Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1392-1395
Chương 1392
Điện thoại của Tư Hải Minh vang lên, nhấc máy, không biết đối phương đã nói gì, chỉ một tiếng ừm” rồi cúp máy.
“Cổ Mạnh đến đây rồi” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy trong nháy mắt trở nên cảnh giác, “Nhanh vậy sao? Vậy chúng ta có phải đưa lão đại trở về không?”
“Anh ta đến đây không phải để tìm vị lão đại kia” Tư Hải Minh nói.
“Không phải là..đến tìm em đấy chứ?” Để Anh Thy vừa dứt lời, bốn người bọn họ đều im lặng, càng hiểu rõ. “Anh ta muốn gặp em, em nhất định phải đi rồi!”
“Không được!” Tư Hải Minh là người đầu tiên phản đối.
“Không gặp anh ta, không phải rất kỳ lạ sao?” Để Anh Thy nhướn đôi mày xinh đẹp. “Tôi đi nói với anh ta tôi đã tìm thấy hung thủ, sau đó nhất định anh ta sẽ đi tìm giết lão đại. Một kế hoạch hoàn mỹ biết bao? So với việc chủ động gọi điện thoại cho anh ta thì kế hoạch của tôi không phải hoàn hảo hơn sao? Dù sao các anh của tôi đều đồng ý, không cần sự đồng ý của anh!” Nói xong không quên hét lên một tiếng.
“Nếu như các người đồng ý chính là không xem mạng sống của cô ấy ra gì” Tư Hải Minh tức giận.
“Cậu coi thường năng lực của chúng tôi phải không?” Đế Hạo Thiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trước mặt Tư Hải Minh.
“Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để cô ấy phải mạo hiểm, dù cho xung quanh bốn phía là súng đạn!” Tư Hải Minh ánh mắt lạnh lùng. Thái độ lập tức thay đổi, “Xem ra trong lòng các người Anh Thy chẳng qua cũng chỉ như vậy”.
“Cậu nói gì?” Trước mắt Đế Hoàng Minh như có một tầng sương dày.
Để Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm rơi vào trạng thái trầm tư.
Đến Đế Anh Thy cũng bị dọa rồi, vội vàng ngăn cản: “Đợi một chút!” Sau đó trừng mắt với Tư Hải Minh, ý nói, anh không khiêu khích người khác thì cả người sẽ khó chịu sao?
“Xin lỗi, tôi vô ý mạo phạm rồi”
Tư Hải Minh nhận ra được ánh mắt của Đế Anh Thy, thái độ hơi nhượng bộ.
“Mạo phạm? Bây giờ tôi chỉ muốn cho cậu một phát súng!”
Đế Hạo Thiên tức điên.
“Lột da nó đi!”
Để Bắc Lâm
“Tôi ra ngoài trước
Tư Hải Minh đứng dậy, châm điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
“Mẹ nó, tức chết tôi rồi”
Để Hạo Thiên đứng dậy, hung hăng đạp ghế sô pha.
Mạnh đến mức chiếc ghế sofa rung lắc dữ dội.
Mấu chốt là anh cả Để đang ngồi đấy!
“Muốn chết à?”
Lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đế Hạo Thiên.
Ý kiến về chuyện Để Anh Thy đi gặp Cố Mạnh không thống nhất, rốt cuộc cũng là vì câu nói kia của Tư Hải Minh mà ra. Ba người anh trai còn nói sẽ nghĩ cách khác, quyết không để cô đi gặp Cố Mạnh.
Để Anh Thy biết Tư Hải Minh đang đi một nước cờ nguy hiểm.
Anh biết rằng lời nói của mình sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như nào, nhưng anh vẫn muốn nói ra!
Nhưng lần nào anh cũng đạt được mục đích của mình!
Ngay cả khi cô nói với anh em mình đừng để ý đến lời nói của Tư Hải Minh, anh ta đang cố tình khích tướng đó, nhưng mấy anh trai vẫn không đồng ý.
Vấn đề là Tư Hải Minh đã trốn biệt trong phòng sau khi khiêu khích đã đời ba người anh trai của mình.
Về phòng ngay sau khi ăn xong.
Giống như vừa làm việc xấu gì vậy.
Nhưng mà nếu như hành động này là thực lòng, thì ban đầu đã không toan tính với ba người anh của cô rồi!
Để Anh Thy dựa vào cây cột trắng ở Bảo Thành, gọi điện cho Tư Hải Minh:
“Anh có thể nói với anh ta chuyện này được không?”
“Nói gì?”
“Nếu Cố Mạnh muốn gặp tôi, để tôi đến bến tàu!”
Để Anh Thy tức giận, đây không phải là đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi sao?
“Cho dù bây giờ có đi nói, cũng vô dụng thôi.” “Không phải anh rất giỏi sao? Người gây họa là anh, anh không đi giải quyết sao?” “Không nghĩ được ra cách gì hết, anh ngủ đây”. Tư Hải Minh nói xong thì cúp điện thoại cái rụp.
Để Anh Thy không dám tin, anh ta thế mà lại dám cúp điện thoại mình?
Chương 1393
Quay người đi về hướng phòng của Tư Hải Minh, mở cửa phòng, bước vào phòng ngủ.
Quả nhiên nhìn thấy Tư Hải Minh đang nằm trên giường, nhắm mắt, không động đậy.
Y hệt như đang ngủ say vậy.
Để Anh Thy không tin, mới chừng hai phút thôi mà đã ngủ say rồi sao? Ngủ nhanh như vậy à?
Cô tiến về phía trước, đá vào chân giường
“Này! Mau đi tìm anh ta đi!”
Tư Hải Minh không có chút động tĩnh gì.
“Tư Hải Minh!”
Tư Hải Minh vẫn không động đậy.
Người có tính cảnh giác cao kể cả khi ngủ mà nghe cô hét to như vậy, đá cả chân giường như thế mà vẫn không tỉnh, đây không phải là cố tình giả ngốc thì còn là gì nữa?
Đế Anh Thy tức đến váng đầu, tiến lên kéo áo sơ mi của anh,
“Giả vờ như vậy làm gì vậy… Aaaaaaa!”
Chưa kịp nói hết câu, cổ tay đã bị siết chặt, và sau đó bầu trời quay cuồng.
Tư Hải Minh lật người lại, lúc này Để Anh Thy đã ở dưới anh,
“Anh Thy, đây là em tự đưa mình đến đấy”
“Anh…”
Để Anh Thy nhìn chằm chằm người đàn ông cứng rắn phía trên, “Dậy ngay!”
“Không phải em tìm tôi có việc sao?”
“Ngồi dậy rồi nói!” “Nói chuyện thể này mới hay chứ?
Tư Hải Minh nhìn cô đầy ẩn ý, có mùi nguy hiểm rình rập
Để Anh Thy không muốn nói chuyện theo cách này,
“Tôi chả có gì để nói cả! Dậy mau!”
“Nói rồi mới được đi”
Mặt của Tư Hải Minh đè nhẹ xuống, môi gần sát hơn.
Hơi thở phả vào mặt và môi cô.
Cả người Đế Anh Thy lập tức cứng ngắc lại, cổ nhúc nhích, nghiêng mặt sang bên. “Tư Hải Minh, anh mà dám động vào tôi, tôi sẽ nói với anh trai tôi!”
Cảm giác này thật tệ! Giống như ở trường học bị bạn học bắt nạt rồi chạy về mách ba mẹ vậy!
Tư Hải Minh nhìn ngắm đôi mắt đen láy, bộ dạng dễ thương này khiến anh muốn tiến thêm bước nữa.
Nhưng rất rõ ràng, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mà kìm nén cảm xúc đó lại, giữ vững sự tỉnh táo, hỏi
“Vậy em nói, em tìm anh làm gì?”
“Nói trong điện thoại rồi mà anh quên rồi sao?”
Cô gần như thét lên. “Việc này à, e rằng không thể giải quyết được” Tư Hải Minh nói.
“Vậy phải làm sao?” Để Anh Thy quay phắt lại, tức khắc cọ vào đôi môi mỏng của Tư Hải Minh, chạm nhau, nhiệt độ nóng bỏng gần như thiêu đốt tâm trí cô, đờ cả người ra.
“Để tôi ngồi dậy!”
Tư Hải Minh cong cong khóe môi, từ từ ngồi dậy, dù sao thì cũng đạt được mục đích rồi.
Ăn không được thì chắc hôn cũng được mà?
Cơ thể nặng trịch của Tư Hải Minh vừa rời khỏi, Để Anh Thy lập tức bò ra khỏi giường.
Ngón tay cô chỉ về phía Tư Hải Minh cũng hãy còn run run.
“Anh Thy, anh chỉ hôn một chút mà đã kích động vậy sao?”
“Anh cố ý dự tôi đến phòng đúng không?”
Để Anh Thy tức đến mức mặt đỏ bừng như đánh má hồng vậy.
Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt như sâu thẳm hơn. Lời nói khỏi miệng vẫn không chịu thừa nhận
“Không có”.
“Vậy anh trốn trong phòng làm gì?”
Để Anh Thy chất vấn.
“Tối qua không ngủ được, chả phải hôm qua anh có nói rồi sao, anh không ngủ được mà?”
Chương 1394
Nghe xong, Đế Anh Thy không nói lên lời nữa, giận dữ bỏ đi. Cửa vừa mở ra cô đã va phải Đế Bắc Lâm đang lao vào bên trong. Nhưng Đế Bắc Lâm sao nỡ để cô em gái yêu quý đau đớn được chứ?
Lập tức dang tay ôm lấy Anh Thy, chịu lực quán tính của cô.
Mà khi thấy nét mặt đỏ ửng hãy còn chưa tán đi của Anh Thy, trong lòng anh ta giật nảy.
Em gái anh ta tại sao đi ra từ trong phòng Tư Hải Minh mà mặt lại đỏ ửng?
Trời đất, không lẽ Tư Hải Minh đã làm việc gì gì đó” với em gái mình à? “Tôi sẽ giết cậu!” Để Bắc Lâm muốn lao vào trong!
Để Anh Thy kéo lấy cánh tay anh
“Anh ba anh ba, em không sao!”
“Chính vì không sao nên mới không thể bỏ qua cho hắn”
“?” Để Anh Thy tay nắm cánh tay anh tự dưng cứng lại. Vậy là ý gì? “Anh Thy, em bỏ ra, hôm nay anh ba nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta, để cậu ta biết cho rõ đây là địa bàn của ai!”
Tư Hải Minh bước ra từ phòng ngủ, tư thế thanh lịch, chẳng hề mất chút phong độ nào: “Là tôi đã ép em ấy vào phòng, chả liên quan gì đến em ấy cả”. Nói xong, anh ta nhìn Để Anh Thy đầy cưng chiều.
“..” Để Anh Thy dùng ánh mắt hoài nghi cuộc đời mà nhìn Tư Hải Minh, anh có thể đừng nói ra những lời nói ngu ngốc đó được không?
Để Bắc Lâm không thể chấp nhận được, nhìn Để Anh Thy.
“Dù sao thì em chả làm cái gì cả”.
Để Anh Thy không buồn giải thích, vì càng giải thích sẽ càng rối rắm hơn.
Lập tức xoay mình rời đi.
“Anh Thy!”.
Đế Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Còn có lần sau thì tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá mập ăn đấy!”
Dứt lời, anh ta lập tức đuổi theo em gái.
Ngay sau khi đuổi kịp, Để Bắc Lâm hỏi
đâu!”
“Anh Thy, đừng bảo là bây giờ em rung động với anh ta rồi nhé? Trăm ngàn lần đừng đấy! Anh ta không phải hạng tốt lành gì
“Không có đâu!”
Để Anh Thy thấy thật hết biết, Tư Hải Minh có phải người tốt không, cô là người biết rõ hơn bất kỳ ai.
“Tại sao Anh Thy lại đến phòng anh ta vậy?”
“Có việc tìm anh ta.”
“Việc gì?”
“Chuyện đi ra bến tàu gặp Cố Mạnh”
Để Anh Thy nói xong nhưng không nghe thấy anh ba của cô nói gì.
Quay đầu lại thì thấy anh ba mình uể oải sầu não, lập tức mở to đôi mắt ngây thơ vô tội:
“Anh ba, chuyện em nói là thật mà! Em với anh ta không có gì hết!”.
“Nhưng mà mặt Anh Thy đỏ lắm”
Đế Bắc Lâm nói.
“Em. Tức chết đi được!”
Để Anh Thy bực bội: “Em về phòng ngủ đây!” Nói xong, cô chạy biển.
Làm sao mà cô có thể mở miệng ra nói sự việc cô bị Tư Hải Minh đè lên giường còn bị hôn nữa? Kiểu gì cũng giống như cô thuận theo lòng mình mà chạy đến phòng Tư Hải Minh rồi sau đó lén lút hôn nhau trong phòng vậy!
Cho nên cô mới không muốn giải thích nhiều.
Tóm lại, cách đi bến tàu gặp Cố Mạnh vẫn chưa được đồng ý.
Mấu chốt là phía Cố Mạnh cũng không có gọi điện cho cô!
Đây không phải điều rất bất thường sao?
Lẽ nào dự đoán có gì đó sai sao?
Vì không nhận được cuộc gọi nào của Cổ Mạnh nên chuyện ra bến tàu gặp anh ta cũng không còn gấp gáp vậy nữa.
Chương 1395
Hệ thống Thiên Nhãn của Để Hạo Thiên có thể dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của Cổ Mạnh.
Dường như hắn đang bận rộn với công việc buôn bán.
Chắc hẳn sẽ gọi điện cho cô sau khi có thời gian.
Cho nên hai ngày này cô lặng lẽ đợi ở đảo Trân Châu. Trong thời gian chờ đợi, điều làm ba anh em nhà họ Để phiền muộn chính là Tư Hải Minh
Giải quyết xong chuyện với Cố Mạnh thì cậu ta không còn lý do gì ở trên đảo Trân Châu này nữa, về với chốn thủ đô của cậu ta đi!
Buổi tối còn có thể phòng bị được, ban ngày thì chịu thôi, cũng đều thể móc mắt Tư Hải Minh ra được!
Đôi mắt tên này lâu lâu cứ dán lên người Anh Thy nhà bọn họ, Anh Thy chịu thiệt thòi rồi! Bọn họ tức giận! Lại không thể làm gì được!
Cảm giác này thật khó chịu!
Hồ bơi, Đế Bắc Lâm đang bơi lội dưới làn nước, thân hình săn chắc nổi lại chìm, cơ bắp quyến rũ, đầy cuốn hút.
Bơi được hai vòng, anh ta trêu ghẹo Để Anh Thy đang ngồi trên bờ. Đế Anh Thy vội né ngay. “Anh ba.”
“Xuống đây, tụi mình thi nín thở đi”
“Không muốn dính nước đầu”
Để Anh Thy không chút hứng thú, trong tay vuốt ve Một Hào lông trắng muốt.
Mấu chốt là lần nào cũng thua, cảm giác thua cuộc thật tệ. Rõ ràng biết trước kết quả rồi nhưng vẫn cố chấp làm? Chả phải tự làm khó mình sao!
“Đúng rồi anh cả, vết thương trên người tên được bàn giao lại kia có ảnh hưởng gì không?” Để Anh Thy đang hỏi người bị mang đi, gã “đại ca”.
“Anh Thy yên tâm, đánh đánh giết giết là chuyện bình thường mà, bị thương cũng là chuyện nhỏ thôi”.
Đế Hạo Thiên nói:
“Hơn nữa trên người gã ta được trang bị đầy đủ máy báo động, máy theo dõi cả rồi, có người giám sát gắt gao luôn!”
Để Anh Thy gật gật đầu. Khóe mắt lướt thấy Tư Hải Minh đang bước về phía này.
Hướng thẳng đến chỗ cô, một tay cầm đồ tráng miệng đặt lên bàn trà nhỏ cạnh cô. Nhưng vì bên cạnh Để Anh Thy đã bị Để Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên chiếm mất, nên Tư Hải Minh chỉ có thể chọn một chỗ ngồi khác.
Anh ta ngồi xuống cạnh Để Hoàng Minh, có thể chỗ này không quá trực diện, nhưng chỉ cần ngẩng lên rồi nghiêng đầu một chút sẽ trông thấy Để Anh Thy ngay.
Để Anh Thy vẫn ngồi vuốt ve Một Hào như thể không thấy Tư Hải Minh.
Sau khi Tư Minh Hàn ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đế Anh Thy, lướt qua bắp chân trắng nõn, thon thả của cô dưới làn váy, rồi đến mắt cá chân, rồi rơi lên bàn chân.
Ánh mắt của anh làm cô không thể phớt lờ. Thật may cô không xuống nước, chứ không y phục của cô còn ít hơn nữa!
Nếu như không phải sợ bị cảm nắng thì cô thà mặc đồ mùa đông còn hơn, bọc kín mình không một kẽ hở!
Nhưng cũng không được, trong Bảo Thành này lấy đâu ra quần áo mùa đông, muốn mặc cũng làm gì có!
Tư thái đường hoàng của Tu Minh Hàn làm cho sắc mặt Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên cứng đờ, tỏa thân Đế Hoàng Minh tỏa đầy hơi lạnh.
Đặc biệt là Để Bắc Lâm, sắc mặt cực kì khó coi.
Cứ tình trạng này chả mấy mà em gái động lòng thôi. Nghĩ đến đó, Để Bắc Lâm nói “Tư Hải Minh, chúng ta thi nín thở không?”
“Tôi nhận thua”
Tư Hải Minh đáp mà mặt chẳng có lấy chút suy suyển.
“Cậu chưa thì làm sao biết là thua?”
Để Bắc Lâm không muốn bỏ qua cho anh, cho cậu ta xuống nước xem anh ta chỉnh cậu ta thể nào này.
“Tôi làm sao thắng được người ở trên đảo cả năm như các anh? Không thì cũng biết rồi”
Tư Minh Hàn chẳng có chút ý chí chiến đấu nào cả.
Đế Bắc Lâm tức đến mức tự nhúng đầu xuống nước để hạ hỏa. Để Anh Thy có chút động lòng, cô nghĩ đến vết bỏng ở sau lưng của Tư Hải Minh…
Trước đây anh ta nói rằng không cẩn thận nên bị bỏng.
Thật ư?
Điện thoại của Tư Hải Minh vang lên, nhấc máy, không biết đối phương đã nói gì, chỉ một tiếng ừm” rồi cúp máy.
“Cổ Mạnh đến đây rồi” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy trong nháy mắt trở nên cảnh giác, “Nhanh vậy sao? Vậy chúng ta có phải đưa lão đại trở về không?”
“Anh ta đến đây không phải để tìm vị lão đại kia” Tư Hải Minh nói.
“Không phải là..đến tìm em đấy chứ?” Để Anh Thy vừa dứt lời, bốn người bọn họ đều im lặng, càng hiểu rõ. “Anh ta muốn gặp em, em nhất định phải đi rồi!”
“Không được!” Tư Hải Minh là người đầu tiên phản đối.
“Không gặp anh ta, không phải rất kỳ lạ sao?” Để Anh Thy nhướn đôi mày xinh đẹp. “Tôi đi nói với anh ta tôi đã tìm thấy hung thủ, sau đó nhất định anh ta sẽ đi tìm giết lão đại. Một kế hoạch hoàn mỹ biết bao? So với việc chủ động gọi điện thoại cho anh ta thì kế hoạch của tôi không phải hoàn hảo hơn sao? Dù sao các anh của tôi đều đồng ý, không cần sự đồng ý của anh!” Nói xong không quên hét lên một tiếng.
“Nếu như các người đồng ý chính là không xem mạng sống của cô ấy ra gì” Tư Hải Minh tức giận.
“Cậu coi thường năng lực của chúng tôi phải không?” Đế Hạo Thiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng ngồi trước mặt Tư Hải Minh.
“Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để cô ấy phải mạo hiểm, dù cho xung quanh bốn phía là súng đạn!” Tư Hải Minh ánh mắt lạnh lùng. Thái độ lập tức thay đổi, “Xem ra trong lòng các người Anh Thy chẳng qua cũng chỉ như vậy”.
“Cậu nói gì?” Trước mắt Đế Hoàng Minh như có một tầng sương dày.
Để Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm rơi vào trạng thái trầm tư.
Đến Đế Anh Thy cũng bị dọa rồi, vội vàng ngăn cản: “Đợi một chút!” Sau đó trừng mắt với Tư Hải Minh, ý nói, anh không khiêu khích người khác thì cả người sẽ khó chịu sao?
“Xin lỗi, tôi vô ý mạo phạm rồi”
Tư Hải Minh nhận ra được ánh mắt của Đế Anh Thy, thái độ hơi nhượng bộ.
“Mạo phạm? Bây giờ tôi chỉ muốn cho cậu một phát súng!”
Đế Hạo Thiên tức điên.
“Lột da nó đi!”
Để Bắc Lâm
“Tôi ra ngoài trước
Tư Hải Minh đứng dậy, châm điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
“Mẹ nó, tức chết tôi rồi”
Để Hạo Thiên đứng dậy, hung hăng đạp ghế sô pha.
Mạnh đến mức chiếc ghế sofa rung lắc dữ dội.
Mấu chốt là anh cả Để đang ngồi đấy!
“Muốn chết à?”
Lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đế Hạo Thiên.
Ý kiến về chuyện Để Anh Thy đi gặp Cố Mạnh không thống nhất, rốt cuộc cũng là vì câu nói kia của Tư Hải Minh mà ra. Ba người anh trai còn nói sẽ nghĩ cách khác, quyết không để cô đi gặp Cố Mạnh.
Để Anh Thy biết Tư Hải Minh đang đi một nước cờ nguy hiểm.
Anh biết rằng lời nói của mình sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như nào, nhưng anh vẫn muốn nói ra!
Nhưng lần nào anh cũng đạt được mục đích của mình!
Ngay cả khi cô nói với anh em mình đừng để ý đến lời nói của Tư Hải Minh, anh ta đang cố tình khích tướng đó, nhưng mấy anh trai vẫn không đồng ý.
Vấn đề là Tư Hải Minh đã trốn biệt trong phòng sau khi khiêu khích đã đời ba người anh trai của mình.
Về phòng ngay sau khi ăn xong.
Giống như vừa làm việc xấu gì vậy.
Nhưng mà nếu như hành động này là thực lòng, thì ban đầu đã không toan tính với ba người anh của cô rồi!
Để Anh Thy dựa vào cây cột trắng ở Bảo Thành, gọi điện cho Tư Hải Minh:
“Anh có thể nói với anh ta chuyện này được không?”
“Nói gì?”
“Nếu Cố Mạnh muốn gặp tôi, để tôi đến bến tàu!”
Để Anh Thy tức giận, đây không phải là đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi sao?
“Cho dù bây giờ có đi nói, cũng vô dụng thôi.” “Không phải anh rất giỏi sao? Người gây họa là anh, anh không đi giải quyết sao?” “Không nghĩ được ra cách gì hết, anh ngủ đây”. Tư Hải Minh nói xong thì cúp điện thoại cái rụp.
Để Anh Thy không dám tin, anh ta thế mà lại dám cúp điện thoại mình?
Chương 1393
Quay người đi về hướng phòng của Tư Hải Minh, mở cửa phòng, bước vào phòng ngủ.
Quả nhiên nhìn thấy Tư Hải Minh đang nằm trên giường, nhắm mắt, không động đậy.
Y hệt như đang ngủ say vậy.
Để Anh Thy không tin, mới chừng hai phút thôi mà đã ngủ say rồi sao? Ngủ nhanh như vậy à?
Cô tiến về phía trước, đá vào chân giường
“Này! Mau đi tìm anh ta đi!”
Tư Hải Minh không có chút động tĩnh gì.
“Tư Hải Minh!”
Tư Hải Minh vẫn không động đậy.
Người có tính cảnh giác cao kể cả khi ngủ mà nghe cô hét to như vậy, đá cả chân giường như thế mà vẫn không tỉnh, đây không phải là cố tình giả ngốc thì còn là gì nữa?
Đế Anh Thy tức đến váng đầu, tiến lên kéo áo sơ mi của anh,
“Giả vờ như vậy làm gì vậy… Aaaaaaa!”
Chưa kịp nói hết câu, cổ tay đã bị siết chặt, và sau đó bầu trời quay cuồng.
Tư Hải Minh lật người lại, lúc này Để Anh Thy đã ở dưới anh,
“Anh Thy, đây là em tự đưa mình đến đấy”
“Anh…”
Để Anh Thy nhìn chằm chằm người đàn ông cứng rắn phía trên, “Dậy ngay!”
“Không phải em tìm tôi có việc sao?”
“Ngồi dậy rồi nói!” “Nói chuyện thể này mới hay chứ?
Tư Hải Minh nhìn cô đầy ẩn ý, có mùi nguy hiểm rình rập
Để Anh Thy không muốn nói chuyện theo cách này,
“Tôi chả có gì để nói cả! Dậy mau!”
“Nói rồi mới được đi”
Mặt của Tư Hải Minh đè nhẹ xuống, môi gần sát hơn.
Hơi thở phả vào mặt và môi cô.
Cả người Đế Anh Thy lập tức cứng ngắc lại, cổ nhúc nhích, nghiêng mặt sang bên. “Tư Hải Minh, anh mà dám động vào tôi, tôi sẽ nói với anh trai tôi!”
Cảm giác này thật tệ! Giống như ở trường học bị bạn học bắt nạt rồi chạy về mách ba mẹ vậy!
Tư Hải Minh nhìn ngắm đôi mắt đen láy, bộ dạng dễ thương này khiến anh muốn tiến thêm bước nữa.
Nhưng rất rõ ràng, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mà kìm nén cảm xúc đó lại, giữ vững sự tỉnh táo, hỏi
“Vậy em nói, em tìm anh làm gì?”
“Nói trong điện thoại rồi mà anh quên rồi sao?”
Cô gần như thét lên. “Việc này à, e rằng không thể giải quyết được” Tư Hải Minh nói.
“Vậy phải làm sao?” Để Anh Thy quay phắt lại, tức khắc cọ vào đôi môi mỏng của Tư Hải Minh, chạm nhau, nhiệt độ nóng bỏng gần như thiêu đốt tâm trí cô, đờ cả người ra.
“Để tôi ngồi dậy!”
Tư Hải Minh cong cong khóe môi, từ từ ngồi dậy, dù sao thì cũng đạt được mục đích rồi.
Ăn không được thì chắc hôn cũng được mà?
Cơ thể nặng trịch của Tư Hải Minh vừa rời khỏi, Để Anh Thy lập tức bò ra khỏi giường.
Ngón tay cô chỉ về phía Tư Hải Minh cũng hãy còn run run.
“Anh Thy, anh chỉ hôn một chút mà đã kích động vậy sao?”
“Anh cố ý dự tôi đến phòng đúng không?”
Để Anh Thy tức đến mức mặt đỏ bừng như đánh má hồng vậy.
Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt như sâu thẳm hơn. Lời nói khỏi miệng vẫn không chịu thừa nhận
“Không có”.
“Vậy anh trốn trong phòng làm gì?”
Để Anh Thy chất vấn.
“Tối qua không ngủ được, chả phải hôm qua anh có nói rồi sao, anh không ngủ được mà?”
Chương 1394
Nghe xong, Đế Anh Thy không nói lên lời nữa, giận dữ bỏ đi. Cửa vừa mở ra cô đã va phải Đế Bắc Lâm đang lao vào bên trong. Nhưng Đế Bắc Lâm sao nỡ để cô em gái yêu quý đau đớn được chứ?
Lập tức dang tay ôm lấy Anh Thy, chịu lực quán tính của cô.
Mà khi thấy nét mặt đỏ ửng hãy còn chưa tán đi của Anh Thy, trong lòng anh ta giật nảy.
Em gái anh ta tại sao đi ra từ trong phòng Tư Hải Minh mà mặt lại đỏ ửng?
Trời đất, không lẽ Tư Hải Minh đã làm việc gì gì đó” với em gái mình à? “Tôi sẽ giết cậu!” Để Bắc Lâm muốn lao vào trong!
Để Anh Thy kéo lấy cánh tay anh
“Anh ba anh ba, em không sao!”
“Chính vì không sao nên mới không thể bỏ qua cho hắn”
“?” Để Anh Thy tay nắm cánh tay anh tự dưng cứng lại. Vậy là ý gì? “Anh Thy, em bỏ ra, hôm nay anh ba nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta, để cậu ta biết cho rõ đây là địa bàn của ai!”
Tư Hải Minh bước ra từ phòng ngủ, tư thế thanh lịch, chẳng hề mất chút phong độ nào: “Là tôi đã ép em ấy vào phòng, chả liên quan gì đến em ấy cả”. Nói xong, anh ta nhìn Để Anh Thy đầy cưng chiều.
“..” Để Anh Thy dùng ánh mắt hoài nghi cuộc đời mà nhìn Tư Hải Minh, anh có thể đừng nói ra những lời nói ngu ngốc đó được không?
Để Bắc Lâm không thể chấp nhận được, nhìn Để Anh Thy.
“Dù sao thì em chả làm cái gì cả”.
Để Anh Thy không buồn giải thích, vì càng giải thích sẽ càng rối rắm hơn.
Lập tức xoay mình rời đi.
“Anh Thy!”.
Đế Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Còn có lần sau thì tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá mập ăn đấy!”
Dứt lời, anh ta lập tức đuổi theo em gái.
Ngay sau khi đuổi kịp, Để Bắc Lâm hỏi
đâu!”
“Anh Thy, đừng bảo là bây giờ em rung động với anh ta rồi nhé? Trăm ngàn lần đừng đấy! Anh ta không phải hạng tốt lành gì
“Không có đâu!”
Để Anh Thy thấy thật hết biết, Tư Hải Minh có phải người tốt không, cô là người biết rõ hơn bất kỳ ai.
“Tại sao Anh Thy lại đến phòng anh ta vậy?”
“Có việc tìm anh ta.”
“Việc gì?”
“Chuyện đi ra bến tàu gặp Cố Mạnh”
Để Anh Thy nói xong nhưng không nghe thấy anh ba của cô nói gì.
Quay đầu lại thì thấy anh ba mình uể oải sầu não, lập tức mở to đôi mắt ngây thơ vô tội:
“Anh ba, chuyện em nói là thật mà! Em với anh ta không có gì hết!”.
“Nhưng mà mặt Anh Thy đỏ lắm”
Đế Bắc Lâm nói.
“Em. Tức chết đi được!”
Để Anh Thy bực bội: “Em về phòng ngủ đây!” Nói xong, cô chạy biển.
Làm sao mà cô có thể mở miệng ra nói sự việc cô bị Tư Hải Minh đè lên giường còn bị hôn nữa? Kiểu gì cũng giống như cô thuận theo lòng mình mà chạy đến phòng Tư Hải Minh rồi sau đó lén lút hôn nhau trong phòng vậy!
Cho nên cô mới không muốn giải thích nhiều.
Tóm lại, cách đi bến tàu gặp Cố Mạnh vẫn chưa được đồng ý.
Mấu chốt là phía Cố Mạnh cũng không có gọi điện cho cô!
Đây không phải điều rất bất thường sao?
Lẽ nào dự đoán có gì đó sai sao?
Vì không nhận được cuộc gọi nào của Cổ Mạnh nên chuyện ra bến tàu gặp anh ta cũng không còn gấp gáp vậy nữa.
Chương 1395
Hệ thống Thiên Nhãn của Để Hạo Thiên có thể dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của Cổ Mạnh.
Dường như hắn đang bận rộn với công việc buôn bán.
Chắc hẳn sẽ gọi điện cho cô sau khi có thời gian.
Cho nên hai ngày này cô lặng lẽ đợi ở đảo Trân Châu. Trong thời gian chờ đợi, điều làm ba anh em nhà họ Để phiền muộn chính là Tư Hải Minh
Giải quyết xong chuyện với Cố Mạnh thì cậu ta không còn lý do gì ở trên đảo Trân Châu này nữa, về với chốn thủ đô của cậu ta đi!
Buổi tối còn có thể phòng bị được, ban ngày thì chịu thôi, cũng đều thể móc mắt Tư Hải Minh ra được!
Đôi mắt tên này lâu lâu cứ dán lên người Anh Thy nhà bọn họ, Anh Thy chịu thiệt thòi rồi! Bọn họ tức giận! Lại không thể làm gì được!
Cảm giác này thật khó chịu!
Hồ bơi, Đế Bắc Lâm đang bơi lội dưới làn nước, thân hình săn chắc nổi lại chìm, cơ bắp quyến rũ, đầy cuốn hút.
Bơi được hai vòng, anh ta trêu ghẹo Để Anh Thy đang ngồi trên bờ. Đế Anh Thy vội né ngay. “Anh ba.”
“Xuống đây, tụi mình thi nín thở đi”
“Không muốn dính nước đầu”
Để Anh Thy không chút hứng thú, trong tay vuốt ve Một Hào lông trắng muốt.
Mấu chốt là lần nào cũng thua, cảm giác thua cuộc thật tệ. Rõ ràng biết trước kết quả rồi nhưng vẫn cố chấp làm? Chả phải tự làm khó mình sao!
“Đúng rồi anh cả, vết thương trên người tên được bàn giao lại kia có ảnh hưởng gì không?” Để Anh Thy đang hỏi người bị mang đi, gã “đại ca”.
“Anh Thy yên tâm, đánh đánh giết giết là chuyện bình thường mà, bị thương cũng là chuyện nhỏ thôi”.
Đế Hạo Thiên nói:
“Hơn nữa trên người gã ta được trang bị đầy đủ máy báo động, máy theo dõi cả rồi, có người giám sát gắt gao luôn!”
Để Anh Thy gật gật đầu. Khóe mắt lướt thấy Tư Hải Minh đang bước về phía này.
Hướng thẳng đến chỗ cô, một tay cầm đồ tráng miệng đặt lên bàn trà nhỏ cạnh cô. Nhưng vì bên cạnh Để Anh Thy đã bị Để Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên chiếm mất, nên Tư Hải Minh chỉ có thể chọn một chỗ ngồi khác.
Anh ta ngồi xuống cạnh Để Hoàng Minh, có thể chỗ này không quá trực diện, nhưng chỉ cần ngẩng lên rồi nghiêng đầu một chút sẽ trông thấy Để Anh Thy ngay.
Để Anh Thy vẫn ngồi vuốt ve Một Hào như thể không thấy Tư Hải Minh.
Sau khi Tư Minh Hàn ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đế Anh Thy, lướt qua bắp chân trắng nõn, thon thả của cô dưới làn váy, rồi đến mắt cá chân, rồi rơi lên bàn chân.
Ánh mắt của anh làm cô không thể phớt lờ. Thật may cô không xuống nước, chứ không y phục của cô còn ít hơn nữa!
Nếu như không phải sợ bị cảm nắng thì cô thà mặc đồ mùa đông còn hơn, bọc kín mình không một kẽ hở!
Nhưng cũng không được, trong Bảo Thành này lấy đâu ra quần áo mùa đông, muốn mặc cũng làm gì có!
Tư thái đường hoàng của Tu Minh Hàn làm cho sắc mặt Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên cứng đờ, tỏa thân Đế Hoàng Minh tỏa đầy hơi lạnh.
Đặc biệt là Để Bắc Lâm, sắc mặt cực kì khó coi.
Cứ tình trạng này chả mấy mà em gái động lòng thôi. Nghĩ đến đó, Để Bắc Lâm nói “Tư Hải Minh, chúng ta thi nín thở không?”
“Tôi nhận thua”
Tư Hải Minh đáp mà mặt chẳng có lấy chút suy suyển.
“Cậu chưa thì làm sao biết là thua?”
Để Bắc Lâm không muốn bỏ qua cho anh, cho cậu ta xuống nước xem anh ta chỉnh cậu ta thể nào này.
“Tôi làm sao thắng được người ở trên đảo cả năm như các anh? Không thì cũng biết rồi”
Tư Minh Hàn chẳng có chút ý chí chiến đấu nào cả.
Đế Bắc Lâm tức đến mức tự nhúng đầu xuống nước để hạ hỏa. Để Anh Thy có chút động lòng, cô nghĩ đến vết bỏng ở sau lưng của Tư Hải Minh…
Trước đây anh ta nói rằng không cẩn thận nên bị bỏng.
Thật ư?