Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 26
Chương 26: Thái độ của người này cũng thay đổi quá nhanh đi mất.
Sau đó vẫn giữ im lặng, Đào Anh Thy lùi về phía cửa xe, cô nhìn Tư Hải Minh với ánh mắt phòng bị, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông âm trầm, đôi mắt chim ưng đen như mực nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân phát ra khí thế cực kỳ áp lực khiến không khí trong xe càng trở nên chật chội.
Trong lòng Đào Anh Thy cảm thấy lo lắng, tâm trạng người này sao lại có vẻ như không tốt vậy? Chẳng lẽ cô chọc đến anh sao?
Không đến mức đó chứ? Người bị bắt nạt đáng lẽ ra phải là cô chứ?
Xe dừng lại bên ngoài khu nhà, vệ sĩ đứng bên ngoài mở cửa ra, Đào Anh Thy quay đầu lại nhìn Tư Hải Minh, anh lại làm mặt lạnh coi như không nhìn thấy.
“Cám ơn anh đã đưa tôi trở về…” Nói xong, Đào Anh Thy liền cẩn thận bước xuống xe, đứng ở ven đường, cúi gập đầu xuống, nhìn chiếc xe chạy lướt qua, cô mới thằng đứng dậy. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Tư Hải Minh, nói thầm: “Người này thay đổi thái độ cũng nhanh quá đi mất?”
Chiếc xe biến mất ở trong màn đêm, Đào Anh Thy thu hồi tầm mắt, nhìn trái nhìn phải, cô đang ở đâu đây, đây là đâu vậy?
Đương nhiên, không có khả năng cô sẽ nói cho Tư Hải Minh vị trí nhà cô.
Khi đi làm ngang qua chỗ này thì cô có để ý tới thấy tên của một khu dân trên đường này, cái tên được cô nhớ kỹ, không nghĩ tới còn
có thể giúp cô tránh được một kiếp.
Đào Anh Thy vẫn nhớ đường, chỗ này còn cách nhà cô một đoạn.
Vậy cô chạy về nhà vậy, coi như chạy thể dục buổi tối.
Về đến nhà, cô rón ra rón rén bước vào cửa, dì Hà với mấy đứa bé đều đã đi ngủ.
Đào Anh Thy trở về phòng, nhìn thấy mấy đứa bé nằm lộn xộn trên giường, cô cúi đầu hôn chúng rồi mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, Đào Anh Thy đứng ở trước gương, khi kéo quần xuống thì thấy mấy vết sẹo.
Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay đúng thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa cô đã bị Tư Hải Minh phát hiện rồi.
Nói đó là do viêm ruột thừa cũng sai mà cũng không thể bảo là do bị người khác đâm vào.
Tư Hải Minh là một người đàn ông khôn khéo, sao có thể không biết vết sẹo có ở đây là do chuyện gì?
Ngày hôm nay cô may mắn thoát được, vậy còn lần sau thì sao?
Tuy rằng cô cảm thấy khả năng tình cờ gặp phải nguy hiểm cũng
không lớn, nhưng tỉ lệ một phần vạn cũng thật đáng sợ rồi.
Ví dụ như buổi tối ở chỗ này còn có thể gặp được thù xác suất cô gặp Tư Hải Minh không phải một phần vạn.
Đào Anh Thy cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp tốt – đó là xăm hình ở chỗ vết sẹo.
Đào Anh Thy tìm được một quán xăm hình mang phong cách cổ xưa, quán xăm trông giống như cửa hàng bán đồ cổ.
Sau khi bước vào, một người đàn ông trần trụi đang xăm hình nửa thân trên, cô không nhìn ra được cái gì.
Thấy cô bước vào, người phụ nữ dừng tay lại nhìn thằng vào cô:
“Cô xăm hình sao?”
“À vâng tôi muốn xăm hình.”
“Có mẫu hình nào cô muốn xăm không? Nếu không có, cô chọn trong quyển album đi.” Người phụ nữ chỉ vào tập album để trên bàn.
Đào Anh Thy vừa định xoay người để lấy tập album, liền nhìn theo tấm rèm trong phòng được vén lên, bước chân cô chợt khựng lại.
Một tay Tư Viễn Hằng vén rèm lên, hơi cau mày nhìn cô, một lát sau liền bước ra khỏi phòng, mang theo ý trêu đùa hỏi cô: “Em không phải định xăm tên của tôi đấy chứ?”
Đào Anh Thy cạn lời không biết nói sao, anh lấy tự tin ở đâu mà nói như vậy?
“Đây là quán của anh à?” Đào Anh Thy hỏi.
Người phụ nữ đang làm việc dừng tay lại nói: “Quán này là do tôi mở. Hai người có quen nhau sao?”
Đào Anh Thy không nói chuyện, lúc này mới thật sự đánh giá người phụ nữ trước mặt, bộ dạng cũng khá xinh đẹp, trên đầu có quấn khăn chỉ chít hoa văn, cách ăn mặc độc đáo. Không phải là bạn gái của Tư Viễn Hằng đấy chứ.
“Bạn gái cũ.” Tư Viễn Hằng nói.
“Ồ…” Người phụ nữ nói một cách đầy ẩn ý.
Bây giờ trong lòng cô thật sự rất chán ghét đối với mấy chữ “bạn gái cũ” này, giống như có một thứ đâm vào trong lòng cô vậy, khiến cô thật sự không thoải mái.
Chương 26: Thái độ của người này cũng thay đổi quá nhanh đi mất.
Sau đó vẫn giữ im lặng, Đào Anh Thy lùi về phía cửa xe, cô nhìn Tư Hải Minh với ánh mắt phòng bị, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông âm trầm, đôi mắt chim ưng đen như mực nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân phát ra khí thế cực kỳ áp lực khiến không khí trong xe càng trở nên chật chội.
Trong lòng Đào Anh Thy cảm thấy lo lắng, tâm trạng người này sao lại có vẻ như không tốt vậy? Chẳng lẽ cô chọc đến anh sao?
Không đến mức đó chứ? Người bị bắt nạt đáng lẽ ra phải là cô chứ?
Xe dừng lại bên ngoài khu nhà, vệ sĩ đứng bên ngoài mở cửa ra, Đào Anh Thy quay đầu lại nhìn Tư Hải Minh, anh lại làm mặt lạnh coi như không nhìn thấy.
“Cám ơn anh đã đưa tôi trở về…” Nói xong, Đào Anh Thy liền cẩn thận bước xuống xe, đứng ở ven đường, cúi gập đầu xuống, nhìn chiếc xe chạy lướt qua, cô mới thằng đứng dậy. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Tư Hải Minh, nói thầm: “Người này thay đổi thái độ cũng nhanh quá đi mất?”
Chiếc xe biến mất ở trong màn đêm, Đào Anh Thy thu hồi tầm mắt, nhìn trái nhìn phải, cô đang ở đâu đây, đây là đâu vậy?
Đương nhiên, không có khả năng cô sẽ nói cho Tư Hải Minh vị trí nhà cô.
Khi đi làm ngang qua chỗ này thì cô có để ý tới thấy tên của một khu dân trên đường này, cái tên được cô nhớ kỹ, không nghĩ tới còn
có thể giúp cô tránh được một kiếp.
Đào Anh Thy vẫn nhớ đường, chỗ này còn cách nhà cô một đoạn.
Vậy cô chạy về nhà vậy, coi như chạy thể dục buổi tối.
Về đến nhà, cô rón ra rón rén bước vào cửa, dì Hà với mấy đứa bé đều đã đi ngủ.
Đào Anh Thy trở về phòng, nhìn thấy mấy đứa bé nằm lộn xộn trên giường, cô cúi đầu hôn chúng rồi mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, Đào Anh Thy đứng ở trước gương, khi kéo quần xuống thì thấy mấy vết sẹo.
Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay đúng thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa cô đã bị Tư Hải Minh phát hiện rồi.
Nói đó là do viêm ruột thừa cũng sai mà cũng không thể bảo là do bị người khác đâm vào.
Tư Hải Minh là một người đàn ông khôn khéo, sao có thể không biết vết sẹo có ở đây là do chuyện gì?
Ngày hôm nay cô may mắn thoát được, vậy còn lần sau thì sao?
Tuy rằng cô cảm thấy khả năng tình cờ gặp phải nguy hiểm cũng
không lớn, nhưng tỉ lệ một phần vạn cũng thật đáng sợ rồi.
Ví dụ như buổi tối ở chỗ này còn có thể gặp được thù xác suất cô gặp Tư Hải Minh không phải một phần vạn.
Đào Anh Thy cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp tốt – đó là xăm hình ở chỗ vết sẹo.
Đào Anh Thy tìm được một quán xăm hình mang phong cách cổ xưa, quán xăm trông giống như cửa hàng bán đồ cổ.
Sau khi bước vào, một người đàn ông trần trụi đang xăm hình nửa thân trên, cô không nhìn ra được cái gì.
Thấy cô bước vào, người phụ nữ dừng tay lại nhìn thằng vào cô:
“Cô xăm hình sao?”
“À vâng tôi muốn xăm hình.”
“Có mẫu hình nào cô muốn xăm không? Nếu không có, cô chọn trong quyển album đi.” Người phụ nữ chỉ vào tập album để trên bàn.
Đào Anh Thy vừa định xoay người để lấy tập album, liền nhìn theo tấm rèm trong phòng được vén lên, bước chân cô chợt khựng lại.
Một tay Tư Viễn Hằng vén rèm lên, hơi cau mày nhìn cô, một lát sau liền bước ra khỏi phòng, mang theo ý trêu đùa hỏi cô: “Em không phải định xăm tên của tôi đấy chứ?”
Đào Anh Thy cạn lời không biết nói sao, anh lấy tự tin ở đâu mà nói như vậy?
“Đây là quán của anh à?” Đào Anh Thy hỏi.
Người phụ nữ đang làm việc dừng tay lại nói: “Quán này là do tôi mở. Hai người có quen nhau sao?”
Đào Anh Thy không nói chuyện, lúc này mới thật sự đánh giá người phụ nữ trước mặt, bộ dạng cũng khá xinh đẹp, trên đầu có quấn khăn chỉ chít hoa văn, cách ăn mặc độc đáo. Không phải là bạn gái của Tư Viễn Hằng đấy chứ.
“Bạn gái cũ.” Tư Viễn Hằng nói.
“Ồ…” Người phụ nữ nói một cách đầy ẩn ý.
Bây giờ trong lòng cô thật sự rất chán ghét đối với mấy chữ “bạn gái cũ” này, giống như có một thứ đâm vào trong lòng cô vậy, khiến cô thật sự không thoải mái.