Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1061-1070
Chương 1061: Kích thích
Ngay sau đó, Sa Phi Dương đưa theo Từ Lãng đi vòng qua bức tường cao, đi thẳng đến phía trước mặt chú Dương.
Chú Dương nhìn thấy đột nhiên có hai người xuất hiện thì giật mình, bởi vì ông ta không ngờ đến bọn họ lại xuất hiện ngay trước mặt mình như vậy.
Mà khi Từ Lãng dừng chân liền nhanh chóng phản ứng lại, lao về phía trước rút thanh đao của mình ra vẽ một đường trước mặt chú Dương.
“Phụt!”
Cổ họng của chú Dương bị cắt đứt một cách không thương tiếc, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Mà mặt ông ta vẫn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm Sa Phi Dương, tay ôm chặt miệng vết thương đang trào máu trên cổ, miệng mấp máy nói: “Điều này… không thể… làm sao có thể… phá trận nhanh như vậy…”.
Màn quyết đấu giữa hai bậc thầy trận pháp không phải là không có.
Nhưng bất kể ông ta giỏi cỡ nào, muốn phá trận thì cũng cần phải tốn chút thời gian.
Ông ta mới chỉ vừa bày xong trận thì Sa Phi Dương đã xuất hiện ở ngay trước mặt mình, cho nên vẻ mặt ông ta mới đầy sự kinh hãi như vậy.
Mà Sa Phi Dương chỉ hờ hững nói: “Bậc thầy trận pháp quả thực sẽ phải tốn chút thời gian để phá trận, nhưng tôi không phải là bậc thầy trận pháp, mà tôi là bậc thầy phong thuỷ, thứ mà tôi am hiểu là suy đoán và dự đoán”.
Nói như vậy, chú Dương mới lập tức hiểu ra.
Sa Phi Dương kỳ thực không hề phá giải trận pháp của mình, mà ông ta chỉ là dựa vào cảm ngộ của một bậc thầy phong thuỷ để suy đoán ra được sinh môn của trận pháp, cho nên mới xuất hiện trước mặt mình một cách nhanh chóng như vậy.
Mà bây giờ ông ta có hiểu ra thì cũng đã muộn rồi.
Hơi thở của chú Dương yếu dần, trận pháp mà ông ta bày ra cũng dần tan đi.
Nhưng cũng chỉ có thể làm giảm một chút áp lực của thế cục mà thôi, không hề đưa lại hiệu quả quá lớn, bởi vì đối phương có một cao thủ ở cảnh giới Thần võ.
Một cao thủ cảnh giới Thần võ có thể bóp nát tất cả mọi người dưới cấp mình.
Cho nên, chẳng bao lâu sau, đám người Bạch Vân Bằng, Tần Hoa đều bị đánh cho lăn lóc trên mặt đất.
Mà cao thủ của tứ đại gia tộc cũng chết và bị thương vô số.
Lại nhìn sang nhà họ Vương, chỉ có một cao thủ cấp một bị thương nặng cùng với chú Dương đã bị cắt đứt cuống họng, sống chết không rõ.
“Chú Dương!”
Người đàn ông đứng bên cạnh Vương Thạch Khánh sau khi nhìn thấy chú Dương thì kêu lên một tiếng, vội vàng chạy qua.
Cổ của chú Dương vẫn chảy máu liên tục, bây giờ đã vô cùng yếu ớt.
Mà bởi vì tiếng kêu của hắn ta nên Vương Thạch Khánh cũng quay lại nhìn, ngay sau đó ông ta sa sầm mặt mũi nói: “Nếu như chú Dương chết thì các người đều phải chết theo cùng!”
Ngay sau đó ông ta chẳng thèm để ý đến những người bị đánh ngã trên đất, vội vàng nói với người của nhà họ Vương: “Mau đưa chú Dương tới bệnh viện!”
Như vậy có thể thấy được, chú Dương quan trọng thế nào với nhà họ Vương, cho dù đã bị người ta cắt cổ nhưng Vương Thạch Khánh vẫn không hề từ bỏ ông ta, không những như vậy, thậm chí còn từ bỏ cơ hội để giết chết nhóm người Bạch Vân Bằng.
Nhưng đối với ông ta mà nói, muốn giết chết nhóm người Bạch Vân Bằng thì lúc nào mà chẳng có cơ hội.
Nhóm người Bạch Vân Bằng cũng hết cách, chỉ có thể nhìn xe của nhà họ Vương rời đi.
Mà sau khi nhà họ Vương rời đi không bao lâu, đám người đến tham dự hôn lễ mới từ từ lấy lại bình tĩnh, biểu cảm của bọn họ vô cùng phức tạp nhìn vào người của tứ đại gia tộc, cũng không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đành âm thầm rời khỏi chỗ này.
Nhưng người còn chưa đi hết thì có một người vội vàng chạy đến.
Chờ cho đến khi nhìn kỹ người đến là ai, thì mọi người mới giật mình hiểu ra, dường như trở nên có tinh thần hơn.
“Bạch Diệc Phi!”
“Hoá ra lại là Bạch Diệc Phi!”
“Anh không chết! Tốt quá!”
Nhóm người Bạch Vân Bằng nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền bám víu nhau đứng dậy, bao vây lấy anh.
Bạch Diệc Phi vốn có thể đến kịp nhưng anh vẫn còn một việc cần phải đi xác nhận lại, hơn nữa bắt buộc phải là hôm nay đi, cho nên trước khi đến đây thì anh đã trở về nhà một chuyến.
Sau đó, anh không ngờ được là mình đã đến muộn một bước.
Nhóm anh em, trưởng bối của mình người đã nhuốm đầy máu, vừa nhìn đã biết là bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Bạch Diệc Phi liền dâng lên cảm giác giận dữ như rời non lấp bể.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy khoé miệng Bạch Vân Bằng vẫn còn đang chảy máu, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên anh và ông ấy gặp nhau ở thủ đô.
Lúc đó Bạch Vân Bằng trông rất hăng hái và có phong độ, khi anh bị một đám người ám sát, dường như ông ấy chỉ vừa ra tay đã giết chết hết đám người đó.
Nhưng bây giờ, ông ấy lại bị thương đến mức như vậy.
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu hỏi: “Là ai?”
Bạch Vân Bằng thở dài bất lực nói: “Là Vương Thạch Khánh, bố của Vương Gia Tuấn, ông là một cao thủ cảnh giới Thần võ”.
Bạch Diệc Phi giật mình kinh ngạc: “Cảnh giới Thần võ?”
“Hiểu Anh! Con tỉnh lại đi! Hiểu Anh…”.
Dường như có mấy âm thanh hô lên đầy kinh hãi khiến Bạch Diệc Phi lập tức nhìn qua.
Mà khi anh nhìn thấy Lưu Hiểu Anh với khoé miệng rỉ máu, nửa bên mặt còn có một vết bàn tay, hơn nữa đã mất đi ý thức nằm trên mặt đất, trong đầu anh bỗng ầm một tiếng, cả người ngây ra.
Không chỉ như vậy, ở bên cạnh Lưu Hiểu Anh, cô hai của cô ta cũng đang nằm đó.
Bố mẹ của Lưu Hiểu Anh là Lưu Quốc Trung và Ngô Vân không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nằm yên bất động ở đó, bọn họ liền nhào đến bên cạnh cô ta, vừa gào khóc vừa lay người.
Nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Bạch Diệc Phi sau khi trống rỗng một hồi liền đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác hoảng sợ vô cùng.
Không!
Điều này không phải là thật!
Cô ta sẽ không chết!
Cơ thể của Bạch Diệc Phi bất giác đi về phía Lưu Hiểu Anh.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi lớn tiếng mắng chửi: “Mày đứng lại cho tao!”
“Đều là tại mày!”
“Là mày đã hại con gái tao thành ra như vậy!”
“Mày không được phép động vào nó!”
Cảm giác sốt ruột và đau thương trong lòng Bạch Diệc Phi lúc này không hề kém hơn Lưu Quốc Trung, cho nên anh chẳng để ý nhiều nữa mà quát lên: “Tránh ra, để tôi cứu cô ấy!”
Bạch Diệc Phi thậm chí còn đẩy Lưu Quốc Trung ra.
Sau đó điều khiến anh bất ngờ là, Lưu Quốc Trung lại cứ thế quỳ gối.
“Rầm!”
Tiếng động này khiến cả người Bạch Diệc Phi ngây ra.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho con gái của tôi đi!”, Lưu Quốc Trung vẻ mặt đầy bi thương: “Tránh xa nó ra một chút, để nó được yên ổn sống thêm vài năm, có được không?”
“Tôi xin anh!”
Vừa nói ông ta còn dập đầu với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn.
Lưu Quốc Trung lại quỳ gối dập đầu với anh.
“Chú Lưu, đừng như vậy, chú đứng dậy trước…”, Bạch Diệc Phi vội vàng kéo Lưu Quốc Trung dậy: “Bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Lưu Hiểu Anh”.
Lưu Quốc Trung vẫn quỳ trên đất, biểu cảm kiên định nói: “Nhà chúng tôi đời đời làm y, chúng tôi sẽ cứu nó, nếu như đến chúng tôi cũng không cứu được nó thì anh cũng không cứu được”.
“Nhưng…”.
Hai mắt Lưu Quốc Trung đỏ ngầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh nếu vẫn còn là một người đàn ông thì bây giờ nên đi báo thù cho con gái tôi!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình, sau đó đều vội vàng quay ra khuyên ngăn Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Đúng, Vương Thạch Khánh là cao thủ cảnh giới Thần võ, anh mà đi khác nào tự tìm chết!”
“Bây giờ vẫn nên cứu người trước!”
“Việc báo thù chúng ta có thể tính kế lâu dài”.
Tất cả mọi người đều sợ Bạch Diệc Phi bị Lưu Quốc Trung nói như vậy thì sẽ thực sự lao đầu đi chịu chết.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi lớn tiếng mắng chửi: “Mày đứng lại cho tao!”
“Đều là tại mày!”
“Là mày đã hại con gái tao thành ra như vậy!”
“Mày không được phép động vào nó!”
Cảm giác sốt ruột và đau thương trong lòng Bạch Diệc Phi lúc này không hề kém hơn Lưu Quốc Trung, cho nên anh chẳng để ý nhiều nữa mà quát lên: “Tránh ra, để tôi cứu cô ấy!”
Bạch Diệc Phi thậm chí còn đẩy Lưu Quốc Trung ra.
Sau đó điều khiến anh bất ngờ là, Lưu Quốc Trung lại cứ thế quỳ gối.
“Rầm!”
Tiếng động này khiến cả người Bạch Diệc Phi ngây ra.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho con gái của tôi đi!”, Lưu Quốc Trung vẻ mặt đầy bi thương: “Tránh xa nó ra một chút, để nó được yên ổn sống thêm vài năm, có được không?”
“Tôi xin anh!”
Vừa nói ông ta còn dập đầu với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn.
Lưu Quốc Trung lại quỳ gối dập đầu với anh.
“Chú Lưu, đừng như vậy, chú đứng dậy trước…”, Bạch Diệc Phi vội vàng kéo Lưu Quốc Trung dậy: “Bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Lưu Hiểu Anh”.
Lưu Quốc Trung vẫn quỳ trên đất, biểu cảm kiên định nói: “Nhà chúng tôi đời đời làm y, chúng tôi sẽ cứu nó, nếu như đến chúng tôi cũng không cứu được nó thì anh cũng không cứu được”.
“Nhưng…”.
Hai mắt Lưu Quốc Trung đỏ ngầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh nếu vẫn còn là một người đàn ông thì bây giờ nên đi báo thù cho con gái tôi!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình, sau đó đều vội vàng quay ra khuyên ngăn Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Đúng, Vương Thạch Khánh là cao thủ cảnh giới Thần võ, anh mà đi khác nào tự tìm chết!”
“Bây giờ vẫn nên cứu người trước!”
“Việc báo thù chúng ta có thể tính kế lâu dài”.
Tất cả mọi người đều sợ Bạch Diệc Phi bị Lưu Quốc Trung nói như vậy thì sẽ thực sự lao đầu đi chịu chết.
Mà bản thân Bạch Diệc Phi thì vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Lưu Hiểu Anh còn đang chưa rõ sống chết, bàn tay anh siết chặt.
Anh lạnh lùng hỏi: “Long Linh Linh có phải là bị đám người Vương Thạch Khánh đưa đi rồi không?”
“Bạch Diệc Phi!”, mọi người đều giật mình kêu tên anh.
Chương 1062: Bố ơi! Mau cứu con
Bạch Diệc Phi sầm mặt lại, phẫn nộ quát lớn: “Một người đàn ông, còn là cao thủ trong cảnh giới võ thần, vậy mà đi ra tay với một người phụ nữ không biết võ công”.
“Không những thế, người phụ nữ này còn là người phụ nữ của tôi. Cô ấy bị ức hiếp, các người bảo làm sao tôi bình tĩnh được?”
Tất cả mọi người đều câm nín.
Bạch Diệc Phi xoay người lại, nói: “Không có gì có thể bình tĩnh được”, nói xong anh đi về phía xe của mình.
Mọi người đều định cản lại nhưng tốc độ của Bạch Diệc Phi quá nhanh, thoắt cái đã chui vào xe rồi khởi động xe phóng vụt đi.
Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, nói: “Anh Trương! Điều tra giúp tôi xe của nhà họ Vương đi về hướng nào rồi?”
….
Đồng thời lúc này, trên đường quốc lộ khác, xe hoa của nhà họ Vương đột nhiên dừng lại.
Xe đi trên cùng có Vương Thạch Khánh, người đàn ông trung niên và chú Dương.
Người đàn ông trung niên luôn ôm chặt cổ của chú Dương, tay ông ta dính đầy máu của chú Dương. Nhưng lúc này, ông ta chậm rãi hạ tay xuống.
Ông ta nói: “Chú Dương… Chết rồi”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Thạch Khánh sầm lại.
Người đàn ông trung niên kia cũng bất lực hạ tay xuống, máu trên tay vẫn chảy xuống đệm xe.
Những người ở xe phía sau đều xuống hết. Họ vây chặt lấy chiếc xe này, ai nấy đều cúi đầu, vẻ mặt bi thương.
“Chú Dương!”, Vương Gia Tuấn ngồi ở xe thứ hai. Sau khi hắn xuống xe thì bổ nhào lên cửa xe, vừa khóc vừa gào thét.
Trong giây phút này, trên mặt ai nấy đều bao trùm bởi vẻ bi thương.
Vương Thạch Khánh nghiêm nghị, nói: “Chú Dương vất vả cả đời vì nhà họ Vương, rất nhiều thế hệ đã được chú Dương chăm sóc”.
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy vậy thì không khỏi nghẹn ngào.
Tiếp đó, Vương Thạch Khánh lạnh lùng nói: “Tất cả những kẻ đến gây rối ngày hôm nay, điều tra hết cho tôi. Tôi sẽ bắt chúng đền mạng”.
Ông ta vừa nói xong thì Vương Gia Tuấn đang bò nhoài ở trên cửa xe, lúc này đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía chiếc xe có Long Linh Linh ở đó, sau đó lôi cô ta ra.
“Bốp!”
“Đều tại cô! Vì cô mà chú Dương phải chết”, vừa nói, hắn vừa đấm đá vào người Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngồi sụp trên đất, bị Vương Gia Tuấn vừa đấm vừa đá, cô ta không thể phản kháng lại được.
Nhưng kể cả là đau đến nỗi như sắp suy sụp thì cô ta cũng không than vãn.
Rõ ràng, Vương Gia Tuấn cũng chẳng yêu thương gì Long Linh Linh. Cô ta chỉ là công cụ của hắn mà thôi. Chỉ cần đạt được mục đích kia thì cô ta cũng chỉ là ‘đồ chơi’ của hắn.
Chú Dương chết rồi, hắn đổ hết lỗi lầm lên người Long Linh Linh.
Nếu như tối hôm đó hắn chiếm được Long Linh Linh thì hôm nay cũng không đến nỗi như này.
Vương Thạch Khánh lạnh lùng nhìn sang bên cạnh rồi dặn dò thuộc hạ: “Đừng để cậu chủ đánh chết người”.
Thuộc hạ vội chạy đến trước mặt Vương Gia Tuấn rồi nói lại lời của Vương Thạch Khánh.
Lúc này Vương Gia Tuấn mới dừng tay.
Sau đó, Vương Thạch Khánh lại nói: “Bây giờ lập tức quay đầu về”.
Lái xe nghe thấy vậy thì vội quay đầu xe. Nhưng họ vừa mới quay đầu thì phía trước đã có một chiếc xe lái như bay về phía họ.
Ban đầu họ không để ý đến chiếc xe này nhưng đợi đến gần mới phát hiện ra, chiếc xe này đi ngược đường và đang lao về phía họ.
“Mẹ kiếp!”, lái xe vội bíp còi, đồng thời bẻ vô lăng định tránh chiếc xe đang lao tới, phẫn nộ nói: “Lái xe của xe kia ngủ gật rồi sao?”
Kể cả là như vậy nhưng phản ứng của lái xe vẫn chậm.
Khoảng cách giữa họ tầm hơn trăm mét. Đối với chiếc xe ở trong tốc độ cho phép thì đây chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
“Rầm!”, thoắt cái hai xe đâm sầm vào nhau.
Xe của Vương Thạch Khánh bị đâm rồi trượt vài vòng trên đất mới dừng lại.
Còn chiếc xe biển Trường An nhanh chóng quay đầu lại thì cũng bị đâm sang bên đường, cũng coi như bỏ đi.
Túi khí trong xe cũng bị bắn ra ngoài.
Mọi người đều đờ đẫn người ra.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc này, người trong xe Trường An đột nhiên đẩy cửa xe đi xuống.
Sau khi lái xe nhìn thấy người này thì cũng xuống xe, còn chỉ vào mặt người này mắng: “Mẹ kiếp! Muốn chết à?”
“Bụp!”, hắn vừa nói xong thì người đó đã đánh cho một cái, lái xe bay ra ngoài rồi đập lên xe khác khiến đầu xe đó biến dạng luôn.
“Bụp!”, sau đó lái xe lại rơi xuống đất, không nhúc nhích, không biết là còn sống không?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều đờ người ra.
Mặc dù hắn là lái xe của nhà họ Vương nhưng hắn cũng có thực lực cấp một cấp thấp, vậy mà bị đánh bay ra ngoài dễ dàng như vậy.
Vương Thạch Khánh ngồi trong xe lập tức chau mày, hỏi người đàn ông trung niên: “Hắn là ai vậy?”
Người đàn ông trung niên cũng trợn trừng hai mắt, nói: “Bạch Diệc Phi!”
Đúng thế! Người lái xe đâm họ chính là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng bị đâm khá mạnh, cửa kính xe vỡ tan, mảnh vỡ còn xẹt ngang mặt anh một vệt, máu chảy khiến người khác nhìn thấy mà kinh hãi.
Với thực lực hiện giờ của Bạch Diệc Phi, từ xa đã nhìn thấy Vương Gia Tuấn đấm đá Long Linh Linh nên anh lập tức phẫn nộ.
“Tao phải lột da mày”.
Bạch Diệc Phi giậm chân trên mặt đất, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng. Bạch Diệc Phi lao như bay về phía Vương Gia Tuấn, còn mặt đất anh giẫm lên ban nãy, giờ đây thành một hố lớn.
Đám cao thủ cấp một nhìn thấy vậy thì lập tức chạy lại định ngăn cản anh, dùng dao chém lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi không do dự mà dùng tay nắm chặt lấy dao, sau đó bẽ gãy vụn.
Người đó không thể ngờ dao lại bị bẻ gãy, ngây người trong giây lát.
Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi lướt qua một cái. Cổ của tên đó đã bị con dao trong tay Bạch Diệc Phi cắt ngang.
Hai người giao đấu chưa đến một chiêu mà người đó đã bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Thấy vậy mọi người đều hoảng loạn, tất cả đều bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi.
Vị trí mà họ tấn công đều khác nhau. Có người đánh vào đầu Bạch Diệc Phi, có người đánh vào vai, người thì đánh vào chân.
Nhưng Bạch Diệc Phi không để ý, sau khi xông lại anh vung tay một cái đánh bay hai người, sau đó bàn tay tát bay một người khác ra ngoài, cuối cùng là đánh một người ngã sấp xuống đất.
Thời gian chỉ trong chớp mắt nhưng bốn năm người bị Bạch Diệc Phi đánh gục. Mấy người còn lại đều sợ đến nỗi không dám lên trước.
Bạch Diệc Phi cũng không đánh tiếp mà lao lại phía Vương Gia Tuấn.
Chỉ có một chiếc xe vừa quay đầu, Vương Gia Tuấn và Long Linh Linh vẫn chưa lên xe.
Vương Gia Tuấn vốn không vui, định đánh Long Linh Linh để trút giận. Nhưng vừa định ra tay thì nhìn thấy cảnh này nên sợ đến mức đờ người ra.
Đồng thời lúc này, hắn mới nhận ra, Bạch Diệc Phi đang lao đến phía hắn.
Không những thế, hắn còn nhận ra Bạch Diệc Phi. Bởi vì lúc đó họ từng gặp nhau ở quán ăn.
“Bạch Diệc Phi!”
Với thực lực hiện giờ của Bạch Diệc Phi, từ xa đã nhìn thấy Vương Gia Tuấn đấm đá Long Linh Linh nên anh lập tức phẫn nộ.
“Tao phải lột da mày”.
Bạch Diệc Phi giậm chân trên mặt đất, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng. Bạch Diệc Phi lao như bay về phía Vương Gia Tuấn, còn mặt đất anh giẫm lên ban nãy, giờ đây thành một hố lớn.
Đám cao thủ cấp một nhìn thấy vậy thì lập tức chạy lại định ngăn cản anh, dùng dao chém lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi không do dự mà dùng tay nắm chặt lấy dao, sau đó bẽ gãy vụn.
Người đó không thể ngờ dao lại bị bẻ gãy, ngây người trong giây lát.
Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi lướt qua một cái. Cổ của tên đó đã bị con dao trong tay Bạch Diệc Phi cắt ngang.
Hai người giao đấu chưa đến một chiêu mà người đó đã bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Thấy vậy mọi người đều hoảng loạn, tất cả đều bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi.
Vị trí mà họ tấn công đều khác nhau. Có người đánh vào đầu Bạch Diệc Phi, có người đánh vào vai, người thì đánh vào chân.
Nhưng Bạch Diệc Phi không để ý, sau khi xông lại anh vung tay một cái đánh bay hai người, sau đó bàn tay tát bay một người khác ra ngoài, cuối cùng là đánh một người ngã sấp xuống đất.
Thời gian chỉ trong chớp mắt nhưng bốn năm người bị Bạch Diệc Phi đánh gục. Mấy người còn lại đều sợ đến nỗi không dám lên trước.
Bạch Diệc Phi cũng không đánh tiếp mà lao lại phía Vương Gia Tuấn.
Chỉ có một chiếc xe vừa quay đầu, Vương Gia Tuấn và Long Linh Linh vẫn chưa lên xe.
Vương Gia Tuấn vốn không vui, định đánh Long Linh Linh để trút giận. Nhưng vừa định ra tay thì nhìn thấy cảnh này nên sợ đến mức đờ người ra.
Đồng thời lúc này, hắn mới nhận ra, Bạch Diệc Phi đang lao đến phía hắn.
Không những thế, hắn còn nhận ra Bạch Diệc Phi. Bởi vì lúc đó họ từng gặp nhau ở quán ăn.
“Bạch Diệc Phi!”
Vương Gia Tuấn kinh hãi trợn trừng hai mắt, sợ đến nỗi vội ném Long Linh Linh sang một bên, xoay người chạy về phía Vương Thạch Khánh, nói: “Bố ơi! Mau cứu con”.
Lời nói vừa dứt, người đàn ông trung niên ngồi trong xe vội xuống xe, đi đến trước mặt Vương Gia Tuấn, ngăn cản Bạch Diệc Phi, nói: “Đừng hòng động đến cậu chủ nhà tôi”.
Chương 1063: Không cùng đẳng cấp
Người đàn ông trung niên tự tin nói: "Tôi đã kiểm tra, cậu cũng là cao thủ trung cấp cấp 1, tôi cũng vậy, nhưng cậu không phải là đối thủ của tôi!"
Bạch Diệc Phi lúc này không thể nghe lời của bất kỳ ai, dù sao thực lực của bọn họ ngang nhau, cho nên anh liền trực tiếp xông tới.
Khi hai người sắp chạm vào nhau, Bạch Diệc Phi đột nhiên móc từ trong ngực ra một con dao găm, đó là con dao găm được tạo thành bởi các mảnh sắt.
Bạch Diệc Phi tức giận hét lên: "Kẻ nào dám cản tôi đều phải chết!"
Người đàn ông trung niên thấy thế chỉ cười khẩy một cái, sau đó tay không chặn con dao găm làm bằng sắt của Bạch Diệc Phi.
Mà thời điểm ông ta tiếp được con dao liền cảm thấy hối hận.
"Ầm!"
"Ầm!"
"..."
Mấy tiếng nổ liên tiếp làm cho người đàn ông trung niên biến sắc.
Mấy luồng ám kình to lớn từng đợt từng đợt vọt tới, sau đó chui vào cơ thể của ông ta.
Người đàn ông trung niên chỉ biết trợn tròn mắt kinh hãi, toàn thân đứng bất động tại chỗ.
Bạch Diệc Phi căn bản không thèm quan tâm đến người đàn ông trung niên, trực tiếp vượt qua người của ông ta, hướng về phía Vương Gia Tuấn đang đứng ở phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông trung niên đó chính là một cao thủ trung cấp cấp 1.
"Soạt!"
Mảnh sắt trong tay Bạch Diệc Phi bị vỡ thành những mảnh vụn, trực tiếp rơi xuống đất.
Còn người đàn ông trung niên kia ngã phịch một cái xuống đất.
Người đàn ông trung niên nhìn bề ngoài không có việc gì, nhưng thực ra đã bị năng lượng ám kình của Bạch Diệc Phàm cắt đứt tim mạch.
Vương Gia Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi quay đầu bỏ chạy: "Bố, mau cứu con! Cứu con!"
Vương Thạch Khánh cuối cùng cũng mở cửa, bước xuống xe.
Bạch Diệc Phi quả thực không để ý đến hắn, mà đi tới trước mặt Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngã dưới đất, gò má trắng nõn hằn lên hai dấu bàn tay to, khuôn mặt sưng vù, khóe miệng chảy máu, trên người còn có mấy vết đạp.
Nhìn thấy Long Linh Linh, Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng xót xa.
Anh ngồi xổm xuống đỡ Long Linh Linh dậy, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: "Đừng sợ, tôi tới rồi".
Long Linh Linh mở mắt ra nhìn thấy Bạch Diệc Phi, liền theo bản năng giơ tay che mặt, giọng nghẹn ngào nói: "Tôi... Tôi bây giờ xấu lắm?"
"Không xấu chút nào, vẫn rất xinh đẹp", Bạch Diệc Phi nói.
Bên kia, Vương Gia Tuấn hét lên với Vương Thạch Khánh: "Bố, anh ta, anh ta đã giết chú Lưu!"
Không cần Vương Gia Tuấn nói, thì Vương Thạch Khánh cũng biết rõ, vừa rồi chính Bạch Diệc Phi đã giết người đàn ông trung niên kia.
Sở dĩ Vương Gia Tuấn gào lên như thế là bởi vì hắn cảm thấy khó chịu khi chứng kiến Bạch Diệc Phi ôm Long Linh Linh.
Dù sao, hôm nay là ngày hắn cùng Long Linh Linh kết hôn, nhưng người phụ nữ của hắn lại bị một người đàn ông khác ôm trong ngực, là đàn ông ai cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Bạch Diệc Phi quá mạnh, hắn không dám đi tới tách hai người bọn họ ra, chỉ có thể hướng về phía bố mình cầu xin giúp đỡ.
Vương Thạch Khánh trầm mặt, nói với Bạch Diệc Phi: "Không muốn để cô ta chết thì buông cô ta ra!"
Long Linh Linh vẫn có tác dụng cơ mật quan trọng đối với nhà họ Vương, cho nên Vương Thạch Khánh mới yêu cầu Bạch Diệc Phi thả Long Linh Linh ra, tránh lỡ tay giết chết Long Linh Linh.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn ôm chặt Long Linh Linh, hỏi: "Kẻ nào đã đánh Hiểu Anh?"
Long Linh Linh nhỏ giọng nói: "Gia chủ nhà họ Vương".
Bạch Diệc Phi lập tức nhìn về phía Vương Thạch Khánh, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Long Linh Linh: "Cô ở đây chờ tôi, tôi sẽ mau chóng quay lại".
Nói xong, anh đỡ Long Linh Linh đến lan can bên đường, để cho cô ta nhẹ nhàng tựa vào lan can.
Sau đó anh xoay người rời đi, Long Linh Linh vẫn nắm chặt góc áo của anh.
Mặc dù Long Linh Linh không hiểu cảnh giới là gì, nhưng cô ta có thể thấy rõ phản ứng của mọi người trong hôn lễ, Vương Thạch Khánh rất lợi hại, cô ta sợ rằng Bạch Diệc Phi không phải là đối thủ của ông ta.
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, sau đó nói với Long Linh Linh: "Tôi sẽ quay trở về sớm thôi".
Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phàm, đột nhiên cực kỳ tin tưởng lời nói của anh, cho nên buông góc áo của Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi quay người bước đến chỗ Vương Thạch Khánh, anh cởi áo khoác ngoài, bên trong vẫn mặc một chiếc áo may ô làm từ những mảnh sắt, anh tháo những mảnh sát đó ra rồi ráp nó lại một lần nữa.
Quá trình lắp ráp của anh cần có thời gian, lẽ ra Vương Thạch Khánh nên trực tiếp ra tay, nhưng Vương Thạch Khánh không thèm ngăn cản anh, ông ta nói với vẻ mặt khinh khỉnh: "Chỉ dựa vào một thứ vũ khí kỳ lạ là có thể lấp đầy chênh lệch về cảnh giới sao?"
Bạch Diệc Phi ghép những mảnh sắt lại thành một cây đại đao, anh cầm cây đao, lạnh lùng nói: "Ông là đệ nhất cường giả của cảnh giới võ thần, chỉ cần là thứ có thể giết chết ông, tôi sẽ tận dụng hết!"
"Còn ông, lại dám cả gan đánh người phụ nữ của tôi, cho dù ông là ai, cảnh giới gì, đều phải trả giá thật lớn!"
Ánh mắt Vương Thạch Khánh vẫn tràn đầy vẻ khinh thường khi nhìn anh: "Chỉ là một cao thủ trung cấp, còn muốn vọng tưởng giết cường giả trong cảnh giới võ thần?"
"Ở giữa không chỉ chênh nhau sức mạnh cao cấp cấp một, muốn từ cấp một vượt qua cảnh giới võ thần cũng không có dễ dàng như vậy!"
"Cậu lấy đâu ra tự tin mà đòi giết chết tôi?"
"Đánh người đàn bà của cậu thì sao nào?"
"Cậu giết chú Dương, tôi không chỉ giết cậu, mà còn làm hại thuộc hạ của cậu, cũng như tứ đại gia tộc, tất cả những người này sẽ được chôn sống cùng chú Dương!"\
"A!"
Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên, sau đó đôi mắt của anh hằn lên những tia máu.
Chứng kiến cảnh tượng Bạch Diệc Phi biến đổi, trong lòng Vương Thạch Khánh chấn động: "Cậu là..."
Còn không đợi ông ta nói hết lời, Bạch Diệc Phi cầm cây đại đao chém về phía Vương Thạch Khánh.
"Rầm..."
Hơn chục tiếng đao chém vang lên, bầu không khí xung quanh cũng trở lên ngột ngạt.
Cùng lúc đó, một cơn gió xoáy thổi qua, khiến cho quần áo của hai người bay phấp phới.
Nhưng cây đao của Bạch Diệc Phi khó khăn lắm mới dừng lại trên đầu Vương Thạch Khánh. làm thế nào cũng không thể di chuyển được, ngay cả ám kình cũng không có tác dụng đối với Vương Thạch Khánh.
Vương Thạch Khánh đứng ở đó, ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Diệc Phi.
Đây chính là sự chênh lệch giữa cao thủ cấp 1 và cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi đã dùng hết khí lực toàn thân, nhưng không có chút tác dụng gì đối với Vương Thạch Khánh.
Vương Thạch Khánh lạnh giọng nói: "Biết vì sao trong cảnh giới võ thần người ta gọi là cường giả, còn cấp dưới người ta gọi là cao thủ chưa?"
"Cao thủ chẳng qua chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, còn cường giả mới là người mạnh nhất".
"Nhưng thiên phú của con người có hạn, bọn họ mãi mãi không thể lĩnh hội ý nghĩa sâu xa trong đó, cho nên mãi mãi không thể nào đạt tới cảnh giới võ thần".
"Mặc dù tôi chỉ đạt cảnh giới võ thần cấp thấp, nhưng tôi có cảnh giới tuyệt đối của mình, đây là thứ mà cả đời cậu cũng không bao giờ hiểu được!"
Những lời này làm cho Bạch Diệc Phi chú ý tới một luồng ánh sáng yếu ớt xung quanh Vương Thạch Khánh, giống như một lớp vỏ bọc bảo vệ, che chở cho ông ta.
Cho nên, đây có phải là cảnh giới tuyệt đối không?
Lúc này Vương Thạch Khánh ung dung thản nhiên duỗi một ngón tay chạm nhẹ vào lưỡi đao của Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
"Rào rào!"
Bạch Diệc Phi cảm giác được một luồng sức lực cực mạnh đập vào mình, sau đó cả người bay ra ngoài làm đổ lan can bên đường, không những thế, lan can còn vạch một dấu vết cực lớn ở trên mặt đất.
Mà cây đại đao của anh cũng vỡ vụn.
Bạch Diệc Phi không thể chống lại sức mạnh lớn như vậy.
Đây chính là cách biệt giữa cao thủ cấp 1 cùng cường giả của cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi miễn cưỡng có thể giết chết cao thủ cấp 1, nhưng không thể chống lại cường giả của cảnh giới võ thần.
"Bạch Diệc Phi!"
Long Linh Linh nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng hét lên.
Nhưng mà, điều khiến người ta không thể ngờ được là Bạch Diệc Phi vừa phun ra một búng máu, lại từ từ bò dậy.
Long Linh Linh sửng sốt, sau đó vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Vương Thạch Khánh lại cau mày: "Cậu còn chưa chết?"
Chương 1064: Xuống suối vàng
Bình thường sau khi cao thủ cấp một bị trúng đòn chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn chưa chết, còn có thể tự đứng dậy, có lẽ ông ta đã đánh giá quá thấp thân thể của Bạch Diệc Phi.
Sau khi Vương Gia Tuấn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Diệc Phi, lập tức không sợ hãi và núp sau lưng Vương Thạch Khánh nữa mà cười ngông cuồng: "Thật đúng là thằng ngu, biết rõ không đánh lại còn đâm đầu vào chỗ chết!"
"Nếu anh không đột nhiên xuất hiện, tôi còn tưởng rằng anh đã chết, không ngờ anh vẫn sống tốt? Không cần phải vội vã tới tìm chết đâu?"
"Cơ mà như vậy cũng tốt, xem ra anh rất thích con đĩ này? Vậy tôi sẽ để anh tận mắt chứng kiến tôi làm nhục cô ta như thế nào?"
Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt Long Linh Linh, giơ tay túm tóc của cô ta.
"Á!"
Long Linh Linh đau đớn kêu lên một tiếng, liền bị Vương Gia Tuấn kéo đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
"Bép!"
Vương Gia Tuấn không chút do dự tát Long Linh Linh một cái.
"Nhìn thấy chưa?", Vương Gia Tuấn đắc ý cười lớn: "Ha hả..."
Bạch Diệc Phi trông thấy cảnh này thì lửa giận cuộn trào: "Thằng khốn thả cô ấy ra!"
Cơn thịnh nộ khiến cho khí thế trên người anh lại tăng thêm, con mắt đỏ bừng bừng.
Sau đó anh xông tới chỗ của Vương Gia Tuấn.
Vương Gia Tuấn trực tiếp buông Long Linh Linh ra, ba chân bốn cẳng núp sau lưng Vương Thạch Khánh: "Bố!"
Vương Thạch Khánh lạnh lùng giơ một ngón tay điểm lên người của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi một lần nữa cảm nhận được sức mạnh to lớn, không cách nào phản kháng được.
Nhưng dù cho như thế, Bạch Diệc Phi vẫn liều mạng xông lên.
Cùng lúc đó, trong đầu anh đột nhiên hiện ra những thứ Tử Y đã dạy anh, quyền pháp của Tần Hoa, thậm chí ngay cả lời truyền đạt của Mạnh Lâm cũng trở lên rõ ràng như một thước phim quay chậm.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại để hồi tưởng.
Anh bỗng chốc cảm nhận được ngón tay của Vương Thạch Khánh, dường như mang theo một luồng sức mạnh hướng về phía anh.
Nói cách khác, sức mạnh của ông ta không đến từ ngón tay, mà đến từ luồng khí xung quanh ngón tay.
Trong nháy mắt, Bạch Diệc Phi cảm giác mình đã lĩnh ngộ được điều gì đó, nhưng bây giờ trong lòng anh đang tràn ngập lửa giận khiến cho anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp xuất chiêu.
Ngay sau đó anh giơ đòn tấn công bằng cùi chỏ.
Cái cú đấm bằng cùi chỏ này không giống với lúc trước không có bất kỳ sức mạnh ám kình nào, lúc này đây anh đã sử dụng sức mạnh ám kình của toàn thân.
Đem năng lượng ám kình từ khuỷu tay, liền giống như tạo ra một cái mũi khoan bằng sức mạnh.
Khi ngón tay của Vương Thạch Khánh chạm vào khuỷu tay của anh, Bạch Diệc Phi đột nhiên hướng đầu ngón chân của mình sang một bên.
"Rầm..."
Vô số ám kình dọc theo cùi chỏ đâm thằng về phía ngón tay của Vương Thạch Khánh, giống hệt như cây đại đao bằng sắt.
Anh đã vận dụng một số kỹ thuật trước kia từng được học, phối hợp lại với nhau.
Nhưng...
Bạch Diệc Phi một lần nữa bay ra ngoài.
Lần này, Bạch Diệc Phi vẫn không thể đả động tới Vương Thạch Khánh.
Bởi vì anh sử dụng vô số năng lượng ám kình, nên ngón tay nứt toạc.
Vương Thạch Khánh cũng bởi vậy mà lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau khi Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, anh cảm thấy toàn thân yếu ớt, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.
Vương Thạch Khánh thu lại vẻ khinh thường, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cậu thật sự rất đáng gờm".
"Cú đấm vừa rồi đã đủ đển nướng chín một cao thủ cao cấp cấp 1".
"Nhưng rất đáng tiếc, tôi là cường giả của cảnh giới võ thần!"
Long Linh Linh chứng kiến Bạch Diệc Phi một lần nữa bị đánh bay, vội vã bò lồm cồm tới bên người Bạch Diệc Phi, mắt thấy Vương Thạch Khánh muốn động thủ, cô ta liều mình chắn trước người Bạch Diệc Phi để ngăn cản Vương Thạch Khánh.
"Đừng giết anh ấy! Xin ông đừng giết anh ấy!"
"Ông muốn tôi làm cái gì cũng đừng, chỉ cầu xin ông đừng làm hại anh ấy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Long Linh Linh đau khổ van xin.
Vương Thạch Khánh nhíu mày, Vương Gia Tuấn cũng tức giận không thôi.
"Đê tiện!"
"Dám ở trước mặt chồng bảo vệ cho thằng đàn ông khác, đúng là cái loại đàn bà không biết xấu hổ!"
"Bép!"
Long Linh Linh lại bị Vương Gia Tuấn cho một cái bạt tai.
Ngay sau đó, Vương Gia Tuấn trực tiếp đá vào người của Long Linh Linh.
Long Linh Linh đau đớn đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn liều mạng nhào lên người Bạch Diệc Phi để che chắn cho anh.
Nhưng Long Linh Linh càng như vậy, Vương Gia Quân càng tức điên lên, lộ ra vẻ hung ác tàn bạo: "Được thôi, mày muốn bảo vệ nó chứ gì? Hôm nay ông sẽ giết chết mày cho đôi gian phu dâm phụ chúng mày xuống suối vàng cùng nhau!"
Bàn tay của Vương Gia Tuấn ngày càng không có chừng mực.
Long Linh Linh bị đánh tới mức máu me đầy mặt, nhưng vẫn không chịu lui ra.
Vương Thạch Khánh thấy thế, cau mày nhắc nhở: "Gia Tuấn, đừng giết chết cô ta!"
Vương Gia Tuấn giận dữ hét lên: "Chết thì chết, con không tin trên đời chỉ có một người phụ nữ sinh vào 1 tháng 1 âm lịch!"
Nói xong lời này, hắn lại đạp cho Long Linh Linh một phát.
Long Linh Linh đau đớn hét lên, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Long Linh Linh bị đánh, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy đau đớn như đứt từng khúc ruột, anh siết chặt nắm tay, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Nhưng dù có tức giận và đau lòng đến mấy, anh vẫn không thể động đậy được.
Đùng một cái!
"A!"
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi ngửa mặt lên trời gào thét.
Đồng thời anh cảm nhận được rượu xanh trong cơ thể dần biến mất khi anh giận dữ gào thét.
Rượu xanh hòa quyện cùng máu tươi tạo thành một thể thống nhất.
Ánh mắt của anh ngày càng đỏ rực, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kẽo kẹt.
Bạch Diệc Phi lúc này dường như cảm nhận được toàn thân tràn đầy khí lực.
"Gia Tuấn, mau tránh ra!"
Vương Thạch Khánh nhìn thấy màn này liền vô cùng sửng sốt, lập tức kêu Vương Gia Tuấn chạy trốn.
Nhưng vẫn chậm một bước.
"A!"
Sau khi hét lên một tiếng, cả người Vương Gia Tuấn bị ném bay lên không trung.
Vương Gia Tuấn chuẩn bị giơ tay định tát Long Linh Linh nhưng lại bị Bạch Diệc Phi đột nhiên tung một cú đấm giáng trời vào bụng.
Sau đó cả người bay lên không trung.
Bạch Diệc Phi cũng lao lên không trung.
Vương Thạch Khánh muốn ngăn cản nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, muốn cản cũng không kịp.
Những người khác trực tiếp cảm thấy choáng váng.
"A!"
Vương Gia Tuấn ở trên không trung hét lên mấy tiếng, chân tay khua loạn xa, bay lên một độ cao nhất định rồi nhanh chóng rơi xuống đất.
"Phịch!"
Một tiếng động vang lên thật lớn, cả người Vương Gia Tuấn ngã xuống đất.
Khóe miệng của hắn không ngừng trào ra máu tươi, hắn còn giơ một cánh tay lên hướng về phía Vương Thạch Khánh: "Bố... Cứu... Con"
Nhưng, Vương Thạch Khánh lại đứng bất động tại chỗ.
Chương 1065: Kinh ngạc
Vương Gia Tuấn nằm trên đất, ngoại trừ khóe miệng chảy máu, bụng hắn còn bị xuyên một lỗ.
Từ cái lỗ đó có thể nhìn thấy nội tạng trong bụng hắn, mà dưới người hắn là vũng máu đỏ lòm.
Sau khi Bạch Diệc Phi rơi xuống thì quỳ nửa người, hai tay chống xuống đất.
Long Linh Linh thấy Bạch Diệc Phi đứng lên thì cuối cùng cũng nở nụ cười yên tâm, sau đó ngã ra đất, rơi vào hôn mê.
Thời khắc đó không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Vương Thạch Khánh hai tay run rẩy đi đến bên cạnh thi thể của Vương Gia Tuấn. Khóe miệng Vương Gia Tuấn không ngừng tuôn máu, cả người co giật hai cái rồi hoàn toàn tắc thở.
Vương Gia Tuấn đã chết.
Cả người Vương Thạch Khánh run lẩy bẩy.
“Mày… Mày dám… giết con trai tao… ngay trước mặt tao!”
Vương Thạch Khánh vô cùng phẫn nộ, mắt ông ta đã đỏ lên.
“Một tên cấp một hạng trung rác rưởi lại dám giết con trai tao ngay trước mặt tao!”
“Tao phải giết mày!”
“Tao phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Vương Thạch Khánh tức giận hét lên, vẻ mặt trở nên hung ác.
Ông ta chỉ ngón tay vào Bạch Diệc Phi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Vương Thạch Khánh, đầu anh lúc này vẫn còn chảy máu, khuôn mặt còn đáng sợ hơn Vương Thạch Khánh.
“A!”
Bạch Diệc Phi cũng hét lên rồi vung nắm đấm về phía Vương Thạch Khánh.
Lúc này anh hoàn toàn không nghĩ đến kết quả, cũng không sợ bị Vương Thạch Khánh giết.
Anh chỉ nghĩ đến quá khứ.
Có người thân rời đi, cũng có những đứa trẻ đến.
Còn có những vướng mắc với Lưu Hiểu Anh.
Cái chết thê thảm của Tùng Lệ Tư.
Lúc này, tất cả những điều đó đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
“Rầm!”
Một âm thanh vang dội vang lên, Bạch Diệc Phi dường như đã từ trong ký ức trở lại thực tại.
Thời khắc này, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Vương Thạch Khánh.
Ông ta lại đang sợ hãi?
Đúng như anh nghĩ, Vương Thạch Khánh quả thực đang sợ hãi. Nhưng không phải ông ta sợ Bạch Diệc Phi mà là sợ khuôn mặt mà anh đột nhiên hóa ra.
Đương nhiên Bạch Diệc Phi không có năng lực thần kỳ như vậy.
Có lẽ chỉ là một trận pháp che mắt, hoặc là ảo giác của Vương Thạch Khánh, nhưng dù sao ông ta cũng nhìn thấy một khuôn mặt khiến ông ta sợ hãi.
Đó chính là khuôn mặt của Nguyệt!
Trong lúc hai người đánh nhau, trên khuôn mặt Bạch Diệc Phi lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Nguyệt.
Đối với một cao thủ bình thường, bọn họ đương nhiên chưa từng gặp Nguyệt, nhưng một cao thủ cảnh giới võ thần như Vương Thạch Khánh thì đã từng gặp Nguyệt.
Người đã từng gặp Nguyệt thì đều biết thực lực của ông ta khủng khiếp đến mức nào.
Vương Thạch Khánh kinh hãi gào lên: “Ông, chẳng phải ông đã chết rồi sao?”
Chính vì vậy, sức mạnh nơi ngón tay Vương Thạch Khánh giảm đi một nửa.
Nhưng sức mạnh từ cú đấm của Bạch Diệc Phi lại vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Khi âm thanh to lớn truyền đến, Vương Thạch Khánh mới hoàn hồn.
Nhưng bởi vì ông ta do dự nên một tay khác cầm dao găm của Bạch Diệc Phi đã phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối của ông ta, rồi đâm trúng tim ông ta.
“Phập!”
Vương Thạch Khánh trợn to hai mắt, khó tin cùng kinh hãi mà nhìn Bạch Diệc Phi.
Mà Bạch Diệc Phi đánh cùng ông ta, đương nhiên không thể không bị thương tổn gì.
Tay phải của anh buông thõng xuống, dường như xương tay đã gãy nát thành từng mảnh vụn.
Nhưng Bạch Diệc Phi không quan tâm, anh vẫn không hề do dự mà đâm con dao vào tim Vương Thạch Khánh.
“Tôi đã từng nói, cho dù là ai, dám đánh người phụ nữ của tôi thì đều phải trả giá!”
“Đó là chết!”
Bạch Diệc Phi trừng Vương Thạch Khánh, hung ác nói.
Vương Thạch Khánh vẫn giữ vẻ mặt vừa rồi: “Mày… lại… liên quan đến… Nguyệt…”
“Phụt!”
Ông ta còn chưa dứt lời, Bạch Diệc Phi đã rút dao ra.
…
Cách đó không xa, mấy chục chiếc xe đang đi như bay về phía này, mà những chiếc xe này đều là của tứ đại gia tộc cùng thuộc hạ của Bạch Diệc Phi.
Anh không nghe lời khuyên mà cứ đến tìm Vương Thạch Khánh báo thù, sau khi anh lái xe rời đi, bọn họ cũng vội đuổi theo.
Bọn họ nghĩ cho dù bây giờ không thể báo thù thì cũng không thể để Bạch Diệc Phi đi chịu chết một mình.
Vì thế đa phần bọn họ, đặc biệt là thuộc hạ của Bạch Diệc Phi đều đã sẵn sàng chết cùng anh rồi.
Thậm chí ngay cả Tùng Thảo Giác sau khi do dự cũng đem người đến.
Bọn họ chỉ chậm hơn mười mấy phút nhưng mười mấy phút này lại chính là thời gian Bạch Diệc Phi đánh nhau với người nhà họ Vương.
Vì thế khi Bạch Vân Bằng xuống xe thì nhìn thấy Vương Thạch Khánh và Bạch Diệc Phi đang đứng đối nhau, khắp người Bạch Diệc Phi đều có vết thương nên ông vô thức cho rằng Vương Thạch Khánh sắp giết anh rồi.
“Đừng giết con tôi!”
“Mau dừng tay!”
Đám người Tần Hoa sau khi xuống xe cũng vội xông đến.
Một đám người hớt hải xông về phía Bạch Diệc Phi.
Khi họ còn cách anh chừng bảy, tám mét thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm”.
Vương Thạch Khánh ngã ra đất khiến một đám bụi bốc lên.
Đám người Bạch Vân Bằng, Tần Hoa đều dừng lại.
Bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ai nấy cũng sững sờ.
Bạch Diệc Phi vẫn đứng, mà Vương Thạch Khánh đã ngã xuống, hiển nhiên là ông ta đã chết.
Một cao thủ cảnh giới võ thần như Vương Thạch Khánh đã bị giết.
Ai nấy cũng đơ ra.
Một cao thủ cấp một hạng trung như Bạch Diệc Phi lại giết chết một cao thủ cảnh giới võ thần!
Sau khi hoàn hồn, ấn tượng của họ với Bạch Diệc Phi hoàn toàn thay đổi, có sợ hãi, có kinh ngạc, còn có cả sự tôn sùng không diễn tả được bằng lời nói.
Mà lúc này, có vài người bước ra từ trong đám đông.
Là Lưu Hiểu Anh vừa tỉnh lại. Cô ta được Lưu Quốc Trung và Ngô Vân đỡ lấy, từng bước từng bước đi về phía trước, mà đám người cũng tự động tách ra.
Họ cũng kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi lúc này đã cả người đầy máu.
Ngô Vân không biết cảnh giới của võ giả nhưng Lưu Quốc Trung biết.
Vì thế lúc trước ông ta mới cố ý đi khích Bạch Diệc Phi để anh đi báo thù, thực tế chỉ là muốn anh biết khó mà lui, đồng thời cũng để cho anh biết rằng ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì không có tư cách ở bên cạnh con gái ông ta.
Nhưng không ngờ rằng Bạch Diệc Phi lại thật sự đi báo thù.
Vì thế khi nhìn thấy tất cả mọi người đuổi theo anh, ông ta mới biết lời của mình đã gây ra họa lớn, sau khi làm Lưu Hiểu Anh tỉnh lại, ông ta cũng vội đuổi theo.
Ở trên xe, khi Lưu Hiểu Anh biết được mọi chuyện thì nôn nóng đến bật khóc.
Mà bây giờ, cô ta nhìn Bạch Diệc Phi cả người đầy máu, chật vật vô cùng thì càng không nhịn được mà khóc nức nở.
Xong Bạch Diệc Phi lại cười khẽ với mọi người một cái, nói: “Cứu Linh Linh”.
Nói xong, cả người anh “ầm” một tiếng ngã vật xuống đất.
Bạch Diệc Phi cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi chớp mắt cũng đủ làm cho anh cảm thấy mất hết cả sức lực.
Mà vào lúc anh ngã xuống, anh nhìn thấy những người xung quanh mình, mỗi gương mặt đều vô cùng quen thuộc với anh, mà trên mỗi gương mặt ấy đều là sự lo lắng cũng sốt ruột, đồng thời bọn họ đều đang chạy về phía anh.
Anh ngã trên đất.
Nhìn như thể là đã ngất xỉu nhưng thực ra anh vẫn còn ý thức.
Anh biết anh bị mọi người đưa lên xe cấp cứu đi đến bệnh viện.
Anh còn biết mình đã được đẩy vào trong phòng mổ, sau đó bác sỹ tiêm một mũi thuốc tê cho anh, sau đó thì anh mới hoàn toàn mất đi ý thức.
…
Gương mặt của bác sĩ phụ trách điều trị cho Bạch Diệc Phi đầy lo lắng nói: “Tất cả các cơ quan trên người ông chủ đều đang suy kiệt, không thể tìm được cách để ngăn lại, đây là tình huống mà trước giờ chúng tôi chưa từng gặp phải”.
Bạch Vân Bằng nghe thấy những lời này, bất giác siết chặt nắm đấm, ông đang cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc của chính mình.
Bác sĩ lại nói: “Tình huống này rất hiếm gặp, quá trình của những căn bệnh khác gây ra hiện tượng lão hoá của các cơ quan xảy ra rất nhanh, nhưng quá trình của anh ấy lại rất chậm, chậm đến mức khó mà có thể phát hiện ra”.
“Nhưng mà… dù có chậm thì sự lão hoá vẫn đang diễn ra”.
Bạch Vân Bằng đỏ cả hai mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy nó… còn bao nhiêu thời gian?”
“Cái này… tôi cũng không chắc”, bác sĩ lắc đầu bất lực.
Bạch Vân Bằng không hề có chút nghi ngờ nào với kết luận của bác sĩ, bởi vì ông biết rất rõ.
Đây chính là đặc tính di truyền trong dòng máu của nhà họ Bạch, mặc dù tiến vào trạng thái hoá cuồng, trong thời gian ngắn có thể kích hoạt tiềm năng ẩn sâu trong cơ thể, sau đó phát huy một cách vượt trội.
Nhưng trên thực tế, đây chính là một loại mất sức.
Bạch Diệc Phi vốn đã tiến vào trạng thái hoá cuồng, ngay sau đó lại bộc phát thêm lần nữa, tức là mất sức lần thứ hai.
Bạch Vân Bằng không dám nghĩ sâu hơn, để giết chết một cao thủ cảnh giới Thần võ thì Bạch Diệc Phi đã phải mất đi bao nhiêu sức?
Nhưng ông vẫn không cam tâm mà hỏi một câu: “Thực sự không có cách nào sao?”
“Xin lỗi, ông Bạch”, bác sĩ lắc đầu, mặt cũng vô cùng buồn rầu: “Bác sĩ có thể chữa bệnh nhưng không thể ngăn được sự lão hoá”.
“Cơ thể của ông chủ giống như là cơ thể của một cụ già, anh ấy đang dần già đi”.
…
Bên ngoài phòng bệnh của Bạch Diệc Phi, trên hành lang đầy nhóc người, bọn họ đều muốn biết tình hình của Bạch Diệc Phi ra sao rồi, nhưng ai cũng không được vào mà ai cũng đều không muốn rời đi.
Thấy vậy, Phùng Trác đi ra khuyên: “Tôi biết mọi người bây giờ đang rất lo lắng, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy chen chúc ở đây, anh ấy cũng không thể khỏi được ngay lập tức, ngược lại còn ảnh hưởng đến anh ấy”.
“Mọi người cứ về trước đi, đợi anh ấy tỉnh lại rồi, ai muốn đến thăm anh ấy thì có thể chia nhau đến, cũng không ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi”.
Nghe những lời này, mọi người rốt cuộc cũng tản đi.
…
Bạch Diệc Phi tỉnh lại.
Lúc anh tỉnh dậy, có một người bước vào trong phòng bệnh của anh, một người mà Bạch Diệc Phi không ngờ tới.
Chính là bố của Lưu Hiểu Anh, Lưu Quốc Trung.
Lưu Quốc Trung ngồi xuống bên giường bệnh, ông ta ngồi thẳng tắp, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi tỉnh rồi mới từ tốn nói: “Tỉnh rồi?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy định ngồi dậy, nhưng khuỷu tay mới cử động một chút đã đau đến mức toát mồ hôi.
Lưu Quốc Trung ấn người anh lại nói: “Bị thương nặng như vậy, cứ nằm xuống đi”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy rất phức tạp, không chỉ bởi sự bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Quốc Trung đến thăm mình mà nhiều hơn đó là cảm giác áy náy.
“Xin lỗi”.
Nhưng Lưu Quốc Trung lại ngẩn ra: “Anh xin lỗi tôi làm cái gì?”
Bạch Diệc Phi áy náy nhìn ông ta nhưng không nói gì.
Lưu Quốc Trung lại hiểu ra, sau đó mới thở dài nói: “Cần nói xin lỗi là tôi”.
“Nếu không phải lúc đó tôi ép cậu, bắt cậu đi trả thù cho Hiểu Anh thì cậu cũng sẽ không bị thương nặng đến mức này”.
“Chú không có lỗi”, Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, sau đó lại như nhớ đến cái gì, vội hỏi: “Hiểu Anh và Linh Linh đâu? Bọn họ thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lưu Quốc Trung hơi giãn ra: “Hai đứa nó vẫn khoẻ, chỉ bị thương ngoài da chút thôi”.
Bạch Diệc Phi tạm thời yên tâm.
Ngay sau đó Lưu Quốc Trung lại thở dài, lắc đầu cười khổ nói: “Quả nhiên là già rồi, đám trẻ mấy người quả thực khiến người ta khó mà hiểu được”.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc nhìn Lưu Quốc Trung.
Lưu Quốc Trung đột nhiên nở nụ cười rồi nói với Bạch Diệc Phi: “Bây giờ tôi nghĩ thông rồi”.
“Tôi và mẹ Hiểu Anh là những người khá truyền thống, vốn không thể chấp nhận những quan niệm này của đám trẻ các anh, nhưng đã lâu như vậy rồi, nhiều việc đã xảy ra, tôi cũng đã hiểu rồi”.
“Anh bằng lòng liều cả mạng sống của mình vì Hiểu Anh, là cái phúc của Hiểu Anh”.
“Một người phụ nữ có thể gặp đươc người đàn ông liều cả mạng sống của mình vì cô ấy, đây là việc khó có được và may mắn biết bao”.
“Tôi nghĩ, Hiểu Anh mà ở bên cạnh anh, hẳn là sẽ khiến cho chúng tôi yên tâm hơn”.
Bạch Diệc Phi ngừng lại, thậm chí còn có vẻ khó mà tin được: “Chú là nói…”.
Lưu Quốc Trung lại mỉm cười: “Mặc dù vẫn còn một chút không cam tâm, nhưng cũng chẳng có gì phải ngăn cản nữa, nó nói rồi, có ngăn cản cũng không được, vậy thì chúng tôi sẽ không cản nữa”.
Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng khẳng định được ý của Lưu Quốc Trung, nhưng trong lòng anh lại không hề thấy vui vẻ.
Bởi vì anh hiểu rất rõ tình trạng cơ thể mình.
Anh có thể cảm thấy được cơ thể mình đã mất sức rất nhiều, không biết anh còn có thể sống được bao lâu nữa?
Cho nên Bạch Diệc Phi cười khổ lắc đầu: “Chú, xin lỗi, cháu hẳn là sẽ khiến chú phải thất vọng rồi”.
“Ý gì?”, Lưu Quốc Trung ngây ra.
Bạch Diệc Phi cố che giấu sự khổ sở và chua chát của mình: “Chú hiểu lầm rồi, nguyên nhân cháu đi giết nhà họ Vương là bởi vì Long Linh Linh mà không phải là vì Hiểu Anh”.
“Rốt cuộc là anh có ý gì?”, sắc mặt Lưu Quốc Trung sa sầm lại.
Bạch Diệc Phi lại cười nói: “Người phụ nữ của mình bị người ta cướp đi làm vợ, việc này chỉ cần là đàn ông đều sẽ không thể chịu được đúng không? Cho nên cháu mới đi cướp cô ấy về”.
“Cháu lúc đó nhìn thấy Vương Gia Tuấn đánh Linh Linh thì khiến cháu đau lòng không thôi”.
“Lúc đó cháu mới đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực cháu thích Long Linh Linh hơn, nhưng người mà cháu thương nhất vẫn là Lý Tuyết, vợ của cháu”.
Vừa nói Bạch Diệc Phi vừa vươn tay trái của mình ra, đưa con số năm cho Lưu Quốc Trung: “Hiểu Anh trong lòng cháu, đại khái chỉ đứng hàng thứ năm”.
“Mày!”, Lưu Quốc Trung bất ngờ nổi giận, ông ta đứng bật dậy chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Đồ khốn nạn!”
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi đầy vẻ vô tội: “Cháu cảm thấy cháu rất tốt, cháu nói với chú sự thật, không nói là những gì cháu làm đều và vì Hiểu Anh, sau đó khiến chú cảm thấy áy náy với cháu, không đúng sao?”
“Cháu thừa nhận là cháu rất tệ trong tình cảm, thích rất nhiều người phụ nữ, nhưng bản tính của cháu rất thật thà, cháu không hề lừa gạt chú”.
“Mày!”
Lưu Quốc Trung bị chọc tức đến tím cả mặt, ông ta không kiềm được túm lấy cổ áo của Bạch Diệc Phi gào lên: “Đồ khốn nạn, có giỏi thì mày nói lại một lần nữa xem?”
Tiếng quát này đã khiến những người canh giữ bên ngoài cửa giật mình.
Bọn họ vội vàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nhìn thấy Lưu Quốc Trung đang túm lấy cổ áo Bạch Diệc Phi thì xông lên kéo ông ta ra.
“Chú, mau dừng tay, chú đang làm cái gì vậy?”
“Bây giờ Bạch Diệc Phi không thể cử động, có gì từ từ nói”.
Nhưng Lưu Quốc Trung đã bị làm cho tức đến mất cả lý trí, cho dù có bị hai người khác kéo về phía sau thì vẫn vươn hai tay ra muốn túm lấy Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi! Mày là đồ súc sinh! Đồ khốn nạn!”
Nhưng Bạch Diệc Phi lại chỉ cười nói: “Chú, những gì cháu nói đều là thật, là lời trong lòng cháu, cháu cũng không sợ bị người khác biết”.
“Chú có thể chuyển lại lời của cháu cho Lưu Hiểu Anh, nói với cô ta, cháu chơi chán rồi, đã không còn thích cô ta nữa rồi”.
Lưu Quốc Trung tức đến phát run, thậm chí tức đến phát khóc, ông ta vừa khóc vừa mắng: “Súc sinh! Đồ khốn nạn đáng chết! Ông liều mạng với mày!”
Ông ta liều mạng giãy giụa, chân tay khua khoắng muốn xông lên nhưng lại bị hai người Trần Hạo và Trương Hoa Bân kéo lại.
Trương Hoa Bân và Trần Hạo xách ông ta ra khỏi phòng bệnh, trước khi cửa phòng đóng lại Trương Hoa Bân không nhịn được quát Bạch Diệc Phi một câu: “Con mẹ nó anh đang nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Bạch Diệc Phi vẫn nở nụ cười như cũ.
Nhưng đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, anh đã khóc.
…
“Chú bình tĩnh lại trước đã”, Trần Hạo và Trương Hoa Bân ấn Lưu Quốc Trung xuống ghế.
Lưu Quốc Trung dường như vẫn còn muốn giãy giụa đứng dậy nhưng bị hai người này ấn lại thì nổi điên lên quát: “Bình tĩnh? Các người có nghe thấy tên súc sinh kia nói cái gì chưa? Tôi bình tĩnh thế nào được?”
“Bây giờ tôi hận không thể đánh chết cái tên súc sinh đó!”
Trần Hạo vội vàng ấn ông ta xuống nói: “Chú, việc này chắc chắn có hiểu lầm, sếp không phải là loại người như vậy”.
“Đúng, chúng tôi hiểu rõ Bạch Diệc Phi nhất, anh ấy vốn không phải là loại người như vậy, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh ấy”, Trương Hoa Bân cũng khuyên giải.
“Còn hiểu lầm được gì nữa?”, Lưu Quốc Trung vẫn vô cùng bực bội: “Các người cũng nghe thấy lời anh ta nói rồi, hiểu lầm cái gì?”
Nói xong Lưu Quốc Trung đột nhiên ôm mặt khóc: “Con gái của tôi, sao mà lại nhìn trúng một tên khốn nạn như vậy!”
Trương Hoa Bân và Trần Hạo bốn mắt nhìn nhau, hai người đều phát giác ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì bọn họ cực kỳ hiểu Bạch Diệc Phi, cho dù anh ấy có thực sự không thích Lưu Hiểu Anh nữa, cũng sẽ không nói ra, hơn nữa lại còn nói khó nghe như vậy.
Đây rõ ràng là đang muốn chọc tức ông ta.
Trương Hoa Bân bỗng nhiên giật mình: “Không hay rồi!”
Ngay sau đó anh ta vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra, Trần Hạo thấy vậy cũng chạy theo vào.
Lưu Quốc Trung không cam tâm, không bị Trương Hoa Bân và Trần Hạo ấn lại trên ghế nữa thì cũng chạy vào theo, muốn đi tính sổ với Bạch Diệc Phi.
Nhưng, ba người bọn họ lại đứng ngây ra tại chỗ.
Bởi vì trên giường bệnh đã chẳng còn ai.
…
Hai giờ sáng, Bạch Diệc Phi trèo cửa sổ đi ra ngoài.
Màn đêm với anh mà nói vẫn sáng rỡ như ban ngày.
Mà phòng bệnh của anh ở tầng ba, cũng không tính là cao, nếu như anh còn khoẻ mạnh thì có nhảy xuống sẽ chẳng hề hấn gì, mà cũng không có gì khó khăn với anh cả.
Nhưng bây giờ trên người anh có vết thương, sau khi nhảy xuống còn lăn thêm hai vòng, cuối cùng không kiềm được mà nôn ra một ngụm máu to.
Anh chống tay xuống đất đứng lên, dựa vào tường thở hồng hộc.
Nghỉ ngơi mất một lúc lâu anh mới loạng choạng đi về phía bên ngoài.
Bạch Diệc Phi một mình đi trên con đường rộng thênh thang không một bóng người.
Anh đang lê từng bước hướng về phía Cảng Lam Ba.
Bởi vì anh rất muốn được nhìn thấy Lý Tuyết và hai đứa nhỏ, hơn nữa anh đoán, bọn họ vì không muốn Lý Tuyết lo lắng cho nên hầu như không nói cho Lý Tuyết biết tình hình hiện tại của mình.
Mà Bạch Diệc Phi sợ cô ấy lo lắng nên cũng không muốn cho cô biết.
Cho nên sau khi anh đến cảng Lam Ba, liền âm thầm leo tường trở về nhà của mình.
Lúc này đã là ba giờ sáng, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trở về phòng mình, nhìn thấy Lý Tuyết đang say ngủ trên giường.
Đầu tiên là anh ngắm nhìn Lý Tuyết thật kỹ, sau đó lại đi sang phòng em bé bên cạnh ngắm hai đứa con của mình.
Lý Tuyết và vú em chăm sóc hai đứa nhỏ rất khéo, hai đứa bé mập mạp tròn xoe trông rất đáng yêu.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi nhìn hai đứa bé vô cùng dịu dàng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy bi thương vô cớ.
Anh không kiềm được vươn tay chạm lên hai khuôn mặt bé nhỏ.
Cuối cùng anh lại đi đến bên giường ngủ, yên lặng ngắm nhìn Lý Tuyết.
Cho dù chỉ nằm ngủ thôi mà Lý Tuyết vẫn xinh đẹp như vậy.
Bạch Diệc Phi nhìn khuôn mặt điềm tĩnh say ngủ của cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác áy náy: “Bà xã, xin lỗi”.
Mà khi anh nói xong câu này thì lông mày Lý Tuyết khẽ rung lên sau đó từ từ mở mắt ra.
Cô nhìn thấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngẩn ra.
Giọng nói của Lý Tuyết mang theo âm mũi, nghe vào tai lại có chút nũng nịu, vươn hai tay của mình ra: “Ông xã, trở về rồi sao?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng kích động, vội vàng ngồi xuống bên giường, vươn tay ôm chặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết rúc vào lòng anh rồi lại từ từ ngủ thiếp đi.
Bạch Diệc Phi cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lý Tuyết, anh nhớ lại từng ký ức trước đây với cô, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng không nỡ.
Nhưng mà, anh có không nỡ hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì.
…
Trời đã sáng rỡ, Lý Tuyết tỉnh lại.
Sau khi cô thức dậy thì vươn vai một cái rồi ngồi trên giường ngẩn người rất lâu.
Đột nhiên, Lý Tuyết xoay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc đó Vú em mang sữa đi vào, nhìn thấy Lý Tuyết đang hốt hoảng thì vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Lý Tuyết khẽ nhíu mày: “Tối hôm qua Bạch Diệc Phi trở về rồi à?”
Mà vú em nghe thấy câu này xong thì mặt tái đi: “Bà chủ, ông chủ không phải là…”.
Lý Tuyết lập tức phản ứng lại, sau đó lắc đầu nói: “Không sao nữa rồi”.
Bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ là Bạch Diệc Phi đã chết đuối dưới sông, nhưng Lý Tuyết biết, anh vẫn còn sống, hơn nữa Bạch Diệc Phi nói rồi, anh còn có việc phải làm, không được cho người khác biết anh vẫn còn sống.
Nhưng cô luôn cảm thấy tối hôm qua Bạch Diệc Phi đã từng trở về.
…
Bệnh viện Ngoạ Long.
“Không thể nào! Tôi không tin!”
Lưu Hiểu Anh nằm trên giường bệnh lạnh lùng quát lên một câu.
Lưu Quốc Trung đứng bên cạnh giường, ông ta đem tất cả lời mà Bạch Diệc Phi đã nói truyền đạt lại cho Lưu Hiểu Anh.
Mà Lưu Hiểu Anh thì hầu như không tin.
Lưu Quốc Trung thấy vậy bèn chỉ vào Trần Hạo và Trương Hoa Bân nói: “Bố tuyệt đối không lừa con, con có thể hỏi bọn họ, lúc đó bọn họ cũng có mặt, Bạch Diệc Phi đã nói những lời gì, bọn họ cũng đều nghe rất rõ ràng!”
Lưu Hiểu Anh bèn quay đầu sang nhìn hai người.
Sau đó cả hai, một người cúi đầu, một người nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không hề nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Bất kể mọi người nói gì con cũng sẽ không tin”.
“Hiểu Anh à, con tỉnh lại đi!”, Lưu Quốc Trung khuyên bảo hết nước hết cái: “Nó chỉ coi con như một món đồ chơi thôi, gần như không hề để tâm đến con”.
“Hôm qua lúc trong phòng bệnh chỉ có hai người chúng ta, nó mới nói thật lòng, nó hầu như không để tâm đến con, con hà tất lại đi tin tưởng nó như thế chứ?”
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại nói rất kiên định: “Con nói là con không tin, trừ phi anh ấy trực tiếp nói với con”.
Lưu Quốc Trung thấy vậy thì tức không thôi, cuối cùng ông ta lấy ra một tờ giấy ném về phía cô ta: “Vậy con tự xem đi, xem xong con có tin hay không!”
Lưu Hiểu Anh cúi đầu, nhìn thấy tờ giấy đó, bên trên đúng là bút tích của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dùng tay trái để viết, bởi vì ở cảnh giới hiện tại của anh thì viết bằng tay trái hay phải cũng chẳng có khác biệt gì mấy.
Mà câu chữ viết trên tờ giấy là nói với Trương Hoa Bân.
“Anh Trương, kỳ thực tôi đã khó chịu với thái độ của Lưu Quốc Trung và Ngô Vân từ lâu rồi, vừa rồi tôi lỡ miệng nói với Lưu Quốc Trung, ông ta đã biết rồi, sau này sẽ rất lằng nhằng, anh nghĩ cách giải quyết hai người bọn họ đi”.
Lưu Quốc Trung hít sâu một hơi, nói: “Bố không muốn làm cho con đau lòng, cũng không định để con nhìn thấy, nhưng mà bố không thể trơ mắt đứng nhìn con bị một thằng khốn nạn như vậy lừa!”
Mắt Lưu Hiểu Anh đỏ ửng, nhưng cô ta vẫn lắc đầu như cũ, nói: “Không, con không tin…”.
Lưu Quốc Trung ấn chặt vai của Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, nó muốn giết chết bố mẹ của con, loại người như vậy sao có thể thật lòng thích con? Con tỉnh lại đi!”
Lưu Hiểu Anh vẫn đỏ ửng hai mắt nói: “Con muốn anh ấy nói thẳng trước mặt con!”
Lưu Quốc Trung sa sầm mặt nói: “Con cho là bây giờ nó vẫn còn ở lại bệnh viện à? Nó muốn giết chết bố và mẹ con, chắc chắn đã bỏ ra ngoài rồi, đến lúc chúng ta chết rồi, nó mới có chứng cứ ngoại phạm!”
Trần Hạo và Trương Hoa Bân yên lặng nhìn, không nói một lời.
Cuối cùng Lưu Hiểu Anh không kìm nổi mà rơi nước mắt nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không thể nào! Anh ấy không phải loại người đó, không thể nào…”.
Trương Hoa Bân và Trần Hạo đều không biết nên nói gì, đành lặng lẽ đi ra khỏi phòng của Lưu Hiểu Anh.
Hai người đi lên sân thượng. Trần Hạo châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả ra làn khói.
Trương Hoa Bân thấy vậy cũng nói: “Cho tôi một điếu!”
“Không phải là anh không hút thuốc sao?”, Trần Hạo kinh ngạc nhìn anh ta nhưng tất nhiên vẫn đưa cho anh ta một điếu.
Trương Hoa Bân nói: “Tôi đang nghĩ tới Kỳ Kỳ”.
“Kỳ Kỳ?”, Trần Hạo nhìn anh ta, cố ý nói: “Để ý đến người ta rồi sao?”
“Vớ vẩn!”, Trương Hoa Bân trừng mắt nhìn Trần Hạo rồi nói tiếp: “Đừng đùa kiểu đó. Nếu chị dâu cậu mà biết thì người xui xẻo sẽ là tôi đấy”.
Nói xong, hai người đều bật cười nhưng sau khi cười sảng khoái rồi thì hai người lại im lặng.
Sau khi hút thuốc xong, Trần Hạo hỏi: “Có nên nói với chị Hiểu Anh không?”
Trương Hoa Bân cũng hít một hơi nhưng vì lâu không hút nên lúc này ho khù khụ.
Trần Hạo vội vỗ lưng rồi nói: “Hay là anh đừng hút nữa”.
Trương Hoa Bân dập tắt điếu thuốc, thở dài nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải khiến người ta đau lòng thế chứ?”
“Haiz! Thôi, đừng nói với cô ấy nữa. Bạch Diệc Phi làm như vậy chắc là còn chuyện khác phải làm”.
Trần Hạo nghe thấy vậy liền gật đầu.
Lúc đó Bạch Diệc Phi có để lại hai tờ giấy. Một tờ giấy để ở chỗ Trần Hạo nhưng chỉ có năm chữ: “Phối hợp với bác Lưu”.
Lúc nhìn thấy ba tờ giấy này, ba người đều hiểu ra.
Bạch Diệc Phi đoán là Lưu Quốc Trung sẽ lợi dụng một tờ giấy khác rồi ‘thêm mắm thêm muối’, sau đó nói cho Lưu Hiểu Anh để cô ta tin lời ông ta nói.
Vì vậy Bạch Diệc Phi mới bảo Trần Hạo và Trương Hoa Bân phối hợp với ông ta.
Lưu Quốc Trung cũng hiểu ra nhưng ông ta tưởng rằng Bạch Diệc Phi cố ý mượn cơ hội này để ‘đá’ con gái ông ta.
Vì vậy, ông ta không hề nghĩ nhiều mà làm theo cách của Bạch Diệc Phi luôn.
Nhưng ba người này đều không biết rốt cuộc tại sao Bạch Diệc Phi lại làm như vậy?
…
Bạch Diệc Phi ngồi trong một quán ăn, vừa ăn vừa nhìn mọi người vội vã đi làm.
Nhìn những người này, bỗng dưng anh lại cảm thấy lòng mình tĩnh lặng hơn.
Sau khi ăn xong anh trả tiền rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi đến nghĩa trang rồi đi đến trước mộ của em gái mình.
Anh ngồi xuống, sờ lên tấm ảnh của em gái ở trên bia mộ rồi nói ra những chuyện xảy ra gần đây.
Hiện giờ anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần già và yếu đi. Anh thật sự không biết khi nào sẽ già yếu tột độ rồi chết đi nữa.
“Em à! Ở dưới đó có nhớ anh trai không? Anh sắp xuống đó hội ngộ với em rồi”.
Lời nói vừa dứt thì phía sau lưng anh phảng phất mùi thơm, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người này thì anh có chút ngạc nhiên.
Người đến là một phụ nữ, người này đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi nói: “Cậu đang đợi chết sao?”
Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Người phụ nữ này Bạch Diệc Phi cũng không thân quen lắm, chỉ là biết qua qua thôi. Nhưng lúc này nhìn thấy cô ta thì vẫn khiến anh có chút bất ngờ.
Người phụ nữ đó chỉ cười, nói: “Chắc giờ cậu không còn nơi nào đi nhỉ?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Người phụ nữ lại nói: “Vậy thì đi theo tôi! Tôi đưa cậu đến một nơi”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi cũng đi theo cô ta. Không chỉ vì anh không còn nơi nào để đi mà vì chính người phụ nữ này.
Cô ta là chủ nhà ở vùng ngoại ô của thành phố Thiên Bắc. Bạch Diệc Phi rất tò mò về người này.
Anh nhớ là, trong giấc mơ người đàn ông trung niên nói người phụ nữ này là vợ của ông ta, còn người đàn ông trung niên đó tên là Nguyệt.
Bạch Diệc Phi lại một lần nữa đi theo người phụ nữ này đến ngôi nhà nhỏ đó, và lần này dường như cô ta không có ý muốn giấu diếm.
Bởi vì trong sân lúc này là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế cầm dao khắc và chăm chú khắc cây kiếm gỗ.
Đây chính là người đàn ông trung niên mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy trong giấc mơ.
Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra.
Nữ chủ nhà dẫn anh đi vào trong rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh người đàn ông trung niên, cười nói: “Ngồi đi!”
Sau khi nói xong, người phụ nữ cũng lấy một chiếc ghế rồi ngồi cạnh người đàn ông trung niên, giới thiệu: “Tôi tên là Vũ Mạt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, đang định mở miệng chào thì người đàn ông trung niên đã lên tiếng trước: “Theo bề bậc thì cậu phải gọi là cụ bà đấy”.
“Hự…”, Bạch Diệc Phi đần mặt ra.
Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng tầm tuổi mình, thậm chí còn trẻ hơn mình mà bắt mình gọi là cụ bà ư?
Người đàn ông trung niên tạm dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Tôi tên là Nguyệt, là cụ của cậu, vì vậy cậu phải gọi vợ tôi là cụ bà rồi”.
Vũ Mạt nói với vẻ không vui lắm: “Đừng nghe ông ấy nói, năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi thôi”.
Bạch Diệc Phi đơ người ra, quả nhiên còn trẻ hơn cả mình. Năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi.
Nếu như về tuổi tác thì Bạch Diệc Phi có thể gọi Vũ Mạt là em nhưng về bề bậc mà Bạch Diệc Phi gọi là chị thì anh lại hời quá.
Bạch Diệc Phi thấy hơi loạn, không muốn nghĩ những chuyện này nữa mà nói với người đàn ông kia: “Tôi sắp chết rồi”.
Mặc dù anh không biết rốt cuộc có phải là mơ không nhưng anh tin đối phương đích thực là người mà mọi người luôn nhắc tới.
Người đàn ông tên Nguyệt chỉ gật đầu rồi nói: “Vì vậy mới bảo cậu đến đây chờ chết đấy”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Bạch Diệc Phi cười một cách thê thảm, nói: “Tôi cứ tưởng bảo tôi đến đây là có thể cứu tôi cơ”.
“Đúng là có cách cứu cậu”, Nguyệt nói tiếp: “Nhưng nếu cứu sống cậu thì tôi sẽ chết?”
Bạch Diệc Phi không hiểu, hỏi: “Sao có thể thế được?”
Nguyệt thản nhiên nói: “Hiện giờ cậu phải nên biết mình bị làm sao chứ?”
Bạch Diệc Phi hỏi: “Tôi làm sao?”
Bạch Diệc Phi biết hiện giờ anh như một ông lão, cơ thể đang yếu dần nhưng anh không hề biết rốt cuộc là chuyện gì.
“Nói như trong thuật ngữ về kinh tế thì đó là ‘bội chi’”.
“Sức chịu đựng của cơ thể con người cũng có giới hạn. Vì vậy khi cậu bị quá tải, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu”.
“Cứ nhiều lần như vậy, cơ thể không chịu được thì tất nhiên sẽ suy sụp thôi”.
“Rất nhiều người ngưỡng mộ huyết thống của chúng ta, cảm thấy đây là tài năng thiên bẩm nhưng tôi lại không nghĩ thế”.
“Đó là một loại thuốc độc gây nghiện”.
“Thông qua huyết thống này chúng ta có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể rồi dần chế ngự cơ thể của mình. Từ đó cảm nhận được vị ngọt mà sự kích thích đó mang lại, và rồi trầm mê trong đó”.
“Nhưng người nào mạnh hơn và có ưu thế hơn người khác, đó đều là vì anh ta chịu được nhiều nguy hiểm hơn người khác”.
“Không có bất cứ một ai không bỏ ra cái gì mà tự dưng thành cường giả được”.
“Và cái giá chúng ta phải trả đó là tính mạng của mình”.
Những lời này khiến Bạch Diệc Phi ngây người ra.
Quả đúng là như vậy! Mỗi lần Bạch Diệc Phi đi vào trạng thái cuồng hóa thì anh đều đánh bại được kẻ mạnh hơn mình. Nhưng mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy cơ thể mình không ổn.
Vậy thì, hiện giờ anh chỉ có thể nhìn thấy ban ngày, đây chính là lời cảnh cáo của cơ thể đối với anh.
Anh đã khiến bản thân kiệt quệ đến mức ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ rồi.
Sau khi hiểu được thì Bạch Diệc Phi cười khổ, nói: “Vì vậy, tôi đã ‘ngược đãi’ bản thân mình quá nên giờ không thể cứu được nữa”.
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
“Những người khác thì thật sự không có cách nhưng thật không may, tôi đã không kìm được mà đi gặp cậu”.
“Tôi có cách cứu cậu”.
Bạch Diệc Phi có chút khó hiểu. Nếu như ông ta có cách cứu mình thì phải nói là may mắn chứ, sao lại nói là không may?
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một khả năng rồi hỏi: “Cái giá phải trả có lớn không?”
Người đàn ông kia giật mình, có chút bất ngờ khi Bạch Diệc Phi nghĩ được tới điều này.
Vũ Mạt ngồi bên cạnh ông ta, cười nói: “Cháu mình thông minh thật”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Chẳng phải ban nãy nói là sẽ gọi chị em sao? Sao tự nhiên biến thành cháu rồi?
Cô ta gọi như vậy, cảm giác như đang mắng mình vậy.
Vũ Mạt dường như nhìn ra tâm tư của Bạch Diệc Phi nên cười nói: “Cậu có thể gọi tôi là chị. Còn tôi gọi cậu thế nào thì đó là quyền của tôi chứ”.
“Được…”, Bạch Diệc Phi cũng không quá bận tâm đến chuyện này.
Vũ Mạt nói tiếp: “Tất nhiên là có thể cứu cậu nhưng như vậy thì phải phế đi một nửa công lực của tổ tông nhà cậu”.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu đượcc, nói: “Vì vậy ông ấy mới nói là bất hạnh sao?”
Người đàn ông kia phải tiêu hao một nửa công lực để cứu anh nên người bất hạnh chính là ông ta.
Nhưng ông ta lắc đầu, nói: “Cậu cũng bất hạnh”.
“Tôi ư? Tại sao?”, Bạch Diệc Phi lại ngây người ra, hỏi.
Nếu như ông ta cứu mình thì mình sẽ được sống, có thể đi gặp vợ con, có thể chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình, còn có thể tiếp tục dẫn dắt các anh em của mình. Vậy thì sao gọi là bất hạnh được?
Người đàn ông kia lại lắc đầu thở dài, nói: “Bởi vì cậu là một trong những người mà họ chọn”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc, hỏi: “Họ? Họ là ai? Người lựa chọn gì?”
“Trước đây tôi có nghe họ nói tôi là người được chọn để giữ kho vàng, là ý này sao?”
Người đàn ông kia cười, nói với Bạch Diệc Phi: “Chẳng phải cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi sao?”
Bạch Diệc Phi khẽ ngây người ra.
Đúng là như vậy! Anh đã bắt đầu nghi ngờ không hề có cái kiểu chọn người canh giữ kho vàng.
Từ lúc anh bắt đầu tiếp quản tập đoàn Hầu Tước và đến tất cả những chuyện xảy ra hiện giờ thì đều là kết quả của việc lựa chọn bị động.
Điều này có nghĩa là, sở dĩ anh đi đến bước đường ngày hôm nay đều là do phía sau có người đẩy anh đi. Bất luận ở giữa thiếu mất mắt xích nào thì anh không thể đi tới cục diện như ngày hôm nay được.
Nhà họ Vương xuất hiện quá đột ngột, điều này là ám chỉ cho Bạch Diệc Phi.
Vì vậy anh bắt đầu nghi ngờ, và cũng từ đây anh mới đến thủ đô tìm Bạch Khiếu.
Hiện giờ anh lại càng khẳng định hơn những nghi ngờ và suy đoán của mình.
Sau khi biết tin anh chết, Tân Thu đã rời đi. Nếu như anh đoán không nhầm thì hiện giờ Tân Thu đã đến thủ đô rồi.
Người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi trầm ngâm suy nghĩ nên nói: “Tất cả những chuyện này đều là do phía sau có người bày sẵn rồi”.
“Bởi vì cậu và tôi có chung huyết thống”.
“Sở dĩ họ bày ra những cái này chẳng qua chỉ là muốn cậu nhanh chóng tiêu hao hết năng lượng của bản thân rồi ảnh hưởng đến tính mạng, đồng thời họ còn biết tôi có thể cứu cậu mà tôi cứu cậu thì nhất định sẽ tiêu hao đi một nửa công lực”.
“Đây chính là mục đích của họ, còn cậu chẳng qua cũng chỉ là quân cờ bị họ lợi dụng mà thôi”.
“Nói cách khác thì cậu cũng không may trở thành hậu duệ của tôi, có huyết thống với tôi nên bị đám người đó lợi dụng để đối phó với tôi”.
Sau khi nghe xong những lời này, Bạch Diệc Phi như đơ người ra.
Những lời này như là đòn đả kích quá lớn đối với anh khiến anh khó có thể tin nổi.
Thậm chí anh còn không thể nào chấp nhận được cái khái niệm ‘họ’ như lời người đàn ông trung niên kia nói.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói: “Càng không may hơn là, tôi sẽ không để họ đạt được mục đích. Vì vậy, tôi sẽ cứu cậu”.
Bạch Diệc Phi lại đần mặt ra, sau đó cúi đầu xuống.
Một lát sau, anh đột nhiên nói: “Chú nói những lời này với tôi là để tôi có chết thành ma cũng hiểu được mọi chuyện sao?”
Người đàn ông gật đầu, nói: “Có thể nói là như vậy nhưng tôi hi vọng cậu có thể hiểu cho tôi”.
“Tôi có rất nhiều con cháu, những người có khả năng thiên bẩm như cậu cũng rất nhiều. Đối với tôi mà nói, đây chỉ là tổn thất đi một trong số đó thôi. Vì vậy, tôi sẽ không mạo hiểm vì cậu và càng không thể khiến họ đạt được mục đích”.
“Tôi biết rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu rồi định đứng dậy rời đi.
Anh có thể hiểu được những lời mà người đàn ông tên Nguyệt này nói. Kể cả là anh thì anh cũng không muốn đám người đó đạt được mục đích. Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác.
Về mặt tình cảm thì anh không thể chấp nhận được một người như ông Nguyệt lại đối xử lạnh lùng với hậu duệ như mình, điều này khiến anh không thể cảm nhận được tình thân.
Bạch Diệc Phi đã đi đến cửa thì Vũ Mạt đuổi theo, gọi: “Bạch Diệc Phi!”
“Ông ấy cũng có nỗi khổ của mình. Hơn nữa nỗi khổ của ông ấy còn lớn hơn cậu tưởng tượng nhiều. Nếu như không phải có ông ấy thì những người canh giữ kho vàng sớm đã trở thành những ác ma độc chiếm kho vàng rồi”.
“Vì vậy, ông ấy không thể chết được”.
Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.
Anh không quá bất ngờ với những lời này, bởi vì anh sớm đã đoán được vài phần rồi.
Anh cũng có thể hiểu được nhưng anh tuyệt đối không tha thứ.
“Tôi có thể hiểu được nỗi khổ của ông ấy. Nếu xét về đại nghĩa thì ông ấy đáng được mọi người kính phục”.
“Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng có người thân của mình, có bạn bè nữa. Tôi cũng muốn được sống và muốn cùng họ đi hết cuộc đời này”.
“Vì vậy, xin lỗi nhé, tôi không vĩ đại như thế. Tôi không thể can tâm tình nguyện trả giá bằng cả tính mạng như thế và tôi cũng không thể tha thứ”.
Lời nói vừa dứt, Vũ Mạt dường như định nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Trước khi đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Họ… Chính là chỉ tất cả mọi người sao?”
“Đúng vậy”, người đàn ông đáp.
Bạch Diệc Phi vẫn chưa đi mà nói nốt một câu: “Tôi biết rồi”.
Lúc này, Bạch Diệc Phi cảm thấy thân thể mình vô cùng mệt mỏi, cảm giác bi thương cực độ khiến anh không kìm được mà muốn bật khóc.
Họ… Họ là bao gồm tất cả mọi người.
Tất cả mọi người?
Tử Y- người mà anh luôn coi là bề trên, người dạy anh rất nhiều điều, còn cho anh cảm giác ấm áp của người thân, không ngờ Tử Y cũng nằm trong đó.
Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng bi thương.
Những người anh tưởng là thân thích thì đều là kẻ địch nhẫn tâm với anh.
Tất cả bọn họ đều đang lợi dụng anh.
Họ chỉ muốn đạt được mục đích chứ chưa bao giờ coi trọng anh.
Anh chỉ là một quân cờ, một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Anh Bạch!”
Lưu Hà lái chiếc xe cũ nát dừng ở bên đường. Sau khi cô ta gọi một tiếng thì vội xuống xe, còn vui mừng hỏi: “Anh Bạch! Sao anh lại ở đây?”
Nhưng hiện giờ Bạch Diệc Phi đang phải hứng chịu nỗi đau qáu lớn, vì vậy anh không hề để ý đến Lưu Hà với vẻ mặt đang vui mừng.
Anh đi vòng qua cô ta rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Hà cảm thấy có gì đó không ổn nên vội đuổi theo, nói: “Anh Bạch! Có phải anh có gì không vui không? Cánh tay anh bị sao vậy?”
Cánh tay Bạch Diệc Phi bị gãy xương trong lúc đánh nhau với Vương Thạch Khánh.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không để ý đến cô ta mà vẫn đờ đẫn đi về trước.
Lưu Hà thấy vậy vội nói: “Anh Bạch! Hiện giờ kỹ thuật lái xe của tôi ok rồi, anh muốn đi đâu tôi sẽ đưa anh đi”.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, nói: “Đi đi! Đừng đi theo tôi nữa”.
Nghe thấy vậy, Lưu Hà bày ra vẻ mặt tủi thân.
Còn Bạch Diệc Phi thì vẫn tiếp tục đi về trước.
…
Bạch Diệc Phi khó có thể tin được, vì vậy anh không can tâm, anh rất muốn đến trước mặt họ để xác nhận.
Vì vậy, anh đi đến bến tàu rồi thuê một chiếc tàu lái đến đảo Lam.
Anh đứng dựa vào lan can trên boong tàu, nghe gió biển thổi và nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây.
“Kia là người thuê tàu của chúng ta nhưng sao tôi cảm thấy hắn chả giống người có tiền chút nào?”
“Anh thì biết cái quái gì? Lúc anh ta thuê tàu của tôi, anh ta không thèm hỏi giá mà vứt luôn cho tôi một triệu tệ đấy. Anh nói xem, anh ta có tiền hay không?”
“Ôi mẹ ơi! Đúng là người có tiền mà!”
“Nhưng tiêu tiền kiểu đó thì hơi quá tay, ai lại coi tiền như cỏ rác vậy”.
Hai nhân viên đứng ở trên boong tàu rồi nhỏ giọng nói.
Mặc dù Bạch Diệc Phi sắp chết nhưng thực lực của anh không hề thuyên giảm. Vì vậy, những lời mà hai người kia nói anh đều có thể nghe thấy rõ nhưng anh không thèm để ý.
Đối với anh hiện giờ, anh quan tâm đến những điều mà anh muốn xác nhận. Vì vậy anh không bận tâm về hai người này.
Lúc này, Lưu Hà đột nhiên từ phía sau Bạch Diệc Phi xông ra, gọi: “Anh Bạch!”
Bạch Diệc Phi không hề bận tâm đến Lưu Hà đột nhiên xông ra lúc này. Bởi vì anh biết Lưu Hà lén đi theo anh, chỉ có điều anh không để ý mà thôi.
“Anh Bạch! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Có phải anh gặp chuyện gì không vui không?”, Lưu Hà đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, có chút lo lắng hỏi: “Hay là anh nói với tôi, biết đâu tôi giúp được anh. Kể cả không giúp được thì tôi cũng nhất định…”.
Nhưng bất luận Lưu Hà có nói thế nào thì Bạch Diệc Phi vẫn không để ý đến cô ta. Điều này khiến cô ta có chút không vui.
Nhưng cô ta không phải người dễ bỏ cuộc mà cứ tiếp tục nói ở trước mặt anh: “Tôi có thể đóng vai người lắng nghe, anh cứ nói ra những chuyện không vui trong lòng, biết đâu anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi…”.
“Tôi sắp chết rồi!”, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngắt lời.
Lưu Hà ngập ngừng, chớp mắt nói: “Anh nói cái gì?”
“Tôi sắp chết rồi!”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Vì vậy, đừng quan tâm đến tôi nữa”.
Lưu Hà ngây người ra nhìn Bạch Diệc Phi, cười khô một tiếng, nói: “Anh Bạch! Trò đùa này không hay tí nào đâu”.
Bạch Diệc Phi chau mày, sau đó dường như nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu lại cười với Lưu Hà. Hơn nữa, điệu cười còn đầy vẻ dâm đãng: “Tôi sắp chết rồi, hay là cô ở bên tôi đi?”
Lưu Hà lập tức vui vẻ gật đầu, nói: “Tôi sẽ ở bên cạnh anh nhưng anh đừng nguyền rủa mình như thế chứ?”
“Tôi nói thật đấy! Tôi thật sự sắp chết rồi”, Bạch Diệc Phi vẫn cười với vẻ dâm đãng, nói: “Hơn nữa ý tôi nói ‘ở bên tôi’ không giống với ý mà cô hiểu đâu. Mà là ‘cho’ tôi…”.
Bạch Diệc Phi chưa nói hết câu nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh và nụ cười dâm đãng của anh, Lưu Hà lập tức hiểu ra điều gì đó. Vì vậy, cô ta sợ đến mức vội lùi về sau một bước.
“Anh… Anh Bạch! Tôi… Tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn chút chuyện… Tôi… Đi trước đây”, nói xong, Lưu Hà chạy thục mạng vào trong khoang thuyền.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta chạy vào trong thì lập tức thu lại nụ cười, sau đó thở dài, nói: “Đúng thật là…”.
…
Lưu Hà chạy vào trong khoang thuyền, sợ đến nỗi thở hổn hển, mặt và tai đều đỏ ửng lên.
Hôm nay Lưu Hà chỉ mặc bộ đồ bình thường, cũng không trang điểm cầu kỳ. Chính với dáng vẻ này của cô ta lại đẹp hơn ngày thường rất nhiều.
Lưu Hà vỗ lên ngực mình, nói: “Anh Bạch chắc chắn là chê mình phiền phức quá nên mới cố ý dọa mình. Anh Bạch không phải là loại người đó”.
“Người đẹp ơi! Cô từ đâu đến vậy?”, giọng nói thô lỗ còn kèm theo ý đồ xấu xa đột nhiên vang lên.
Lưu Hà lại sợ đến nỗi tim đập thình thịch, vội xoay người lại nhìn thì mới phát hiện ra phía sau cô ta có hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục làm việc.
Hai người với thân hình vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là không dễ dây vào.
Hơn nữa hình như họ có uống rượu, áo phanh hết cả ra, còn lộ ra đầy lông trên ngực, khiến người khác nhìn thấy đã buồn nôn.
Hai kẻ này nhìn Lưu Hà, lúc này mới lộ ra nụ cười dâm đãng.
Họ quanh năm làm việc trên biển, gần như rất khó nhìn thấy phụ nữ, huống hồ lại là cô gái trẻ đẹp ngây thơ như này thì tất nhiên họ sẽ nảy ra ý đồ xấu xa.
Hiện giờ Lưu Hà lập tức phản ứng lại, cô ta điềm tĩnh nói: “Tôi… Tôi là con gái của thuyền trưởng đấy, tôi lén đến đây”.
Cô ta vốn lén đi theo Bạch Diệc Phi nhưng nếu giờ mà bị bắt thì tình hình không ổn lắm.
Nhưng không ngờ hai kẻ kia sau khi nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó một kẻ lên tiếng: “Thì ra là con gái của thuyền trưởng à?”
Lưu Hà vội gật đầu.
Nhưng một kẻ còn lại đột nhiên nói: “Nhưng thuyền trưởng của chúng tôi năm nay mới hơn ba mươi tuổi thì sao có con gái lớn như này được?”
Lưu Hà nghe thấy thì lập tức cảm thấy tình hình không ổn. Cô ta xoay người định chạy.
Nhưng hai tên kia dường như sớm đã đoán được Lưu Hà sẽ chạy nên vẫn luôn phòng bị. Thấy Lưu Hà giơ tay ra nên họ liền nắm chặt cánh tay của cô ta rồi kéo lại.
Lưu Hà sốt sắng, nói: “Các người thả tôi ra!”
Hai thuyền viên bao vây Lưu Hà lại, trên mặt vẫn với vẻ dâm đãng.
“Người đẹp ơi! Ngoan ngoãn phục vụ chúng tôi, chúng tôi sẽ coi như không biết gì cả. Nếu không thì tôi sẽ nói với thuyền trưởng là cô đến trộm đồ. Đến lúc đó, kết cục của cô sẽ thảm lắm đấy”.
“Đúng vậy! Cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng có hò hét, nếu không chúng tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn đấy”.
Lưu Hà bị hai kẻ này làm cho sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Két két!”, lúc này đột nhiên có tiếng mở cửa.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm đi vào, nói: “Lớn đầu rồi có còn sĩ diện nữa không vậy?”
Hai thuyền viên mắt thấy chuyện của mình sắp thành rồi nhưng bị người khác chen ngang nên họ cảm thấy không vui cho lắm.
Một kẻ trong đó cố ý hù dọa Bạch Diệc Phi, nói: “Thằng nhóc này biết điều thì mau đi đi! Nể tình mày là người thuê tàu nên bọn tao…”.
Lúc nói câu này, Bạch Diệc Phi chỉ trừng mắt nhìn hắn mà đã khiến hắn sợ đến nỗi không dám làm gì thêm.
Ánh mắt đó của Bạch Diệc Phi giống như ác ma đến từ địa ngục. Anh chỉ nhìn một cái mà đã khiến họ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thậm chí còn không ngừng run rẩy.
Bạch Diệc Phi kéo Lưu Hà lại, sau đó nói với hai thuyền viên: “Đây là em gái của tôi, cả tàu này đều là tôi thuê nên tất nhiên cô bé cũng ở trên này rồi”.
“Tốt nhất là các người đừng có giở trò gì với cô ấy, nếu không thì tôi sẽ ném các người xuống biển cho cá mập ăn đấy”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi liền kéo Lưu Hà rời đi.
Nhưng một kẻ còn lại dường như không cam tâm. Hắn lên trước nắm lấy tay Bạch Diệc Phi định ngăn anh lại, sau đó quát lên: “Không được đi!”
“Bụp!”
Bạch Diệc Phi không hề ra tay nhưng tên thuyền viên kia đột nhiên bị đánh bay ra ngoài rồi đập lên vách tàu. Tên còn lại nhìn thấy vậy thì cũng giật mình kinh hãi.
Còn tên thuyền viên bị đánh ban nãy không chỉ ngây người ra mà còn vô cùng sợ hãi.
Bạch Diệc Phi không bận tâm đến chúng mà kéo Lưu Hà quay lại boong tàu.
Lưu Hà cười hì hì, nói: “Cảm ơn anh Bạch đã cứu tôi”.
Bạch Diệc Phi đứng dựa trên lan can, châm điếu thuốc, hỏi: “Cô cứ đi theo tôi làm gì?”
Lưu Hà bị hỏi như vậy nên chỉ ấp úng mà không dám nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi: “Tôi… Tôi… À phải rồi! Chính là vì cái xe anh ăn trộm trước đó là của bạn tôi, mà anh lại chưa trả lại cho cậu ấy”.
“Tiền trong thẻ tôi đưa cho cô đủ để cô mua mấy cái đấy”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Lưu Hà nghe thấy vậy thì chột dạ rồi cúi đầu xuống.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì chau mày, hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Lưu Hà bất mãn bĩu môi một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Anh tôi chê tôi phiền phức”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, anh không hề nghĩ đến lý do này.
Lưu Hà cúi đầu xuống, hai tay mân mê vạt áo, nói: “Từ nhỏ anh tôi đã nuôi nấng tôi. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi, từ nhỏ tôi đã thích đi đâu cũng dính lấy anh ấy”.
“Tôi cảm thấy chỉ cần có anh ấy ở bên thì tôi sẽ có cảm giác ấm áp”.
“Nhưng anh tôi lại chê tôi phiền phức”.
“Trước mặt người ngoài mà tôi khoác tay anh ấy là anh ấy sẽ đẩy tôi ra ngay. Có mỗi một lần, khi tôi tám tuổi bị ốm nặng, anh tôi đã cõng tôi đến bệnh viện. Nhưng sau lần đó là anh ấy không bao giờ cõng tôi nữa”.
“Sau đó khi tôi lên cấp 2, bạn cùng lớp nói anh tôi là côn đồ, tôi nghe thấy vậy rất tức giận nên đã đánh nhau với hắn”.
“Nhưng tôi biết hắn nói đúng”.
“Lúc đó tôi mới hiểu, tại sao anh trai luôn cố giữ khoảng cách và lạnh lùng với mình. Bởi vì anh ấy sợ liên lụy đến tôi. Khi đó, anh ấy ở bên ngoài chém giết với người khác nên có rất nhiều kẻ thù. Anh ấy sợ người khác biết tôi là em gái của anh ấy thì sẽ đến báo thù”.
“Chỉ có lúc nhỏ tôi mới cảm nhận được tình cảm ấm áp của người thân, sau đó thì không có nữa”.
“Anh Bạch! Anh nói anh và anh trai tôi là bạn, là anh em. Tôi muốn coi anh như người anh thứ hai, vì vậy…”.
Ngay sau đó, Sa Phi Dương đưa theo Từ Lãng đi vòng qua bức tường cao, đi thẳng đến phía trước mặt chú Dương.
Chú Dương nhìn thấy đột nhiên có hai người xuất hiện thì giật mình, bởi vì ông ta không ngờ đến bọn họ lại xuất hiện ngay trước mặt mình như vậy.
Mà khi Từ Lãng dừng chân liền nhanh chóng phản ứng lại, lao về phía trước rút thanh đao của mình ra vẽ một đường trước mặt chú Dương.
“Phụt!”
Cổ họng của chú Dương bị cắt đứt một cách không thương tiếc, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Mà mặt ông ta vẫn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm Sa Phi Dương, tay ôm chặt miệng vết thương đang trào máu trên cổ, miệng mấp máy nói: “Điều này… không thể… làm sao có thể… phá trận nhanh như vậy…”.
Màn quyết đấu giữa hai bậc thầy trận pháp không phải là không có.
Nhưng bất kể ông ta giỏi cỡ nào, muốn phá trận thì cũng cần phải tốn chút thời gian.
Ông ta mới chỉ vừa bày xong trận thì Sa Phi Dương đã xuất hiện ở ngay trước mặt mình, cho nên vẻ mặt ông ta mới đầy sự kinh hãi như vậy.
Mà Sa Phi Dương chỉ hờ hững nói: “Bậc thầy trận pháp quả thực sẽ phải tốn chút thời gian để phá trận, nhưng tôi không phải là bậc thầy trận pháp, mà tôi là bậc thầy phong thuỷ, thứ mà tôi am hiểu là suy đoán và dự đoán”.
Nói như vậy, chú Dương mới lập tức hiểu ra.
Sa Phi Dương kỳ thực không hề phá giải trận pháp của mình, mà ông ta chỉ là dựa vào cảm ngộ của một bậc thầy phong thuỷ để suy đoán ra được sinh môn của trận pháp, cho nên mới xuất hiện trước mặt mình một cách nhanh chóng như vậy.
Mà bây giờ ông ta có hiểu ra thì cũng đã muộn rồi.
Hơi thở của chú Dương yếu dần, trận pháp mà ông ta bày ra cũng dần tan đi.
Nhưng cũng chỉ có thể làm giảm một chút áp lực của thế cục mà thôi, không hề đưa lại hiệu quả quá lớn, bởi vì đối phương có một cao thủ ở cảnh giới Thần võ.
Một cao thủ cảnh giới Thần võ có thể bóp nát tất cả mọi người dưới cấp mình.
Cho nên, chẳng bao lâu sau, đám người Bạch Vân Bằng, Tần Hoa đều bị đánh cho lăn lóc trên mặt đất.
Mà cao thủ của tứ đại gia tộc cũng chết và bị thương vô số.
Lại nhìn sang nhà họ Vương, chỉ có một cao thủ cấp một bị thương nặng cùng với chú Dương đã bị cắt đứt cuống họng, sống chết không rõ.
“Chú Dương!”
Người đàn ông đứng bên cạnh Vương Thạch Khánh sau khi nhìn thấy chú Dương thì kêu lên một tiếng, vội vàng chạy qua.
Cổ của chú Dương vẫn chảy máu liên tục, bây giờ đã vô cùng yếu ớt.
Mà bởi vì tiếng kêu của hắn ta nên Vương Thạch Khánh cũng quay lại nhìn, ngay sau đó ông ta sa sầm mặt mũi nói: “Nếu như chú Dương chết thì các người đều phải chết theo cùng!”
Ngay sau đó ông ta chẳng thèm để ý đến những người bị đánh ngã trên đất, vội vàng nói với người của nhà họ Vương: “Mau đưa chú Dương tới bệnh viện!”
Như vậy có thể thấy được, chú Dương quan trọng thế nào với nhà họ Vương, cho dù đã bị người ta cắt cổ nhưng Vương Thạch Khánh vẫn không hề từ bỏ ông ta, không những như vậy, thậm chí còn từ bỏ cơ hội để giết chết nhóm người Bạch Vân Bằng.
Nhưng đối với ông ta mà nói, muốn giết chết nhóm người Bạch Vân Bằng thì lúc nào mà chẳng có cơ hội.
Nhóm người Bạch Vân Bằng cũng hết cách, chỉ có thể nhìn xe của nhà họ Vương rời đi.
Mà sau khi nhà họ Vương rời đi không bao lâu, đám người đến tham dự hôn lễ mới từ từ lấy lại bình tĩnh, biểu cảm của bọn họ vô cùng phức tạp nhìn vào người của tứ đại gia tộc, cũng không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đành âm thầm rời khỏi chỗ này.
Nhưng người còn chưa đi hết thì có một người vội vàng chạy đến.
Chờ cho đến khi nhìn kỹ người đến là ai, thì mọi người mới giật mình hiểu ra, dường như trở nên có tinh thần hơn.
“Bạch Diệc Phi!”
“Hoá ra lại là Bạch Diệc Phi!”
“Anh không chết! Tốt quá!”
Nhóm người Bạch Vân Bằng nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền bám víu nhau đứng dậy, bao vây lấy anh.
Bạch Diệc Phi vốn có thể đến kịp nhưng anh vẫn còn một việc cần phải đi xác nhận lại, hơn nữa bắt buộc phải là hôm nay đi, cho nên trước khi đến đây thì anh đã trở về nhà một chuyến.
Sau đó, anh không ngờ được là mình đã đến muộn một bước.
Nhóm anh em, trưởng bối của mình người đã nhuốm đầy máu, vừa nhìn đã biết là bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Bạch Diệc Phi liền dâng lên cảm giác giận dữ như rời non lấp bể.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy khoé miệng Bạch Vân Bằng vẫn còn đang chảy máu, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên anh và ông ấy gặp nhau ở thủ đô.
Lúc đó Bạch Vân Bằng trông rất hăng hái và có phong độ, khi anh bị một đám người ám sát, dường như ông ấy chỉ vừa ra tay đã giết chết hết đám người đó.
Nhưng bây giờ, ông ấy lại bị thương đến mức như vậy.
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu hỏi: “Là ai?”
Bạch Vân Bằng thở dài bất lực nói: “Là Vương Thạch Khánh, bố của Vương Gia Tuấn, ông là một cao thủ cảnh giới Thần võ”.
Bạch Diệc Phi giật mình kinh ngạc: “Cảnh giới Thần võ?”
“Hiểu Anh! Con tỉnh lại đi! Hiểu Anh…”.
Dường như có mấy âm thanh hô lên đầy kinh hãi khiến Bạch Diệc Phi lập tức nhìn qua.
Mà khi anh nhìn thấy Lưu Hiểu Anh với khoé miệng rỉ máu, nửa bên mặt còn có một vết bàn tay, hơn nữa đã mất đi ý thức nằm trên mặt đất, trong đầu anh bỗng ầm một tiếng, cả người ngây ra.
Không chỉ như vậy, ở bên cạnh Lưu Hiểu Anh, cô hai của cô ta cũng đang nằm đó.
Bố mẹ của Lưu Hiểu Anh là Lưu Quốc Trung và Ngô Vân không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nằm yên bất động ở đó, bọn họ liền nhào đến bên cạnh cô ta, vừa gào khóc vừa lay người.
Nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Bạch Diệc Phi sau khi trống rỗng một hồi liền đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác hoảng sợ vô cùng.
Không!
Điều này không phải là thật!
Cô ta sẽ không chết!
Cơ thể của Bạch Diệc Phi bất giác đi về phía Lưu Hiểu Anh.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi lớn tiếng mắng chửi: “Mày đứng lại cho tao!”
“Đều là tại mày!”
“Là mày đã hại con gái tao thành ra như vậy!”
“Mày không được phép động vào nó!”
Cảm giác sốt ruột và đau thương trong lòng Bạch Diệc Phi lúc này không hề kém hơn Lưu Quốc Trung, cho nên anh chẳng để ý nhiều nữa mà quát lên: “Tránh ra, để tôi cứu cô ấy!”
Bạch Diệc Phi thậm chí còn đẩy Lưu Quốc Trung ra.
Sau đó điều khiến anh bất ngờ là, Lưu Quốc Trung lại cứ thế quỳ gối.
“Rầm!”
Tiếng động này khiến cả người Bạch Diệc Phi ngây ra.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho con gái của tôi đi!”, Lưu Quốc Trung vẻ mặt đầy bi thương: “Tránh xa nó ra một chút, để nó được yên ổn sống thêm vài năm, có được không?”
“Tôi xin anh!”
Vừa nói ông ta còn dập đầu với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn.
Lưu Quốc Trung lại quỳ gối dập đầu với anh.
“Chú Lưu, đừng như vậy, chú đứng dậy trước…”, Bạch Diệc Phi vội vàng kéo Lưu Quốc Trung dậy: “Bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Lưu Hiểu Anh”.
Lưu Quốc Trung vẫn quỳ trên đất, biểu cảm kiên định nói: “Nhà chúng tôi đời đời làm y, chúng tôi sẽ cứu nó, nếu như đến chúng tôi cũng không cứu được nó thì anh cũng không cứu được”.
“Nhưng…”.
Hai mắt Lưu Quốc Trung đỏ ngầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh nếu vẫn còn là một người đàn ông thì bây giờ nên đi báo thù cho con gái tôi!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình, sau đó đều vội vàng quay ra khuyên ngăn Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Đúng, Vương Thạch Khánh là cao thủ cảnh giới Thần võ, anh mà đi khác nào tự tìm chết!”
“Bây giờ vẫn nên cứu người trước!”
“Việc báo thù chúng ta có thể tính kế lâu dài”.
Tất cả mọi người đều sợ Bạch Diệc Phi bị Lưu Quốc Trung nói như vậy thì sẽ thực sự lao đầu đi chịu chết.
Nhưng đúng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi lớn tiếng mắng chửi: “Mày đứng lại cho tao!”
“Đều là tại mày!”
“Là mày đã hại con gái tao thành ra như vậy!”
“Mày không được phép động vào nó!”
Cảm giác sốt ruột và đau thương trong lòng Bạch Diệc Phi lúc này không hề kém hơn Lưu Quốc Trung, cho nên anh chẳng để ý nhiều nữa mà quát lên: “Tránh ra, để tôi cứu cô ấy!”
Bạch Diệc Phi thậm chí còn đẩy Lưu Quốc Trung ra.
Sau đó điều khiến anh bất ngờ là, Lưu Quốc Trung lại cứ thế quỳ gối.
“Rầm!”
Tiếng động này khiến cả người Bạch Diệc Phi ngây ra.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho con gái của tôi đi!”, Lưu Quốc Trung vẻ mặt đầy bi thương: “Tránh xa nó ra một chút, để nó được yên ổn sống thêm vài năm, có được không?”
“Tôi xin anh!”
Vừa nói ông ta còn dập đầu với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn.
Lưu Quốc Trung lại quỳ gối dập đầu với anh.
“Chú Lưu, đừng như vậy, chú đứng dậy trước…”, Bạch Diệc Phi vội vàng kéo Lưu Quốc Trung dậy: “Bây giờ quan trọng nhất là phải cứu Lưu Hiểu Anh”.
Lưu Quốc Trung vẫn quỳ trên đất, biểu cảm kiên định nói: “Nhà chúng tôi đời đời làm y, chúng tôi sẽ cứu nó, nếu như đến chúng tôi cũng không cứu được nó thì anh cũng không cứu được”.
“Nhưng…”.
Hai mắt Lưu Quốc Trung đỏ ngầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh nếu vẫn còn là một người đàn ông thì bây giờ nên đi báo thù cho con gái tôi!”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình, sau đó đều vội vàng quay ra khuyên ngăn Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Đúng, Vương Thạch Khánh là cao thủ cảnh giới Thần võ, anh mà đi khác nào tự tìm chết!”
“Bây giờ vẫn nên cứu người trước!”
“Việc báo thù chúng ta có thể tính kế lâu dài”.
Tất cả mọi người đều sợ Bạch Diệc Phi bị Lưu Quốc Trung nói như vậy thì sẽ thực sự lao đầu đi chịu chết.
Mà bản thân Bạch Diệc Phi thì vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Lưu Hiểu Anh còn đang chưa rõ sống chết, bàn tay anh siết chặt.
Anh lạnh lùng hỏi: “Long Linh Linh có phải là bị đám người Vương Thạch Khánh đưa đi rồi không?”
“Bạch Diệc Phi!”, mọi người đều giật mình kêu tên anh.
Chương 1062: Bố ơi! Mau cứu con
Bạch Diệc Phi sầm mặt lại, phẫn nộ quát lớn: “Một người đàn ông, còn là cao thủ trong cảnh giới võ thần, vậy mà đi ra tay với một người phụ nữ không biết võ công”.
“Không những thế, người phụ nữ này còn là người phụ nữ của tôi. Cô ấy bị ức hiếp, các người bảo làm sao tôi bình tĩnh được?”
Tất cả mọi người đều câm nín.
Bạch Diệc Phi xoay người lại, nói: “Không có gì có thể bình tĩnh được”, nói xong anh đi về phía xe của mình.
Mọi người đều định cản lại nhưng tốc độ của Bạch Diệc Phi quá nhanh, thoắt cái đã chui vào xe rồi khởi động xe phóng vụt đi.
Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, nói: “Anh Trương! Điều tra giúp tôi xe của nhà họ Vương đi về hướng nào rồi?”
….
Đồng thời lúc này, trên đường quốc lộ khác, xe hoa của nhà họ Vương đột nhiên dừng lại.
Xe đi trên cùng có Vương Thạch Khánh, người đàn ông trung niên và chú Dương.
Người đàn ông trung niên luôn ôm chặt cổ của chú Dương, tay ông ta dính đầy máu của chú Dương. Nhưng lúc này, ông ta chậm rãi hạ tay xuống.
Ông ta nói: “Chú Dương… Chết rồi”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Thạch Khánh sầm lại.
Người đàn ông trung niên kia cũng bất lực hạ tay xuống, máu trên tay vẫn chảy xuống đệm xe.
Những người ở xe phía sau đều xuống hết. Họ vây chặt lấy chiếc xe này, ai nấy đều cúi đầu, vẻ mặt bi thương.
“Chú Dương!”, Vương Gia Tuấn ngồi ở xe thứ hai. Sau khi hắn xuống xe thì bổ nhào lên cửa xe, vừa khóc vừa gào thét.
Trong giây phút này, trên mặt ai nấy đều bao trùm bởi vẻ bi thương.
Vương Thạch Khánh nghiêm nghị, nói: “Chú Dương vất vả cả đời vì nhà họ Vương, rất nhiều thế hệ đã được chú Dương chăm sóc”.
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy vậy thì không khỏi nghẹn ngào.
Tiếp đó, Vương Thạch Khánh lạnh lùng nói: “Tất cả những kẻ đến gây rối ngày hôm nay, điều tra hết cho tôi. Tôi sẽ bắt chúng đền mạng”.
Ông ta vừa nói xong thì Vương Gia Tuấn đang bò nhoài ở trên cửa xe, lúc này đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía chiếc xe có Long Linh Linh ở đó, sau đó lôi cô ta ra.
“Bốp!”
“Đều tại cô! Vì cô mà chú Dương phải chết”, vừa nói, hắn vừa đấm đá vào người Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngồi sụp trên đất, bị Vương Gia Tuấn vừa đấm vừa đá, cô ta không thể phản kháng lại được.
Nhưng kể cả là đau đến nỗi như sắp suy sụp thì cô ta cũng không than vãn.
Rõ ràng, Vương Gia Tuấn cũng chẳng yêu thương gì Long Linh Linh. Cô ta chỉ là công cụ của hắn mà thôi. Chỉ cần đạt được mục đích kia thì cô ta cũng chỉ là ‘đồ chơi’ của hắn.
Chú Dương chết rồi, hắn đổ hết lỗi lầm lên người Long Linh Linh.
Nếu như tối hôm đó hắn chiếm được Long Linh Linh thì hôm nay cũng không đến nỗi như này.
Vương Thạch Khánh lạnh lùng nhìn sang bên cạnh rồi dặn dò thuộc hạ: “Đừng để cậu chủ đánh chết người”.
Thuộc hạ vội chạy đến trước mặt Vương Gia Tuấn rồi nói lại lời của Vương Thạch Khánh.
Lúc này Vương Gia Tuấn mới dừng tay.
Sau đó, Vương Thạch Khánh lại nói: “Bây giờ lập tức quay đầu về”.
Lái xe nghe thấy vậy thì vội quay đầu xe. Nhưng họ vừa mới quay đầu thì phía trước đã có một chiếc xe lái như bay về phía họ.
Ban đầu họ không để ý đến chiếc xe này nhưng đợi đến gần mới phát hiện ra, chiếc xe này đi ngược đường và đang lao về phía họ.
“Mẹ kiếp!”, lái xe vội bíp còi, đồng thời bẻ vô lăng định tránh chiếc xe đang lao tới, phẫn nộ nói: “Lái xe của xe kia ngủ gật rồi sao?”
Kể cả là như vậy nhưng phản ứng của lái xe vẫn chậm.
Khoảng cách giữa họ tầm hơn trăm mét. Đối với chiếc xe ở trong tốc độ cho phép thì đây chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
“Rầm!”, thoắt cái hai xe đâm sầm vào nhau.
Xe của Vương Thạch Khánh bị đâm rồi trượt vài vòng trên đất mới dừng lại.
Còn chiếc xe biển Trường An nhanh chóng quay đầu lại thì cũng bị đâm sang bên đường, cũng coi như bỏ đi.
Túi khí trong xe cũng bị bắn ra ngoài.
Mọi người đều đờ đẫn người ra.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc này, người trong xe Trường An đột nhiên đẩy cửa xe đi xuống.
Sau khi lái xe nhìn thấy người này thì cũng xuống xe, còn chỉ vào mặt người này mắng: “Mẹ kiếp! Muốn chết à?”
“Bụp!”, hắn vừa nói xong thì người đó đã đánh cho một cái, lái xe bay ra ngoài rồi đập lên xe khác khiến đầu xe đó biến dạng luôn.
“Bụp!”, sau đó lái xe lại rơi xuống đất, không nhúc nhích, không biết là còn sống không?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều đờ người ra.
Mặc dù hắn là lái xe của nhà họ Vương nhưng hắn cũng có thực lực cấp một cấp thấp, vậy mà bị đánh bay ra ngoài dễ dàng như vậy.
Vương Thạch Khánh ngồi trong xe lập tức chau mày, hỏi người đàn ông trung niên: “Hắn là ai vậy?”
Người đàn ông trung niên cũng trợn trừng hai mắt, nói: “Bạch Diệc Phi!”
Đúng thế! Người lái xe đâm họ chính là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng bị đâm khá mạnh, cửa kính xe vỡ tan, mảnh vỡ còn xẹt ngang mặt anh một vệt, máu chảy khiến người khác nhìn thấy mà kinh hãi.
Với thực lực hiện giờ của Bạch Diệc Phi, từ xa đã nhìn thấy Vương Gia Tuấn đấm đá Long Linh Linh nên anh lập tức phẫn nộ.
“Tao phải lột da mày”.
Bạch Diệc Phi giậm chân trên mặt đất, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng. Bạch Diệc Phi lao như bay về phía Vương Gia Tuấn, còn mặt đất anh giẫm lên ban nãy, giờ đây thành một hố lớn.
Đám cao thủ cấp một nhìn thấy vậy thì lập tức chạy lại định ngăn cản anh, dùng dao chém lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi không do dự mà dùng tay nắm chặt lấy dao, sau đó bẽ gãy vụn.
Người đó không thể ngờ dao lại bị bẻ gãy, ngây người trong giây lát.
Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi lướt qua một cái. Cổ của tên đó đã bị con dao trong tay Bạch Diệc Phi cắt ngang.
Hai người giao đấu chưa đến một chiêu mà người đó đã bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Thấy vậy mọi người đều hoảng loạn, tất cả đều bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi.
Vị trí mà họ tấn công đều khác nhau. Có người đánh vào đầu Bạch Diệc Phi, có người đánh vào vai, người thì đánh vào chân.
Nhưng Bạch Diệc Phi không để ý, sau khi xông lại anh vung tay một cái đánh bay hai người, sau đó bàn tay tát bay một người khác ra ngoài, cuối cùng là đánh một người ngã sấp xuống đất.
Thời gian chỉ trong chớp mắt nhưng bốn năm người bị Bạch Diệc Phi đánh gục. Mấy người còn lại đều sợ đến nỗi không dám lên trước.
Bạch Diệc Phi cũng không đánh tiếp mà lao lại phía Vương Gia Tuấn.
Chỉ có một chiếc xe vừa quay đầu, Vương Gia Tuấn và Long Linh Linh vẫn chưa lên xe.
Vương Gia Tuấn vốn không vui, định đánh Long Linh Linh để trút giận. Nhưng vừa định ra tay thì nhìn thấy cảnh này nên sợ đến mức đờ người ra.
Đồng thời lúc này, hắn mới nhận ra, Bạch Diệc Phi đang lao đến phía hắn.
Không những thế, hắn còn nhận ra Bạch Diệc Phi. Bởi vì lúc đó họ từng gặp nhau ở quán ăn.
“Bạch Diệc Phi!”
Với thực lực hiện giờ của Bạch Diệc Phi, từ xa đã nhìn thấy Vương Gia Tuấn đấm đá Long Linh Linh nên anh lập tức phẫn nộ.
“Tao phải lột da mày”.
Bạch Diệc Phi giậm chân trên mặt đất, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng. Bạch Diệc Phi lao như bay về phía Vương Gia Tuấn, còn mặt đất anh giẫm lên ban nãy, giờ đây thành một hố lớn.
Đám cao thủ cấp một nhìn thấy vậy thì lập tức chạy lại định ngăn cản anh, dùng dao chém lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi không do dự mà dùng tay nắm chặt lấy dao, sau đó bẽ gãy vụn.
Người đó không thể ngờ dao lại bị bẻ gãy, ngây người trong giây lát.
Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi lướt qua một cái. Cổ của tên đó đã bị con dao trong tay Bạch Diệc Phi cắt ngang.
Hai người giao đấu chưa đến một chiêu mà người đó đã bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Thấy vậy mọi người đều hoảng loạn, tất cả đều bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi.
Vị trí mà họ tấn công đều khác nhau. Có người đánh vào đầu Bạch Diệc Phi, có người đánh vào vai, người thì đánh vào chân.
Nhưng Bạch Diệc Phi không để ý, sau khi xông lại anh vung tay một cái đánh bay hai người, sau đó bàn tay tát bay một người khác ra ngoài, cuối cùng là đánh một người ngã sấp xuống đất.
Thời gian chỉ trong chớp mắt nhưng bốn năm người bị Bạch Diệc Phi đánh gục. Mấy người còn lại đều sợ đến nỗi không dám lên trước.
Bạch Diệc Phi cũng không đánh tiếp mà lao lại phía Vương Gia Tuấn.
Chỉ có một chiếc xe vừa quay đầu, Vương Gia Tuấn và Long Linh Linh vẫn chưa lên xe.
Vương Gia Tuấn vốn không vui, định đánh Long Linh Linh để trút giận. Nhưng vừa định ra tay thì nhìn thấy cảnh này nên sợ đến mức đờ người ra.
Đồng thời lúc này, hắn mới nhận ra, Bạch Diệc Phi đang lao đến phía hắn.
Không những thế, hắn còn nhận ra Bạch Diệc Phi. Bởi vì lúc đó họ từng gặp nhau ở quán ăn.
“Bạch Diệc Phi!”
Vương Gia Tuấn kinh hãi trợn trừng hai mắt, sợ đến nỗi vội ném Long Linh Linh sang một bên, xoay người chạy về phía Vương Thạch Khánh, nói: “Bố ơi! Mau cứu con”.
Lời nói vừa dứt, người đàn ông trung niên ngồi trong xe vội xuống xe, đi đến trước mặt Vương Gia Tuấn, ngăn cản Bạch Diệc Phi, nói: “Đừng hòng động đến cậu chủ nhà tôi”.
Chương 1063: Không cùng đẳng cấp
Người đàn ông trung niên tự tin nói: "Tôi đã kiểm tra, cậu cũng là cao thủ trung cấp cấp 1, tôi cũng vậy, nhưng cậu không phải là đối thủ của tôi!"
Bạch Diệc Phi lúc này không thể nghe lời của bất kỳ ai, dù sao thực lực của bọn họ ngang nhau, cho nên anh liền trực tiếp xông tới.
Khi hai người sắp chạm vào nhau, Bạch Diệc Phi đột nhiên móc từ trong ngực ra một con dao găm, đó là con dao găm được tạo thành bởi các mảnh sắt.
Bạch Diệc Phi tức giận hét lên: "Kẻ nào dám cản tôi đều phải chết!"
Người đàn ông trung niên thấy thế chỉ cười khẩy một cái, sau đó tay không chặn con dao găm làm bằng sắt của Bạch Diệc Phi.
Mà thời điểm ông ta tiếp được con dao liền cảm thấy hối hận.
"Ầm!"
"Ầm!"
"..."
Mấy tiếng nổ liên tiếp làm cho người đàn ông trung niên biến sắc.
Mấy luồng ám kình to lớn từng đợt từng đợt vọt tới, sau đó chui vào cơ thể của ông ta.
Người đàn ông trung niên chỉ biết trợn tròn mắt kinh hãi, toàn thân đứng bất động tại chỗ.
Bạch Diệc Phi căn bản không thèm quan tâm đến người đàn ông trung niên, trực tiếp vượt qua người của ông ta, hướng về phía Vương Gia Tuấn đang đứng ở phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông trung niên đó chính là một cao thủ trung cấp cấp 1.
"Soạt!"
Mảnh sắt trong tay Bạch Diệc Phi bị vỡ thành những mảnh vụn, trực tiếp rơi xuống đất.
Còn người đàn ông trung niên kia ngã phịch một cái xuống đất.
Người đàn ông trung niên nhìn bề ngoài không có việc gì, nhưng thực ra đã bị năng lượng ám kình của Bạch Diệc Phàm cắt đứt tim mạch.
Vương Gia Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi quay đầu bỏ chạy: "Bố, mau cứu con! Cứu con!"
Vương Thạch Khánh cuối cùng cũng mở cửa, bước xuống xe.
Bạch Diệc Phi quả thực không để ý đến hắn, mà đi tới trước mặt Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngã dưới đất, gò má trắng nõn hằn lên hai dấu bàn tay to, khuôn mặt sưng vù, khóe miệng chảy máu, trên người còn có mấy vết đạp.
Nhìn thấy Long Linh Linh, Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng xót xa.
Anh ngồi xổm xuống đỡ Long Linh Linh dậy, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: "Đừng sợ, tôi tới rồi".
Long Linh Linh mở mắt ra nhìn thấy Bạch Diệc Phi, liền theo bản năng giơ tay che mặt, giọng nghẹn ngào nói: "Tôi... Tôi bây giờ xấu lắm?"
"Không xấu chút nào, vẫn rất xinh đẹp", Bạch Diệc Phi nói.
Bên kia, Vương Gia Tuấn hét lên với Vương Thạch Khánh: "Bố, anh ta, anh ta đã giết chú Lưu!"
Không cần Vương Gia Tuấn nói, thì Vương Thạch Khánh cũng biết rõ, vừa rồi chính Bạch Diệc Phi đã giết người đàn ông trung niên kia.
Sở dĩ Vương Gia Tuấn gào lên như thế là bởi vì hắn cảm thấy khó chịu khi chứng kiến Bạch Diệc Phi ôm Long Linh Linh.
Dù sao, hôm nay là ngày hắn cùng Long Linh Linh kết hôn, nhưng người phụ nữ của hắn lại bị một người đàn ông khác ôm trong ngực, là đàn ông ai cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Bạch Diệc Phi quá mạnh, hắn không dám đi tới tách hai người bọn họ ra, chỉ có thể hướng về phía bố mình cầu xin giúp đỡ.
Vương Thạch Khánh trầm mặt, nói với Bạch Diệc Phi: "Không muốn để cô ta chết thì buông cô ta ra!"
Long Linh Linh vẫn có tác dụng cơ mật quan trọng đối với nhà họ Vương, cho nên Vương Thạch Khánh mới yêu cầu Bạch Diệc Phi thả Long Linh Linh ra, tránh lỡ tay giết chết Long Linh Linh.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn ôm chặt Long Linh Linh, hỏi: "Kẻ nào đã đánh Hiểu Anh?"
Long Linh Linh nhỏ giọng nói: "Gia chủ nhà họ Vương".
Bạch Diệc Phi lập tức nhìn về phía Vương Thạch Khánh, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Long Linh Linh: "Cô ở đây chờ tôi, tôi sẽ mau chóng quay lại".
Nói xong, anh đỡ Long Linh Linh đến lan can bên đường, để cho cô ta nhẹ nhàng tựa vào lan can.
Sau đó anh xoay người rời đi, Long Linh Linh vẫn nắm chặt góc áo của anh.
Mặc dù Long Linh Linh không hiểu cảnh giới là gì, nhưng cô ta có thể thấy rõ phản ứng của mọi người trong hôn lễ, Vương Thạch Khánh rất lợi hại, cô ta sợ rằng Bạch Diệc Phi không phải là đối thủ của ông ta.
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, sau đó nói với Long Linh Linh: "Tôi sẽ quay trở về sớm thôi".
Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phàm, đột nhiên cực kỳ tin tưởng lời nói của anh, cho nên buông góc áo của Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi quay người bước đến chỗ Vương Thạch Khánh, anh cởi áo khoác ngoài, bên trong vẫn mặc một chiếc áo may ô làm từ những mảnh sắt, anh tháo những mảnh sát đó ra rồi ráp nó lại một lần nữa.
Quá trình lắp ráp của anh cần có thời gian, lẽ ra Vương Thạch Khánh nên trực tiếp ra tay, nhưng Vương Thạch Khánh không thèm ngăn cản anh, ông ta nói với vẻ mặt khinh khỉnh: "Chỉ dựa vào một thứ vũ khí kỳ lạ là có thể lấp đầy chênh lệch về cảnh giới sao?"
Bạch Diệc Phi ghép những mảnh sắt lại thành một cây đại đao, anh cầm cây đao, lạnh lùng nói: "Ông là đệ nhất cường giả của cảnh giới võ thần, chỉ cần là thứ có thể giết chết ông, tôi sẽ tận dụng hết!"
"Còn ông, lại dám cả gan đánh người phụ nữ của tôi, cho dù ông là ai, cảnh giới gì, đều phải trả giá thật lớn!"
Ánh mắt Vương Thạch Khánh vẫn tràn đầy vẻ khinh thường khi nhìn anh: "Chỉ là một cao thủ trung cấp, còn muốn vọng tưởng giết cường giả trong cảnh giới võ thần?"
"Ở giữa không chỉ chênh nhau sức mạnh cao cấp cấp một, muốn từ cấp một vượt qua cảnh giới võ thần cũng không có dễ dàng như vậy!"
"Cậu lấy đâu ra tự tin mà đòi giết chết tôi?"
"Đánh người đàn bà của cậu thì sao nào?"
"Cậu giết chú Dương, tôi không chỉ giết cậu, mà còn làm hại thuộc hạ của cậu, cũng như tứ đại gia tộc, tất cả những người này sẽ được chôn sống cùng chú Dương!"\
"A!"
Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên, sau đó đôi mắt của anh hằn lên những tia máu.
Chứng kiến cảnh tượng Bạch Diệc Phi biến đổi, trong lòng Vương Thạch Khánh chấn động: "Cậu là..."
Còn không đợi ông ta nói hết lời, Bạch Diệc Phi cầm cây đại đao chém về phía Vương Thạch Khánh.
"Rầm..."
Hơn chục tiếng đao chém vang lên, bầu không khí xung quanh cũng trở lên ngột ngạt.
Cùng lúc đó, một cơn gió xoáy thổi qua, khiến cho quần áo của hai người bay phấp phới.
Nhưng cây đao của Bạch Diệc Phi khó khăn lắm mới dừng lại trên đầu Vương Thạch Khánh. làm thế nào cũng không thể di chuyển được, ngay cả ám kình cũng không có tác dụng đối với Vương Thạch Khánh.
Vương Thạch Khánh đứng ở đó, ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Diệc Phi.
Đây chính là sự chênh lệch giữa cao thủ cấp 1 và cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi đã dùng hết khí lực toàn thân, nhưng không có chút tác dụng gì đối với Vương Thạch Khánh.
Vương Thạch Khánh lạnh giọng nói: "Biết vì sao trong cảnh giới võ thần người ta gọi là cường giả, còn cấp dưới người ta gọi là cao thủ chưa?"
"Cao thủ chẳng qua chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, còn cường giả mới là người mạnh nhất".
"Nhưng thiên phú của con người có hạn, bọn họ mãi mãi không thể lĩnh hội ý nghĩa sâu xa trong đó, cho nên mãi mãi không thể nào đạt tới cảnh giới võ thần".
"Mặc dù tôi chỉ đạt cảnh giới võ thần cấp thấp, nhưng tôi có cảnh giới tuyệt đối của mình, đây là thứ mà cả đời cậu cũng không bao giờ hiểu được!"
Những lời này làm cho Bạch Diệc Phi chú ý tới một luồng ánh sáng yếu ớt xung quanh Vương Thạch Khánh, giống như một lớp vỏ bọc bảo vệ, che chở cho ông ta.
Cho nên, đây có phải là cảnh giới tuyệt đối không?
Lúc này Vương Thạch Khánh ung dung thản nhiên duỗi một ngón tay chạm nhẹ vào lưỡi đao của Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
"Rào rào!"
Bạch Diệc Phi cảm giác được một luồng sức lực cực mạnh đập vào mình, sau đó cả người bay ra ngoài làm đổ lan can bên đường, không những thế, lan can còn vạch một dấu vết cực lớn ở trên mặt đất.
Mà cây đại đao của anh cũng vỡ vụn.
Bạch Diệc Phi không thể chống lại sức mạnh lớn như vậy.
Đây chính là cách biệt giữa cao thủ cấp 1 cùng cường giả của cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi miễn cưỡng có thể giết chết cao thủ cấp 1, nhưng không thể chống lại cường giả của cảnh giới võ thần.
"Bạch Diệc Phi!"
Long Linh Linh nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng hét lên.
Nhưng mà, điều khiến người ta không thể ngờ được là Bạch Diệc Phi vừa phun ra một búng máu, lại từ từ bò dậy.
Long Linh Linh sửng sốt, sau đó vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Vương Thạch Khánh lại cau mày: "Cậu còn chưa chết?"
Chương 1064: Xuống suối vàng
Bình thường sau khi cao thủ cấp một bị trúng đòn chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn chưa chết, còn có thể tự đứng dậy, có lẽ ông ta đã đánh giá quá thấp thân thể của Bạch Diệc Phi.
Sau khi Vương Gia Tuấn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Diệc Phi, lập tức không sợ hãi và núp sau lưng Vương Thạch Khánh nữa mà cười ngông cuồng: "Thật đúng là thằng ngu, biết rõ không đánh lại còn đâm đầu vào chỗ chết!"
"Nếu anh không đột nhiên xuất hiện, tôi còn tưởng rằng anh đã chết, không ngờ anh vẫn sống tốt? Không cần phải vội vã tới tìm chết đâu?"
"Cơ mà như vậy cũng tốt, xem ra anh rất thích con đĩ này? Vậy tôi sẽ để anh tận mắt chứng kiến tôi làm nhục cô ta như thế nào?"
Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt Long Linh Linh, giơ tay túm tóc của cô ta.
"Á!"
Long Linh Linh đau đớn kêu lên một tiếng, liền bị Vương Gia Tuấn kéo đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
"Bép!"
Vương Gia Tuấn không chút do dự tát Long Linh Linh một cái.
"Nhìn thấy chưa?", Vương Gia Tuấn đắc ý cười lớn: "Ha hả..."
Bạch Diệc Phi trông thấy cảnh này thì lửa giận cuộn trào: "Thằng khốn thả cô ấy ra!"
Cơn thịnh nộ khiến cho khí thế trên người anh lại tăng thêm, con mắt đỏ bừng bừng.
Sau đó anh xông tới chỗ của Vương Gia Tuấn.
Vương Gia Tuấn trực tiếp buông Long Linh Linh ra, ba chân bốn cẳng núp sau lưng Vương Thạch Khánh: "Bố!"
Vương Thạch Khánh lạnh lùng giơ một ngón tay điểm lên người của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi một lần nữa cảm nhận được sức mạnh to lớn, không cách nào phản kháng được.
Nhưng dù cho như thế, Bạch Diệc Phi vẫn liều mạng xông lên.
Cùng lúc đó, trong đầu anh đột nhiên hiện ra những thứ Tử Y đã dạy anh, quyền pháp của Tần Hoa, thậm chí ngay cả lời truyền đạt của Mạnh Lâm cũng trở lên rõ ràng như một thước phim quay chậm.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại để hồi tưởng.
Anh bỗng chốc cảm nhận được ngón tay của Vương Thạch Khánh, dường như mang theo một luồng sức mạnh hướng về phía anh.
Nói cách khác, sức mạnh của ông ta không đến từ ngón tay, mà đến từ luồng khí xung quanh ngón tay.
Trong nháy mắt, Bạch Diệc Phi cảm giác mình đã lĩnh ngộ được điều gì đó, nhưng bây giờ trong lòng anh đang tràn ngập lửa giận khiến cho anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp xuất chiêu.
Ngay sau đó anh giơ đòn tấn công bằng cùi chỏ.
Cái cú đấm bằng cùi chỏ này không giống với lúc trước không có bất kỳ sức mạnh ám kình nào, lúc này đây anh đã sử dụng sức mạnh ám kình của toàn thân.
Đem năng lượng ám kình từ khuỷu tay, liền giống như tạo ra một cái mũi khoan bằng sức mạnh.
Khi ngón tay của Vương Thạch Khánh chạm vào khuỷu tay của anh, Bạch Diệc Phi đột nhiên hướng đầu ngón chân của mình sang một bên.
"Rầm..."
Vô số ám kình dọc theo cùi chỏ đâm thằng về phía ngón tay của Vương Thạch Khánh, giống hệt như cây đại đao bằng sắt.
Anh đã vận dụng một số kỹ thuật trước kia từng được học, phối hợp lại với nhau.
Nhưng...
Bạch Diệc Phi một lần nữa bay ra ngoài.
Lần này, Bạch Diệc Phi vẫn không thể đả động tới Vương Thạch Khánh.
Bởi vì anh sử dụng vô số năng lượng ám kình, nên ngón tay nứt toạc.
Vương Thạch Khánh cũng bởi vậy mà lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau khi Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, anh cảm thấy toàn thân yếu ớt, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.
Vương Thạch Khánh thu lại vẻ khinh thường, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cậu thật sự rất đáng gờm".
"Cú đấm vừa rồi đã đủ đển nướng chín một cao thủ cao cấp cấp 1".
"Nhưng rất đáng tiếc, tôi là cường giả của cảnh giới võ thần!"
Long Linh Linh chứng kiến Bạch Diệc Phi một lần nữa bị đánh bay, vội vã bò lồm cồm tới bên người Bạch Diệc Phi, mắt thấy Vương Thạch Khánh muốn động thủ, cô ta liều mình chắn trước người Bạch Diệc Phi để ngăn cản Vương Thạch Khánh.
"Đừng giết anh ấy! Xin ông đừng giết anh ấy!"
"Ông muốn tôi làm cái gì cũng đừng, chỉ cầu xin ông đừng làm hại anh ấy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Long Linh Linh đau khổ van xin.
Vương Thạch Khánh nhíu mày, Vương Gia Tuấn cũng tức giận không thôi.
"Đê tiện!"
"Dám ở trước mặt chồng bảo vệ cho thằng đàn ông khác, đúng là cái loại đàn bà không biết xấu hổ!"
"Bép!"
Long Linh Linh lại bị Vương Gia Tuấn cho một cái bạt tai.
Ngay sau đó, Vương Gia Tuấn trực tiếp đá vào người của Long Linh Linh.
Long Linh Linh đau đớn đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn liều mạng nhào lên người Bạch Diệc Phi để che chắn cho anh.
Nhưng Long Linh Linh càng như vậy, Vương Gia Quân càng tức điên lên, lộ ra vẻ hung ác tàn bạo: "Được thôi, mày muốn bảo vệ nó chứ gì? Hôm nay ông sẽ giết chết mày cho đôi gian phu dâm phụ chúng mày xuống suối vàng cùng nhau!"
Bàn tay của Vương Gia Tuấn ngày càng không có chừng mực.
Long Linh Linh bị đánh tới mức máu me đầy mặt, nhưng vẫn không chịu lui ra.
Vương Thạch Khánh thấy thế, cau mày nhắc nhở: "Gia Tuấn, đừng giết chết cô ta!"
Vương Gia Tuấn giận dữ hét lên: "Chết thì chết, con không tin trên đời chỉ có một người phụ nữ sinh vào 1 tháng 1 âm lịch!"
Nói xong lời này, hắn lại đạp cho Long Linh Linh một phát.
Long Linh Linh đau đớn hét lên, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Long Linh Linh bị đánh, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy đau đớn như đứt từng khúc ruột, anh siết chặt nắm tay, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Nhưng dù có tức giận và đau lòng đến mấy, anh vẫn không thể động đậy được.
Đùng một cái!
"A!"
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi ngửa mặt lên trời gào thét.
Đồng thời anh cảm nhận được rượu xanh trong cơ thể dần biến mất khi anh giận dữ gào thét.
Rượu xanh hòa quyện cùng máu tươi tạo thành một thể thống nhất.
Ánh mắt của anh ngày càng đỏ rực, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kẽo kẹt.
Bạch Diệc Phi lúc này dường như cảm nhận được toàn thân tràn đầy khí lực.
"Gia Tuấn, mau tránh ra!"
Vương Thạch Khánh nhìn thấy màn này liền vô cùng sửng sốt, lập tức kêu Vương Gia Tuấn chạy trốn.
Nhưng vẫn chậm một bước.
"A!"
Sau khi hét lên một tiếng, cả người Vương Gia Tuấn bị ném bay lên không trung.
Vương Gia Tuấn chuẩn bị giơ tay định tát Long Linh Linh nhưng lại bị Bạch Diệc Phi đột nhiên tung một cú đấm giáng trời vào bụng.
Sau đó cả người bay lên không trung.
Bạch Diệc Phi cũng lao lên không trung.
Vương Thạch Khánh muốn ngăn cản nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, muốn cản cũng không kịp.
Những người khác trực tiếp cảm thấy choáng váng.
"A!"
Vương Gia Tuấn ở trên không trung hét lên mấy tiếng, chân tay khua loạn xa, bay lên một độ cao nhất định rồi nhanh chóng rơi xuống đất.
"Phịch!"
Một tiếng động vang lên thật lớn, cả người Vương Gia Tuấn ngã xuống đất.
Khóe miệng của hắn không ngừng trào ra máu tươi, hắn còn giơ một cánh tay lên hướng về phía Vương Thạch Khánh: "Bố... Cứu... Con"
Nhưng, Vương Thạch Khánh lại đứng bất động tại chỗ.
Chương 1065: Kinh ngạc
Vương Gia Tuấn nằm trên đất, ngoại trừ khóe miệng chảy máu, bụng hắn còn bị xuyên một lỗ.
Từ cái lỗ đó có thể nhìn thấy nội tạng trong bụng hắn, mà dưới người hắn là vũng máu đỏ lòm.
Sau khi Bạch Diệc Phi rơi xuống thì quỳ nửa người, hai tay chống xuống đất.
Long Linh Linh thấy Bạch Diệc Phi đứng lên thì cuối cùng cũng nở nụ cười yên tâm, sau đó ngã ra đất, rơi vào hôn mê.
Thời khắc đó không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Vương Thạch Khánh hai tay run rẩy đi đến bên cạnh thi thể của Vương Gia Tuấn. Khóe miệng Vương Gia Tuấn không ngừng tuôn máu, cả người co giật hai cái rồi hoàn toàn tắc thở.
Vương Gia Tuấn đã chết.
Cả người Vương Thạch Khánh run lẩy bẩy.
“Mày… Mày dám… giết con trai tao… ngay trước mặt tao!”
Vương Thạch Khánh vô cùng phẫn nộ, mắt ông ta đã đỏ lên.
“Một tên cấp một hạng trung rác rưởi lại dám giết con trai tao ngay trước mặt tao!”
“Tao phải giết mày!”
“Tao phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Vương Thạch Khánh tức giận hét lên, vẻ mặt trở nên hung ác.
Ông ta chỉ ngón tay vào Bạch Diệc Phi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Vương Thạch Khánh, đầu anh lúc này vẫn còn chảy máu, khuôn mặt còn đáng sợ hơn Vương Thạch Khánh.
“A!”
Bạch Diệc Phi cũng hét lên rồi vung nắm đấm về phía Vương Thạch Khánh.
Lúc này anh hoàn toàn không nghĩ đến kết quả, cũng không sợ bị Vương Thạch Khánh giết.
Anh chỉ nghĩ đến quá khứ.
Có người thân rời đi, cũng có những đứa trẻ đến.
Còn có những vướng mắc với Lưu Hiểu Anh.
Cái chết thê thảm của Tùng Lệ Tư.
Lúc này, tất cả những điều đó đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
“Rầm!”
Một âm thanh vang dội vang lên, Bạch Diệc Phi dường như đã từ trong ký ức trở lại thực tại.
Thời khắc này, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Vương Thạch Khánh.
Ông ta lại đang sợ hãi?
Đúng như anh nghĩ, Vương Thạch Khánh quả thực đang sợ hãi. Nhưng không phải ông ta sợ Bạch Diệc Phi mà là sợ khuôn mặt mà anh đột nhiên hóa ra.
Đương nhiên Bạch Diệc Phi không có năng lực thần kỳ như vậy.
Có lẽ chỉ là một trận pháp che mắt, hoặc là ảo giác của Vương Thạch Khánh, nhưng dù sao ông ta cũng nhìn thấy một khuôn mặt khiến ông ta sợ hãi.
Đó chính là khuôn mặt của Nguyệt!
Trong lúc hai người đánh nhau, trên khuôn mặt Bạch Diệc Phi lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Nguyệt.
Đối với một cao thủ bình thường, bọn họ đương nhiên chưa từng gặp Nguyệt, nhưng một cao thủ cảnh giới võ thần như Vương Thạch Khánh thì đã từng gặp Nguyệt.
Người đã từng gặp Nguyệt thì đều biết thực lực của ông ta khủng khiếp đến mức nào.
Vương Thạch Khánh kinh hãi gào lên: “Ông, chẳng phải ông đã chết rồi sao?”
Chính vì vậy, sức mạnh nơi ngón tay Vương Thạch Khánh giảm đi một nửa.
Nhưng sức mạnh từ cú đấm của Bạch Diệc Phi lại vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Khi âm thanh to lớn truyền đến, Vương Thạch Khánh mới hoàn hồn.
Nhưng bởi vì ông ta do dự nên một tay khác cầm dao găm của Bạch Diệc Phi đã phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối của ông ta, rồi đâm trúng tim ông ta.
“Phập!”
Vương Thạch Khánh trợn to hai mắt, khó tin cùng kinh hãi mà nhìn Bạch Diệc Phi.
Mà Bạch Diệc Phi đánh cùng ông ta, đương nhiên không thể không bị thương tổn gì.
Tay phải của anh buông thõng xuống, dường như xương tay đã gãy nát thành từng mảnh vụn.
Nhưng Bạch Diệc Phi không quan tâm, anh vẫn không hề do dự mà đâm con dao vào tim Vương Thạch Khánh.
“Tôi đã từng nói, cho dù là ai, dám đánh người phụ nữ của tôi thì đều phải trả giá!”
“Đó là chết!”
Bạch Diệc Phi trừng Vương Thạch Khánh, hung ác nói.
Vương Thạch Khánh vẫn giữ vẻ mặt vừa rồi: “Mày… lại… liên quan đến… Nguyệt…”
“Phụt!”
Ông ta còn chưa dứt lời, Bạch Diệc Phi đã rút dao ra.
…
Cách đó không xa, mấy chục chiếc xe đang đi như bay về phía này, mà những chiếc xe này đều là của tứ đại gia tộc cùng thuộc hạ của Bạch Diệc Phi.
Anh không nghe lời khuyên mà cứ đến tìm Vương Thạch Khánh báo thù, sau khi anh lái xe rời đi, bọn họ cũng vội đuổi theo.
Bọn họ nghĩ cho dù bây giờ không thể báo thù thì cũng không thể để Bạch Diệc Phi đi chịu chết một mình.
Vì thế đa phần bọn họ, đặc biệt là thuộc hạ của Bạch Diệc Phi đều đã sẵn sàng chết cùng anh rồi.
Thậm chí ngay cả Tùng Thảo Giác sau khi do dự cũng đem người đến.
Bọn họ chỉ chậm hơn mười mấy phút nhưng mười mấy phút này lại chính là thời gian Bạch Diệc Phi đánh nhau với người nhà họ Vương.
Vì thế khi Bạch Vân Bằng xuống xe thì nhìn thấy Vương Thạch Khánh và Bạch Diệc Phi đang đứng đối nhau, khắp người Bạch Diệc Phi đều có vết thương nên ông vô thức cho rằng Vương Thạch Khánh sắp giết anh rồi.
“Đừng giết con tôi!”
“Mau dừng tay!”
Đám người Tần Hoa sau khi xuống xe cũng vội xông đến.
Một đám người hớt hải xông về phía Bạch Diệc Phi.
Khi họ còn cách anh chừng bảy, tám mét thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm”.
Vương Thạch Khánh ngã ra đất khiến một đám bụi bốc lên.
Đám người Bạch Vân Bằng, Tần Hoa đều dừng lại.
Bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ai nấy cũng sững sờ.
Bạch Diệc Phi vẫn đứng, mà Vương Thạch Khánh đã ngã xuống, hiển nhiên là ông ta đã chết.
Một cao thủ cảnh giới võ thần như Vương Thạch Khánh đã bị giết.
Ai nấy cũng đơ ra.
Một cao thủ cấp một hạng trung như Bạch Diệc Phi lại giết chết một cao thủ cảnh giới võ thần!
Sau khi hoàn hồn, ấn tượng của họ với Bạch Diệc Phi hoàn toàn thay đổi, có sợ hãi, có kinh ngạc, còn có cả sự tôn sùng không diễn tả được bằng lời nói.
Mà lúc này, có vài người bước ra từ trong đám đông.
Là Lưu Hiểu Anh vừa tỉnh lại. Cô ta được Lưu Quốc Trung và Ngô Vân đỡ lấy, từng bước từng bước đi về phía trước, mà đám người cũng tự động tách ra.
Họ cũng kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi lúc này đã cả người đầy máu.
Ngô Vân không biết cảnh giới của võ giả nhưng Lưu Quốc Trung biết.
Vì thế lúc trước ông ta mới cố ý đi khích Bạch Diệc Phi để anh đi báo thù, thực tế chỉ là muốn anh biết khó mà lui, đồng thời cũng để cho anh biết rằng ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì không có tư cách ở bên cạnh con gái ông ta.
Nhưng không ngờ rằng Bạch Diệc Phi lại thật sự đi báo thù.
Vì thế khi nhìn thấy tất cả mọi người đuổi theo anh, ông ta mới biết lời của mình đã gây ra họa lớn, sau khi làm Lưu Hiểu Anh tỉnh lại, ông ta cũng vội đuổi theo.
Ở trên xe, khi Lưu Hiểu Anh biết được mọi chuyện thì nôn nóng đến bật khóc.
Mà bây giờ, cô ta nhìn Bạch Diệc Phi cả người đầy máu, chật vật vô cùng thì càng không nhịn được mà khóc nức nở.
Xong Bạch Diệc Phi lại cười khẽ với mọi người một cái, nói: “Cứu Linh Linh”.
Nói xong, cả người anh “ầm” một tiếng ngã vật xuống đất.
Bạch Diệc Phi cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi chớp mắt cũng đủ làm cho anh cảm thấy mất hết cả sức lực.
Mà vào lúc anh ngã xuống, anh nhìn thấy những người xung quanh mình, mỗi gương mặt đều vô cùng quen thuộc với anh, mà trên mỗi gương mặt ấy đều là sự lo lắng cũng sốt ruột, đồng thời bọn họ đều đang chạy về phía anh.
Anh ngã trên đất.
Nhìn như thể là đã ngất xỉu nhưng thực ra anh vẫn còn ý thức.
Anh biết anh bị mọi người đưa lên xe cấp cứu đi đến bệnh viện.
Anh còn biết mình đã được đẩy vào trong phòng mổ, sau đó bác sỹ tiêm một mũi thuốc tê cho anh, sau đó thì anh mới hoàn toàn mất đi ý thức.
…
Gương mặt của bác sĩ phụ trách điều trị cho Bạch Diệc Phi đầy lo lắng nói: “Tất cả các cơ quan trên người ông chủ đều đang suy kiệt, không thể tìm được cách để ngăn lại, đây là tình huống mà trước giờ chúng tôi chưa từng gặp phải”.
Bạch Vân Bằng nghe thấy những lời này, bất giác siết chặt nắm đấm, ông đang cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc của chính mình.
Bác sĩ lại nói: “Tình huống này rất hiếm gặp, quá trình của những căn bệnh khác gây ra hiện tượng lão hoá của các cơ quan xảy ra rất nhanh, nhưng quá trình của anh ấy lại rất chậm, chậm đến mức khó mà có thể phát hiện ra”.
“Nhưng mà… dù có chậm thì sự lão hoá vẫn đang diễn ra”.
Bạch Vân Bằng đỏ cả hai mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy nó… còn bao nhiêu thời gian?”
“Cái này… tôi cũng không chắc”, bác sĩ lắc đầu bất lực.
Bạch Vân Bằng không hề có chút nghi ngờ nào với kết luận của bác sĩ, bởi vì ông biết rất rõ.
Đây chính là đặc tính di truyền trong dòng máu của nhà họ Bạch, mặc dù tiến vào trạng thái hoá cuồng, trong thời gian ngắn có thể kích hoạt tiềm năng ẩn sâu trong cơ thể, sau đó phát huy một cách vượt trội.
Nhưng trên thực tế, đây chính là một loại mất sức.
Bạch Diệc Phi vốn đã tiến vào trạng thái hoá cuồng, ngay sau đó lại bộc phát thêm lần nữa, tức là mất sức lần thứ hai.
Bạch Vân Bằng không dám nghĩ sâu hơn, để giết chết một cao thủ cảnh giới Thần võ thì Bạch Diệc Phi đã phải mất đi bao nhiêu sức?
Nhưng ông vẫn không cam tâm mà hỏi một câu: “Thực sự không có cách nào sao?”
“Xin lỗi, ông Bạch”, bác sĩ lắc đầu, mặt cũng vô cùng buồn rầu: “Bác sĩ có thể chữa bệnh nhưng không thể ngăn được sự lão hoá”.
“Cơ thể của ông chủ giống như là cơ thể của một cụ già, anh ấy đang dần già đi”.
…
Bên ngoài phòng bệnh của Bạch Diệc Phi, trên hành lang đầy nhóc người, bọn họ đều muốn biết tình hình của Bạch Diệc Phi ra sao rồi, nhưng ai cũng không được vào mà ai cũng đều không muốn rời đi.
Thấy vậy, Phùng Trác đi ra khuyên: “Tôi biết mọi người bây giờ đang rất lo lắng, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy chen chúc ở đây, anh ấy cũng không thể khỏi được ngay lập tức, ngược lại còn ảnh hưởng đến anh ấy”.
“Mọi người cứ về trước đi, đợi anh ấy tỉnh lại rồi, ai muốn đến thăm anh ấy thì có thể chia nhau đến, cũng không ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi”.
Nghe những lời này, mọi người rốt cuộc cũng tản đi.
…
Bạch Diệc Phi tỉnh lại.
Lúc anh tỉnh dậy, có một người bước vào trong phòng bệnh của anh, một người mà Bạch Diệc Phi không ngờ tới.
Chính là bố của Lưu Hiểu Anh, Lưu Quốc Trung.
Lưu Quốc Trung ngồi xuống bên giường bệnh, ông ta ngồi thẳng tắp, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi tỉnh rồi mới từ tốn nói: “Tỉnh rồi?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy định ngồi dậy, nhưng khuỷu tay mới cử động một chút đã đau đến mức toát mồ hôi.
Lưu Quốc Trung ấn người anh lại nói: “Bị thương nặng như vậy, cứ nằm xuống đi”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy rất phức tạp, không chỉ bởi sự bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Quốc Trung đến thăm mình mà nhiều hơn đó là cảm giác áy náy.
“Xin lỗi”.
Nhưng Lưu Quốc Trung lại ngẩn ra: “Anh xin lỗi tôi làm cái gì?”
Bạch Diệc Phi áy náy nhìn ông ta nhưng không nói gì.
Lưu Quốc Trung lại hiểu ra, sau đó mới thở dài nói: “Cần nói xin lỗi là tôi”.
“Nếu không phải lúc đó tôi ép cậu, bắt cậu đi trả thù cho Hiểu Anh thì cậu cũng sẽ không bị thương nặng đến mức này”.
“Chú không có lỗi”, Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, sau đó lại như nhớ đến cái gì, vội hỏi: “Hiểu Anh và Linh Linh đâu? Bọn họ thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lưu Quốc Trung hơi giãn ra: “Hai đứa nó vẫn khoẻ, chỉ bị thương ngoài da chút thôi”.
Bạch Diệc Phi tạm thời yên tâm.
Ngay sau đó Lưu Quốc Trung lại thở dài, lắc đầu cười khổ nói: “Quả nhiên là già rồi, đám trẻ mấy người quả thực khiến người ta khó mà hiểu được”.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc nhìn Lưu Quốc Trung.
Lưu Quốc Trung đột nhiên nở nụ cười rồi nói với Bạch Diệc Phi: “Bây giờ tôi nghĩ thông rồi”.
“Tôi và mẹ Hiểu Anh là những người khá truyền thống, vốn không thể chấp nhận những quan niệm này của đám trẻ các anh, nhưng đã lâu như vậy rồi, nhiều việc đã xảy ra, tôi cũng đã hiểu rồi”.
“Anh bằng lòng liều cả mạng sống của mình vì Hiểu Anh, là cái phúc của Hiểu Anh”.
“Một người phụ nữ có thể gặp đươc người đàn ông liều cả mạng sống của mình vì cô ấy, đây là việc khó có được và may mắn biết bao”.
“Tôi nghĩ, Hiểu Anh mà ở bên cạnh anh, hẳn là sẽ khiến cho chúng tôi yên tâm hơn”.
Bạch Diệc Phi ngừng lại, thậm chí còn có vẻ khó mà tin được: “Chú là nói…”.
Lưu Quốc Trung lại mỉm cười: “Mặc dù vẫn còn một chút không cam tâm, nhưng cũng chẳng có gì phải ngăn cản nữa, nó nói rồi, có ngăn cản cũng không được, vậy thì chúng tôi sẽ không cản nữa”.
Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng khẳng định được ý của Lưu Quốc Trung, nhưng trong lòng anh lại không hề thấy vui vẻ.
Bởi vì anh hiểu rất rõ tình trạng cơ thể mình.
Anh có thể cảm thấy được cơ thể mình đã mất sức rất nhiều, không biết anh còn có thể sống được bao lâu nữa?
Cho nên Bạch Diệc Phi cười khổ lắc đầu: “Chú, xin lỗi, cháu hẳn là sẽ khiến chú phải thất vọng rồi”.
“Ý gì?”, Lưu Quốc Trung ngây ra.
Bạch Diệc Phi cố che giấu sự khổ sở và chua chát của mình: “Chú hiểu lầm rồi, nguyên nhân cháu đi giết nhà họ Vương là bởi vì Long Linh Linh mà không phải là vì Hiểu Anh”.
“Rốt cuộc là anh có ý gì?”, sắc mặt Lưu Quốc Trung sa sầm lại.
Bạch Diệc Phi lại cười nói: “Người phụ nữ của mình bị người ta cướp đi làm vợ, việc này chỉ cần là đàn ông đều sẽ không thể chịu được đúng không? Cho nên cháu mới đi cướp cô ấy về”.
“Cháu lúc đó nhìn thấy Vương Gia Tuấn đánh Linh Linh thì khiến cháu đau lòng không thôi”.
“Lúc đó cháu mới đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực cháu thích Long Linh Linh hơn, nhưng người mà cháu thương nhất vẫn là Lý Tuyết, vợ của cháu”.
Vừa nói Bạch Diệc Phi vừa vươn tay trái của mình ra, đưa con số năm cho Lưu Quốc Trung: “Hiểu Anh trong lòng cháu, đại khái chỉ đứng hàng thứ năm”.
“Mày!”, Lưu Quốc Trung bất ngờ nổi giận, ông ta đứng bật dậy chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Đồ khốn nạn!”
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi đầy vẻ vô tội: “Cháu cảm thấy cháu rất tốt, cháu nói với chú sự thật, không nói là những gì cháu làm đều và vì Hiểu Anh, sau đó khiến chú cảm thấy áy náy với cháu, không đúng sao?”
“Cháu thừa nhận là cháu rất tệ trong tình cảm, thích rất nhiều người phụ nữ, nhưng bản tính của cháu rất thật thà, cháu không hề lừa gạt chú”.
“Mày!”
Lưu Quốc Trung bị chọc tức đến tím cả mặt, ông ta không kiềm được túm lấy cổ áo của Bạch Diệc Phi gào lên: “Đồ khốn nạn, có giỏi thì mày nói lại một lần nữa xem?”
Tiếng quát này đã khiến những người canh giữ bên ngoài cửa giật mình.
Bọn họ vội vàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nhìn thấy Lưu Quốc Trung đang túm lấy cổ áo Bạch Diệc Phi thì xông lên kéo ông ta ra.
“Chú, mau dừng tay, chú đang làm cái gì vậy?”
“Bây giờ Bạch Diệc Phi không thể cử động, có gì từ từ nói”.
Nhưng Lưu Quốc Trung đã bị làm cho tức đến mất cả lý trí, cho dù có bị hai người khác kéo về phía sau thì vẫn vươn hai tay ra muốn túm lấy Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi! Mày là đồ súc sinh! Đồ khốn nạn!”
Nhưng Bạch Diệc Phi lại chỉ cười nói: “Chú, những gì cháu nói đều là thật, là lời trong lòng cháu, cháu cũng không sợ bị người khác biết”.
“Chú có thể chuyển lại lời của cháu cho Lưu Hiểu Anh, nói với cô ta, cháu chơi chán rồi, đã không còn thích cô ta nữa rồi”.
Lưu Quốc Trung tức đến phát run, thậm chí tức đến phát khóc, ông ta vừa khóc vừa mắng: “Súc sinh! Đồ khốn nạn đáng chết! Ông liều mạng với mày!”
Ông ta liều mạng giãy giụa, chân tay khua khoắng muốn xông lên nhưng lại bị hai người Trần Hạo và Trương Hoa Bân kéo lại.
Trương Hoa Bân và Trần Hạo xách ông ta ra khỏi phòng bệnh, trước khi cửa phòng đóng lại Trương Hoa Bân không nhịn được quát Bạch Diệc Phi một câu: “Con mẹ nó anh đang nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Bạch Diệc Phi vẫn nở nụ cười như cũ.
Nhưng đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, anh đã khóc.
…
“Chú bình tĩnh lại trước đã”, Trần Hạo và Trương Hoa Bân ấn Lưu Quốc Trung xuống ghế.
Lưu Quốc Trung dường như vẫn còn muốn giãy giụa đứng dậy nhưng bị hai người này ấn lại thì nổi điên lên quát: “Bình tĩnh? Các người có nghe thấy tên súc sinh kia nói cái gì chưa? Tôi bình tĩnh thế nào được?”
“Bây giờ tôi hận không thể đánh chết cái tên súc sinh đó!”
Trần Hạo vội vàng ấn ông ta xuống nói: “Chú, việc này chắc chắn có hiểu lầm, sếp không phải là loại người như vậy”.
“Đúng, chúng tôi hiểu rõ Bạch Diệc Phi nhất, anh ấy vốn không phải là loại người như vậy, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh ấy”, Trương Hoa Bân cũng khuyên giải.
“Còn hiểu lầm được gì nữa?”, Lưu Quốc Trung vẫn vô cùng bực bội: “Các người cũng nghe thấy lời anh ta nói rồi, hiểu lầm cái gì?”
Nói xong Lưu Quốc Trung đột nhiên ôm mặt khóc: “Con gái của tôi, sao mà lại nhìn trúng một tên khốn nạn như vậy!”
Trương Hoa Bân và Trần Hạo bốn mắt nhìn nhau, hai người đều phát giác ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì bọn họ cực kỳ hiểu Bạch Diệc Phi, cho dù anh ấy có thực sự không thích Lưu Hiểu Anh nữa, cũng sẽ không nói ra, hơn nữa lại còn nói khó nghe như vậy.
Đây rõ ràng là đang muốn chọc tức ông ta.
Trương Hoa Bân bỗng nhiên giật mình: “Không hay rồi!”
Ngay sau đó anh ta vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra, Trần Hạo thấy vậy cũng chạy theo vào.
Lưu Quốc Trung không cam tâm, không bị Trương Hoa Bân và Trần Hạo ấn lại trên ghế nữa thì cũng chạy vào theo, muốn đi tính sổ với Bạch Diệc Phi.
Nhưng, ba người bọn họ lại đứng ngây ra tại chỗ.
Bởi vì trên giường bệnh đã chẳng còn ai.
…
Hai giờ sáng, Bạch Diệc Phi trèo cửa sổ đi ra ngoài.
Màn đêm với anh mà nói vẫn sáng rỡ như ban ngày.
Mà phòng bệnh của anh ở tầng ba, cũng không tính là cao, nếu như anh còn khoẻ mạnh thì có nhảy xuống sẽ chẳng hề hấn gì, mà cũng không có gì khó khăn với anh cả.
Nhưng bây giờ trên người anh có vết thương, sau khi nhảy xuống còn lăn thêm hai vòng, cuối cùng không kiềm được mà nôn ra một ngụm máu to.
Anh chống tay xuống đất đứng lên, dựa vào tường thở hồng hộc.
Nghỉ ngơi mất một lúc lâu anh mới loạng choạng đi về phía bên ngoài.
Bạch Diệc Phi một mình đi trên con đường rộng thênh thang không một bóng người.
Anh đang lê từng bước hướng về phía Cảng Lam Ba.
Bởi vì anh rất muốn được nhìn thấy Lý Tuyết và hai đứa nhỏ, hơn nữa anh đoán, bọn họ vì không muốn Lý Tuyết lo lắng cho nên hầu như không nói cho Lý Tuyết biết tình hình hiện tại của mình.
Mà Bạch Diệc Phi sợ cô ấy lo lắng nên cũng không muốn cho cô biết.
Cho nên sau khi anh đến cảng Lam Ba, liền âm thầm leo tường trở về nhà của mình.
Lúc này đã là ba giờ sáng, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trở về phòng mình, nhìn thấy Lý Tuyết đang say ngủ trên giường.
Đầu tiên là anh ngắm nhìn Lý Tuyết thật kỹ, sau đó lại đi sang phòng em bé bên cạnh ngắm hai đứa con của mình.
Lý Tuyết và vú em chăm sóc hai đứa nhỏ rất khéo, hai đứa bé mập mạp tròn xoe trông rất đáng yêu.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi nhìn hai đứa bé vô cùng dịu dàng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy bi thương vô cớ.
Anh không kiềm được vươn tay chạm lên hai khuôn mặt bé nhỏ.
Cuối cùng anh lại đi đến bên giường ngủ, yên lặng ngắm nhìn Lý Tuyết.
Cho dù chỉ nằm ngủ thôi mà Lý Tuyết vẫn xinh đẹp như vậy.
Bạch Diệc Phi nhìn khuôn mặt điềm tĩnh say ngủ của cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác áy náy: “Bà xã, xin lỗi”.
Mà khi anh nói xong câu này thì lông mày Lý Tuyết khẽ rung lên sau đó từ từ mở mắt ra.
Cô nhìn thấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngẩn ra.
Giọng nói của Lý Tuyết mang theo âm mũi, nghe vào tai lại có chút nũng nịu, vươn hai tay của mình ra: “Ông xã, trở về rồi sao?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng kích động, vội vàng ngồi xuống bên giường, vươn tay ôm chặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết rúc vào lòng anh rồi lại từ từ ngủ thiếp đi.
Bạch Diệc Phi cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lý Tuyết, anh nhớ lại từng ký ức trước đây với cô, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng không nỡ.
Nhưng mà, anh có không nỡ hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì.
…
Trời đã sáng rỡ, Lý Tuyết tỉnh lại.
Sau khi cô thức dậy thì vươn vai một cái rồi ngồi trên giường ngẩn người rất lâu.
Đột nhiên, Lý Tuyết xoay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc đó Vú em mang sữa đi vào, nhìn thấy Lý Tuyết đang hốt hoảng thì vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Lý Tuyết khẽ nhíu mày: “Tối hôm qua Bạch Diệc Phi trở về rồi à?”
Mà vú em nghe thấy câu này xong thì mặt tái đi: “Bà chủ, ông chủ không phải là…”.
Lý Tuyết lập tức phản ứng lại, sau đó lắc đầu nói: “Không sao nữa rồi”.
Bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ là Bạch Diệc Phi đã chết đuối dưới sông, nhưng Lý Tuyết biết, anh vẫn còn sống, hơn nữa Bạch Diệc Phi nói rồi, anh còn có việc phải làm, không được cho người khác biết anh vẫn còn sống.
Nhưng cô luôn cảm thấy tối hôm qua Bạch Diệc Phi đã từng trở về.
…
Bệnh viện Ngoạ Long.
“Không thể nào! Tôi không tin!”
Lưu Hiểu Anh nằm trên giường bệnh lạnh lùng quát lên một câu.
Lưu Quốc Trung đứng bên cạnh giường, ông ta đem tất cả lời mà Bạch Diệc Phi đã nói truyền đạt lại cho Lưu Hiểu Anh.
Mà Lưu Hiểu Anh thì hầu như không tin.
Lưu Quốc Trung thấy vậy bèn chỉ vào Trần Hạo và Trương Hoa Bân nói: “Bố tuyệt đối không lừa con, con có thể hỏi bọn họ, lúc đó bọn họ cũng có mặt, Bạch Diệc Phi đã nói những lời gì, bọn họ cũng đều nghe rất rõ ràng!”
Lưu Hiểu Anh bèn quay đầu sang nhìn hai người.
Sau đó cả hai, một người cúi đầu, một người nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không hề nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Bất kể mọi người nói gì con cũng sẽ không tin”.
“Hiểu Anh à, con tỉnh lại đi!”, Lưu Quốc Trung khuyên bảo hết nước hết cái: “Nó chỉ coi con như một món đồ chơi thôi, gần như không hề để tâm đến con”.
“Hôm qua lúc trong phòng bệnh chỉ có hai người chúng ta, nó mới nói thật lòng, nó hầu như không để tâm đến con, con hà tất lại đi tin tưởng nó như thế chứ?”
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại nói rất kiên định: “Con nói là con không tin, trừ phi anh ấy trực tiếp nói với con”.
Lưu Quốc Trung thấy vậy thì tức không thôi, cuối cùng ông ta lấy ra một tờ giấy ném về phía cô ta: “Vậy con tự xem đi, xem xong con có tin hay không!”
Lưu Hiểu Anh cúi đầu, nhìn thấy tờ giấy đó, bên trên đúng là bút tích của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dùng tay trái để viết, bởi vì ở cảnh giới hiện tại của anh thì viết bằng tay trái hay phải cũng chẳng có khác biệt gì mấy.
Mà câu chữ viết trên tờ giấy là nói với Trương Hoa Bân.
“Anh Trương, kỳ thực tôi đã khó chịu với thái độ của Lưu Quốc Trung và Ngô Vân từ lâu rồi, vừa rồi tôi lỡ miệng nói với Lưu Quốc Trung, ông ta đã biết rồi, sau này sẽ rất lằng nhằng, anh nghĩ cách giải quyết hai người bọn họ đi”.
Lưu Quốc Trung hít sâu một hơi, nói: “Bố không muốn làm cho con đau lòng, cũng không định để con nhìn thấy, nhưng mà bố không thể trơ mắt đứng nhìn con bị một thằng khốn nạn như vậy lừa!”
Mắt Lưu Hiểu Anh đỏ ửng, nhưng cô ta vẫn lắc đầu như cũ, nói: “Không, con không tin…”.
Lưu Quốc Trung ấn chặt vai của Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, nó muốn giết chết bố mẹ của con, loại người như vậy sao có thể thật lòng thích con? Con tỉnh lại đi!”
Lưu Hiểu Anh vẫn đỏ ửng hai mắt nói: “Con muốn anh ấy nói thẳng trước mặt con!”
Lưu Quốc Trung sa sầm mặt nói: “Con cho là bây giờ nó vẫn còn ở lại bệnh viện à? Nó muốn giết chết bố và mẹ con, chắc chắn đã bỏ ra ngoài rồi, đến lúc chúng ta chết rồi, nó mới có chứng cứ ngoại phạm!”
Trần Hạo và Trương Hoa Bân yên lặng nhìn, không nói một lời.
Cuối cùng Lưu Hiểu Anh không kìm nổi mà rơi nước mắt nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không thể nào! Anh ấy không phải loại người đó, không thể nào…”.
Trương Hoa Bân và Trần Hạo đều không biết nên nói gì, đành lặng lẽ đi ra khỏi phòng của Lưu Hiểu Anh.
Hai người đi lên sân thượng. Trần Hạo châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả ra làn khói.
Trương Hoa Bân thấy vậy cũng nói: “Cho tôi một điếu!”
“Không phải là anh không hút thuốc sao?”, Trần Hạo kinh ngạc nhìn anh ta nhưng tất nhiên vẫn đưa cho anh ta một điếu.
Trương Hoa Bân nói: “Tôi đang nghĩ tới Kỳ Kỳ”.
“Kỳ Kỳ?”, Trần Hạo nhìn anh ta, cố ý nói: “Để ý đến người ta rồi sao?”
“Vớ vẩn!”, Trương Hoa Bân trừng mắt nhìn Trần Hạo rồi nói tiếp: “Đừng đùa kiểu đó. Nếu chị dâu cậu mà biết thì người xui xẻo sẽ là tôi đấy”.
Nói xong, hai người đều bật cười nhưng sau khi cười sảng khoái rồi thì hai người lại im lặng.
Sau khi hút thuốc xong, Trần Hạo hỏi: “Có nên nói với chị Hiểu Anh không?”
Trương Hoa Bân cũng hít một hơi nhưng vì lâu không hút nên lúc này ho khù khụ.
Trần Hạo vội vỗ lưng rồi nói: “Hay là anh đừng hút nữa”.
Trương Hoa Bân dập tắt điếu thuốc, thở dài nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải khiến người ta đau lòng thế chứ?”
“Haiz! Thôi, đừng nói với cô ấy nữa. Bạch Diệc Phi làm như vậy chắc là còn chuyện khác phải làm”.
Trần Hạo nghe thấy vậy liền gật đầu.
Lúc đó Bạch Diệc Phi có để lại hai tờ giấy. Một tờ giấy để ở chỗ Trần Hạo nhưng chỉ có năm chữ: “Phối hợp với bác Lưu”.
Lúc nhìn thấy ba tờ giấy này, ba người đều hiểu ra.
Bạch Diệc Phi đoán là Lưu Quốc Trung sẽ lợi dụng một tờ giấy khác rồi ‘thêm mắm thêm muối’, sau đó nói cho Lưu Hiểu Anh để cô ta tin lời ông ta nói.
Vì vậy Bạch Diệc Phi mới bảo Trần Hạo và Trương Hoa Bân phối hợp với ông ta.
Lưu Quốc Trung cũng hiểu ra nhưng ông ta tưởng rằng Bạch Diệc Phi cố ý mượn cơ hội này để ‘đá’ con gái ông ta.
Vì vậy, ông ta không hề nghĩ nhiều mà làm theo cách của Bạch Diệc Phi luôn.
Nhưng ba người này đều không biết rốt cuộc tại sao Bạch Diệc Phi lại làm như vậy?
…
Bạch Diệc Phi ngồi trong một quán ăn, vừa ăn vừa nhìn mọi người vội vã đi làm.
Nhìn những người này, bỗng dưng anh lại cảm thấy lòng mình tĩnh lặng hơn.
Sau khi ăn xong anh trả tiền rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi đến nghĩa trang rồi đi đến trước mộ của em gái mình.
Anh ngồi xuống, sờ lên tấm ảnh của em gái ở trên bia mộ rồi nói ra những chuyện xảy ra gần đây.
Hiện giờ anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần già và yếu đi. Anh thật sự không biết khi nào sẽ già yếu tột độ rồi chết đi nữa.
“Em à! Ở dưới đó có nhớ anh trai không? Anh sắp xuống đó hội ngộ với em rồi”.
Lời nói vừa dứt thì phía sau lưng anh phảng phất mùi thơm, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người này thì anh có chút ngạc nhiên.
Người đến là một phụ nữ, người này đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi nói: “Cậu đang đợi chết sao?”
Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Người phụ nữ này Bạch Diệc Phi cũng không thân quen lắm, chỉ là biết qua qua thôi. Nhưng lúc này nhìn thấy cô ta thì vẫn khiến anh có chút bất ngờ.
Người phụ nữ đó chỉ cười, nói: “Chắc giờ cậu không còn nơi nào đi nhỉ?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Người phụ nữ lại nói: “Vậy thì đi theo tôi! Tôi đưa cậu đến một nơi”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi cũng đi theo cô ta. Không chỉ vì anh không còn nơi nào để đi mà vì chính người phụ nữ này.
Cô ta là chủ nhà ở vùng ngoại ô của thành phố Thiên Bắc. Bạch Diệc Phi rất tò mò về người này.
Anh nhớ là, trong giấc mơ người đàn ông trung niên nói người phụ nữ này là vợ của ông ta, còn người đàn ông trung niên đó tên là Nguyệt.
Bạch Diệc Phi lại một lần nữa đi theo người phụ nữ này đến ngôi nhà nhỏ đó, và lần này dường như cô ta không có ý muốn giấu diếm.
Bởi vì trong sân lúc này là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế cầm dao khắc và chăm chú khắc cây kiếm gỗ.
Đây chính là người đàn ông trung niên mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy trong giấc mơ.
Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra.
Nữ chủ nhà dẫn anh đi vào trong rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh người đàn ông trung niên, cười nói: “Ngồi đi!”
Sau khi nói xong, người phụ nữ cũng lấy một chiếc ghế rồi ngồi cạnh người đàn ông trung niên, giới thiệu: “Tôi tên là Vũ Mạt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, đang định mở miệng chào thì người đàn ông trung niên đã lên tiếng trước: “Theo bề bậc thì cậu phải gọi là cụ bà đấy”.
“Hự…”, Bạch Diệc Phi đần mặt ra.
Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng tầm tuổi mình, thậm chí còn trẻ hơn mình mà bắt mình gọi là cụ bà ư?
Người đàn ông trung niên tạm dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Tôi tên là Nguyệt, là cụ của cậu, vì vậy cậu phải gọi vợ tôi là cụ bà rồi”.
Vũ Mạt nói với vẻ không vui lắm: “Đừng nghe ông ấy nói, năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi thôi”.
Bạch Diệc Phi đơ người ra, quả nhiên còn trẻ hơn cả mình. Năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi.
Nếu như về tuổi tác thì Bạch Diệc Phi có thể gọi Vũ Mạt là em nhưng về bề bậc mà Bạch Diệc Phi gọi là chị thì anh lại hời quá.
Bạch Diệc Phi thấy hơi loạn, không muốn nghĩ những chuyện này nữa mà nói với người đàn ông kia: “Tôi sắp chết rồi”.
Mặc dù anh không biết rốt cuộc có phải là mơ không nhưng anh tin đối phương đích thực là người mà mọi người luôn nhắc tới.
Người đàn ông tên Nguyệt chỉ gật đầu rồi nói: “Vì vậy mới bảo cậu đến đây chờ chết đấy”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Bạch Diệc Phi cười một cách thê thảm, nói: “Tôi cứ tưởng bảo tôi đến đây là có thể cứu tôi cơ”.
“Đúng là có cách cứu cậu”, Nguyệt nói tiếp: “Nhưng nếu cứu sống cậu thì tôi sẽ chết?”
Bạch Diệc Phi không hiểu, hỏi: “Sao có thể thế được?”
Nguyệt thản nhiên nói: “Hiện giờ cậu phải nên biết mình bị làm sao chứ?”
Bạch Diệc Phi hỏi: “Tôi làm sao?”
Bạch Diệc Phi biết hiện giờ anh như một ông lão, cơ thể đang yếu dần nhưng anh không hề biết rốt cuộc là chuyện gì.
“Nói như trong thuật ngữ về kinh tế thì đó là ‘bội chi’”.
“Sức chịu đựng của cơ thể con người cũng có giới hạn. Vì vậy khi cậu bị quá tải, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu”.
“Cứ nhiều lần như vậy, cơ thể không chịu được thì tất nhiên sẽ suy sụp thôi”.
“Rất nhiều người ngưỡng mộ huyết thống của chúng ta, cảm thấy đây là tài năng thiên bẩm nhưng tôi lại không nghĩ thế”.
“Đó là một loại thuốc độc gây nghiện”.
“Thông qua huyết thống này chúng ta có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể rồi dần chế ngự cơ thể của mình. Từ đó cảm nhận được vị ngọt mà sự kích thích đó mang lại, và rồi trầm mê trong đó”.
“Nhưng người nào mạnh hơn và có ưu thế hơn người khác, đó đều là vì anh ta chịu được nhiều nguy hiểm hơn người khác”.
“Không có bất cứ một ai không bỏ ra cái gì mà tự dưng thành cường giả được”.
“Và cái giá chúng ta phải trả đó là tính mạng của mình”.
Những lời này khiến Bạch Diệc Phi ngây người ra.
Quả đúng là như vậy! Mỗi lần Bạch Diệc Phi đi vào trạng thái cuồng hóa thì anh đều đánh bại được kẻ mạnh hơn mình. Nhưng mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy cơ thể mình không ổn.
Vậy thì, hiện giờ anh chỉ có thể nhìn thấy ban ngày, đây chính là lời cảnh cáo của cơ thể đối với anh.
Anh đã khiến bản thân kiệt quệ đến mức ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ rồi.
Sau khi hiểu được thì Bạch Diệc Phi cười khổ, nói: “Vì vậy, tôi đã ‘ngược đãi’ bản thân mình quá nên giờ không thể cứu được nữa”.
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
“Những người khác thì thật sự không có cách nhưng thật không may, tôi đã không kìm được mà đi gặp cậu”.
“Tôi có cách cứu cậu”.
Bạch Diệc Phi có chút khó hiểu. Nếu như ông ta có cách cứu mình thì phải nói là may mắn chứ, sao lại nói là không may?
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một khả năng rồi hỏi: “Cái giá phải trả có lớn không?”
Người đàn ông kia giật mình, có chút bất ngờ khi Bạch Diệc Phi nghĩ được tới điều này.
Vũ Mạt ngồi bên cạnh ông ta, cười nói: “Cháu mình thông minh thật”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Chẳng phải ban nãy nói là sẽ gọi chị em sao? Sao tự nhiên biến thành cháu rồi?
Cô ta gọi như vậy, cảm giác như đang mắng mình vậy.
Vũ Mạt dường như nhìn ra tâm tư của Bạch Diệc Phi nên cười nói: “Cậu có thể gọi tôi là chị. Còn tôi gọi cậu thế nào thì đó là quyền của tôi chứ”.
“Được…”, Bạch Diệc Phi cũng không quá bận tâm đến chuyện này.
Vũ Mạt nói tiếp: “Tất nhiên là có thể cứu cậu nhưng như vậy thì phải phế đi một nửa công lực của tổ tông nhà cậu”.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu đượcc, nói: “Vì vậy ông ấy mới nói là bất hạnh sao?”
Người đàn ông kia phải tiêu hao một nửa công lực để cứu anh nên người bất hạnh chính là ông ta.
Nhưng ông ta lắc đầu, nói: “Cậu cũng bất hạnh”.
“Tôi ư? Tại sao?”, Bạch Diệc Phi lại ngây người ra, hỏi.
Nếu như ông ta cứu mình thì mình sẽ được sống, có thể đi gặp vợ con, có thể chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình, còn có thể tiếp tục dẫn dắt các anh em của mình. Vậy thì sao gọi là bất hạnh được?
Người đàn ông kia lại lắc đầu thở dài, nói: “Bởi vì cậu là một trong những người mà họ chọn”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc, hỏi: “Họ? Họ là ai? Người lựa chọn gì?”
“Trước đây tôi có nghe họ nói tôi là người được chọn để giữ kho vàng, là ý này sao?”
Người đàn ông kia cười, nói với Bạch Diệc Phi: “Chẳng phải cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi sao?”
Bạch Diệc Phi khẽ ngây người ra.
Đúng là như vậy! Anh đã bắt đầu nghi ngờ không hề có cái kiểu chọn người canh giữ kho vàng.
Từ lúc anh bắt đầu tiếp quản tập đoàn Hầu Tước và đến tất cả những chuyện xảy ra hiện giờ thì đều là kết quả của việc lựa chọn bị động.
Điều này có nghĩa là, sở dĩ anh đi đến bước đường ngày hôm nay đều là do phía sau có người đẩy anh đi. Bất luận ở giữa thiếu mất mắt xích nào thì anh không thể đi tới cục diện như ngày hôm nay được.
Nhà họ Vương xuất hiện quá đột ngột, điều này là ám chỉ cho Bạch Diệc Phi.
Vì vậy anh bắt đầu nghi ngờ, và cũng từ đây anh mới đến thủ đô tìm Bạch Khiếu.
Hiện giờ anh lại càng khẳng định hơn những nghi ngờ và suy đoán của mình.
Sau khi biết tin anh chết, Tân Thu đã rời đi. Nếu như anh đoán không nhầm thì hiện giờ Tân Thu đã đến thủ đô rồi.
Người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi trầm ngâm suy nghĩ nên nói: “Tất cả những chuyện này đều là do phía sau có người bày sẵn rồi”.
“Bởi vì cậu và tôi có chung huyết thống”.
“Sở dĩ họ bày ra những cái này chẳng qua chỉ là muốn cậu nhanh chóng tiêu hao hết năng lượng của bản thân rồi ảnh hưởng đến tính mạng, đồng thời họ còn biết tôi có thể cứu cậu mà tôi cứu cậu thì nhất định sẽ tiêu hao đi một nửa công lực”.
“Đây chính là mục đích của họ, còn cậu chẳng qua cũng chỉ là quân cờ bị họ lợi dụng mà thôi”.
“Nói cách khác thì cậu cũng không may trở thành hậu duệ của tôi, có huyết thống với tôi nên bị đám người đó lợi dụng để đối phó với tôi”.
Sau khi nghe xong những lời này, Bạch Diệc Phi như đơ người ra.
Những lời này như là đòn đả kích quá lớn đối với anh khiến anh khó có thể tin nổi.
Thậm chí anh còn không thể nào chấp nhận được cái khái niệm ‘họ’ như lời người đàn ông trung niên kia nói.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói: “Càng không may hơn là, tôi sẽ không để họ đạt được mục đích. Vì vậy, tôi sẽ cứu cậu”.
Bạch Diệc Phi lại đần mặt ra, sau đó cúi đầu xuống.
Một lát sau, anh đột nhiên nói: “Chú nói những lời này với tôi là để tôi có chết thành ma cũng hiểu được mọi chuyện sao?”
Người đàn ông gật đầu, nói: “Có thể nói là như vậy nhưng tôi hi vọng cậu có thể hiểu cho tôi”.
“Tôi có rất nhiều con cháu, những người có khả năng thiên bẩm như cậu cũng rất nhiều. Đối với tôi mà nói, đây chỉ là tổn thất đi một trong số đó thôi. Vì vậy, tôi sẽ không mạo hiểm vì cậu và càng không thể khiến họ đạt được mục đích”.
“Tôi biết rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu rồi định đứng dậy rời đi.
Anh có thể hiểu được những lời mà người đàn ông tên Nguyệt này nói. Kể cả là anh thì anh cũng không muốn đám người đó đạt được mục đích. Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác.
Về mặt tình cảm thì anh không thể chấp nhận được một người như ông Nguyệt lại đối xử lạnh lùng với hậu duệ như mình, điều này khiến anh không thể cảm nhận được tình thân.
Bạch Diệc Phi đã đi đến cửa thì Vũ Mạt đuổi theo, gọi: “Bạch Diệc Phi!”
“Ông ấy cũng có nỗi khổ của mình. Hơn nữa nỗi khổ của ông ấy còn lớn hơn cậu tưởng tượng nhiều. Nếu như không phải có ông ấy thì những người canh giữ kho vàng sớm đã trở thành những ác ma độc chiếm kho vàng rồi”.
“Vì vậy, ông ấy không thể chết được”.
Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.
Anh không quá bất ngờ với những lời này, bởi vì anh sớm đã đoán được vài phần rồi.
Anh cũng có thể hiểu được nhưng anh tuyệt đối không tha thứ.
“Tôi có thể hiểu được nỗi khổ của ông ấy. Nếu xét về đại nghĩa thì ông ấy đáng được mọi người kính phục”.
“Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng có người thân của mình, có bạn bè nữa. Tôi cũng muốn được sống và muốn cùng họ đi hết cuộc đời này”.
“Vì vậy, xin lỗi nhé, tôi không vĩ đại như thế. Tôi không thể can tâm tình nguyện trả giá bằng cả tính mạng như thế và tôi cũng không thể tha thứ”.
Lời nói vừa dứt, Vũ Mạt dường như định nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Trước khi đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Họ… Chính là chỉ tất cả mọi người sao?”
“Đúng vậy”, người đàn ông đáp.
Bạch Diệc Phi vẫn chưa đi mà nói nốt một câu: “Tôi biết rồi”.
Lúc này, Bạch Diệc Phi cảm thấy thân thể mình vô cùng mệt mỏi, cảm giác bi thương cực độ khiến anh không kìm được mà muốn bật khóc.
Họ… Họ là bao gồm tất cả mọi người.
Tất cả mọi người?
Tử Y- người mà anh luôn coi là bề trên, người dạy anh rất nhiều điều, còn cho anh cảm giác ấm áp của người thân, không ngờ Tử Y cũng nằm trong đó.
Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng bi thương.
Những người anh tưởng là thân thích thì đều là kẻ địch nhẫn tâm với anh.
Tất cả bọn họ đều đang lợi dụng anh.
Họ chỉ muốn đạt được mục đích chứ chưa bao giờ coi trọng anh.
Anh chỉ là một quân cờ, một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Anh Bạch!”
Lưu Hà lái chiếc xe cũ nát dừng ở bên đường. Sau khi cô ta gọi một tiếng thì vội xuống xe, còn vui mừng hỏi: “Anh Bạch! Sao anh lại ở đây?”
Nhưng hiện giờ Bạch Diệc Phi đang phải hứng chịu nỗi đau qáu lớn, vì vậy anh không hề để ý đến Lưu Hà với vẻ mặt đang vui mừng.
Anh đi vòng qua cô ta rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Hà cảm thấy có gì đó không ổn nên vội đuổi theo, nói: “Anh Bạch! Có phải anh có gì không vui không? Cánh tay anh bị sao vậy?”
Cánh tay Bạch Diệc Phi bị gãy xương trong lúc đánh nhau với Vương Thạch Khánh.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không để ý đến cô ta mà vẫn đờ đẫn đi về trước.
Lưu Hà thấy vậy vội nói: “Anh Bạch! Hiện giờ kỹ thuật lái xe của tôi ok rồi, anh muốn đi đâu tôi sẽ đưa anh đi”.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, nói: “Đi đi! Đừng đi theo tôi nữa”.
Nghe thấy vậy, Lưu Hà bày ra vẻ mặt tủi thân.
Còn Bạch Diệc Phi thì vẫn tiếp tục đi về trước.
…
Bạch Diệc Phi khó có thể tin được, vì vậy anh không can tâm, anh rất muốn đến trước mặt họ để xác nhận.
Vì vậy, anh đi đến bến tàu rồi thuê một chiếc tàu lái đến đảo Lam.
Anh đứng dựa vào lan can trên boong tàu, nghe gió biển thổi và nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây.
“Kia là người thuê tàu của chúng ta nhưng sao tôi cảm thấy hắn chả giống người có tiền chút nào?”
“Anh thì biết cái quái gì? Lúc anh ta thuê tàu của tôi, anh ta không thèm hỏi giá mà vứt luôn cho tôi một triệu tệ đấy. Anh nói xem, anh ta có tiền hay không?”
“Ôi mẹ ơi! Đúng là người có tiền mà!”
“Nhưng tiêu tiền kiểu đó thì hơi quá tay, ai lại coi tiền như cỏ rác vậy”.
Hai nhân viên đứng ở trên boong tàu rồi nhỏ giọng nói.
Mặc dù Bạch Diệc Phi sắp chết nhưng thực lực của anh không hề thuyên giảm. Vì vậy, những lời mà hai người kia nói anh đều có thể nghe thấy rõ nhưng anh không thèm để ý.
Đối với anh hiện giờ, anh quan tâm đến những điều mà anh muốn xác nhận. Vì vậy anh không bận tâm về hai người này.
Lúc này, Lưu Hà đột nhiên từ phía sau Bạch Diệc Phi xông ra, gọi: “Anh Bạch!”
Bạch Diệc Phi không hề bận tâm đến Lưu Hà đột nhiên xông ra lúc này. Bởi vì anh biết Lưu Hà lén đi theo anh, chỉ có điều anh không để ý mà thôi.
“Anh Bạch! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Có phải anh gặp chuyện gì không vui không?”, Lưu Hà đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, có chút lo lắng hỏi: “Hay là anh nói với tôi, biết đâu tôi giúp được anh. Kể cả không giúp được thì tôi cũng nhất định…”.
Nhưng bất luận Lưu Hà có nói thế nào thì Bạch Diệc Phi vẫn không để ý đến cô ta. Điều này khiến cô ta có chút không vui.
Nhưng cô ta không phải người dễ bỏ cuộc mà cứ tiếp tục nói ở trước mặt anh: “Tôi có thể đóng vai người lắng nghe, anh cứ nói ra những chuyện không vui trong lòng, biết đâu anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi…”.
“Tôi sắp chết rồi!”, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngắt lời.
Lưu Hà ngập ngừng, chớp mắt nói: “Anh nói cái gì?”
“Tôi sắp chết rồi!”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Vì vậy, đừng quan tâm đến tôi nữa”.
Lưu Hà ngây người ra nhìn Bạch Diệc Phi, cười khô một tiếng, nói: “Anh Bạch! Trò đùa này không hay tí nào đâu”.
Bạch Diệc Phi chau mày, sau đó dường như nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu lại cười với Lưu Hà. Hơn nữa, điệu cười còn đầy vẻ dâm đãng: “Tôi sắp chết rồi, hay là cô ở bên tôi đi?”
Lưu Hà lập tức vui vẻ gật đầu, nói: “Tôi sẽ ở bên cạnh anh nhưng anh đừng nguyền rủa mình như thế chứ?”
“Tôi nói thật đấy! Tôi thật sự sắp chết rồi”, Bạch Diệc Phi vẫn cười với vẻ dâm đãng, nói: “Hơn nữa ý tôi nói ‘ở bên tôi’ không giống với ý mà cô hiểu đâu. Mà là ‘cho’ tôi…”.
Bạch Diệc Phi chưa nói hết câu nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh và nụ cười dâm đãng của anh, Lưu Hà lập tức hiểu ra điều gì đó. Vì vậy, cô ta sợ đến mức vội lùi về sau một bước.
“Anh… Anh Bạch! Tôi… Tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn chút chuyện… Tôi… Đi trước đây”, nói xong, Lưu Hà chạy thục mạng vào trong khoang thuyền.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta chạy vào trong thì lập tức thu lại nụ cười, sau đó thở dài, nói: “Đúng thật là…”.
…
Lưu Hà chạy vào trong khoang thuyền, sợ đến nỗi thở hổn hển, mặt và tai đều đỏ ửng lên.
Hôm nay Lưu Hà chỉ mặc bộ đồ bình thường, cũng không trang điểm cầu kỳ. Chính với dáng vẻ này của cô ta lại đẹp hơn ngày thường rất nhiều.
Lưu Hà vỗ lên ngực mình, nói: “Anh Bạch chắc chắn là chê mình phiền phức quá nên mới cố ý dọa mình. Anh Bạch không phải là loại người đó”.
“Người đẹp ơi! Cô từ đâu đến vậy?”, giọng nói thô lỗ còn kèm theo ý đồ xấu xa đột nhiên vang lên.
Lưu Hà lại sợ đến nỗi tim đập thình thịch, vội xoay người lại nhìn thì mới phát hiện ra phía sau cô ta có hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục làm việc.
Hai người với thân hình vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là không dễ dây vào.
Hơn nữa hình như họ có uống rượu, áo phanh hết cả ra, còn lộ ra đầy lông trên ngực, khiến người khác nhìn thấy đã buồn nôn.
Hai kẻ này nhìn Lưu Hà, lúc này mới lộ ra nụ cười dâm đãng.
Họ quanh năm làm việc trên biển, gần như rất khó nhìn thấy phụ nữ, huống hồ lại là cô gái trẻ đẹp ngây thơ như này thì tất nhiên họ sẽ nảy ra ý đồ xấu xa.
Hiện giờ Lưu Hà lập tức phản ứng lại, cô ta điềm tĩnh nói: “Tôi… Tôi là con gái của thuyền trưởng đấy, tôi lén đến đây”.
Cô ta vốn lén đi theo Bạch Diệc Phi nhưng nếu giờ mà bị bắt thì tình hình không ổn lắm.
Nhưng không ngờ hai kẻ kia sau khi nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó một kẻ lên tiếng: “Thì ra là con gái của thuyền trưởng à?”
Lưu Hà vội gật đầu.
Nhưng một kẻ còn lại đột nhiên nói: “Nhưng thuyền trưởng của chúng tôi năm nay mới hơn ba mươi tuổi thì sao có con gái lớn như này được?”
Lưu Hà nghe thấy thì lập tức cảm thấy tình hình không ổn. Cô ta xoay người định chạy.
Nhưng hai tên kia dường như sớm đã đoán được Lưu Hà sẽ chạy nên vẫn luôn phòng bị. Thấy Lưu Hà giơ tay ra nên họ liền nắm chặt cánh tay của cô ta rồi kéo lại.
Lưu Hà sốt sắng, nói: “Các người thả tôi ra!”
Hai thuyền viên bao vây Lưu Hà lại, trên mặt vẫn với vẻ dâm đãng.
“Người đẹp ơi! Ngoan ngoãn phục vụ chúng tôi, chúng tôi sẽ coi như không biết gì cả. Nếu không thì tôi sẽ nói với thuyền trưởng là cô đến trộm đồ. Đến lúc đó, kết cục của cô sẽ thảm lắm đấy”.
“Đúng vậy! Cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng có hò hét, nếu không chúng tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn đấy”.
Lưu Hà bị hai kẻ này làm cho sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Két két!”, lúc này đột nhiên có tiếng mở cửa.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm đi vào, nói: “Lớn đầu rồi có còn sĩ diện nữa không vậy?”
Hai thuyền viên mắt thấy chuyện của mình sắp thành rồi nhưng bị người khác chen ngang nên họ cảm thấy không vui cho lắm.
Một kẻ trong đó cố ý hù dọa Bạch Diệc Phi, nói: “Thằng nhóc này biết điều thì mau đi đi! Nể tình mày là người thuê tàu nên bọn tao…”.
Lúc nói câu này, Bạch Diệc Phi chỉ trừng mắt nhìn hắn mà đã khiến hắn sợ đến nỗi không dám làm gì thêm.
Ánh mắt đó của Bạch Diệc Phi giống như ác ma đến từ địa ngục. Anh chỉ nhìn một cái mà đã khiến họ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thậm chí còn không ngừng run rẩy.
Bạch Diệc Phi kéo Lưu Hà lại, sau đó nói với hai thuyền viên: “Đây là em gái của tôi, cả tàu này đều là tôi thuê nên tất nhiên cô bé cũng ở trên này rồi”.
“Tốt nhất là các người đừng có giở trò gì với cô ấy, nếu không thì tôi sẽ ném các người xuống biển cho cá mập ăn đấy”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi liền kéo Lưu Hà rời đi.
Nhưng một kẻ còn lại dường như không cam tâm. Hắn lên trước nắm lấy tay Bạch Diệc Phi định ngăn anh lại, sau đó quát lên: “Không được đi!”
“Bụp!”
Bạch Diệc Phi không hề ra tay nhưng tên thuyền viên kia đột nhiên bị đánh bay ra ngoài rồi đập lên vách tàu. Tên còn lại nhìn thấy vậy thì cũng giật mình kinh hãi.
Còn tên thuyền viên bị đánh ban nãy không chỉ ngây người ra mà còn vô cùng sợ hãi.
Bạch Diệc Phi không bận tâm đến chúng mà kéo Lưu Hà quay lại boong tàu.
Lưu Hà cười hì hì, nói: “Cảm ơn anh Bạch đã cứu tôi”.
Bạch Diệc Phi đứng dựa trên lan can, châm điếu thuốc, hỏi: “Cô cứ đi theo tôi làm gì?”
Lưu Hà bị hỏi như vậy nên chỉ ấp úng mà không dám nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi: “Tôi… Tôi… À phải rồi! Chính là vì cái xe anh ăn trộm trước đó là của bạn tôi, mà anh lại chưa trả lại cho cậu ấy”.
“Tiền trong thẻ tôi đưa cho cô đủ để cô mua mấy cái đấy”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Lưu Hà nghe thấy vậy thì chột dạ rồi cúi đầu xuống.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì chau mày, hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Lưu Hà bất mãn bĩu môi một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Anh tôi chê tôi phiền phức”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, anh không hề nghĩ đến lý do này.
Lưu Hà cúi đầu xuống, hai tay mân mê vạt áo, nói: “Từ nhỏ anh tôi đã nuôi nấng tôi. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi, từ nhỏ tôi đã thích đi đâu cũng dính lấy anh ấy”.
“Tôi cảm thấy chỉ cần có anh ấy ở bên thì tôi sẽ có cảm giác ấm áp”.
“Nhưng anh tôi lại chê tôi phiền phức”.
“Trước mặt người ngoài mà tôi khoác tay anh ấy là anh ấy sẽ đẩy tôi ra ngay. Có mỗi một lần, khi tôi tám tuổi bị ốm nặng, anh tôi đã cõng tôi đến bệnh viện. Nhưng sau lần đó là anh ấy không bao giờ cõng tôi nữa”.
“Sau đó khi tôi lên cấp 2, bạn cùng lớp nói anh tôi là côn đồ, tôi nghe thấy vậy rất tức giận nên đã đánh nhau với hắn”.
“Nhưng tôi biết hắn nói đúng”.
“Lúc đó tôi mới hiểu, tại sao anh trai luôn cố giữ khoảng cách và lạnh lùng với mình. Bởi vì anh ấy sợ liên lụy đến tôi. Khi đó, anh ấy ở bên ngoài chém giết với người khác nên có rất nhiều kẻ thù. Anh ấy sợ người khác biết tôi là em gái của anh ấy thì sẽ đến báo thù”.
“Chỉ có lúc nhỏ tôi mới cảm nhận được tình cảm ấm áp của người thân, sau đó thì không có nữa”.
“Anh Bạch! Anh nói anh và anh trai tôi là bạn, là anh em. Tôi muốn coi anh như người anh thứ hai, vì vậy…”.
Bình luận facebook