Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511-520
Chương 511 Ra ngoài ăn cơm
Trong giấc mộng Đào Anh Thy như cảm thấy có điều gì bất an, thân thể cô giật giật, bả vai lui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa bên mặt, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, không cần làm việc, không quan tâm đến con cái, chỉ cần ngủ không căng thẳng là được.
Lần thứ hai thức dậy, cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chủ yếu là không có cảm giác bị trói g ấp kiểu kia! Đào Anh Thy xoay người, bên cạnh cô không thấy bóng dáng của Tư Hải Minh Cô ngủ rất sâu, không biết Tư Hải Minh đã dậy từ khi nào, có phải đã đi rồi hay không? Cô không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh..
Đào Anh Thy đứng dậy, thắt lưng cô như bị gấy ra vậy, nhưng ngủ đến bây giờ rồi nên cũng không phải không thể chịu đựng được.
Cảm thấy thân thể trống trơn, cô lôi bộ quần áo trong tủ ở cuối giường ra rồi mặc vào, Thay đồ xong, cô mở cửa phòng.
Vừa mở ra một kế hở, cô đã thấy bóng dáng thâm trầm của Tư Hải Minh ngồi ở trên ghế sô pha Anh không đi à? Vì sao anh còn không đi? Trong khi Đào Anh Thy đang suy tư, con ngươi đen sắc bén của Tư Hải Minh đã nhìn lại cô.
Đào Anh Thy hoàn hồn, cô đi ra khỏi phòng.
“Anh… tỉnh lúc nào thế? Tôi không biết…” Đào Anh Thy lẩm bẩm, cô phát hiện Tư Hải Minh không nói một lời nào mà chỉ nhìn cô.
Kiểu không khí im lặng là vàng này mang cho cô áp lực vô hình đè nặng.
Có loại nguy hiểm như vực sâu đang nhìn mình chăm chú…
Trái tìm Đào Anh Thy như co rụt lại, người này bị sao vậy? Lúc ngủ vẫn còn bình thường, dù có dùng chân đá vào người anh cũng không giận.
Thời điểm cô đang suy đoán, cô nghe thấy Tư Hải Minh trầm thấp mở miệng: “Cơ thể sao rồi?” Đào Anh Thy nhìn anh, không biết anh hỏi như vậy là có ý gì, nghĩ đến người trước mắt chính là đầu sỏ gây chuyện kia, cô dời ánh mắt, nói: rất khỏe.
“Ra ngoài ăn cơm” Tư Hải Minh đặt đôi chân đài của mình xuống và đứng lên, khiến cảm giác áp bách bao phủ xuống .
“À…” Đào Anh Thy chậm nửa nhịp đáp lại Cô nghĩ thầm, dựa theo phong cách bá đạo của Tư Hải Minh không phải anh nên trực tiếp khiến người ta ra cửa sao?
Còn có lòng đi ra ngoài à? Nhưng cô không nghĩ nhiều, người sâu không lường được như Tư Hải Minh há để cô có thể hiểu thấu.
Tuy nhiên giờ này còn đi ăn cơm? Dù sao trước đó cô cũng chưa ăn cơm, giờ các cửa hàng đều đóng cửa.
Nghĩ đến đây cũng đủ phát điên rồi, cô lại bị Tư Hải Minh lăn qua lăn lại đến ba bốn giờ mới được ăn! Đào Anh Thy đi theo Tư Hải Minh lên Rolls-Royce, chân trước mới vừa đi, Chương Vĩ đã dẫn người vào căn hộ của Đào Anh Thy – để giả vờ quản chết Mà Đào Anh Thy hoàn toàn không biết gì Cô và Tư Hải Minh đi ăn một bữa lớn, người ở bên trong đã sớm chờ đợi, họ như thế lâm đại địch Các món ăn ngon đã được chuẩn bị trước.
Quả nhiên, người có quyền thế, cũng giống như sở hữu một chiếc máy bay riêng, vì vậy không lý gì mà anh ta phải chờ máy bay! Đào Anh Thy ăn uống no say xong, cô đi theo Tư Hải Minh ra ngoài.
Ở trên xe, Tư Hải Minh hỏi: “Đi đâu” Đến đài truyền hình lúc này không có ý nghĩa gì, vì hai tiếng nữa là tan làm rồi.
“Trở về căn hộ” Đào Anh Thy nói: “Hay là tôi tự đi tàu điện ngầm về? Rất nhanh thôi.” Con ngươi đen của Tư Hải Minh ngưng mắt dò xét nhìn cô rất chăm chú.
Đào Anh Thy nhìn về phía ngoài cửa số xe. Cô nghĩ thầm, muốn đưa về thì đưa đi! Tôi cũng không thể phản kháng được.
Xe lái vào trong khi chung cư rồi dừng lại, Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh: “Tôi xuống đây” Chào hỏi xong, cô xuống xe, xoay người đi về phía thang máy.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tư Hải Minh, con ngươi đen thâm trầm của anh nhìn chăm chăm bóng đáng càng chạy càng xa kia, đến khi nhìn không thấy mới thôi.
Tư Hải Minh vẫn không đi, anh lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm giám sát.
Bên trong chính là căn hộ của Đào Anh Thy, phòng khách chỉ lắp một cái, nhưng có thể nhìn rõ toàn bộ phòng khách.
Chỉ cần có người tiến vào, thì cho dù là con ruồi cũng có thế nhìn rõ.
Sau gần hai ba phút chờ đợi, cửa mở ra và Đào Anh Thy xuất hiện ở trong video.
Chương 512: Camera theo dõi
Thay giày, đi đến ghế sô pha, ném ba lô xuống, rồi ngồi lên trên tấm ván xốp.
Ngồi đó suy nghĩ điều gì đó.
Ngay cả biểu hiện của cô cũng không thể thoát khỏi sự giám sát.
Điều Đào Anh Thy nghĩ là cô sẽ đến chỗ của Đào Hải Trạch muộn một chút, chẳng phải nói định đưa rượu cho Tư Hải Minh uống sao?
Thật là buồn cười, Tư Hải Minh thiếu rượu sao? Nhưng cô không thể làm tan nát tấm lòng của Đào Hải Trạch đúng chứ? Đêm hôm qua, cô không xem camera phòng làm việc.
Đào Anh Thy lấy điện thoại di động ra, rồi xem danh bạ được lưu tự động.
Trong video, Đào Hải Trạch đã đến phòng làm việc, thế nhưng ông ta lại không làm điều gì bất thường cả Nói chuyện với Đào Sơ Tâm được khoảng nửa tiếng, nghe không rõ nói gì, nhưng cũng biết là chuyện liên quan đến công ty.
Công ty mới khai trương nên rất bận rộn! Nửa đêm canh ba, Đào Hải Trạch cũng không bao giờ xuất hiện nữa Văn chưa nhìn thấy chiếc USB kia.
Có nghĩa là Đào Hải Trạch vẫn chưa đặt USB trong phòng làm việc.
Tạm thời chưa đặt, lại bị Xa Huệ Anh dọa cho một cái mà đổi vị trí chăng? Vậy thì nó sẽ được đặt ở đâu? Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Anh Thy.
Nhìn thấy lại là Đào Hải Trạch, cô liền phớt lờ, ném điện thoại sang một bên rồi đi vào phòng.
Đi được nửa đường, không biết vì sao mà Đào Anh Thy lại có cảm giác lạnh cả gáy, như có ai đó đang nhìn chẩm chằm sau lưng cô.
Cô nhìn xung quanh, không có chỗ nào có vấn đề cả mà? Đào Anh Thy tự hỏi sao mình lại có phản ứng kỳ lạ không thể giải thích được như vậy.
Không suy nghĩ nhiều, cô về phòng nghỉ ngơi.
Tư Hải Minh tắt video đi, rồi lên tiếng dặn dò tên tài xế: “Đi đi” Lúc này chiếc Rolls-Royce rời khỏi khu chung cư.
Lúc sáu giờ, Đào Anh Thy mới đến chỗ ở của Đào Hải Trạch.
Nghe thấy cô trở lại, Đào Hải Trạch vội vàng bày ra bình rượu ngon như báu vật, hỏi: “Thế nào? Rượu này cũng không tồi chứ? Con có thể không nghiên cứu nhiều về rượu, nhưng Tư Hải Minh có thể dễ dàng biết ngay từ cái nhìn đầu! Ba đã tốn không ít công phu để có thể làm ra được. Có tiền cũng chưa chắc mua nổi đâu! ”
“Thật vậy sao? Rượu ngon như vậy, sao ông không giữ lại mà uống đi?”
“Nếu là người khác thì ba không nở cho đi, còn Tư Hải Minh thì khác.”
“Nếu cứ đà nhà như vậy, khi Tư Hải Minh nhìn thấy chai rượu này mà vui mừng thì sẽ cho con khu Tây Nam rồi” “Anh Thy à, lần này đều nhờ con cả đấy!”
“Không sao” Đào Anh Thy nhìn chăm chắm vào hộp rượu được đóng gói mà nói: “Lần này nhất định sẽ làm được”
Nghe xong thì trong lòng Đào Hải Trạch tràn trề mong đợi: “Nếu thật sự thành công, thì ba rất biết ơn con đấy!”
“Biết ơn thế nào…?”
“Hả?” Đào Hải Trạch bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ: “Dù sao tiền mua xe và nhà cũng không thành vấn đề, tăng cổ phần lên một chút để cho con tham gia vào việc quyết định chính sách của công ty!”
Đào Anh Thy vui vẻ cười, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo.
Tiền xe và tiền nhà? Tăng giá cổ phiếu? Ngại quá, tôi muốn tất cả cơi Sáng sớm hôm sau Đào Anh Thy thức dậy, nhưng không thấy ai khác ngoài cô, chỉ có Đào Sơ Tâm đang ngồi trên ghế sô pha, hình như cô ta đã có chuẩn bị trước “Anh Thy”
Đào Anh Thy bước tới không chút lảng tránh: “Tìm em có chuyện gì sao?” Đào Sơ Tâm ngẩng khuôn mặt thanh tú của cô ta lên.
Đào Anh Thy nhìn và tự nghĩ, làm thế nào để vẽ nên một khuôn mặt hấp dẫn lòng người như thế này? Kiên nhấn thật đấy.
“Anh Thy, người hầu đều đang bận việc khác rồi, móng tay của chị mới vừa làm ngày hồm qua, sợ đau quá. Em có thể rót giùm chị ly nước được không?”
“Được!” Đào Anh Thy lập tức đồng ý: “Chờ em một chút.” Đào Sơ Tâm nhìn hình dáng không khỏi có chút gánh nặng tâm lý của Đào Anh Thy, trong mắt lóe lên một âm mưu.
Ở nhà Đào Anh Thy chỉ thích hợp làm việc của người hầu.
Lần trước cô nhờ Xa Huệ Anh rót nước trái cây, sau này Đào Sơ Tâm đã biết được.
Không lâu sau, Đào Anh Thy cầm một chiếc cốc trên tay trái, còn tay phải cầm một cái ấm Tử Sa “Em bỏ trà vào chưa?”
Đào Sơ Tâm hỏi: “Chị chỉ cần nước trắng thôi.” Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha và nói: *Em đã cho muối vào nước rồi, buổi sáng bụng đói uống thêm một ít nước pha muối sẽ tốt cho sức khỏe. Còn nữa, chị uống nước nóng thì hợp hơn đấy”
Chương 513: Nhìn thấy hết mánh khóe của cô rồi
Đào Sơ Tâm biết rõ việc để bụng đói và nước muối, và hỏi: “Sao chị lại hợp uống nước nóng?” “Uống nước nóng thì phải uống từ từ, như vậy mới hợp với tính tình dịu dàng của chị chứ! Có đúng không?”
Đào Anh Thy đưa chiếc cốc cho cô ta: “Chị cầm đi, em sợ tay em không ổn” Đào Sơ Tâm vươn tay cầm lấy cốc nước, nghi ngờ tâm tư của Đào Anh Thy.
Toàn nói ra những lời tốt đẹp, giả làm người tốt gì không biết? Khóe miệng Đào Anh Thy âm thầm nhếch lên, chiếc ấm Tử Sa vừa lay chuyển thì nước đã đổ lên tay Đào Sơ Tâm.
“AI” Đào Sơ Tâm kêu lên vì phỏng. Tay run run, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành, mu bàn tay của Đào Sơ Tâm bị bỏng đỏ, vì có trộn thêm muối nên còn rất nhức nhối.
Nếu nước sôi làm bỏng da, giờ có thêm muối nữa thì chẳng phải rắc muối lên vết thương sao? “A, xin lỗi, chị không sao chứ? Cũng may là nước không nóng lắm, nếu không thì xong rồi!” Vẻ mặt Đào Anh Thy đầy áy náy.
Đào Sơ Tâm liếc cô: ‘Anh Thy, cô cố ý làm vậy phải không?”
“Sao có thế chứ? Chỉ là không cẩn thận thôi!” Đào Anh Thy vô tội nói.
“Nói một câu không cẩn thận thì có thể được rồi sao? Cô quỳ xuống cho tôi!”
Đào Anh Thy giả vờ như không có nghe thấy: “Cái gì cái gi? Quỳ xuống? Tôi là người hầu của chỉ chắc?”
Hai mắt Đào Sơ Tâm như cảm vào hai tảng băng: “Người đâu!”
Người hầu đi tới, Đào Sơ Tâm ra lệnh: “Tát vào mặt cô ta cho tôi! Mất dạy như vậy, tôi không giáo huấn cho một trận thì không được!”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn cô ta, chờ người hầu tới tát vào mặt cô, người hầu vừa giơ tay lên, thì Đào Anh Thy đã cầm chặt chiếc ấm Tử Sa như lấy vũ khí, sắp đập vỡ thì..
“Làm gì vậy?” Đào Hải Trạch đi tới: “Nổi loạn rồi phải không? Cút xuống ngay!” Những người hầu liền lui xuống.
‘Sắc mặt Đào Sơ Tâm tái nhợt, kiêu ngạo hỏi “Ba, ba còn muốn bảo vệ cô ta sao? Chẳng lẽ tay của con bị bỏng coi như không sao? Nói thế nào thì con cũng là chị gái cô ta, bắt nạt người khác cũng phải biết trên dưới chứ!”
Đào Hải Trạch nhìn thấy một mảng đỏ do bị bỏng trên tay Đào Sơ Tâm rồi hỏi Đào Anh Thy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đã nói là tôi không cố ý rồi mà. Với lại tôi còn chưa rót nước cho người ta nữa, chắc chắn là tay bị run thôi!” Đào Anh Thy giải thích,
“Không cẩn thận thôi, Sơ Tâm, bỏ qua đii” Đào Anh Thy nhìn Đào Sơ Tâm ngước đôi mắt như cá chết lên, không còn nhịn nối mà nói: “Rượu đâu? Mang đến đây, đêm nay tôi sẽ đến biệt thự Minh Uyển”
” Lấy rượu xong, Đào Anh Thy lập tức rời đi đi Khi ra đến cửa, cô đá vào chiếc thùng rác ở cửa.
“..” Đào Hải Trạch.
Đào Sơ Tâm siết chặt tay: “Con còn phải nhịn bao lâu nữa?” “Sẽ không còn lâu đâu! Chai rượu đó là để Anh Thy đưa cho Tư Hải Minh đấy, con bé nói hôm nay Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đồng ý thôi”
Đào Sơ Tâm cười chế nhạo rồi nhìn ông: “Chi bảng chúng ta đánh cược đi? Ba cho rằng quyền mở đất ở khu Tây Nam chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi sao?”
Đào Hải Trạch do dự một hồi và nói: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”
Chỗ ông có thứ để áp chế Đào Anh Thy sao! Ông đúng là không có nhiều kiên nhẫn mà! Đào Anh Thy trở về căn hộ của sau giờ làm việc trên đài truyền hình.
Vừa trở về, cô liền đặt chai rượu lên bàn cà phê, ngồi xếp chân trên tấm ván xốp, mở chai rượu ra, lấy cái vặn nút chai, vất vả lấy cái nút chai ra.
Mũi vừa ngửi thấy, thì hăng lên não. Cô lấy một chiếc ly và rót rượu vào Chiếc miệng nhỏ nhắn nhấm nháp ly rượu.
“A..” Rượu nặng đến mức khiến Đào Anh Thy lè cả lưỡi Càng đất càng khó nuốt Uống nước còn dễ uống hơn! Đào Anh Thy đố rượu vào bồn rửa tay, lấy ly đựng một ít nước máy đổ vào bình rượu.
Vừa thêm nước vào rượu, vừa lắc đầu thấy tiếc, lãng phí quát Trên đường trở về, Tư Hải Minh đang ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hết trọn vẹn mánh khóe của Đào Anh Thy.
Rót rượu xong, được đóng lại nguyên xi ban đầu, rồi để sang một bên.
Chương 514: Rượu giả?
Đây không phải loại rượu cô mua cũng không phải của người bên đài truyền hình đưa cho cô mà là của Đào Hải Trạch đưa đến Tư Hải Minh trầm tư, rượu không phải cho Đào Anh Thy uống mà là tặng anh.
Tám giờ, Đào Anh Thy xông vào biệt thự.
Lúc này, vợ chồng Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm đang ngồi trước bàn trò chuyện vui vẻ Đào Anh Thy cầm chai rượu tức giận chạy vào, đặt mạnh xuống bàn: “Ông có ý gì hả? Muốn hại tôi thì ông trực tiếp nói là được”
“Sao vậy?” Đào Hải Trạch kinh ngạc hỏi: “Tư Hải Minh không thích chai rượu này tư?”
“Anh ấy uống rồi nhưng bảo thứ này là đồ giả”
“Rượu giả sao? Không thể nào! Ba phải tốn không ít tiền để có nó đấy, làm sao có thể là rượu giả được?” Đào Hải Trạch nhanh chóng phủ nhận.
“Ông lấy từ ai? Ông dựa vào đâu mà cảm thấy đối phương không lừa ông hả? Rượu ngon như vậy sẽ dễ dàng có được sao?” Đào Anh Thy chất vấn ông, Đào Hải Trạch không tin, ông rót rượu vào ly, nếm thử.
“Có phải giả hay không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Ba không nhận ra” Đào Hải Trạch nghỉ ngờ hỏi: “Có thật là Tư Hải Minh nói như vậy không?”
“Ông vẫn không tin sao, vậy ông mau lấy chai rượu đi kiểm tra thử xem đi” Khi Đào Hải Trạch nhận được chai rượu, ông †a cảm thấy rất vui. Là ông ta có người quen trên thành phố nhờ chút việc.
Ông ta nghĩ với quan hệ của ông ta và Tư Hải Minh trong mắt người ngoài nên đã chủ động nhờ người kia tìm giúp “rượu ngon” để tặng Tư Hải Minh. Để có nó, ông ta phải vận dụng mối quan hệ lớn, Vậy mà thứ ông ta nhận được lại là rượu giả!
“Vậy… Tư Hải Minh nói thế nào?”
“Còn nói thế nào nữa? Anh ta cực kì tức giận Nếu không nhờ tôi nói giúp thì ông cảm thấy anh †a sẽ cho ông tiếp tục ở lại thành phố này sao?”
Đào Anh Thy kích động nói, hơi thở gấp gáp: “Tôi hoàn toàn không biết ông làm chuyện này. Có ông cản trở thì dù tôi có lợi hại đến mấy cũng vô dụng” Nói xong, cô tức giận xoay người rời đi, trở về phòng ngủ của mình.
Đào Hải Trạch vẫn còn đang mơ màng, ông văn chưa hiểu tại sao rượu của mình lại là đồ giả.
Những người kia biết mối quan hệ giữa ông với Tư Hải Minh nhưng vẫn dám gửi rượu giả lừa ông ư? “Sơ Tâm từng nói với tôi việc này rồi, rằng con gái của ông chắc chắn sẽ không hoàn thành được chuyện này. Quả nhiên là vậy!” Xa Huệ Anh châm chọc nói.
Đào Sơ Tâm yên lặng uống trà, dường như mọi chuyện đều năm trong suy tính của cô ta.
“Tôi nghi ngờ là con gái của ông đang nói dối đấy” Xa Huệ Anh nói
“Ý của bà đây không phải rượu giả sao?” Đào Hải Trạch hỏi rồi lập tức phú nhận: “Nếu là rượu thật thì sao con bé lại nói là đồ giả, lời nói dối này rất dễ bị vạch trần”
“Ông mang tài xế cho Đào Anh Thy không phải để giám sát nhất cử nhất động của cô ta à? Bây giờ trực tiếp hỏi người lái xe không tốt hơn sao?” Xa Huệ Anh nói.
Đào Hải Trạch phản ứng lại. đúng rồi! Đào Hải Trạch cho tài xế đi theo Đào Anh Thy vì mục đích này cơ mà Không phải điều gì Đào Anh Thy nói gì ông cũng có thế tin.
Mau gọi tài xế đến đây.
“Ông Đào tìm tôi có chuyện gì a?” Người lái xe hỏi.
“Trời tối là anh đón Đào Anh Thy về đúng.
không? Đi nơi nào? Làm cái gì?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Là tôi đón cô chủ, lúc năm giờ đi đến đài truyền hình” Lái xe đáp.
“Sau đó thì sao?” Xa Huệ Anh hỏi.
“Sau đó thì… Đi đến Minh Uyển” –
Người tài xế lại kể tiếp: “Vốn tôi nghĩ cô Thy sẽ nghỉ tại đây nhưng không ngờ khoảng hơn bảy giờ, cô ấy nổi giận đi ra, nói muốn về nhà. Không biết có phải cãi nhau với cậu Minh không? Tôi không hỏi mà trực tiếp mang cô chủ trở về.”
Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm không ngờ Đào Anh Thy không nói dối, cô thật sự đi Minh Uyển.
Nói cách khác, chuyện Đào Anh Thy nói về rượu giả này là thật.
Đứng trên hành lang, Đào Anh Thy nhìn một nhà ba người và người lái xe đang hỏi chuyện ở dưới nhà.
Chương 515: Rốt cuộc USB ở đâu?
Đào Anh Thy cười khẩy, muốn moi tin từ tài xế tư? Thông cảm nhé, tôi đã mua chuộc tài xế rồi Ngay từ khi Đào Hải Trạch sắp đặt tài xế là cô đã biết chẳng tốt đẹp gì ngoài ý định giám sát cô nhưng không ngờ cô đã dụ tài xế đứng về phía mình Hiện tại, vụ việc rượu giả đã làm Tư Hải Minh tức giận vô cùng, để ông ta nghĩ cách vậy.
Vừa hay có thể kéo dài thời gian cho cô tìm USB.
Thiệt tình, Đào Hải Trạch có thể để nó ở đâu được nhỉ? Suy đi nghĩ lại, trong nhà thực sự không có nơi nào thuộc về không gian riêng tư của Đào Hải Trạch cơ mà nhỉ?
Nhất là sau khi ông ta bị bắt quả tang ngoại tình thì Xa Huệ Anh càng canh chừng chặt chế hơn.
Chỉ còn ở công ty thôi? Không lẽ cô phải đến công ty để tìm.
Tiếng gõ cửa vang lên, không cần hỏi Đào Anh Thy cũng biết là ai.
Cô bước tới mở cửa, nép mình sau cánh cửa, mặt nhăn nhó: “Chuyện gì thế?” “Ba không ngờ rượu đấy lại là giả, hỏng hết cả kế hoạch” Đào Hải Trạch vô cùng tiếc nuối.
“Loại rượu tốt như thế có giả cũng là bình thường, không trách ông được. Nhưng vì rượu giả của ông mà giờ cả biệt thử Minh Uyển đang phải chịu áp lực. Ông phải biết rằng, Tư Hải Minh không tùy tiện ăn uống đồ người ngoài đem tặng, dù gì thì anh ta đáng giá như thế nên không thể không đề phòng người khác được, đúng không nào?”
“Phải phải phải! Chuyện là như thế đấy” Đào Hải Trạch tán đồng.
“Nếu như vì chai rượu giả của ông mà khiến cho sức khỏe của Tư Hải Minh có vấn đề thì cả nhà chúng ta sẽ xui xẻo lây!”
Đào Anh Thy không hề hù dọa ông ta: “Một khi Tư Hải Minh nổi cơn điên lên thì cả nhà này đừng hòng thoát” Đào Hải Trạch sợ hãi, ông ta không mảy may nghỉ ngờ lời của Đào Anh Thy.
Trước đó, hễ ông ta lên thành phố là Tư Hải Minh lại tặng quà hậu hĩnh.
Cả đời ông ta chẳng thế nào quên Chính mình đã trải nghiệm sự tàn bạo của Tư Hải Minh.
“Thế bây giờ phải làm thế nào?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Tự ông làm hỏng chuyện cơ mà” “Không được, con phải làm thế nào để Tư Hải Minh giao mảnh đất đó cho ba càng nhanh càng tốt. Không thì không kịp mất.
“Nói đưa là đưa, ông tưởng dễ như mời người ta bữa cơm vậy à?” Đào Anh Thy đáp.
“Nếu mà dễ như thế thật thì ba tìm con làm gì?” Đào Hải Trạch bắt đầu thay đổi thái độ, không nhịn được giở giọng đe dọa. “Con không làm được thì nói thẳng, ba cũng sẽ không ép.”
Sẽ không ép tức là đang ép.
Đâu có chuyện Đào Anh Thy không hiểu ý? Cô bước chân trước thì chân sau Đào Hải Trạch sẽ công khai đoạn phim với tất cả mọi người ngay.
Nên đành phải nhẫn nhịn: “Ông vội cái gì? Có thế nào cũng phải đợi vài ngày cho anh ta nguôi giận đã thì mới nhắc được chứ? Giờ mà tôi nhắc đến chuyện đó chẳng phải là đưa mình vào tầm ngắm sao?”
Đào Hải Trạch nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới nói : “Anh Thy, chắc con là kiểu mẫu mà cậu †a thích đấy, nên mới yêu chiều con thế, chỉ cần con phục vụ cậu ta tốt thì chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao? Đôi khi đàn ông cũng cần được dỗ dành đấy”
Đào Anh Thy thấy ghê tởm với suy nghĩ của ông ta, bởi cô sực nhớ ra hành vi bẩn thỉu của Đào Hải Trạch trong phòng sách ngày hôm đó.
Giờ lại đưa ra cho cô ý tưởng này.
Không bàn đến việc có hiệu quả hay không, tóm lại cô sẽ không làm vậy vì Đào Hải Trạch.
Đào Anh Thy liếc thấy một người phụ nữ xuất hiện cách đó không xa, cô nhếch môi cười: “Hay là thế này, ông bảo Đào Sơ Tâm làm vậy đi, đàn ông thích cảm giác mới lạ mà? Không thì ông đã chẳng ra ngoài tìm, chẳng phải vì trong nhà cũ mèm rồi à? Lần sau có tìm thì đừng để ai đó nhà này biết được, phải giấu cho kĩ vào.”
Xa Huệ Anh đứng cách đó không xa nghe thấy, cau mặt tức giận.
“Đừng nói mấy chuyện không đâu. Sơ Tâm không có lòng dạ đó, con đi là thích hợp nhất, vả lại con đã đẻ cho Tư Hải Minh sáu đứa con rồi, chẳng có gì phải sợ cải” Đào Anh Thy cười hờ hững bải cứ đợi đi!” hế thì ông Nói xong cô dập cửa lại.
Những lời Đào Hải Trạch định nói mắc kẹt trong cổ họng.
Quay đầu lại thì thấy Xa Huê Anh đột ngột xuất hiện trước mặt, Đào Hải Trạch bỗng thấy chướng mắt.
Chương 516: Muốn gặp mẹ cơ
Chẳng có ai thích bị theo dõi từng giờ từng phút như vậy cả.
Nhưng ngoài mặt ông ta chỉ có thế nở nụ cười dịu dàng: “Sao lại tới đây? Tôi nói chuyện với Anh Thy”
“Đào Hải Trạch, không phải ông lại lén lút bồ bịch với con nào sau lưng tôi đấy chứ?” Xa Huệ Anh sinh nghỉ.
“Làm gì có chuyện đó? Trước đây là tại tôi nhất thời bốc đồng, giờ tôi đã biết ăn năn hối lõi rồi!’
Đào Hải TRạch chau mày, chẳng người đàn ông nào thích vợ mình nhắc lại chuyện cũ cả “Thế tại sao Anh Thy nó nói thế? Có phải là cặp bồ còn nhờ con gái che giấu cho không? Ông nói đi, nói xem nào!”
“Bà xã, tôi không có thật mà..” Cách một cánh cửa, Đào Anh Thy nghe tiếng Xa Huệ Anh tra hỏi và sự bất lực bấm bụng chịu đựng của Đào Hải Trạch.
Cứ để cho nhà họ loạn lên đi! Dọc lối đi xanh mướt của trường học, vừa trông thấy xe ô tô là sáu đứa nhỏ bụ bãm đã lập tức trèo lên.
Bảo Nam lên đầu tiên, vừa lên xe đã nháo nhác nhìn quanh tìm người.
“Mẹ lại không đến ạ?” Bảo Nam hậm hực giậm chân, bắt đầu nhõng nhẽo.
“Mẹ ơi..” Năm đứa nhỏ xụ mặt ra thất vọng Vệ sĩ đóng cửa xe lại, trở về ghế lái phụ, ngoái đầu an ủi: “Lát nữa thôi ngài Hải Minh sẽ về” “Không… không, muốn mẹ cơ!” Bảo Nam gào lên.
Muốn tìm mẹ cơ!” Bảo Long nhoài lên lưng ghế, thân hình mũm mĩm định trèo lên phía trước thì vệ sĩ giơ tay chặn lại.
“Mẹ đang đi làm ạ?” Bảo Vỹ hỏi Vệ sĩ nói: “Đúng rồi, đang đi làm” “Mẹ đi làm không có thời gian, tụi cháu có thể đến tìm mẹ” Bảo Hân nói.
“Chú xin lỗi nhé, chú không quyết định được chuyện này” Vệ sĩ nói Làm sao anh ta dám tự ý đưa chúng đến đài truyền hình, nếu Tư Hải Minh mà biết thì không xong đâu “Để cháu quyết định!” Bảo Nam hăng hái.
Vệ sĩ ngắm nghĩ, cháu quyết định cũng vô ích thôi! Vệ sĩ sợ chúng quấy quá gây ra chuyện gì phía sau xe bèn gọi thêm một vệ sĩ khác ở xe phía sau lên ngồi cùng, Sáu đứa trẻ không gặp được mẹ, quấy khóc ở dấy ghế sau, đã quấy nhiễu nhưng vô ích, đành tức tối ôm lấy cửa kính không nói gì.
Sau khi về đến nhà, Bảo Nam chạy đến trước mặt quản gia Bào Điển: “Ba cháu đâu? Cháu.
muốn tìm bai” “Cậu Hải Minh vân chưa về, đợi thêm một lúc nữa được nhé?” Bào Điển hỏi.
Bảo Vỹ chạy theo, nói: “Bác Điển, chúng cháu muốn đi tìm mẹ!” Bào Điển ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nào, đưa các cháu đi gặp mẹ”
Thế là Bào Điển bật tỉ vi trong phòng khách lên, mở chương trình “Trò chuyện cùng bé” mà Đào Anh Thy dẫn lên “Không phải mẹ này! Không phải mẹ này! Cháu không cần mẹ này!” Bản Nam giậm chân tức tối Năm đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng.
Bào Điển không biết xoay sở thế nào.
Đúng thết Mỗi lân đám trẻ quấy khóc đều dỗ dành chúng bảng cách này.
Ban đầu còn đỗ dành được, nhưng còn nhỏ không có nghĩ là chúng không biết gì. Bây giờ đã không dỗ được nữa rồi.
Bào Điển dịu giọng nói: “Thế này nhé, đợi cậu Hải Minh về rồi sẽ hỏi được không nào? Các cháu nhìn mẹ trong tỉ vi kìa, có phải là đang ở ngay trước mặt đấy không? Có phải mẹ đang làm việc không?
Có đến tìm mẹ thì mẹ cũng đang bận, không chơi được gì đâu” Bảo Vỹ rưng rưng nước mắt: “Thế… khi nào mẹ mới về ạ?”
“Mẹ ơi.” Bảo My phụng phịu, nước mắt chực trào ra.
Bảo An hụt hãng cúi đầu ủ rũ “Mẹ đang làm việc, xong việc là mẹ về với các cháu ngay” Bào Điển nói “Bịp bợm! Bịp bợm! Bịp bợm!” Bảo Nam phát cáu.
Bào Điển cảm “Không lừa các cháu đâu mà thấy dùng lí do này quá nhiều lần đến bản thân ông ta cũng thấy khó tin, đang định nói gì đó thì ngoảnh đầu lại nhìn đã thấy Bảo An chạy ra ngoài.
“Cậu Bảo An, cậu đi đâu đấy?” Bào Điển cuống quýt chạy theo.
Chân Bảo An ngắn tũn, trông xa như một cục bột mũm mĩm, nhưng cậu bé ôm trong lòng một quyết tâm lớn, đôi chân ngắn chạy thẳng một mạch về phía cánh cổng sắt.
Chương 517:
Năm đứa trẻ phía sau cũng chạy theo, Bào ‘Điển không sao ngăn lại được, làm ông ta bận tối mắt tối mũi: “Sao các cháu cũng ra đây thế? Mau bế các cô các cậu ấy vào nhà nhanh!” Năm đứa trẻ bị từng người giúp việc ôm lấy, đi vào trong.
“Thả cháu ra! Thả cháu ra! Cháu phải đi tìm Bảo An!”
Bảo Nam và Bảo Long vùng vấy trong vòng tay người giúp việc Bào Điển chạy theo sau Bảo An, dịu dàng dỗ dành: “Cậu Bảo An, chúng ta về nhà nhé, được không?”
Tuy nhỏ nhất trong sáu đứa trẻ và bình thường cũng rất ngoan ngoãn ít nói, gần như: không mở miệng mấy, nhưng cậu chủ Bảo An có suy nghĩ và ý kiến của riêng mình, muốn làm gì là vùi đầu vào làm cái đó, rất đáng yêu.
Bào Điển muốn bế cậu bé về nhưng cũng không nỡ.
Nên cứ đi theo cậu.
Cho đến khi tới trước cánh cổng sắt, Bảo An nhìn ra bên ngoài qua những song cửa, lòng nặng tru tâm tư.
Bào Điển thở dài, ông ta cũng mong sao lát nữa có thể thấy cô Đào Anh Thy và cậu Hải Minh cùng trở về chứ! Đang nghĩ ngợi thì năm đứa trẻ phía sau chạy tới.
Bào Điển ngơ ngác.
Những người giúp việc chạy theo lúng túng: “Bác quản gia, các cô cậu ấy tủi thân nhìn chúng tôi, chúng tôi không đành lòng, thế là Bào Điển có thể hiểu được, thường ngày ông ta cũng vậy. Ai có thể chống lại được những đứa bé đáng yêu thế này cơ chứ? Bảo Nam trèo lên cửa, Bảo Long chạy tới giúp, Bảo An cũng chạy qua chung tay.
Bảo My, Bảo Hân và Bảo Vỹ đều đồng loạt chạy tới giúp Bảo Nam trèo lên.
Nhưng làm sao mà trèo lên nổi? Bào Điển nhìn mà sốt ruột, không dám mở cửa cho chúng.
Bảo Nam giẫm hụt chân, trượt xuống, kéo theo cả năm đứa nhỏ ngã lăn ra đất.
Sáu cục bột mũm mĩm ngổn ngang trên đất “Có sao không?” Bào Điển kéo chúng dậy.
Lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ, là chiếc xe Rolls Royce, cánh cổng sắt chầm chậm mở ra.
Bào Điển kéo sáu đứa nhỏ sang bên cạnh.
Mắt sáu anh em sáng lấp lánh nhìn chiếc xe, như thể trông thấy mẹ ngồi trong xe.
Xe dừng lại, Tư Hải Minh bước xuống, đứng trên cao nhìn sáu đứa nhóc nhà mình.
“Ồn ào gì thế?” Tư Hải Minh không tức giận những rất uy nghiêm.
Bào Điển chưa kịp lên tiếng thì Bảo Nam đã hậm hực nói: “Con muốn đi tìm mẹ!” “Đã bảo không được phép đi tồi cơ mà?” Tư Hải Minh nghiêm giọng.
“Con muốn đi cơ, muốn đi cơ!” Bảo Nam ăn vạ “Con ngứa đòn có phải không?”
Mặt Tư Hải Minh nghiêm lại Bảo Nam bước tới, hai nắm tay mũm mĩm đấm vào chân Tư Hải Minh: “Ba ngốc! Ba xấu xa! Con không yêu ba nữa! Con muốn mẹ cơ.Ghét ba lắm!”
Bào Điển tròn mắt, nhìn mà thấp thim, sao lại vung cả nắm đấm lên thế này? Ông ta rụt rè quan sát sắc mặt của cậu Hải Minh, dù gì cũng chưa ai cho dù là trẻ dám vô lễ với cậu Hải Minh như con.
Con trai ruột của mình thì chắc cũng ăn đòn thôi! Thật sự lo cho Bảo Nam.
Tư Hải Minh nhấc Bảo Nam lên, kẹp vào trong lòng, Bảo Nam vẫn ăn vạ, đôi tay đôi chân ngắn tũn đang giấy giụa: “Con muốn mẹ cơ! Con muốn mẹ cơ”
Tư Hải Minh không bận tâm, nhìn năm đứa con đáng thương còn lại nước mắt rưng rưng, nét mặt nghiêm nghị của anh giãn ra, trái tìm sắt đá cũng như mềm lại: ‘Ăn cơm xong có thể gọi điện thoại cho mẹ”
Mắt năm đứa trẻ sáng rỡ, ngay đến Bảo Nam đang trong vòng tay anh cũng thôi quẫy đạp, chớp chớp đôi mắt to.
“Không ăn vạ nữa à?” Tư Hải Minh hỏi “Con… con không có sai..” Nước mũi Bảo Nam sụt sùi, cậu bé còn dụi cả nước mũi vào tay áo bộ vest đắt giá của Tư Hải Minh.
Ăn tối xong, Đào Anh Thy không trở về phòng mà đi lòng vòng khắp biệt thự.
Ở trong phòng bức bối, ra phòng khách thì không muốn nhìn thấy họ, không thì lại phải nghĩ cách để đối phó, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi.
Đang tận hưởng phong cảnh phía xa thì điện thoại của cô reo chuông, là cuộc gọi video call Ai thế nhỉ? Đào Anh Thy lấy điện thoại ra, khi thấy người gọi là Tư Hải Minh thì ngẩn người.
Chương 518: Cô nhớ các con
Sao hôm nay Tư Hải Minh lại muốn gọi video với cô? Từ trước đến nay, anh chỉ gọi điện bình thường mà thôi.
Đào Anh Thy chần chừ nhấn nút mở, màn hình mở lên là gương mặt không giận mà uy của Tư Hải Minh. Nhưng hình như có vẻ gì đó kì lạ “Tư Hải Minh là anh ư? Đào Anh Thy nghi ngờ hỏi.
Sau đó nghe giọng nói uy hiếp của Tư Hải Minh: “Nhìn điện thoại đi” Không gian thay đổi, trong màn hình là sáu cái đầu nhỏ. Tất nhiên, Đào Anh Thy cũng nhìn thấy chúng.
Đào Anh Thy trông thấy sáu đứa con đã lâu không gặp, sóng mũi cô cay cay, mắt phiếm hồng.
Cô còn chưa mở miệng đã nghe sáu tên nhóc chen chúc nhau gọi cô.
“Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Làm sao các con..” Giọng Đào Anh Thy trở nên khàn khàn, mắt long lanh nước mắt.
Đây là điện thoại của Tư Hải Minh, chứng tỏ Tư Hải Minh cho phép sáu đứa nhỏ gọi video với cô.
Không cần gặp mặt ở Minh Uyển, gặp nhau như thế này có lẽ là sự thỏa hiệp lớn nhất của anh chăng? Cô không biết vì sao Tư Hải Minh lại đồng ý gọi video, có lẽ lương tâm bộc phát sao? “Mẹ ơi! Nhìn thấy mẹ rồi này!” Bảo Nam cầm điện thoại dí vào mặt.
“Mẹ ơi! Sao mẹ không đến?” Bảo Vỹ khóc lóc.
hỏi “Mẹ không tới..” Bảo Long khóc “Mẹ ơi! Đến đi..” Bão My khóc lớn “Mẹ ơi! Mẹ muốn đi làm, con có thể đi với mẹ không?” Bảo Hân khóc đến nối mặt đỏ bừng.
“Mẹ ơi! Con muốn mẹ..” Bảo An khóc thật thương tâm, nước mắt lăn dài.
“Mẹ..” Đào Anh Thy nghẹn ngào nói, suýt nữa cô đã khóc nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô hít thật sâu rồi mới nói: “Mẹ xin lỗi, gần đây mẹ quá bận nên không thể đến thăm các con. Nhưng rất nhanh thôi, mẹ sẽ trở về, chịu không nào?”
“Mẹ ơi, không sao đâu, con có thể đi thăm mẹ!” Bảo Vỹ nói.
“Con có thể đi nữa!” Bảo Hân lên tiếng.
“Mẹ ơi, con lớn nhất, để con dẫn các em đi!” Bảo Nam lớn tiếng nói Nước mắt đong đầy hốc mắt, Đào Anh Thy vừa muốn cười thì giọt nước mắt chảy xuống.
Bọn nhỏ hiếu chuyện như vậy mà bản thân mình lại quá vô dụng. Cô hoàn toàn không xứng.
làm mẹ.
Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy trong màn hình điện thoại, thấy cô gạt lệ, cố cười đùa nói chuyện cùng bọn trẻ. Mắt anh càng sâu thẩm.
“Các con phải nghe lời, ở nhà nghe lời ba, ở trường nghe lời thầy cô, có biết không?” Ngoài việc dặn dò như thế thì Đào Anh Thy không biết nên nói gì, không được sự cho phép của Tư Hải Minh, cô không thế gặp con.
Đã không thể gặp thì mọi lời hứa hẹn chỉ là suông miệng.
“Mẹ ơi..” Sáu đứa nhỏ khóc trong video, niềm khát vọng gặp mẹ hóa thành từng giọt nước mắt lăn dài.
Đào Anh Thy ôm điện thoại vào ngực, cô không thể kiềm chế mà òa khóc. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô nhớ con, cô muốn gặp con.
Tư Hải Minh à, tìm anh bằng đá sao? Vì sao.
phải đối xử với tôi như vậy? Xem như là trừng phạt tôi thì bọn nhỏ cũng vô tội mà.
“Anh Thy, con ở nơi này làm gì thế?” Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh bước đến hỏi.
Đào Anh Thy quay lưng, tắt máy, cô lau nước mắt nói: “Không có gì?”
“Không có gì ư? Rõ ràng vừa nấy cô khóc rất thương tâm mà? Sao thế?” Xa Huệ Anh tò mò muốn biết là chuyện gì.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện gì thì nói với ba, không chừng ba có thể giúp con.” Đào Hải Trạch nói “Không có, chỉ là tôi nghĩ đến những chuyện buồn trước kia thôi. Quá đau lòng nên khóc.
Không liên quan đến hai người” Đào Anh Thy quay người bước đi.
Chương 519: Không thể chịu được nữa
Cô bị Xa Huệ Anh ngăn lại: “Làm gì đi vội vã thế?”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà có việc gí”
“Đào Anh Thy à, cô nhìn cô xem, đều là người một nhà mà sao cô lại lạnh nhạt như vậy? Nhìn thấy chúng tôi liền quay người đi, người không quen còn nghĩ giữa chúng ta có thù oán gì nữa đó” Giọng nói của Xa Huệ Anh đầy quái gỡ vang lên.
“Không thù oán nhưng cũng không thân thiết” Đào Anh Thy đáp.
Xa Huệ Anh nghiến răng, bà ta cao ngạo nhìn Tất nhiên, chủ nhân chân chính cả ngôi nhà này chính là Xa Huệ Anh, còn Đào Hải Trạch chỉ là thứ ăn bám.
Nói chỉ đến Đào Anh Thy.
Giá trị duy nhất của cô chính là khu Tây Nam kia.
“Không thân quen thì có thể bồi đắp tình cảm mà. Con nói đúng không? Xa Huệ Anh nhìn điện thoại trên tay cô và hỏi: “Con vừa mới nói chuyện với ai vậy?”
“Bà dám quản tôi à?“ “Dì đoán là điện thoại của Tư Hải Minh đúng.
không? Hai người chia tay sao?” Đào Hải Trạch nhạy cảm nhìn Đào Anh Thy, ông hỏi: “Cậu ta tìm con ư?” “Là anh ta mà cũng không phải là anh ta” Đào Anh Thy trả lời “Chúng ta không hiểu ý của con” Xa Huệ Anh trào phúng nói.
“Là con của tôi nhờ Tư Hải Minh gọi video cho tôi, tôi nhìn thấy con liền nhớ đến dì Hà. Trong lòng cảm thấy khó chịu nên khóc. Có vấn đề gì 3?” Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch.
Đào Hải Trạch có tật giật mình, vội nói: “Thì ra là vậy. Sinh thời, dì Hà luôn chăm sóc cho sáu đứa bé, chúng nó nhớ bà ấy là điều bình thường”
“Coi như là vậy nhưng dì hơi tò mò là vì sao con cứ ở nơi này mà Tư Hải Minh không đến tìm con” Xa Huệ Anh hỏi: “Hay là thế này đi, con nói với Tư Hải Minh rằng chúng ta muốn mời cậu ta đến làm khách. Con thấy thế nào?”
Đào Anh Thy nhìn Xa Huệ Anh, trong lòng bà ta mưu toan điều gì chẳng lẽ cô còn không hiểu “Ngay cả điều này, một yêu cầu nhỏ mà cậu ta cũng không chịu sao?” Xa Huệ Anh lại hỏi.
Đào Anh Thy không chút hoang mang trả lời: “Tôi không muốn anh ta tới đây” “Vi sao chứ?” Xa Huệ Anh không hiểu.
“Đến nơi tồi tàn này, tôi sợ oan ức cho anh ta” ‘Đào Anh Thy cười lạnh, cô nói xong liền rời đi Sắc mặt của Xa Huệ Anh xanh lòe: “Ông có nghe nó nói gì không? Tôi là vợ ông, tốt xấu gì cũng là mẹ kế, là trưởng bối! Đúng là cái đồ có cha sinh không có mẹ dạy!”
“Bà nhỏ tiếng một chút.” Đào Hải Trạch thấp.
giọng nói Xa Huệ Anh không muốn nói chuyện, bà ta chính là cố tình để Đào Anh Thy nghe thấy.
Cũng chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi, có gì tốt lành chứ! Đào Anh Thy dừng bước, cô đứng đó, từng chữ mà Xa Huệ Anh nói cô đều nghe không sót một từ.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, quay người đi đến trước mặt Xa Huệ Anh.
“Thế nào? Cô còn việc…” Xa Huệ Anh còn chưa nói xong Đào Anh Thy giơ tay, tát Xa Huệ Anh một bạt tay thật mạnh, không chút lưu tình.
“AI” Xa Huệ Anh bị tát đến nỗi đầu ong lên.
Bà †a ôm má, không dám tin nhìn Đào Anh Thy: “Mày dám đánh tao? Mày lại dám đánh tao ư?” Đào Hải Trạch ngớ người, ông không nghĩ Đào Anh Thy sẽ trực tiếp ra tay đánh người, nhất thời không phản ứng kịp Đào Anh Thy bình tĩnh nhìn bà ta, sống lưng thẳng tắp đáp trả: “Đúng là tôi không có mẹ dạy, nhưng tôi tự tin bản thân là một cô gái tốt. Cho nên đừng mắng chửi nhầm người như thế, hiểu chưa? Tôi cũng chẳng quan tâm bà là ai, có phải trưởng bối của tôi hay không!” Nói xong, cô xoay người rời đi.
“Mày mày mày!” Xa Huệ Anh chỉ vào bóng lưng của Đào Anh Thy, cả người giận run lên.
“Thật không ra gì!” Đào Hải Trạch an ủi Xa Huệ Anh: “Bà chờ ở đây đi. Để tôi đi dạy dỗ con bé” Sau đó, ông ta đuổi theo Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không trở về mà đi bằng một con đường khác. Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, không cần quay đầu nhìn cô cũng biết là ai.
Đào Hải Trạch đuổi kịp cô: “Anh Thy à, con có biết mình quá đáng lắm không? Bà ấy tốt xấu gì cũng là trưởng bối của con mài Con có tức giận cũng phải biết kiềm chế bản thân”
Chương 520: Mẹ ruột của con là ai?
Đào Anh Thy không hề có chút hối hận nào, cô nhìn ông ta: “Như vậy đã là rất kiềm chế rồi”
*Con..” Đào Hải Trạch cứng họng, “Hơn nữa, cái tát này không phải chỉ vì bản thân tôi đâu, mà còn vì ông nữa”
“Vì ba sao?”
*Ở rể chắc hẳn không dễ chút nào đúng không? Suốt ngày bị vợ mình quản thúc, lúc nào cũng bị nhìn chăm chằm như tội phạm, thậm chí đến một cơ hội để thở dốc cũng không có. Đối với ba, bà ta không phải làm loạn thì là đánh mắng, lần này coi như con xả giận cho ba thôi! Đào Hải Trạch như bị người ta đâm vào chỗ đau lòng, ông ta đẩy gọng mắt kính lên, qua tròng kính có thể thấy được ánh mắt hung tàn vốn có của ông ta.
Đào Anh Thy xoay người, nhìn thẳng vào mắt ông: “Lẽ nào cả đời này ba muốn bị Xa Huệ Anh đè đầu cưỡi cố suốt sao? Cũng đúng, khu Tây Nam có tiền đồ mà, con đường phía trước rộng mở, ba không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.
Nhưng tại sao cứ phải là mảnh đất kia mới được chứ, không tiếc phải uy hiếp con gái mình, bằng mọi giá phải lấy cho bằng được, còn không phải vì nghẹn uất muốn vùng lên à.
Ba, nói cho cùng chúng ta mới là người một nhà. Ba thật sự cho rằng Đào Hải Hùng và Đào Sơ Tâm sẽ đối đãi với ba như một người ba à?
Một người ngoài cuộc như con nhìn vào cũng có thể thấy rõ ràng không có khả năng đó! Ba muốn cái gì cứ nói với con là được, lẽ nào uy quyền của Tư Hải Minh đứng sau con còn không bằng Xa Huệ Anh sao hả?
Con biết, ngay từ đầu là do con kiên quyết không muốn gặp ba, con hận ba. Nhưng bây giờ nhìn cuộc sống của ba không được viên mãn, tất nhiên là con cảm thấy không thể buông bỏ rồi.
Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, đều có một mặt bất đắc dĩ không thể nói ra, điều này con có thể hiểu được.”
Vẻ mặt Đào Hải Trạch vô cùng bi ai, ông nhìn về phía xa xăm: “Con nói không sai, tái hôn với Xa Huệ Anh, một thiên kim tiếu thư nhà giàu, trong mắt người khác ba chỉ là một thằng con rể hám tiền nhà họ, bị biết bao nhiêu người chế giễu, cười nhạo.
Để được nhà họ Xa tin tưởng, tín nhiệm, hẳn cũng chỉ có mình ba biết được bản thân đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức! Vốn dĩ, sau này gặp lại con, ba muốn nhờ con giúp đỡ nhưng con từ chối, vậy nên ba chỉ có thể tìm đến dì Hà của con, cái chết của bà ấy chỉ là ngoài ý muốn nhưng ba vẫn cảm thấy rất hối hận, nếu như ba biết bà ấy sẽ chết, chắc chắn ba sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như vậy, ba thật sự thương bà ấy. ”
Đào Anh Thy chịu đựng sự khó chịu của bản thân đối với ông ấy, cô nói: “Nếu như con không hiểu ba, vậy không cần phải nói tâm tư trong lòng ra nữa. Tư Hải Minh bên kia chắc chẩn sẽ giúp ba.
Sao ba không nghĩ một chút xem nếu như không có con thì ba có thế đặt chân ở thành phố này sao?”
“Cái này ba vẫn luôn rất rõ ràng, biết rõ nhất định con đã giúp một tay” “Sau này có một công ty ở thủ đô rồi, ba không cần cứ phải đến dỗ dành Xa Huệ Anh khắp nơi làm gì, con nhìn còn cảm thấy khó chịu giùm ba nữa.
Nhìn ba không giống chồng Xa Huệ Anh đâu, hai người cũng không giống người một nhà chút nào cả. Giống như ba ăn nhờ ở đậu nhà bà ta.
Đào Hải Trạch bị con gái nói như thế, làm sao có thể không khó chịu được chứ, ông nói: “Để con thấy chuyện cười của ba rồi”
*Con không cười ba, con chỉ muốn giúp ba thôi”
“Anh Thy à, con hiểu ba hay thiên vị ba cũng được. Như con đã nói đó, hai ta mới thật sự là cha con, là người một nhà Đào Anh Thy thấy ông nói xong hết mới chuyển chủ đề sang thứ cô mà quan tâm: “Nếu con đã giúp ba như vậy, có phải ba cũng nên giúp lại con chút không?”
“Con cần ba giúp sao? Con nói đi, nhất định ba sẽ giúp con”
“Vậy mẹ ruột của con là aï?”
Ánh mắt sắc bén của Đào Anh Thy nhìn thẳng vào ông, Đào Hải Trạch không ngờ cô lại hỏi chuyện này, ông nói: “Thật ra mẹ con vẫn còn sống, chỉ là sau khi sinh ra con thì bà ấy đã đi theo gã đàn ông giàu có sang nước ngoài sống rồi. Cho nên ban đầu ba hận bà ta, đem mọi thù hận đó phát tiết lên người con.
Bây giờ ngẫm lại, nếu như không phải bà ấy phản bội ba, chắc hẳn ba sẽ không tệ bạc với con đến thế nhỉ? Là một người đàn ông, bị vợ mình phản bội đi ngoại tình, đúng là chuyện không thể nào chấp nhận được mà.
Đào Anh Thy kích động hỏi ông: “Ba có ảnh của bà ấy không? Con định đi tra một chút tin tức, con muốn hỏi bà ấy vì sao lại bỏ con, không quan tâm đến con, ngay cả một cú điện thoại cũng không có!”
“Anh Thy, ba xin đau lòng nên đã đốt hết mọi thứ có liên quan đến … trước đây ba vô cùng bà ấy, ngay cả ảnh của bà ba cũng đốt sạch. Con không cần phải tìm, không cần phải hỏi bà ấy, một người phụ nữ như vậy sao có thể đáng để con phải bỏ bao nhiêu công sức ra đâu chứ” Đào Hải Trạch đáp lời cô.
Trong giấc mộng Đào Anh Thy như cảm thấy có điều gì bất an, thân thể cô giật giật, bả vai lui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa bên mặt, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, không cần làm việc, không quan tâm đến con cái, chỉ cần ngủ không căng thẳng là được.
Lần thứ hai thức dậy, cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chủ yếu là không có cảm giác bị trói g ấp kiểu kia! Đào Anh Thy xoay người, bên cạnh cô không thấy bóng dáng của Tư Hải Minh Cô ngủ rất sâu, không biết Tư Hải Minh đã dậy từ khi nào, có phải đã đi rồi hay không? Cô không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh..
Đào Anh Thy đứng dậy, thắt lưng cô như bị gấy ra vậy, nhưng ngủ đến bây giờ rồi nên cũng không phải không thể chịu đựng được.
Cảm thấy thân thể trống trơn, cô lôi bộ quần áo trong tủ ở cuối giường ra rồi mặc vào, Thay đồ xong, cô mở cửa phòng.
Vừa mở ra một kế hở, cô đã thấy bóng dáng thâm trầm của Tư Hải Minh ngồi ở trên ghế sô pha Anh không đi à? Vì sao anh còn không đi? Trong khi Đào Anh Thy đang suy tư, con ngươi đen sắc bén của Tư Hải Minh đã nhìn lại cô.
Đào Anh Thy hoàn hồn, cô đi ra khỏi phòng.
“Anh… tỉnh lúc nào thế? Tôi không biết…” Đào Anh Thy lẩm bẩm, cô phát hiện Tư Hải Minh không nói một lời nào mà chỉ nhìn cô.
Kiểu không khí im lặng là vàng này mang cho cô áp lực vô hình đè nặng.
Có loại nguy hiểm như vực sâu đang nhìn mình chăm chú…
Trái tìm Đào Anh Thy như co rụt lại, người này bị sao vậy? Lúc ngủ vẫn còn bình thường, dù có dùng chân đá vào người anh cũng không giận.
Thời điểm cô đang suy đoán, cô nghe thấy Tư Hải Minh trầm thấp mở miệng: “Cơ thể sao rồi?” Đào Anh Thy nhìn anh, không biết anh hỏi như vậy là có ý gì, nghĩ đến người trước mắt chính là đầu sỏ gây chuyện kia, cô dời ánh mắt, nói: rất khỏe.
“Ra ngoài ăn cơm” Tư Hải Minh đặt đôi chân đài của mình xuống và đứng lên, khiến cảm giác áp bách bao phủ xuống .
“À…” Đào Anh Thy chậm nửa nhịp đáp lại Cô nghĩ thầm, dựa theo phong cách bá đạo của Tư Hải Minh không phải anh nên trực tiếp khiến người ta ra cửa sao?
Còn có lòng đi ra ngoài à? Nhưng cô không nghĩ nhiều, người sâu không lường được như Tư Hải Minh há để cô có thể hiểu thấu.
Tuy nhiên giờ này còn đi ăn cơm? Dù sao trước đó cô cũng chưa ăn cơm, giờ các cửa hàng đều đóng cửa.
Nghĩ đến đây cũng đủ phát điên rồi, cô lại bị Tư Hải Minh lăn qua lăn lại đến ba bốn giờ mới được ăn! Đào Anh Thy đi theo Tư Hải Minh lên Rolls-Royce, chân trước mới vừa đi, Chương Vĩ đã dẫn người vào căn hộ của Đào Anh Thy – để giả vờ quản chết Mà Đào Anh Thy hoàn toàn không biết gì Cô và Tư Hải Minh đi ăn một bữa lớn, người ở bên trong đã sớm chờ đợi, họ như thế lâm đại địch Các món ăn ngon đã được chuẩn bị trước.
Quả nhiên, người có quyền thế, cũng giống như sở hữu một chiếc máy bay riêng, vì vậy không lý gì mà anh ta phải chờ máy bay! Đào Anh Thy ăn uống no say xong, cô đi theo Tư Hải Minh ra ngoài.
Ở trên xe, Tư Hải Minh hỏi: “Đi đâu” Đến đài truyền hình lúc này không có ý nghĩa gì, vì hai tiếng nữa là tan làm rồi.
“Trở về căn hộ” Đào Anh Thy nói: “Hay là tôi tự đi tàu điện ngầm về? Rất nhanh thôi.” Con ngươi đen của Tư Hải Minh ngưng mắt dò xét nhìn cô rất chăm chú.
Đào Anh Thy nhìn về phía ngoài cửa số xe. Cô nghĩ thầm, muốn đưa về thì đưa đi! Tôi cũng không thể phản kháng được.
Xe lái vào trong khi chung cư rồi dừng lại, Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh: “Tôi xuống đây” Chào hỏi xong, cô xuống xe, xoay người đi về phía thang máy.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tư Hải Minh, con ngươi đen thâm trầm của anh nhìn chăm chăm bóng đáng càng chạy càng xa kia, đến khi nhìn không thấy mới thôi.
Tư Hải Minh vẫn không đi, anh lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm giám sát.
Bên trong chính là căn hộ của Đào Anh Thy, phòng khách chỉ lắp một cái, nhưng có thể nhìn rõ toàn bộ phòng khách.
Chỉ cần có người tiến vào, thì cho dù là con ruồi cũng có thế nhìn rõ.
Sau gần hai ba phút chờ đợi, cửa mở ra và Đào Anh Thy xuất hiện ở trong video.
Chương 512: Camera theo dõi
Thay giày, đi đến ghế sô pha, ném ba lô xuống, rồi ngồi lên trên tấm ván xốp.
Ngồi đó suy nghĩ điều gì đó.
Ngay cả biểu hiện của cô cũng không thể thoát khỏi sự giám sát.
Điều Đào Anh Thy nghĩ là cô sẽ đến chỗ của Đào Hải Trạch muộn một chút, chẳng phải nói định đưa rượu cho Tư Hải Minh uống sao?
Thật là buồn cười, Tư Hải Minh thiếu rượu sao? Nhưng cô không thể làm tan nát tấm lòng của Đào Hải Trạch đúng chứ? Đêm hôm qua, cô không xem camera phòng làm việc.
Đào Anh Thy lấy điện thoại di động ra, rồi xem danh bạ được lưu tự động.
Trong video, Đào Hải Trạch đã đến phòng làm việc, thế nhưng ông ta lại không làm điều gì bất thường cả Nói chuyện với Đào Sơ Tâm được khoảng nửa tiếng, nghe không rõ nói gì, nhưng cũng biết là chuyện liên quan đến công ty.
Công ty mới khai trương nên rất bận rộn! Nửa đêm canh ba, Đào Hải Trạch cũng không bao giờ xuất hiện nữa Văn chưa nhìn thấy chiếc USB kia.
Có nghĩa là Đào Hải Trạch vẫn chưa đặt USB trong phòng làm việc.
Tạm thời chưa đặt, lại bị Xa Huệ Anh dọa cho một cái mà đổi vị trí chăng? Vậy thì nó sẽ được đặt ở đâu? Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Anh Thy.
Nhìn thấy lại là Đào Hải Trạch, cô liền phớt lờ, ném điện thoại sang một bên rồi đi vào phòng.
Đi được nửa đường, không biết vì sao mà Đào Anh Thy lại có cảm giác lạnh cả gáy, như có ai đó đang nhìn chẩm chằm sau lưng cô.
Cô nhìn xung quanh, không có chỗ nào có vấn đề cả mà? Đào Anh Thy tự hỏi sao mình lại có phản ứng kỳ lạ không thể giải thích được như vậy.
Không suy nghĩ nhiều, cô về phòng nghỉ ngơi.
Tư Hải Minh tắt video đi, rồi lên tiếng dặn dò tên tài xế: “Đi đi” Lúc này chiếc Rolls-Royce rời khỏi khu chung cư.
Lúc sáu giờ, Đào Anh Thy mới đến chỗ ở của Đào Hải Trạch.
Nghe thấy cô trở lại, Đào Hải Trạch vội vàng bày ra bình rượu ngon như báu vật, hỏi: “Thế nào? Rượu này cũng không tồi chứ? Con có thể không nghiên cứu nhiều về rượu, nhưng Tư Hải Minh có thể dễ dàng biết ngay từ cái nhìn đầu! Ba đã tốn không ít công phu để có thể làm ra được. Có tiền cũng chưa chắc mua nổi đâu! ”
“Thật vậy sao? Rượu ngon như vậy, sao ông không giữ lại mà uống đi?”
“Nếu là người khác thì ba không nở cho đi, còn Tư Hải Minh thì khác.”
“Nếu cứ đà nhà như vậy, khi Tư Hải Minh nhìn thấy chai rượu này mà vui mừng thì sẽ cho con khu Tây Nam rồi” “Anh Thy à, lần này đều nhờ con cả đấy!”
“Không sao” Đào Anh Thy nhìn chăm chắm vào hộp rượu được đóng gói mà nói: “Lần này nhất định sẽ làm được”
Nghe xong thì trong lòng Đào Hải Trạch tràn trề mong đợi: “Nếu thật sự thành công, thì ba rất biết ơn con đấy!”
“Biết ơn thế nào…?”
“Hả?” Đào Hải Trạch bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ: “Dù sao tiền mua xe và nhà cũng không thành vấn đề, tăng cổ phần lên một chút để cho con tham gia vào việc quyết định chính sách của công ty!”
Đào Anh Thy vui vẻ cười, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo.
Tiền xe và tiền nhà? Tăng giá cổ phiếu? Ngại quá, tôi muốn tất cả cơi Sáng sớm hôm sau Đào Anh Thy thức dậy, nhưng không thấy ai khác ngoài cô, chỉ có Đào Sơ Tâm đang ngồi trên ghế sô pha, hình như cô ta đã có chuẩn bị trước “Anh Thy”
Đào Anh Thy bước tới không chút lảng tránh: “Tìm em có chuyện gì sao?” Đào Sơ Tâm ngẩng khuôn mặt thanh tú của cô ta lên.
Đào Anh Thy nhìn và tự nghĩ, làm thế nào để vẽ nên một khuôn mặt hấp dẫn lòng người như thế này? Kiên nhấn thật đấy.
“Anh Thy, người hầu đều đang bận việc khác rồi, móng tay của chị mới vừa làm ngày hồm qua, sợ đau quá. Em có thể rót giùm chị ly nước được không?”
“Được!” Đào Anh Thy lập tức đồng ý: “Chờ em một chút.” Đào Sơ Tâm nhìn hình dáng không khỏi có chút gánh nặng tâm lý của Đào Anh Thy, trong mắt lóe lên một âm mưu.
Ở nhà Đào Anh Thy chỉ thích hợp làm việc của người hầu.
Lần trước cô nhờ Xa Huệ Anh rót nước trái cây, sau này Đào Sơ Tâm đã biết được.
Không lâu sau, Đào Anh Thy cầm một chiếc cốc trên tay trái, còn tay phải cầm một cái ấm Tử Sa “Em bỏ trà vào chưa?”
Đào Sơ Tâm hỏi: “Chị chỉ cần nước trắng thôi.” Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha và nói: *Em đã cho muối vào nước rồi, buổi sáng bụng đói uống thêm một ít nước pha muối sẽ tốt cho sức khỏe. Còn nữa, chị uống nước nóng thì hợp hơn đấy”
Chương 513: Nhìn thấy hết mánh khóe của cô rồi
Đào Sơ Tâm biết rõ việc để bụng đói và nước muối, và hỏi: “Sao chị lại hợp uống nước nóng?” “Uống nước nóng thì phải uống từ từ, như vậy mới hợp với tính tình dịu dàng của chị chứ! Có đúng không?”
Đào Anh Thy đưa chiếc cốc cho cô ta: “Chị cầm đi, em sợ tay em không ổn” Đào Sơ Tâm vươn tay cầm lấy cốc nước, nghi ngờ tâm tư của Đào Anh Thy.
Toàn nói ra những lời tốt đẹp, giả làm người tốt gì không biết? Khóe miệng Đào Anh Thy âm thầm nhếch lên, chiếc ấm Tử Sa vừa lay chuyển thì nước đã đổ lên tay Đào Sơ Tâm.
“AI” Đào Sơ Tâm kêu lên vì phỏng. Tay run run, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành, mu bàn tay của Đào Sơ Tâm bị bỏng đỏ, vì có trộn thêm muối nên còn rất nhức nhối.
Nếu nước sôi làm bỏng da, giờ có thêm muối nữa thì chẳng phải rắc muối lên vết thương sao? “A, xin lỗi, chị không sao chứ? Cũng may là nước không nóng lắm, nếu không thì xong rồi!” Vẻ mặt Đào Anh Thy đầy áy náy.
Đào Sơ Tâm liếc cô: ‘Anh Thy, cô cố ý làm vậy phải không?”
“Sao có thế chứ? Chỉ là không cẩn thận thôi!” Đào Anh Thy vô tội nói.
“Nói một câu không cẩn thận thì có thể được rồi sao? Cô quỳ xuống cho tôi!”
Đào Anh Thy giả vờ như không có nghe thấy: “Cái gì cái gi? Quỳ xuống? Tôi là người hầu của chỉ chắc?”
Hai mắt Đào Sơ Tâm như cảm vào hai tảng băng: “Người đâu!”
Người hầu đi tới, Đào Sơ Tâm ra lệnh: “Tát vào mặt cô ta cho tôi! Mất dạy như vậy, tôi không giáo huấn cho một trận thì không được!”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn cô ta, chờ người hầu tới tát vào mặt cô, người hầu vừa giơ tay lên, thì Đào Anh Thy đã cầm chặt chiếc ấm Tử Sa như lấy vũ khí, sắp đập vỡ thì..
“Làm gì vậy?” Đào Hải Trạch đi tới: “Nổi loạn rồi phải không? Cút xuống ngay!” Những người hầu liền lui xuống.
‘Sắc mặt Đào Sơ Tâm tái nhợt, kiêu ngạo hỏi “Ba, ba còn muốn bảo vệ cô ta sao? Chẳng lẽ tay của con bị bỏng coi như không sao? Nói thế nào thì con cũng là chị gái cô ta, bắt nạt người khác cũng phải biết trên dưới chứ!”
Đào Hải Trạch nhìn thấy một mảng đỏ do bị bỏng trên tay Đào Sơ Tâm rồi hỏi Đào Anh Thy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đã nói là tôi không cố ý rồi mà. Với lại tôi còn chưa rót nước cho người ta nữa, chắc chắn là tay bị run thôi!” Đào Anh Thy giải thích,
“Không cẩn thận thôi, Sơ Tâm, bỏ qua đii” Đào Anh Thy nhìn Đào Sơ Tâm ngước đôi mắt như cá chết lên, không còn nhịn nối mà nói: “Rượu đâu? Mang đến đây, đêm nay tôi sẽ đến biệt thự Minh Uyển”
” Lấy rượu xong, Đào Anh Thy lập tức rời đi đi Khi ra đến cửa, cô đá vào chiếc thùng rác ở cửa.
“..” Đào Hải Trạch.
Đào Sơ Tâm siết chặt tay: “Con còn phải nhịn bao lâu nữa?” “Sẽ không còn lâu đâu! Chai rượu đó là để Anh Thy đưa cho Tư Hải Minh đấy, con bé nói hôm nay Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đồng ý thôi”
Đào Sơ Tâm cười chế nhạo rồi nhìn ông: “Chi bảng chúng ta đánh cược đi? Ba cho rằng quyền mở đất ở khu Tây Nam chỉ là một miếng bánh nhỏ thôi sao?”
Đào Hải Trạch do dự một hồi và nói: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”
Chỗ ông có thứ để áp chế Đào Anh Thy sao! Ông đúng là không có nhiều kiên nhẫn mà! Đào Anh Thy trở về căn hộ của sau giờ làm việc trên đài truyền hình.
Vừa trở về, cô liền đặt chai rượu lên bàn cà phê, ngồi xếp chân trên tấm ván xốp, mở chai rượu ra, lấy cái vặn nút chai, vất vả lấy cái nút chai ra.
Mũi vừa ngửi thấy, thì hăng lên não. Cô lấy một chiếc ly và rót rượu vào Chiếc miệng nhỏ nhắn nhấm nháp ly rượu.
“A..” Rượu nặng đến mức khiến Đào Anh Thy lè cả lưỡi Càng đất càng khó nuốt Uống nước còn dễ uống hơn! Đào Anh Thy đố rượu vào bồn rửa tay, lấy ly đựng một ít nước máy đổ vào bình rượu.
Vừa thêm nước vào rượu, vừa lắc đầu thấy tiếc, lãng phí quát Trên đường trở về, Tư Hải Minh đang ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls-Royce cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hết trọn vẹn mánh khóe của Đào Anh Thy.
Rót rượu xong, được đóng lại nguyên xi ban đầu, rồi để sang một bên.
Chương 514: Rượu giả?
Đây không phải loại rượu cô mua cũng không phải của người bên đài truyền hình đưa cho cô mà là của Đào Hải Trạch đưa đến Tư Hải Minh trầm tư, rượu không phải cho Đào Anh Thy uống mà là tặng anh.
Tám giờ, Đào Anh Thy xông vào biệt thự.
Lúc này, vợ chồng Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm đang ngồi trước bàn trò chuyện vui vẻ Đào Anh Thy cầm chai rượu tức giận chạy vào, đặt mạnh xuống bàn: “Ông có ý gì hả? Muốn hại tôi thì ông trực tiếp nói là được”
“Sao vậy?” Đào Hải Trạch kinh ngạc hỏi: “Tư Hải Minh không thích chai rượu này tư?”
“Anh ấy uống rồi nhưng bảo thứ này là đồ giả”
“Rượu giả sao? Không thể nào! Ba phải tốn không ít tiền để có nó đấy, làm sao có thể là rượu giả được?” Đào Hải Trạch nhanh chóng phủ nhận.
“Ông lấy từ ai? Ông dựa vào đâu mà cảm thấy đối phương không lừa ông hả? Rượu ngon như vậy sẽ dễ dàng có được sao?” Đào Anh Thy chất vấn ông, Đào Hải Trạch không tin, ông rót rượu vào ly, nếm thử.
“Có phải giả hay không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Ba không nhận ra” Đào Hải Trạch nghỉ ngờ hỏi: “Có thật là Tư Hải Minh nói như vậy không?”
“Ông vẫn không tin sao, vậy ông mau lấy chai rượu đi kiểm tra thử xem đi” Khi Đào Hải Trạch nhận được chai rượu, ông †a cảm thấy rất vui. Là ông ta có người quen trên thành phố nhờ chút việc.
Ông ta nghĩ với quan hệ của ông ta và Tư Hải Minh trong mắt người ngoài nên đã chủ động nhờ người kia tìm giúp “rượu ngon” để tặng Tư Hải Minh. Để có nó, ông ta phải vận dụng mối quan hệ lớn, Vậy mà thứ ông ta nhận được lại là rượu giả!
“Vậy… Tư Hải Minh nói thế nào?”
“Còn nói thế nào nữa? Anh ta cực kì tức giận Nếu không nhờ tôi nói giúp thì ông cảm thấy anh †a sẽ cho ông tiếp tục ở lại thành phố này sao?”
Đào Anh Thy kích động nói, hơi thở gấp gáp: “Tôi hoàn toàn không biết ông làm chuyện này. Có ông cản trở thì dù tôi có lợi hại đến mấy cũng vô dụng” Nói xong, cô tức giận xoay người rời đi, trở về phòng ngủ của mình.
Đào Hải Trạch vẫn còn đang mơ màng, ông văn chưa hiểu tại sao rượu của mình lại là đồ giả.
Những người kia biết mối quan hệ giữa ông với Tư Hải Minh nhưng vẫn dám gửi rượu giả lừa ông ư? “Sơ Tâm từng nói với tôi việc này rồi, rằng con gái của ông chắc chắn sẽ không hoàn thành được chuyện này. Quả nhiên là vậy!” Xa Huệ Anh châm chọc nói.
Đào Sơ Tâm yên lặng uống trà, dường như mọi chuyện đều năm trong suy tính của cô ta.
“Tôi nghi ngờ là con gái của ông đang nói dối đấy” Xa Huệ Anh nói
“Ý của bà đây không phải rượu giả sao?” Đào Hải Trạch hỏi rồi lập tức phú nhận: “Nếu là rượu thật thì sao con bé lại nói là đồ giả, lời nói dối này rất dễ bị vạch trần”
“Ông mang tài xế cho Đào Anh Thy không phải để giám sát nhất cử nhất động của cô ta à? Bây giờ trực tiếp hỏi người lái xe không tốt hơn sao?” Xa Huệ Anh nói.
Đào Hải Trạch phản ứng lại. đúng rồi! Đào Hải Trạch cho tài xế đi theo Đào Anh Thy vì mục đích này cơ mà Không phải điều gì Đào Anh Thy nói gì ông cũng có thế tin.
Mau gọi tài xế đến đây.
“Ông Đào tìm tôi có chuyện gì a?” Người lái xe hỏi.
“Trời tối là anh đón Đào Anh Thy về đúng.
không? Đi nơi nào? Làm cái gì?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Là tôi đón cô chủ, lúc năm giờ đi đến đài truyền hình” Lái xe đáp.
“Sau đó thì sao?” Xa Huệ Anh hỏi.
“Sau đó thì… Đi đến Minh Uyển” –
Người tài xế lại kể tiếp: “Vốn tôi nghĩ cô Thy sẽ nghỉ tại đây nhưng không ngờ khoảng hơn bảy giờ, cô ấy nổi giận đi ra, nói muốn về nhà. Không biết có phải cãi nhau với cậu Minh không? Tôi không hỏi mà trực tiếp mang cô chủ trở về.”
Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm không ngờ Đào Anh Thy không nói dối, cô thật sự đi Minh Uyển.
Nói cách khác, chuyện Đào Anh Thy nói về rượu giả này là thật.
Đứng trên hành lang, Đào Anh Thy nhìn một nhà ba người và người lái xe đang hỏi chuyện ở dưới nhà.
Chương 515: Rốt cuộc USB ở đâu?
Đào Anh Thy cười khẩy, muốn moi tin từ tài xế tư? Thông cảm nhé, tôi đã mua chuộc tài xế rồi Ngay từ khi Đào Hải Trạch sắp đặt tài xế là cô đã biết chẳng tốt đẹp gì ngoài ý định giám sát cô nhưng không ngờ cô đã dụ tài xế đứng về phía mình Hiện tại, vụ việc rượu giả đã làm Tư Hải Minh tức giận vô cùng, để ông ta nghĩ cách vậy.
Vừa hay có thể kéo dài thời gian cho cô tìm USB.
Thiệt tình, Đào Hải Trạch có thể để nó ở đâu được nhỉ? Suy đi nghĩ lại, trong nhà thực sự không có nơi nào thuộc về không gian riêng tư của Đào Hải Trạch cơ mà nhỉ?
Nhất là sau khi ông ta bị bắt quả tang ngoại tình thì Xa Huệ Anh càng canh chừng chặt chế hơn.
Chỉ còn ở công ty thôi? Không lẽ cô phải đến công ty để tìm.
Tiếng gõ cửa vang lên, không cần hỏi Đào Anh Thy cũng biết là ai.
Cô bước tới mở cửa, nép mình sau cánh cửa, mặt nhăn nhó: “Chuyện gì thế?” “Ba không ngờ rượu đấy lại là giả, hỏng hết cả kế hoạch” Đào Hải Trạch vô cùng tiếc nuối.
“Loại rượu tốt như thế có giả cũng là bình thường, không trách ông được. Nhưng vì rượu giả của ông mà giờ cả biệt thử Minh Uyển đang phải chịu áp lực. Ông phải biết rằng, Tư Hải Minh không tùy tiện ăn uống đồ người ngoài đem tặng, dù gì thì anh ta đáng giá như thế nên không thể không đề phòng người khác được, đúng không nào?”
“Phải phải phải! Chuyện là như thế đấy” Đào Hải Trạch tán đồng.
“Nếu như vì chai rượu giả của ông mà khiến cho sức khỏe của Tư Hải Minh có vấn đề thì cả nhà chúng ta sẽ xui xẻo lây!”
Đào Anh Thy không hề hù dọa ông ta: “Một khi Tư Hải Minh nổi cơn điên lên thì cả nhà này đừng hòng thoát” Đào Hải Trạch sợ hãi, ông ta không mảy may nghỉ ngờ lời của Đào Anh Thy.
Trước đó, hễ ông ta lên thành phố là Tư Hải Minh lại tặng quà hậu hĩnh.
Cả đời ông ta chẳng thế nào quên Chính mình đã trải nghiệm sự tàn bạo của Tư Hải Minh.
“Thế bây giờ phải làm thế nào?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Tự ông làm hỏng chuyện cơ mà” “Không được, con phải làm thế nào để Tư Hải Minh giao mảnh đất đó cho ba càng nhanh càng tốt. Không thì không kịp mất.
“Nói đưa là đưa, ông tưởng dễ như mời người ta bữa cơm vậy à?” Đào Anh Thy đáp.
“Nếu mà dễ như thế thật thì ba tìm con làm gì?” Đào Hải Trạch bắt đầu thay đổi thái độ, không nhịn được giở giọng đe dọa. “Con không làm được thì nói thẳng, ba cũng sẽ không ép.”
Sẽ không ép tức là đang ép.
Đâu có chuyện Đào Anh Thy không hiểu ý? Cô bước chân trước thì chân sau Đào Hải Trạch sẽ công khai đoạn phim với tất cả mọi người ngay.
Nên đành phải nhẫn nhịn: “Ông vội cái gì? Có thế nào cũng phải đợi vài ngày cho anh ta nguôi giận đã thì mới nhắc được chứ? Giờ mà tôi nhắc đến chuyện đó chẳng phải là đưa mình vào tầm ngắm sao?”
Đào Hải Trạch nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới nói : “Anh Thy, chắc con là kiểu mẫu mà cậu †a thích đấy, nên mới yêu chiều con thế, chỉ cần con phục vụ cậu ta tốt thì chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao? Đôi khi đàn ông cũng cần được dỗ dành đấy”
Đào Anh Thy thấy ghê tởm với suy nghĩ của ông ta, bởi cô sực nhớ ra hành vi bẩn thỉu của Đào Hải Trạch trong phòng sách ngày hôm đó.
Giờ lại đưa ra cho cô ý tưởng này.
Không bàn đến việc có hiệu quả hay không, tóm lại cô sẽ không làm vậy vì Đào Hải Trạch.
Đào Anh Thy liếc thấy một người phụ nữ xuất hiện cách đó không xa, cô nhếch môi cười: “Hay là thế này, ông bảo Đào Sơ Tâm làm vậy đi, đàn ông thích cảm giác mới lạ mà? Không thì ông đã chẳng ra ngoài tìm, chẳng phải vì trong nhà cũ mèm rồi à? Lần sau có tìm thì đừng để ai đó nhà này biết được, phải giấu cho kĩ vào.”
Xa Huệ Anh đứng cách đó không xa nghe thấy, cau mặt tức giận.
“Đừng nói mấy chuyện không đâu. Sơ Tâm không có lòng dạ đó, con đi là thích hợp nhất, vả lại con đã đẻ cho Tư Hải Minh sáu đứa con rồi, chẳng có gì phải sợ cải” Đào Anh Thy cười hờ hững bải cứ đợi đi!” hế thì ông Nói xong cô dập cửa lại.
Những lời Đào Hải Trạch định nói mắc kẹt trong cổ họng.
Quay đầu lại thì thấy Xa Huê Anh đột ngột xuất hiện trước mặt, Đào Hải Trạch bỗng thấy chướng mắt.
Chương 516: Muốn gặp mẹ cơ
Chẳng có ai thích bị theo dõi từng giờ từng phút như vậy cả.
Nhưng ngoài mặt ông ta chỉ có thế nở nụ cười dịu dàng: “Sao lại tới đây? Tôi nói chuyện với Anh Thy”
“Đào Hải Trạch, không phải ông lại lén lút bồ bịch với con nào sau lưng tôi đấy chứ?” Xa Huệ Anh sinh nghỉ.
“Làm gì có chuyện đó? Trước đây là tại tôi nhất thời bốc đồng, giờ tôi đã biết ăn năn hối lõi rồi!’
Đào Hải TRạch chau mày, chẳng người đàn ông nào thích vợ mình nhắc lại chuyện cũ cả “Thế tại sao Anh Thy nó nói thế? Có phải là cặp bồ còn nhờ con gái che giấu cho không? Ông nói đi, nói xem nào!”
“Bà xã, tôi không có thật mà..” Cách một cánh cửa, Đào Anh Thy nghe tiếng Xa Huệ Anh tra hỏi và sự bất lực bấm bụng chịu đựng của Đào Hải Trạch.
Cứ để cho nhà họ loạn lên đi! Dọc lối đi xanh mướt của trường học, vừa trông thấy xe ô tô là sáu đứa nhỏ bụ bãm đã lập tức trèo lên.
Bảo Nam lên đầu tiên, vừa lên xe đã nháo nhác nhìn quanh tìm người.
“Mẹ lại không đến ạ?” Bảo Nam hậm hực giậm chân, bắt đầu nhõng nhẽo.
“Mẹ ơi..” Năm đứa nhỏ xụ mặt ra thất vọng Vệ sĩ đóng cửa xe lại, trở về ghế lái phụ, ngoái đầu an ủi: “Lát nữa thôi ngài Hải Minh sẽ về” “Không… không, muốn mẹ cơ!” Bảo Nam gào lên.
Muốn tìm mẹ cơ!” Bảo Long nhoài lên lưng ghế, thân hình mũm mĩm định trèo lên phía trước thì vệ sĩ giơ tay chặn lại.
“Mẹ đang đi làm ạ?” Bảo Vỹ hỏi Vệ sĩ nói: “Đúng rồi, đang đi làm” “Mẹ đi làm không có thời gian, tụi cháu có thể đến tìm mẹ” Bảo Hân nói.
“Chú xin lỗi nhé, chú không quyết định được chuyện này” Vệ sĩ nói Làm sao anh ta dám tự ý đưa chúng đến đài truyền hình, nếu Tư Hải Minh mà biết thì không xong đâu “Để cháu quyết định!” Bảo Nam hăng hái.
Vệ sĩ ngắm nghĩ, cháu quyết định cũng vô ích thôi! Vệ sĩ sợ chúng quấy quá gây ra chuyện gì phía sau xe bèn gọi thêm một vệ sĩ khác ở xe phía sau lên ngồi cùng, Sáu đứa trẻ không gặp được mẹ, quấy khóc ở dấy ghế sau, đã quấy nhiễu nhưng vô ích, đành tức tối ôm lấy cửa kính không nói gì.
Sau khi về đến nhà, Bảo Nam chạy đến trước mặt quản gia Bào Điển: “Ba cháu đâu? Cháu.
muốn tìm bai” “Cậu Hải Minh vân chưa về, đợi thêm một lúc nữa được nhé?” Bào Điển hỏi.
Bảo Vỹ chạy theo, nói: “Bác Điển, chúng cháu muốn đi tìm mẹ!” Bào Điển ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nào, đưa các cháu đi gặp mẹ”
Thế là Bào Điển bật tỉ vi trong phòng khách lên, mở chương trình “Trò chuyện cùng bé” mà Đào Anh Thy dẫn lên “Không phải mẹ này! Không phải mẹ này! Cháu không cần mẹ này!” Bản Nam giậm chân tức tối Năm đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng.
Bào Điển không biết xoay sở thế nào.
Đúng thết Mỗi lân đám trẻ quấy khóc đều dỗ dành chúng bảng cách này.
Ban đầu còn đỗ dành được, nhưng còn nhỏ không có nghĩ là chúng không biết gì. Bây giờ đã không dỗ được nữa rồi.
Bào Điển dịu giọng nói: “Thế này nhé, đợi cậu Hải Minh về rồi sẽ hỏi được không nào? Các cháu nhìn mẹ trong tỉ vi kìa, có phải là đang ở ngay trước mặt đấy không? Có phải mẹ đang làm việc không?
Có đến tìm mẹ thì mẹ cũng đang bận, không chơi được gì đâu” Bảo Vỹ rưng rưng nước mắt: “Thế… khi nào mẹ mới về ạ?”
“Mẹ ơi.” Bảo My phụng phịu, nước mắt chực trào ra.
Bảo An hụt hãng cúi đầu ủ rũ “Mẹ đang làm việc, xong việc là mẹ về với các cháu ngay” Bào Điển nói “Bịp bợm! Bịp bợm! Bịp bợm!” Bảo Nam phát cáu.
Bào Điển cảm “Không lừa các cháu đâu mà thấy dùng lí do này quá nhiều lần đến bản thân ông ta cũng thấy khó tin, đang định nói gì đó thì ngoảnh đầu lại nhìn đã thấy Bảo An chạy ra ngoài.
“Cậu Bảo An, cậu đi đâu đấy?” Bào Điển cuống quýt chạy theo.
Chân Bảo An ngắn tũn, trông xa như một cục bột mũm mĩm, nhưng cậu bé ôm trong lòng một quyết tâm lớn, đôi chân ngắn chạy thẳng một mạch về phía cánh cổng sắt.
Chương 517:
Năm đứa trẻ phía sau cũng chạy theo, Bào ‘Điển không sao ngăn lại được, làm ông ta bận tối mắt tối mũi: “Sao các cháu cũng ra đây thế? Mau bế các cô các cậu ấy vào nhà nhanh!” Năm đứa trẻ bị từng người giúp việc ôm lấy, đi vào trong.
“Thả cháu ra! Thả cháu ra! Cháu phải đi tìm Bảo An!”
Bảo Nam và Bảo Long vùng vấy trong vòng tay người giúp việc Bào Điển chạy theo sau Bảo An, dịu dàng dỗ dành: “Cậu Bảo An, chúng ta về nhà nhé, được không?”
Tuy nhỏ nhất trong sáu đứa trẻ và bình thường cũng rất ngoan ngoãn ít nói, gần như: không mở miệng mấy, nhưng cậu chủ Bảo An có suy nghĩ và ý kiến của riêng mình, muốn làm gì là vùi đầu vào làm cái đó, rất đáng yêu.
Bào Điển muốn bế cậu bé về nhưng cũng không nỡ.
Nên cứ đi theo cậu.
Cho đến khi tới trước cánh cổng sắt, Bảo An nhìn ra bên ngoài qua những song cửa, lòng nặng tru tâm tư.
Bào Điển thở dài, ông ta cũng mong sao lát nữa có thể thấy cô Đào Anh Thy và cậu Hải Minh cùng trở về chứ! Đang nghĩ ngợi thì năm đứa trẻ phía sau chạy tới.
Bào Điển ngơ ngác.
Những người giúp việc chạy theo lúng túng: “Bác quản gia, các cô cậu ấy tủi thân nhìn chúng tôi, chúng tôi không đành lòng, thế là Bào Điển có thể hiểu được, thường ngày ông ta cũng vậy. Ai có thể chống lại được những đứa bé đáng yêu thế này cơ chứ? Bảo Nam trèo lên cửa, Bảo Long chạy tới giúp, Bảo An cũng chạy qua chung tay.
Bảo My, Bảo Hân và Bảo Vỹ đều đồng loạt chạy tới giúp Bảo Nam trèo lên.
Nhưng làm sao mà trèo lên nổi? Bào Điển nhìn mà sốt ruột, không dám mở cửa cho chúng.
Bảo Nam giẫm hụt chân, trượt xuống, kéo theo cả năm đứa nhỏ ngã lăn ra đất.
Sáu cục bột mũm mĩm ngổn ngang trên đất “Có sao không?” Bào Điển kéo chúng dậy.
Lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ, là chiếc xe Rolls Royce, cánh cổng sắt chầm chậm mở ra.
Bào Điển kéo sáu đứa nhỏ sang bên cạnh.
Mắt sáu anh em sáng lấp lánh nhìn chiếc xe, như thể trông thấy mẹ ngồi trong xe.
Xe dừng lại, Tư Hải Minh bước xuống, đứng trên cao nhìn sáu đứa nhóc nhà mình.
“Ồn ào gì thế?” Tư Hải Minh không tức giận những rất uy nghiêm.
Bào Điển chưa kịp lên tiếng thì Bảo Nam đã hậm hực nói: “Con muốn đi tìm mẹ!” “Đã bảo không được phép đi tồi cơ mà?” Tư Hải Minh nghiêm giọng.
“Con muốn đi cơ, muốn đi cơ!” Bảo Nam ăn vạ “Con ngứa đòn có phải không?”
Mặt Tư Hải Minh nghiêm lại Bảo Nam bước tới, hai nắm tay mũm mĩm đấm vào chân Tư Hải Minh: “Ba ngốc! Ba xấu xa! Con không yêu ba nữa! Con muốn mẹ cơ.Ghét ba lắm!”
Bào Điển tròn mắt, nhìn mà thấp thim, sao lại vung cả nắm đấm lên thế này? Ông ta rụt rè quan sát sắc mặt của cậu Hải Minh, dù gì cũng chưa ai cho dù là trẻ dám vô lễ với cậu Hải Minh như con.
Con trai ruột của mình thì chắc cũng ăn đòn thôi! Thật sự lo cho Bảo Nam.
Tư Hải Minh nhấc Bảo Nam lên, kẹp vào trong lòng, Bảo Nam vẫn ăn vạ, đôi tay đôi chân ngắn tũn đang giấy giụa: “Con muốn mẹ cơ! Con muốn mẹ cơ”
Tư Hải Minh không bận tâm, nhìn năm đứa con đáng thương còn lại nước mắt rưng rưng, nét mặt nghiêm nghị của anh giãn ra, trái tìm sắt đá cũng như mềm lại: ‘Ăn cơm xong có thể gọi điện thoại cho mẹ”
Mắt năm đứa trẻ sáng rỡ, ngay đến Bảo Nam đang trong vòng tay anh cũng thôi quẫy đạp, chớp chớp đôi mắt to.
“Không ăn vạ nữa à?” Tư Hải Minh hỏi “Con… con không có sai..” Nước mũi Bảo Nam sụt sùi, cậu bé còn dụi cả nước mũi vào tay áo bộ vest đắt giá của Tư Hải Minh.
Ăn tối xong, Đào Anh Thy không trở về phòng mà đi lòng vòng khắp biệt thự.
Ở trong phòng bức bối, ra phòng khách thì không muốn nhìn thấy họ, không thì lại phải nghĩ cách để đối phó, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi.
Đang tận hưởng phong cảnh phía xa thì điện thoại của cô reo chuông, là cuộc gọi video call Ai thế nhỉ? Đào Anh Thy lấy điện thoại ra, khi thấy người gọi là Tư Hải Minh thì ngẩn người.
Chương 518: Cô nhớ các con
Sao hôm nay Tư Hải Minh lại muốn gọi video với cô? Từ trước đến nay, anh chỉ gọi điện bình thường mà thôi.
Đào Anh Thy chần chừ nhấn nút mở, màn hình mở lên là gương mặt không giận mà uy của Tư Hải Minh. Nhưng hình như có vẻ gì đó kì lạ “Tư Hải Minh là anh ư? Đào Anh Thy nghi ngờ hỏi.
Sau đó nghe giọng nói uy hiếp của Tư Hải Minh: “Nhìn điện thoại đi” Không gian thay đổi, trong màn hình là sáu cái đầu nhỏ. Tất nhiên, Đào Anh Thy cũng nhìn thấy chúng.
Đào Anh Thy trông thấy sáu đứa con đã lâu không gặp, sóng mũi cô cay cay, mắt phiếm hồng.
Cô còn chưa mở miệng đã nghe sáu tên nhóc chen chúc nhau gọi cô.
“Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Làm sao các con..” Giọng Đào Anh Thy trở nên khàn khàn, mắt long lanh nước mắt.
Đây là điện thoại của Tư Hải Minh, chứng tỏ Tư Hải Minh cho phép sáu đứa nhỏ gọi video với cô.
Không cần gặp mặt ở Minh Uyển, gặp nhau như thế này có lẽ là sự thỏa hiệp lớn nhất của anh chăng? Cô không biết vì sao Tư Hải Minh lại đồng ý gọi video, có lẽ lương tâm bộc phát sao? “Mẹ ơi! Nhìn thấy mẹ rồi này!” Bảo Nam cầm điện thoại dí vào mặt.
“Mẹ ơi! Sao mẹ không đến?” Bảo Vỹ khóc lóc.
hỏi “Mẹ không tới..” Bảo Long khóc “Mẹ ơi! Đến đi..” Bão My khóc lớn “Mẹ ơi! Mẹ muốn đi làm, con có thể đi với mẹ không?” Bảo Hân khóc đến nối mặt đỏ bừng.
“Mẹ ơi! Con muốn mẹ..” Bảo An khóc thật thương tâm, nước mắt lăn dài.
“Mẹ..” Đào Anh Thy nghẹn ngào nói, suýt nữa cô đã khóc nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô hít thật sâu rồi mới nói: “Mẹ xin lỗi, gần đây mẹ quá bận nên không thể đến thăm các con. Nhưng rất nhanh thôi, mẹ sẽ trở về, chịu không nào?”
“Mẹ ơi, không sao đâu, con có thể đi thăm mẹ!” Bảo Vỹ nói.
“Con có thể đi nữa!” Bảo Hân lên tiếng.
“Mẹ ơi, con lớn nhất, để con dẫn các em đi!” Bảo Nam lớn tiếng nói Nước mắt đong đầy hốc mắt, Đào Anh Thy vừa muốn cười thì giọt nước mắt chảy xuống.
Bọn nhỏ hiếu chuyện như vậy mà bản thân mình lại quá vô dụng. Cô hoàn toàn không xứng.
làm mẹ.
Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy trong màn hình điện thoại, thấy cô gạt lệ, cố cười đùa nói chuyện cùng bọn trẻ. Mắt anh càng sâu thẩm.
“Các con phải nghe lời, ở nhà nghe lời ba, ở trường nghe lời thầy cô, có biết không?” Ngoài việc dặn dò như thế thì Đào Anh Thy không biết nên nói gì, không được sự cho phép của Tư Hải Minh, cô không thế gặp con.
Đã không thể gặp thì mọi lời hứa hẹn chỉ là suông miệng.
“Mẹ ơi..” Sáu đứa nhỏ khóc trong video, niềm khát vọng gặp mẹ hóa thành từng giọt nước mắt lăn dài.
Đào Anh Thy ôm điện thoại vào ngực, cô không thể kiềm chế mà òa khóc. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô nhớ con, cô muốn gặp con.
Tư Hải Minh à, tìm anh bằng đá sao? Vì sao.
phải đối xử với tôi như vậy? Xem như là trừng phạt tôi thì bọn nhỏ cũng vô tội mà.
“Anh Thy, con ở nơi này làm gì thế?” Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh bước đến hỏi.
Đào Anh Thy quay lưng, tắt máy, cô lau nước mắt nói: “Không có gì?”
“Không có gì ư? Rõ ràng vừa nấy cô khóc rất thương tâm mà? Sao thế?” Xa Huệ Anh tò mò muốn biết là chuyện gì.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện gì thì nói với ba, không chừng ba có thể giúp con.” Đào Hải Trạch nói “Không có, chỉ là tôi nghĩ đến những chuyện buồn trước kia thôi. Quá đau lòng nên khóc.
Không liên quan đến hai người” Đào Anh Thy quay người bước đi.
Chương 519: Không thể chịu được nữa
Cô bị Xa Huệ Anh ngăn lại: “Làm gì đi vội vã thế?”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà có việc gí”
“Đào Anh Thy à, cô nhìn cô xem, đều là người một nhà mà sao cô lại lạnh nhạt như vậy? Nhìn thấy chúng tôi liền quay người đi, người không quen còn nghĩ giữa chúng ta có thù oán gì nữa đó” Giọng nói của Xa Huệ Anh đầy quái gỡ vang lên.
“Không thù oán nhưng cũng không thân thiết” Đào Anh Thy đáp.
Xa Huệ Anh nghiến răng, bà ta cao ngạo nhìn Tất nhiên, chủ nhân chân chính cả ngôi nhà này chính là Xa Huệ Anh, còn Đào Hải Trạch chỉ là thứ ăn bám.
Nói chỉ đến Đào Anh Thy.
Giá trị duy nhất của cô chính là khu Tây Nam kia.
“Không thân quen thì có thể bồi đắp tình cảm mà. Con nói đúng không? Xa Huệ Anh nhìn điện thoại trên tay cô và hỏi: “Con vừa mới nói chuyện với ai vậy?”
“Bà dám quản tôi à?“ “Dì đoán là điện thoại của Tư Hải Minh đúng.
không? Hai người chia tay sao?” Đào Hải Trạch nhạy cảm nhìn Đào Anh Thy, ông hỏi: “Cậu ta tìm con ư?” “Là anh ta mà cũng không phải là anh ta” Đào Anh Thy trả lời “Chúng ta không hiểu ý của con” Xa Huệ Anh trào phúng nói.
“Là con của tôi nhờ Tư Hải Minh gọi video cho tôi, tôi nhìn thấy con liền nhớ đến dì Hà. Trong lòng cảm thấy khó chịu nên khóc. Có vấn đề gì 3?” Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch.
Đào Hải Trạch có tật giật mình, vội nói: “Thì ra là vậy. Sinh thời, dì Hà luôn chăm sóc cho sáu đứa bé, chúng nó nhớ bà ấy là điều bình thường”
“Coi như là vậy nhưng dì hơi tò mò là vì sao con cứ ở nơi này mà Tư Hải Minh không đến tìm con” Xa Huệ Anh hỏi: “Hay là thế này đi, con nói với Tư Hải Minh rằng chúng ta muốn mời cậu ta đến làm khách. Con thấy thế nào?”
Đào Anh Thy nhìn Xa Huệ Anh, trong lòng bà ta mưu toan điều gì chẳng lẽ cô còn không hiểu “Ngay cả điều này, một yêu cầu nhỏ mà cậu ta cũng không chịu sao?” Xa Huệ Anh lại hỏi.
Đào Anh Thy không chút hoang mang trả lời: “Tôi không muốn anh ta tới đây” “Vi sao chứ?” Xa Huệ Anh không hiểu.
“Đến nơi tồi tàn này, tôi sợ oan ức cho anh ta” ‘Đào Anh Thy cười lạnh, cô nói xong liền rời đi Sắc mặt của Xa Huệ Anh xanh lòe: “Ông có nghe nó nói gì không? Tôi là vợ ông, tốt xấu gì cũng là mẹ kế, là trưởng bối! Đúng là cái đồ có cha sinh không có mẹ dạy!”
“Bà nhỏ tiếng một chút.” Đào Hải Trạch thấp.
giọng nói Xa Huệ Anh không muốn nói chuyện, bà ta chính là cố tình để Đào Anh Thy nghe thấy.
Cũng chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi, có gì tốt lành chứ! Đào Anh Thy dừng bước, cô đứng đó, từng chữ mà Xa Huệ Anh nói cô đều nghe không sót một từ.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, quay người đi đến trước mặt Xa Huệ Anh.
“Thế nào? Cô còn việc…” Xa Huệ Anh còn chưa nói xong Đào Anh Thy giơ tay, tát Xa Huệ Anh một bạt tay thật mạnh, không chút lưu tình.
“AI” Xa Huệ Anh bị tát đến nỗi đầu ong lên.
Bà †a ôm má, không dám tin nhìn Đào Anh Thy: “Mày dám đánh tao? Mày lại dám đánh tao ư?” Đào Hải Trạch ngớ người, ông không nghĩ Đào Anh Thy sẽ trực tiếp ra tay đánh người, nhất thời không phản ứng kịp Đào Anh Thy bình tĩnh nhìn bà ta, sống lưng thẳng tắp đáp trả: “Đúng là tôi không có mẹ dạy, nhưng tôi tự tin bản thân là một cô gái tốt. Cho nên đừng mắng chửi nhầm người như thế, hiểu chưa? Tôi cũng chẳng quan tâm bà là ai, có phải trưởng bối của tôi hay không!” Nói xong, cô xoay người rời đi.
“Mày mày mày!” Xa Huệ Anh chỉ vào bóng lưng của Đào Anh Thy, cả người giận run lên.
“Thật không ra gì!” Đào Hải Trạch an ủi Xa Huệ Anh: “Bà chờ ở đây đi. Để tôi đi dạy dỗ con bé” Sau đó, ông ta đuổi theo Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không trở về mà đi bằng một con đường khác. Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, không cần quay đầu nhìn cô cũng biết là ai.
Đào Hải Trạch đuổi kịp cô: “Anh Thy à, con có biết mình quá đáng lắm không? Bà ấy tốt xấu gì cũng là trưởng bối của con mài Con có tức giận cũng phải biết kiềm chế bản thân”
Chương 520: Mẹ ruột của con là ai?
Đào Anh Thy không hề có chút hối hận nào, cô nhìn ông ta: “Như vậy đã là rất kiềm chế rồi”
*Con..” Đào Hải Trạch cứng họng, “Hơn nữa, cái tát này không phải chỉ vì bản thân tôi đâu, mà còn vì ông nữa”
“Vì ba sao?”
*Ở rể chắc hẳn không dễ chút nào đúng không? Suốt ngày bị vợ mình quản thúc, lúc nào cũng bị nhìn chăm chằm như tội phạm, thậm chí đến một cơ hội để thở dốc cũng không có. Đối với ba, bà ta không phải làm loạn thì là đánh mắng, lần này coi như con xả giận cho ba thôi! Đào Hải Trạch như bị người ta đâm vào chỗ đau lòng, ông ta đẩy gọng mắt kính lên, qua tròng kính có thể thấy được ánh mắt hung tàn vốn có của ông ta.
Đào Anh Thy xoay người, nhìn thẳng vào mắt ông: “Lẽ nào cả đời này ba muốn bị Xa Huệ Anh đè đầu cưỡi cố suốt sao? Cũng đúng, khu Tây Nam có tiền đồ mà, con đường phía trước rộng mở, ba không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.
Nhưng tại sao cứ phải là mảnh đất kia mới được chứ, không tiếc phải uy hiếp con gái mình, bằng mọi giá phải lấy cho bằng được, còn không phải vì nghẹn uất muốn vùng lên à.
Ba, nói cho cùng chúng ta mới là người một nhà. Ba thật sự cho rằng Đào Hải Hùng và Đào Sơ Tâm sẽ đối đãi với ba như một người ba à?
Một người ngoài cuộc như con nhìn vào cũng có thể thấy rõ ràng không có khả năng đó! Ba muốn cái gì cứ nói với con là được, lẽ nào uy quyền của Tư Hải Minh đứng sau con còn không bằng Xa Huệ Anh sao hả?
Con biết, ngay từ đầu là do con kiên quyết không muốn gặp ba, con hận ba. Nhưng bây giờ nhìn cuộc sống của ba không được viên mãn, tất nhiên là con cảm thấy không thể buông bỏ rồi.
Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, đều có một mặt bất đắc dĩ không thể nói ra, điều này con có thể hiểu được.”
Vẻ mặt Đào Hải Trạch vô cùng bi ai, ông nhìn về phía xa xăm: “Con nói không sai, tái hôn với Xa Huệ Anh, một thiên kim tiếu thư nhà giàu, trong mắt người khác ba chỉ là một thằng con rể hám tiền nhà họ, bị biết bao nhiêu người chế giễu, cười nhạo.
Để được nhà họ Xa tin tưởng, tín nhiệm, hẳn cũng chỉ có mình ba biết được bản thân đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức! Vốn dĩ, sau này gặp lại con, ba muốn nhờ con giúp đỡ nhưng con từ chối, vậy nên ba chỉ có thể tìm đến dì Hà của con, cái chết của bà ấy chỉ là ngoài ý muốn nhưng ba vẫn cảm thấy rất hối hận, nếu như ba biết bà ấy sẽ chết, chắc chắn ba sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như vậy, ba thật sự thương bà ấy. ”
Đào Anh Thy chịu đựng sự khó chịu của bản thân đối với ông ấy, cô nói: “Nếu như con không hiểu ba, vậy không cần phải nói tâm tư trong lòng ra nữa. Tư Hải Minh bên kia chắc chẩn sẽ giúp ba.
Sao ba không nghĩ một chút xem nếu như không có con thì ba có thế đặt chân ở thành phố này sao?”
“Cái này ba vẫn luôn rất rõ ràng, biết rõ nhất định con đã giúp một tay” “Sau này có một công ty ở thủ đô rồi, ba không cần cứ phải đến dỗ dành Xa Huệ Anh khắp nơi làm gì, con nhìn còn cảm thấy khó chịu giùm ba nữa.
Nhìn ba không giống chồng Xa Huệ Anh đâu, hai người cũng không giống người một nhà chút nào cả. Giống như ba ăn nhờ ở đậu nhà bà ta.
Đào Hải Trạch bị con gái nói như thế, làm sao có thể không khó chịu được chứ, ông nói: “Để con thấy chuyện cười của ba rồi”
*Con không cười ba, con chỉ muốn giúp ba thôi”
“Anh Thy à, con hiểu ba hay thiên vị ba cũng được. Như con đã nói đó, hai ta mới thật sự là cha con, là người một nhà Đào Anh Thy thấy ông nói xong hết mới chuyển chủ đề sang thứ cô mà quan tâm: “Nếu con đã giúp ba như vậy, có phải ba cũng nên giúp lại con chút không?”
“Con cần ba giúp sao? Con nói đi, nhất định ba sẽ giúp con”
“Vậy mẹ ruột của con là aï?”
Ánh mắt sắc bén của Đào Anh Thy nhìn thẳng vào ông, Đào Hải Trạch không ngờ cô lại hỏi chuyện này, ông nói: “Thật ra mẹ con vẫn còn sống, chỉ là sau khi sinh ra con thì bà ấy đã đi theo gã đàn ông giàu có sang nước ngoài sống rồi. Cho nên ban đầu ba hận bà ta, đem mọi thù hận đó phát tiết lên người con.
Bây giờ ngẫm lại, nếu như không phải bà ấy phản bội ba, chắc hẳn ba sẽ không tệ bạc với con đến thế nhỉ? Là một người đàn ông, bị vợ mình phản bội đi ngoại tình, đúng là chuyện không thể nào chấp nhận được mà.
Đào Anh Thy kích động hỏi ông: “Ba có ảnh của bà ấy không? Con định đi tra một chút tin tức, con muốn hỏi bà ấy vì sao lại bỏ con, không quan tâm đến con, ngay cả một cú điện thoại cũng không có!”
“Anh Thy, ba xin đau lòng nên đã đốt hết mọi thứ có liên quan đến … trước đây ba vô cùng bà ấy, ngay cả ảnh của bà ba cũng đốt sạch. Con không cần phải tìm, không cần phải hỏi bà ấy, một người phụ nữ như vậy sao có thể đáng để con phải bỏ bao nhiêu công sức ra đâu chứ” Đào Hải Trạch đáp lời cô.