Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37: Đêm Thứ Mười Một (2) – Nước Mắt Trong Lặng Câm
“Em tin những gì anh ta nói là sự thật sao? Mà không phải bịa chuyện?”
Nghê Thanh lắc đầu: “Trực giác em tin là anh ấy nói thật…”
Nghe Nghê Thanh nói về trực giác, Tần Việt không biết nói gì nữa. Anh cũng không phải ngày đầu quen cô, dĩ nhiên biết Nghê Thanh lệ thuộc vào trực giác đến mức nào.
Nhưng bây giờ nhắc đến Khúc Nhất, Tần Việt hỏi: “Có ai thấy Khúc Nhất không?”
Ba người Lý Tư đồng loạt lắc đầu.
Nhạc Thanh Nguyên nhìn nhà chính của nhà trọ bị thiêu rụi: “Không lẽ anh ta không thoát ra được?”
“Mọi người phát hiện hỏa hoạn đầu tiên à?” Nghê Thanh hỏi.
“Không phải.” Mấy người Nhạc Thanh Nguyên mở to mắt nhìn nhau, do dự nói: “Bọn tôi nghe thấy bên ngoài có người hô cháy… Chẳng lẽ không phải mấy người?”
“Chúng tôi cũng nghe giống vậy. Xem ra, người phát hiện hỏa hoạn chỉ có thể là người mất tích bây giờ – Khúc Nhất.”
Nghê Thanh đưa ra giả thiết: “Nếu là người đầu tiên phát hiện đám cháy, có lẽ anh ta đã chạy từ trước rồi…”
Nhưng Nghê Thanh vẫn thấy rất kỳ lạ, đang yên đang lành tại sao nhà trọ lại cháy được?
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến kế hoạch của bọn họ bị gián đoạn. Nghê Thanh không thể không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc đây là tai nạn, hay là một phần của “lời nguyền?”
Có lẽ cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mộng, hoặc có lẽ cô đã quá lo lắng. Sợ những người khác cũng lo lắng giống mình nên Nghê Thanh không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Mọi người muốn ở lại nơi này?” Nghê Thanh thấy vẻ mặt Lý Tư đầy đề phòng, dường như sợ nhóm Nghê Thanh sẽ tranh với bọn họ. Cô cảm thấy buồn cười, nhưng không lộ ra mặt.
“Nếu nơi đây thuộc về mọi người vậy bọn tôi có thể đến phòng bếp lấy chút đồ ăn được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Thường Quân Mai đáp.
Trong ba người họ, chỉ có Lý Tư có ý muốn từ chối, nhưng Nhạc Thanh Nguyên đã giữ anh ta lại.
Hiển nhiên, hai bên bây giờ không những không thể phát sinh lục đục, mà còn phải hy vọng đối phương sẽ sống tốt trước khi đến đêm nay.
Mặc dù như vậy rất ác độc, nhưng thực tế tàn khốc là – trong hai ngày bị nguyền rủa này, không phải anh chết chính là tôi chết. Lúc này càng nhiều người còn sống, khả năng bản thân xảy ra chuyện càng nhỏ.
Trong lòng Nghê Thanh cảm thấy căm ghét tình trạng bây giờ vô cùng, nhưng lại không thể không khuất phục sự thật.
Bọn họ còn có thể làm gì khác ngoài chuyện này?
“Nhưng tôi thấy phòng bếp này cũng chỉ còn ít bột mỳ thôi, không có cách nào mang đi ăn được.” Thường Quân Mai nói với Nghê Thanh.
“Không sao.” Nghê Thanh khoát tay. “Nhà bếp chắc hẳn sẽ có men làm bánh, hấp bánh bao lên là được. Bọn tôi chỉ cần không chết đói là được, còn đòi hỏi gì nhiều chứ?”
Nói thật, mặc dù nghe Nghê Thanh nói rất đơn giản, nhưng trong lòng cô cũng rất căng thẳng.
Tuy cô biết nấu cơm, nhưng đây cũng là lần đầu một cô gái như cô hấp bánh bao. Trước kia từng nhìn qua mẹ hấp ở nhà, nhưng cô chưa từng thử qua, vì vậy không biết có thể thành công không.
Như lời Nghê Thanh đã nói, rơi vào tình cảnh này rồi, kén cá chọn canh để làm gì? Lúc này có ăn đã là tốt lắm rồi.
Căn bếp của nhà trọ không sử dụng những thiết bị hiện đại như bếp ga giống nhà bếp bình thường mà thay vào đó là dùng củi. Lúc trước Nghê Thanh đến đây đun nướng nóng cho Nghê Duyệt, bị hun đến đen nhẻm.
Nghê Thanh để Tần Việt với Nghê Duyệt ở lại phụ bếp, cô nghĩ tốt hơn nên để họ làm nước nóng.
Trong lúc Nghê Thanh lúng túng không biết làm gì, Tần Việt chủ động làm thay cô: “Để anh giúp em.”
“Anh làm?” Nghê Thanh hơi bất ngờ.
“Lúc ở nhà học được của ông.” Khóe miệng Tần Việt mang theo ý cười: “Sao vậy, có phải em không ngờ đến không?”
“Đúng là không ngờ tới.” Nghê Thanh cũng bật cười.
Thật lòng thì, đại đa số gia đình bây giờ làm gì có mấy ai tự hấp bánh bao, so với việc đứng đây lãng phí thời gian chi bằng xuống nhà mua một túi còn hơn. Vừa đỡ mệt lại tiết kiệm thời gian.
Vì vậy lúc Tần Việt nói anh sẽ hấp bánh bao, Nghê Thanh quả thật rất kinh ngạc.
“Đợi khi nào về, anh sẽ dạy em.”
Tần Việt không nói “nếu.” Mà là nói chờ lúc bọn họ cùng nhau trở về… Điều này khiến lòng Nghê Thanh vừa xót xa lại vừa cảm động.
Bởi vì hai giấc mơ trước nên Nghê Thanh luôn trong trạng thái lo lắng bất an.
Mặc dù Tần Việt không thể hiện rõ ràng gì cả, nhưng Nghê Thanh vẫn cảm thấy an tâm không ít.
“Chậc chậc chậc, có mùi chua loét của tình yêu ở đây.” Trong bầu không khí này tâm trạng Nghê Duyệt cũng thoải mái không ít. Cô ấy nhìn Nghê Thanh với Tần Việt rồi trêu chọc: “Chị, anh rể, hai người muốn tâm tình thì đóng cửa lại chứ, còn kéo kỳ đà cản mũi như em vào làm gì? Thấy không đủ thức ăn nên đút thức ăn cho chó trước hả?” Nghê Duyệt cười nói.
“Thật không? Không ngờ giác ngộ bây giờ của em lại cao đến vậy?” Nghê Thanh bình tĩnh đáp trả, nhưng vành tai ửng đỏ đã bán đứng sự bối rối của cô.
Cô không ngờ Nghê Duyệt lại nói lời này trước mặt Tần Việt, khiến mình ngượng chết đi được.
Tần Việt thì lại im lặng, anh chỉ cười một tiếng, sau đó vén mái tóc vướng mắt ra sau tai cho cô.
Giờ phút này, chỉ ước thời gian như dừng lại.
Xế chiều, ba người đã đun nước và hấp bánh xong, Tần Lam với Đổng Y Lan cũng đã chuẩn bị chỗ nghỉ qua đêm ở ngoài.
Sau khi tạm biệt nhóm Lý Tư, bọn họ cùng nhau đi ra sau núi.
“Nói mới nhớ, chủ nhà trọ cũng kỳ lạ thật. Hai vợ chồng không ở cùng một chỗ, ngược lại một người lầu trước, một người nhà sau.” Dọc theo đường đi, tâm trạng có phần bực bội nên Tần Lam nhắc đến chuyện lạ trong nhà trọ: “Hơn nữa, trong phòng ông ta còn bày một đống bài vị không khắc chữ nữa chứ, đúng là quái dị.”
Quả thật Nghê Thanh cũng từng để ý đến hai điểm này. Nhưng điểm đầu tiên, Nghê Thanh nghĩ, với loại người kinh tởm như Lưu Đông, Lý Gia Tân không ở riêng mới lạ ấy.
Nhưng ngoài cô ra, không ai biết Nghê Duyệt đã xảy ra chuyện gì, Nghê Thanh cũng không thể nói cho Tần Lam.
Có một số việc giữ trong người là tốt nhất, nếu như cứ vạch trần, vết sẹo kia sẽ vĩnh viễn không lành được.
Cả những bài vị không tên kia nữa, Nghê Thanh nghĩ có lẽ chỉ Lý Gia Tân mới biết hàm ý trong nó.
Trong lúc bọn họ đang ra sau núi, Nghê Thanh nhìn ra xa thấy một đống gì đó màu xanh cản đường.
“Đó là gì vậy?” Nghê Thanh hỏi.
“Hừm… Cả một vùng cỏ bốn lá…” Tần Lam đi phía trước nhìn thoáng qua, bỗng anh ta phẩy tay một cái: “Không đúng! Nơi này có người! Không phải, là có người chết!”
Một gương mặt quen thuộc bỗng lộ ra từ đám cỏ bốn lá.
Vậy mà lại là Tống Nguyệt Nguyệt!
Cỏ bốn lá… Cỏ “bốn” lá. Xác chết của Tống Nguyệt Nguyệt ở đây, bị một đống có bốn lá vùi lấp!
“Chỗ đó sao lại nhiều cỏ bốn lá như vậy?” Nghê Duyệt cảm thấy da đầu tê dại, “Tất cả đều là… Cỏ bốn lá…”
Cỏ bốn lá là loại thực vật rất hiếm trong các loại cỏ, là một loại biến chủng của cỏ ba lá, bình thường rất khó thấy… Nghê Duyệt còn nhớ, hồi nhỏ cô đi tìm loại cỏ này ở trong sân, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Bây giờ trước mặt lại có nhiều cỏ may mắn như vậy…
“Cỏ bốn lá không chỉ tượng trưng cho may mắn, còn đại biểu cho tình yêu.” Đổng Y Lan cong môi: “Có thể chôn vùi dưới tình yêu, cô ta cũng coi như may mắn ấy chứ?”
Nhưng Nghê Thanh lại nhớ đến cảnh cô ta đâm con dao vào ngực Cao Thăng.
Hình ảnh đó gợi lại vẫn khiến toàn thân Nghê Thanh lạnh giá.
Nếu như tình yêu là như thế này…
Cô bỗng thấy rợn gáy, cô nghĩ, nếu tình yêu giống như Tống Nguyệt Nguyệt và Cao Thăng, vậy cô bằng lòng cả đời cô độc đến già.
Tần Việt nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Nghê Thanh: “Tin tưởng anh. Em nhất định phải tin anh. Anh cũng luôn tin tưởng em…”
Nghê Thanh gật đầu.
Đoàn người bọn họ cũng không vì đột nhiên xuất hiện một thi thể mà dừng lại.
Mặc dù mùa này trời tối muộn, nhưng bọn họ cũng nên sớm tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Dẫu sao rời khỏi nhà trọ rồi, không ai biết sẽ có bất ngờ nào đang chờ phía trước.
“Sao chúng ta không nghỉ ngơi trong khu rừng gần đó?” Đổng Y Lan mở miệng hỏi: “Tại sao phải đi xa như vậy?”
Đường này là Tần Việt chỉ cho bọn họ, Nghê Thanh cũng không hiểu dụng ý của anh.
“Tìm một nơi rộng rãi đi.” Anh nói, “Ở trong nhà trọ có thể xảy ra hỏa hoạn, ở trong rừng nhỡ đâu cây bị đổ thì sao?”
Nghê Thanh động lòng, không nghĩ tới Tần Việt lại nhớ lời cô nói lúc nửa tỉnh nửa mê kia.
“Đây là cái lý lẽ gì?”
Nhưng Đổng Y Lan không tiếp tục truy hỏi.
Bởi vì giấc mộng kia, dọc đường Nghê Thanh quan sát cây cối hai bên rất cẩn thận, chỉ sợ đột nhiên có một cái cây đổ ụp xuống người cô như trong mộng.
Kểt quả cô lại thành người đi cuối cùng.
Hết lần này tới lần khác, lời Tần Việt như một lời thành sấm.
Ngay lúc Nghê Thanh cảm thấy hoảng hốt, khóe mắt cô bỗng thấy thân cây bên cạnh Tần Lam đung đưa.
“Cẩn thận!”
Nghê Thanh thét to một tiếng với Tần Lam.
Tần Lam dường như không nhận ra nguy hiểm, anh ta nghe thấy Nghê Thanh kêu lên, hơi do dự rồi xoay người nhìn về phía cô, chân không chút nhúc nhích…
Cô như quay lại giấc mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân cây đổ xuống…
Nhưng người xảy ra chuyện đã chuyển từ cô sang Tần Lam!
Vẫn là bất lực!
Cả người Nghê Thanh lúc đó cứng ngắc, không thể động đậy.
Một sự phẫn nộ và đau khổ tràn ngập trong lòng cô, tại sao vẫn là như vậy? Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những điều này xảy ra, cái gì cũng không làm được.
Dù là trong mơ hay thực tại, cô đều không có cách nào ngăn cản, không cách nào thay đổi!
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
“Không!” Nghê Thanh hét lên thảm thiết.
Chương 38: Đêm Thứ Mười Một (3) – Nước Mắt Trong Lặng Câm
“Tần Việt vì cô mà chết!”
“Không, không phải!”
Sao Tần Việt có thể chết được? Tần Việt đâu rồi?
Nghê Thanh không muốn nghĩ tiếp.
Trước mắt cô như đang chiếu một thước phim đen trắng. Thậm chí Nghê Thanh không phân biệt được rõ cô đang mơ hay là chuyện đã xảy trong quá khứ…
Bởi vì cô xem đến đoạn… Cô ngồi xuống gốc cây rồi cọ đá lửa, trong lúc đó cô thấy bóng lưng Tần Việt chạy ra.
“Không!” Nghê Thanh đau đớn kêu lên.
Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh lảo đảo chạy tới gốc cây đó.
“Tần Việt, Tần Việt…” Nghê Thanh điên cuồng gọi tên anh.
“Mọi người mau tới… Nghê Duyệt! Mau tới giúp chị!”
Nghê Duyệt có vẻ không hiểu được có chuyện gì đang diễn ra.
Vừa rồi hình như Tần Lam đã ngã xuống ở gốc cây đó, sau đó… Sau đó cô thấy Tần Việt chạy sang bên đó.
Không đúng, cô đã thấy Đổng Y Lan đẩy Tần Việt một cái từ đằng sau!
Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chị lại khóc thảm thiết như chết lặng, đau đớn tột cùng như vậy?
Cây cổ thụ gãy làm một đám bụi mù bay lên, Nghê Duyệt thấy Tần Lam nằm úp sấp bên cạnh đó… Mà cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Tần Việt đâu cả…
“Không phải, sẽ không phải đâu. Tần Việt sẽ không sao đúng không?” Nghê Thanh vừa khóc vừa cười, cô dồn sức đẩy thân cây cổ thụ, đầu ngón tay sắp chảy máu đến nơi.
Cô gào lên với Tần Việt đang ẩn mình sau tán cây: “Tần Việt! Anh mau ra đây… Mau ra đây…”
Thế nhưng bất kể cô cố gắng di chuyển thân cây cỡ nào thì cũng vô vọng, sức một người không thể nào dịch chuyển nổi.
Tần Lam đứng trên mặt đất khiếp sợ lại bi thương, cậu đi lại gần muốn đỡ Nghê Thanh đứng dậy lại bị cô vùng tay ra.
“Biến đi!”
“Tôi…”
“Mau cút đi cho tôi!” Nghê Thanh tựa như một con thú mẹ mất con, gào lên với Tần Lam: “Tôi không cần cậu giúp!”
Nghê Duyệt nhìn Nghê Thanh cảm thấy vừa xa lạ vừa kinh ngạc, gọi: “Chị!”
Ở trong ấn tượng của cô, Nghê Thanh gặp chuyện gì cũng có thể lạnh nhạt bình tĩnh đối mặt… Cô chưa từng gặp một Nghê Thanh điên cuồng đến vậy, như bệnh nhân tâm thần khiến người ta sợ hãi.
“Chị, chúng ta mau cứu anh rể trước đã!”
Nghê Duyệt đã thấy bên dưới tán cây có máu chảy ra, nếu không nhanh thì có lẽ Tần Việt thật sự sẽ chết mất.
Lời này của cô cuối cùng cũng khiến chút lí trí của Nghê Thanh quay lại. Nghê Thanh không ngừng gật đầu: “Đúng rồi, em nói đúng, đầu tiên phải cứu Tần Việt ra trước, anh ấy còn không… anh ấy không sao hết…”
Lúc thân cây bị mấy người hợp lực nâng lên, Nghê Thanh chỉ thấy máu từ đầu Tần Việt không ngừng chảy ra.
Quá giống. Mọi thứ giống hệt với hình ảnh trong giấc mơ của Nghê Thanh.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Việt rời xa mình thôi sao?
“Đừng mà.” Nghê Thanh run rẩy vươn hai tay ôm Tần Việt vào lòng ngực. Cô cọ má vào trán anh, gần như hèn mọn đau khổ cầu xin: “Tần Việt… Đừng mà, đừng rời xa em.”
Ngay tại lúc Nghê Thanh nói xong, ngón tay của Tần Việt hơi giật.
Nghê Duyệt kích động nói: “Chị, anh rể có phản ứng!”
“Tần Việt!”
Nghê Thanh vội nắm lấy tay anh.
Đôi môi anh mấp máy, tựa như muốn nói gì đó với Nghê Thanh đang ôm mình. Có điều dù Nghê Thanh đã kề sát lỗ tai vào môi anh cũng không nghe thấy anh đang nói gì.
“… Không! Tần Việt!”
Nghê Thanh run rẩy đưa đầu ngón tay đến gần mũi anh, không cảm nhận được hơi thở.
Mọi thứ trùng hợp với cảnh trong giấc mơ kia.
Cô ôm anh nhưng không cách nào làm ấm cơ thể ngày càng lạnh lẽo ấy…
Dưới thân vẫn chảy ra dòng máu đỏ ấm nóng, đôi mắt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, hơi thở ngừng lại… Tất cả hoàn toàn giống với cảnh trong giấc mộng.
“Tại sao lại như vậy?”
Ngón tay Nghê Thanh run rẩy không ngừng vuốt khuôn mặt đầy máu của Tần Việt, như muốn khắc sâu hình bóng của anh vào trong lòng.
“Anh… Anh hai… ” Nước mắt của Tần Lam cũng lăn xuống.
Ai cũng nói đàn ông không rơi lệ, nhưng lúc này nước mắt của cậu ta như vỡ đập ào ào chảy ra.
Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ là chưa đủ đau lòng mà thôi. Tần Lam không thể chấp nhận sự thật rằng anh hai vì cứu cậu mà chết.
Mọi chuyện là tại cậu.
Tần Lam đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, không ngừng cào đầu lẩm bẩm: “Đều tại em, đều tại em…”
“Cậu cút đi cho tôi!” Nghê Thanh không muốn nghe thấy giọng của Tần Lam nữa.
Cô như con thú xù lông nức nở gào lên: “Cút! Cút hết cho tôi!”
“Chị…”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nghê Duyệt mới phát hiện Tần Việt còn có thể sống thì chớp mắt sinh mệnh của anh đã lướt qua ngay trước mắt cô.
Đổng Y Lan đứng ở một bên mỉm cười: “Anh ta đã chết… Đã chết…” Nước mắt cũng tuôn rơi.
Hỗn loạn. Tất cả đều hỗn loạn. Nghê Duyệt đã nhìn thấy mọi chuyện diễn ra, trong lòng ngoài mông lung thì chỉ còn lại khủng hoảng.
Vì sao, vì sao mà tất cả mọi người lại biến thành thế này?
“Cô đẩy anh ấy!”
Nghê Thanh nghe vậy không biết lấy sức mạnh ở đâu vọt đến trước mặt Đổng Y Lan.
Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh dùng sức bóp chặt cổ Đổng Y Lan, dùng sức đến mức gân xanh trên mặt nổi hết lên. Giống như cô muốn tự tay bóp chết Đổng Y Lan để giảm bớt thù hận trong lòng.
“Đừng mà, chị.” Nghê Duyệt cố tách hai người ra, một ta kéo tay Nghê Thanh, một tay gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ Đổng Y Lan ra: “Chị, chị mau bình tĩnh lại. Chị, chị không phải loại người này.”
“Cô… Khụ… Đau khổ… Cái gì…” Đổng Y Lan bị bóp cổ vẫn cười cười nói tiếp, không ngừng khiêu khích Nghê Thanh: “Đau khổ nhất… Người đó… Khụ Khụ… Phải là… Tôi mới đúng…”
Đổng Y Lan muốn cười. Nghê Thanh càng hận thì cô ta càng muốn cười phá lên.
Nghê Duyệt thét lên: “Câm miệng!”
Nhìn Nghê Thanh trở nên như vậy, Nghê Duyệt cũng vô cùng đau đớn. Cô bé biết Tần Việt là người quan trọng trong lòng Nghê Thanh, nhưng cô bé cũng không hy vọng Nghê Thanh vì Tần Việt mà phạm phải sai lầm.
Cô ấy cố nén đôi mắt cay xè của mình, dùng sức lôi Nghê Thanh: “Chị, chị đừng như vậy, em sợ lắm, em sợ…”
Ngay khi Nghê Duyệt cảm thấy Đổng Y Lan sắp ngất đến nơi thì Nghê Thanh cuối cùng cũng chịu buông tay. Sau khi Nghê Thanh buông tay, Đổng Y Lan được thả ngồi chồm hổm trên mặt đất ho khan sặc sụa.
“Chị…”
“Các người, cả hai người nữa.” Nghê Thanh chật vật đứng ở đó, chỉ vào Đổng Y Lan đang ngồi ôm cổ và Tần Lam đang ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống, “Các người cút hết cho tôi!”
Cô lại ôm lấy thi thể của Tần Việt, nói: “Xin lỗi, vừa rồi em bỏ anh lại, chắc chắn anh hận em lắm đúng không…”
Nghê Thanh nắm bàn tay đã hơi cứng lại của Tần Việt, hôn lên từng ngón tay đầy máu của anh, vết máu dính vào mặt, cô cũng không để ý tới.
“Em rất ghét, em hận sự tỉnh táo của bản thân…” Khóe miệng cô cong lên nở nụ cười nhẹ, nói tiếp: “Không giả vờ hoá điên đươjc. Em thà mình phát điên thật rồi bóp chết cô ta… Nhưng em không làm được… Cho dù giả em cũng không làm được…”
Nghe được những lời này của Nghê Thanh, Nghê Duyệt rùng mình. Thế nên ban nãy chị ấy giả vờ phát điên sao?
Cô nhìn nụ cười dính máu tươi của Nghê Thanh, đột nhiên cảm thấy Nghê Thanh giống như một nữ quỷ đoạt mạng bò ra từ địa ngục.
Có lẽ hình dung Nghê Thanh như vậy là không nên… Nhưng trong lòng Nghê Duyệt chỉ còn lại hình ảnh này…
“Anh cảm thấy em làm vậy có đúng không?”
Nghê Thanh khổ sở nói: “Anh cũng cảm thấy em như vậy quá tàn nhẫn sao, là em… Chúng ta mới vừa mới bên nhau, anh đã nói khi nào rời khỏi đây anh sẽ dạy em, dạy em chưng thịt… Chúng ta còn phải hẹn hò, bù lại bao năm tháng bỏ lỡ mất nhau….”
Chợt cô lại cười: “Sao anh nói lời mà chẳng giữ lời gì vậy? Anh đã nói anh thề nguyện rằng hai chúng ta sinh tử không rời, mãi ở bên nhau cơ mà? Nếu…”
“Anh mở mắt nhìn em một cái được không, chỉ liếc mắt một cái thôi.” Cô cười, “Anh không thích em đúng không?”
Sắc mặt Nghê Thanh đột nhiên trở nên u ám: “Anh không thích em đúng không? Anh không mở mắt nhìn em vậy là không thương em rồi….”
Vốn Tần Việt đã chết, sao có thể đáp lại yêu cầu do cô cố tình gây sự đưa ra chứ.
____ “Anh ấy vì cứu cô mà chết! Anh ấy đã chết vì cô!”
“Câm miệng! Không cho phép nói anh ấy đã chết!”
____ “Anh ấy bởi vì cứu cô….”
“Không phải, không phải như thế….Không thể thế được, sao Tần Việt có thể chết vì tôi chứ? Tôi sẽ bảo vệ anh ấy, tôi sẽ bảo vệ anh ấy…”
Nước mắt của Nghê Thanh rơi xuống trán Tần Việt, từng giọt hòa với vết máu.
Như bỉ ngạn hoa bên bờ vong xuyên hiện lên trên trán anh.
_____ “Anh ấy vì…”
“Câm miệng! Đổng Y Lan! Không phải tôi bảo cô cút đi hay sao!”
Nghê Thanh quay đầu lại, chỉ có khuôn mặt sợ hãi của Nghê Duyệt hiện lên trước mắt cô.
Mà Đổng Y Lan đã rời khỏi đây tự bao giờ…
“Chị, chị làm sao vậy?” Nghê Duyệt chần chờ hỏi.
“Đúng vậy, chị làm sao thế này?” Tại sao trong đầu chỉ có giọng của Đổng Y Lan như ruồi bọ bay quanh?
Cô bật cười ha hả.
Sau đó đau đớn khóc toáng lên.
Đối với câu hỏi của Nghê Duyệt, Nghê Thanh không có câu trả lời. Cô cũng muốn biết nguyên nhân, lại như không muốn biết. Vì sao rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng của cô mà thôi, sao lại biến thành hiện thực được?
Nếu mọi thứ chỉ là ác mộng, vậy có phải cô chỉ cần tỉnh dậy là ổn rồi chăng?
Nghê Thanh tát thật mạnh vào mặt mình một cái.
Rất đau, đau như bị phỏng. Nhưng sao có thể so với đau đớn trong tâm hồn cô lúc này.
Thì ra mọi thứ là sự thật… Tất cả đều là sự thật…
Cô cúi đầu hôn lên môi Tần Việt, xem anh như chỉ ngủ một giấc mà thôi.
Nếu cô không mơ thì là Tần Việt đang ngủ.
“Chuyện cổ tích đều viết như vậy có đúng không? Hoàng tử trao nụ hôn chân thành cho công chúa ngủ trong rừng, sau đó công chúa tỉnh lại… Cho nên em hôn anh một cái là anh có thể tỉnh lại ngay đúng không? Không phải anh nói em hãy tin anh sao? Em tin anh sẽ tỉnh lại, em tin anh… Em vẫn sẽ tin anh.”
“Chị, chị làm gì vậy?”
Nghê Thanh không để ý đến Nghê Duyệt, cô cõng thi thể của Tần Việt trên lưng, nói: “Em sẽ chờ anh tỉnh lại… Bây giờ chúng ta… chúng ta đi thôi…”
“Em tin những gì anh ta nói là sự thật sao? Mà không phải bịa chuyện?”
Nghê Thanh lắc đầu: “Trực giác em tin là anh ấy nói thật…”
Nghe Nghê Thanh nói về trực giác, Tần Việt không biết nói gì nữa. Anh cũng không phải ngày đầu quen cô, dĩ nhiên biết Nghê Thanh lệ thuộc vào trực giác đến mức nào.
Nhưng bây giờ nhắc đến Khúc Nhất, Tần Việt hỏi: “Có ai thấy Khúc Nhất không?”
Ba người Lý Tư đồng loạt lắc đầu.
Nhạc Thanh Nguyên nhìn nhà chính của nhà trọ bị thiêu rụi: “Không lẽ anh ta không thoát ra được?”
“Mọi người phát hiện hỏa hoạn đầu tiên à?” Nghê Thanh hỏi.
“Không phải.” Mấy người Nhạc Thanh Nguyên mở to mắt nhìn nhau, do dự nói: “Bọn tôi nghe thấy bên ngoài có người hô cháy… Chẳng lẽ không phải mấy người?”
“Chúng tôi cũng nghe giống vậy. Xem ra, người phát hiện hỏa hoạn chỉ có thể là người mất tích bây giờ – Khúc Nhất.”
Nghê Thanh đưa ra giả thiết: “Nếu là người đầu tiên phát hiện đám cháy, có lẽ anh ta đã chạy từ trước rồi…”
Nhưng Nghê Thanh vẫn thấy rất kỳ lạ, đang yên đang lành tại sao nhà trọ lại cháy được?
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến kế hoạch của bọn họ bị gián đoạn. Nghê Thanh không thể không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc đây là tai nạn, hay là một phần của “lời nguyền?”
Có lẽ cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mộng, hoặc có lẽ cô đã quá lo lắng. Sợ những người khác cũng lo lắng giống mình nên Nghê Thanh không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Mọi người muốn ở lại nơi này?” Nghê Thanh thấy vẻ mặt Lý Tư đầy đề phòng, dường như sợ nhóm Nghê Thanh sẽ tranh với bọn họ. Cô cảm thấy buồn cười, nhưng không lộ ra mặt.
“Nếu nơi đây thuộc về mọi người vậy bọn tôi có thể đến phòng bếp lấy chút đồ ăn được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Thường Quân Mai đáp.
Trong ba người họ, chỉ có Lý Tư có ý muốn từ chối, nhưng Nhạc Thanh Nguyên đã giữ anh ta lại.
Hiển nhiên, hai bên bây giờ không những không thể phát sinh lục đục, mà còn phải hy vọng đối phương sẽ sống tốt trước khi đến đêm nay.
Mặc dù như vậy rất ác độc, nhưng thực tế tàn khốc là – trong hai ngày bị nguyền rủa này, không phải anh chết chính là tôi chết. Lúc này càng nhiều người còn sống, khả năng bản thân xảy ra chuyện càng nhỏ.
Trong lòng Nghê Thanh cảm thấy căm ghét tình trạng bây giờ vô cùng, nhưng lại không thể không khuất phục sự thật.
Bọn họ còn có thể làm gì khác ngoài chuyện này?
“Nhưng tôi thấy phòng bếp này cũng chỉ còn ít bột mỳ thôi, không có cách nào mang đi ăn được.” Thường Quân Mai nói với Nghê Thanh.
“Không sao.” Nghê Thanh khoát tay. “Nhà bếp chắc hẳn sẽ có men làm bánh, hấp bánh bao lên là được. Bọn tôi chỉ cần không chết đói là được, còn đòi hỏi gì nhiều chứ?”
Nói thật, mặc dù nghe Nghê Thanh nói rất đơn giản, nhưng trong lòng cô cũng rất căng thẳng.
Tuy cô biết nấu cơm, nhưng đây cũng là lần đầu một cô gái như cô hấp bánh bao. Trước kia từng nhìn qua mẹ hấp ở nhà, nhưng cô chưa từng thử qua, vì vậy không biết có thể thành công không.
Như lời Nghê Thanh đã nói, rơi vào tình cảnh này rồi, kén cá chọn canh để làm gì? Lúc này có ăn đã là tốt lắm rồi.
Căn bếp của nhà trọ không sử dụng những thiết bị hiện đại như bếp ga giống nhà bếp bình thường mà thay vào đó là dùng củi. Lúc trước Nghê Thanh đến đây đun nướng nóng cho Nghê Duyệt, bị hun đến đen nhẻm.
Nghê Thanh để Tần Việt với Nghê Duyệt ở lại phụ bếp, cô nghĩ tốt hơn nên để họ làm nước nóng.
Trong lúc Nghê Thanh lúng túng không biết làm gì, Tần Việt chủ động làm thay cô: “Để anh giúp em.”
“Anh làm?” Nghê Thanh hơi bất ngờ.
“Lúc ở nhà học được của ông.” Khóe miệng Tần Việt mang theo ý cười: “Sao vậy, có phải em không ngờ đến không?”
“Đúng là không ngờ tới.” Nghê Thanh cũng bật cười.
Thật lòng thì, đại đa số gia đình bây giờ làm gì có mấy ai tự hấp bánh bao, so với việc đứng đây lãng phí thời gian chi bằng xuống nhà mua một túi còn hơn. Vừa đỡ mệt lại tiết kiệm thời gian.
Vì vậy lúc Tần Việt nói anh sẽ hấp bánh bao, Nghê Thanh quả thật rất kinh ngạc.
“Đợi khi nào về, anh sẽ dạy em.”
Tần Việt không nói “nếu.” Mà là nói chờ lúc bọn họ cùng nhau trở về… Điều này khiến lòng Nghê Thanh vừa xót xa lại vừa cảm động.
Bởi vì hai giấc mơ trước nên Nghê Thanh luôn trong trạng thái lo lắng bất an.
Mặc dù Tần Việt không thể hiện rõ ràng gì cả, nhưng Nghê Thanh vẫn cảm thấy an tâm không ít.
“Chậc chậc chậc, có mùi chua loét của tình yêu ở đây.” Trong bầu không khí này tâm trạng Nghê Duyệt cũng thoải mái không ít. Cô ấy nhìn Nghê Thanh với Tần Việt rồi trêu chọc: “Chị, anh rể, hai người muốn tâm tình thì đóng cửa lại chứ, còn kéo kỳ đà cản mũi như em vào làm gì? Thấy không đủ thức ăn nên đút thức ăn cho chó trước hả?” Nghê Duyệt cười nói.
“Thật không? Không ngờ giác ngộ bây giờ của em lại cao đến vậy?” Nghê Thanh bình tĩnh đáp trả, nhưng vành tai ửng đỏ đã bán đứng sự bối rối của cô.
Cô không ngờ Nghê Duyệt lại nói lời này trước mặt Tần Việt, khiến mình ngượng chết đi được.
Tần Việt thì lại im lặng, anh chỉ cười một tiếng, sau đó vén mái tóc vướng mắt ra sau tai cho cô.
Giờ phút này, chỉ ước thời gian như dừng lại.
Xế chiều, ba người đã đun nước và hấp bánh xong, Tần Lam với Đổng Y Lan cũng đã chuẩn bị chỗ nghỉ qua đêm ở ngoài.
Sau khi tạm biệt nhóm Lý Tư, bọn họ cùng nhau đi ra sau núi.
“Nói mới nhớ, chủ nhà trọ cũng kỳ lạ thật. Hai vợ chồng không ở cùng một chỗ, ngược lại một người lầu trước, một người nhà sau.” Dọc theo đường đi, tâm trạng có phần bực bội nên Tần Lam nhắc đến chuyện lạ trong nhà trọ: “Hơn nữa, trong phòng ông ta còn bày một đống bài vị không khắc chữ nữa chứ, đúng là quái dị.”
Quả thật Nghê Thanh cũng từng để ý đến hai điểm này. Nhưng điểm đầu tiên, Nghê Thanh nghĩ, với loại người kinh tởm như Lưu Đông, Lý Gia Tân không ở riêng mới lạ ấy.
Nhưng ngoài cô ra, không ai biết Nghê Duyệt đã xảy ra chuyện gì, Nghê Thanh cũng không thể nói cho Tần Lam.
Có một số việc giữ trong người là tốt nhất, nếu như cứ vạch trần, vết sẹo kia sẽ vĩnh viễn không lành được.
Cả những bài vị không tên kia nữa, Nghê Thanh nghĩ có lẽ chỉ Lý Gia Tân mới biết hàm ý trong nó.
Trong lúc bọn họ đang ra sau núi, Nghê Thanh nhìn ra xa thấy một đống gì đó màu xanh cản đường.
“Đó là gì vậy?” Nghê Thanh hỏi.
“Hừm… Cả một vùng cỏ bốn lá…” Tần Lam đi phía trước nhìn thoáng qua, bỗng anh ta phẩy tay một cái: “Không đúng! Nơi này có người! Không phải, là có người chết!”
Một gương mặt quen thuộc bỗng lộ ra từ đám cỏ bốn lá.
Vậy mà lại là Tống Nguyệt Nguyệt!
Cỏ bốn lá… Cỏ “bốn” lá. Xác chết của Tống Nguyệt Nguyệt ở đây, bị một đống có bốn lá vùi lấp!
“Chỗ đó sao lại nhiều cỏ bốn lá như vậy?” Nghê Duyệt cảm thấy da đầu tê dại, “Tất cả đều là… Cỏ bốn lá…”
Cỏ bốn lá là loại thực vật rất hiếm trong các loại cỏ, là một loại biến chủng của cỏ ba lá, bình thường rất khó thấy… Nghê Duyệt còn nhớ, hồi nhỏ cô đi tìm loại cỏ này ở trong sân, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Bây giờ trước mặt lại có nhiều cỏ may mắn như vậy…
“Cỏ bốn lá không chỉ tượng trưng cho may mắn, còn đại biểu cho tình yêu.” Đổng Y Lan cong môi: “Có thể chôn vùi dưới tình yêu, cô ta cũng coi như may mắn ấy chứ?”
Nhưng Nghê Thanh lại nhớ đến cảnh cô ta đâm con dao vào ngực Cao Thăng.
Hình ảnh đó gợi lại vẫn khiến toàn thân Nghê Thanh lạnh giá.
Nếu như tình yêu là như thế này…
Cô bỗng thấy rợn gáy, cô nghĩ, nếu tình yêu giống như Tống Nguyệt Nguyệt và Cao Thăng, vậy cô bằng lòng cả đời cô độc đến già.
Tần Việt nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Nghê Thanh: “Tin tưởng anh. Em nhất định phải tin anh. Anh cũng luôn tin tưởng em…”
Nghê Thanh gật đầu.
Đoàn người bọn họ cũng không vì đột nhiên xuất hiện một thi thể mà dừng lại.
Mặc dù mùa này trời tối muộn, nhưng bọn họ cũng nên sớm tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Dẫu sao rời khỏi nhà trọ rồi, không ai biết sẽ có bất ngờ nào đang chờ phía trước.
“Sao chúng ta không nghỉ ngơi trong khu rừng gần đó?” Đổng Y Lan mở miệng hỏi: “Tại sao phải đi xa như vậy?”
Đường này là Tần Việt chỉ cho bọn họ, Nghê Thanh cũng không hiểu dụng ý của anh.
“Tìm một nơi rộng rãi đi.” Anh nói, “Ở trong nhà trọ có thể xảy ra hỏa hoạn, ở trong rừng nhỡ đâu cây bị đổ thì sao?”
Nghê Thanh động lòng, không nghĩ tới Tần Việt lại nhớ lời cô nói lúc nửa tỉnh nửa mê kia.
“Đây là cái lý lẽ gì?”
Nhưng Đổng Y Lan không tiếp tục truy hỏi.
Bởi vì giấc mộng kia, dọc đường Nghê Thanh quan sát cây cối hai bên rất cẩn thận, chỉ sợ đột nhiên có một cái cây đổ ụp xuống người cô như trong mộng.
Kểt quả cô lại thành người đi cuối cùng.
Hết lần này tới lần khác, lời Tần Việt như một lời thành sấm.
Ngay lúc Nghê Thanh cảm thấy hoảng hốt, khóe mắt cô bỗng thấy thân cây bên cạnh Tần Lam đung đưa.
“Cẩn thận!”
Nghê Thanh thét to một tiếng với Tần Lam.
Tần Lam dường như không nhận ra nguy hiểm, anh ta nghe thấy Nghê Thanh kêu lên, hơi do dự rồi xoay người nhìn về phía cô, chân không chút nhúc nhích…
Cô như quay lại giấc mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân cây đổ xuống…
Nhưng người xảy ra chuyện đã chuyển từ cô sang Tần Lam!
Vẫn là bất lực!
Cả người Nghê Thanh lúc đó cứng ngắc, không thể động đậy.
Một sự phẫn nộ và đau khổ tràn ngập trong lòng cô, tại sao vẫn là như vậy? Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những điều này xảy ra, cái gì cũng không làm được.
Dù là trong mơ hay thực tại, cô đều không có cách nào ngăn cản, không cách nào thay đổi!
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
“Không!” Nghê Thanh hét lên thảm thiết.
Chương 38: Đêm Thứ Mười Một (3) – Nước Mắt Trong Lặng Câm
“Tần Việt vì cô mà chết!”
“Không, không phải!”
Sao Tần Việt có thể chết được? Tần Việt đâu rồi?
Nghê Thanh không muốn nghĩ tiếp.
Trước mắt cô như đang chiếu một thước phim đen trắng. Thậm chí Nghê Thanh không phân biệt được rõ cô đang mơ hay là chuyện đã xảy trong quá khứ…
Bởi vì cô xem đến đoạn… Cô ngồi xuống gốc cây rồi cọ đá lửa, trong lúc đó cô thấy bóng lưng Tần Việt chạy ra.
“Không!” Nghê Thanh đau đớn kêu lên.
Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh lảo đảo chạy tới gốc cây đó.
“Tần Việt, Tần Việt…” Nghê Thanh điên cuồng gọi tên anh.
“Mọi người mau tới… Nghê Duyệt! Mau tới giúp chị!”
Nghê Duyệt có vẻ không hiểu được có chuyện gì đang diễn ra.
Vừa rồi hình như Tần Lam đã ngã xuống ở gốc cây đó, sau đó… Sau đó cô thấy Tần Việt chạy sang bên đó.
Không đúng, cô đã thấy Đổng Y Lan đẩy Tần Việt một cái từ đằng sau!
Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chị lại khóc thảm thiết như chết lặng, đau đớn tột cùng như vậy?
Cây cổ thụ gãy làm một đám bụi mù bay lên, Nghê Duyệt thấy Tần Lam nằm úp sấp bên cạnh đó… Mà cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Tần Việt đâu cả…
“Không phải, sẽ không phải đâu. Tần Việt sẽ không sao đúng không?” Nghê Thanh vừa khóc vừa cười, cô dồn sức đẩy thân cây cổ thụ, đầu ngón tay sắp chảy máu đến nơi.
Cô gào lên với Tần Việt đang ẩn mình sau tán cây: “Tần Việt! Anh mau ra đây… Mau ra đây…”
Thế nhưng bất kể cô cố gắng di chuyển thân cây cỡ nào thì cũng vô vọng, sức một người không thể nào dịch chuyển nổi.
Tần Lam đứng trên mặt đất khiếp sợ lại bi thương, cậu đi lại gần muốn đỡ Nghê Thanh đứng dậy lại bị cô vùng tay ra.
“Biến đi!”
“Tôi…”
“Mau cút đi cho tôi!” Nghê Thanh tựa như một con thú mẹ mất con, gào lên với Tần Lam: “Tôi không cần cậu giúp!”
Nghê Duyệt nhìn Nghê Thanh cảm thấy vừa xa lạ vừa kinh ngạc, gọi: “Chị!”
Ở trong ấn tượng của cô, Nghê Thanh gặp chuyện gì cũng có thể lạnh nhạt bình tĩnh đối mặt… Cô chưa từng gặp một Nghê Thanh điên cuồng đến vậy, như bệnh nhân tâm thần khiến người ta sợ hãi.
“Chị, chúng ta mau cứu anh rể trước đã!”
Nghê Duyệt đã thấy bên dưới tán cây có máu chảy ra, nếu không nhanh thì có lẽ Tần Việt thật sự sẽ chết mất.
Lời này của cô cuối cùng cũng khiến chút lí trí của Nghê Thanh quay lại. Nghê Thanh không ngừng gật đầu: “Đúng rồi, em nói đúng, đầu tiên phải cứu Tần Việt ra trước, anh ấy còn không… anh ấy không sao hết…”
Lúc thân cây bị mấy người hợp lực nâng lên, Nghê Thanh chỉ thấy máu từ đầu Tần Việt không ngừng chảy ra.
Quá giống. Mọi thứ giống hệt với hình ảnh trong giấc mơ của Nghê Thanh.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Việt rời xa mình thôi sao?
“Đừng mà.” Nghê Thanh run rẩy vươn hai tay ôm Tần Việt vào lòng ngực. Cô cọ má vào trán anh, gần như hèn mọn đau khổ cầu xin: “Tần Việt… Đừng mà, đừng rời xa em.”
Ngay tại lúc Nghê Thanh nói xong, ngón tay của Tần Việt hơi giật.
Nghê Duyệt kích động nói: “Chị, anh rể có phản ứng!”
“Tần Việt!”
Nghê Thanh vội nắm lấy tay anh.
Đôi môi anh mấp máy, tựa như muốn nói gì đó với Nghê Thanh đang ôm mình. Có điều dù Nghê Thanh đã kề sát lỗ tai vào môi anh cũng không nghe thấy anh đang nói gì.
“… Không! Tần Việt!”
Nghê Thanh run rẩy đưa đầu ngón tay đến gần mũi anh, không cảm nhận được hơi thở.
Mọi thứ trùng hợp với cảnh trong giấc mơ kia.
Cô ôm anh nhưng không cách nào làm ấm cơ thể ngày càng lạnh lẽo ấy…
Dưới thân vẫn chảy ra dòng máu đỏ ấm nóng, đôi mắt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, hơi thở ngừng lại… Tất cả hoàn toàn giống với cảnh trong giấc mộng.
“Tại sao lại như vậy?”
Ngón tay Nghê Thanh run rẩy không ngừng vuốt khuôn mặt đầy máu của Tần Việt, như muốn khắc sâu hình bóng của anh vào trong lòng.
“Anh… Anh hai… ” Nước mắt của Tần Lam cũng lăn xuống.
Ai cũng nói đàn ông không rơi lệ, nhưng lúc này nước mắt của cậu ta như vỡ đập ào ào chảy ra.
Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ là chưa đủ đau lòng mà thôi. Tần Lam không thể chấp nhận sự thật rằng anh hai vì cứu cậu mà chết.
Mọi chuyện là tại cậu.
Tần Lam đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, không ngừng cào đầu lẩm bẩm: “Đều tại em, đều tại em…”
“Cậu cút đi cho tôi!” Nghê Thanh không muốn nghe thấy giọng của Tần Lam nữa.
Cô như con thú xù lông nức nở gào lên: “Cút! Cút hết cho tôi!”
“Chị…”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nghê Duyệt mới phát hiện Tần Việt còn có thể sống thì chớp mắt sinh mệnh của anh đã lướt qua ngay trước mắt cô.
Đổng Y Lan đứng ở một bên mỉm cười: “Anh ta đã chết… Đã chết…” Nước mắt cũng tuôn rơi.
Hỗn loạn. Tất cả đều hỗn loạn. Nghê Duyệt đã nhìn thấy mọi chuyện diễn ra, trong lòng ngoài mông lung thì chỉ còn lại khủng hoảng.
Vì sao, vì sao mà tất cả mọi người lại biến thành thế này?
“Cô đẩy anh ấy!”
Nghê Thanh nghe vậy không biết lấy sức mạnh ở đâu vọt đến trước mặt Đổng Y Lan.
Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh dùng sức bóp chặt cổ Đổng Y Lan, dùng sức đến mức gân xanh trên mặt nổi hết lên. Giống như cô muốn tự tay bóp chết Đổng Y Lan để giảm bớt thù hận trong lòng.
“Đừng mà, chị.” Nghê Duyệt cố tách hai người ra, một ta kéo tay Nghê Thanh, một tay gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ Đổng Y Lan ra: “Chị, chị mau bình tĩnh lại. Chị, chị không phải loại người này.”
“Cô… Khụ… Đau khổ… Cái gì…” Đổng Y Lan bị bóp cổ vẫn cười cười nói tiếp, không ngừng khiêu khích Nghê Thanh: “Đau khổ nhất… Người đó… Khụ Khụ… Phải là… Tôi mới đúng…”
Đổng Y Lan muốn cười. Nghê Thanh càng hận thì cô ta càng muốn cười phá lên.
Nghê Duyệt thét lên: “Câm miệng!”
Nhìn Nghê Thanh trở nên như vậy, Nghê Duyệt cũng vô cùng đau đớn. Cô bé biết Tần Việt là người quan trọng trong lòng Nghê Thanh, nhưng cô bé cũng không hy vọng Nghê Thanh vì Tần Việt mà phạm phải sai lầm.
Cô ấy cố nén đôi mắt cay xè của mình, dùng sức lôi Nghê Thanh: “Chị, chị đừng như vậy, em sợ lắm, em sợ…”
Ngay khi Nghê Duyệt cảm thấy Đổng Y Lan sắp ngất đến nơi thì Nghê Thanh cuối cùng cũng chịu buông tay. Sau khi Nghê Thanh buông tay, Đổng Y Lan được thả ngồi chồm hổm trên mặt đất ho khan sặc sụa.
“Chị…”
“Các người, cả hai người nữa.” Nghê Thanh chật vật đứng ở đó, chỉ vào Đổng Y Lan đang ngồi ôm cổ và Tần Lam đang ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống, “Các người cút hết cho tôi!”
Cô lại ôm lấy thi thể của Tần Việt, nói: “Xin lỗi, vừa rồi em bỏ anh lại, chắc chắn anh hận em lắm đúng không…”
Nghê Thanh nắm bàn tay đã hơi cứng lại của Tần Việt, hôn lên từng ngón tay đầy máu của anh, vết máu dính vào mặt, cô cũng không để ý tới.
“Em rất ghét, em hận sự tỉnh táo của bản thân…” Khóe miệng cô cong lên nở nụ cười nhẹ, nói tiếp: “Không giả vờ hoá điên đươjc. Em thà mình phát điên thật rồi bóp chết cô ta… Nhưng em không làm được… Cho dù giả em cũng không làm được…”
Nghe được những lời này của Nghê Thanh, Nghê Duyệt rùng mình. Thế nên ban nãy chị ấy giả vờ phát điên sao?
Cô nhìn nụ cười dính máu tươi của Nghê Thanh, đột nhiên cảm thấy Nghê Thanh giống như một nữ quỷ đoạt mạng bò ra từ địa ngục.
Có lẽ hình dung Nghê Thanh như vậy là không nên… Nhưng trong lòng Nghê Duyệt chỉ còn lại hình ảnh này…
“Anh cảm thấy em làm vậy có đúng không?”
Nghê Thanh khổ sở nói: “Anh cũng cảm thấy em như vậy quá tàn nhẫn sao, là em… Chúng ta mới vừa mới bên nhau, anh đã nói khi nào rời khỏi đây anh sẽ dạy em, dạy em chưng thịt… Chúng ta còn phải hẹn hò, bù lại bao năm tháng bỏ lỡ mất nhau….”
Chợt cô lại cười: “Sao anh nói lời mà chẳng giữ lời gì vậy? Anh đã nói anh thề nguyện rằng hai chúng ta sinh tử không rời, mãi ở bên nhau cơ mà? Nếu…”
“Anh mở mắt nhìn em một cái được không, chỉ liếc mắt một cái thôi.” Cô cười, “Anh không thích em đúng không?”
Sắc mặt Nghê Thanh đột nhiên trở nên u ám: “Anh không thích em đúng không? Anh không mở mắt nhìn em vậy là không thương em rồi….”
Vốn Tần Việt đã chết, sao có thể đáp lại yêu cầu do cô cố tình gây sự đưa ra chứ.
____ “Anh ấy vì cứu cô mà chết! Anh ấy đã chết vì cô!”
“Câm miệng! Không cho phép nói anh ấy đã chết!”
____ “Anh ấy bởi vì cứu cô….”
“Không phải, không phải như thế….Không thể thế được, sao Tần Việt có thể chết vì tôi chứ? Tôi sẽ bảo vệ anh ấy, tôi sẽ bảo vệ anh ấy…”
Nước mắt của Nghê Thanh rơi xuống trán Tần Việt, từng giọt hòa với vết máu.
Như bỉ ngạn hoa bên bờ vong xuyên hiện lên trên trán anh.
_____ “Anh ấy vì…”
“Câm miệng! Đổng Y Lan! Không phải tôi bảo cô cút đi hay sao!”
Nghê Thanh quay đầu lại, chỉ có khuôn mặt sợ hãi của Nghê Duyệt hiện lên trước mắt cô.
Mà Đổng Y Lan đã rời khỏi đây tự bao giờ…
“Chị, chị làm sao vậy?” Nghê Duyệt chần chờ hỏi.
“Đúng vậy, chị làm sao thế này?” Tại sao trong đầu chỉ có giọng của Đổng Y Lan như ruồi bọ bay quanh?
Cô bật cười ha hả.
Sau đó đau đớn khóc toáng lên.
Đối với câu hỏi của Nghê Duyệt, Nghê Thanh không có câu trả lời. Cô cũng muốn biết nguyên nhân, lại như không muốn biết. Vì sao rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng của cô mà thôi, sao lại biến thành hiện thực được?
Nếu mọi thứ chỉ là ác mộng, vậy có phải cô chỉ cần tỉnh dậy là ổn rồi chăng?
Nghê Thanh tát thật mạnh vào mặt mình một cái.
Rất đau, đau như bị phỏng. Nhưng sao có thể so với đau đớn trong tâm hồn cô lúc này.
Thì ra mọi thứ là sự thật… Tất cả đều là sự thật…
Cô cúi đầu hôn lên môi Tần Việt, xem anh như chỉ ngủ một giấc mà thôi.
Nếu cô không mơ thì là Tần Việt đang ngủ.
“Chuyện cổ tích đều viết như vậy có đúng không? Hoàng tử trao nụ hôn chân thành cho công chúa ngủ trong rừng, sau đó công chúa tỉnh lại… Cho nên em hôn anh một cái là anh có thể tỉnh lại ngay đúng không? Không phải anh nói em hãy tin anh sao? Em tin anh sẽ tỉnh lại, em tin anh… Em vẫn sẽ tin anh.”
“Chị, chị làm gì vậy?”
Nghê Thanh không để ý đến Nghê Duyệt, cô cõng thi thể của Tần Việt trên lưng, nói: “Em sẽ chờ anh tỉnh lại… Bây giờ chúng ta… chúng ta đi thôi…”
Bình luận facebook