Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11
"Hoàn cảnh này có hài lòng không?" Quản gia hỏi.
Lâm Mạn đương nhiên vô cùng hài lòng, "ừm, rất hài lòng.”
Điều kiện này đúng là không có chỗ chê.
"Tôi bảo tài xế đưa cô về nhà thu dọn hành lý.”
"Hả? Đồ của tôi không nhiều, có thể tự thu dọn xong...”
"Tôi chỉ hy vọng, cô có thể nhanh chóng chuyển đồ tới đây, đừng kéo
dài thời gian.
Lâm Mạn gật đầu một cái.
Quản gia dẫn cô đi nhà để xe.
Dọc theo đường đi, cô ngắm nhin bốn phía, nhất thời cảm thấy mới lạ.
Không thể không nói, giới nhân vật nổi tiếng cũng chia ra mấy loại.
Nhà họ Kỳ là nhân vật nổi tiếng trên người khác.
Cô cũng không phải chưa thấy qua cảnh đời, nhưng căn nhà nhà sang
trọng xa hoa như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên thấy.
"Kỳ thiếu đến.”
Quản gia đột nhiên ở một bên nhắc nhở một câu.
Lâm Mạn lấy lại tinh thần, liền trông thấy một người đàn ông đang đi tới.
Cô nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp kia, chỉ cảm thấy một ánh mắt đông lạnh rơi ở trên người mình.
Quản gia dè đặt xin phép:
"Kỳ gia? Vị này là bảo mẫu bên người cô chủ nhỏ, mới vừa thông qua kiểm tra.”
Đỉnh đầu truyền tới thanh âm lạnh như băng của người đàn ông, "Mùi gì đây!"
Quản gia quân bách nói, "Kỳ gia yên tâm, tôi sẽ dặn dò cô ta thật kỹ.”
Tiếng bước chân rời đi.
Lâm Mạn mới vừa đứng lên, quản gia đột nhiên đi tới trước mặt cô, cau mày, đột nhiên mặt đầy nghiêm túc nói, "Nếu từ giờ trở đi, cô đã là bảo mẫu bên cạnh cô chủ nhỏ thì sau này, cũng không được dùng loại nước hoa rẻ tiền nữa.”
Lâm Mạn nhíu mi, nâng cánh tay lên ngửi mùi trên người mình, thấy vẻ mặt nghiêm túc của quản gia thì nhắm mắt gật đầu một cái.
Đúng là cô có xịt nước hoa.
Là loại cô mua ở một cái siêu thiij.
Thể chất của cỏ đặc biệt, có mùi hương lạ bẩm sinh nên trên người luôn có mùi hương thơm phức.
Đây dường như là cô di truyền từ mẹ mình.
Mùi hương này, bình thường mang tới cho Lâm Mạn phiền toái không nhỏ, một khi cô che giấu không tốt, người ngửi được dị hương sẽ cực kỳ dễ dàng bị đầu độc mất khống chế.
Vì vậy, cô hết sức lệ thuộc vào nước hoa, mấy chai nước hoa xa xỉ mấy trăm tệ một chai, cô đương nhiên không nỡ mua, vì vậy chỉ cỏ thể dùng đồ rẻ tiền.
Cô có chút tò mò, lỗ mũi của người quản gia này làm từ cái gì.
Chỉ một cái đã ngửi ra, nước hoa này là đồ rẻ tiền.
Nhưng mà, quy củ của nhà họ Kỳ cũng quá nhiều đi!
Đến nước hoa cũng muốn quản.
Nhưng mà, nhìn số tiền lương năm trăm ngàn, cô nhịn.
Lâm Mạn nói, "Tôi sẽ nhớ đổi.”
Tài xế đưa Lâm Mạn về nhà.
Mới vừa đến trên lầu, Lâm Mạn mở cửa, liền thấy Bắc Bắc ở phòng bếp nấu mì sợi.
Vừa thấy cô, cậu bé liền nhào về phía cô, "Mẹ đã về rồi!"
ừm!
Bắc Bắc mặt đầy mong đợi hỏi, "Mẹ, kết quả như thế nào?"
Lâm Mạn cố làm biểu cảm mất mát.
Bắc Bắc nhìn thấy vẻ mặt này của cô, bàn tay nhỏ bé chống eo, bất đắc dĩ nói, "Lại thất bại?"
Lâm Mạn bỉu môi gật đầu một cái.
"Ai, mẹ ngốc! Không sao, đừng khổ sở.”
Bắc Bắc nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, rõ ràng có tí tuổi, lúc nhìn cô lại dùng ánh mắt cưng chiu nhất, "Sau này, cứ để Bắc Bắc nuôi mẹ!"
Lâm Mạn nghi ngờ nói, "Bắc Bắc làm sao nuôi mẹ?"
Dù sao Bắc Bắc nuôi nổi.
Chương 12
Lâm Mạn dở khóc dở cười nói, "Bắc Bắc không tin mẹ như vậy sao?"
"Ai bảo mẹ không biết cố gắng, nhưng mà, mẹ sinh Bắc Bắc thông minh như vậy thì cứ để Bắc Bắc nuôi mẹ đi!"
Lâm Mạn bị cậu bé chọc cho dở khóc dở cười, trong lòng ấm áp mềm mại.
Cô lập tức bế Bắc Bắc lên, "Lừa con thôi, mẹ kiểm tra thành công rồi!"
Bắc Bắc lập tức trợn to hai mắt, "Thiệt hay giả?"
"Dĩ nhiên là thiệt! Nhưng mà, có tin tức tốt và tin tức xấu, con muốn nghe cái nào trước?"
Bắc Bắc suy nghĩ, "Trước hết nghe xấu trước đi, khổ trước sướng sau!"
Lâm Mạn nghiêm mặt nói, "Bọn họ nói tháng chỉ năm chục ngàn là giả! Mẹ nhìn lầm rồi.”
Bắc Bắc vừa nghe, khinh bỉ một cái, "Mẹ ngốc, cái này còn có thể nhìn
lầm sao?
Lâm Mạn ủy khuất gật đầu một cái, lập tức lại nói, "Người ta người thuê lương tháng năm trăm ngàn!"
"Năm trăm ngàn!"
Bắc Bắc vừa nghe mấy con số này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Lâm Mạn nhìn cậu bé, không biết sao có chút đau lòng.
Ban đầu, nếu không phải cô, cậu cũng là cậu chủ nhỏ nhà họ Kỳ, trải
qua cuộc sống cẩm y ngọc, làm sao phải đi theo cô chịu khổ.
Lâm Mạn quỳ một chân xuống đất, ôm cậu bẻ vào trong ngực, ôn nhu hỏi, "Bắc Bắc, mẹ kể cho con nghe một câu chuyện xưa được không?"
"Dạ.”
Lâm Mạn nói xong, liền khẩn trương nhìn cậu bé.
Bắc Bắc đột nhiên nhón chân lên, dùng tay nhỏ bé ôm vai Lâm Mạn, mềm nhũn nói, "Tiểu hoàng tử đương nhiên là muốn sống cùng mẹ! Cả cuộc đời, vĩnh viễn không xa rời nhau!"
Hốc mắt Lâm Mạn lập tức nóng lên.
Bắc Bắc của cô làm sao thông minh như vậy, vừa nghe đã hiểu, tiểu hoàng tử kia là cậu bé.
"Tiểu hoàng tử không cần cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, tiểu hoàng tử chỉ muốn sống cùng mẹ, tiểu hoàng tử có mẹ là đủ rồi!"
Lâm Mạn cảm động đến tột đỉnh, cô ôm chặt cậu, "Bắc Bắc, mẹ thề, mẹ nhất định sẽ cho con cuộc sống tốt nhất!"
Bắc Bắc đau lòng lau nước mắt cho
cô, "Mẹ, không cho phép khóc, mẹ khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa!"
Lâm Mạn vừa khóc vừa cười, cô lau khô nước mắt, hướng về phía Bắc Bắc nói, "Vậy chúng ta thu dọn hành lý đi!"
"Dạ.”
Bắc Bắc cùng Lâm Mạn bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhà của bọn họ không lớn, quần áo cũng không nhiều.
Lâm Mạn quyết định đến khi kiếm được tiền, sẽ mua thật nhiều quần áo đẹp cho Bắc Bắc.
Bắc Bắc đột nhiên hỏi, "Mẹ, người thuê đó có phải chính là ba con không?"
Lâm Mạn vừa thu dọn vừa gật đầu một cái, "Đúng vậy.”
"Ba có đẹp trai hay không?"
"Đẹp trai, Bắc Bắc lớn lên nhất định còn đẹp trai hơn anh ta.”
Bắc Bắc tò mò sờ khuôn mặt nhỏ bé của mình một cái.
'Vậy... Có phải con còn cỏ một em
gái hay không?
Lâm Mạn nhéo gò má của cậu bé một cái, "Đúng vậy! Có muốn gặp em gái hay không?"
"Dạ. Em gái con nhất định rất đáng yêu! Mẹ, mẹ gặp em gái chưa? Con và em gái có giống nhau không?"
Lâm Mạn còn nghiêm túc quan sát một chút, "Ừ! Rất giống! Như một khuôn đúc ra vậy.”
Bắc Bắc rơi vào buồn bã nói:
"Vậy lỡ như con và mẹ đi qua đó bị bọn họ nhận ra thì có phải con và mẹ sẽ bị
tách ra hay không?
Lâm Mạn mặt đầy nghiêm túc gật đầu một cái.
Bắc Bắc đột nhiên từ trong ngăn kéo cầm ra một hộp khâu trang, hướng về phía Lâm Mạn nói, "Vậy sau này Bắc Bắc đeo khẩu trang, bọn họ cũng không nhận ra Bắc Bắc nữa!"
Lâm Mạn dở khóc dở cười, "Bắc Bắc làm sao thông minh như vậy chứ?"
Bắc Bắc mở túi đựng ra bỏ khẩu trang vào.
Rất nhanh, hai mẹ con đã thu dọn xong hành lý, tài xế liền đưa bọn họ đến nhà họ Kỳ.
Chương 13
Xe lái vào căn nhà sang trọng, Bắc Bắc cũng bị vẻ xa hoa này làm cho ngây người.
Vốn là Lâm Mạn lo lắng, đến hoàn cảnh mới, Bắc Bắc sẽ không thích ứng, không nghĩ tới, Bắc Bắc lại thích ứng rất mau.
Đến khi thu thập xong phòng, sắc trời đã trễ lắm rồi.
Lâm Mạn kéo tay Băc Băc lại, "Băc Bắc, sau này ra khỏi căn phòng này thì phải nhớ đeo khẩu trang nhé!"
Bắc Bắc ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Khu vực Kỳ trạch được phân chia rất rõ ràng.
Quản gia cùng người giúp việc và vệ sĩ ở một tầng phụ.
Toàn bộ tầng phụ đều là khu vực hoạt động của người giúp việc thậm chí còn có phòng ăn, phòng tắm,
trang bị đầy đủ hết.
Kỳ trạch lớn như vậy, có một trăm người giúp việc, mấy chục tên vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trước khi Lâm Mạn chuyển tới, chuyện của cô đã truyền đến tai tất cả đám người giúp việc.
Phải biết, tiền lương của Lâm Mạn rất cao.
Tiền lương của người giúp việc khoảng mười ngàn đến năm chục ngàn.
Lý lịch cao nhất cũng không hơn năm chục ngàn.
Nhưng Lâm Mạn lương tháng năm trăm ngàn, quả thực làm cho không ít người đỏ con mắt.
Vi vậy, tin đồn liên quan tới Lâm Mạn truyền càng ngày càng nhiều.
"Nghe nói không? Kỳ trạch có một bảo mẫu mới tới, lương tháng năm trăm ngàn!"
"Nghe nói, nghe nói, vóc người trẻ tuổi xinh đẹp, tuổi còn trẻ chạy tới
làm bảo mẫu, cảm giác không giống như là cô gái đàng hoàng!"
"Tôi nghe tài xế nói, lúc cô ta dọn tới mang theo một đứa bé, có bầu trước khi lập gia đình, khẳng định không phải cô gái đàng hoàng gì!"
"Có khi nào có quan hệ không?"
"Làm sao có thể? ! Có quan hệ lại tới làm bảo mẫu sao? Lương tháng cao như vậy nhưng người có điều kiện phù hợp quá ít.”
"Cô chủ nhỏ không thích nói chuyện, không dễ phục vụ, cũng không phải
một món chuyện dễ xử! Tôi thấy người phụ nữ này, ở nhà họ Kỳ không được bao lâu đâu.”
Trong phòng giặt quần áo, đám người giúp việc tụ tập bàn luận sôi nổi.
Lâm Mạn ôm quần áo vào phòng giặt quần áo, một đám người vừa thấy cô, mỗi người tản ra, thần sắc khác nhau.
Lâm Mạn cũng không biết bọn họ đang thầm nghị luận cái gì, không để ở trong lòng.
Cô cầm quần áo bỏ vào máy giặt quần áo, hỏi:
"Chào mọi người, phòng tắm ở đâu?"
Lâm Mạn mới vừa đi gần, một đám người lại né tránh xa hơn.
Trên mặt đều mang theo biểu cảm xa lánh.
"Mùi nước hoa trên người cô sao lại xịt nồng như vậy?"
"Cô chủ nhỏ không thích mùi nước hoa diễm tục như thế này, không ai nói cho cô sao?"
Lâm Mạn cứng họng, " Xin lỗi, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, một
người giúp việc trong đó đảo tròng mắt một vòng, đột nhiên hỏi, "Cô muốn tìm phòng tắm phải không?"
Lâm Mạn gật đầu một cái.
"Tôi dẫn cô đi!
Lâm Mạn nói, "Cám ơn.”
Người nọ dẫn cô lên một lầu.
Lâm Mạn đi đi, cảm giác không đúng, "Quản gia đã nói, người giúp việc chúng ta trừ thời gian làm việc ra thì không thể lên lầu.”
"Không phải là cô muốn tìm phòng tắm sao? Ngoan ngoãn đi theo tôi là được.”
Lâm Mạn nhắm mắt đuổi theo.
Rất nhanh, cô ta dẫn Lâm Mạn đến trước cửa một căn phòng.
"Ở đây! Bên trong phòng chính là suối nước nóng, nhìn cô đổ cả người mồ hôi, vào trong đó tắm đi!"
Lâm Mạn đẩy cửa ra nhìn một cái, đập vào mắt là phòng thay quần áo sang trọng, cô đi vào, lại đẩy cửa ra,
liền thấy một phòng suối nước nóng cực lớn ở bên trong.
Cô lập tức sợ ngây người.
"Suối nước nóng?"
Làm bảo mẫu ở nhà họ Kỳ còn có phúc lợi tốt như vậy?
Người nọ che miệng cười một tiếng, nói với cô, "Mau tắm đi, sớm nghỉ ngơi một chút! Ngày mai còn phải dậy sớm họp nữa.”
"Biết rồi, cảm ơn cô.”
Người giúp việc đóng cửa lại rồi nhanh chóng rời đi.
Cô ta thấy người mới tới này đầu óc ngu ngơ mà!
Nơi này là phòng suối nước nóng Kỳ gia dùng.
Chương 14
Kỳ Hàn Lâm có bệnh sạch sẻ nghiêm trọng, phòng suối nước nóng này là anh ta dùng riêng, bất kỳ ai cũng không được vào khi chưa được phép.
Hừ! Dựa vào cái gì cô ta có thể nhận
được lương tháng năm trăm ngàn chứ?
Cô ta đã sớm nhìn không vừa mắt!
Đến khi Kỳ gia tới ngâm suối nước nóng thấy cô ta tự tiện xông vào khu vực cấm thì nhất định sẽ đuổi ngay tại chỗ!
Lâm Mạn nào biết lòng người hiểm ác, cô còn tưởng rằng, nhà họ Kỳ đối với người giúp việc còn có phúc lợi tốt như vậy nữa chứ.
Cô ở phòng thay quân áo vòng vo một vòng, liền cởi áo ra, mở tủ liền
thấy từng món đò tắm trắng noãn được sắp xếp gọn gàng bên trên.
Đồ tắm hết sức mỏng manh.
Cô cầm một món phủ thêm trên người, được làm từ vải tơ tằm nên mặc thật là thoải mái.
Nhưng mà hình như có hơi lớn thì phải.
Cô lại đổi một cái khác nhưng đều có kích cỡ như cái kia, khoác lên người, vạt áo kéo lê trên mặt đất.
'Đây cũng quá lớn đi...
Lâm Mạn nhíu mi, lật tới lật lui, không tìm thấy số nhỏ nhất, dứt khoát che kín đồ tắm liền đi vào trong suối nước nóng.
Suối nước nóng được đổ đầy nước, hơi nước bốc lên mù mịt.
Nàng nhảy vào suối nước nóng, cả người ngâm trong làn nước ấm áp, cảm thấy cả người thoải mái.
Bóng đêm.
Chiếc Aston Martin dừng ở gara.
Kỳ Hàn Lâm mới vừa vào cửa, người giúp việc lập tức nghênh đón, một mực cung kính nhận lấy áo vest của anh, cười nói, "Thiếu gia, ngài đã dùng bữa tối chưa ạ?"
"Dùng rồi.”
"Vậy ngài tắm trước! Nước đã chuẩn bị xong.”
Kỳ Hàn Lâm gật đầu một cái.
Anh vừa đi vào phòng thay quần áo, mới vừa cởi áo sơ mi ra thay đồ tắm, bất thinh lình phát hiện trong tủ treo quần áo có một chồng quần áo được sắp xếp gọn gàng.
Có ai vào nơi này?
Người đàn ông không vui cau mày.
Anh đi tới, thuận tay cầm quần áo kia lên, là kiểu nữ.
Kỳ Hàn Lâm đột nhiên lình cảm giác được thân thể của mình mơ hồ nóng lên.
Hô hấp cũng hơi tắc nghẽn.
Kỳ Hàn Lâm hơi chàm chú nhìn, yết hầu quyến rũ trượt một cái, đi về phía Lâm Mạn.
Lâm Mạn mơ hò nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu lại, nhưng đột nhiên trông thấy trong màn sương, một bóng người cao lớn như ẩn như hiện.
Người đàn ông mặc đồ tắm trắng nõn giống như của cô, dưới chiếc áo tắm là thân hình tỷ lệ vảng, cơ bụng rắn chác và đường nhân như để cho cô lập tức ý thức được, đây là một người đàn ông!
Tại sao có thể có đàn ông đi vào! ?
hương 15
Lâm Mạn kích động muôn đứng dậy,
nào ngờ mới vừa vừa đứng lên, cô lập tức ý thức được, đồ tắm trên người đã bị nước thấm ướt, mặc như không mặc, cô lại chật vật chôn mình vào trong nước, cảnh giác nói, "Anh là ai?"
Người đàn ông càng đi càng gần, cho đến kia một gương mặt đẹp trai kia đập vào mắt, Lâm Mạn lúc này mới nhận rõ đây là Kỳ Hàn Lâm!
"Tại sao là anh! ?"
Lâm Mạn khẩn trương đến lời nói không mạch lạc, "Anh... anh vào bằng cách nào! ?"
Kỳ Hàn Lâm nhíu mày, trầm giọng nói, "Lời này tôi cũng muốn hỏi cô.”
Giọng nói của anh bỗng dưng khàn khàn, phảng phất là đang kiềm chế cái gì đó.
"Cái gi...”
"Ai cho cô quyền đi vào đây?"
Lâm Mạn đột nhiên hiểu ra, cô bị gài bẫy!
Khó trách!
Cô còn hoài nghi, làm sao một phòng suối nước nóng lớn như vậy chỉ có một mình cô, không thấy những người khác, làm sao phúc lợi của nhà họ Kỳ tốt như vậy, làm bảo mẫu ở nhà họ Kỳ còn có thể hưởng thụ phòng suối nước nóng sang trọng cỡ này!
Hóa ra, những người giúp việc kia nhất định là không thích cô cầm lương tháng năm trăm ngàn nên cố ý thiết kế hãm hại cô!
Xem ra, chỗ này là chỗ Kỳ Hàn Lâm dùng? !
Sắc mặt Lâm Mạn quẫn bách, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào!
Kỳ Hàn Lâm thấy cô im lặng một hồi lâu, vẻ mặt anh bình thường đến gần, chân dài bước vào trong suối nước nóng, Lâm Mạn vô cùng hoảng hốt, suy nghĩ chờ anh quay lưng lại rồi, vội vàng ra khỏi bồn tắm, trong lúc lo lắng bất an lại thấy người đàn ông đang tới gần cô.
'Anh làm gì! ?'
Đầu Lâm Mạn báo động liên hoàn!
Một giây kế tiếp, Kỳ Hàn Lâm đã ép tới trước mặt cô, cô nào còn nghĩ nhiều được, xoay người muốn chạy, nhưng mới vừa xoay người, cánh tay dài của người đàn ông đã vươn ra chặn đường đi của cô!
Lâm Mạn khẩn trương không dám cử động.
Cô chữ giặt vạt áo, ôm lấy mình, đưa
lưng về phía anh, khẩn trương đến mức run lẩy bẩy.
Xong rồi xong rồi!
Lần này cô nên giải thích thế nào mới được đây!
Cô sẽ không bởi vì chuyện này mà bị đuổi đi chứ! ?
Kỳ Hàn Lâm thấy cô đưa lưng về phía anh, nghiền ngẫm cong môi.
"Cần gi phải che che giấu giấu.”
Trái tim Lâm Mạn siết chặt, căng
thẳng.
Kỳ Hàn Lâm cúi thấp người, lạnh lùng thốt ra, "Xoay người lại.”
Vẻ mặt Lâm Mạn gần như muốn khóc, "Tôi không muốn!"
"Không muốn?"
Kỳ Hàn Lâm cười lạnh một tiếng, "Cô cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì à?"
Lâm Mạn:
"...Người đàn ông này là con giun trong bụng cô sao, nếu như biết cô đang suy nghĩ gì, cô hận không thể cảm ơn trời phật!"
Anh sẽ không cho rằng cô cố ý xông vào đó chứ?
Kỳ Hàn Lâm nói, "Không phải cô có mục đích này sao? Làm sao? Không ai nói với cô, nơi này, người nào có thể đi vào, người nào không thể vào.”
Lâm Mạn khóc không ra nước mắt, "Kỳ gia, anh quay lưng lại, tôi đi ngay.”
"Đi?"
Kỳ Hàn Lâm càng đến gần hơn, anh cúi đầu, hơi thở như u lan phả bẽn tai cô, "Nếu đã tới, tại sao lại phải đi.”
Càng đến gần cô, dị hương trên người cô lại càng tỏa ra rõ ràng.
Mùi hương kỳ lạ này không hề coi là xa lạ.