Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1029: Ngày hay là đêm
Lý Tuyết dựa vào lòng Bạch Diệc Phi, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve bờ ngực anh.
Bạch Diệc Phi hưởng thụ cảm giác tê dại từ bàn tay ấy mang đến, do vậy cơ thể anh lại có phản ứng.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Lý Tuyết đột nhiên reo lên.
Bạch Diệc Phi như bị tạt cho một chậu nước lạnh khiến cho anh bình tĩnh hẳn lại.
Lý Tuyết vươn cánh tay trắng nõn ra cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy số gọi đến thì rất ngạc nhiên: “Hiểu Anh?”
Bạch Diệc Phi cũng thầm cảm thấy hoài nghi.
Lý Tuyết đã nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài: “Hiểu Anh?”
“Tuyết Nhi, Bạch Diệc Phi có nhà không?”
Giọng của Lưu Hiểu Anh rất nhỏ, như thể đang thì thào nói chuyện.
“Có”, Lý Tuyết nhìn sang Bạch Diệc Phi.
Giọng Lưu Hiểu Anh rất lo lắng nói: “Mau nói cho anh ấy, Linh Linh bị người ta bắt cóc đi rồi! Tôi thì đang bị bố mẹ mình theo dõi, không thể ra khỏi nhà, cô mau bảo anh ấy nghĩ cách cứu Linh Linh đi”.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Bị bắt bao lâu rồi?”
“Sắp bốn tiếng rồi…”.
Mặt Bạch Diệc Phi biến sắc.
…
Bạch Diệc Phi còn chưa cả kịp nhìn mặt con của mình đã phải mặc vội quần áo vào rồi chạy đến bệnh viện Ngoạ Long.
Lúc đến phòng dưới tầng hầm của bệnh viện, Tô Đại Lưu lập tức chạy từ phòng của ông ta ra: “Chủ tịch Bạch…”.
Biểu cảm của Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Mở cửa ra!”
Tô Đại Lưu không dám lề mề, vội vàng mở cửa ra.
Lúc này tên vệ sĩ đang nằm rũ trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi vào thì đứng bật dậy theo phản xạ.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại lạnh mặt, nhấc chân đạp một cú vào bụng hắn ta.
“Rầm!”
Tên vệ sĩ bị cú đạp này khiến cho ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Ngay sau đó Bạch Diệc Phi lại dẫm một chân lên ngực tên vệ sĩ, anh lạnh giọng nói: “Vương Gia Tuấn bây giờ ở đâu? Nói mau, không nói thì tao sẽ giết mày ngay bây giờ!”
Tên vệ sĩ kia trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi thấy hắn ta không nói gì bèn túm lấy một ngón tay của hắn rồi bẻ ngược ra sau.
“A!”
Cùng với tiếng hét thảm thiết của tên vệ sĩ, ngón tay của hắn cũng bị bẻ gãy.
Giọng nói của Bạch Diệc Phi băng lạnh: “Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, tao lại hỏi mày, nếu như mày còn không nói thì tao sẽ bẻ gãy hết các ngón tay của mày, nếu còn tiếp tục không nói thì tao sẽ đập vỡ hết xương cốt của mày.
“Trên cơ thể con người có nhiều xương cốt như vậy, tao sẽ bẻ gãy từng cái một!”
Tên vệ sĩ nghe thấy câu này thì sắc mặt tái nhợt.
Bạch Diệc Phi bây giờ đang rất lo lắng, lúc đó anh hẳn là nên nghĩ đến, một tên vệ sĩ đến giết mình, còn một tên nữa thì có thể đi đâu chứ?
Chắc chắn là bị Vương Gia Tấn sai đi bắt Long Linh Linh rồi.
Vương Gia Tuấn trước giờ vẫn luôn có ý đồ xấu với Long Linh Linh, mà đã qua gần bốn giờ đồng hồ rồi, bốn giờ đồng hồ, đã đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Long Linh Linh thuộc vào nhóm người đi theo anh sớm nhất, cô ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối với mình, hơn nữa mức lương mà anh trả so với những công việc mà cô ta phải làm gần như không tương xứng.
Hơn nữa, con người đều có tình cảm, Long Linh Linh không chỉ đơn giản là nhân viên của anh, bây giờ cô ta đã xảy ra chuyện, Bạch Diệc Phi đương nhiên rất là lo lắng.
…
Một rưỡi sáng, Bạch Diệc Phi vội vàng đi đến khu biệt thự Phú Giang của thành phố Thiên Bắc.
Đây là địa chỉ mà sau khi tên vệ sĩ kia chịu khuất phục rồi nói cho anh biết.
Bạch Diệc Phi một mình đi đến đây, dù gì thì thực lực của anh so với nhóm người của mình còn cao hơn rất nhiều, hơn nữa, Tân Thu đã từng nói đến nhà họ Vương nọ, nếu thực sự chính là bọn họ thì nhóm người của anh đến đây cũng không có tác dụng gì.
Bạch Diệc Phi xuống xe, âm thầm áp sát bên ngoài khu biệt thự, tiếp đó bật tường vào bên trong rồi lại đi đến bên ngoài một căn biệt thự khác, sau khi quan sát kỹ tình hình bốn phía xung quanh liền nhảy vào trong khu vườn của căn biệt thự.
Căn biệt thự này rất rộng, phía trước trông giống như một khu vườn nhỏ, thậm chí còn có giả sơn và chòi nghỉ mát, có thể thấy được sự tỉ mỉ trong thiết kế và bố trí ở đây.
Ở chỗ không xa có mấy khu nhà nhỏ với bề ngoài thiết kế rất tinh tế nằm rải rác khắp khu đất.
Bạch Diệc Phi cảm thấy khác ngạc nhiên với chỗ này, bởi vì anh đã ở đây lâu như vậy rồi mà còn chưa từng nghe đến thành phố Thiên Bắc còn có một nơi như thế này.
Anh nương theo ánh trăng cẩn thận đi về phía mấy khu nhà kia.
Bên phía mấy khu nhà nhỏ này không hề được bật điện, Bạch Diệc Phi chỉ đành phải đến kiểm tra từng toà nhà một.
Toà nhà đầu tiên mà anh đến chính là khu nhà ba tầng nhỏ, sau khi anh đi đến trước cửa thì mới phát hiện nó không khoá, cho nên anh liền đẩy cửa bước vào.
Nhưng khi anh vừa mới bước vào bên trong thì có một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt chiếu đến.
Là do đèn trong phòng đã được bật sáng.
Bạch Diệc Phi bỗng giật mình, vội vàng quay đầu nhìn mới phát hiện ra, từ bên trong nhìn qua tấm cửa kính về phía khu vườn lại rõ ràng hệt như ban ngày vậy, thậm chí còn có thể nhìn thấy mặt trời đang treo giữa không trung.
Hòn giả sơn và chòi nghỉ mát hiện lên rõ ràng bên trong khu vườn, thậm chí đến cả khu nhà nhỏ ở phía xa xa cũng có thể nhìn thấy.
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngây ra.
Chẳng lẽ đây là ảo giác?
Nghĩ đến lúc đầu khi bọn họ đi vào kho vàng thứ hai, do hít phải một loại thuốc mê nên mới xuất hiện ảo giác giống như tình huống lúc này vậy, hơn nữa cảm giác đó còn cực kỳ giống thật, chẳng qua lúc đó anh vẫn cảm nhận được não bộ của mình có chút mơ hồ.
Nhưng mà cảm giác lúc này của anh lại vô cùng thoải mái.
Như vậy cũng tức là đây không phải ảo giác mà căn nhà này có vấn đề.
Bạch Diệc Phi khẽ do dự, anh nên tiếp tục đi về phía trước hay là quay trở ra?
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi cắn răng quyết định vẫn đi tiếp vào bên trong.
Toà nhà có tổng cộng ba tầng, anh mở hết cửa mỗi phòng ở các tầng, nhưng chẳng có gian phòng nào có người.
Cho nên anh đi ra khỏi toà nhà này.
Nhưng đến khi anh đi ra ngoài rồi thì mới phát hiện ra bầu trời bên ngoài vẫn sáng.
Sao lại có thể như vậy?
Bây giờ mới là nửa đêm về sáng, tại sao bầu trời lại có thể như ban ngày thế này?
Sau lưng Bạch Diệc Phi bỗng toát mồ hôi lạnh.
Sau khi anh hít sâu một hơi rồi mới cẩn thận đi kiểm tra đến toà nhà tiếp theo, bên trong toà nhà này không có bất cứ ai cũng chẳng có đồ vật, cho nên anh lại đi sang một toà nhà khác.
Anh đã kiểm tra hết tất cả các toà nhà nhưng không hề tìm thấy người nào.
Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng thấy hoang mang, sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, màn hình điện thoại hiển thị lúc này mới là hai giờ năm phút sáng.
Anh biết tình huống bây giờ rất nguy hiểm, cho nên vội vàng đi ra khỏi khu vườn này, nhưng khi anh đi ra khỏi khu vườn thì bầu trời vẫn là ban ngày.
Bạch Diệc Phi kiềm nén tiếng thở dài sau đó lập tức gọi điện ra bên ngoài.
“Alo?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Bà xã, em xem bây giờ là ban ngày hay là ban đêm?”
Lý Tuyết nhìn một lúc rồi đáp: “Là buổi tối, sao vậy?”
Bạch Diệc Phi không dám nói thêm nhiều, lập tức ngắt điện thoại đi sau đó vội vàng lái xe đi về.
Nhưng mà cả quãng đường này trong mắt anh đều là ban ngày, thậm chí đến cả những tấm biển báo trên đường cũng vô cùng rõ ràng.
Chỉ có duy nhất một điều kỳ lạ đó là thành phố này quá mức yên tĩnh, giống như là một khu thành phố ma vậy.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn đèn đường, anh cẩn thận quan sát hồi lâu mới phát hiện ra đèn đường đang bật, ánh sáng mặt trời quá mức chói mắt khiến anh xém chút nữa là không nhìn ra được đèn đường đang bật.
Bạch Diệc Phi cảm giác như cả thế giới này chỉ có mỗi mình anh vậy.
Anh lái xe đến bệnh viện Ngoạ Long, sau đó vội vàng đi gõ cửa phòng Tô Đại Lưu.
Tô Đại Lưu giật mình mở mắt, vội vàng vừa lăn vừa bò ra khỏi giường sau đó xỏ giày bật điện mở cửa.
Chỗ ông ta ở là căn phòng bên dưới tầng hầm, để tránh cho căn phòng bị ẩm ướt nên bên trong phòng đặt một lỗ quạt thông gió to, lúc này ánh nắng đang chiếu qua lỗ thông gió vào trong căn phòng khiến căn phòng của ông ta trở nên cực kỳ sáng sủa.
Nhưng ông ta dường như không trông thấy, sau khi mở đèn lên liền vội vàng cầm đèn pin đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy là Bạch Diệc Phi có có chút ngạc nhiên: “Chủ tịch Bạch, sao anh lại đến đây?”
Bạch Diệc Phi hưởng thụ cảm giác tê dại từ bàn tay ấy mang đến, do vậy cơ thể anh lại có phản ứng.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Lý Tuyết đột nhiên reo lên.
Bạch Diệc Phi như bị tạt cho một chậu nước lạnh khiến cho anh bình tĩnh hẳn lại.
Lý Tuyết vươn cánh tay trắng nõn ra cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy số gọi đến thì rất ngạc nhiên: “Hiểu Anh?”
Bạch Diệc Phi cũng thầm cảm thấy hoài nghi.
Lý Tuyết đã nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài: “Hiểu Anh?”
“Tuyết Nhi, Bạch Diệc Phi có nhà không?”
Giọng của Lưu Hiểu Anh rất nhỏ, như thể đang thì thào nói chuyện.
“Có”, Lý Tuyết nhìn sang Bạch Diệc Phi.
Giọng Lưu Hiểu Anh rất lo lắng nói: “Mau nói cho anh ấy, Linh Linh bị người ta bắt cóc đi rồi! Tôi thì đang bị bố mẹ mình theo dõi, không thể ra khỏi nhà, cô mau bảo anh ấy nghĩ cách cứu Linh Linh đi”.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Bị bắt bao lâu rồi?”
“Sắp bốn tiếng rồi…”.
Mặt Bạch Diệc Phi biến sắc.
…
Bạch Diệc Phi còn chưa cả kịp nhìn mặt con của mình đã phải mặc vội quần áo vào rồi chạy đến bệnh viện Ngoạ Long.
Lúc đến phòng dưới tầng hầm của bệnh viện, Tô Đại Lưu lập tức chạy từ phòng của ông ta ra: “Chủ tịch Bạch…”.
Biểu cảm của Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Mở cửa ra!”
Tô Đại Lưu không dám lề mề, vội vàng mở cửa ra.
Lúc này tên vệ sĩ đang nằm rũ trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi vào thì đứng bật dậy theo phản xạ.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại lạnh mặt, nhấc chân đạp một cú vào bụng hắn ta.
“Rầm!”
Tên vệ sĩ bị cú đạp này khiến cho ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Ngay sau đó Bạch Diệc Phi lại dẫm một chân lên ngực tên vệ sĩ, anh lạnh giọng nói: “Vương Gia Tuấn bây giờ ở đâu? Nói mau, không nói thì tao sẽ giết mày ngay bây giờ!”
Tên vệ sĩ kia trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi thấy hắn ta không nói gì bèn túm lấy một ngón tay của hắn rồi bẻ ngược ra sau.
“A!”
Cùng với tiếng hét thảm thiết của tên vệ sĩ, ngón tay của hắn cũng bị bẻ gãy.
Giọng nói của Bạch Diệc Phi băng lạnh: “Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, tao lại hỏi mày, nếu như mày còn không nói thì tao sẽ bẻ gãy hết các ngón tay của mày, nếu còn tiếp tục không nói thì tao sẽ đập vỡ hết xương cốt của mày.
“Trên cơ thể con người có nhiều xương cốt như vậy, tao sẽ bẻ gãy từng cái một!”
Tên vệ sĩ nghe thấy câu này thì sắc mặt tái nhợt.
Bạch Diệc Phi bây giờ đang rất lo lắng, lúc đó anh hẳn là nên nghĩ đến, một tên vệ sĩ đến giết mình, còn một tên nữa thì có thể đi đâu chứ?
Chắc chắn là bị Vương Gia Tấn sai đi bắt Long Linh Linh rồi.
Vương Gia Tuấn trước giờ vẫn luôn có ý đồ xấu với Long Linh Linh, mà đã qua gần bốn giờ đồng hồ rồi, bốn giờ đồng hồ, đã đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Long Linh Linh thuộc vào nhóm người đi theo anh sớm nhất, cô ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối với mình, hơn nữa mức lương mà anh trả so với những công việc mà cô ta phải làm gần như không tương xứng.
Hơn nữa, con người đều có tình cảm, Long Linh Linh không chỉ đơn giản là nhân viên của anh, bây giờ cô ta đã xảy ra chuyện, Bạch Diệc Phi đương nhiên rất là lo lắng.
…
Một rưỡi sáng, Bạch Diệc Phi vội vàng đi đến khu biệt thự Phú Giang của thành phố Thiên Bắc.
Đây là địa chỉ mà sau khi tên vệ sĩ kia chịu khuất phục rồi nói cho anh biết.
Bạch Diệc Phi một mình đi đến đây, dù gì thì thực lực của anh so với nhóm người của mình còn cao hơn rất nhiều, hơn nữa, Tân Thu đã từng nói đến nhà họ Vương nọ, nếu thực sự chính là bọn họ thì nhóm người của anh đến đây cũng không có tác dụng gì.
Bạch Diệc Phi xuống xe, âm thầm áp sát bên ngoài khu biệt thự, tiếp đó bật tường vào bên trong rồi lại đi đến bên ngoài một căn biệt thự khác, sau khi quan sát kỹ tình hình bốn phía xung quanh liền nhảy vào trong khu vườn của căn biệt thự.
Căn biệt thự này rất rộng, phía trước trông giống như một khu vườn nhỏ, thậm chí còn có giả sơn và chòi nghỉ mát, có thể thấy được sự tỉ mỉ trong thiết kế và bố trí ở đây.
Ở chỗ không xa có mấy khu nhà nhỏ với bề ngoài thiết kế rất tinh tế nằm rải rác khắp khu đất.
Bạch Diệc Phi cảm thấy khác ngạc nhiên với chỗ này, bởi vì anh đã ở đây lâu như vậy rồi mà còn chưa từng nghe đến thành phố Thiên Bắc còn có một nơi như thế này.
Anh nương theo ánh trăng cẩn thận đi về phía mấy khu nhà kia.
Bên phía mấy khu nhà nhỏ này không hề được bật điện, Bạch Diệc Phi chỉ đành phải đến kiểm tra từng toà nhà một.
Toà nhà đầu tiên mà anh đến chính là khu nhà ba tầng nhỏ, sau khi anh đi đến trước cửa thì mới phát hiện nó không khoá, cho nên anh liền đẩy cửa bước vào.
Nhưng khi anh vừa mới bước vào bên trong thì có một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt chiếu đến.
Là do đèn trong phòng đã được bật sáng.
Bạch Diệc Phi bỗng giật mình, vội vàng quay đầu nhìn mới phát hiện ra, từ bên trong nhìn qua tấm cửa kính về phía khu vườn lại rõ ràng hệt như ban ngày vậy, thậm chí còn có thể nhìn thấy mặt trời đang treo giữa không trung.
Hòn giả sơn và chòi nghỉ mát hiện lên rõ ràng bên trong khu vườn, thậm chí đến cả khu nhà nhỏ ở phía xa xa cũng có thể nhìn thấy.
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngây ra.
Chẳng lẽ đây là ảo giác?
Nghĩ đến lúc đầu khi bọn họ đi vào kho vàng thứ hai, do hít phải một loại thuốc mê nên mới xuất hiện ảo giác giống như tình huống lúc này vậy, hơn nữa cảm giác đó còn cực kỳ giống thật, chẳng qua lúc đó anh vẫn cảm nhận được não bộ của mình có chút mơ hồ.
Nhưng mà cảm giác lúc này của anh lại vô cùng thoải mái.
Như vậy cũng tức là đây không phải ảo giác mà căn nhà này có vấn đề.
Bạch Diệc Phi khẽ do dự, anh nên tiếp tục đi về phía trước hay là quay trở ra?
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi cắn răng quyết định vẫn đi tiếp vào bên trong.
Toà nhà có tổng cộng ba tầng, anh mở hết cửa mỗi phòng ở các tầng, nhưng chẳng có gian phòng nào có người.
Cho nên anh đi ra khỏi toà nhà này.
Nhưng đến khi anh đi ra ngoài rồi thì mới phát hiện ra bầu trời bên ngoài vẫn sáng.
Sao lại có thể như vậy?
Bây giờ mới là nửa đêm về sáng, tại sao bầu trời lại có thể như ban ngày thế này?
Sau lưng Bạch Diệc Phi bỗng toát mồ hôi lạnh.
Sau khi anh hít sâu một hơi rồi mới cẩn thận đi kiểm tra đến toà nhà tiếp theo, bên trong toà nhà này không có bất cứ ai cũng chẳng có đồ vật, cho nên anh lại đi sang một toà nhà khác.
Anh đã kiểm tra hết tất cả các toà nhà nhưng không hề tìm thấy người nào.
Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng thấy hoang mang, sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, màn hình điện thoại hiển thị lúc này mới là hai giờ năm phút sáng.
Anh biết tình huống bây giờ rất nguy hiểm, cho nên vội vàng đi ra khỏi khu vườn này, nhưng khi anh đi ra khỏi khu vườn thì bầu trời vẫn là ban ngày.
Bạch Diệc Phi kiềm nén tiếng thở dài sau đó lập tức gọi điện ra bên ngoài.
“Alo?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Bà xã, em xem bây giờ là ban ngày hay là ban đêm?”
Lý Tuyết nhìn một lúc rồi đáp: “Là buổi tối, sao vậy?”
Bạch Diệc Phi không dám nói thêm nhiều, lập tức ngắt điện thoại đi sau đó vội vàng lái xe đi về.
Nhưng mà cả quãng đường này trong mắt anh đều là ban ngày, thậm chí đến cả những tấm biển báo trên đường cũng vô cùng rõ ràng.
Chỉ có duy nhất một điều kỳ lạ đó là thành phố này quá mức yên tĩnh, giống như là một khu thành phố ma vậy.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn đèn đường, anh cẩn thận quan sát hồi lâu mới phát hiện ra đèn đường đang bật, ánh sáng mặt trời quá mức chói mắt khiến anh xém chút nữa là không nhìn ra được đèn đường đang bật.
Bạch Diệc Phi cảm giác như cả thế giới này chỉ có mỗi mình anh vậy.
Anh lái xe đến bệnh viện Ngoạ Long, sau đó vội vàng đi gõ cửa phòng Tô Đại Lưu.
Tô Đại Lưu giật mình mở mắt, vội vàng vừa lăn vừa bò ra khỏi giường sau đó xỏ giày bật điện mở cửa.
Chỗ ông ta ở là căn phòng bên dưới tầng hầm, để tránh cho căn phòng bị ẩm ướt nên bên trong phòng đặt một lỗ quạt thông gió to, lúc này ánh nắng đang chiếu qua lỗ thông gió vào trong căn phòng khiến căn phòng của ông ta trở nên cực kỳ sáng sủa.
Nhưng ông ta dường như không trông thấy, sau khi mở đèn lên liền vội vàng cầm đèn pin đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy là Bạch Diệc Phi có có chút ngạc nhiên: “Chủ tịch Bạch, sao anh lại đến đây?”
Bình luận facebook