Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-922
Chương 922: Nghĩ thoáng ra
“Mà từ lời nói của đó, có vẻ như như cô ta đã đoán được Lương Minh Nguyệt muốn lợi dụng bọn họ để đối phó với chúng ta, thế nên cô ta không đồng ý cho Lương Minh Nguyệt lợi dụng mình”.
“Còn mục đích chính của cô ta lại là đạt được chức vị thủ lĩnh, nhưng thực lực của con so với Nam Môn không phải là rất lợi hại, tại sao lại tìm con chứ?”
“Con thấy, cô ta và tất cả những người ở Nam Môn đều không đáng tin”.
“Ngày mốt con quyết đấu với Đạt Tư, rất có khả năng cố ý làm con buông lỏng cảnh giác”.
Dù sao thì Lý Cường Đông cũng không tin tưởng Vân Anh: “Nếu lúc ấy Đạt Tư không xuất hiện, toàn bộ người của Nam Môn bao vây con thì con tính sao? Con có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Bạch Diệc Phi chỉ cười nói: “Bố, nếu thật sự là như thế thì Vân Anh sao phải làm vậy? Tối qua cô ta có thể trực tiếp giết con rồi, việc gì phải lãng phí thời gian”.
Lý Cường Đông khẽ cau mày, tựa hồ muốn nói gì đó, Bạch Diệc Phi đã lên tiếng trước: “Bố, bố nên về thành phố Quang Minh quản lý tình hình chung trước, ở bên đây con có thể xử lý được”.
“Bọn họ muốn làm theo quy tắc, vậy con cũng chỉ giết một mình Đạt Tư, nhưng nếu bọn họ thực sự bao vây con, con cũng có thể khiến bọn họ một đi không trở lại”.
Lý Cường Đông không khỏi hỏi: “Con có cách ứng phó rồi?”
Lý Cường Đông biết tính cách của Bạch Diệc Phi trước giờ luôn là nói sao làm vậy, đã quyết định rồi thì nhất định sẽ làm, vì vậy cũng không khuyên anh gì nữa.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì gật đầu rồi rời đi.
Không lâu sau, Lưu Hiểu Anh đến phòng của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta thì hỏi: “Có việc gì sao?”
Tuy nhiên, Lưu Hiểu Anh chỉ nhìn anh mà không nói gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì chau mày, sau đó vô thức đưa tay lên sờ mặt Lưu Hiểu Anh.
Anh muốn xác nhận xem Lưu Hiểu Anh là thật hay giả.
Hành động này làm mặt Lưu Hiểu Anh đỏ bừng lên.
Bạch Diệc Phi cũng xác nhận được Lưu Hiểu Anh này là thật.
Nhưng khi anh vừa mới thu tay lại thì cô ta đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt anh.
Bạch Diệc Phi đông cứng lại: “Hiểu Anh...”
“Đừng nói gì cả”, Lưu Hiểu Anh ngắt lời Bạch Diệc Phi, cứ như vậy mà tựa vào lòng anh, yên lặng lắng nghe nhịp tim của Bạch Diệc Phi.
Thời gian trôi qua, đôi tay của Bạch Diệc Phi dần dần ôm lấy vòng eo thon thả của cô ta.
Lúc này, ở bức tường bên ngoài căn phòng, Lý Cường Đông lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc xong thì hít sâu một hơi.
Vẻ mặt của ông vô cùng phức tạp, sau khi phun ra một ngụm khói thì nở một nụ cười khổ.
Dù là Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết hay Lưu Hiểu Anh, bọn họ đều nghĩ quá đơn giản rồi.
Họ cho rằng ba người thì cuối cùng cũng sẽ có một người bị tổn thương, hoặc cả ba người đều bị thương, nhưng hôn nhân không phải là chuyện của 3 người mà là chuyện của hai gia đình.
Là bố của Lý Tuyết, làm sao Lý Cường Đông không nghĩ đến điều này chứ?
Nhưng ông cũng rất bất lực, đặc biệt là đối với con gái mình, Lý Tuyết quá rộng lượng, phóng khoáng đến nỗi chấp nhận Lưu Hiểu Anh, điều này làm người làm bố như ông rất đau lòng.
Những cảm xúc hỗn độn này, đến cuối cùng Lý Cường Đông cũng không hình dung ra được, cũng không thể hiểu được, chỉ có thể thở dài: “Mong bọn họ có thể hạnh phúc!”
Lý Cường Đông hút xong thuốc thì trở về phòng của mình, nhưng cả đêm không ngủ.
Còn Bạch Diệc Phi thì ngồi trên nóc nhà ngơ ngẩn cả đêm.
Lưu Hiểu Anh nằm trên giường cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì cuối cùng, Bạch Diệc Phi đã đẩy Lưu Hiểu Anh ra và nói: “Cho tôi ít thời gian”.
Lưu Hiểu Anh nhìn anh và nói: “Được!”
Bạch Diệc Phi đẩy Lưu Hiểu Anh ra, anh liền đi lên nóc nhà, ngồi trên sân thượng nhìn toàn bộ khu vực số 2.
Một cơn mưa nhẹ dần rơi xuống.
Bạch Diệc Phi không trú mưa mà cứ thế để mưa tạt vào mặt và quần áo trên người.
Anh đã nghĩ về rất nhiều thứ, về cảm nhận của chính mình, về cảnh giới võ thần mà Vân Anh nói còn cả việc liệu Vân Anh là nam hay nữ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện.
“Có cần tôi tư vấn tấm lý không?”
Bạch Diệc Phi nghe xong thì liền quay đầu lại, mới nhận ra phía sau anh có người xuất hiện.
Là một người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu tím, chính là sư phụ Tử Y của anh.
Và cô ta đang cầm một chiếc ô nhựa trong suốt trong tay.
“Sư phụ!”, Bạch Diệc Phi rất ngạc nhiên.
Tử Y bước tới chỗ anh, chiếc ô cũng che cho Bạch Diệc Phi, sau đó cô ta đưa tay sờ lên cái đầu trọc của anh mà nói: “Nhận được điện thoại của cậu tôi liền tới đây, có điều xem ra, sự việc đã được giải quyết rồi!”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: “Sự việc không đơn giản như vậy, có khả năng vượt quá dự tính của người!”
Tuy nhiên, Tử Y chỉ khẽ mỉm cười và nói: “Việc mà tôi nói không phải là việc này!”
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi ngẩn người nhìn Tử Y.
Tử Y lại nói: “Cậu đang đau đầu về chuyện tình cảm”.
Bạch Diệc Phi giật mình, sau đó gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiếp đó Tử Y nhàn nhạt nói: “Tuyết Nhi là vợ hợp pháp của cậu, đã sinh cho cậu một trai một gái, cậu sẽ vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô ấy sao?”
“Đương nhiên là không rồi”, Bạch Diệc Phi không chút do dự đáp lại.
Tử Y khẽ gật đầu hỏi: “Hiểu Anh mặc dù không có quan hệ pháp lý với cậu, nhưng cô ấy là một cô gái tốt, yêu cậu, nhưng cậu lại làm tổn thương người ta, khiến cô ấy sảy thai, sau này không thể sinh con được nữa, lẽ nào cậu không phải chịu trách nhiệm với cô ấy sao?”
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Tử Y nói tiếp: “Cậu là một người đàn ông, phải có trách nhiệm đàn ông, không thể trốn tránh”.
Bạch Diệc Phi im lặng hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu nói: “Con biết rồi, không phải là con trốn tránh trách nhiệm, con chỉ là...khó chịu, con có lỗi với Tuyết Nhi, cũng có lỗi với Hiểu Anh!”
Bởi vì những sai lầm của chính mình, Lý Tuyết đã phải chịu quá nhiều ấm ức, anh vừa đau lòng vừa cảm thấy có lỗi với cô.
Đồng thời, Lưu Hiểu Anh rất quan tâm đến anh, vì anh mà chịu đựng rất nhiều đau đớn, nhưng anh lại làm tổn thương cô ta, thế nên anh cũng cảm thấy có lỗi với cô ta.
Mọi chuyện đều do bản thân anh gây ra, anh càng khó chịu hơn.
Nghe vậy, Tử Y khẽ thở dài một hơi, vỗ vai anh: “Sư phụ có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng hiện tại sự việc đã xảy ra rồi, việc cậu có thể làm bây giờ là dùng quãng thời gian còn lại để đối tốt với Tuyết Nhi hơn”.
“Còn về Hiểu Anh, nếu cô ấy kết hôn với một người khác, và nếu người đó bỏ rơi cô ấy vì không thể sinh con được, tôi nghĩ cậu cũng không muốn như vậy, có đúng không?”
“Thế nên, cậu cũng cần có trách nhiệm và đối xử tốt với Hiểu Anh”.
“Đến cuối cùng, cho dù cậu có khó chịu đến đâu thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác, không phải sao?”
“Thế nên, đừng có dằn vặt nữa”.
“Tôi biết vấn đề tình cảm cần phải công bằng, nhưng chỉ cần cậu đối xử với hai người như nhau thì sẽ không cảm thấy phải xấu hổ nữa”.
“Hơn nữa, với năng lực hiện tại của mình, cậu hoàn toàn có thể làm được điều đó”.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi dần sáng lên khi nghe những lời này của Tử Y, dường như sực tỉnh sau cơn mơ, nhìn mọi chuyện một cách thấu đáo.
Tử Y nói cũng đúng, cho dù anh có buồn đến đâu, có cảm thấy áy náy thế nào, cuối cùng anh cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối tốt với cả Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thôi.
Tử Y thấy anh đã nghĩ thông rồi thì cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu, đây là chuyện mà người khác muốn còn không được, sao cậu lại xoắn xuýt như vậy”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu và nở một nụ cười khổ.
Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Tử Y, trong lòng đột nhiên có chút cảm khái.
Trước mặt Tử Y, anh luôn có cảm giác mình là một đứa trẻ, cảm giác này khiến anh thấy ấm áp vô cùng.
Tử Y lại sờ lên cái đầu trọc của anh cười nói: “Nói thật với cậu, cậu là đệ tử giỏi nhất mà tôi từng thu nhận, đã vượt quá sự mong đợi của người thầy này rồi”.
“Khi nhận cậu thì lúc đó cậu đã hơn 20 tuổi rồi, tôi còn nghĩ, cậu luyện tập thế nào cũng không thể đạt được cấp bậc cao, chỉ muốn cho cậu rèn luyện một chút để có năng lực tự bảo vệ bản thân”.
“Nhưng bây giờ, cậu không chỉ vượt quá mong đợi của tôi, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của tất cả mọi người, thiên phú và dòng máu đặc biệt của cậu làm mọi người rất bất ngờ”.
“Sư phụ thật sự rất vừa lòng, cậu xem, đến Đạo Trưởng cũng bị cậu đánh bại”.
“Haha...nói vậy thì, ít nhất trong phương diện thu nhận đồ đệ, Tân Thu không để so với tôi được rồi!”
“Mà từ lời nói của đó, có vẻ như như cô ta đã đoán được Lương Minh Nguyệt muốn lợi dụng bọn họ để đối phó với chúng ta, thế nên cô ta không đồng ý cho Lương Minh Nguyệt lợi dụng mình”.
“Còn mục đích chính của cô ta lại là đạt được chức vị thủ lĩnh, nhưng thực lực của con so với Nam Môn không phải là rất lợi hại, tại sao lại tìm con chứ?”
“Con thấy, cô ta và tất cả những người ở Nam Môn đều không đáng tin”.
“Ngày mốt con quyết đấu với Đạt Tư, rất có khả năng cố ý làm con buông lỏng cảnh giác”.
Dù sao thì Lý Cường Đông cũng không tin tưởng Vân Anh: “Nếu lúc ấy Đạt Tư không xuất hiện, toàn bộ người của Nam Môn bao vây con thì con tính sao? Con có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Bạch Diệc Phi chỉ cười nói: “Bố, nếu thật sự là như thế thì Vân Anh sao phải làm vậy? Tối qua cô ta có thể trực tiếp giết con rồi, việc gì phải lãng phí thời gian”.
Lý Cường Đông khẽ cau mày, tựa hồ muốn nói gì đó, Bạch Diệc Phi đã lên tiếng trước: “Bố, bố nên về thành phố Quang Minh quản lý tình hình chung trước, ở bên đây con có thể xử lý được”.
“Bọn họ muốn làm theo quy tắc, vậy con cũng chỉ giết một mình Đạt Tư, nhưng nếu bọn họ thực sự bao vây con, con cũng có thể khiến bọn họ một đi không trở lại”.
Lý Cường Đông không khỏi hỏi: “Con có cách ứng phó rồi?”
Lý Cường Đông biết tính cách của Bạch Diệc Phi trước giờ luôn là nói sao làm vậy, đã quyết định rồi thì nhất định sẽ làm, vì vậy cũng không khuyên anh gì nữa.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì gật đầu rồi rời đi.
Không lâu sau, Lưu Hiểu Anh đến phòng của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta thì hỏi: “Có việc gì sao?”
Tuy nhiên, Lưu Hiểu Anh chỉ nhìn anh mà không nói gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì chau mày, sau đó vô thức đưa tay lên sờ mặt Lưu Hiểu Anh.
Anh muốn xác nhận xem Lưu Hiểu Anh là thật hay giả.
Hành động này làm mặt Lưu Hiểu Anh đỏ bừng lên.
Bạch Diệc Phi cũng xác nhận được Lưu Hiểu Anh này là thật.
Nhưng khi anh vừa mới thu tay lại thì cô ta đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt anh.
Bạch Diệc Phi đông cứng lại: “Hiểu Anh...”
“Đừng nói gì cả”, Lưu Hiểu Anh ngắt lời Bạch Diệc Phi, cứ như vậy mà tựa vào lòng anh, yên lặng lắng nghe nhịp tim của Bạch Diệc Phi.
Thời gian trôi qua, đôi tay của Bạch Diệc Phi dần dần ôm lấy vòng eo thon thả của cô ta.
Lúc này, ở bức tường bên ngoài căn phòng, Lý Cường Đông lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc xong thì hít sâu một hơi.
Vẻ mặt của ông vô cùng phức tạp, sau khi phun ra một ngụm khói thì nở một nụ cười khổ.
Dù là Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết hay Lưu Hiểu Anh, bọn họ đều nghĩ quá đơn giản rồi.
Họ cho rằng ba người thì cuối cùng cũng sẽ có một người bị tổn thương, hoặc cả ba người đều bị thương, nhưng hôn nhân không phải là chuyện của 3 người mà là chuyện của hai gia đình.
Là bố của Lý Tuyết, làm sao Lý Cường Đông không nghĩ đến điều này chứ?
Nhưng ông cũng rất bất lực, đặc biệt là đối với con gái mình, Lý Tuyết quá rộng lượng, phóng khoáng đến nỗi chấp nhận Lưu Hiểu Anh, điều này làm người làm bố như ông rất đau lòng.
Những cảm xúc hỗn độn này, đến cuối cùng Lý Cường Đông cũng không hình dung ra được, cũng không thể hiểu được, chỉ có thể thở dài: “Mong bọn họ có thể hạnh phúc!”
Lý Cường Đông hút xong thuốc thì trở về phòng của mình, nhưng cả đêm không ngủ.
Còn Bạch Diệc Phi thì ngồi trên nóc nhà ngơ ngẩn cả đêm.
Lưu Hiểu Anh nằm trên giường cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì cuối cùng, Bạch Diệc Phi đã đẩy Lưu Hiểu Anh ra và nói: “Cho tôi ít thời gian”.
Lưu Hiểu Anh nhìn anh và nói: “Được!”
Bạch Diệc Phi đẩy Lưu Hiểu Anh ra, anh liền đi lên nóc nhà, ngồi trên sân thượng nhìn toàn bộ khu vực số 2.
Một cơn mưa nhẹ dần rơi xuống.
Bạch Diệc Phi không trú mưa mà cứ thế để mưa tạt vào mặt và quần áo trên người.
Anh đã nghĩ về rất nhiều thứ, về cảm nhận của chính mình, về cảnh giới võ thần mà Vân Anh nói còn cả việc liệu Vân Anh là nam hay nữ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện.
“Có cần tôi tư vấn tấm lý không?”
Bạch Diệc Phi nghe xong thì liền quay đầu lại, mới nhận ra phía sau anh có người xuất hiện.
Là một người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu tím, chính là sư phụ Tử Y của anh.
Và cô ta đang cầm một chiếc ô nhựa trong suốt trong tay.
“Sư phụ!”, Bạch Diệc Phi rất ngạc nhiên.
Tử Y bước tới chỗ anh, chiếc ô cũng che cho Bạch Diệc Phi, sau đó cô ta đưa tay sờ lên cái đầu trọc của anh mà nói: “Nhận được điện thoại của cậu tôi liền tới đây, có điều xem ra, sự việc đã được giải quyết rồi!”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: “Sự việc không đơn giản như vậy, có khả năng vượt quá dự tính của người!”
Tuy nhiên, Tử Y chỉ khẽ mỉm cười và nói: “Việc mà tôi nói không phải là việc này!”
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi ngẩn người nhìn Tử Y.
Tử Y lại nói: “Cậu đang đau đầu về chuyện tình cảm”.
Bạch Diệc Phi giật mình, sau đó gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiếp đó Tử Y nhàn nhạt nói: “Tuyết Nhi là vợ hợp pháp của cậu, đã sinh cho cậu một trai một gái, cậu sẽ vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô ấy sao?”
“Đương nhiên là không rồi”, Bạch Diệc Phi không chút do dự đáp lại.
Tử Y khẽ gật đầu hỏi: “Hiểu Anh mặc dù không có quan hệ pháp lý với cậu, nhưng cô ấy là một cô gái tốt, yêu cậu, nhưng cậu lại làm tổn thương người ta, khiến cô ấy sảy thai, sau này không thể sinh con được nữa, lẽ nào cậu không phải chịu trách nhiệm với cô ấy sao?”
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Tử Y nói tiếp: “Cậu là một người đàn ông, phải có trách nhiệm đàn ông, không thể trốn tránh”.
Bạch Diệc Phi im lặng hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu nói: “Con biết rồi, không phải là con trốn tránh trách nhiệm, con chỉ là...khó chịu, con có lỗi với Tuyết Nhi, cũng có lỗi với Hiểu Anh!”
Bởi vì những sai lầm của chính mình, Lý Tuyết đã phải chịu quá nhiều ấm ức, anh vừa đau lòng vừa cảm thấy có lỗi với cô.
Đồng thời, Lưu Hiểu Anh rất quan tâm đến anh, vì anh mà chịu đựng rất nhiều đau đớn, nhưng anh lại làm tổn thương cô ta, thế nên anh cũng cảm thấy có lỗi với cô ta.
Mọi chuyện đều do bản thân anh gây ra, anh càng khó chịu hơn.
Nghe vậy, Tử Y khẽ thở dài một hơi, vỗ vai anh: “Sư phụ có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng hiện tại sự việc đã xảy ra rồi, việc cậu có thể làm bây giờ là dùng quãng thời gian còn lại để đối tốt với Tuyết Nhi hơn”.
“Còn về Hiểu Anh, nếu cô ấy kết hôn với một người khác, và nếu người đó bỏ rơi cô ấy vì không thể sinh con được, tôi nghĩ cậu cũng không muốn như vậy, có đúng không?”
“Thế nên, cậu cũng cần có trách nhiệm và đối xử tốt với Hiểu Anh”.
“Đến cuối cùng, cho dù cậu có khó chịu đến đâu thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác, không phải sao?”
“Thế nên, đừng có dằn vặt nữa”.
“Tôi biết vấn đề tình cảm cần phải công bằng, nhưng chỉ cần cậu đối xử với hai người như nhau thì sẽ không cảm thấy phải xấu hổ nữa”.
“Hơn nữa, với năng lực hiện tại của mình, cậu hoàn toàn có thể làm được điều đó”.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi dần sáng lên khi nghe những lời này của Tử Y, dường như sực tỉnh sau cơn mơ, nhìn mọi chuyện một cách thấu đáo.
Tử Y nói cũng đúng, cho dù anh có buồn đến đâu, có cảm thấy áy náy thế nào, cuối cùng anh cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối tốt với cả Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thôi.
Tử Y thấy anh đã nghĩ thông rồi thì cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu, đây là chuyện mà người khác muốn còn không được, sao cậu lại xoắn xuýt như vậy”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu và nở một nụ cười khổ.
Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Tử Y, trong lòng đột nhiên có chút cảm khái.
Trước mặt Tử Y, anh luôn có cảm giác mình là một đứa trẻ, cảm giác này khiến anh thấy ấm áp vô cùng.
Tử Y lại sờ lên cái đầu trọc của anh cười nói: “Nói thật với cậu, cậu là đệ tử giỏi nhất mà tôi từng thu nhận, đã vượt quá sự mong đợi của người thầy này rồi”.
“Khi nhận cậu thì lúc đó cậu đã hơn 20 tuổi rồi, tôi còn nghĩ, cậu luyện tập thế nào cũng không thể đạt được cấp bậc cao, chỉ muốn cho cậu rèn luyện một chút để có năng lực tự bảo vệ bản thân”.
“Nhưng bây giờ, cậu không chỉ vượt quá mong đợi của tôi, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của tất cả mọi người, thiên phú và dòng máu đặc biệt của cậu làm mọi người rất bất ngờ”.
“Sư phụ thật sự rất vừa lòng, cậu xem, đến Đạo Trưởng cũng bị cậu đánh bại”.
“Haha...nói vậy thì, ít nhất trong phương diện thu nhận đồ đệ, Tân Thu không để so với tôi được rồi!”
Bình luận facebook