Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 88
Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai mẹ con Hàn Lăng và Vi Lạc đang nằm, bốn mắt mở to.
“Lạc Lạc, đã muộn rồi, còn không mau ngủ đi?” Ngăn chặn cảm giác ủ dột trong lòng, Hàn Lăng nhìn sang bên trái.
Vi Lạc cũng nhìn sang nàng, “Mụ mụ, sao ngài lại không cho Phong thúc thúc vào?”
“Vấn đề này ngươi đã hỏi từ tối đến giờ rồi, không phải là mụ mụ đã nói không muốn trả lời, không được hỏi nữa hay sao?” Hàn Lăng nhăn mặt.
“Nhưng mà Phong thúc thúc thật sự rất đáng thương, lúc ta đem áo mưa cho hắn, hắn đã ướt như chuột lội rồi.” Vi Lạc nói, chuẩn bị ngồi dậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Lăng đè lại hắn.
“Ách,” hắn đảo mắt vài cái mới trả lời, “Mụ mụ, ta muốn đi tiểu!”
“Nói dối vì người ngoài, ngươi học được thói xấu này từ bao giờ vậy?” Hàn Lăng hiểu ý định của hắn, cả buổi tối, nếu không phải nàng trông chừng hắn thì chỉ sợ đã phải thay cho hắn không biết bao nhiêu bộ y phục.
Thấy mẫu thân đã biết ý đồ của mình, Vi Lạc cũng không thèm giấu diếm nữa, “Phong thúc thúc không phải là người ngoài! Hắn là vị thúc thúc ta thích nhất. À, mụ mụ, phụ hoàng là gì?”
“Không muốn trả lời, không được hỏi nữa!”
Vi Lạc cũng trầm mặc, có vẻ khó chịu nhìn Hàn Lăng, dẩu môi lên, “Mụ mụ, chán ghét!” Sau đó liền lật người, đưa lưng về phía Hàn Lăng.
“Ngoan, mụ mụ kể cho ngươi nghe chuyện xưa.” Hàn Lăng đưa tay nhẹ nhàng kéohắn.
Vi Lạc lắc lắc cánh tay, không nói.
“Tây Du Ký lần trước kể đến tập 32, lần này mụ mụ sẽ kể tập 33, Tôn Ngộ Không thật giả.” Hàn Lăng nói: “Bốn thầy trò Đường Tăng tiếp tục đi về phía Tây, lúc trải qua một sơn cốc thì đột nhiên trời mưa to, nước sông tràn ra, những tảng đá cực lớn từ trên đỉnh núi lao xuống. Mắt thấy một tảng đá to sắp rơi trúng người ngựa Đường Tăng, Tôn Ngộ Không giơ gậy Như Ý, đánh vào mông bạch mã, bạch mã kinh hoảng, cuồng bạo lao về phía trước…”
Hàn Lăng cố ý dừng lại một chút, nhìn thấy tai Lạc Lạc đang vểnh lên thì từ khóe miệng tràn ra một nụ cười, tiếp tục kể: “Lúc đi qua một trảng rừng, bạch mã bị người bắt lấy, Đường Tăng bị ngã xuống đất, sau khi đứng lên thì kinh thấy những kẻ hung thần ác sát đang cầm đao trong tay vây lấy hắn.”
“Mụ mụ, bọn người đó là ai?” Vi Lạc không nhịn được, lập tức xoay người lại, đối mặt với Hàn Lăng.
“Bọn họ là cường đạo. Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Đường Tăng, hỏi: Ngươi từ đâu tới? Đường Tăng đáp: Đông thổ Đại Đường. Tên cầm đầu vừa nghe thì thèm thuồng hô lên: Oa, đây là đâu chứ! Ai, ngươi sao không ở lại chùa miếu đại Đường, chạy tới nơi này làm gì?”
“Có phải là Đường Tăng trả lời là đi Tây Thiên lấy kinh?” Vi Lạc hăng hái cướp lời.
Hàn Lăng cười gật đầu, “Tên cầm đầu nói, vậy ngươi phải trả lộ phí mới được đi qua nơi này! Nhưng Đường Tăng căn bản là không có tiền. Tên cầm đầu tức giận: Không có tiền? Vậy ta tiễn ngươi về Tây thiên! Đường Tăng kinh hãi, muốn dùng kinh Phật khuyên giải bọn họ: Ngươi đã nghe ác giả áo báo chưa? Ai ngờ tên kia lại trả lời: ta không tin, nếu tin thì có tiền hay không? Nói xong, hắn lập tức sai người treo Đường Tăng lên cây.”
“Tôn Ngộ Không đâu? Hắn phải mau chóng tới cứu Đường Tăng a!” mặt Vi Lạc đầy lo lắng, lúc này hắn đã nhập tâm vào câu chuyện, sớm quên đi kẻ vẫn còn đang dầm mưa bên ngoài.
“Ân, Tôn Ngộ Không vội vã chạy tới, vì sự an toàn của Đường Tăng, hắn liền hóa thành một hòa thượng…” Hàn Lăng từ từ kể, thanh âm bằng phẳng, vừa kể vừa nhìn Vi Lạc tiến vào mộng đẹp.
Nàng tiếp tục nhìn hắn, một lúc sau mới nhắm mắt lại. Rất lâu sau, nàng lại mở mắt ra, xuống giường, bước ra khỏi tẩm phòng.
Tiếng mưa rơi đã nhỏ đi, Hàn Lăng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong sân không một bóng người, nàng nghĩ có lẽ lúc Ti Thải rời đi đã bảo hắn đi rồi.
Hàn Lăng phiền muộn đóng cửa lại, tự dưng tả oán một câu: “Hỗn đản, chẳng có chút kiên nhẫn nào.”
Nàng ủ dột đứng ở phòng khách một lúc, lúc chuẩn bị trở về phòng thì nghe tiếng cửa mở, nàng mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy người vừa tới thì tâm tình lập tức trùng xuống.
“Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?” Liễu Đình Phái kinh ngạc nhìn Hàn Lăng.
Hàn Lăng lắc đầu, “Muôn như vậy ngươi còn trở về sao? Ta nghĩ ngươi sẽ qua đêm ở bên ngoài!”
“Trời đột nhiên mưa to làm cho đường rất lầy lội, ta đành ở tạm trong một gian khách điếm ngoài thành, sau khi mưa tạnh lập tức trở về, vì ta không thể chờ để nói cho ngươi một tin tức tốt, ta cuối cùng cũng tìm được hoa bách hợp!”
Hàn Lăng cảm xúc mênh mông, ngắm nhìn hắn, một hồi lâu mới cảm động nói: “Đình Phái, ngươi khổ cực rồi!”
Hoa bách hợp tượng trưng cho sự thuần mỹ, trong sáng, thần thánh, là một loài hoa rất bình thường ở hiện đại, nhưng ở Xinh Tươi quốc lại cực kỳ khó kiếm, Liễu Đình Phái đã phải bỏ ra vài ngày để tìm.
Liễu Đình Phái bước lên vài bước, đứng cách nàng một thước, tiếng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến tai nàng, “Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi một hôn lễ lãng mạn nhất.”
Hàn Lăng cảm động, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
Liễu Đình Phái cũng nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú từ từ tiến lại gần nàng.
Đúng lúc bờ môi hắn sắp chạm vào môi nàng, Hàn Lăng đột nhiên né tránh.
Cực lực ngăn lại cảm giác thất vọng và phiền muộn, Liễu Đình Phái lộ ra khiểm ý: “Xin lỗi, ta… ta quá nóng lòng!”
“Không phải, là ta…” Hàn Lăng áy náy cúi đầu.
“Không sao, sau khi chúng ta kết hôn, ta sẽ đòi lại!” Liễu Đình Phái nói một câu.
Hàn Lăng sững sờ, chuyển đề tài, “Ngươi đã ăn cơm chưa?”
“Rồi, đã ăn trong lúc ở khách điếm.”
“Vậy… vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, bôn ba cả ngày chắc chắn rất mệt.”
“Được! Ngươi cũng ngủ sớm một chút.” Liễu Đình Phái nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Lăng rồi đi về phòng.
Hàn Lăng lại ngây người một hồi rồi mới trở lại phòng ngủ.
Hôm nay lúc Hàn Lăng lâm triều trở về đã thấy Lý Ánh Cúc đang đợi nàng ở đại sảnh.
“Bà bà, ngài đã trở về?”
“Ân, về được nửa canh giờ rồi! Muốn gặp ngươi nên lại đây một chút.” Lý Ánh Cúc vui vẻ nói, “Lạc Lạc đâu?”
“Hắn cứ kêu gào muốn dạo thành nên hôm nay lúc Đình Phái ra ngoài làm việc đã đưa hắn theo.” Hàn Lăng tới ngồi cạnh nàng, “Vậy Dật Thanh cũng trở về chứ? Ta phải nói cho hắn một tin, chuyện Diệp Tuyết Mạn tự sát không có liên quan gì tới hắn.”
“Vậy sao? Tô Lý Trân làm sao mà lại buông tha cho Thanh nhỉ? Ngươi đã đồng ý với nàng ta chuyện gì sao?”
“Diệp Tuyết Mạn chết là có liên quân tới Tô Lý Trân.”
“Liên quan tới nàng ta?”
“Đình Phái đã đến Diệp gia điều tra, tìm ra một vài đầu mối chứng minh Diệp Tuyết Mạn chết là do Tô Lý Trân hại.” Nhớ đến những chứng cứ thu được tại nhà Tô Lý Trân, Hàn Lăng cười lạnh.
“Đó không phải là nữ nhi của nàng sao? Sao nàng có thể…” Lý Ánh Cúc kinh ngạc.
“Còn vì sao nàng làm vậy thì chúng ta không cần phải xen vào, dù sao Lý Dật Thanh không sao là tốt rồi. Còn một tin tốt nữa, nhân chuyện này, ta đã tước chức tể tướng của nàng, phế nàng làm một nữ quan ngũ phẩm bình thường.”
Lý Ánh Cúc nghe xong thì sắc mặt đại biến, “Tước chức quan của nàng? Lăng, sao ngươi không thương lượng trước với ta?”
Thấy Lý Ánh Cúc phản ứng như vậy, Hàn Lăng không khỏi ngây ngốc, “Làm sao vậy?”
“Nàng vốn rất bất mãn trong lòng, hôm nay ngươi làm như vậy, chỉ sợ sẽ khắc sâu hơn những phẫn hận đó, ta e tương lai nàng sẽ…”
“Nhất định ta không để nàng có cơ hội quấy rối nữa, ta muốn nhân cơ hội này bài trừ nàng. Đợi hôn lễ hoàn thành, ta dự định để Đình Phái tiếp tục điều tra, nếu như Diệp Tuyết Mạn không phải tự sát mà bị nàng ta giết chết, vậy sẽ dứt khoát tiêu trừ nàng để tránh hậu họa.” Hàn Lăng nói như chém đinh chặt sắt, đối phó với người như Tô Lý Trân, không thể mềm lòng.
Thấy Lý Ánh Cúc vẫn lo lắng, Hàn Lăng an ủi, “Bà bà, ngài yên tâm, ta sẽ xử lý thỏa đáng, tuyệt không để người khác có cơ hội làm hại Lý Dật Thanh, xúc phạm tới danh dự của Thất Hiền pháp sư!”
“Nhưng ta vẫn có cảm giác không yên tâm…”
“Đừng nghĩ quá nhiều, tất cả đã có ta.”
Lý Ánh Cúc trầm tư, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Vừa rồi nghe ngươi nói hôn lễ gì đó, là ai muốn thành thân?”
Hàn Lăng thoáng lo lắng, đáp: “Ba ngày sau, ta và Đình Phái chính thức thành thân.”
“Ngươi và Đình Phái?” Lý Ánh Cúc vì khó tin mà cao giọng hỏi, “Lăng, sao ngươi lại vô duyên vô cớ thành thân với Đình Phái?”
“Ta và Đình Phái đâu phải là vô duyên vô cớ, bà bà…” Hàn Lăng dừng một chút, tiếp tục nói: “Xem ra, sau này phải gọi ngài là Lý di. Lý di, ngài cũng biết, ta và Đình Phái biết nhau đã nhiều năm, hôm nay chúng ta đều cảm thấy đã đến lúc kết hôn.”
“Vậy Phong nhi thì sao? Hắn làm sao bây giờ?” Lý Ánh Cúc vừa về nên với những chuyện gần đây đều không biết.
“Hắn… hắn cũng sẽ có cuộc sống của mình. Đình Phái là minh chủ giang hồ, ta và hắn đã thương lượng, sau này sẽ giúp Vi Phong đoạt lại giang sơn.”
“Có phải là Đình Phái uy hiếp ngươi không? Vì trợ giúp Phong nhi, ngươi mới đồng ý thành thân với hắn, có phải không?” Lý Ánh Cúc đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Mắt Hàn Lăng chợt lóe lên quang mang khác thường, nàng thanh yết hầu, mỉm cười nói, “Sao lại như vậy được. Quan hệ giữa ta và Đình Phái tốt hơn mọi người nghĩ nhiều. Chúng ta thành thân là chuyện tất yếu.”
“Vậy Lạc Lạc thì sao?
“Lạc Lạc đi theo chúng ta, dù sao Đình Phái đã sớm coi hắn như con ruột.”
“Như vậy có công bằng với Phong nhi không? Phong nhi mới là phụ thân của hắn!”
“Sau khi Vi Phong phục quốc rồi thì con nối dòng sẽ thành quần kết đội.” Vừa nói, đáy lòng Hàn Lăng vừa dâng lên một tia khổ sáp mà ngay chính nàng cũng không phát hiện.
“Phong ni có biết ngươi muốn thành thân không? Gần đây hắn có đến tìm ngươi không?”
“Ta cũng không rõ. Từ sau lần đó hắn cũng không tới tìm ta.” Hàn Lăng nói dối, thật vất vả mới đưa ra được quyết định, nàng không muốn để xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn, “Sắp trưa rồi, hôm nay Lý di ở lại đây dùng bữa nha.”
Lý Ánh Cúc đang tinh thần hoảng hốt, tâm loạn như ma, một lúc sau đứng dậy, “Ta chợt thấy đau đầu, muốn đi về trước.”
“Đau đầu?” Hàn Lăng cũng lập tức đứng lên, lo lắng đỡ lấy nàng, “Ta truyền Tô thái y tới xem cho ngươi.”
“Không sao đâu, chắc là do đi đường xa thôi.”
“Vậy hãy vào phòng ta nghỉ ngơi một chút.”
“Không cần, ta trở về nghỉ ngơi. Ngươi đừng lo lắng, ta không sao.” Lý Ánh Cúc vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hàn Lăng, nhìn nàng rồi đi ra cửa.
Hàn Lăng nhìn theo bóng lưng nàng. Lúc lâu sau thì tỉnh ngộ, nàng nghĩ Lý Ánh Cúc có lẽ là vì chuyện nàng muốn hoàn toàn tách rời khỏi Vi Phong mà cảm thấy khổ sở.
Thở dài, Hàn Lăng cũng đi ra đại sảnh, tới ngự thư phòng. Vừa ngồi xuống không lâu thì Phiền Thần Bác cầu kiến.
“Hôm nay Kỳ Lân hoàng đế đến, không biết có chuyện gì?” Hàn Lăng nghi hoặc nhìn hắn. Sau cuộc nói chuyện với nàng hai ngày trước, hắn chưa từng xuất hiện, hôm qua nàng tới chỗ ở của hắn thì tùy tùng lại nói hắn đã ra cung.
“Ngươi… dường như dang sợ?” Phiền Thần Bác cũng không lập tức trả lời mà ý vị thâm tường hỏi một câu.
Thấy Hàn Lăng không lên tiếng, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, hắn không khỏi cười, “Bổn hoàng lần này tới là muốn nói lời từ biệt, bổn hoàng rời khỏi quốc gia đã có một thời gian, đã đến lúc trở về.
“Vậy…”
“Việc hôm trước ngươi nói đúng là có chút đạo lý, nhưng bổn hoàng vẫn vô phương xác định lựa chọn trong lòng. Tuy nhiên có một chuyện, bổn hoàng chắc chắn muốn nói cho ngươi, bổn hoàng quyết định phá lệ một lần, kết giao tri kỷ với ngươi!”
Hàn Lăng mừng như điên, mặc dù hắn không chính thức cho biết ý định khác nhưng việc này đã chứng tỏ hắn đã bị nàng đánh động, nàng tin chắc sau này thiên hạ sẽ hòa bình, các quốc gia sẽ hòa bình chung sống.
————
Căn phòng vốn rộng rãi lúc này lại có vẻ chật chội.
【 Dạ 】,【 Hắc 】,【 Cao 】, ba nam nhân khôi ngô, đứng thẳng bên trái giường, mắt nhìn thẳng lên giường lớn.
Cẩm Hoành, Cốc Thu và Ti Thải đứng ở bên phải, cũng nhìn chăm chú vào hai phụ tử đang nằm trên giường, trên mặt ai cũng biểu lộ thần sắc bi trướng.
“Phong thúc thúc, nghe Cốc thu a di nói ngài không chịu uống thuốc. Ngài ngã bệnh , nhất định phải uống thuốc.” Vi Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ưu sầu nhìn Vi Phong.
Vi Phong dựa vào thành giường mà ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn chút huyết sắc nào, đôi môi khô khốc máy động vài cái, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ dùng đôi mắt bi thương ngắm nhìn Vi Lạc.
“Nương nương thật sự là quá nhẫn tâm, Hoàng thượng như vậy cũng không đến nhìn.” 【 Hắc 】 không khỏi tả oán một câu.
“Cho nên Hoàng thượng, thỉnh ngài đừng hành hạ bản thân nữa, mau uống thuốc đi.” 【 Cao 】 cũng oán hận Hàn Lăng, cũng đau lòng thay cho Vi Phong.
“Nương nương lần này rất quyết tâm, nếu không cũng sẽ không để Hoàng thượng dầm mưa như vậy.” 【 Dạ 】 cũng than khóc một tiếng.
Hóa ra, hôm đó Ti Thải không khuyên giải được Vi Phong liền chạy tới nói cho Dạ, lúc Dạ đến đó thì Vi Phong đã ngất xỉu trong mưa.
Hắn lập tức cõng Vi Phong trở lại chỗ ở của Cẩm Hoành. Hôm sau, thân thể Vi Phong lúc lạnh lúc nóng, bắt đầu sốt cao, miệng lúc nào cũng gọi tên Hàn Lăng.
“Cốc Thu, ngươi có muốn lại đi khuyên Hàn Lăng?” Cẩm Hoành lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, ta và Ti Thải đã nghĩ tất cả các biện pháp, nói cho nàng tình trạng của Hoàng thượng, thậm chí phóng đại bệnh tình, nàng cũng không chịu nghe. Hôm qua còn cảnh cáo chúng ta không được nhắc tới bất kỳ việc gì liên quan tới Hoàng thượng trước mặt nàng, nếu không nàng sẽ thật sự phát giận.”
“Cho nên ta mới nghĩ đến việc mang tiểu hoàng tử lại đây, để hắn khuyên Hoàng thượng uống thuốc.” Ti Thải nói tiếp.
“Phong thúc thúc, để Lạc Lạc bón thuốc cho ngài!” Lạc Lạc đón lấy bát thuốc từ tay Ti Thải, lấy một chiếc thìa nhỏ đưa lên khóe miệng Vi Phong.
Nhìn Vi Lạc, hai mắt Vi Phong dần dần bịt kín một tầng sương mù.
“Phong thúc thúc…” Vi Lạc lại gọi.
“Hoàng thượng, người hãy nghĩ đến sự hiếu thuận của tiểu hoàng tử, mau uống thuốc đi thôi. Thân thể có khỏe mạnh mới có thể cướp nương nương về a.” Hắc, Cao hai người nhất tề khuyên nhủ.
Sẽ được sao? Còn có thể cướp về sao? Khóe môi Vi Phong nhếch lên một tia tự giễu. Hai ngày nay hắn cố ý không uống thuốc, không ăn cơm, mục đích chính là để đánh động đến sự thương cảm của nàng, nhưng nàng lại không thèm để ý đến.
“Hoàng thượng, hãy uống đi!” Những người khác cũng nửa cầu khẩn, nửa khuyên giải.
Mọi người đầy chờ mong nhìn Vi Phong, đột nhiên một bóng người đi vào, nhanh như thiểm điện chạy thẳng tới trước giường.
“Chính Nghiêm đại sư?” 【 Dạ 】sợ hãi kêu lên một tiếng.
Vi Phong cũng kinh ngạc nhìn người vừa tới.
“Hoàng thượng, việc gì phải như vậy!” Thấy bộ dáng Vi Phong, Chính Nghiêm đại sư một bên lắc đầu, một bên thán khí.
“Đại sư… sao ngươi tới được đây?” Vi Phong yếu ớt hỏi.
Chính Nghiêm đại sư không trả lời mà quay đầu nói với chúng nhân, “Bần tăng có việc muốn bẩm báo với Hoàng thượng, các ngươi lui xuống trước được không?”
Tất cả mọi người cảm thấy buồn bực, sau khi tiếp nhận ý Vi Phong mới đi ra khỏi phòng, Ti Thải thuận tiện mang Vi Lạc đi.
Bên trong an tĩnh trở lại, Chính Nghiêm đại sư ngồi xuống trước giường, “Hoàng thượng, coi như hết!”
“Đại sư… Ngươi… Ngươi đang nói cái gì!”
“Tất cả những điều này, đều là do Hoàng thượng thiếu nợ nương nương!”
“Trẫm thiếu nợ nàng?”
“Cụ thể mà nói, là quả đắng mà kiếp trước Hoàng Thượng đã tạo thành.”
“Kiếp trước?” Vi Phong càng thêm khốn hoặc, “Đại sư, ngươi vì sao lại nói vậy? Còn có, coi như kiếp trước trẫm đã mắc nợ nàng, trẫm đời này nỗ lực nhiều như vậy, vẫn không thể đền bù sao?”
“Những nỗ lực hiện tại của Hoàng thượng, so sánh với nàng, quả thực không đáng là gì.”
“Nàng muốn lập gia đình, nàng hoàn toàn không cần trẫm. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trẫm thực tâm nỗ lực, cũng chỉ đạt được kết quả như vậy! Kiếp trước trẫm đã làm gì với nàng mà để bây giờ phải chịu nàng đối đãi, hành hạ như vậy?” Vi Phong kêu lên, lần đầu tiên chảy nước mắt trước mặt người ngoài.
Chính Nghiêm đại sư chua xót nhìn hắn, liên tiếp thở dài…
“Lạc Lạc, sao vậy? Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?” Thấy Vi Lạc một mực cúi đầu, không ăn miếng cơm nào, Liễu Đình Phái hỏi.
Vi Lạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Liễu Đình Phái, cầu xin: “Phụ thân, Phong thúc thúc thật sự đáng thương, ngài có thể khuyên mụ mụ đi thăm Phong thúc thúc một chút không?”
Liễu Đình Phái nghe xong thì ngẩn ra.
Hàn Lăng cũng âm thầm rung động. Hôm trước Ti Thải có nói với nàng, Vi Phong vì gặp mưa nên bị nhiễm phong hàn, cả người nóng rần lên, còn không chịu uống thuốc. Sau đó, Cốc Thu cũng khuyên nhủ nàng, kêu nàng tới gặp Vi Phong.
Nàng biết rõ Vi Phong nên hiểu rằng nếu như bản thân đến đó, tất cả sẽ trở lại vạch xuất phát, nàng và Vi Phong sẽ tiếp tục dây dưa không rõ. Vì vậy nàng cố bảo trì lạnh lùng, mặc cho các nàng khuyên cầu thế nào cũng không chút cảm động.
Chiều nay lúc Vi Lạc chạy tới cầu nàng, nàng mới biết chuyện Ti Thải và Cốc Thu lén mang Vi Lạc đi gặp Vi Phong. Tự nhiên, nàng cũng từ chối thỉnh cầu của Vi Lạc, còn giáo huấn hắn. Không ngờ Vi Lạc lại di truyền tính cố chấp của Vi Phong, chủ động cầu Liễu Đình Phái.
“Phụ thân…”
Hàn Lăng phục hồi tinh thần lại, quát mắng, “Lạc Lạc, mụ mụ đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện người khác đừng có để ý nhiều như vậy.”
“Hắn không phải người khác, hắn là Phong thúc thúc.” Vi Lạc cũng găng lên, “Cốc Thu a di nói, chỉ cần mụ mụ chịu đi gặp thúc thúc, thúc thúc sẽ uống thuốc. Ngươi không biết, thúc thúc bệnh rất nghiêm trọng, mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng không rõ!”
“Lăng, ngươi có muốn đi thăm hắn một chút không?” Liễu Đình Phái hỏi.
“Không cần!” Hàn Lăng lập tức cự tuyệt.
“Ta không ăn!” Không được như ý muốn, Vi Lạc nổi giận. Nặng nề đặt bát cơm lên bàn, trượt xuống khỏi ghế, đi vào tẩm phòng.
“Lạc Lạc, lại ăn xong cơm đi, ngoan!” Liễu Đình Phái thấy thế thì chuẩn bị đuổi theo.
“Đa tạ phụ thân, ta không ăn , để lại cho những người lãnh huyết vô tình kia ăn!” Vi Lạc vừa nói xong thì nghe tiếng cửa đóng sầm lại.
Liễu Đình Phái nhìn về phía Hàn Lăng, lo lắng hỏi: “Ngươi có muốn đi theo hắn khuyên nhủ không?”
“Không cần! Cứ để hắn ngủ, ngày mai sẽ lại bình thường thôi. Ăn cơm đi.” Hàn Lăng phi thường tự tin. Nhi tử do nàng sinh ra, nàng tất nhiên biết tính cách nó.
Liễu Đình Phái gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hàn Lăng cũng lẳng lặng ăn, vẻ mặt thản nhiên, phảng phất chuyện vừa rồi không có phát sinh qua.
Cuối cùng, vẫn là Liễu Đình Phái nhịn không được phá vỡ trầm mặc, “Hàn Lăng, ngươi xác định không cần tới gặp Vi Phong sao?”
“Ngươi muốn ta đi sao?” Hàn Lăng không đáp, hỏi ngược lại.
Liễu Đình Phái sửng sốt. Hắn biết, nàng nói “đi” không phải là “đi” bình thường, mà có nghĩa là tất cả những cố gắng của bản thân sẽ thành uổng phí.
“Đừng nói chuyện này nữa. Hai ngày nữa là hôn lễ của chúng ta rồi, sau khi qua hôn lễ, tự nhiên Vi Phong sẽ chết tâm.” Thanh âm Hàn Lăng nhu hòa xuống.
Liễu Đình Phái lại thì thào ứng một câu.
Phòng ăn lại yên tĩnh trở lại, nhưng tâm tình hai người thì vô phương bình tĩnh nổi.
———–
Sáng sớm, không khí thanh tân thuần khiết, đẹp lạ kỳ. Một vầng dương đỏ từ từ dâng lên, trải tràn một màu vàng sáng rỡ ra mặt đất.
Trong hoa viên phía trước cung điện của Hàn Lăng, hoa cỏ xanh mướt, phủ kín các loại hoa tươi, trên hành lang dài trải đầy hoa bách hợp trắng muốt, tượng trưng cho sự thuần khiết và trăm năm hảo hợp, thảm đỏ trải từ cửa hoa viên cho tới trên lễ đài, các dải lụa màu, cầu hoa theo gió phiêu lãng, nơi nơi một mảnh vui mừng dào dạt.
Trang trí trên lễ đài càng giống như mộng, dó 999 đóa hồng tạo thành một hình trái tim cực lớn. Một đội nhạc công đã ngồi ngay ngắn một dãy, tiếng nhạc không ngừng vang lên.
Hôm nay đúng là thời gian tốt nhất để Hàn Lăng và Liễu Đình Phái kết hôn. Hàn Lăng không quá phô trương, khách mời chỉ có Lý Ánh Cúc, Lý Dật Thanh, một vài vị nữ quan trong triều và người nhà của các nàng.
Sau khi người điều khiển chương trình tuyên bố hôn lễ bắt đầu, khúc ca kết hôn lập tức vang lên (cái này đương nhiên là kiệt tác của Liễu Đình Phái).
Liễu Đình Phái một thân bạch sắc âu phục, nắm tay Hàn Lăng trong bộ áo cưới trắng noãn, chậm rãi đi qua trước mặt chúng nhân, đi lên lễ đài.
Những vị khách tham dự cực kỳ tò mò, hâm mộ, kinh hãi, xen lẫn sự khen ngợi, ánh mắt chúc phúc dán vào đôi trai tài gái sắc Hàn Lăng và Liễu Đình Phái.
Hàn Lăng đứng ở trên đài cao, cảm xúc phập phồng, cười dài nhìn xung quanh. Nàng thật sự đã cử hành một hôn lễ lãng mạn thần thánh trong mơ ước.
Áo cưới trắng mỹ lệ là do Ti Thải làm cho nàng. Có Cốc Thu và Caanhr Hoành làm phù dâu phù rể, có Lạc Lạc làm hoa đồng, tất cả đều đẹp như mơ, làm nàng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chủ trì hôn lễ cho Hàn Lăng và Liễu Đình Phái chính là lão quốc sư của Xinh Tươi quốc.
Lúc này, hắn đang đầy hân hoan nhìn đôi uyên ương trước mắt, y theo những lời mà Liễu Đình Phái dạy cho, cao giọng tuyên đọc: “Liễu Đình Phái tiên sinh, ngươi có nguyện ý cưới Hàn Lăng tiểu thư làm vợ, tuân thủ ước hẹn hôn nhân, chăm sóc nàng, yêu thương nàng, tôn trọng nàng, bất luận khỏe mạnh hay ốm đau, giàu hay nghèo, đều vĩnh viễn ở bên nàng, làm chồng của nàng?”
Liễu Đình Phái liếc mắt nhìn Hàn Lăng rồi mới nhìn lại lão quốc sư, trả lời vang dội chắc nịch: “Ta nguyện ý! Liễu Đình Phái ta xin thề sau này sẽ yêu Hàn Lăng cả đời, chỉ yêu một mình nàng, cuộc sống của ta và nàng sẽ chỉ có niềm vui không có nỗi buồn, chỉ có bao dung không có tranh cãi!”
Bốn phía lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Sau đó, lão quốc sư lại hỏi Hàn Lăng, “Hàn Lăng tiểu thư, ngươi có nguyện ý làm vợ Liễu Đình Phái tiên sinh, từ đó tuân thủ ước hẹn hôn nhân, yêu thương hắn, bất luận khỏe mạnh hay ốm đau, giàu hay nghèo, đều ở bên hắn, làm vợ hắn, vĩnh viễn?”
Hàn Lăng cũng nhìn thoáng sang Liễu Đình Phái, sau đó nhìn lão quốc sư, trả lời: “Ta nguyện…”
“Lăng Lăng, đừng!” hốt nhiên, một bóng người vọt tới trước mặt Hàn Lăng, là Vi Phong.
Thấy hắn, ánh mắt Hàn Lăng ngưng lại.
Liễu Đình Phái cũng không ngờ Vi Phong lại xuất hiện ở đây, cảm thấy hoảng hốt, không khỏi nhẹ nhàng lôi Hàn Lăng.
Hàn Lăng phục hồi tinh thần, một lần nữa nhìn về phía lão quốc sư, cười nói: “Quốc sư, xin ngài đọc lại một lần.”
“Hàn Lăng tiểu thư, ngươi có nguyện ý làm vợ của Liễu Đình Phái tiên sinh…” quốc sư bỗng nhiên ngừng nói, hóa ra hắn đã bị Vi Phong cách không điểm huyệt.
Hàn Lăng ngộ ra, tức thì tức giận quay sang Vi Phong, “Ngươi làm gì vậy?”
Đẹp quá, nàng thật sự rất đẹp, ánh mắt Vi Phong không thể rời đi, bình tĩnh nhìn Hàn Lăng, nàng như một đóa bách hợp thanh lệ thoát tục, lại giống như đóa hồng kiều diễm ướt át, càng giống như đóa mẫu đơn làm say lòng người…
“Người đâu, đưa hắn ra ngoài!” Hàn Lăng nói đặc biệt nghiêm trọng.
“Mụ mụ đừng!” Vi Lạc kêu lên một tiếng, chạy đến trước mặt Vi Phong, “Thúc thúc!”
Nhìn hắn, Vi Phong ảm đạm hẳn, nàng thành thân với người khác, Lạc nhi cũng sẽ chính thức gọi Liễu Đình Phái là phụ thân, bản thân thì không còn gì cả!
“Mụ mụ, để Phong thúc thúc ở lại đi!” Vi Lạc đi tới bên người Hàn Lăng.
“Lăng Lăng, đừng thành thân với hắn, đừng rời bỏ ta!” Vi Phong sau khi khôi phục tinh thần, nhanh chóng cầu khẩn, “Đừng rời bỏ ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được.”
Mọi người xung quanh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn tò mò. Ti Thải, Cốc Thu, Cẩm Hoành và Lý Ánh Cúc cũng nhìn Hàn Lăng đầy cẩu khẩn.
“Lăng Lăng, van cầu ngươi!” Vi Phong tiếp tục.
“Lăng!” Liễu Đình Phái nãy giờ vẫn trầm mặc cũng đã lên tiếng.
Tâm tình hoảng hốt của Hàn Lăng rốt cục cũng lắng xuống, nàng biết nhất định nàng phải làm tới cùng, nếu không tất cả những cố gắng trước đó đều uổng phí, vì vậy lạnh lùng nói với Vi Phong, “Nếu ta muốn ngươi chết thì sao?”
Không ngờ nàng lại trả lời như vậy, đôi mắt đen của Vi Phong mở to sửng sốt.
Hắn nghĩ lại những điều Chính Nghiêm đại sư đã nói, mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng khi biết nàng thật sự nhẫn tâm muốn mình chết, hắn vẫn không thể đón nhận.
Nhìn nàng, Hàn Lăng cũng rơi lệ đầy mặt, “Ta và ngươi vốn sinh ra là hai đường thẳng song song, vô luận có cố gắng thế nào cũng vĩnh viễn không thể gặp nhau. Cho nên, vì hạnh phúc của ta, vì tất cả mọi người, ta cầu xin ngươi đừng có dây dưa đau khổ thêm nữa.”
Tâm đau không thể hình dung được, là cái đau trước nay chưa từng có, cả người như đông cứng, linh hồn rướm máu, Vi Phong cảm thấy bản thân như đang bị tầng tầng lớp lớp những khối băng vây quanh, gió thổi không lọt, lạnh đến mức hắn quả thực muốn chết đi.
Nhìn lại nàng, hắn phảng phất thấy trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia lộ vẻ cười lạnh, tựa hồ đang hỏi hắn vì sao còn chưa chết?
Tay của hắn thọc vào lòng, lúc kéo ra đã cầm một con dao, một con dao vô cùng sắc bén, đâm vào ngực trái! Tốc độ cực nhanh, làm cho không ai kịp phản ứng.
Máu đỏ sẫm tuôn ra, thân hình Vi Phong loạng choạng.
Hàn Lăng run lên, phảng phất người bị đâm là nàng vậy, nàng cảm thấy ngực đau nhức, đau đến không thể hô hấp.
“Phong thúc thúc!” Vi Lạc chạy tới trước mặt Vi Phong.
Bọn Cẩm Hoành cũng sợ hãi chạy tới, đỡ Vi Phong ngồi xuống đất.
Sắc mặt Vi Phong trắng bệch, môi tái đi, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Hàn Lăng, hắn thở nặng nề, cố hết sức mở miệng, “Nếu ta chết mà có thể đem tới hạnh phúc cho ngươi, ta cam tâm tình nguyện! Chỉ mong kiếp sau không phải gặp ngươi, sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi. Nếu không, ta tình nguyện vô tâm, cũng sẽ không yêu.”
Hàn Lăng nghe xong thì cả người cứng đờ, những lời này nàng cảm thấy quen thuộc, cảm giác như đã nghe qua ở đâu, không, dường như là chính mình nói ra, từng nói với ai đó những lời này rồi.
Tâm đau, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên một hình ảnh quen thuộc đã từ lâu lắm…
[[ Số mệnh, kiếp trước kiếp này, thật là một điều kỳ diệu. Vì sao Hàn Lăng lại cảm thấy những lời Vi Phong nói rất quen thuộc? Đó là bởi vì, kiếp trước nàng đã từng nói qua, còn như nói với ai, có lẽ ai cũng đoán ra. Thân môn tổng cảm giác được Lăng rất không công bằng với Phong, nhưng khi nhìn lại chuyện kiếp trước của bọn họ, có lẽ sẽ lý giải được. Đời trước, Phong làm cho nàng thương tích đầy mình, loại đau đớn này làm cho nàng kiếp này không dám cố gắng yêu Phong, hay là nói, dù có yêu cũng không dám đối mặt. Bởi vì tiếp sau đây sẽ là vở kịch miêu ta kiếp trước của Phong và Lăng – Hàng đêm ân sủng. Thỉnh thân môn cùng lãnh hội. ]]
Liễu Đình Phái, Vương Cảnh Thương cũng sẽ xuất hiện, bọn họ cho dù là kiếp này hay kiếp trước đều dây dưa chung một chỗ. Kiếp trước, tình cảm của mỗi người, mỗi nhân vật, thân phận hay chuyện xưa đều khác với kiếp này, cũng có vài điểm nhất định là giống nhau, nhưng mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước, đều đặc sắc như nhau, thậm chí có thể nói, kiếp trước càng bi thương hơn, Tử * mỗi lần nghĩ về kiếp trước của bọn họ thì tự nhiên cảm thấy hơi nhói lòng, vì những đau khổ, buồn thương của Hàn Lăng mà cảm thấy đau lòng.
Vi Phong (Thác Bạt Phong) – kiếp trước hắn là một hoàng đế tôn quý nhưng vô cùng lãnh khốc thô bạo, bởi vì có mị chú nên bất kể nữ nhân nào sau khi qua tay hắn, dù chỉ một lần, đều yêu hắn, vì hắn mà nỗ lực hết sức mình!
Hàn Lăng (Triệu Lăng Nhi) – kiếp trước nàng có dung nhan tuyệt sắc, văn thao võ lược đều tinh thông, trời sinh tính bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng, nhưng sau khi trải qua đêm đó, người nàng liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tâm tình lạnh lùng bình tĩnh cũng bị thiêu đốt, điên cuống vì hắn, nguyện vì hắn mà hy sinh. Tất cả đều không do nàng khống chế, đơn giản là nàng không thể khống chế được tim minh…
Thân môn nếu như tin tưởng Tử, xin hãy theo Tử xem kiếp trước của họ, nhớ chuẩn bị khăn giấy! Hì hì.
Thét chói tai! Thét chói tai! Tiến lên! Tiến lên! Điên cuồng! Điên cuồng!
Triệu Lăng Nhi chỉ cảm thấy linh hồn của hắn đã lên tới đỉnh điểm, từng đợt tấn công làm nàng cảm thấy hưng phấn chưa từng thấy, từng lớp sóng triều tiếp tục quét lại phía nàng, không những không giảm lui mà còn càng ngày càng hung mãnh.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, ngâm gọi, mỗi tiếng kêu của nàng là một lần sóng triều trùng kích, mỗi một lần lại khiến cho nàng thoải mái mà gọi, cứ như thế tuần hoàn, tuần hoàn, lại tuần hoàn.
Nàng chịu không nổi, sắp chết rồi! Nhưng nàng lại không nỡ rời xa cảm giác này, làm sao bây giờ? Ô ô, làm sao bây giờ?
Rốt cục, nàng mở mắt, ánh vào mi mắt là một khuôn mặt nam tính đẹp đến không thể hình dung.
Ánh mắ hắn vô cùng nghiêm túc chăm chú, bạc môi khẽ mân, mày kiếm nhíu lại, xuống chút nữa, nàng nhìn thấy một thân hình kiện mỹ, mà tấm lưng đang dùng sức đong đưa, sau đó…
“A…” nàng hét rầm lên, toàn thân giãy dụa.
Không biết làm thế nào, nam tử ôm nàng quá chặt, vẫn tiếp tục đong đưa, dùng sức tiến lên.
Là mộng! Nhất định là mộng! Triệu Lăng Nhi không thể nhúc nhích, vẻ mặt cầu xin, hy vọng một màn trước mắt này chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, tuy nhiên, cảm giác đó… thực như vậy, thực như vậy…
Lúc cảm thấy một dòng nước ấm len lỏi vào thân thể mình, hành động mới dần dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn đình chỉ.
Nam tử ra khỏi cơ thể nàng, mặt không chút thay đổi, xuống giường, hô ra ngoài, “Người đâu!” Thanh âm phi thường từ tính lãnh liệt.
Đầu óc hỗn độn kinh hách của Triệu Lăng Nhi vô phương khôi phục, ngơ ngác nhìn đỉnh màn màu vàng.
“Hoàng thượng!” một thái giám đi tới, từ sau khi bước vào cửa, hắn vẫn một mực cúi đầu.
“Gọi người tới tống nàng vào địa lao.”
“Dạ!” Thái giám đi ra ngoài.
Nam tử trở lại trước giường, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười khinh thường, “Còn muốn lần nữa?”
Rốt cục, linh hồn Triệu Lăng Nhi trở về, phản ứng đầu tiên của nàng chính là kéo chăn che kín người, cảnh giác nhìn nam tử.
“Đối với nữ tử như ngươi, một lần là đủ!” Khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm vẻ cuồng vọng lẫn khinh thường.
Lúc này, vài tên thị vệ đi tới, bọn họ chắp tay hành lễ với nam tử rồi tới trước giường, chuẩn bị khiêng Triệu Lăng Nhi.
“Các ngươi muốn làm gì?” Triệu Lăng Nhi lập tức lui vào bên trong, hai tay vẫn nắm chặt chăn.
“Đăng” một tiếng, nam tử tuấn mỹ vừa rồi một bước tới giường, không chút phí sức xách nàng lên, đặt trên vai thị vệ.
Cứ như vậy, thị vệ liền khiêng Triệu Lăng Nhi đi, không biết đi bao lâu, lúc đến trước một gian phòn thì dừng lại, hung hăng ném nàng xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng vang, cửa lao đã bị khóa lại.
“Lạc Lạc, đã muộn rồi, còn không mau ngủ đi?” Ngăn chặn cảm giác ủ dột trong lòng, Hàn Lăng nhìn sang bên trái.
Vi Lạc cũng nhìn sang nàng, “Mụ mụ, sao ngài lại không cho Phong thúc thúc vào?”
“Vấn đề này ngươi đã hỏi từ tối đến giờ rồi, không phải là mụ mụ đã nói không muốn trả lời, không được hỏi nữa hay sao?” Hàn Lăng nhăn mặt.
“Nhưng mà Phong thúc thúc thật sự rất đáng thương, lúc ta đem áo mưa cho hắn, hắn đã ướt như chuột lội rồi.” Vi Lạc nói, chuẩn bị ngồi dậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Lăng đè lại hắn.
“Ách,” hắn đảo mắt vài cái mới trả lời, “Mụ mụ, ta muốn đi tiểu!”
“Nói dối vì người ngoài, ngươi học được thói xấu này từ bao giờ vậy?” Hàn Lăng hiểu ý định của hắn, cả buổi tối, nếu không phải nàng trông chừng hắn thì chỉ sợ đã phải thay cho hắn không biết bao nhiêu bộ y phục.
Thấy mẫu thân đã biết ý đồ của mình, Vi Lạc cũng không thèm giấu diếm nữa, “Phong thúc thúc không phải là người ngoài! Hắn là vị thúc thúc ta thích nhất. À, mụ mụ, phụ hoàng là gì?”
“Không muốn trả lời, không được hỏi nữa!”
Vi Lạc cũng trầm mặc, có vẻ khó chịu nhìn Hàn Lăng, dẩu môi lên, “Mụ mụ, chán ghét!” Sau đó liền lật người, đưa lưng về phía Hàn Lăng.
“Ngoan, mụ mụ kể cho ngươi nghe chuyện xưa.” Hàn Lăng đưa tay nhẹ nhàng kéohắn.
Vi Lạc lắc lắc cánh tay, không nói.
“Tây Du Ký lần trước kể đến tập 32, lần này mụ mụ sẽ kể tập 33, Tôn Ngộ Không thật giả.” Hàn Lăng nói: “Bốn thầy trò Đường Tăng tiếp tục đi về phía Tây, lúc trải qua một sơn cốc thì đột nhiên trời mưa to, nước sông tràn ra, những tảng đá cực lớn từ trên đỉnh núi lao xuống. Mắt thấy một tảng đá to sắp rơi trúng người ngựa Đường Tăng, Tôn Ngộ Không giơ gậy Như Ý, đánh vào mông bạch mã, bạch mã kinh hoảng, cuồng bạo lao về phía trước…”
Hàn Lăng cố ý dừng lại một chút, nhìn thấy tai Lạc Lạc đang vểnh lên thì từ khóe miệng tràn ra một nụ cười, tiếp tục kể: “Lúc đi qua một trảng rừng, bạch mã bị người bắt lấy, Đường Tăng bị ngã xuống đất, sau khi đứng lên thì kinh thấy những kẻ hung thần ác sát đang cầm đao trong tay vây lấy hắn.”
“Mụ mụ, bọn người đó là ai?” Vi Lạc không nhịn được, lập tức xoay người lại, đối mặt với Hàn Lăng.
“Bọn họ là cường đạo. Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Đường Tăng, hỏi: Ngươi từ đâu tới? Đường Tăng đáp: Đông thổ Đại Đường. Tên cầm đầu vừa nghe thì thèm thuồng hô lên: Oa, đây là đâu chứ! Ai, ngươi sao không ở lại chùa miếu đại Đường, chạy tới nơi này làm gì?”
“Có phải là Đường Tăng trả lời là đi Tây Thiên lấy kinh?” Vi Lạc hăng hái cướp lời.
Hàn Lăng cười gật đầu, “Tên cầm đầu nói, vậy ngươi phải trả lộ phí mới được đi qua nơi này! Nhưng Đường Tăng căn bản là không có tiền. Tên cầm đầu tức giận: Không có tiền? Vậy ta tiễn ngươi về Tây thiên! Đường Tăng kinh hãi, muốn dùng kinh Phật khuyên giải bọn họ: Ngươi đã nghe ác giả áo báo chưa? Ai ngờ tên kia lại trả lời: ta không tin, nếu tin thì có tiền hay không? Nói xong, hắn lập tức sai người treo Đường Tăng lên cây.”
“Tôn Ngộ Không đâu? Hắn phải mau chóng tới cứu Đường Tăng a!” mặt Vi Lạc đầy lo lắng, lúc này hắn đã nhập tâm vào câu chuyện, sớm quên đi kẻ vẫn còn đang dầm mưa bên ngoài.
“Ân, Tôn Ngộ Không vội vã chạy tới, vì sự an toàn của Đường Tăng, hắn liền hóa thành một hòa thượng…” Hàn Lăng từ từ kể, thanh âm bằng phẳng, vừa kể vừa nhìn Vi Lạc tiến vào mộng đẹp.
Nàng tiếp tục nhìn hắn, một lúc sau mới nhắm mắt lại. Rất lâu sau, nàng lại mở mắt ra, xuống giường, bước ra khỏi tẩm phòng.
Tiếng mưa rơi đã nhỏ đi, Hàn Lăng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong sân không một bóng người, nàng nghĩ có lẽ lúc Ti Thải rời đi đã bảo hắn đi rồi.
Hàn Lăng phiền muộn đóng cửa lại, tự dưng tả oán một câu: “Hỗn đản, chẳng có chút kiên nhẫn nào.”
Nàng ủ dột đứng ở phòng khách một lúc, lúc chuẩn bị trở về phòng thì nghe tiếng cửa mở, nàng mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy người vừa tới thì tâm tình lập tức trùng xuống.
“Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?” Liễu Đình Phái kinh ngạc nhìn Hàn Lăng.
Hàn Lăng lắc đầu, “Muôn như vậy ngươi còn trở về sao? Ta nghĩ ngươi sẽ qua đêm ở bên ngoài!”
“Trời đột nhiên mưa to làm cho đường rất lầy lội, ta đành ở tạm trong một gian khách điếm ngoài thành, sau khi mưa tạnh lập tức trở về, vì ta không thể chờ để nói cho ngươi một tin tức tốt, ta cuối cùng cũng tìm được hoa bách hợp!”
Hàn Lăng cảm xúc mênh mông, ngắm nhìn hắn, một hồi lâu mới cảm động nói: “Đình Phái, ngươi khổ cực rồi!”
Hoa bách hợp tượng trưng cho sự thuần mỹ, trong sáng, thần thánh, là một loài hoa rất bình thường ở hiện đại, nhưng ở Xinh Tươi quốc lại cực kỳ khó kiếm, Liễu Đình Phái đã phải bỏ ra vài ngày để tìm.
Liễu Đình Phái bước lên vài bước, đứng cách nàng một thước, tiếng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến tai nàng, “Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi một hôn lễ lãng mạn nhất.”
Hàn Lăng cảm động, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
Liễu Đình Phái cũng nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú từ từ tiến lại gần nàng.
Đúng lúc bờ môi hắn sắp chạm vào môi nàng, Hàn Lăng đột nhiên né tránh.
Cực lực ngăn lại cảm giác thất vọng và phiền muộn, Liễu Đình Phái lộ ra khiểm ý: “Xin lỗi, ta… ta quá nóng lòng!”
“Không phải, là ta…” Hàn Lăng áy náy cúi đầu.
“Không sao, sau khi chúng ta kết hôn, ta sẽ đòi lại!” Liễu Đình Phái nói một câu.
Hàn Lăng sững sờ, chuyển đề tài, “Ngươi đã ăn cơm chưa?”
“Rồi, đã ăn trong lúc ở khách điếm.”
“Vậy… vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, bôn ba cả ngày chắc chắn rất mệt.”
“Được! Ngươi cũng ngủ sớm một chút.” Liễu Đình Phái nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Lăng rồi đi về phòng.
Hàn Lăng lại ngây người một hồi rồi mới trở lại phòng ngủ.
Hôm nay lúc Hàn Lăng lâm triều trở về đã thấy Lý Ánh Cúc đang đợi nàng ở đại sảnh.
“Bà bà, ngài đã trở về?”
“Ân, về được nửa canh giờ rồi! Muốn gặp ngươi nên lại đây một chút.” Lý Ánh Cúc vui vẻ nói, “Lạc Lạc đâu?”
“Hắn cứ kêu gào muốn dạo thành nên hôm nay lúc Đình Phái ra ngoài làm việc đã đưa hắn theo.” Hàn Lăng tới ngồi cạnh nàng, “Vậy Dật Thanh cũng trở về chứ? Ta phải nói cho hắn một tin, chuyện Diệp Tuyết Mạn tự sát không có liên quan gì tới hắn.”
“Vậy sao? Tô Lý Trân làm sao mà lại buông tha cho Thanh nhỉ? Ngươi đã đồng ý với nàng ta chuyện gì sao?”
“Diệp Tuyết Mạn chết là có liên quân tới Tô Lý Trân.”
“Liên quan tới nàng ta?”
“Đình Phái đã đến Diệp gia điều tra, tìm ra một vài đầu mối chứng minh Diệp Tuyết Mạn chết là do Tô Lý Trân hại.” Nhớ đến những chứng cứ thu được tại nhà Tô Lý Trân, Hàn Lăng cười lạnh.
“Đó không phải là nữ nhi của nàng sao? Sao nàng có thể…” Lý Ánh Cúc kinh ngạc.
“Còn vì sao nàng làm vậy thì chúng ta không cần phải xen vào, dù sao Lý Dật Thanh không sao là tốt rồi. Còn một tin tốt nữa, nhân chuyện này, ta đã tước chức tể tướng của nàng, phế nàng làm một nữ quan ngũ phẩm bình thường.”
Lý Ánh Cúc nghe xong thì sắc mặt đại biến, “Tước chức quan của nàng? Lăng, sao ngươi không thương lượng trước với ta?”
Thấy Lý Ánh Cúc phản ứng như vậy, Hàn Lăng không khỏi ngây ngốc, “Làm sao vậy?”
“Nàng vốn rất bất mãn trong lòng, hôm nay ngươi làm như vậy, chỉ sợ sẽ khắc sâu hơn những phẫn hận đó, ta e tương lai nàng sẽ…”
“Nhất định ta không để nàng có cơ hội quấy rối nữa, ta muốn nhân cơ hội này bài trừ nàng. Đợi hôn lễ hoàn thành, ta dự định để Đình Phái tiếp tục điều tra, nếu như Diệp Tuyết Mạn không phải tự sát mà bị nàng ta giết chết, vậy sẽ dứt khoát tiêu trừ nàng để tránh hậu họa.” Hàn Lăng nói như chém đinh chặt sắt, đối phó với người như Tô Lý Trân, không thể mềm lòng.
Thấy Lý Ánh Cúc vẫn lo lắng, Hàn Lăng an ủi, “Bà bà, ngài yên tâm, ta sẽ xử lý thỏa đáng, tuyệt không để người khác có cơ hội làm hại Lý Dật Thanh, xúc phạm tới danh dự của Thất Hiền pháp sư!”
“Nhưng ta vẫn có cảm giác không yên tâm…”
“Đừng nghĩ quá nhiều, tất cả đã có ta.”
Lý Ánh Cúc trầm tư, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Vừa rồi nghe ngươi nói hôn lễ gì đó, là ai muốn thành thân?”
Hàn Lăng thoáng lo lắng, đáp: “Ba ngày sau, ta và Đình Phái chính thức thành thân.”
“Ngươi và Đình Phái?” Lý Ánh Cúc vì khó tin mà cao giọng hỏi, “Lăng, sao ngươi lại vô duyên vô cớ thành thân với Đình Phái?”
“Ta và Đình Phái đâu phải là vô duyên vô cớ, bà bà…” Hàn Lăng dừng một chút, tiếp tục nói: “Xem ra, sau này phải gọi ngài là Lý di. Lý di, ngài cũng biết, ta và Đình Phái biết nhau đã nhiều năm, hôm nay chúng ta đều cảm thấy đã đến lúc kết hôn.”
“Vậy Phong nhi thì sao? Hắn làm sao bây giờ?” Lý Ánh Cúc vừa về nên với những chuyện gần đây đều không biết.
“Hắn… hắn cũng sẽ có cuộc sống của mình. Đình Phái là minh chủ giang hồ, ta và hắn đã thương lượng, sau này sẽ giúp Vi Phong đoạt lại giang sơn.”
“Có phải là Đình Phái uy hiếp ngươi không? Vì trợ giúp Phong nhi, ngươi mới đồng ý thành thân với hắn, có phải không?” Lý Ánh Cúc đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Mắt Hàn Lăng chợt lóe lên quang mang khác thường, nàng thanh yết hầu, mỉm cười nói, “Sao lại như vậy được. Quan hệ giữa ta và Đình Phái tốt hơn mọi người nghĩ nhiều. Chúng ta thành thân là chuyện tất yếu.”
“Vậy Lạc Lạc thì sao?
“Lạc Lạc đi theo chúng ta, dù sao Đình Phái đã sớm coi hắn như con ruột.”
“Như vậy có công bằng với Phong nhi không? Phong nhi mới là phụ thân của hắn!”
“Sau khi Vi Phong phục quốc rồi thì con nối dòng sẽ thành quần kết đội.” Vừa nói, đáy lòng Hàn Lăng vừa dâng lên một tia khổ sáp mà ngay chính nàng cũng không phát hiện.
“Phong ni có biết ngươi muốn thành thân không? Gần đây hắn có đến tìm ngươi không?”
“Ta cũng không rõ. Từ sau lần đó hắn cũng không tới tìm ta.” Hàn Lăng nói dối, thật vất vả mới đưa ra được quyết định, nàng không muốn để xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn, “Sắp trưa rồi, hôm nay Lý di ở lại đây dùng bữa nha.”
Lý Ánh Cúc đang tinh thần hoảng hốt, tâm loạn như ma, một lúc sau đứng dậy, “Ta chợt thấy đau đầu, muốn đi về trước.”
“Đau đầu?” Hàn Lăng cũng lập tức đứng lên, lo lắng đỡ lấy nàng, “Ta truyền Tô thái y tới xem cho ngươi.”
“Không sao đâu, chắc là do đi đường xa thôi.”
“Vậy hãy vào phòng ta nghỉ ngơi một chút.”
“Không cần, ta trở về nghỉ ngơi. Ngươi đừng lo lắng, ta không sao.” Lý Ánh Cúc vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hàn Lăng, nhìn nàng rồi đi ra cửa.
Hàn Lăng nhìn theo bóng lưng nàng. Lúc lâu sau thì tỉnh ngộ, nàng nghĩ Lý Ánh Cúc có lẽ là vì chuyện nàng muốn hoàn toàn tách rời khỏi Vi Phong mà cảm thấy khổ sở.
Thở dài, Hàn Lăng cũng đi ra đại sảnh, tới ngự thư phòng. Vừa ngồi xuống không lâu thì Phiền Thần Bác cầu kiến.
“Hôm nay Kỳ Lân hoàng đế đến, không biết có chuyện gì?” Hàn Lăng nghi hoặc nhìn hắn. Sau cuộc nói chuyện với nàng hai ngày trước, hắn chưa từng xuất hiện, hôm qua nàng tới chỗ ở của hắn thì tùy tùng lại nói hắn đã ra cung.
“Ngươi… dường như dang sợ?” Phiền Thần Bác cũng không lập tức trả lời mà ý vị thâm tường hỏi một câu.
Thấy Hàn Lăng không lên tiếng, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, hắn không khỏi cười, “Bổn hoàng lần này tới là muốn nói lời từ biệt, bổn hoàng rời khỏi quốc gia đã có một thời gian, đã đến lúc trở về.
“Vậy…”
“Việc hôm trước ngươi nói đúng là có chút đạo lý, nhưng bổn hoàng vẫn vô phương xác định lựa chọn trong lòng. Tuy nhiên có một chuyện, bổn hoàng chắc chắn muốn nói cho ngươi, bổn hoàng quyết định phá lệ một lần, kết giao tri kỷ với ngươi!”
Hàn Lăng mừng như điên, mặc dù hắn không chính thức cho biết ý định khác nhưng việc này đã chứng tỏ hắn đã bị nàng đánh động, nàng tin chắc sau này thiên hạ sẽ hòa bình, các quốc gia sẽ hòa bình chung sống.
————
Căn phòng vốn rộng rãi lúc này lại có vẻ chật chội.
【 Dạ 】,【 Hắc 】,【 Cao 】, ba nam nhân khôi ngô, đứng thẳng bên trái giường, mắt nhìn thẳng lên giường lớn.
Cẩm Hoành, Cốc Thu và Ti Thải đứng ở bên phải, cũng nhìn chăm chú vào hai phụ tử đang nằm trên giường, trên mặt ai cũng biểu lộ thần sắc bi trướng.
“Phong thúc thúc, nghe Cốc thu a di nói ngài không chịu uống thuốc. Ngài ngã bệnh , nhất định phải uống thuốc.” Vi Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ưu sầu nhìn Vi Phong.
Vi Phong dựa vào thành giường mà ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn chút huyết sắc nào, đôi môi khô khốc máy động vài cái, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ dùng đôi mắt bi thương ngắm nhìn Vi Lạc.
“Nương nương thật sự là quá nhẫn tâm, Hoàng thượng như vậy cũng không đến nhìn.” 【 Hắc 】 không khỏi tả oán một câu.
“Cho nên Hoàng thượng, thỉnh ngài đừng hành hạ bản thân nữa, mau uống thuốc đi.” 【 Cao 】 cũng oán hận Hàn Lăng, cũng đau lòng thay cho Vi Phong.
“Nương nương lần này rất quyết tâm, nếu không cũng sẽ không để Hoàng thượng dầm mưa như vậy.” 【 Dạ 】 cũng than khóc một tiếng.
Hóa ra, hôm đó Ti Thải không khuyên giải được Vi Phong liền chạy tới nói cho Dạ, lúc Dạ đến đó thì Vi Phong đã ngất xỉu trong mưa.
Hắn lập tức cõng Vi Phong trở lại chỗ ở của Cẩm Hoành. Hôm sau, thân thể Vi Phong lúc lạnh lúc nóng, bắt đầu sốt cao, miệng lúc nào cũng gọi tên Hàn Lăng.
“Cốc Thu, ngươi có muốn lại đi khuyên Hàn Lăng?” Cẩm Hoành lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, ta và Ti Thải đã nghĩ tất cả các biện pháp, nói cho nàng tình trạng của Hoàng thượng, thậm chí phóng đại bệnh tình, nàng cũng không chịu nghe. Hôm qua còn cảnh cáo chúng ta không được nhắc tới bất kỳ việc gì liên quan tới Hoàng thượng trước mặt nàng, nếu không nàng sẽ thật sự phát giận.”
“Cho nên ta mới nghĩ đến việc mang tiểu hoàng tử lại đây, để hắn khuyên Hoàng thượng uống thuốc.” Ti Thải nói tiếp.
“Phong thúc thúc, để Lạc Lạc bón thuốc cho ngài!” Lạc Lạc đón lấy bát thuốc từ tay Ti Thải, lấy một chiếc thìa nhỏ đưa lên khóe miệng Vi Phong.
Nhìn Vi Lạc, hai mắt Vi Phong dần dần bịt kín một tầng sương mù.
“Phong thúc thúc…” Vi Lạc lại gọi.
“Hoàng thượng, người hãy nghĩ đến sự hiếu thuận của tiểu hoàng tử, mau uống thuốc đi thôi. Thân thể có khỏe mạnh mới có thể cướp nương nương về a.” Hắc, Cao hai người nhất tề khuyên nhủ.
Sẽ được sao? Còn có thể cướp về sao? Khóe môi Vi Phong nhếch lên một tia tự giễu. Hai ngày nay hắn cố ý không uống thuốc, không ăn cơm, mục đích chính là để đánh động đến sự thương cảm của nàng, nhưng nàng lại không thèm để ý đến.
“Hoàng thượng, hãy uống đi!” Những người khác cũng nửa cầu khẩn, nửa khuyên giải.
Mọi người đầy chờ mong nhìn Vi Phong, đột nhiên một bóng người đi vào, nhanh như thiểm điện chạy thẳng tới trước giường.
“Chính Nghiêm đại sư?” 【 Dạ 】sợ hãi kêu lên một tiếng.
Vi Phong cũng kinh ngạc nhìn người vừa tới.
“Hoàng thượng, việc gì phải như vậy!” Thấy bộ dáng Vi Phong, Chính Nghiêm đại sư một bên lắc đầu, một bên thán khí.
“Đại sư… sao ngươi tới được đây?” Vi Phong yếu ớt hỏi.
Chính Nghiêm đại sư không trả lời mà quay đầu nói với chúng nhân, “Bần tăng có việc muốn bẩm báo với Hoàng thượng, các ngươi lui xuống trước được không?”
Tất cả mọi người cảm thấy buồn bực, sau khi tiếp nhận ý Vi Phong mới đi ra khỏi phòng, Ti Thải thuận tiện mang Vi Lạc đi.
Bên trong an tĩnh trở lại, Chính Nghiêm đại sư ngồi xuống trước giường, “Hoàng thượng, coi như hết!”
“Đại sư… Ngươi… Ngươi đang nói cái gì!”
“Tất cả những điều này, đều là do Hoàng thượng thiếu nợ nương nương!”
“Trẫm thiếu nợ nàng?”
“Cụ thể mà nói, là quả đắng mà kiếp trước Hoàng Thượng đã tạo thành.”
“Kiếp trước?” Vi Phong càng thêm khốn hoặc, “Đại sư, ngươi vì sao lại nói vậy? Còn có, coi như kiếp trước trẫm đã mắc nợ nàng, trẫm đời này nỗ lực nhiều như vậy, vẫn không thể đền bù sao?”
“Những nỗ lực hiện tại của Hoàng thượng, so sánh với nàng, quả thực không đáng là gì.”
“Nàng muốn lập gia đình, nàng hoàn toàn không cần trẫm. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trẫm thực tâm nỗ lực, cũng chỉ đạt được kết quả như vậy! Kiếp trước trẫm đã làm gì với nàng mà để bây giờ phải chịu nàng đối đãi, hành hạ như vậy?” Vi Phong kêu lên, lần đầu tiên chảy nước mắt trước mặt người ngoài.
Chính Nghiêm đại sư chua xót nhìn hắn, liên tiếp thở dài…
“Lạc Lạc, sao vậy? Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?” Thấy Vi Lạc một mực cúi đầu, không ăn miếng cơm nào, Liễu Đình Phái hỏi.
Vi Lạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Liễu Đình Phái, cầu xin: “Phụ thân, Phong thúc thúc thật sự đáng thương, ngài có thể khuyên mụ mụ đi thăm Phong thúc thúc một chút không?”
Liễu Đình Phái nghe xong thì ngẩn ra.
Hàn Lăng cũng âm thầm rung động. Hôm trước Ti Thải có nói với nàng, Vi Phong vì gặp mưa nên bị nhiễm phong hàn, cả người nóng rần lên, còn không chịu uống thuốc. Sau đó, Cốc Thu cũng khuyên nhủ nàng, kêu nàng tới gặp Vi Phong.
Nàng biết rõ Vi Phong nên hiểu rằng nếu như bản thân đến đó, tất cả sẽ trở lại vạch xuất phát, nàng và Vi Phong sẽ tiếp tục dây dưa không rõ. Vì vậy nàng cố bảo trì lạnh lùng, mặc cho các nàng khuyên cầu thế nào cũng không chút cảm động.
Chiều nay lúc Vi Lạc chạy tới cầu nàng, nàng mới biết chuyện Ti Thải và Cốc Thu lén mang Vi Lạc đi gặp Vi Phong. Tự nhiên, nàng cũng từ chối thỉnh cầu của Vi Lạc, còn giáo huấn hắn. Không ngờ Vi Lạc lại di truyền tính cố chấp của Vi Phong, chủ động cầu Liễu Đình Phái.
“Phụ thân…”
Hàn Lăng phục hồi tinh thần lại, quát mắng, “Lạc Lạc, mụ mụ đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện người khác đừng có để ý nhiều như vậy.”
“Hắn không phải người khác, hắn là Phong thúc thúc.” Vi Lạc cũng găng lên, “Cốc Thu a di nói, chỉ cần mụ mụ chịu đi gặp thúc thúc, thúc thúc sẽ uống thuốc. Ngươi không biết, thúc thúc bệnh rất nghiêm trọng, mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng không rõ!”
“Lăng, ngươi có muốn đi thăm hắn một chút không?” Liễu Đình Phái hỏi.
“Không cần!” Hàn Lăng lập tức cự tuyệt.
“Ta không ăn!” Không được như ý muốn, Vi Lạc nổi giận. Nặng nề đặt bát cơm lên bàn, trượt xuống khỏi ghế, đi vào tẩm phòng.
“Lạc Lạc, lại ăn xong cơm đi, ngoan!” Liễu Đình Phái thấy thế thì chuẩn bị đuổi theo.
“Đa tạ phụ thân, ta không ăn , để lại cho những người lãnh huyết vô tình kia ăn!” Vi Lạc vừa nói xong thì nghe tiếng cửa đóng sầm lại.
Liễu Đình Phái nhìn về phía Hàn Lăng, lo lắng hỏi: “Ngươi có muốn đi theo hắn khuyên nhủ không?”
“Không cần! Cứ để hắn ngủ, ngày mai sẽ lại bình thường thôi. Ăn cơm đi.” Hàn Lăng phi thường tự tin. Nhi tử do nàng sinh ra, nàng tất nhiên biết tính cách nó.
Liễu Đình Phái gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hàn Lăng cũng lẳng lặng ăn, vẻ mặt thản nhiên, phảng phất chuyện vừa rồi không có phát sinh qua.
Cuối cùng, vẫn là Liễu Đình Phái nhịn không được phá vỡ trầm mặc, “Hàn Lăng, ngươi xác định không cần tới gặp Vi Phong sao?”
“Ngươi muốn ta đi sao?” Hàn Lăng không đáp, hỏi ngược lại.
Liễu Đình Phái sửng sốt. Hắn biết, nàng nói “đi” không phải là “đi” bình thường, mà có nghĩa là tất cả những cố gắng của bản thân sẽ thành uổng phí.
“Đừng nói chuyện này nữa. Hai ngày nữa là hôn lễ của chúng ta rồi, sau khi qua hôn lễ, tự nhiên Vi Phong sẽ chết tâm.” Thanh âm Hàn Lăng nhu hòa xuống.
Liễu Đình Phái lại thì thào ứng một câu.
Phòng ăn lại yên tĩnh trở lại, nhưng tâm tình hai người thì vô phương bình tĩnh nổi.
———–
Sáng sớm, không khí thanh tân thuần khiết, đẹp lạ kỳ. Một vầng dương đỏ từ từ dâng lên, trải tràn một màu vàng sáng rỡ ra mặt đất.
Trong hoa viên phía trước cung điện của Hàn Lăng, hoa cỏ xanh mướt, phủ kín các loại hoa tươi, trên hành lang dài trải đầy hoa bách hợp trắng muốt, tượng trưng cho sự thuần khiết và trăm năm hảo hợp, thảm đỏ trải từ cửa hoa viên cho tới trên lễ đài, các dải lụa màu, cầu hoa theo gió phiêu lãng, nơi nơi một mảnh vui mừng dào dạt.
Trang trí trên lễ đài càng giống như mộng, dó 999 đóa hồng tạo thành một hình trái tim cực lớn. Một đội nhạc công đã ngồi ngay ngắn một dãy, tiếng nhạc không ngừng vang lên.
Hôm nay đúng là thời gian tốt nhất để Hàn Lăng và Liễu Đình Phái kết hôn. Hàn Lăng không quá phô trương, khách mời chỉ có Lý Ánh Cúc, Lý Dật Thanh, một vài vị nữ quan trong triều và người nhà của các nàng.
Sau khi người điều khiển chương trình tuyên bố hôn lễ bắt đầu, khúc ca kết hôn lập tức vang lên (cái này đương nhiên là kiệt tác của Liễu Đình Phái).
Liễu Đình Phái một thân bạch sắc âu phục, nắm tay Hàn Lăng trong bộ áo cưới trắng noãn, chậm rãi đi qua trước mặt chúng nhân, đi lên lễ đài.
Những vị khách tham dự cực kỳ tò mò, hâm mộ, kinh hãi, xen lẫn sự khen ngợi, ánh mắt chúc phúc dán vào đôi trai tài gái sắc Hàn Lăng và Liễu Đình Phái.
Hàn Lăng đứng ở trên đài cao, cảm xúc phập phồng, cười dài nhìn xung quanh. Nàng thật sự đã cử hành một hôn lễ lãng mạn thần thánh trong mơ ước.
Áo cưới trắng mỹ lệ là do Ti Thải làm cho nàng. Có Cốc Thu và Caanhr Hoành làm phù dâu phù rể, có Lạc Lạc làm hoa đồng, tất cả đều đẹp như mơ, làm nàng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chủ trì hôn lễ cho Hàn Lăng và Liễu Đình Phái chính là lão quốc sư của Xinh Tươi quốc.
Lúc này, hắn đang đầy hân hoan nhìn đôi uyên ương trước mắt, y theo những lời mà Liễu Đình Phái dạy cho, cao giọng tuyên đọc: “Liễu Đình Phái tiên sinh, ngươi có nguyện ý cưới Hàn Lăng tiểu thư làm vợ, tuân thủ ước hẹn hôn nhân, chăm sóc nàng, yêu thương nàng, tôn trọng nàng, bất luận khỏe mạnh hay ốm đau, giàu hay nghèo, đều vĩnh viễn ở bên nàng, làm chồng của nàng?”
Liễu Đình Phái liếc mắt nhìn Hàn Lăng rồi mới nhìn lại lão quốc sư, trả lời vang dội chắc nịch: “Ta nguyện ý! Liễu Đình Phái ta xin thề sau này sẽ yêu Hàn Lăng cả đời, chỉ yêu một mình nàng, cuộc sống của ta và nàng sẽ chỉ có niềm vui không có nỗi buồn, chỉ có bao dung không có tranh cãi!”
Bốn phía lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Sau đó, lão quốc sư lại hỏi Hàn Lăng, “Hàn Lăng tiểu thư, ngươi có nguyện ý làm vợ Liễu Đình Phái tiên sinh, từ đó tuân thủ ước hẹn hôn nhân, yêu thương hắn, bất luận khỏe mạnh hay ốm đau, giàu hay nghèo, đều ở bên hắn, làm vợ hắn, vĩnh viễn?”
Hàn Lăng cũng nhìn thoáng sang Liễu Đình Phái, sau đó nhìn lão quốc sư, trả lời: “Ta nguyện…”
“Lăng Lăng, đừng!” hốt nhiên, một bóng người vọt tới trước mặt Hàn Lăng, là Vi Phong.
Thấy hắn, ánh mắt Hàn Lăng ngưng lại.
Liễu Đình Phái cũng không ngờ Vi Phong lại xuất hiện ở đây, cảm thấy hoảng hốt, không khỏi nhẹ nhàng lôi Hàn Lăng.
Hàn Lăng phục hồi tinh thần, một lần nữa nhìn về phía lão quốc sư, cười nói: “Quốc sư, xin ngài đọc lại một lần.”
“Hàn Lăng tiểu thư, ngươi có nguyện ý làm vợ của Liễu Đình Phái tiên sinh…” quốc sư bỗng nhiên ngừng nói, hóa ra hắn đã bị Vi Phong cách không điểm huyệt.
Hàn Lăng ngộ ra, tức thì tức giận quay sang Vi Phong, “Ngươi làm gì vậy?”
Đẹp quá, nàng thật sự rất đẹp, ánh mắt Vi Phong không thể rời đi, bình tĩnh nhìn Hàn Lăng, nàng như một đóa bách hợp thanh lệ thoát tục, lại giống như đóa hồng kiều diễm ướt át, càng giống như đóa mẫu đơn làm say lòng người…
“Người đâu, đưa hắn ra ngoài!” Hàn Lăng nói đặc biệt nghiêm trọng.
“Mụ mụ đừng!” Vi Lạc kêu lên một tiếng, chạy đến trước mặt Vi Phong, “Thúc thúc!”
Nhìn hắn, Vi Phong ảm đạm hẳn, nàng thành thân với người khác, Lạc nhi cũng sẽ chính thức gọi Liễu Đình Phái là phụ thân, bản thân thì không còn gì cả!
“Mụ mụ, để Phong thúc thúc ở lại đi!” Vi Lạc đi tới bên người Hàn Lăng.
“Lăng Lăng, đừng thành thân với hắn, đừng rời bỏ ta!” Vi Phong sau khi khôi phục tinh thần, nhanh chóng cầu khẩn, “Đừng rời bỏ ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được.”
Mọi người xung quanh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn tò mò. Ti Thải, Cốc Thu, Cẩm Hoành và Lý Ánh Cúc cũng nhìn Hàn Lăng đầy cẩu khẩn.
“Lăng Lăng, van cầu ngươi!” Vi Phong tiếp tục.
“Lăng!” Liễu Đình Phái nãy giờ vẫn trầm mặc cũng đã lên tiếng.
Tâm tình hoảng hốt của Hàn Lăng rốt cục cũng lắng xuống, nàng biết nhất định nàng phải làm tới cùng, nếu không tất cả những cố gắng trước đó đều uổng phí, vì vậy lạnh lùng nói với Vi Phong, “Nếu ta muốn ngươi chết thì sao?”
Không ngờ nàng lại trả lời như vậy, đôi mắt đen của Vi Phong mở to sửng sốt.
Hắn nghĩ lại những điều Chính Nghiêm đại sư đã nói, mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng khi biết nàng thật sự nhẫn tâm muốn mình chết, hắn vẫn không thể đón nhận.
Nhìn nàng, Hàn Lăng cũng rơi lệ đầy mặt, “Ta và ngươi vốn sinh ra là hai đường thẳng song song, vô luận có cố gắng thế nào cũng vĩnh viễn không thể gặp nhau. Cho nên, vì hạnh phúc của ta, vì tất cả mọi người, ta cầu xin ngươi đừng có dây dưa đau khổ thêm nữa.”
Tâm đau không thể hình dung được, là cái đau trước nay chưa từng có, cả người như đông cứng, linh hồn rướm máu, Vi Phong cảm thấy bản thân như đang bị tầng tầng lớp lớp những khối băng vây quanh, gió thổi không lọt, lạnh đến mức hắn quả thực muốn chết đi.
Nhìn lại nàng, hắn phảng phất thấy trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia lộ vẻ cười lạnh, tựa hồ đang hỏi hắn vì sao còn chưa chết?
Tay của hắn thọc vào lòng, lúc kéo ra đã cầm một con dao, một con dao vô cùng sắc bén, đâm vào ngực trái! Tốc độ cực nhanh, làm cho không ai kịp phản ứng.
Máu đỏ sẫm tuôn ra, thân hình Vi Phong loạng choạng.
Hàn Lăng run lên, phảng phất người bị đâm là nàng vậy, nàng cảm thấy ngực đau nhức, đau đến không thể hô hấp.
“Phong thúc thúc!” Vi Lạc chạy tới trước mặt Vi Phong.
Bọn Cẩm Hoành cũng sợ hãi chạy tới, đỡ Vi Phong ngồi xuống đất.
Sắc mặt Vi Phong trắng bệch, môi tái đi, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Hàn Lăng, hắn thở nặng nề, cố hết sức mở miệng, “Nếu ta chết mà có thể đem tới hạnh phúc cho ngươi, ta cam tâm tình nguyện! Chỉ mong kiếp sau không phải gặp ngươi, sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi. Nếu không, ta tình nguyện vô tâm, cũng sẽ không yêu.”
Hàn Lăng nghe xong thì cả người cứng đờ, những lời này nàng cảm thấy quen thuộc, cảm giác như đã nghe qua ở đâu, không, dường như là chính mình nói ra, từng nói với ai đó những lời này rồi.
Tâm đau, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên một hình ảnh quen thuộc đã từ lâu lắm…
[[ Số mệnh, kiếp trước kiếp này, thật là một điều kỳ diệu. Vì sao Hàn Lăng lại cảm thấy những lời Vi Phong nói rất quen thuộc? Đó là bởi vì, kiếp trước nàng đã từng nói qua, còn như nói với ai, có lẽ ai cũng đoán ra. Thân môn tổng cảm giác được Lăng rất không công bằng với Phong, nhưng khi nhìn lại chuyện kiếp trước của bọn họ, có lẽ sẽ lý giải được. Đời trước, Phong làm cho nàng thương tích đầy mình, loại đau đớn này làm cho nàng kiếp này không dám cố gắng yêu Phong, hay là nói, dù có yêu cũng không dám đối mặt. Bởi vì tiếp sau đây sẽ là vở kịch miêu ta kiếp trước của Phong và Lăng – Hàng đêm ân sủng. Thỉnh thân môn cùng lãnh hội. ]]
Liễu Đình Phái, Vương Cảnh Thương cũng sẽ xuất hiện, bọn họ cho dù là kiếp này hay kiếp trước đều dây dưa chung một chỗ. Kiếp trước, tình cảm của mỗi người, mỗi nhân vật, thân phận hay chuyện xưa đều khác với kiếp này, cũng có vài điểm nhất định là giống nhau, nhưng mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước, đều đặc sắc như nhau, thậm chí có thể nói, kiếp trước càng bi thương hơn, Tử * mỗi lần nghĩ về kiếp trước của bọn họ thì tự nhiên cảm thấy hơi nhói lòng, vì những đau khổ, buồn thương của Hàn Lăng mà cảm thấy đau lòng.
Vi Phong (Thác Bạt Phong) – kiếp trước hắn là một hoàng đế tôn quý nhưng vô cùng lãnh khốc thô bạo, bởi vì có mị chú nên bất kể nữ nhân nào sau khi qua tay hắn, dù chỉ một lần, đều yêu hắn, vì hắn mà nỗ lực hết sức mình!
Hàn Lăng (Triệu Lăng Nhi) – kiếp trước nàng có dung nhan tuyệt sắc, văn thao võ lược đều tinh thông, trời sinh tính bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng, nhưng sau khi trải qua đêm đó, người nàng liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tâm tình lạnh lùng bình tĩnh cũng bị thiêu đốt, điên cuống vì hắn, nguyện vì hắn mà hy sinh. Tất cả đều không do nàng khống chế, đơn giản là nàng không thể khống chế được tim minh…
Thân môn nếu như tin tưởng Tử, xin hãy theo Tử xem kiếp trước của họ, nhớ chuẩn bị khăn giấy! Hì hì.
Thét chói tai! Thét chói tai! Tiến lên! Tiến lên! Điên cuồng! Điên cuồng!
Triệu Lăng Nhi chỉ cảm thấy linh hồn của hắn đã lên tới đỉnh điểm, từng đợt tấn công làm nàng cảm thấy hưng phấn chưa từng thấy, từng lớp sóng triều tiếp tục quét lại phía nàng, không những không giảm lui mà còn càng ngày càng hung mãnh.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, ngâm gọi, mỗi tiếng kêu của nàng là một lần sóng triều trùng kích, mỗi một lần lại khiến cho nàng thoải mái mà gọi, cứ như thế tuần hoàn, tuần hoàn, lại tuần hoàn.
Nàng chịu không nổi, sắp chết rồi! Nhưng nàng lại không nỡ rời xa cảm giác này, làm sao bây giờ? Ô ô, làm sao bây giờ?
Rốt cục, nàng mở mắt, ánh vào mi mắt là một khuôn mặt nam tính đẹp đến không thể hình dung.
Ánh mắ hắn vô cùng nghiêm túc chăm chú, bạc môi khẽ mân, mày kiếm nhíu lại, xuống chút nữa, nàng nhìn thấy một thân hình kiện mỹ, mà tấm lưng đang dùng sức đong đưa, sau đó…
“A…” nàng hét rầm lên, toàn thân giãy dụa.
Không biết làm thế nào, nam tử ôm nàng quá chặt, vẫn tiếp tục đong đưa, dùng sức tiến lên.
Là mộng! Nhất định là mộng! Triệu Lăng Nhi không thể nhúc nhích, vẻ mặt cầu xin, hy vọng một màn trước mắt này chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, tuy nhiên, cảm giác đó… thực như vậy, thực như vậy…
Lúc cảm thấy một dòng nước ấm len lỏi vào thân thể mình, hành động mới dần dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn đình chỉ.
Nam tử ra khỏi cơ thể nàng, mặt không chút thay đổi, xuống giường, hô ra ngoài, “Người đâu!” Thanh âm phi thường từ tính lãnh liệt.
Đầu óc hỗn độn kinh hách của Triệu Lăng Nhi vô phương khôi phục, ngơ ngác nhìn đỉnh màn màu vàng.
“Hoàng thượng!” một thái giám đi tới, từ sau khi bước vào cửa, hắn vẫn một mực cúi đầu.
“Gọi người tới tống nàng vào địa lao.”
“Dạ!” Thái giám đi ra ngoài.
Nam tử trở lại trước giường, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười khinh thường, “Còn muốn lần nữa?”
Rốt cục, linh hồn Triệu Lăng Nhi trở về, phản ứng đầu tiên của nàng chính là kéo chăn che kín người, cảnh giác nhìn nam tử.
“Đối với nữ tử như ngươi, một lần là đủ!” Khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm vẻ cuồng vọng lẫn khinh thường.
Lúc này, vài tên thị vệ đi tới, bọn họ chắp tay hành lễ với nam tử rồi tới trước giường, chuẩn bị khiêng Triệu Lăng Nhi.
“Các ngươi muốn làm gì?” Triệu Lăng Nhi lập tức lui vào bên trong, hai tay vẫn nắm chặt chăn.
“Đăng” một tiếng, nam tử tuấn mỹ vừa rồi một bước tới giường, không chút phí sức xách nàng lên, đặt trên vai thị vệ.
Cứ như vậy, thị vệ liền khiêng Triệu Lăng Nhi đi, không biết đi bao lâu, lúc đến trước một gian phòn thì dừng lại, hung hăng ném nàng xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng vang, cửa lao đã bị khóa lại.