• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Mùa đông ấm áp (1 Viewer)

  • Phần 4 END

。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, mẹ không cho phép chúng tôi đi học nữa.

Tôi và chị cả đều có thành tích rất tốt, nhà trường từng đến khuyên nhủ mấy lần.

Thế nhưng sau lần mẹ đến trường làm loạn thì họ không quay lại nữa.

Mẹ tôi khăng khăng rằng trường học chỉ muốn kiếm tiền, nhất quyết không để chúng tôi đi học.

Trong khoảng thời gian ấy, những đứa trẻ cùng tuổi ở trường đã cười nhạo chúng tôi.

Họ cười mẹ chúng tôi là một người phụ nữ chanh chua đanh đá, cười tên của chúng tôi khó nghe, cười chúng tôi không đi học.

Quên đi, không học thì không học.

Mẹ nói tôi và chị cả phải kiếm tiền cho em trai đi học, chờ em trai có tiền đồ thì cuộc sống của chúng tôi cũng sẽ tốt hơn.

Nhưng tại sao con gái không thể có tiền đồ chứ?

Không ai cho tôi câu trả lời.

Trong ký ức của tôi, tôi đã cố gắng trốn thoát nhiều lần nhưng đều thất bại thảm hại.

Lần đầu tiên, tôi đi bộ ba km thì bị người quen nhìn thấy, cô ấy không rõ tình hình nên về báo cho mẹ tôi, tôi bị mẹ bắt lại.

Sau đó, tôi trốn đến nhà ga, nhân viên bán vé thấy tôi là một đứa trẻ, gọi điện thoại cho mẹ tôi đến đón.

Tôi từng trốn vé rồi bị nhân viên tàu phát hiện.

Dường như số phận muốn giữ tôi ở đây.

Mỗi lần bị bắt, tôi đều bị mẹ dùng dây mây quất rất lâu, chị cả đến nói đỡ cho tôi sẽ bị mẹ đánh chung.

Mẹ vừa đánh vừa chửi bới:

“Lũ sói mắt trắng, đồ con gái bất hiếu! Tao cho chúng mày ăn chúng mày mặc, thế mà chúng mày còn dám chạy trốn!”

Thế nên tôi tạm thời từ bỏ, nung nấu ý định chờ đến khi trưởng thành không cần người giám hộ đi cùng nữa sẽ theo chị cả chạy thoát khỏi nơi này.

Để tránh bị đánh đập và mắng chửi, tôi kiên nhẫn nghe lời mẹ tôi.

Nhưng không thể trốn tránh được những lúc mẹ bất chợt nổi cáu mà không vì lí do gì cả.

Tôi mắc bệnh khi tôi còn nhỏ, vết thương cũ chưa lành lại chồng thêm vết thương mới, khiến cho bệnh của tôi ngày một nặng thêm.

Rất nhiều lần, mẹ tôi nghĩ tôi giả vờ nên không đưa tôi đến phòng khám.

Mẹ cướp đi hết tất cả tiền mà tôi và chị gái vất vả kiếm về, thi thoảng may mắn tôi sẽ lén giấu đi một ít.

Nhưng tôi tiếc không nỡ tiêu, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, đến khi chạy trốn còn phải dùng tiền.

Mỗi lần bị bệnh tôi đều cố gắng mạnh mẽ vượt qua.

Chắc do tôi mạng lớn mới có thể sống nhiều năm đến vậy.

Tôi có một người em họ rất đáng yêu, cô bé rất thân thiết với tôi và chị cả.

Nhưng mẹ tôi không muốn tôi chơi với cô bé chỉ vì cô bé là con gái.

Cô của tôi cũng rất dịu dàng, hàng năm đều mang quần áo về cho chúng tôi.

Tranh thủ những ngày cô và em họ đến đây, tôi và chị cả sẽ cố ăn thật nhiều thật nhiều, bằng không chờ đến khi họ đi thì chúng tôi lại phải chịu đói.

Mỗi lần em họ phải đi, ba chị em chúng tôi đều ôm lấy nhau khóc lóc thảm thiết.

Em họ luôn nói:

“Sau này em sẽ thường xuyên trờ về thăm các chị."

Nhưng tôi không muốn cô bé quay về đây nhiều.

Nơi này ăn thịt người.

Nên là tôi rời khỏi nơi này đến tìm em ấy sẽ tốt hơn.

Thế rồi khó khăn đến mấy thì thời gian vẫn chảy trôi, chỉ còn một tháng nữa thôi là tôi sẽ trưởng thành.

Sau khi tôi và chị cả bàn bạc với nhau, tôi nói:

“Em chắc chắn sẽ đi đổi tên vào ngày sinh nhật. Em muốn đổi tên thành Noãn Đông, mùa đông ấm áp mới tốt."

Chị cả cũng nói:

“Chị cũng muốn, chị muốn đổi thành Hướng Noãn, chị cũng không cần họ Từ này."

(*) Hướng Noãn: Hướng về ấm áp, ở đây cũng có thể hiểu là chị cả hướng về “Noãn” trong “Noãn Đông.”

Dường như tất cả chúng tôi đều thích từ "ấm áp".

Nhưng rồi tôi bị bệnh.

Ngày mưa tầm tã, tôi đi đón em trai về nhà, bệnh cũ không may lại tái phát.

Lần này là lần nghiêm trọng nhất, gần đây tôi còn bị cúm, bệnh càng thêm bệnh.

Tôi nằm trên giường đổ mồ hôi, trong lòng nghĩ bản thân phải tiếp tục chịu đựng.

Thời gian sắp đến rồi, sau này sẽ không phải khổ sở như thế nữa.

Nhưng hôm nay mẹ tôi tâm trạng không tốt, thành tích của em trai trên lớp thụt lùi.

Bà ấy thấy tôi nằm trên giường không làm việc, tức giận nhào đến kéo tai tôi, túm tôi dậy.

Tôi vừa đau vừa mệt, còn bị bà đá một cái vào eo.

Hai tai ù đi, tôi loáng thoáng nghe tiếng mẹ mắng:

“Ngủ cái gì mà ngủ! Mày không làm việc thì em trai mày lấy đâu ra học phí hả! Em trai mày không được đi học nữa thì phải làm sao!”

Nhưng bà ấy chưa bao giờ nghĩ, nếu tôi không được học nữa thì phải làm sao.

Mẹ đuổi tôi ra ngoài, tôi cũng không dám nằm tiếp.

Bước chân của tôi lảo đảo, mặt trời trên cao chói mắt biết bao.

Tôi bước hụt, ngã xuống trước cửa nhà.

Tôi cố gắng để mình không nhắm mắt lại, mơ màng nhìn thấy tượng Phật bày ngay giữa nhà.

Mẹ thường thờ phụng Ngài và dâng hương cho Ngài.

Nếu Ngài thực sự có linh, làm ơn, hãy cho con sống qua tháng này.

Tôi nằm rất lâu, tay chân dần dần mất sức, ý thức cũng từ từ tan biến.

Tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể mình.

Mẹ đang đá tôi, bà vẫn nghĩ tôi đang giả vờ.

Thế rồi, tôi thầm ao ước, ước nguyện cuối cùng trong cuộc đời của mình.

Nếu Ngài thực sự có linh, kiếp sau, xin hãy cho con làm một con bướm.

Để con có thể bay ra khỏi những ngọn núi kia, bay ra khỏi nơi chật hẹp tăm tối này.

Nếu con vẫn không may phải làm người, con hy vọng con có thể tên là Noãn Đông.

Chị cả, em họ, tạm biệt nhé.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom