Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1011
Chương 1011: Người đeo mặt nạ
Bạch Diệc Phi không cho người đàn ông trung niên kia cơ hội nói xong mà dùng lực ở chân đá vào ngực ông ta. Ông ta phun ra ngụm máu tươi, sau đó trợn trừng hai mắt, chết luôn.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới cười lạnh một tiếng, nói: “Có mẹ già phải nuôi sao?”
“Lúc các người giết người thì có nghĩ đến người khác cũng có mẹ già và con thơ phải nuôi không?”
“Đây không phải là lý do để cho các người mặc sức giết người đâu”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía tòa cao ốc Nghĩa Minh.
Đám người bên cạnh đại công tước nhìn thấy Bạch Diệc Phi đến thì đều giơ vũ khí lên nhưng không ai dám xông về trước.
Ngay cả cao thủ cấp 1 trung cấp cũng bị Bạch Diệc Phi dễ dàng giết chết, vậy thì đám người này có là gì.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn ra điểm này. Đám người này không có đủ tự tin, nếu so với tiền đồ và tài sản thì họ coi trọng tính mạng của mình hơn.
Đại công tước thấy thế thì sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Đại công tước! Chúng ta mau đi thôi!”, một thuộc hạ bên cạnh vội hét.
Đại công tước dường như định thần lại, sắc mặt có chút hoảng loạn, nói: “Đúng rồi, đi thôi, mau đi thôi!”
Vì thế, đại công tước nhanh chóng đi về phía tòa cao ốc. Lúc họ đi, thậm chí còn quên mất Tùng Lệ Tư.
Còn lúc này Tùng Lệ Tư đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chấn động, ngây người tại chỗ.
Nhưng lúc Bạch Diệc Phi từng bước tiến về phía Tùng Lệ Tư thì sự chấn động trong mắt cô ta đã biến thành sùng bái cuồng nhiệt.
Chỉ có điều, lúc Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt cô ta thì mặt không biểu cảm, hỏi: “Đại công tước ở đâu?”
Sự khác biệt này quá lớn khiến Tùng Lệ Tư có chút khó tin. Bạch Diệc Phi lại dùng biểu cảm và giọng điệu lạnh lùng như này để nói chuyện với cô ta ư?
Tùng Lệ Tư cảm thấy tủi thân, bởi cô ta không làm gì sai, tại sao Bạch Diệc Phi lại đối xử với cô ta bằng thái độ này?
Vì vậy, giọng điệu Tùng Lệ Tư có chút oán trách: “Họ vào trong rồi”.
Ban đầu khi Tùng Lệ Tư bị bắt đi, cô ta đâu có nhìn thấy cảnh tượng cả thôn bị lửa thiêu hủy. Vì vậy, cô ta không thể nào hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi lúc này.
Bạch Diệc Phi cũng không muốn giải thích nhiều với cô ta, anh cũng không nói gì thêm mà đi vào bên trong luôn.
Tùng Lệ Tư thấy vậy thì trong lòng sốt sắng, lại tủi thân, hỏi: “Anh mặc kệ tôi sao?”
Bạch Diệc Phi không để ý mà đi thẳng về phía tòa cao ốc.
Sau khi vào, anh mới phát hiện ra đầu cầu thang có một hành lang rất dài, ở cuối hành lang là một cánh cửa.
Đây chắc là cửa dẫn ra phía sau, chắc là đại công tước trốn theo cửa này.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi không do dự mà đuổi theo lối hành lang đó.
Bởi vì đến cửa ra, ánh sáng mạnh hơn trong tòa nhà nên Bạch Diệc Phi theo bản năng mà nheo mắt lại.
Trong khoảng trống này, Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh nào đó đang hướng về phía mình.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng phản ứng lại, đòn tấn công đột ngột này thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Bùm, bụp”, sau tiếng động mạnh, Bạch Diệc Phi liên tiếp lùi về sau năm sáu bước mới đứng vững.
Đồng thời lúc này, anh vốn định cố chịu nhưng cuối cùng không kìm được mà phun ra ngụm máu tươi.
Bạch Diệc Phi ôm ngực nhìn lại thì phát hiện đứng ở phía cửa là đại công tước. Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Còn đại công tước đang nhìn anh với vẻ đắc ý, nói: “Tao chỉ giả vờ thế thôi. Mày thật sự tưởng tao dựa vào đám thuộc hạ kia nên mới giành được địa vị đại công tước này hả?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc, Di Trà không nói với anh là đại công tước cũng là một cao thủ.
Ban nãy họ có tiếp xúc qua, Bạch Diệc Phi đã nhận ra, đại công tước không chỉ là một cao thủ mà thực lực còn hơn cả anh.
Lúc đại công tước cười mà trên mặt còn đang run rẩy: “Chưa đã lắm! Đã lâu không ra tay với người khác nên có chút không thích ứng được”.
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên nhận ra, bên cạnh đại công tước còn hai người nữa.
Hai người này đều là cao thủ cấp 1 cấp thấp nhưng tác dụng của họ không phải là cùng ra tay mà là đỡ đại công tước.
Đại công tước quá béo, béo đến mức không đứng vững nên phải có người đỡ.
“Đến thì đã đến rồi, đừng đi nhé!”, đại công tước nheo mắt, nói.
Bạch Diệc Phi sắc mặt lạnh lùng, hạ tay xuống rồi nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Yên tâm! Hôm nay không giết được ông thì tôi sẽ không đi đâu”.
Đại công tước nghe thấy lời này thì bật cười, nói: “Tao có thực lực cấp 1 cấp cao, cao hơn mày một cấp. Mày vẫn định giết tao sao?”
Nhưng, đại công tước vừa dứt lời thì đột nhiên truyền đến tiếng ‘phụt’. Trên ngực của thuộc hạ đứng bên phải ông ta bị đâm một dao.
Tiếp đó, lại một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Nếu thêm cả tôi thì sao?”
Mấy người lập tức nhìn về phía sau đại công tước, phát hiện phía sau thuộc hạ đó xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ.
Người này mặc áo dài màu đen, giọng nói có chút kỳ quái, thoạt nhìn có vẻ dễ gần.
Nhưng không ai dám coi thường, dù sao hắn cũng xuất hiện không tiếng động ở phía sau cao thủ cấp 1 rồi giết cao thủ đó.
Đại công tước nhìn người bên cạnh mình ngã xuống, không khỏi chau mày hỏi: “Anh là ai?”
Nhưng người đeo mặt nạ không trả lời mà nói với Bạch Diệc Phi: “Chúng ta liên thủ, cùng giết ông ta”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì chưa hành động ngay lập tức mà chau mày.
Anh cũng không biết người này là ai, hơn nữa muốn đánh lén thì ban nãy đánh lén đại công tước, giết chết ông ta đi, như vậy có phải rảnh việc hơn không?
Nhưng Bạch Diệc Phi không thể hiện quá rõ nỗi nghi ngờ trong lòng mình.
Càng huống hồ, bất luận người đeo mặt nạ này có mục đích gì, ít nhất hắn giết thuộc hạ của đại công tước, vậy thì nếu hắn muốn ra tay với đại công tước thì cũng quá rõ ràng rồi.
Nói như vậy thì chắc người này đến giúp mình.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Được!”
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi không do dự mà xông về phía đại công tước.
“Đến đúng lúc lắm!”, đại công tước hét lớn về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng khi ông ta vừa hét xong thì lại xoay người ra tay về phía người đeo mặt nạ ở phía sau.
Người đeo mặt nạ nhìn thấy vậy thì kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lùi về sau, không đánh trực diện với đại công tước.
Nói ra thì đám người này đúng là giảo hoạt. Đại công tước cố ý giao đấu với Bạch Diệc Phi nhưng trên thực tế lại tấn công người đeo mặt nạ. Còn người đeo mặt nạ dường như cũng sớm đoán được ý đồ của đại công tước nên cũng lùi về sau để tránh đòn tấn công này.
Đồng thời lúc này, người đeo mặt nạ đi đến bên cạnh của cao thủ cấp 1 khác rồi đâm một dao.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đã đến phía sau của đại công tước rồi đánh một quyền lai lưng ông ta.
Đại công tước xoay người mạnh, một tay nắm chặt cánh tay của Bạch Diệc Phi khiến đòn tấn công của anh chuyển hướng, còn một tay khác thì đánh thẳng mặt anh.
Mặc dù đại công tước béo nhưng động tác cũng rất nhanh.
Tay của Bạch Diệc Phi bị chuyển hướng nên lập tức thu lại ám kình rồi dùng lưng đập về phía đại công tước.
Quyền này của đại công tước đập xuống vai của Bạch Diệc Phi.
“Bùm!”, cú đập này khiến Bạch Diệc Phi lại một lần nữa cảm thấy vai đau nhức, sau đó toàn thân bay ra ngoài.
Còn đại công tước cũng không kìm được mà lùi về sau hai bước, sau đó do vấn đề về ngoại hình nên ông ta ngồi sụp xuống đất.
Ông ta kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: “Đây là chiêu thức gì vậy?”
Mặc dù Bạch Diệc Phi bị thương nặng nhưng đại công tước cũng không kém.
Rõ ràng Bạch Diệc Phi cảm thấy, cao thủ mà anh đang phải đối mặt cũng không phải hoàn toàn quá mạnh.
Còn ở bên kia, người đeo mặt nạ dễ dàng giải quyết một cao thủ cấp 1 khác. Từ đó có thể thấy, hắn chí ít cũng là cao thủ cấp 1 trung cấp.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi cảm thấy hai người liên thủ thì nhất định có thể giết được đại công tước. Vì thế, anh hét về phía người đeo mặt nạ: “Người anh em! Chúng ta cùng lên, giết ông ta!”
Người đeo mặt nạ không nói nhiều, chỉ cầm dao rồi chỉ về phía Bạch Diệc Phi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi nhìn hắn mà có chút kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi không cho người đàn ông trung niên kia cơ hội nói xong mà dùng lực ở chân đá vào ngực ông ta. Ông ta phun ra ngụm máu tươi, sau đó trợn trừng hai mắt, chết luôn.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới cười lạnh một tiếng, nói: “Có mẹ già phải nuôi sao?”
“Lúc các người giết người thì có nghĩ đến người khác cũng có mẹ già và con thơ phải nuôi không?”
“Đây không phải là lý do để cho các người mặc sức giết người đâu”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía tòa cao ốc Nghĩa Minh.
Đám người bên cạnh đại công tước nhìn thấy Bạch Diệc Phi đến thì đều giơ vũ khí lên nhưng không ai dám xông về trước.
Ngay cả cao thủ cấp 1 trung cấp cũng bị Bạch Diệc Phi dễ dàng giết chết, vậy thì đám người này có là gì.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn ra điểm này. Đám người này không có đủ tự tin, nếu so với tiền đồ và tài sản thì họ coi trọng tính mạng của mình hơn.
Đại công tước thấy thế thì sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Đại công tước! Chúng ta mau đi thôi!”, một thuộc hạ bên cạnh vội hét.
Đại công tước dường như định thần lại, sắc mặt có chút hoảng loạn, nói: “Đúng rồi, đi thôi, mau đi thôi!”
Vì thế, đại công tước nhanh chóng đi về phía tòa cao ốc. Lúc họ đi, thậm chí còn quên mất Tùng Lệ Tư.
Còn lúc này Tùng Lệ Tư đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chấn động, ngây người tại chỗ.
Nhưng lúc Bạch Diệc Phi từng bước tiến về phía Tùng Lệ Tư thì sự chấn động trong mắt cô ta đã biến thành sùng bái cuồng nhiệt.
Chỉ có điều, lúc Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt cô ta thì mặt không biểu cảm, hỏi: “Đại công tước ở đâu?”
Sự khác biệt này quá lớn khiến Tùng Lệ Tư có chút khó tin. Bạch Diệc Phi lại dùng biểu cảm và giọng điệu lạnh lùng như này để nói chuyện với cô ta ư?
Tùng Lệ Tư cảm thấy tủi thân, bởi cô ta không làm gì sai, tại sao Bạch Diệc Phi lại đối xử với cô ta bằng thái độ này?
Vì vậy, giọng điệu Tùng Lệ Tư có chút oán trách: “Họ vào trong rồi”.
Ban đầu khi Tùng Lệ Tư bị bắt đi, cô ta đâu có nhìn thấy cảnh tượng cả thôn bị lửa thiêu hủy. Vì vậy, cô ta không thể nào hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi lúc này.
Bạch Diệc Phi cũng không muốn giải thích nhiều với cô ta, anh cũng không nói gì thêm mà đi vào bên trong luôn.
Tùng Lệ Tư thấy vậy thì trong lòng sốt sắng, lại tủi thân, hỏi: “Anh mặc kệ tôi sao?”
Bạch Diệc Phi không để ý mà đi thẳng về phía tòa cao ốc.
Sau khi vào, anh mới phát hiện ra đầu cầu thang có một hành lang rất dài, ở cuối hành lang là một cánh cửa.
Đây chắc là cửa dẫn ra phía sau, chắc là đại công tước trốn theo cửa này.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi không do dự mà đuổi theo lối hành lang đó.
Bởi vì đến cửa ra, ánh sáng mạnh hơn trong tòa nhà nên Bạch Diệc Phi theo bản năng mà nheo mắt lại.
Trong khoảng trống này, Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh nào đó đang hướng về phía mình.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng phản ứng lại, đòn tấn công đột ngột này thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Bùm, bụp”, sau tiếng động mạnh, Bạch Diệc Phi liên tiếp lùi về sau năm sáu bước mới đứng vững.
Đồng thời lúc này, anh vốn định cố chịu nhưng cuối cùng không kìm được mà phun ra ngụm máu tươi.
Bạch Diệc Phi ôm ngực nhìn lại thì phát hiện đứng ở phía cửa là đại công tước. Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Còn đại công tước đang nhìn anh với vẻ đắc ý, nói: “Tao chỉ giả vờ thế thôi. Mày thật sự tưởng tao dựa vào đám thuộc hạ kia nên mới giành được địa vị đại công tước này hả?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc, Di Trà không nói với anh là đại công tước cũng là một cao thủ.
Ban nãy họ có tiếp xúc qua, Bạch Diệc Phi đã nhận ra, đại công tước không chỉ là một cao thủ mà thực lực còn hơn cả anh.
Lúc đại công tước cười mà trên mặt còn đang run rẩy: “Chưa đã lắm! Đã lâu không ra tay với người khác nên có chút không thích ứng được”.
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên nhận ra, bên cạnh đại công tước còn hai người nữa.
Hai người này đều là cao thủ cấp 1 cấp thấp nhưng tác dụng của họ không phải là cùng ra tay mà là đỡ đại công tước.
Đại công tước quá béo, béo đến mức không đứng vững nên phải có người đỡ.
“Đến thì đã đến rồi, đừng đi nhé!”, đại công tước nheo mắt, nói.
Bạch Diệc Phi sắc mặt lạnh lùng, hạ tay xuống rồi nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Yên tâm! Hôm nay không giết được ông thì tôi sẽ không đi đâu”.
Đại công tước nghe thấy lời này thì bật cười, nói: “Tao có thực lực cấp 1 cấp cao, cao hơn mày một cấp. Mày vẫn định giết tao sao?”
Nhưng, đại công tước vừa dứt lời thì đột nhiên truyền đến tiếng ‘phụt’. Trên ngực của thuộc hạ đứng bên phải ông ta bị đâm một dao.
Tiếp đó, lại một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Nếu thêm cả tôi thì sao?”
Mấy người lập tức nhìn về phía sau đại công tước, phát hiện phía sau thuộc hạ đó xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ.
Người này mặc áo dài màu đen, giọng nói có chút kỳ quái, thoạt nhìn có vẻ dễ gần.
Nhưng không ai dám coi thường, dù sao hắn cũng xuất hiện không tiếng động ở phía sau cao thủ cấp 1 rồi giết cao thủ đó.
Đại công tước nhìn người bên cạnh mình ngã xuống, không khỏi chau mày hỏi: “Anh là ai?”
Nhưng người đeo mặt nạ không trả lời mà nói với Bạch Diệc Phi: “Chúng ta liên thủ, cùng giết ông ta”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì chưa hành động ngay lập tức mà chau mày.
Anh cũng không biết người này là ai, hơn nữa muốn đánh lén thì ban nãy đánh lén đại công tước, giết chết ông ta đi, như vậy có phải rảnh việc hơn không?
Nhưng Bạch Diệc Phi không thể hiện quá rõ nỗi nghi ngờ trong lòng mình.
Càng huống hồ, bất luận người đeo mặt nạ này có mục đích gì, ít nhất hắn giết thuộc hạ của đại công tước, vậy thì nếu hắn muốn ra tay với đại công tước thì cũng quá rõ ràng rồi.
Nói như vậy thì chắc người này đến giúp mình.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Được!”
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi không do dự mà xông về phía đại công tước.
“Đến đúng lúc lắm!”, đại công tước hét lớn về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng khi ông ta vừa hét xong thì lại xoay người ra tay về phía người đeo mặt nạ ở phía sau.
Người đeo mặt nạ nhìn thấy vậy thì kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lùi về sau, không đánh trực diện với đại công tước.
Nói ra thì đám người này đúng là giảo hoạt. Đại công tước cố ý giao đấu với Bạch Diệc Phi nhưng trên thực tế lại tấn công người đeo mặt nạ. Còn người đeo mặt nạ dường như cũng sớm đoán được ý đồ của đại công tước nên cũng lùi về sau để tránh đòn tấn công này.
Đồng thời lúc này, người đeo mặt nạ đi đến bên cạnh của cao thủ cấp 1 khác rồi đâm một dao.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đã đến phía sau của đại công tước rồi đánh một quyền lai lưng ông ta.
Đại công tước xoay người mạnh, một tay nắm chặt cánh tay của Bạch Diệc Phi khiến đòn tấn công của anh chuyển hướng, còn một tay khác thì đánh thẳng mặt anh.
Mặc dù đại công tước béo nhưng động tác cũng rất nhanh.
Tay của Bạch Diệc Phi bị chuyển hướng nên lập tức thu lại ám kình rồi dùng lưng đập về phía đại công tước.
Quyền này của đại công tước đập xuống vai của Bạch Diệc Phi.
“Bùm!”, cú đập này khiến Bạch Diệc Phi lại một lần nữa cảm thấy vai đau nhức, sau đó toàn thân bay ra ngoài.
Còn đại công tước cũng không kìm được mà lùi về sau hai bước, sau đó do vấn đề về ngoại hình nên ông ta ngồi sụp xuống đất.
Ông ta kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: “Đây là chiêu thức gì vậy?”
Mặc dù Bạch Diệc Phi bị thương nặng nhưng đại công tước cũng không kém.
Rõ ràng Bạch Diệc Phi cảm thấy, cao thủ mà anh đang phải đối mặt cũng không phải hoàn toàn quá mạnh.
Còn ở bên kia, người đeo mặt nạ dễ dàng giải quyết một cao thủ cấp 1 khác. Từ đó có thể thấy, hắn chí ít cũng là cao thủ cấp 1 trung cấp.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi cảm thấy hai người liên thủ thì nhất định có thể giết được đại công tước. Vì thế, anh hét về phía người đeo mặt nạ: “Người anh em! Chúng ta cùng lên, giết ông ta!”
Người đeo mặt nạ không nói nhiều, chỉ cầm dao rồi chỉ về phía Bạch Diệc Phi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi nhìn hắn mà có chút kinh ngạc.
Bình luận facebook