Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151: Chương 151
Kỳ Hàn Lâm dứt khoát nói một chữ, như một tiếng sấm hung hăng đánh xuống.
“Cho nên tốt nhất cô đừng lấy chuyện này trêu chọc tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
”
Từ khi rời khỏi phòng của Kỳ Hàn Lâm, cả người Lâm Mạn đều là ngơ ra.
Kỳ gia nói…
Anh ghen tị.
Kia có phải là bày tỏ không, anh đối với cô, là thích sao?
Không không không.
Lâm Mạn dùng sức lắc đầu, thích một người thì không có thể nào đánh người đó.
“Mình làm thế nào vậy, là mơ về chuyện yêu đương hồi đại học sao?” Lâm Mạn mỉa mai chính mình, đưa tay ấn mạnh vào huyệt thái dương.
Trở lại phòng ngủ.
Lâm Mạn thấy Bắc Bắc đã ngủ say, liền thả chậm bước chân, cố gắng đi chậm quay về giường nằm xuống.
Vừa mới nằm xuống, điện thoại rung lên một cái.
Lâm Mạn lấy điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn Kỳ Hàn Lâm gửi tới.
“Tôi sẽ mua cho cô một cái mới.
”
“Kỳ gia, thật sự không cần đâu, cái ghim cài áo kia tôi thực sự rất thích, nhưng mà thiết kế lại nhiều kim cương đến như vậy, tôi mang ở nhà thì sẽ có rất nhiều người hầu nói xấu, đối với anh, đối tôi đều không tốt.
” Lâm Mạn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn ấn xuống hai chữ ‘Gửi đi’.
Còn nữa, cái ghim cài áo kia hình như cũng không rẻ lắm, Dịch Thanh Vũ có ném xuống cũng được đi, dù sao cũng là chuyện nhà của Kỳ Hàn Lâm, nếu anh mua một cái nữa, lại tốn kém nữa…
Cô thật sự không thể chịu được.
Nhưng mà Kỳ Hàn Lâm cũng không
có trả lời tin nhắn của cô.
Lâm Mạn lo lắng không yên ngáp một cái, không còn chống đỡ nổi nữa mới nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Lâm Tri Thư cảm thấy chính mình rất xui xẻo.
Thời hạn giao dịch với Kỳ Hàn Lâm còn có mấy ngày nữa là tới, muốn bán khế đất trên tay mà vẫn còn bị người cho leo cây.
Vốn đã ước định xong thời gian, kết quả lại nhất thời mà hủy bỏ.
“Vợ, có phải bà đắc tội với người nào rồi hay không?” Tôn Đào thấy bà ta sứt đầu mẻ trán, đi tới đi lui giống nhưu kiến bò trên chảo nóng, nhịn không được hỏi.
“Tôi có thể tội được với người nào? Từ khi nhà họ Lâm không còn, tôi đối với ai mà không giống đối với con cháu?”
Lâm Tri Thư buồn bực đến hỏng.
Trong ngày thường, bà ta cũng đã rất khắc chế tính cách.
Cũng là bởi vì này mới một lần nữa đông lại không thiếu Lâm gia mạng giao thiệp ở trong tay, kết quả, gần
nhất những người này mạc danh kỳ diệu mà bắt đầu rời xa Cô, thậm chí Liên Cô mang lễ đăng môn đều không tiếp đãi Cô.
“Vậy thì…” Tôn Đào cũng nghi ngờ.
.
“Cho nên tốt nhất cô đừng lấy chuyện này trêu chọc tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
”
Từ khi rời khỏi phòng của Kỳ Hàn Lâm, cả người Lâm Mạn đều là ngơ ra.
Kỳ gia nói…
Anh ghen tị.
Kia có phải là bày tỏ không, anh đối với cô, là thích sao?
Không không không.
Lâm Mạn dùng sức lắc đầu, thích một người thì không có thể nào đánh người đó.
“Mình làm thế nào vậy, là mơ về chuyện yêu đương hồi đại học sao?” Lâm Mạn mỉa mai chính mình, đưa tay ấn mạnh vào huyệt thái dương.
Trở lại phòng ngủ.
Lâm Mạn thấy Bắc Bắc đã ngủ say, liền thả chậm bước chân, cố gắng đi chậm quay về giường nằm xuống.
Vừa mới nằm xuống, điện thoại rung lên một cái.
Lâm Mạn lấy điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn Kỳ Hàn Lâm gửi tới.
“Tôi sẽ mua cho cô một cái mới.
”
“Kỳ gia, thật sự không cần đâu, cái ghim cài áo kia tôi thực sự rất thích, nhưng mà thiết kế lại nhiều kim cương đến như vậy, tôi mang ở nhà thì sẽ có rất nhiều người hầu nói xấu, đối với anh, đối tôi đều không tốt.
” Lâm Mạn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn ấn xuống hai chữ ‘Gửi đi’.
Còn nữa, cái ghim cài áo kia hình như cũng không rẻ lắm, Dịch Thanh Vũ có ném xuống cũng được đi, dù sao cũng là chuyện nhà của Kỳ Hàn Lâm, nếu anh mua một cái nữa, lại tốn kém nữa…
Cô thật sự không thể chịu được.
Nhưng mà Kỳ Hàn Lâm cũng không
có trả lời tin nhắn của cô.
Lâm Mạn lo lắng không yên ngáp một cái, không còn chống đỡ nổi nữa mới nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Lâm Tri Thư cảm thấy chính mình rất xui xẻo.
Thời hạn giao dịch với Kỳ Hàn Lâm còn có mấy ngày nữa là tới, muốn bán khế đất trên tay mà vẫn còn bị người cho leo cây.
Vốn đã ước định xong thời gian, kết quả lại nhất thời mà hủy bỏ.
“Vợ, có phải bà đắc tội với người nào rồi hay không?” Tôn Đào thấy bà ta sứt đầu mẻ trán, đi tới đi lui giống nhưu kiến bò trên chảo nóng, nhịn không được hỏi.
“Tôi có thể tội được với người nào? Từ khi nhà họ Lâm không còn, tôi đối với ai mà không giống đối với con cháu?”
Lâm Tri Thư buồn bực đến hỏng.
Trong ngày thường, bà ta cũng đã rất khắc chế tính cách.
Cũng là bởi vì này mới một lần nữa đông lại không thiếu Lâm gia mạng giao thiệp ở trong tay, kết quả, gần
nhất những người này mạc danh kỳ diệu mà bắt đầu rời xa Cô, thậm chí Liên Cô mang lễ đăng môn đều không tiếp đãi Cô.
“Vậy thì…” Tôn Đào cũng nghi ngờ.
.
Bình luận facebook