Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16
Anh đột nhiên nhớ đến người phụ nữ năm năm trước đó.
Người phụ nữ sinh Mộ Tuyết, cũng là người phụ nữ duy nhất của anh.
Chiếm hữu đêm hôm đó đã khắc sâu vào trí nhớ của anh.
Trên người người phụ nữ kia cũng có mùi hương như vậy.
Để cho người ta khắc cốt ghi tâm, muốn ngừng cũng không được.
Kỳ Hàn Lâm cho tới bây giờ tự tin mình định lực phi phàm, nhiều năm như vậy, thanh tâm quả dục, trừ người phụ nữ đó ra, bên người chưa từng có người phụ nữ nào khác.
Trước người phụ nữ đó, anh chưa từng đụng chạm vào bất kỳ ai.
Nhưng từ sau khi chạm vào cô, thân thể của anh dường như bị trúng bùa, không chạm được vào người phụ nữ nào khác.
Nhà họ Kỳ trên dưới còn tưởng rằng vấn đề sinh lý của anh có chỗ khó nói.
Đến Tống Thừa Diễn cũng hoài nghi anh, có phải anh có vấn đề về chuyện đó hay không.
Nhưng hôm nay ngửi được mùi hương này, Kỳ Hàn Lâm liền ý thức được, có lẽ, cũng không phải là thân thể anh xảy ra vấn đề.
Lâm Mạn nhắm chặt ánh mắt, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, trầm
ngâm suy nghĩ nên giải thích như thế nào.
Đỉnh đầu lại vang lên giọng điệu chất vấn lạnh lùng của Kỳ Hàn Lâm.
"Cô là ai ?"
Trên người cô làm sao có mùi hương của người phụ nư đó?
Lâm Mạn còn chưa kịp đáp lại, Kỳ Hàn Lâm nắm lấy cầm cô giữ chặt, "Có nói hay không.”
Thật là hung dữ! !
Kỳ Hàn Lâm này dáng dấp tuấn mỹ đẹp trai, không nghĩ tới lại là người đàn ông hung dữ như vậy!
"Đừng chơi trò này vối tôi.”
Kỳ Hàn Lâm nói, "Nếu cô đơn giản là muốn thu hút sự chú ý của tôi.”
Lâm Mạn bị ép buộc xoay người, giọng nói của người đàn ông và sâu thẳm và trầm lạnh:
"Tôi nói cho cô biết, cô thành công rồi.”
Cô không dám ngẩng đầu lên, cúi gằm mặt, đem mình co rúc vào xó
xỉnh, toàn bộ người chìm trong suối nước nóng, đỏ tới mang tai!
Thu hút sự chú ý?
Thu hút sự chú ý của ai?
Cô chỉ mong người đàn ông này đừng để ý đến cô.
Ai biết cô lại bị người lòng dạ hiểm ác tính toán!
"Nhìn tppo.”
Kỳ Hàn Lâm dùng giọng điệu ra lệnh.
Lâm Mạn nhắm mắt ngẩng mặt lên,
đụng vào đôi mắt phượng sâu như vực thẳm của anh, cặp mắt kia thâm thúy không thấy đáy, trong vẻ lãnh đạm lại sáng quắc như sao.
Con ngươi của anh là một màu đen tuyền.
Cô chưa từng thấy qua đôi mắt sắc bén như vậy!
Tôn lên làn da trắng noãn còn có thêm một loại yêu dị.
Lâm Mạn vừa nhìn thấy cái ánh mắt này, bất thình lình ý thức được cái gì đó.
Không hay...
Cô đi tắm nên nước hoa đều bị hòa tan.
Lâm Mạn không còn kịp suy tư nữa, người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu.
Tất cả phòng tuyến của anh không biết vì nguyên nhân gì mà tan rã, cho tới bây giờ người đàn ông lãnh cảm cấm dục vào giờ phút này tựa như hóa thành nước lũ và mãnh thú.
Kỳ Hàn Lâm dùng sức phong bế môi
của cô.
Nói là hôn, ngược lại không bằng nói là cắn nuốt.
Lâm Mạn chỉ cảm thấy cánh môi truyền tới một trận đau đớn, cô dùng sức chống cự, hai tay gắt gao đẩy bả vai người đàn ông.
"Kỳ gia! !"
Chương 17
Cô định kêu lý trí anh trở về.
"Kỳ Hàn Lâm!!"
"Kỳ... Hàn Lâm...”
Cô rõ ràng không chui vào trong nước nhưng lại cảm giác sắp chìm ở trong nụ hôn này.
ở nhà họ Kỳ, căn bản không có
người nào dám kêu tên họ đầy đủ của anh.
Thanh âm của Lâm Mạn rốt cuộc cũng kêu được một tia thần trí yếu ớt của anh.
Kỳ Hàn Lâm ngước mắt, đáy mắt là một mảnh tia máu.
Anh nhanh chóng buông lỏng cô ra.
Anh lại mất khống chế.
May là anh cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Trong lúc Kỳ Hàn Lâm thất thần, Lâm Mạn rốt cuộc cũng được giải thoát, trong nháy mắt lấy lại tinh thần cô giơ tay "Ba" một tiếng, cho anh một bạt tai.
Gần như là một bạt tai theo bản năng.
Mặt Kỳ Hàn Lâm nhất thời bị đánh lệch sang một bên.
Lâm Mạn ra tay xong liền hối hận, áo não cuộn tròn tay, cắn răng nghiến lợi.
Vị gia này là chủ của cô.
Cô lại đi đánh anh.
Chén cơm của cô còn có thể giữ được sao! ?
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm run lên.
Anh cũng không nghĩ ra, người phụ nữ này lại dám.
Ai cho cô lá gan.
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng dò xét cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má,
săc mặt tức giận.
Lâm Mạn kinh sợ, "Kỳ gia...”
Cô nói cô không phải cố ý có còn kịp không!
Kỳ Hàn Lâm cả giận nói:
"Cút!"
Lâm Mạn giật mình, nhưng lại nghe anh bảo cô "Cút" thì như nhặt được đại xá, "Vâng!"
Kỳ Hàn Lâm:
"...”
Lâm Mạn ngắm nhìn bốn phía, lại nhìn người đàn ông trước mặt, yếu ớt nói, "Anh có thể... Xoay người được không?"
Kỳ Hàn Lâm nhíu mày, ánh mắt đi xuống, hừ lạnh một tiếng, "Không phải đã bị nhìn thấy hết rồi sao, còn che che giấu giấu làm gì.”
Lâm Mạn:
Trong lòng cô thầm mắng một câu:
LSP!
Lâm Mạn hừ một tiếng, "Kỳ gia chưa thấy qua phụ nữ sao? Muốn nhìn như vậy sao? Kỳ gia muốn nhìn thì cứ nói thẳng, cần gì phải che che giấu giấu? Cần gì phải cố gắng giả
bộ chính nhân quân tử?" Cô dùng câu chữ khích bác anh.
Dù sao cô thấy chén cơm của cô cũng không giữ được, nhưng cũng không thể chịu thiệt!
Kỳ Hàn Lâm:
Cô dám nói anh
chưa thấy qua phụ nữ?
Lâm Mạn nói, "Làm sao? Không nói? Có bản lĩnh nhìn chằm chằm người ta, không bản lĩnh thừa nhận mình muốn nhìn!"
Kỳ Hàn Lâm lại sâu kín nhìn kỹ cô một cái, "Cô chưa thấy qua đàn ông
sao, không biết thiên tính của người đàn ông là gì?"
Lâm Mạn lẩm bẩm một câu:
"Đã gặp nhiều LSP nhưng chưa thấy qua loại có vẻ ngoài đẹp trai còn suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh.”
Kỳ Hàn Lâm không nghe rõ, "Cô nói gì?"
"Không có gì! Tôi đi!"
Chương 18
Bắc Bắc mới vừa sửa soạn giường xong, thấy Lâm Mạn đầu ướt dầm dề xông vào, thần sắc hoảng loạn,cậu bé khẩn trương hỏi, “Mommy làm sao vậy?”
Lâm Mạn thở phì phò nói, “Mommy gặp phải người xấu!”
“Người xấu nào?” Bắc Bắc vừa nghe liền xắn ống tay áo, “Cũng dám ăn hiếp mommy của con?”
Hu hu hu! Bắc Bắc!
Lâm Mạn ủy khuất mà ôm lấy cậu bé, “Chỉ có Bắc Bắc biết thương mommy thôi!”
“Là ai? Bắc Bắc dạy dỗ người đó thay mommy!”
“Thôi đi, Bắc Bắc đánh không lại!”
Bắc Bắc ủy khuất mà liếc xéo cô một cái, “Bắc Bắc đánh không lại, nhưng mà Bắc Bắc có thể mắng người đó khóc.”
Lâm Mạn:
“.....”
Làm sao cô lại quên
mất, Bắc Bắc sinh ra thiên phú là kỹ năng độc miệng đạt được cấp bậc tối cao.
“Thôi đi!
Bắc Bắc giơ tay nhỏ vén một sợi tóc ướt của cô, hỏi, “Mommy tắm rửa xong làm sao không sấy khô tóc? Con đọc sách nói, nếu con gái không làm khô tóc thì về sau chờ mommy biến thành bà lão sẽ đau nửa đầu.”
Bà lão
Lâm Mạn bị chọc đến dở khóc dở cười.
Bắc Bắc lập tức nói, “ừm! Con nói sai rồi, mommy của con là tiên nữ, vĩnh viễn là tiểu tiên nữ, cả đời đều sẽ không già.”
Cậu bé vừa nói vừa lấy một cái máy sấy tàn tạ từ trong vali ra.
Sở dĩ nói là tàn tạ là cái máy sấy này đã dùng bốn năm, trong đó có một lần bị rớt xuống nứ ra.
Bắc Bắc dùng băng keo dán lại rồi
dùng tiềp.
“Ngồi trên giường đi.”
Lâm Mạn nghe theo lời chỉ huy của Bắc Bắc, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường.
“Nằm xuống, đầu hướng về phía con.”
Lâm Mạn lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Bắc Bắc dời một cái ghế nhỏ tới, giơ máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Lâm Mạn chợt hoảng hốt.
Từ trước tới nay, trừ bỏ Bắc Bắc, chỉ có mẹ sẽ dịu dàng sấy tóc cho cô thôi.
Lâm Mạn vỗ vỗ giường, “Mau lên giường, ngủ thôi.”
Bắc Bắc gật gật đầu, bò lên trên giường.
Lâm Mạn ôm cậu bé vào trong lòng ngực, hôn lên trán cậu bé một cái.
Nhiều năm như vậy, có Bắc Bắc làm bạn, cô không hề cảm thấy cô đơn
một chút nào.
Chương 19
Từ trước thấy cuộc hôn nhân thất bại của mẹ, cô vẫn luôn có cảm giác sự hãi đối với hôn nhân, thậm chí không dám tưởng tượng, cô cũng sẽ có một gia đình ấm áp.
Nhưng có Bắc Bắc, cô cảm giác mình cái gì cũng không sợ hãi.
Có lẽ, đây là do làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ đi!
Đêm khuya.
Lâm Mạn đã ngủ say, Bắc Bắc lại trằn trọc khó ngủ.
Rốt cuộc cũng tới hoàn cảnh mới, cậu bé có chút lạ giường.
Bắc Bắc tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Đi tới nhà họ Kỳ, cậu bé còn không chưa tham quan kỹ càng nữa.
Bởi vậy, Bắc Bắc rón ra rón rén mà xoay người xuống giường, dém chăn cho Lâm Mạn xong, mang khẩu trang, rón ra rón rén chuồn ra khỏi phòng.
Kỳ Trạch thật sự quá lớn.
Cậu bé đi dọc theo hành lang nhưng lại đi tới hậu hoa viên.
Hậu hoa viên thật sự quá lớn.
Giống như mê cung vậy.
Khiến cậu bất tri bất giác lạc đường. tại лhayho.cом để ủng hộ chúng mình.
Bắc Bắc loanh quanh lòng vòng ở hậu hoa viên, đột nhiên nhìn thấy một tháp nước phun, vòng qua tháp nước phun, dưới ánh trảng, cậu bé
nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng ngồi trên xích đu.
Bắc Bắc nhất thời không dám tới gần, chỉ đứng ở tại chỗ, yên lặng mà nhìn chăm chú.
Cô bé ước chừng bốn năm tuổi, trắng trẻo đáng yêu, giống như một búp bê sứ xinh đẹp.
Cô bé ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng điểm mũi chân, nhưng mà xích đu cách mặt đất một khoảng, một mình cô bé không đẩy đường, tẻ nhạt vô vị nên nhảy xuống xích đu, mới vừa rồi xoay người liền thấy một bóng người
đứng ở dưới bóng cây, sợ tới mức “A” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên!
Từ góc độ của cô bé, nửa thân trên của Bắc Bắc đều ẩn trong bóng tối giống một tiểu u linh.
Cô bé sự hãi đứng dậy.
Bắc Bắc thấy cô bé sự hãi, lập tức đi ra khỏi bóng cây, “Đừng sợ, anh không phải quỷ.”
Cậu bé đeo khẩu trang, che khuất khuôn mặt nhỏ đẹp trai đáng yêu, nhưng mà đôi mắt xinh đẹp đến cực
điểm kia bại lộ ở dưới ánh trăng, cô bé vừa thấy là người sống thì mới phục hồi tinh thần lại.
Bắc Bắc - một gương mặt xa lạ.
Cô bé có chút hoài nghi.
Kỳ Trạch lớn như vậy, nhưng trong trí nhớ, cô bé không nhớ rõ có một đứa nhóc như thế.
Cô bé dựa người bên cạnh xích đu, cũng không đi, nhưng lại không dám tới gần.
Bắc Bắc thấy dáng vẻ nhút nhát sự
sệt của cô bé, khó tránh khỏi sinh ra sự thương tiếc và yêu thương.
Dáng vẻ của cô bé trông thật nhát gan!
Giống một con thỏ nhỏ trắng trẻo vô tội.
Đường nét gương mặt lại có chút bóng dáng của mẹ.Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Bắc Bắc vừa muốn đi về phía cô bé, mới vừa bước đi một bước, búp bê sứ liền lùi về sau một bước, rụt rụt cô.
Bắc Bắc liền đứng yên bất động.
Cô bé đang sợ hãi.
Bắc Bắc dịu dàng nói, “Ngoan, anh không phải người xấu.”
Cậu bé vừa nói vừa thử bước ra một bước.
Búp bê sứ lại vẫn sợ hãi mà lui một bước, cảnh giác nhìn Bắc Bắc.
Bắc Bắc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nâng tay nhỏ lên cởi khẩu trang xuống, khuôn mặt nhỏ rơi vào trong
mắt, đôi mắt cô bé hơi trợn tròn!
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một cậu nhóc đẹp trai như vậy!
Tròng mắt như ngọc đen, lông mi thật dài, làn da trắng nõn, khuôn mặt mềm mại như bột phấn.
Chương 20
Bắc Bắc ở nhà trẻ luôn được mấy cô nhóc hoan nghênh.
Khuôn mặt xinh đẹp khiến những bạn nhỏ đó mê mẩn.
Trong sô phụ huynh có không ít người cũng tuyên bố muốn cùng Lâm
Mạn đặt trước ‘chàng rề chuẩn’ Bắc Bắc này.
Bắc Bắc nhìn tiểu loli thấp hơn cậu gần nửa đoạn ở trước mặt, hơi hơi cong lưng, cùng cô bé nhìn thẳng nhau, “Đã trễ thế này, làm sao em ở đây chơi một mình.”
Cậu bé cảm thấy mới lạ.
Đã khuya rồi, cô bé một mình ở hậu hoa viên, nhìn có vẻ lẻ loi.
Tiểu loli bĩu môi nhưng lại không nói chuyện.
Cô bé hình như không biết nói hay là
Bắc Bắc nói, “Em tên là gì?
Tiểu lolỉ:
“...”
Bắc Bắc lại nói:
“Không thể nói cho anh sao?”
Tiểu loli:
“...”
“Nếu như em không nói tên cho anh vậy thì hôn anh một cái.”
“Thấy em rồi!”
Bắc Bắc vẫy vẫy tay với cô bé, “Lại đây! Cho em xem cái này.”
Tiểu Mộ Tuyết giẫu tay ở sau người, thật cẩn thận đến gần cậu bé, Bắc Bắc đưa bình thùy tinh đến trước mặt cô bé, “Đã từng thấy cái này chưa?”
Tiểu Mộ Tuyết nhin phía trong binh
có hai mươi mấy bóng đèn lưu huỳnh nhỏ sáng lên lấp lánh.
Trong bóng đêm, đẹp như ngôi sao trên bầu trời.
Cô bé vô thức vươn tay, Bắc Bắc lại ôm lấy cái bình:
“Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!”
Tiểu Mộ Tuyết bĩu bĩu môi, mày hơi nhíu lại.
Nhưng cô bé thật sự rất hứng thú với mấy con đom đóm này!
Vi thế, cô bé rốt cuộc dùng thanh âm
hòn nhiên nói:
“Mộ Tuyết.
“Mộ Tuyết?”
Kỳ Mộ Tuyết gật gật đầu.
“Vậy về sau anh kêu em là Tuyết Tuyết.”
Bắc Bắc lại nói, “Anh tên Bắc Bắc, về sau em có thể kêu anh là anh trai.”
Tiểu Mộ Tuyết hơi nghiêng đầu.
Vì sao cậu muốn cô bé kêu mình là anh trai?
Làm sao cậu biết cô bé nhỏ hơn cậu chứ?
“Không cần chớp mắt nha!” Bắc Bắc ngòi xổm xuống.
Tiểu Mộ Tuyết cũng ngòi xuống theo, liền nhìn thấy cậu bé dùng tay nhỏ vặn pít-tông ra, giây tiếp theo, đom đóm theo miệng bình mà bay ra.
Bình luận facebook