Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-920
Chương 920: Đánh lén lần nữa
“Anh giết cậu ba của Nam Môn, vậy với tư cách là thủ lĩnh lần này, chắc chắn tôi sẽ phải giết hết các người”, Vân Anh cười nói.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Cho nên?”
Vân Anh sẽ không giết anh, lại hoặc là sẽ không giết anh một cách dễ dàng, nếu không thì cũng không cần thiết phải đàm phán.
Xong sự việc không hề đơn giản như Bạch Diệc Phi nghĩ.
Vân Anh đột nhiên vươn tay ra, đặt lên trước ngực Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại bèn cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ tấn công vào trước ngực mình.
“Ầm!”
Sau đó cả người anh liền bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!”
Cuối cùng ngã vật ra đất.
Đến khi anh bò dậy, tay ôm chặt ngực, cảm giác nơi cổ họng có chút vị tanh ngọt nhưng vẫn nhịn không ói ra.
“Không phải cô muốn đàm phán với tôi à? Đàm phán cái gì? Chỉ là vì muốn đánh lén tôi à?”, anh trợn mắt lườm Vân Anh.
Vân Anh khẽ nhún vai, mở hai tay nói: “Không phải là anh đánh lén tôi trước à? Có qua có lại thôi”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Nói thực, nhìn thấy dáng vẻ của Vân Anh như vậy, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ lại Tử Y, Tử Y nhìn cũng chỉ khoảng gần ba mươi tuổi nhưng trên thực tế đã hơn tám mươi tuổi rồi.
Cho nên, Vân Anh này trông có vẻ như mới hai mấy tuổi mà lại có thực lực cao như vậy, tuổi tác thật…
Bạch Diệc Phi ôm ngực, anh biết đối phương đã nương tay với anh, nếu không thì chỉ sợ là anh đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi từ từ thở ra một hơi dài rồi mới nói: “Bây giờ đã nói được chưa?”
Vân Anh gật đầu: “Đến đây, ngồi xuống nói”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, cứ như vậy rồi nói cũng được”.
Vân Anh nhìn ra sự đề phòng của Bạch Diệc Phi, mỉm cười nói: “Muốn sống không?”
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta nói: “Ai mà không muốn sống?”
Vân Anh lại cười nói: “Muốn hợp tác với tôi không?”
“Hợp tác?”, Bạch Diệc Phi ngẩn ra một lúc.
Vân Anh gật đầu nói: “Nếu không, anh cho là tôi đến nói chuyện cuộc đời và lý tưởng với con sâu nhãi nhép như anh à?”
Sâu nhãi nhép?
Bạch Diệc Phi lại nghe thấy câu này một lần nữa, trong lòng cực kỳ bực bội.
Nhưng dù anh có bực hơn nữa cũng có cách gì chứ?
Dù sao thì thực lực của đối phương với mình chênh lệch nhau quá xa, Bạch Diệc Phi hầu như không thể đánh lại được cô ta, có bực hơn nữa cũng có thể nói được gì.
Nhưng bất kể đối phương ra sao, Bạch Diệc Phi cũng sẽ không hợp tác với người của Nam Môn, anh tuyệt đối sẽ không bán nước!
“Tôi từ chối hợp tác”, Bạch Diệc Phi lạnh giọng nói.
Vân Anh thờ ơ lắc đầu: “Anh nghe tôi nói hết đã rồi hãy trả lời”.
Vân Anh lúc này trông có vẻ đặc biệt giống một cô thiếu nữ hoạt bát, động tác cũng rất nhanh nhẹn, nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy buồn nôn, dù gì cũng không biết tuổi tác thật của cô ta là bao nhiêu.
Vân Anh tiếp tục nói: “Lần này đến đảo Lam xâm lược địa phận của các người cũng không phải là ý của tôi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc, hơn nữa người đề cập đến chuyện này lại là người Hoa Hạ đại lục mấy người”.
Bạch Diệc Phi vốn là không muốn nghe, nhưng lần này lời cô ta nói không hề có chút ý khinh người nào cả, đồng thời cô ta nói là người Hoa Hạ đại lục.
Bởi vì người Nam Môn nói người Phương Bắc đại lục vốn có tên gọi là Hoa Hạ đại lục, mà sự chia tách trên bản đồ thuộc Nam Môn của phương Nam cũng là nơi thuộc về Hoa Hạ đại lục, bọn họ không muốn thừa nhận điều này cho nên mới gọi là phương Bắc đại lục.
Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc rồi nói: “Là Lương Minh Nguyệt à?”
Vân Anh nghe xong thì kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết?”
Lúc Bạch Diệc Phi ở miếu Phúc Âm thì đã đoán được là do Lương Minh Nguyệt giở trò, nếu không thì cũng sẽ không gặp ba người của Nam Môn ở miếu Phúc Âm.
Vân Anh cảm thấy rất ngạc nhiên vì việc việc này: “Tôi đã đánh giá thấp anh”.
Nhưng ngay sau đó cô ta lại nói tiếp: “Đúng là Lương Minh Nguyệt. Đúng rồi, anh biết thực lực thật sự của Lương Minh Nguyệt là ở mức nào không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Bạch Diệc Phi chỉ mới gặp Lương Minh Nguyệt một lần, chính là lần gặp nhau trên đường cao tốc ông ta đột nhiên bị lên cơn đau tim.
Ông ta lúc đó tuyệt đối không nghĩ đến Lương Minh Nguyệt lại là một nhân vật khủng khiếp như vậy.
Vân Anh rất nghiêm túc nói: “Thực lực của Lương Minh Nguyệt rất khủng bố, ông ta đã bước vào cảnh giới thần võ rồi”.
“Cảnh giới thần võ?”, Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên anh được nghe thấy cách gọi của cảnh giới này.
Vân Anh gật đầu giải thích: “Trên cấp một còn có cấp cao hơn nữa gọi là cảnh giới thần võ, mà tôi cũng chỉ được tính là một nửa cảnh giới thần võ thôi”.
“Ở đại lục Hoa Hạ của mấy người, ngoài Lương Minh Nguyệt ra, còn có sư phụ Tử Y của anh cùng với Tân Thu đều là cảnh giới thần võ”.
“Không đúng, Tân Thu có thể còn cao hơn một chút, cụ thể là cảnh giới gì thì tôi cũng không rõ lắm”.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây liền cảm thấy sợ hãi không thôi.
Anh cho rằng cao thủ cấp một cao cấp đã là giới hạn rồi, không ngờ đến còn có cảnh giới cao hơn thế nữa.
Bạch Diệc Phi ngoài mặt không thể hiện gì, chỉ hờ hững nói: “Sư phụ của tôi chưa từng nói những điều này với tôi”.
“Từng nói với anh thì mới không bình thường”, Vân Anh cười đáp: “Đại lục Hoa Hạ của mấy người vốn không có tinh thần thượng võ, cho dù nguồn tài nguyên của các người rất phong phú, kinh tế phồn vinh, nhưng giá trị của võ học lại không bằng đại lục phương Nam của chúng tôi”.
“Đương nhiên, cái tôi muốn nói ở đây là giá trị bình quân, dù gì, Tân Thu của đại lục Hoa Hạ các người giỏi hơn rất nhiều so với tất cả các võ giả của đại lục phương Nam chúng tôi”.
“Nhưng có thể đạt đến cảnh giới như vậy cũng chỉ có mấy người bọn họ, thậm chí những người khác có lẽ cả đời cũng không thể đạt đến, cho nên hầu như không cần thiết phải nói với anh những điều này”.
Những lời này của Vân Anh khiến Bạch Diệc Phi mở mang tầm mắt, biết được càng nhiều thứ mà mọi người không biết.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Cho nên, cô muốn bàn hợp tác gì với tôi?”
“Đừng vội, chúng ta cứ từ từ nói chuyện”, Vân Anh cười nói: “Kỳ thực lần xâm lược này đều là trách Lương Minh Nguyệt của đại lục Hoa Hạ mấy người, ông ta đã đưa ra cho chúng tôi một sự hấp dẫn đến mê hoặc, cho nên lần xâm lược này có chút vội vàng”.
“Mê hoặc?”
Vân Anh cười nói: “Một núi vàng, anh nói sự mê hoặc này có đủ hấp dẫn không?”
Bạch Diệc Phi bỗng yên lặng.
Cũng đồng thời, Bạch Diệc Phi phát hiện ánh mắt Vân Anh nhìn mình có chút quái lạ, trong lòng anh bỗng có một dự cảm không lành.
Tiếp đó Vân Anh nghiêm mặt lại, chỉ thờ ơ nói: “Anh yên tâm, con người tôi không quá yêu thích tiền tài”
“Tôi tìm anh chỉ vì muốn hợp tác với anh, còn về kho vàng, người Nam Môn chúng tôi có thể không cần”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì không khỏi bật cười khinh thường: “Sự mê hoặc hấp dẫn như vậy, tôi không tin là các người sẽ không cần”.
Vân Anh nhún vai nói: “Đối với vua của chúng tôi mà nói thì quả thật là rất hấp dẫn, nhưng với tôi mà nói, còn có những thứ khiến tôi mê đắm hơn nhiều”.
“Thứ gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Vân Anh không trả lời câu hỏi của anh mà xoay người nhìn về phía bụi cây bên ngoài, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng: “Vị trí minh chủ của Liên minh võ giả Nam Môn”.
Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi giật mình kinh hãi.
Nam Môn là nói về những tiểu quốc nằm ở phương Nam, mà trong những tiểu quốc này có một tổ chức gọi là Liên minh võ giả, tính chất của nó cũng tương đồng với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp ở bên này.
Duy chỉ có một điều khác biệt đó là, vị trí minh chủ của Liên minh võ giả là chế độ cha truyền con nối, giống như các bậc đế vương ngày xưa truyền ngôi vậy.
Vân Anh nói cô ta muốn vị trí minh chủ của Liên minh võ giả, như vậy tức là muốn thay đổi triều đại.
Một việc quan trọng như vậy mà Vân Anh lại nói thẳng ra với anh, chẳng lẽ không sợ anh sẽ tiết lộ ra ngoài hay sao?
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Vân Anh, đây là một bóng lưng yếu mềm, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều sẽ nảy sinh mong muốn được ôm vào lòng.
Nhưng cũng chính bóng lưng này lại ẩn chứa một âm mưu chiếm quyền đoạt vị.
Tiếp đó ánh mắt Bạch Diệc Phi sang lên lấp lánh, Vân Anh đứng quay lưng về phía anh, đây rõ ràng là một cơ hội tốt để đánh lén.
Cho nên, Bạch Diệc Phi lại xúc động.
Anh từ đầu đến cuối đều không cam tâm, anh không tin thực sự có người có thể luyện tập được cơ thể đao thương bất nhập.
Cho nên Bạch Diệc Phi âm thầm chuyển lực ám kình toàn thân về trên tay, đồng thời mở miệng hỏi: “Nói cho tôi biết những điều này để làm gì?”
Lời nói ra khỏi miệng đồng thời, tay của Bạch Diệc Phi cũng đập mạnh về phía sau lưng của Vân Anh.
“Anh giết cậu ba của Nam Môn, vậy với tư cách là thủ lĩnh lần này, chắc chắn tôi sẽ phải giết hết các người”, Vân Anh cười nói.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Cho nên?”
Vân Anh sẽ không giết anh, lại hoặc là sẽ không giết anh một cách dễ dàng, nếu không thì cũng không cần thiết phải đàm phán.
Xong sự việc không hề đơn giản như Bạch Diệc Phi nghĩ.
Vân Anh đột nhiên vươn tay ra, đặt lên trước ngực Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại bèn cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ tấn công vào trước ngực mình.
“Ầm!”
Sau đó cả người anh liền bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!”
Cuối cùng ngã vật ra đất.
Đến khi anh bò dậy, tay ôm chặt ngực, cảm giác nơi cổ họng có chút vị tanh ngọt nhưng vẫn nhịn không ói ra.
“Không phải cô muốn đàm phán với tôi à? Đàm phán cái gì? Chỉ là vì muốn đánh lén tôi à?”, anh trợn mắt lườm Vân Anh.
Vân Anh khẽ nhún vai, mở hai tay nói: “Không phải là anh đánh lén tôi trước à? Có qua có lại thôi”.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Nói thực, nhìn thấy dáng vẻ của Vân Anh như vậy, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ lại Tử Y, Tử Y nhìn cũng chỉ khoảng gần ba mươi tuổi nhưng trên thực tế đã hơn tám mươi tuổi rồi.
Cho nên, Vân Anh này trông có vẻ như mới hai mấy tuổi mà lại có thực lực cao như vậy, tuổi tác thật…
Bạch Diệc Phi ôm ngực, anh biết đối phương đã nương tay với anh, nếu không thì chỉ sợ là anh đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi từ từ thở ra một hơi dài rồi mới nói: “Bây giờ đã nói được chưa?”
Vân Anh gật đầu: “Đến đây, ngồi xuống nói”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, cứ như vậy rồi nói cũng được”.
Vân Anh nhìn ra sự đề phòng của Bạch Diệc Phi, mỉm cười nói: “Muốn sống không?”
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta nói: “Ai mà không muốn sống?”
Vân Anh lại cười nói: “Muốn hợp tác với tôi không?”
“Hợp tác?”, Bạch Diệc Phi ngẩn ra một lúc.
Vân Anh gật đầu nói: “Nếu không, anh cho là tôi đến nói chuyện cuộc đời và lý tưởng với con sâu nhãi nhép như anh à?”
Sâu nhãi nhép?
Bạch Diệc Phi lại nghe thấy câu này một lần nữa, trong lòng cực kỳ bực bội.
Nhưng dù anh có bực hơn nữa cũng có cách gì chứ?
Dù sao thì thực lực của đối phương với mình chênh lệch nhau quá xa, Bạch Diệc Phi hầu như không thể đánh lại được cô ta, có bực hơn nữa cũng có thể nói được gì.
Nhưng bất kể đối phương ra sao, Bạch Diệc Phi cũng sẽ không hợp tác với người của Nam Môn, anh tuyệt đối sẽ không bán nước!
“Tôi từ chối hợp tác”, Bạch Diệc Phi lạnh giọng nói.
Vân Anh thờ ơ lắc đầu: “Anh nghe tôi nói hết đã rồi hãy trả lời”.
Vân Anh lúc này trông có vẻ đặc biệt giống một cô thiếu nữ hoạt bát, động tác cũng rất nhanh nhẹn, nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy buồn nôn, dù gì cũng không biết tuổi tác thật của cô ta là bao nhiêu.
Vân Anh tiếp tục nói: “Lần này đến đảo Lam xâm lược địa phận của các người cũng không phải là ý của tôi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc, hơn nữa người đề cập đến chuyện này lại là người Hoa Hạ đại lục mấy người”.
Bạch Diệc Phi vốn là không muốn nghe, nhưng lần này lời cô ta nói không hề có chút ý khinh người nào cả, đồng thời cô ta nói là người Hoa Hạ đại lục.
Bởi vì người Nam Môn nói người Phương Bắc đại lục vốn có tên gọi là Hoa Hạ đại lục, mà sự chia tách trên bản đồ thuộc Nam Môn của phương Nam cũng là nơi thuộc về Hoa Hạ đại lục, bọn họ không muốn thừa nhận điều này cho nên mới gọi là phương Bắc đại lục.
Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc rồi nói: “Là Lương Minh Nguyệt à?”
Vân Anh nghe xong thì kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết?”
Lúc Bạch Diệc Phi ở miếu Phúc Âm thì đã đoán được là do Lương Minh Nguyệt giở trò, nếu không thì cũng sẽ không gặp ba người của Nam Môn ở miếu Phúc Âm.
Vân Anh cảm thấy rất ngạc nhiên vì việc việc này: “Tôi đã đánh giá thấp anh”.
Nhưng ngay sau đó cô ta lại nói tiếp: “Đúng là Lương Minh Nguyệt. Đúng rồi, anh biết thực lực thật sự của Lương Minh Nguyệt là ở mức nào không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Bạch Diệc Phi chỉ mới gặp Lương Minh Nguyệt một lần, chính là lần gặp nhau trên đường cao tốc ông ta đột nhiên bị lên cơn đau tim.
Ông ta lúc đó tuyệt đối không nghĩ đến Lương Minh Nguyệt lại là một nhân vật khủng khiếp như vậy.
Vân Anh rất nghiêm túc nói: “Thực lực của Lương Minh Nguyệt rất khủng bố, ông ta đã bước vào cảnh giới thần võ rồi”.
“Cảnh giới thần võ?”, Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên anh được nghe thấy cách gọi của cảnh giới này.
Vân Anh gật đầu giải thích: “Trên cấp một còn có cấp cao hơn nữa gọi là cảnh giới thần võ, mà tôi cũng chỉ được tính là một nửa cảnh giới thần võ thôi”.
“Ở đại lục Hoa Hạ của mấy người, ngoài Lương Minh Nguyệt ra, còn có sư phụ Tử Y của anh cùng với Tân Thu đều là cảnh giới thần võ”.
“Không đúng, Tân Thu có thể còn cao hơn một chút, cụ thể là cảnh giới gì thì tôi cũng không rõ lắm”.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây liền cảm thấy sợ hãi không thôi.
Anh cho rằng cao thủ cấp một cao cấp đã là giới hạn rồi, không ngờ đến còn có cảnh giới cao hơn thế nữa.
Bạch Diệc Phi ngoài mặt không thể hiện gì, chỉ hờ hững nói: “Sư phụ của tôi chưa từng nói những điều này với tôi”.
“Từng nói với anh thì mới không bình thường”, Vân Anh cười đáp: “Đại lục Hoa Hạ của mấy người vốn không có tinh thần thượng võ, cho dù nguồn tài nguyên của các người rất phong phú, kinh tế phồn vinh, nhưng giá trị của võ học lại không bằng đại lục phương Nam của chúng tôi”.
“Đương nhiên, cái tôi muốn nói ở đây là giá trị bình quân, dù gì, Tân Thu của đại lục Hoa Hạ các người giỏi hơn rất nhiều so với tất cả các võ giả của đại lục phương Nam chúng tôi”.
“Nhưng có thể đạt đến cảnh giới như vậy cũng chỉ có mấy người bọn họ, thậm chí những người khác có lẽ cả đời cũng không thể đạt đến, cho nên hầu như không cần thiết phải nói với anh những điều này”.
Những lời này của Vân Anh khiến Bạch Diệc Phi mở mang tầm mắt, biết được càng nhiều thứ mà mọi người không biết.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Cho nên, cô muốn bàn hợp tác gì với tôi?”
“Đừng vội, chúng ta cứ từ từ nói chuyện”, Vân Anh cười nói: “Kỳ thực lần xâm lược này đều là trách Lương Minh Nguyệt của đại lục Hoa Hạ mấy người, ông ta đã đưa ra cho chúng tôi một sự hấp dẫn đến mê hoặc, cho nên lần xâm lược này có chút vội vàng”.
“Mê hoặc?”
Vân Anh cười nói: “Một núi vàng, anh nói sự mê hoặc này có đủ hấp dẫn không?”
Bạch Diệc Phi bỗng yên lặng.
Cũng đồng thời, Bạch Diệc Phi phát hiện ánh mắt Vân Anh nhìn mình có chút quái lạ, trong lòng anh bỗng có một dự cảm không lành.
Tiếp đó Vân Anh nghiêm mặt lại, chỉ thờ ơ nói: “Anh yên tâm, con người tôi không quá yêu thích tiền tài”
“Tôi tìm anh chỉ vì muốn hợp tác với anh, còn về kho vàng, người Nam Môn chúng tôi có thể không cần”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì không khỏi bật cười khinh thường: “Sự mê hoặc hấp dẫn như vậy, tôi không tin là các người sẽ không cần”.
Vân Anh nhún vai nói: “Đối với vua của chúng tôi mà nói thì quả thật là rất hấp dẫn, nhưng với tôi mà nói, còn có những thứ khiến tôi mê đắm hơn nhiều”.
“Thứ gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Vân Anh không trả lời câu hỏi của anh mà xoay người nhìn về phía bụi cây bên ngoài, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng: “Vị trí minh chủ của Liên minh võ giả Nam Môn”.
Nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi giật mình kinh hãi.
Nam Môn là nói về những tiểu quốc nằm ở phương Nam, mà trong những tiểu quốc này có một tổ chức gọi là Liên minh võ giả, tính chất của nó cũng tương đồng với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp ở bên này.
Duy chỉ có một điều khác biệt đó là, vị trí minh chủ của Liên minh võ giả là chế độ cha truyền con nối, giống như các bậc đế vương ngày xưa truyền ngôi vậy.
Vân Anh nói cô ta muốn vị trí minh chủ của Liên minh võ giả, như vậy tức là muốn thay đổi triều đại.
Một việc quan trọng như vậy mà Vân Anh lại nói thẳng ra với anh, chẳng lẽ không sợ anh sẽ tiết lộ ra ngoài hay sao?
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Vân Anh, đây là một bóng lưng yếu mềm, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều sẽ nảy sinh mong muốn được ôm vào lòng.
Nhưng cũng chính bóng lưng này lại ẩn chứa một âm mưu chiếm quyền đoạt vị.
Tiếp đó ánh mắt Bạch Diệc Phi sang lên lấp lánh, Vân Anh đứng quay lưng về phía anh, đây rõ ràng là một cơ hội tốt để đánh lén.
Cho nên, Bạch Diệc Phi lại xúc động.
Anh từ đầu đến cuối đều không cam tâm, anh không tin thực sự có người có thể luyện tập được cơ thể đao thương bất nhập.
Cho nên Bạch Diệc Phi âm thầm chuyển lực ám kình toàn thân về trên tay, đồng thời mở miệng hỏi: “Nói cho tôi biết những điều này để làm gì?”
Lời nói ra khỏi miệng đồng thời, tay của Bạch Diệc Phi cũng đập mạnh về phía sau lưng của Vân Anh.