Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Thân phận Bạch Diệc Phi
"Đúng rồi, chủ tịch, tập đoàn Diệp Thị trên tỉnh nói có một dự án muốn hợp tác chung với chúng ta".
“Tập đoàn Diệp Thị?”, Bạch Diệc Phi hơi có chút bất ngờ.
Long Linh Linh gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa dự án có giá trị lên đến hàng chục tỷ".
"Hàng chục tỷ sao? Tôi nhớ là tập đoàn của chúng ta từ trước tới giờ chưa từng hợp tác với bên tập đoàn Diệp Thị, vì sao bọn họ lại tìm chúng ta?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Long Linh Linh lắc đầu, ý là cô ta cũng không biết.
Bạch Diệc Phi thấy vậy khẽ cau mày: "Cô cứ tìm hiểu bên tập đoàn Diệp Thị đó trước đã, có tin tức gì kịp thời báo lại cho tôi".
“Vâng, chủ tịch”, Long Linh Linh trả lời.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Liễu Thị thế nào rồi?"
"Những sản nghiệp đứng dưới tên Liễu Chiêu Phong về cơ bản đã phá sản, cửa hàng cũng đều đã đóng cửa...".
Bạch Diệc Phi gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
Văn phòng Tập đoàn Liễu Thị.
Trên chiếc sô pha tiếp khách có năm người đang ngồi.
Người ngồi ở vị trí chủ toạ là Liễu Long, cả người mặc bộ vest màu xám, thần thái phấn chấn, một người khác là Liễu Tiêu Dao, ba người còn lại là hai người đàn ông và một phụ nữ trông rất gợi cảm.
Người phụ nữ gợi cảm cất giọng dịu dàng: "Tập đoàn Tân Tây đã bị tập đoàn Thuỷ Tinh mua lại".
“Chắc chứ?”, Liễu Long trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tập đoàn Thuỷ Tinh này gần đây mới xuất hiện, tôi đoán là mới được thành lập không lâu".
Lời vừa dứt, Liễu Long trầm tư một hồi, sau đó nhìn sang phía Liễu Tiêu Dao ở bên cạnh hỏi: "Tiêu Dao, con nghĩ như thế nào?"
Liễu Tiêu Dao khi nghe những lời này thì trong lòng rất phấn khởi, Liễu Chiêu Phong bây giờ coi như là bị phế rồi, tập đoàn Liễu Thị trong tương lai sẽ chỉ là của mình gã thôi!
Ý nghĩa đằng sau câu hỏi của Liễu Long phỏng chừng là đang thử gã, gã nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Sắc mặt Liễu Tiêu Dao trầm xuống nói: "Tập đoàn Thuỷ Tinh mới thành lập cách đây không lâu mà có thể chống lại Tập đoàn Hầu tước, đồng thời thâu tóm Tập đoàn Tân Tây, như vậy chỉ có hai khả năng".
"Thứ nhất, thực lực của tập đoàn Thuỷ Tinh rất mạnh, thậm chí còn có hậu phương vô cùng vững chắc”.
"Thứ hai, chủ tịch của tập đoàn Thuỷ Tinh là một kẻ liều mạng, điếc không sợ súng".
Lời vừa dứt, mấy người ngồi tại đó đều gật đầu tán thành, ngoại trừ Liễu Long.
Liễu Tiêu Dao lại nói tiếp: "Đương nhiên, một người có thể trong thời gian ngắn, âm thầm xây dựng lên một cơ ngơi như tập đoàn Thuỷ Tinh hiện nay thì tuyệt đối không phải là một kẻ liều mạng, điếc không sợ súng, mà ngược lại vị chủ tịch này là một người rất có thủ đoạn”.
Liễu Long lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Không tệ!"
Liễu Tiêu Dao được Liễu Long khen ngợi thì rất vui mừng, nói tiếp: "Chủ tịch, chút nữa con sẽ nhờ người đi điều tra Tập đoàn Thuỷ Tinh này xem có phải bọn họ có thù oán gì với Tập đoàn Hầu tước hay không, nếu có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Thuỷ Tinh để đối phó với tập đoàn Hầu Tước”.
Liễu Long nghe vậy thì rất sửng sốt: "Các cô cậu định đối phó với tập đoàn Hầu tước?"
“Vâng”, Liễu Tiêu Dao gật đầu một cách kiên định: “Chủ tịch, chúng ta và tập đoàn Hầu Tước coi như đã trở mặt với nhau, cũng đã đắc tội đến mức không thể đắc tội hơn được nữa rồi, con cho rằng, trong tương lai Tập đoàn Hầu Tước chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại không nắm quyền chủ động trong tay?”, Liễu Long nghe xong thì yên lặng suy nghĩ.
Những gì Liễu Tiêu Dao nói không phải là không có lý, mối quan hệ giữa họ và tập đoàn Hầu Tước gần như là không còn cơ hội để hoà giải nữa rồi, chuyện đã đến nước này, ông ta tin là sau khi tập đoàn Hầu Tước xử lý hết các sản nghiệp của Liễu Chiêu Phong thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những sản nghiệp khác của Liễu Thị, nếu đã như vậy thì đối sách tốt nhất là ra tay trước để chiếm lợi thế.
Vì vậy, dưới sự ngầm đồng ý của Liễu Long, Liễu Tiêu Dao đã cử người đi điều tra tập đoàn Thuỷ Tinh.
......
Buổi trưa, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Hà Viên Viên.
"Alo, Bạch Diệc Phi, hôm nay vừa hay tôi có việc phải đến Hầu Tước, cùng nhau ăn bữa cơm nhé!”
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, nói thật, tuy rằng Hà Viên Viên từng là nữ thần từ thời đại học của Bạch Diệc Phi, nhưng bọn họ cũng không tiếp xúc gì nhiều.
Sau này, khi anh trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, cùng lắm là mua lại công ty của Hà Viên Viên, nhưng Hà Viên Viên lại không biết thân phận thật sự của anh, cho nên mối quan hệ giữa hai người hình như cũng không có thân thiết đến vậy nhỉ?
Bạch Diệc Phi không biết nên trả lời như thế nào, nếu từ chối, thì ngại người ta có lòng mời ăn bữa cơm, còn nếu đồng ý, thì lại thấy hình như cả hai cũng không có thân thiết đến mức đó.
Hà Viên Viên nhận ra sự do dự của Bạch Diệc Phi nên có chút không vui nói: "Làm sao vậy? Rốt cuộc là có đi hay không?”
Bạch Diệc Phi có chút bất đắc dĩ, đành gật đầu đồng ý.
Hà Viên Viên nói địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Thực ra, Hà Viên Viên cũng cảm thấy khó mà giải thích được, tại sao phải mời bằng được Bạch Diệc Phi ra ngoài ăn cơm?
Nhưng mà điện thoại cũng đã gọi rồi, cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm cũng đâu có gì.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn vận khá lộng lẫy đứng bên cạnh Hà Viên Viên cất tiếng hỏi: “Viên Viên, cậu gọi cho ai vậy?"
“À, bạn học, cậu ấy làm việc ở gần đây, hẹn cùng nhau ra ngoài ăn cơm”, Hà Viên Viên đáp.
Người phụ nữ ồ một tiếng rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đến trước cửa địa chỉ nhà hàng mà Hà Viên Viên nói, sau đó anh ngạc nhiên đến mức đứng nguyên tại chỗ.
Hà Viên Viên không tới một mình mà bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ ăn vận lộng lẫy với vài nốt tàn nhang trên gương mặt, mà người phụ nữ này không ai khác, chính là bạn học cũ của bọn họ - Tào Phương Phương.
Bạch Diệc Phi dửng dưng đi tới: "Xin lỗi, tôi đến muộn".
Nghe tiếng nói khiến cả hai giật mình, bấy giờ mới quay người lại.
Tào Phương Phương vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hơi bất ngờ: "Bạch Diệc Phi? Sao cậu lại ở đây?"
Bạch Diệc Phi vô tội chớp mắt: "Không phải là Viên Viên gọi tôi tới ăn cơm sao?"
Tào Phương Phương nhìn sang Hà Viên Viên thấy cô ta gật đầu.
Tào Phương Phương thấy vậy, cuối cùng cũng hiểu ra bạn học cũ mà Hà Viên Viên nhắc tới hồi nãy là ai, nhưng mà…
"Cậu gọi Viên Viên là gì? Cậu quen thân với Viên Viên lắm à? Tên Viên Viên là để cho loại như cậu gọi à?"
Hà Viên Viên kéo Tào Phương Phương một cái: "Phương Phương, đừng nói như vậy".
Bạch Diệc Phi không muốn cãi nhau với phụ nữ, vì vậy cười nói: "Sao tự nhiên lại nghĩ ra mời tôi đi ăn? Nhưng mà nhìn sắc mặt của cậu tươi tắn như vậy, chắc cuộc sống gần đây rất thoải mái?"
"Đương nhiên là Viên Viên của chúng tôi sống rất thoải mái rồi! Không những thế cậu ấy còn có một người bạn trai vô cùng yêu thương cậu ấy nữa!”, Tào Phương Phương đắc ý nói: "Cậu có biết bạn trai của Viên Viên là ai không? Anh ấy là cậu chủ của một tập đoàn lớn! Còn cậu thì sao, vẫn chỉ là một tên nhân viên quèn vô tích sự!"
Hà Viên Viên có chút ngượng ngùng: "Phương Phương, Bạch Diệc Phi đã có vợ rồi, cô ấy còn đẹp hơn tôi nữa kìa".
Đây là sự thật không thể chối cãi, cô buộc phải thừa nhận.
Trong lần họp lớp trước, Tào Phương Phương vì xảy ra vài việc nên không đến tham dự, vì vậy cũng chưa gặp được Lý Tuyết.
Theo lẽ thường, với ấn tượng của cô ta về Bạch Diệc Phi thì Tào Phương Phương cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ lấy bừa một người phụ nữ nào đó, mà Hà Viên Viên chẳng qua là khiêm tốn chút, và cũng không muốn đả kích Bạch Diệc Phi quá nên mới nói vậy mà thôi.
"Viên Viên, cậu đừng khiêm tốn như vậy, vẻ đẹp của chúng ta trước giờ vẫn luôn được công nhận, nên chẳng sợ bị người khác nói ra nói vào! Tôi không tin, vợ của cậu ta chẳng lẽ còn đẹp hơn cả diễn viên trên phim hay sao?”
Nhưng nói đến Lý Tuyết, Hà Viên Viên lại nhớ tới chuyện xảy ra ở tập đoàn Liễu Thị, lúc đó cô ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi cùng một người nào đó xông thẳng vào Lý Thị, sau đó còn ôm Lý Tuyết đi ra, xem ra sự thật cũng gần giống như suy đoán của cô ta, Lý Tuyết thực sự là một người phụ nữ lẳng lơ.
Chẳng qua là Bạch Diệc Phi vẫn đang cố gắng để giữ lại mặt mũi cho mình thôi, thật là đáng tiếc.
Nghĩ kỹ, Bạch Diệc Phi của lúc ấy, đối mặt với cảnh sát mà vẫn có thể bình tĩnh, hơn nữa còn khí phách như vậy, quả thực đẹp trai vô cùng.
Đáng tiếc, Bạch Diệc Phi giỏi lắm cũng chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu tước, không có gia thế hậu thuẫn gì, xét cho cùng thì vẫn không bì kịp cậu chủ của một tập đoàn, nếu không, có thể cô ta sẽ lựa chọn Bạch Diệc Phi thay vì chọn một người hơn mình cả chục tuổi như Liễu Tiêu Dao.
Tào Phương Phương không để ý đến sự ngượng ngùng giữa hai người, tiếp tục nói: "Dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể đẹp hơn Viên Viên của chúng ta".
Hà Viên Viên vội vàng kéo tay Tào Phương Phương một cái, đổi đề tài nói: "Chút nữa cậu phải thể hiện xuất sắc một chút đó, bọn họ đều là cậu chủ của những tập đoàn lớn, đừng làm tôi mất mặt".
Lời nói vừa dứt, quả nhiên Tào Phương Phương liền im lặng không nói nữa, thậm chí còn có thể nhìn ra chút xấu hổ trên gương mặt cô ta.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cảm thấy thú vị, nên tò mò hỏi: "Cậu chủ của những tập đoàn lớn?"
“Tập đoàn Diệp Thị?”, Bạch Diệc Phi hơi có chút bất ngờ.
Long Linh Linh gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa dự án có giá trị lên đến hàng chục tỷ".
"Hàng chục tỷ sao? Tôi nhớ là tập đoàn của chúng ta từ trước tới giờ chưa từng hợp tác với bên tập đoàn Diệp Thị, vì sao bọn họ lại tìm chúng ta?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Long Linh Linh lắc đầu, ý là cô ta cũng không biết.
Bạch Diệc Phi thấy vậy khẽ cau mày: "Cô cứ tìm hiểu bên tập đoàn Diệp Thị đó trước đã, có tin tức gì kịp thời báo lại cho tôi".
“Vâng, chủ tịch”, Long Linh Linh trả lời.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Liễu Thị thế nào rồi?"
"Những sản nghiệp đứng dưới tên Liễu Chiêu Phong về cơ bản đã phá sản, cửa hàng cũng đều đã đóng cửa...".
Bạch Diệc Phi gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
Văn phòng Tập đoàn Liễu Thị.
Trên chiếc sô pha tiếp khách có năm người đang ngồi.
Người ngồi ở vị trí chủ toạ là Liễu Long, cả người mặc bộ vest màu xám, thần thái phấn chấn, một người khác là Liễu Tiêu Dao, ba người còn lại là hai người đàn ông và một phụ nữ trông rất gợi cảm.
Người phụ nữ gợi cảm cất giọng dịu dàng: "Tập đoàn Tân Tây đã bị tập đoàn Thuỷ Tinh mua lại".
“Chắc chứ?”, Liễu Long trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tập đoàn Thuỷ Tinh này gần đây mới xuất hiện, tôi đoán là mới được thành lập không lâu".
Lời vừa dứt, Liễu Long trầm tư một hồi, sau đó nhìn sang phía Liễu Tiêu Dao ở bên cạnh hỏi: "Tiêu Dao, con nghĩ như thế nào?"
Liễu Tiêu Dao khi nghe những lời này thì trong lòng rất phấn khởi, Liễu Chiêu Phong bây giờ coi như là bị phế rồi, tập đoàn Liễu Thị trong tương lai sẽ chỉ là của mình gã thôi!
Ý nghĩa đằng sau câu hỏi của Liễu Long phỏng chừng là đang thử gã, gã nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Sắc mặt Liễu Tiêu Dao trầm xuống nói: "Tập đoàn Thuỷ Tinh mới thành lập cách đây không lâu mà có thể chống lại Tập đoàn Hầu tước, đồng thời thâu tóm Tập đoàn Tân Tây, như vậy chỉ có hai khả năng".
"Thứ nhất, thực lực của tập đoàn Thuỷ Tinh rất mạnh, thậm chí còn có hậu phương vô cùng vững chắc”.
"Thứ hai, chủ tịch của tập đoàn Thuỷ Tinh là một kẻ liều mạng, điếc không sợ súng".
Lời vừa dứt, mấy người ngồi tại đó đều gật đầu tán thành, ngoại trừ Liễu Long.
Liễu Tiêu Dao lại nói tiếp: "Đương nhiên, một người có thể trong thời gian ngắn, âm thầm xây dựng lên một cơ ngơi như tập đoàn Thuỷ Tinh hiện nay thì tuyệt đối không phải là một kẻ liều mạng, điếc không sợ súng, mà ngược lại vị chủ tịch này là một người rất có thủ đoạn”.
Liễu Long lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Không tệ!"
Liễu Tiêu Dao được Liễu Long khen ngợi thì rất vui mừng, nói tiếp: "Chủ tịch, chút nữa con sẽ nhờ người đi điều tra Tập đoàn Thuỷ Tinh này xem có phải bọn họ có thù oán gì với Tập đoàn Hầu tước hay không, nếu có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Thuỷ Tinh để đối phó với tập đoàn Hầu Tước”.
Liễu Long nghe vậy thì rất sửng sốt: "Các cô cậu định đối phó với tập đoàn Hầu tước?"
“Vâng”, Liễu Tiêu Dao gật đầu một cách kiên định: “Chủ tịch, chúng ta và tập đoàn Hầu Tước coi như đã trở mặt với nhau, cũng đã đắc tội đến mức không thể đắc tội hơn được nữa rồi, con cho rằng, trong tương lai Tập đoàn Hầu Tước chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại không nắm quyền chủ động trong tay?”, Liễu Long nghe xong thì yên lặng suy nghĩ.
Những gì Liễu Tiêu Dao nói không phải là không có lý, mối quan hệ giữa họ và tập đoàn Hầu Tước gần như là không còn cơ hội để hoà giải nữa rồi, chuyện đã đến nước này, ông ta tin là sau khi tập đoàn Hầu Tước xử lý hết các sản nghiệp của Liễu Chiêu Phong thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những sản nghiệp khác của Liễu Thị, nếu đã như vậy thì đối sách tốt nhất là ra tay trước để chiếm lợi thế.
Vì vậy, dưới sự ngầm đồng ý của Liễu Long, Liễu Tiêu Dao đã cử người đi điều tra tập đoàn Thuỷ Tinh.
......
Buổi trưa, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Hà Viên Viên.
"Alo, Bạch Diệc Phi, hôm nay vừa hay tôi có việc phải đến Hầu Tước, cùng nhau ăn bữa cơm nhé!”
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, nói thật, tuy rằng Hà Viên Viên từng là nữ thần từ thời đại học của Bạch Diệc Phi, nhưng bọn họ cũng không tiếp xúc gì nhiều.
Sau này, khi anh trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, cùng lắm là mua lại công ty của Hà Viên Viên, nhưng Hà Viên Viên lại không biết thân phận thật sự của anh, cho nên mối quan hệ giữa hai người hình như cũng không có thân thiết đến vậy nhỉ?
Bạch Diệc Phi không biết nên trả lời như thế nào, nếu từ chối, thì ngại người ta có lòng mời ăn bữa cơm, còn nếu đồng ý, thì lại thấy hình như cả hai cũng không có thân thiết đến mức đó.
Hà Viên Viên nhận ra sự do dự của Bạch Diệc Phi nên có chút không vui nói: "Làm sao vậy? Rốt cuộc là có đi hay không?”
Bạch Diệc Phi có chút bất đắc dĩ, đành gật đầu đồng ý.
Hà Viên Viên nói địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Thực ra, Hà Viên Viên cũng cảm thấy khó mà giải thích được, tại sao phải mời bằng được Bạch Diệc Phi ra ngoài ăn cơm?
Nhưng mà điện thoại cũng đã gọi rồi, cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm cũng đâu có gì.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn vận khá lộng lẫy đứng bên cạnh Hà Viên Viên cất tiếng hỏi: “Viên Viên, cậu gọi cho ai vậy?"
“À, bạn học, cậu ấy làm việc ở gần đây, hẹn cùng nhau ra ngoài ăn cơm”, Hà Viên Viên đáp.
Người phụ nữ ồ một tiếng rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đến trước cửa địa chỉ nhà hàng mà Hà Viên Viên nói, sau đó anh ngạc nhiên đến mức đứng nguyên tại chỗ.
Hà Viên Viên không tới một mình mà bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ ăn vận lộng lẫy với vài nốt tàn nhang trên gương mặt, mà người phụ nữ này không ai khác, chính là bạn học cũ của bọn họ - Tào Phương Phương.
Bạch Diệc Phi dửng dưng đi tới: "Xin lỗi, tôi đến muộn".
Nghe tiếng nói khiến cả hai giật mình, bấy giờ mới quay người lại.
Tào Phương Phương vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hơi bất ngờ: "Bạch Diệc Phi? Sao cậu lại ở đây?"
Bạch Diệc Phi vô tội chớp mắt: "Không phải là Viên Viên gọi tôi tới ăn cơm sao?"
Tào Phương Phương nhìn sang Hà Viên Viên thấy cô ta gật đầu.
Tào Phương Phương thấy vậy, cuối cùng cũng hiểu ra bạn học cũ mà Hà Viên Viên nhắc tới hồi nãy là ai, nhưng mà…
"Cậu gọi Viên Viên là gì? Cậu quen thân với Viên Viên lắm à? Tên Viên Viên là để cho loại như cậu gọi à?"
Hà Viên Viên kéo Tào Phương Phương một cái: "Phương Phương, đừng nói như vậy".
Bạch Diệc Phi không muốn cãi nhau với phụ nữ, vì vậy cười nói: "Sao tự nhiên lại nghĩ ra mời tôi đi ăn? Nhưng mà nhìn sắc mặt của cậu tươi tắn như vậy, chắc cuộc sống gần đây rất thoải mái?"
"Đương nhiên là Viên Viên của chúng tôi sống rất thoải mái rồi! Không những thế cậu ấy còn có một người bạn trai vô cùng yêu thương cậu ấy nữa!”, Tào Phương Phương đắc ý nói: "Cậu có biết bạn trai của Viên Viên là ai không? Anh ấy là cậu chủ của một tập đoàn lớn! Còn cậu thì sao, vẫn chỉ là một tên nhân viên quèn vô tích sự!"
Hà Viên Viên có chút ngượng ngùng: "Phương Phương, Bạch Diệc Phi đã có vợ rồi, cô ấy còn đẹp hơn tôi nữa kìa".
Đây là sự thật không thể chối cãi, cô buộc phải thừa nhận.
Trong lần họp lớp trước, Tào Phương Phương vì xảy ra vài việc nên không đến tham dự, vì vậy cũng chưa gặp được Lý Tuyết.
Theo lẽ thường, với ấn tượng của cô ta về Bạch Diệc Phi thì Tào Phương Phương cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ lấy bừa một người phụ nữ nào đó, mà Hà Viên Viên chẳng qua là khiêm tốn chút, và cũng không muốn đả kích Bạch Diệc Phi quá nên mới nói vậy mà thôi.
"Viên Viên, cậu đừng khiêm tốn như vậy, vẻ đẹp của chúng ta trước giờ vẫn luôn được công nhận, nên chẳng sợ bị người khác nói ra nói vào! Tôi không tin, vợ của cậu ta chẳng lẽ còn đẹp hơn cả diễn viên trên phim hay sao?”
Nhưng nói đến Lý Tuyết, Hà Viên Viên lại nhớ tới chuyện xảy ra ở tập đoàn Liễu Thị, lúc đó cô ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi cùng một người nào đó xông thẳng vào Lý Thị, sau đó còn ôm Lý Tuyết đi ra, xem ra sự thật cũng gần giống như suy đoán của cô ta, Lý Tuyết thực sự là một người phụ nữ lẳng lơ.
Chẳng qua là Bạch Diệc Phi vẫn đang cố gắng để giữ lại mặt mũi cho mình thôi, thật là đáng tiếc.
Nghĩ kỹ, Bạch Diệc Phi của lúc ấy, đối mặt với cảnh sát mà vẫn có thể bình tĩnh, hơn nữa còn khí phách như vậy, quả thực đẹp trai vô cùng.
Đáng tiếc, Bạch Diệc Phi giỏi lắm cũng chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu tước, không có gia thế hậu thuẫn gì, xét cho cùng thì vẫn không bì kịp cậu chủ của một tập đoàn, nếu không, có thể cô ta sẽ lựa chọn Bạch Diệc Phi thay vì chọn một người hơn mình cả chục tuổi như Liễu Tiêu Dao.
Tào Phương Phương không để ý đến sự ngượng ngùng giữa hai người, tiếp tục nói: "Dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể đẹp hơn Viên Viên của chúng ta".
Hà Viên Viên vội vàng kéo tay Tào Phương Phương một cái, đổi đề tài nói: "Chút nữa cậu phải thể hiện xuất sắc một chút đó, bọn họ đều là cậu chủ của những tập đoàn lớn, đừng làm tôi mất mặt".
Lời nói vừa dứt, quả nhiên Tào Phương Phương liền im lặng không nói nữa, thậm chí còn có thể nhìn ra chút xấu hổ trên gương mặt cô ta.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cảm thấy thú vị, nên tò mò hỏi: "Cậu chủ của những tập đoàn lớn?"
Bình luận facebook