- Tác giả
- Dịch: Mộng không thường.
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- HE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Nguồn
- Mộng không thường.
- Lượt đọc
- 1,632
- Cập nhật
1.
Mợ tôi trọng nam khinh nữ, cậu tôi là người nhu nhược.
Con gái lớn của họ tên là Từ Chiêu Đệ, con gái thứ là Từ Phán Đệ.
(*) Chiêu Đệ: kêu gọi em trai đến. Phán Đệ: mong ngóng em trai.
Đứa con trai mà họ mong mỏi nhiều năm bây giờ suy thận nằm trong bệnh viện.
Năm tôi được sinh ra, mợ tôi còn thuyết phục mẹ tôi đổi tên tôi thành Dẫn Đệ.
Khi tôi còn nhỏ, ba mẹ ra ngoài lập nghiệp, để tôi sống với ông bà ngoại vài năm.
Năm tôi sáu tuổi, ông ngoại bị thương ở chân, bà ngoại không thể đồng thời chăm sóc cho cả hai người nên chỉ đành đưa tôi đến nhà cậu ở vài ngày.
Mùa đông năm ấy, tuy chỉ vài ngày nhưng ở nhà cậu, không khi nào tôi không phải chịu rét, chịu đói cả.
Mợ xốc khăn trải giường lên, nước bọt văng tung toé không ngừng mắng chửi:
“Cho nó ngủ ở đâu giờ hả?"
"Em gái ông cả năm mới về một lần, bỏ con nhóc chỉ biết ăn no chờ chết này ở lại. Bây giờ hay rồi, còn đưa đến nhà chúng ta!”
"Tôi đã nói với ông rồi mà lão Từ, nhà mình sống không tốt còn đòi giúp đỡ người khác, đừng có mơ.”
Cậu tôi sợ vợ, chỉ biết trơ mắt nhìn mợ tôi ném một cái chăn bông ra ngoài, đẩy tôi ra cửa:
“Ở chuồng trâu còn chỗ trống kia kìa. Đừng có mà chết cóng ở nhà tao, đến lúc ấy tao lại không biết đi đâu nói lý.”
Chị cả chị hai trốn trong góc nhà không dám thở mạnh, sợ bị mẹ mình đuổi ra ngoài chịu lạnh chung.
Tôi cuộn người chui vào trong chăn, cố gắng rúc vào bên cạnh con trâu để sưởi ấm.
Nửa đêm, ai đó lay tôi dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của chị hai Phán Đệ bị gió lạnh thổi cho đỏ bừng, nhét một món đồ vào trong chăn của tôi, cười khúc khích:
“Em gái ngoan, em giấu túi nước ấm này cho kỹ nha, đừng để mẹ chị nhìn thấy."
Tôi biết ơn gật đầu, nắm chặt túi nước nóng trong tay nhìn chị hai lặng lẽ trở về phòng.
May sao sức khoẻ của tôi tốt, không bị lạnh thành bệnh.
Ban ngày vì muốn mợ vui vẻ, vì muốn ăn một miếng cơm, tôi chủ động giúp đỡ công việc đồng áng.
Nhưng rồi hàng xóm đi ngang qua chỉ vào mợ hét lên:
“Nhà cô sao còn bắt một đứa bé sáu tuổi làm việc thế kia?”
Mợ tôi sửng sốt, quay đầu nhéo lỗ tai tôi mắng mỏ:
“Tuổi còn nhỏ mà đã biết dùng khổ nhục kế rồi, bà đây nuốt không trôi, đừng có làm chướng mắt tao.”
Tôi xoa xoa tay rụt vào trong góc, túi nước nóng giấu trong quần áo lộ ra.
Em họ Từ Hướng Dương đứng bên cạnh chơi đùa không biết đã chạy đến bên cạnh tôi từ bao giờ, kéo túi nước nóng rỗng kia ra.
Mợ tôi nhìn thấy, hai mắt trợn tròn, dữ tợn túm tóc tôi:
“Mày dám học thói trộm cắp ư! Mọi người mau đến xem này, đứa con hoang không có mẹ nuôi mẹ dạy này to gan quá, mới đến một đêm đã trộm túi nước nóng nhà tôi. Tao không cho mày chỗ ở hay là không cho mày đắp chăn, sao mày dám trộm đồ hả?”
Đứa bé sáu tuổi nào có thể chống lại sức lực của người lớn, tôi bị mợ xách lên chỉ biết giữ tóc để không bị kéo rách da đầu.
Cả đám người vây kín trước cửa hóng chuyện, chỉ trỏ về phía tôi.
Tôi vừa xấu hổ vừa tủi thân, không kìm nén được gào khóc.
Chị hai nghe thấy tiếng tôi khóc chạy ra, thấy dáng vẻ của tôi thì vội vàng khóc lóc nhận sai:
“Mẹ ơi, là con lấy!"
Sau đó, buổi tối chị ấy bị mợ đuổi ra chuồng bò, hai chúng tôi dựa vào nhau mà ngủ.
Sức khỏe của chị Hai không bằng tôi, ngày hôm sau chị ấy sốt cao, mợ tôi còn không nỡ đưa đi bệnh viện.
Tôi và chị cả khi ấy chỉ là hai đứa trẻ ngây thơ đành cố gắng hết sức chăm sóc cho chị hai, thế nhưng chị ấy vẫn bị bệnh về phổi.
Sau đó, khi bà ngoại đến đón tôi, tôi đã đói đến nỗi đầu choáng mắt hoa.
Bà ngoại đau lòng nhưng cãi không lại cái miệng của mợ, vội vàng đút thức ăn cho tôi.
"Đứa trẻ tội nghiệp, bà ngoại không bao giờ đưa con đến đây nữa."
Đáng tiếc, hai người chị đối xử tốt với tôi trong cái ngày trời rét đậm ấy giờ đây không còn nữa.
2.
Sau này, cha mẹ tôi kinh doanh thành công thì lập tức đón tôi và ông bà ngoại lên thành phố.
Mợ tôi trợn trắng mắt cắn hạt dưa:
“Nghe nói chi phí tiêu dùng trong thành phố rất cao, bọn họ kiếm về bao nhiêu thì cũng phải tiêu từng ấy. Bây giờ còn đưa thêm ba gánh nặng đi cùng, có khi ngày mai lại xám xịt trở về thôi.”
Mẹ tôi biết một chút chuyện ở nhà bà ta, giọng điệu cứng rắn nói:
“Chuyện nhà tôi không cần cô bận tâm, ăn ít táo rồi làm việc nhiều hơn đi."
Mẹ tôi nhấn mạnh chữ “táo”, bởi vì ngày mẹ trở về đúng lúc nhìn thấy tôi đang nhặt hạt táo trong mương nước lên gặm.
Hỏi xong mới biết, bà ngoại mua táo về cho tôi ăn nhưng bị mợ lấy đi.
Tôi nhìn mợ ăn mà thèm thuồng, cẩn thận hỏi:
“Có thể chừa lại cho con một ít không?"
Mợ cười nhạo, cắn từng miếng từng miếng đến khi chỉ còn cái hột thì tiện tay ném vào mương nước bên cạnh.
“Ăn đi."
Tôi thấy trên hột vẫn còn sót chút thịt táo, chờ mợ xoay người rời đi thì thật sự nhảy xuống nhặt lên ăn.
May mắn là nước trong mương vẫn rất trong, không có mùi lạ.
Sau khi được bố mẹ đón đi, chúng tôi chỉ đưa ông bà ngoại về một lần trong dịp Tết.
Sau đó nghe nói tôi thi đậu đại học, mợ xoa đầu em họ khinh thường cong khóe môi:
“Con gái học đại học thì có ích lợi gì, giống con trai tôi này, đứng thứ một trăm trong lớp.”
Theo tôi được biết, lớp của Từ Hướng Dương mới có một trăm mười mấy người thôi đấy.
Tuy rằng tiếp xúc với mợ không nhiều lắm, nhưng tôi đã học được thành thạo khả năng phát điên của bà ta.
Em họ vừa trưởng thành đã bị chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, nghiêm trọng đến mức cần phải thay thận.
Bấy giờ nhà họ mới nhớ tới tôi.
Không biết họ nghe ai nói rằng người có quan hệ huyết thống thì có thể đổi thận, vội vàng thúc giục nhà tôi đến bệnh viện.
Đã lâu không gặp, mợ tôi bị bệnh của em họ tra tấn đến gần như phát điên.
Da mặt bà ta khô quắt, gầy như bộ xương. Đầu tóc bù xù, bà ta đối mặt với vách tường cũ nát của bệnh viện điên cuồng dập đầu lẩm bẩm:
“Cầu xin ông trời buông tha cho con trai tôi..."
"Phán Đệ Chiêu Đệ, mẹ biết sai rồi, các con tha cho em trai các con đi. Nó là em trai ruột của các con mà…”
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, bây giờ mới biết sai ư!
Tại sao đến khi con trai gặp nguy hiểm tính mạng thì mới biết sai hả?
Thấy tôi đến, bà ta vội vã túm lấy quần áo của tôi, lập tức quỳ xuống dập đầu.
Đây là chiêu trò quen thuộc của mợ tôi, khi cầu xin ai thì cứ quỳ xuống trước, thể hiện mình chân thành đến mức hi sinh lòng tự trọng.
"Cháu gái ngoan, mợ quỳ xuống xin con. Cầu xin con cứu em họ con đi. Chỉ cần một quả thận thôi! Cầu xin con. Con vẫn còn một quả thận nữa mà, không ảnh hưởng đến tính mạng đâu. Mợ cầu xin con, mợ dập đầu với con!”
Trò quỳ xuống dập đầu này ai mà không biết chứ?
Tôi bịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc gào thét, hai tay đập mạnh xuống đất.
“Mợ! Không phải cháu không muốn cứu!”
Giọng tôi còn to hơn bà ta mấy lần. Mợ tôi bị dọa cho sửng sốt, nhất thời không thốt ra được câu nào.
Tôi thừa thắng xông lên nói nhăng nói cuội:
“Năm xưa mợ bắt chị hai ốm bệnh ra ngoài làm việc kiếm học phí cho em họ, mới khiến chị ấy còn trẻ như vậy đã…”
"Mợ biết nhân quả tuần hoàn mà. Chị hai báo mộng nói cho con biết chị ấy nhất định phải lấy lại công bằng cho bản thân. Nếu không báo ứng lên người em họ thì là báo ứng lên người cậu và mợ đó!”
Một lúc sau mợ tôi mới hoàn hồn, bà ta vẫn không buông tha:
“Vậy thì báo ứng trên người mợ là được! Mợ là mẹ nó, chet vì nó cũng được!”
Tôi nằm vặn vẹo trên mặt đất, ôm đầu co giật, gào lên:
“Ôi, con đau đầu! Đau quá!”
Tôi một tay ôm đầu một tay ôm ngực, làm bộ như sắp hộc máu:
“Ngực cũng đau quá! Hình như con nghe thấy giọng của chị hai!"
Trước khi qua đời, Phán Đệ từng được đưa đến bệnh viện này cấp cứu, sau đó không qua khỏi nên ra đi ngay tại đây.
Mợ tôi nghe thế lập tức nhìn xung quanh, sợ sẽ gặp quỷ.
"Chị ấy nói, chị ấy hình như nói là một người chị ấy cũng không bỏ qua!”
Tôi trợn to hai mắt nhìn về phía mợ, từng chữ từng chữ nói:
“Chị, ấy, một, người, cũng, không, tha.”
Tôi giống như người điên, hù dọa ba mẹ đứng bên cạnh sửng sốt.
Tôi từng nghe “gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp người nói tiếng người.”
Vậy thì với kẻ điên đương nhiên phải nói chuyện điên rồ rồi.
3.
Mợ ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Tôi sáp đến vuốt tóc bà ta, dùng âm lượng mà chỉ tôi và bà ta mới nghe thấy:
“Chị ấy vẫn muốn hỏi, mẹ, tại sao không đưa con đến bệnh viện…”
Mắt mợ tôi hằn tơ máu, bà ta đẩy tôi ra rồi ngã nhào xuống đất.
Ngón tay nhăn nheo chỉ về phía tôi, đôi môi khô cằn của bà ta run rẩy:
“Mày, mày điên rồi..."
Lúc này ba mẹ mới tiến lên đỡ tôi dậy, dường như họ cũng khiếp sợ khi thấy con gái ngoan của mình biến thành dáng vẻ này.
Nhưng mẹ tôi hiểu tôi, bà véo cánh tay tôi.
Ba tôi kiên nhẫn giải thích:
“Muốn thay thận cần phải tìm được nguồn thận phù hợp, không phải cứ có quan hệ huyết thống là có thể thay được đâu. Chỉ cần hơi không thích hợp thôi là…”
Tôi lập tức tiếp lời:
“Hơi có chút không ổn thôi là Từ Hướng Dương sẽ chet sớm hơn."
Mợ nóng nảy, bà ta cái gì cũng dám làm nhưng kiêng kị nhất chữ "chet" này.
Mợ liên tục nhào về phía tôi. Cậu tôi nhanh tay túm lấy bà ta nhưng không cản được.
Móng tay của bà ta suýt nữa cào lên mặt tôi, tôi tỏ vẻ đáng thương:
“Mợ, cháu chỉ nói sự thật thôi mà! Cháu là cháu gái ngoan của mợ, nói thật là vì tốt cho mợ đó!"
"Mợ cứ trở về nghỉ ngơi trước đi rồi chúng ta bàn chuyện này sau. Chúng cháu đều là người thân của mợ, sao có thể hại mợ được đây?”
Trong trí nhớ của tôi, khi mợ tôi không vừa lòng chuyện gì là thường xuyên trút giận lên hai cô con gái của bà ta.
Chị cả chị hai quỳ cạnh nhau, úp mặt vào vách tường. Mợ tôi cầm cành liễu quất họ từ đầu đến chân, em họ thì đứng bên cạnh vui vẻ kêu to:
“Đánh! Đánh đi! Chị gái lại bị đánh rồi!"
Mà mợ sẽ dùng lý do gượng ép để trách mắng hai cô con gái, kiếm cớ trút giận cho bản thân.
Những gì bà ta thường nói nhất là:
“Tao là mẹ của chúng mày, sao tao hại chúng mày được chứ! Tao cũng vì muốn tốt cho chúng mày thôi!”
Nước mắt của hai người chị lăn dài trên má.
Tôi sợ hãi ngồi ngây ngốc như khúc gỗ, thấy mợ như thấy ác quỷ mặt xanh nanh vàng.
Bây giờ tôi không đánh được bà ta, nhưng tôi có thể đáp trả những lời nói đó.
Cha chắn trước mặt tôi, suýt phải chịu mấy cái tát.
Mẹ tôi lặng lẽ véo tôi, ý bảo tôi đừng nói gì nữa.
Động tĩnh ồn ào khiến mọi người vây xem, nước mắt tôi lưng tròng, quỳ xuống:
“Trời ơi số tôi khổ quá! Ngày bé ở nhà mợ vài ngày mà suýt nữa chết đói! Từ khi tôi còn nhỏ mợ đã xem thường gia đình chúng tôi, bây giờ còn đòi tôi phải cho thận. Tôi làm sao sống nổi cơ chứ, ba mẹ tôi phải sống thế nào đây?”
"Mợ ơi, con cũng quỳ xuống xin mợ, cầu xin mợ buông tha cho con đi."
Tôi thở hổn hển rồi bắt đầu co giật.
Ba mẹ hoảng hốt bế tôi đến chiếc giường trống trong phòng bệnh gần nhất – phòng bệnh của Từ Hướng Dương.
Tôi quay đầu híp mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt căm thù của em họ.
Chắc hẳn nó đã nghe được hết rồi.