Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 161 NỖ LỰC CUỐI CÙNG
CHƯƠNG 161: NỖ LỰC CUỐI CÙNG
Lông mày Đàm Tuyết Vân nhếch lên một cái, ý bảo hai tên cường tráng: “Lục soát.”
Bà ta vừa dứt lời, hai tên cường tráng đã giằng lấy điện thoại trong túi Lâm Ái.
Lâm Ái co chân chạy vào nhà vệ sinh, chốt chặt nắm cửa, lấy một chiếc di động từ hộp giấy vệ sinh, cô ấy cười đắc ý, vẫn may mình đã lên kế hoạch trước, biết sớm muộn gì Đàm Tuyết Vân cũng sẽ nhân lúc Giang Hựu Nam không có ở đây mà đối phó với cô ấy, cho nên cô ấy đã chuẩn bị từ trước, trong phòng ngủ, trong phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng sách đều đặt một chiếc điện thoại di động dự bị.
Lúc mua tốn không ít “máu” cũng rất đau lòng, có điều cái này sẽ phát huy được tác dụng, cô ấy đã cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo.
Nhanh chóng ấn phím 1, mỗi chiếc điện thoại cũng chỉ để hai số, một là số của Giang Hựu Nam, một là số 110, tuy chỉ gặp ba chồng một lần ở lễ kết hôn nhưng tốt xấu gì cũng là Cục trưởng Cục Công an, cho dù không thích cô thì cũng xuất phát từ lương tâm chính nghĩa, cũng sẽ không thấy cô chết mà không cứu chứ…
“A lô?”
Vừa nghe thấy giọng Giang Hựu Nam, Lâm Ái đã nhỏ giọng nói vội vàng: “Anh đang ở đâu? Mau về đi, mẹ anh tới.”
Giang Hựu Nam ngẩn ra: “Tới làm gì?”
“Nói nhảm, đương nhiên là tới ngược đãi em.”
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng vệ sinh có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó truyền đến giọng của mẹ kế: “Xong chưa? Đi nhà vệ sinh còn chậm hơn cả người ta đẻ con!”
Cô ấy run run đáp lại một câu: “Xong ngay đây, bị tiêu chảy.”
Một lần nữa áp di động vào tai, nhưng lại nghe thấy đối phương đã cúp máy, trong lòng cô ấy căng thẳng, tên Giang Hựu Nam này có ý gì, nghe thấy cô gặp nguy hiểm liền vội vã chạy về, hay là cảm thấy khả năng sinh tồn của cô rất mạnh, căn bản không cần quan tâm đến cô đây?
Ầm ầm, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, lúc này đổi lại giọng của tên cơ bắp: “Nếu không ra là chúng tôi xông vào đấy.”
Lâm Ái thấy không thể thoát được, không thể làm gì khác hơn là cố gắng mở cửa, vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh đã bị hai tên đàn ông thô lỗ xách cánh tay lên.
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!”
Cô ấy ra sức giãy giụa, Đàm Tuyết Vân lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm: “Không muốn chết khó coi thì thức thời một chút mà câm miệng cho tao.”
“Cô à, cô làm gì vậy? Cháu là con dâu cô đấy?”
Đàm Tuyết Vân cười châm chọc: “Con dâu? Trước giờ tôi chưa từng thừa nhận con dâu như cô!”
“Đưa đi cho tôi!”
Bà ta ra lệnh một tiếng, hai tên cơ bắp lại bắt cô đi như vồ một con gà, Lâm Ái hô rát cả họng: “Cứu với, cứu với…”
Họng cô hét sắp rách ra tới nơi cũng không có một anh hùng nào nhảy ra cứu mỹ nhân cả, lúc sắp bị nhét vào xe, đột nhiên một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt Đàm Tuyết Vân.
Tiếp theo Giang Hựu Nam bước từ trong xe xuống.
Sắc mặt anh ta âm trầm hỏi mẹ: “Bà làm gì vậy?”
Đàm Tuyết Vân không ngờ anh ta lại về lúc này, mắt sáng lên trả lời: “Không làm gì cả, mời con bé đến nhà chơi chút thôi.”
Giang Hựu Nam liếc mắt nhìn Lâm Ái, giễu cợt hỏi: “Có ai mời người như bà sao?”
Tên cơ bắp nghe vậy liền buông lỏng cánh tay Lâm Ái ra, Lâm Ái vội vàng chạy đến phía sau Giang Hựu Nam, sợ hãi hốt hoảng nói: “Anh về trễ một bước là nhặt xác cho em rồi!”
Đàm Tuyết Vân hất cằm lên: “Là con bé rất cảnh giác mẹ, mẹ nói nhỏ nhẹ không được đành phải mạnh bạo chút thôi.”
Lâm Ái hừ một tiếng, ngoài miệng không khỏi cười nhạt, không nhỏ nhẹ được, ngay từ lúc đầu đã không mềm mỏng với cô ấy rồi!
“Cho dù hôm nay mục đích tới đây của bà là gì tôi cũng phải cảnh cáo bà, đừng động đến người của tôi nữa, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình mẹ con.”
Đàm Tuyết Vân bỗng nhiên mở to mắt, không hiểu gì nói: “Hựu Nam, con nói gì vậy? Ý con là vì người đàn bà này mà con cắt đứt quan hệ với mẹ sao?”
“Nếu cần thiết thì tôi sẽ làm như vậy.”
Bốp một tiếng, Đàm Tuyết Vân hung hăng tát con trai một cái: “Láo toét, cưới vợ thì quên ngay mẹ đúng không? Con tuyệt đối không được đối xử với mẹ như vậy!”
“Bà làm thế nào thì tôi sẽ đáp lại như thế, dù sao có mẹ hay không cũng không hề hấn gì đến tôi, nhiều năm như vậy tôi và ba sống nương nhờ lẫn nhau đã thành thói quen từ lâu rồi.”
Giang Hựu Nam nói xong kéo tay Lâm Ái tức giận xoay người rời đi.
Vào căn hộ, Lâm Ái thở phì phò ngồi xuống ghế sofa, dùng sức xoa xoa hay cổ tay vừa đỏ vừa đau do bị hai tên cơ bắp kia túm.
Giang Hựu Nam ngồi đối diện cô, sau một hồi trầm ngâm, anh ta nói: “Xin lỗi.”
Lâm Ái biết tiếng xin lỗi này là anh ta nói thay mẹ. Nếu như nói cho chính anh ta thì cô ấy sẽ tha thứ, nhưng nói thay mẹ anh ta thì cô ấy không muốn tha thứ.
Qua một lúc Giang Hựu Nam ngước mắt nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy vẫn tỏ ra bộ dạng ấm ức tủi thân liền tức giận hỏi: “Vẫn còn tức?”
“Em không nên giận sao?”
Cô mạnh mẽ vặn lại.
“Nên, nhưng anh đã nói xin lỗi rồi.”
“Anh nói xin lỗi có ích gì, người có lỗi với em là mẹ anh.”
“Chẳng lẽ em muốn bảo mẹ anh đến nói xin lỗi với em?”
Lâm Ái lườm anh ta một cái: “Không dám.”
“Được rồi, đừng giận nữa, cũng đâu có mất cọng lông miếng thịt nào, tức gì nữa mà tức.”
“Đó là vì anh về đúng lúc, nếu như anh không về thì sao?”
Lâm Ái tủi thân nhếch mày lên, có điều nghĩ lại cũng thấy lạ: “Sao anh lại về nhanh vậy?”
Giang Hựu Nam thở dài: “Cho dù em không gọi điện thoại cho anh thì anh cũng đang chạy về nhà, hai giờ chiều phải tham gia một hội thảo học thuật, cần mang ít tài liệu tới.”
“Vậy em đúng là số khổ rồi, hôm nay may mắn không chừng lần sau sẽ phải chịu sự ngược đãi.”
“Không đâu, anh đã cảnh cáo mẹ anh, trong thời gian ngắn bà ấy sẽ không động đến em nữa.”
“Thời gian ngắn? Ha, xem ra cuối cùng cũng khó thoát kiếp này.”
Giang Hựu Nam nhìn chằm chằm vẻ mặt giận dữ của cô ấy, hài hước hỏi: “Sao hả? Hối hận rồi.”
“Trước đó bằng lòng lấy gấp anh là bởi vì Tiểu Vân cho em hy vọng, cậu ấy và Nam Cung Phong mới kết hôn, Nam Cung Phong cũng không thích cậu ấy, nhưng tốt xấu gì người ta cũng được ba mẹ chồng thương yêu, còn em thì sao? Anh không thích em thì cũng thôi, ngay cả mẹ anh cũng không thích em, ba không thương mẹ không yêu, em không hối hận mới là lạ.”
Giang Hựu Nam bật cười, đứng dậy nói: “Thay quần áo đi, anh mời em ăn một bữa ngon để bù đắp.”
Lâm Ái thật thà nháy mắt mấy cái: “Thật hay giả đấy.” Không phải vừa nói phải tham gia hội thảo học thuật gì đó sao.
Giang Hựu Nam không quay đầu lại mà giơ ba ngón tay lên, vừa đi ra khỏi cửa vừa nhắc nhở cô ấy: “Chờ em ba phút, lố giờ là thôi nha.”
Lúc này Lâm Ái mới từ buồn bã trở nên vui vẻ, khóe môi cong lên một nụ cười tươi vui, chạy vào phòng ngủ thay quần áo nhanh như chớp.
Từ lúc Đàm Tuyết Vân từ nhà con trai về công ty, cả gương mặt đều xanh mét, nghĩ đến con trai tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với mình lại càng tức giận đến nghẹn lòng, hất soạt một cái đẩy toàn bộ đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất.
Đúng lúc này Đường Huyên đi tới công ty tìm bà ta.
Vừa vào phòng làm việc của bà ta, thấy cả phòng rối tung lên liền lo lắng hỏi: “Mẹ nuôi? Chuyện gì thế?”
“Còn không phải là thằng con trai kia của mẹ chọc mẹ tức chết sao.”
Đàm Tuyết Vân tức giận thở hổn hển.
Đường Huyên đi vòng qua bên người bà ta, lanh lẹ đưa tay lên đấm đấm lưng cho bà ta, thân thiết nói: “Con tưởng ai còn dám chọc giận mẹ nữa, hóa ra là anh Hựu Nam, con trai của mình, tức giận gì với anh ấy chứ, cẩn thận không tốt cho sức khỏe.”
“Đó là con không biết, nó cưới một đứa mẹ rất không ưa thì cũng thôi, lại còn nói muốn cắt đứt quan hệ với mẹ ngay trước mặt con bé đó.”
Đường Huyên cười cười: “Nói vậy cũng chỉ có mẹ tin, anh ấy nói vậy chỉ là dọa mẹ thôi, mẹ tưởng anh ấy sẽ vì một người phụ nữ mà không nhận người thân ư.”
Đàm Tuyết Vân thở dài, buồn khổ nói: “Đó là con không biết, năm nó tám tuổi mẹ đã bỏ nó lại để đi Pháp, trong lòng nó vẫn còn oán giận mẹ nhiều.”
“Cho dù mẹ bỏ lại anh ấy từ khi tám tuổi thì anh ấy cũng sẽ không thể không nhận người mẹ này, máu mủ tình thâm làm thế nào cũng không thể chối bỏ được, huống hồ anh ấy lại là khúc ruột mẹ mang chín tháng mười ngày sinh ra.”
Nghe cô ta nói như vậy, nỗi lo trong lòng Đàm Tuyết Vân thoáng tan bớt, nắm tay Đường Huyên nói: “Cảm ơn con, Tiểu Huyên, con trai mẹ cưới Lâm Ái kia cũng không bằng cưới con, ít ra như vậy mẹ sẽ không cảm thấy bất an trong lòng.”
Đường Huyên cắn cắn môi: “Mẹ nuôi, người ta yêu Nam Cung Phong, đâu phải mẹ không biết…”
Đàm Tuyết Vân gật đầu: “Ài, đương nhiên là mẹ biết, nếu không mẹ đã để con làm con dâu từ lâu rồi.”
Đây cũng là mục đích hôm nay Đường Huyên đến tìm bà ta, cô ta thở sâu một hơi, lên tiếng: “Mẹ nuôi, thực ra hôm nay con tới đây là vì chuyện này, con biết trước kia mẹ muốn chia rẽ Âu Dương Vân và Nam Cung Phong là muốn Âu Dương Vân lấy con trai mẹ, bây giờ anh Hựu Nam cưới người khác, kế hoạch của mẹ cũng hỏng rồi, vậy mẹ có còn giúp con giành người con yêu không?”
Đàm Tuyết Vân thân thiết cười với cô ta: “Đương nhiên, Hựu Nam là con trai mẹ, con là con gái của mẹ, con trai con gái mẹ đều đối xử như nhau.”
Đường Huyên nghe vậy thì vô cùng hớn hở: “Mẹ nuôi định giúp con thế nào?”
“Ngày mai mẹ giới thiệu cho con quen một người, có lẽ con kết hợp với người đó sẽ có thể đạt được mục đích chung của hai người.”
“Ai vậy?”
“Ngày mai gặp là biết.”
Đàm Tuyết Vân không nói thêm, Đường Huyên cũng không hỏi thêm nữa, thực ra Đàm Tuyết Vân muốn là ngư ông đắc lợi.
Ngày hôm sau, tại quán cà phê trong thành phố, Đường Huyên đúng hẹn gặp người mà mẹ nuôi cô ta giới thiệu, không phải ai khác, chính là Lý Giáp Phú, tên nhà giàu mới nổi đê tiện xấu xa kia.
“Cô Đường đúng không?”
Lý Giáp Phú ngồi xuống nghiêm túc hỏi.
Đường Huyên gật gật đầu: “Đúng vậy, ông là?”
“Tôi họ Lý, tên là Giáp Phú.”
Đầu cô ta nhanh chóng đảo một vòng, không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ ông chính là Lý Giáp Phú, thương nhân năm đó mua Âu Dương Vân làm con dâu?”
Tin tức khoảng thời gian trước kia, đương nhiên Đường Huyên nắm rõ.
“Đúng vậy.”
Lý Giáp Phú thản nhiên thừa nhận.
Đường Huyên nở nụ cười, vậy là cô ta liền xác định người trước mặt này tuyệt đối có cùng mục tiêu với cô ta.
“Nếu đã là người mà mẹ nuôi tôi giới thiệu, tôi nghĩ cũng không cần phải giấu giếm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi!”
Lý Giáp Phú gật đầu: “Được.”
Ông ta nhìn quanh một vòng nói: “Người phụ nữ Âu Dương Vân này vô cùng vong ân phụ nghĩa, năm đó lúc khó khăn nhất tôi đã ra tay cứu vớt cô ta, sau đó không ngờ rằng cô ta lại trở mặt, cục tức này dù thế nào tôi cũng không nuốt trôi được.”
“Ông muốn cô ta đau khổ lấy con trai ông?”
“Thực ra tôi cũng không hy vọng xa vời, có điều cho dù trong trai tôi không chiếm được thì tôi cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn! Con trai tôi tình cảm sâu nặng với cô ta, tôi sẽ khiến cô ta nếm thử nỗi đau đớn khi mất đi người yêu!”
Lông mày Đàm Tuyết Vân nhếch lên một cái, ý bảo hai tên cường tráng: “Lục soát.”
Bà ta vừa dứt lời, hai tên cường tráng đã giằng lấy điện thoại trong túi Lâm Ái.
Lâm Ái co chân chạy vào nhà vệ sinh, chốt chặt nắm cửa, lấy một chiếc di động từ hộp giấy vệ sinh, cô ấy cười đắc ý, vẫn may mình đã lên kế hoạch trước, biết sớm muộn gì Đàm Tuyết Vân cũng sẽ nhân lúc Giang Hựu Nam không có ở đây mà đối phó với cô ấy, cho nên cô ấy đã chuẩn bị từ trước, trong phòng ngủ, trong phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng sách đều đặt một chiếc điện thoại di động dự bị.
Lúc mua tốn không ít “máu” cũng rất đau lòng, có điều cái này sẽ phát huy được tác dụng, cô ấy đã cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo.
Nhanh chóng ấn phím 1, mỗi chiếc điện thoại cũng chỉ để hai số, một là số của Giang Hựu Nam, một là số 110, tuy chỉ gặp ba chồng một lần ở lễ kết hôn nhưng tốt xấu gì cũng là Cục trưởng Cục Công an, cho dù không thích cô thì cũng xuất phát từ lương tâm chính nghĩa, cũng sẽ không thấy cô chết mà không cứu chứ…
“A lô?”
Vừa nghe thấy giọng Giang Hựu Nam, Lâm Ái đã nhỏ giọng nói vội vàng: “Anh đang ở đâu? Mau về đi, mẹ anh tới.”
Giang Hựu Nam ngẩn ra: “Tới làm gì?”
“Nói nhảm, đương nhiên là tới ngược đãi em.”
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng vệ sinh có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó truyền đến giọng của mẹ kế: “Xong chưa? Đi nhà vệ sinh còn chậm hơn cả người ta đẻ con!”
Cô ấy run run đáp lại một câu: “Xong ngay đây, bị tiêu chảy.”
Một lần nữa áp di động vào tai, nhưng lại nghe thấy đối phương đã cúp máy, trong lòng cô ấy căng thẳng, tên Giang Hựu Nam này có ý gì, nghe thấy cô gặp nguy hiểm liền vội vã chạy về, hay là cảm thấy khả năng sinh tồn của cô rất mạnh, căn bản không cần quan tâm đến cô đây?
Ầm ầm, tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, lúc này đổi lại giọng của tên cơ bắp: “Nếu không ra là chúng tôi xông vào đấy.”
Lâm Ái thấy không thể thoát được, không thể làm gì khác hơn là cố gắng mở cửa, vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh đã bị hai tên đàn ông thô lỗ xách cánh tay lên.
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!”
Cô ấy ra sức giãy giụa, Đàm Tuyết Vân lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm: “Không muốn chết khó coi thì thức thời một chút mà câm miệng cho tao.”
“Cô à, cô làm gì vậy? Cháu là con dâu cô đấy?”
Đàm Tuyết Vân cười châm chọc: “Con dâu? Trước giờ tôi chưa từng thừa nhận con dâu như cô!”
“Đưa đi cho tôi!”
Bà ta ra lệnh một tiếng, hai tên cơ bắp lại bắt cô đi như vồ một con gà, Lâm Ái hô rát cả họng: “Cứu với, cứu với…”
Họng cô hét sắp rách ra tới nơi cũng không có một anh hùng nào nhảy ra cứu mỹ nhân cả, lúc sắp bị nhét vào xe, đột nhiên một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt Đàm Tuyết Vân.
Tiếp theo Giang Hựu Nam bước từ trong xe xuống.
Sắc mặt anh ta âm trầm hỏi mẹ: “Bà làm gì vậy?”
Đàm Tuyết Vân không ngờ anh ta lại về lúc này, mắt sáng lên trả lời: “Không làm gì cả, mời con bé đến nhà chơi chút thôi.”
Giang Hựu Nam liếc mắt nhìn Lâm Ái, giễu cợt hỏi: “Có ai mời người như bà sao?”
Tên cơ bắp nghe vậy liền buông lỏng cánh tay Lâm Ái ra, Lâm Ái vội vàng chạy đến phía sau Giang Hựu Nam, sợ hãi hốt hoảng nói: “Anh về trễ một bước là nhặt xác cho em rồi!”
Đàm Tuyết Vân hất cằm lên: “Là con bé rất cảnh giác mẹ, mẹ nói nhỏ nhẹ không được đành phải mạnh bạo chút thôi.”
Lâm Ái hừ một tiếng, ngoài miệng không khỏi cười nhạt, không nhỏ nhẹ được, ngay từ lúc đầu đã không mềm mỏng với cô ấy rồi!
“Cho dù hôm nay mục đích tới đây của bà là gì tôi cũng phải cảnh cáo bà, đừng động đến người của tôi nữa, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình mẹ con.”
Đàm Tuyết Vân bỗng nhiên mở to mắt, không hiểu gì nói: “Hựu Nam, con nói gì vậy? Ý con là vì người đàn bà này mà con cắt đứt quan hệ với mẹ sao?”
“Nếu cần thiết thì tôi sẽ làm như vậy.”
Bốp một tiếng, Đàm Tuyết Vân hung hăng tát con trai một cái: “Láo toét, cưới vợ thì quên ngay mẹ đúng không? Con tuyệt đối không được đối xử với mẹ như vậy!”
“Bà làm thế nào thì tôi sẽ đáp lại như thế, dù sao có mẹ hay không cũng không hề hấn gì đến tôi, nhiều năm như vậy tôi và ba sống nương nhờ lẫn nhau đã thành thói quen từ lâu rồi.”
Giang Hựu Nam nói xong kéo tay Lâm Ái tức giận xoay người rời đi.
Vào căn hộ, Lâm Ái thở phì phò ngồi xuống ghế sofa, dùng sức xoa xoa hay cổ tay vừa đỏ vừa đau do bị hai tên cơ bắp kia túm.
Giang Hựu Nam ngồi đối diện cô, sau một hồi trầm ngâm, anh ta nói: “Xin lỗi.”
Lâm Ái biết tiếng xin lỗi này là anh ta nói thay mẹ. Nếu như nói cho chính anh ta thì cô ấy sẽ tha thứ, nhưng nói thay mẹ anh ta thì cô ấy không muốn tha thứ.
Qua một lúc Giang Hựu Nam ngước mắt nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy vẫn tỏ ra bộ dạng ấm ức tủi thân liền tức giận hỏi: “Vẫn còn tức?”
“Em không nên giận sao?”
Cô mạnh mẽ vặn lại.
“Nên, nhưng anh đã nói xin lỗi rồi.”
“Anh nói xin lỗi có ích gì, người có lỗi với em là mẹ anh.”
“Chẳng lẽ em muốn bảo mẹ anh đến nói xin lỗi với em?”
Lâm Ái lườm anh ta một cái: “Không dám.”
“Được rồi, đừng giận nữa, cũng đâu có mất cọng lông miếng thịt nào, tức gì nữa mà tức.”
“Đó là vì anh về đúng lúc, nếu như anh không về thì sao?”
Lâm Ái tủi thân nhếch mày lên, có điều nghĩ lại cũng thấy lạ: “Sao anh lại về nhanh vậy?”
Giang Hựu Nam thở dài: “Cho dù em không gọi điện thoại cho anh thì anh cũng đang chạy về nhà, hai giờ chiều phải tham gia một hội thảo học thuật, cần mang ít tài liệu tới.”
“Vậy em đúng là số khổ rồi, hôm nay may mắn không chừng lần sau sẽ phải chịu sự ngược đãi.”
“Không đâu, anh đã cảnh cáo mẹ anh, trong thời gian ngắn bà ấy sẽ không động đến em nữa.”
“Thời gian ngắn? Ha, xem ra cuối cùng cũng khó thoát kiếp này.”
Giang Hựu Nam nhìn chằm chằm vẻ mặt giận dữ của cô ấy, hài hước hỏi: “Sao hả? Hối hận rồi.”
“Trước đó bằng lòng lấy gấp anh là bởi vì Tiểu Vân cho em hy vọng, cậu ấy và Nam Cung Phong mới kết hôn, Nam Cung Phong cũng không thích cậu ấy, nhưng tốt xấu gì người ta cũng được ba mẹ chồng thương yêu, còn em thì sao? Anh không thích em thì cũng thôi, ngay cả mẹ anh cũng không thích em, ba không thương mẹ không yêu, em không hối hận mới là lạ.”
Giang Hựu Nam bật cười, đứng dậy nói: “Thay quần áo đi, anh mời em ăn một bữa ngon để bù đắp.”
Lâm Ái thật thà nháy mắt mấy cái: “Thật hay giả đấy.” Không phải vừa nói phải tham gia hội thảo học thuật gì đó sao.
Giang Hựu Nam không quay đầu lại mà giơ ba ngón tay lên, vừa đi ra khỏi cửa vừa nhắc nhở cô ấy: “Chờ em ba phút, lố giờ là thôi nha.”
Lúc này Lâm Ái mới từ buồn bã trở nên vui vẻ, khóe môi cong lên một nụ cười tươi vui, chạy vào phòng ngủ thay quần áo nhanh như chớp.
Từ lúc Đàm Tuyết Vân từ nhà con trai về công ty, cả gương mặt đều xanh mét, nghĩ đến con trai tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với mình lại càng tức giận đến nghẹn lòng, hất soạt một cái đẩy toàn bộ đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất.
Đúng lúc này Đường Huyên đi tới công ty tìm bà ta.
Vừa vào phòng làm việc của bà ta, thấy cả phòng rối tung lên liền lo lắng hỏi: “Mẹ nuôi? Chuyện gì thế?”
“Còn không phải là thằng con trai kia của mẹ chọc mẹ tức chết sao.”
Đàm Tuyết Vân tức giận thở hổn hển.
Đường Huyên đi vòng qua bên người bà ta, lanh lẹ đưa tay lên đấm đấm lưng cho bà ta, thân thiết nói: “Con tưởng ai còn dám chọc giận mẹ nữa, hóa ra là anh Hựu Nam, con trai của mình, tức giận gì với anh ấy chứ, cẩn thận không tốt cho sức khỏe.”
“Đó là con không biết, nó cưới một đứa mẹ rất không ưa thì cũng thôi, lại còn nói muốn cắt đứt quan hệ với mẹ ngay trước mặt con bé đó.”
Đường Huyên cười cười: “Nói vậy cũng chỉ có mẹ tin, anh ấy nói vậy chỉ là dọa mẹ thôi, mẹ tưởng anh ấy sẽ vì một người phụ nữ mà không nhận người thân ư.”
Đàm Tuyết Vân thở dài, buồn khổ nói: “Đó là con không biết, năm nó tám tuổi mẹ đã bỏ nó lại để đi Pháp, trong lòng nó vẫn còn oán giận mẹ nhiều.”
“Cho dù mẹ bỏ lại anh ấy từ khi tám tuổi thì anh ấy cũng sẽ không thể không nhận người mẹ này, máu mủ tình thâm làm thế nào cũng không thể chối bỏ được, huống hồ anh ấy lại là khúc ruột mẹ mang chín tháng mười ngày sinh ra.”
Nghe cô ta nói như vậy, nỗi lo trong lòng Đàm Tuyết Vân thoáng tan bớt, nắm tay Đường Huyên nói: “Cảm ơn con, Tiểu Huyên, con trai mẹ cưới Lâm Ái kia cũng không bằng cưới con, ít ra như vậy mẹ sẽ không cảm thấy bất an trong lòng.”
Đường Huyên cắn cắn môi: “Mẹ nuôi, người ta yêu Nam Cung Phong, đâu phải mẹ không biết…”
Đàm Tuyết Vân gật đầu: “Ài, đương nhiên là mẹ biết, nếu không mẹ đã để con làm con dâu từ lâu rồi.”
Đây cũng là mục đích hôm nay Đường Huyên đến tìm bà ta, cô ta thở sâu một hơi, lên tiếng: “Mẹ nuôi, thực ra hôm nay con tới đây là vì chuyện này, con biết trước kia mẹ muốn chia rẽ Âu Dương Vân và Nam Cung Phong là muốn Âu Dương Vân lấy con trai mẹ, bây giờ anh Hựu Nam cưới người khác, kế hoạch của mẹ cũng hỏng rồi, vậy mẹ có còn giúp con giành người con yêu không?”
Đàm Tuyết Vân thân thiết cười với cô ta: “Đương nhiên, Hựu Nam là con trai mẹ, con là con gái của mẹ, con trai con gái mẹ đều đối xử như nhau.”
Đường Huyên nghe vậy thì vô cùng hớn hở: “Mẹ nuôi định giúp con thế nào?”
“Ngày mai mẹ giới thiệu cho con quen một người, có lẽ con kết hợp với người đó sẽ có thể đạt được mục đích chung của hai người.”
“Ai vậy?”
“Ngày mai gặp là biết.”
Đàm Tuyết Vân không nói thêm, Đường Huyên cũng không hỏi thêm nữa, thực ra Đàm Tuyết Vân muốn là ngư ông đắc lợi.
Ngày hôm sau, tại quán cà phê trong thành phố, Đường Huyên đúng hẹn gặp người mà mẹ nuôi cô ta giới thiệu, không phải ai khác, chính là Lý Giáp Phú, tên nhà giàu mới nổi đê tiện xấu xa kia.
“Cô Đường đúng không?”
Lý Giáp Phú ngồi xuống nghiêm túc hỏi.
Đường Huyên gật gật đầu: “Đúng vậy, ông là?”
“Tôi họ Lý, tên là Giáp Phú.”
Đầu cô ta nhanh chóng đảo một vòng, không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ ông chính là Lý Giáp Phú, thương nhân năm đó mua Âu Dương Vân làm con dâu?”
Tin tức khoảng thời gian trước kia, đương nhiên Đường Huyên nắm rõ.
“Đúng vậy.”
Lý Giáp Phú thản nhiên thừa nhận.
Đường Huyên nở nụ cười, vậy là cô ta liền xác định người trước mặt này tuyệt đối có cùng mục tiêu với cô ta.
“Nếu đã là người mà mẹ nuôi tôi giới thiệu, tôi nghĩ cũng không cần phải giấu giếm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi!”
Lý Giáp Phú gật đầu: “Được.”
Ông ta nhìn quanh một vòng nói: “Người phụ nữ Âu Dương Vân này vô cùng vong ân phụ nghĩa, năm đó lúc khó khăn nhất tôi đã ra tay cứu vớt cô ta, sau đó không ngờ rằng cô ta lại trở mặt, cục tức này dù thế nào tôi cũng không nuốt trôi được.”
“Ông muốn cô ta đau khổ lấy con trai ông?”
“Thực ra tôi cũng không hy vọng xa vời, có điều cho dù trong trai tôi không chiếm được thì tôi cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn! Con trai tôi tình cảm sâu nặng với cô ta, tôi sẽ khiến cô ta nếm thử nỗi đau đớn khi mất đi người yêu!”
Bình luận facebook