• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Một Đêm Ân Sủng (4 Viewers)

  • Chương 132

Trên người truyền đến áp lực lay Vi phong thức tỉnh, phát hiện Hàn lăng ôm tiểu nữ trong tay đang gục trên người hắn.

Con ngươi đen tức thời hiện lên một tia thương yêu cùng thương tiếc ôm trọn hai mẹ con khẽ vuốt nhẹ lên trán nàng tầm mắt lúc này mới dời đi, nhìn thấy phương xa quen thuộc - ngói vàng tường đỏ, hắn cơ hồ kích động muốn nhảy dựng lên.

"Lăng lăng, tỉnh lại đi, chúng ta đã trở về, thật sự đã trở về!" Hắn mừng rỡ như điên vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Hàn lăng .

Hàn lăng ưm vài tiếng, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, nhìn một chút bốn phía, buồn bực hỏi: "Phong, đây là chỗ nào?"

"Lăng lăng, chúng ta đã trở lại Dụ trác hoàng triều, trở lại hoàng cung rồi!"

Rốt cục, Hàn lăng định thần lại, tập trung nhìn vào bốn phía"Đây là phía sau núi?"

"Ân!"

Hàn lăng vội vàng ôm tiểu nữ vẫn còn đang ngủ say đặt lên tay Vi phong rồi trèo lên trên nhìn xung quanh một vòng, cao hứng hoan hô, "Phong, chúng ta thật sự đã trở về, chúng ta bình an trở về , lạc lạc, mụ mụ đã trở về, mụ mụ đã trở về!"

Vi phong ôm tiểu nữ vào lòng đến gần Hàn lăng, "Không nghĩ tới được rằng trường học của nàng thật sự có thể đi thông với nơi này."

Trường học? thế kỷ21? Hàn lăng đầu óc tức thì nhớ đến cha mẹ cùng đệ đệ khuôn mặt cực kỳ ảm đạm.

"Lăng lăng, làm sao vậy, lăng lăng!" Nàng tự dưng buồn bã, làm Vi phong thấp thỏm bất an.

"Sau này sẽ không còn được gặp lại ba mẹ, sẽ không còn được gặp lại tiểu xước, bọn họ nhất định rất thương tâm, đặc biệt mẹ của ta, bà có thể nào mà không đau buồn được đây?" Hàn lăng ảo não.

Vi phong cũng rưng rưng, yêu ai yêu cả đường đi, ngắn ngủn mấy tháng ở chung, hắn bất tri bất giác cũng thích bọn họ, hơn nữa, từ từ quen với cuộc sống thành thị.

Thấy Hàn lăng càng khóc thương tâm, thậm chí ngồi xổm xuống vùi mặt khóc thét, Vi phong đau lòng, ôm nàng, "Lăng lăng ngoan, đừng khóc , đừng khóc ."

Hàn lăng ngẩng mặt, dựa vào vai hắn tiếp tục khóc rống, thấy vậy Vi phong ruột gan đứt từng khúc, bắt đầu hối hận nhất thời kích động.

Kỳ thật, tại cửa hàng bách hoá nhìn thấy liễu đình phái đưa cho Hàn lăng tấm card, Vi phong cảm thấy vô cùng khủng hoảng cùng e ngại, trong lòng nảy mầm một suy nghĩ trong đầu —— mang Hàn lăng rời đi, rời thế kỷ21, không trở lại nữa để liễu đình phái không tìm được.

Hắn biết được Hàn lăng năm đó là ở trường học xuyên qua, vì vậy đề nghị đến trường học tham quan, ra sau núi xem mặt trời lặn, cũng là kế hoạch của hắn, hắn hy vọng có cơ hội trở lại hoàng triều, không nghĩ tới trời không phụ lòng thật sự để hắn được như nguyện vọng .

"Mụ mụ, phụ hoàng, mụ mụ..." Hốt nhiên, tiếng nói vui vẻ theo gió bay tới.

Vi phong đầu tiên quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy tới vui mừng nói "Lăng lăng, mau nhìn xem là lạc lạc!"

Hàn lăng cũng đã sớm nghe thấy giọng nói con trẻ ngày đêm mong nhớ buồn vui lẫn lộn đứng lên. Thật là con trai mình mấy tháng không thấy lại cao lớn rất nhiều. Còn có, Ti thải, Cốc thu, lý ánh cúc cùng một ít cung nô cũng tới.

Hàn lăng còn không kịp ngẫm nghĩ thì hắn đã nhào vào trong lòng nàng.

Đã lâu xa cách nay gặp lại, nàng lệ ngân chưa khô , lại lần nữa rơi giọt lệ châu, nàng lại lần nữa ngồi xổm xuống, vững vàng ôm con trai trong lòng "Lạc lạc của mụ mụ, bảo bối..."

"Mụ mụ, ta không phải nằm mơ chứ? Lần này mẹ là thật sự đã trở về ? Con nhớ ngừơi quá, mụ mụ, lúc nào cũng nhớ đến người!" lạc lạc bé bỏng,lạc lạc đáng thương, chờ đợi đã lâu - Vi lạc khóc rống lên, khóc lóc thảm thiết.

Hàn lăng nước mắt tuôn trào, không ngừng hôn hắn, con trai đáng thương, nàng làm sao mà không về nghĩ hắn ,nghĩ đến đau lòng, đến ngủ không yên giấc!

Lúc này, Vi phong cũng đã đến gần một tay ôm vi đồng, một tay nắm tay Hàn lăng cùng Vi lạc, chảy nước mắt cảm động.

Những người khác cũng vừa khóc vừa cười, cùng nhìn về hình ảnh gia đình đoàn tụ.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, tiếng khóc từ từ yếu bớt, chuyển sang im lặng.

Hàn lăng một bên khụt khịt mũi, một bên nhìn kỹ con trai lấy tay lau đi nước mắt còn có nước mũi cho hắn.

Vi lạc bàn tay nhỏ bé cũng chậm chạp đưa lên gương mặt nàng nhẹ nhàng chậm chạp lau đi những giọt nước mắt cho mẹ; sau đó lại chuyển tới phụ thân đẹp trai của mình.

"Phụ hoàng, ai đây?" Lúc này Vi lạc mới để ý thấy em bé trong lòng phụ thân mình.

"Đồng nhi, muội muội của lạc lạc!"

"Muội muội! Nàng là muội muội! !" Tiểu hài tử - tâm tình chuyển sang vui mừng Vi lạc lệ ngân chưa khô, cũng đã hưng phấn mà hoan hô ầm ĩ, còn muốn bế em gaí từ tay Vi Phong.

Vi phong vội vàng ngăn cản hắn, "Lạc lạc ngoan, muội muội còn nhỏ, đợi lớn một chút nữa sẽ để cho con bế?"

Vi lạc vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức dâng lên thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này có thể nói thiên biến vạn hóa, trong khoảng thời gian ngắn thay đổi hàng loạt vẻ mặt, vừa khóc vừa cười lại thất vọng.

Hàn lăng ôm lấy hắn, "Muội muội mới có hai tháng tuổi, khung xương rất yếu ớt, lạc lạc đợi đến tháng sau có được hay không?"

"Tiểu hoàng tử, ngài không phải rất thương yêu muội muội sao? Vạn nhất ngài không cẩn thận, nhỡ làm té em thì làm sao bây giờ? Ngài nhẫn tâm nhìn Tiểu công chúa khóc?" Ti thải hốt nhiên nói vào một câu.

" Được ta đây cố gắng ăn cơm, mau chóng lớn hơn để bế được muội muội!" Vi lạc miệng cười , ôm cha mẹ cười sung sướng

"Bà bà, ngài khổ cực rồi !" Hàn lăng đi tới trước mặt lý ánh cúc .

Lý ánh cúc tâm tình kích động vẫn đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn Hàn lăng từ đầu tới chân xem xét đánh giá một hồi hân hoan nói "Đã trở về, các ngươi rốt cục đã trở về, cuối cùng đã trở về!"

"Mẫu hậu!" Vi phong cũng đã đi tới.

Nhìn con trai trước đây gầy gò giờ đã khỏe mạnh lên, lý ánh cúc kích động liên tục đọa bế vi đồng lên, yêu thích không buông tay.

"Được rồi bà bà, mọi người như thế nào mà lại đột nhiên xuất hiện ở đây ?" Hàn lăng hỏi ra trong lòng nghi hoặc.

" Con cùng phong nhi đi rồi, lạc lạc đêm ngày hy vọng, ban ngày nhớ tới, ban đêm nằm mơ cũng nói mớ. Ngày ngày chờ các con trở về, còn thường xuyên chạy tới chỗ Chính nghiêm đại sư hỏi thăm, ngày hôm trước nghe được Chính nghiêm đại sư nói các con mấy ngày nay sắp trở về, hơn nữa xuất hiện ở chỗ này, lạc lạc cao hứng vô cùng, vì vậy chiều nào cũng chạy tới nơi này, ta không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là dẫn người đi theo." Lý ánh cúc nói xong, tiếp tục nhìn vi đồng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn khẽ.

Hàn lăng nghe xong, lại lần nữa ôm chặt Vi lạc.

Vi phong cảm khái ngàn vạn, không nghĩ tới tất cả đều đượ sắp đặt sẵn đã nhất định, bản thân sinh ra tư tâm, cũng là do Ông trời an bài.

"Được, a lăng, các con lần này trở về, đã gặp cha mẹ cùng gia đình chưa ?" Lý ánh cúc đột nhiên hỏi.

Nhắc tới gia đình, Hàn lăng càng thêm đau thương một lần nữa nhói đau trong tim.

Vi phong đau lòng ôm nàng, "Ba mẹ sẽ hiểu mà bọn họ nhất định nghĩ chúng ta không có việc gì, chỉ là về lại nơi đây."

"Các con lần này trở về, gia đình cũng không biết?" Lý ánh cúc kinh ngạc.

Vi phong gật đầu, hôm nay xế chiều tại thế kỷ21 đã xảy ra chuyện gì vắn tắt nói một lần.

"Kỳ thật, con có nghĩ đến lúc trở về, đã sớm chuẩn bị một phong thơ đặt ở trong ngăn kéo , bất quá chỉ là lo lắng vạn nhất bọn họ nhìn không thấy lá thư nầy lại vì con mà thương tâm khổ sở, đặc biệt mẹ của con!" Hàn lăng nước mắt, lại lần nữa tràn mi

"Nương nương xin yên tâm, tất cả sẽ được như nương nương mong muốn -!" Đột nhiên, một tiếng nói vang lên.

Nhìn người từ từ đến gần Hàn lăng mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Chính nghiêm đại sư? Người cũng tới?"

"Nương nương cùng Hoàng thượng quay về lão nạp muốn tới cung nghênh!" Chính nghiêm đại sư cười mãn nhãn.

Nghĩ đến ác sự kiện, Hàn lăng gấp giọng hỏi, "Đại sư, quý hoa cung cửa sổ thời gian, có hay không vĩnh viễn tồn tại?"

Chính nghiêm phảng phất nhìn thấu tâm can Hàn lăng trả lời, "Nương nương trời sanh đã khác thường tất cả đều có khả năng."

Nghe được lời ấy, Hàn lăng vừa mừng vừa sợ, "Đại sư ám chỉ ta còn có thể trở về?"

Chính nghiêm vuốt nhẹ chòm râu, trong mắt ánh lên tia khác thường, tiếp tục nói: tất cả hành động của con người, đều do lý trí khống chế, nương nương một khi đã nản lòng thoái chí với nơi này, không hề lưu luyến nữa, chính là lúc nương có thể trở về."

Lần này, đến phiên Vi phong kinh hoảng thất sắc, hắn không khỏi phân vân nhìn qua Hàn lăng nạt chính nghiêm, "Hoang đường, ngươi đang nói bậy bạ cái gì."

Chính nghiêm không lên tiếng, chỉ cười.

Bị hắn ôm chặt làm cho đau đớn, Hàn lăng không khỏi giãy giụa, "Phong, buông."

"Lăng lăng, không cần biết nàng đang nghĩ gì ,lòng của nàng chỉ có thể hướng về ta, một mực hướng về ta, biết không? Biết không? Lăng lăng, trả lời trẫm!"

Hàn lăng không trả lời, nhìn Chính nghiêm đại sư đáp "Đại sư không phải đã nói qua, chờ ta nản lòng thoái chí lúc đó tự nhiên sẽ trở về ."

"Không, tuyệt không sẽ không có việc đó! Trẫm mỗi ngày sẽ yêu nàng tuyệt đối không để cho nàng cảm thấy chút nào rét lạnh!"

"Hoàng thượng, nương nương, hoàng hôn buông xuống rồi, cũng nên về cung trước." Ti thải vĩnh viễn đều tỉ mỉ như vậy.

Kế tiếp tất cả mọi người nhằm hướng hoàng cung mà quay về.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Vi phong trở về ngày thứ hai, lập tức vào triều ra mắt văn võ bá quan, tuyên bố chính thức trở về.

Đại thần chỉ biết Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đi chữa bệnh, cũng không hiểu rõ việc xuyên thời gian, hôm nay nhìn thấy Hoàng thượng hồi phục trở về, lộ rõ trên nét mặt vẻ vui mừng, vô cùng vui mừng.

Nhờ có sự trợ giúp củaVương cảnh thương cùng thần tử Vi phong trải qua nửa tháng cố gắng, quốc sự rõ ràng, tất cả một lần nữa đi vào quỹ đạo.

Đồng thời, tránh việc một mình khống chế binh quyền, Hàn lăng theo Vi phong đề nghị, rút lui khỏi vị trí Binh Bộ Thượng Thư tuyển bốn vị thị lang lên làm. Vi phong còn dứt khoát rút lui thị lang trực tiếp lệ thuộc một người. Người này nhất định là Thừa tướng Vương cảnh thương.

Hàn lăng cho rằng, cả triều đình trên dưới tất cả mọi người đều có phản bội phong, nhưng còn có một người sẽ không, đó chính là Vương cảnh thương.

Vương gia một lần nữa khôi phục vinh quang, Lam phi cũng được ân xá, chỉ tiếc, nàng ở trong tại lãnh cung trong thời gian dài, một mực áy náy hối hận từ tháng trước buồn bực mà chết...

Còn điều Hàn lăng phiền muộn chính là, Mộc tường vi đã rời khỏi hoàng cung. Nghe lý ánh cúc kể lại sau khi Vi phong cùng Hàn lăng đi thì một tháng sau Mộc tường vi lưu lại một phong thư, chẳng biết đi đâu...

Hôm nay tại ngự thư phòng, theo thường lệ tôn nghiêm và yên lặng Vi phong vùi đầu tập trung tinh thần nhìn tấu Chương. Nghe thấy được một mùi hương quen thuộc hắn nhanh chóng ngẩng đầu.

Chỉ thấy Hàn lăng trong tay bưng tới bình trà nóng.

Đặt bình trà sang một bên, Vi phong nồng nhiệt hôn nàng.

"Ngươi không uống trà sao!" Dừng hôn đã lâu mà Hàn lăng vẫn thở phì phò.

"Trẫm hiện tại dục hỏa đốt người, chính là cần đến trà đây!" Vi phong ngữ khí cực kỳ mập mờ, tuấn dung tà mị , con ngươi đen càng là chăm chú nhìn Hàn lăng.

"Đáng ghét!" Hàn lăng không tự giác mắng, nhưng cũng làm theo rót một chén trà cho hắn.

Vi phong tựa hồ thật sự rất nóng, dĩ nhiên liền uống mấy chén.

Hàn lăng rót trà xong lại lần nữa trở lại bên cạnh hắn, thấy trên mặt bàn có bản vẽ, cầm lấy nghi vấn, "Phong, đây là cái gì?"

Vi phong kéo nàng ngồi ở trên đùi mình dịu dàng nói: "Còn nhớ rõ năm đó tại xinh tươi quốc, nàng cùng liễu đình phái cử hành hôn lễ ? Kỳ thật, trẫm một mực canh cánh trong lòng, hy vọng cũng có thể cùng nàng cử hành một hôn lễ lãng mạn thiêng liêng ."

"Cho nên, đây là hôn lễ - nơi sân bố trí?"

"Ân, như thế nào, có thích hay không? Hoặc là còn muốn thêm những thứ gì? Tại thế kỷ21 trẫm có nghe nói công ty tổ chức tiệc cưới cần người vì vậy xung phong nhận việc sắp đặt, những xếp đặt này là do ta lúc ấy ghi nhớ -."

Khó trách! Hàn lăng một bên nhìn một bên than thở, tất cả bố trí sắp đặt này như vậy mong ước thành hiện thự rồi!

"Thích không?"

"Ân! Chính là, chúng ta thật sự sẽ cử hành hôn lễ?" Đã sinh hai mặt con rồi,vợ chồng với nhau chẳng lẽ bây giờ mới mặc áo cưới? Hàn lăng hốt nhiên cảm thấy có điểm không được tự nhiên.

"Đương nhiên! Ta muốn cùng nàng tay trong tay, cùng với hôn lễ khúc quân hành, cùng nhau đi qua thảm hoa hồng chúng nhân chứng kiến dưới..., nói ra lời thề trọn đời."

" Lời thề thốt? Là từ TV học hay trong kịch ?" Hàn lăng chế nhạo hắn.

"Đến lúc đó nàng sẽ biết!" Vi phong lập tức lại hỏi, "Ta dự định tổ chức hôn lễ nhân dịp đồng nhi được trăm ngày có được hay không?"

"Đó chính là chỉ còn nửa tháng sao, tất cả chuẩn bị kịp sao?"

"Đương nhiên, nàng quên trẫm là ai sao? Trẫm không gì làm không được !"

"Ha ha tự phụ!" Đột nhiên Hàn lăng cũng bắt đầu chờ mong, mặc dù lần trước chính thức cùng hắn cử hành hôn lễ, nhưng đó là cổ đại nghi thức phong hậu, trong lòng nàng cũng nghĩ muốn đường đường chính chính mặc áo cưới 1 lần.

"Một chiếc áo cưới trắng tinh khôi, cam tâm tình nguyện, tràn đầy vui sướng gả cho Vi phong, là một cô dâu hạnh phúc nhất thế gian!" Vi phong nỉ non nói, ánh mắt từ từ trở nên mê ly.

Hàn lăng trên mặt tràn đầy mãn nguyện, rúc vào trong lòng hắn, ước mơ chờ mong thời khắc đó đến.

Cả ngự thư phòng, thoáng chốc yên tĩnh trở lại...

Tháng chín tinh quang sáng lạn, Minh Nguyệt sáng tỏ, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, chiều nay, nhất định là một ngày đẹp trời.

Tại ngự hoa viên , nơi tràn ngập cảnh trí đẹp vận luật uyển chuyển . Hoa viên ngay chính giữa có hai pho tượng thạch cao to đùng nam - anh tuấn cao ngất, nữ - tuyệt mỹ thoát tục, bọn họ thân mật ôm nhau đứng chung một chỗ.

Liếc mắt nhìn lại, phảng phất tiến vào thế giới mộng ảo, vô số dải lụa nhiều màu vờn quanh đan vào đầy đủ mọi màu sắc tỏa sáng,bởi vì bên trong mỗi dải lụa đều có một viên dạ minh châu. Hiệu quả ánh sáng hồng, cả bầu trời đêm càng lung linh hơn .

Xanh miết bích lục - trên cỏ, phủ kín sắc thái sặc sỡ - hoa tươi, đủ loại kiểu dáng - đèn cung đình cong vẹo địa xếp thành 2 hàng, trung gian là một bục lớn sang quý hồng thảm, thảm nối thẳng phía trước lễ đài

Lễ đài được bố trí xa hoa khí phái, lóng lánh mộng ảo, cao quý thanh lịch. Trung gian treo một bức họa thật lớn nam - tuấn mỹ, nữ - xinh đẹp, đang say đắm nhìn nhau.

Bức họa chính phía trước, bày đặt một tòa thất tầng cao bánh ngọt, bánh ngọt đặt trên bàn lớn, mặt bàn bày rượu đỏ cùng các loại mỹ vị ngon miệng làm điểm tâm.

Dưới đài một đám quần thân trứ hoa phục bọn họ gương mặt hân hoan cùng mỉm cười, nhìn chung quanh đặc biệt mộng ảo - cảnh đẹp, trong mắt đều bị lộ ra hâm mộ cùng ngạc nhiên

Đột nhiên, tiếng nhạc ngưng lại, người điều khiển Chương trình là một thanh niên đi tới lễ đài cao giọng tuyên bố: "Các vị khách buổi tối nay, ta tuyên bố chú ý, trang nghiêm mà thánh khiết - hôn lễ chánh thức bắt đầu.. chúng ta dùng nhiệt liệt vỗ tay, nhiệt tình hoan hô, cung nghênh Hoàng thượng cao quý và Hoàng hậu nương nương lên sân khấu!"

Từng đợt chân thành, tràn ngập tiếng vỗ tay vang vọng cả hoa viên, nương theo tiếng nhạc tao nhã, tiết tấu vui vẻ mà lại không mất đi vẻ trang nghiêm một thân màu sắc rực rỡ trong bộ lễ phục Vi phong cùng một thân áo cưới trắng tinh Hàn lăng long trọng xuất hiện ở chúng nhân trước mặt.

Bọn họ vai sóng vai, tay trong tay, cùng nhau đi trên thảm đỏ từng bước từng bước về phía trước chậm rãi đi lên lễ đài.

Người điều khiển Chương trình khoát tay, âm nhạc lại lần nữa ngừng , tiếng vỗ tay cũng từ từ yếu bớt, cho đến hoàn toàn biến mất. Tất cả mọi người nín thở tầm mắt nhìn về hai vợ chồng.

Hàn lăng xấu hổ, bình tĩnh nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt người mà nàng dựa vào sau này;

Vi phong càng thâm tình chân thành, không nháy mắt, hạnh phúc nhìn người sẽ là vợ của mình trong suốt cuộc đời

Cả tràng diện yên tĩnh là vậy hốt nhiên "Thình thịch" - một tiếng vang thật lớn, bầu trời sáng ngời như ban ngày - trên đài, lập tức bao phủ một màu đen.

Dưới đài truyền ra một hồi huyên nháo cùng kinh hô, Hàn lăng, cũng khủng hoảng địa trợn to ánh mắt.

Xem xét lại Vi phong, tuấn dung bình tĩnh như trước, khóe miệng vẫn cười, chỉ thấy hắn tay phải giơ lên trên đài, dần dần khôi phục ánh sáng, có màu vàng, màu đỏ cùng màu xanh biếc.

Hàn lăng lại là trợn mắt hốc mồm, là đom đóm, vô số - đom đóm!

Chúng đang nhẹ nhàng bay lượn, phảng phất trong trời đêm lóe ra đốm nhỏ, lại phảng phất vụt sáng - màu sắc rực rỡ trên đèn lồng, sáng trong suốt, sặc sỡ chói mắt, hình như là viên dạ minh châu.

Tiểu tinh linh từ từ rớt xuống vai Hàn lăng làm nàng càng thêm xinh đẹp mờ ảo

Ấm áp, thán phục, rung động, cảm động, hạnh phúc, lập tức toàn bộ đô triều Hàn lăng vòng vây lại đây.

Tuy nhiên, nàng còn không kịp từ phần này vui mừng hướng khác khiếp sợ - hình ảnh xuất hiện ở trước mắt. Vi phong quì một gối, một tay đặt ở đầu gối một tay nắm tay nàng, ẩn tình ngẩng đầu nhìn nàng.

"Phong..." Nàng nghe được bản thân đang bối rối.

Vi phong con ngươi đen lóe sáng, ánh mắt trước nay chưa từng có như thiêu đốt cười khẽ lời nói cảm động lòng người ...giống như truyền vào tai Hàn lăng : "Kiếp trước, ta - cố chấp, ta - bá đạo, ta - ngang ngược, tạo nên nghịch cảnh khiến đôi ta xa lìa nhau mãi mãi. Nỗi đau đó như giày xé tâm can ta khắc trong tâm khảm, khắc cốt khó quên. Kiếp trước - đau đớn, tại thời gian không ngừng lắng đọng, tình cảm sâu đậm... Kiếp trước ta không biết quý trọng, làm cho ta mất đi nàng... Kiếp này ta, cũng từng đã làm rất nhiều việc sai trái, từng phạm qua rất nhiều sai lầm, có lẽ khó có thể đền bù, nhưng ta mong muốn Vi phong ta, sắp dùng thời gian, sinh mệnh, còn lại yêu thương thê tử duy nhất."(ah cảm động quá chấm chấm nước mắm ý quên nước mắt)

"Hôm nay, trên có trời cao dưới có con dân làm chứng, ta thề, lòng vĩnh viễn chỉ thuộc về nàng, yêu thương nàng, ngày càng sâu sắc, ngày càng đậm liệt; ta thề sẽ bảo vệ nàng, quan tâm nàng, tôn trọng nàng, thương yêu nàng, để cho nàng ở..nơi.này không hề. cảm thấy cô độc. Cho dù phụ thiên hạ, cũng sẽ không phụ nàng, nếu không ta sẽ bị..." Vi phong nhìn thoáng qua mặt đất nghiền nát viên dạ minh châu thành phấn " giống như trái châu!"

Nước mắt cũng kiềm chế không được, giống như ba đào mãnh liệt, Hàn lăng nước mắt tràn mi ,ướt đẫm cả áo.

Dưới đài mọi người kinh hô khiếp sợ rất nhiều, cũng nhao nhao cảm động chảy nước mắt, hoàng đế vĩ đại si tình của bọn họ trọn đời khó quên những rung động.

Đứng ở 1 góc Vương cảnh thương, cũng nước mắt lưng tròng hắn biết rõ, nàng nhất định sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.

Đột nhiên, Hàn lăng xinh đẹp chậm rãi đi xuống, tuyết trắng làn váy phủ kín cả mặt đất. Nàng quỳ cùng Vi phong hai người nhìn nhau .Mỹ lệ - đom đóm quanh quẩn bay lượn tại chung quanh hai người, nhanh nhẹn khởi vũ, dùng sinh mệnh ngắn ngủi, chứng kiến bọn họ vĩnh hằng bên nhau; dùng sắc đẹp của chúng chứng kiến bọn họ hạnh phúc dùng ảo ảnh của mình chứng kiến bọn họ đích thực là thật ; dùng mỹ lệ thiêu đốt, chiếu sáng tương lai hai người...

Ái là vĩnh cửu nhẫn nại, ái là ân tứ kính dâng, ái yêu cầu dụng tâm che chở, ái là vĩnh không ngừng tức;

Ái là nhiệt tình không bị cản trở, ái là cuồng dã trào dâng, tính chất cùng ái, linh cùng thịt, càng là yêu - thăng hoa;

Tẩm bên trong phòng, nến thượng đốt hạnh phúc - tình yêu hỏa diễm; hồng bên trong trướng, mập mờ kiều diễm, đêm xuân cương khởi.

Khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu, đôi môi như ẩn như hiện nụ cười, con ngươi đen thâm thúy mê người, tia nhìn mê hoặc, thân hình to lớn trần truồng giống như thần chi, thập phần đẹp mắt mê thần, mị lực vô cùng.

Si ngốc ngắm nhìn người yêu, Hàn lăng vừa thẹn thùng lại sợ hãi, tuy nhiên còn có một phần khát vọng mãnh liệt . Bản thân không phải lần đầu tiên, như thế nào mà tim đập loạn xạ cảm giác ngượng ngùng? Chẳng lẽ là bởi vì chiều nay ? Bởi vì bản thân trong tiềm thức nghĩ đêm nay trở thành "Đêm tân hôn" ?

Vi phong làm sao không hưng phấn đắc ý! Nhìn trước mắt thân hình tuyệt mỹ lộ ra thoát tục khí chất ,gương mặt nàng lơ đãng giãy dụa cùng đôi bờ eo thon, ngượng ngùng mê ly nhắm nghiền hai mắt, khẽ hôn lên gáy nàng, da thịt ửng đỏ lên, mái tóc đã buông xuống giống như dòng suối ...giống như đang mời gọi.

Rốt cục, dục vọng cũng không ức chế được nữa, như mãnh thú ...giống như lao ra, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

"Ngô..." Hàn lăng không tự giác than nhẹ, cánh tay ngọc chủ động vòng qua người hắn ôm chặt tấm lưng rắn chắc.

Vi phong được kích thích cổ vũ, vốn đã có tà tâm lại càng có phần mãnh liệt hơn.

Hàn lăng ngượng ngùng chiến đấu,khoái lạc cuồn cuộn không ngừng khuây khoả, thân thể nàng kịch liệt co rút lại, ôm chặt tấm lưng trần của hắn gắng gượng, nàng bất lực nhìn hắn, hưng phấn mà mệt mỏi thở hổn hển, trước nay chưa từng thỏa mãn như vậy, giờ này khắc này, nàng mới biết bản thân là như vậy vô cùng tràn trề sức sống.

Vi phong tuấn mục dập dờn ánh lên tia nhìn ranh mãnh cuồng vọng cười nhẹ, một bên đong đưa thân hình một bên kề sát mặt nàng, "Lăng lăng, khoái lạc ra sao? Nàng thỏa mãn chưa, vừa lòng chưa?"

Nóng bỏng trong ánh mắt ,tuấn nhan trước mắt chợt mở ảo, như đang tản phát ra độc dược ...giống như mê muội . Hàn lăng không cách nào hình dung cảm giác này, chỉ nghe âm giọng của mình đang rên rỉ ngày càng lớn truyền khắp cả tẩm phòng...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Đồng nhi mau đến bên hoàng huynh nè!" Vi lạc ngoắc tay một bên đảo mắt một bên cao hứng hô.

Sáu tháng rồi nên vi đồng mập mạp lên nhiều đang nằm phủ phục trên cỏ, hưng phấn mà dùng sức bò lên trên.

Hàn lăng thảnh thơi ngồi trê ghế dựa lớn, nhìn phía trước trêu chọc hai anh em tràn đầy vui vẻ.

"Lăng thế giới kia thật sự rất phát đạt sao!" Ti thải ngồi trên chiếu, khuỷu tay tùy ý đặt sau lưng ghế dựa , mặt mày hớn hở nhìn lên bầu trời.

Hàn lăng thu hồi tầm mắt, từ từ nhìn lên cây dù, là kiệt tác của Vi phong . nam nhân này , đi tơí thế kỷ 21 chẳng những để chữa bệnh mà còn học trộm rất nhiều kỹ thuật, dĩ nhiên mang về ap dụng.

Hoàn thành quốc sự rất nhiều, hắn rảnh rỗi 1 chút liền áp dụng những điều đã học tại thế kỷ 21 bày ra trên triều cho đại thần, để cho bọn họ đối hắn càng thêm kính ngưỡng cùng ủng hộ, Vi lạc càng là sùng bái hắn hơn.

"Mụ mụ, chơi trò chơi viên thật sự phải chờ tới đồng nhi 1 tuổi mới được sao? Chơi trò chơi rõ ràng là con nhờ phụ hoàng thay thế mình chơi qua rồi, cần phải tặng quà sinh nhật nữa mới đúng! Phụ hoàng có phải bất công với con không ?" Không biết bao lâu, Vi lạc đã chạy về đến bên Hàn lăng .

Hàn lăng ngồi thẳng dậy rút ra 1 chiếc khăn tay giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán thuận thế vuốt nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, cười trả lời: "Phụ hoàng không phải bất công, sinh nhật con gần hai tháng nữa, trò chơi lớn như vậy , thời gian như thế nào làm kịp, hoặc là, ta có thể đề nghị phụ hoàng để tới sinh nhật năm sau của con."

" Vậy chẳng phải là phải đợi 14 tháng nữa? Không, không được!" Vi lạc lắc đầu , "Tính, dù sao con cũng còn đồng nhi , để chờ muội muội lớn hơn đi!"

Hàn lăng thấy thế, không khỏi cười nhẹ Ti thải cũng cười ha hả .

"Trẫm hình như bỏ lỡ cái gì?"Phía sau tiếng nói bỗng nhiên vang lên.

"Hoàng thượng vạn phúc!" Ti thải nhanh chóng hành lễ.

"Phong, sao ngươi lại tới đây?" Hàn lăng cũng mừng rỡ chạy lại, "Xế chiều không phải hẹn công bộ sao?"

Vi phong trên mặt nụ cười lập tức biến mất, nhìn Hàn lăng, muốn nói lại thôi.

Ti thải hốt nhiên kéo Vi lạc, "Tiểu hoàng tử, nô tỳ đưa ngài cùng Tiểu công chúa đi chơi bóng."

"Phụ hoàng, mụ mụ, ta đi trước !" Vi lạc tựa hồ cũng ý thức được việc lớn lưu lại một câu, đi theo Ti thải hướng về vi đồng vẫn đang bò.

Hàn lăng tầm mắt một lần nữa trở lại trên mặt Vi phong, tiện đà chủ động nhào vào trong lòng hắn, nàng phát hiện bản thân đối với hắn càng ngày càng si mê .

Vi phong hơi sững sờ, lập tức đưa tay i ôm lấy nàng, dùng sức ngửi lấy mùi thơm trên người nàng.

"Phong, ta hôm nay có...hay không lời giải thích?" Giọng nói dịu dàng, mềm mỏng.

Vi phong thân thể cao lớn bởi vì kích động mà phát run, ôm nàng càng chặc hơn, "Nói qua, chính là trẫm còn muốn nghe!"

Hàn lăng khóe miệng hơi hơi vung lên, "Nghe tốt lắm sao, ta thích ngươi, rất thích ngươi, rất rất thích ngươi!"

"Vậy không cần rời khỏi trẫm, vĩnh viễn làm bạn với trẫm có được hay không?"

"Trừ...ra sống ở bên cạnh ngươi, ta còn có thể đi chỗ nào?" Hàn lăng cười nhẹ.

Vi phong mãnh liệt an tĩnh lại, sau một lúc lâu, hắn đẩy nàng ra, hơi chút khom lưng, ánh mắt u ám lại là nhìn chăm chú một hồi, mới chậm rãi đáp: "Hôm nay, trẫm nhận được chiến thư của hùng thăng quốc!"

Hùng thăng quốc? Hàn lăng thoáng suy tư, sau đó hỏi lại: "Phiền thần bác dẫn đầu sao?"

"Ngươi còn nhớ rõ hắn!" Vi phong ngữ khí có điểm không vui.

Hàn lăng tạm thời không để ý hắn ghen, thảo luận chánh sự, "Không nghĩ tới hắn còn có dã tâm như trước! Vậy ngươi quyết định như thế nào? Nghênh chiến sao?"

Vi phong không nói, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc có điểm cổ quái.

"Làm sao vậy? Có phải hay không có chuyện? Chúng ta - binh lực không thua gì hắn mà!" Vì muốn giảm bớt tổn thất, lại vì có nhiều thời gian rảnh rỗi, Hàn lăng thường xuyên tham dự quốc sự thương nghị, cố đối quốc gia tình huống hiểu rõ.

"Hắn... Chỉ là muốn nàng tự mình xuất chinh!" Vi phong cuối cùng nói ra điều làm hắn buồn bực .

"Ta?" Hàn lăng sửng sốt.

"Hắn rõ ràng còn đối với nàng còn có suy nghĩ đen tối!" Bỗng dưng, Vi phong tức giận bốc lên, "Trẫm cùng chúng thần thương nghị qua, lần này trẫm muốn ngự giá thân chinh, muốn đoạt lấy thủ cấp của hắn."

"Phong!"

"Dám can đảm nhìn ngó nữ nhân cuả trẫm, giết không tha!" Vi phong càng nghĩ càng phẫn nộ.

"Phong, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi là hoàng đế, có thể nào tự mình đánh giặc được."

"Phiền thần bác tên kia còn không phải cũng vậy sao!"

"Ngươi như thế nào lại so sánh bản thân mình với hắn được, hắn là người có dã tâm, không ai không biết, niềm vui thú của hắn là giết người." Hàn lăng hơi chút dừng một chút, nói tiếp: "Ta muốn nhìn qua chiến thư."

Vi phong do dự một hồi, từ trong lòng ngực lấy ra tờ giấy.

Hàn lăng tỉ mỉ đọc một hồi, suy tư chốc lát, quyết tâm, "Cứ để ta đi!"

"Không được!"

"Phong ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ok, ngươi ghét phiền thần bác, chẳng lẽ ngươi còn không tin vào ta? Ngươi cũng biết phiền thần bác có dã tâm lớn, nếu lần này làm hắn tâm phục khẩu phục thì sẽ ký hiệp nghị đình chiến vĩnh viễn, không chỉ có Dụ trác hoàng triều, đối với các quốc gia cũng là chuyện tốt mà!" Hàn lăng phân tích .

"Chính là..."

Hàn lăng giả vờ tức giận, "Nói đến việ này, ngươi nhất định không tin ta!"

Thấy hắn không lên tiếng, Hàn lăng trả chiến thư nhét vào trong lòng hắn, xoay người trở lại đằng ghế dựa lớn ngồi.

Vi phong vội vàng theo qua, dừng ở khuôn mặt nàng cuối cùng, thỏa hiệp .

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Lăng lăng, nhớ kỹ mỗi ngày đều phải phái người đưa tin trở về." Nhìn người trên ngựa kia Vi phong hiểu rõ khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tâm tình .

"Ân!" Hàn lăng đôi mắt đẹp hết lần này tới lần khác quyến luyến nhìn lại, giả như không phải vì đại cục , nàng cơ hồ muốn nhảy xuống ngựa không đi .

"Mụ mụ, người phải cẩn thận, đứng ngoài xa nhờ các thúc thúc chiến đấu biết không?" Vi lạc khuôn mặt nhỏ nhắn, ngữ khí thập phần nghiêm túc .

Bị bà vú ôm vào trong ngực ,vi đồng tựa hồ cũng cảm giác được mẫu thân đi xa, không ngừng lay đôi tay nhỏ bé, trong miệng phát ra tiếng kêu y y nha nha .

Nhìn hai con trẻ, Hàn lăng nội tâm lại một hồi không nỡ rời đi, hốc mắt bắt đầu hoe đỏ.

"Hoàng thượng xin yên tâm, nô tỳ nhất định chiếu cố nương nương!" Ti thải cũng đi theo .

"Hoàng thượng không cần lo lắng, thuộc hạ xin thề bảo vệ nương nương, không để nương nương tổn hại một sợi tóc." Dạ cầm đầu hắc y tử sĩ đượcVi phong phái đi theo Hàn lăng.

"Lăng, bảo trọng!" Từ hai tháng trước được gả cho tiễn cẩm hoành Cốc thu cũng đến chào từ biệt.

Nhìn thoáng qua bụng Cốc thu vẫn bằng phẳng , Hàn lăng mỉm cười một tiếng, "Quên lời ta nói rồi sao? Không được khóc, không được lo lắng cho ta, phải nghĩ đến lúc có con đi!"

Tiếp theo, nàng lại gật đầu mỉm cười, nhìn Vi phong thâm tình kìm nén cảm xúc , quay đầu ngựa lại nơi vắng vẻ đi...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Dạ lạnh như nước, bóng đêm yên tĩnh, vùng ngoại ô càng là vô tận cô tịch cùng hoang vu.

Rộng lớn thương khung, xa xôi mà mờ ảo, ánh sáng mờ nhạt, tịch liêu mà xám xịt, nỗi nhớ nhà lại lần nữa dâng lên trong lòng Hàn lăng

"Lăng, ngài lại quên áo khoác !" Một bộ áo choàng chụp lên vai Hàn lăng , Ti thải tràn ngập ân cần phá tan màn đêm yên tĩnh.

Hàn lăng quay đầu lại, nhìn nàng mỉm cười.

" lại đang nhớ Hoàng thượng, tiểu hoàng tử cùng Tiểu công chúa hả."

"Ân!" Hàn lăng không hề giấu giếm thừa nhận, rời cung rồi nàng không có lúc nào là không nhớ bọn họ. Nàng đang suy nghĩ, không có nàng kể chuyện lạc lạc buổi tối có thể ngủ đúng giờ hay không; không có nàng hát ru đồng nhi có ngủ được an ổn hay không ; không có nàng làm bạn, Vi phong có hay không trắng đêm không ngủ.

Hàn lăng hoàn hồn, chìn chăm chú Ti thải một hồi, chậm rãi nói: "Vì sao không cho ta nói ra thân phận của ngươi với Hoàng thượng..."

Ti thải ngẩn người, lập tức lúng ta lúng túng đáp : "Tất cả cũng chỉ là c phỏng đoán, ta có phải thiên kim tiểu thư hay không, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Huống hồ, ta không muốn bởi vì thân thế ta mà mang đến bất cứ. phiền phức...gì cho Hoàng thượng."

Hàn lăng gật đầu, đột nhiên nhớ ra xế chiều chuyển đề tài, "Ngươi có cảm giác được, dạ, bắt đầu đối với ngươi có điểm không giống với trước?"

Ti thải đỏ mặt nhất thời quên trả lời.

"Ti thải..."

"Kỳ thật... Kỳ thật..." Ti thải ấp úng một hồi cũng đáp lời cất giấu từ tận đáy lòng đã lâu bí mật nói ra, " trong lúc Ngài cùng Hoàng thượng đi xa chữa bệnh , dạ có chạy đến tìm ta!"

"Hắn tìm ngươi để làm chi?" Hàn lăng bị gợi lên hứng thú.

"Hắn... Hắn sửng sốt thật lâu, chỉ nói một câu đừng lo lắng, nói ngài cùng Hoàng thượng nhất định bình an vô sự, nhất định sẽ rất nhanh trở về!"

Hàn lăng ánh mắt nghi ngờ hắn nhớ lại rồi ? Nàng không thể tưởng tượng , người kia lạnh lùng ít nói lại làm ra chuyện như vậy!

"Ngài cũng thấy kỳ quái đúng không ?"

" sau lần đó? Hắn còn đi tìm ngươi không?"

Ti thải lắc đầu, ánh mắt tiếp tục lộ ra khốn hoặc, "Còn có một việc mấy tháng nay, ta có cảm giác có đôi mắt trong bóng tối chìn chăm chú, mỗi khi ta quay đầu lại không nhìn thấy nữa."

Hàn lăng càng kinh ngạc, nghĩ tới nghĩ lui, một ý niệm trong đầu hiện lên , chẳng lẽ... Dạ khôi phục trí nhớ?

"Lăng, làm sao vậy? Ngài có hay không nghĩ đến viêc gì?" Ti thải thấy Hàn lăng bộ dáng này, không khỏi gấp giọng hỏi.

Hàn lăng đang chuẩn bị nói cho nàng, lại nghe hướng khác âm thanh vang lên, "Nương nương, đã rất trễ , thỉnh hồi vào trướng nghỉ ngơi !"

Là hắn! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tời liền! Hàn lăng nhìn không chuyển mắt đánh giá bộ mặt lạnh lùng của dạ, đầu óc suy nghĩ mông lung .

Bị Hàn lăng chìn chăm chú, dạ cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu, tránh né ánh mắt tò mò.

Để phá tan không khí không tự nhiên , Ti thải đưa ra những lời đề nghị khác chúng ta đến đại quân đô đã ba ngày, hùng thăng hoàng đế như thế nào còn chưa xuất chiến?"

Hàn lăng vừa nghe, liền chớp mắt kỳ thật, nàng cũng đã sớm buồn bực phiền thần bác cuối cùng đang làm cái quỷ gì.

Đang lúc này, một thanh âm vang lên, Hàn lăng chỉ cảm thấy thân thể bị ai đó ôm chặt, nàng phản ứng lại ngay, phát hiện bản thân bị ôm trong ngực kẻ lạ mặt.

"Ngươi là ai, buông!" Hàn lăng theo bản năng giãy dụa, hướng khoảng cách ra dạ cùng Ti thải cầu cứu.

Dạ lập tức ngẩng đầu, đồng thời nắm chặt bên hông trường kiếm, trơ mắt nhìn người bịt mặt bắt cóc trụ Hàn lăng .

"Không được lại đây, nếu không ta bóp chết nàng!"

Nghe được tiếng nói xa lạ mà quen thuộc , Hàn lăng kêu sợ hãi la to, "Phiền thần bác!"

nam tử Che mặt con ngươi đen sắt tiếng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên, " đừng nghĩ bổn hoàng thương hương tiếc ngọc, ngươi tốt nhất đừng động đậy."

"Buông nương nương ra!" dạ đã rút...ra trường kiếm.

Phiền thần bác nhếch mép tựa hồ không có dạ trong mắt, tiếp tục ôm Hàn lăng trong lòng nói: "Bổn hoàng nghĩ ngươi phải đến doanh trướng ngồi một chút!"

Nghe trong lời nói hắn không nghiêm túc, Hàn lăng thẹn quá thành giận, khẽ kêu, "Ngươi tiểu nhân hèn hạ ! Mấy năm trước rõ ràng đồng ý ngưng chiến, hôm nay lại phản bội ngươi cuối cùng muốn thế nào?"

"Bổn hoàng muốn thế nào? Theo bổn hoàng qua chẳng phải sẽ biết ?" Lời nói khiêu khích .

Lúc này, một đội hắc y tử sĩ chạy tới, xuất hiện ở cạnh dạ . Mỗi người khí thế hung mãnh, căm tức phiền thần bác.

Phiền thần bác lại cười lạnh một hồi , lấy ám khí ra, phất tay hướng bọn họ tràn nhất đoàn bạch sắc phấn vụn, đồng thời, ôm lấy Hàn lăng chuẩn bị rời đi.

Thấy đám người lâm vào bạch sắc sương mù , Hàn lăng vừa vội vừa sợ, "Buông, phiền thần bác, buông!"

Nhìn nàng bởi vì khiếu hảm mà khuôn mặt đỏ ửng , bởi vì giãy dụa mà bộ ngực không ngừng phập phồng , phiền thần bác ánh mắt cứng lại, yết hầu căng thẳng. việc này cũng đang làm hắn phân tâm.

Thiên quân vạn phát hắn cảm thấy thân thể trống rỗng, định thần lại, phát giác trong lòng không có ai .

"Ngươi là ai?" Phiền thần bác nổi trận lôi đình trơ mắt nhìn bóng đen phía trước , nhân tính không bằng trời tính, hắn dĩ nhiên không đoán được còn có một nhân vật như vậy, về tốc độ, võ công, rõ ràng nhất định là cao thủ.

Hàn lăng kinh hồn chưa định, ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn bóng đen phía sau Hắn không phải quân đội hoàng triều hắn rốt cuộc là ai? Là địch hay là bạn?

Người này không lên tiếng, ánh mắt sắc bén giống như ngàn vạn lần mũi kiếm, hung hăng bắn thẳng đến phiền thần bác, đồng thời, bàn tay to vòng tại bên hông Hàn lăng .

Ý thức được thân thể của mình càng ngày càng gần sát hắn, cảm giác tim đập, Hàn lăng dĩ nhiên không có một tia xa lạ nàng phát giác cảm giác an toàn quen thuộc làm nàng kìm lòng không được hét lên, "Đình phái!"

Người kia cả người cứng đờ, cũng không lên tiếng.

Phiền thần bác bắt đầu tiến lại đây.

Người lạ mặt một bên ôm lấy Hàn lăng, một bên xuất thủ phản kích, cả quá trình chiến đấu không hoảng hốt không vội vã, thản nhiên tự đắc.

Lúc này, hắc y tử sĩ bắt đầu lao ra bạch sắc sương mù trận, dạ cầm đầu, nhất tề đánh úp về phía phiền thần bác.

Hắc y tử sĩ mỗi người đều là trải qua huấn luyện gia khổ hơn người, hơn nữa được Hắc y nhân giup đỡ, phiền thần bác cho dù võ nghệ cao cường, cũng khó tránh khỏi bị bắt.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Lăng lăng, nàng đã nói vĩnh viễn ở bên trẫm , không được không được rời khỏi trẫm!"

Bên trong rèm màu vàng , âmthanh thanh kêu gọi vội vàng truyền ra. Vi phong thoạt đầu tỉnh, nhìn bốn phía quen thuộc thở phào một hơi.

Lại là ác mộng ! Hắn đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh, từ trên gối lấy ra tờ giấy Tuyên Thành, ngơ ngác nhìn nội dung.

Ba ngày trước nhận được phong thư từ kỵ binh đưa tới , tâm thần hắn liền bắt đầu có chút không tập trung, thấp thỏm bất an, đi ngủ hay gặp ác mộng, mơ thấy Hàn lăng không hề lưu luyến theo liễu đình phái bỏ đi, mặc kệ hắn cùng hai con đau khổ cầu khẩn cùng khóc rống.

Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Vi phong lo lắng bước xuống giường.

Vừa lúc lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục công công đi đến, phát hiện Vi phong đã tỉnh, không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, dè dặt nhìn Vi phong thay quần áo rửa mặt.

Vi phong một mực không yên lòng vội vã đi lâm triều.

Cả quá trình, hắn vô tình dựa vào long ỷ thượng, hăng hái nghe đại thần bẩm báo, lâm triều kết thúc trước, hắn không để ý chúng thần tò mò cùng kinh ngạc, tuyên bố rời cung mấy ngày, quốc sự giao cho Vương cảnh thương, sau đó không nói nguyên nhân liền mang theo một đôi hắc y tử sĩ lặng yên rời khỏi hoàng cung...

Cuối mùa thu mùa, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, chiều nay cuồng phong gào thét, 黒 mộ tế không.

Hàn lăng khóac áo choàng, nhìn ra xa xa , dung nhan tuyệt mỹ lộ vẻ buồn bã. Đầu óc lại lần nữa hiện lên buổi tối ở. Nơi này phát sinh tình cảnh, hiện lên nhân ảnh cao lớn đôi mắt đen kia.

Hắn tại sao không thừa nhận bản thân? Tại sao ? Chẳng lẽ hắn không phải đình phái? Chính là do ánh mắt, thân hình...

Phiền thần bác bị bắt đồng thời người lạ mặt cũng rời đi ngay, không để lại lời nào , không đợi nàng phản ứng, liền như vậy trước mặt mình biến mất...

Phiền thần bác vô điều kiện ký hiệp định đình chiến vĩnh viễn , sợ hắn đổi ý, nàng còn sai người cho hắn ăn tâm trí thụ khống chi dược, sau này một khi tâm hoài bất quỹ lại lần nữa phát động chiến tranh, sẽ thống khổ mà chết.

Không tổn hại người nào, lấy được thành tựu, nàng mang binh khải hoàn hồi triều nhưng nàng ở lại! Bởi vì nàng phải đợi người lạ mặt kia.

Tuy nhiên suốt 10 ngày mỗi đêm khi trời tối, nàng liền chạy tới nơi này, chờ đợi người kia lại lần nữa xuất hiện, nhưng mỗi lần đều thất vọng mà quay về.

Nghe được tiếng bước chân, Hàn lăng không quay đầu lại, buồn bã nói một câu, "Ti thải, ngươi ngủ trước đi, ta ở lại 1 lát nữa."

Đang nói liền bị kéo vào ôm trong ngực, một cái ôm quen thuộc ! Nàng vui mừng quay đầu lại, kích động nhìn hắn, "Ngươi... Ngươi như thế nào lại ở đây?"

"Trẫm nếu không đến, chỉ sợ nàng muốn đi theo người khác !" Vi phong gắt gao nói, gắt gao ôm lấy nàng, cúi đầu hôn ở gáy nàng .

Hàn lăng mím môi ,nàng rõ ràng biết bản thân mình lần này không lý do trú lại lâu, khẳng định việc trở về chỉ bất quá, nàng không lường trước được hắn hội chạy tới, nhanh như vậy đã chạy tới!

"Lăng lăng, không còn cần hắn, van cầu ngươi, không còn muốn hắn đúng không?" Thanh âm trầm thấp gần như khàn khàn thống khổ cùng ai thiết.

Cảm giác được nỗi lo ngại của hắn, Hàn lăng nội tâm áy náy.

"Lăng lăng, nàng tới bao giờ mới có thể cùng trẫm không buồn không lo, cùng trẫm không hề phiền não, không hề.. khủng hoảng?"

Đau, hắn thấy được bản thân đau quá! Hàn lăng nhắm mắt lại, hít sâu, lại lần nữa nhìn xa xa chốc lát, kiên định mà dứt khoát nói: "Phong, chúng ta về nhà đi!"

Về nhà! Hắn cùng nàng cùng nhau về nhà ! Vi phong không nói gì, ôm lấy nàng, húyt sáo, một con tuấn mã chạy như bay đến.

Hắn ôm chặt nàng, tung người lên lưng ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tiếng vó ngựa cắt qua cả đêm tối...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Giữa trưa ánh nắng ấm áp dào dạt chiếu vào tẩm cung nội thất, Vi phong hạ triều trở về, nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn đang say ngủ , gương mặt tức thì hiện lên một vẻ diụ dàng, bàn tay to từ từ tiến lên bụng nàng qua sáu tháng nữa, kết tinh tình yêu thứ 3của hắn và nàng sẽ được sinh ra !

Mộng đẹp bị quấy rầy Hàn lăng mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, ngây thơ trách : "Hoàng thượng! Ta muốn đi ngủ! Cục cưng cũng muốn ngủ!"

Vi phong cười ra miệng , bàn tay to vẫn còn vuốt qua lại "Lăng lăng, đã đến giữa trưa , nàng đói bụng, cục cưng cũng đói bụng, đi ăn cái gì nha! Ăn xong ngủ tiếp có được hay không?"

Hàn lăng nhìn qua cửa sổ, rốt cục lười biếng ngồi dậy , để cho Vi phong mặc áo khoác cho nàng, sau đó đỡ nàng rời khỏi tẩm phòng.

Cơm nước xong, nàng cứ theo lẽ thường lôi kéo Vi phong đi tản bộ trong viện .

Bước từng bước chậm trong hoa viên, Vi phong trong lòng thoải mái, vui sướng cùng thỏa mãn.

" Hình ảnh kia thật đẹp !" Bỗng dưng, ngón tay Hàn lăng chỉ về một đám chim nhạn đang bay về phía nam , lớn tiếng cảm thán, lập tức quay đầu lại dặn cung nữ: " Đem giấy bút lại đây !"

Án thư để lại trong viện, giấy và bút mực rất nhanh cũng chuẩn bị xong, Hàn lăng dựa vào trí nhớ, cầm bút vẽ lại cảnh ban nãy.

Không lâu, nàng dừng lại bút, nghiêng đầu nhìn kỹ, về sau quay đầu lại nhìn về phía Vi phong, thản nhiên cười một tiếng.

Vi phong cảm thấy linh hồn lay động, khẩn cấp tiến đến, "Nàng làm sao vậy?"

"Phong, ta nghĩ để cho ngươi làm người mẫu trong bức họa ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Người mẫu?" Cái.danh từ này, hắn tại thế kỷ21 có nghe qua, nhưng cụ thể như thế nào, không hiểu rõ.

"Chính là ngươi đứng ở một bên, trong một tư thế, còn ta sẽ đem ngươi vẽ trên mặt giấy. Người mẫu cần phải một mực đứng yên, mãi đến khi ta vẽ xong mới thôi. Ngươi làm được không,hay không muốn? Nếu không ta tìm người khác cũng được..."

Vi phong vừa nghe, vội vàng cắt lời nàng, "Không được! Người mẫu hôm nay đương nhiên là trẫm rồi! !"

Hàn lăng mỉm cười cười để hắn nghiêng người đứng ở vườn hoa trước, tầm nhìn xa xăm, hai tay để sau lưng.

Tất cả xong xuôi, nàng chậm vẽ , thỉnh thoảng nhìn về phía hắn.

Đứng trong thời gian rất lâu Vi phong cảm thấy hai chân đông cứng, ngắm sang Hàn lăng, thấy nàng cúi đầu chuyên tâm vẽ vì vậy len lén đưa tay xoa chân.

"Người mẫu không được lộn xộn -! !" Hàn lăng hốt nhiên kêu to.

Vi phong khó chịu ra mặt, không thể làm gì khác hơn là kiên trì, mãi đến khi Hàn lăng tuyên bố xong, hít thở một hơi, trở lại bên nàng, "Như thế nào,bức họa như thế nào?"

Hàn lăng cười tự tin cầm lấy bản vẽ đưa cho hắn.

Thấy gương mặt trên giấy giống bản thân như đúc , Vi phong kinh hãi trợn mắt há mồm.

"Như thế nào? Còn chưa vừa lòng ?"

" Vừa lòng! Rất vừa lòng! Quả thực quá tuyệt vời!" Vi phong tiếp tục hưng phấn mà nhìn bức họa, yêu thích không buông tay.

Hàn lăng lại là ngọt ngào cười một tiếng, đến ghế dựa lớn ngồi xuống.

Vi phong cũng ngồi ở một chiếc ghế dựa lớn khác lại thưởng thức bức vẽ một hồi lâu, tâm tình kích động từ từ bình phục. Hai chân đau nhức lúc này mới nhớ lại.

Nhìn hắn nhẹ nhàng xoa bóp hai chân , Hàn lăng cười nói "Đau chân lắm hả?"

Vi phong gật đầu, "Làm người mẫu thật không dễ dàng!"

" Cái gì! Rất nhiều người mẫu đứng liền mấy giờ đồng hồ, thậm chí rất lâu, có khi còn dựa theo yêu cầu mà có đủ các loại tư thế. Nhớ lại lúc trước chúng ta phác hoạ thân thể con người, người mẫu là học sinh, vóc người quả thực rất nhỏ nhắn! Vì vậy chúng ta phải tưởng tượng ra hắn có 6 múi cơ bụng,bắt hắn giơ tay lên cao, đứng yên trong 4 giờ, toàn bộ qúa trình bất động..." Hàm Lăng thao thao bất tuyệt còn Vi phong nội tâm rất ư ghen tỵ, "Các ngươi có thể nào nhìn thấy cơ bụng người nọ , chẳng lẽ người này cởi quần áo đứng ở trước mặt các ngươi ?"

" người mẫu khỏa thân nhất định không mặc quần áo ! Lúc này mới dễ dàng quan sát thân thể , nắm giữ kết cấu tổng hợp, mới có thể sắp đặt y phục." Hàn lăng quàng quạc định nói, bởi vì nàng thấy sắc mặt Vi phong tựa như bầu trời mây đen che khuất, không thấy được một ánh mặt trời.

"Phong, ta hơi mệt muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Thông minh như nàng, lập tức chuyển đề tài.

Vi phong trong lòng cũng có lo lắng, một bên dìu nàng hướng tới điện tẩu, một bên nhắc "Ngươi hiện đại, nam nữ không biết ngượng ngùng thật sự là ghê tởm . Lăng lăng, may mắn là nàng theo trẫm trở về nơi này. Không ở lại cái. thế kỷ 21 kia, là phúc phận lớn đó!"

Hàn lăng nghe, dở khóc dở cười, cũng không phản đối hắn.

Lúc này, hai người đã trở lại tẩm phòng, Vi phong dè dặt đặt nàng ở trên giường, tuấn nhan đột nhiên thấu đáo trước mặt nàng "Lăng lăng, nàng cứ nói người kia người mẫu có 6 múi cơ bụng, nàng nhìn xem trẫm cũng có!"

Vừa nói, hắn rút đai lưng, rút long bào, lập tức nửa người trên lộ trần ra !

Vóc người cũng đạt tiêu chuẩn, rộng vai cách lưng, đường nét rõ ràng cương nhu nếu như xuất hiện ở thời hiện đại nhất định là người mẫu nổi tiếng.

Nhìn chăm chú vào khối này không biết xem bao nhiêu lâu thân hình kiện mỹ , Hàn lăng mặt hơi đỏ lên, cúi đầu cười yếu ớt .

"Như thế nào, trẫm so với...đám người mẫu kia còn hơn đúng không?" Vi phong dào dạt đắc ý.

"Ngươi... Chỉ có 4 múi cơ bụng!" Hàn lăng nói xong, che miệng cười duyên .

Vi phong sững sờ , lập tức hỏi lại, ‘Vậy như thế nào mới có thể có được 6 múi cơ bụng?"

" Điều này phải rèn luyện cơ bụng lâu dài, ví dụ như tập chống đẩy - hít đất!" Hàn lăng nghiêm túc trả lời.

"Cái gì là chống đẩy - hít đất?" Vi phong bộ dạng ngây ngốc.

"Chống đẩy - hít đất nhất định hai tay chống đỡ thân thể, song song mặt đất, 2 chân hướng thân thể phía sau mở rộng, dựa vào lực cánh tay cùng mủi chân bảo trì , toàn thân thẳng đứng, hít thở chậm rãi. Như vậy vừa lên thoáng cái vừa rơi xuống. Nếu như mỗi ngày kiên trì làm 1000 lần, rất nhanh có được 6 múi cơ bụng!" Hàn lăng vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Vi phong nghe theo, ánh mắt ranh mãnh chợt lóe lên, khóe miệng cười gian manh: "Trẫm còn nghĩ là phải rèn luyện gian khổ, thì ra là đơn giản thế! Cái...này hiện tại có thể làm, đừng nói một ngàn lần, nhất định hai ngàn lần, ba nghìn lần cũng khỏi phải bàn!"

Hàn lăng ngẩn ra, không giải thích được nhìn hắn. Mãi đến khi hắn ôm lấy bản thân hướng tơí giường lý , nàng tỉnh ngộ lại đây, hét hắn, "Phong, không được -! Cục cưng..."

"Thai nhi đã bốn tháng, ngự y nói thai nhi rất ổn, sinh hoạt vợ chồng tuyệt đối không thành vấn đề!"

Phát hiện Hàn lăng cũng không nói nữa Vi phong lại nói: "Lăng lăng, cái...này 【 chống đẩy - hít đất 】, trẫm nghĩ là nên thử trên người của nàng trước đợi trẫm có 6 múi cơ bụng, liền làm người mẫu độc quyền cho nàng nha." Nói xong, không đợi Hàn lăng phản kháng, nhanh chóng che phủ miệng của nàng bằng những nụ hôn.

"Ngô..."

"Lăng lăng, nàng phải nhớ kỹ thân thể trẫm , nhớ kỹ trẫm mỗi một thước tấc, đặc biệt nơi này(vị trí một tấc), coi như kiếp sau cũng không thể quên, biết không?"

"Đáng ghét..."

"Ngoan hé miệng, chân nào ngoan... Lăng lăng bảo bối... Nhớ kỹ mùi hương của trẫm ? Đây là mùi hương của trẫm, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thay đổi ..."

Sau bức màn vang lại những âm thanh rên rỉ(phi lễ chớ nhìn, lỡ nhìn rồi thoải mái nhìn tiếp đi)

THE END
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom