Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
CHƯƠNG 167
Một lúc sau, Hoắc Thủy Nhi thở phào nhẹ nhõm, thử dời chủ đề: “Cái đó, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp ông cụ Trình luôn à? Hay là…”
“Đến lúc đó hẵng nói.”
Không khí lại nhất thời ngưng đọng.
Hoắc Thủy Nhi chọc ngón tay mình, thật ra trong lòng cô rất sốt sắng, cũng hơi đỏ mặt, cô muốn làm chút gì đó để di chuyển sự chú ý của mình, nhưng không thể nào bình tĩnh lại được, nhất là khi bên cạnh còn có một anh đẹp trai đang ngồi.
Hôm nay hiếm khi Cố Đoàn Thuần mặc vest màu trắng, như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều giống như cậu chủ nhà giàu.
Điều này đã làm Hoắc Thủy Nhi cảm thấy áp lực.
Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce màu xám bạc lái vào con đường nhỏ yên tĩnh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, từ bên ngoài có thể cảm nhận được sự náo nhiệt và xa hoa ở bên trong, Hoắc Thủy Nhi xuyên qua kính xe nhìn ra bên ngoài, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
“Chúng ta đã tới nơi rồi à? Cố Đoàn Thuần…” Hoắc Thủy Nhi xoay người định gọi anh, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm trầm của anh, nên nhất thời đỏ mặt.
“Lát nữa em hãy đi theo tôi, đừng làm tôi mất mặt.”
Cố Đoàn Thuần khẽ mở đôi môi mỏng, nói ra câu này, giọng nói của anh như tiếng đàn cello êm tai nhất, Hoắc Thủy Nhi ngơ ngác gật đầu, xe dừng ở thảm đỏ trước cửa, anh xuống xe trước, cô đang định mở cửa xe thì nhìn thấy Cố Đoàn Thuần đã vòng qua đầu bên kia mở cửa xe giúp cô, rồi ra hiệu cô hãy ôm lấy cánh tay mình.
“Tôi có thể tự đi được.” Hoắc Thủy Nhi nở nụ cười tỏa nắng, còn tưởng Cố Đoàn Thuần sợ mình không quen mang giày cao gót sẽ bị té, nên nhất thời lại tăng thêm thiện cảm về anh.
Người đàn ông dịu dàng như vậy, dù đốt đèn lồng cũng không tìm được.
“Bịch!”
Hoắc Thủy Nhi vừa hất cánh tay Cố Đoàn Thuần ra, muốn tự xuống xe, nhưng chân phải vừa chạm đất đã trẹo chân suýt quỳ xuống trước mặt anh. Cô nhất thời quẫn bách, cũng may Cố Đoàn Thuần túm lấy cổ tay cô, cô theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cánh tay anh ngay: “Cảm ơn…”
“Hoắc Thủy Nhi, em là heo à?”
“Có lẽ là thế…” Hoắc Thủy Nhi cực kỳ yếu ớt nói.
Lúc này anh đã dùng sức kéo cô ra khỏi xe, Hoắc Thủy Nhi ngửa đầu, mỉm cười nhìn Cố Đoàn Thuần cao hơn mình nửa cái đầu.
Cố Đoàn Thuần hơi cạn lời, xe ở phía sau đã lái tới, đèn xe vô cùng chói mắt, anh dùng tay che chắn cho cô, khẽ nói nhỏ, giọng điệu không được thân thiện cho lắm: “Hoắc Thủy Nhi, giờ em là bà Cố, biết chư?”
“Tôi biết rồi mà, tôi hứa sẽ hành xử chuẩn mực.”
Anh nhìn đầm dạ hội trên người Hoắc Thủy Nhi, ánh mắt thoáng qua tia sâu xa.
Thật ra lúc Hoắc Thủy Nhi im lặng đã hành xử chuẩn mực rồi, toát ra khí chất hơn bất kỳ cô gái nào, nhưng… một khi cô nhóc này mở miệng, sẽ giống hệt con thỏ con.
Nhận được sự bảo đảm của Hoắc Thủy Nhi, Cố Đoàn Thuần miễn cưỡng gật đầu, cô càng tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, anh đẹp trai như vậy, có con ngốc mới không chịu sờ mó.
Cố Đoàn Thuần dìu Hoắc Thủy Nhi đi vào hội trường, cảm thấy bàn tay đang để lên cánh tay anh bắt đầu không yên phận, không ngờ cô lại… sờ mó cơ bắp trên cánh tay anh?
Ừm, sờ rất đã.
Một lúc sau, Hoắc Thủy Nhi thở phào nhẹ nhõm, thử dời chủ đề: “Cái đó, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp ông cụ Trình luôn à? Hay là…”
“Đến lúc đó hẵng nói.”
Không khí lại nhất thời ngưng đọng.
Hoắc Thủy Nhi chọc ngón tay mình, thật ra trong lòng cô rất sốt sắng, cũng hơi đỏ mặt, cô muốn làm chút gì đó để di chuyển sự chú ý của mình, nhưng không thể nào bình tĩnh lại được, nhất là khi bên cạnh còn có một anh đẹp trai đang ngồi.
Hôm nay hiếm khi Cố Đoàn Thuần mặc vest màu trắng, như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều giống như cậu chủ nhà giàu.
Điều này đã làm Hoắc Thủy Nhi cảm thấy áp lực.
Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce màu xám bạc lái vào con đường nhỏ yên tĩnh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, từ bên ngoài có thể cảm nhận được sự náo nhiệt và xa hoa ở bên trong, Hoắc Thủy Nhi xuyên qua kính xe nhìn ra bên ngoài, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
“Chúng ta đã tới nơi rồi à? Cố Đoàn Thuần…” Hoắc Thủy Nhi xoay người định gọi anh, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm trầm của anh, nên nhất thời đỏ mặt.
“Lát nữa em hãy đi theo tôi, đừng làm tôi mất mặt.”
Cố Đoàn Thuần khẽ mở đôi môi mỏng, nói ra câu này, giọng nói của anh như tiếng đàn cello êm tai nhất, Hoắc Thủy Nhi ngơ ngác gật đầu, xe dừng ở thảm đỏ trước cửa, anh xuống xe trước, cô đang định mở cửa xe thì nhìn thấy Cố Đoàn Thuần đã vòng qua đầu bên kia mở cửa xe giúp cô, rồi ra hiệu cô hãy ôm lấy cánh tay mình.
“Tôi có thể tự đi được.” Hoắc Thủy Nhi nở nụ cười tỏa nắng, còn tưởng Cố Đoàn Thuần sợ mình không quen mang giày cao gót sẽ bị té, nên nhất thời lại tăng thêm thiện cảm về anh.
Người đàn ông dịu dàng như vậy, dù đốt đèn lồng cũng không tìm được.
“Bịch!”
Hoắc Thủy Nhi vừa hất cánh tay Cố Đoàn Thuần ra, muốn tự xuống xe, nhưng chân phải vừa chạm đất đã trẹo chân suýt quỳ xuống trước mặt anh. Cô nhất thời quẫn bách, cũng may Cố Đoàn Thuần túm lấy cổ tay cô, cô theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cánh tay anh ngay: “Cảm ơn…”
“Hoắc Thủy Nhi, em là heo à?”
“Có lẽ là thế…” Hoắc Thủy Nhi cực kỳ yếu ớt nói.
Lúc này anh đã dùng sức kéo cô ra khỏi xe, Hoắc Thủy Nhi ngửa đầu, mỉm cười nhìn Cố Đoàn Thuần cao hơn mình nửa cái đầu.
Cố Đoàn Thuần hơi cạn lời, xe ở phía sau đã lái tới, đèn xe vô cùng chói mắt, anh dùng tay che chắn cho cô, khẽ nói nhỏ, giọng điệu không được thân thiện cho lắm: “Hoắc Thủy Nhi, giờ em là bà Cố, biết chư?”
“Tôi biết rồi mà, tôi hứa sẽ hành xử chuẩn mực.”
Anh nhìn đầm dạ hội trên người Hoắc Thủy Nhi, ánh mắt thoáng qua tia sâu xa.
Thật ra lúc Hoắc Thủy Nhi im lặng đã hành xử chuẩn mực rồi, toát ra khí chất hơn bất kỳ cô gái nào, nhưng… một khi cô nhóc này mở miệng, sẽ giống hệt con thỏ con.
Nhận được sự bảo đảm của Hoắc Thủy Nhi, Cố Đoàn Thuần miễn cưỡng gật đầu, cô càng tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, anh đẹp trai như vậy, có con ngốc mới không chịu sờ mó.
Cố Đoàn Thuần dìu Hoắc Thủy Nhi đi vào hội trường, cảm thấy bàn tay đang để lên cánh tay anh bắt đầu không yên phận, không ngờ cô lại… sờ mó cơ bắp trên cánh tay anh?
Ừm, sờ rất đã.
Bình luận facebook