Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1035-1037
Quả nhiên, người mặc áo khoác kia bỏ mũ xuống lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn tinh tế.
Cô ta chính là Vân Anh.
Vân Anh khẽ lắc đầu: “Anh khiến tôi ngạc nhiên quá, là do tôi đã đánh giá thấp anh, tôi rất tò mò, từ lúc nào mà anh phát hiện ra kế hoạch của tôi?”
Kế hoạch đó chính là cô ta giết Cát Xa sau đó giá hoạ cho anh.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừng một tiếng: “Tôi không thể không thừa nhận là kế hoạch của cô rất hoàn mỹ, lúc mới bắt đầu tôi không hề nghi ngờ nhưng sau khi tôi nhìn thấy Cát Xa đột nhiên bị chết thì mới suy nghĩ kỹ lại”.
“Cái chết của hắn ta quá mức dễ dàng, hơn nữa từ sau khi tôi với cô quen nhau thì mỗi một việc xảy ra bên cạnh mình đều có liên quan đến việc này, cũng tức là nói, những việc này đều để cho tôi trở thành người có liên quan, thiếu một việc cũng không được”.
“Những việc này đủ để khiến người khác càng tin tưởng vào việc tôi có lý do để giết Cát Xa”.
Nghe thấy những câu này, Vân Anh mỉm cười nói: “Đúng, quả thực là như vậy, nhưng cũng đã muộn rồi, cho dù anh không chết thì tôi cũng đã đạt được mục đích của mình rồi”.
“Mà anh bây giờ, có thể đi chết được rồi”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Bên cạnh anh đã không còn vũ khí nào nữa, đao của anh đã bị vỡ nát lúc quyết đấu với chú Dương rồi, mà Vân Anh đã gần đạt đến cảnh giới Thần võ rồi, cô ta mạnh hơn anh rất nhiều.
Hơn nữa, anh nghĩ kỹ lại một lượt, hiện nay nhóm cao thủ ở thành phố Thiên Bắc đều không có ai là đối thủ của Vân Anh, cho nên bọn họ gần như không thể cứu được mình.
Mình lần này thực sự không thoát được rồi.
Mà chính vào lúc này, đột nhiên Vân Anh lại nói: “Nhưng tôi đã từng hứa với một người, không tiết lộ sự tồn tại của người đó với bất cứ ai, cũng sẽ không tự tay giết anh ở thành phố Thiên Bắc”.
Đột nhiên Bạch Diệc Phi như bừng tỉnh, người đó sợ rằng chính là Tân Thu.
Nhưng bất kể Tân Thu và Vân Anh nói gì với nhau, Vân Anh cũng đã đồng ý không tự tay giết anh, mà với thủ đoạn của Vân Anh nếu muốn giết mình thì cũng không phải là không thể.
Loading...
Quả nhiên như vậy, Vân Anh lại mỉm cười nói: “Chỉ đồng ý là tôi không ra tay với anh, nhưng tôi chưa đồng ý là người của tôi không ra tay với anh”.
Tiếp sau đó, một người khiến Bạch Diệc Phi thấy rất quen mắt liền bước từ trong đám đông ra.
“Bạch Diệc Phi, lâu quá không gặp”, Liên Âm mỉm cười với Bạch Diệc Phi.
Nhìn thấy Liên Âm, đột nhiên Bạch Diệc Phi nổi lên ý muốn giết người!
Anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc ở Nam Môn, nhớ lại Tùng Lệ Tư, nhớ đến cái chết thê thảm của cô ta.
Tất cả mọi thứ đều là do Vân Anh gây ra, mà Liên Âm cũng đã tham dự trong đó.
Tình huống bây giờ với Bạch Diệc Phi mà nói là chết chắc.
Nhưng Bạch Diệc Phi gần như không hề thấy sợ hãi mà ngược lại tròng mắt của anh còn dần biến thành màu đỏ và mang đầy sát khí nhìn chằm chằm Liên Âm: “Đúng là lâu lắm không gặp, tôi còn tưởng anh chết rồi!”
“Trùng hợp, tôi cũng nhớ anh”, Liên Âm cười tiến lên một bước.
Bạch Diệc Phi đột nhiên quát lên: “Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy giải quyết hết nợ nần đi, tôi sẽ giết anh!”
“Anh có khả năng này không?”, Liên Âm khinh bỉ nói.
Liêm Âm là một cao thủ cấp một cao cấp, cao hơn Bạch Diệc Phi hẳn một cấp, hơn nữa hắn còn là người của phái Phi Tinh, mang trong mình tuyệt kỹ võ công đặc thù của phái Phi Tinh khiến thực lực của hắn cao hơn rất nhiều.
“Tôi có!”
Bạch Diệc Phi gầm lên một tiếng giận dữ nhưng lại xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra.
Cái quái gì vậy?
Vừa mới đây còn gào thét nổi điên đòi giết mình, kết quả lại là xoay người bỏ chạy?. ngôn tình ngược
Mọi người đều ngây ra một lúc, cuối cùng Liên Âm phản ứng lại trước nhất hét lên: “Đuổi theo cho tôi!”
Sau đó cả đám người liền đuổi về hướng Bạch Diệc Phi bỏ chạy, đến Liên Âm cũng đuổi theo cùng.
Vân Anh khẽ nhíu mày: “Tên Bạch Diệc Phi này quá mức giảo hoạt, mọi việc phải cẩn thận!”
Bạch Diệc Phi dứt khoát xông về phía nhà xe dưới hầm, nhưng mà đúng như những gì anh đoán, nhà đỗ xe này không có xe.
Hơn nữa liếc mắt qua nhìn thì nhà xe này không rộng, đại khái cũng chỉ đỗ được hơn mười chiếc xe mà thôi.
Mà một bên tường của nhà xe có một cánh cửa.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng chạy đến trước cửa nhưng anh không hề mở cửa chạy ra bên ngoài mà xoay người lại đối diện với mấy chục tên cao thủ kia.
Liên Âm cũng đã đuổi kịp: “Bạch Diệc Phi, ở đây không có chỗ cho anh trốn nữa đâu”.
Mà trên mặt Bạch Diệc Phi lúc này hầu như không có chút phẫn nộ nào, thậm chí đến một chút hoảng hốt cũng không có, trông anh bây giờ rất bình tĩnh: “Tôi rất tò mò, các người đã bắt tay với Vương Giai từ lúc nào vậy?”
Liên Âm cười nói: “Đến nước này rồi, chẳng lẽ anh còn cho rằng mình có thể sống sót mà thoát được ra ngoài à?”
“Tôi khuyên anh tốt nhất nên khoanh tay chịu trói đi, như vậy thì sẽ đỡ phải chịu khổ, dù sao thì cũng phải chết, biết nhiều thế thì cũng để làm gì đâu?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng bật cười, nói: “Bây giờ tôi rất muốn biết, sư phụ của anh có biết anh đã đầu quân cho Liên minh võ giả chưa?”
Lời vừa dứt, mặt của Liên Âm biến sắc ngay sau đó liền gầm lên: “Lên cho tôi, giết chết anh ta!”
Đám cao thủ phía sau lưng hắn đều xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại đột nhiên xoay người, một tay đấm mạnh lên tường.
Mặt tường đó là một máy biến áp, sau cú đấm của anh thì mặt tường đã vỡ nát sau đó lộ ra công tắc nguồn điện của cả toà nhà trường mầm non và nhà xe dưới hầm.
“Phụt!”
Ngay lập tức tất cả đèn điện đều tắt ngóm.
Ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra, tất cả mọi người đều chỉ thấy một màu tối đen.
Mà trong mắt Bạch Diệc Phi vẫn không khác gì ban ngày, anh có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào trong hầm để xe từ phía cửa ra vào, mà ánh sáng này đã đủ để anh có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
“Con mẹ nó! Anh ta tắt công tắc nguồn rồi!”
“Mau lên! Mau chặn cửa ra lại, đừng để anh ta chạy thoát!”
“Mau mở đèn pin lên!”
Cả đám người miệng năm miệng mười nói.
Bạch Diệc Phi có thể nhìn thấy rất rõ ràng bọn họ đang mò mẫm xung quanh, khi anh nhìn thấy có người mò được điện thoại định bật đèn lên thì anh liền nhanh chóng xông qua đấm mạnh một cú lên đầu hắn ta.
Người nọ bị đánh bay ra ngoài sau đó va mạnh vào đám cao thủ phái sau.
Mà đám người này hầu như không thể phát giác ra Bạch Diệc Phi đang ở bên cạnh bọn chúng, bọn chúng vẫn còn đang mải mò mẫm trong bóng tối, thậm chí còn có người tưởng người bên cạnh là Bạch Diệc Phi mà đánh lẫn nhau.
Liên Âm lập tức đẩy một tên cao thủ bên cạnh mình ra, hắn đi về phía trước mấy bước nhưng không may lại đứng ngay phía trước mặt Bạch Diệc Phi.
Không những như thế, lưng của hắn còn quay về phía Bạch Diệc Phi, trong tình huống anh nín thở thì hắn ta không thể nhận ra Bạch Diệc Phi đang đứng ở phía sau lưng mình.
Hắn nói: “Bạch Diệc Phi, chúng tôi đều không nhìn thấy, nếu ra tay thật thì một mình anh phải đấu với tất cả chúng tôi cũng không tiện, phải không?”
Ngay sau đó, hắn tóm một người bên cạnh mình nhỏ giọng nói: “Mau đi tìm công tắc nguồn điện!”
Người nọ liền gật đầu mò mẫm đi về phía công tắc nguồn điện.
Bạch Diệc Phi ở ngay bên cạnh hắn ta, yên lặng nghe bọn họ thì thầm.
Đợi sau khi Liên Âm dặn dò xong rồi lại đứng quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, anh liền không hề do dự ra tay.
Anh dùng hết sức và ám kình trong người nhắm chuẩn vị trí tim ở phía sau lưng rồi đánh qua.
Liên Âm lúc này gần như không thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức cho dù Liên Âm có nghe thấy tiếng gió thì cũng không kịp tránh nữa, hắn chỉ có thể tiến về phía trước một bước.
Nhưng chỉ một bước này cũng đã đủ để cứu được mạng của hắn.
Mặc dù Bạch Diệc Phi có thực lực của một cao thủ cấp một trung cấp, Liên Âm là cao thủ cấp một cao cấp nhưng một cao thủ cấp một cao cấp cũng không thể chịu được sức mạnh của một cao thủ trung cấp.
Ngoại trừ Vân Anh, cô ta chuyên tập cơ thể mình đồng da sắt.
“Phụt!”
Liên Âm bị đập trúng lưng nên ngã nhào về phía trước sau đó nôn ra một ngụm máu.
Cho nên tất cả mọi người đều hỗn loạn cả lên.
Bọn họ hoảng hốt bảo vệ chính mình nhưng lại bắt đầu đánh giết lẫn nhau.
Mà cái người đi tìm công tắc nguồn điện đã bị Bạch Diệc Phi thẳng tay đánh chết.
Liên Âm nằm bò trên mặt đất gầm lên giận dữ: “Con mẹ nó, làm sao mà mày lại nhìn được vậy?”
Bạch Diệc Phi không đáp lại, bởi vì bản thân anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt anh, buổi tối đã biến thành ban ngày.
Anh vẫn không hiểu về mấy chuyện quái dị này, nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc nghĩ những điều này.
Bạch Diệc Phi lập tức xông vào phía trước cửa trong cùng của nhà để xe dưới lòng đất. Anh nắm chặt tay nắm rồi đẩy vào.
“Két!”, khóa cửa bị anh làm hỏng. Còn sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong thì toàn thân anh như đờ đẫn.
Phía sau cánh cửa này là một căn phòng mấy trăm mét vuông, phòng được thiết kế lộng lẫy, trong phòng có đặt chiếc giường lớn. Ngoài ra còn có bàn trang điểm, còn có bàn tròn và mấy cái ghế.
Ở trên giường lúc này có một cô gái đang trần như nhộng.
Và trong phòng này cũng chỉ có một cô gái này thôi.
Sau khi định thần lại, Bạch Diệc Phi lập tức hiểu được. Trong này chắc chắn có lối thoát khác, và Vương Gia Tuấn đã chạy rồi.
Còn cô gái trên giường, không nói cũng rõ. Bạch Diệc Phi nhìn thấy bộ dạng trần trụi của Long Linh Linh mà lập tức phẫn nộ.
“Linh Linh!”, anh xông lại, ôm chặt cô ta rồi lật người cô ta dậy, sau đó quấn ga giường vào cho Long Linh Linh.
“Xin lỗi…”, Bạch Diệc Phi run rẩy nói: “Xin lỗi, là do tôi đến…”.
Nhưng anh chưa nói xong thì lập tức đơ người. Bởi vì cô gái bị lật lại mặc dù xinh đẹp nhưng khuôn mặt rất lạ lẫm.
Loading...
Cô ta căn bản không phải là Long Linh Linh.
Sau khi định thần lại, trong lòng Bạch Diệc Phi mừng thầm. Cô gái này không phải là Long Linh Linh, điều đó chứng tỏ hiện giờ Long Linh Linh vẫn chưa bị Vương Gia Tuấn ‘làm nhục’.
Đúng lúc này, cô gái kia đột nhiên mở mắt ra, từ trong chăn thò tay ra. Trong tay cô ta còn cầm một con dao găm, đâm mạnh về phía Bạch Diệc Phi.
Bình thường trong phòng này không bật đèn, đáng lẽ ra phải là một màu tối đen.
Nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi lúc này lại là sáng, vì vậy anh có thể nhìn rõ động tác của cô gái kia. Đồng thời lúc này, anh cũng hiểu mình trúng kế rồi.
Bạch Diệc Phi giơ tay ra nắm chặt cánh tay cô ta rồi vặn một cái.
“Rắc rắc”.
“A…”, cánh tay cô gái đó bị vặn gãy nát, cô ta kêu lên thảm thiết.
“Bụp!”, lúc này đèn trong phòng cũng được bật lên.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc, sau đó nhìn về phía cửa.
Bên ngoài có một nhóm người bị đánh gục, chỉ còn một số người đứng vững. Còn Liên Âm đang đứng bên cạnh công tắc điện.
Trong lúc đèn bật, tất cả mọi người đều dừng động tác rồi nhìn về phía trong phòng.
Cô gái bị Bạch Diệc Phi bẻ gãy tay, cố chịu đau rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Anh không chạy được đâu”.
Sau đó, tất cả mọi người đều vây lại. Liên Âm cũng đi vào trong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Sao mày có thể nhìn rõ trong bóng tối như vậy?”
Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang bị đám người này vây chặt trong phòng nên muốn chạy thoát đúng là khó hơn lên trời.
Còn Liên Âm bị Bạch Diệc Phi đánh bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn vẫn không mất đi sức chiến đấu.
Bạch Diệc Phi chau mày, một tay giật con dao trong tay cô gái đó lại, sau đó kề dưới cổ cô ta.
Cô gái không chút sợ hãi, nói: “Kể cả anh giết tôi thì anh cũng không thoát được”.
Liên Âm cũng nói theo: “Cô ta nói đúng đấy! Tối nay mày không thoát được đâu”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói: “Liên Âm! Mày có biết chúng ta là đồng môn không?”
Liên Âm nghe thấy lời này thì lập tức chau mày lại.
Liên Âm và Vân Anh đều biết rõ chuyện Bạch Diệc Phi gây rối ở Liên minh chính nghĩa, thậm chí còn giết một cao thủ cấp một cấp cao của liên minh võ giả. Vậy thì tất nhiên họ cũng biết, phái Phi Tinh đã cứu Bạch Diệc Phi.
Vậy thì Liên Âm cũng biết, Bạch Diệc Phi là đệ tử của Mạnh Lâm.
Vì vậy, họ được coi là đồng môn.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Ở phái Phi Tinh, tàn sát đồng môn thì tội gì?”
Sắc mặt Liên Âm sầm lại nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: “Vậy thì đã sao? Ở đây không phải là Nam Môn, không ai biết tao giết mày cả. Họ sẽ nghĩ là nhà họ Vương giết mày thôi”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên trợn trừng mắt, nhìn thấy sắc mặt Liên Âm không được tốt, chắc là anh đã nói trúng rồi.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn lắc đầu cười, sau đó nắm chặt cô gái kia lùi về sau.
Anh lùi một bước thì đám người kia tiến một bước.
Một lát sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên xé rách ga giường đang quấn trên người cô gái kia, lộ ra thân hình nóng bỏng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên.
Còn cô gái kia căn bản không thể ngờ Bạch Diệc Phi lại làm như vậy nên phẫn nộ, quát: “Tôi phải giết anh”.
Nhưng Bạch Diệc Phi không cho cô ta cơ hội mà đánh một cái về phía sau lưng cô ta.
Cô gái lập tức bay về phía Liên Âm.
Liên Âm thấy thế thì không kịp nghĩ nhiều mà giơ tay ra ôm chặt lấy cô ta, sau đó dùng áo khoác ngoài của mình quấn cho cô ta.
Hành động này của hắn đối với cô gái mà nói, là hành động chính nghĩa và kịp thời.
Nhưng…
“Bạch Diệc Phi đâu rồi?”
Âm thanh này khiến Liên Âm kinh ngạc lập tức quay đầu lại nhìn vị trí mà Bạch Diệc Phi vừa đứng, kết quả là không nhìn thấy gì.
Bạch Diệc Phi thật sự đã biến mất tại chỗ?
Tất cả mọi người đều ngây người ra.
Thậm chí có người còn hỏi: “Đây… Thật sự có năng lực di chuyển nhất thời sao?”
Tất nhiên là không rồi!
Nó chỉ là một trận pháp che mắt người mà thôi!
Ban nãy Bạch Diệc Phi nói nhiều với Liên Âm như vậy chẳng qua là kéo dài thời gian.
Anh phát hiện ra huyết mạch của anh lại một lần nữa có sự thay đổi. Anh có thể một lần nữa vào trạng thái mắt đỏ, hơn nữa có thể cảm nhận được thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
Lúc anh nhắm mắt lại, anh có thể biết được tính chân thực của thế giới bên ngoài, thậm chí nhìn thấu được trận pháp của chú Dương.
Điều đó có nghĩa là, sau khi nhắm chặt mắt lại, anh có thể cảm nhận được người và vật ở xung quanh, từ đó sẽ không bị lừa bởi những gì mắt mình nhìn thấy nữa.
Trong phòng này là một mật thất được thiết kế tinh xảo. Nếu đã như vậy thì không thể chỉ có một mình cô gái trần trụi kia.
Ban nãy Vương Gia Tuấn nhất định ở đây. Nhưng sau khi Bạch Diệc Phi đến thì lập tức di chuyển mà thôi.
Nhưng rõ ràng hầm xe dưới lòng đất chỉ có một lối ra. Bạch Diệc Phi lại không nhìn thấy. Điều đó chứng tỏ ở đây nhất định còn lối ra nữa.
Vì vậy, sau khi anh nhắm mắt lại liền nhìn thấy một cánh cửa. Vừa hay nơi này cách sau lưng anh không xa. Nhưng một khi anh mở mắt ra thì cánh cửa này không thấy nữa.
Hơn nữa, nhưng kẻ bao vây tấn công anh cũng không nhìn thấy.
Rõ ràng, trận pháp của chú Dương là trận pháp che mắt, cũng tương tự với cái ở kho vàng số 3.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi mới xé rách ga giường quấn trên người cô gái kia để thu hút sự chú ý của chúng, sau đó đẩy cô gái về phía Liên Âm. Nhân lúc họ di chuyển sự chú ý, Bạch Diệc Phi lập tức đi vào lối cửa không nhìn thấy đó.
Vì vậy, lúc họ ngẩng đầu lên thì họ có cảm giác là Bạch Diệc Phi đã biến mất tại chỗ.
…
Bạch Diệc Phi sau khi vào được từ cánh cửa đó thì nhìn thấy một con đường dài, vừa hay đủ để một người đi qua.
Anh không do dự gì mà đi về phía trước.
Con đường này không có ánh sáng, kể cả trong mắt anh, bóng tối đã thành ban ngày nhưng khi không có ánh sáng thì trong mắt anh vẫn là màu tối đen.
Sau khi đi được 1km thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy một lối ra. Anh đoán không sai, Vương Gia Tuấn đã rời đi từ con đường này.
Và lối ra chính là con đường trong công viên nhỏ.
Ở đó, anh nhìn thấy một chiếc xe bên đường vừa mới chuyển bánh.
Sau khi anh nhìn thấy chiếc xe đó thì ánh mắt sáng lên. Bởi vì anh nhìn thấy người cuối cùng lên xe đó chính là vệ sĩ bên cạnh Vương Gia Tuấn.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi liền đuổi theo.
Nhưng xe đó đi với tốc độ nhanh khủng khiếp, bất luận anh đuổi theo có nhanh cỡ nào thì xe đã đi xa.
Loading...
Chiếc xe bị người ta lái đi, hiện giờ trên đường không còn chiếc xe nào khác nên anh không thể đuổi theo được.
Nhưng anh không do dự gì mà chạy nhanh về phía chiếc xe rời đi, sau đó gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, nói: “Kiểm tra camera cho tôi, xe Audi màu bạc, biển số xe là B6688, đi về phía Hoa Uyển. Nhanh lên!”
“Vâng!”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi đột nhiên chú ý đến một quán net đối diện bên đường. Bên ngoài quán net có rất nhiều xe điện và một chiếc xe máy trông khá xịn.
Những chiếc xe này chắc là của những thiếu niên đến chơi net chăng.
Vì vậy, anh lập tức chạy đến đối diện đường, nhìn lướt qua xe máy đó rồi phát hiện ra, chủ nhân chiếc xe lại chưa rút chìa khóa ra.
Vì vậy, anh rất thuận lợi ngồi lên chiếc xe đó rồi phóng đi.
…
Trong quán net…
“Tôi đi cứu người, các người bắt giúp tôi”.
“Mẹ kiếp! Lại tung hỏa mù à”.
“Nhanh lên, không đỡ tôi là chết bây giờ”.
Bốn máy liên tiếp nhau là ba chàng trai và một cô gái ngồi máy, họ đang chơi trò ăn gà.
Lúc này đã là bốn năm giờ sáng, những người khác chơi net xuyên đêm đều không trụ được, nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi. Riêng chỉ có mấy người này vẫn rất tỉnh táo.
Lúc này, một cô gái duy nhất trong bốn người mặc đồ bụi bặm. Cô ta chính là Lưu Hà, em gái của Lưu Đầu Trọc. Cô ta nhớ ra là trong mấy người bạn này có người có xe máy nên nói: “Em Ba! Đi xem xe máy còn ở đó không?”
Thiếu niên có tên là em Ba có mái tóc nhuộm vàng, bất cần, nói: “Lúc này thì thì chắc bọn trộm cũng nghỉ ngơi rồi chứ?”
“Huống hồ bên ngoài quán net có camera, lẽ nào giờ bọn trộm còn to gan dám ăn cắp xe dưới camera nữa?”
Lưu Hà nghĩ cũng có lý nên nói: “Nói cũng đúng”.
“Em cứ yên tâm đi, tung hoành giang hồ bao nhiêu năm rồi nhưng không có ai dám bắt nạt anh cả”, ngồi bên cạnh Lưu Hà là một người đàn ông có mái tóc kiểu dân chơi, kiêu ngạo nói: “Những người trong xã hội thì càng không dám động đến xe của anh”.
“Đúng thế! Anh Lân là ai chứ?”, em Ba tự tin phụ họa, nói.
Lời nói vừa dứt thì bên ngoài truyền lại âm thanh.
Bốn người ngây người ra, sau đó Lưu Hà tháo tai nghe xuống, hỏi: “Anh Lân! Ban nãy có âm thanh của xe máy?”
“Hình như là vậy?”, tên tóc vàng chớp mắt, nhìn anh Lân với vẻ không chắc chắn lắm.
Anh Lân với vẻ không tin, đứng lên rồi vừa nhìn ra ngoài vừa nói: “Lẽ nào thật sự có kẻ dám ăn trộm đồ…”.
“Xoẹt!”, sau âm thanh mạnh đó, xe của anh Lân bị người ta lái đi xa.
“Mẹ kiếp! Xe của tao”, anh Lân ném tai nghe xuống đất rồi lập tức đuổi theo. Nhưng sau khi hắn ta đi ra ngoài thì bóng dáng chiếc xe cũng không còn nữa.
“Mẹ kiếp!”, anh Lân quay người đi vào quan nét, phẫn nộ đập lên bàn: “Chủ quán đâu! Tỉnh lại cho tôi, kiểm tra camera, hôm nay ông đây nhất định phải báo cảnh sát”.
Ba người còn lại cũng xúm lại.
Sau khi chủ quán bị gọi dậy thì vẫn mơ màng nhưng sau khi biết xe máy của họ bị lấy cắp thì lập tức tỉnh hẳn luôn. Sau đó vội ra ngoài kiểm tra camera.
Anh Lân đã nhấc máy gọi cho cảnh sát: “Alo! Xe của tôi bị ăn trộm, các người…”.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Hà sau khi nhìn camera thì đột nhiên giật mình rồi giật điện thoại của anh Lân rồi nói: “Xin lỗi chú cảnh sát! Bạn trai cháu uống nhiều nên gọi nhầm ạ…”.
Đám anh Lân đều nhìn Lưu Hà với vẻ kinh ngạc.
“Chị Hai, làm gì vậy?”
“Xe bị mất, sao không báo cảnh sát?”
Anh Lân có chút tức giận, nói: “Em Hai! Xe của anh bị lấy cắp, tại sao em không cho anh báo cảnh sát? Anh lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, vậy mà…”.
“Vậy mà cái gì nữa?”, Lưu Hà lập tức nói: “Anh là anh Lân, bị người ta ăn trộm xe mà còn cần báo cảnh sát sao?”
Lưu Hà lại cười lạnh một tiếng, sau đó nói với giọng khinh bỉ: “Anh nói đến giang hồ hay xã hội đen gì đó chẳng qua chỉ là đám lưu mạnh còn đang đi học không có việc gì làm thôi. Chứ ra ngoài đời thực thì anh không là cái thá gì đâu”.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng dây vào người trộm xe kia. Anh ta trộm xe của anh là may mắn của anh đấy. Biết đâu ngày nào đó sẽ trả anh chiếc xe tốt hơn”.
“Cuối cùng, đừng gọi tôi là em hai. Lúc tôi làm chị đại thì anh vẫn còn đang nghịch bùn đấy”.
“Cuối cùng, tôi chỉ có hai người anh. Một là anh ruột của tôi, một người nữa là đại ca của anh ruột tôi”.
“Tránh ra”, sau khi nói xong cô ta dùng tay đẩy anh Lân rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ba người còn lại đều ngây người tại chỗ.
Tên tóc vàng nghi ngờ hỏi: “Anh Lân! Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại nổi nóng vậy?”
“Đúng thế! Chẳng phải là chị hai không muốn ở bên cạnh nữa đấy chứ?”
Anh Lân ngẩng đầu nhìn bóng hình Lưu Hà đã chạy xa, nói: “Người phụ nữ mà tao để ý đến thì không bao giờ thoát được”.
“Phải rồi! Cô ấy nói có hai người anh, các người dò la xem, hai anh của cô ấy làm nghề gì?”
“Vâng!”.
…
Sau khi Bạch Diệc Phi đi lên chiếc xe máy đó thì đổ đầy bình xăng.
Bây giờ trong mắt anh đã là trời sáng, trên đường không có xe, dường như anh muốn chạy thì rất dễ dàng tránh được xe khác.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân.
“Kiểm tra được rồi ạ! Hiện giờ chúng đang trên cầu Thiên Bắc, anh rẽ trái chỗ ngã tư phía trước là được”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Bạch Diệc Phi rẽ trái. Anh vội đuổi người nên lúc rẽ trái anh không hề giảm tốc độ.
Trong lúc anh rẽ thì một xe khác lao như điên tới.
Đường uốn khúc này nằm bên rìa tòa cao ốc, tầm nhìn hạn chế nên sau khi Bạch Diệc Phi rẽ mới nhìn thấy chiếc xe đó. Đối phương cũng vừa mới nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên hai bên liền phanh gấp.
Cô ta chính là Vân Anh.
Vân Anh khẽ lắc đầu: “Anh khiến tôi ngạc nhiên quá, là do tôi đã đánh giá thấp anh, tôi rất tò mò, từ lúc nào mà anh phát hiện ra kế hoạch của tôi?”
Kế hoạch đó chính là cô ta giết Cát Xa sau đó giá hoạ cho anh.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừng một tiếng: “Tôi không thể không thừa nhận là kế hoạch của cô rất hoàn mỹ, lúc mới bắt đầu tôi không hề nghi ngờ nhưng sau khi tôi nhìn thấy Cát Xa đột nhiên bị chết thì mới suy nghĩ kỹ lại”.
“Cái chết của hắn ta quá mức dễ dàng, hơn nữa từ sau khi tôi với cô quen nhau thì mỗi một việc xảy ra bên cạnh mình đều có liên quan đến việc này, cũng tức là nói, những việc này đều để cho tôi trở thành người có liên quan, thiếu một việc cũng không được”.
“Những việc này đủ để khiến người khác càng tin tưởng vào việc tôi có lý do để giết Cát Xa”.
Nghe thấy những câu này, Vân Anh mỉm cười nói: “Đúng, quả thực là như vậy, nhưng cũng đã muộn rồi, cho dù anh không chết thì tôi cũng đã đạt được mục đích của mình rồi”.
“Mà anh bây giờ, có thể đi chết được rồi”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Bên cạnh anh đã không còn vũ khí nào nữa, đao của anh đã bị vỡ nát lúc quyết đấu với chú Dương rồi, mà Vân Anh đã gần đạt đến cảnh giới Thần võ rồi, cô ta mạnh hơn anh rất nhiều.
Hơn nữa, anh nghĩ kỹ lại một lượt, hiện nay nhóm cao thủ ở thành phố Thiên Bắc đều không có ai là đối thủ của Vân Anh, cho nên bọn họ gần như không thể cứu được mình.
Mình lần này thực sự không thoát được rồi.
Mà chính vào lúc này, đột nhiên Vân Anh lại nói: “Nhưng tôi đã từng hứa với một người, không tiết lộ sự tồn tại của người đó với bất cứ ai, cũng sẽ không tự tay giết anh ở thành phố Thiên Bắc”.
Đột nhiên Bạch Diệc Phi như bừng tỉnh, người đó sợ rằng chính là Tân Thu.
Nhưng bất kể Tân Thu và Vân Anh nói gì với nhau, Vân Anh cũng đã đồng ý không tự tay giết anh, mà với thủ đoạn của Vân Anh nếu muốn giết mình thì cũng không phải là không thể.
Loading...
Quả nhiên như vậy, Vân Anh lại mỉm cười nói: “Chỉ đồng ý là tôi không ra tay với anh, nhưng tôi chưa đồng ý là người của tôi không ra tay với anh”.
Tiếp sau đó, một người khiến Bạch Diệc Phi thấy rất quen mắt liền bước từ trong đám đông ra.
“Bạch Diệc Phi, lâu quá không gặp”, Liên Âm mỉm cười với Bạch Diệc Phi.
Nhìn thấy Liên Âm, đột nhiên Bạch Diệc Phi nổi lên ý muốn giết người!
Anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc ở Nam Môn, nhớ lại Tùng Lệ Tư, nhớ đến cái chết thê thảm của cô ta.
Tất cả mọi thứ đều là do Vân Anh gây ra, mà Liên Âm cũng đã tham dự trong đó.
Tình huống bây giờ với Bạch Diệc Phi mà nói là chết chắc.
Nhưng Bạch Diệc Phi gần như không hề thấy sợ hãi mà ngược lại tròng mắt của anh còn dần biến thành màu đỏ và mang đầy sát khí nhìn chằm chằm Liên Âm: “Đúng là lâu lắm không gặp, tôi còn tưởng anh chết rồi!”
“Trùng hợp, tôi cũng nhớ anh”, Liên Âm cười tiến lên một bước.
Bạch Diệc Phi đột nhiên quát lên: “Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy giải quyết hết nợ nần đi, tôi sẽ giết anh!”
“Anh có khả năng này không?”, Liên Âm khinh bỉ nói.
Liêm Âm là một cao thủ cấp một cao cấp, cao hơn Bạch Diệc Phi hẳn một cấp, hơn nữa hắn còn là người của phái Phi Tinh, mang trong mình tuyệt kỹ võ công đặc thù của phái Phi Tinh khiến thực lực của hắn cao hơn rất nhiều.
“Tôi có!”
Bạch Diệc Phi gầm lên một tiếng giận dữ nhưng lại xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra.
Cái quái gì vậy?
Vừa mới đây còn gào thét nổi điên đòi giết mình, kết quả lại là xoay người bỏ chạy?. ngôn tình ngược
Mọi người đều ngây ra một lúc, cuối cùng Liên Âm phản ứng lại trước nhất hét lên: “Đuổi theo cho tôi!”
Sau đó cả đám người liền đuổi về hướng Bạch Diệc Phi bỏ chạy, đến Liên Âm cũng đuổi theo cùng.
Vân Anh khẽ nhíu mày: “Tên Bạch Diệc Phi này quá mức giảo hoạt, mọi việc phải cẩn thận!”
Bạch Diệc Phi dứt khoát xông về phía nhà xe dưới hầm, nhưng mà đúng như những gì anh đoán, nhà đỗ xe này không có xe.
Hơn nữa liếc mắt qua nhìn thì nhà xe này không rộng, đại khái cũng chỉ đỗ được hơn mười chiếc xe mà thôi.
Mà một bên tường của nhà xe có một cánh cửa.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng chạy đến trước cửa nhưng anh không hề mở cửa chạy ra bên ngoài mà xoay người lại đối diện với mấy chục tên cao thủ kia.
Liên Âm cũng đã đuổi kịp: “Bạch Diệc Phi, ở đây không có chỗ cho anh trốn nữa đâu”.
Mà trên mặt Bạch Diệc Phi lúc này hầu như không có chút phẫn nộ nào, thậm chí đến một chút hoảng hốt cũng không có, trông anh bây giờ rất bình tĩnh: “Tôi rất tò mò, các người đã bắt tay với Vương Giai từ lúc nào vậy?”
Liên Âm cười nói: “Đến nước này rồi, chẳng lẽ anh còn cho rằng mình có thể sống sót mà thoát được ra ngoài à?”
“Tôi khuyên anh tốt nhất nên khoanh tay chịu trói đi, như vậy thì sẽ đỡ phải chịu khổ, dù sao thì cũng phải chết, biết nhiều thế thì cũng để làm gì đâu?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng bật cười, nói: “Bây giờ tôi rất muốn biết, sư phụ của anh có biết anh đã đầu quân cho Liên minh võ giả chưa?”
Lời vừa dứt, mặt của Liên Âm biến sắc ngay sau đó liền gầm lên: “Lên cho tôi, giết chết anh ta!”
Đám cao thủ phía sau lưng hắn đều xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại đột nhiên xoay người, một tay đấm mạnh lên tường.
Mặt tường đó là một máy biến áp, sau cú đấm của anh thì mặt tường đã vỡ nát sau đó lộ ra công tắc nguồn điện của cả toà nhà trường mầm non và nhà xe dưới hầm.
“Phụt!”
Ngay lập tức tất cả đèn điện đều tắt ngóm.
Ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra, tất cả mọi người đều chỉ thấy một màu tối đen.
Mà trong mắt Bạch Diệc Phi vẫn không khác gì ban ngày, anh có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào trong hầm để xe từ phía cửa ra vào, mà ánh sáng này đã đủ để anh có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
“Con mẹ nó! Anh ta tắt công tắc nguồn rồi!”
“Mau lên! Mau chặn cửa ra lại, đừng để anh ta chạy thoát!”
“Mau mở đèn pin lên!”
Cả đám người miệng năm miệng mười nói.
Bạch Diệc Phi có thể nhìn thấy rất rõ ràng bọn họ đang mò mẫm xung quanh, khi anh nhìn thấy có người mò được điện thoại định bật đèn lên thì anh liền nhanh chóng xông qua đấm mạnh một cú lên đầu hắn ta.
Người nọ bị đánh bay ra ngoài sau đó va mạnh vào đám cao thủ phái sau.
Mà đám người này hầu như không thể phát giác ra Bạch Diệc Phi đang ở bên cạnh bọn chúng, bọn chúng vẫn còn đang mải mò mẫm trong bóng tối, thậm chí còn có người tưởng người bên cạnh là Bạch Diệc Phi mà đánh lẫn nhau.
Liên Âm lập tức đẩy một tên cao thủ bên cạnh mình ra, hắn đi về phía trước mấy bước nhưng không may lại đứng ngay phía trước mặt Bạch Diệc Phi.
Không những như thế, lưng của hắn còn quay về phía Bạch Diệc Phi, trong tình huống anh nín thở thì hắn ta không thể nhận ra Bạch Diệc Phi đang đứng ở phía sau lưng mình.
Hắn nói: “Bạch Diệc Phi, chúng tôi đều không nhìn thấy, nếu ra tay thật thì một mình anh phải đấu với tất cả chúng tôi cũng không tiện, phải không?”
Ngay sau đó, hắn tóm một người bên cạnh mình nhỏ giọng nói: “Mau đi tìm công tắc nguồn điện!”
Người nọ liền gật đầu mò mẫm đi về phía công tắc nguồn điện.
Bạch Diệc Phi ở ngay bên cạnh hắn ta, yên lặng nghe bọn họ thì thầm.
Đợi sau khi Liên Âm dặn dò xong rồi lại đứng quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, anh liền không hề do dự ra tay.
Anh dùng hết sức và ám kình trong người nhắm chuẩn vị trí tim ở phía sau lưng rồi đánh qua.
Liên Âm lúc này gần như không thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức cho dù Liên Âm có nghe thấy tiếng gió thì cũng không kịp tránh nữa, hắn chỉ có thể tiến về phía trước một bước.
Nhưng chỉ một bước này cũng đã đủ để cứu được mạng của hắn.
Mặc dù Bạch Diệc Phi có thực lực của một cao thủ cấp một trung cấp, Liên Âm là cao thủ cấp một cao cấp nhưng một cao thủ cấp một cao cấp cũng không thể chịu được sức mạnh của một cao thủ trung cấp.
Ngoại trừ Vân Anh, cô ta chuyên tập cơ thể mình đồng da sắt.
“Phụt!”
Liên Âm bị đập trúng lưng nên ngã nhào về phía trước sau đó nôn ra một ngụm máu.
Cho nên tất cả mọi người đều hỗn loạn cả lên.
Bọn họ hoảng hốt bảo vệ chính mình nhưng lại bắt đầu đánh giết lẫn nhau.
Mà cái người đi tìm công tắc nguồn điện đã bị Bạch Diệc Phi thẳng tay đánh chết.
Liên Âm nằm bò trên mặt đất gầm lên giận dữ: “Con mẹ nó, làm sao mà mày lại nhìn được vậy?”
Bạch Diệc Phi không đáp lại, bởi vì bản thân anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt anh, buổi tối đã biến thành ban ngày.
Anh vẫn không hiểu về mấy chuyện quái dị này, nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc nghĩ những điều này.
Bạch Diệc Phi lập tức xông vào phía trước cửa trong cùng của nhà để xe dưới lòng đất. Anh nắm chặt tay nắm rồi đẩy vào.
“Két!”, khóa cửa bị anh làm hỏng. Còn sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong thì toàn thân anh như đờ đẫn.
Phía sau cánh cửa này là một căn phòng mấy trăm mét vuông, phòng được thiết kế lộng lẫy, trong phòng có đặt chiếc giường lớn. Ngoài ra còn có bàn trang điểm, còn có bàn tròn và mấy cái ghế.
Ở trên giường lúc này có một cô gái đang trần như nhộng.
Và trong phòng này cũng chỉ có một cô gái này thôi.
Sau khi định thần lại, Bạch Diệc Phi lập tức hiểu được. Trong này chắc chắn có lối thoát khác, và Vương Gia Tuấn đã chạy rồi.
Còn cô gái trên giường, không nói cũng rõ. Bạch Diệc Phi nhìn thấy bộ dạng trần trụi của Long Linh Linh mà lập tức phẫn nộ.
“Linh Linh!”, anh xông lại, ôm chặt cô ta rồi lật người cô ta dậy, sau đó quấn ga giường vào cho Long Linh Linh.
“Xin lỗi…”, Bạch Diệc Phi run rẩy nói: “Xin lỗi, là do tôi đến…”.
Nhưng anh chưa nói xong thì lập tức đơ người. Bởi vì cô gái bị lật lại mặc dù xinh đẹp nhưng khuôn mặt rất lạ lẫm.
Loading...
Cô ta căn bản không phải là Long Linh Linh.
Sau khi định thần lại, trong lòng Bạch Diệc Phi mừng thầm. Cô gái này không phải là Long Linh Linh, điều đó chứng tỏ hiện giờ Long Linh Linh vẫn chưa bị Vương Gia Tuấn ‘làm nhục’.
Đúng lúc này, cô gái kia đột nhiên mở mắt ra, từ trong chăn thò tay ra. Trong tay cô ta còn cầm một con dao găm, đâm mạnh về phía Bạch Diệc Phi.
Bình thường trong phòng này không bật đèn, đáng lẽ ra phải là một màu tối đen.
Nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi lúc này lại là sáng, vì vậy anh có thể nhìn rõ động tác của cô gái kia. Đồng thời lúc này, anh cũng hiểu mình trúng kế rồi.
Bạch Diệc Phi giơ tay ra nắm chặt cánh tay cô ta rồi vặn một cái.
“Rắc rắc”.
“A…”, cánh tay cô gái đó bị vặn gãy nát, cô ta kêu lên thảm thiết.
“Bụp!”, lúc này đèn trong phòng cũng được bật lên.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc, sau đó nhìn về phía cửa.
Bên ngoài có một nhóm người bị đánh gục, chỉ còn một số người đứng vững. Còn Liên Âm đang đứng bên cạnh công tắc điện.
Trong lúc đèn bật, tất cả mọi người đều dừng động tác rồi nhìn về phía trong phòng.
Cô gái bị Bạch Diệc Phi bẻ gãy tay, cố chịu đau rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Anh không chạy được đâu”.
Sau đó, tất cả mọi người đều vây lại. Liên Âm cũng đi vào trong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Sao mày có thể nhìn rõ trong bóng tối như vậy?”
Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang bị đám người này vây chặt trong phòng nên muốn chạy thoát đúng là khó hơn lên trời.
Còn Liên Âm bị Bạch Diệc Phi đánh bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn vẫn không mất đi sức chiến đấu.
Bạch Diệc Phi chau mày, một tay giật con dao trong tay cô gái đó lại, sau đó kề dưới cổ cô ta.
Cô gái không chút sợ hãi, nói: “Kể cả anh giết tôi thì anh cũng không thoát được”.
Liên Âm cũng nói theo: “Cô ta nói đúng đấy! Tối nay mày không thoát được đâu”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói: “Liên Âm! Mày có biết chúng ta là đồng môn không?”
Liên Âm nghe thấy lời này thì lập tức chau mày lại.
Liên Âm và Vân Anh đều biết rõ chuyện Bạch Diệc Phi gây rối ở Liên minh chính nghĩa, thậm chí còn giết một cao thủ cấp một cấp cao của liên minh võ giả. Vậy thì tất nhiên họ cũng biết, phái Phi Tinh đã cứu Bạch Diệc Phi.
Vậy thì Liên Âm cũng biết, Bạch Diệc Phi là đệ tử của Mạnh Lâm.
Vì vậy, họ được coi là đồng môn.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Ở phái Phi Tinh, tàn sát đồng môn thì tội gì?”
Sắc mặt Liên Âm sầm lại nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: “Vậy thì đã sao? Ở đây không phải là Nam Môn, không ai biết tao giết mày cả. Họ sẽ nghĩ là nhà họ Vương giết mày thôi”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên trợn trừng mắt, nhìn thấy sắc mặt Liên Âm không được tốt, chắc là anh đã nói trúng rồi.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn lắc đầu cười, sau đó nắm chặt cô gái kia lùi về sau.
Anh lùi một bước thì đám người kia tiến một bước.
Một lát sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên xé rách ga giường đang quấn trên người cô gái kia, lộ ra thân hình nóng bỏng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên.
Còn cô gái kia căn bản không thể ngờ Bạch Diệc Phi lại làm như vậy nên phẫn nộ, quát: “Tôi phải giết anh”.
Nhưng Bạch Diệc Phi không cho cô ta cơ hội mà đánh một cái về phía sau lưng cô ta.
Cô gái lập tức bay về phía Liên Âm.
Liên Âm thấy thế thì không kịp nghĩ nhiều mà giơ tay ra ôm chặt lấy cô ta, sau đó dùng áo khoác ngoài của mình quấn cho cô ta.
Hành động này của hắn đối với cô gái mà nói, là hành động chính nghĩa và kịp thời.
Nhưng…
“Bạch Diệc Phi đâu rồi?”
Âm thanh này khiến Liên Âm kinh ngạc lập tức quay đầu lại nhìn vị trí mà Bạch Diệc Phi vừa đứng, kết quả là không nhìn thấy gì.
Bạch Diệc Phi thật sự đã biến mất tại chỗ?
Tất cả mọi người đều ngây người ra.
Thậm chí có người còn hỏi: “Đây… Thật sự có năng lực di chuyển nhất thời sao?”
Tất nhiên là không rồi!
Nó chỉ là một trận pháp che mắt người mà thôi!
Ban nãy Bạch Diệc Phi nói nhiều với Liên Âm như vậy chẳng qua là kéo dài thời gian.
Anh phát hiện ra huyết mạch của anh lại một lần nữa có sự thay đổi. Anh có thể một lần nữa vào trạng thái mắt đỏ, hơn nữa có thể cảm nhận được thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
Lúc anh nhắm mắt lại, anh có thể biết được tính chân thực của thế giới bên ngoài, thậm chí nhìn thấu được trận pháp của chú Dương.
Điều đó có nghĩa là, sau khi nhắm chặt mắt lại, anh có thể cảm nhận được người và vật ở xung quanh, từ đó sẽ không bị lừa bởi những gì mắt mình nhìn thấy nữa.
Trong phòng này là một mật thất được thiết kế tinh xảo. Nếu đã như vậy thì không thể chỉ có một mình cô gái trần trụi kia.
Ban nãy Vương Gia Tuấn nhất định ở đây. Nhưng sau khi Bạch Diệc Phi đến thì lập tức di chuyển mà thôi.
Nhưng rõ ràng hầm xe dưới lòng đất chỉ có một lối ra. Bạch Diệc Phi lại không nhìn thấy. Điều đó chứng tỏ ở đây nhất định còn lối ra nữa.
Vì vậy, sau khi anh nhắm mắt lại liền nhìn thấy một cánh cửa. Vừa hay nơi này cách sau lưng anh không xa. Nhưng một khi anh mở mắt ra thì cánh cửa này không thấy nữa.
Hơn nữa, nhưng kẻ bao vây tấn công anh cũng không nhìn thấy.
Rõ ràng, trận pháp của chú Dương là trận pháp che mắt, cũng tương tự với cái ở kho vàng số 3.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi mới xé rách ga giường quấn trên người cô gái kia để thu hút sự chú ý của chúng, sau đó đẩy cô gái về phía Liên Âm. Nhân lúc họ di chuyển sự chú ý, Bạch Diệc Phi lập tức đi vào lối cửa không nhìn thấy đó.
Vì vậy, lúc họ ngẩng đầu lên thì họ có cảm giác là Bạch Diệc Phi đã biến mất tại chỗ.
…
Bạch Diệc Phi sau khi vào được từ cánh cửa đó thì nhìn thấy một con đường dài, vừa hay đủ để một người đi qua.
Anh không do dự gì mà đi về phía trước.
Con đường này không có ánh sáng, kể cả trong mắt anh, bóng tối đã thành ban ngày nhưng khi không có ánh sáng thì trong mắt anh vẫn là màu tối đen.
Sau khi đi được 1km thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy một lối ra. Anh đoán không sai, Vương Gia Tuấn đã rời đi từ con đường này.
Và lối ra chính là con đường trong công viên nhỏ.
Ở đó, anh nhìn thấy một chiếc xe bên đường vừa mới chuyển bánh.
Sau khi anh nhìn thấy chiếc xe đó thì ánh mắt sáng lên. Bởi vì anh nhìn thấy người cuối cùng lên xe đó chính là vệ sĩ bên cạnh Vương Gia Tuấn.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi liền đuổi theo.
Nhưng xe đó đi với tốc độ nhanh khủng khiếp, bất luận anh đuổi theo có nhanh cỡ nào thì xe đã đi xa.
Loading...
Chiếc xe bị người ta lái đi, hiện giờ trên đường không còn chiếc xe nào khác nên anh không thể đuổi theo được.
Nhưng anh không do dự gì mà chạy nhanh về phía chiếc xe rời đi, sau đó gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, nói: “Kiểm tra camera cho tôi, xe Audi màu bạc, biển số xe là B6688, đi về phía Hoa Uyển. Nhanh lên!”
“Vâng!”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi đột nhiên chú ý đến một quán net đối diện bên đường. Bên ngoài quán net có rất nhiều xe điện và một chiếc xe máy trông khá xịn.
Những chiếc xe này chắc là của những thiếu niên đến chơi net chăng.
Vì vậy, anh lập tức chạy đến đối diện đường, nhìn lướt qua xe máy đó rồi phát hiện ra, chủ nhân chiếc xe lại chưa rút chìa khóa ra.
Vì vậy, anh rất thuận lợi ngồi lên chiếc xe đó rồi phóng đi.
…
Trong quán net…
“Tôi đi cứu người, các người bắt giúp tôi”.
“Mẹ kiếp! Lại tung hỏa mù à”.
“Nhanh lên, không đỡ tôi là chết bây giờ”.
Bốn máy liên tiếp nhau là ba chàng trai và một cô gái ngồi máy, họ đang chơi trò ăn gà.
Lúc này đã là bốn năm giờ sáng, những người khác chơi net xuyên đêm đều không trụ được, nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi. Riêng chỉ có mấy người này vẫn rất tỉnh táo.
Lúc này, một cô gái duy nhất trong bốn người mặc đồ bụi bặm. Cô ta chính là Lưu Hà, em gái của Lưu Đầu Trọc. Cô ta nhớ ra là trong mấy người bạn này có người có xe máy nên nói: “Em Ba! Đi xem xe máy còn ở đó không?”
Thiếu niên có tên là em Ba có mái tóc nhuộm vàng, bất cần, nói: “Lúc này thì thì chắc bọn trộm cũng nghỉ ngơi rồi chứ?”
“Huống hồ bên ngoài quán net có camera, lẽ nào giờ bọn trộm còn to gan dám ăn cắp xe dưới camera nữa?”
Lưu Hà nghĩ cũng có lý nên nói: “Nói cũng đúng”.
“Em cứ yên tâm đi, tung hoành giang hồ bao nhiêu năm rồi nhưng không có ai dám bắt nạt anh cả”, ngồi bên cạnh Lưu Hà là một người đàn ông có mái tóc kiểu dân chơi, kiêu ngạo nói: “Những người trong xã hội thì càng không dám động đến xe của anh”.
“Đúng thế! Anh Lân là ai chứ?”, em Ba tự tin phụ họa, nói.
Lời nói vừa dứt thì bên ngoài truyền lại âm thanh.
Bốn người ngây người ra, sau đó Lưu Hà tháo tai nghe xuống, hỏi: “Anh Lân! Ban nãy có âm thanh của xe máy?”
“Hình như là vậy?”, tên tóc vàng chớp mắt, nhìn anh Lân với vẻ không chắc chắn lắm.
Anh Lân với vẻ không tin, đứng lên rồi vừa nhìn ra ngoài vừa nói: “Lẽ nào thật sự có kẻ dám ăn trộm đồ…”.
“Xoẹt!”, sau âm thanh mạnh đó, xe của anh Lân bị người ta lái đi xa.
“Mẹ kiếp! Xe của tao”, anh Lân ném tai nghe xuống đất rồi lập tức đuổi theo. Nhưng sau khi hắn ta đi ra ngoài thì bóng dáng chiếc xe cũng không còn nữa.
“Mẹ kiếp!”, anh Lân quay người đi vào quan nét, phẫn nộ đập lên bàn: “Chủ quán đâu! Tỉnh lại cho tôi, kiểm tra camera, hôm nay ông đây nhất định phải báo cảnh sát”.
Ba người còn lại cũng xúm lại.
Sau khi chủ quán bị gọi dậy thì vẫn mơ màng nhưng sau khi biết xe máy của họ bị lấy cắp thì lập tức tỉnh hẳn luôn. Sau đó vội ra ngoài kiểm tra camera.
Anh Lân đã nhấc máy gọi cho cảnh sát: “Alo! Xe của tôi bị ăn trộm, các người…”.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Hà sau khi nhìn camera thì đột nhiên giật mình rồi giật điện thoại của anh Lân rồi nói: “Xin lỗi chú cảnh sát! Bạn trai cháu uống nhiều nên gọi nhầm ạ…”.
Đám anh Lân đều nhìn Lưu Hà với vẻ kinh ngạc.
“Chị Hai, làm gì vậy?”
“Xe bị mất, sao không báo cảnh sát?”
Anh Lân có chút tức giận, nói: “Em Hai! Xe của anh bị lấy cắp, tại sao em không cho anh báo cảnh sát? Anh lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, vậy mà…”.
“Vậy mà cái gì nữa?”, Lưu Hà lập tức nói: “Anh là anh Lân, bị người ta ăn trộm xe mà còn cần báo cảnh sát sao?”
Lưu Hà lại cười lạnh một tiếng, sau đó nói với giọng khinh bỉ: “Anh nói đến giang hồ hay xã hội đen gì đó chẳng qua chỉ là đám lưu mạnh còn đang đi học không có việc gì làm thôi. Chứ ra ngoài đời thực thì anh không là cái thá gì đâu”.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng dây vào người trộm xe kia. Anh ta trộm xe của anh là may mắn của anh đấy. Biết đâu ngày nào đó sẽ trả anh chiếc xe tốt hơn”.
“Cuối cùng, đừng gọi tôi là em hai. Lúc tôi làm chị đại thì anh vẫn còn đang nghịch bùn đấy”.
“Cuối cùng, tôi chỉ có hai người anh. Một là anh ruột của tôi, một người nữa là đại ca của anh ruột tôi”.
“Tránh ra”, sau khi nói xong cô ta dùng tay đẩy anh Lân rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ba người còn lại đều ngây người tại chỗ.
Tên tóc vàng nghi ngờ hỏi: “Anh Lân! Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại nổi nóng vậy?”
“Đúng thế! Chẳng phải là chị hai không muốn ở bên cạnh nữa đấy chứ?”
Anh Lân ngẩng đầu nhìn bóng hình Lưu Hà đã chạy xa, nói: “Người phụ nữ mà tao để ý đến thì không bao giờ thoát được”.
“Phải rồi! Cô ấy nói có hai người anh, các người dò la xem, hai anh của cô ấy làm nghề gì?”
“Vâng!”.
…
Sau khi Bạch Diệc Phi đi lên chiếc xe máy đó thì đổ đầy bình xăng.
Bây giờ trong mắt anh đã là trời sáng, trên đường không có xe, dường như anh muốn chạy thì rất dễ dàng tránh được xe khác.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân.
“Kiểm tra được rồi ạ! Hiện giờ chúng đang trên cầu Thiên Bắc, anh rẽ trái chỗ ngã tư phía trước là được”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Bạch Diệc Phi rẽ trái. Anh vội đuổi người nên lúc rẽ trái anh không hề giảm tốc độ.
Trong lúc anh rẽ thì một xe khác lao như điên tới.
Đường uốn khúc này nằm bên rìa tòa cao ốc, tầm nhìn hạn chế nên sau khi Bạch Diệc Phi rẽ mới nhìn thấy chiếc xe đó. Đối phương cũng vừa mới nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên hai bên liền phanh gấp.
Bình luận facebook