Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 31
Thận Hình đường ở ngay cạnh Lãnh cung, là nơi chuyên dùng để xét xử và xử phạt các cung nữ, tần phi phạm sai lầm. Bên trong không khí cực kỳ âm trầm, bốn phía treo đầy các loại hình cụ, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta kinh hãi dựng tóc gáy.
Vân phi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa lớn, đắc ý dào dạt nhìn xuống Hàn Lăng đang bị thị vệ áp quỳ xuống đất, khóe miệng cười lạnh: “Tiện nhân,chỉ cần ngươi khai ra đã dùng thuật gì câu dẫn hoàng thượng, bổn cung sẽ mở lòng từ bi, miễn cho ngươi bị đòn đau!”
Đôi mắt Hàn Lăng hắc bạch phân minh, nhìn ba chữ “Thận Hình đường” phía trên đầu Vân phi. Ánh mắt từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên mặt Vân phi, hừ lạnh nói: “Thận Hình đường, nhìn ngoài thì công chính liêm minh, kỳ thực phải trái lẫn lộn. Hậu cung từ xưa đã oan hồn dày đặc, nếu như Vân phi nương nương vẫn muốn ỷ thế hiếp người thì cũng không cần phải đắp thêm tội danh cho nô tỳ, cùng lắm cũng chỉ giúp hậu cung nhiều thêm một oan hồn thôi!”
Nhìn chăm chú vào dáng vẻ trấn định của Hàn Lăng, Vân phi đầu bốc khói, giận tím mặt, “Phản! Phản rồi! Đồ tiện nhân kia, chết đến nơi còn cãi ngạnh. Người đâu, đánh cho bổn cung!”
Hai tên thái giám đã sớm chuẩn bị, nghe được mệnh lệnh, lập tức lấy ra một cây roi da trâu tẩm muối từ trong bồn nước bên cạnh, quật vào người Hàn Lăng.
Đau quá! Roi thứ nhất quật xuống, tựa như một thanh lợi kiếm bổ vào, cào rách da thịt, Hàn Lăng chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn đột nhiên kéo tới, cơ thể giật lên, mặt nhăn lại. Nàng cắn chặt răng, không kêu một tiếng, hai mắt phẫn hận bắn về phía Vân phi.
“Tiếp tục đánh! Dùng sức mà đánh! Bổn cung muốn xem nàng có thể chịu được bao lâu!” Nhìn Hàn Lăng liên tiếp bị một roi lại một roi quật vào người, Vân phi thấy thoải mái vô cùng.
Roi quất xuống như mưa, ngày càng nhanh hơn, quần áo Hàn Lăng đã rách mướp, máu thịt tràn ra bầy nhầy, máu nhuộm đỏ cả người, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhiễm đỏ giầy, nhiễm đỏ mặt đất, nàng không chịu đựng nổi nữa, thống khổ kêu lên.
Mồ hôi lạnh ướt sũng mái tóc nàng, dán chặt lên mặt. Tiếng kêu phát ra khô khốc, nước mắt chảy xuống cũng khô rồi. Chưa từng chịu đau đớn như thế, Hàn Lăng đã biết tư vị sống không bằng chết rồi, nàng muốn mở miệng nhưng không phát ra nổi bất cứ âm thanh nào.
Đau đớn ngày càng kịch liệt, nàng cảm thấy linh hồn mình như tan ra, phảng phất nhìn thấy người nhà và bạn bè, nhìn thấy họ ngoắc tay về phía nàng, gọi nàng quay trở lại. Chết đi, ông trời, hãy để ta chết đi thôi, chết rồi là có thể trở về thế giới của mình.
“Nương nương, nàng ngất rồi!” Thái giám ngừng lại, bẩm báo với Vân phi.
Vân phi đứng dậy khỏi ghế, lượn lờ tới phía Hàn Lăng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt rủ xuống của nàng, nhấc chân đã hai cái lên người nàng, trầm giọng nói: “Dùng nước làm nàng tỉnh dậy!”
Ào ào! Một thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, Hàn Lăng lập tức tỉnh táo lại, cả người đau rần, lại cảm giác rét lạnh như ngâm nước đá, cứng ngắc, run lẩy bẩy.
Nhìn Hàn Lăng máu chảy đầm đìa, tình huống bi thảm, Vân phi cực kỳ đắc ý: “Tiện nhân, muốn ngất hả, không dễ như vậy đâu! Bổn cung cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi thừa nhận có sử dụng vu thuật mê hoặc hoàng thượng, bổn cung sẽ lưu lại mạng sống cho ngươi.”
Hàn Lăng ngẩng mặt, căm tức nhìn vào khuôn mặt tinh sảo mỹ lệ của Vân phi, vận lực nói: “Hàn Lăng ta luôn luôn quang minh lỗi lạc, dù có chết, oan hồn cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, vĩnh viễn đi theo ngươi, để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Ngươi…” Vân phi thẹn quá hóa giận, không để ý gì lớn tiếng gào rít, “Người đâu, đánh tiếp cho bổn cung, đánh tới chết thì thôi! Bổn cung muốn phá hủy khuôn mặt kia, để ngươi thực sự thành lệ quỷ xấu xí. Bổn cung muốn xem là ngươi lợi hại hay là bổn cung lợi hại!”
“Ba ba…” Roi lại bắt đầu rơi vào người Hàn Lăng, lên cả mặt mũi.
Đúng lúc đó từ cửa lớn truyền đến một tiếng vang thật lớn rồi ầm ầm đổ xuống, Vi Phong một thân long bào màu lam giống như tia chớp vọt đến, khi ánh mắt chạm đến Hàn Lăng đang tóc tai bù xù, cả người đỏ máu thì lập tức nặng nề chấn trụ.
Thấy hoàng thượng đột nhiên giá lâm, những người khác vội vàng quỳ rạp xuống.
Vân phi cũng kinh ngạc không thôi, trên mặt còn hiện lên một tia bối rối cùng sợ hãi.
Vi Phong nhanh chóng ngồi xổm xuống, bàn tay to vén những lọn tóc hỗn loạn trên mặt Hàn Lăng, nhìn khuôn mặt nàng không chút huyết sắc, một vết thương còn sẫm máu kéo dài từ má phải tới khóe miệng…
“Lăng, Lăng!” Vi Phong nhẹ nhàng gọi.
“Về nhà… Về…nhà… Ta muốn… về… nhà!” Nói xong câu này, đầu Hàn Lăng gục xuống.
Vi Phong lòng thắt lại, trong đầu hiện lên ý nghĩ đáng sợ, nàng đã chết! Nàng đã chết! Một nỗi sợ hãi giống như đến ngày tận thế bao trùm hắn, hắn lo sợ ôm lấy cơ thể đầm đìa máu kia, đầu dán trên ngực nàng, cảm thấy nơi đó vẫn còn tiếng đập yếu ớt hắn mới an tâm chút ít.
“Truyền thái y đến Dụ nhân cung, mau!” Vi Phong gầm lên, ôm Hàn Lăng, lao ra khỏi Thận Hình đường.
Tẩm phòng vạn phần yên tĩnh, Vi Phong nghiêng người ngồi ở mép giường cẩn thận gỡ bỏ những mảnh y phục rách nát đang dán trên người Hàn Lăng, mỗi lần như vậy, tay hắn lại run lên, tâm cũng đau đớn.
Nàng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, vết roi đan xen khắp tay chân và trên người nàng; vết thương còn sẫm máu làm cho gấm vóc trên giường cũng bị nhuộm đỏ.
Những ngón tay thon dài run run vuốt ve từng vết thương rợn người kia, lòng Vi Phong đau như dao cắt, cảm giác như những vết thương đó đang hằn lên người hắn vậy, “Lăng, Lăng…” Hắn nhìn nàng hai mắt đang nhắm nghiền, trong tiếng nói lộ ra tâm trạng đau đớn, sợ hãi, khủng hoảng.
“Hoàng thượng, Chu thái y, Phùng thái y đã đến!” Bên ngoài truyền đến Lục công công bẩm báo.
Vi Phong cầm một cái chăn mỏng đắp lên người Hàn Lăng, sau đó truyền bọn họ vào.
Mấy ngày sau, Hàn Lăng bắt đầu sốt cao, vết thương có dấu hiệu thối rữa, vài thái ý bên Thái Y viện ngày đêm bí mật tập trung tại Dụ Nhân cung. Trừ những lúc lâm triều ra, Vi Phong cơ hồ đóng đô ở tẩm cung. Mỗi lần ra lệnh cho cung nữ thay chăn đệm hắn đều tự mình ôm lấy nàng. Một ngày thay thuốc mấy lần, hắn đều tự mình rửa sạch vết thương, rịt thuốc cho nàng.
Mãi đến ngày thứ ba, Hàn Lăng mới tỉnh lại. Hai mắt ngơ ngẩn, thấy cảnh vật quen thuộc chung quanh, trí nhớ trở lại, lòng Hàn Lăng dâng lên cảm giác hụt hẫng, sao vẫn còn ở cổ đại cơ chứ!
“Lăng Lăng, ngươi tỉnh rồi!” Vi Phong mới từ ngự thư phòng trở về, nhìn thấy Hàn Lăng mở mắt thì hoan hỉ kích động vô cùng, phi tới giường nhanh như cắt.
Hàn Lăng buồn bã liếc nhìn hắn, không nói gì.
“Sao vậy? Vết thương còn đau lắm hả?” Vi Phong từ từ ngồi xuống, tuấn nhan lộ vẻ vội vàng.
Hàn Lăng tiếp tục trầm mặc, vết thương thì đau, tâm tình thì hụt hẫng làm nàng thực sự không muốn mở miệng. Nàng bắt đầu oán hận lão thiên gia, tại sao còn để nàng lại chỗ này.
“Lăng, Lăng, nói cho trẫm biết ngươi có khỏe không? Ngoan!” Nhìn ánh mắt cổ quái của Hàn Lăng, lòng Vi Phong nóng như lửa đốt.
“Ta không sao!” Hàn Lăng đáp.
Vi Phong lúc này mới có thể thở phào, hướng ra ngoài hô, “Mau bưng thuốc tới.”
Đón lấy bát thuốc nóng hổi từ tay cung nữ, ánh mắt Vi Phong trở lại trên người Hàn Lăng, “Nào, trước tiên hãy uống thuốc đã.”
Hàn Lăng máy móc há miệng, để hắn bón từng thìa thuốc, nàng vẫn nhớ, trong mơ hình như cũng có người bón thuốc cho nàng như vậy, nàng còn tưởng rằng là mẹ, không ngờ lại là hắn. Hàn Lăng không khỏi kinh ngạc ngẩng mặt nhìn hắn.
“Sao vậy, thuốc nóng quá không?” Vi Phong kề thìa thuốc vào miệng rồi nói, “Nhiệt độ này mới là tốt nhất.” rồi lại bón cho Hàn Lăng.
Hàn Lăng cúi đầu, an tĩnh uống thuốc.
Biểu hiện của Vi Phong trong khoảng thời gian sau đó quả thực là ngoài dự liệu của Hàn Lăng. Bôi thuốc, bón dược, bón cơm cho nàng. Mới đầu, Hàn Lăng cảm thấy không được tự nhiên nên cự tuyệt hắn, nhưng hắn bất luận thế nào cũng không chịu buông tha, Hàn Lăng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thuận theo hắn.
Để xóa những vết sẹo trên người Hàn Lăng, hắn đem dược liệu trân quý nhất, hữu hiệu nhất trong cung – Ngọc chi ngưng lộ – ra. Cỏ linh chi ngàn năm, tuyết liên vạn năm…, phàm là thuốc bổ tốt đều đưa cho Hàn Lăng dùng, hắn chỉ muốn nàng mau mau hồi phục.
Dưới sự chiếu cố tỉ mỉ của hắn, tính mạng Hàn Lăng xem như được bảo vệ, nhưng nguyên khí bị tổn thương nặng nề, thân thể suy yếu, khí huyết âm hàn, cần từ từ điều dưỡng.
Qua lần này, Vi Phong trong lòng đã quyết định, hắn sẽ cấp cho Hàn Lăng một danh phận, để nàng ngang hàng với những nữ nhân kia, như vậy mới có thể bảo vệ nàng không bị thương tổn lần nữa. Rút kinh nghiệm xương máu, mỗi khi nhớ lại nàng cả người bị thương, đang hấp hối trong Thận Hình đường, lòng hắn vẫn chưa hết sợ hãi. Hắn không biết đó là loại cảm giác gì, hắn chỉ biết là không thể lặp lại lần nữa.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Một căn phòng tráng lệ, khói trắng lượn lờ, mùi hương dược liệu Tây vực dày đặc làm người ta buồn ngủ. Lý Ánh Hà ngồi trên ghế quý phi, hai tay ôm chặt Vân phi trước ngực, liên tục dùng chiếc khăn tay lụa giúp nàng lau nước mắt.
Vân phi nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể lể: “Mẫu thân, người phải làm chủ cho Vân nhi! Đồ tiện nhân kia không biết là dùng ma pháp gì mê hoặc hoàng thượng làm hoàng thượng chẳng những để nàng ngủ trên long sàng lại còn không màng thân phận, tự mình giúp nàng dùng bữa, bôi thuốc cho nàng. Ngay cả ngọc chi ngưng lộ, đồ tiến cống của Nam Cương, lúc ta xin hoàng thượng nhất quyết không cho, giờ lại cấp tiện nhân kia dùng hết! Ô ô!”
“Có chuyện này thật sao?”
“Thiên chân vạn xác! Hoàng thượng từ trước tới giờ chưa từng đối với ai như vậy, hôm nay lại tự minh hầu hạ nàng, không biết nàng ta đang tính toán cái gì! Hừ, một nô tỳ đê tiện!” Vân phi dùng sức nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay Ánh Hà tựa như đó là Hàn Lăng, chỉ hận không thể băm nó thành trăm đoạn.
Vân phi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa lớn, đắc ý dào dạt nhìn xuống Hàn Lăng đang bị thị vệ áp quỳ xuống đất, khóe miệng cười lạnh: “Tiện nhân,chỉ cần ngươi khai ra đã dùng thuật gì câu dẫn hoàng thượng, bổn cung sẽ mở lòng từ bi, miễn cho ngươi bị đòn đau!”
Đôi mắt Hàn Lăng hắc bạch phân minh, nhìn ba chữ “Thận Hình đường” phía trên đầu Vân phi. Ánh mắt từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên mặt Vân phi, hừ lạnh nói: “Thận Hình đường, nhìn ngoài thì công chính liêm minh, kỳ thực phải trái lẫn lộn. Hậu cung từ xưa đã oan hồn dày đặc, nếu như Vân phi nương nương vẫn muốn ỷ thế hiếp người thì cũng không cần phải đắp thêm tội danh cho nô tỳ, cùng lắm cũng chỉ giúp hậu cung nhiều thêm một oan hồn thôi!”
Nhìn chăm chú vào dáng vẻ trấn định của Hàn Lăng, Vân phi đầu bốc khói, giận tím mặt, “Phản! Phản rồi! Đồ tiện nhân kia, chết đến nơi còn cãi ngạnh. Người đâu, đánh cho bổn cung!”
Hai tên thái giám đã sớm chuẩn bị, nghe được mệnh lệnh, lập tức lấy ra một cây roi da trâu tẩm muối từ trong bồn nước bên cạnh, quật vào người Hàn Lăng.
Đau quá! Roi thứ nhất quật xuống, tựa như một thanh lợi kiếm bổ vào, cào rách da thịt, Hàn Lăng chỉ cảm thấy một cảm giác đau đớn đột nhiên kéo tới, cơ thể giật lên, mặt nhăn lại. Nàng cắn chặt răng, không kêu một tiếng, hai mắt phẫn hận bắn về phía Vân phi.
“Tiếp tục đánh! Dùng sức mà đánh! Bổn cung muốn xem nàng có thể chịu được bao lâu!” Nhìn Hàn Lăng liên tiếp bị một roi lại một roi quật vào người, Vân phi thấy thoải mái vô cùng.
Roi quất xuống như mưa, ngày càng nhanh hơn, quần áo Hàn Lăng đã rách mướp, máu thịt tràn ra bầy nhầy, máu nhuộm đỏ cả người, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhiễm đỏ giầy, nhiễm đỏ mặt đất, nàng không chịu đựng nổi nữa, thống khổ kêu lên.
Mồ hôi lạnh ướt sũng mái tóc nàng, dán chặt lên mặt. Tiếng kêu phát ra khô khốc, nước mắt chảy xuống cũng khô rồi. Chưa từng chịu đau đớn như thế, Hàn Lăng đã biết tư vị sống không bằng chết rồi, nàng muốn mở miệng nhưng không phát ra nổi bất cứ âm thanh nào.
Đau đớn ngày càng kịch liệt, nàng cảm thấy linh hồn mình như tan ra, phảng phất nhìn thấy người nhà và bạn bè, nhìn thấy họ ngoắc tay về phía nàng, gọi nàng quay trở lại. Chết đi, ông trời, hãy để ta chết đi thôi, chết rồi là có thể trở về thế giới của mình.
“Nương nương, nàng ngất rồi!” Thái giám ngừng lại, bẩm báo với Vân phi.
Vân phi đứng dậy khỏi ghế, lượn lờ tới phía Hàn Lăng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt rủ xuống của nàng, nhấc chân đã hai cái lên người nàng, trầm giọng nói: “Dùng nước làm nàng tỉnh dậy!”
Ào ào! Một thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, Hàn Lăng lập tức tỉnh táo lại, cả người đau rần, lại cảm giác rét lạnh như ngâm nước đá, cứng ngắc, run lẩy bẩy.
Nhìn Hàn Lăng máu chảy đầm đìa, tình huống bi thảm, Vân phi cực kỳ đắc ý: “Tiện nhân, muốn ngất hả, không dễ như vậy đâu! Bổn cung cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi thừa nhận có sử dụng vu thuật mê hoặc hoàng thượng, bổn cung sẽ lưu lại mạng sống cho ngươi.”
Hàn Lăng ngẩng mặt, căm tức nhìn vào khuôn mặt tinh sảo mỹ lệ của Vân phi, vận lực nói: “Hàn Lăng ta luôn luôn quang minh lỗi lạc, dù có chết, oan hồn cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, vĩnh viễn đi theo ngươi, để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Ngươi…” Vân phi thẹn quá hóa giận, không để ý gì lớn tiếng gào rít, “Người đâu, đánh tiếp cho bổn cung, đánh tới chết thì thôi! Bổn cung muốn phá hủy khuôn mặt kia, để ngươi thực sự thành lệ quỷ xấu xí. Bổn cung muốn xem là ngươi lợi hại hay là bổn cung lợi hại!”
“Ba ba…” Roi lại bắt đầu rơi vào người Hàn Lăng, lên cả mặt mũi.
Đúng lúc đó từ cửa lớn truyền đến một tiếng vang thật lớn rồi ầm ầm đổ xuống, Vi Phong một thân long bào màu lam giống như tia chớp vọt đến, khi ánh mắt chạm đến Hàn Lăng đang tóc tai bù xù, cả người đỏ máu thì lập tức nặng nề chấn trụ.
Thấy hoàng thượng đột nhiên giá lâm, những người khác vội vàng quỳ rạp xuống.
Vân phi cũng kinh ngạc không thôi, trên mặt còn hiện lên một tia bối rối cùng sợ hãi.
Vi Phong nhanh chóng ngồi xổm xuống, bàn tay to vén những lọn tóc hỗn loạn trên mặt Hàn Lăng, nhìn khuôn mặt nàng không chút huyết sắc, một vết thương còn sẫm máu kéo dài từ má phải tới khóe miệng…
“Lăng, Lăng!” Vi Phong nhẹ nhàng gọi.
“Về nhà… Về…nhà… Ta muốn… về… nhà!” Nói xong câu này, đầu Hàn Lăng gục xuống.
Vi Phong lòng thắt lại, trong đầu hiện lên ý nghĩ đáng sợ, nàng đã chết! Nàng đã chết! Một nỗi sợ hãi giống như đến ngày tận thế bao trùm hắn, hắn lo sợ ôm lấy cơ thể đầm đìa máu kia, đầu dán trên ngực nàng, cảm thấy nơi đó vẫn còn tiếng đập yếu ớt hắn mới an tâm chút ít.
“Truyền thái y đến Dụ nhân cung, mau!” Vi Phong gầm lên, ôm Hàn Lăng, lao ra khỏi Thận Hình đường.
Tẩm phòng vạn phần yên tĩnh, Vi Phong nghiêng người ngồi ở mép giường cẩn thận gỡ bỏ những mảnh y phục rách nát đang dán trên người Hàn Lăng, mỗi lần như vậy, tay hắn lại run lên, tâm cũng đau đớn.
Nàng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, vết roi đan xen khắp tay chân và trên người nàng; vết thương còn sẫm máu làm cho gấm vóc trên giường cũng bị nhuộm đỏ.
Những ngón tay thon dài run run vuốt ve từng vết thương rợn người kia, lòng Vi Phong đau như dao cắt, cảm giác như những vết thương đó đang hằn lên người hắn vậy, “Lăng, Lăng…” Hắn nhìn nàng hai mắt đang nhắm nghiền, trong tiếng nói lộ ra tâm trạng đau đớn, sợ hãi, khủng hoảng.
“Hoàng thượng, Chu thái y, Phùng thái y đã đến!” Bên ngoài truyền đến Lục công công bẩm báo.
Vi Phong cầm một cái chăn mỏng đắp lên người Hàn Lăng, sau đó truyền bọn họ vào.
Mấy ngày sau, Hàn Lăng bắt đầu sốt cao, vết thương có dấu hiệu thối rữa, vài thái ý bên Thái Y viện ngày đêm bí mật tập trung tại Dụ Nhân cung. Trừ những lúc lâm triều ra, Vi Phong cơ hồ đóng đô ở tẩm cung. Mỗi lần ra lệnh cho cung nữ thay chăn đệm hắn đều tự mình ôm lấy nàng. Một ngày thay thuốc mấy lần, hắn đều tự mình rửa sạch vết thương, rịt thuốc cho nàng.
Mãi đến ngày thứ ba, Hàn Lăng mới tỉnh lại. Hai mắt ngơ ngẩn, thấy cảnh vật quen thuộc chung quanh, trí nhớ trở lại, lòng Hàn Lăng dâng lên cảm giác hụt hẫng, sao vẫn còn ở cổ đại cơ chứ!
“Lăng Lăng, ngươi tỉnh rồi!” Vi Phong mới từ ngự thư phòng trở về, nhìn thấy Hàn Lăng mở mắt thì hoan hỉ kích động vô cùng, phi tới giường nhanh như cắt.
Hàn Lăng buồn bã liếc nhìn hắn, không nói gì.
“Sao vậy? Vết thương còn đau lắm hả?” Vi Phong từ từ ngồi xuống, tuấn nhan lộ vẻ vội vàng.
Hàn Lăng tiếp tục trầm mặc, vết thương thì đau, tâm tình thì hụt hẫng làm nàng thực sự không muốn mở miệng. Nàng bắt đầu oán hận lão thiên gia, tại sao còn để nàng lại chỗ này.
“Lăng, Lăng, nói cho trẫm biết ngươi có khỏe không? Ngoan!” Nhìn ánh mắt cổ quái của Hàn Lăng, lòng Vi Phong nóng như lửa đốt.
“Ta không sao!” Hàn Lăng đáp.
Vi Phong lúc này mới có thể thở phào, hướng ra ngoài hô, “Mau bưng thuốc tới.”
Đón lấy bát thuốc nóng hổi từ tay cung nữ, ánh mắt Vi Phong trở lại trên người Hàn Lăng, “Nào, trước tiên hãy uống thuốc đã.”
Hàn Lăng máy móc há miệng, để hắn bón từng thìa thuốc, nàng vẫn nhớ, trong mơ hình như cũng có người bón thuốc cho nàng như vậy, nàng còn tưởng rằng là mẹ, không ngờ lại là hắn. Hàn Lăng không khỏi kinh ngạc ngẩng mặt nhìn hắn.
“Sao vậy, thuốc nóng quá không?” Vi Phong kề thìa thuốc vào miệng rồi nói, “Nhiệt độ này mới là tốt nhất.” rồi lại bón cho Hàn Lăng.
Hàn Lăng cúi đầu, an tĩnh uống thuốc.
Biểu hiện của Vi Phong trong khoảng thời gian sau đó quả thực là ngoài dự liệu của Hàn Lăng. Bôi thuốc, bón dược, bón cơm cho nàng. Mới đầu, Hàn Lăng cảm thấy không được tự nhiên nên cự tuyệt hắn, nhưng hắn bất luận thế nào cũng không chịu buông tha, Hàn Lăng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thuận theo hắn.
Để xóa những vết sẹo trên người Hàn Lăng, hắn đem dược liệu trân quý nhất, hữu hiệu nhất trong cung – Ngọc chi ngưng lộ – ra. Cỏ linh chi ngàn năm, tuyết liên vạn năm…, phàm là thuốc bổ tốt đều đưa cho Hàn Lăng dùng, hắn chỉ muốn nàng mau mau hồi phục.
Dưới sự chiếu cố tỉ mỉ của hắn, tính mạng Hàn Lăng xem như được bảo vệ, nhưng nguyên khí bị tổn thương nặng nề, thân thể suy yếu, khí huyết âm hàn, cần từ từ điều dưỡng.
Qua lần này, Vi Phong trong lòng đã quyết định, hắn sẽ cấp cho Hàn Lăng một danh phận, để nàng ngang hàng với những nữ nhân kia, như vậy mới có thể bảo vệ nàng không bị thương tổn lần nữa. Rút kinh nghiệm xương máu, mỗi khi nhớ lại nàng cả người bị thương, đang hấp hối trong Thận Hình đường, lòng hắn vẫn chưa hết sợ hãi. Hắn không biết đó là loại cảm giác gì, hắn chỉ biết là không thể lặp lại lần nữa.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Một căn phòng tráng lệ, khói trắng lượn lờ, mùi hương dược liệu Tây vực dày đặc làm người ta buồn ngủ. Lý Ánh Hà ngồi trên ghế quý phi, hai tay ôm chặt Vân phi trước ngực, liên tục dùng chiếc khăn tay lụa giúp nàng lau nước mắt.
Vân phi nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể lể: “Mẫu thân, người phải làm chủ cho Vân nhi! Đồ tiện nhân kia không biết là dùng ma pháp gì mê hoặc hoàng thượng làm hoàng thượng chẳng những để nàng ngủ trên long sàng lại còn không màng thân phận, tự mình giúp nàng dùng bữa, bôi thuốc cho nàng. Ngay cả ngọc chi ngưng lộ, đồ tiến cống của Nam Cương, lúc ta xin hoàng thượng nhất quyết không cho, giờ lại cấp tiện nhân kia dùng hết! Ô ô!”
“Có chuyện này thật sao?”
“Thiên chân vạn xác! Hoàng thượng từ trước tới giờ chưa từng đối với ai như vậy, hôm nay lại tự minh hầu hạ nàng, không biết nàng ta đang tính toán cái gì! Hừ, một nô tỳ đê tiện!” Vân phi dùng sức nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay Ánh Hà tựa như đó là Hàn Lăng, chỉ hận không thể băm nó thành trăm đoạn.