Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1321-1325
Edit By Trà Nữ lê
Tư Hải Minh chân dài lực mạnh đạp vào bàn trà, bịch một tiếng
Dọa cho Tư Triều Vũ run rẩy, kém chút nữa ông quỳ xuống
“Nếu để tôi nói, tôi sẽ đánh gãy chân của ông!” Tư Hải Minh ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông
Tư Triều Vũ dọa cho phát khóc “Tôi…tôi cũng là vì Tư Thái Lâm, cậu…cậu lại mặc kệ nó nên tôi muốn lo cho cuộc sống của nó được tốt một chút. Hải Minh, tốt xấu…tốt xấu gì thì nó cũng là dòng máu nhà họ Tư, cậu có thể xem tôi là heo là chó đều được nhưng mà có thể lo cho Tư Thái Lâm một chút được không? Nó còn rất là nhỏ…”
Tư Hải Minh sắc mặt cực kỳ âm trầm, thật là muốn cho ông ta vĩnh viễn im lặng!
“Yên tâm, chỉ cần mọi người lo cho nó, giúp đỡ nó, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm như ngày hôm nay”
“Ý của ông là nếu tôi mặc kệ thì ông sẽ tiếp tục ngược đãi nó?” Tư Hải Minh ánh mắt âm trầm thật đáng sợ
“Không không phải, Thái Lâm là con trai của tôi, tôi thế nào lại ngược đãi nó chứ! Lúc bắt đầu cũng không phải là bất đắc dĩ…” Tư Triều Vũ còn biểu lộ sự ủy khuất!
“Tư Triều Vũ”
“Tôi đây!”
“Giúp một đồng đều không có. Tôi sẽ để cho ông nuôi dưỡng, nếu để tôi phát hiện ông không xứng làm cha dù chỉ một chút tôi sẽ cho ông biết tôi hung ác cỡ nào! Đừng đến lúc đó tiền không có, con cũng không có”
Tư Triều Vũ bị dọa đến mặt trắng bệch, một câu cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn Tư Hải Minh tuyệt tình mà rời đi
Đến khi tiếng động cơ của xe không còn nghe thấy nữa Tư Triều Vũ mới tức giận mà hét lớn “Người có nhiều tiền như vậy giúp đỡ một chút cũng không được sao? Có phải quá hẹp hòi không? Chưa từng thấy người nào keo kiệt như ngươi!” Mông ngồi sập xuống sàn nhà, khóc to “Tôi tuổi đã cao, còn muốn tôi phải nuôi lớn con cái có phải là muốn giày vò tôi đến chết không!”
Tất cả mọi thứ đều do chính ông ta tạo nghiệt, không ai thương hại ông ta. Phải để ông ta dùng chính đôi tay của mình kiếm từng đồng mới có thể để cho con cái cảm nhận được tình cảm cha con!
Buổi sáng, Đế Hoàng Minh thần thái lạnh lùng uy nghiêm bước đến. Lúc này bọn trẻ đã đi học
“Không quay về?” Đế Hoàng Minh ngồi ở ghế đối diện nhìn Đế Anh Thy với đối mắt lấp lóe
Đế Anh Thy mấp máy môi hỏi “Anh cả, khi nào anh về?”
“Em nghĩ ở mấy đêm?”
“Hai đêm, được không? Đế Anh Thy duỗi hai ngón tay ra
“Được” Đế Hoàng Minh đáp ứng
“Không làm chậm trễ công việc của anh cả à?”
“Không sao”
Đế Anh Thy nghĩ đến chuyện gì đó liền tiến tói, ngồi bên cạnh Đế Hoàng Minh “Anh cả, Bảo Vỹ chụp ảnh cô dâu có thể cho em xem một chút không?”
“Không có”
“Sao lại không có? Cho em xem một chút đi mà…”
“…”Đế Hoàng Minh
Cuối cùng điện thoại vẫn là bị Đế Anh Thy cầm lấy, bên trong album ảnh là hình ảnh cô dâu của Bảo Vỹ, còn có những đứa trẻ khác nữa, kể cả Tư Thái Lâm! Nhìn Tư Thái Lâm bộ dáng vui vẻ Đế Anh Thy cảm thấy trong lòng yên tâm
Chỉ là không biết sau này ở chung với Tư Triều Vũ sẽ ra sao…
Để Tư Thái Lâm ở cùng với Tư Triều Vũ một đêm, đêm thứ hai Đế Anh Thy đi đón con nhìn qua Tư Thái Lâm một chút, rồi dẫn cậu bé đi ăn đồ ngon
Tư Triều Vũ cúi đầu khom lưng rất là hèn mọn
Xe vừa đi, mặt liền kéo xuống, đều mang bọn nhỏ đi chơi thế mà không cho một chút tiền nào đúng là đồ hẹp hòi!
Hiện tại ông ta đáng thương, còn phải đi tìm việc làm, ông đã năm mươi tuổi, cũng đã già rồi
Tư Triều Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, Tôi đây kiếp trước đã tạo nghiệp gì sao!
Dẫn bọn nhỏ đi vào quán trà, bên trong toàn là đồ ăn ngọt
Nhìn bọn nhỏ vui vẻ hạnh phúc Đế Anh Thy trong lòng rất là thỏa mãn.
Edit by Trà Nữ Lê
Nhất là Tư Thái Lâm, nhìn cậu bé vui vẻ hạnh phúc Đế Anh Thy biết là Tư Triều Vũ không làm gì cậu bé, điều này khiến cho nàng yên tâm hơn nếu rời đi
Đến lúc đó nàng cũng bảo sáu đứa bé đến tìm Tư Thái Lâm mà chơi
Chẳng qua việc này nàng không nói thì bọn trẻ cũng sẽ biết. Con của nàng đơn thuần mà ấm áp
“Chú ơi!” Tư Thái Lâm đưa ngón tay nhỏ chỉ về hướng ngoài cửa sổ, kích động gọi
Đế Anh Thy thuận mắt nhìn sang, bên ngoài là hình ảnh người đàn ông khiến nàng sững sờ “Tư Thái Lâm, em biết người này?”
“Lần trước chú ấy đã dẫn em đến chung cư”
Cố Mạnh tiến vào quán trà. Tư Thái Lâm lập tức gọi anh ta “Chú ơi!”
Cố Mạnh quay sang, nhìn thấy bên này là Đế Anh Thy cùng bọn nhỏ, ngạc nhiên mà đi tới “Tình cờ gặp nhau”
“Anh khỏe chứ” Đế Anh Thy chào hỏi
“Cô biết đứa bé này?” Cố Mạnh hỏi về Tư Thái Lâm
“Là em trai của Tư Hải Minh” Đế Anh Thy nói
“À, là vậy, cô đến Kinh Đô khi nào? Tôi còn muốn cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi” Cố Mạnh nói
“Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ. Với lại anh cũng đã giúp cậu bé một lần, xem như hòa nhau” Đế Anh Thy đã khôi phục lại trí nhớ, nàng cũng chỉ quen Cố Mạnh lúc hợp tác, cũng không có thân thiết gì. Không nghĩ rằng ở Đông Nam Á còn gặp được, sau đó lại gặp ở Kinh Đô “Một mình anh đến?”
“Đúng, hơi đói bụng nên tới ăn chút gì đó” Cố Mạnh biểu lộ cảm giác đang đói
“Có muốn…ngồi cùng một chổ?”
“Chuyện này…được…” Cố Mạnh đang chuẩn bị ngồi xuống chổ trống duy nhất liền có một bóng đen đi tới ngồi xuống vị trí ấy
“…”Đế Anh Thy trừng mắt nhìn Tư Hải Minh
“Anh tới trễ, đừng giận nhé” Tư Hải Minh thân thể thì áp bách người khác nhưng ánh mắt lại rất cưng chiều mà nhìn Đế Anh Thy
Đế Anh Thy cắn môi, ai giận chứ? Là nàng tức giận nhưng không phải do anh đến trễ!
Cố Mạnh kiềm chế cảm xúc “Ngài Hải Minh khỏe chứ?”
“Ừm” Tư Hải Minh xem như đáp lại, dáng vẻ rất cao ngạo
“Vậy tôi không quấy rầy nữa” Cố mạnh hướng đến Đế Anh Thy gật đầu, xoay người đi ngồi bàn khác và chọn món
Có bọn trẻ ở đây Đế Anh Thy không tiện tức giận, lặng lẽ mà ăn
“Em với người đó rất quen?” Tư Hải Minh hỏi, mắt đen thâm trầm mà nhìn nàng
Đế Anh Thy lông mày hơi nhíu, rất muốn nói rằng có liên quan gì đến anh? Nhưng vì có bọn trẻ trước mặt nên nàng đành nhàn nhạt mà trả lời “bình thường”
“Loại quan hệ ‘bình thường’ cũng không cần cùng ăn” Tư Hải Minh nói gần nói xa cũng rất là bá đạo
“Điều này cần thiết sao?” Đế Anh Thy chịu đựng cảm xúc nói “Lần trước Tư Thái Lâm đến chung cư chính anh ta đã đưa đi”
“Như thế tin?”
Đế Anh Thy trong lòng phụt lửa, cái này là bệnh cũ tái phát à? Chỉ cần là con trai đến gần đều có mưu đồ! Nghĩ đến Một Hào là chó cái nàng cảm thấy cần phải im lặng!
Ánh mắt hơi cử động, phát hiện bọn nhỏ đều nhìn Tư Hải Minh sau đó chuyển sang nhìn nàng
Đế Anh Thy hướng nhìn lại phía Tư Hải Minh, ra hiệu anh nói chuyện ý tứ một chút!
Tư Hải Minh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, bất quá Cố Mạnh đến gần nàng khiến anh cảm thấy không thích thôi
Anh đưa tay nhẹ nhàng nhéo má của Bảo Hân đang ngồi bên cạnh “Nhìn cái gì, ăn đi”
Bảo Hân tỏ vẻ hiểu chuyện, liền nữa ngồi nữa quỳ trên ghế hướng đến bên tai của Ba mà nhỏ giọng “Ba yên tâm, chúng con có để ý đến Mẹ à!”
Tư Hải Minh cưng chiều sờ sờ đầu nhỏ của con gái “Ngoan, làm tốt lắm”
Đế Anh Thy nhìn Ba con kia ánh mắt đắc ý mà hoài nghi, nói cái gì chứ…
Lúc về chung cư thấy anh cả của nàng đang chờ Đế Anh Thy sửng sốt một chút mới nhớ tới mình đã thống nhất trở về cùng anh cả
Trong lòng nhất thời không nỡ nhưng mà nàng vẫn muốn trở về…
Edit By Trà Nữ Lê
“Các con yêu của mẹ, mẹ muốn về đảo Trân Châu, một thời gian nữa mẹ sẽ quay lại được chứ?” Đế Anh Thy ngồi xổm xuống, ánh mắt yêu thương mà nhìn các con
Sáu đứa bé lập tức muốn khóc…
“Không thể trở về!” Bảo Nam lập tức phản đối “Mẹ là của con, ai cũng không thể đem đi!”
“Mẹ không đi!”
Bảo Vỹ hướng ánh mắt nhìn Bác, chạy tới lôi kéo tay của Bác “Bác ơi, Mẹ có thể về trễ một chút được không? Trễ một chút thôi!”
Đế Anh Thy nghĩ đã muộn hai lần rồi nên đây không phải là giải pháp…
“Chị ơi, có thể không đi được không?” Tư Thái Lâm cũng hỏi, nước mắt lưng tròng
Bảy đứa trẻ, bảy cái trở ngại Đế Anh Thy nữa bước cũng khó mà rời đi. Nàng không khỏi đem hy vọng mà đặt lên người Tư Hải Minh, dường như chỉ cần anh mở lời thì mọi việc đều có thể giải quyết
“Nghe lời, Mẹ về để giải quyết một số việc” Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm Đế Anh Thy, cuối cùng cũng mở miệng
Sáu đứa bé ngẩn người, đúng rồi, còn có Một Hào ở đảo Trân Châu, Mẹ không ở đó chắc chắn Số Một sẽ rất buồn, rất đáng thương…
“Tuần sau Ba sẽ dẫn các con đi đảo Trân Châu chơi” Tư Hải Minh nói tiếp
Bảo Nam đi đến trước mặt Mẹ, ngước mặt lên “Ba…Ba nói rồi, tuần sau sẽ đến gặp Mẹ!”
“Có thể sao?” Bảo Hân hỏi
Những đứa trẻ khác trong mắt nước mắt lưng tròng, Đế Anh Thy nhìn mà không đành lòng, ngồi xổm người xuống ôm các con “Tại sao lại không? Đảo Trân Châu cũng là nhà của các con, lúc nào cũng có thể đến. Đi máy bay mấy tiếng đã đến nơi, rất là nhanh. Hãy nhớ, Mẹ rất yêu các con, cho nên nếu có trở về thì cũng rất nhớ các con. Cứ xem như Mẹ ra ngoài là đi du lịch đi, được không?”
“Vậy lần sau chúng con đi du lịch đến đảo Trân Châu đón mẹ trở về, có được hay không?” Bảo Hân yêu cầu
Đế Anh Thy còn có thể không đáp ứng sao? “Được, Mẹ chờ các con tới”
Nhìn Tư Thái Lâm yên tĩnh đứng ở nơi đó, Đế Anh Thy kéo tay cậu bé đến, đeo vào tay là đồng hồ điện thoại cho cậu bé mà nói “Bên trong có số điện thoại của chị nếu bị ai ăn hiếp thì hãy gọi cho chị, biết không?”
“Vâng!” Tư Thái Lâm trong lòng rất vui, một cái tay nhỏ che che đồng hồ điện thoại, cứ như là sợ bị mất
“Anh đưa em ra sân bay” Tư Hải Minh nói
“Không cần” Đế Anh Thy cự tuyệt
“Anh vừa giúp em” Tư Hải Minh nói tiếp
Đế Anh Thy nhíu mày, chẳng lẽ đây cũng là giao dịch? Cái gì mà giúp tôi chứ?
Nếu như không đáp ứng ai biết anh có thể khiến cho bọn trẻ khóc lên. Không nói chuyện liền xem như đồng ý
Muốn đưa thì đưa, dù sao thì cũng có anh cả đi cùng sợ gì chứ
Nhưng mà câu tiếp theo khiến cho nàng tức giận…
“Ngồi xe anh”
“Tư Hải Minh, anh…” Đế Anh Thy vừa muốn nói cái gì
“Mẹ ơi, Mẹ ngồi xe của Ba đi!” Bảo Hân lôi kéo tay của nàng
Đế Anh Thy cười đều rất là gượng ép
Nhưng cuối cùng vẫn là ngồi xe của Tư Hải Minh. Nhưng mà trên xe còn có người khác nữa, đó chính là Đế Hoàng Minh
Trên đường đi đến sân bay Đế Anh Thy ngồi tựa vào cửa sổ xe, một câu cũng không nói, cứ coi như trong xe không có sự hiện diện của Tư Hải Minh. Anh cả của nàng cũng im lặng như nàng
Đế Anh Thy biết rõ là tại sao anh cả lại muốn ngồi cùng xe với nàng còn không phải là đi theo bảo vệ nàng sao, thật giống như Tư Hải Minh là kẻ tội ác tày trời vậy đó
Edit By Trà Nữ Lê
Tư Hải Minh cảm giác thật khó chịu, nhưng còn có giải pháp nào khác chứ? Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đế Anh Thy, anh rất muốn tiến lại gần, thậm chí còn muốn cho nàng thuốc ngủ để anh có thể bước thêm …
Phát hiện ánh mắt âm lãnh của Đế Hoàng Minh Tư Hải Minh liền vội giấu suy nghĩ của mình vào trong, bắt đầu tìm chủ đề “Sáu tháng cuối năm khu phía Tây Nam của Hoa Hạ phải khai thác quy mô lớn, có hứng thú không?
Đế Hoàng Minh nâng ánh mắt lên, âm lãnh mà nói “Không có”
“Nếu anh đầu tư ở Hoa Hạ thì công việc kinh doanh của anh sẽ rất có lợi. Có câu, ruộng phù sa không kén người ngoài” Tư Hải Minh nói
Ánh mắt Đế Hoàng Minh không chút gợn sóng “Đừng làm bộ có quan hệ”
Đế Anh Thy mặt lệch ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mém chút làm nàng bật cười. Nhìn Tư Hải Minh bị anh cả đỗi nội tâm của nàng có thoải mái không?
Tư Hải Minh vuốt cằm, chân dài bắt chéo hai chân, tư thế ngồi tựa lưng lười biếng rất thản nhiên
Sau đó anh liền không nói thêm
Đế Hoàng Minh nhất định sẽ không cự tuyệt trên tinh thần hợp tác có lợi, trừ khi anh ấy không muốn làm ăn lớn
Điện thoại trên người Đế Anh Thy vang lên, nàng lấy ra xem là Tần Kính Chi gọi. Trời ạ, mém chút nữa nàng quên luôn anh ấy đang ở đây
Vội nghe điện thoại “Alo Kính Chi…”
Tư Hải Minh sắc mặt lập tức thay đổi, tính cảnh giác tăng cường, nín thở cố gắng lắng tai nghe bên kia nói cái gì
“Anh Thy chuẩn bị về sao?” Tần Kính Chi hỏi
“Quên không gọi cho Kính Chi, em đang chuẩn bị ra sân bay, đang ở cùng với anh cả. Bọn anh khi nào sẽ về?” Đế Anh Thy hỏi
“Bọn anh hôm nay cũng về” Tần Kính Chi nói
“Vậy anh và Như An đến sân bay, chúng ta về chung” Đế Anh Thy nói
“Không cần, anh mua vé may bay loại tốt rồi. Vốn chẳng là hôm nay anh về nên muốn gọi điện báo em một tiếng, không nghĩ rằng chúng ta về cùng một ngày. Đến đảo Trân Châu liên lạc lại nhé!” Tần Kính Chi nói
“Vậy được rồi!” Cúp điện thoại, Đế Anh Thy suy nghĩ sao lại không chịu về chung với nàng? Chẳng lẽ Tư Hải Minh nói họ một đôi là sự thật? Chỉ có nguyên nhân này Tần Kính Chi mới không đồng ý? Mà thôi cũng mặc kệ, anh ấy vui vẻ sao thì cứ như vậy đi!
Tần Kính Chi nắm điện thoại để ở một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ
Anh ấy sẽ chỉ dừng lại ở đây, chính là vì không muốn nhận sự xem thường từ Đế Anh Thy
Không phải cũng đã ra biển rồi sao? Đế Anh Thy đối với Tư Hải Minh thật sự là quan tâm sao? Nếu như vậy tại sao nàng lại như đơn độc khi cùng Tư Hải Minh ra biển? Trên du thuyền Đế Anh Thy cũng chưa từng chủ động tìm gặp Tư Hải Minh. Đế Anh Thy tính cách rất tốt lại rất thích Tư Hải Minh thì tại sao lại có hành động như thế…
Tiếng đập cửa vang lên, Tần Kính Chi đứng dậy ra mở cửa
Kiều Như An hỏi “Đang gọi điện thoại sao? Anh Thy có nói gì không?”
“Cô ấy hôm nay trở về. Anh cũng dự định hôm nay trở về, cô thì sao?”
“Cùng đi, chúng ta về cùng nhau”
Tần Kính Chi gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi “Lúc ở du thuyền cô có cảm thấy Anh Thy cùng Tư Hải Minh có chút gì đó lạ lạ không?”
“Em có nghe Bảo Hân nói Anh Thy với Tư Hải Minh cãi nhau, Tư Hải Minh vì muốn dỗ Anh Thy nên mới ra biển à”
“Tại sao lại cãi nhau?”
“Cái này em không biết. Cho nên Kính Chi à, em cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt nhất để anh có thể tỏ tình với Anh Thy!” Kiều Như An động viên anh. Tần Kính Chi cười gượng ép “Đi dọn dẹp đi, chúng ta đi thôi!”
Đế Anh Thy tỉnh dậy có chút mơ hồ, ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng ngủ lớn như vậy, cô ngây người hai giây mới kịp phản ứng được đây là phòng của nàng trong lâu đài
Đã trở về
Ở trên máy bay ngủ, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian
Không cần hỏi cũng biết anh cả ôm nàng xuống máy bay
Nghĩ đến cái gì Đế Anh Thy vội vàng từ trên giường chạy xuống, chạy xuống dưới lầu “Anh ba! Anh ba!”
“Em gái cưng của anh dậy rồi à!” Đế Bắc Lẫm đang bưng đồ ăn chuẩn bị đem lên lầu “nhìn anh ba làm món ngon gì cho em nè? Có phải là lâu rồi không ăn đồ ăn ngon anh ba làm không? Có thèm không?”
“Thèm. Anh ba, Một Hào đâu?” Đế Anh Thy hỏi
“Một Hào? Cái gì mà Một Hào? Không biết”
Đế Anh Thy bất đắc dĩ nhìn biểu hiện đặc biệt của anh “Anh ba, đừng giận. Đừng nói với em là Một Hào đã bị anh ném đi rồi nha!”
“Không có, bị anh giải phẩu”
“…”Đế Anh Thy trừng mắt, đầu óc đều xoay vòng
“Đùa em đùa em!” Đế Bắc Lẫm thấy em gái cưng bị hù liền nhanh nhẹn mà giải thích, quay qua nói với quản gia “Đem Một Hào về lại”
Nữ quản gia cúi người nhận lệnh, xoay người rời đi
“Anh làm cho em rất sợ!” Đế Anh Thy đi tới khuôn mặt đỏ bừng
Đế Bắc Lẫm đau lòng tiến lên sờ lấy mặt nàng “Anh ba nào biết là em tưởng thật! Trong lòng Anh Thy anh ba là loại người như vậy sao?”
Đế Anh Thy thật khó mà không tin bởi vì lúc nàng khôi phục trí nhớ từ Kinh Đô trở về ngay lúc đó là thời điểm nhất nhạy cảm, ba người anh lại không chào đón Tư Hải Minh, đồ mà Tư Hải Minh tặng đều ném vào thùng rác, nên Một Hào cũng sẽ không thể nào không dọn được…
“Anh để quản gia nuôi?”
“Đúng vậy, để Một Hào không xuất hiện. Nói thật, lúc em khôi phục trí nhớ anh ba rất muốn giải phẫu nó. Chẳng qua ngẫm lại thấy Anh Thy rất thích Một Hào, nó cũng đã sống ở đây một thời gian lâu, cũng là con vật của nhà Đế gia là một phần của tòa thành này nên ném đi đều không thể”
“Vậy còn tạm được”
“Gâu” Một Hào kêu lên
Đế Anh Thy nhìn sang, nhìn thấy Một Hào đang chạy đến hướng của nàng. Ngồi xổm xuống ôm Một Hào lên, cho dù đang ôm cô bé vào trong ngực nhưng đuôi vẫn không ngừng ngoe ngẩy
“Một Hào, đã lâu không gặp!” Đế Anh Thy sờ lấy đầu nhỏ tròn căng
“Gâu”
Đế Anh Thy nghĩ nếu Một Hào mà biết nói chuyện khẳng định sẽ nói ‘Chị ơi’
Trong lòng không khỏi áy náy bởi vì Tư Hải Minh mà không gặp Một Hào, thật là có chút tùy hứng
Nếu không phải vì Tư Hải Minh nói trở về hãy quan tâm đến Một Hào, lo lắng không có cách nào để nói với bọn nhỏ về Số Một! nàng thật là không phải là người chủ tốt!
Tiện tay lấy một miếng thịt bò cho Một Hào ăn
Một Hào vui vẻ ăn, cái đuôi nhỏ kia lắc rất là ngoan
“Anh Thy, đây là đồ cho em ăn!” Đế Bắc Lẫm bất mãn
“Không phải có rất nhiều sao?”
Đế Bắc Lẫm không vui nhưng mà đối với em gái không thể làm gì
Ăn hết đồ ăn sáng, Đế Anh Thy lúc đầu ở bên ngoài chơi cùng Một Hào. Bỗng nhiên Một Hào cắn váy nàng kéo nàng chạy về một hướng
“Sao vậy? muốn đi đâu?” Đế Anh Thy đi theo Một Hào
Dọc theo thảm cỏ đi thật xa Đế Anh Thy đứng nhìn Một Hào đang đào đất
Đây là đang giấu đồ tốt gì muốn khỏe với nàng sao?
Đào liên tục sau đó Đế Anh Thy thấy có cái gì đó sáng lóe lên, là đầu dây xích sao?
Đó là mặt dây chuyền kim cương lộ ra Đế Anh Thy thân thể cứng đờ, đây không phải là đồ Tư Hải Minh tặng dây chuyền nàng đã vứt đi sao…
“Gâu” Một Hào ý tứ như muốn nàng tự nhặt lên
Đế Anh Thy ngồi xuống, nắm sợi dây chuyền lên nhìn kinh ngạc
Edit By Trà Nữ Lê
Ngày đó nàng bực bội nên trực tiếp túm lấy sợi dây chuyền mà văng ra ngoài. Về sau không thấy đâu, nàng còn nghĩ chắc anh cả nắm cùng với đồng hồ vòng tay ném vào thùng rác nên không đi tìm nữa
Nàng không nghĩ tới…là bị Một Hào nhặt đi?
Nói thật, nàng cũng không muốn nhận đồ mà Tư Hải Minh tặng. Nhìn vào sợi dây chuyền Đế Anh Thy đồng mắt run rẩy, Tư Hải Minh anh tưởng niệm đến cùng là vì sao? Nếu như không phải được ba anh trai cứu sống thì đã sớm hóa thành tro tàn, anh làm những thứ này thì ai sẽ nhìn thấy? Ai đồng tình?
“Anh Thy, em ở đâu? Có phải là đang chơi trốn tìm với anh ba không?” Âm thanh của Đế Bắc Lẫm xa xa truyền tới
Dọa cho tay Đế Anh Thy run lên vội vàng đem dây chuyền vùi vào trong đất, giẫm lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Một Hào “Tặng cho em!”
Đế Bắc Lẫm quay người nhìn Một Hào từ trong lùm cây chui ra đến bên em gái cưng “Làm cái gì vậy?”
“Một Hào chạy lung tung bắt về cho em” Đế Anh Thy nói
Đế Bắc Lẫm tiến lên, với tay lên đầu em gái cầm xuống một mãnh lá khô “Nói cho anh ba biết tại sao trở về liền tìm Một Hào?”
“Còn không phải bọn trẻ hỏi tới sao, lần sau đi qua em phải đem Một Hào để cho bọn nhỏ nhìn một cái” Đế Anh Thy nói xong quay người đi
Đế Bắc Lẫm quay đầu nhìn về phía lùm cây kia, không có cái gì đặt biệt. Chỉ cần không phải do Tư Hải Minh đều tốt…
Trong công ty tại văn phòng làm việc thư ký cùng Đế Hoàng Minh nói về việc Khu Tây Nam của Hoa Hạ đang khai thác, nói đến một nữa liền cảm giác được khí lạnh bao phủ. Thư ký tưởng mình nói sai điều gì
“Buông xuống, ra ngoài” Đế Hoàng Minh nói
“Vâng”
Sau khi thư kí rời đi Đế Hoàng Minh cầm bảng quy hoạch đưa lên trước mặt, càng xem sắc mặt càng khó nhìn. Tư Hải Minh đã nói, trừ khi việc kinh doanh của anh không muốn phát triển ở Hoa Hạ nếu không liền phải cùng Tư Hải Minh liên hệ, thậm chí là hợp tác
Anh ấy có thể vì công việc mà hợp tác với Tư Hải Minh vậy Anh Thy sẽ cảm giác như thế nào?
Anh ấy thà rằng không làm! Dù sao trong tay cũng đã có toàn bộ Đông Nam Á, mạch máu kinh tế rồi
“Tư Thái Lâm?”
Tư Triều Vũ dẫn Tư Thái Lâm đi ăn kem, hai người, nghe có người gọi quay đầu nhìn sang
Tư Thái Lâm đứng lên “Chú ơi”
“Lâu rồi mới gặp cháu, còn tưởng nhận nhầm người” Cố Mạnh cười
Tư Triều Vũ vội vàng đứng lên, nhìn người này nhất định không phải người tầm thường, chẳng lẽ Tư Thái Lâm có quen biết với người có quyền thế sao? Đứa nhỏ này thật là phúc của mình!
“Chào cậu, tôi là Tư Triều Vũ cha của Tư Thái Lâm, cậu là…”
“Lần trước tôi có đưa Tư Thái Lâm đến chung cư gặp Đế Anh Thy”
“A, thật là cảm ơn! Rất là đa tạ!” Tư Triều Vũ cảm kích
“Không khách khí, chỉ là tiện thôi mà”
“Cậu biết…Đế Anh Thy?” Tư Triều Vũ dù thế nào cũng không tiếp nhận được Đế Anh Thy, dáng dấp kia thật giống với Đào Anh Thy
Mà đối với Tư Thái Lâm quá tốt, đây không phải rất giống với Đào Anh Thy trước kia sao? . Truyện Full
“Trước kia cô ấy từng giúp tôi” Cố Mạnh nói
“Vậy chúng ta là bạn bè rồi! Tôi là Bác của Tư Hải Minh, Đế Anh Thy cùng Tư Hải Minh nhà tôi có mối quan hệ với bọn trẻ, bạn bè của bọn chúng cũng là bạn bè của tôi mà! Người là người ở Kinh Đô?” Tư Triều Vũ lôi kéo làm quen “ Người thành phố Tân, đến Kinh Đô để công tác!”
“Nếu như vậy tối nay hãy ăn tối tại nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có tôi và Tư Thái Lâm không có người khác” Tư Triều Vũ nhiệt tình chu đáo. Sau đó tay còn đẩy Tư Thái Lâm
Tư Thái Lâm rất là xấu hổ, nhất thời không biết nói thế nào
Cố Mạnh cười nhạt “Hay là như vầy, chúng ta ăn ở bên ngoài đi, tôi mời!”
“Cái này…cái này sao có thể để ngài tốn kém à!”
“Không phải nó là bạn bè sao? Không sao”
Có người mời Tư Triều Vũ rất là vui, liền lôi kéo con trai đi
Chổ ăn rất là cao cấp, Từ Triều Vũ trở ra, cảm giác hào môn ngày xưa ùa về
Quả nhiên có con trai thật là tốt, có thể dẫn người cha này sống cuộc sống tốt!
Người quen của Tư Hải Minh với Đế Anh Thy khẳng định là không kém, đây gọi là mối quan hệ mạnh à!
Menu đến, Cố Mạnh nói “Muốn ăn gì hãy gọi, không cần khách khí”
“Được rồi, rất tốt” Tư Triều Vũ rất là vui vẻ “Đế Anh Thy với Tư Hải Minh rất bận rộn, chờ lần su tôi sẽ mời cậu”
“Được” Cố Mạnh đồng ý “Tôi lần này đến cũng không kịp gọi cho Đế Anh Thy. Cũng không muốn làm phiền cô ấy”
“Chị về đảo Trân Châu rồi” Tư Thái Lâm nói
Cố Mạnh cố gắng kiềm thần sắc “Về khi nào?”
“Hôm trước. Nhưng mà chị có nói tuần sau Bảo Nam sẽ đi đón chị, chị sẽ về lại” Tư Thái Lâm nói
Cố Mạnh để chén trà trong tay xuống “Vậy Tư Thái Lâm có đi cùng không?”
“Cháu…cháu không đi”
“Tại sao lại không đi?”
“Là vì…vì…là nhà của Bảo Nam” Tư Thái Lâm mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Cậu bé thích chị, sẽ tìm chị nhưng nếu như không có người mời cậu không thể chủ động đi “Ở đây cháu có số điện thoại của chị nếu nhớ chị có thể gọi cho chị”
Như vậy cũng đủ làm cho cậu bé thỏa mãn
Cố Mạnh sờ sờ vào đầu nhỏ của cậu bé “Thật là một đứa bé hiểu chuyện”
“Chú ơi, chú đi qua đảo Trân Châu sao?” Tư Thái Lâm tò mò hỏi “Bảo Nam nói nơi đó có lâu đài rất đẹp, nơi chị ở chính là trong lâu đài đó!”
“Sau này có cơ hội nhất định sẽ đi. Tư Thái Lâm nhất định cũng có cơ hội này” Cố Mạnh nói
“Đúng! Sẽ có cơ hội! Tư Thái Lâm, Tư Hải Minh là anh trai của con, Đế Anh Thy lại rất thích con, thế nào sẽ không cho con đi đảo Trân Châu chứ? Con có thể nói trực tiếp với Bảo Nam, Bảo Nam sẽ dẫn con đi!” Tư Triều Vũ giật dây con trai
“Con sẽ không đi nói! Là bạn bè phải thành tâm thành ý!” Tư Thái Lâm không phấn khích
“Đứa nhỏ này…” Tư Triều Vũ vừa muốn dạy dỗ kịp phản ứng lại là đang có người ngoài biết không nên nói những điều không nên nói, lỡ may truyền đến tai Tư Hải Minh hay Đế Anh Thy thì sẽ không tốt “Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện”
Cố Mạnh cười cười, không nói chuyện
Bên ngoài đường có một chiếc taxi đang dừng lại, Đào Sơ Tâm núp ở phía sau, nhìn vào bên trong phòng ăn cao cấp, trong căn phòng có hai người đàn ông và một cậu bé
Cô ta mém chút nghĩ không ra là ai rồi
Gần đây Cố Mạnh thường xuyên đến Kinh Đô, cô ta nghĩ rằng anh ấy có người phụ nữ khác cho nên liền đi theo. Thế nào lại đi ăn cùng con trai của Liêu Ninh?
Cô ta không tin nhất định có việc gì mà cô ta chưa biết…
Một mực chờ, đợi đến khi Cố Mạnh đi tới. Chỉ có một mình anh ta, Tư Triều Vũ cùng Tư Thái Lâm vẫn đang ngồi ăn
Cố Mạnh thật ra không muốn ăn, bản thân là anh ta muốn tiếp cận Tư Thái Lâm và Tư Triều Vũ nên làm ra vẻ một chút mà thôi
Anh ta cũng không có tính nhẫn nại
Tư Hải Minh chân dài lực mạnh đạp vào bàn trà, bịch một tiếng
Dọa cho Tư Triều Vũ run rẩy, kém chút nữa ông quỳ xuống
“Nếu để tôi nói, tôi sẽ đánh gãy chân của ông!” Tư Hải Minh ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông
Tư Triều Vũ dọa cho phát khóc “Tôi…tôi cũng là vì Tư Thái Lâm, cậu…cậu lại mặc kệ nó nên tôi muốn lo cho cuộc sống của nó được tốt một chút. Hải Minh, tốt xấu…tốt xấu gì thì nó cũng là dòng máu nhà họ Tư, cậu có thể xem tôi là heo là chó đều được nhưng mà có thể lo cho Tư Thái Lâm một chút được không? Nó còn rất là nhỏ…”
Tư Hải Minh sắc mặt cực kỳ âm trầm, thật là muốn cho ông ta vĩnh viễn im lặng!
“Yên tâm, chỉ cần mọi người lo cho nó, giúp đỡ nó, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm như ngày hôm nay”
“Ý của ông là nếu tôi mặc kệ thì ông sẽ tiếp tục ngược đãi nó?” Tư Hải Minh ánh mắt âm trầm thật đáng sợ
“Không không phải, Thái Lâm là con trai của tôi, tôi thế nào lại ngược đãi nó chứ! Lúc bắt đầu cũng không phải là bất đắc dĩ…” Tư Triều Vũ còn biểu lộ sự ủy khuất!
“Tư Triều Vũ”
“Tôi đây!”
“Giúp một đồng đều không có. Tôi sẽ để cho ông nuôi dưỡng, nếu để tôi phát hiện ông không xứng làm cha dù chỉ một chút tôi sẽ cho ông biết tôi hung ác cỡ nào! Đừng đến lúc đó tiền không có, con cũng không có”
Tư Triều Vũ bị dọa đến mặt trắng bệch, một câu cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn Tư Hải Minh tuyệt tình mà rời đi
Đến khi tiếng động cơ của xe không còn nghe thấy nữa Tư Triều Vũ mới tức giận mà hét lớn “Người có nhiều tiền như vậy giúp đỡ một chút cũng không được sao? Có phải quá hẹp hòi không? Chưa từng thấy người nào keo kiệt như ngươi!” Mông ngồi sập xuống sàn nhà, khóc to “Tôi tuổi đã cao, còn muốn tôi phải nuôi lớn con cái có phải là muốn giày vò tôi đến chết không!”
Tất cả mọi thứ đều do chính ông ta tạo nghiệt, không ai thương hại ông ta. Phải để ông ta dùng chính đôi tay của mình kiếm từng đồng mới có thể để cho con cái cảm nhận được tình cảm cha con!
Buổi sáng, Đế Hoàng Minh thần thái lạnh lùng uy nghiêm bước đến. Lúc này bọn trẻ đã đi học
“Không quay về?” Đế Hoàng Minh ngồi ở ghế đối diện nhìn Đế Anh Thy với đối mắt lấp lóe
Đế Anh Thy mấp máy môi hỏi “Anh cả, khi nào anh về?”
“Em nghĩ ở mấy đêm?”
“Hai đêm, được không? Đế Anh Thy duỗi hai ngón tay ra
“Được” Đế Hoàng Minh đáp ứng
“Không làm chậm trễ công việc của anh cả à?”
“Không sao”
Đế Anh Thy nghĩ đến chuyện gì đó liền tiến tói, ngồi bên cạnh Đế Hoàng Minh “Anh cả, Bảo Vỹ chụp ảnh cô dâu có thể cho em xem một chút không?”
“Không có”
“Sao lại không có? Cho em xem một chút đi mà…”
“…”Đế Hoàng Minh
Cuối cùng điện thoại vẫn là bị Đế Anh Thy cầm lấy, bên trong album ảnh là hình ảnh cô dâu của Bảo Vỹ, còn có những đứa trẻ khác nữa, kể cả Tư Thái Lâm! Nhìn Tư Thái Lâm bộ dáng vui vẻ Đế Anh Thy cảm thấy trong lòng yên tâm
Chỉ là không biết sau này ở chung với Tư Triều Vũ sẽ ra sao…
Để Tư Thái Lâm ở cùng với Tư Triều Vũ một đêm, đêm thứ hai Đế Anh Thy đi đón con nhìn qua Tư Thái Lâm một chút, rồi dẫn cậu bé đi ăn đồ ngon
Tư Triều Vũ cúi đầu khom lưng rất là hèn mọn
Xe vừa đi, mặt liền kéo xuống, đều mang bọn nhỏ đi chơi thế mà không cho một chút tiền nào đúng là đồ hẹp hòi!
Hiện tại ông ta đáng thương, còn phải đi tìm việc làm, ông đã năm mươi tuổi, cũng đã già rồi
Tư Triều Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, Tôi đây kiếp trước đã tạo nghiệp gì sao!
Dẫn bọn nhỏ đi vào quán trà, bên trong toàn là đồ ăn ngọt
Nhìn bọn nhỏ vui vẻ hạnh phúc Đế Anh Thy trong lòng rất là thỏa mãn.
Edit by Trà Nữ Lê
Nhất là Tư Thái Lâm, nhìn cậu bé vui vẻ hạnh phúc Đế Anh Thy biết là Tư Triều Vũ không làm gì cậu bé, điều này khiến cho nàng yên tâm hơn nếu rời đi
Đến lúc đó nàng cũng bảo sáu đứa bé đến tìm Tư Thái Lâm mà chơi
Chẳng qua việc này nàng không nói thì bọn trẻ cũng sẽ biết. Con của nàng đơn thuần mà ấm áp
“Chú ơi!” Tư Thái Lâm đưa ngón tay nhỏ chỉ về hướng ngoài cửa sổ, kích động gọi
Đế Anh Thy thuận mắt nhìn sang, bên ngoài là hình ảnh người đàn ông khiến nàng sững sờ “Tư Thái Lâm, em biết người này?”
“Lần trước chú ấy đã dẫn em đến chung cư”
Cố Mạnh tiến vào quán trà. Tư Thái Lâm lập tức gọi anh ta “Chú ơi!”
Cố Mạnh quay sang, nhìn thấy bên này là Đế Anh Thy cùng bọn nhỏ, ngạc nhiên mà đi tới “Tình cờ gặp nhau”
“Anh khỏe chứ” Đế Anh Thy chào hỏi
“Cô biết đứa bé này?” Cố Mạnh hỏi về Tư Thái Lâm
“Là em trai của Tư Hải Minh” Đế Anh Thy nói
“À, là vậy, cô đến Kinh Đô khi nào? Tôi còn muốn cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi” Cố Mạnh nói
“Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ. Với lại anh cũng đã giúp cậu bé một lần, xem như hòa nhau” Đế Anh Thy đã khôi phục lại trí nhớ, nàng cũng chỉ quen Cố Mạnh lúc hợp tác, cũng không có thân thiết gì. Không nghĩ rằng ở Đông Nam Á còn gặp được, sau đó lại gặp ở Kinh Đô “Một mình anh đến?”
“Đúng, hơi đói bụng nên tới ăn chút gì đó” Cố Mạnh biểu lộ cảm giác đang đói
“Có muốn…ngồi cùng một chổ?”
“Chuyện này…được…” Cố Mạnh đang chuẩn bị ngồi xuống chổ trống duy nhất liền có một bóng đen đi tới ngồi xuống vị trí ấy
“…”Đế Anh Thy trừng mắt nhìn Tư Hải Minh
“Anh tới trễ, đừng giận nhé” Tư Hải Minh thân thể thì áp bách người khác nhưng ánh mắt lại rất cưng chiều mà nhìn Đế Anh Thy
Đế Anh Thy cắn môi, ai giận chứ? Là nàng tức giận nhưng không phải do anh đến trễ!
Cố Mạnh kiềm chế cảm xúc “Ngài Hải Minh khỏe chứ?”
“Ừm” Tư Hải Minh xem như đáp lại, dáng vẻ rất cao ngạo
“Vậy tôi không quấy rầy nữa” Cố mạnh hướng đến Đế Anh Thy gật đầu, xoay người đi ngồi bàn khác và chọn món
Có bọn trẻ ở đây Đế Anh Thy không tiện tức giận, lặng lẽ mà ăn
“Em với người đó rất quen?” Tư Hải Minh hỏi, mắt đen thâm trầm mà nhìn nàng
Đế Anh Thy lông mày hơi nhíu, rất muốn nói rằng có liên quan gì đến anh? Nhưng vì có bọn trẻ trước mặt nên nàng đành nhàn nhạt mà trả lời “bình thường”
“Loại quan hệ ‘bình thường’ cũng không cần cùng ăn” Tư Hải Minh nói gần nói xa cũng rất là bá đạo
“Điều này cần thiết sao?” Đế Anh Thy chịu đựng cảm xúc nói “Lần trước Tư Thái Lâm đến chung cư chính anh ta đã đưa đi”
“Như thế tin?”
Đế Anh Thy trong lòng phụt lửa, cái này là bệnh cũ tái phát à? Chỉ cần là con trai đến gần đều có mưu đồ! Nghĩ đến Một Hào là chó cái nàng cảm thấy cần phải im lặng!
Ánh mắt hơi cử động, phát hiện bọn nhỏ đều nhìn Tư Hải Minh sau đó chuyển sang nhìn nàng
Đế Anh Thy hướng nhìn lại phía Tư Hải Minh, ra hiệu anh nói chuyện ý tứ một chút!
Tư Hải Minh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, bất quá Cố Mạnh đến gần nàng khiến anh cảm thấy không thích thôi
Anh đưa tay nhẹ nhàng nhéo má của Bảo Hân đang ngồi bên cạnh “Nhìn cái gì, ăn đi”
Bảo Hân tỏ vẻ hiểu chuyện, liền nữa ngồi nữa quỳ trên ghế hướng đến bên tai của Ba mà nhỏ giọng “Ba yên tâm, chúng con có để ý đến Mẹ à!”
Tư Hải Minh cưng chiều sờ sờ đầu nhỏ của con gái “Ngoan, làm tốt lắm”
Đế Anh Thy nhìn Ba con kia ánh mắt đắc ý mà hoài nghi, nói cái gì chứ…
Lúc về chung cư thấy anh cả của nàng đang chờ Đế Anh Thy sửng sốt một chút mới nhớ tới mình đã thống nhất trở về cùng anh cả
Trong lòng nhất thời không nỡ nhưng mà nàng vẫn muốn trở về…
Edit By Trà Nữ Lê
“Các con yêu của mẹ, mẹ muốn về đảo Trân Châu, một thời gian nữa mẹ sẽ quay lại được chứ?” Đế Anh Thy ngồi xổm xuống, ánh mắt yêu thương mà nhìn các con
Sáu đứa bé lập tức muốn khóc…
“Không thể trở về!” Bảo Nam lập tức phản đối “Mẹ là của con, ai cũng không thể đem đi!”
“Mẹ không đi!”
Bảo Vỹ hướng ánh mắt nhìn Bác, chạy tới lôi kéo tay của Bác “Bác ơi, Mẹ có thể về trễ một chút được không? Trễ một chút thôi!”
Đế Anh Thy nghĩ đã muộn hai lần rồi nên đây không phải là giải pháp…
“Chị ơi, có thể không đi được không?” Tư Thái Lâm cũng hỏi, nước mắt lưng tròng
Bảy đứa trẻ, bảy cái trở ngại Đế Anh Thy nữa bước cũng khó mà rời đi. Nàng không khỏi đem hy vọng mà đặt lên người Tư Hải Minh, dường như chỉ cần anh mở lời thì mọi việc đều có thể giải quyết
“Nghe lời, Mẹ về để giải quyết một số việc” Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm Đế Anh Thy, cuối cùng cũng mở miệng
Sáu đứa bé ngẩn người, đúng rồi, còn có Một Hào ở đảo Trân Châu, Mẹ không ở đó chắc chắn Số Một sẽ rất buồn, rất đáng thương…
“Tuần sau Ba sẽ dẫn các con đi đảo Trân Châu chơi” Tư Hải Minh nói tiếp
Bảo Nam đi đến trước mặt Mẹ, ngước mặt lên “Ba…Ba nói rồi, tuần sau sẽ đến gặp Mẹ!”
“Có thể sao?” Bảo Hân hỏi
Những đứa trẻ khác trong mắt nước mắt lưng tròng, Đế Anh Thy nhìn mà không đành lòng, ngồi xổm người xuống ôm các con “Tại sao lại không? Đảo Trân Châu cũng là nhà của các con, lúc nào cũng có thể đến. Đi máy bay mấy tiếng đã đến nơi, rất là nhanh. Hãy nhớ, Mẹ rất yêu các con, cho nên nếu có trở về thì cũng rất nhớ các con. Cứ xem như Mẹ ra ngoài là đi du lịch đi, được không?”
“Vậy lần sau chúng con đi du lịch đến đảo Trân Châu đón mẹ trở về, có được hay không?” Bảo Hân yêu cầu
Đế Anh Thy còn có thể không đáp ứng sao? “Được, Mẹ chờ các con tới”
Nhìn Tư Thái Lâm yên tĩnh đứng ở nơi đó, Đế Anh Thy kéo tay cậu bé đến, đeo vào tay là đồng hồ điện thoại cho cậu bé mà nói “Bên trong có số điện thoại của chị nếu bị ai ăn hiếp thì hãy gọi cho chị, biết không?”
“Vâng!” Tư Thái Lâm trong lòng rất vui, một cái tay nhỏ che che đồng hồ điện thoại, cứ như là sợ bị mất
“Anh đưa em ra sân bay” Tư Hải Minh nói
“Không cần” Đế Anh Thy cự tuyệt
“Anh vừa giúp em” Tư Hải Minh nói tiếp
Đế Anh Thy nhíu mày, chẳng lẽ đây cũng là giao dịch? Cái gì mà giúp tôi chứ?
Nếu như không đáp ứng ai biết anh có thể khiến cho bọn trẻ khóc lên. Không nói chuyện liền xem như đồng ý
Muốn đưa thì đưa, dù sao thì cũng có anh cả đi cùng sợ gì chứ
Nhưng mà câu tiếp theo khiến cho nàng tức giận…
“Ngồi xe anh”
“Tư Hải Minh, anh…” Đế Anh Thy vừa muốn nói cái gì
“Mẹ ơi, Mẹ ngồi xe của Ba đi!” Bảo Hân lôi kéo tay của nàng
Đế Anh Thy cười đều rất là gượng ép
Nhưng cuối cùng vẫn là ngồi xe của Tư Hải Minh. Nhưng mà trên xe còn có người khác nữa, đó chính là Đế Hoàng Minh
Trên đường đi đến sân bay Đế Anh Thy ngồi tựa vào cửa sổ xe, một câu cũng không nói, cứ coi như trong xe không có sự hiện diện của Tư Hải Minh. Anh cả của nàng cũng im lặng như nàng
Đế Anh Thy biết rõ là tại sao anh cả lại muốn ngồi cùng xe với nàng còn không phải là đi theo bảo vệ nàng sao, thật giống như Tư Hải Minh là kẻ tội ác tày trời vậy đó
Edit By Trà Nữ Lê
Tư Hải Minh cảm giác thật khó chịu, nhưng còn có giải pháp nào khác chứ? Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đế Anh Thy, anh rất muốn tiến lại gần, thậm chí còn muốn cho nàng thuốc ngủ để anh có thể bước thêm …
Phát hiện ánh mắt âm lãnh của Đế Hoàng Minh Tư Hải Minh liền vội giấu suy nghĩ của mình vào trong, bắt đầu tìm chủ đề “Sáu tháng cuối năm khu phía Tây Nam của Hoa Hạ phải khai thác quy mô lớn, có hứng thú không?
Đế Hoàng Minh nâng ánh mắt lên, âm lãnh mà nói “Không có”
“Nếu anh đầu tư ở Hoa Hạ thì công việc kinh doanh của anh sẽ rất có lợi. Có câu, ruộng phù sa không kén người ngoài” Tư Hải Minh nói
Ánh mắt Đế Hoàng Minh không chút gợn sóng “Đừng làm bộ có quan hệ”
Đế Anh Thy mặt lệch ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mém chút làm nàng bật cười. Nhìn Tư Hải Minh bị anh cả đỗi nội tâm của nàng có thoải mái không?
Tư Hải Minh vuốt cằm, chân dài bắt chéo hai chân, tư thế ngồi tựa lưng lười biếng rất thản nhiên
Sau đó anh liền không nói thêm
Đế Hoàng Minh nhất định sẽ không cự tuyệt trên tinh thần hợp tác có lợi, trừ khi anh ấy không muốn làm ăn lớn
Điện thoại trên người Đế Anh Thy vang lên, nàng lấy ra xem là Tần Kính Chi gọi. Trời ạ, mém chút nữa nàng quên luôn anh ấy đang ở đây
Vội nghe điện thoại “Alo Kính Chi…”
Tư Hải Minh sắc mặt lập tức thay đổi, tính cảnh giác tăng cường, nín thở cố gắng lắng tai nghe bên kia nói cái gì
“Anh Thy chuẩn bị về sao?” Tần Kính Chi hỏi
“Quên không gọi cho Kính Chi, em đang chuẩn bị ra sân bay, đang ở cùng với anh cả. Bọn anh khi nào sẽ về?” Đế Anh Thy hỏi
“Bọn anh hôm nay cũng về” Tần Kính Chi nói
“Vậy anh và Như An đến sân bay, chúng ta về chung” Đế Anh Thy nói
“Không cần, anh mua vé may bay loại tốt rồi. Vốn chẳng là hôm nay anh về nên muốn gọi điện báo em một tiếng, không nghĩ rằng chúng ta về cùng một ngày. Đến đảo Trân Châu liên lạc lại nhé!” Tần Kính Chi nói
“Vậy được rồi!” Cúp điện thoại, Đế Anh Thy suy nghĩ sao lại không chịu về chung với nàng? Chẳng lẽ Tư Hải Minh nói họ một đôi là sự thật? Chỉ có nguyên nhân này Tần Kính Chi mới không đồng ý? Mà thôi cũng mặc kệ, anh ấy vui vẻ sao thì cứ như vậy đi!
Tần Kính Chi nắm điện thoại để ở một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ
Anh ấy sẽ chỉ dừng lại ở đây, chính là vì không muốn nhận sự xem thường từ Đế Anh Thy
Không phải cũng đã ra biển rồi sao? Đế Anh Thy đối với Tư Hải Minh thật sự là quan tâm sao? Nếu như vậy tại sao nàng lại như đơn độc khi cùng Tư Hải Minh ra biển? Trên du thuyền Đế Anh Thy cũng chưa từng chủ động tìm gặp Tư Hải Minh. Đế Anh Thy tính cách rất tốt lại rất thích Tư Hải Minh thì tại sao lại có hành động như thế…
Tiếng đập cửa vang lên, Tần Kính Chi đứng dậy ra mở cửa
Kiều Như An hỏi “Đang gọi điện thoại sao? Anh Thy có nói gì không?”
“Cô ấy hôm nay trở về. Anh cũng dự định hôm nay trở về, cô thì sao?”
“Cùng đi, chúng ta về cùng nhau”
Tần Kính Chi gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi “Lúc ở du thuyền cô có cảm thấy Anh Thy cùng Tư Hải Minh có chút gì đó lạ lạ không?”
“Em có nghe Bảo Hân nói Anh Thy với Tư Hải Minh cãi nhau, Tư Hải Minh vì muốn dỗ Anh Thy nên mới ra biển à”
“Tại sao lại cãi nhau?”
“Cái này em không biết. Cho nên Kính Chi à, em cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt nhất để anh có thể tỏ tình với Anh Thy!” Kiều Như An động viên anh. Tần Kính Chi cười gượng ép “Đi dọn dẹp đi, chúng ta đi thôi!”
Đế Anh Thy tỉnh dậy có chút mơ hồ, ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng ngủ lớn như vậy, cô ngây người hai giây mới kịp phản ứng được đây là phòng của nàng trong lâu đài
Đã trở về
Ở trên máy bay ngủ, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian
Không cần hỏi cũng biết anh cả ôm nàng xuống máy bay
Nghĩ đến cái gì Đế Anh Thy vội vàng từ trên giường chạy xuống, chạy xuống dưới lầu “Anh ba! Anh ba!”
“Em gái cưng của anh dậy rồi à!” Đế Bắc Lẫm đang bưng đồ ăn chuẩn bị đem lên lầu “nhìn anh ba làm món ngon gì cho em nè? Có phải là lâu rồi không ăn đồ ăn ngon anh ba làm không? Có thèm không?”
“Thèm. Anh ba, Một Hào đâu?” Đế Anh Thy hỏi
“Một Hào? Cái gì mà Một Hào? Không biết”
Đế Anh Thy bất đắc dĩ nhìn biểu hiện đặc biệt của anh “Anh ba, đừng giận. Đừng nói với em là Một Hào đã bị anh ném đi rồi nha!”
“Không có, bị anh giải phẩu”
“…”Đế Anh Thy trừng mắt, đầu óc đều xoay vòng
“Đùa em đùa em!” Đế Bắc Lẫm thấy em gái cưng bị hù liền nhanh nhẹn mà giải thích, quay qua nói với quản gia “Đem Một Hào về lại”
Nữ quản gia cúi người nhận lệnh, xoay người rời đi
“Anh làm cho em rất sợ!” Đế Anh Thy đi tới khuôn mặt đỏ bừng
Đế Bắc Lẫm đau lòng tiến lên sờ lấy mặt nàng “Anh ba nào biết là em tưởng thật! Trong lòng Anh Thy anh ba là loại người như vậy sao?”
Đế Anh Thy thật khó mà không tin bởi vì lúc nàng khôi phục trí nhớ từ Kinh Đô trở về ngay lúc đó là thời điểm nhất nhạy cảm, ba người anh lại không chào đón Tư Hải Minh, đồ mà Tư Hải Minh tặng đều ném vào thùng rác, nên Một Hào cũng sẽ không thể nào không dọn được…
“Anh để quản gia nuôi?”
“Đúng vậy, để Một Hào không xuất hiện. Nói thật, lúc em khôi phục trí nhớ anh ba rất muốn giải phẫu nó. Chẳng qua ngẫm lại thấy Anh Thy rất thích Một Hào, nó cũng đã sống ở đây một thời gian lâu, cũng là con vật của nhà Đế gia là một phần của tòa thành này nên ném đi đều không thể”
“Vậy còn tạm được”
“Gâu” Một Hào kêu lên
Đế Anh Thy nhìn sang, nhìn thấy Một Hào đang chạy đến hướng của nàng. Ngồi xổm xuống ôm Một Hào lên, cho dù đang ôm cô bé vào trong ngực nhưng đuôi vẫn không ngừng ngoe ngẩy
“Một Hào, đã lâu không gặp!” Đế Anh Thy sờ lấy đầu nhỏ tròn căng
“Gâu”
Đế Anh Thy nghĩ nếu Một Hào mà biết nói chuyện khẳng định sẽ nói ‘Chị ơi’
Trong lòng không khỏi áy náy bởi vì Tư Hải Minh mà không gặp Một Hào, thật là có chút tùy hứng
Nếu không phải vì Tư Hải Minh nói trở về hãy quan tâm đến Một Hào, lo lắng không có cách nào để nói với bọn nhỏ về Số Một! nàng thật là không phải là người chủ tốt!
Tiện tay lấy một miếng thịt bò cho Một Hào ăn
Một Hào vui vẻ ăn, cái đuôi nhỏ kia lắc rất là ngoan
“Anh Thy, đây là đồ cho em ăn!” Đế Bắc Lẫm bất mãn
“Không phải có rất nhiều sao?”
Đế Bắc Lẫm không vui nhưng mà đối với em gái không thể làm gì
Ăn hết đồ ăn sáng, Đế Anh Thy lúc đầu ở bên ngoài chơi cùng Một Hào. Bỗng nhiên Một Hào cắn váy nàng kéo nàng chạy về một hướng
“Sao vậy? muốn đi đâu?” Đế Anh Thy đi theo Một Hào
Dọc theo thảm cỏ đi thật xa Đế Anh Thy đứng nhìn Một Hào đang đào đất
Đây là đang giấu đồ tốt gì muốn khỏe với nàng sao?
Đào liên tục sau đó Đế Anh Thy thấy có cái gì đó sáng lóe lên, là đầu dây xích sao?
Đó là mặt dây chuyền kim cương lộ ra Đế Anh Thy thân thể cứng đờ, đây không phải là đồ Tư Hải Minh tặng dây chuyền nàng đã vứt đi sao…
“Gâu” Một Hào ý tứ như muốn nàng tự nhặt lên
Đế Anh Thy ngồi xuống, nắm sợi dây chuyền lên nhìn kinh ngạc
Edit By Trà Nữ Lê
Ngày đó nàng bực bội nên trực tiếp túm lấy sợi dây chuyền mà văng ra ngoài. Về sau không thấy đâu, nàng còn nghĩ chắc anh cả nắm cùng với đồng hồ vòng tay ném vào thùng rác nên không đi tìm nữa
Nàng không nghĩ tới…là bị Một Hào nhặt đi?
Nói thật, nàng cũng không muốn nhận đồ mà Tư Hải Minh tặng. Nhìn vào sợi dây chuyền Đế Anh Thy đồng mắt run rẩy, Tư Hải Minh anh tưởng niệm đến cùng là vì sao? Nếu như không phải được ba anh trai cứu sống thì đã sớm hóa thành tro tàn, anh làm những thứ này thì ai sẽ nhìn thấy? Ai đồng tình?
“Anh Thy, em ở đâu? Có phải là đang chơi trốn tìm với anh ba không?” Âm thanh của Đế Bắc Lẫm xa xa truyền tới
Dọa cho tay Đế Anh Thy run lên vội vàng đem dây chuyền vùi vào trong đất, giẫm lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Một Hào “Tặng cho em!”
Đế Bắc Lẫm quay người nhìn Một Hào từ trong lùm cây chui ra đến bên em gái cưng “Làm cái gì vậy?”
“Một Hào chạy lung tung bắt về cho em” Đế Anh Thy nói
Đế Bắc Lẫm tiến lên, với tay lên đầu em gái cầm xuống một mãnh lá khô “Nói cho anh ba biết tại sao trở về liền tìm Một Hào?”
“Còn không phải bọn trẻ hỏi tới sao, lần sau đi qua em phải đem Một Hào để cho bọn nhỏ nhìn một cái” Đế Anh Thy nói xong quay người đi
Đế Bắc Lẫm quay đầu nhìn về phía lùm cây kia, không có cái gì đặt biệt. Chỉ cần không phải do Tư Hải Minh đều tốt…
Trong công ty tại văn phòng làm việc thư ký cùng Đế Hoàng Minh nói về việc Khu Tây Nam của Hoa Hạ đang khai thác, nói đến một nữa liền cảm giác được khí lạnh bao phủ. Thư ký tưởng mình nói sai điều gì
“Buông xuống, ra ngoài” Đế Hoàng Minh nói
“Vâng”
Sau khi thư kí rời đi Đế Hoàng Minh cầm bảng quy hoạch đưa lên trước mặt, càng xem sắc mặt càng khó nhìn. Tư Hải Minh đã nói, trừ khi việc kinh doanh của anh không muốn phát triển ở Hoa Hạ nếu không liền phải cùng Tư Hải Minh liên hệ, thậm chí là hợp tác
Anh ấy có thể vì công việc mà hợp tác với Tư Hải Minh vậy Anh Thy sẽ cảm giác như thế nào?
Anh ấy thà rằng không làm! Dù sao trong tay cũng đã có toàn bộ Đông Nam Á, mạch máu kinh tế rồi
“Tư Thái Lâm?”
Tư Triều Vũ dẫn Tư Thái Lâm đi ăn kem, hai người, nghe có người gọi quay đầu nhìn sang
Tư Thái Lâm đứng lên “Chú ơi”
“Lâu rồi mới gặp cháu, còn tưởng nhận nhầm người” Cố Mạnh cười
Tư Triều Vũ vội vàng đứng lên, nhìn người này nhất định không phải người tầm thường, chẳng lẽ Tư Thái Lâm có quen biết với người có quyền thế sao? Đứa nhỏ này thật là phúc của mình!
“Chào cậu, tôi là Tư Triều Vũ cha của Tư Thái Lâm, cậu là…”
“Lần trước tôi có đưa Tư Thái Lâm đến chung cư gặp Đế Anh Thy”
“A, thật là cảm ơn! Rất là đa tạ!” Tư Triều Vũ cảm kích
“Không khách khí, chỉ là tiện thôi mà”
“Cậu biết…Đế Anh Thy?” Tư Triều Vũ dù thế nào cũng không tiếp nhận được Đế Anh Thy, dáng dấp kia thật giống với Đào Anh Thy
Mà đối với Tư Thái Lâm quá tốt, đây không phải rất giống với Đào Anh Thy trước kia sao? . Truyện Full
“Trước kia cô ấy từng giúp tôi” Cố Mạnh nói
“Vậy chúng ta là bạn bè rồi! Tôi là Bác của Tư Hải Minh, Đế Anh Thy cùng Tư Hải Minh nhà tôi có mối quan hệ với bọn trẻ, bạn bè của bọn chúng cũng là bạn bè của tôi mà! Người là người ở Kinh Đô?” Tư Triều Vũ lôi kéo làm quen “ Người thành phố Tân, đến Kinh Đô để công tác!”
“Nếu như vậy tối nay hãy ăn tối tại nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có tôi và Tư Thái Lâm không có người khác” Tư Triều Vũ nhiệt tình chu đáo. Sau đó tay còn đẩy Tư Thái Lâm
Tư Thái Lâm rất là xấu hổ, nhất thời không biết nói thế nào
Cố Mạnh cười nhạt “Hay là như vầy, chúng ta ăn ở bên ngoài đi, tôi mời!”
“Cái này…cái này sao có thể để ngài tốn kém à!”
“Không phải nó là bạn bè sao? Không sao”
Có người mời Tư Triều Vũ rất là vui, liền lôi kéo con trai đi
Chổ ăn rất là cao cấp, Từ Triều Vũ trở ra, cảm giác hào môn ngày xưa ùa về
Quả nhiên có con trai thật là tốt, có thể dẫn người cha này sống cuộc sống tốt!
Người quen của Tư Hải Minh với Đế Anh Thy khẳng định là không kém, đây gọi là mối quan hệ mạnh à!
Menu đến, Cố Mạnh nói “Muốn ăn gì hãy gọi, không cần khách khí”
“Được rồi, rất tốt” Tư Triều Vũ rất là vui vẻ “Đế Anh Thy với Tư Hải Minh rất bận rộn, chờ lần su tôi sẽ mời cậu”
“Được” Cố Mạnh đồng ý “Tôi lần này đến cũng không kịp gọi cho Đế Anh Thy. Cũng không muốn làm phiền cô ấy”
“Chị về đảo Trân Châu rồi” Tư Thái Lâm nói
Cố Mạnh cố gắng kiềm thần sắc “Về khi nào?”
“Hôm trước. Nhưng mà chị có nói tuần sau Bảo Nam sẽ đi đón chị, chị sẽ về lại” Tư Thái Lâm nói
Cố Mạnh để chén trà trong tay xuống “Vậy Tư Thái Lâm có đi cùng không?”
“Cháu…cháu không đi”
“Tại sao lại không đi?”
“Là vì…vì…là nhà của Bảo Nam” Tư Thái Lâm mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Cậu bé thích chị, sẽ tìm chị nhưng nếu như không có người mời cậu không thể chủ động đi “Ở đây cháu có số điện thoại của chị nếu nhớ chị có thể gọi cho chị”
Như vậy cũng đủ làm cho cậu bé thỏa mãn
Cố Mạnh sờ sờ vào đầu nhỏ của cậu bé “Thật là một đứa bé hiểu chuyện”
“Chú ơi, chú đi qua đảo Trân Châu sao?” Tư Thái Lâm tò mò hỏi “Bảo Nam nói nơi đó có lâu đài rất đẹp, nơi chị ở chính là trong lâu đài đó!”
“Sau này có cơ hội nhất định sẽ đi. Tư Thái Lâm nhất định cũng có cơ hội này” Cố Mạnh nói
“Đúng! Sẽ có cơ hội! Tư Thái Lâm, Tư Hải Minh là anh trai của con, Đế Anh Thy lại rất thích con, thế nào sẽ không cho con đi đảo Trân Châu chứ? Con có thể nói trực tiếp với Bảo Nam, Bảo Nam sẽ dẫn con đi!” Tư Triều Vũ giật dây con trai
“Con sẽ không đi nói! Là bạn bè phải thành tâm thành ý!” Tư Thái Lâm không phấn khích
“Đứa nhỏ này…” Tư Triều Vũ vừa muốn dạy dỗ kịp phản ứng lại là đang có người ngoài biết không nên nói những điều không nên nói, lỡ may truyền đến tai Tư Hải Minh hay Đế Anh Thy thì sẽ không tốt “Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện”
Cố Mạnh cười cười, không nói chuyện
Bên ngoài đường có một chiếc taxi đang dừng lại, Đào Sơ Tâm núp ở phía sau, nhìn vào bên trong phòng ăn cao cấp, trong căn phòng có hai người đàn ông và một cậu bé
Cô ta mém chút nghĩ không ra là ai rồi
Gần đây Cố Mạnh thường xuyên đến Kinh Đô, cô ta nghĩ rằng anh ấy có người phụ nữ khác cho nên liền đi theo. Thế nào lại đi ăn cùng con trai của Liêu Ninh?
Cô ta không tin nhất định có việc gì mà cô ta chưa biết…
Một mực chờ, đợi đến khi Cố Mạnh đi tới. Chỉ có một mình anh ta, Tư Triều Vũ cùng Tư Thái Lâm vẫn đang ngồi ăn
Cố Mạnh thật ra không muốn ăn, bản thân là anh ta muốn tiếp cận Tư Thái Lâm và Tư Triều Vũ nên làm ra vẻ một chút mà thôi
Anh ta cũng không có tính nhẫn nại