-
Chương 23
Chương 23: Kẻ nào dám ức hiếp mẹ tao
“Trước kia tôi có nhờ người làm thẻ nhưng lại được tặng một tấm thẻ vàng, bây giờ có người nghi ngờ tấm thẻ đó là do tôi ăn trộm”.
“Thằng khốn nào nói vậy!?”
Tổng giám đốc ngày bình thường điềm đạm, lúc nào cũng lịch sự với người khác, khi nghe thấy Lý Hùng nói thế thì nhảy dựng lên!
Trời đất ơi!
Dạo trước, từ chỗ người thân của bố vợ ông biết được một tin tức bí mật.
Có một nhân vật tầm cỡ thân thế hiển hách muốn tới Đông Hải.
Vì thế nên đã móc nối rất nhiều quan hệ mới có thể mang tấm thẻ này tới tay Lý Hùng.
Có trời mới biết quá trình đó khó khăn tới cỡ nào!
Bây giờ lại có người dám nghi ngờ tấm thẻ này là giả, thế chẳng phải là đẩy ông ấy vào hố lửa sao?
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng vội vàng xin lỗi Lý Hùng.
Ông ấy vừa xin lỗi, vừa lấy điện thoại cố định gọi điện thoại, và hứa rằng sẽ có mặt trong vòng ba phút nữa!
Lý Hùng cúp máy, vứt điện thoại cho giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng tay cầm điện thoại run lẩy bẩy!
Làm sao anh ta có thể ngờ được, tổng giám đốc quyền cao chức trọng lại cúi mình, kính trọng người đàn ông ăn mặc bình thường như này cơ chứ!
Lý Hùng đứng trước mặt Hồng Hải Lượng.
Hồng Hải Lượng đang định lên tiếng thì bỗng Lý Hùng giơ chân đạp một phát!
“Bụp!”
Cả người Hồng Hải Lượng bay ra xa, đập vào bức tường sau lưng!
Tiếp đó, ông ta rơi bịch xuống đất như một bị thịt thối.
Lúc Hồng Hải Lượng bị đạp thì tấm thẻ vàng trong tay ông ta đã nằm trong tay Lý Hùng.
Lý Hùng đưa thẻ vàng cho một nhân viên đứng cạnh đó.
“Cậu đi quẹt thẻ đi”.
Nhân viên kia không dám nói gì, vội xoay người chạy ngay tới quầy lễ tân.
Lát sau, nhân viên kia mới lắp bắp nói: “Chủ nhân tấm thẻ này đúng là của bà Liễu Ngọc Phân”.
Nghe xong tất cả đều xôn xao.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã thoát khỏi sự kiềm chế của hai bảo vệ kia.
Cậu ta chỉ tay vào giám đốc ngân hàng rồi chửi.
“Loại người như ông làm giám đốc cái chó gì không biết, cho ông đi trông WC còn không ai mướn!”
Tiếp đó một đoàn người từ bên ngoài đi vào!
Khoảnh khắc nhìn thấy tổng giám đốc chuỗi ngân hàng thì đũng quần giám đốc ngân hàng ướt đẫm!
Thôi toi rồi!
Đời này của anh ta coi như hỏng hẳn!
Chất lỏng bẩn thỉu chảy xuống từ đũng quần, lập tức trong không khí nồng nặc mùi tởm lợm.
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng nhìn thấy Lý Hùng đầu tiên.
Ông ấy vừa bước vào thì đã bị thu hút bởi khí thế của anh.
Ngay cả một người quyền cao chức trọng như ông khi gặp Lý Hùng cũng phải giật mình!
Đây chính là nhân vật tầm cỡ trong truyền thuyết đó sao?
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng vừa vào thì đã chỉ ngay vào giám đốc đang ngã vật ra đất: “Ông bị sa thải!”
Giám đốc ngân hàng vội vàng bò tới trước mặt Liễu Ngọc Phân.
“Chị ơi, tôi sai rồi, cầu xin chị hãy tha thứ cho tôi!”
“Là tại tôi có mắt mù, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!”
“Thật sự tôi không thể mất việc được!”
“Nếu tôi mất việc, mẹ già đang bệnh của tôi phải làm sao đây?!”
Giám đốc ngân hàng dập đầu liên tục với Liễu Ngọc Phân, vùng da ở trán cũng trầy xước rớm máu.
Liễu Ngọc Phân cũng là một người mềm lòng.
Nghe thấy anh ta còn có mẹ già cần chăm sóc.
Rõ ràng bà là người bị hại, bây giờ lại quay sang nói với Lý Hùng: “Thực ra cũng không có gì to tát, hay là bỏ đi”.
Lý Hùng điềm nhiên nói với tổng giám đốc chuỗi ngân hàng kia: “Loại người này trên người nồng nặc mùi hôi tanh, cho anh ta đi dọn vệ sinh đi, lương vẫn vậy”.
“Được!”
Ông tổng giám đốc kia gật đầu ngay.
Liễu Ngọc Phân không quen ở trong tình huống thế này, quay sang bảo với Hứa Mộc Tình về thôi.
“Chúng ta về nhà thôi”.
“Vâng, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc Lý Hùng ra đến xe, tổng giám đốc chuỗi ngân hàng mới vội vàng chạy đuổi theo.
“Cậu Lý, người vu không các cậu trộm đồ thì nên xử lý thế nào?”
Lý Hùng thản nhiên nói: “Đóng băng tài khoản ngân hàng của ông ta, ngày mai tôi sẽ thu mua hết sản nghiệp của ông ta”.
Ông tổng giám đốc kia nghe xong thì hoảng hồn!
Lý Hùng muốn thu mua tập đoàn của Hồng Hải Lượng, vậy tức là vốn của anh sắp đầu tư vào Đông Hải?
Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một!
Chỉ cần móc nối được quan hệ với Lý Hùng, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ sung sướng!
Tổng giám đốc kích động nói: “Vâng! Chưa đầy một tiếng đồng hồ tôi sẽ cho ông ta phá sản!”
Hồng Hải Lượng khó khăn lắm mới bò được dậy, lúc này nghe thấy vậy thì lại ngã vật xuống đất.
Mắt trố ra!
Mặt tím ngắt như tro!
Về đến nhà Hứa Mộc Tình vội vàng bôi thuốc cho Hứa Hạo Nhiên.
Liễu Ngọc Phân thì không bị thương gì, trên người chỉ dính một chút bụi mà thôi.
Nhân lúc Hứa Mộc Tình bôi thuốc, Liễu Ngọc Phân gọi Lý Hùng vào phòng.
“Rốt cuộc cậu là người như thế nào?”
Tuy Liễu Ngọc Phân là một bà nội trợ bình thường.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ thấy được Lý Hùng không giống với người thường.
Trên đường về nhà, Liễu Ngọc Phân nghĩ mãi, người đặc biệt như Lý Hùng xuất hiện ở nhà bà thế này chắc chắn là có mục đích.
Nhưng bà nghĩ mãi mà không ra, vì sao Lý Hùng lại giúp đỡ bọn họ?
Trước mặt Liễu Ngọc Phân, Lý Hùng cũng chưa từng che giấu điều gì.
Lúc này, anh chậm rãi lấy từ trong người ra một cái hộp sắt.
Lúc Liễu Ngọc Phân nhìn thấy chiếc hộp này thì cả người ngẩn ra.
Bởi vì trông vẻ ngoài, có vẻ chiếc hộp này đã cũ kỹ lắm rồi.
Hơn nữa do sử dụng trong suốt thời gian dài, những hoa văn trên bề mặt cũng bị mòn đi gần hết.
Nhìn thấy nó, Liễu Ngọc Phân lúc này đã rơi vào ký ức.
Bởi vì chiếc hộp này là quà sinh nhật mà ngày xưa Liễu Ngọc Phân mua cho Hứa Mộc Tình, bên trong có đựng kẹo sô cô la.
Lý do bà nhớ kỹ như thế là vì thời bấy giờ sô cô la rất đắt đỏ.
Lúc đó Liễu Ngọc Phân phải mất cả nửa tháng lương, cắn răng mua cho con gái.
Đã vậy còn chưa được bao lâu thì đã chẳng thấy chiếc hộp đâu nữa.
Bà nhớ hồi đấy Hứa Mộc Tình bảo là sơ ý nên đánh mất rồi.
Lúc đó Liễu Ngọc Phân còn mắng cho Hứa Mộc Tình một trận tơi bời.
Bà không ngờ rằng, chiếc hộp này lại nằm trong tay Lý Hùng.
Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của Lý Hùng.
Ngay lúc này, trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười tươi sáng lạn, tươi rói.
Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Phân nhìn thấy nụ cười ấm áp như thế của Lý Hùng.
So với khuôn mặt lạnh như tiền lúc nãy thì đúng là một trời một vực.
Lý Hùng lúc này cũng vô cùng dịu dàng.
“Ngày xưa có một bé trai không có nhà để về”.
“Trong lúc đói rét, cậu bị một con chó hoang đuổi”.
“Có một cô bé vô cùng tốt bụng, cầm gậy xuất hiện trước mặt cậu ấy”.
“Cô bé đó không chỉ đuổi con chó hoang kia đi, mà còn tặng cho cậu một hộp sô cô la mà cô vô cùng quý trọng”.
Liễu Ngọc Phân biết bé gái mà Lý Hùng nói chính là Hứa Mộc Tình.
Thì ra Lý Hùng đang trả ơn.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Lý Hùng không nhiều.
Nhưng bà đã dần chấp nhận chàng rể này.
“Cậu bé đó không chỉ là vì muốn đền ơn, cậu đã coi bố mẹ của cô gái như người thân của mình”.
Lý Hùng chậm rãi ngồi xuống, đối diện Liễu Ngọc Phân, ánh mắt thành khẩn.
“Mẹ, nếu như sự xuất hiện của con mang tới rắc rối cho mọi người, con sẽ biến mất ngay lập tức”.
Liễu Ngọc Phân nói với Lý Hùng: “Thằng bé ngốc. Chính vì có con mà nhà chúng ta mới có thể ngày càng trở nên tốt hơn như bây giờ đấy!”
Thực ra, sao Liễu Ngọc Phân lại không coi Lý Hùng là con ruột cơ chứ?
Nói xong, bà lập tức nghiêm mặt nói: “Nhưng con phải hứa với mẹ, sau này không được tiêu tiền lung tung nữa”.
Tuy rằng Lý Hùng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tiền của anh tiêu không thể hết được.
Nói theo kiểu của em vợ thì là.
Đốt mãi không hết.
…
Bệnh viện Đông Hải, trong phòng hồi sức tích cực.
Người đàn ông lặng lẽ đứng đó.
Trên mặt hắn có một vết sẹo dài như con một con rết, trông vô cùng gớm ghiếc.
Lạnh lẽo!
Tối tăm!
Hắc Long giống như một con thú hoang bước ra từ bóng tối!
Hắn vẫn đứng một bên nhìn Báo Đen đang nằm trên giường bệnh.
“Bao giờ em trai tôi mới tỉnh lại?”
“Trước kia tôi có nhờ người làm thẻ nhưng lại được tặng một tấm thẻ vàng, bây giờ có người nghi ngờ tấm thẻ đó là do tôi ăn trộm”.
“Thằng khốn nào nói vậy!?”
Tổng giám đốc ngày bình thường điềm đạm, lúc nào cũng lịch sự với người khác, khi nghe thấy Lý Hùng nói thế thì nhảy dựng lên!
Trời đất ơi!
Dạo trước, từ chỗ người thân của bố vợ ông biết được một tin tức bí mật.
Có một nhân vật tầm cỡ thân thế hiển hách muốn tới Đông Hải.
Vì thế nên đã móc nối rất nhiều quan hệ mới có thể mang tấm thẻ này tới tay Lý Hùng.
Có trời mới biết quá trình đó khó khăn tới cỡ nào!
Bây giờ lại có người dám nghi ngờ tấm thẻ này là giả, thế chẳng phải là đẩy ông ấy vào hố lửa sao?
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng vội vàng xin lỗi Lý Hùng.
Ông ấy vừa xin lỗi, vừa lấy điện thoại cố định gọi điện thoại, và hứa rằng sẽ có mặt trong vòng ba phút nữa!
Lý Hùng cúp máy, vứt điện thoại cho giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng tay cầm điện thoại run lẩy bẩy!
Làm sao anh ta có thể ngờ được, tổng giám đốc quyền cao chức trọng lại cúi mình, kính trọng người đàn ông ăn mặc bình thường như này cơ chứ!
Lý Hùng đứng trước mặt Hồng Hải Lượng.
Hồng Hải Lượng đang định lên tiếng thì bỗng Lý Hùng giơ chân đạp một phát!
“Bụp!”
Cả người Hồng Hải Lượng bay ra xa, đập vào bức tường sau lưng!
Tiếp đó, ông ta rơi bịch xuống đất như một bị thịt thối.
Lúc Hồng Hải Lượng bị đạp thì tấm thẻ vàng trong tay ông ta đã nằm trong tay Lý Hùng.
Lý Hùng đưa thẻ vàng cho một nhân viên đứng cạnh đó.
“Cậu đi quẹt thẻ đi”.
Nhân viên kia không dám nói gì, vội xoay người chạy ngay tới quầy lễ tân.
Lát sau, nhân viên kia mới lắp bắp nói: “Chủ nhân tấm thẻ này đúng là của bà Liễu Ngọc Phân”.
Nghe xong tất cả đều xôn xao.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã thoát khỏi sự kiềm chế của hai bảo vệ kia.
Cậu ta chỉ tay vào giám đốc ngân hàng rồi chửi.
“Loại người như ông làm giám đốc cái chó gì không biết, cho ông đi trông WC còn không ai mướn!”
Tiếp đó một đoàn người từ bên ngoài đi vào!
Khoảnh khắc nhìn thấy tổng giám đốc chuỗi ngân hàng thì đũng quần giám đốc ngân hàng ướt đẫm!
Thôi toi rồi!
Đời này của anh ta coi như hỏng hẳn!
Chất lỏng bẩn thỉu chảy xuống từ đũng quần, lập tức trong không khí nồng nặc mùi tởm lợm.
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng nhìn thấy Lý Hùng đầu tiên.
Ông ấy vừa bước vào thì đã bị thu hút bởi khí thế của anh.
Ngay cả một người quyền cao chức trọng như ông khi gặp Lý Hùng cũng phải giật mình!
Đây chính là nhân vật tầm cỡ trong truyền thuyết đó sao?
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng vừa vào thì đã chỉ ngay vào giám đốc đang ngã vật ra đất: “Ông bị sa thải!”
Giám đốc ngân hàng vội vàng bò tới trước mặt Liễu Ngọc Phân.
“Chị ơi, tôi sai rồi, cầu xin chị hãy tha thứ cho tôi!”
“Là tại tôi có mắt mù, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!”
“Thật sự tôi không thể mất việc được!”
“Nếu tôi mất việc, mẹ già đang bệnh của tôi phải làm sao đây?!”
Giám đốc ngân hàng dập đầu liên tục với Liễu Ngọc Phân, vùng da ở trán cũng trầy xước rớm máu.
Liễu Ngọc Phân cũng là một người mềm lòng.
Nghe thấy anh ta còn có mẹ già cần chăm sóc.
Rõ ràng bà là người bị hại, bây giờ lại quay sang nói với Lý Hùng: “Thực ra cũng không có gì to tát, hay là bỏ đi”.
Lý Hùng điềm nhiên nói với tổng giám đốc chuỗi ngân hàng kia: “Loại người này trên người nồng nặc mùi hôi tanh, cho anh ta đi dọn vệ sinh đi, lương vẫn vậy”.
“Được!”
Ông tổng giám đốc kia gật đầu ngay.
Liễu Ngọc Phân không quen ở trong tình huống thế này, quay sang bảo với Hứa Mộc Tình về thôi.
“Chúng ta về nhà thôi”.
“Vâng, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc Lý Hùng ra đến xe, tổng giám đốc chuỗi ngân hàng mới vội vàng chạy đuổi theo.
“Cậu Lý, người vu không các cậu trộm đồ thì nên xử lý thế nào?”
Lý Hùng thản nhiên nói: “Đóng băng tài khoản ngân hàng của ông ta, ngày mai tôi sẽ thu mua hết sản nghiệp của ông ta”.
Ông tổng giám đốc kia nghe xong thì hoảng hồn!
Lý Hùng muốn thu mua tập đoàn của Hồng Hải Lượng, vậy tức là vốn của anh sắp đầu tư vào Đông Hải?
Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một!
Chỉ cần móc nối được quan hệ với Lý Hùng, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ sung sướng!
Tổng giám đốc kích động nói: “Vâng! Chưa đầy một tiếng đồng hồ tôi sẽ cho ông ta phá sản!”
Hồng Hải Lượng khó khăn lắm mới bò được dậy, lúc này nghe thấy vậy thì lại ngã vật xuống đất.
Mắt trố ra!
Mặt tím ngắt như tro!
Về đến nhà Hứa Mộc Tình vội vàng bôi thuốc cho Hứa Hạo Nhiên.
Liễu Ngọc Phân thì không bị thương gì, trên người chỉ dính một chút bụi mà thôi.
Nhân lúc Hứa Mộc Tình bôi thuốc, Liễu Ngọc Phân gọi Lý Hùng vào phòng.
“Rốt cuộc cậu là người như thế nào?”
Tuy Liễu Ngọc Phân là một bà nội trợ bình thường.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ thấy được Lý Hùng không giống với người thường.
Trên đường về nhà, Liễu Ngọc Phân nghĩ mãi, người đặc biệt như Lý Hùng xuất hiện ở nhà bà thế này chắc chắn là có mục đích.
Nhưng bà nghĩ mãi mà không ra, vì sao Lý Hùng lại giúp đỡ bọn họ?
Trước mặt Liễu Ngọc Phân, Lý Hùng cũng chưa từng che giấu điều gì.
Lúc này, anh chậm rãi lấy từ trong người ra một cái hộp sắt.
Lúc Liễu Ngọc Phân nhìn thấy chiếc hộp này thì cả người ngẩn ra.
Bởi vì trông vẻ ngoài, có vẻ chiếc hộp này đã cũ kỹ lắm rồi.
Hơn nữa do sử dụng trong suốt thời gian dài, những hoa văn trên bề mặt cũng bị mòn đi gần hết.
Nhìn thấy nó, Liễu Ngọc Phân lúc này đã rơi vào ký ức.
Bởi vì chiếc hộp này là quà sinh nhật mà ngày xưa Liễu Ngọc Phân mua cho Hứa Mộc Tình, bên trong có đựng kẹo sô cô la.
Lý do bà nhớ kỹ như thế là vì thời bấy giờ sô cô la rất đắt đỏ.
Lúc đó Liễu Ngọc Phân phải mất cả nửa tháng lương, cắn răng mua cho con gái.
Đã vậy còn chưa được bao lâu thì đã chẳng thấy chiếc hộp đâu nữa.
Bà nhớ hồi đấy Hứa Mộc Tình bảo là sơ ý nên đánh mất rồi.
Lúc đó Liễu Ngọc Phân còn mắng cho Hứa Mộc Tình một trận tơi bời.
Bà không ngờ rằng, chiếc hộp này lại nằm trong tay Lý Hùng.
Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của Lý Hùng.
Ngay lúc này, trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười tươi sáng lạn, tươi rói.
Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Phân nhìn thấy nụ cười ấm áp như thế của Lý Hùng.
So với khuôn mặt lạnh như tiền lúc nãy thì đúng là một trời một vực.
Lý Hùng lúc này cũng vô cùng dịu dàng.
“Ngày xưa có một bé trai không có nhà để về”.
“Trong lúc đói rét, cậu bị một con chó hoang đuổi”.
“Có một cô bé vô cùng tốt bụng, cầm gậy xuất hiện trước mặt cậu ấy”.
“Cô bé đó không chỉ đuổi con chó hoang kia đi, mà còn tặng cho cậu một hộp sô cô la mà cô vô cùng quý trọng”.
Liễu Ngọc Phân biết bé gái mà Lý Hùng nói chính là Hứa Mộc Tình.
Thì ra Lý Hùng đang trả ơn.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Lý Hùng không nhiều.
Nhưng bà đã dần chấp nhận chàng rể này.
“Cậu bé đó không chỉ là vì muốn đền ơn, cậu đã coi bố mẹ của cô gái như người thân của mình”.
Lý Hùng chậm rãi ngồi xuống, đối diện Liễu Ngọc Phân, ánh mắt thành khẩn.
“Mẹ, nếu như sự xuất hiện của con mang tới rắc rối cho mọi người, con sẽ biến mất ngay lập tức”.
Liễu Ngọc Phân nói với Lý Hùng: “Thằng bé ngốc. Chính vì có con mà nhà chúng ta mới có thể ngày càng trở nên tốt hơn như bây giờ đấy!”
Thực ra, sao Liễu Ngọc Phân lại không coi Lý Hùng là con ruột cơ chứ?
Nói xong, bà lập tức nghiêm mặt nói: “Nhưng con phải hứa với mẹ, sau này không được tiêu tiền lung tung nữa”.
Tuy rằng Lý Hùng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tiền của anh tiêu không thể hết được.
Nói theo kiểu của em vợ thì là.
Đốt mãi không hết.
…
Bệnh viện Đông Hải, trong phòng hồi sức tích cực.
Người đàn ông lặng lẽ đứng đó.
Trên mặt hắn có một vết sẹo dài như con một con rết, trông vô cùng gớm ghiếc.
Lạnh lẽo!
Tối tăm!
Hắc Long giống như một con thú hoang bước ra từ bóng tối!
Hắn vẫn đứng một bên nhìn Báo Đen đang nằm trên giường bệnh.
“Bao giờ em trai tôi mới tỉnh lại?”