Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Chương 153
Cô thuật lại cho Lâm Tri Thư, đồng thời nghĩ nên tìm lý do gì để ngăn Lâm Tri Thư tiếp tục hỏi.
Nhưng mà lại ngoài dự đoán của cô, Lâm Tri Thư lại không có hỏi tới.
Lâm Mạn bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục phơi nắng với Tiểu Mộ Tuyết và Bắc Bắc.
Thật kỳ quái.
Cùng lúc đó, lầu hai, trong phòng ngủ chính của Kỳ Hàn Nguyệt.
Kỳ Hàn Nguyệt đứng trước cửa sổ nhìn Lâm Mạn, hận không thể trực tiếp đập ly trà trong tay lên đầu cô.
“Những lời cô nói, toàn bộ đều là thật? ” Cô lạnh lùng chất vấn người hầu bên cạnh.
“Vâng, vào buổi tối tôi thấy cô ta đi ra từ phòng Kỳ gia, A Tứ thiếu gia còn
vào phòng cô ta, đây là chuyện phát sinh của ngày hôm qua.
” Trên mặt người hầu có một dấu tay vô cùng rõ ràng, cô ta cung kính nói chuyện, nhưng trong mắt lại toàn là ý hận.
“Đúng là đồ kỹ nữ khiến người ta buồn nôn.
” Kỳ Hàn Nguyệt tức giận nắm chặt nắm tay.
Anh trai và A Tứ cô ta đều muốn sao? Nằm mơ!
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” người hầu hỏi: “Tiểu thư, cô muốn chúng tôi làm gì, chúng ta nhất định sẽ làm! Trên dưới không ai không chán ghét cô ta!”
“Tôi sẽ tìm thời điểm nói với bác Kiều một tiếng đề cô ta đi siêu thị mua đồ, cô đi tìm mấy người lăn lộn trên đường dạy dỗ cô ta một chút.
”
“Cụ thể là dạy dỗ ở phương diện nào?” Trong mắt người hầu chợt lóe lên tia độc ác.
“Tùy cô, phụ nữ để ý nhất là khuôn mặt.
Dù sao con cũng đã sinh rồi, phỏng chừng cũng không cần trong sạch nữa.
” Kỳ Hàn Nguyệt mỉa mai nói.
Người hầu hiểu rõ gật đầu: “Tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đi tìm người ngay lập tức, sắp xếp vào chiều mai được không?”
“Tôi một giây cũng không chờ được, ngay chiều hôm nay đi.
”
“Vâng.
”
Kỳ Hàn Nguyệt lại đưa mắt về phía Lâm Mạn, cô đang cười với Kỳ Mộ Tuyết, bộ dáng kia giống như Kỳ Mộ Tuyết là con gái ruột của cô vậy.
Kỳ Hàn Nguyệt lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu rồi rít một hơi.
Cô ta thuần thục phun ra vòng khói.
“Mẹ nó.
”
Ngày thường.
Kỳ Hàn Lâm không cho cô ta hút thuốc, cũng không cho cô ta mắng chửi người.
Cô ta đã che giấu thói quen đó rất tốt, nhưng mà hôm nay…
“Đoạt A Tứ, tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật lớn.
” Kỳ Hàn Nguyệt lại rít vào một hơi rồi phun ra, giống như đang hung hăng phun vào Lâm Mạn ở ngoài cửa sổ vậy.
Đoạt anh trai và người đàn ông của cô ta?
Lâm Mạn xứng sao.
Buổi chiều.
Bác Kiều đưa tới một tờ danh sách, Lâm Mạn nhìn sơ qua một chút, đồ vật cần mua này nọ ít nhất có đến ba mươi mấy loại.
Một mình cô vốn dĩ không thể làm được.
“Chỉ một mình tôi thôi sao?” Lâm Mạn không khỏi hỏi.
“Đúng vậy, chỉ một mình cô.
”
Cái này…
Lâm Mạn cũng không nói thêm cái gì, tiếp nhận tờ danh sách quay về sửa
lại, nhìn trong phòng xem chiếc xe đầy nhỏ mà mình mang tới có còn hay không.
Bây giờ trong tay cô không có giấy phép lái xe, lỡ như đụng phải hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát giao thông muốn xem giấy phép của cô thì hai mắt cũng chỉ có thể tối sầm, lỡ như lần nữa lại bị tra ra hình phạt trước đó…
Lâm Mạn nghĩ đến liền sự.
vẫn là không lái xe thì sẽ an toàn hơn.
Nhưng mà.
Tìm nửa ngày, Lâm Mạn vẫn không tìm được chiếc xe đẩy nhỏ mà mình dùng.
Bắc Bắc thấy cô buồn rầu, đi đến bên người cô: “Mẹ, có cần con giúp không?”
“Không cần đâu bảo bối, con tự chơi đi, mẹ đi ra ngoài mua đồ rồi sẽ trở lại.
” Lâm Mạn cúi người hôn thật mạnh lên trán cậu bé một cái.
Bắc Bắc “Vâng” một cái, gật đầu.
.
Nhưng mà lại ngoài dự đoán của cô, Lâm Tri Thư lại không có hỏi tới.
Lâm Mạn bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục phơi nắng với Tiểu Mộ Tuyết và Bắc Bắc.
Thật kỳ quái.
Cùng lúc đó, lầu hai, trong phòng ngủ chính của Kỳ Hàn Nguyệt.
Kỳ Hàn Nguyệt đứng trước cửa sổ nhìn Lâm Mạn, hận không thể trực tiếp đập ly trà trong tay lên đầu cô.
“Những lời cô nói, toàn bộ đều là thật? ” Cô lạnh lùng chất vấn người hầu bên cạnh.
“Vâng, vào buổi tối tôi thấy cô ta đi ra từ phòng Kỳ gia, A Tứ thiếu gia còn
vào phòng cô ta, đây là chuyện phát sinh của ngày hôm qua.
” Trên mặt người hầu có một dấu tay vô cùng rõ ràng, cô ta cung kính nói chuyện, nhưng trong mắt lại toàn là ý hận.
“Đúng là đồ kỹ nữ khiến người ta buồn nôn.
” Kỳ Hàn Nguyệt tức giận nắm chặt nắm tay.
Anh trai và A Tứ cô ta đều muốn sao? Nằm mơ!
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” người hầu hỏi: “Tiểu thư, cô muốn chúng tôi làm gì, chúng ta nhất định sẽ làm! Trên dưới không ai không chán ghét cô ta!”
“Tôi sẽ tìm thời điểm nói với bác Kiều một tiếng đề cô ta đi siêu thị mua đồ, cô đi tìm mấy người lăn lộn trên đường dạy dỗ cô ta một chút.
”
“Cụ thể là dạy dỗ ở phương diện nào?” Trong mắt người hầu chợt lóe lên tia độc ác.
“Tùy cô, phụ nữ để ý nhất là khuôn mặt.
Dù sao con cũng đã sinh rồi, phỏng chừng cũng không cần trong sạch nữa.
” Kỳ Hàn Nguyệt mỉa mai nói.
Người hầu hiểu rõ gật đầu: “Tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đi tìm người ngay lập tức, sắp xếp vào chiều mai được không?”
“Tôi một giây cũng không chờ được, ngay chiều hôm nay đi.
”
“Vâng.
”
Kỳ Hàn Nguyệt lại đưa mắt về phía Lâm Mạn, cô đang cười với Kỳ Mộ Tuyết, bộ dáng kia giống như Kỳ Mộ Tuyết là con gái ruột của cô vậy.
Kỳ Hàn Nguyệt lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu rồi rít một hơi.
Cô ta thuần thục phun ra vòng khói.
“Mẹ nó.
”
Ngày thường.
Kỳ Hàn Lâm không cho cô ta hút thuốc, cũng không cho cô ta mắng chửi người.
Cô ta đã che giấu thói quen đó rất tốt, nhưng mà hôm nay…
“Đoạt A Tứ, tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật lớn.
” Kỳ Hàn Nguyệt lại rít vào một hơi rồi phun ra, giống như đang hung hăng phun vào Lâm Mạn ở ngoài cửa sổ vậy.
Đoạt anh trai và người đàn ông của cô ta?
Lâm Mạn xứng sao.
Buổi chiều.
Bác Kiều đưa tới một tờ danh sách, Lâm Mạn nhìn sơ qua một chút, đồ vật cần mua này nọ ít nhất có đến ba mươi mấy loại.
Một mình cô vốn dĩ không thể làm được.
“Chỉ một mình tôi thôi sao?” Lâm Mạn không khỏi hỏi.
“Đúng vậy, chỉ một mình cô.
”
Cái này…
Lâm Mạn cũng không nói thêm cái gì, tiếp nhận tờ danh sách quay về sửa
lại, nhìn trong phòng xem chiếc xe đầy nhỏ mà mình mang tới có còn hay không.
Bây giờ trong tay cô không có giấy phép lái xe, lỡ như đụng phải hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát giao thông muốn xem giấy phép của cô thì hai mắt cũng chỉ có thể tối sầm, lỡ như lần nữa lại bị tra ra hình phạt trước đó…
Lâm Mạn nghĩ đến liền sự.
vẫn là không lái xe thì sẽ an toàn hơn.
Nhưng mà.
Tìm nửa ngày, Lâm Mạn vẫn không tìm được chiếc xe đẩy nhỏ mà mình dùng.
Bắc Bắc thấy cô buồn rầu, đi đến bên người cô: “Mẹ, có cần con giúp không?”
“Không cần đâu bảo bối, con tự chơi đi, mẹ đi ra ngoài mua đồ rồi sẽ trở lại.
” Lâm Mạn cúi người hôn thật mạnh lên trán cậu bé một cái.
Bắc Bắc “Vâng” một cái, gật đầu.
.