Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1396-1410
Để Anh Thy và Tư Hải Minh đã từng qua lại nhiều năm đến thế, những việc như thế cũng không có gì lạ.
Nhưng khuôn mặt của Để Anh Thy lại đờ ra khi nghe chuyện này, vì cô biết rõ lần đó uống rượu say đã mang đến cho mình chuyện gì.
Cô mang thai sáu đứa con, làm một bà mẹ đơn thân nuôi sáu đứa bé. Từ nước ngoài quay về quốc thổ, và mối quan hệ không rõ ràng với Tư Hải Minh…
Khi ba anh em họ Để nhận ra dáng vẻ của em gái, họ cũng hiểu được ra dường như có gút mắt gì ở đây.
Chỉ có Tần Hành Chi là vẫn chưa hiểu lắm.
Chỉ nghĩ là Đế Anh Thy và Tư Hải Minh uống rượu bình thường vậy thôi. Tư Hải Minh cầm chén rượu bên cạnh lên, nhấp 1 ngụm: “Loại rượu này kém xa rượu mà Thy uống hồi đó”.
Mặt Để Anh Thy đỏ bừng lên, người đàn ông này cố ý!
Bị nói là rượu mình kém, Tần Hành Chi sắc mặt không tốt, nhưng khi thấy mặt của Đế Anh Thy đỏ ửng, anh mới cảm giác rằng đây có chuyện gì đó mà anh chưa hiểu được.
“Hành Chi, đừng nghe anh ta nói. Tên này lòng dạ xấu xa lắm, đừng giao du với cậu ta”
Đế Bắc Lâm đỡ lời thay Tần Hành Chi.
“Sau này rượu Anh Thy uống sẽ do Hành Chi phụ trách, tránh cho mấy kẻ hiểm ác thèm khát em gái tôi thì không nên”
Đế Hạo Thiên lắc ly rượu, nói.
Để Anh Thy nhín Tu Minh Hàn. Thật tiếc là người ta chả để ý gì, sắc mặt không đổi.
Tất nhiên rồi, thứ anh ta muốn anh ta cũng có được rồi, còn gì không hài lòng nữa?
Nhắc đến sự tình trước kia, khi dễ Tần Hành Chi, loại đàn ông có thù tất báo!
Trước khi đến giờ ăn tối thì Tân Hành Chi ra về rồi, anh ta đi dọc bãi biển để trở về.
Có lẽ anh ấy muốn hít tý gió biển để cho tinh thần tỉnh táo hơn.
Anh ta không biết Tư Hải Minh ở trong Bảo Thành, đi rồi mới biết Tư Hải Minh đã ở đó được vài ngày rồi.
Chỉ có anh ta, không có mấy đứa bé.
Anh ấy mà biết Tư Hải Minh ở đó thì anh ấy đã không đến Bảo Thành rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Tư Hải Minh anh đều cảm thấy không vui.
Nhưng lần này là anh hai đích thân gọi điện kêu anh đến, anh ấy không thể từ chối.
Anh ấy chỉ muốn được các anh công nhận.
Một khi được công nhận rồi thì anh ấy có thể
Ánh mắt Tần Hành Chi nhìn ra phía biển cả xa xăm, các anh công nhận rồi thì anh ấy có thể có cơ hội không?
Ở chỗ hồ bơi, Đế Anh Thy vì Tư Hải Minh mà đỏ mặt khiến anh ấy sinh nghi, canh cánh trong lòng… Chán nản đến sang ngày hôm sau, khi Kiều Như An muốn đến chơi. Tần Hành Chi lập tức đồng ý.
Kiều Như An hiện giờ có quan hệ rất tốt với Đế Anh Thy, quan hệ với anh cũng khá ổn, anh ấy không phản đối chuyện cô ấy lên đảo chơi.
Hơn nữa cô ấy cũng chỉ đến vườn nho, chưa từng bướng bỉnh nhắc đến việc muốn đến Bảo Thành. Rõ ràng, cô ấy là một người rất có chừng mực.
Đang ngồi dưới đình nghỉ chân, Kiều Như An hỏi
“Anh Thy về chưa?”
“Về được mấy ngày nay rồi” “Trước đây có gọi điện cho cô ấy, cô ấy vẫn còn ở Thủ đô, cũng nghĩ là cô ấy sắp về rồi”.
Kiều Như An nói:
“Anh Thy về rồi mà anh không vui sao?”
“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Sắc mặt anh không được tốt lắm ấy mà!”
“Tối qua ngủ muộn quá, sáng nay lại dậy sớm”
Tần Hành Chi không nói thật.
“Không phải là nhớ Anh Thy đó chứ? Nhớ cô ấy thì đi Bảo Thành gặp cô ấy đi, tôi không phải người ở đảo nên không thể đi chung rồi”.
Kiều Như An nói.
“Cả chiều hôm qua tôi ở đó rồi”
Tần Hành Chi nói
“Ở đấy cả một buổi chiều nhưng tại sao tôi thấy anh không vui vậy? Có chuyện gì à? Không lẽ hai người cãi nhau sao? Hay tôi gọi điện cho Anh Thy nhé? Có thể tôi sẽ giúp được hai người đó”
Kiều Như An nói. “Cô không giúp được tôi đâu?
Tần Hành Chị ăn ngay nói thật.
Tất cả những gì anh ấy muốn, chỉ là nhận được sự chấp thuận của các anh nhà họ Đế và Để Anh Thy.
Những người khác thì hoàn toàn không được.
“Anh không nói thì làm sao biết được tôi không giúp được anh?”.
Kiều Như An cười:
“Chuyện anh thích Anh Thy chỉ có mình tôi biết, ngoài nói với tôi anh còn nói được với ai nữa? Dù cho tôi không giúp được anh, thì giúp anh gõ gõ cho người ta biết cũng được mà?”
Tần Hành Chi cười cười:
“Cơ hội của Tôi và Anh Thy ngày càng nhỏ rồi.”
“Tại sao lại nói vậy? Làm quan ăn lộc Vua, ở chùa ăn lộc Phật, chuyện sớm muộn mà”.
“Có những chuyện cô không biết… Tôi thấy quan hệ của cô ấy và Tư Hải Minh tốt hơn trước nhiều, hơn nữa các anh trai của cô ấy dường như cũng chấp nhận anh ta rồi, nếu không, sao lại để anh ta một mình lên đảo Trân Châu này chứ”.
Tần Hành Chi sầu não.
Kiều Như An nghĩ 1 lúc, hỏi:
“Ý anh nói…Hôm qua lúc anh đến Bảo Thành, Tư Hải Minh cũng ở đó sao?”
“Ừ, nếu là trước kia thì không thể nào, điều đó có nghĩa là họ đã chấp nhận anh ta. Tôi chỉ không hiểu, ngày đó suýt nữa thì anh ta hại chết Anh Thy, tại sao giờ lại tháo gỡ được cái nút thắt đó dễ dàng vậy?”
Tần Hành Chị có đôi chút tức giận.
“Vậy hôm qua anh đến đó, thái độ của ba người anh đối với Tư Hải Minh như thế nào?”
Kiều Như An hỏi.
Tân Hành Chị nghĩ lại chuyện chiều qua.
“Các anh trai của Anh Thy đối với anh hay Tư Hải Minh tốt hơn?”
Kiều Như An lại hỏi.
Tần Hành Chi nghĩ lại những lời nói của các anh trai với mình thì dường như là đối với mình tốt hơn một chút. Hơn nữa, thái độ của họ với Tư Hải Minh lại không được tốt lắm.
Kiều Như An nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh thì cười và nói:
“Nhìn đi, vị trí trong lòng người nhà họ Để của Tư Hải Minh sao mà so sánh được với anh! Anh ta nhiều nhất cũng chỉ là ba của sáu đứa trẻ thôi. Anh nghĩ mà xem, kể cả anh ta có một mình đến đảo Trân Châu thì ba người anh trai vì cái gì mà lại đồng ý? Chắc chắn là vì bọn trẻ rồi.”
“Nếu là vì Anh Thy thì sao?”
Tần Hành Chi nghĩ đến khả năng này
Khuôn mặt đỏ ửng của Đế Anh Thy cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh.
Kiều Như An cũng bị câu hỏi này chặn lại.
Để Anh Thy và Tư Hải Minh hai người họ tới lui qua lại giữa Thủ đô và đảo Trân Châu, liệu có phải họ định bắt đầu bàn về chuyện hôn nhân không?
Nếu đúng như Tần Hành Chị nói, nhà họ Để bắt đầu chấp nhận Tư Hải Minh rồi? Không thể nào, không thể như vậy được!
“Hay là như vậy, anh đi tìm các anh của Anh Thy hỏi thử xem”
Kiều Như An đưa ra chủ ý.
Tần Kinh Chi do dự:
“Anh không định để khi họ kết hôn rồi mới đi hỏi đấy chứ? Đến lúc đó thì không kịp nữa rồi!”
Kiều Như An nói.
Tần Hành Chi gật gật đầu, nghe theo.
Khoảng ba giờ chiều, Tần Hành Chi đến Bảo Thành.
Anh biết tầm này Anh Thy hẳn là ngủ dậy rồi.
Nhưng hôm nay chỉ có anh ba ở nhà, thể cũng tốt, áp lực sẽ ít đi một chút.
Ngồi một lúc, Tần Hành Chi nói với Đế Bắc Lâm:
“Anh ba, em có việc tìm anh.”
Để Bắc Lâm cùng lúc đó nhìn sang Tư Hải Minh, anh ta hỏi:
“Không thể nói ở đây được sao?”
Để Anh Thy nhìn về phía Tân Hành Chi, hỏi:
“Thì thầm cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là chút chuyện riêng”
Tần Hành Chi ánh mắt lộ chút khó chịu.
Để Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Đừng có giở trò gì đó, tôi đi nhanh rồi về”
Nói xong, đứng dậy đi ngay.
Sau khi ra ngoài, Đế Bắc Lâm giục:
Sắc mặt của Tần Hành Chi rất khó coi, anh ấy tức giận: “Tư Hải Minh, anh còn liêm sỉ không vậy? Sao lại lén lút nghe chúng tôi nói chuyện!”
“Tôi nghe trộm cái gì? Tôi quang minh chính đại đứng ở đây mà”
Tư Hải Minh tỏ vẻ.
Tần Hành Chi nghẹn một bụng tức tối.
Để Bắc Lâm thì trực tiếp phớt lờ anh, lướt thẳng qua đi vào phòng khách.
Mẹ nó, cậu ta không phải thật sự sẽ đánh chìm đảo Trân Châu chứ!
Tư Hải Minh dựa vào cửa, ánh mắt nhìn xa xăm. Đánh chìm đảo Trân Châu rồi có thể ở bên Anh Thy à? Trong lòng anh không khỏi rục rịch ý nghĩ này.
Gặp Đế Bắc Lâm và Tần Hành Chi quay về với sắc mặt rất khó coi, Để Anh Thy kéo ống tay áo anh ba mình, thủ thỉ:
“Anh ba, em có định nhắc mấy anh, nhưng chưa gì..” “Không phải lỗi của em. Hắn có lén nghe được cái gì thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta”
Đế Bắc Lâm dịu giọng, nói.
Để Anh Thy suy nghĩ, đã không ảnh hưởng gì thì tại sao không đứng trước mặt cô mà nói chuyện?
Tân Hành Chị có được câu trả lời như ý muốn thì lập tức rời đi.
Vì anh không muốn nhìn thấy Tư Hải Minh, khiến bản thân khó chịu.
Bà quản gia từ trên lầu đi xuống tay cầm điện thoại đưa cho Để Anh Thy:
“Tiểu thư, tôi đang dọn dẹp thì nghe thấy điện thoại của cô reo”
Giờ thì điện thoại đã hết kêu rồi.
Để Anh Thy nhìn, tim đánh thót một cái:
“Là Cố Mạnh!”
“Gọi lại đi”. Để Bắc Lâm nói.
Để Anh Thy gọi lại, sau ba hồi chuông thì tiếng của Cố Mạnh mới vang lên
“Để tiểu thư”
Để Anh Thy vừa định vươn tay ngắt nhéo cổ mình, Tư Hải Minh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Đế Bắc Lâm giữ lấy tay cô, lắc đầu.
Để Anh Thy kìm nén:
“Lúc nãy tôi không cầm theo điện thoại, tìm tôi có việc gì?”
“Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Cố Mạnh hỏi.
Tuy đối với Cố Mạnh không có quan hệ gì sâu xa, nhưng nghe giọng nói trầm ấm của anh ta nói chuyện với người phụ nữ của mình, sắc mặt Tư Hải Minh bông lạnh lùng, trong lòng đã nghĩ hàng trăm cách thức giết Cố Mạnh!
“Bắt được hung thủ rồi tự nhiên sẽ tốt hơn thôi” Đế Anh Thy nói.
“Bắt được rồi sao?”
Cố Mạnh bất ngờ.
“Đúng vậy. Ba người anh trai của tôi lợi hại như vậy mà, muốn bắt một tên hung thủ là chuyện nhỏ. Đang tra tấn gã, không biết gã ta sẽ trụ được bao lâu nữa đây?” Đế Anh Thy nói.
“Tại sao lại tra tấn gã?”.
“Vì gã ta không phải hung thủ thật sự, chắc chắn hắn còn có đồng phạm”
Để Anh Thy nói.
“Nếu gã nhất quyết không khai thì sao?”
“Sao có thể! Anh trai tôi chắc chắn sẽ có cách cây miệng gã thôi” Đế Anh Thy rất tự tin tuyên bố. Cố Mạnh nói:
“Vậy thì tốt, tìm được ra hung thủ tôi cũng yên tâm hơn rồi”
Ngừng một lúc, lại nói: “Ra ngoài uống trà không? Tôi đến địa phận Đông Nam Á rồi, chỗ tôi cách đảo Trân Châu của cô không xa”.
Để Anh Thy nhìn sang Để Bắc Lâm, Để Bắc Lâm lắc đầu. Tư Hải Minh không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt sắc như dao của anh.
“Không được đâu”.
“Không thể ra ngoài sao?”
“Anh trai nói… hung thủ thật sự còn chưa bắt được, không được ra ngoài”
Đế Anh Thy nói
Lý do đơn giản này có phải quá hoàn hảo không!
“Vậy được, tôi đợi cô bắt được hung thủ thật sự rồi hẹn ra ngoài uống trà vậy?”
Cổ Mạnh cũng chẳng cưỡng ép gì thêm.
“Được”
Vừa cúp máy, Đế Anh Thy thở nhẹ một hơi:
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Đợi Cổ Mạnh đi gặp “đại ca”, chúng ta chỉ cần bắt ba ba vào bình là được”
Đế Bắc Lâm khoanh chân, nhẹ nhàng đáp. “Sẽ ổn cả chứ?” Để Anh Thy hỏi.
“Chỉ cần là Cố Mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu”
Tư Hải Minh nói chắc nịch.
Không biết vì sao nhưng khi nghe Tư Hải Minh nói vậy, Đế Anh Thy cảm thấy việc bắt Cố Mạnh chả còn là vấn đề gì to tát nữa.
Sự “tự tin” đó vẫn khiến cô cảm thấy không được thoải mái. Cố Mạnh đứng trên tầng cao nhất của khách sạn, sắc mặt tối tăm.
Sát thủ bị bắt rồi sao?
Nhưng không quản có bị bắt thật không, tên đại ca này chắc chắn không giữ lại được nữa rồi. Sớm muộn rồi bọn họ cũng sẽ tìm thấy anh ta, vậy nên anh ta đành xuất hiện sớm hơn một chút vậy.
Cố Mạnh ném điện thoại sang một bên, lấy chiếc điện thoại khác ra gọi cho vị “đại ca” đang hợp tác kia. Mà một khi anh ta gọi điện cho “đại ca”, Để Hạo Thiên sẽ lập tức nhận được thông tin, chỉ là giọng nói nghe lén được không nghe ra là giọng của Cố Mạnh, đều đã qua xử lý.
“Ai đó?”
“Ông không cần biết tôi là ai, tôi sẽ bỏ tiền ra để thuê người giết người”
Cố Mạnh lần này đóng vai một người xa lạ. “Chỉ cần chi tiền ra, giết ai cũng được” “Có thể yêu cầu ai thực hiện không?” “Ông muốn ai?”
“Tôi suy nghĩ chút đã”
Nói xong thì lập tức cúp máy.
Người của Để Hạo Thiên đang dò vị trí của cuộc gọi, thời gian vẫn chưa đủ để truy ra thì điện thoại đã cúp rồi.
Sắc mặt cả đám người của Đế Hạo Thiên đều khó coi.
Nhưng chỉ có thể nhịn.
Qua vài phút, điện thoại lại gọi đến. “Tôi muốn gặp mặt trực tiếp rồi bàn” “Chuyện này không cần thiết đầu”
Tên đại ca vừa nói vừa khiếp đảm nhìn sang bên cạnh.
Ánh mắt Để Hạo Thiên bén ngót, giống như muốn nói nếu gã không làm đúng theo kế hoạch anh ta đề ra, thì anh ta sẽ giết chết gã trong nháy mắt!
“Chỉ cần ông nói muốn giết ai, bên tôi sẽ cử ra sát thủ giỏi nhất, chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.”
“Tôi không muốn đưa tiền cho ông rồi bị ông chơi xỏ. Tôi muốn gặp mặt trực tiếp. nghĩ xong xuôi thì trả lời tôi.”
Nói xong lại cúp điện thoại luôn, dường như không sợ gã ta sẽ không gọi lại.
Đế Hạo Thiên đã quyết định bỏ cuộc vụ tìm vị trí cuộc điện thoại, không biết đối phương biết mà phòng ngự trước nên anh ta thật sự rất cảnh giác!
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:
“Ba phút nữa gọi lại đi”. “Vâng”.
Ba phút sau, tên đại ca gọi lại.
Cố Mạnh nhận cuộc gọi. “Được, ông đến đi. Nhưng tôi muốn gấp ba lần số tiền mà ban đầu ông định bỏ ra.”
“Được.” . Truyện Trọng Sinh
“Khi nào thì ông đến?”
“Xem thời gian của tôi đã.”
Nói xong, Cố Mạnh lại cúp điện thoại.
Lạnh lùng cười, ba lần? Mười lần hắn cũng bỏ ra ấy chứ, chỉ cần người còn mạng để hưởng có ở đó không thôi!
Cố Mạnh gọi điện thoại xong lập tức đi ra ngoài, nhưng không phải đi tìm tên đại ca, mà anh ta đi gặp đối tác làm ăn.
Sinh hoạt rất quy luật.
Ăn uống bữa tối xong lại quay về khách sạn, không hề đi ra ngoài lần nào nữa.
Ngày hôm sau, Cổ Mạnh cũng ra ngoài giải quyết công chuyện, bận rộn cả ngày, đến tối lại quay về khách sạn. Buổi tối, người của Đế gia đều ở Bảo Thành, không có gì kinh ngạc khi Cố Mạnh không hề có hành động gì mới. Nhưng Đế Anh Thy không thể ngồi yên:
“Liệu có phải chúng ta đi sai hướng rồi không? Mọi người xem nhé, gọi điện cho em, nghe thế nào đi nữa cũng là một người bình thường. Hai ngày nay, anh ta cũng không đi tìm cái người gọi là “đại ca” kia. Hoặc là cuộc gọi hôm qua không phải anh ta gọi?”
Thông tin mà nhà họ Để nắm bắt được chắc chắn không nhiều bằng Tư Hải Minh được, không thể không quay sang nhìn Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh chẳng mảy may suy suyển: “Hãy tin suy đoán của tôi”
“Đừng nói là vì cậu đây ghen phát điện nên muốn mượn đao giết người đấy chứ?”
Để Hạo Thiên bóng gió.
“Tôi muốn giết người còn cần mượn đao kéo gì à?”
Tư Hải Minh vặn lại.
Đế Bắc Lâm thầm oán, thứ gì chứ không phải người!
Lúc bấy giờ, di động đặt trên bàn trà reo lên.
Để Anh Thy rối rít cầm lên:
“Là Cố Mạnh! Tại sao anh ấy lại gọi điện cho em?”
Quả thực ngoài dự đoán. “Nghe đi.”
Để Bắc Lâm nói.
Để Anh Thy nhấc máy:
“A lô?”
“Tôi muốn nói cho cô hay, tôi sắp về Thủ đô rồi”
Cố Mạnh nói.
Để Anh Thy ngớ người, nhìn sang mấy người anh của mình, có cả Tư Hải Minh.
Ba anh em nhà họ Đế và Tư Hải Minh cũng bất ngờ với hành động này.
“Sao thể, không nỡ à?”
Cố Mạnh khẽ cười.
Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng âm ngoan, suýt chút nữa đã muốn đoạt lấy điện thoại rồi đập nát!
Đế Anh Thy có hơi hoảng hốt, theo bản năng siết chặt lấy di động trong tay, trong lòng hy vọng dữ dội rằng Tư Hải Minh đừng có nảy ra ý tưởng xấu gì!
Người này một khi nổi giận thì rất khủng bố!
“Đùa đấy, cô đừng để ý. Tôi tính bảo, lần sau tôi đến đây, chúng ta có thể gặp mặt nhau không?”
Cố Mạnh hỏi.
“Đến khi đó chắc hung thủ đứng sau màn cũng đã bắt được rồi. Tóm được người đó thì tôi có thể tự do đi ra ngoài.”
Để Anh Thy nói. “Tôi hy vọng tên đó sẽ bị bắt được. Đến lúc đó tôi gọi điện cho cô nhé. À phải, cô có đến Thủ đô không?”
Cố Mạnh hỏi:
“Mấy đứa trẻ nhà Tư Hải Minh hình như chưa biết gì hết về chuyện này nhỉ. Nếu như cô xuất hiện, hẳn mấy đứa sẽ vui lắm đây.” “Ừ, tôi chắc chắn sẽ đến thăm mấy đứa con rồi” Nói nhảm quá đi, đấy là con ruột tôi, sao tôi lại không quan tâm cho được?
“Mấy giờ thì anh bay?”
“Hai tiếng nữa tôi sẽ đến sân bay
Cố Mạnh nói xong câu thì cười: “Đúng là đi máy bay tư nhân thì tiện lợi hơn nhiều thật.”
“Cũng đúng”.
Để Anh Thy nói. Vừa ngẩng đầu theo quán tính thì chạm phải đôi mắt đen sẫm tràn đầy lửa giận của Tư Hải Minh, khiến cả cơ thể cô giật bắn lên. Cô cảm thấy mình tốt nhất nên cúp máy nhanh nhanh thì hơn!
Cổ Mạnh cũng là một kẻ rất biết điểm dừng, không tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện nữa:
“Thế gặp lại sau nhé?”
Sau khi cúp máy, Đế Anh Thy nói:
“Nhìn đi! Anh ta lên máy bay về Thủ đô rồi kìa!”
Điện thoại của Để Hạo Thiên reo lên, bắt máy, rồi lại cúp:
“Cm quả thực đã đặt một chuyên cơ vào hai tiếng nữa. Tư Hải Minh, thế này thì sao đây?”
“Còn sao trăng cái gì nữa? Rõ ràng là có vấn đề rồi còn gì! Chẳng phải cậu chắc nịch là cậu ta hay sao?”
Để Bắc Lâm chĩa mũi dùi về phía Tư Hải Minh ở đối diện:
“Bị vả mặt rồi nhỉ?” “Vậy thì bây giờ làm gì đây?”
Để Anh Thy hỏi:
“Anh cả.”
“Nếu như cậu ta thực sự lên máy bay, thì chứng tỏ cậu ta không có vấn đề gì hết.”
Đế Hoàng Minh nhận định.
Để Anh Thy muốn nói, chẳng nhẽ còn sự tình gì khác nữa? Hay ý anh cả là, chuyện Cổ Mạnh gọi điện thoại đến thông báo là một thủ thuật che mắt?
Không khỏi trông sang phía Tư Hải Minh.
Ánh mắt Tư Hải Minh tối tăm, sâu hoắm:
“Anh ta sẽ không nhờ người khác làm việc thay cho mình đầu. Động tĩnh quá lớn sẽ khiến anh ta chết càng nhanh hơn.”
Để Anh Thy mím môi, trước mắt chỉ đành chờ xem Cố Mạnh sẽ lên máy bay hay là không.
Nếu như thật sự là Cố Mạnh, sau khi tìm ra tay súng bắn tỉa rồi thì không thể nào không xuống tay.
Trừ phi, không phải anh ta…
Sau khi Cố Mạnh gọi điện thoại thì ngồi trong phòng, tự rót cho mình một ly cà phê.
Bình tĩnh nhấm nháp cho hết, sau ra khỏi khách, đón xe đi đến sân bay.
Nhóm người Để Hạo Thiên nhìn chăm chú hình ảnh theo dõi chiếu trên màn hình lớn đằng trước.
Chiếc xe Cố Mạnh đang ngồi quả thật hướng thẳng về phía sân bay mà chạy.
“A, không thấy nữa!”
Để Anh Thy chỉ tay lên màn ảnh.
Chỗ này CCTV tương đối ít, góc chết lại quá nhiều. Vậy nên tránh thoát khỏi máy giám sát là một chuyện rất dễ dàng.
Hai phút sau, chiếc xe đang bị theo dõi mới xuất hiện lại.
“Anh nghĩ, trên xe chắc không còn ai rồi”
Để Bắc Lâm nói.
Điện thoại Để Hạo Thiên lại eo lên, nhấc máy nghe. Chẳng biết đầu d6ay bên kia nói gì mà giọng Để Hạo Thiên lạnh hẳn đi:
“Không cần bám sát theo, tránh bị cậu ta phát hiện ra”
Nói xong cúp máy cái rụp.
Để Anh Thy biết Cố Mạnh rất khôn khéo, cứ bám theo rất dễ xảy ra tình huống bất ổn. Dù sao, chỉ cần nhìn chằm chằm “Đại ca” là được.
Sau khi Cố Mạnh đổi xe thì hướng thẳng về nơi ở của “Đại ca”.
“Cậu à, tiếp tục đi thẳng hay sao?”
Tài xế hỏi.
“Đi thẳng”
Cúp máy, Cố Mạnh rút ngay thẻ SIM ra, bẻ gãy, siết chặt trong tay, chờ đến khi xuống xe thì vứt thẳng vào trong cống thoát nước.
Bên phía Đế Hạo Thiên hãy còn đang chờ tình hình, ai mà ngờ vẫn chưa nghe ngóng thêm được gì nữa cả.
Đến tận một giờ sau, di động Để Hạo Thiên mới vang lên, vừa nghe thì sắc mặt anh ta trông đến là khó coi:
“Bám sát cậu ta lúc lên chuyến bay! Mắt không được rời mục tiêu!”
Cúp máy, lại bẩm một cuộc gọi khác:
“Tra chiếc taxi Cố Mạnh từng ngồi cho tôi!” Sau khi ngắt máy, ném thẳng di động qua một bên. “Anh hai, sao rồi?”
Để Anh Thy hỏi.
“Cố Mạnh đang ở sân bay chờ”
Vì là em gái hỏi mình, nên giọng điệu lúc Đế Hạo Thiên trả lời rất dịu dàng.
“Nhưng chẳng phải anh ta đã đổi xe ư? Nếu như không có chuyện gì hết thì tại sao lại phải đổi xe? Sau khi đổi xe anh ta đi đâu?”.
Để Anh Thy thấy rất quái.
“Tên này còn gian xảo hơn anh tưởng tượng!”
Để Bắc Lâm nói.
Sau khoảng mười phút, cấp dưới tra ra chiếc taxi kia gọi đến, báo cáo với Đế Hạo Thiên:
“Đã tra được chiếc xe kia, nhưng mà tài xế khai rằng không biết chở đi đầu, chỉ nghe theo chỉ dẫn của khách, chỉ khi nào chỉ đường anh ta mới nói chuyện”.
“Sau khi xuống xe cậu ta đi đâu?”
Để Hạo Thiên hỏi.
“Mua cà phê”
Tài xế khai như thế.
Đế Hoàng Minh nói:
“Lúc đi trên đường, cậu ta có hành động gì bất thường không?”
Đầu dây bên kia hỏi tài xế, sau đó, tên cấp dưới báo lại:
“Tài xế bảo không có hành động gì lạ, chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi.”
“Lúc đi qua đường Ba mươi chín à?”
Đế Bắc Lâm hỏi.
“Cách chừng một con đường”
Điện thoại ngắt kết nối. Để Hạo Thiên bảo:
“Sao đây? Chắc là bị lộ rồi?”
Để Anh Thy cũng thấy chắc là bị lộ rồi, càng không vì một loạt chuyện vừa xảy ra này mà rửa trôi hoài nghi của mình với Cố Mạnh, ngược lại, thậm chí trông còn khả nghi hơn cả!
“Nhưng mà… Tại sao lại bị lộ? Lúc này cũng đâu có cho người theo dõi anh ta.” . ngôn tình hay
Để Anh Thy nghĩ ngợi. “Chẳng nhẽ là cú điện thoại mà Cố Mạnh nhận? Vậy thì đi tra thử ghi chép cuộc nói chuyện đó là được mà?”
“Anh Thy à, vô dụng thôi. Cố Mạnh chắc chắn đã dự đoán từ sớm, cậu ta chắc chắn sẽ không chỉ dùng mỗi một số điện thoại hoặc một cái di động thổi đầu”
Đế Bắc Lâm nói. Ngẩng mặt lên, anh ta nhìn Tư Hải Minh ngồi đối diện đang hạ mi mắt, chẳng biết là đang suy ngẫm cái gì: “Cậu không có ý kiến gì hết à?” “Tần Hành Chi có vấn đề gì không?” Tư Hải Minh đột ngột hỏi. “Tư Hải Minh, cậu nói năng có chừng mực cho tôi! Tần Hành Chi là người nhà họ Đế chúng tôi, cậu định nói gì vậy hả?”
Ánh mắt Để Hạo Thiên gắt gao.
“Vậy lúc kêu anh ta đến đây, anh có nói cho anh ta biết chuyện tôi ở đây không được phép lộ ra hay không?”
Tư Hải Minh đã tỏ tường mọi chuyện.
Ánh mắt Để Hạo Thiên thay đổi, vì anh ta chỉ la lên, cũng không giải thích gì thêm…
“Dù Hành Chi biết, anh ta cũng có thể nói với ai? Nói với ai cũng không thể không liên quan đến Cố Mạnh. Để Anh Thy cũng hiểu bệnh đa nghi khủng khiếp của Tư Hải Minh”
Nghi ai thì được, nhưng không thể nghi ngờ Tần Hành Chi! Tần Hành Chi là được các anh trai cô nhìn mà lớn lên đấy!
“Vì sao cậu không nghĩ chính bản thân mình đã để lộ sơ hở gì? Chỉ biết tìm vấn đề trên người người khác thôi?” Để Bắc Lâm cười lạnh.
Tư Hải Minh không nói được lời nào. Chẳng lẽ thật sự là anh để lộ sơ hở gì đó sao? “Gọi điện thoại cho Hành Chi, hỏi xem cậu ấy có nói với người bên ngoài không?” Để Hoàng Minh mở miệng nói.
Để Hạo Thiên lập tức gọi điện thoại cho Tần Hành Chi: “Cậu có nói chuyện Tư Hải Minh ở đảo Trân Châu cho người bên ngoài biết không?”
“Người bên ngoài?”
“Không hiểu cái gì gọi là người bên ngoài?” Giọng điệu Đế Hạo Thiên không tốt lắm, vì nếu thật sự là do Tần Hành Chi để lộ ra ngoài, cậu ta sẽ trở thành đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
“Kiều Như An có tính không? Hai ngày trước lúc cô ấy đến vườn nho, em có nhắc đến chuyện đó.” Tần Hành Chi trả lời.
Đế Hạo Thiên nhíu mày nhìn về phía Để Anh Thy.
Vẻ mặt Để Anh Thy cũng rất hoang mang.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Đế Hạo Thiên hỏi Để Anh Thy: “Con người Kiều Như An kia như thế nào?”
“Là người tốt, cô ấy sẽ không đến mức chạy tới nói với Cố Mạnh chứ? Cô ấy cũng không quen Cố Mạnh, với Hành Chi thì một chút. Cũng có có thể cô ấy không cẩn thận nói cho ai nghe? Quên đi, để em điện thoại hỏi cô ấy một chút!” Để Anh Thy cầm di động gọi điện thoại cho Kiều Như An.
Cô cũng mở loa ngoài lên.
Dù sao nếu Kiều Như An có gì đó chần chừ, không lẽ năm người còn không phát hiện ra sao?
Sau khi được kết nối, giọng nói vui vẻ của Kiều Như An truyền đến: “Anh Thy, sao cậu gọi cho mình thế? Mình nghe Chi nói cậu đã trở lại, mình còn nghĩ hôm nào gọi cậu ra đi chơi chung!”
“Mình nghe Chi nói cậu đến vườn nho, sao không đi tìm mình?” Để Anh Thy hỏi.
“Vì Chị nói cậu đang có khách, nên mình nghĩ đợi một lát rồi đi tìm cậu”
“Cậu có biết là ai không?”
“Biết chứ! Là ngài Hải Minh cậu thích đấy!” Kiều Như An nở nụ cười trong điện thoại.
Vẻ mặt Đế Anh Thy không được tự nhiên, sắc mặt ba anh em nhà họ Đế thoáng lạnh đi, vô cùng bất mãn về kiểu nói này của Kiều Như An. Chỉ là bây giờ cũng không phải lúc để họ so đo chuyện đó.
“Như An, sau khi cậu về cậu có nói với ai chuyện Tư Hải Minh đang ở chỗ mình không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Sau khi từ vườn nho về thì mình cũng không để ý. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Kiều Như An thoáng căng thẳng: “Mình chỉ tán gẫu với Tần Hành Chị ở vườn nho thôi, không có nói với ai khác chuyện đó hết”
“Cả ba cậu cũng không nói?”
“Không có mà! Quan hệ giữa mình với ba còn chưa tốt đến mức có thể nói chuyện phiếm như vậy…” Kiều Như An mất mát tự giễu.
“Mình biết rồi. Tối nay cậu đi chơi với mình” “Được rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Đế Anh Thy nói: “Rất bình thường, không có gì là không hợp lý. Em cảm thấy cả việc gọi điện thoại cũng không cần thiết nữa. Như An nhát gan lại an phận, sao có thể có quan hệ gì với Cổ Mạnh được?”
Ba anh em nhà họ Để không lên tiếng, nhưng Tư Hải Minh lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói không lớn nhưng đủ để người ở đây nghe được.
Để Anh Thy thanh lệ nhướng mày: “Anh hừ cái gì?”
“Không có gì” TMH trả lời.
DAN nghĩ thầm, rằng, không có thì anh hừ cái gì? Quái lạ!
“Hoặc là, Cố Mạnh không có liên quan đến tên cầm đầu? Hắn ta đổi đường ra sân bay thành con đường khác là vì hắn ta thật sự muốn mua đặc sản về nhà?” Để Anh Thy hỏi.
“Trước khi đi đi mua đặc sản? Tất cả những hành vi của hắn ta đều rất kỳ lạ!” Để Hạo Thiên trả lời.
“Có chuyện này anh muốn hỏi một chút. Cố Mạnh một mình đi tìm tên cầm đầu, vậy thì có chỗ gì hơn người?” Đế Hoàng Minh mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, không phải Cố Mạnh là thương nhân sao? Đã luyện từng luyện võ?” Đế Hạo Thiên thắc mắc.
“Trong đồng hồ hắn ta có giấu một lưỡi dao rất sắc bén, ra tay quỷ dị, không ngờ sẽ bị hắn ta cắt yết hầu” Để Anh Thy đưa tay lên, chuyển động cái nhẫn, một lưỡi dao bắn ra: “Lớn và sắc bén hơn cả lưỡi dao này!”.
“Anh Thy nói như vậy khiến lòng anh ba tổn thương quá!” Vẻ mặt Để Bắc Lâm đầy uất ức: “Chẳng lẽ đó không phải món anh ba tặng là tốt nhất sao?”
“Là món anh ba tặng tốt nhất, không phải gì đó của Cố Mạnh!” Để Anh Thy giải thích. Không thể khiến anh ba tổn thương! Thật là, cái này cũng muốn giành!
“Vậy không phải… Để Bắc Lâm vừa muốn tiếp tục uất ức để em gái phải dỗ thì đột nhiên ngừng lại.
Để Anh Thy nghĩ thầm, không phải chịu kích thích rồi chứ?
“Em vừa nói nó còn sắc bén hơn cả dao của em?” Để Bắc Lâm hỏi lại.
“Chuyện đó, anh ba à, anh đừng quan tâm vào mấy chuyện vụn vặt mãi, em không cố ý khen người khác đâu!” Đế Anh Thy nài nỉ
Đế Hạo Thiên nhìn ra sự khác lạ của Đế Bắc Lâm: “Sao vậy, có vấn đề?”.
“Là dạng lưỡi dao như thế nào?” Để Bắc Lâm hỏi Để Anh Thy.
Đế Anh Thy không hiểu vì sao không khí lại đột ngột thay đổi: “Dài như thế này này, rộng cỡ đây. Em từng thấy rồi, vô cùng sắc bén, cảm giác kỹ thuật làm dao vô cùng chuyên nghiệp… anh ba, có chuyện gì vậy?”.
“Anh nghĩ là, hung khí cắt cổ người kia khắp Đông Nam Á này… Anh Thy, em còn nhớ lúc anh ba cho em nhìn miệng vết thương trên cổ cái xác trong phòng giải phẫu không? Em cảm thấy nó có thể liên hệ với con dao kia của Cố Mạnh không?” Đế Bắc Lâm hỏi CÔ.
Anh hỏi như vậy, lẽ nào Để Anh Thy không hiểu?
Cô nghĩ đến lưỡi dao kia của Cố Mạnh, không biết nó có thể gây ra tình trạng đó không.
“Là do Cổ Mạnh làm sao? Nhưng Đông Nam Á ngọa hổ tàng long, nhỡ có người giống với Cổ Mạnh thì sao?” Để Anh Thy hỏi.
“Vì sao em phải thiên vị hắn ta?” Tư Hải Minh ngắt lời, mặt nhíu lại, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, ghen tuông cuồn cuộn kéo đến.
Để Anh Thy bị anh hỏi mà sửng sốt: “Em thiên vị hắn ta lúc nào? Không phải em đang phân tích vấn đề sao? Sao lúc nào anh cũng phải liên hệ đến vấn đề đó vậy?”
“Em chưa từng thấy vết dao lúc Cố Mạnh cắt cổ người khác?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Lúc trước hắn ta có cắt cổ Đào Sơ Tâm, nhưng cô ấy đã được hỏa táng rồi. Dù có không hỏa táng, thì vết thương trên cổ cũng bị phá nát, khó nhận ra được.” Để Anh Thy trả lời.
“Cắt cổ xong thì phá nát, rõ ràng là không muốn người ta nhìn thấy miệng vết thương” Đế Hạo Thiên nhận xét.
“Đừng đoán nữa, chính là hắn ta!” Tư Hải Minh xen vào.
Để Anh Thy nhìn Tư Hải Minh. Sao người này chắc chắn vậy? Không phải vì cái gọi là “thiên vị” của cô nên anh kết luận đấy chứ?
“Có cơ hội anh muốn nhìn thấy lưỡi dao kia” Để Bắc Lâm nói. Anh ta cảm thấy hứng thú với chuyện đó.
Nó liên quan đến chuyên môn của anh ta, nên lúc Để Anh Thy nói chuyện lưỡi dao, anh ta bèn thấy mẫn cảm.
“Cố Mạnh rất tinh ranh. Lần đó bị gọi đến cục cảnh sát, hắn ta còn cố ý đưa đồng hồ ra tra xét, kết quả nó chỉ là một cái đồng hồ bình thường, không có cái gì cả.” Đế Anh Thy nói.
“Nếu thứ đó đã là vũ khí của hắn ta, vậy sao hắn ta để lộ được?” Để Hạo Thiên đáp lời.
Ngồi trên máy bay, vẻ mặt Cố Mạnh âm u, vừa mở đèn thì anh ấy mở mắt lên. Lúc đang suy nghĩ vấn đề, tay anh ta vô ý vuốt qua đồng hồ của mình.
Suýt chút nữa hai mắt nhắm vào của anh ta đã nhíu lại.
Lần nào anh ta gọi cho Đế Anh Thy, cô ấy cũng tỏ vẻ không có gì, là đang cùng Tư Hải Minh đối phó với anh ta sao?
Anh ta đối xử với cô ấy không tồi, thậm chí trước đó còn cứu cô ấy. Người như vậy, nhằm vào anh ta không cảm thấy ray rứt gì, bức anh ta đi vào đường chết?
Di động, ngất, đặt bẫy.
Ngón tay Cố Mạnh đang vuốt nắp đồng hồ bỗng dừng lại, hạ xuống. Dưới ánh sáng mỏng manh, nắp đồng hồ phát ra một tia sáng.
Lúc ở cục, đồng hồ đeo tay của anh ta bị lấy đi, là do tham tài thật sao?
Nếu không phải, thì chính là muốn tìm thấy huyền cơ trong đồng hồ.
Mà Đế Anh Thy đã khôi phục trí nhớ rồi!
Để chứng thực điều này, Cố Mạnh đặc biệt điện thoại liên lạc với người còn ở lại thủ đô.
Tối hôm đó người kia trả lời anh ta: “Không thấy hắn ta đeo cái đồng hồ kia”
“Hắn ta là cảnh sát, chắc chắn ngoài mặt không dám đeo cái đồng hồ quý giá như vậy. Lén lúc thì sao?” Cố Mạnh hỏi.
“Lén lút cũng không có!”
“Không mang bán đi luôn?”
“Nếu bán thì chỉ có đổi của cải lấy tiền mặt, cũng không có mua gì quý giá. Nhất là căn nhà kia của hắn ta, vẫn ở lại chỗ của người nhà”
“Biết rồi, cảm ơn!”
“Đừng khách sáo!”
Cúp điện thoại, Cố Mạnh trực tiếp nở nụ cười, tay vung mạnh lên, di động và vào vách tường, vỡ thành hai nửa.
Anh ta xoa thắt lưng để giảm đi cảm giác phẫn nộ.
Anh ta cứ có cảm giác không đúng ở đâu, thì ra là ở chỗ này!
Để Anh Thy ơi là Để Anh Thy, quả nhiên bị cô phát hiện rồi, nên cô mới cùng với nhà họ Để lừa gạt tôi!
Cố Mạnh không ngờ những người khác phá hỏng chuyện tốt của anh ta, vì anh ta từng đưa nơi đầu lưỡi dao cho Để Anh Thy nhìn!
Ngay cả Đào Sơ Tâm cũng không biết! Dù sao khoảng thời gian trước anh ta cũng không giết ai, lưỡi dao vẫn nằm yên ổn ở đó mà!
Một Đào Sơ Tâm, một Để Anh Thy, ai ai cũng đến phá hư chuyện của anh ta!
Nếu Đế Anh Thy khôi phục trí nhớ, như vậy, sớm muộn gì chuyện anh ta động tay ở khu vực Đông Nam Á cũng bị nhà họ Để biết!
Chỉ là anh ta đi qua khu vực Đông Nam Á làm việc, bị kẻ chướng mắt phát hiện, nên anh ta mới cắt đứt yết hầu đối phương!
Cũng là thứ nhất nhép thôi, không có liên hệ đến nhà họ Đế.
Nhưng anh ta không thể cam đoan nhà họ Để sẽ để mình sống sót! Dù sao bên kia cũng là địa bàn người nhà họ Để nắm giữ! Có người xa lạ xâm nhập, sợ là bọn họ phải cảnh giác hơn bất cứ ai!
Chỉ là nhà họ Để không có chứng cứ buộc tội anh ta, cũng giống như Tư Hải Minh vậy, tất cả chỉ là suy đoán.
May mà lúc anh ta để lại một tay chỗ Đào Sơ Tâm, đã làm biến dạng vết dao trên cổ của cô ta. Bằng không, làm sao bây giờ anh ta có thời gian ở đây suy nghĩ?
Nếu anh ta không chết, sẽ đến lượt Tư Hải Minh phải lo lắng!
Anh ta cũng không phải kiểu người ngồi im chờ chết!
Tại biệt thự trên đảo Trân Châu, Để Anh Thy đang ngồi bên cạnh bể bơi gọi video với sáu đứa bé.
“Mẹ, khi nào mẹ và baba quay lại?”
“Ừ, một ngày nữa thôi, ở nhà đợi ba mẹ về!”
“Baba và mẹ nhanh quay về đi!”
“Nhanh lên…”
“Mẹ mau nhìn này, đây là hoa hồng Đinh Đinh tặng cho con, có đẹp không?” Bảo Hân hỏi.
“Đẹp!” Bảo An trả lời.
Ôi trời! mồ hôi lạnh của Đế Anh Thy đổ ra, sao lại tặng hoa hồng vậy? Mới bao tuổi đâu!
“Bảo bối nhỏ Bảo An, hoa hồng đẹp lắm, nhưng hoa hồng cầu tặng con mới là đẹp nhất, phải không? Vậy nên, chúng ta ném hoa hồng đi được không?” Đế Bắc Lâm thò đầu vào phía này.
“Phải vậy sao?” Khuôn mặt đáng yêu của Bảo An còn đang tự hỏi có thật phải vậy không, có khi nào khiến con trai giận không?
Để Anh Thy mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng mỗi cô chỉ vừa nhếch lên thì cảm giác được ánh mắt của Tư Hải Minh, chuyện này khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô cứng lại.
“Mama, không đúng! không phải như thế! Phải phát ra âm thanh cơ!” Bảo An nóng nảy.
“Chụt!” Đế Anh Thy hôn thật nhanh lên, trên mặt đỏ lên.
Đây là phương thương biểu đạt bình thường của phụ huynh dành cho con cái, nhưng bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm, cô cứ cảm thấy nụ hôn đơn giản trở nên đen tối!
Đã hôn như vậy, phải hôn cả chỗ khác!
Bảo Nam rất say mê, trực tiếp đoạt lấy di động, chu cái miệng nhỏ lên hôn vào màn hình: “Mẹ ơi, mau hôn!”
Đế Anh Thy đang chuẩn bị hôn lên thì di động bị người ta đoạt mất.
Là Tư Hải Minh!
“Có muốn hôn ba không? Tư Hải Minh hỏi, mặt không đổi sắc.
“Ai lại con trai hôn con trai? Con không cần!” Bảo Nam bực bội, không muốn hôn lên.
Hơn nữa, bộ dáng đó của ba mà muốn cầu hôn, ba thật hung dữ!
Cậu mới không cần hôn người đáng sợ!
“Mọi người đang ngồi máy bay về đây” Tư Hải Minh nói.
Trong phút chốc, cái miệng nhỏ nhắn đang thở phì phò của Bảo Nam trở nên vui vẻ!
Mấy đứa bé khác hoàn hộ.
“Hay quá!”
“Baba mama về rồi!”
“Ngày mai thức dậy là có thể thấy baba!
Để Anh Thy hướng mắt nhìn về phía Tư Hải Minh, cũng chưa nói khi nào quay về mà, sao lại đột ngột như vậy….
Ba anh em nhà họ Để không có biểu cảm gì.
Chỉ là ánh mắt của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm có chút rục rịch. Có phải bọn họ cũng có thể đi theo không? Tư Hải Minh ở lại đảo Trân Châu lâu như vậy, lại không trả tiền thuê nhà, không phải nên bù lại sao?
Không phải người xưa có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau” à?
“Baba baba, con muốn nói chuyện với mama!” Tư Thái Lâm nói.
“Con cũng muốn!”
“Con phải nói chuyện với mama!”
“Con cũng vậy!”
“Con muốn!
“Con muốn!”
“Nói chuyện thì được, không được hôn!” Tư Hải Minh quy định.
“Đồ keo kiệt!” Bảo Nam nói.
“..” Để Anh Thy.
Từ “đồ keo kiệt” này có rất nhiều hàm nghĩa, hệt như cô là một món đồ riêng của Tư Hải Minh vậy, nên được cho ra ngoài mới không phải đồ keo kiệt?
Vậy mà bọn nhỏ lại nghĩ như vậy!
Di động quay về lại tay của Để Anh Thy, mấy nhóc lại nói chuyện với mama và ba người cậu một lát mới lưu luyến mà cúp điện thoại.
Sau đó, không khí lại quay về tĩnh lặng một lần nữa.
Để Anh Thy biết, ở đây không còn ý nghĩa gì nữa, Tư Hải Minh đã bị lộ rồi.
Mà hình như cô cũng không thể không về.
Ban nãy cô cũng đã đồng ý với đám nhỏ rồi, cũng không thể im lặng mà không về.
Nhưng cô phải mở miệng thế này đây?
Hình như ở lại nhà mẹ đẻ như thế này một chút rất tự tại…
Tư Hải Minh đã mở miệng: “Đã quấy rầy thời gian qua rồi, lần sau tôi sẽ đưa đám nhóc đến đây!”.
Lời này đã đánh mạnh vào lòng người nhà họ Đế, lại không cho họ mặt mũi, không phải sao?
Đế Bắc Lâm nói: “Xem ra bọn nhỏ nhớ tôi lắm, để tôi đi theo đi! Tổi mại trở về!”
“Bọn nhỏ cũng nhớ tôi, tôi cũng đi!” Để Hạo Thiên nghĩ đến mấy khuôn mặt phúng phính của đám nhỏ, lòng anh ta không kìm được mà ngứa ngáy.
“Các người có nói gì cũng không được đi!” Đế Hoàng Minh mở miệng nói.
“Vì sao không được đi? Anh cũng được đi mà!” Đế Bắc Lâm tỏ vẻ muốn đưa anh theo đi chơi với.
“Không đủ lý do” Đế Hoàng Minh nói.
Để Anh Thy ngẩn ra, hiểu được ẩn ý bên trong, bèn nói: “Chi bằng tối nay hẵng đi?”
Em gái đã lên tiếng, Để Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên còn có thể nói gì nữa? Trong lòng họ vô cùng buồn bực!
“Chút nhẫn nại đó thôi cũng không có sao?” Đôi mắt Đế Hoàng Minh ẩn ánh sáng lạnh.
Đế Hạo Thiên rất muốn gọi điện thoại lại cho đám nhỏ, để bọn nhỏ dỗ anh ấy! Để anh ấy có thể “nhẫn nại” thêm một chút! Cũng không biết là ai không ngừng chạy đến chụp ảnh áo cưới với Bảo An!
Chắc chắn là do ban nãy chưa nói được bao nhiêu trong video, anh ấy hâm mộ mà hận vì ghen tị!
Trước khi lên máy bay, Đế Bắc Lâm cũng không tha, muốn đi lên ôm cô em gái bảo bối của bọn họ một cái, nhưng Tư Hải Minh đá vào giữa một cái: “Muộn rồi, lên máy bay sớm đi ngủ sớm. đi!”
“..” Đế Bắc Lâm giận đến mức giơ chân lên: “Tư Hải Minh, không phải cậu cảm thấy bây giờ Anh Thy đã là người của cậu rồi chứ?”
“Cô ấy đã sớm là người của tôi!” Tư Hải Minh trả lời.
Nói không sai, không phải người của anh, mấy đứa bé xuất hiện thế nào?
Để Bắc Lâm giận dữ đến mức suýt nữa là phun ra một ngụm mái!
Cuối cùng ba anh em nhà họ Đế cũng nói tạm biệt với Đế Anh Thy, chỉ cần họ có xu hướng làm gì khác, Tư Hải Minh sẽ tung ra một cước.
Lên máy bay rồi, Để Anh Thy lập tức giận dữ với Tư Hải Minh: “Anh thể là thế nào? Đó là anh trai của em!”
“Cả con ruột còn không được, huống chi là anh ruột!” Tư Hải Minh chính là bá đạo như thế.
Lời này khiến Để Anh Thy nhất thời nghẹn lại.
Cô cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại: “Tư Hải Minh, xin anh rõ ràng lên cho em. Em và anh chưa đến mức quan hệ đó!”
“Chúng ta chưa đến mức quan hệ đó từ khi nào?” Tư Hải Minh hỏi, đôi mắt đen nhìn cô đầy thâm thúy.
“Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!” Để Anh Thy không ngại nói anh nghe.
“Có!”
“Không có!”
“Có!”
“Anh còn như vậy nữa là bây giờ em xuống máy bay ngay! Sau này em không bao giờ… quay về thủ đô nữa. Chính anh tự đi giải thích với bạn nhỏ đi!” Đế Anh Thy giận dữ đến mất sắp mất lý trí.
Cơ thể Tư Hải Minh thít chặt lại, nhưng anh thả lỏng ngay, biểu cảm trên mặt có vẻ dụng túng: “Được rồi, không có lần sau nữa, em đừng giận!”
Để Anh Thy giận dữ ngồi xuống ghế sô pha.
Tuy ngoài miệng thì Tư Hải Minh đồng ý, nhưng cảm giác nặng nề bên trong lòng cô vẫn chưa biến mất.
Bởi vì cô biết, Tư Hải Minh không hề dễ đối phó như vậy!
Những loại dục vọng chiếm hữu đó có thể thay đổi được sao?
Sau khi Tư Hải Minh ngồi xuống ghế thì điện thoại của Anh Thy vang lên, là tin nhắn.
Cô mở ra thì thấy tin nhắn của anh ba.
Nội dung: Có muốn thôi miêu sâu Tư Hải Minh không? Để cậu ta mãi mãi không quấn quýt lấy em như vậy nữa?
Phản ứng đầu tiên của Đế Anh Thy là không đồng ý.
Nhưng sau khi hồi hồn lại cô lại muốn. Vì sao không đồng ý? Sau khi thôi miên sâu cô đã thoát khỏi sự cuốn lấy của Tư Hải Minh, còn có thể nhìn thấy các con, tốt quá!
Những sau khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy không chỉ không tốt mà còn phiền phức.
Cô cho là, chẳng sợ Tư Hải Minh thật sự dùng thôi miên sâu, chỉ số thông minh cũng rất cao.
Tuy các con mới chỉ hơn năm tuổi, nhưng cái gì cũng biết nói.
Đến lúc đó, chúng nói cái gì với Tư Hải Minh, không phải Tư Hải Minh sẽ bị nghi ngờ mình đã bị thuật thôi miên khống chế sao?
Hơn nữa mấy thứ như thuật thôi miên sớm muộn gì cũng mất đi tác dụng thôi, không có ý nghĩa gì cả.
Để Anh Thy trả lời lại Đế Bắc Lâm: Bỏ đi.
Đế Bắc Lâm: Vì sao không cần? Anh Thy không khó chịu sao?
Để Anh Thy: “Cái gì mà khó chịu? Anh xem đi, bây giờ em vẫn chưa khôi phục trí nhớ, hơn nữa bọn nhỏ sẽ phát hiện ra thứ không hợp lý! Bọn chúng cũng không dễ lừa vậy đâu!
Nhắc đến mấy đứa bé, giọng điệu của Để Bắc Lâm bèn thay đổi: Anh chỉ nói vậy thôi.
“Có chuyện à?” Tư Hải Minh thấy sự biến hóa trên khuôn mặt Đế Anh Thy.
“Không liên quan đến anh.”
“Thật à?” Tư Hải Minh đưa tay ra: “Đưa anh xem”
“Vì sao em phải cho anh xem? Không cho!” Để Anh Thy lập tức xóa tin nhắn đi.
Sau đó cô có cảm giác mình giấu đầu hở đuôi, nhưng cô không thừa nhận thì anh ấy sẽ không nhìn ra!
“Biết vì sao anh trai em không theo không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Tất nhiên là em biết! Đi cùng nhau có thể khiến Cố Mạnh nghi ngờ” Đế Anh Thy nói.
“Đồng thời cũng khiến hắn ta buông lỏng cảnh giác.” Tư Hải Minh nói: “Lần này Cố Mạnh phát hiện ra không hợp lý, chắc chắn hắn ta sẽ có hành động. Các anh của em cùng đồng ý để em về, là vì anh đã cam đoan với bọn họ, anh tuyệt đối sẽ không để em có sơ suất gì!”
Ánh mắt Để Anh Thy chớp chớp, không nói gì cả. . truyện ngôn tình
Anh nói như vậy hồi nào? Vậy mà cô lại không biết…
“Ý của anh nghĩa là giết thẳng hắn ta!” Tư Hải Minh hung dữ nói.
Đây tuyệt đối không phải cách giải quyết của Đế Anh Thy, nếu muốn, cô hoàn toàn có thể tìm anh ba mình, để cho Cố Mạnh chết tại vùng Đông Nam Á, thần không biết quỷ không hay.
Chết ở một chốn hỗn loạn như vậy, người khác chỉ biết nói một câu “xúi quẩy” thôi.
Nhưng Để Anh Thy càng muốn biết lời khai của Cố Mạnh trước khi chết.
Sau đó cô mới cho hắn ta xuống địa ngục!
“Em không muốn?” Trong lời Tư Hải Minh bốc lên một mùi chua.
“Tất nhiên là không rồi!” Để Anh Thy buồn bực: “Sao anh biết Cổ Mạnh chỉ làm một vài chuyện xấu thôi?”
Biểu cảm trên mặt Tư Hải Minh không tốt lắm. Anh không nói gì.
Để Anh Thy chợt nhận ra, Tư Hải Minh không phải muốn giết Cố Mạnh, mà là đang xem thử thái độ của cô.
Người này thật sự là..
Cứ như thể lời của cô là đánh rắm vậy! Đã nói giữa cô và anh không có gì, mà anh còn xem cô như vật chỉ thuộc về riêng mình!
“Tư Hải Minh, xóa hình xăm trên người tôi ngay!” Để Anh Thy nghĩ đến chuyện này, bèn yêu câu.
“Vì sao lại hỏi anh?”
“Chính anh đã khắc hình xăm lên chỗ đó, anh nghĩ tôi không tìm anh thì tìm em?” Trên mặt Để Anh Thy lập tức ửng đỏ.
Đôi mắt của Tư Hải Minh đen như mực: “Ý của em là, chỉ mình anh được xem?”
“…” Để Anh Thy, cô tuyệt đối không có ý này!
“Người có thể nhìn được, nhưng hình xăm không thể xóa!” Đôi mắt Tư Hải Minh lóe lên: “Đế Anh Thy, em có biết, đó là chuyện không có khả năng! Nếu ai dám xóa, anh sẽ chặt tay nó, móc mắt nó ra!”
“Vậy nếu tôi tìm anh ba mình thì sao?” Lời Để Anh Thy có ý thứ.
“Để Anh Thy, anh sẽ không vui!” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng điềm tĩnh mà sâu thẳm đến đáng sợ.
“..” Để Anh Thy cắn răng. Cô không nói gì cả, đứng lên chạy lấy người. Nhưng cô chỉ mới đi mất bước, cơ thể đã đột ngột bị bể lên! “A! Anh làm gì vậy?”
“Giận rồi? Anh dỗ em!” Tư Hải Minh ôm cô đi vào trong phòng.
“Ai cần anh dỗ!” Để Anh Thy đánh vào trong ngực anh: “Thả tôi xuống! Tự tôi đi được!”
Đảo mắt vào phòng, Tư Hải Minh thả cô xuống giường, thuận thế nằm áp lên, cơ thể bao phủ người cô. Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của anh nhìn thiên hạ ngon miệng dưới thân.
Dù cô có tức giận, giãy dụa, cào cấu anh, thì bộ dáng cũng ngon miệng lạ thường.
Anh nhìn cứ hệt như đang đùa giỡn với con gái nhỏ của mình, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
“Tư Hải Minh!” Để Anh Thy rống lên. Tư Hải Minh hồi hồn lại, đè người lên.
“Anh làm gì… ưm!” Để Anh Thy hoảng hốt, hai mắt trừng to.
Anh lại dám nhưu vậy? Sao anh dám?
Có phải anh thấy tính cô dễ bị ăn hiếp lắm không?
Để Anh Thy vừa định cho mặt anh thì đầu cô nghĩ đến gì đó, ngón tay bèn xoay chiếc nhẫn.
Để anh ngất đi, rồi ngủ một mạch với cô!
Ngón tay cô âm thầm chuyển động chiếc nhẫn, đưa tay lên bịt kín cái mũi của Tư Hải Minh.
Biểu cảm của Để Anh Thy từ bình tĩnh đến không bình tĩnh, kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau với Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đưa tay lên, ngón tay mở ra, luồng vào trong tay cô, siết lại cùng nhau: “Để Anh Thy, đã quên nói với em mất, mấy thứ thuốc mê này không có tác dụng với anh”
“..” Đế Anh Thy không nói nên lời, vậy nên gây mê cũng vô dụng, mà thuốc mê cũng thế? Thôi xong!
“Ưm!” Cái miệng nhỏ của Để Anh Thy bị ngầm chiếm lấy, nụ hôn của Tư Hải Minh bắt đầu làm càn.
Nếu cứ hôn nữa, cô sẽ không còn sức mất! Cô sợ mình bất lực như thế, vì cô sẽ trở thành miếng thịt bò mặc Tư Hải Minh xâm lược!
Môi mỏng của Tư Hải Minh khẽ lui khỏi, hơi thở nặng nề trầm thấp: “Đừng lo, anh chỉ muốn hôn em thôi, không làm gì khác đâu.”
“Hôn cũng không được!” Để Anh Thy giận dữ đến mức muốn đánh chết anh! Sao thuốc lại vô dụng chứ?
“Anh Thy, đừng lộn xộn, nếu không em tự gánh lấy hậu quả nhé?” Con người của Tư Hải Minh đen như mực không tan được.
Cả người Để Anh Thy đang giãy dụa cứng đờ, cô không dám động đậy.
Giọng cô bắt đầu run lên: “Nếu, nếu anh dám động tôi, tôi… tôi…”
“Đừng sợ, để anh hôn một chút là xong ngay, đợi anh hài lòng rồi thôi.” Tư Hải Minh nói xong, môi mỏng lại đè ép xuống.
Lòng Để Anh Thy cứng lại, hô hấp dồn dập.
Cô không dám thừa nhận, cảm xúc mà nụ hôn của Tư Hải Minh mang lại thật sự quá mãnh liệt. Nơi nào bị anh hôn vào đều nóng lên khủng khiếp, thậm chí cơn nóng đó bắt đầu tán loạn ra khắp nơi…
Đế Anh Thy không kìm lại được, bắt đầu giãy dụa: “Không!”
Tư Hải Minh buông cô ra, vẻ mặt Để Anh Thy dưới thân ửng đỏ, trong đôi mắt lấp loáng ánh nước. Khi thở dốc, ngực cô phập phồng lợi hại, quần áo vì giãy dụa mà đã xộc xệch, làm lộ ra da thịt trắng nõn…
Tư Hải Minh hít sâu một hơi, ngồi dậy từ trên người cô: “Anh đi ra ngoài đây.”
Nói xong anh thu mắt lại, quay người đi rồi, mệt như chỉ trễ thêm mấy giây nữa thôi, anh sẽ nuốt mất người nằm trên giường.
Một tiếng đóng cửa vang lên, cơ thể Để Anh Thy mềm xuống, tim đập vẫn còn vội vã.
Dưới trạng thái như vậy, cô nghĩ đến Tư Hải Minh mà sợ hãi.
Dù sao ở trên máy bay, cô có kêu khóc thế nào cũng không có ai đến giúp đỡ cô.
May mà Tư Hải Minh buông cô ra.
Nhưng mà cô nên cảm ơn anh sao? Thật là buồn cười, vốn anh đã không nên chạm vào cô!
Nếu anh dám tiếp tục, chẳng sợ cô không phản kháng được, mà đáp máy bay xong cô cũng sẽ quay lại đảo Trân Châu!
Nhưng khuôn mặt của Để Anh Thy lại đờ ra khi nghe chuyện này, vì cô biết rõ lần đó uống rượu say đã mang đến cho mình chuyện gì.
Cô mang thai sáu đứa con, làm một bà mẹ đơn thân nuôi sáu đứa bé. Từ nước ngoài quay về quốc thổ, và mối quan hệ không rõ ràng với Tư Hải Minh…
Khi ba anh em họ Để nhận ra dáng vẻ của em gái, họ cũng hiểu được ra dường như có gút mắt gì ở đây.
Chỉ có Tần Hành Chi là vẫn chưa hiểu lắm.
Chỉ nghĩ là Đế Anh Thy và Tư Hải Minh uống rượu bình thường vậy thôi. Tư Hải Minh cầm chén rượu bên cạnh lên, nhấp 1 ngụm: “Loại rượu này kém xa rượu mà Thy uống hồi đó”.
Mặt Để Anh Thy đỏ bừng lên, người đàn ông này cố ý!
Bị nói là rượu mình kém, Tần Hành Chi sắc mặt không tốt, nhưng khi thấy mặt của Đế Anh Thy đỏ ửng, anh mới cảm giác rằng đây có chuyện gì đó mà anh chưa hiểu được.
“Hành Chi, đừng nghe anh ta nói. Tên này lòng dạ xấu xa lắm, đừng giao du với cậu ta”
Đế Bắc Lâm đỡ lời thay Tần Hành Chi.
“Sau này rượu Anh Thy uống sẽ do Hành Chi phụ trách, tránh cho mấy kẻ hiểm ác thèm khát em gái tôi thì không nên”
Đế Hạo Thiên lắc ly rượu, nói.
Để Anh Thy nhín Tu Minh Hàn. Thật tiếc là người ta chả để ý gì, sắc mặt không đổi.
Tất nhiên rồi, thứ anh ta muốn anh ta cũng có được rồi, còn gì không hài lòng nữa?
Nhắc đến sự tình trước kia, khi dễ Tần Hành Chi, loại đàn ông có thù tất báo!
Trước khi đến giờ ăn tối thì Tân Hành Chi ra về rồi, anh ta đi dọc bãi biển để trở về.
Có lẽ anh ấy muốn hít tý gió biển để cho tinh thần tỉnh táo hơn.
Anh ta không biết Tư Hải Minh ở trong Bảo Thành, đi rồi mới biết Tư Hải Minh đã ở đó được vài ngày rồi.
Chỉ có anh ta, không có mấy đứa bé.
Anh ấy mà biết Tư Hải Minh ở đó thì anh ấy đã không đến Bảo Thành rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Tư Hải Minh anh đều cảm thấy không vui.
Nhưng lần này là anh hai đích thân gọi điện kêu anh đến, anh ấy không thể từ chối.
Anh ấy chỉ muốn được các anh công nhận.
Một khi được công nhận rồi thì anh ấy có thể
Ánh mắt Tần Hành Chi nhìn ra phía biển cả xa xăm, các anh công nhận rồi thì anh ấy có thể có cơ hội không?
Ở chỗ hồ bơi, Đế Anh Thy vì Tư Hải Minh mà đỏ mặt khiến anh ấy sinh nghi, canh cánh trong lòng… Chán nản đến sang ngày hôm sau, khi Kiều Như An muốn đến chơi. Tần Hành Chi lập tức đồng ý.
Kiều Như An hiện giờ có quan hệ rất tốt với Đế Anh Thy, quan hệ với anh cũng khá ổn, anh ấy không phản đối chuyện cô ấy lên đảo chơi.
Hơn nữa cô ấy cũng chỉ đến vườn nho, chưa từng bướng bỉnh nhắc đến việc muốn đến Bảo Thành. Rõ ràng, cô ấy là một người rất có chừng mực.
Đang ngồi dưới đình nghỉ chân, Kiều Như An hỏi
“Anh Thy về chưa?”
“Về được mấy ngày nay rồi” “Trước đây có gọi điện cho cô ấy, cô ấy vẫn còn ở Thủ đô, cũng nghĩ là cô ấy sắp về rồi”.
Kiều Như An nói:
“Anh Thy về rồi mà anh không vui sao?”
“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Sắc mặt anh không được tốt lắm ấy mà!”
“Tối qua ngủ muộn quá, sáng nay lại dậy sớm”
Tần Hành Chi không nói thật.
“Không phải là nhớ Anh Thy đó chứ? Nhớ cô ấy thì đi Bảo Thành gặp cô ấy đi, tôi không phải người ở đảo nên không thể đi chung rồi”.
Kiều Như An nói.
“Cả chiều hôm qua tôi ở đó rồi”
Tần Hành Chi nói
“Ở đấy cả một buổi chiều nhưng tại sao tôi thấy anh không vui vậy? Có chuyện gì à? Không lẽ hai người cãi nhau sao? Hay tôi gọi điện cho Anh Thy nhé? Có thể tôi sẽ giúp được hai người đó”
Kiều Như An nói. “Cô không giúp được tôi đâu?
Tần Hành Chị ăn ngay nói thật.
Tất cả những gì anh ấy muốn, chỉ là nhận được sự chấp thuận của các anh nhà họ Đế và Để Anh Thy.
Những người khác thì hoàn toàn không được.
“Anh không nói thì làm sao biết được tôi không giúp được anh?”.
Kiều Như An cười:
“Chuyện anh thích Anh Thy chỉ có mình tôi biết, ngoài nói với tôi anh còn nói được với ai nữa? Dù cho tôi không giúp được anh, thì giúp anh gõ gõ cho người ta biết cũng được mà?”
Tần Hành Chi cười cười:
“Cơ hội của Tôi và Anh Thy ngày càng nhỏ rồi.”
“Tại sao lại nói vậy? Làm quan ăn lộc Vua, ở chùa ăn lộc Phật, chuyện sớm muộn mà”.
“Có những chuyện cô không biết… Tôi thấy quan hệ của cô ấy và Tư Hải Minh tốt hơn trước nhiều, hơn nữa các anh trai của cô ấy dường như cũng chấp nhận anh ta rồi, nếu không, sao lại để anh ta một mình lên đảo Trân Châu này chứ”.
Tần Hành Chi sầu não.
Kiều Như An nghĩ 1 lúc, hỏi:
“Ý anh nói…Hôm qua lúc anh đến Bảo Thành, Tư Hải Minh cũng ở đó sao?”
“Ừ, nếu là trước kia thì không thể nào, điều đó có nghĩa là họ đã chấp nhận anh ta. Tôi chỉ không hiểu, ngày đó suýt nữa thì anh ta hại chết Anh Thy, tại sao giờ lại tháo gỡ được cái nút thắt đó dễ dàng vậy?”
Tần Hành Chị có đôi chút tức giận.
“Vậy hôm qua anh đến đó, thái độ của ba người anh đối với Tư Hải Minh như thế nào?”
Kiều Như An hỏi.
Tân Hành Chị nghĩ lại chuyện chiều qua.
“Các anh trai của Anh Thy đối với anh hay Tư Hải Minh tốt hơn?”
Kiều Như An lại hỏi.
Tần Hành Chi nghĩ lại những lời nói của các anh trai với mình thì dường như là đối với mình tốt hơn một chút. Hơn nữa, thái độ của họ với Tư Hải Minh lại không được tốt lắm.
Kiều Như An nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh thì cười và nói:
“Nhìn đi, vị trí trong lòng người nhà họ Để của Tư Hải Minh sao mà so sánh được với anh! Anh ta nhiều nhất cũng chỉ là ba của sáu đứa trẻ thôi. Anh nghĩ mà xem, kể cả anh ta có một mình đến đảo Trân Châu thì ba người anh trai vì cái gì mà lại đồng ý? Chắc chắn là vì bọn trẻ rồi.”
“Nếu là vì Anh Thy thì sao?”
Tần Hành Chi nghĩ đến khả năng này
Khuôn mặt đỏ ửng của Đế Anh Thy cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh.
Kiều Như An cũng bị câu hỏi này chặn lại.
Để Anh Thy và Tư Hải Minh hai người họ tới lui qua lại giữa Thủ đô và đảo Trân Châu, liệu có phải họ định bắt đầu bàn về chuyện hôn nhân không?
Nếu đúng như Tần Hành Chị nói, nhà họ Để bắt đầu chấp nhận Tư Hải Minh rồi? Không thể nào, không thể như vậy được!
“Hay là như vậy, anh đi tìm các anh của Anh Thy hỏi thử xem”
Kiều Như An đưa ra chủ ý.
Tần Kinh Chi do dự:
“Anh không định để khi họ kết hôn rồi mới đi hỏi đấy chứ? Đến lúc đó thì không kịp nữa rồi!”
Kiều Như An nói.
Tần Hành Chi gật gật đầu, nghe theo.
Khoảng ba giờ chiều, Tần Hành Chi đến Bảo Thành.
Anh biết tầm này Anh Thy hẳn là ngủ dậy rồi.
Nhưng hôm nay chỉ có anh ba ở nhà, thể cũng tốt, áp lực sẽ ít đi một chút.
Ngồi một lúc, Tần Hành Chi nói với Đế Bắc Lâm:
“Anh ba, em có việc tìm anh.”
Để Bắc Lâm cùng lúc đó nhìn sang Tư Hải Minh, anh ta hỏi:
“Không thể nói ở đây được sao?”
Để Anh Thy nhìn về phía Tân Hành Chi, hỏi:
“Thì thầm cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là chút chuyện riêng”
Tần Hành Chi ánh mắt lộ chút khó chịu.
Để Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Đừng có giở trò gì đó, tôi đi nhanh rồi về”
Nói xong, đứng dậy đi ngay.
Sau khi ra ngoài, Đế Bắc Lâm giục:
Sắc mặt của Tần Hành Chi rất khó coi, anh ấy tức giận: “Tư Hải Minh, anh còn liêm sỉ không vậy? Sao lại lén lút nghe chúng tôi nói chuyện!”
“Tôi nghe trộm cái gì? Tôi quang minh chính đại đứng ở đây mà”
Tư Hải Minh tỏ vẻ.
Tần Hành Chi nghẹn một bụng tức tối.
Để Bắc Lâm thì trực tiếp phớt lờ anh, lướt thẳng qua đi vào phòng khách.
Mẹ nó, cậu ta không phải thật sự sẽ đánh chìm đảo Trân Châu chứ!
Tư Hải Minh dựa vào cửa, ánh mắt nhìn xa xăm. Đánh chìm đảo Trân Châu rồi có thể ở bên Anh Thy à? Trong lòng anh không khỏi rục rịch ý nghĩ này.
Gặp Đế Bắc Lâm và Tần Hành Chi quay về với sắc mặt rất khó coi, Để Anh Thy kéo ống tay áo anh ba mình, thủ thỉ:
“Anh ba, em có định nhắc mấy anh, nhưng chưa gì..” “Không phải lỗi của em. Hắn có lén nghe được cái gì thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta”
Đế Bắc Lâm dịu giọng, nói.
Để Anh Thy suy nghĩ, đã không ảnh hưởng gì thì tại sao không đứng trước mặt cô mà nói chuyện?
Tân Hành Chị có được câu trả lời như ý muốn thì lập tức rời đi.
Vì anh không muốn nhìn thấy Tư Hải Minh, khiến bản thân khó chịu.
Bà quản gia từ trên lầu đi xuống tay cầm điện thoại đưa cho Để Anh Thy:
“Tiểu thư, tôi đang dọn dẹp thì nghe thấy điện thoại của cô reo”
Giờ thì điện thoại đã hết kêu rồi.
Để Anh Thy nhìn, tim đánh thót một cái:
“Là Cố Mạnh!”
“Gọi lại đi”. Để Bắc Lâm nói.
Để Anh Thy gọi lại, sau ba hồi chuông thì tiếng của Cố Mạnh mới vang lên
“Để tiểu thư”
Để Anh Thy vừa định vươn tay ngắt nhéo cổ mình, Tư Hải Minh nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Đế Bắc Lâm giữ lấy tay cô, lắc đầu.
Để Anh Thy kìm nén:
“Lúc nãy tôi không cầm theo điện thoại, tìm tôi có việc gì?”
“Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Cố Mạnh hỏi.
Tuy đối với Cố Mạnh không có quan hệ gì sâu xa, nhưng nghe giọng nói trầm ấm của anh ta nói chuyện với người phụ nữ của mình, sắc mặt Tư Hải Minh bông lạnh lùng, trong lòng đã nghĩ hàng trăm cách thức giết Cố Mạnh!
“Bắt được hung thủ rồi tự nhiên sẽ tốt hơn thôi” Đế Anh Thy nói.
“Bắt được rồi sao?”
Cố Mạnh bất ngờ.
“Đúng vậy. Ba người anh trai của tôi lợi hại như vậy mà, muốn bắt một tên hung thủ là chuyện nhỏ. Đang tra tấn gã, không biết gã ta sẽ trụ được bao lâu nữa đây?” Đế Anh Thy nói.
“Tại sao lại tra tấn gã?”.
“Vì gã ta không phải hung thủ thật sự, chắc chắn hắn còn có đồng phạm”
Để Anh Thy nói.
“Nếu gã nhất quyết không khai thì sao?”
“Sao có thể! Anh trai tôi chắc chắn sẽ có cách cây miệng gã thôi” Đế Anh Thy rất tự tin tuyên bố. Cố Mạnh nói:
“Vậy thì tốt, tìm được ra hung thủ tôi cũng yên tâm hơn rồi”
Ngừng một lúc, lại nói: “Ra ngoài uống trà không? Tôi đến địa phận Đông Nam Á rồi, chỗ tôi cách đảo Trân Châu của cô không xa”.
Để Anh Thy nhìn sang Để Bắc Lâm, Để Bắc Lâm lắc đầu. Tư Hải Minh không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt sắc như dao của anh.
“Không được đâu”.
“Không thể ra ngoài sao?”
“Anh trai nói… hung thủ thật sự còn chưa bắt được, không được ra ngoài”
Đế Anh Thy nói
Lý do đơn giản này có phải quá hoàn hảo không!
“Vậy được, tôi đợi cô bắt được hung thủ thật sự rồi hẹn ra ngoài uống trà vậy?”
Cổ Mạnh cũng chẳng cưỡng ép gì thêm.
“Được”
Vừa cúp máy, Đế Anh Thy thở nhẹ một hơi:
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Đợi Cổ Mạnh đi gặp “đại ca”, chúng ta chỉ cần bắt ba ba vào bình là được”
Đế Bắc Lâm khoanh chân, nhẹ nhàng đáp. “Sẽ ổn cả chứ?” Để Anh Thy hỏi.
“Chỉ cần là Cố Mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu”
Tư Hải Minh nói chắc nịch.
Không biết vì sao nhưng khi nghe Tư Hải Minh nói vậy, Đế Anh Thy cảm thấy việc bắt Cố Mạnh chả còn là vấn đề gì to tát nữa.
Sự “tự tin” đó vẫn khiến cô cảm thấy không được thoải mái. Cố Mạnh đứng trên tầng cao nhất của khách sạn, sắc mặt tối tăm.
Sát thủ bị bắt rồi sao?
Nhưng không quản có bị bắt thật không, tên đại ca này chắc chắn không giữ lại được nữa rồi. Sớm muộn rồi bọn họ cũng sẽ tìm thấy anh ta, vậy nên anh ta đành xuất hiện sớm hơn một chút vậy.
Cố Mạnh ném điện thoại sang một bên, lấy chiếc điện thoại khác ra gọi cho vị “đại ca” đang hợp tác kia. Mà một khi anh ta gọi điện cho “đại ca”, Để Hạo Thiên sẽ lập tức nhận được thông tin, chỉ là giọng nói nghe lén được không nghe ra là giọng của Cố Mạnh, đều đã qua xử lý.
“Ai đó?”
“Ông không cần biết tôi là ai, tôi sẽ bỏ tiền ra để thuê người giết người”
Cố Mạnh lần này đóng vai một người xa lạ. “Chỉ cần chi tiền ra, giết ai cũng được” “Có thể yêu cầu ai thực hiện không?” “Ông muốn ai?”
“Tôi suy nghĩ chút đã”
Nói xong thì lập tức cúp máy.
Người của Để Hạo Thiên đang dò vị trí của cuộc gọi, thời gian vẫn chưa đủ để truy ra thì điện thoại đã cúp rồi.
Sắc mặt cả đám người của Đế Hạo Thiên đều khó coi.
Nhưng chỉ có thể nhịn.
Qua vài phút, điện thoại lại gọi đến. “Tôi muốn gặp mặt trực tiếp rồi bàn” “Chuyện này không cần thiết đầu”
Tên đại ca vừa nói vừa khiếp đảm nhìn sang bên cạnh.
Ánh mắt Để Hạo Thiên bén ngót, giống như muốn nói nếu gã không làm đúng theo kế hoạch anh ta đề ra, thì anh ta sẽ giết chết gã trong nháy mắt!
“Chỉ cần ông nói muốn giết ai, bên tôi sẽ cử ra sát thủ giỏi nhất, chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.”
“Tôi không muốn đưa tiền cho ông rồi bị ông chơi xỏ. Tôi muốn gặp mặt trực tiếp. nghĩ xong xuôi thì trả lời tôi.”
Nói xong lại cúp điện thoại luôn, dường như không sợ gã ta sẽ không gọi lại.
Đế Hạo Thiên đã quyết định bỏ cuộc vụ tìm vị trí cuộc điện thoại, không biết đối phương biết mà phòng ngự trước nên anh ta thật sự rất cảnh giác!
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:
“Ba phút nữa gọi lại đi”. “Vâng”.
Ba phút sau, tên đại ca gọi lại.
Cố Mạnh nhận cuộc gọi. “Được, ông đến đi. Nhưng tôi muốn gấp ba lần số tiền mà ban đầu ông định bỏ ra.”
“Được.” . Truyện Trọng Sinh
“Khi nào thì ông đến?”
“Xem thời gian của tôi đã.”
Nói xong, Cố Mạnh lại cúp điện thoại.
Lạnh lùng cười, ba lần? Mười lần hắn cũng bỏ ra ấy chứ, chỉ cần người còn mạng để hưởng có ở đó không thôi!
Cố Mạnh gọi điện thoại xong lập tức đi ra ngoài, nhưng không phải đi tìm tên đại ca, mà anh ta đi gặp đối tác làm ăn.
Sinh hoạt rất quy luật.
Ăn uống bữa tối xong lại quay về khách sạn, không hề đi ra ngoài lần nào nữa.
Ngày hôm sau, Cổ Mạnh cũng ra ngoài giải quyết công chuyện, bận rộn cả ngày, đến tối lại quay về khách sạn. Buổi tối, người của Đế gia đều ở Bảo Thành, không có gì kinh ngạc khi Cố Mạnh không hề có hành động gì mới. Nhưng Đế Anh Thy không thể ngồi yên:
“Liệu có phải chúng ta đi sai hướng rồi không? Mọi người xem nhé, gọi điện cho em, nghe thế nào đi nữa cũng là một người bình thường. Hai ngày nay, anh ta cũng không đi tìm cái người gọi là “đại ca” kia. Hoặc là cuộc gọi hôm qua không phải anh ta gọi?”
Thông tin mà nhà họ Để nắm bắt được chắc chắn không nhiều bằng Tư Hải Minh được, không thể không quay sang nhìn Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh chẳng mảy may suy suyển: “Hãy tin suy đoán của tôi”
“Đừng nói là vì cậu đây ghen phát điện nên muốn mượn đao giết người đấy chứ?”
Để Hạo Thiên bóng gió.
“Tôi muốn giết người còn cần mượn đao kéo gì à?”
Tư Hải Minh vặn lại.
Đế Bắc Lâm thầm oán, thứ gì chứ không phải người!
Lúc bấy giờ, di động đặt trên bàn trà reo lên.
Để Anh Thy rối rít cầm lên:
“Là Cố Mạnh! Tại sao anh ấy lại gọi điện cho em?”
Quả thực ngoài dự đoán. “Nghe đi.”
Để Bắc Lâm nói.
Để Anh Thy nhấc máy:
“A lô?”
“Tôi muốn nói cho cô hay, tôi sắp về Thủ đô rồi”
Cố Mạnh nói.
Để Anh Thy ngớ người, nhìn sang mấy người anh của mình, có cả Tư Hải Minh.
Ba anh em nhà họ Đế và Tư Hải Minh cũng bất ngờ với hành động này.
“Sao thể, không nỡ à?”
Cố Mạnh khẽ cười.
Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng âm ngoan, suýt chút nữa đã muốn đoạt lấy điện thoại rồi đập nát!
Đế Anh Thy có hơi hoảng hốt, theo bản năng siết chặt lấy di động trong tay, trong lòng hy vọng dữ dội rằng Tư Hải Minh đừng có nảy ra ý tưởng xấu gì!
Người này một khi nổi giận thì rất khủng bố!
“Đùa đấy, cô đừng để ý. Tôi tính bảo, lần sau tôi đến đây, chúng ta có thể gặp mặt nhau không?”
Cố Mạnh hỏi.
“Đến khi đó chắc hung thủ đứng sau màn cũng đã bắt được rồi. Tóm được người đó thì tôi có thể tự do đi ra ngoài.”
Để Anh Thy nói. “Tôi hy vọng tên đó sẽ bị bắt được. Đến lúc đó tôi gọi điện cho cô nhé. À phải, cô có đến Thủ đô không?”
Cố Mạnh hỏi:
“Mấy đứa trẻ nhà Tư Hải Minh hình như chưa biết gì hết về chuyện này nhỉ. Nếu như cô xuất hiện, hẳn mấy đứa sẽ vui lắm đây.” “Ừ, tôi chắc chắn sẽ đến thăm mấy đứa con rồi” Nói nhảm quá đi, đấy là con ruột tôi, sao tôi lại không quan tâm cho được?
“Mấy giờ thì anh bay?”
“Hai tiếng nữa tôi sẽ đến sân bay
Cố Mạnh nói xong câu thì cười: “Đúng là đi máy bay tư nhân thì tiện lợi hơn nhiều thật.”
“Cũng đúng”.
Để Anh Thy nói. Vừa ngẩng đầu theo quán tính thì chạm phải đôi mắt đen sẫm tràn đầy lửa giận của Tư Hải Minh, khiến cả cơ thể cô giật bắn lên. Cô cảm thấy mình tốt nhất nên cúp máy nhanh nhanh thì hơn!
Cổ Mạnh cũng là một kẻ rất biết điểm dừng, không tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện nữa:
“Thế gặp lại sau nhé?”
Sau khi cúp máy, Đế Anh Thy nói:
“Nhìn đi! Anh ta lên máy bay về Thủ đô rồi kìa!”
Điện thoại của Để Hạo Thiên reo lên, bắt máy, rồi lại cúp:
“Cm quả thực đã đặt một chuyên cơ vào hai tiếng nữa. Tư Hải Minh, thế này thì sao đây?”
“Còn sao trăng cái gì nữa? Rõ ràng là có vấn đề rồi còn gì! Chẳng phải cậu chắc nịch là cậu ta hay sao?”
Để Bắc Lâm chĩa mũi dùi về phía Tư Hải Minh ở đối diện:
“Bị vả mặt rồi nhỉ?” “Vậy thì bây giờ làm gì đây?”
Để Anh Thy hỏi:
“Anh cả.”
“Nếu như cậu ta thực sự lên máy bay, thì chứng tỏ cậu ta không có vấn đề gì hết.”
Đế Hoàng Minh nhận định.
Để Anh Thy muốn nói, chẳng nhẽ còn sự tình gì khác nữa? Hay ý anh cả là, chuyện Cổ Mạnh gọi điện thoại đến thông báo là một thủ thuật che mắt?
Không khỏi trông sang phía Tư Hải Minh.
Ánh mắt Tư Hải Minh tối tăm, sâu hoắm:
“Anh ta sẽ không nhờ người khác làm việc thay cho mình đầu. Động tĩnh quá lớn sẽ khiến anh ta chết càng nhanh hơn.”
Để Anh Thy mím môi, trước mắt chỉ đành chờ xem Cố Mạnh sẽ lên máy bay hay là không.
Nếu như thật sự là Cố Mạnh, sau khi tìm ra tay súng bắn tỉa rồi thì không thể nào không xuống tay.
Trừ phi, không phải anh ta…
Sau khi Cố Mạnh gọi điện thoại thì ngồi trong phòng, tự rót cho mình một ly cà phê.
Bình tĩnh nhấm nháp cho hết, sau ra khỏi khách, đón xe đi đến sân bay.
Nhóm người Để Hạo Thiên nhìn chăm chú hình ảnh theo dõi chiếu trên màn hình lớn đằng trước.
Chiếc xe Cố Mạnh đang ngồi quả thật hướng thẳng về phía sân bay mà chạy.
“A, không thấy nữa!”
Để Anh Thy chỉ tay lên màn ảnh.
Chỗ này CCTV tương đối ít, góc chết lại quá nhiều. Vậy nên tránh thoát khỏi máy giám sát là một chuyện rất dễ dàng.
Hai phút sau, chiếc xe đang bị theo dõi mới xuất hiện lại.
“Anh nghĩ, trên xe chắc không còn ai rồi”
Để Bắc Lâm nói.
Điện thoại Để Hạo Thiên lại eo lên, nhấc máy nghe. Chẳng biết đầu d6ay bên kia nói gì mà giọng Để Hạo Thiên lạnh hẳn đi:
“Không cần bám sát theo, tránh bị cậu ta phát hiện ra”
Nói xong cúp máy cái rụp.
Để Anh Thy biết Cố Mạnh rất khôn khéo, cứ bám theo rất dễ xảy ra tình huống bất ổn. Dù sao, chỉ cần nhìn chằm chằm “Đại ca” là được.
Sau khi Cố Mạnh đổi xe thì hướng thẳng về nơi ở của “Đại ca”.
“Cậu à, tiếp tục đi thẳng hay sao?”
Tài xế hỏi.
“Đi thẳng”
Cúp máy, Cố Mạnh rút ngay thẻ SIM ra, bẻ gãy, siết chặt trong tay, chờ đến khi xuống xe thì vứt thẳng vào trong cống thoát nước.
Bên phía Đế Hạo Thiên hãy còn đang chờ tình hình, ai mà ngờ vẫn chưa nghe ngóng thêm được gì nữa cả.
Đến tận một giờ sau, di động Để Hạo Thiên mới vang lên, vừa nghe thì sắc mặt anh ta trông đến là khó coi:
“Bám sát cậu ta lúc lên chuyến bay! Mắt không được rời mục tiêu!”
Cúp máy, lại bẩm một cuộc gọi khác:
“Tra chiếc taxi Cố Mạnh từng ngồi cho tôi!” Sau khi ngắt máy, ném thẳng di động qua một bên. “Anh hai, sao rồi?”
Để Anh Thy hỏi.
“Cố Mạnh đang ở sân bay chờ”
Vì là em gái hỏi mình, nên giọng điệu lúc Đế Hạo Thiên trả lời rất dịu dàng.
“Nhưng chẳng phải anh ta đã đổi xe ư? Nếu như không có chuyện gì hết thì tại sao lại phải đổi xe? Sau khi đổi xe anh ta đi đâu?”.
Để Anh Thy thấy rất quái.
“Tên này còn gian xảo hơn anh tưởng tượng!”
Để Bắc Lâm nói.
Sau khoảng mười phút, cấp dưới tra ra chiếc taxi kia gọi đến, báo cáo với Đế Hạo Thiên:
“Đã tra được chiếc xe kia, nhưng mà tài xế khai rằng không biết chở đi đầu, chỉ nghe theo chỉ dẫn của khách, chỉ khi nào chỉ đường anh ta mới nói chuyện”.
“Sau khi xuống xe cậu ta đi đâu?”
Để Hạo Thiên hỏi.
“Mua cà phê”
Tài xế khai như thế.
Đế Hoàng Minh nói:
“Lúc đi trên đường, cậu ta có hành động gì bất thường không?”
Đầu dây bên kia hỏi tài xế, sau đó, tên cấp dưới báo lại:
“Tài xế bảo không có hành động gì lạ, chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi.”
“Lúc đi qua đường Ba mươi chín à?”
Đế Bắc Lâm hỏi.
“Cách chừng một con đường”
Điện thoại ngắt kết nối. Để Hạo Thiên bảo:
“Sao đây? Chắc là bị lộ rồi?”
Để Anh Thy cũng thấy chắc là bị lộ rồi, càng không vì một loạt chuyện vừa xảy ra này mà rửa trôi hoài nghi của mình với Cố Mạnh, ngược lại, thậm chí trông còn khả nghi hơn cả!
“Nhưng mà… Tại sao lại bị lộ? Lúc này cũng đâu có cho người theo dõi anh ta.” . ngôn tình hay
Để Anh Thy nghĩ ngợi. “Chẳng nhẽ là cú điện thoại mà Cố Mạnh nhận? Vậy thì đi tra thử ghi chép cuộc nói chuyện đó là được mà?”
“Anh Thy à, vô dụng thôi. Cố Mạnh chắc chắn đã dự đoán từ sớm, cậu ta chắc chắn sẽ không chỉ dùng mỗi một số điện thoại hoặc một cái di động thổi đầu”
Đế Bắc Lâm nói. Ngẩng mặt lên, anh ta nhìn Tư Hải Minh ngồi đối diện đang hạ mi mắt, chẳng biết là đang suy ngẫm cái gì: “Cậu không có ý kiến gì hết à?” “Tần Hành Chi có vấn đề gì không?” Tư Hải Minh đột ngột hỏi. “Tư Hải Minh, cậu nói năng có chừng mực cho tôi! Tần Hành Chi là người nhà họ Đế chúng tôi, cậu định nói gì vậy hả?”
Ánh mắt Để Hạo Thiên gắt gao.
“Vậy lúc kêu anh ta đến đây, anh có nói cho anh ta biết chuyện tôi ở đây không được phép lộ ra hay không?”
Tư Hải Minh đã tỏ tường mọi chuyện.
Ánh mắt Để Hạo Thiên thay đổi, vì anh ta chỉ la lên, cũng không giải thích gì thêm…
“Dù Hành Chi biết, anh ta cũng có thể nói với ai? Nói với ai cũng không thể không liên quan đến Cố Mạnh. Để Anh Thy cũng hiểu bệnh đa nghi khủng khiếp của Tư Hải Minh”
Nghi ai thì được, nhưng không thể nghi ngờ Tần Hành Chi! Tần Hành Chi là được các anh trai cô nhìn mà lớn lên đấy!
“Vì sao cậu không nghĩ chính bản thân mình đã để lộ sơ hở gì? Chỉ biết tìm vấn đề trên người người khác thôi?” Để Bắc Lâm cười lạnh.
Tư Hải Minh không nói được lời nào. Chẳng lẽ thật sự là anh để lộ sơ hở gì đó sao? “Gọi điện thoại cho Hành Chi, hỏi xem cậu ấy có nói với người bên ngoài không?” Để Hoàng Minh mở miệng nói.
Để Hạo Thiên lập tức gọi điện thoại cho Tần Hành Chi: “Cậu có nói chuyện Tư Hải Minh ở đảo Trân Châu cho người bên ngoài biết không?”
“Người bên ngoài?”
“Không hiểu cái gì gọi là người bên ngoài?” Giọng điệu Đế Hạo Thiên không tốt lắm, vì nếu thật sự là do Tần Hành Chi để lộ ra ngoài, cậu ta sẽ trở thành đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
“Kiều Như An có tính không? Hai ngày trước lúc cô ấy đến vườn nho, em có nhắc đến chuyện đó.” Tần Hành Chi trả lời.
Đế Hạo Thiên nhíu mày nhìn về phía Để Anh Thy.
Vẻ mặt Để Anh Thy cũng rất hoang mang.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Đế Hạo Thiên hỏi Để Anh Thy: “Con người Kiều Như An kia như thế nào?”
“Là người tốt, cô ấy sẽ không đến mức chạy tới nói với Cố Mạnh chứ? Cô ấy cũng không quen Cố Mạnh, với Hành Chi thì một chút. Cũng có có thể cô ấy không cẩn thận nói cho ai nghe? Quên đi, để em điện thoại hỏi cô ấy một chút!” Để Anh Thy cầm di động gọi điện thoại cho Kiều Như An.
Cô cũng mở loa ngoài lên.
Dù sao nếu Kiều Như An có gì đó chần chừ, không lẽ năm người còn không phát hiện ra sao?
Sau khi được kết nối, giọng nói vui vẻ của Kiều Như An truyền đến: “Anh Thy, sao cậu gọi cho mình thế? Mình nghe Chi nói cậu đã trở lại, mình còn nghĩ hôm nào gọi cậu ra đi chơi chung!”
“Mình nghe Chi nói cậu đến vườn nho, sao không đi tìm mình?” Để Anh Thy hỏi.
“Vì Chị nói cậu đang có khách, nên mình nghĩ đợi một lát rồi đi tìm cậu”
“Cậu có biết là ai không?”
“Biết chứ! Là ngài Hải Minh cậu thích đấy!” Kiều Như An nở nụ cười trong điện thoại.
Vẻ mặt Đế Anh Thy không được tự nhiên, sắc mặt ba anh em nhà họ Đế thoáng lạnh đi, vô cùng bất mãn về kiểu nói này của Kiều Như An. Chỉ là bây giờ cũng không phải lúc để họ so đo chuyện đó.
“Như An, sau khi cậu về cậu có nói với ai chuyện Tư Hải Minh đang ở chỗ mình không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Sau khi từ vườn nho về thì mình cũng không để ý. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Kiều Như An thoáng căng thẳng: “Mình chỉ tán gẫu với Tần Hành Chị ở vườn nho thôi, không có nói với ai khác chuyện đó hết”
“Cả ba cậu cũng không nói?”
“Không có mà! Quan hệ giữa mình với ba còn chưa tốt đến mức có thể nói chuyện phiếm như vậy…” Kiều Như An mất mát tự giễu.
“Mình biết rồi. Tối nay cậu đi chơi với mình” “Được rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Đế Anh Thy nói: “Rất bình thường, không có gì là không hợp lý. Em cảm thấy cả việc gọi điện thoại cũng không cần thiết nữa. Như An nhát gan lại an phận, sao có thể có quan hệ gì với Cổ Mạnh được?”
Ba anh em nhà họ Để không lên tiếng, nhưng Tư Hải Minh lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói không lớn nhưng đủ để người ở đây nghe được.
Để Anh Thy thanh lệ nhướng mày: “Anh hừ cái gì?”
“Không có gì” TMH trả lời.
DAN nghĩ thầm, rằng, không có thì anh hừ cái gì? Quái lạ!
“Hoặc là, Cố Mạnh không có liên quan đến tên cầm đầu? Hắn ta đổi đường ra sân bay thành con đường khác là vì hắn ta thật sự muốn mua đặc sản về nhà?” Để Anh Thy hỏi.
“Trước khi đi đi mua đặc sản? Tất cả những hành vi của hắn ta đều rất kỳ lạ!” Để Hạo Thiên trả lời.
“Có chuyện này anh muốn hỏi một chút. Cố Mạnh một mình đi tìm tên cầm đầu, vậy thì có chỗ gì hơn người?” Đế Hoàng Minh mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, không phải Cố Mạnh là thương nhân sao? Đã luyện từng luyện võ?” Đế Hạo Thiên thắc mắc.
“Trong đồng hồ hắn ta có giấu một lưỡi dao rất sắc bén, ra tay quỷ dị, không ngờ sẽ bị hắn ta cắt yết hầu” Để Anh Thy đưa tay lên, chuyển động cái nhẫn, một lưỡi dao bắn ra: “Lớn và sắc bén hơn cả lưỡi dao này!”.
“Anh Thy nói như vậy khiến lòng anh ba tổn thương quá!” Vẻ mặt Để Bắc Lâm đầy uất ức: “Chẳng lẽ đó không phải món anh ba tặng là tốt nhất sao?”
“Là món anh ba tặng tốt nhất, không phải gì đó của Cố Mạnh!” Để Anh Thy giải thích. Không thể khiến anh ba tổn thương! Thật là, cái này cũng muốn giành!
“Vậy không phải… Để Bắc Lâm vừa muốn tiếp tục uất ức để em gái phải dỗ thì đột nhiên ngừng lại.
Để Anh Thy nghĩ thầm, không phải chịu kích thích rồi chứ?
“Em vừa nói nó còn sắc bén hơn cả dao của em?” Để Bắc Lâm hỏi lại.
“Chuyện đó, anh ba à, anh đừng quan tâm vào mấy chuyện vụn vặt mãi, em không cố ý khen người khác đâu!” Đế Anh Thy nài nỉ
Đế Hạo Thiên nhìn ra sự khác lạ của Đế Bắc Lâm: “Sao vậy, có vấn đề?”.
“Là dạng lưỡi dao như thế nào?” Để Bắc Lâm hỏi Để Anh Thy.
Đế Anh Thy không hiểu vì sao không khí lại đột ngột thay đổi: “Dài như thế này này, rộng cỡ đây. Em từng thấy rồi, vô cùng sắc bén, cảm giác kỹ thuật làm dao vô cùng chuyên nghiệp… anh ba, có chuyện gì vậy?”.
“Anh nghĩ là, hung khí cắt cổ người kia khắp Đông Nam Á này… Anh Thy, em còn nhớ lúc anh ba cho em nhìn miệng vết thương trên cổ cái xác trong phòng giải phẫu không? Em cảm thấy nó có thể liên hệ với con dao kia của Cố Mạnh không?” Đế Bắc Lâm hỏi CÔ.
Anh hỏi như vậy, lẽ nào Để Anh Thy không hiểu?
Cô nghĩ đến lưỡi dao kia của Cố Mạnh, không biết nó có thể gây ra tình trạng đó không.
“Là do Cổ Mạnh làm sao? Nhưng Đông Nam Á ngọa hổ tàng long, nhỡ có người giống với Cổ Mạnh thì sao?” Để Anh Thy hỏi.
“Vì sao em phải thiên vị hắn ta?” Tư Hải Minh ngắt lời, mặt nhíu lại, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, ghen tuông cuồn cuộn kéo đến.
Để Anh Thy bị anh hỏi mà sửng sốt: “Em thiên vị hắn ta lúc nào? Không phải em đang phân tích vấn đề sao? Sao lúc nào anh cũng phải liên hệ đến vấn đề đó vậy?”
“Em chưa từng thấy vết dao lúc Cố Mạnh cắt cổ người khác?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Lúc trước hắn ta có cắt cổ Đào Sơ Tâm, nhưng cô ấy đã được hỏa táng rồi. Dù có không hỏa táng, thì vết thương trên cổ cũng bị phá nát, khó nhận ra được.” Để Anh Thy trả lời.
“Cắt cổ xong thì phá nát, rõ ràng là không muốn người ta nhìn thấy miệng vết thương” Đế Hạo Thiên nhận xét.
“Đừng đoán nữa, chính là hắn ta!” Tư Hải Minh xen vào.
Để Anh Thy nhìn Tư Hải Minh. Sao người này chắc chắn vậy? Không phải vì cái gọi là “thiên vị” của cô nên anh kết luận đấy chứ?
“Có cơ hội anh muốn nhìn thấy lưỡi dao kia” Để Bắc Lâm nói. Anh ta cảm thấy hứng thú với chuyện đó.
Nó liên quan đến chuyên môn của anh ta, nên lúc Để Anh Thy nói chuyện lưỡi dao, anh ta bèn thấy mẫn cảm.
“Cố Mạnh rất tinh ranh. Lần đó bị gọi đến cục cảnh sát, hắn ta còn cố ý đưa đồng hồ ra tra xét, kết quả nó chỉ là một cái đồng hồ bình thường, không có cái gì cả.” Đế Anh Thy nói.
“Nếu thứ đó đã là vũ khí của hắn ta, vậy sao hắn ta để lộ được?” Để Hạo Thiên đáp lời.
Ngồi trên máy bay, vẻ mặt Cố Mạnh âm u, vừa mở đèn thì anh ấy mở mắt lên. Lúc đang suy nghĩ vấn đề, tay anh ta vô ý vuốt qua đồng hồ của mình.
Suýt chút nữa hai mắt nhắm vào của anh ta đã nhíu lại.
Lần nào anh ta gọi cho Đế Anh Thy, cô ấy cũng tỏ vẻ không có gì, là đang cùng Tư Hải Minh đối phó với anh ta sao?
Anh ta đối xử với cô ấy không tồi, thậm chí trước đó còn cứu cô ấy. Người như vậy, nhằm vào anh ta không cảm thấy ray rứt gì, bức anh ta đi vào đường chết?
Di động, ngất, đặt bẫy.
Ngón tay Cố Mạnh đang vuốt nắp đồng hồ bỗng dừng lại, hạ xuống. Dưới ánh sáng mỏng manh, nắp đồng hồ phát ra một tia sáng.
Lúc ở cục, đồng hồ đeo tay của anh ta bị lấy đi, là do tham tài thật sao?
Nếu không phải, thì chính là muốn tìm thấy huyền cơ trong đồng hồ.
Mà Đế Anh Thy đã khôi phục trí nhớ rồi!
Để chứng thực điều này, Cố Mạnh đặc biệt điện thoại liên lạc với người còn ở lại thủ đô.
Tối hôm đó người kia trả lời anh ta: “Không thấy hắn ta đeo cái đồng hồ kia”
“Hắn ta là cảnh sát, chắc chắn ngoài mặt không dám đeo cái đồng hồ quý giá như vậy. Lén lúc thì sao?” Cố Mạnh hỏi.
“Lén lút cũng không có!”
“Không mang bán đi luôn?”
“Nếu bán thì chỉ có đổi của cải lấy tiền mặt, cũng không có mua gì quý giá. Nhất là căn nhà kia của hắn ta, vẫn ở lại chỗ của người nhà”
“Biết rồi, cảm ơn!”
“Đừng khách sáo!”
Cúp điện thoại, Cố Mạnh trực tiếp nở nụ cười, tay vung mạnh lên, di động và vào vách tường, vỡ thành hai nửa.
Anh ta xoa thắt lưng để giảm đi cảm giác phẫn nộ.
Anh ta cứ có cảm giác không đúng ở đâu, thì ra là ở chỗ này!
Để Anh Thy ơi là Để Anh Thy, quả nhiên bị cô phát hiện rồi, nên cô mới cùng với nhà họ Để lừa gạt tôi!
Cố Mạnh không ngờ những người khác phá hỏng chuyện tốt của anh ta, vì anh ta từng đưa nơi đầu lưỡi dao cho Để Anh Thy nhìn!
Ngay cả Đào Sơ Tâm cũng không biết! Dù sao khoảng thời gian trước anh ta cũng không giết ai, lưỡi dao vẫn nằm yên ổn ở đó mà!
Một Đào Sơ Tâm, một Để Anh Thy, ai ai cũng đến phá hư chuyện của anh ta!
Nếu Đế Anh Thy khôi phục trí nhớ, như vậy, sớm muộn gì chuyện anh ta động tay ở khu vực Đông Nam Á cũng bị nhà họ Để biết!
Chỉ là anh ta đi qua khu vực Đông Nam Á làm việc, bị kẻ chướng mắt phát hiện, nên anh ta mới cắt đứt yết hầu đối phương!
Cũng là thứ nhất nhép thôi, không có liên hệ đến nhà họ Đế.
Nhưng anh ta không thể cam đoan nhà họ Để sẽ để mình sống sót! Dù sao bên kia cũng là địa bàn người nhà họ Để nắm giữ! Có người xa lạ xâm nhập, sợ là bọn họ phải cảnh giác hơn bất cứ ai!
Chỉ là nhà họ Để không có chứng cứ buộc tội anh ta, cũng giống như Tư Hải Minh vậy, tất cả chỉ là suy đoán.
May mà lúc anh ta để lại một tay chỗ Đào Sơ Tâm, đã làm biến dạng vết dao trên cổ của cô ta. Bằng không, làm sao bây giờ anh ta có thời gian ở đây suy nghĩ?
Nếu anh ta không chết, sẽ đến lượt Tư Hải Minh phải lo lắng!
Anh ta cũng không phải kiểu người ngồi im chờ chết!
Tại biệt thự trên đảo Trân Châu, Để Anh Thy đang ngồi bên cạnh bể bơi gọi video với sáu đứa bé.
“Mẹ, khi nào mẹ và baba quay lại?”
“Ừ, một ngày nữa thôi, ở nhà đợi ba mẹ về!”
“Baba và mẹ nhanh quay về đi!”
“Nhanh lên…”
“Mẹ mau nhìn này, đây là hoa hồng Đinh Đinh tặng cho con, có đẹp không?” Bảo Hân hỏi.
“Đẹp!” Bảo An trả lời.
Ôi trời! mồ hôi lạnh của Đế Anh Thy đổ ra, sao lại tặng hoa hồng vậy? Mới bao tuổi đâu!
“Bảo bối nhỏ Bảo An, hoa hồng đẹp lắm, nhưng hoa hồng cầu tặng con mới là đẹp nhất, phải không? Vậy nên, chúng ta ném hoa hồng đi được không?” Đế Bắc Lâm thò đầu vào phía này.
“Phải vậy sao?” Khuôn mặt đáng yêu của Bảo An còn đang tự hỏi có thật phải vậy không, có khi nào khiến con trai giận không?
Để Anh Thy mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng mỗi cô chỉ vừa nhếch lên thì cảm giác được ánh mắt của Tư Hải Minh, chuyện này khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô cứng lại.
“Mama, không đúng! không phải như thế! Phải phát ra âm thanh cơ!” Bảo An nóng nảy.
“Chụt!” Đế Anh Thy hôn thật nhanh lên, trên mặt đỏ lên.
Đây là phương thương biểu đạt bình thường của phụ huynh dành cho con cái, nhưng bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm, cô cứ cảm thấy nụ hôn đơn giản trở nên đen tối!
Đã hôn như vậy, phải hôn cả chỗ khác!
Bảo Nam rất say mê, trực tiếp đoạt lấy di động, chu cái miệng nhỏ lên hôn vào màn hình: “Mẹ ơi, mau hôn!”
Đế Anh Thy đang chuẩn bị hôn lên thì di động bị người ta đoạt mất.
Là Tư Hải Minh!
“Có muốn hôn ba không? Tư Hải Minh hỏi, mặt không đổi sắc.
“Ai lại con trai hôn con trai? Con không cần!” Bảo Nam bực bội, không muốn hôn lên.
Hơn nữa, bộ dáng đó của ba mà muốn cầu hôn, ba thật hung dữ!
Cậu mới không cần hôn người đáng sợ!
“Mọi người đang ngồi máy bay về đây” Tư Hải Minh nói.
Trong phút chốc, cái miệng nhỏ nhắn đang thở phì phò của Bảo Nam trở nên vui vẻ!
Mấy đứa bé khác hoàn hộ.
“Hay quá!”
“Baba mama về rồi!”
“Ngày mai thức dậy là có thể thấy baba!
Để Anh Thy hướng mắt nhìn về phía Tư Hải Minh, cũng chưa nói khi nào quay về mà, sao lại đột ngột như vậy….
Ba anh em nhà họ Để không có biểu cảm gì.
Chỉ là ánh mắt của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm có chút rục rịch. Có phải bọn họ cũng có thể đi theo không? Tư Hải Minh ở lại đảo Trân Châu lâu như vậy, lại không trả tiền thuê nhà, không phải nên bù lại sao?
Không phải người xưa có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau” à?
“Baba baba, con muốn nói chuyện với mama!” Tư Thái Lâm nói.
“Con cũng muốn!”
“Con phải nói chuyện với mama!”
“Con cũng vậy!”
“Con muốn!
“Con muốn!”
“Nói chuyện thì được, không được hôn!” Tư Hải Minh quy định.
“Đồ keo kiệt!” Bảo Nam nói.
“..” Để Anh Thy.
Từ “đồ keo kiệt” này có rất nhiều hàm nghĩa, hệt như cô là một món đồ riêng của Tư Hải Minh vậy, nên được cho ra ngoài mới không phải đồ keo kiệt?
Vậy mà bọn nhỏ lại nghĩ như vậy!
Di động quay về lại tay của Để Anh Thy, mấy nhóc lại nói chuyện với mama và ba người cậu một lát mới lưu luyến mà cúp điện thoại.
Sau đó, không khí lại quay về tĩnh lặng một lần nữa.
Để Anh Thy biết, ở đây không còn ý nghĩa gì nữa, Tư Hải Minh đã bị lộ rồi.
Mà hình như cô cũng không thể không về.
Ban nãy cô cũng đã đồng ý với đám nhỏ rồi, cũng không thể im lặng mà không về.
Nhưng cô phải mở miệng thế này đây?
Hình như ở lại nhà mẹ đẻ như thế này một chút rất tự tại…
Tư Hải Minh đã mở miệng: “Đã quấy rầy thời gian qua rồi, lần sau tôi sẽ đưa đám nhóc đến đây!”.
Lời này đã đánh mạnh vào lòng người nhà họ Đế, lại không cho họ mặt mũi, không phải sao?
Đế Bắc Lâm nói: “Xem ra bọn nhỏ nhớ tôi lắm, để tôi đi theo đi! Tổi mại trở về!”
“Bọn nhỏ cũng nhớ tôi, tôi cũng đi!” Để Hạo Thiên nghĩ đến mấy khuôn mặt phúng phính của đám nhỏ, lòng anh ta không kìm được mà ngứa ngáy.
“Các người có nói gì cũng không được đi!” Đế Hoàng Minh mở miệng nói.
“Vì sao không được đi? Anh cũng được đi mà!” Đế Bắc Lâm tỏ vẻ muốn đưa anh theo đi chơi với.
“Không đủ lý do” Đế Hoàng Minh nói.
Để Anh Thy ngẩn ra, hiểu được ẩn ý bên trong, bèn nói: “Chi bằng tối nay hẵng đi?”
Em gái đã lên tiếng, Để Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên còn có thể nói gì nữa? Trong lòng họ vô cùng buồn bực!
“Chút nhẫn nại đó thôi cũng không có sao?” Đôi mắt Đế Hoàng Minh ẩn ánh sáng lạnh.
Đế Hạo Thiên rất muốn gọi điện thoại lại cho đám nhỏ, để bọn nhỏ dỗ anh ấy! Để anh ấy có thể “nhẫn nại” thêm một chút! Cũng không biết là ai không ngừng chạy đến chụp ảnh áo cưới với Bảo An!
Chắc chắn là do ban nãy chưa nói được bao nhiêu trong video, anh ấy hâm mộ mà hận vì ghen tị!
Trước khi lên máy bay, Đế Bắc Lâm cũng không tha, muốn đi lên ôm cô em gái bảo bối của bọn họ một cái, nhưng Tư Hải Minh đá vào giữa một cái: “Muộn rồi, lên máy bay sớm đi ngủ sớm. đi!”
“..” Đế Bắc Lâm giận đến mức giơ chân lên: “Tư Hải Minh, không phải cậu cảm thấy bây giờ Anh Thy đã là người của cậu rồi chứ?”
“Cô ấy đã sớm là người của tôi!” Tư Hải Minh trả lời.
Nói không sai, không phải người của anh, mấy đứa bé xuất hiện thế nào?
Để Bắc Lâm giận dữ đến mức suýt nữa là phun ra một ngụm mái!
Cuối cùng ba anh em nhà họ Đế cũng nói tạm biệt với Đế Anh Thy, chỉ cần họ có xu hướng làm gì khác, Tư Hải Minh sẽ tung ra một cước.
Lên máy bay rồi, Để Anh Thy lập tức giận dữ với Tư Hải Minh: “Anh thể là thế nào? Đó là anh trai của em!”
“Cả con ruột còn không được, huống chi là anh ruột!” Tư Hải Minh chính là bá đạo như thế.
Lời này khiến Để Anh Thy nhất thời nghẹn lại.
Cô cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại: “Tư Hải Minh, xin anh rõ ràng lên cho em. Em và anh chưa đến mức quan hệ đó!”
“Chúng ta chưa đến mức quan hệ đó từ khi nào?” Tư Hải Minh hỏi, đôi mắt đen nhìn cô đầy thâm thúy.
“Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!” Để Anh Thy không ngại nói anh nghe.
“Có!”
“Không có!”
“Có!”
“Anh còn như vậy nữa là bây giờ em xuống máy bay ngay! Sau này em không bao giờ… quay về thủ đô nữa. Chính anh tự đi giải thích với bạn nhỏ đi!” Đế Anh Thy giận dữ đến mất sắp mất lý trí.
Cơ thể Tư Hải Minh thít chặt lại, nhưng anh thả lỏng ngay, biểu cảm trên mặt có vẻ dụng túng: “Được rồi, không có lần sau nữa, em đừng giận!”
Để Anh Thy giận dữ ngồi xuống ghế sô pha.
Tuy ngoài miệng thì Tư Hải Minh đồng ý, nhưng cảm giác nặng nề bên trong lòng cô vẫn chưa biến mất.
Bởi vì cô biết, Tư Hải Minh không hề dễ đối phó như vậy!
Những loại dục vọng chiếm hữu đó có thể thay đổi được sao?
Sau khi Tư Hải Minh ngồi xuống ghế thì điện thoại của Anh Thy vang lên, là tin nhắn.
Cô mở ra thì thấy tin nhắn của anh ba.
Nội dung: Có muốn thôi miêu sâu Tư Hải Minh không? Để cậu ta mãi mãi không quấn quýt lấy em như vậy nữa?
Phản ứng đầu tiên của Đế Anh Thy là không đồng ý.
Nhưng sau khi hồi hồn lại cô lại muốn. Vì sao không đồng ý? Sau khi thôi miên sâu cô đã thoát khỏi sự cuốn lấy của Tư Hải Minh, còn có thể nhìn thấy các con, tốt quá!
Những sau khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy không chỉ không tốt mà còn phiền phức.
Cô cho là, chẳng sợ Tư Hải Minh thật sự dùng thôi miên sâu, chỉ số thông minh cũng rất cao.
Tuy các con mới chỉ hơn năm tuổi, nhưng cái gì cũng biết nói.
Đến lúc đó, chúng nói cái gì với Tư Hải Minh, không phải Tư Hải Minh sẽ bị nghi ngờ mình đã bị thuật thôi miên khống chế sao?
Hơn nữa mấy thứ như thuật thôi miên sớm muộn gì cũng mất đi tác dụng thôi, không có ý nghĩa gì cả.
Để Anh Thy trả lời lại Đế Bắc Lâm: Bỏ đi.
Đế Bắc Lâm: Vì sao không cần? Anh Thy không khó chịu sao?
Để Anh Thy: “Cái gì mà khó chịu? Anh xem đi, bây giờ em vẫn chưa khôi phục trí nhớ, hơn nữa bọn nhỏ sẽ phát hiện ra thứ không hợp lý! Bọn chúng cũng không dễ lừa vậy đâu!
Nhắc đến mấy đứa bé, giọng điệu của Để Bắc Lâm bèn thay đổi: Anh chỉ nói vậy thôi.
“Có chuyện à?” Tư Hải Minh thấy sự biến hóa trên khuôn mặt Đế Anh Thy.
“Không liên quan đến anh.”
“Thật à?” Tư Hải Minh đưa tay ra: “Đưa anh xem”
“Vì sao em phải cho anh xem? Không cho!” Để Anh Thy lập tức xóa tin nhắn đi.
Sau đó cô có cảm giác mình giấu đầu hở đuôi, nhưng cô không thừa nhận thì anh ấy sẽ không nhìn ra!
“Biết vì sao anh trai em không theo không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Tất nhiên là em biết! Đi cùng nhau có thể khiến Cố Mạnh nghi ngờ” Đế Anh Thy nói.
“Đồng thời cũng khiến hắn ta buông lỏng cảnh giác.” Tư Hải Minh nói: “Lần này Cố Mạnh phát hiện ra không hợp lý, chắc chắn hắn ta sẽ có hành động. Các anh của em cùng đồng ý để em về, là vì anh đã cam đoan với bọn họ, anh tuyệt đối sẽ không để em có sơ suất gì!”
Ánh mắt Để Anh Thy chớp chớp, không nói gì cả. . truyện ngôn tình
Anh nói như vậy hồi nào? Vậy mà cô lại không biết…
“Ý của anh nghĩa là giết thẳng hắn ta!” Tư Hải Minh hung dữ nói.
Đây tuyệt đối không phải cách giải quyết của Đế Anh Thy, nếu muốn, cô hoàn toàn có thể tìm anh ba mình, để cho Cố Mạnh chết tại vùng Đông Nam Á, thần không biết quỷ không hay.
Chết ở một chốn hỗn loạn như vậy, người khác chỉ biết nói một câu “xúi quẩy” thôi.
Nhưng Để Anh Thy càng muốn biết lời khai của Cố Mạnh trước khi chết.
Sau đó cô mới cho hắn ta xuống địa ngục!
“Em không muốn?” Trong lời Tư Hải Minh bốc lên một mùi chua.
“Tất nhiên là không rồi!” Để Anh Thy buồn bực: “Sao anh biết Cổ Mạnh chỉ làm một vài chuyện xấu thôi?”
Biểu cảm trên mặt Tư Hải Minh không tốt lắm. Anh không nói gì.
Để Anh Thy chợt nhận ra, Tư Hải Minh không phải muốn giết Cố Mạnh, mà là đang xem thử thái độ của cô.
Người này thật sự là..
Cứ như thể lời của cô là đánh rắm vậy! Đã nói giữa cô và anh không có gì, mà anh còn xem cô như vật chỉ thuộc về riêng mình!
“Tư Hải Minh, xóa hình xăm trên người tôi ngay!” Để Anh Thy nghĩ đến chuyện này, bèn yêu câu.
“Vì sao lại hỏi anh?”
“Chính anh đã khắc hình xăm lên chỗ đó, anh nghĩ tôi không tìm anh thì tìm em?” Trên mặt Để Anh Thy lập tức ửng đỏ.
Đôi mắt của Tư Hải Minh đen như mực: “Ý của em là, chỉ mình anh được xem?”
“…” Để Anh Thy, cô tuyệt đối không có ý này!
“Người có thể nhìn được, nhưng hình xăm không thể xóa!” Đôi mắt Tư Hải Minh lóe lên: “Đế Anh Thy, em có biết, đó là chuyện không có khả năng! Nếu ai dám xóa, anh sẽ chặt tay nó, móc mắt nó ra!”
“Vậy nếu tôi tìm anh ba mình thì sao?” Lời Để Anh Thy có ý thứ.
“Để Anh Thy, anh sẽ không vui!” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng điềm tĩnh mà sâu thẳm đến đáng sợ.
“..” Để Anh Thy cắn răng. Cô không nói gì cả, đứng lên chạy lấy người. Nhưng cô chỉ mới đi mất bước, cơ thể đã đột ngột bị bể lên! “A! Anh làm gì vậy?”
“Giận rồi? Anh dỗ em!” Tư Hải Minh ôm cô đi vào trong phòng.
“Ai cần anh dỗ!” Để Anh Thy đánh vào trong ngực anh: “Thả tôi xuống! Tự tôi đi được!”
Đảo mắt vào phòng, Tư Hải Minh thả cô xuống giường, thuận thế nằm áp lên, cơ thể bao phủ người cô. Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của anh nhìn thiên hạ ngon miệng dưới thân.
Dù cô có tức giận, giãy dụa, cào cấu anh, thì bộ dáng cũng ngon miệng lạ thường.
Anh nhìn cứ hệt như đang đùa giỡn với con gái nhỏ của mình, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
“Tư Hải Minh!” Để Anh Thy rống lên. Tư Hải Minh hồi hồn lại, đè người lên.
“Anh làm gì… ưm!” Để Anh Thy hoảng hốt, hai mắt trừng to.
Anh lại dám nhưu vậy? Sao anh dám?
Có phải anh thấy tính cô dễ bị ăn hiếp lắm không?
Để Anh Thy vừa định cho mặt anh thì đầu cô nghĩ đến gì đó, ngón tay bèn xoay chiếc nhẫn.
Để anh ngất đi, rồi ngủ một mạch với cô!
Ngón tay cô âm thầm chuyển động chiếc nhẫn, đưa tay lên bịt kín cái mũi của Tư Hải Minh.
Biểu cảm của Để Anh Thy từ bình tĩnh đến không bình tĩnh, kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau với Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đưa tay lên, ngón tay mở ra, luồng vào trong tay cô, siết lại cùng nhau: “Để Anh Thy, đã quên nói với em mất, mấy thứ thuốc mê này không có tác dụng với anh”
“..” Đế Anh Thy không nói nên lời, vậy nên gây mê cũng vô dụng, mà thuốc mê cũng thế? Thôi xong!
“Ưm!” Cái miệng nhỏ của Để Anh Thy bị ngầm chiếm lấy, nụ hôn của Tư Hải Minh bắt đầu làm càn.
Nếu cứ hôn nữa, cô sẽ không còn sức mất! Cô sợ mình bất lực như thế, vì cô sẽ trở thành miếng thịt bò mặc Tư Hải Minh xâm lược!
Môi mỏng của Tư Hải Minh khẽ lui khỏi, hơi thở nặng nề trầm thấp: “Đừng lo, anh chỉ muốn hôn em thôi, không làm gì khác đâu.”
“Hôn cũng không được!” Để Anh Thy giận dữ đến mức muốn đánh chết anh! Sao thuốc lại vô dụng chứ?
“Anh Thy, đừng lộn xộn, nếu không em tự gánh lấy hậu quả nhé?” Con người của Tư Hải Minh đen như mực không tan được.
Cả người Để Anh Thy đang giãy dụa cứng đờ, cô không dám động đậy.
Giọng cô bắt đầu run lên: “Nếu, nếu anh dám động tôi, tôi… tôi…”
“Đừng sợ, để anh hôn một chút là xong ngay, đợi anh hài lòng rồi thôi.” Tư Hải Minh nói xong, môi mỏng lại đè ép xuống.
Lòng Để Anh Thy cứng lại, hô hấp dồn dập.
Cô không dám thừa nhận, cảm xúc mà nụ hôn của Tư Hải Minh mang lại thật sự quá mãnh liệt. Nơi nào bị anh hôn vào đều nóng lên khủng khiếp, thậm chí cơn nóng đó bắt đầu tán loạn ra khắp nơi…
Đế Anh Thy không kìm lại được, bắt đầu giãy dụa: “Không!”
Tư Hải Minh buông cô ra, vẻ mặt Để Anh Thy dưới thân ửng đỏ, trong đôi mắt lấp loáng ánh nước. Khi thở dốc, ngực cô phập phồng lợi hại, quần áo vì giãy dụa mà đã xộc xệch, làm lộ ra da thịt trắng nõn…
Tư Hải Minh hít sâu một hơi, ngồi dậy từ trên người cô: “Anh đi ra ngoài đây.”
Nói xong anh thu mắt lại, quay người đi rồi, mệt như chỉ trễ thêm mấy giây nữa thôi, anh sẽ nuốt mất người nằm trên giường.
Một tiếng đóng cửa vang lên, cơ thể Để Anh Thy mềm xuống, tim đập vẫn còn vội vã.
Dưới trạng thái như vậy, cô nghĩ đến Tư Hải Minh mà sợ hãi.
Dù sao ở trên máy bay, cô có kêu khóc thế nào cũng không có ai đến giúp đỡ cô.
May mà Tư Hải Minh buông cô ra.
Nhưng mà cô nên cảm ơn anh sao? Thật là buồn cười, vốn anh đã không nên chạm vào cô!
Nếu anh dám tiếp tục, chẳng sợ cô không phản kháng được, mà đáp máy bay xong cô cũng sẽ quay lại đảo Trân Châu!