-
Chương 151- 155
Chương 151: Một đám nhãi nhép
"Bùm!"
"Bùm!"
"Cháu muốn trả thù!"
"Cháu muốn trả thù!!"
"Cháu muốn trả thù!!!"
Tiếng hét của Diêu Nhược Nam vang vọng cả đại sảnh!
Điền Minh Cường trầm mặt, ngồi xổm bên cạnh Diêu Nhược Nam.
"Đao Gia vẫn chưa tỉnh. Người duy nhất chúng ta có thể cầu cứu chỉ có Hổ Gia thôi!"
Hai mắt Diêu Nhược Nam sáng lên: "Đúng vậy, đi tìm ông Hổ thôi!"
Vài giờ sau, tại Đông Hải.
Trong phòng khách của Hổ Gia, Diêu Nhược Nam đứng ngồi không yên.
Hổ Gia thong thả pha trà cho Diêu Nhược Nam, cười nói.
"Đừng lo lắng, ông hai của cháu đã gửi tin cho ông trước khi chết rồi”.
"Ông đã biết ông nội cháu bị trúng độc gì rồi”.
"Khoảng một tuần nữa có thể sẽ có thuốc giải, không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
Những lời của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta vội nói với Hổ Gia: "Ông Hổ, người duy nhất có thể cứu chúng cháu lúc này chỉ có ông thôi”.
"Ông về tỉnh với cháu nhé. Chỉ cần ông có mặt ở hội quán Kim Đao, thì Lôi Vũ Giáp kia nhất định sẽ không dám tới đâu”.
"Đợi khi ông cháu phục hồi rồi thì Lôi Vũ Giáp sẽ tự động rút lui thôi”.
"Thế giới ngầm của tỉnh sẽ lại sóng yên biển lặng”.
Hổ Gia đột nhiên bật cười: "Con bé ngốc này!"
"Lôi Vũ Giáp lần này đã dốc toàn lực, hắn đã đánh một ván cược rất lớn”.
"Ngay cả khi ông cháu tỉnh lại! Hắn cũng sẽ không rút lui đâu”.
"Ngược lại, hắn sẽ tập hợp lũ chó điên của hắn lại để cắn ông nội cháu ấy chứ”.
Nghe vậy, Diêu Nhược Nam vội nói: "Vậy thì ông càng phải đến tỉnh với chúng cháu”.
Hổ Gia khẽ lắc đầu: "Giang hồ có luật của giang hồ, ông không có quyền xen vào chuyện của ông cháu”.
Trước khi Diêu Nhược Nam mở miệng nói, Hổ Gia lại nói: "Tuy nhiên, ông có thể giới thiệu cho cháu một người”.
“Ai ạ?”, Diêu Nhược Nam vội vàng hỏi.
"Còn nhớ người lần trước cháu tìm kiếm ở đại sảnh tiệc rượu không?"
Ngay khi nghe Hổ Gia nói câu này, tâm trí Diêu Nhược Nam không khỏi nghĩ đến Lý Phong.
"Ông Hổ, cháu biết Lý Phong rất mạnh, cháu không thể đánh bại anh ta, nhưng Lý Phong có thể đủ mạnh để đấu với Lôi Vũ Giáp không?"
"Không”.
Diêu Nhược Nam không khỏi thở dài trước câu trả lời của Hổ Gia.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam choáng váng.
Chỉ nghe Hổ Gia nói: "Bởi vì Lôi Vũ Giáp trước mặt người đó chỉ là con sâu cái kiến thôi”.
"Cháu nghĩ rằng một con kiến nhỏ bé có thể đấu lại một con voi ... không! một con khủng long bạo chúa sao?"
Lúc này, Lý Phong đang ngồi lặng lẽ bên cạnh sân huấn luyện.
Nhìn Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi mồ hôi như tắm trên sân.
Kể từ lần trước, Điền Nhất Đao đã tạo cho họ một sự kích thích mạnh mẽ.
Cường độ huấn luyện của bầy sói hoang này đã mạnh hơn trước.
Thời gian huấn luyện cũng dài hơn.
Khổ cực cũng nhiều hơn.
Nhưng cùng với đó là sự tiến bộ rõ ràng của họ.
Lưu Đức Luân vẫn đứng đó, mặc dù có ghế ở bên cạnh, nhưng anh ta không ngồi.
Anh ta rất lo lắng, thậm chí là có chút hoảng loạn.
"Đại ca, Lôi Vũ Giáp lần này hung hãn tới, Đao Gia lại bị Điền Nhất Đao hạ độc. Xem ra sắp chết đến nơi rồi”.
"Một khi thế giới ngầm của tỉnh rơi vào tay Lôi Vũ Giáp, thì Đông Hải chúng ta có lẽ cũng sẽ bị tổn thất!"
Lý Phong nhẹ giọng nói: "Một đám nhãi nhép, có cần căng thẳng như vậy không?"
Lưu Đức Luân nghe xong, thì không nói nên lời.
Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!
Ông trùm của thế giới ngầm ở tỉnh bên cạnh đấy.
Trong tay ông ta có hàng ngàn đàn em hung hãn.
Lôi Vũ Giáp này chính là một con quái vật khổng lồ, một con hổ dữ.
Thế mà Lý Phong lại chỉ coi ông ta là hạng tôm tép.
Chương 152: Tôi sẽ làm vợ anh
Lưu Đức Luân biết rằng Lý Phong rất mạnh.
Tuy nhiên, lực lượng bên họ quá ít.
Một khi đánh nhau, Đông Hải nhất định sẽ thất thủ!
Lưu Đức Luân ở bên cạnh khuyên: "Đại ca, Lôi Vũ Giáp khi còn trẻ đã nổi tiếng tàn ác”.
"Hai người em trai khác của ông ta cũng là loại giết người không chớp mắt. Nếu để bọn chúng đến Đông Hải...”
Lưu Đức Luân còn chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đột nhiên vươn tay chỉ vào Trần Quả đang chăm chỉ luyện tập trước mặt.
"Anh thấy Trần Quả thế nào?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, anh ta không hiểu tại sao Lý Phong lại nhắc tới Trần Quả?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước đây, cô ấy chỉ là một cô gái thôn quê có sức chịu đựng tốt”.
"Bây giờ mọi người đã lén lút gọi cô ấy là một con hổ cái”.
Khi Lưu Đức Luân đang nói, thì Trần Quả đang kéo chiếc lốp lớn của chiếc xe tải bằng cả hai tay.
Vừa kéo, cô ấy vừa gào thét trong lớp cát bụi.
Tư thế đó, dáng vẻ đó, khí chất đó, thực sự trông giống như một con hổ cái.
Mấy ngày hôm nay sau khi từ tỉnh trở về, chỉ cần có thời gian, Trần Quả sẽ đến sân huấn luyện, ra sức luyện tập.
Tốc độ chạy của cô ấy thậm chí đã vượt qua cả Trương Bằng Phi bên cạnh.
Lý Phong thờ ơ hỏi: "Nếu Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả, anh nghĩ ai sẽ thắng?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, nói rất tự nhiên: "Trần Quả làm sao có thể đánh thắng Lôi Vũ Giáp được!"
"Nhìn cả cái thế giới ngầm này, người duy nhất có thể chống lại Lôi Vũ Giáp chỉ có Đao Gia thôi”.
"Ngay cả Điền Nhất Đao do chính tay Đao Gia dạy dỗ, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Lôi Vũ Giáp!"
“Vậy nếu tôi nói, Lôi Vũ Giáp mà đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc thì sao?”, Lý Phong thờ ơ nói.
Lưu Đức Luân sững sờ, sốc toàn tập.
Sao có thể như thế được!?
Đừng nói đến Lôi Vũ Giáp, cho dù chính Lưu Đức Luân bây giờ mà đấu với Trần Quả.
Thì Trần Quả cũng không phải đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, khi Lưu Đức Luân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Lý Phong.
Anh ta biết Lý Phong sẽ không bao giờ nói láo.
Chỉ là, vì sao?
Tại sao Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc?
Lúc này, một chiếc xe thương mại Toyota chậm rãi đi tới.
Cửa mở, Diêu Nhược Nam xuất hiện.
Khi Diêu Nhược Nam bước xuống xe, cô ta đã bị sốc trước cảnh tập luyện hừng hực khí thế trước mặt.
Cô ta bắt đầu theo Đao Gia học võ khi mới 6 tuổi.
Luôn cho rằng như thế đã là khổ lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy những người này trước mặt, cô ta đã bị sốc thực sự.
Những người này có bị điên không? Họ không thiết sống nữa à?
Loại phương pháp huấn luyện này, cho dù là voi cũng không chống đỡ nổi!
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng hai chiếc lốp xe tải khổng lồ mà Trần Quả đang kéo.
Diêu Nhược Nam không có cách nào kéo nhanh được như Trần Quả.
Điền Minh Cường lúc này cũng nhìn vào Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu mang tổng trọng lượng 200 kg, chạy nhanh trong ao bùn.
Mỗi khi anh ta giẫm xuống, bùn sẽ tràn đến thắt lưng anh ta.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn chạy hết sức mình.
Giống như một chiếc máy kéo trên nông trại đang làm việc hết công suất!
Điền Minh Cường cũng bị sốc trước phương pháp huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Gã ta và Diêu Nhược Nam bên cạnh nhìn nhau.
Hai người thấy được sự kinh hãi trong mắt nhau!
“Lý Phong, làm ơn giúp tôi với!”, Diêu Nhược Nam vừa đến đã cầu cứu Lý Phong.
Lý Phong nhàn nhã cắn hạt dưa, lãnh đạm nói: "Không rảnh”.
Diêu Nhược Nam cuống lên.
Cô ta vội vàng đứng trước mặt Lý Phong, chắn ngang tầm mắt Lý Phong.
"Nếu ... nếu lần này anh giúp tôi, thì tôi sẽ làm vợ anh!"
Diêu Nhược Nam đã lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Thế mà vẻ mặt Lý Phong vẫn không thay đổi, giọng anh vẫn như trước.
"Không hứng thú”.
Lưu Đức Luân đứng cạnh anh, cuống hết cả lên.
Chương 153: Hoan nghênh đến chơi
Anh ta không ngừng gào thét trong lòng.
Đại ca, đây là cháu gái của Đao Gia ở tỉnh đấy.
Kết hôn với cô ta chẳng khác nào nắm cả thế giới ngầm trong lòng bàn tay!
Hơn nữa Diêu Nhược Nam này không những có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có quả body rất ngon.
Nếu là người đàn ông khác, không ai có thể từ chối cô ta.
Diêu Nhược Nam không ngờ rằng Lý Phong sẽ nói như vậy.
Cô ta cắn chặt môi.
"Vậy thì anh muốn tôi làm gì mới sẵn lòng giúp tôi”.
Lý Phong chỉ vào Trần Quả ở cách đó không xa.
Lúc này, Trần Quả đã kéo hai chiếc lốp lớn đến đích.
Sau đó, chồng cây chuối, vùi mặt vào chậu nước.
"Nếu cô có thể vượt qua cô ấy ở những hạng mục huấn luyện này, thì tôi sẽ giúp cô”.
Diêu Nhược Nam cắn răng nói: "Tôi sẽ làm!"
...
Cùng lúc đó, trong biệt thự của nhà họ Miêu.
“Bố, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với cả gia tộc nhà mình đấy”.
"Bây giờ toàn bộ thế giới ngầm đang hỗn loạn”.
"Sự can thiệp của Lôi Vũ Giáp đã cải tổ lại thế giới ngầm của tỉnh”.
"Nhà ta có thể nhân cơ hội này mà dây máu ăn phần đấy”.
"Chúng ta sẽ liên thủ với cả thế giới ngầm và thế giới nổi. Cuộc làm ăn này nhất định sẽ càng ngày càng phát triển, vượt qua nhà họ Tô chỉ là chuyện trong tầm tay!"
"Từ khi còn nhỏ, bố đã nói với con rằng đời này bố chỉ có một ước nguyện”.
"Đó là vượt qua nhà họ Tô, giờ thời cơ đã đến rồi!"
Miêu Hướng Đông bị Miêu Lạc làm cho mê muội, kích động hỏi: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Con nghe Đổng Bưu nói vì ở nhà có chút việc, nên Lôi Ngũ Giáp sắp rời khỏi tỉnh”.
"Ông ta để Lôi Vũ Ất lại, đồng thời gọi con trai duy nhất là Lôi Nhất Minh đến tỉnh”.
"Khi Lôi Nhất Minh đến, con sẽ mời bọn họ đến nhà ăn tối ngay!"
Nói đến đây, một tia ranh mãnh hiện lên trong mắt Miêu Lạc.
"Chỉ là nếu lần này mời bọn họ đến ăn tối, có thể bố sẽ phải tốn kém đấy”.
Miêu Hướng Đông hờ hững xua tay: "Gia tộc chúng ta có phất lên được hay không đều nhờ cả vào lần này. Dù có tiêu bao nhiêu tiền, bố cũng không quan tâm”.
Miêu Lạc cười cười, không nói gì thêm.
Một vài tiếng sau.
Miêu Lạc chở Lôi Nhất Minh và Lôi Vũ Ất trên một chiếc xe hơi sang trọng đến biệt thự trang viên của nhà họ Miêu.
Sau khi xuống xe, Lôi Nhất Minh liếc nhìn xung quanh rồi hừ lạnh một tiếng.
"Tưởng là chỗ nào hay ho, hóa ra cũng chả có gì”.
Miêu Lạc cung kính mời Lôi Nhất Minh vào nhà.
Miêu Hướng Đông đã đợi ở đây rất lâu rồi.
"Hoan nghênh cậu Lôi đến chơi, vinh hạnh cho tôi quá!"
Lôi Nhất Minh nghênh ngang bước vào, không thèm để ý đến Miêu Hướng Đông.
Lôi Vũ Ất luôn theo sau Lôi Nhất Minh.
Đôi mắt của ông ta sắc như dao, khiến Miêu Hướng Đông rất khó chịu.
Tuy nhiên, Miêu Hướng Đông vẫn cố gượng cười.
"Này, cậu đây không có nhiều thời gian chơi với lão già như ông đâu. Có cái gì thú vị thì mau đem ra cho cậu đây xem đi”.
"Được, được rồi, tôi sẽ lập tức sai người lấy ra cho cậu Lôi xem đây”.
Miêu Hướng Đông là một nhà sưu tập.
Thường thích sưu tập một số tranh chữ cổ.
Lúc này ông ta vỗ tay, trên cầu thang biệt thự vang lên tiếng giày cao gót "lộp cộp".
Không lâu sau, một thiếu phụ duyên dáng trong bộ sườn xám chậm rãi xuất hiện.
Cô ta uốn éo cái eo nhỏ nhắn, lắc ngực rồi bước xuống nhà với một cái khay gỗ trên tay.
Mặc dù trên khay gỗ này có ba bảo vật trị giá hơn chục triệu.
Nhưng Lôi Nhất Minh chả thèm quan tâm.
Hắn chăm chú nhìn vào ‘tâm hồn’ đầy dặn của người thiếu phụ.
"Ừm, được đấy”.
Miêu Hướng Đông thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời của Lôi Nhất Minh.
Ba bảo vật trên khay gỗ là những thứ ông ta quý hơn vàng.
Chương 154: Vua của thế giới ngầm
Thông thường, ngay cả khi đối tác kinh doanh lớn hơn đến, ông ta cũng ko nỡ đem ra.
Miêu Hướng Đông nói với Lôi Nhất Minh: "Cậu Lôi thích nó như vậy, sao không lại gần chút để xem nhỉ?"
Lôi Nhất Minh lập tức đứng dậy, đi tới.
Miêu Hướng Đông vội vàng ở bên cạnh giới thiệu: "Con bọ ngựa ngọc ở giữa, là cái mười năm trước tôi đã bỏ ra tám triệu...”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, thì Lôi Nhất Minh đột nhiên nắm lấy chiếc khay gỗ, hất tung lên.
"Cái thứ này có gì mà hay ho? Tôi muốn xem người đẹp này cơ!"
Lôi Nhất Minh dang hai tay ra, ôm người phụ nữ đầy đặn và duyên dáng này vào vòng tay của mình.
"Hì hì, ông Miêu tinh thật đấy, biết tôi thích kiểu này, đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi một cô nàng ngon thế này”.
Miêu Hướng Đông bên cạnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Ông ta nhanh chóng giải thích: "Không, không phải, không phải, cô ấy là vợ tôi”.
“Vợ ông?”, Lôi Nhất Minh vừa cười vừa vươn tay ra, nắm lấy một trong hai quả đào, bóp lấy bóp để.
Người phụ nữ hét lên: "Anh làm tôi đau đấy”.
"Ngon thật đấy!"
Lôi Nhất Minh không nói không rằng, ôm lấy người phụ nữ muốn đưa lên lầu.
Miêu Hướng Đông bên cạnh vội vàng hét lên: "Cô ấy là vợ tôi! Là vợ tôi!"
Lôi Nhất Minh lập tức quay đầu lại, nhìn Miêu Hướng Đông nói: "Từ hôm nay, thì không còn là vợ ông nữa”.
"Hahahahahahaha ...”
"Lão gia! Lão gia! Cứu em! Lão gia!"
Người phụ nữ trong vòng tay của Lôi Nhất Minh ra sức vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tuy nhiên, cô ta càng vùng vẫy, Lôi Nhất Minh càng khoái.
Hắn ôm người phụ nữ lên lầu ngay trước mặt Miêu Hướng Đông!
Miêu Hướng Đông muốn đuổi theo, nhưng Lôi Vũ Ất đã chặn ở đầu cầu thang.
Miêu Hướng Đông, một ông trùm doanh nghiệp lão làng trong giới kinh doanh, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Lôi Vũ Ất, liền lập tức thu tay rụt cổ lại.
Ông ta sợ rồi.
Bởi vì ngay lúc đó, ông ta cảm nhận được sát ý.
Miêu Lạc ngồi trên sô pha bên cạnh, trên mặt nở nụ cười.
Càng cười càng quỷ quyệt.
Người phụ nữ này là mẹ của em trai anh ta, Miêu Tử Hào.
Miêu Tử Hào đã chết, người phụ nữ này vài ngày trước còn kêu gào muốn sinh thêm một đứa nữa.
Từ nay về sau, cho dù cô ta có sinh con trai, thì họ của nó cũng chỉ có thể là Lôi thôi!
Miêu Hướng Đông bước nhanh đến trước mặt Miêu Lạc, rống lên với anh ta.
"Mày tính hết ngay từ đầu rồi phải không!?"
"Bố, từ nhỏ bố đã nói với con, người làm được chuyện lớn thì không được để ý tiểu tiết còn gì”.
Miêu Hướng Đông giận đến tím người: "Cô ấy là mẹ kế của mày, là mẹ mày đấy!"
"Trước đây thôi, giờ thì hết rồi”.
"Hơn nữa không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao”.
"Với địa vị của bố, bỏ ra vài triệu thì có thể rước thêm một cô nữa về mà”.
"Hơn nữa bố không nghe thấy cậu Lôi ở trên lầu rất vui vẻ hay sao? Mẹ kế cũng bắt đầu tận hưởng rồi kìa”.
Trên lầu, cửa không đóng.
Đây là Lôi Nhất Minh cố tình làm thế.
Hắn thích vừa cắm sừng vừa cho người ta nghe.
Âm thanh trên lầu ngay từ đầu đã rất náo loạn.
Luôn có thể nghe thấy người phụ nữ hét lên "đừng đừng".
Nhưng, dần dần.
Sau chữ ‘đừng’ còn thêm cả ‘dừng lại’ nữa.
Lôi Nhất Minh giống như một con trâu rừng, cày cuốc hùng hục.
Còn Miêu Hướng Đông ở tầng dưới, lấy tay bịt lỗ tai lại, khuôn mặt méo xệch đi.
Sau đó là tiếng la hét của người phụ nữ.
Không lâu sau, liền nhìn thấy Lôi Nhất Minh dắt thắt lưng, siêu vẹo đi từ trên lầu xuống.
Hắn sảng khoái ngồi giữa Miêu Hướng Đông và Miêu Lạc.
Hắn ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Miêu Hướng Đông, nói: "Ông Miêu, ông dạy dỗ rất được đấy, người phụ nữ này rất hợp với khẩu vị của tôi, từ này về sau sẽ là người của tôi”.
Hống hách.
Kiêu ngạo.
Vô cùng ngông cuồng!
Đây là con trai của Lôi Vũ Giáp, vị vua tương lai của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu!
Chương 155: Theo tôi đi Đông Hải
Miêu Hướng Đông kiềm chế cơn tức giận, ông ta không nói gì mà chỉ gật đầu.
Nhưng Lôi Nhất Minh đột ngột phá ra cười vang.
“Ông Miêu thú vị thật! Tôi nói đùa với ông mà thôi”.
“Bà ta là vợ của ông Miêu, làm sao tôi có thể đưa bà ta đi được kia chứ?”
“Ông chỉ cần cho tôi mượn chơi vài ngày, đến lúc đi thì tôi sẽ trả bà ta lại cho ông”.
“Về phần báo đáp, nếu như nhà họ Miêu có kẻ thù nào thì bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, tôi lập tức cử người đi chặt đứt tay chân của nó ngay!”
Thứ Miêu Lạc chờ đợi chính là câu nói này của Lôi Nhất Minh.
“Nói ra thì nhà của chúng tôi có kẻ thù thật, người này đang ở Đông Hải”.
“Nó chẳng xem ai ra gì, ngông cuồng lắm, em trai của tôi đã bị nó giết chết rồi”.
Người phụ nữ vừa bị Lôi Nhất Minh chà đạp ban nãy đã mặc xong quần áo, đang đi xuống lầu.
Lúc nghe câu nói của Miêu Lạc, đột nhiên bà ta kích động mà sấn đến bên cạnh Lôi Nhất Minh.
Cơ thể mềm mại ấy dựa hẳn vào người Lôi Nhất Minh, bà ta khóc lóc thảm thương.
“Cậu Lôi, cầu xin cậu báo thù thay con trai của tôi đi, chỉ cần cậu có thể giết cái thằng Lý Phong gì đó, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”
Người phụ nữ này vừa nói chuyện vừa dùng bộ phận mềm mại trên cơ thể mình cọ vào người Lôi Nhất Minh.
Lôi Nhất Minh vừa mới giải tỏa ngọn lửa trong lòng xong, bây giờ lại nổi bùng lên lần nữa.
Hắn ta bế bổng bà ta lên, đi nhanh vào phòng làm việc ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, hắn ta nói với Lôi Vũ Ất ở sau lưng: “Chú Hai, chú kêu hắn ta lục dẫn người đi Đông Hải chặt đứt hai tay của Lý Phong rồi mang về đây!”
Ông ta vừa mới nói dứt lời, tiếng rên rỉ nững nịu của phụ nữ đã vang vọng lên từ trong phòng làm việc.
Rốt cuộc cũng vì còn trẻ nên tinh lực dồi dào.
Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Lôi Nhất Minh và người phụ nữ ấy chơi hết ở mọi góc trong biệt thự của Miêu Hướng Đông.
Phòng ngủ, phòng làm việc, nhà bếp, thậm chí còn ở góc vườn hoa ở bên cạnh đều lưu lại dấu vết chinh chiến của hai người bọn họ.
Để làm cậu Lôi hài lòng, Miêu Hướng Đông đã dâng lên Long Hổ Đan mà mình đã cất giấu kỹ.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ ấy.
Miêu Lạc đi đến bên cạnh Miêu Hướng Đông, anh ta nhẹ giọng an ủi: “Bố, lần này có thể nói là chúng ta đã bước lên con thuyền lớn của nhà họ Lôi rồi”.
“Từ nay về sau, chắc chắn việc kinh doanh của nhà ta sẽ rất thuận buồm xuôi gió”.
“Chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua nhà họ Tô thôi”.
Mọi chuyện đã tiến triển đến bước này, Miêu Hướng Đông cũng không nói gì nữa.
Có điều vào lúc này, ông ta nhận ra có một chiếc xe chạy vào trong cổng nhà mình.
Miêu Lạc nhìn thấy chiếc xe ấy, anh ta lập tức cảm thấy kích động vô cùng.
Đến rồi!
Chắc chắn lão Lục mà Lôi Nhất Minh cử đi đã mang cánh tay của Lý Phong trở về.
Rốt cuộc cũng đã trút được cơn tức giận rồi!
Máu! Máu đỏ tươi!
Miêu Lạc vừa nhìn đã thấy máu khiến cho người khác sợ hãi.
Đồng thời, đúng là Lão Lục đang cầm một cánh tay.
Nhưng cánh tay ấy không phải là của Lý Phong mà là tay của chính gã.
Lão Lục vừa lảo đảo đi vào trong vừa kêu la thất thanh.
“Cậu chủ! Cậu chủ! Cứu mạng với!”
Lôi Nhất Minh đột nhiên ngừng lại khi đang quần nhau với người phụ nữ kia.
Hắn ta mặc đồ, vội vàng chạy ra ngoài sân.
Nào ngờ lại nhìn thấy Lão Lục ngã vào trong vũng máu, cánh tay trái của hắn đã bị chặt đứt.
Mười mấy đàn em mà Lão Lục mang theo đều bị chém đứt một cánh tay.
Lôi Nhất Minh trố mắt, hắn ta lập tức thét lên: “Ai! Rốt cuộc là ai?”
Lão Lục vội vàng đáp: “Là Lý Phong! Cái thằng tên Lý Phong đó đáng sợ quá!”
“Người đó còn kêu tôi chuyển lời cho cậu chủ”.
“Cậu ta nói, cậu chủ và ông chủ thích gây chuyện thế nào trên tỉnh thì tùy chứ đừng đến Đông Hải, bằng không…”
“Bằng không thế nào?!”
“Bằng không cậu ta sẽ khiến cho chúng ta đứng vào, bò ra”, Lão Lục run giọng đáp.
“Khốn nạn!”, Lôi Nhất Minh lập tức gào lên: “Chú hai, chú lập tức kêu hết tất cả mọi người theo tôi tới Đông Hải!”
Nổi giận! Phẫn nộ!
Vốn dĩ Lôi Nhất Minh đã cảm thấy rất phiền muộn khi bị phá hỏng chuyện tốt rồi.
Mà tất cả những chuyện Lý Phong làm đều khiến cho hắn ta cảm thấy mặt mũi của mình bị Lý Phong đạp dưới chân, rồi nghiền trên mặt đất.
Hắn ta không thể chịu nổi, hắn ta phải trả thù cho bằng được.
Hắn ta phải chém đứt tay chân của người nhà Lý Phong.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Cháu muốn trả thù!"
"Cháu muốn trả thù!!"
"Cháu muốn trả thù!!!"
Tiếng hét của Diêu Nhược Nam vang vọng cả đại sảnh!
Điền Minh Cường trầm mặt, ngồi xổm bên cạnh Diêu Nhược Nam.
"Đao Gia vẫn chưa tỉnh. Người duy nhất chúng ta có thể cầu cứu chỉ có Hổ Gia thôi!"
Hai mắt Diêu Nhược Nam sáng lên: "Đúng vậy, đi tìm ông Hổ thôi!"
Vài giờ sau, tại Đông Hải.
Trong phòng khách của Hổ Gia, Diêu Nhược Nam đứng ngồi không yên.
Hổ Gia thong thả pha trà cho Diêu Nhược Nam, cười nói.
"Đừng lo lắng, ông hai của cháu đã gửi tin cho ông trước khi chết rồi”.
"Ông đã biết ông nội cháu bị trúng độc gì rồi”.
"Khoảng một tuần nữa có thể sẽ có thuốc giải, không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
Những lời của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta vội nói với Hổ Gia: "Ông Hổ, người duy nhất có thể cứu chúng cháu lúc này chỉ có ông thôi”.
"Ông về tỉnh với cháu nhé. Chỉ cần ông có mặt ở hội quán Kim Đao, thì Lôi Vũ Giáp kia nhất định sẽ không dám tới đâu”.
"Đợi khi ông cháu phục hồi rồi thì Lôi Vũ Giáp sẽ tự động rút lui thôi”.
"Thế giới ngầm của tỉnh sẽ lại sóng yên biển lặng”.
Hổ Gia đột nhiên bật cười: "Con bé ngốc này!"
"Lôi Vũ Giáp lần này đã dốc toàn lực, hắn đã đánh một ván cược rất lớn”.
"Ngay cả khi ông cháu tỉnh lại! Hắn cũng sẽ không rút lui đâu”.
"Ngược lại, hắn sẽ tập hợp lũ chó điên của hắn lại để cắn ông nội cháu ấy chứ”.
Nghe vậy, Diêu Nhược Nam vội nói: "Vậy thì ông càng phải đến tỉnh với chúng cháu”.
Hổ Gia khẽ lắc đầu: "Giang hồ có luật của giang hồ, ông không có quyền xen vào chuyện của ông cháu”.
Trước khi Diêu Nhược Nam mở miệng nói, Hổ Gia lại nói: "Tuy nhiên, ông có thể giới thiệu cho cháu một người”.
“Ai ạ?”, Diêu Nhược Nam vội vàng hỏi.
"Còn nhớ người lần trước cháu tìm kiếm ở đại sảnh tiệc rượu không?"
Ngay khi nghe Hổ Gia nói câu này, tâm trí Diêu Nhược Nam không khỏi nghĩ đến Lý Phong.
"Ông Hổ, cháu biết Lý Phong rất mạnh, cháu không thể đánh bại anh ta, nhưng Lý Phong có thể đủ mạnh để đấu với Lôi Vũ Giáp không?"
"Không”.
Diêu Nhược Nam không khỏi thở dài trước câu trả lời của Hổ Gia.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam choáng váng.
Chỉ nghe Hổ Gia nói: "Bởi vì Lôi Vũ Giáp trước mặt người đó chỉ là con sâu cái kiến thôi”.
"Cháu nghĩ rằng một con kiến nhỏ bé có thể đấu lại một con voi ... không! một con khủng long bạo chúa sao?"
Lúc này, Lý Phong đang ngồi lặng lẽ bên cạnh sân huấn luyện.
Nhìn Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi mồ hôi như tắm trên sân.
Kể từ lần trước, Điền Nhất Đao đã tạo cho họ một sự kích thích mạnh mẽ.
Cường độ huấn luyện của bầy sói hoang này đã mạnh hơn trước.
Thời gian huấn luyện cũng dài hơn.
Khổ cực cũng nhiều hơn.
Nhưng cùng với đó là sự tiến bộ rõ ràng của họ.
Lưu Đức Luân vẫn đứng đó, mặc dù có ghế ở bên cạnh, nhưng anh ta không ngồi.
Anh ta rất lo lắng, thậm chí là có chút hoảng loạn.
"Đại ca, Lôi Vũ Giáp lần này hung hãn tới, Đao Gia lại bị Điền Nhất Đao hạ độc. Xem ra sắp chết đến nơi rồi”.
"Một khi thế giới ngầm của tỉnh rơi vào tay Lôi Vũ Giáp, thì Đông Hải chúng ta có lẽ cũng sẽ bị tổn thất!"
Lý Phong nhẹ giọng nói: "Một đám nhãi nhép, có cần căng thẳng như vậy không?"
Lưu Đức Luân nghe xong, thì không nói nên lời.
Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!
Ông trùm của thế giới ngầm ở tỉnh bên cạnh đấy.
Trong tay ông ta có hàng ngàn đàn em hung hãn.
Lôi Vũ Giáp này chính là một con quái vật khổng lồ, một con hổ dữ.
Thế mà Lý Phong lại chỉ coi ông ta là hạng tôm tép.
Chương 152: Tôi sẽ làm vợ anh
Lưu Đức Luân biết rằng Lý Phong rất mạnh.
Tuy nhiên, lực lượng bên họ quá ít.
Một khi đánh nhau, Đông Hải nhất định sẽ thất thủ!
Lưu Đức Luân ở bên cạnh khuyên: "Đại ca, Lôi Vũ Giáp khi còn trẻ đã nổi tiếng tàn ác”.
"Hai người em trai khác của ông ta cũng là loại giết người không chớp mắt. Nếu để bọn chúng đến Đông Hải...”
Lưu Đức Luân còn chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đột nhiên vươn tay chỉ vào Trần Quả đang chăm chỉ luyện tập trước mặt.
"Anh thấy Trần Quả thế nào?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, anh ta không hiểu tại sao Lý Phong lại nhắc tới Trần Quả?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước đây, cô ấy chỉ là một cô gái thôn quê có sức chịu đựng tốt”.
"Bây giờ mọi người đã lén lút gọi cô ấy là một con hổ cái”.
Khi Lưu Đức Luân đang nói, thì Trần Quả đang kéo chiếc lốp lớn của chiếc xe tải bằng cả hai tay.
Vừa kéo, cô ấy vừa gào thét trong lớp cát bụi.
Tư thế đó, dáng vẻ đó, khí chất đó, thực sự trông giống như một con hổ cái.
Mấy ngày hôm nay sau khi từ tỉnh trở về, chỉ cần có thời gian, Trần Quả sẽ đến sân huấn luyện, ra sức luyện tập.
Tốc độ chạy của cô ấy thậm chí đã vượt qua cả Trương Bằng Phi bên cạnh.
Lý Phong thờ ơ hỏi: "Nếu Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả, anh nghĩ ai sẽ thắng?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, nói rất tự nhiên: "Trần Quả làm sao có thể đánh thắng Lôi Vũ Giáp được!"
"Nhìn cả cái thế giới ngầm này, người duy nhất có thể chống lại Lôi Vũ Giáp chỉ có Đao Gia thôi”.
"Ngay cả Điền Nhất Đao do chính tay Đao Gia dạy dỗ, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Lôi Vũ Giáp!"
“Vậy nếu tôi nói, Lôi Vũ Giáp mà đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc thì sao?”, Lý Phong thờ ơ nói.
Lưu Đức Luân sững sờ, sốc toàn tập.
Sao có thể như thế được!?
Đừng nói đến Lôi Vũ Giáp, cho dù chính Lưu Đức Luân bây giờ mà đấu với Trần Quả.
Thì Trần Quả cũng không phải đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, khi Lưu Đức Luân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Lý Phong.
Anh ta biết Lý Phong sẽ không bao giờ nói láo.
Chỉ là, vì sao?
Tại sao Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc?
Lúc này, một chiếc xe thương mại Toyota chậm rãi đi tới.
Cửa mở, Diêu Nhược Nam xuất hiện.
Khi Diêu Nhược Nam bước xuống xe, cô ta đã bị sốc trước cảnh tập luyện hừng hực khí thế trước mặt.
Cô ta bắt đầu theo Đao Gia học võ khi mới 6 tuổi.
Luôn cho rằng như thế đã là khổ lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy những người này trước mặt, cô ta đã bị sốc thực sự.
Những người này có bị điên không? Họ không thiết sống nữa à?
Loại phương pháp huấn luyện này, cho dù là voi cũng không chống đỡ nổi!
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng hai chiếc lốp xe tải khổng lồ mà Trần Quả đang kéo.
Diêu Nhược Nam không có cách nào kéo nhanh được như Trần Quả.
Điền Minh Cường lúc này cũng nhìn vào Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu mang tổng trọng lượng 200 kg, chạy nhanh trong ao bùn.
Mỗi khi anh ta giẫm xuống, bùn sẽ tràn đến thắt lưng anh ta.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn chạy hết sức mình.
Giống như một chiếc máy kéo trên nông trại đang làm việc hết công suất!
Điền Minh Cường cũng bị sốc trước phương pháp huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Gã ta và Diêu Nhược Nam bên cạnh nhìn nhau.
Hai người thấy được sự kinh hãi trong mắt nhau!
“Lý Phong, làm ơn giúp tôi với!”, Diêu Nhược Nam vừa đến đã cầu cứu Lý Phong.
Lý Phong nhàn nhã cắn hạt dưa, lãnh đạm nói: "Không rảnh”.
Diêu Nhược Nam cuống lên.
Cô ta vội vàng đứng trước mặt Lý Phong, chắn ngang tầm mắt Lý Phong.
"Nếu ... nếu lần này anh giúp tôi, thì tôi sẽ làm vợ anh!"
Diêu Nhược Nam đã lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Thế mà vẻ mặt Lý Phong vẫn không thay đổi, giọng anh vẫn như trước.
"Không hứng thú”.
Lưu Đức Luân đứng cạnh anh, cuống hết cả lên.
Chương 153: Hoan nghênh đến chơi
Anh ta không ngừng gào thét trong lòng.
Đại ca, đây là cháu gái của Đao Gia ở tỉnh đấy.
Kết hôn với cô ta chẳng khác nào nắm cả thế giới ngầm trong lòng bàn tay!
Hơn nữa Diêu Nhược Nam này không những có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có quả body rất ngon.
Nếu là người đàn ông khác, không ai có thể từ chối cô ta.
Diêu Nhược Nam không ngờ rằng Lý Phong sẽ nói như vậy.
Cô ta cắn chặt môi.
"Vậy thì anh muốn tôi làm gì mới sẵn lòng giúp tôi”.
Lý Phong chỉ vào Trần Quả ở cách đó không xa.
Lúc này, Trần Quả đã kéo hai chiếc lốp lớn đến đích.
Sau đó, chồng cây chuối, vùi mặt vào chậu nước.
"Nếu cô có thể vượt qua cô ấy ở những hạng mục huấn luyện này, thì tôi sẽ giúp cô”.
Diêu Nhược Nam cắn răng nói: "Tôi sẽ làm!"
...
Cùng lúc đó, trong biệt thự của nhà họ Miêu.
“Bố, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với cả gia tộc nhà mình đấy”.
"Bây giờ toàn bộ thế giới ngầm đang hỗn loạn”.
"Sự can thiệp của Lôi Vũ Giáp đã cải tổ lại thế giới ngầm của tỉnh”.
"Nhà ta có thể nhân cơ hội này mà dây máu ăn phần đấy”.
"Chúng ta sẽ liên thủ với cả thế giới ngầm và thế giới nổi. Cuộc làm ăn này nhất định sẽ càng ngày càng phát triển, vượt qua nhà họ Tô chỉ là chuyện trong tầm tay!"
"Từ khi còn nhỏ, bố đã nói với con rằng đời này bố chỉ có một ước nguyện”.
"Đó là vượt qua nhà họ Tô, giờ thời cơ đã đến rồi!"
Miêu Hướng Đông bị Miêu Lạc làm cho mê muội, kích động hỏi: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Con nghe Đổng Bưu nói vì ở nhà có chút việc, nên Lôi Ngũ Giáp sắp rời khỏi tỉnh”.
"Ông ta để Lôi Vũ Ất lại, đồng thời gọi con trai duy nhất là Lôi Nhất Minh đến tỉnh”.
"Khi Lôi Nhất Minh đến, con sẽ mời bọn họ đến nhà ăn tối ngay!"
Nói đến đây, một tia ranh mãnh hiện lên trong mắt Miêu Lạc.
"Chỉ là nếu lần này mời bọn họ đến ăn tối, có thể bố sẽ phải tốn kém đấy”.
Miêu Hướng Đông hờ hững xua tay: "Gia tộc chúng ta có phất lên được hay không đều nhờ cả vào lần này. Dù có tiêu bao nhiêu tiền, bố cũng không quan tâm”.
Miêu Lạc cười cười, không nói gì thêm.
Một vài tiếng sau.
Miêu Lạc chở Lôi Nhất Minh và Lôi Vũ Ất trên một chiếc xe hơi sang trọng đến biệt thự trang viên của nhà họ Miêu.
Sau khi xuống xe, Lôi Nhất Minh liếc nhìn xung quanh rồi hừ lạnh một tiếng.
"Tưởng là chỗ nào hay ho, hóa ra cũng chả có gì”.
Miêu Lạc cung kính mời Lôi Nhất Minh vào nhà.
Miêu Hướng Đông đã đợi ở đây rất lâu rồi.
"Hoan nghênh cậu Lôi đến chơi, vinh hạnh cho tôi quá!"
Lôi Nhất Minh nghênh ngang bước vào, không thèm để ý đến Miêu Hướng Đông.
Lôi Vũ Ất luôn theo sau Lôi Nhất Minh.
Đôi mắt của ông ta sắc như dao, khiến Miêu Hướng Đông rất khó chịu.
Tuy nhiên, Miêu Hướng Đông vẫn cố gượng cười.
"Này, cậu đây không có nhiều thời gian chơi với lão già như ông đâu. Có cái gì thú vị thì mau đem ra cho cậu đây xem đi”.
"Được, được rồi, tôi sẽ lập tức sai người lấy ra cho cậu Lôi xem đây”.
Miêu Hướng Đông là một nhà sưu tập.
Thường thích sưu tập một số tranh chữ cổ.
Lúc này ông ta vỗ tay, trên cầu thang biệt thự vang lên tiếng giày cao gót "lộp cộp".
Không lâu sau, một thiếu phụ duyên dáng trong bộ sườn xám chậm rãi xuất hiện.
Cô ta uốn éo cái eo nhỏ nhắn, lắc ngực rồi bước xuống nhà với một cái khay gỗ trên tay.
Mặc dù trên khay gỗ này có ba bảo vật trị giá hơn chục triệu.
Nhưng Lôi Nhất Minh chả thèm quan tâm.
Hắn chăm chú nhìn vào ‘tâm hồn’ đầy dặn của người thiếu phụ.
"Ừm, được đấy”.
Miêu Hướng Đông thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời của Lôi Nhất Minh.
Ba bảo vật trên khay gỗ là những thứ ông ta quý hơn vàng.
Chương 154: Vua của thế giới ngầm
Thông thường, ngay cả khi đối tác kinh doanh lớn hơn đến, ông ta cũng ko nỡ đem ra.
Miêu Hướng Đông nói với Lôi Nhất Minh: "Cậu Lôi thích nó như vậy, sao không lại gần chút để xem nhỉ?"
Lôi Nhất Minh lập tức đứng dậy, đi tới.
Miêu Hướng Đông vội vàng ở bên cạnh giới thiệu: "Con bọ ngựa ngọc ở giữa, là cái mười năm trước tôi đã bỏ ra tám triệu...”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, thì Lôi Nhất Minh đột nhiên nắm lấy chiếc khay gỗ, hất tung lên.
"Cái thứ này có gì mà hay ho? Tôi muốn xem người đẹp này cơ!"
Lôi Nhất Minh dang hai tay ra, ôm người phụ nữ đầy đặn và duyên dáng này vào vòng tay của mình.
"Hì hì, ông Miêu tinh thật đấy, biết tôi thích kiểu này, đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi một cô nàng ngon thế này”.
Miêu Hướng Đông bên cạnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Ông ta nhanh chóng giải thích: "Không, không phải, không phải, cô ấy là vợ tôi”.
“Vợ ông?”, Lôi Nhất Minh vừa cười vừa vươn tay ra, nắm lấy một trong hai quả đào, bóp lấy bóp để.
Người phụ nữ hét lên: "Anh làm tôi đau đấy”.
"Ngon thật đấy!"
Lôi Nhất Minh không nói không rằng, ôm lấy người phụ nữ muốn đưa lên lầu.
Miêu Hướng Đông bên cạnh vội vàng hét lên: "Cô ấy là vợ tôi! Là vợ tôi!"
Lôi Nhất Minh lập tức quay đầu lại, nhìn Miêu Hướng Đông nói: "Từ hôm nay, thì không còn là vợ ông nữa”.
"Hahahahahahaha ...”
"Lão gia! Lão gia! Cứu em! Lão gia!"
Người phụ nữ trong vòng tay của Lôi Nhất Minh ra sức vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tuy nhiên, cô ta càng vùng vẫy, Lôi Nhất Minh càng khoái.
Hắn ôm người phụ nữ lên lầu ngay trước mặt Miêu Hướng Đông!
Miêu Hướng Đông muốn đuổi theo, nhưng Lôi Vũ Ất đã chặn ở đầu cầu thang.
Miêu Hướng Đông, một ông trùm doanh nghiệp lão làng trong giới kinh doanh, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Lôi Vũ Ất, liền lập tức thu tay rụt cổ lại.
Ông ta sợ rồi.
Bởi vì ngay lúc đó, ông ta cảm nhận được sát ý.
Miêu Lạc ngồi trên sô pha bên cạnh, trên mặt nở nụ cười.
Càng cười càng quỷ quyệt.
Người phụ nữ này là mẹ của em trai anh ta, Miêu Tử Hào.
Miêu Tử Hào đã chết, người phụ nữ này vài ngày trước còn kêu gào muốn sinh thêm một đứa nữa.
Từ nay về sau, cho dù cô ta có sinh con trai, thì họ của nó cũng chỉ có thể là Lôi thôi!
Miêu Hướng Đông bước nhanh đến trước mặt Miêu Lạc, rống lên với anh ta.
"Mày tính hết ngay từ đầu rồi phải không!?"
"Bố, từ nhỏ bố đã nói với con, người làm được chuyện lớn thì không được để ý tiểu tiết còn gì”.
Miêu Hướng Đông giận đến tím người: "Cô ấy là mẹ kế của mày, là mẹ mày đấy!"
"Trước đây thôi, giờ thì hết rồi”.
"Hơn nữa không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao”.
"Với địa vị của bố, bỏ ra vài triệu thì có thể rước thêm một cô nữa về mà”.
"Hơn nữa bố không nghe thấy cậu Lôi ở trên lầu rất vui vẻ hay sao? Mẹ kế cũng bắt đầu tận hưởng rồi kìa”.
Trên lầu, cửa không đóng.
Đây là Lôi Nhất Minh cố tình làm thế.
Hắn thích vừa cắm sừng vừa cho người ta nghe.
Âm thanh trên lầu ngay từ đầu đã rất náo loạn.
Luôn có thể nghe thấy người phụ nữ hét lên "đừng đừng".
Nhưng, dần dần.
Sau chữ ‘đừng’ còn thêm cả ‘dừng lại’ nữa.
Lôi Nhất Minh giống như một con trâu rừng, cày cuốc hùng hục.
Còn Miêu Hướng Đông ở tầng dưới, lấy tay bịt lỗ tai lại, khuôn mặt méo xệch đi.
Sau đó là tiếng la hét của người phụ nữ.
Không lâu sau, liền nhìn thấy Lôi Nhất Minh dắt thắt lưng, siêu vẹo đi từ trên lầu xuống.
Hắn sảng khoái ngồi giữa Miêu Hướng Đông và Miêu Lạc.
Hắn ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Miêu Hướng Đông, nói: "Ông Miêu, ông dạy dỗ rất được đấy, người phụ nữ này rất hợp với khẩu vị của tôi, từ này về sau sẽ là người của tôi”.
Hống hách.
Kiêu ngạo.
Vô cùng ngông cuồng!
Đây là con trai của Lôi Vũ Giáp, vị vua tương lai của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu!
Chương 155: Theo tôi đi Đông Hải
Miêu Hướng Đông kiềm chế cơn tức giận, ông ta không nói gì mà chỉ gật đầu.
Nhưng Lôi Nhất Minh đột ngột phá ra cười vang.
“Ông Miêu thú vị thật! Tôi nói đùa với ông mà thôi”.
“Bà ta là vợ của ông Miêu, làm sao tôi có thể đưa bà ta đi được kia chứ?”
“Ông chỉ cần cho tôi mượn chơi vài ngày, đến lúc đi thì tôi sẽ trả bà ta lại cho ông”.
“Về phần báo đáp, nếu như nhà họ Miêu có kẻ thù nào thì bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, tôi lập tức cử người đi chặt đứt tay chân của nó ngay!”
Thứ Miêu Lạc chờ đợi chính là câu nói này của Lôi Nhất Minh.
“Nói ra thì nhà của chúng tôi có kẻ thù thật, người này đang ở Đông Hải”.
“Nó chẳng xem ai ra gì, ngông cuồng lắm, em trai của tôi đã bị nó giết chết rồi”.
Người phụ nữ vừa bị Lôi Nhất Minh chà đạp ban nãy đã mặc xong quần áo, đang đi xuống lầu.
Lúc nghe câu nói của Miêu Lạc, đột nhiên bà ta kích động mà sấn đến bên cạnh Lôi Nhất Minh.
Cơ thể mềm mại ấy dựa hẳn vào người Lôi Nhất Minh, bà ta khóc lóc thảm thương.
“Cậu Lôi, cầu xin cậu báo thù thay con trai của tôi đi, chỉ cần cậu có thể giết cái thằng Lý Phong gì đó, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”
Người phụ nữ này vừa nói chuyện vừa dùng bộ phận mềm mại trên cơ thể mình cọ vào người Lôi Nhất Minh.
Lôi Nhất Minh vừa mới giải tỏa ngọn lửa trong lòng xong, bây giờ lại nổi bùng lên lần nữa.
Hắn ta bế bổng bà ta lên, đi nhanh vào phòng làm việc ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, hắn ta nói với Lôi Vũ Ất ở sau lưng: “Chú Hai, chú kêu hắn ta lục dẫn người đi Đông Hải chặt đứt hai tay của Lý Phong rồi mang về đây!”
Ông ta vừa mới nói dứt lời, tiếng rên rỉ nững nịu của phụ nữ đã vang vọng lên từ trong phòng làm việc.
Rốt cuộc cũng vì còn trẻ nên tinh lực dồi dào.
Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Lôi Nhất Minh và người phụ nữ ấy chơi hết ở mọi góc trong biệt thự của Miêu Hướng Đông.
Phòng ngủ, phòng làm việc, nhà bếp, thậm chí còn ở góc vườn hoa ở bên cạnh đều lưu lại dấu vết chinh chiến của hai người bọn họ.
Để làm cậu Lôi hài lòng, Miêu Hướng Đông đã dâng lên Long Hổ Đan mà mình đã cất giấu kỹ.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ ấy.
Miêu Lạc đi đến bên cạnh Miêu Hướng Đông, anh ta nhẹ giọng an ủi: “Bố, lần này có thể nói là chúng ta đã bước lên con thuyền lớn của nhà họ Lôi rồi”.
“Từ nay về sau, chắc chắn việc kinh doanh của nhà ta sẽ rất thuận buồm xuôi gió”.
“Chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua nhà họ Tô thôi”.
Mọi chuyện đã tiến triển đến bước này, Miêu Hướng Đông cũng không nói gì nữa.
Có điều vào lúc này, ông ta nhận ra có một chiếc xe chạy vào trong cổng nhà mình.
Miêu Lạc nhìn thấy chiếc xe ấy, anh ta lập tức cảm thấy kích động vô cùng.
Đến rồi!
Chắc chắn lão Lục mà Lôi Nhất Minh cử đi đã mang cánh tay của Lý Phong trở về.
Rốt cuộc cũng đã trút được cơn tức giận rồi!
Máu! Máu đỏ tươi!
Miêu Lạc vừa nhìn đã thấy máu khiến cho người khác sợ hãi.
Đồng thời, đúng là Lão Lục đang cầm một cánh tay.
Nhưng cánh tay ấy không phải là của Lý Phong mà là tay của chính gã.
Lão Lục vừa lảo đảo đi vào trong vừa kêu la thất thanh.
“Cậu chủ! Cậu chủ! Cứu mạng với!”
Lôi Nhất Minh đột nhiên ngừng lại khi đang quần nhau với người phụ nữ kia.
Hắn ta mặc đồ, vội vàng chạy ra ngoài sân.
Nào ngờ lại nhìn thấy Lão Lục ngã vào trong vũng máu, cánh tay trái của hắn đã bị chặt đứt.
Mười mấy đàn em mà Lão Lục mang theo đều bị chém đứt một cánh tay.
Lôi Nhất Minh trố mắt, hắn ta lập tức thét lên: “Ai! Rốt cuộc là ai?”
Lão Lục vội vàng đáp: “Là Lý Phong! Cái thằng tên Lý Phong đó đáng sợ quá!”
“Người đó còn kêu tôi chuyển lời cho cậu chủ”.
“Cậu ta nói, cậu chủ và ông chủ thích gây chuyện thế nào trên tỉnh thì tùy chứ đừng đến Đông Hải, bằng không…”
“Bằng không thế nào?!”
“Bằng không cậu ta sẽ khiến cho chúng ta đứng vào, bò ra”, Lão Lục run giọng đáp.
“Khốn nạn!”, Lôi Nhất Minh lập tức gào lên: “Chú hai, chú lập tức kêu hết tất cả mọi người theo tôi tới Đông Hải!”
Nổi giận! Phẫn nộ!
Vốn dĩ Lôi Nhất Minh đã cảm thấy rất phiền muộn khi bị phá hỏng chuyện tốt rồi.
Mà tất cả những chuyện Lý Phong làm đều khiến cho hắn ta cảm thấy mặt mũi của mình bị Lý Phong đạp dưới chân, rồi nghiền trên mặt đất.
Hắn ta không thể chịu nổi, hắn ta phải trả thù cho bằng được.
Hắn ta phải chém đứt tay chân của người nhà Lý Phong.