Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Sau đó, cha Hồ Điệp thông qua các mối quan hệ của mình tìm cho cô một công việc dạy múa ở một trường tiểu học tư nhân địa phương. Cô gái vừa dị hợm vừa không đáng tin này cứ thế ma xui quỷ khiến trở thành nhà giáo nhân dân.
Công bằng mà nói, tố chất chuyên ngành của Hồ Điệp rất được, học nghệ thuật lại là việc cô yêu thích, cũng gắng sức chịu khó, ngoại hình xinh đẹp cộng thêm tuổi trẻ, khá có tiếng nói chung với bọn trẻ trưởng thành sớm chưa gì đã khinh thường quốc tế thiếu nhi, đua đòi lễ tình nhân. Cha cô tuy không tính là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng cũng có chút quan hệ ở địa phương, cứ thế mà dàn xếp được.
Công việc hàng ngày của cô rất nhẹ nhàng, cô không dạy môn chính, không cần chấm bài tập, không cần lo vấn đề thành tích, cả tuần chỉ dạy hai tiết âm nhạc cho hai lớp từ lớp 3 trở xuống, và mỗi thứ ba sẽ dạy “thêm” một tiếng cho hoạt động huấn luyện đội múa của bốn trường, lương tháng tuy không nhiều nhưng cũng tàm tạm.
Trong thị trường xem mắt, kiểu cô gái như vậy vô cùng đắt giá, công việc ổn định, thiết thực, không cần ngày ngày liều mạng tăng ca không lo việc gia đình như các cô gái văn phòng trong thành phố, bình thường ở chung với trẻ con, đủ thấy tâm địa thiện lương, giàu lòng yêu thương, vả lại còn xinh đẹp, tuy gia đình không mỹ mãn nhưng cha mẹ đều có tiền, thế là Hồ Điệp phát hiện, giá thị trường của mình thời trung học lại quay về.
Thực ra trong lòng cô rất mờ mịt, thầm nghĩ mình vẫn là mình đó, sao chênh lệch giữa khi một mình ở bên ngoài và khi về nhà lại lớn đến vậy?
Hồ Điệp tiu nghỉu nghĩ, hóa ra mình là người không có bản lĩnh.
Cô trở nên thành thực, mùa hè năm nay sau khi được nghỉ, mấy người ra ngoài đi học cũng lục tục quay về, Liễu Dung giao ra bảng điểm mới, cuối cùng toại nguyện thông qua mối quan hệ của dì phụ huynh mà được đứng trên bục giảng “tìm nền tảng học ngoại ngữ”.
Tiết đầu tiên của Liễu Dung là tiết reading trình độ BEC (1) trung cấp, nội dung bài học về cơ bản là không có độ khó gì, nhưng mọi người đều biết... nội dung reading của tiếng Anh thương mại Cambridge thực vô cùng tẻ nhạt, dù “học sinh” có lớn có nhỏ, không ít người là người trưởng thành, nhưng giảng bài reading vô cùng có thể khiến người ta buồn ngủ.
(1) BEC: Business English Certificate - chứng chỉ tiếng Anh thương mại.
Liễu Dung chuẩn bị cho tiết dạy này rất lâu, phải cổ vũ tinh thần lúc mọi người bắt đầu mất tập trung thế nào, đan cài vài mẩu chuyện thú vị vào ra sao, suy rộng ra cách dùng thế nào__đương nhiên, quan trọng nhất là, giữa những đề tài thú vị muôn màu muôn vẻ, làm thế nào để nhét kỹ năng trọng tâm tẻ nhạt vào đầu những người này.
Cô bức thiết muốn làm gì đó__trước đây cô chưa bao giờ có suy nghĩ này, dù là năm xưa lúc thi đại học xong, cô ra ngoài làm thêm cũng chỉ với tâm tư cho vui là nhiều hơn, chứ chưa từng khát vọng độc lập như bây giờ.
Độc lập về nhân cách, độc lập về kinh tế.
Tối ngày đầu tiên đi dạy, cha mẹ Liễu Dung đặc biệt mua cho cô một túi to cổ vịt xông khói, gọi là “ăn gì bổ nấy”. Trừ bản thân cô, cả nhà đều căng thẳng như thể không phải cô nghỉ hè ra ngoài làm việc mà là lên chiến trường thi đại học lần nữa.
Buổi tối cô vốn định ôn tập lại giáo án vài lần, ai ngờ hết người này tới người nọ gọi điện thoại, cứ như đường dây nóng vậy, không biết làm sao mà họ có được tin tức, đặc biệt là Hồ Điệp, tự cho mình với thân phận “người từng trải” truyền thụ lại kinh nghiệm dạy học, Liễu Dung nhìn đồng hồ, phát hiện gần nửa tiếng rồi mà vị mỹ nữ tỷ tỷ này vẫn chưa có ý định ngậm miệng, bèn nói một câu:
- Được rồi, mình đâu phải chưa đi dạy bao giờ đâu, mình từng đi dạy trong vùng núi kìa.
Uy lực của câu này thực có thể so với đại sát khí, cha Liễu Dung vốn vờ như không có chuyện gì bưng tách trà xem ti vi, tách trà cứng đờ bên miệng, mẹ Liễu Dung vốn đang chơi game chim cánh cụt trên máy vi tính, mãi chưa bấm nút start, bị người ta đá ra khỏi phòng.
Hồ Điệp yên lặng hồi lâu, bộ não quá phẳng của cô nàng không nghĩ ra phải trả lời câu này thế nào, ấp a ấp úng, tưởng mình khơi dậy chuyện đau lòng của người khác, vô cùng sầu não đáp:
- A... ha ha, vậy thì tốt vậy thì tốt, hôm nay mặt trời to quá, mẹ mình gọi mình ra ngắm trăng, cố lên, mình cúp máy đây, bye bye.
Liễu Dung nhướng mày, nghe tiếng tút tút do bên kia hốt hoảng cúp máy vang lên, cô chớp chớp cmắt, không kìm được bật cười.
Cô chợt cảm thấy mình cũng không phải quá bất hạnh, ít nhất khi bản thân chưa cảm thấy gì thì đã có người thân và bạn bè vì một câu nói tùy tiện mà sốt sắng.
Kỳ thực đôi lúc người ta cảm thấy rất bất hạnh có một phần nguyên nhân vì cảm thấy thứ mình mất đi quá quan trọng, còn thứ mình sở hữu lại quá hiển nhiên, dường như bản thân từ “sở hữu” bất kể gắn với thứ gì cũng khiến giá trị thứ đó hạ xuống nhiều lần.
Đầu rơi mất chẳng qua để lại sẹo to bằng cái tô thôi mà, huống gì cô còn sống.
Sau đó... hôm sau, Liễu Dung kinh ngạc phát hiện, trong số “học sinh” của cô có một người vô cùng quen thuộc. Lương Túc ngồi ở hàng đầu tiên, tay lật quyển sách tài liệu học tập, toét miệng với cô, khoe hàng răng trắng, cười ngây ngô.
Liễu Dung ngẩng đầu nhìn trần phòng học trắng như tuyết, thật muốn cầm quyển sách trên tay đập vào mặt người nào đó.
Tôi không thể tự lo liệu cuộc sống của mình đến vậy sao? Có phải ngay cả tôi đi vệ sinh cũng cần có người theo không? Liễu Dung tức tối nghĩ, sau đó không kìm được lại nhìn Lương Túc, Lương Túc giống như khán giả trong thính phòng xem tiết mục cuối năm thình lình bị camera quét tới, ngồi nghiêm chỉnh nở nụ cười như chúc Tết nhân dân cả nước.
Lòng Liễu Dung ê ẩm, chợt cảm thấy hơi có lỗi với anh. Cô cong khóe mắt cười với anh, Lương Túc lập tức xuân về hoa nở.
Tiết đầu tiên cô Liễu dạy rất viên mãn, lúc cô bảo tan lớp, không biết là ai dẫn đầu, cả lớp chợt đứng dậy ngay chỗ ngồi, cùng vỗ tay.
Liễu Dung nghiêng ngả vịn chân giả đứng dậy, đỡ bàn, nghiêm túc cúi chào với những người vỗ tay cho mình.
Lương Túc thản nhiên chạy lên bục giảng, đỡ cô ngồi lại vào xe lăn, đẩy cô chậm rãi ra khỏi phòng học.
Mùa hè này, Lương Tuyết cũng tốt nghiệp, thành một người mới bước vào xã hội.
Cô mặc vest do anh họ tài trợ, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái, nhìn mình trang phục hoàn chỉnh trong gương cũng sắp không nhận ra. Cô vào làm trong một công ty tư nhân quy mô không lớn, thành một viên chức nhỏ.
Đa số người làm việc văn phòng trong công ty này là phụ nữ, ngày đầu tiên người của bộ phận nhân sự dẫn cô tới ra mắt, mọi người nhiệt tình bày tỏ hoan nghênh người mới rồi không ai để ý tới cô nữa__ai cũng đều rất bận.
Đột nhiên gia nhập vào tổ chức mới, Lương Tuyết hơi luống cuống tay chân, cô phát hiện nơi này không giống với công ty trước đây cô thực tập lắm, mỗi công ty đều có văn hóa riêng, có công ty tương đối đoàn kết, nhân viên trao đổi qua lại nhiều, cũng có công ty khá lạnh nhạt___thật không may, cô lại rơi vào trường hợp sau.
Lương Tuyết nhớ Lương Túc từng dặn cô, đến nơi mới phải hiểu chuyện, nói ít, làm nhiều, chịu khó, biết quan sát, nhìn xem nước nơi này sâu cạn.
Lương Tuyết ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc của mình suốt buổi sáng, không có lấy một người qua bắt chuyện với cô, đến mùa bận, ai nấy đều chạy như bay, điện thoại trên bàn vang liên tục, nhiều lần Lương Tuyết muốn chủ động tìm người trò chuyện, nhưng lần nào cũng chưa kịp mở miệng thì hoặc là đối phương bị chuyện khác gọi đi, hoặc là nhìn nhanh cô một cái rồi bỏ lại một câu qua loa:
- Em gái chờ nhé, đợi chị làm xong cái này sẽ trò chuyện với em sau.
Cô vốn không biết giao thiệp với người ta như Lương Túc, chỉ có thể lẻ loi ngồi trong góc không có chuyện gì làm, chợt cảm thấy hơi mờ mịt.
Mãi đến khi sắp hết giờ làm, quản lý bộ phận của cô mới vỗ trán, nói như vô cùng ảo não:
- A, Tiểu Lương! Em xem trí nhớ chị này, quên mất tiêu em, xin lỗi nha, thực ngại quá, sắp cuối tháng, lãnh đạo giục dữ quá, cả đống bảng biểu cần xử lý.
Lương Tuyết bị bỏ rơi cả ngày bỗng được chiều mà lo, vội vàng bày tỏ là mình không hề để tâm.
Quản lý họ Triệu, là một người phụ nữ chuyên nghiệp hơn 30 tuổi, tóc vấn cao, tròng trắng mắt hơi nhiều, trông hung dữ, nhưng trò chuyện lại rất vui vẻ thân thiện. Chị ta nhiệt tình bắt chuyện với Lương Tuyết, sự xuất hiện của chị ta như cọng cỏ cứu mạng, bất kỳ ai bị bỏ rơi ngồi bất động trên ghế cả ngày, tinh thần đều không quá phấn khởi, huống hồ Lương Tuyết chỉ là một cô bé mới ra đời.
Cô từ nôn nóng bất an ban đầu đã biến thành hoài nghi___mình thích hợp với nơi này sao? Mình làm việc ở đây không sao chứ?
Văn phòng như một chiếc lồng trong suốt, yếu ớt như đẩy nhẹ một cái là vỡ, nhưng khi cô muốn vào lại luôn bị nó lạnh lùng đẩy ra.
Cô đối với quản lý Triệu... sinh ra trường hợp chim non, giống như cô đang thấp thỏm run rẩy bước đi trên con đường nghề nghiệp sâu không thấy đáy, mà chị cả hiền lành ấy lại chìa bàn tay thân thiện với cô.
Trùng hợp là nơi họ ở rất gần nhau, quản lý Triệu liền chủ động muốn cùng cô đi chung một đoạn đường, chỉ dăm ba câu, Lương Tuyết đã bất giác khai hết hoàn cảnh gia đình và hoàn cảnh giáo dục của mình.
Quản lý Triệu cười tít mắt nhìn cô:
- Tốt nghiệp đại học tuyến 1 à, ôi, chị Triệu không bằng lớp trẻ các em rồi, thi cử với các em đều vô cùng dễ đúng không? Tương lai tiền đồ xán lạn nhỉ.
Lương Tuyết khựng lại, lúc này mới nhận ra mình nói quá nhiều:
- Không... không có gì đâu ạ, em học cũng không phải trường chuyên trường điểm, cả ngày cứ hồ đồ trôi qua, kỳ thực không biết gì cả, không bằng kinh nghiệm xã hội như các chị.
Quản lý Triệu liền thuận theo:
- Miệng ngọt quá, em đấy, cứ đàng hoàng theo chị Triệu làm trong công ty, em xem, em vừa xinh đẹp vừa học cao, tương lai tiền đồ vô hạn nè.
Lương Tuyết luôn miệng đáp ứng:
- Dạ, chắc chắn ạ.
Sau ngày đó, bất kể là ăn cơm trưa hay nghỉ uống trà chiều, họp hành hay hoạt động tập thể mỗi chiều thứ ba của công ty, quản lý Triệu đều thích lôi Lương Tuyết theo làm chung, trực tiếp khiến Lương Tuyết không làm thân được với người khác, thời gian dài, dù quản lý Triệu không tìm cô, cô cũng quen đi theo chị ta.
Lúc này, Lương Tuyết vẫn rất hồ đồ, không biết bản thân đã bị cuốn vào “chính trị văn phòng” trong truyền thuyết.
Công bằng mà nói, tố chất chuyên ngành của Hồ Điệp rất được, học nghệ thuật lại là việc cô yêu thích, cũng gắng sức chịu khó, ngoại hình xinh đẹp cộng thêm tuổi trẻ, khá có tiếng nói chung với bọn trẻ trưởng thành sớm chưa gì đã khinh thường quốc tế thiếu nhi, đua đòi lễ tình nhân. Cha cô tuy không tính là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng cũng có chút quan hệ ở địa phương, cứ thế mà dàn xếp được.
Công việc hàng ngày của cô rất nhẹ nhàng, cô không dạy môn chính, không cần chấm bài tập, không cần lo vấn đề thành tích, cả tuần chỉ dạy hai tiết âm nhạc cho hai lớp từ lớp 3 trở xuống, và mỗi thứ ba sẽ dạy “thêm” một tiếng cho hoạt động huấn luyện đội múa của bốn trường, lương tháng tuy không nhiều nhưng cũng tàm tạm.
Trong thị trường xem mắt, kiểu cô gái như vậy vô cùng đắt giá, công việc ổn định, thiết thực, không cần ngày ngày liều mạng tăng ca không lo việc gia đình như các cô gái văn phòng trong thành phố, bình thường ở chung với trẻ con, đủ thấy tâm địa thiện lương, giàu lòng yêu thương, vả lại còn xinh đẹp, tuy gia đình không mỹ mãn nhưng cha mẹ đều có tiền, thế là Hồ Điệp phát hiện, giá thị trường của mình thời trung học lại quay về.
Thực ra trong lòng cô rất mờ mịt, thầm nghĩ mình vẫn là mình đó, sao chênh lệch giữa khi một mình ở bên ngoài và khi về nhà lại lớn đến vậy?
Hồ Điệp tiu nghỉu nghĩ, hóa ra mình là người không có bản lĩnh.
Cô trở nên thành thực, mùa hè năm nay sau khi được nghỉ, mấy người ra ngoài đi học cũng lục tục quay về, Liễu Dung giao ra bảng điểm mới, cuối cùng toại nguyện thông qua mối quan hệ của dì phụ huynh mà được đứng trên bục giảng “tìm nền tảng học ngoại ngữ”.
Tiết đầu tiên của Liễu Dung là tiết reading trình độ BEC (1) trung cấp, nội dung bài học về cơ bản là không có độ khó gì, nhưng mọi người đều biết... nội dung reading của tiếng Anh thương mại Cambridge thực vô cùng tẻ nhạt, dù “học sinh” có lớn có nhỏ, không ít người là người trưởng thành, nhưng giảng bài reading vô cùng có thể khiến người ta buồn ngủ.
(1) BEC: Business English Certificate - chứng chỉ tiếng Anh thương mại.
Liễu Dung chuẩn bị cho tiết dạy này rất lâu, phải cổ vũ tinh thần lúc mọi người bắt đầu mất tập trung thế nào, đan cài vài mẩu chuyện thú vị vào ra sao, suy rộng ra cách dùng thế nào__đương nhiên, quan trọng nhất là, giữa những đề tài thú vị muôn màu muôn vẻ, làm thế nào để nhét kỹ năng trọng tâm tẻ nhạt vào đầu những người này.
Cô bức thiết muốn làm gì đó__trước đây cô chưa bao giờ có suy nghĩ này, dù là năm xưa lúc thi đại học xong, cô ra ngoài làm thêm cũng chỉ với tâm tư cho vui là nhiều hơn, chứ chưa từng khát vọng độc lập như bây giờ.
Độc lập về nhân cách, độc lập về kinh tế.
Tối ngày đầu tiên đi dạy, cha mẹ Liễu Dung đặc biệt mua cho cô một túi to cổ vịt xông khói, gọi là “ăn gì bổ nấy”. Trừ bản thân cô, cả nhà đều căng thẳng như thể không phải cô nghỉ hè ra ngoài làm việc mà là lên chiến trường thi đại học lần nữa.
Buổi tối cô vốn định ôn tập lại giáo án vài lần, ai ngờ hết người này tới người nọ gọi điện thoại, cứ như đường dây nóng vậy, không biết làm sao mà họ có được tin tức, đặc biệt là Hồ Điệp, tự cho mình với thân phận “người từng trải” truyền thụ lại kinh nghiệm dạy học, Liễu Dung nhìn đồng hồ, phát hiện gần nửa tiếng rồi mà vị mỹ nữ tỷ tỷ này vẫn chưa có ý định ngậm miệng, bèn nói một câu:
- Được rồi, mình đâu phải chưa đi dạy bao giờ đâu, mình từng đi dạy trong vùng núi kìa.
Uy lực của câu này thực có thể so với đại sát khí, cha Liễu Dung vốn vờ như không có chuyện gì bưng tách trà xem ti vi, tách trà cứng đờ bên miệng, mẹ Liễu Dung vốn đang chơi game chim cánh cụt trên máy vi tính, mãi chưa bấm nút start, bị người ta đá ra khỏi phòng.
Hồ Điệp yên lặng hồi lâu, bộ não quá phẳng của cô nàng không nghĩ ra phải trả lời câu này thế nào, ấp a ấp úng, tưởng mình khơi dậy chuyện đau lòng của người khác, vô cùng sầu não đáp:
- A... ha ha, vậy thì tốt vậy thì tốt, hôm nay mặt trời to quá, mẹ mình gọi mình ra ngắm trăng, cố lên, mình cúp máy đây, bye bye.
Liễu Dung nhướng mày, nghe tiếng tút tút do bên kia hốt hoảng cúp máy vang lên, cô chớp chớp cmắt, không kìm được bật cười.
Cô chợt cảm thấy mình cũng không phải quá bất hạnh, ít nhất khi bản thân chưa cảm thấy gì thì đã có người thân và bạn bè vì một câu nói tùy tiện mà sốt sắng.
Kỳ thực đôi lúc người ta cảm thấy rất bất hạnh có một phần nguyên nhân vì cảm thấy thứ mình mất đi quá quan trọng, còn thứ mình sở hữu lại quá hiển nhiên, dường như bản thân từ “sở hữu” bất kể gắn với thứ gì cũng khiến giá trị thứ đó hạ xuống nhiều lần.
Đầu rơi mất chẳng qua để lại sẹo to bằng cái tô thôi mà, huống gì cô còn sống.
Sau đó... hôm sau, Liễu Dung kinh ngạc phát hiện, trong số “học sinh” của cô có một người vô cùng quen thuộc. Lương Túc ngồi ở hàng đầu tiên, tay lật quyển sách tài liệu học tập, toét miệng với cô, khoe hàng răng trắng, cười ngây ngô.
Liễu Dung ngẩng đầu nhìn trần phòng học trắng như tuyết, thật muốn cầm quyển sách trên tay đập vào mặt người nào đó.
Tôi không thể tự lo liệu cuộc sống của mình đến vậy sao? Có phải ngay cả tôi đi vệ sinh cũng cần có người theo không? Liễu Dung tức tối nghĩ, sau đó không kìm được lại nhìn Lương Túc, Lương Túc giống như khán giả trong thính phòng xem tiết mục cuối năm thình lình bị camera quét tới, ngồi nghiêm chỉnh nở nụ cười như chúc Tết nhân dân cả nước.
Lòng Liễu Dung ê ẩm, chợt cảm thấy hơi có lỗi với anh. Cô cong khóe mắt cười với anh, Lương Túc lập tức xuân về hoa nở.
Tiết đầu tiên cô Liễu dạy rất viên mãn, lúc cô bảo tan lớp, không biết là ai dẫn đầu, cả lớp chợt đứng dậy ngay chỗ ngồi, cùng vỗ tay.
Liễu Dung nghiêng ngả vịn chân giả đứng dậy, đỡ bàn, nghiêm túc cúi chào với những người vỗ tay cho mình.
Lương Túc thản nhiên chạy lên bục giảng, đỡ cô ngồi lại vào xe lăn, đẩy cô chậm rãi ra khỏi phòng học.
Mùa hè này, Lương Tuyết cũng tốt nghiệp, thành một người mới bước vào xã hội.
Cô mặc vest do anh họ tài trợ, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái, nhìn mình trang phục hoàn chỉnh trong gương cũng sắp không nhận ra. Cô vào làm trong một công ty tư nhân quy mô không lớn, thành một viên chức nhỏ.
Đa số người làm việc văn phòng trong công ty này là phụ nữ, ngày đầu tiên người của bộ phận nhân sự dẫn cô tới ra mắt, mọi người nhiệt tình bày tỏ hoan nghênh người mới rồi không ai để ý tới cô nữa__ai cũng đều rất bận.
Đột nhiên gia nhập vào tổ chức mới, Lương Tuyết hơi luống cuống tay chân, cô phát hiện nơi này không giống với công ty trước đây cô thực tập lắm, mỗi công ty đều có văn hóa riêng, có công ty tương đối đoàn kết, nhân viên trao đổi qua lại nhiều, cũng có công ty khá lạnh nhạt___thật không may, cô lại rơi vào trường hợp sau.
Lương Tuyết nhớ Lương Túc từng dặn cô, đến nơi mới phải hiểu chuyện, nói ít, làm nhiều, chịu khó, biết quan sát, nhìn xem nước nơi này sâu cạn.
Lương Tuyết ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc của mình suốt buổi sáng, không có lấy một người qua bắt chuyện với cô, đến mùa bận, ai nấy đều chạy như bay, điện thoại trên bàn vang liên tục, nhiều lần Lương Tuyết muốn chủ động tìm người trò chuyện, nhưng lần nào cũng chưa kịp mở miệng thì hoặc là đối phương bị chuyện khác gọi đi, hoặc là nhìn nhanh cô một cái rồi bỏ lại một câu qua loa:
- Em gái chờ nhé, đợi chị làm xong cái này sẽ trò chuyện với em sau.
Cô vốn không biết giao thiệp với người ta như Lương Túc, chỉ có thể lẻ loi ngồi trong góc không có chuyện gì làm, chợt cảm thấy hơi mờ mịt.
Mãi đến khi sắp hết giờ làm, quản lý bộ phận của cô mới vỗ trán, nói như vô cùng ảo não:
- A, Tiểu Lương! Em xem trí nhớ chị này, quên mất tiêu em, xin lỗi nha, thực ngại quá, sắp cuối tháng, lãnh đạo giục dữ quá, cả đống bảng biểu cần xử lý.
Lương Tuyết bị bỏ rơi cả ngày bỗng được chiều mà lo, vội vàng bày tỏ là mình không hề để tâm.
Quản lý họ Triệu, là một người phụ nữ chuyên nghiệp hơn 30 tuổi, tóc vấn cao, tròng trắng mắt hơi nhiều, trông hung dữ, nhưng trò chuyện lại rất vui vẻ thân thiện. Chị ta nhiệt tình bắt chuyện với Lương Tuyết, sự xuất hiện của chị ta như cọng cỏ cứu mạng, bất kỳ ai bị bỏ rơi ngồi bất động trên ghế cả ngày, tinh thần đều không quá phấn khởi, huống hồ Lương Tuyết chỉ là một cô bé mới ra đời.
Cô từ nôn nóng bất an ban đầu đã biến thành hoài nghi___mình thích hợp với nơi này sao? Mình làm việc ở đây không sao chứ?
Văn phòng như một chiếc lồng trong suốt, yếu ớt như đẩy nhẹ một cái là vỡ, nhưng khi cô muốn vào lại luôn bị nó lạnh lùng đẩy ra.
Cô đối với quản lý Triệu... sinh ra trường hợp chim non, giống như cô đang thấp thỏm run rẩy bước đi trên con đường nghề nghiệp sâu không thấy đáy, mà chị cả hiền lành ấy lại chìa bàn tay thân thiện với cô.
Trùng hợp là nơi họ ở rất gần nhau, quản lý Triệu liền chủ động muốn cùng cô đi chung một đoạn đường, chỉ dăm ba câu, Lương Tuyết đã bất giác khai hết hoàn cảnh gia đình và hoàn cảnh giáo dục của mình.
Quản lý Triệu cười tít mắt nhìn cô:
- Tốt nghiệp đại học tuyến 1 à, ôi, chị Triệu không bằng lớp trẻ các em rồi, thi cử với các em đều vô cùng dễ đúng không? Tương lai tiền đồ xán lạn nhỉ.
Lương Tuyết khựng lại, lúc này mới nhận ra mình nói quá nhiều:
- Không... không có gì đâu ạ, em học cũng không phải trường chuyên trường điểm, cả ngày cứ hồ đồ trôi qua, kỳ thực không biết gì cả, không bằng kinh nghiệm xã hội như các chị.
Quản lý Triệu liền thuận theo:
- Miệng ngọt quá, em đấy, cứ đàng hoàng theo chị Triệu làm trong công ty, em xem, em vừa xinh đẹp vừa học cao, tương lai tiền đồ vô hạn nè.
Lương Tuyết luôn miệng đáp ứng:
- Dạ, chắc chắn ạ.
Sau ngày đó, bất kể là ăn cơm trưa hay nghỉ uống trà chiều, họp hành hay hoạt động tập thể mỗi chiều thứ ba của công ty, quản lý Triệu đều thích lôi Lương Tuyết theo làm chung, trực tiếp khiến Lương Tuyết không làm thân được với người khác, thời gian dài, dù quản lý Triệu không tìm cô, cô cũng quen đi theo chị ta.
Lúc này, Lương Tuyết vẫn rất hồ đồ, không biết bản thân đã bị cuốn vào “chính trị văn phòng” trong truyền thuyết.