Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1220: Anh Sẽ Làm Hư Em
Edit By Trà Nữ Lê.
“Em trai em gái…” Bão An mặt mũm mĩm biểu lộ cảm xúc chưa hiểu
Lùm cây phía sau dưới gốc cây cổ thụ, Đế Anh Thy bị ôm ngồi trên đùi của anh, đối mặt với Tư Hải Minh gần sát nhau
Nếu lắng tai nghe kỹ thì cũng hiểu được bọn trẻ đang đi tìm bố mẹ, khiến cho nàng thở cũng không dám thở
Giống như là cùng có tật giật mình
Đợi những bước chân nhỏ kia rời đi xa dần, Tư Hải Minh ngửi lên cổ nàng, giọng khàn khàn nói “Cuối cùng cũng cắt được cái đuôi”
Đế Anh Thy bị hơi nóng của anh làm nhột nhột ở cổ, liền lấy tay che lại “Nào có người cha như vậy…”
Loading...
“Làm xấu, chuyện tốt”
Đế Anh Thy nghĩ đến chuyện gì đó liền bật cười
“Em đang nghĩ đến Bảo Nam cũng đã từng nói như vầy, có phải là học theo anh?”
“Anh cũng không dạy con”
Đế Anh Thy ngồi trên đùi của anh, Tư Hải Minh thừa cơ hội áp sát vào người nàng, ngực anh thậm chí vẫn đang mở rộng, trong bóng đêm dưới ánh đèn soi rọi vào diện tích nhỏ hẹp, nữa sáng nữa tốt như dã thú đang ẩn núp
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến ba mẹ của mình liền nói “Em đang nghĩ đến việc bố mẹ em rời xa các anh của em. Anh biết vì sao bố mẹ em chết không?
“Em nói”
“Mẹ em sinh bệnh mà chết, bố em vì buồn mà tự sát theo, tình cảm của cả hai rất tốt” Đế Anh Thy nói
“Tình cảm không khống chế nổi thời điểm đó thì sẽ như vậy” Tư Hải Minh đã tự mình trải qua, tinh thần sụp đổ, thời điểm ấy đều không nghĩ ra mình còn có con trẻ
Tinh thần rồi loạn, bất kì cái gì đều không làm được…
“Ừm, Ba mẹ đã sinh ra các anh trai và em, chúng em rất biết ơn, họ muốn làm gì chúng em đều sẽ tôn trọng. Chỉ tiếc là không thể hiếu kính được” Đế Anh Thy nói “Chỉ có thể đợi kiếp sau”
Tư Hải Minh mắt đen am hiểu sâu nhìn nàng, thời điểm này nàng là Đào Anh Thy, cha mẹ đã qua đời. Trở lại bên người thân, phương pháp thôi miên đã xóa đi kí ức nàng là Đào Anh Thy, thay thế vào đó là một ký ức giả. Trong lòng nàng mặc dù hiện tại không có cha mẹ nhưng có các anh trai cùng nhau lớn lên, cả tuổi thơ đều vui vẻ hạnh phúc…
“Kiếp sau anh mong sẽ gặp được em sớm hơn” Tư Hải Minh lộ vẻ xúc động
“Sớm hơn? Khi nào là sớm?” Đế Anh Thy ngại ngùng hỏi
“Lúc em mấy tuổi là sẽ gặp em, che chở em, mãi đến khi em trưởng thành, để tuổi thơ của em luôn vui vẻ, khỏe mạnh, bất kỳ người nào cũng không bắt nạt em, bao gồm cả anh” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy cười “Vậy là anh phải vượt qua các anh trai của e à nha?”
Tư Hải Minh cười nhưng không nói
“Em cảm thấy không tốt lắm” Đế Anh Thy nghĩ nghĩ nói
“Vì sao?”
“Nhìn thấy em lớn lên, giống như các anh trai, vậy không phải em sẽ xem như là anh trai sao, thì sao có thể có tình yêu nam nữ được?”
“Chờ em lớn lên anh sẽ uốn nắn em”
“Uốn nắn cái gì?”
“Anh không phải là anh trai, anh có thể cùng em sinh con. Không nhiều không ít, vừa đủ sáu đứa”
“…” Đế Anh Thy đỏ mặt, tay che mặt lại, chân ở phía dưới cánh tay Tư Hải Minh xấu hổ lắc lên lắc xuống “Anh dạy xấu em!”
“Không, anh sẽ làm hư em!” Tư Hải Minh ôm nàng vào ngực anh, trong phút giây này tim anh vô cùng hạnh phúc không thể so bì với bất kì cái gì
Nếu như thời gian ngừng lại vào thời điểm này thì hạnh phúc biết bao, nhưng mà…
“Em trai em gái…” Bão An mặt mũm mĩm biểu lộ cảm xúc chưa hiểu
Lùm cây phía sau dưới gốc cây cổ thụ, Đế Anh Thy bị ôm ngồi trên đùi của anh, đối mặt với Tư Hải Minh gần sát nhau
Nếu lắng tai nghe kỹ thì cũng hiểu được bọn trẻ đang đi tìm bố mẹ, khiến cho nàng thở cũng không dám thở
Giống như là cùng có tật giật mình
Đợi những bước chân nhỏ kia rời đi xa dần, Tư Hải Minh ngửi lên cổ nàng, giọng khàn khàn nói “Cuối cùng cũng cắt được cái đuôi”
Đế Anh Thy bị hơi nóng của anh làm nhột nhột ở cổ, liền lấy tay che lại “Nào có người cha như vậy…”
Loading...
“Làm xấu, chuyện tốt”
Đế Anh Thy nghĩ đến chuyện gì đó liền bật cười
“Em đang nghĩ đến Bảo Nam cũng đã từng nói như vầy, có phải là học theo anh?”
“Anh cũng không dạy con”
Đế Anh Thy ngồi trên đùi của anh, Tư Hải Minh thừa cơ hội áp sát vào người nàng, ngực anh thậm chí vẫn đang mở rộng, trong bóng đêm dưới ánh đèn soi rọi vào diện tích nhỏ hẹp, nữa sáng nữa tốt như dã thú đang ẩn núp
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến ba mẹ của mình liền nói “Em đang nghĩ đến việc bố mẹ em rời xa các anh của em. Anh biết vì sao bố mẹ em chết không?
“Em nói”
“Mẹ em sinh bệnh mà chết, bố em vì buồn mà tự sát theo, tình cảm của cả hai rất tốt” Đế Anh Thy nói
“Tình cảm không khống chế nổi thời điểm đó thì sẽ như vậy” Tư Hải Minh đã tự mình trải qua, tinh thần sụp đổ, thời điểm ấy đều không nghĩ ra mình còn có con trẻ
Tinh thần rồi loạn, bất kì cái gì đều không làm được…
“Ừm, Ba mẹ đã sinh ra các anh trai và em, chúng em rất biết ơn, họ muốn làm gì chúng em đều sẽ tôn trọng. Chỉ tiếc là không thể hiếu kính được” Đế Anh Thy nói “Chỉ có thể đợi kiếp sau”
Tư Hải Minh mắt đen am hiểu sâu nhìn nàng, thời điểm này nàng là Đào Anh Thy, cha mẹ đã qua đời. Trở lại bên người thân, phương pháp thôi miên đã xóa đi kí ức nàng là Đào Anh Thy, thay thế vào đó là một ký ức giả. Trong lòng nàng mặc dù hiện tại không có cha mẹ nhưng có các anh trai cùng nhau lớn lên, cả tuổi thơ đều vui vẻ hạnh phúc…
“Kiếp sau anh mong sẽ gặp được em sớm hơn” Tư Hải Minh lộ vẻ xúc động
“Sớm hơn? Khi nào là sớm?” Đế Anh Thy ngại ngùng hỏi
“Lúc em mấy tuổi là sẽ gặp em, che chở em, mãi đến khi em trưởng thành, để tuổi thơ của em luôn vui vẻ, khỏe mạnh, bất kỳ người nào cũng không bắt nạt em, bao gồm cả anh” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy cười “Vậy là anh phải vượt qua các anh trai của e à nha?”
Tư Hải Minh cười nhưng không nói
“Em cảm thấy không tốt lắm” Đế Anh Thy nghĩ nghĩ nói
“Vì sao?”
“Nhìn thấy em lớn lên, giống như các anh trai, vậy không phải em sẽ xem như là anh trai sao, thì sao có thể có tình yêu nam nữ được?”
“Chờ em lớn lên anh sẽ uốn nắn em”
“Uốn nắn cái gì?”
“Anh không phải là anh trai, anh có thể cùng em sinh con. Không nhiều không ít, vừa đủ sáu đứa”
“…” Đế Anh Thy đỏ mặt, tay che mặt lại, chân ở phía dưới cánh tay Tư Hải Minh xấu hổ lắc lên lắc xuống “Anh dạy xấu em!”
“Không, anh sẽ làm hư em!” Tư Hải Minh ôm nàng vào ngực anh, trong phút giây này tim anh vô cùng hạnh phúc không thể so bì với bất kì cái gì
Nếu như thời gian ngừng lại vào thời điểm này thì hạnh phúc biết bao, nhưng mà…