Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1053: Không thể động tâm
"Ông nhầm rồi, tôi không thương hại ông", Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: "Tôi muốn cùng ông làm một cuộc giao dịch".
"Giao dịch? Giao dịch gì?", Tùng Thảo Giác sửng sốt.
Bạch Diệc Phi nhìn Tùng Thảo Giác với ánh mắt đầy ẩn ý nói: "Sắp tới, tứ đại gia tộc sẽ không còn là thế lực nắm quyền duy nhất nữa".
...
Khi Bạch Diệc Phi rời đi, Tùng Lệ Nhã tiễn anh ra ngoài.
Trước khi Bạch Diệc Phi rời đi, Tùng Lệ Nhã không nhịn được hỏi: "Bây giờ anh ấy thế nào?"
Bạch Diệc Phi hỏi lại cô ta: "Vì sao cô không tự gọi điện hỏi anh ấy?"
Tùng Lệ Nhã cúi đầu không đáp.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bất đắc dĩ cười, nói: "Anh ấy vẫn ổn".
Tùng Lệ Nhã lập tức ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn anh".
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Cô trở về đi, bảo bố cô hãy tin tôi, ngày mai chỉ cần làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ bảo vệ ông ấy chu toàn".
Tùng Lệ Nhã nở một nụ cười gượng: "Tôi nghĩ bố tôi sẽ không tin tưởng anh".
Bạch Diệc Phi cũng mỉm cười đáp: "Ông ấy chắc chắn sẽ tin".
...
Bạch Diệc Phi biết mình đã giết chết Tùng Vưu Duy con trai của ông ta, đối với lời nói của anh, Tùng Thảo Giác chắc chắn sẽ không chấp nhận, nhưng nếu như đây chỉ là giao dịch thì ý nghĩa sẽ khác.
Đều là người làm ăn, đương nhiên sẽ tách biệt rõ ràng thù oán cá nhân và lợi ích giao dịch.
Hơn nữa, dựa theo những điều kiện Bạch Diệc Phi nhắc tới, Tùng Thảo Giác muốn một lần nữa quay về và làm chủ nhân của nhà họ Tùng, ông ta chỉ có thể làm như vậy, không còn sự lựa chọn nào khác.
Bạch Diệc Phi lang thang dạo bước trên phố mà không có chủ đích, rồi châm một điếu thuốc.
Nhìn đường phố vắng lặng như tờ, anh lại một lần nữa cảm nhận được sự cô đơn cùng bất lực.
Bạch Diệc Phi rít một hơi thật sâu sau đó nhả ra: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
...
Phòng họp của tập đoàn Hầu Tước thành phố Thiên Bắc.
Trong phòng họp chật ních người, ngoài đám người Vương Lâu, hầu hết là người của ba gia tộc lớn, bọn họ đem nơi này trở thành phòng hội nghị tạm thời.
Bạch Vân Bằng ngồi ở vị trí chủ trì, nghiêm nghị nói: "Nhà họ Vương chiếm 41% của tập đoàn Phong Hỏa, và là thành viên hội đồng quản trị nắm giữ cổ phần cao nhất của tập đoàn".
"Trải qua những tháng ngày nỗ lực, chúng ta đã mua được tổng cộng 45% cổ phần, nhà họ Bạch sở hữu 20%, nhà họ Diệp sở hữu 15% và nhà họ Lâm là 10%".
"Tính thời điểm hiện tại, số cổ phần ba gia tộc chúng ta hợp lại đã vượt qua nhà họ Vương, chúng ta có thể tham gia vào tập đoàn Phong Hỏa và gây dựng lại ban hội đồng quản trị, cũng như đuổi nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn Phong Hỏa!"
"Bộp bộp..."
Lời nói của Bạch Vân Bằng kéo theo một tràng pháo tay.
Nhưng Diệp Giả lại đưa ra một vài thắc mắc: "Anh Bạch, ngoài cổ phần của chúng ta và nhà họ Vương, vẫn còn 14% cổ phần, nếu như những người sở hữu 14% cổ phần này lựa chọn ủng hộ nhà họ Vương, thì chúng ta có thể không lật đổ được nhà họ Vương, mọi cố gắng trước đó đều trở thành vô nghĩa".
Lời nói vừa thốt ra khiến cho tất cả mọi người đều phải suy ngẫm.
Lúc này, Vương Lâu nói: "Chuyện này mọi người không cần lo lắng, tập đoàn Phi Tuyết đã điều tra rồi, trong 14% cổ phần còn lại, 3% thuộc sở hữu của một người tên là Chu Toàn, nhưng anh ta vừa mới qua đời trước đó, lại liên quan đến tranh chấp thừa kế nên số cổ phần này sẽ được xử lý niêm phong".
"6% cổ phần còn lại đã được tập đoàn Phi Tuyết thu mua, vì vậy số cổ phần chưa được xác định lúc này chỉ có 5%".
Nghe đến đây tất cả mọi người đều kích động không thôi.
Cổ phần của ba gia tộc lớn và cổ phần của tập đoàn Phi Tuyết chiếm tổng cộng 51% cổ phần, như vậy việc bọn họ muốn đuổi nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn Phong Hỏa như ván đã đóng thuyền.
Lâm Cuồng lại hỏi: "Nhà họ Vương bây giờ thế nào".
Vương Lâu đột nhiên cau mày: "Rất kỳ quái".
"Kỳ quái chỗ nào?", Bạch Vân Bằng hỏi.
Vương Lâu liền nói: "Bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ, mà cô dâu lại chính là... Long Linh Linh".
"Hơn nữa bọn họ biết rằng chúng ta đang thu mua cổ phần của tập đoàn Phong Hỏa với quy mô lớn, nhưng dường như bọn họ không thèm quan tâm chút nào mà chỉ tập trung đến đám cưới này".
Bạch Vân Bằng nhất thời ngẩn ra, phải biết rằng trước đây Long Linh Linh là do Ngô Quế Hương phái tới bên cạnh Bạch Diệc Phi.
"Long Linh Linh, cô ta đồng ý rồi sao?", Bạch Vân Bằng cau mày hỏi.
Vương Lâu gật đầu: "Vâng".
Bạch Vân Bằng trầm ngâm một tiếng nói: "Chuyện này quả nhiên rất kỳ quái, nhất định có vấn đề!"
Vương Lâu gật đầu, lại thở dài nói: "Ngoài quan hệ hợp tác, dựa theo những gì tôi biết về cô ta, cô ta đã có người mình thích, không thể đồng ý kết hôn với Vương Gia Tuấn".
"Hơn nữa, tôi cũng điều tra được, tất cả người nhà của Long Linh Linh đều đã mất tích".
Diệp Hoan nghe vậy lập tức vỗ bàn nói: "Nhất định là bị nhà họ Vương bắt lại để uy hiếp Long Linh Linh!"
Vương Lâu bất lực nói: "Nhưng chúng ta không còn cách nào khác, chúng ta không thể tìm ra nơi nhà họ Vương giấu người, càng không có bằng chứng cụ thể".
Khuôn mặt Lâm Cuồng cực kỳ nghiêm túc nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Bạch Vân Bằng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ngày mai bọn họ cử hành hôn lễ, vậy ngày mai chúng ta sẽ tới địa điểm tổ chức hôn lễ, đuổi bọn họ ra khỏi tập đoàn Phong Hỏa, phá hủy hôn lễ của bọn họ, cuối cùng bắt bọn họ rời khỏi thành phố Thiên Bắc!"
Nghe vậy, trong mắt của mọi người bừng bừng ý chí chiến đấu.
Thế nhưng, Lâm Cuồng luôn cảm thấy có chút bất an, có vẻ như sự tình không đơn giản như bọn họ nghĩ.
...
Vài ngày sau, thuyền cứu hộ các loại vẫn đậu gần sông Đại Kiều ở thành phố Thiên Bắc, các đội tìm kiếm cứu nạn cũng ngày đêm túc trực trên bờ.
Lý Tuyết cũng thường xuyên tới đội cứu hộ để kiểm tra.
Một chiếc xe Bao Jun thông thường chậm rãi lái đến bên bờ, mà người lái xe lại chính là Kỳ Kỳ.
Sau khi đỗ xe, Kỳ Kỳ không ngừng nhìn về phía dòng sông, vẻ mặt u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Tân Thu ngồi ở ghế sau đột nhiên hỏi: "Con động lòng sao?"
Kỳ Kỳ nghe vậy lập tức thu hồi ánh mắt, bình thản đáp: "Không ạ".
Tân Thu lại thở dài một hoi nói: "Các con không thích hợp".
"Con biết", Kỳ Kỳ nói: "Hơn nữa, anh ấy đã chết rồi, hợp hay không có nghĩa lý gì đâu?"
Tân Thu lại thản nhiên hỏi: "Con thật sự cho rằng cậu ta đã chết rồi sao?"
Kỳ Kỳ lập tức quay lại nhìn Tân Thu.
Tân Thu dựa vào ghế, thờ ơ nói: "Bé con, con còn nhớ rõ nơi ta thu nhận con không?"
Kỳ Kỳ gật đầu: "Con nhớ, đó là một con sông nhỏ".
Tân Thu nở một nụ cười hiền hậu: "Nhiều năm như vậy, ta thu nhận không biết bao nhiêu học trò, nhưng chỉ cần bọn họ đến trước mặt ta, ta đã có thể nhận ra bọn họ".
"Nhưng con thì khác, con là đệ tử duy nhất mà ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn".
"Ta đã để lại một lá bùa hộ mệnh trong cơ thể con".
Nghe vậy, cơ thể mềm mại của Kỳ Kỳ khẽ run lên, sắc mặt có chút xấu khó coi.
Tân Thu còn nói: "Nếu ai đó hỏi ta yêu đồ đệ nào nhất? Dĩ nhiên ta sẽ nói với bọn họ rằng ta yêu quý tất cả như nhau, nhưng trong thâm tâm ta sẽ nói, học trò ta thích nhất chính là Kỳ Kỳ".
Kỳ Kỳ cúi đầu trầm mặc.
Lúc này, Tân Thu đột nhiên nhìn về phía Kỳ Kỳ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Kỳ Kỳ, con không thể động tâm với Bạch Diệc Phi, một chút cũng không được!"
"Tại sao ạ?", Kỳ Kỳ vô thức hỏi.
Tân Thu bất đắc dĩ thở dài: "Con coi như đó là lỗi của sư phụ đi, nhưng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con".
Kỳ Kỳ vẫn hỏi lại: "Tại sao lại không thể ạ?"
Tân Thu thấy thế thở dài: "Xem ra con đã động tâm rồi".
Ông ta nói: "Huyết mạch của Bạch Diệc Phi rất đặc biệt, cho dù là trước đây, bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh anh ta lâu ngày cũng đều động lòng với anh ta, giống như vạn người đều bị anh ta mê hoặc, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn đó".
"Kỳ Kỳ, con là đồ đệ ta yêu quý nhất, là đứa trẻ ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ta không muốn để con đi vào vết xe đổ của người người phụ nữ khác, mà chuốc lấy đau khổ".
"Giao dịch? Giao dịch gì?", Tùng Thảo Giác sửng sốt.
Bạch Diệc Phi nhìn Tùng Thảo Giác với ánh mắt đầy ẩn ý nói: "Sắp tới, tứ đại gia tộc sẽ không còn là thế lực nắm quyền duy nhất nữa".
...
Khi Bạch Diệc Phi rời đi, Tùng Lệ Nhã tiễn anh ra ngoài.
Trước khi Bạch Diệc Phi rời đi, Tùng Lệ Nhã không nhịn được hỏi: "Bây giờ anh ấy thế nào?"
Bạch Diệc Phi hỏi lại cô ta: "Vì sao cô không tự gọi điện hỏi anh ấy?"
Tùng Lệ Nhã cúi đầu không đáp.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bất đắc dĩ cười, nói: "Anh ấy vẫn ổn".
Tùng Lệ Nhã lập tức ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn anh".
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Cô trở về đi, bảo bố cô hãy tin tôi, ngày mai chỉ cần làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ bảo vệ ông ấy chu toàn".
Tùng Lệ Nhã nở một nụ cười gượng: "Tôi nghĩ bố tôi sẽ không tin tưởng anh".
Bạch Diệc Phi cũng mỉm cười đáp: "Ông ấy chắc chắn sẽ tin".
...
Bạch Diệc Phi biết mình đã giết chết Tùng Vưu Duy con trai của ông ta, đối với lời nói của anh, Tùng Thảo Giác chắc chắn sẽ không chấp nhận, nhưng nếu như đây chỉ là giao dịch thì ý nghĩa sẽ khác.
Đều là người làm ăn, đương nhiên sẽ tách biệt rõ ràng thù oán cá nhân và lợi ích giao dịch.
Hơn nữa, dựa theo những điều kiện Bạch Diệc Phi nhắc tới, Tùng Thảo Giác muốn một lần nữa quay về và làm chủ nhân của nhà họ Tùng, ông ta chỉ có thể làm như vậy, không còn sự lựa chọn nào khác.
Bạch Diệc Phi lang thang dạo bước trên phố mà không có chủ đích, rồi châm một điếu thuốc.
Nhìn đường phố vắng lặng như tờ, anh lại một lần nữa cảm nhận được sự cô đơn cùng bất lực.
Bạch Diệc Phi rít một hơi thật sâu sau đó nhả ra: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
...
Phòng họp của tập đoàn Hầu Tước thành phố Thiên Bắc.
Trong phòng họp chật ních người, ngoài đám người Vương Lâu, hầu hết là người của ba gia tộc lớn, bọn họ đem nơi này trở thành phòng hội nghị tạm thời.
Bạch Vân Bằng ngồi ở vị trí chủ trì, nghiêm nghị nói: "Nhà họ Vương chiếm 41% của tập đoàn Phong Hỏa, và là thành viên hội đồng quản trị nắm giữ cổ phần cao nhất của tập đoàn".
"Trải qua những tháng ngày nỗ lực, chúng ta đã mua được tổng cộng 45% cổ phần, nhà họ Bạch sở hữu 20%, nhà họ Diệp sở hữu 15% và nhà họ Lâm là 10%".
"Tính thời điểm hiện tại, số cổ phần ba gia tộc chúng ta hợp lại đã vượt qua nhà họ Vương, chúng ta có thể tham gia vào tập đoàn Phong Hỏa và gây dựng lại ban hội đồng quản trị, cũng như đuổi nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn Phong Hỏa!"
"Bộp bộp..."
Lời nói của Bạch Vân Bằng kéo theo một tràng pháo tay.
Nhưng Diệp Giả lại đưa ra một vài thắc mắc: "Anh Bạch, ngoài cổ phần của chúng ta và nhà họ Vương, vẫn còn 14% cổ phần, nếu như những người sở hữu 14% cổ phần này lựa chọn ủng hộ nhà họ Vương, thì chúng ta có thể không lật đổ được nhà họ Vương, mọi cố gắng trước đó đều trở thành vô nghĩa".
Lời nói vừa thốt ra khiến cho tất cả mọi người đều phải suy ngẫm.
Lúc này, Vương Lâu nói: "Chuyện này mọi người không cần lo lắng, tập đoàn Phi Tuyết đã điều tra rồi, trong 14% cổ phần còn lại, 3% thuộc sở hữu của một người tên là Chu Toàn, nhưng anh ta vừa mới qua đời trước đó, lại liên quan đến tranh chấp thừa kế nên số cổ phần này sẽ được xử lý niêm phong".
"6% cổ phần còn lại đã được tập đoàn Phi Tuyết thu mua, vì vậy số cổ phần chưa được xác định lúc này chỉ có 5%".
Nghe đến đây tất cả mọi người đều kích động không thôi.
Cổ phần của ba gia tộc lớn và cổ phần của tập đoàn Phi Tuyết chiếm tổng cộng 51% cổ phần, như vậy việc bọn họ muốn đuổi nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn Phong Hỏa như ván đã đóng thuyền.
Lâm Cuồng lại hỏi: "Nhà họ Vương bây giờ thế nào".
Vương Lâu đột nhiên cau mày: "Rất kỳ quái".
"Kỳ quái chỗ nào?", Bạch Vân Bằng hỏi.
Vương Lâu liền nói: "Bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ, mà cô dâu lại chính là... Long Linh Linh".
"Hơn nữa bọn họ biết rằng chúng ta đang thu mua cổ phần của tập đoàn Phong Hỏa với quy mô lớn, nhưng dường như bọn họ không thèm quan tâm chút nào mà chỉ tập trung đến đám cưới này".
Bạch Vân Bằng nhất thời ngẩn ra, phải biết rằng trước đây Long Linh Linh là do Ngô Quế Hương phái tới bên cạnh Bạch Diệc Phi.
"Long Linh Linh, cô ta đồng ý rồi sao?", Bạch Vân Bằng cau mày hỏi.
Vương Lâu gật đầu: "Vâng".
Bạch Vân Bằng trầm ngâm một tiếng nói: "Chuyện này quả nhiên rất kỳ quái, nhất định có vấn đề!"
Vương Lâu gật đầu, lại thở dài nói: "Ngoài quan hệ hợp tác, dựa theo những gì tôi biết về cô ta, cô ta đã có người mình thích, không thể đồng ý kết hôn với Vương Gia Tuấn".
"Hơn nữa, tôi cũng điều tra được, tất cả người nhà của Long Linh Linh đều đã mất tích".
Diệp Hoan nghe vậy lập tức vỗ bàn nói: "Nhất định là bị nhà họ Vương bắt lại để uy hiếp Long Linh Linh!"
Vương Lâu bất lực nói: "Nhưng chúng ta không còn cách nào khác, chúng ta không thể tìm ra nơi nhà họ Vương giấu người, càng không có bằng chứng cụ thể".
Khuôn mặt Lâm Cuồng cực kỳ nghiêm túc nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Bạch Vân Bằng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ngày mai bọn họ cử hành hôn lễ, vậy ngày mai chúng ta sẽ tới địa điểm tổ chức hôn lễ, đuổi bọn họ ra khỏi tập đoàn Phong Hỏa, phá hủy hôn lễ của bọn họ, cuối cùng bắt bọn họ rời khỏi thành phố Thiên Bắc!"
Nghe vậy, trong mắt của mọi người bừng bừng ý chí chiến đấu.
Thế nhưng, Lâm Cuồng luôn cảm thấy có chút bất an, có vẻ như sự tình không đơn giản như bọn họ nghĩ.
...
Vài ngày sau, thuyền cứu hộ các loại vẫn đậu gần sông Đại Kiều ở thành phố Thiên Bắc, các đội tìm kiếm cứu nạn cũng ngày đêm túc trực trên bờ.
Lý Tuyết cũng thường xuyên tới đội cứu hộ để kiểm tra.
Một chiếc xe Bao Jun thông thường chậm rãi lái đến bên bờ, mà người lái xe lại chính là Kỳ Kỳ.
Sau khi đỗ xe, Kỳ Kỳ không ngừng nhìn về phía dòng sông, vẻ mặt u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Tân Thu ngồi ở ghế sau đột nhiên hỏi: "Con động lòng sao?"
Kỳ Kỳ nghe vậy lập tức thu hồi ánh mắt, bình thản đáp: "Không ạ".
Tân Thu lại thở dài một hoi nói: "Các con không thích hợp".
"Con biết", Kỳ Kỳ nói: "Hơn nữa, anh ấy đã chết rồi, hợp hay không có nghĩa lý gì đâu?"
Tân Thu lại thản nhiên hỏi: "Con thật sự cho rằng cậu ta đã chết rồi sao?"
Kỳ Kỳ lập tức quay lại nhìn Tân Thu.
Tân Thu dựa vào ghế, thờ ơ nói: "Bé con, con còn nhớ rõ nơi ta thu nhận con không?"
Kỳ Kỳ gật đầu: "Con nhớ, đó là một con sông nhỏ".
Tân Thu nở một nụ cười hiền hậu: "Nhiều năm như vậy, ta thu nhận không biết bao nhiêu học trò, nhưng chỉ cần bọn họ đến trước mặt ta, ta đã có thể nhận ra bọn họ".
"Nhưng con thì khác, con là đệ tử duy nhất mà ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn".
"Ta đã để lại một lá bùa hộ mệnh trong cơ thể con".
Nghe vậy, cơ thể mềm mại của Kỳ Kỳ khẽ run lên, sắc mặt có chút xấu khó coi.
Tân Thu còn nói: "Nếu ai đó hỏi ta yêu đồ đệ nào nhất? Dĩ nhiên ta sẽ nói với bọn họ rằng ta yêu quý tất cả như nhau, nhưng trong thâm tâm ta sẽ nói, học trò ta thích nhất chính là Kỳ Kỳ".
Kỳ Kỳ cúi đầu trầm mặc.
Lúc này, Tân Thu đột nhiên nhìn về phía Kỳ Kỳ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Kỳ Kỳ, con không thể động tâm với Bạch Diệc Phi, một chút cũng không được!"
"Tại sao ạ?", Kỳ Kỳ vô thức hỏi.
Tân Thu bất đắc dĩ thở dài: "Con coi như đó là lỗi của sư phụ đi, nhưng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con".
Kỳ Kỳ vẫn hỏi lại: "Tại sao lại không thể ạ?"
Tân Thu thấy thế thở dài: "Xem ra con đã động tâm rồi".
Ông ta nói: "Huyết mạch của Bạch Diệc Phi rất đặc biệt, cho dù là trước đây, bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh anh ta lâu ngày cũng đều động lòng với anh ta, giống như vạn người đều bị anh ta mê hoặc, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn đó".
"Kỳ Kỳ, con là đồ đệ ta yêu quý nhất, là đứa trẻ ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ta không muốn để con đi vào vết xe đổ của người người phụ nữ khác, mà chuốc lấy đau khổ".
Bình luận facebook