Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Edit: Tiểu Hy Hy, Aya Shinta
008: "...." Nó bảo trì trầm mặc.
Những ngày bị giam lỏng thật buồn tẻ nhạt nhẽo, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phương Cửu biết, con cáo già như cha cô sẽ không quản cô thế nào, chỉ biết đến vinh hoa phú quý của Phương gia.
Vào đêm, Phương Cửu vừa tắm rửa xong thì có tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài, cô vội vàng mặc quần áo chỉnh tề đi ra mở cửa.
Khác với vẻ điên cuồng vào ban ngày, Cảnh Vương lúc này có vẻ đặc biệt văn nhã, một bộ áo bào trắng tuấn mỹ vô song, dường như trước đó đều chỉ là ảo giác.
"Ngươi..."
Cảnh Vương thấy cô cũng không vấn tóc, ba ngàn sợi tóc đen xõa tung trên vai, một bộ cung trang màu xanh biếc thanh lệ thoát tục, đôi con ngươi trong trẻo ấy cũng không có xa cách, dường như đều trở lại vào giờ khắc lần đầu gặp gỡ.
"Có việc sao?" Phương Cửu đứng ngay cửa, không để y đi vào.
Lấy lại tinh thần, Cảnh Vương rũ đôi mắt xuống, nhàn nhạt lên tiếng, "Có thể... Cùng ta uống một chén được không? Chúng ta bình tĩnh tâm sự?"
Phương Cửu chớp chớp mắt như đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
Ánh trăng mông lung trong viện, ánh sao rải đầy đất, cung trang của cô uốn lượn trên mặt đất, người lại ngồi bên bàn đá rót ly rượu gạo cho mình.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn đối diện nữ tử thanh lệ thoát tục kia, Cảnh Vương hơi hoảng thần, cuối cùng không nhịn được mà cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, "Cửu Nhi, chúng ta... Thật sự không thể trở lại như xưa sao?"
Phương Cửu sửng sốt, chậm rãi rụt tay về, lập tức uống một ly rượu gạo, đôi mắt cũng hơi ửng hồng, "Chúng ta... Không trở về được..."
"Không, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta còn có thể trở lại lúc ban đầu, ta yêu nàng, ta không thể để nàng rời khỏi ta nữa!" Cảnh Vương nắm lấy tay cô thật chặt, không chịu buông ra.
Đối diện với ánh mắt thâm tình kia của y, trong lòng Phương Cửu cũng thấy thật khó chịu, nếu lúc ấy y chịu đưa theo nguyên thân rời khỏi nơi này, hiện tại cũng sẽ không biến thành như vậy.
Hít sâu một hơi, cô tỏ vẻ sầu bi lắc đầu, "Chỉ là... Ta thật sự rất mệt mỏi..."
Gắt gao cầm tay cô, ánh mắt Cảnh Vương sáng quắc, y nhìn cô chăm chú, "Ta biết, ta biết hết, không phải nàng thích xem hoa hướng dướng ở ngoại thành nhất hay sao? Ngày mai chúng ta liền ra ngoài, chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể cho nàng tất cả những gì nàng muốn!"
Phương Cửu rũ mắt xuống, nửa ngày cũng chẳng nói gì cả.
Cho rằng cô đã đáp ứng rồi, Cảnh Vương mừng rỡ rót tiếp một ly rượu, ánh mắt vẫn luôn si ngốc đặt ở trên người cô.
Cuối cùng không biết y đã uống bao nhiêu, vẫn phải được thị vệ đỡ trở về, chờ sau khi Phương Cửu trở vào phòng thì tức khắc thở phào nhẹ nhóm, mỹ nhân kế này không cẩn thận một chút thì sẽ có nguy hiểm a!
008 trên giường không nhịn được mà buông lời trào phúng: "Cũng chỉ có loại người ngốc này mới có thể bị cô lừa."
Phương Cửu nghe vậy lập tức biến sắc mặt, "Cô cho rằng chuyện đã xong rồi? Ngày mai lúc chúng ta đi ra ngoài, cô vẫn nên ngẫm lại đến việc nên bỏ chạy thế nào đi!"
Không muốn nói chuyện với cái loại người đứng nói chuyện không mà eo cũng thấy đau, Phương Cửu cố ý nhường giường cho nó, một mình một người ngủ trên nhuyễn tháp.
Vốn tưởng rằng Cảnh Vương uống say hẳn là đến muộn mới tỉnh lại được, nhưng vào sáng sớm ngày kế thì y đã chạy tới, đồng hành còn có cha cô!
Vào phòng, Phương phụ liền lạnh lùng quét nhìn nàng mắt, "Việc vặt vãnh trong cung rất nhiều, ngoài thành còn có quân đội của Hiên Viên Diễn đóng quân ở quân doanh, các ngươi còn muốn đi ra ngoài thành?"
Trong lòng Phương Cửu "lộp bộp" một tiếng, liền biết cha cô không dễ đối phó như vậy, thấy Cảnh Vương cũng đang do dự, cô nhịn không được hồng mắt nhìn vào mắt y, "Kia... Chúng ta không đi, sang năm cũng như nhau thôi."
Nhìn thấy cô như vậy, Cảnh Vương lập tức tiến lên ôm cô vào lòng, chân thật đáng tin nhìn Phương phụ phía bên kia, "Nếu Cửu nhi thích, nguy hiểm đã là gì!"
Phương phụ nhìn cái người chìm trong tình sắc này, không nhịn được mà lắc đầu, cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi.
Thấy vậy, Phương Cửu lại nháy mắt kéo ống tay áo y xuống, "Ta...... Ta sợ Cần Nhi ở trong cung sẽ khóc, có thể cùng đưa nó đi ra ngoài hay không?"
Người trong lòng cầu xin mình như vậy nên Cảnh Vương cũng rất muốn đáp ứng, chẳng qua tưởng tượng đến việc sẽ nhiều thêm một người thứ ba, y có chút không tình nguyện.
"Cảnh ca ca..." Vẻ mặt Phương Cửu cầu xin nhìn hắn.
Bị câu "Cảnh ca ca" này của cô làm cho mềm nhũn, Cảnh Vương gật đầu ngay tức khắc, "Có thể, chỉ cần nàng vui vẻ!"
008 còn ngồi ở trên ghế quý phi ăn bánh hoa quế bên kia nhịn không được cũng lắc đầu, rốt cuộc nó cũng cảm nhận được làm nhiệm vụ không dễ dàng chút nào.
Lúc này trong cung đã giới nghiêm toàn bộ, đường đi trong cung còn nhìn ra một ít vết máu tươi, khắp nơi đều tràn ngập trong bầu không khí tanh tưởi. Các cung nhân vội vàng bước chân, hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn bốn phía quá nhiều. Chờ đến lúc xe ngựa đi khỏi cung, người đi ngoài đường cũng ít đi rất nhiều, chỉ có binh lính tuần tra thỉnh thoảng đi qua.
Cảnh Vương cũng không phải ra ngoài một mình, chung quanh còn có một ít thị vệ mặc thường phục, Phương Cửu ngồi ở trong xe ngựa vẫn luôn tự hỏi đến việc nên bỏ chạy thế nào.
"Vương gia, quân cơ doanh ngoài thành cách chỗ ngài nói gần hơn, có muốn liên hệ với binh lính ngoài cửa thành chuẩn bị trước một chút không" Thị vệ cưỡi ngựa bên ngoài bỗng nhiên lên tiếng nói.
Dứt lời, Cảnh Vương nghĩ cũng không dám nghĩ liền cự tuyệt nói: "Chỉ cần cẩn thận, thì sẽ không sao."
Phương Cửu nhẹ nhàng thở ra, ôm 008 làm bộ đang ngủ, thật ra cô đã nghĩ ra một cách, chẳng qua cái này còn phải xem vận khí. Nếu như vận khí không tốt, cô và 008 đều game over!
Xe ngựa đi được nửa canh giờ mới chậm rãi ngừng lại, chỉ thấy bên ngoài chỗ bờ sông đều là một biển hoa hướng dương, nếu không phải tình huống không phải thế này thì Phương Cửu rất muốn chơi thật vui ở nơi đây.
Sau khi xuống xe ngựa, Cảnh Vương liền sai những người khác đi giới nghiêm bốn phía, chính mình thì lôi kéo Phương Cửu chậm rãi đi đến chỗ hoa nở.
Hôm nay ánh nắng rất tươi đẹp, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào những chỗ hoa nở đó, vẻ mặt Cảnh Vương hoài niệm nhìn về phía không trung, trầm thấp lên tiếng, "Nàng có nhớ rõ, lúc chúng ta mới gặp cũng là tại đây?"
Phương Cửu không nói gì, chỉ là nhìn mắt 008 một bên, người sau lập tức "Oa" một tiếng khóc lớn lên, "Mẫu hậu... Nơi này chơi không vui... Nhi thần phải về cung..."
Tiếng khóc ầm ĩ tức khắc đánh vỡ không khí ấm áp này, ánh mắt của Cảnh Vương cũng lộ ra sát ý, Phương Cửu lập tức bảo vệ nó sau người, "Cần Nhi ngoan...... Ngươi qua ngồi chỗ tảng đá lớn bên kia chờ mẫu hậu được không?"
Dứt lời, 008 lại vô cùng đáng thương gật gật đầu, sau đó liền bước chân ngắn nhỏ, đi đến rừng cây bên kia.
Một đứa nhỏ bốn tuổi, Cảnh Vương cũng không lo nó sẽ đi lạc chút nào, huống hồ hoàng đế bù nhìn này với y mà nói cũng không còn tác dụng gì nữa.
Thấy không có người quấy rầy, hắn lại một tay kéo Phương Cửu vào lòng, ánh mắt nhìn về phía biển hoa kia, "Sau khi nàng tiến cung, mỗi năm vào mùa này, ta đều sẽ tới đây nhìn một chút."
Phương Cửu rất khẩn trương, sợ 008 không tìm thấy đường đi tới quân doanh, chỉ là hiện giờ cũng không có biện pháp khác.
"Thật ra... chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta... có thể làm bằng hữu, về sau ngươi cũng sẽ tìm được một nữ tử thật lòng với ngươi." Phương Cửu thở dài, chậm rãi đẩy y ra.
Không hiểu tại sao cô lại trở nên xa cách với mình như vậy, Cảnh Vương gắt gao nắm lấy hai vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Ta không cần những người khác, tại sao chúng ta không thể cứu vãn nữa? Là bởi vì hắn sao?"
Mắt thấy y lại muốn tiến lên bờ vực hắc hóa, Phương Cửu lập tức hồng mắt, nước mắt như mưa cúi đầu, "Thế nhân đều biết ta là Hoàng Hậu của tiên hoàng, nếu ngươi lại cưới ta, thế nhân sẽ nghĩ về ta với ngươi thế nào nữa? Ngươi có thể không thèm để ý, ta đây thì sao? Ta không muốn thế nhân mắng ta là hồng nhan họa thủy!"
Cảnh Vương sửng sốt, y thật sự không nghĩ tới vấn đề này, đúng vậy, y có thể không thèm để ý thanh danh, chỉ là nữ nhi người ta làm sao có thể không thèm để ý?
Phương Cửu tránh khỏi tay y, từng bước một đi vào trong biển hoa. Nhìn bóng dáng bích sắc kia hòa vào giữa biển hoa, ánh mắt Cảnh Vương cũng phức tạp theo.
Lần lượt không nói gì, hai người đều không nói chuyện, thẳng đến khi từng trận tiếng vó ngựa truyền về cách đó không xa, lúc này Cảnh Vương mới cảnh giác quay lại phía sau, lại thấy rừng cây bên kia đột nhiên ùa ra rất nhiều binh lính, người của Cảnh Vương cũng lập tức chạy về phía bên này!
"Vương gia, đó là người của quân doanh, chúng ta đi mau!"
Cảnh Vương không nói hai lời liền kéo Phương Cửu chuẩn bị chạy, nhưng người của quân doanh tới cực nhanh, người ngựa hai phe nháy mắt giao thủ, tiếng chém giết không dứt bên tai.
Phương Cửu bị y lôi kéo thì vẫn đang tìm kiếm thời cơ, vừa đúng lúc này có một tướng quân cưỡi ngựa chạy vội về phía cô, thấy đối phương vươn tay, Phương Cửu lập tức với tay bắt lấy, sau đó được kéo lên ngựa!
Hậu quả chính là tay cô trật khớp!
"Cửu Nhi!"
Cảnh Vương nhìn cô bị người ta mang đi, tức giận muốn đuổi theo nhưng lại bị thủ hạ gắt gao ngăn lại, "Vương gia, chúng ta đi nhanh thôi!"
Lúc này Cảnh Vương còn không rõ sao, y chẳng thể nghĩ tới người yêu của mình sẽ chán ghét mình như vậy, dù không màng tất cả nhưng cũng muốn thoát khỏi y!
Khẽ cắn răng, y đá một cước vào một sĩ binh trước mặt, vung đao dần dần đi theo thủ hạ thối lui về sau...
Lúc Phương Cửu theo trở lại quân doanh, cánh tay cô đã đau đến mức trên trán túa ra một tầng mồ hôi, dĩ vãng chỉ cảm thấy như vậy rất tuấn tú, nhưng kỳ thật như vậy căn bản chẳng soái chút nào!
Quân doanh có rất nhiều binh lính, chẳng qua không có Hiên Viên Diễn phân phó, không ai dám đi kinh thành cứu giá, cho nên Cảnh Vương cũng nhìn trúng điểm này mới có thể chọn thời gian để tạo phản.
Chờ quân y chữa cánh tay của cô lại, Phương Cửu vẫn đau đến mồ hôi đầy đầu, nhưng còn phải giả bộ kiên cường này nọ.
Mãi đến khi tướng lĩnh đã cứu cô đưa 008 vào quân doanh, lúc này Phương Cửu mới lập tức hỏi: "Vừa rồi đa tạ tướng quân, chỉ là không biết làm sao mà ngươi gặp được Hoàng Thượng?"
Dứt lời, tướng lãnh râu xồm lập tức quỳ một gối xuống đất, "Vương gia sớm có công đạo thuộc hạ quan tâm tình trạng trong kinh, thuộc hạ đang tính toán dẫn người đi nghĩ cách cứu viện Thái Hậu, lại thông qua thám tử biết được hôm nay Thái Hậu cùng phản tặc kia ra khỏi thành tới đây, cho nên đã sớm dẫn người mai phục trong rừng cây, vừa lúc gặp được Hoàng Thượng một mình chạy loạn, lúc này mới đưa ngài ấy về đây."
Phương Cửu yên lặng liếc mắt nhìn 008 một cái, người ta sớm có mai phục, bằng không dựa vào 008 thì đúng là không đáng tin cậy.
"Hiện giờ trong kinh đã bị Cảnh Vương kia khống chế, ai gia muốn đi biên quan tìm kiếm nhiếp chính vương thương nghị chuyện quan trọng, sợ còn phải làm phiền tướng quân đưa đoạn đường." Nàng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, kia râu xồm tướng lãnh lập tức cung thanh nói: "Đây là bổn phận của ti chức, chẳng qua tay của Thái Hậu......"
"Không ngại, chỉ là chút thương tích nhỏ, như vậy, hiện tại ngươi xuống chuẩn bị, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát." Hiện giờ Phương Cửu cũng không muốn trì hoãn thời gian chút nào hết.
Gật gật đầu, tướng lĩnh râu xồm lập tức ra khỏi doanh trướng.
Chờ hắn vừa đi, Phương Cửu và 008 mỗi người ngồi một đầu, ai cũng không muốn nói chuyện với ai cả.
Người phía dưới chuẩn bị rất nhanh, sau nửa canh giờ Phương Cửu bị một đội tinh binh lặng lẽ hộ tống rời đi.
Kinh thành cách biên quan rất xa, chẳng sợ ra roi thúc ngựa cũng phải sáu ngày mới có thể đến, nhưng Phương Cửu có thương tích, cho nên dùng tám ngày mới vừa tới biên quan.
Đến lúc đó khắp nơi đều là binh lính đi tuần tra, căn bản trên đường phố không có bá tánh đi ngang qua. Cho binh lính thủ thành xem lệnh bài rồi lúc này Phương Cửu mới đi đến chỗ đóng quân của Hiên Viên diễn ở ngoài thành.
Trong xe ngựa, 008 do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà nhìn trộm cô, "Có chuyện.... Tôi nói.... Cô đừng đánh tôi."
Phương Cửu liếc nó, "Cái này khó mà nói."
Bĩu môi, 008 tiếp tục ấp a ấp úng: "Kỳ thực...... Lúc trước tôi lừa cô đấy, căn bản con trai nam chủ không phải cục trưởng, tôi chỉ là vì lừa cô chủ động hoàn thành nhiệm vụ nên mới nói như vậy."
Phương Cửu: "...."
Thực ra cô sớm đoán được, cục trưởng sao có thể tới đây? Không cần phải nói thì cũng biết là 008 biện ra mà!
Thấy cô không có động tĩnh nào, 008 càng thêm khẩn trương, nếu như bị cục trưởng biết nó chủ động bại lộ thân phận của anh, phá hủy kế hoạch của anh, chắc ăn rằng hậu quả nó sẽ không dám tưởng tượng....
"Hừ!" Phương Cửu cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Thấy vậy, 008 càng thêm thấp thỏm, vẫn luôn nói lời hay ý đẹp này nọ nhưng mà Phương Cửu lại không để ý đến.
Đã trải qua một phen đào tẩu đến kinh tâm động phách, rốt cuộc Phương Cửu cũng tới được nơi đóng quân của Hiên Viên Diễn. Nơi này có mấy chục vạn quân canh giữ, tiếng binh lính đang huấn luyện không dứt bên tai. Thị vệ dẫn đường cho cô trình lệnh bài cùng nói rõ ràng tình huống xong thì Phương Cửu lập tức được cung kính mời vào, rốt cuộc thì hiện tại cô vẫn là Thái Hậu.
Dọc theo đường đi, những binh lính đều lộ ra ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô. Cái chỗ chim không thèm ỉa như quân doanh này làm sao có nữ nhân, càng miễn bàn đến nữ nhân đẹp như vậy, thế nhưng vừa nghe thấy cô là Thái Hậu thì một đám liền dẹp bỏ tâm tư đi.
Sau khi Phương Cửu được dẫn vào trường luyện binh thì đã nhìn thấy bóng người cao lớn đĩnh bạt của nam tử đang bắn tên cách đó không xa, nhẹ buông tay, mũi tên rời dây cung tức khắc phá tan tất cả hồng tâm, một đám binh lính lập tức cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Thẳng đến khi có người nói gì đó ở bên tai hắn, nam tử lập tức quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn đứng bên ngoài chỗ luyện binh, giữa một đám binh lính thô to có vẻ sáng chói đến thế.
Ném cung tên xuống, hắn lập tức từ tốn đi về phía nàng, những binh lính khác cũng sôi nổi nhìn về phía Phương Cửu bên này.
"Vương gia, Cảnh Vương tạo phản, Thái Hậu và Hoàng Thượng cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được, người của quân cơ doanh ngoài thành không có phân phó của ngài cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ." Binh lính đưa Phương Cửu tới lập tức cung kính trả lời.
Hiên Viên diễn xua xua tay, ánh mắt không vui quét đám người kia một lượt, "Không tiễn Thái Hậu hồi doanh trướng nghỉ ngơi, còn mang nàng đến đây, các ngươi làm việc thế nào!"
Dứt lời, một đám người đều vội vàng quỳ xuống đất xin tha, "Thái Hậu nương nương thứ tội, là ti chức suy xét không chu toàn."
Đã sớm nhận được tin hôm nay cô sẽ đi qua, lại không nghĩ sẽ sớm như vậy, nhìn trên cánh tay cô còn đeo băng gạc, Hiên Viên Điễn vươn tay muốn chạm vào, nhưng ngại hoàn cảnh, cuối cùng vẫn thu tay về.
"Ai gia không sao, nếu Nhiếp Chính Vương còn có chuyện quan trọng, không cần để ý tới ai gia làm gì." Phương Cửu ho nhẹ một tiếng, lui ra phía sau hai bước.
"Không có." Hiên Viên Diễn cúi đầu, giọng nói trầm thấp, "Chuyện quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng hơn Thái Hậu nương nương."
Nói xong, thấy tất cả những binh lính đang thao luyện đó cũng nhìn Phương Cửu, Hiên Viên Diễn lập tức trầm mặt xuống, cả giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, đều chạy mười vòng cho bổn vương!"
Aya: Chương cuối của thế giới này đó. Thế giới tiếp theo là thế giới cuối rồi. Nhây nhây tới giờ mới xong đây.
Vân: Bạn Aya vẫn chưa edit xong chương kế đâu, nên mọi người phải đợi thêm rồi, khà khà khà
008: "...." Nó bảo trì trầm mặc.
Những ngày bị giam lỏng thật buồn tẻ nhạt nhẽo, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phương Cửu biết, con cáo già như cha cô sẽ không quản cô thế nào, chỉ biết đến vinh hoa phú quý của Phương gia.
Vào đêm, Phương Cửu vừa tắm rửa xong thì có tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài, cô vội vàng mặc quần áo chỉnh tề đi ra mở cửa.
Khác với vẻ điên cuồng vào ban ngày, Cảnh Vương lúc này có vẻ đặc biệt văn nhã, một bộ áo bào trắng tuấn mỹ vô song, dường như trước đó đều chỉ là ảo giác.
"Ngươi..."
Cảnh Vương thấy cô cũng không vấn tóc, ba ngàn sợi tóc đen xõa tung trên vai, một bộ cung trang màu xanh biếc thanh lệ thoát tục, đôi con ngươi trong trẻo ấy cũng không có xa cách, dường như đều trở lại vào giờ khắc lần đầu gặp gỡ.
"Có việc sao?" Phương Cửu đứng ngay cửa, không để y đi vào.
Lấy lại tinh thần, Cảnh Vương rũ đôi mắt xuống, nhàn nhạt lên tiếng, "Có thể... Cùng ta uống một chén được không? Chúng ta bình tĩnh tâm sự?"
Phương Cửu chớp chớp mắt như đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
Ánh trăng mông lung trong viện, ánh sao rải đầy đất, cung trang của cô uốn lượn trên mặt đất, người lại ngồi bên bàn đá rót ly rượu gạo cho mình.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn đối diện nữ tử thanh lệ thoát tục kia, Cảnh Vương hơi hoảng thần, cuối cùng không nhịn được mà cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, "Cửu Nhi, chúng ta... Thật sự không thể trở lại như xưa sao?"
Phương Cửu sửng sốt, chậm rãi rụt tay về, lập tức uống một ly rượu gạo, đôi mắt cũng hơi ửng hồng, "Chúng ta... Không trở về được..."
"Không, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta còn có thể trở lại lúc ban đầu, ta yêu nàng, ta không thể để nàng rời khỏi ta nữa!" Cảnh Vương nắm lấy tay cô thật chặt, không chịu buông ra.
Đối diện với ánh mắt thâm tình kia của y, trong lòng Phương Cửu cũng thấy thật khó chịu, nếu lúc ấy y chịu đưa theo nguyên thân rời khỏi nơi này, hiện tại cũng sẽ không biến thành như vậy.
Hít sâu một hơi, cô tỏ vẻ sầu bi lắc đầu, "Chỉ là... Ta thật sự rất mệt mỏi..."
Gắt gao cầm tay cô, ánh mắt Cảnh Vương sáng quắc, y nhìn cô chăm chú, "Ta biết, ta biết hết, không phải nàng thích xem hoa hướng dướng ở ngoại thành nhất hay sao? Ngày mai chúng ta liền ra ngoài, chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể cho nàng tất cả những gì nàng muốn!"
Phương Cửu rũ mắt xuống, nửa ngày cũng chẳng nói gì cả.
Cho rằng cô đã đáp ứng rồi, Cảnh Vương mừng rỡ rót tiếp một ly rượu, ánh mắt vẫn luôn si ngốc đặt ở trên người cô.
Cuối cùng không biết y đã uống bao nhiêu, vẫn phải được thị vệ đỡ trở về, chờ sau khi Phương Cửu trở vào phòng thì tức khắc thở phào nhẹ nhóm, mỹ nhân kế này không cẩn thận một chút thì sẽ có nguy hiểm a!
008 trên giường không nhịn được mà buông lời trào phúng: "Cũng chỉ có loại người ngốc này mới có thể bị cô lừa."
Phương Cửu nghe vậy lập tức biến sắc mặt, "Cô cho rằng chuyện đã xong rồi? Ngày mai lúc chúng ta đi ra ngoài, cô vẫn nên ngẫm lại đến việc nên bỏ chạy thế nào đi!"
Không muốn nói chuyện với cái loại người đứng nói chuyện không mà eo cũng thấy đau, Phương Cửu cố ý nhường giường cho nó, một mình một người ngủ trên nhuyễn tháp.
Vốn tưởng rằng Cảnh Vương uống say hẳn là đến muộn mới tỉnh lại được, nhưng vào sáng sớm ngày kế thì y đã chạy tới, đồng hành còn có cha cô!
Vào phòng, Phương phụ liền lạnh lùng quét nhìn nàng mắt, "Việc vặt vãnh trong cung rất nhiều, ngoài thành còn có quân đội của Hiên Viên Diễn đóng quân ở quân doanh, các ngươi còn muốn đi ra ngoài thành?"
Trong lòng Phương Cửu "lộp bộp" một tiếng, liền biết cha cô không dễ đối phó như vậy, thấy Cảnh Vương cũng đang do dự, cô nhịn không được hồng mắt nhìn vào mắt y, "Kia... Chúng ta không đi, sang năm cũng như nhau thôi."
Nhìn thấy cô như vậy, Cảnh Vương lập tức tiến lên ôm cô vào lòng, chân thật đáng tin nhìn Phương phụ phía bên kia, "Nếu Cửu nhi thích, nguy hiểm đã là gì!"
Phương phụ nhìn cái người chìm trong tình sắc này, không nhịn được mà lắc đầu, cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi.
Thấy vậy, Phương Cửu lại nháy mắt kéo ống tay áo y xuống, "Ta...... Ta sợ Cần Nhi ở trong cung sẽ khóc, có thể cùng đưa nó đi ra ngoài hay không?"
Người trong lòng cầu xin mình như vậy nên Cảnh Vương cũng rất muốn đáp ứng, chẳng qua tưởng tượng đến việc sẽ nhiều thêm một người thứ ba, y có chút không tình nguyện.
"Cảnh ca ca..." Vẻ mặt Phương Cửu cầu xin nhìn hắn.
Bị câu "Cảnh ca ca" này của cô làm cho mềm nhũn, Cảnh Vương gật đầu ngay tức khắc, "Có thể, chỉ cần nàng vui vẻ!"
008 còn ngồi ở trên ghế quý phi ăn bánh hoa quế bên kia nhịn không được cũng lắc đầu, rốt cuộc nó cũng cảm nhận được làm nhiệm vụ không dễ dàng chút nào.
Lúc này trong cung đã giới nghiêm toàn bộ, đường đi trong cung còn nhìn ra một ít vết máu tươi, khắp nơi đều tràn ngập trong bầu không khí tanh tưởi. Các cung nhân vội vàng bước chân, hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn bốn phía quá nhiều. Chờ đến lúc xe ngựa đi khỏi cung, người đi ngoài đường cũng ít đi rất nhiều, chỉ có binh lính tuần tra thỉnh thoảng đi qua.
Cảnh Vương cũng không phải ra ngoài một mình, chung quanh còn có một ít thị vệ mặc thường phục, Phương Cửu ngồi ở trong xe ngựa vẫn luôn tự hỏi đến việc nên bỏ chạy thế nào.
"Vương gia, quân cơ doanh ngoài thành cách chỗ ngài nói gần hơn, có muốn liên hệ với binh lính ngoài cửa thành chuẩn bị trước một chút không" Thị vệ cưỡi ngựa bên ngoài bỗng nhiên lên tiếng nói.
Dứt lời, Cảnh Vương nghĩ cũng không dám nghĩ liền cự tuyệt nói: "Chỉ cần cẩn thận, thì sẽ không sao."
Phương Cửu nhẹ nhàng thở ra, ôm 008 làm bộ đang ngủ, thật ra cô đã nghĩ ra một cách, chẳng qua cái này còn phải xem vận khí. Nếu như vận khí không tốt, cô và 008 đều game over!
Xe ngựa đi được nửa canh giờ mới chậm rãi ngừng lại, chỉ thấy bên ngoài chỗ bờ sông đều là một biển hoa hướng dương, nếu không phải tình huống không phải thế này thì Phương Cửu rất muốn chơi thật vui ở nơi đây.
Sau khi xuống xe ngựa, Cảnh Vương liền sai những người khác đi giới nghiêm bốn phía, chính mình thì lôi kéo Phương Cửu chậm rãi đi đến chỗ hoa nở.
Hôm nay ánh nắng rất tươi đẹp, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào những chỗ hoa nở đó, vẻ mặt Cảnh Vương hoài niệm nhìn về phía không trung, trầm thấp lên tiếng, "Nàng có nhớ rõ, lúc chúng ta mới gặp cũng là tại đây?"
Phương Cửu không nói gì, chỉ là nhìn mắt 008 một bên, người sau lập tức "Oa" một tiếng khóc lớn lên, "Mẫu hậu... Nơi này chơi không vui... Nhi thần phải về cung..."
Tiếng khóc ầm ĩ tức khắc đánh vỡ không khí ấm áp này, ánh mắt của Cảnh Vương cũng lộ ra sát ý, Phương Cửu lập tức bảo vệ nó sau người, "Cần Nhi ngoan...... Ngươi qua ngồi chỗ tảng đá lớn bên kia chờ mẫu hậu được không?"
Dứt lời, 008 lại vô cùng đáng thương gật gật đầu, sau đó liền bước chân ngắn nhỏ, đi đến rừng cây bên kia.
Một đứa nhỏ bốn tuổi, Cảnh Vương cũng không lo nó sẽ đi lạc chút nào, huống hồ hoàng đế bù nhìn này với y mà nói cũng không còn tác dụng gì nữa.
Thấy không có người quấy rầy, hắn lại một tay kéo Phương Cửu vào lòng, ánh mắt nhìn về phía biển hoa kia, "Sau khi nàng tiến cung, mỗi năm vào mùa này, ta đều sẽ tới đây nhìn một chút."
Phương Cửu rất khẩn trương, sợ 008 không tìm thấy đường đi tới quân doanh, chỉ là hiện giờ cũng không có biện pháp khác.
"Thật ra... chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta... có thể làm bằng hữu, về sau ngươi cũng sẽ tìm được một nữ tử thật lòng với ngươi." Phương Cửu thở dài, chậm rãi đẩy y ra.
Không hiểu tại sao cô lại trở nên xa cách với mình như vậy, Cảnh Vương gắt gao nắm lấy hai vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Ta không cần những người khác, tại sao chúng ta không thể cứu vãn nữa? Là bởi vì hắn sao?"
Mắt thấy y lại muốn tiến lên bờ vực hắc hóa, Phương Cửu lập tức hồng mắt, nước mắt như mưa cúi đầu, "Thế nhân đều biết ta là Hoàng Hậu của tiên hoàng, nếu ngươi lại cưới ta, thế nhân sẽ nghĩ về ta với ngươi thế nào nữa? Ngươi có thể không thèm để ý, ta đây thì sao? Ta không muốn thế nhân mắng ta là hồng nhan họa thủy!"
Cảnh Vương sửng sốt, y thật sự không nghĩ tới vấn đề này, đúng vậy, y có thể không thèm để ý thanh danh, chỉ là nữ nhi người ta làm sao có thể không thèm để ý?
Phương Cửu tránh khỏi tay y, từng bước một đi vào trong biển hoa. Nhìn bóng dáng bích sắc kia hòa vào giữa biển hoa, ánh mắt Cảnh Vương cũng phức tạp theo.
Lần lượt không nói gì, hai người đều không nói chuyện, thẳng đến khi từng trận tiếng vó ngựa truyền về cách đó không xa, lúc này Cảnh Vương mới cảnh giác quay lại phía sau, lại thấy rừng cây bên kia đột nhiên ùa ra rất nhiều binh lính, người của Cảnh Vương cũng lập tức chạy về phía bên này!
"Vương gia, đó là người của quân doanh, chúng ta đi mau!"
Cảnh Vương không nói hai lời liền kéo Phương Cửu chuẩn bị chạy, nhưng người của quân doanh tới cực nhanh, người ngựa hai phe nháy mắt giao thủ, tiếng chém giết không dứt bên tai.
Phương Cửu bị y lôi kéo thì vẫn đang tìm kiếm thời cơ, vừa đúng lúc này có một tướng quân cưỡi ngựa chạy vội về phía cô, thấy đối phương vươn tay, Phương Cửu lập tức với tay bắt lấy, sau đó được kéo lên ngựa!
Hậu quả chính là tay cô trật khớp!
"Cửu Nhi!"
Cảnh Vương nhìn cô bị người ta mang đi, tức giận muốn đuổi theo nhưng lại bị thủ hạ gắt gao ngăn lại, "Vương gia, chúng ta đi nhanh thôi!"
Lúc này Cảnh Vương còn không rõ sao, y chẳng thể nghĩ tới người yêu của mình sẽ chán ghét mình như vậy, dù không màng tất cả nhưng cũng muốn thoát khỏi y!
Khẽ cắn răng, y đá một cước vào một sĩ binh trước mặt, vung đao dần dần đi theo thủ hạ thối lui về sau...
Lúc Phương Cửu theo trở lại quân doanh, cánh tay cô đã đau đến mức trên trán túa ra một tầng mồ hôi, dĩ vãng chỉ cảm thấy như vậy rất tuấn tú, nhưng kỳ thật như vậy căn bản chẳng soái chút nào!
Quân doanh có rất nhiều binh lính, chẳng qua không có Hiên Viên Diễn phân phó, không ai dám đi kinh thành cứu giá, cho nên Cảnh Vương cũng nhìn trúng điểm này mới có thể chọn thời gian để tạo phản.
Chờ quân y chữa cánh tay của cô lại, Phương Cửu vẫn đau đến mồ hôi đầy đầu, nhưng còn phải giả bộ kiên cường này nọ.
Mãi đến khi tướng lĩnh đã cứu cô đưa 008 vào quân doanh, lúc này Phương Cửu mới lập tức hỏi: "Vừa rồi đa tạ tướng quân, chỉ là không biết làm sao mà ngươi gặp được Hoàng Thượng?"
Dứt lời, tướng lãnh râu xồm lập tức quỳ một gối xuống đất, "Vương gia sớm có công đạo thuộc hạ quan tâm tình trạng trong kinh, thuộc hạ đang tính toán dẫn người đi nghĩ cách cứu viện Thái Hậu, lại thông qua thám tử biết được hôm nay Thái Hậu cùng phản tặc kia ra khỏi thành tới đây, cho nên đã sớm dẫn người mai phục trong rừng cây, vừa lúc gặp được Hoàng Thượng một mình chạy loạn, lúc này mới đưa ngài ấy về đây."
Phương Cửu yên lặng liếc mắt nhìn 008 một cái, người ta sớm có mai phục, bằng không dựa vào 008 thì đúng là không đáng tin cậy.
"Hiện giờ trong kinh đã bị Cảnh Vương kia khống chế, ai gia muốn đi biên quan tìm kiếm nhiếp chính vương thương nghị chuyện quan trọng, sợ còn phải làm phiền tướng quân đưa đoạn đường." Nàng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, kia râu xồm tướng lãnh lập tức cung thanh nói: "Đây là bổn phận của ti chức, chẳng qua tay của Thái Hậu......"
"Không ngại, chỉ là chút thương tích nhỏ, như vậy, hiện tại ngươi xuống chuẩn bị, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát." Hiện giờ Phương Cửu cũng không muốn trì hoãn thời gian chút nào hết.
Gật gật đầu, tướng lĩnh râu xồm lập tức ra khỏi doanh trướng.
Chờ hắn vừa đi, Phương Cửu và 008 mỗi người ngồi một đầu, ai cũng không muốn nói chuyện với ai cả.
Người phía dưới chuẩn bị rất nhanh, sau nửa canh giờ Phương Cửu bị một đội tinh binh lặng lẽ hộ tống rời đi.
Kinh thành cách biên quan rất xa, chẳng sợ ra roi thúc ngựa cũng phải sáu ngày mới có thể đến, nhưng Phương Cửu có thương tích, cho nên dùng tám ngày mới vừa tới biên quan.
Đến lúc đó khắp nơi đều là binh lính đi tuần tra, căn bản trên đường phố không có bá tánh đi ngang qua. Cho binh lính thủ thành xem lệnh bài rồi lúc này Phương Cửu mới đi đến chỗ đóng quân của Hiên Viên diễn ở ngoài thành.
Trong xe ngựa, 008 do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà nhìn trộm cô, "Có chuyện.... Tôi nói.... Cô đừng đánh tôi."
Phương Cửu liếc nó, "Cái này khó mà nói."
Bĩu môi, 008 tiếp tục ấp a ấp úng: "Kỳ thực...... Lúc trước tôi lừa cô đấy, căn bản con trai nam chủ không phải cục trưởng, tôi chỉ là vì lừa cô chủ động hoàn thành nhiệm vụ nên mới nói như vậy."
Phương Cửu: "...."
Thực ra cô sớm đoán được, cục trưởng sao có thể tới đây? Không cần phải nói thì cũng biết là 008 biện ra mà!
Thấy cô không có động tĩnh nào, 008 càng thêm khẩn trương, nếu như bị cục trưởng biết nó chủ động bại lộ thân phận của anh, phá hủy kế hoạch của anh, chắc ăn rằng hậu quả nó sẽ không dám tưởng tượng....
"Hừ!" Phương Cửu cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Thấy vậy, 008 càng thêm thấp thỏm, vẫn luôn nói lời hay ý đẹp này nọ nhưng mà Phương Cửu lại không để ý đến.
Đã trải qua một phen đào tẩu đến kinh tâm động phách, rốt cuộc Phương Cửu cũng tới được nơi đóng quân của Hiên Viên Diễn. Nơi này có mấy chục vạn quân canh giữ, tiếng binh lính đang huấn luyện không dứt bên tai. Thị vệ dẫn đường cho cô trình lệnh bài cùng nói rõ ràng tình huống xong thì Phương Cửu lập tức được cung kính mời vào, rốt cuộc thì hiện tại cô vẫn là Thái Hậu.
Dọc theo đường đi, những binh lính đều lộ ra ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô. Cái chỗ chim không thèm ỉa như quân doanh này làm sao có nữ nhân, càng miễn bàn đến nữ nhân đẹp như vậy, thế nhưng vừa nghe thấy cô là Thái Hậu thì một đám liền dẹp bỏ tâm tư đi.
Sau khi Phương Cửu được dẫn vào trường luyện binh thì đã nhìn thấy bóng người cao lớn đĩnh bạt của nam tử đang bắn tên cách đó không xa, nhẹ buông tay, mũi tên rời dây cung tức khắc phá tan tất cả hồng tâm, một đám binh lính lập tức cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Thẳng đến khi có người nói gì đó ở bên tai hắn, nam tử lập tức quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn đứng bên ngoài chỗ luyện binh, giữa một đám binh lính thô to có vẻ sáng chói đến thế.
Ném cung tên xuống, hắn lập tức từ tốn đi về phía nàng, những binh lính khác cũng sôi nổi nhìn về phía Phương Cửu bên này.
"Vương gia, Cảnh Vương tạo phản, Thái Hậu và Hoàng Thượng cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được, người của quân cơ doanh ngoài thành không có phân phó của ngài cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ." Binh lính đưa Phương Cửu tới lập tức cung kính trả lời.
Hiên Viên diễn xua xua tay, ánh mắt không vui quét đám người kia một lượt, "Không tiễn Thái Hậu hồi doanh trướng nghỉ ngơi, còn mang nàng đến đây, các ngươi làm việc thế nào!"
Dứt lời, một đám người đều vội vàng quỳ xuống đất xin tha, "Thái Hậu nương nương thứ tội, là ti chức suy xét không chu toàn."
Đã sớm nhận được tin hôm nay cô sẽ đi qua, lại không nghĩ sẽ sớm như vậy, nhìn trên cánh tay cô còn đeo băng gạc, Hiên Viên Điễn vươn tay muốn chạm vào, nhưng ngại hoàn cảnh, cuối cùng vẫn thu tay về.
"Ai gia không sao, nếu Nhiếp Chính Vương còn có chuyện quan trọng, không cần để ý tới ai gia làm gì." Phương Cửu ho nhẹ một tiếng, lui ra phía sau hai bước.
"Không có." Hiên Viên Diễn cúi đầu, giọng nói trầm thấp, "Chuyện quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng hơn Thái Hậu nương nương."
Nói xong, thấy tất cả những binh lính đang thao luyện đó cũng nhìn Phương Cửu, Hiên Viên Diễn lập tức trầm mặt xuống, cả giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, đều chạy mười vòng cho bổn vương!"
Aya: Chương cuối của thế giới này đó. Thế giới tiếp theo là thế giới cuối rồi. Nhây nhây tới giờ mới xong đây.
Vân: Bạn Aya vẫn chưa edit xong chương kế đâu, nên mọi người phải đợi thêm rồi, khà khà khà
Bình luận facebook