Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
7 giờ sáng, chú Triệu gõ cửa phòng Thu Xích Tây, gọi cô đi ăn sáng “Cháo nghêu, hôm nay trên đường chú thấy người ta bán dưa muối, chú mua 2 phần”
Thu Xích Tây mơ màng đi rửa mặt, ngồi uống sạch chén cháo, vừa buông chén xuống là mi mắt muốn sụp lại như cũ.
“Chú Triệu, cháu về phòng trước, làm phiền chú chăm sóc mẹ cháu”Thu Xích Tây buồn ngủ đến mức đầu óc mơ hồ, không tỉnh táo nổi.
“Đi đi” Triệu Long vẫn còn đang ăn cháo, ông ăn dưa muối với đồ ăn mua trong tiệm, đối diện là Chương Minh Hủy đang ăn vẻ thích thú.
Nghe tiếng đóng cửa, Chương Minh Hủy ngẩng đầu lên “Con bé không ăn hả?”
Triệu Long ngẩn người, lần đầu nghe bà nói có ý thức, nhưng ông phản ứng lại rất nhanh “Có lẽ còn đang bận công việc”
Triệu Long một tuần là có tới 6 ngày tới đây, Thu Xích Tây tạm nghỉ học để làm việc là chuyện không thể giấu ông.
Chương Minh Hủy cúi đầu than thở gì đó, rồi lại chăm chú ăn đồ ăn của mình.
Đem chén bát rửa sạch, Triệu Long ngồi xem tivi với Chương Minh Hủy ở phòng khách, đây là việc thường ngày của mỗi buổi sáng, Chương Minh Hủy xem mê mẩn. Xem đến tập phim thứ 2 thì chuông cửa vang lên.
Triệu Long đứng dậy, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa phòng Thu Xích Tây, có thể tìm tới đâu chắc là tìm Tiểu Thu, không hiểu sao trong đầu Triệu Long lập tức hiện ra cậu bạn học hôm trước.
Mở cửa ra, đúng là cậu.
“Bạn học nhỏ, tới tìm Tiểu Thu à?” Triệu Long mở cửa cho người vào.
“Dạ phải, A Thu có nhà không ạ?” Ninh Cảnh Trần cầm theo giỏ trái cây “Đây là biếu dì ạ”
Ánh mắt Triệu Long dừng ở trên giỏ trái cây, đón lấy “Tiểu Thu ở trong phòng, cậu vào tìm con bé đi”
Ninh Cảnh Trần lễ phép chào hỏi Chương Minh Hủy, rồi đi tới phòng Thu Xích Tây. Trước lạ sau quen, anh thuận lợi tới cửa, giơ tay định gõ cửa, vừa chạm vào thì cửa phòng đã mở.
Ninh Cảnh Trần đi vào, không như tưởng tượng là Thu Xích Tây đang làm việc.
A Thu còn đang ngủ.
Cảm xúc Ninh Cảnh Trần hơi phức tạp, vừa vì cô quên hôm nay hẹn với mình, vừa mừng thầm vì đã mấy ngày anh không gặp Thu Xích Tây, nay có cơ hội nhìn kỹ mặt cô.
Phòng vẫn trống trải như lần trước, có điều trên mặt bàn có rất nhiều tài liệu, Thu Xích Tây nằm trên giường, chăn đắp hờ trên bụng, một chân còn mang dép lê.
Ninh Cảnh Trần khẽ nhếch môi, đáy mắt lộ ý cười. Anh lặng lẽ rút dép lê, ngồi lên sàn, lẳng lặng nhìn Thu Xích Tây, dùng ánh mắt phác họa hình dáng cô.
Thỉnh thoảng anh có xem những bài post trên diễn đàn trường, lúc trước có bài nói bề ngoài Thu Xích Tây không tốt, nói cô dáng vẻ kiên cường, không giống học sinh trung học, dĩ nhiên anh chỉ nhìn lướt qua rồi kêu quản trị viên diễn đàn xóa bỏ bài đó.
Ninh Cảnh Trần vươn đầu ngón tay viền theo gương mặt Thu Xích Tây, bài post kia nói có phần đúng, A Thu đúng là không giống học sinh trung học. Đáy mắt cô mang theo vẻ thâm trầm, ngay cả khi ngủ khóe môi cũng lộ ra vẻ sắc bén.
Nhưng mà… A Thu đối với mình luôn mềm lòng, nhường nhịn hết bước này tới bước khác.
Ninh Cảnh Trần mỉm cười nhẹ nhàng, tựa vào bên giường, nhìn mặt Thu Xích Tây: anh hy vọng A Thu có thể mềm lòng với mình cả đời.
Ánh mắt luyến tiếc rời khỏi mặt Thu Xích Tây, Ninh Cảnh Trần hết sức cẩn thận đem ngón tay mình nhét vào lòng bàn tay Thu Xích Tây, nhìn mặt cô đang ngủ say, cuối cùng cũng dần dần ngủ theo.
……
Ngủ tới hơn 11 giờ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến Thu Xích Tây nhíu mày tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp đẽ quen thuộc, Thu Xích Tây chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng, cứ nghĩ còn đang nằm mơ. Tới khi thấy trong tay là ngón tay với khớp xương rõ ràng, Thu Xích Tây mới dần tỉnh táo lại.
Thu Xích Tây im lặng nhìn người nằm sấp bên giường, mới nhớ ra tối qua mình đã quên chuyện gì. Lẳng lặng ngồi dậy, tay cô còn nắm ngón tay Ninh Cảnh Trần, đang định buông ra thì người bên giường tỉnh giấc.
“A Thu, cậu dậy rồi à?” Ninh Cảnh Trần vừa xoa xoa mắt vừa mỉm cười
“Xin lỗi, tôi quên hôm nay cậu đến” Thu Xích Tây xốc chăn lên đứng dậy.
“Không sao, còn buổi chiều mà” Ninh Cảnh Trần chỉ túi xách mình mang tới, hơi giận dỗi “Mình có rất nhiều bài không hiểu”
“Ừ, để tôi giảng cho cậu, cậu đói bụng chưa?” Thu Xích Tây kéo tay người ngồi dưới sàn lên “Sao lại ngồi dưới đất? Bên kia có ghế dựa”
Dĩ nhiên là vì ngồi trên ghế không gần với cậu bằng ngồi dưới đất, Ninh Cảnh Trần im lặng nghĩ thầm. Hôm nay Thu Xích Tây hỏi với vẻ rất dịu dàng làm lòng anh vui sướng không thôi.
“Mình hơi khát” Ninh Cảnh Trần nhích lại gần Thu Xích Tây.
Không biết có phải quên hay không mà Thu Xích Tây vẫn nắm tay Ninh Cảnh Trần cùng ra khỏi phòng “Cậu muốn uống gì? Sữa hay nước chanh?”
Ninh Cảnh Trần thật ra muốn nói uống nước lọc là được, sau lại không biết nhớ tới gì mà cúi đầu nói muốn uống nước chanh.
“Đợi lát nữa ăn cơm” Thu Xích Tây buông tay Ninh Cảnh Trần, đưa lưng về anh mở tủ lạnh, lấy nước chanh đã được ép từ sáng nay ra.
“Được” hai người buông tay, Ninh Cảnh Trần thấy mất mát trong lòng nhưng khi cô quay lại, mặt anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Thu Xích Tây mơ màng đi rửa mặt, ngồi uống sạch chén cháo, vừa buông chén xuống là mi mắt muốn sụp lại như cũ.
“Chú Triệu, cháu về phòng trước, làm phiền chú chăm sóc mẹ cháu”Thu Xích Tây buồn ngủ đến mức đầu óc mơ hồ, không tỉnh táo nổi.
“Đi đi” Triệu Long vẫn còn đang ăn cháo, ông ăn dưa muối với đồ ăn mua trong tiệm, đối diện là Chương Minh Hủy đang ăn vẻ thích thú.
Nghe tiếng đóng cửa, Chương Minh Hủy ngẩng đầu lên “Con bé không ăn hả?”
Triệu Long ngẩn người, lần đầu nghe bà nói có ý thức, nhưng ông phản ứng lại rất nhanh “Có lẽ còn đang bận công việc”
Triệu Long một tuần là có tới 6 ngày tới đây, Thu Xích Tây tạm nghỉ học để làm việc là chuyện không thể giấu ông.
Chương Minh Hủy cúi đầu than thở gì đó, rồi lại chăm chú ăn đồ ăn của mình.
Đem chén bát rửa sạch, Triệu Long ngồi xem tivi với Chương Minh Hủy ở phòng khách, đây là việc thường ngày của mỗi buổi sáng, Chương Minh Hủy xem mê mẩn. Xem đến tập phim thứ 2 thì chuông cửa vang lên.
Triệu Long đứng dậy, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa phòng Thu Xích Tây, có thể tìm tới đâu chắc là tìm Tiểu Thu, không hiểu sao trong đầu Triệu Long lập tức hiện ra cậu bạn học hôm trước.
Mở cửa ra, đúng là cậu.
“Bạn học nhỏ, tới tìm Tiểu Thu à?” Triệu Long mở cửa cho người vào.
“Dạ phải, A Thu có nhà không ạ?” Ninh Cảnh Trần cầm theo giỏ trái cây “Đây là biếu dì ạ”
Ánh mắt Triệu Long dừng ở trên giỏ trái cây, đón lấy “Tiểu Thu ở trong phòng, cậu vào tìm con bé đi”
Ninh Cảnh Trần lễ phép chào hỏi Chương Minh Hủy, rồi đi tới phòng Thu Xích Tây. Trước lạ sau quen, anh thuận lợi tới cửa, giơ tay định gõ cửa, vừa chạm vào thì cửa phòng đã mở.
Ninh Cảnh Trần đi vào, không như tưởng tượng là Thu Xích Tây đang làm việc.
A Thu còn đang ngủ.
Cảm xúc Ninh Cảnh Trần hơi phức tạp, vừa vì cô quên hôm nay hẹn với mình, vừa mừng thầm vì đã mấy ngày anh không gặp Thu Xích Tây, nay có cơ hội nhìn kỹ mặt cô.
Phòng vẫn trống trải như lần trước, có điều trên mặt bàn có rất nhiều tài liệu, Thu Xích Tây nằm trên giường, chăn đắp hờ trên bụng, một chân còn mang dép lê.
Ninh Cảnh Trần khẽ nhếch môi, đáy mắt lộ ý cười. Anh lặng lẽ rút dép lê, ngồi lên sàn, lẳng lặng nhìn Thu Xích Tây, dùng ánh mắt phác họa hình dáng cô.
Thỉnh thoảng anh có xem những bài post trên diễn đàn trường, lúc trước có bài nói bề ngoài Thu Xích Tây không tốt, nói cô dáng vẻ kiên cường, không giống học sinh trung học, dĩ nhiên anh chỉ nhìn lướt qua rồi kêu quản trị viên diễn đàn xóa bỏ bài đó.
Ninh Cảnh Trần vươn đầu ngón tay viền theo gương mặt Thu Xích Tây, bài post kia nói có phần đúng, A Thu đúng là không giống học sinh trung học. Đáy mắt cô mang theo vẻ thâm trầm, ngay cả khi ngủ khóe môi cũng lộ ra vẻ sắc bén.
Nhưng mà… A Thu đối với mình luôn mềm lòng, nhường nhịn hết bước này tới bước khác.
Ninh Cảnh Trần mỉm cười nhẹ nhàng, tựa vào bên giường, nhìn mặt Thu Xích Tây: anh hy vọng A Thu có thể mềm lòng với mình cả đời.
Ánh mắt luyến tiếc rời khỏi mặt Thu Xích Tây, Ninh Cảnh Trần hết sức cẩn thận đem ngón tay mình nhét vào lòng bàn tay Thu Xích Tây, nhìn mặt cô đang ngủ say, cuối cùng cũng dần dần ngủ theo.
……
Ngủ tới hơn 11 giờ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến Thu Xích Tây nhíu mày tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp đẽ quen thuộc, Thu Xích Tây chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng, cứ nghĩ còn đang nằm mơ. Tới khi thấy trong tay là ngón tay với khớp xương rõ ràng, Thu Xích Tây mới dần tỉnh táo lại.
Thu Xích Tây im lặng nhìn người nằm sấp bên giường, mới nhớ ra tối qua mình đã quên chuyện gì. Lẳng lặng ngồi dậy, tay cô còn nắm ngón tay Ninh Cảnh Trần, đang định buông ra thì người bên giường tỉnh giấc.
“A Thu, cậu dậy rồi à?” Ninh Cảnh Trần vừa xoa xoa mắt vừa mỉm cười
“Xin lỗi, tôi quên hôm nay cậu đến” Thu Xích Tây xốc chăn lên đứng dậy.
“Không sao, còn buổi chiều mà” Ninh Cảnh Trần chỉ túi xách mình mang tới, hơi giận dỗi “Mình có rất nhiều bài không hiểu”
“Ừ, để tôi giảng cho cậu, cậu đói bụng chưa?” Thu Xích Tây kéo tay người ngồi dưới sàn lên “Sao lại ngồi dưới đất? Bên kia có ghế dựa”
Dĩ nhiên là vì ngồi trên ghế không gần với cậu bằng ngồi dưới đất, Ninh Cảnh Trần im lặng nghĩ thầm. Hôm nay Thu Xích Tây hỏi với vẻ rất dịu dàng làm lòng anh vui sướng không thôi.
“Mình hơi khát” Ninh Cảnh Trần nhích lại gần Thu Xích Tây.
Không biết có phải quên hay không mà Thu Xích Tây vẫn nắm tay Ninh Cảnh Trần cùng ra khỏi phòng “Cậu muốn uống gì? Sữa hay nước chanh?”
Ninh Cảnh Trần thật ra muốn nói uống nước lọc là được, sau lại không biết nhớ tới gì mà cúi đầu nói muốn uống nước chanh.
“Đợi lát nữa ăn cơm” Thu Xích Tây buông tay Ninh Cảnh Trần, đưa lưng về anh mở tủ lạnh, lấy nước chanh đã được ép từ sáng nay ra.
“Được” hai người buông tay, Ninh Cảnh Trần thấy mất mát trong lòng nhưng khi cô quay lại, mặt anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Bình luận facebook