• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác (1 Viewer)

  • Chương 8

Chương 8


Vẻ mặt uất ức và động tác của con gái khiến tim cô đau nhói. Cô không chần chừ thêm nữa, đẩy cửa đi vào phòng


“Mộc Lam, con còn nhớ cô không?” Mạc Hân Hy đến bên cạnh Mộc Lam, hỏi một cách cần thận


Mộc Lam ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đang giàn giụa nước mắt của mình lên, cô bé chỉ vào cô: “Ai cho cô vào đây? Cô ra ngoài đi.”


Mạc Hân Hy thấy con gái tức giận nhưng cô vẫn bình tĩnh, cô không ra ngoài mà còn ngồi xuống cạnh cô bé


“Ai cho cô ngồi đây, cô ra ngoài đi!” Mộc Lam dùng hết sức đẩy cô đi


Mạc Hân Hy kéo đôi tay nhỏ bé của


Mộc Lam lại: “Mộc Lam, hôm nay cô gặp một chuyện rất khó giải quyết, cô nghe nói Mộc Lam rất thông minh, cũng rất giỏi, vậy con giúp cô được không?”


Mộc Lam cũng chỉ là một đứa trẻ, cô bé được khen như thế thì ngần người rồi ngừng khóc trong vô thức: “Chuyện gì khó giải quyết?”


Mạc Hân Hy lập tức lấy điện thoại ra, mở một trò chơi thay đồ công chúa trong điện thoại: “Con nhìn cái này đi, cô không thể hiểu được cái vòng này đó!”


Mạc Hân Hy đã hỏi thăm rồi, đây là trò chơi Mộc Lam thích nhất và chơi giỏi nhất


Quả nhiên Mộc Lam bị nó hấp dẫn, cô bé cầm lấy điện thoại chỉ cho cô: “Cô nên mặc như vậy này, quần áo của công chúa như vậy mới đẹp.”


“Thế sao?” Cô vờ như không tin, bấm vài cái theo chỉ dẫn của Mộc Lam, sau đó


cô làm bộ ngạc nhiên: “Đúng là thế thật này! Mộc Lam giỏi quá đi mất!”


Mộc Lam được khen ngợi nên tạm thời nín khóc, cô bé cầm điện thoại của Mạc Hân Hy rồi thảo luận hăng say về trò chơi


Mạc Hân Hy nhìn biểu cảm tự tin trên gương mặt con gái, cô bé tươi cười rạng rỡ, cô cũng cười xoa đầu Mộc Lam: “Mộc Lam, cô có thể làm bạn của con được không?”


“Cô là người lớn mà sao lại muốn làm bạn con chứ?” Mộc Lam nghiêng mặt nghi ngờ


“Bởi vì chúng ta có cùng sở thích mà! Cô thích Mộc Lam!”


“Vậy cô có thể dẫn con đi gặp mẹ không?” Mộc Lam chần chừ một chút rồi yêu cầu


“Mộc Lam nói mẹ tức là nói đến Lư Giai Y sao?” Mạc Hân Hy kiềm nén sự hụt hẫng trong lòng


“Dạ!” Mộc Lam gật mạnh đầu


“Mộc Lam thích cô ta lắm sao?”


“Đó là mẹ con, tất nhiên là Mộc Lam thích mẹ rồi. Mẹ tốt với Mộc Lam nhất.” Mộc Lam ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nói về Lư Giai Y bằng giọng điệu rất tự hào


“Phải vậy không? Vậy con kể cô nghe xem cô ta đối tốt thế nào với con?”


Mộc Lam suy nghĩ một chút: “Mẹ mua đồ đẹp cho Mộc Lam, mẹ dẫn Mộc Lam trốn học đến công viên chơi. Mẹ giúp Mộc Lam làm bài tập nữa. Bố không cho Mộc Lam ăn vặt, không cho Mộc Lam ăn đồ nướng, mẹ sẽ lén mua cho Mộc Lam ăn. Còn nữa, trong nhà trẻ có bạn không thích Mộc Lam, mẹ sẽ nghĩ cách nói với hiệu trưởng đuổi bạn đó đi. Nếu như cô giáo không thích Mộc Lam thì mẹ cũng sẽ nghĩ cách bảo hiệu trưởng đuổi cô giáo đi. Mẹ con giỏi lắm đó!”


Mạc Hân Hy nhìn Mộc Lam miêu tả Lư Giai Y “tốt” với con bé thế nào bằng giọng điệu kiêu ngạo, mặt cô đã đen lại. Rõ ràng Lư Giai Y muốn nuôi con gái cô trở thành một đứa ăn hại


Thảo nào Lục Khải Vũ dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ của cô ta và Mộc Lam


“Cô ơi, cô nói xem mẹ con có giỏi không ạ?” Mộc Lam nhìn cô bằng vẻ mặt chờ mong, đợi cô trả lời


Mạc Hân Hy vuốt mặt con gái: “Cô nghe nói Mộc Lam thích xem phim hoạt hình Những Nàng Tiên Hoa đúng không?”


Mộc Lam còn nhỏ, cô bé còn chưa biết đâu là đúng, đầu là sai, cô không thể tùy tiện phủ nhận tất cả những gì Lư Giai Y làm được, nhất định phải chỉ dạy cô bé từ từ


“Dạ, Mộc Lam thích Tiên Hoa lắm


Mộc Lam muốn trở thành tiên hoa giống các chị ấy để cứu sứ giả của nước Tiên Hoa.”


“Vậy Mộc Lam muốn trở thành nàng tiên nào trong số các chị ấy?”


“Muốn thành chị Hạ An Nhiên ạ.” Mộc Lam trả lời không chút do dự


“Vậy con nghĩ Hạ An Nhiên là kiểu người thế nào?” Mạc Hân Hy dạy cô bé từng chút một


Mộc Lam nghiêng đầu một chút: “Dễ thương, hiền lành, khiêm tốn, có sức hút, mọi người đều thích chị ấy ạ.” %3D


“Vậy Mộc Lam có muốn tất cả mọi người thích con không?”


Mộc Lam gật mạnh đầu: “Muốn ạ, tất nhiên con muốn mọi người đều thích con rồi. Các bạn trong nhà trẻ đều không thích Mộc Lam, bọn họ cũng không chịu chơi chung với Mộc Lam.” Mộc Lam nói đến đây thì hơi hụt hẫng


“Vậy Mộc Lam đã làm một người hiền lành, khiêm tốn như Hạ An Nhiên chưa?”


Mộc Lam suy nghĩ một hồi, cô bé hơi đỏ mặt cúi đầu


Mạc Hân Hy kéo tay cô bé: “Thế này nhé, khi nào Mộc Lam cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan khiêm tốn, lễ phép thì cô sẽ dẫn con đi gặp mẹ con, sao nào?”


“Thật không ạ? Chúng ta ngoéo tay đi, cô không được lừa con đầu đấy!” Mộc Lam vươn ngón tay nhỏ bé ra


“Cô không gạt con đâu mà.” Mạc Hân Hy cầm ngón tay mềm mại của con gái, trong lòng cô rất phức tạp


Lần tiếp theo gặp Lư Giai Y, nhất định cô phải khiến cho Mộc Lam nhìn ra bộ mặt thật của cô ta mới được


Mười giờ ba mươi sáng, cuối cùng Lục Khải Vũ vẫn không yên lòng, anh lái xe về biệt thự xem thử con gái sao rồi


Lục Khải Vũ vừa vào sân đã nghe tiếng cười vui vẻ của Mộc Lam vang lên từ phía phòng bếp


Anh hơi nghi ngờ đi qua cửa phòng bếp, Lục Khải Vũ thấy cô thợ làm bánh mới tới đang nắm đôi bàn tay nhỏ bé của Mộc Lam vẽ hình trên bánh gato. Trên mũi Mộc Lam dính chút bơ, nhưng nhìn có vẻ rất đáng yêu, vẻ mặt cô bé chăm chú, đang tự tay vẽ một hình vẽ gì đó


Mạc Hân Hy đứng bên cạnh cô bé, thỉnh thoảng cầm đôi tay nhỏ bé của Mộc Lam sửa cho bé đúng động tác và nét vẽ


Chẳng hiểu sao Lục Khải Vũ lại có một loại ảo giác rằng Mộc Lam nhìn rất giống Mạc Hân Hy


Lẽ nào Mạc Hân Hy chính là mẹ ruột của Mộc Lam sao?


Ý nghĩ này khiến Lục Khải Vũ sợ hãi, anh lập tức lắc đầu phủ nhận.


Anh đã từng điều tra sơ qua về Mạc Hân Hy, cô chưa từng sinh con. Huống chi Mạc Hân Hy đến nhà họ Lục là vì Lục Khải Dã, không phải vì Mộc Lam


Mộc Lam ngẩng đầu lên, cô bé thấy Lục Khải Vũ thì lập tức chạy đến: “Bố ơi, bố về rồi ạ, bố mau đến đây xem bánh gato Mộc Lam làm đi.”


Mộc Lam kéo Lục Khải Vũ tới trước bàn ăn, cô bé chỉ vào chiếc bánh gato hình con gấu với vẻ mặt kiêu ngạo


Mạc Hân Hy biết điều lùi về sau: “Chào chủ tịch Lục.”


Lục Khải Vũ gật đầu đáp lại cô


“Bố ơi, nhanh lên đi, Mộc Lam chiếc làm bánh gato này đẹp không ạ?” Mộc Lam kéo ống tay áo Lục Khải Vũ làm nũng, dường như cô bé đã quên mất sạch chuyện hồi sáng


Lục Khải Vũ không nhịn được liếc qua Mạc Hân Hy, không ngờ cô thợ làm bánh này còn là một cao thủ dỗ trẻ con


“Bố ơi, bố mau nhìn thử đi!” Mộc Lam lại thúc giục anh


Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua chiếc bánh gato hình con gấu, dựng ngón cái lên khen cô bé: “Mộc Lam giỏi lắm! Tự con làm sao?”


“Dạ đúng thế, cô Hân Hy dạy con đó, nhưng sau đó tự con làm hết.” Mộc Lam nói với vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt ngập tràn ánh sáng tự tin


Lục Khải Vũ lau đi bơ dính trên chóp mũi Mộc Lam: “Mộc Lam lớn rồi, con học được cách làm bánh gato luôn rồi, bà cố chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên đó.”


Mấy ngày này bố Lục, mẹ Lục và bà cụ Lục về bên nhà cũ để tế tổ tiện thể thăm họ hàng thân thích ở đó. Vì dưới quê không khí tốt nên bọn họ ở lại một thời gian ngắn rồi mới về


“Đợi khi nào ông bà về thì Mộc Lam sẽ làm cho mỗi người một cái bánh gato lớn, con còn muốn vẽ hoa hồng trên đó nữa.” Mộc Lam hưng phấn nói


“Được, bố ủng hộ con.”


“Cô Hân Hy nói rằng nếu con làm một đứa trẻ ngoan khiêm tốn, hiểu lễ nghĩa thì bố sẽ thưởng cho Mộc Lam, đúng không ạ?” Mộc Lam nhìn Lục Khải Vũ bằng vẻ mặt chờ đợi


Lục Khải Vũ nghe lời Mộc Lam nói thì nhìn về phía Mạc Hân Hy. Mạc Hân Hy cúi đầu lau bơ trên tạp dề, cô nghe Mộc Lam nhắc tới mình thì ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm phải Lục Khải Vũ


Cô hơi hốt hoảng, vội vàng giải thích: “À, chủ tịch Lục, lúc tôi mới tới thì thấy Mộc Lam khóc rất đáng thương, nếu trẻ con khóc nhiều quá sẽ không tốt cho tinh thần và cơ thể vì vậy tôi chỉ muốn dỗ con bé thôi.”


Lục Khải Vũ nhíu mày: “Không cần giải thích nữa, cô làm rất tốt!”


“Dạ?”


Đột nhiên Lục Khải Vũ nói thế làm Mạc Hân Hy hơi ngẩn người, không hiểu gì


Lục Khải Vũ không để ý đến cô nữa, anh xoay người nhẹ nhàng hỏi Mộc Lam: “Mộc Lam muốn được thưởng gì nào?”


Mộc Lam nghiêng đầu: “Con muốn chủ nhật bố dẫn con đi công viên chơi.”


“Được, không thành vấn đề.” Lục Khải Vũ ôm con gái, hôn một cái lên trán cô bé


“Ngoéo tay nhé, bố không được nuốt lời đâu đấy!”


“Được, ngoéo tay.” Lục Khải Vũ cầm bàn tay nhỏ bé của Mộc Lam, nở một nụ cười cưng chiều


Mạc Hân Hy nghĩ là mình bị hoa mắt mất rồi, đàn anh Lục cũng cười như thế sao, hơn nữa khi cười còn đẹp trai như thế, xem ra phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom