soạn tài liệu giảng dạy___chủ yếu là thầy soạn, mình đi theo học hỏi, mình thấy thầy làm rất tốt, hôm đó mình bàn với thầy mở rộng cơ cấu môi giới du học thì tốt hơn, trước đây thầy cũng quen biết không ít người bên mảng này, mình ké một chân, kiếm ít tiền rồi hẵng tính.
Lương Túc gật đầu:
- Đến lúc đó toàn nhờ bà chủ Liễu thưởng cho bát cơm ăn.
Liễu Dung nghiêm túc nói:
- Tất nhiên, yên tâm, công việc bưng trà rót nước chừa hết lại cho anh.
Hồ Điệp gõ đĩa, đưa tay bá cổ Lương Tuyết:
- Tôi nói hai người đủ chưa vậy? Thảo luận vấn đề cao cấp như vậy trước mặt bá tánh bình dân tụi tôi là rắp tâm muốn chúng tôi ganh tị thèm khát hả? Có ý đồ gì đây?
Lương Tuyết lẳng lặng ăn, miễn cưỡng cười phối hợp với Hồ Điệp.
Cô chợt cảm thấy hôm nay mình không nên tới, bữa cơm này ăn như nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi, các bạn học từng cùng nhau thảo luận thành tích học tập và tám chuyện linh tinh hóa ra đều đã đi những con đường khác nhau, cô giật mình phát hiện, những bạn từng ngồi chung lớp học với cô rồi mai đây sẽ trở thành tinh anh, rùa biển, địa chủ, danh nhân, cách cô càng lúc càng xa.
Trên đời có... đủ loại người.
Hồ Điệp lại không biết xấu hổ ôm tay bạn trai nói muốn lén kết hôn, Liễu Dung trêu câu gì đó, mọi người cười phá lên, Lương Tuyết cũng hé môi cười nhưng không biết mình đang cười gì.
Không hề biết.
Xếp thời gian nhiều lần đều bị Lương Tuyết từ chối, cô lúc nào cũng bận, cứ như bận hơn cả thủ tướng quốc gia một năm bốn mùa đều phải ngồi máy bay trên nền trời Tổ quốc vậy, không có thời gian rảnh, không có thời gian giải trí, không có chủ nhật, không có ngày nghỉ lễ theo quy định pháp luật.
Cô giống như biến thành một con quay đầu to chân nhỏ, ngày ngày sáng mở mắt là bị ép không ngóc đầu lên nổi bởi hai chữ: tăng ca.
Bảng biểu làm chưa xong, vô số chuyện vặt vãnh tùm lum làm chưa xong.
Mỗi ngày sau khi rửa mặt, cô cầm một ổ bánh mì khó ăn và một chai nước khoáng cùng mọi người mắt nhập nhèm buồn ngủ lạnh lùng chen chúc giờ cao điểm, ở đoạn đường đông nhất, người trên tàu điện ngầm đã không còn kề vai sát cánh nữa mà dính chặt lấy nhau hoặc bị đẩy dính lên cửa, chân không thể rời mặt đất vì hễ giở chân lên là sẽ không thể đặt xuống.
Thành phố này như một gã béo thừa dinh dưỡng, óc to bụng phệ, máu dính sền sệt không chảy được, nhưng nó vẫn liều mạng hấp thu dinh dưỡng, mỗi ngày đều có những người đeo ba lô cầm dù, mang theo giấc mơ từ bốn phương tám hướng đổ về. Họ để giấc mơ ở lại, trở thành chất dinh dưỡng bị thành phố tham lam này cướp đoạt, khiến máu của nó càng thêm sền sệt và trì trệ.
Đôi lúc Lương Tuyết lo lắng nó cứ thế hết ngày này qua ngày khác sẽ có ngày bị căng nứt, nhưng không, mạch máu của nó càng ngày càng bành trướng, lộ ra mạng lưới xấu xí dưới da, chuyển sang màu tím, rồi từ tím chuyển sang xám.
Chỉ có lúc này, Lương Tuyết mới khó chịu và mờ mịt nghĩ, cả đời mình sẽ trôi qua như vậy ư? Song, dường như suy nghĩ miên man như vậy cũng là tham vọng xa vời, từ lúc quẹt thẻ vào công ty, cô lại bắt đầu một ngày làm việc không ngừng nghỉ.
Quản lý Triệu nói:
- Tiểu Lương, em giúp chị một việc nhé? Em có thể đối chiếu bảng báo cáo sản phẩm hôm qua giúp chị không?
Quản lý Triệu:
- Tiểu Lương, bên chị bận không dứt tay được, em giúp chị đưa văn kiện cho giám đốc Lý được không? Chị nói em nghe nè, hôm qua giám đốc Lý khen em với chị đấy, nói bây giờ người trẻ tuổi thật thà, có năng lực lại hiểu biết như em ít lắm, nhất định phải giữ em lại lâu dài, công ty chúng ta thiếu nhất chính là nhân tài như em.
Chị Hoàng:
- Tiểu Lương, em làm giúp chị ppt cuộc họp sáng mai nhé? Chị thấy cái lần trước em làm giúp chị Triệu rồi, sao lại đẹp đến vậy được chứ?
Anh Tôn:
- Tiểu Lương, có tài liệu anh viết không được, ôi, lãnh đạo ép dữ quá, áp lực lớn đến mức em nhìn đi, mặt anh bủng hết ra nè... anh nghe chị Triệu nói em tốt nghiệp đại học tuyến 1, học giỏi như vậy thì viết chút xíu này không tính là gì nhỉ? Xong sẽ đãi em ăn kem, tha hồ gọi.
Lương Tuyết luôn cảm thấy, quản lý Triệu tốt với cô như vậy, nói chuyện như móc tim móc phổi, tuy miệng mồm hơi nát nhưng quả thực chân thành, vả lại người ta nhiều kinh nghiệm, cấp bậc cao, bảo mình giúp đỡ, mình sao tiện từ chối?
Việc của người khác cô cũng không tiện không giúp, nếu không lập tức sẽ có người bóng gió:
- Ôi chao, chị Triệu nhìn đi, vẫn là mặt mũi chị lớn, chị cho em mượn người của chị lát nhé, em van lạy chị đấy!
Lương Tuyết không biết từ khi nào mình đã bị gắn mác “người của quản lý Triệu”, mãi đến một buổi trưa nọ, cô vì chưa làm xong chuyện nên chưa đi ăn trưa, thực quá mệt mỏi nên mới vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt thì nghe mấy người trong văn phòng tán gẫu.
Giọng nữ chói tai cay nghiệt:
- Tôi nói mọi người hay, người trẻ bây giờ í mà, khác tụi mình hồi xưa lắm, ai nấy đều tinh ranh cả, vừa vào công ty là biết phải nịnh bợ ai, đeo bám ai, chậc chậc, cô xem...
Sau đó chị ta cố ép giọng xuống:
- Nhìn cái nhỏ Lương Tuyết đó, ra vẻ ngoan hơn ai hết trọi, cả ngày bám đít Triệu Hồng Ngọc, người ta thanh cao lắm, đại học trọng điểm cơ mà!
Lương Tuyết nghe họ cười khúc khích, cô dừng bước trước cửa văn phòng, đầu óc gần như trống rỗng.
Lại có một người nói:
- Phải đấy, quản lý Triệu bảo cô ta làm chút chuyện, cô ta đồng ý rất ư là sảng khoái, còn hôm bữa tôi cũng bảo cô ta làm ít thứ thì, ôi dào, gọi là làm khó dễ, “hôm nay em thật sự mệt lắm, buổi tối cha em đi bệnh viện tái khám, em phải về sớm”, đã thời buổi nào rồi còn lôi chuyện cha mẹ bệnh ra để nói chứ, nhà ai mà chẳng có chuyện? Chó nhà tôi còn ở trong bệnh viện thú y kia kìa.
Bên cạnh có người khuyên:
- Được rồi được rồi, tức với loại người đó làm gì?
Loại người đó... là loại người nào?
Lương Tuyết đưa tay định đẩy cánh cửa khép hờ ra, cô muốn hỏi họ, nhưng đầu ngón tay đụng vào cửa lại rụt về, cô bỗng xoay người sải bước rời đi, quay lại nhà vệ sinh, trong gương chiếu ra gương mặt trắng bệch của cô, buổi sáng cô dậy gấp nên thoa phấn không đều, dưới ánh đèn lộ ra từng mảng từng mảng, vô cùng buồn cười.
Tôi là loại người nào?
Lương Tuyết cúi đầu, chợt cười ra tiếng.
Cô gái dũng mãnh mấy năm trước từng vì một câu nói mà xách cây lau nhà đánh nhau với mấy nam sinh bên đường đã trở nên ngay cả một câu cũng không dám hỏi.
Cô từng là một anh hùng, bộ đồ công sở rụt rè này đã biến cô thành người nhu nhược, tại sao lại thành như vậy chứ?
Lương Tuyết lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Túc, bên kia vừa bắt máy, cô liền ngồi xổm bên bồn rửa tay rấm rức khóc.
Cô hỏi:
- Rốt cuộc em sai ở đâu? Em đắc tội họ chỗ nào? Em có gì không tốt thì nói em một tiếng để em sửa không được sao?
Nước mắt lúc nhỏ chưa kịp khóc giờ đây tuôn bù lại.
Con người tại sao phải sống? Sống thế này có gì vui? Chịu khổ nhiều đến vậy vẫn không thể khổ tận cam lai, cuộc đời ngắn ngủi đến vậy, chỉ có một chữ “khổ” trên thế giới nhưng lại đa dạng như thế, cứ như cả đời mỗi ngày thay một dạng để chịu cũng chịu không hết.
Lương Túc trầm mặc hồi lâu, nói với cô:
- Thực không muốn làm thì đừng làm nữa? Về anh lại nghĩ cách tìm việc khác cho em.
Một câu này của Lương Túc làm Lương Tuyết không nói được gì tiếp, cô nhớ đến dáng vẻ người cha câm của cô vui vẻ huơ tay múa chân vào hôm cô chính thức tuyên bố đã tìm được việc. Con cái thi đậu đại học, chứng tỏ nó có tiền đồ, nhưng đậu đại học và tìm được việc có ý nghĩa khác nhau, tìm được việc chính là đã thành người lớn.
Là một tiêu chí quan trọng của người trưởng thành.
Cha câm khó khăn phát ra tiếng “a a” trong cổ họng, huơ tay múa chân nói cho cô biết, là phải làm thật tốt, phải nghe lời lãnh đạo, đừng gây phiền hà cho người khác, phải chịu khó, phải chăm chỉ nỗ lực, đừng để người ta bới móc...
Lương Tuyết miễn cưỡng dằn xuống tâm trạng, nói hai câu rồi cúp máy Lương Túc, lau khô mắt.
Cô không có quyền tùy hứng. Lương Tuyết nghĩ, giội nước lạnh lên mặt, lấy túi trang điểm nhỏ ra trang điểm lại, tinh tế che đi vành mắt đỏ hồng, ánh mắt trông mong của cha câm đã ngăn tất cả đường lui của cô.
Trẻ con đều trông ngóng được đối xử như người lớn, nhưng khi thật biến thành người lớn mới phát hiện, làm “người lớn” hóa ra là một chuyện gian nan biết chừng nào.
Cuối tuần, Lương Tuyết giành ra thời gian nửa ngày đi ăn với bạn cũ, Hồ Điệp dẫn bạn trai mới đến, đó là một chàng trai tướng mạo bình thường nhưng vóc dáng cao ráo, rất biết ăn nói___nghe nói là giáo viên thể dục trường cô ấy, cũng xem như đồng nghiệp.
Cô ngốc này luôn không kháng cự được sức hấp dẫn của người biết ăn nói, ở trước mặt mọi người, Hồ Điệp ôm cánh tay bạn trai lải nhải khen không dứt miệng, ảnh thông minh thế này thông minh thế nọ, cứ như giải Nobel cũng xứng dành cho bạn trai mình.
Cuối cùng tới bản thân anh ta cũng bị cô nói tới mức chịu không nổi phải chạy đi vệ sinh, Hồ Điệp còn đắc ý bổ sung một câu:
- Ảnh là người thông minh thứ hai mình từng gặp.
Thường Lộ Vận hỏi:
- Người thứ nhất là ai?
- Liễu Dung sư phụ chứ ai.
Hồ Điệp dùng ánh mắt sùng bái nhìn Liễu Dung.
Liễu Dung uống hớp nước trái cây:
- Mình áp lực quá đi mất.
Thường Lộ Vận bây giờ đã không còn nhìn ra dáng vẻ châu tròn ngọc sáng thời thanh xuân nữa, không biết có phải vì đến tuổi này những thiếu nữ gầy còm ốm yếu thời thanh xuân đều trở nên đầy đặn hay không, hay vì mấy năm nay cô đi học xa nhà nên tự trở nên thon thả, dù sao cô đã không còn nổi bật giữa những người qua đường nữa.
Nhưng cô vẫn không thể gọi là mỹ nhân, thậm chí còn chưa trên mức trung bình, chỉ có thể xem là mức phổ thông bình thường, sự thực chứng minh, câu “gầy sẽ biến thành đại mỹ nữ” là vớ vẩn. Chỉ khi cô ngồi đó, trên người tự nhiên toát ra một loại khí chất trầm mặc và an tĩnh, mới khiến người ta cảm thấy đây là một cô gái khá thoải mái.
Hồ Điệp hỏi:
- Đúng rồi Thường gầy, dạo này cậu bận gì à? Mình nghe mẹ cậu nói cậu không ra khỏi cửa?
Thường Lộ Vận nói:
- Mình đang chuẩn bị xin du học, ngày nào cũng lên forum tra tư liệu về các giáo sư đại học, mỗi lần ngồi là mấy tiếng đồng hồ, mình sắp tọa hóa (1) đến nơi rồi.
(1) Tọa hóa: từ trong Phật giáo, nghĩa là ngồi và chết trong tư thế ngay ngắn, thanh thản.
Liễu Dung hỏi:
- Sao không tìm chỗ môi giới?
- Mấy chỗ đó lo một người hết mấy vạn, không đáng, chừng này tuổi rồi mà xin nhập học cũng phải nhờ giúp đỡ, sau này ra đời mình còn muốn sống không đây?
Thường Lộ Vận:
- Vả lại, chuyện này nhờ người khác mình cũng không yên tâm____Liễu Dung, cậu xin không? Mình cảm thấy với lý lịch của cậu thì xin vào một trường nổi tiếng hẳn không thành vấn đề.
Lương Túc lén hung hăng nhìn Thường Lộ Vận, thầm nhủ chó săn tư bản chủ nghĩa này, tự mình muốn đi nước ngoài thì đi đi, còn có ý đồ lôi kéo người nhà người khác đi cùng, đúng là tâm địa khó lường.
Liễu Dung lắc đầu:
- Trước đây mình có ý này, cũng từng thu thập thông tin một thời gian, nhưng mấy ngày nay chợt không muốn nữa.
- Tại sao?
Lương Túc bỉ ổi nhanh mồm nhanh miệng:
- Cô giáo Liễu bắt đầu biên soạn sách dạy học rồi, còn đi học gì nữa? Quá trẻ con.
Liễu Dung cười híp mắt véo đùi anh một cái.
- Thật hay giả?
Liễu Dung nói:
- Mấy nay mình thấy du học không vui, kiếm tiền từ mấy người định du học như các cậu tương đối thích hợp với mình hơn. Dạo này mình đang cùng thầy Chu soạn tài liệu giảng dạy___chủ yếu là thầy soạn, mình đi theo học hỏi, mình thấy thầy làm rất tốt, hôm đó mình bàn với thầy mở rộng cơ cấu môi giới du học thì tốt hơn, trước đây thầy cũng quen biết không ít người bên mảng này, mình ké một chân, kiếm ít tiền rồi hẵng tính.
Lương Túc gật đầu:
- Đến lúc đó toàn nhờ bà chủ Liễu thưởng cho bát cơm ăn.
Liễu Dung nghiêm túc nói:
- Tất nhiên, yên tâm, công việc bưng trà rót nước chừa hết lại cho anh.
Hồ Điệp gõ đĩa, đưa tay bá cổ Lương Tuyết:
- Tôi nói hai người đủ chưa vậy? Thảo luận vấn đề cao cấp như vậy trước mặt bá tánh bình dân tụi tôi là rắp tâm muốn chúng tôi ganh tị thèm khát hả? Có ý đồ gì đây?
Lương Tuyết lẳng lặng ăn, miễn cưỡng cười phối hợp với Hồ Điệp.
Cô chợt cảm thấy hôm nay mình không nên tới, bữa cơm này ăn như nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi, các bạn học từng cùng nhau thảo luận thành tích học tập và tám chuyện linh tinh hóa ra đều đã đi những con đường khác nhau, cô giật mình phát hiện, những bạn từng ngồi chung lớp học với cô rồi mai đây sẽ trở thành tinh anh, rùa biển, địa chủ, danh nhân, cách cô càng lúc càng xa.
Trên đời có... đủ loại người.
Hồ Điệp lại không biết xấu hổ ôm tay bạn trai nói muốn lén kết hôn, Liễu Dung trêu câu gì đó, mọi người cười phá lên, Lương Tuyết cũng hé môi cười nhưng không biết mình đang cười gì.
Không hề biết.
Bình luận facebook