Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-910
Chương 910: Nói là làm
Cát Nhĩ vừa liếc Trịnh Tùng với khuôn mặt tươi cười, vừa vươn tay nắm chặt lấy vai ông ta, dùng sức bóp mạnh.
“Răng rắc!”
“A!”
Vai Trịnh Tùng trực tiếp bị vặn nát.
Trịnh Tùng chỉ là một người bình thường không có võ công, bị Cát Nhĩ dùng lực vặn như vậy căn bản không thể chịu đựng được.
Cát Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Ông xem, tôi cũng đã cho ông cơ hội rồi, là tự ông không nắm bắt lấy”.
“Nhưng, nể tình ông là bố vợ của tôi, tôi có thể cho ông một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ ông gật đầu đồng ý, tôi có thể bảo đảm rằng trong tương lai ông vẫn sẽ có quyền uy tại khu số hai như hiện tại”.
Trịnh Tùng tuy vẻ mặt đau khổ méo xệch, nhưng lại cắn răng nghiến lợi, không nói cũng không gật đầu.
Trịnh Ngữ Yên vô cùng nôn nóng, chạy tới đập vào tay Cát Nhĩ, gào khóc: “Anh mau buông tay ra! Buông ra!”
Cát Nhĩ quay lại nhìn Trịnh Ngữ Yên, nở một nụ cười xấu xa, rồi đưa tay còn lại véo chặt cằm, buộc cô ta phải ngước lên nhìn mình.
Trịnh Ngữ Yên rất xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, vừa nhìn đã khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
“Thật là xinh đẹp!”
“Nhìn thịt mềm da mịn này, thực sự khiến người ta phải ngứa ngáy, ha ha… Tối nay, cô chính là người phụ nữ của ông đây, ha ha ha…”
“Thả con bé ra!”, Trịnh Tùng hét lớn.
Trịnh Tùng đưa tay lên, định đẩy Cát Nhĩ ra, nhưng gã nhanh tay lẹ mắt tóm chặt lấy tay ông ta, thậm chí buông Trịnh Ngữ Yên, vung một bạt tai lên mặt ông ta.
“Bố vợ à, tôi đang nói chuyện với vợ của mình, ông nhúng tay vào làm gì?”
Dứt lời, Trịnh Minh vốn đang ở một bên đột nhiên xông lên, còn kêu gào: "Lão già chết tiệt, đúng là thứ không biết điều!"
"Thiếu gia Cát Nhĩ coi trọng Ngữ Yên là may mắn của nhà họ Trịnh mấy người, các người con mẹ nó còn dám có ý kiến à?”
Sau khi lao đến, Trịnh Minh lấy ra một con dao và nói với Cát Nhĩ: “Thiếu gia Cát Nhĩ, để tôi giết ông ta, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Hắn ta lúc này hận không thể giết Trịnh Tùng ngay, bởi hắn sợ Trịnh Tùng đột nhiên gật đầu đồng ý, như vậy hắn sẽ không đạt được gì nữa.
Trịnh Tùng nhìn chằm chằm Trịnh Minh và nguyền rủa: “Đồ vong ân phụ nghĩa! Đại nghịch bất đạo, mày… muốn giết thì giết đi, nhưng tao làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Cát Nhĩ thấy Trịnh Tùng ngoan cố như vậy thì lắc đầu thở dài: “Nếu đã như thế, vậy tôi cũng không miễn cưỡng ông nữa, muốn làm quỷ vậy thì cứ làm đi”.
Nói đoạn, gã liếc Trịnh Minh một cái.
Trịnh Minh trong lòng vui mừng khôn xiết, tay cầm con dao lăm lăm đâm về phía Trịnh Tùng.
“Đừng!”
“Dừng tay, đồ súc sinh!”
“Bố!”
Ba người Trịnh Ngữ Yên lo lắng hét lên.
Đúng lúc này, tấm kính thủy tinh của tòa nhà bỗng nhiên vỡ tan.
“Xoảng!”
Nghe được tiếng động, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó, họ nhìn thấy rất nhiều bóng người giống như như đại bàng tung cánh nhảy xuống từ ô cửa sổ vỡ kính.
Quan sát kỹ hơn thì phát hiện ra họ hoàn toàn không phải là nhảy xuống mà là bị người ta ném văng từ bên trong ra.
“Bịch bịch bịch!”
Sáu bảy người liên tiếp bị ném xuống từ trên cao, rơi xuống đất đập ầm ầm, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Mọi người mắt trợn tròn ngạc nhiên.
Những người này dù sao cũng là cao thủ cấp ba, vậy mà cứ như vậy bị ném thẳng xuống.
Trịnh Minh ngạc nhiên nhất, bởi vì tất cả những người này đều là thân tín của hắn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc này, lại vang lên tiếng kính vỡ.
“Rầm!”
Lại một người khác bị đánh bay lên không trung, một lần nữa rơi xuống đất.
“Bụp!”
Lần đầu tiên là rơi xuống từ tầng bảy, lần này là tầng sáu, tiếp đó là tầng năm...
“Răng rắc!”
“Bịch bịch bịch!”
...
Tầm mắt của mọi người cũng chuyển động theo đó, cuối cùng dừng lại ở lối vào chính của tòa nhà.
Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân giống như giẫm lên từng người một, từng nhịp từng nhịp vang lên.
Mà lúc này mỗi người đều kéo căng dây thần kinh, người của hai bên đều tưởng rằng bên kia có chiêu nào khác, bởi vậy mới bất ngờ công kích người của Trịnh Minh.
Tất cả đều tập trung tinh thần nhìn về phía cửa chính, sau đó chăm chú nhìn theo Bạch Diệc Phi đang chậm rãi đi tới.
Mọi người đều tròn mắt nhìn theo từng bước chân của anh.
Bạch Diệc Phi chỉ có một mình.
Cho nên, tất cả những người vừa rồi đều do một mình anh đánh sao?
Bạch Diệc Phi đi tới trước cửa lớn, lạnh nhạt quét mắt liếc đám người một cái.
Trịnh Ngữ Yên sau khi thấy Bạch Diệc Phi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chú?”
“Chú, chú mau chạy đi, mau!”
Trịnh Minh thấy Bạch Diệc Phi thì tim như nhảy lên cổ họng.
Còn Trịnh phu nhân vốn tưởng rằng có người đến cứu họ, kết quả khi nhìn thấy đó là Bạch Diệc Phi, bà ta lập tức thất vọng cực độ, đồng thời xen lẫn sự tuyệt vọng.
Theo bà ta, Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là một hạng tôm tép cấp bốn hoàn toàn không thể đọ lại những cao thủ cấp hai cấp ba ở đây.
Bạch Diệc Phi không để ý đến lời nói của Trịnh Ngữ Yên, mà đi thẳng về phía Trịnh Minh, mặt không biểu cảm hỏi: “Anh đem bạn tôi giấu ở đâu rồi?”
Trịnh Minh nghe được lời này mới giật mình tỉnh táo lại, phía sau hắn thế nhưng có người của Nam Môn, còn cần sợ hãi Bạch Diệc Phi ư?
Căn bản không cần thiết.
Trịnh Minh cười giễu cợt nói: “Cậu cmn tưởng mình là ai? Lại dám tới chất vấn tôi?”
Trịnh Ngữ Yên ở một bên vô cùng lo lắng, vẫn lớn tiếng hô: "Chú, chú đi nhanh lên, chú không đánh lại được những người này đâu, mau…”
Đúng lúc này.
Bạch Diệc Phi vốn còn cách Trịnh Minh năm mét bỗng nhiên có hành động, trong giây lát liền xuất hiện trước mặt hắn ta.
Không ai thấy rõ anh đã làm điều đó như thế nào, cũng không có ai phản ứng lại kịp.
Bạch Diệc Phi vừa giơ tay đã bóp chặt lấy cổ Trịnh Minh, cất lên giọng nói lạnh lùng hỏi: “Tôi hỏi lại anh lần cuối, bạn của tôi ở đâu?”
Trong mắt anh lúc này chỉ có Trịnh Minh, những người khác hoàn toàn bị anh coi nhẹ.
Mấy người Cát Nhĩ lập tức sa sầm mặt mày, từng người đều cau chặt mày.
Đặc biệt là Cát Nhĩ, thân phận cùng thực lực của gã đều ở đó, làm sao có thể dễ dàng cho phép người khác coi như không thấy đây?
Cho dù Trịnh Minh bị Bạch Diệc Phi túm chặt cổ, hắn cũng không hề sợ hãi, mà còn hống hách quát: "Tên nhãi con cậu gan lớn lắm, lại dám ra tay với tôi?”
“Tình hình hiện giờ như thế nào cậu cũng thấy rồi, cậu còn dám…”
“Răng rắc…”
Hắn chưa kịp nói hết lời, tay Bạch Diệc Phi dùng lực, trực tiếp vặn gãy cổ của Trịnh Minh.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi!”
Sau đó Bạch Diệc Phi thả tay, Trịnh Minh tay che cổ với khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, mềm nhũn ngã xuống đất, không nói được lời nào, cuối cùng chết.
Mọi người chứng kiến một màn này thì đều vô cùng sửng sốt.
Đặc biệt Bạch Diệc Phi không nói một lời dư thừa, các người chỉ cần trả lời câu hỏi, không trả lời, chỉ có cái chết ở phía sau.
Trịnh Ngữ Yên vốn còn vì anh mà nôn nóng, kết quả khi nhìn thấy cảnh này thì cả người đều ngây dại: “Chú… chú…”
Trịnh phu nhân trợn to hai mắt vô cùng kinh hãi: “Điều này làm sao có thể? Trịnh Minh là cao thủ cấp ba, cậu làm sao…”
Cát Nhĩ vừa liếc Trịnh Tùng với khuôn mặt tươi cười, vừa vươn tay nắm chặt lấy vai ông ta, dùng sức bóp mạnh.
“Răng rắc!”
“A!”
Vai Trịnh Tùng trực tiếp bị vặn nát.
Trịnh Tùng chỉ là một người bình thường không có võ công, bị Cát Nhĩ dùng lực vặn như vậy căn bản không thể chịu đựng được.
Cát Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Ông xem, tôi cũng đã cho ông cơ hội rồi, là tự ông không nắm bắt lấy”.
“Nhưng, nể tình ông là bố vợ của tôi, tôi có thể cho ông một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ ông gật đầu đồng ý, tôi có thể bảo đảm rằng trong tương lai ông vẫn sẽ có quyền uy tại khu số hai như hiện tại”.
Trịnh Tùng tuy vẻ mặt đau khổ méo xệch, nhưng lại cắn răng nghiến lợi, không nói cũng không gật đầu.
Trịnh Ngữ Yên vô cùng nôn nóng, chạy tới đập vào tay Cát Nhĩ, gào khóc: “Anh mau buông tay ra! Buông ra!”
Cát Nhĩ quay lại nhìn Trịnh Ngữ Yên, nở một nụ cười xấu xa, rồi đưa tay còn lại véo chặt cằm, buộc cô ta phải ngước lên nhìn mình.
Trịnh Ngữ Yên rất xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, vừa nhìn đã khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
“Thật là xinh đẹp!”
“Nhìn thịt mềm da mịn này, thực sự khiến người ta phải ngứa ngáy, ha ha… Tối nay, cô chính là người phụ nữ của ông đây, ha ha ha…”
“Thả con bé ra!”, Trịnh Tùng hét lớn.
Trịnh Tùng đưa tay lên, định đẩy Cát Nhĩ ra, nhưng gã nhanh tay lẹ mắt tóm chặt lấy tay ông ta, thậm chí buông Trịnh Ngữ Yên, vung một bạt tai lên mặt ông ta.
“Bố vợ à, tôi đang nói chuyện với vợ của mình, ông nhúng tay vào làm gì?”
Dứt lời, Trịnh Minh vốn đang ở một bên đột nhiên xông lên, còn kêu gào: "Lão già chết tiệt, đúng là thứ không biết điều!"
"Thiếu gia Cát Nhĩ coi trọng Ngữ Yên là may mắn của nhà họ Trịnh mấy người, các người con mẹ nó còn dám có ý kiến à?”
Sau khi lao đến, Trịnh Minh lấy ra một con dao và nói với Cát Nhĩ: “Thiếu gia Cát Nhĩ, để tôi giết ông ta, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Hắn ta lúc này hận không thể giết Trịnh Tùng ngay, bởi hắn sợ Trịnh Tùng đột nhiên gật đầu đồng ý, như vậy hắn sẽ không đạt được gì nữa.
Trịnh Tùng nhìn chằm chằm Trịnh Minh và nguyền rủa: “Đồ vong ân phụ nghĩa! Đại nghịch bất đạo, mày… muốn giết thì giết đi, nhưng tao làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Cát Nhĩ thấy Trịnh Tùng ngoan cố như vậy thì lắc đầu thở dài: “Nếu đã như thế, vậy tôi cũng không miễn cưỡng ông nữa, muốn làm quỷ vậy thì cứ làm đi”.
Nói đoạn, gã liếc Trịnh Minh một cái.
Trịnh Minh trong lòng vui mừng khôn xiết, tay cầm con dao lăm lăm đâm về phía Trịnh Tùng.
“Đừng!”
“Dừng tay, đồ súc sinh!”
“Bố!”
Ba người Trịnh Ngữ Yên lo lắng hét lên.
Đúng lúc này, tấm kính thủy tinh của tòa nhà bỗng nhiên vỡ tan.
“Xoảng!”
Nghe được tiếng động, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó, họ nhìn thấy rất nhiều bóng người giống như như đại bàng tung cánh nhảy xuống từ ô cửa sổ vỡ kính.
Quan sát kỹ hơn thì phát hiện ra họ hoàn toàn không phải là nhảy xuống mà là bị người ta ném văng từ bên trong ra.
“Bịch bịch bịch!”
Sáu bảy người liên tiếp bị ném xuống từ trên cao, rơi xuống đất đập ầm ầm, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Mọi người mắt trợn tròn ngạc nhiên.
Những người này dù sao cũng là cao thủ cấp ba, vậy mà cứ như vậy bị ném thẳng xuống.
Trịnh Minh ngạc nhiên nhất, bởi vì tất cả những người này đều là thân tín của hắn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc này, lại vang lên tiếng kính vỡ.
“Rầm!”
Lại một người khác bị đánh bay lên không trung, một lần nữa rơi xuống đất.
“Bụp!”
Lần đầu tiên là rơi xuống từ tầng bảy, lần này là tầng sáu, tiếp đó là tầng năm...
“Răng rắc!”
“Bịch bịch bịch!”
...
Tầm mắt của mọi người cũng chuyển động theo đó, cuối cùng dừng lại ở lối vào chính của tòa nhà.
Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân giống như giẫm lên từng người một, từng nhịp từng nhịp vang lên.
Mà lúc này mỗi người đều kéo căng dây thần kinh, người của hai bên đều tưởng rằng bên kia có chiêu nào khác, bởi vậy mới bất ngờ công kích người của Trịnh Minh.
Tất cả đều tập trung tinh thần nhìn về phía cửa chính, sau đó chăm chú nhìn theo Bạch Diệc Phi đang chậm rãi đi tới.
Mọi người đều tròn mắt nhìn theo từng bước chân của anh.
Bạch Diệc Phi chỉ có một mình.
Cho nên, tất cả những người vừa rồi đều do một mình anh đánh sao?
Bạch Diệc Phi đi tới trước cửa lớn, lạnh nhạt quét mắt liếc đám người một cái.
Trịnh Ngữ Yên sau khi thấy Bạch Diệc Phi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chú?”
“Chú, chú mau chạy đi, mau!”
Trịnh Minh thấy Bạch Diệc Phi thì tim như nhảy lên cổ họng.
Còn Trịnh phu nhân vốn tưởng rằng có người đến cứu họ, kết quả khi nhìn thấy đó là Bạch Diệc Phi, bà ta lập tức thất vọng cực độ, đồng thời xen lẫn sự tuyệt vọng.
Theo bà ta, Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là một hạng tôm tép cấp bốn hoàn toàn không thể đọ lại những cao thủ cấp hai cấp ba ở đây.
Bạch Diệc Phi không để ý đến lời nói của Trịnh Ngữ Yên, mà đi thẳng về phía Trịnh Minh, mặt không biểu cảm hỏi: “Anh đem bạn tôi giấu ở đâu rồi?”
Trịnh Minh nghe được lời này mới giật mình tỉnh táo lại, phía sau hắn thế nhưng có người của Nam Môn, còn cần sợ hãi Bạch Diệc Phi ư?
Căn bản không cần thiết.
Trịnh Minh cười giễu cợt nói: “Cậu cmn tưởng mình là ai? Lại dám tới chất vấn tôi?”
Trịnh Ngữ Yên ở một bên vô cùng lo lắng, vẫn lớn tiếng hô: "Chú, chú đi nhanh lên, chú không đánh lại được những người này đâu, mau…”
Đúng lúc này.
Bạch Diệc Phi vốn còn cách Trịnh Minh năm mét bỗng nhiên có hành động, trong giây lát liền xuất hiện trước mặt hắn ta.
Không ai thấy rõ anh đã làm điều đó như thế nào, cũng không có ai phản ứng lại kịp.
Bạch Diệc Phi vừa giơ tay đã bóp chặt lấy cổ Trịnh Minh, cất lên giọng nói lạnh lùng hỏi: “Tôi hỏi lại anh lần cuối, bạn của tôi ở đâu?”
Trong mắt anh lúc này chỉ có Trịnh Minh, những người khác hoàn toàn bị anh coi nhẹ.
Mấy người Cát Nhĩ lập tức sa sầm mặt mày, từng người đều cau chặt mày.
Đặc biệt là Cát Nhĩ, thân phận cùng thực lực của gã đều ở đó, làm sao có thể dễ dàng cho phép người khác coi như không thấy đây?
Cho dù Trịnh Minh bị Bạch Diệc Phi túm chặt cổ, hắn cũng không hề sợ hãi, mà còn hống hách quát: "Tên nhãi con cậu gan lớn lắm, lại dám ra tay với tôi?”
“Tình hình hiện giờ như thế nào cậu cũng thấy rồi, cậu còn dám…”
“Răng rắc…”
Hắn chưa kịp nói hết lời, tay Bạch Diệc Phi dùng lực, trực tiếp vặn gãy cổ của Trịnh Minh.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi!”
Sau đó Bạch Diệc Phi thả tay, Trịnh Minh tay che cổ với khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, mềm nhũn ngã xuống đất, không nói được lời nào, cuối cùng chết.
Mọi người chứng kiến một màn này thì đều vô cùng sửng sốt.
Đặc biệt Bạch Diệc Phi không nói một lời dư thừa, các người chỉ cần trả lời câu hỏi, không trả lời, chỉ có cái chết ở phía sau.
Trịnh Ngữ Yên vốn còn vì anh mà nôn nóng, kết quả khi nhìn thấy cảnh này thì cả người đều ngây dại: “Chú… chú…”
Trịnh phu nhân trợn to hai mắt vô cùng kinh hãi: “Điều này làm sao có thể? Trịnh Minh là cao thủ cấp ba, cậu làm sao…”
Bình luận facebook