Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Ngủ cùng phòng
Thịt dù nhỏ thì vẫn là thịt.
Đừng để miếng thịt dâng đến tận miệng rồi lại rơi mất.
Sao ông lại nói với anh những lời này? Lẽ nào muốn anh “nuốt trọn” Lý Thị? Không lẽ ông đã biết được gì đó rồi?
Nghĩ đến đây, tim Bạch Diệc Phi đập liên hồi. Nếu Lý Cường Đông đã biết anh là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì người này… Cũng thật đáng sợ!
Ngay lúc Bạch Diệc Phi còn chưa thể bình tĩnh lại thì Lý Tuyết đã thông suốt, cô nói: “Em không định đến công ty nữa”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi không chú ý đến lời cô vừa nói.
Lý Tuyết không vui trừng mắt nhìn anh, bỏ đi nhanh hơn.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ chỉ đành đuổi theo.
Về đến nhà, Lý Tuyết đeo tạp dề vào bếp nấu cơm.
Đến khi ăn xong, lúc rửa bát, Lý Tuyết nói với Bạch Diệc Phi: “Dọn dẹp xong sớm rồi về phòng”.
Nói xong cô cũng đi.
Bạch Diệc Phi đơ ra tại chỗ.
Sớm về phòng!
Sớm về phòng!
Sớm về phòng!
Câu này lặp đi lặp lại trong đầu Bạch Diệc Phi khiến nhịp thở của anh dần tăng lên.
Anh kích động đến muốn hét lên nhưng lại không thể.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi chỉ có thể nhịn xuống, mau chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, không thèm xem tivi mà chạy luôn vào phòng ngủ.
Tiếp đó, anh tắm giặt, đánh răng, vệ sinh bản thân vài ba lần mới ra khỏi phòng tắm, sau đó lại sấy tóc, chải chuốt gọn gàng.
Xong xuôi anh mới kích động gõ cửa phòng Lý Tuyết.
Lý Tuyết mặc bộ đồ ngủ tơ tằm rộng rãi, làn da trắng mịn lộ ra khiến Bạch Diệc Phi thấy mà nuốt nước bọt.
“Vào đi!”, cô nói xong thì quay vào phòng.
Bạch Diệc Phi vào theo, thuận tiện đóng cửa lại.
Ngày này cuối cùng cũng đến!
Anh đã đợi ngày này hai năm rồi!
Nhưng vì quá kích động cùng căng thẳng khiến não anh như bị chập mạch.
“Ừm, chăn bông không dùng đến để ở đâu, để anh nằm đất”.
Vừa nói xong Bạch Diệc Phi đã muốn vả cho mình hai phát. Này thì lỡ lời! Này thì lỡ lời!
Chủ động nằm đất làm cái gì?
Cứ nằm luôn lên giường là được rồi!
Trong lúc anh đang sỉ vả bản thân thì Lý Tuyết đã rộng lượng lên tiếng: “Ngủ trên giường đi!”
Mắt Bạch Diệc Phi lập tức sáng lên, tim đập như điên.
Hai người mỗi người nằm nửa bên giường, không nhìn nhau, cũng không nói chuyện.
Đầu óc Bạch Diệc Phi loạn cào cào, vừa căng thẳng vừa rối rắm.
Đây là lần đầu tiên của anh, phải bắt đầu thế nào bây giờ?
Hôn trước hay cởi đồ trước? Hay là nói chuyện, tán tỉnh trước?
Ây, cuối cùng sẽ không biến thành đắp chăn nói chuyện một cách trong sáng đấy chứ?
Vậy thì lỗ to rồi!
Đúng lúc này Lý Tuyết lại đột nhiên nói: “Ngày mai em sẽ đến công ty từ chức”.
Bạch Diệc Phi ngớ ra: “À? Hả?”
Anh có thể hiểu được lựa chọn của Lý Tuyết nên cũng tôn trọng quyết định của cô.
“Ngủ đi!”, Lý Tuyết lạnh nhạt nói xong thì nằm xuống.
Cứ thế ngủ luôn? Hay là đang ám chỉ?
Bạch Diệc Phi tắt đèn, cũng nằm xuống.
Anh lưỡng lự một lúc, cuối cùng từ từ vươn tay. Nhưng ngay lúc anh sắp chạm đến bờ vai trắng nõn của Lý Tuyết thì cô lại nói: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, em rất mệt, chỉ muốn ngủ”.
“Được”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi lại thấy không cam tâm: “Anh có thể ôm em không? Sẽ không làm gì khác”.
Lý Tuyết im lặng.
Bạch Diệc Phi cho rằng cô không đồng ý, thở dài định thu tay lại thì cô nói: “Ừm”.
Bạch Diệc Phi vui sướng, từ từ vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.
Khoảnh khắc chạm vào nhau hai người đều khẽ run lên, sự ngọt ngào thoáng qua trong tim mỗi người.
Một đêm an giấc.
Buổi sáng, Lý Tuyết tỉnh dậy trong vòng tay Bạch Diệc Phi.
Cô vừa ngượng ngùng lại vừa cảm thấy bình yên.
Bạch Diệc Phi còn chưa tỉnh, Lý Tuyết đã khẽ khàng xuống giường nấu cơm.
Ăn sáng xong cô đến thẳng công ty từ chức.
Còn Bạch Diệc Phi thì đến tập đoàn Hầu Tước.
Trong phòng làm việc, Long Linh Linh báo cáo những tin tức điều tra được.
“Bên thu mua tập đoàn Tân Tây là tập đoàn Thủy Tinh”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hơi nhướng mày: “Tập đoàn Thủy Tinh?”
Long Linh Linh nghi hoặc: “Tập đoàn Thủy Tinh này gần đây mới xuất hiện, hơn nữa…”.
“Hơn nữa cái gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Diệc Phi đưa tư liệu trong tay đến trước mặt Bạch Diệc Phi, nói: “Chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh là người anh biết”.
Bạch Diệc Phi lật xem tư liệu.
Lúc trước do bão, anh và Vương Lâu cùng hợp tác kiếm được một món hời. Sau này Bạch Diệc Phi để Vương Lâu dùng danh nghĩa của cậu ta, đăng ký những công ty và công xưởng vừa thu mua đó thành một công ty mới, vậy mà lại là tập đoàn Thủy Tinh.
Chỉ là nhìn thấy Vương Lâu thu mua tập đoàn Tân Tây anh cũng yên tâm, ít nhất đối phương không phải kẻ địch.
Có điều, Bạch Diệc Phi hơi nhăn mày, suy đoán của Lý Cường Đông về anh hẳn cũng bắt nguồn từ đây, nói không chừng ông còn biết nhiều hơn.
Nhưng có một điều Bạch Diệc Phi vẫn không rõ, trước khi tập đoàn Thủy Tinh thu mua tập đoàn Tân Tây, Lý Cường Đông đã quyết định giao tập đoàn Tân Tây cho Hầu Tước rồi. Rốt cuộc vì sao ông lại làm như vậy?
Đừng để miếng thịt dâng đến tận miệng rồi lại rơi mất.
Sao ông lại nói với anh những lời này? Lẽ nào muốn anh “nuốt trọn” Lý Thị? Không lẽ ông đã biết được gì đó rồi?
Nghĩ đến đây, tim Bạch Diệc Phi đập liên hồi. Nếu Lý Cường Đông đã biết anh là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì người này… Cũng thật đáng sợ!
Ngay lúc Bạch Diệc Phi còn chưa thể bình tĩnh lại thì Lý Tuyết đã thông suốt, cô nói: “Em không định đến công ty nữa”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi không chú ý đến lời cô vừa nói.
Lý Tuyết không vui trừng mắt nhìn anh, bỏ đi nhanh hơn.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ chỉ đành đuổi theo.
Về đến nhà, Lý Tuyết đeo tạp dề vào bếp nấu cơm.
Đến khi ăn xong, lúc rửa bát, Lý Tuyết nói với Bạch Diệc Phi: “Dọn dẹp xong sớm rồi về phòng”.
Nói xong cô cũng đi.
Bạch Diệc Phi đơ ra tại chỗ.
Sớm về phòng!
Sớm về phòng!
Sớm về phòng!
Câu này lặp đi lặp lại trong đầu Bạch Diệc Phi khiến nhịp thở của anh dần tăng lên.
Anh kích động đến muốn hét lên nhưng lại không thể.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi chỉ có thể nhịn xuống, mau chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, không thèm xem tivi mà chạy luôn vào phòng ngủ.
Tiếp đó, anh tắm giặt, đánh răng, vệ sinh bản thân vài ba lần mới ra khỏi phòng tắm, sau đó lại sấy tóc, chải chuốt gọn gàng.
Xong xuôi anh mới kích động gõ cửa phòng Lý Tuyết.
Lý Tuyết mặc bộ đồ ngủ tơ tằm rộng rãi, làn da trắng mịn lộ ra khiến Bạch Diệc Phi thấy mà nuốt nước bọt.
“Vào đi!”, cô nói xong thì quay vào phòng.
Bạch Diệc Phi vào theo, thuận tiện đóng cửa lại.
Ngày này cuối cùng cũng đến!
Anh đã đợi ngày này hai năm rồi!
Nhưng vì quá kích động cùng căng thẳng khiến não anh như bị chập mạch.
“Ừm, chăn bông không dùng đến để ở đâu, để anh nằm đất”.
Vừa nói xong Bạch Diệc Phi đã muốn vả cho mình hai phát. Này thì lỡ lời! Này thì lỡ lời!
Chủ động nằm đất làm cái gì?
Cứ nằm luôn lên giường là được rồi!
Trong lúc anh đang sỉ vả bản thân thì Lý Tuyết đã rộng lượng lên tiếng: “Ngủ trên giường đi!”
Mắt Bạch Diệc Phi lập tức sáng lên, tim đập như điên.
Hai người mỗi người nằm nửa bên giường, không nhìn nhau, cũng không nói chuyện.
Đầu óc Bạch Diệc Phi loạn cào cào, vừa căng thẳng vừa rối rắm.
Đây là lần đầu tiên của anh, phải bắt đầu thế nào bây giờ?
Hôn trước hay cởi đồ trước? Hay là nói chuyện, tán tỉnh trước?
Ây, cuối cùng sẽ không biến thành đắp chăn nói chuyện một cách trong sáng đấy chứ?
Vậy thì lỗ to rồi!
Đúng lúc này Lý Tuyết lại đột nhiên nói: “Ngày mai em sẽ đến công ty từ chức”.
Bạch Diệc Phi ngớ ra: “À? Hả?”
Anh có thể hiểu được lựa chọn của Lý Tuyết nên cũng tôn trọng quyết định của cô.
“Ngủ đi!”, Lý Tuyết lạnh nhạt nói xong thì nằm xuống.
Cứ thế ngủ luôn? Hay là đang ám chỉ?
Bạch Diệc Phi tắt đèn, cũng nằm xuống.
Anh lưỡng lự một lúc, cuối cùng từ từ vươn tay. Nhưng ngay lúc anh sắp chạm đến bờ vai trắng nõn của Lý Tuyết thì cô lại nói: “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, em rất mệt, chỉ muốn ngủ”.
“Được”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi lại thấy không cam tâm: “Anh có thể ôm em không? Sẽ không làm gì khác”.
Lý Tuyết im lặng.
Bạch Diệc Phi cho rằng cô không đồng ý, thở dài định thu tay lại thì cô nói: “Ừm”.
Bạch Diệc Phi vui sướng, từ từ vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.
Khoảnh khắc chạm vào nhau hai người đều khẽ run lên, sự ngọt ngào thoáng qua trong tim mỗi người.
Một đêm an giấc.
Buổi sáng, Lý Tuyết tỉnh dậy trong vòng tay Bạch Diệc Phi.
Cô vừa ngượng ngùng lại vừa cảm thấy bình yên.
Bạch Diệc Phi còn chưa tỉnh, Lý Tuyết đã khẽ khàng xuống giường nấu cơm.
Ăn sáng xong cô đến thẳng công ty từ chức.
Còn Bạch Diệc Phi thì đến tập đoàn Hầu Tước.
Trong phòng làm việc, Long Linh Linh báo cáo những tin tức điều tra được.
“Bên thu mua tập đoàn Tân Tây là tập đoàn Thủy Tinh”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hơi nhướng mày: “Tập đoàn Thủy Tinh?”
Long Linh Linh nghi hoặc: “Tập đoàn Thủy Tinh này gần đây mới xuất hiện, hơn nữa…”.
“Hơn nữa cái gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Diệc Phi đưa tư liệu trong tay đến trước mặt Bạch Diệc Phi, nói: “Chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh là người anh biết”.
Bạch Diệc Phi lật xem tư liệu.
Lúc trước do bão, anh và Vương Lâu cùng hợp tác kiếm được một món hời. Sau này Bạch Diệc Phi để Vương Lâu dùng danh nghĩa của cậu ta, đăng ký những công ty và công xưởng vừa thu mua đó thành một công ty mới, vậy mà lại là tập đoàn Thủy Tinh.
Chỉ là nhìn thấy Vương Lâu thu mua tập đoàn Tân Tây anh cũng yên tâm, ít nhất đối phương không phải kẻ địch.
Có điều, Bạch Diệc Phi hơi nhăn mày, suy đoán của Lý Cường Đông về anh hẳn cũng bắt nguồn từ đây, nói không chừng ông còn biết nhiều hơn.
Nhưng có một điều Bạch Diệc Phi vẫn không rõ, trước khi tập đoàn Thủy Tinh thu mua tập đoàn Tân Tây, Lý Cường Đông đã quyết định giao tập đoàn Tân Tây cho Hầu Tước rồi. Rốt cuộc vì sao ông lại làm như vậy?