Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-305
Chương 301: Cùng anh ngắm bình minh
Cập nhật chương mới nhất tại vietwriter.net
Sau khi đỡ Đào Anh Thy ngôi vào ghế lái phụ, Tư Viễn Hằng không đứng dậy mà vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, anh ta áp sát lại gần nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Anh đẹp trai, anh muốn đưa em về sao?” Đào Anh Thy cười ngây ngốc.
"Có chứ."
Cô nhìn Tư Viễn Hằng bằng ánh mắt mơ màng mông lung, trong lòng đầy muộn phiền khó chịu, đôi mắt đã rưng rung nước: "Tư Viên Hằng, sau này anh sẽ biết em là người như thế nào..."
Tư Viễn Hằng nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm, giống như hai hố đen sâu không thấy đáy, mang theo chút sóng gợn lăn tăn: "Em từng nói rằng, ngoại trừ bà nội ra thì anh chính là người quan trọng nhất, hiện giờ vẫn vậy chứ?”
"Đương nhiên..." Đào Anh Thy uống nhiều rượu tới mức đầu óc đã không còn tỉnh táo, cô lập tức nói ra hết những suy nghĩ từ tận đáy long mình.
Thế nhưng, lời nói ra giống như bát nước đổ đi, không thể thu lại được. Như vậy là đủ rồi" Tư Viễn Hằng củi đầu, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi xinh xắn của Đào Anh Thy: "Ngủ một lát đi, khi nào tới nơi anh sẽ gọi em.” Sau đó anh giúp cô thắt dây an toàn rồi đúng dậy đi Vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí ghế lái.
Ánh mắt Đào Anh Thy mơ màng ngắn ngơ như không biết đã xảy ra chuyện gì, trên chóp mũi vẫn còn vương lại hơi nóng khi bị anh ta hôn, một lúc lâu sau vẫn chưa tan hết.
Chiếc xe ô tô chạy vững vàng trên đường cao tốc, đầu cô nghẹo sang một bên, không hề cảm giác được sự rung lắc. Cô đang thầm nghĩ trong đầu, không biết tại sao Tư Viễn Hằng lại không hỏi ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng thuê đó?
Anh ta lựa chọn đè nén trong lòng sao?
Anh ta không hỏi, Đào Anh Thy đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói. Chẳng bao lâu sau, tác dụng của rượu đã khiến cô ngủ thiếp đi. Tư Viễn Hằng không đưa cô về nhà mà đưa cô rời khỏi thành phố, đi lên một con đường núi. Con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, chiếc xe chạy quanh co uốn lượn một hồi rồi đi thẳng tới đỉnh núi.
Tư Viễn Hằng mở cửa số trời của xe, ánh đêm ở núi rừng yên bình hơn trong thành phố rất nhiều, xua tan đi mọi muộn phiền âu lo nơi phố thị. Anh ta quay đầu nhin Đào Anh Thy đang ngủ say sưa, vẻ mặt không chút phòng bị. Cô vẫn giống như trước đây. Tư Viễn Hằng vẫn luôn nghĩ đến như khi ấy anh ta không màng tới tính mạng của cô và kiên quyết ở bên cô, liệt bây giờ có xây ra chuyện như thế này không?
Không, anh ta không làm được.
Đào Anh Thy không có lỗi, người có lỗi là Tư Hải Minh. Anh ta chỉ hận biết thân mình không thể bảo vệ dược cô. TưHải Minh, người đàn ông này đúng là đáng chết!
Đào Anh Thy đang ngủ say thì cảm thây như có ngưrời đang gãi cổ, cảm giác cứ nghi tê tê giống như có một sợi lông vũ lướt qua cô cô. cô giơ tay vô một cái, nhung lát sau lông v lại lướt qua.
Cô ngái ngủ, mắt lim dim quay mặt sang thì nhìn thấy Tư Viên Hằng dang dùng ngón tay vuốt ve cổ mình. Cô vội rụt cổ về sau, sat-khi ngủ một giấe; lúc này cô cũng đã tỉnh rượu: “Anh là gì vậy? Vẫn chưn về tới nhà sao?"
"Nhìn phía trước đi”
“Gì cơ.." Đào Anh Thy nhìn về phía trước, bầu trời như gần kề ngay trước mặt, những màng mây
trời màu hồng phấn đan xen với màu đỏ rực, mặt trời còn chưa lên cao nhưng ánh sáng đã bắt đầu le lói, những tia sáng đẹp đẽ khiến người ta không thể rời mắt: “Đây là...bình minh sao?"
Hiện tại Đào Anh Thy mới phát hiện, Tư Viễn Hằng không hề đưa cô về nhà, mà là tới đỉnh núi.
Anh ta đưa cô tới ngắm bình minh à?
Cô đã ngủ trong xe anh ta lâu như vậy sao?
"Trước đây anh từng đưa em đi ngắm bình minh, em còn nhớ không?"
Sao cô lại không nhớ chú, có một lần cô bị Tư Vien Hằng dụ dỗ đi ngắm bình minh, khi trở về trường thì bị giáo sư bắt quả tang. Cô giận tới mức mấy hôm liền không thèm để ý tới anh ta. Ngày nào anh ta cũng dùng lời lẽ ngon ngọt để khủng bố cô, còn nói cái gi mà đã mua sẵn sầu riêng, chỉ đợi quỳ xuống nhận lỗi. Câu nói ấy đã khiến Đào Anh Thy bật cười, cô còn giận hờn gì được nữa, trong lòng chỉ ngập tràn ngọt ngào và ấm áp.
Cập nhật chương mới nhất tại vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại vietwriter.net
Sau khi đỡ Đào Anh Thy ngôi vào ghế lái phụ, Tư Viễn Hằng không đứng dậy mà vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, anh ta áp sát lại gần nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Anh đẹp trai, anh muốn đưa em về sao?” Đào Anh Thy cười ngây ngốc.
"Có chứ."
Cô nhìn Tư Viễn Hằng bằng ánh mắt mơ màng mông lung, trong lòng đầy muộn phiền khó chịu, đôi mắt đã rưng rung nước: "Tư Viên Hằng, sau này anh sẽ biết em là người như thế nào..."
Tư Viễn Hằng nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm, giống như hai hố đen sâu không thấy đáy, mang theo chút sóng gợn lăn tăn: "Em từng nói rằng, ngoại trừ bà nội ra thì anh chính là người quan trọng nhất, hiện giờ vẫn vậy chứ?”
"Đương nhiên..." Đào Anh Thy uống nhiều rượu tới mức đầu óc đã không còn tỉnh táo, cô lập tức nói ra hết những suy nghĩ từ tận đáy long mình.
Thế nhưng, lời nói ra giống như bát nước đổ đi, không thể thu lại được. Như vậy là đủ rồi" Tư Viễn Hằng củi đầu, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi xinh xắn của Đào Anh Thy: "Ngủ một lát đi, khi nào tới nơi anh sẽ gọi em.” Sau đó anh giúp cô thắt dây an toàn rồi đúng dậy đi Vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí ghế lái.
Ánh mắt Đào Anh Thy mơ màng ngắn ngơ như không biết đã xảy ra chuyện gì, trên chóp mũi vẫn còn vương lại hơi nóng khi bị anh ta hôn, một lúc lâu sau vẫn chưa tan hết.
Chiếc xe ô tô chạy vững vàng trên đường cao tốc, đầu cô nghẹo sang một bên, không hề cảm giác được sự rung lắc. Cô đang thầm nghĩ trong đầu, không biết tại sao Tư Viễn Hằng lại không hỏi ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng thuê đó?
Anh ta lựa chọn đè nén trong lòng sao?
Anh ta không hỏi, Đào Anh Thy đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói. Chẳng bao lâu sau, tác dụng của rượu đã khiến cô ngủ thiếp đi. Tư Viễn Hằng không đưa cô về nhà mà đưa cô rời khỏi thành phố, đi lên một con đường núi. Con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, chiếc xe chạy quanh co uốn lượn một hồi rồi đi thẳng tới đỉnh núi.
Tư Viễn Hằng mở cửa số trời của xe, ánh đêm ở núi rừng yên bình hơn trong thành phố rất nhiều, xua tan đi mọi muộn phiền âu lo nơi phố thị. Anh ta quay đầu nhin Đào Anh Thy đang ngủ say sưa, vẻ mặt không chút phòng bị. Cô vẫn giống như trước đây. Tư Viễn Hằng vẫn luôn nghĩ đến như khi ấy anh ta không màng tới tính mạng của cô và kiên quyết ở bên cô, liệt bây giờ có xây ra chuyện như thế này không?
Không, anh ta không làm được.
Đào Anh Thy không có lỗi, người có lỗi là Tư Hải Minh. Anh ta chỉ hận biết thân mình không thể bảo vệ dược cô. TưHải Minh, người đàn ông này đúng là đáng chết!
Đào Anh Thy đang ngủ say thì cảm thây như có ngưrời đang gãi cổ, cảm giác cứ nghi tê tê giống như có một sợi lông vũ lướt qua cô cô. cô giơ tay vô một cái, nhung lát sau lông v lại lướt qua.
Cô ngái ngủ, mắt lim dim quay mặt sang thì nhìn thấy Tư Viên Hằng dang dùng ngón tay vuốt ve cổ mình. Cô vội rụt cổ về sau, sat-khi ngủ một giấe; lúc này cô cũng đã tỉnh rượu: “Anh là gì vậy? Vẫn chưn về tới nhà sao?"
"Nhìn phía trước đi”
“Gì cơ.." Đào Anh Thy nhìn về phía trước, bầu trời như gần kề ngay trước mặt, những màng mây
trời màu hồng phấn đan xen với màu đỏ rực, mặt trời còn chưa lên cao nhưng ánh sáng đã bắt đầu le lói, những tia sáng đẹp đẽ khiến người ta không thể rời mắt: “Đây là...bình minh sao?"
Hiện tại Đào Anh Thy mới phát hiện, Tư Viễn Hằng không hề đưa cô về nhà, mà là tới đỉnh núi.
Anh ta đưa cô tới ngắm bình minh à?
Cô đã ngủ trong xe anh ta lâu như vậy sao?
"Trước đây anh từng đưa em đi ngắm bình minh, em còn nhớ không?"
Sao cô lại không nhớ chú, có một lần cô bị Tư Vien Hằng dụ dỗ đi ngắm bình minh, khi trở về trường thì bị giáo sư bắt quả tang. Cô giận tới mức mấy hôm liền không thèm để ý tới anh ta. Ngày nào anh ta cũng dùng lời lẽ ngon ngọt để khủng bố cô, còn nói cái gi mà đã mua sẵn sầu riêng, chỉ đợi quỳ xuống nhận lỗi. Câu nói ấy đã khiến Đào Anh Thy bật cười, cô còn giận hờn gì được nữa, trong lòng chỉ ngập tràn ngọt ngào và ấm áp.
Cập nhật chương mới nhất tại vietwriter.net