• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (59 Viewers)

  • Chương 881-886

Nhưng Bạch Diệc Phi lại nhìn chằm chằm Tân Thu nói: “Chúng ta mới là người cùng đứng chung trên một chiến tuyến!”

“Tôi biết”, Tân Thu khẽ gật đầu.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nheo hai mắt lại, sau đó lắc đầu nói: “Không đúng! Ông cũng là giả!”

Vẻ mặt của Tân Thu vẫn bình tĩnh nói: “Tôi quả thực là giả, vậy thì đã sao?”

“Đã sao?”, Bạch Diệc Phi rống lên: “Đương nhiên là phải phá vỡ hết những thứ giả tạo này!”

Tân Thu nghe xong liền cười nói: “Không, cậu vẫn cần phải trưởng thành hơn”.

“Ý ông là gì?”, Bạch Diệc Phi nghi ngờ nhìn ông ta.

Tân Thu này hẳn là giả nhưng lại luôn cho anh cảm giác người này mới là thật.

Tân Thu buông tay anh ra, hờ hững nói: “Thật thật giả giả, có đôi khi không phải giống như cậu nghĩ”.

“Cũng tương tự, có một số việc khi cậu dùng nắm đấm thì có thể giải quyết, nhưng cũng có một số việc, nắm đấm này của cậu sẽ chỉ mang đến đau khổ cho cả một đời”.

Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn Tân Thu, mà bóng dáng của Tân Thu lại càng lúc càng mờ đi.

Đợi đến khi tất cả âm thanh đều biến mất, phòng bệnh cùng những người bên trong phòng bệnh cũng biến mất theo.

Ngay sau đó, anh liền nhìn thấy mình vẫn còn đang đứng trong căn phòng rộng lớn chất đầy vàng, mà Liễu Chiêu Phong trong tay anh đã biến thành Kỳ Kỳ, nắm đấm kia của anh đang định đánh về phía đầu của Kỳ Kỳ.

Bạch Diệc Phi sửng sốt, lập tức buông Kỳ Kỳ ra.

Kỳ Kỳ vì bị thả ra như vậy nên ngã nhoài xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra mọi chuyện, tất cả những chuyện vừa rồi đều chỉ là ảo giác của anh, Liễu Chiêu Phong mà anh trông thấy thực ra là Kỳ Kỳ.

Nếu cú đấm của anh không dừng lại, Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ chết.
Loading...


Bạch Diệc Phi lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng anh không hề có cánh cửa sắt để bọn họ đi ra ngoài.

Trong lòng Bạch Diệc Phi giật thót, mặc kệ đi, anh liền lột chiếc áo khoác ngoài của Kỳ Kỳ ra, sau đó phát hiện trên người Kỳ Kỳ không về có vết băng bó nào.

Như vậy...

Từ lúc bắt đầu, người bị trúng độc sớm nhất chính là Bạch Diệc Phi.

Khi họ rơi xuống hang động, khi Bạch Diệc Phi còn đang phân tích ý đồ của Lương Minh Nguyệt thì anh đã bị trúng độc rồi.

Tất cả mọi thứ xảy ra sau đó đều là ảo giác.

Anh không hề băng bó cho Kỳ Kỳ, còn về việc đánh nhau với Tần Hoa, tạm thời không rõ là thật hay giả.

Có một điều mà anh tương đối chắc chắn chính là con đường mà anh và Kỳ Kỳ đi vào là giả, cũng là ảo giác.

Bạch Diệc Phi bỗng giật mình, Tần Hoa đâu?

Anh lập tức đứng dậy đi xunh quanh căn phòng để tìm Tần Hoa.

Sau khi tìm hết một vòng, Bạch Diệc Phi mới phát hiện ra Tần Hoa đang ngồi trên chiếc thùng cao nhất.

Tần Hoa ngồi khoanh hai chân trên đó ngẩn người nhìn vào một điểm nào đó trong không trung.

Bạch Diệc Phi lo lắng chạy tới, vội vàng cất giọng hỏi: “Anh, anh làm sao thế?”

Nhưng Tần Hoa không hề có phản ứng gì.

Bạch Diệc Phi gọi liền hai tiếng nhưng vẫn không thấy có phản ứng.

Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện không hề có dấu vết đánh nhau, như vậy có thể thấy được, lúc nãy anh và Tần Hoa không hề đánh nhau.

Từ ảo giác vừa rồi của anh có thể thấy được, thứ xuất hiện trong ảo giác đều là những người và những vật mà anh quan tâm nhất.

Vừa rồi do anh quá quan tâm đến Lý Tuyết cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.

Vậy thì, bây giờ thứ mà Tần Hoa đang nhìn thấy chắc chắn chính là thứ mà anh ta để tâm đến nhất.

Nhưng lúc này, Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy hai mắt Tần Hoa ầng ậng nước, ngay sau đó nước mắt chảy dài trên má anh ta.

Bạch Diệc Phi khẽ giật mình, than nhẹ một câu: “Anh, rốt cuộc là anh nhìn thấy cái gì?”

"Nhưng...", ánh mắt Bạch Diệc Phi bỗng trở nên kiên định: “Bất kể là anh nhìn thấy cái gì, em đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho anh”.

“Hơn nữa, bây giờ em cuối cùng đã hiểu được bọn họ vì sao lại thả chúng ta xuống dưới này rồi”.

Sau đó Bạch Diệc Phi lại đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, bế cô ta đặt ra phía sau chiếc thùng to.

Bạch Diệc Phi cũng dựa người vào chiếc thùng đó, ánh mắt anh nhìn Kỳ Kỳ có chút xuất thần.

Mới vừa rồi, anh suýt chút nữa đã đánh chết Kỳ Kỳ.

Nếu không có Tân Thu xuất hiện, cú đấm kia…

Tân Thu.

Bạch Diệc Phi có chút tò mò: “Ông ta rốt cuộc là làm thế nào?”

Giờ phút này, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đã ý thức được sức mạnh của Tân Thu, hơn nữa thực lực của ông ta rất có khả năng đã vượt qua hạng nhất rồi.

Nếu vượt qua hạng nhất thì sẽ là cảnh giới thế nào đây?

Bạch Diệc Phi hầu như không thể tưởng tượng ra được.

Mà Lương Minh Nguyệt lại có thể đối đầu với Tân Thu, cho dù bản lĩnh không bằng Tân Thu, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.



Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên cử động, sau đó giật mình tỉnh dậy.

Kỳ Kỳ mở mắt ra liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang xuất thần, Bạch Diệc Phi sau khi cảm nhận được cũng quay đầu nhìn cô ta.

Không ai nói với ai câu gì.

Thật lâu sau, Kỳ Kỳ đột nhiên nói: “Xin lỗi”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này rất lấy làm khó hiểu, đúng vào lúc anh đang định hỏi gì đó, Kỳ Kỳ lại đứng bật dậy, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nói với anh: “Mạnh Kình, thực xin lỗi, tôi không thể nhận lời anh”.

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi ngây ra.

Kỳ Kỳ lại nói: “Tôi đã có người mà tôi thích rồi".

Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại, Kỳ Kỳ vẫn còn chưa tỉnh, trong ảo giác cô ta nhận nhầm mình là Mạnh Kình, anh vẫn chưa thể đánh thức được Kỳ Kỳ, nhưng lòng hiếu kỳ đột nhiên trỗi dậy, cho nên anh hỏi: “Người cô thích là ai?”

Sở dĩ anh hiếu kỳ là vì Từ Lãng, Kỳ Kỳ dù gì cũng là em gái ruột của Từ Lãng, Từ Lãng lại là anh em của anh, quan tâm nhiều hơn chút cũng chẳng có gì.

Hơn nữa, tính tình của Kỳ Kỳ như vậy, sợ là sẽ không chủ động bày tỏ tình cảm với người mình thích.

Mà người được Kỳ Kỳ thích cũng rất có khả năng sẽ không dám bộc bạch tình cảm với cô ta.

Nếu Bạch Diệc Phi biết trước, anh sẽ tìm cơ hội âm thầm giúp bọn họ một tay.

Lúc này, Kỳ Kỳ lại cười khổ một tiếng với Bạch Diệc Phi, nói: “Tôi biết anh rất đẹp trai, cũng rất hài hước, thời gian này tiếp xúc với anh khiến tôi cảm thấy rất vui”.

“Nhưng anh không thể thay thế được anh ấy”.

“Đừng hỏi nữa, được không?”

Nói đến đây Kỳ Kỳ bỗng nhiên bật khóc.

Bạch Diệc Phi ngây ngẩn cả người nhưng cũng có chút đau lòng, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng cửa sắt mở ra.

“Loảng xoảng!”

Khuôn mặt Bạch Diệc Phi nghiêm lại, sau đó kéo mạnh Kỳ Kỳ về phía mình, đồng thời ôm cô ta thật chặt.

Kỳ Kỳ sửng sốt, sau đó liều mạng giãy dụa: “Mạnh Kình, anh buông tôi ra, mau buông ra!”

Nhưng Bạch Diệc Phi lại vẫn ghì chặt lấy Kỳ Kỳ, sau đó vừa âm thầm ấn mạnh vào một huyệt vị nào đó trên cổ cô ta vừa dùng giọng đong đầy tình cảm nói: “Tuyết Nhi, đừng rời xa anh…”.

Sau khi cánh cửa sắt được mở ra, có hai người bước vào.

Hứa Đạo Trưởng và Mạnh Kình.

Mạnh Kình nhìn thấy tình hình hiện tại của nhóm ba người Bạch Diệc Phi, không khỏi lắc đầu cảm thán: “Thuốc của đại boss mạnh thật!”

Hứa Đạo Trưởng gật đầu, tiếp sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ được Bạch Diệc Phi lại tiến bộ nhanh như vậy!”

“Tiến bộ nhanh thì đã sao? Bây giờ không phải cũng bị đại boss cho vào tròng rồi sao?”, Mạnh Kình cười lạnh lùng khinh bỉ.

Tiếp sau đó, anh ta đi đến phía trước người Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ, nhìn thấy hai người đang ôm nhau liền sa sầm mặt mũi, sau đó mới lôi Kỳ Kỳ vào trong lòng mình: “Mẹ nó! Không được động vào người phụ nữ của tôi!”

Đạo Trưởng thấy vậy, lập tức nhắc nhở một câu: “Đại boss nói rồi, Kỳ Kỳ và Tần Hoa buộc phải chết”.

Lời vừa dứt, Mạnh Kình nhíu mày lại, quay lưng về phía Đạo Trưởng nói: “Không cần ông phải nhắc tôi, đến lúc đó tôi sẽ cầu xin đại boss, tôi tin là đại boss sẽ cho tôi mối ơn huệ này”.

Hứa Đạo Trưởng nghe vậy thì cũng nhíu mày, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.

Mà Bạch Diệc Phi vì thấy Kỳ Kỳ bị cướp đi nên giả bộ khó hiểu nhìn về phía Mạnh Kình.

Mạnh Kình nhìn Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng, tay ôm lấy Kỳ Kỳ nói: “Bản lĩnh và đầu óc của anh quả thực là vượt xa khỏi dự đoán của tôi, nhưng vậy thì đã sao? Anh không phải vẫn bị đại boss lừa sao?”
“Ý của đại boss là vì đại cục nên muốn thả anh đi, trả anh về bên chỗ Tân Thu để mà phô trương sự thông minh của anh”.

“Nhưng mà, anh lại tiến bộ quá nhanh, điều này đối với tôi mà nói là một sự uy hiếp, cho nên, trước khi thả anh đi, tôi buộc phải phế bỏ một chân hoặc một tay của anh”.

Nói xong, anh ta lại quay đầu nhìn Kỳ Kỳ, vuốt nhẹ lên má Kỳ Kỳ, sau đó dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em cảm thấy thế nào?”

Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn Mạnh Kình, sau đó cô ta lắc đầu nói: “Không thế nào cả”.

Hứa Đạo Trưởng và Mạnh Kình nghe thấy câu này không khỏi ngẩn ra một chút.

Ngay sau đó, hai mắt Mạnh Kình trợn to.

“Phập!”

Một con dao găm từ phía sau đâm thẳng lên người Mạnh Kình.

Ngay sau đó Kỳ Kỳ nhấc chân lên đạp mạnh vào bụng Mạnh Kình.

“Rầm!”

Mạnh Kình bị đạp văng ra ngoài đập mạnh lên bức tường đồng bọc sắt, sau cùng mới rơi xuống mặt đất.

Mạnh Kình vội vàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Kỳ Kỳ bật cười, nói: “Đúng là khiến người ta ngạc nhiên, cô vậy mà đã tỉnh rồi!”

Mặc dù Kỳ Kỳ đã đá văng Mạnh Kình, nhưng dù sao anh ta cũng là một cao thủ hạng nhất, cho nên không thể làm anh ta bị thương.

Nhưng nhát dao kia của Kỳ Kỳ cũng khiến anh ta bị thương nhẹ.

Tay Kỳ Kỳ nắm chặt con dao găm, biểu cảm thờ ơ nhìn chằm chằm Mạnh Mình, lạnh lùng nói: “Các người lại sử dụng độc! Bỉ ổi vô sỉ!”

Đạo Trưởng thấy vậy không khỏi khinh bỉ hừ một tiếng, tiếp đó ông ta đang định ra tay đánh nhau với Kỳ Kỳ.
Loading...

Lúc này, Mạnh Kình lập tức ngăn ở phía trước Đạo Trưởng: “Không được động đến cô ấy!”

Đạo Trưởng dùng ánh mắt lành lạnh liếc nhìn Mạnh Kình: “Cậu nên hiểu, nên lấy đại cục làm trọng”.

Mạnh Kình nhìn chằm chằm Đạo Trưởng nói: “Bây giờ ở đây chỉ có Bạch Diệc Phi có thể đánh lại tôi, nhưng anh ta còn chưa tỉnh, không đáng sợ, cho nên ông tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy làm theo lời của tôi!”

Đạo Trưởng bực bội, cuối cùng chỉ đành lạnh lùng hừ một tiếng nhưng không nói gì nữa.

Mạnh Kình thấy sự uy hiếp của mình có hiệu quả nên xoay người đi về phía Kỳ Kỳ, sau đó cười nói: “Bây giờ ở đây không có ai là đối thủ của tôi, tôi muốn giết ai thì giết”.

Kỳ Kỳ nghe vậy lập tức bảo vệ Bạch Diệc Phi ra phía sau lưng mình.

Mạnh Kình nhìn thấy vậy thì không khỏi sắt mặt lại, không cam tâm chất vấn: “Kỳ Kỳ, trái tim của cô cứng rắn như vậy sao? Tôi đã làm bao nhiêu thứ vì cô như vậy, cô không hề rung động một chút nào sao?”

Kỳ Kỳ lạnh lùng đáp: “Chúng ta không phải người chung đường!”

Mạnh Kình không tin câu này của cô ta mà quay sang chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Bởi vì anh ta có phải không?”

Kỳ Kỳ im lặng.

Nhưng Mạnh Kình thấy vậy thì càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, anh ta phẫn nộ nói: “Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ đánh cho anh ta tàn phế ở ngay trước mặt cô, tôi muốn để cô nhìn thấy, chỉ có tôi mới xứng với cô”.

Nói xong anh ta liền đi về phía Bạch Diệc Phi.

Kỳ Kỳ lập tức thủ thế, chuẩn bị đánh nhau với Mạnh Kình.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Bạch Diệc Phi từ phía sau lưng cô ta truyền đến: “Để tôi”.

Kỳ Kỳ đột nhiên khựng lại, còn chưa đợi cô ta kịp phản ứng, Bạch Diệc Phi đã vòng qua người Kỳ Kỳ xông về phía Mạnh Kình.

Mạnh Kình cho rằng Bạch Diệc Phi vẫn đang bị ảo giác, cho nên thấy anh ta xông đến thì ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.

Trong trạng thái ảo giác, sức mạnh của Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ không bằng được với lúc tỉnh táo.

Cho nên anh ta mới hét về phía Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, tôi là Lý Tuyết đây!”

Người đang ở trong trạng thái bị ảo giác, một nghi nghe thấy từ liên quan sẽ sinh ra một loạt các phản ứng, đương nhiên sẽ cho rằng Mạnh Kình là Lý Tuyết, từ đó Bạch Diệc Phi sẽ không thể ra tay với anh ta.

Mà lúc này, Mạnh Kình sẽ có thể nhân cơ hội này ra tay hạ gục Bạch Diệc Phi.

Khoé miệng Mạnh Kình khẽ cong lên cười lạnh, anh ta hầu như có thể tưởng tượng được cảnh này, thậm chí còn có thể khiến cho Kỳ Kỳ trông thấy anh ta giỏi giang cỡ nào.

Nhưng…

Bạch Diệc Phi lại chẳng thèm dừng lại mảy may, mà cứ thế xông thẳng về phía anh ta, miệng thì gào to: “Là cái con mẹ mày!”

“Rầm!”

Một cú đấm giáng thẳng vào ngực Mạnh Kình.

Mạnh Kình mở trừng hai mắt, cơ thể bắn mạnh ra ngoài như một viên đạn pháo.

“Rầm!”

Anh ta lại đập mạnh lên mặt bức tường bọc sắt rồi rơi xuống mặt đất.

Nhưng lần này đã không giống như cú đá lúc nãy của Kỳ Kỳ, đây là cú đấm của Bạch Diệc Phi, cho nên anh ta cứ thế nôn một ngụm máu ra đất.

“Phụt!”

Sau khi nôn một ngụm máu, anh ta ôm lấy ngực mình chật vật đứng dậy, hai mắt trợn trừng nhìn Bạch Diệc Phi: “Mẹ kiếp, anh… cũng tỉnh rồi…”.

Sắc mặt Đạo Trưởng nghiêm túc hẳn lên, sau đó quay người chạy thẳng về phía cánh cửa sắt bên kia.



Đạo Trưởng hiểu rất rõ khoảng cách thực lực giữa mình và Bạch Diệc Phi, cho nên một khi Bạch Diệc Phi đã tỉnh rồi thì phản ứng đầu tiên của ông ta chính là chạy trốn.

Sau khi Mạnh Kình ý thức được điều này cũng muốn bỏ chạy, nhưng mà anh ta đã bị thương sau cú đấm của Bạch Diệc Phi, chỉ có thể miễn cưỡng đứng yên một chỗ mà hầu như không thể nhúc nhích được.

Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đi về phía Mạnh Kình, ánh mắt hờ hững nhìn anh ta.

Mạnh Kình lắc đầu, biểu cảm không thể tin được, nói: “Tại sao anh lại không có vấn đề gì? Sao có thể như vậy, đại boss từng nói bất kể là cảnh giới nào cũng sẽ bị trúng chiêu”.

“Quả thực độc rất mạnh”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Đáng tiếc là, còn chưa đủ”.

Ánh mắt Mạnh Kình nhìn anh có chút ngây dại.

Ý của Bạch Diệc Phi là, cảnh giới của anh ấy đã đến mức không còn sợ độc nữa sao?

Kỳ thực không hẳn là như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn bị trúng độc, chẳng qua là anh luôn dựa vào sự cảm nhận và giác ngộ để nâng cao cảnh giới của mình mà thôi, cho nên so với người bình thường mà nói anh sẽ dễ dàng nhìn thấu những thứ này.

Cho nên khi ảo giác xuất hiện anh sẽ nhận thấy có chút không thực, do đó tự nhiên sẽ nhận biết được đâu là thật đâu là giả.

Bạch Diệc Phi cũng không định giải thích với anh ta, chỉ nhìn Kỳ Kỳ một cái rồi nói: “Sư phụ của cô thực sự rất giỏi!”

“Đó là đường nhiên”, Kỳ Kỳ buột miệng nói một câu, tiếp sau đó liền nhíu mày: “Sao tự nhiên anh lại nhắc đến sư phụ tôi?

Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt: “May nhờ có ông ấy tôi mới có thể tỉnh táo”.

“Ý anh là gì?”, Kỳ Kỳ thực sự không hiểu.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Nếu như trở thành kẻ địch của ông ấy, tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ chẳng có phần thắng”.

Bởi vì Tân Thu thực sự quá là đáng sợ.

Anh gần như không biết ông ta đã làm gì với Kỳ Kỳ, lại làm sao có thể làm được như vậy.

Không nói thêm gì nữa, Bạch Diệc Phi lại quay đầu qua nhìn Mạnh Kình, nở một nụ cười với anh ta.

Nhìn thấy nụ cười của Bạch Diệc Phi, Mạnh Kình bị doạ cho giật lùi về phía sau một bước, sau đó dựa vào vách tường: “Anh… anh muốn làm cái gì?”

Bạch Diệc Phi cười nói: “Hỏi anh một câu”.

Mạnh Kình nhìn anh chằm chằm không nói gì.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Có rất nhiều cách chết, anh đã nghĩ ra mình muốn chết thế nào chưa?”

Mạnh Kình bỗng trợn hai mắt lên, sau đó kinh hãi xin xỏ: “Bạch Diệc Phi, đừng giết tôi, xin anh, tôi sai rồi, tôi sẽ không dám nữa, thả tôi đi”.

Bạch Diệc Phi nhìn anh ta rồi hờ hững nói: “Người phụ nữ anh yêu thương nhất vẫn đang ở đây, nhưng anh lại nhũn ra như thế rồi, chẳng trách cô ta không yêu anh”.

Kỳ Kỳ nghe vậy liền đỏ mặt mắng một câu: “Anh nói nhiều như thế làm cái gì?”

Bạch Diệc Phi ho nhẹ một tiếng, sau đó vung tay lên.

“Không!”, Mạnh Kình bị hành động này làm cho sợ hãi, lắc đầu lia lịa.

Nhưng mà, sự đau đớn trong tưởng tưởng không hề xuất hiện, Bạch Diệc Phi chỉ đưa tay ra sờ mó lên khắp người anh ta, sau đó mò ra được hai viên thuốc.

Nếu như Mạnh Kình và Đạo Trưởng cùng nhau đến đây nhưng lại không hề bị trúng độc, vậy thì chắc chắn là bọn họ đã uống thuốc giải từ trước, mà trên người bọn họ hẳn cũng sẽ mang theo thuốc giải để đề phòng bất trắc.

Vì vậy sau khi Bạch Diệc Phi lấy được hai viên thuốc, đưa một viên cho Kỳ Kỳ nói: “Đưa cho Tần Hoa uống”.

Sau khi Kỳ Kỳ nhận lấy viên thuốc liền xoay người đi tìm Tần Hoa.

Mạnh Kình thấy thuốc giải của mình bị lấy đi thì giống như nhìn thấy hy vọng, nói: “Thuốc giải đã đưa cho mấy người rồi, chúng ta cũng chẳng có thù hận gì sâu sắc với nhau cả, anh tha cho tôi đi?”
Lúc này Bạch Diệc Phi lại hỏi một câu hỏi không liên quan lắm: “Gặp Lý Cường Đông rồi sao?”

“Á?”, Mạnh Kình ngây người ra hỏi lại: “Ai cơ?”

“Lý Cường Đông”, Bạch Diệc Phi bổ sung: “Là bố vợ của tôi! Tôi nghĩ là anh gặp rồi”.

Mạnh Kình nghe thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không quen, không biết và cũng chưa từng gặp”.

Bạch Diệc Phi đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi. Ban đầu khi ở đảo Lam, anh đã từng gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ bảo Kỳ Kỳ rời xa Mạnh Kình.

Nhưng sau khi Kỳ Kỳ cúp điện thoại thì không gọi được nữa, vì vậy anh đã gọi điện thoại cho Lý Cường Đông bảo Lý Cường Đông đưa Kỳ Kỳ rời đi. Nhưng sau đó Lý Cường Đông chỉ nhắn tin lại là Kỳ Kỳ rất an toàn.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn và nghĩ mãi không hiểu.

Dáng vẻ chau mày của Bạch Diệc Phi khiến Mạnh Kình bất an.

Lúc này, Tần Hoa và Kỳ Kỳ cùng đi tới, và Tần Hoa đã hồi phục rồi. Anh ta trực tiếp hỏi: “Muốn giết anh ta sao?”

Bạch Diệc Phi không đáp mà nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ thấy thế thì lập tức nhăn mặt lại, hừ một tiếng nói: “Nhìn tôi làm gì? Các người muốn giết thì giết đi”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó quyết định: “Cứ lên trên rồi tính tiếp”.

Lời nói vừa dứt, Tần Hoa đã nhanh chóng xách Mạnh Kình lên, còn siết chặt cổ Mạnh Kình khiến anh ta không dám manh động, sau đó họ cùng nhau đi về phía cửa sắt.

Đợi đến khi đi ra cửa sắt rồi quay về mặt đất, họ xuất hiện trong một phòng ngủ của chùa.
Loading...


Bạch Diệc Phi nhìn qua cửa sổ, sau đó đẩy cửa đi ra.

Phía trước mặt họ là một hành lang dài. Sau khi đi qua hành lang đó, họ lại quay về phòng khách của chùa. Vốn tưởng rằng ở đây không có người ở, vì vậy chỉ cần đi ra thì họ có thể rời đi. Nhưng ai biết được, trong phòng khách còn có người, thậm chí còn có rất nhiều.

Ngoài Lương Vĩ Siêu và Liễu Chiêu Phong thì còn có ba người mà Bạch Diệc Phi không quen.

Ba người này đều đội mũ giống kiểu nhau, đều mặc đồ giống nhau là áo dài và còn đeo khẩu trang.

Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy ba người này thì anh có cảm giác run sợ trong lòng, cảm giác nguy hiểm như bủa vây lấy anh.

Nhìn tình hình trước mắt, bất luận là Lương Vĩ Siêu, Liễu Chiêu Phong hay là Mạnh Kình và Đạo Trưởng thì đều là dưới quyền của Lương Minh Nguyệt. Trước đó Bạch Diệc Phi cảm thấy bọn họ rất mạnh, mạnh đến nỗi không thể địch lại nổi.

Nhưng sau khi trải qua việc ảo giác ở dưới đất được đánh thức bởi thứ mà Tân Thu để lại trên người Kỳ Kỳ, vì vậy Bạch Diệc Phi cảm thấy ‘núi cao còn có núi cao hơn’.

Còn Lương Minh Nguyệt và Tân Thu cũng ngang tầm nhau, vì vậy thực lực của Lương Minh Nguyệt còn mạnh hơn tưởng tượng của anh.

Vậy thì đám người Lương Vĩ Siêu chỉ là một phần thuộc hạ của Lương Minh Nguyệt mà thôi, bởi vì…

Ba kẻ lạ mặt trước mặt mình hiện giờ đều là cao thủ cấp một.

Bạch Diệc Phi đến gần Tần Hoa, khẽ nói: “Sao từ khi nào mà cao thủ cấp một lại đầy đường như vậy?”

Tần Hoa cũng chau mày, thần sắc ngưng trọng nói: “Chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi”.

“Thế sao liền lúc lại xuất hiện ba kẻ thế này?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi.

Tần Hoa kìm giọng, hét lớn: “Sao anh biết được?”

Mấy người này nhìn thấy đám người Bạch Diệc Phi đều với sắc mặt khác lạ. Trong đó có một tên Bạch Diệc Phi không quen, nói với giọng coi thường: “Sao đại boss lại lãng phí nhiều thời gian với đám rác rưởi này vậy? Đúng là khó hiểu thật”.

Lương Vĩ Siêu vừa nghe thấy câu này thì không vui, cười lạnh một tiếng, nói: “Đó là vì tôi chưa dùng hết sức lực thôi. Hôm nay không cần các người nhúng tay vào, cứ đứng nhìn là được”.

Lại một người nữa lên tiếng, nhưng còn mang theo nụ cười, chỉ có điều lời nói không được dễ nghe cho lắm: “Hôm nay chúng tôi đến vì anh Lương. Hơn nữa, chúng tôi không giống với đại boss, làm việc không tận tâm”.

“Anh…”, Lương Vĩ Siêu phẫn nộ trừng mắt nhìn, định phản bác.

Chưa đợi cô ta lên tiếng thì người cuối cùng đã cười nói: “Đại ca nói đúng, chúng tôi đến giúp anh Lương thôi chứ không liên quan gì đến cô cả. Chúng ta không mâu thuẫn về lợi ích, nếu cô đã không tận tâm thì nên thay người khác làm thì tốt hơn”.

Lương Vĩ Siêu tức đến mức suýt không thở nổi.

Tiếp đó, người đàn ông nói đầu tiên lại nói tiếp: “Người ở Bắc Môn các cô làm không được việc thì để chúng tôi làm cho”.

Lương Vĩ Siêu thật sự bị chọc tức đến thê thảm, tiếc là cô ta không phản bác nổi một câu.

Còn ba người đàn ông kia không thèm để ý đến đám Bạch Diệc Phi, bắt đầu thảo luận ai lên trước.

“Đại ca! Để một mình em lên là được”.

“Anh Hai! Không cần anh ra tay đâu, em lên là được”.

“Em Hai, em Ba! Các em đừng tranh nữa, để anh cho”.

“Đại ca…”.



Ba người cứ mỗi người một câu, cứ tranh luận mãi không có kết quả, cuối cùng đại ca nói: “Được rồi được rồi, oẳn tù tì đi, ai thắng thì người đó lên”.

Hai người còn lại cảm thấy cũng có lý, vì vậy bắt đầu oẳn tù tì. Cuối cùng là người được gọi là em Ba đã thắng. Hắn ta lập tức cười lớn nói: “Ha ha! Hai anh nhìn cho kỹ nha”.

Hắn ta vừa cười vừa đi về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi vừa thấy hắn ta bước tới thì lập tức căng thẳng. Anh có thể cảm nhận được áp lực từ những kẻ này. Nếu như đấu đơn thì sẽ không có cảm giác này, nhưng nhiều người cộng lại như vậy nên chắc chắn sẽ có áp lực.

Hơn nữa lại phải đối mặt với ít nhất là năm người cao thủ cấp một, còn bên Bạch Diệc Phi chỉ có mỗi Tần Hoa là cao thủ cấp một. Bạch Diệc Phi cũng miễn cưỡng được coi là cao thủ cấp một, còn Kỳ Kỳ là trung cấp cấp hai, căn bản không đủ để đấu với họ.

Kết quả không cần nghĩ cũng đã rõ rồi.

Nhưng đối phương chỉ cử một người lên trước nên Bạch Diệc Phi cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Bạch Diệc Phi có thể nhìn ra, ba người trước mặt mình đều có thực lực của cấp thấp cấp một, ngang tầm với Mạnh Kình. Còn mặc dù Bạch Diệc Phi là cấp cao cấp hai nhưng sau khi anh vào trạng thái cuồng hóa thì có thể ngang tầm với Lương Vĩ Siêu rồi.

Người em Ba kia đắc ý đi lại, nói: “Thằng nhóc! Không muốn bị ăn đánh thì ngoan ngoãn xin tha mạng đi, nếu không thì…”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì ánh mắt lạnh lùng. Chưa đợi hắn ta nói dứt lời thì anh đã xông lại dùng một quyền đập lên ngực của hắn ta.

“A…”, tên kia mắng lớn một tiếng rồi kêu một tiếng thảm thiết, sau đó bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đập lên vách tường và rơi xuống đất.

Giết trong tích tắc… Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở.

Ban đầu họ tưởng đám Bạch Diệc Phi là rác rưởi nhưng trong tích tắc đã giết chết một người, vì vậy ánh mắt của hai tên còn lại nhìn Bạch Diệc Phi cũng thay đổi hẳn.

Tên đại ca kia trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Mẹ kiếp… Mày đã làm gì vậy?”

Bạch Diệc Phi xoay ngược tay lại, thản nhiên nói: “Mắt mày mù à?”

“Mẹ kiếp! Mày nói ai đấy?”, em Hai lập tức phẫn nộ, quát: “Mẹ kiếp! Có tin ông đây đánh chết mày không?”

Bạch Diệc Phi nhìn Lương Vĩ Siêu một cái, nói: “Hai vị đây vội giúp đại boss Lương chịu đòn sao? Vậy thì tôi cũng không để ý đâu”.

“Ý gì vậy?”, hai người ngây người ra, sau đó lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lương Vĩ Siêu: “Đại boss! Hắn rốt cuộc có trình độ gì?”

Lương Vĩ Siêu bị câu nói ban nãy của ba tên kia làm cho tức chết nên ban nãy Bạch Diệc Phi đánh họ, cô ta còn thấy nhẹ người.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn thể hiện sự lạnh lùng rồi liếc nhìn hai tên còn lại, nói: “Thực lực của anh ta ngang tầm tôi, chắc là trung cấp cấp một”.

“Cái gì?”, hai người kinh hãi há hốc mồm, nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ không dám tin.

Thực lực các cấp càng cao thì khoảng cách càng lớn, kể cả Bạch Diệc Phi chỉ cao hơn họ một bậc nhưng vẫn có thể đánh bại họ nhanh.

Giống như Mạnh Kình, Mạnh Kình sắp đạt đến trung cấp cấp một rồi nhưng vẫn dễ dàng bị Bạch Diệc Phi đánh bại, chứ càng không nói đến hai người kia là cấp thấp của cấp một.

Vì vậy, tên đại ca kia nói với Lương Vĩ Siêu: “Đại boss! Chúng ta cùng lên đi, nếu không thì chuyện này không xong được đâu”.

Lương Vĩ Siêu chỉ cười lạnh một tiếng chứ không đáp lời.

Thấy vậy, em Hai cười hì hì nói: “Đại Boss! Hiện giờ không phải là lúc tức giận với chúng tôi. Là Nam Môn chúng tôi đến giúp các cô, những người còn lại của chúng tôi đều đang trên đường đến rồi. Ngộ nhỡ chúng tôi xảy ra chuyện ở đây thì đại boss cũng khó giải thích mà”.

Lương Vĩ Siêu nghe thấy vậy thì ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Anh đang uy hiếp tôi?”
“Cũng không hẳn vậy”, em Hai lại cười hì hì, nói tiếp: “Tôi có ý tốt nhắc nhở thôi”.

Lương Vĩ Siêu nghe thấy vậy thì chỉ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói thêm gì. Dù sao thì họ cũng cùng một phe.

Đối phương đông người, thực lực lại cao, còn bên Bạch Diệc Phi chỉ có ba người, Kỳ Kỳ thì chỉ là cao thủ cấp hai nên đối mặt với họ không có khả năng thắng. Vì vậy ban nãy Bạch Diệc Phi mới giết một cao thủ cấp một để giảm đi chút áp lực.

Tần Hoa đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu bất cứ lúc nào.

Thần sắc Bạch Diệc Phi cũng nghiêm túc, anh còn thấp giọng nói với Mạnh Kình: “Thay tôi bảo vệ Kỳ Kỳ, đừng tham gia vào trận này nữa”.

Mạnh Kình thấy cạn lời, bất lực nói: “Mẹ kiếp! Tôi là kẻ địch của các anh mà giờ lại bảo tôi bảo vệ cô ấy?”

Kỳ Kỳ thấy vậy thì có chút bực tức, nói: “Tôi không cần bảo vệ”.

Bạch Diệc Phi cũng không nói nhiều với họ. Anh có thể nhìn ra Mạnh Kình hoàn toàn nghiêm túc trong mối quan hệ với Kỳ Kỳ, mặc dù hiện giờ anh ta bị thương chút nhưng vẫn có thực lực.

Anh sợ ngộ nhỡ Mạnh Kình giở trò gì sau lưng thôi. Câu này cũng cố ý nói để cho Lương Vĩ Siêu nghe thấy, như vậy mới có thể khiến cô ta phòng bị Mạnh Kình, như vậy mới chắc chắn hai người này không có trao đổi ngầm gì trong suốt quá trình.

Chỉ có Bạch Diệc Phi và Tần Hoa mới có thể ‘miễn cưỡng’ đỡ lại đòn tấn công của đám người này nhưng dù sao thì họ nhân lực không đủ, vì thế Tần Hoa nói: “Anh đối phó với Lương Vĩ Siêu còn cậu xử lý những người khác đi”.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Không được! Em đối phó với cô ta và hai tên còn lại, anh đối phó với Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong đi”.

Tần Hoa không tán đồng cách làm này nhưng anh ta chưa kịp lên tiếng thì đã không còn cơ hội nữa rồi.

Lương Vĩ Siêu chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Lên hết”.
Loading...

Lời nói vừa dứt thì mấy người cùng xông lên. Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức đi lên trước hai bước đón trước mặt Lương Vĩ Siêu.

Lương Vĩ Siêu lại một lần nữa sử dụng ‘liên hoàn quyền’ của mình, sau đó đập về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi né người, dùng vai làm điểm tựa.

Hai người không chênh lệch quá lớn về thực lực nên cũng coi như không ai chèn ép ai được.

Mặc dù như vậy nhưng Bạch Diệc Phi cũng không dám lơ là. Lúc này anh nhân cơ hội đến trước mặt Liễu Chiêu Phong và một quyền đập về phía gã.

Liễu Chiêu Phong lập tức kinh ngạc lùi về sau, đồng thời lúc này cũng vung quyền ra đỡ ám kình của Bạch Diệc Phi.

Trong lúc giao đấu thật sự thì không còn cách làm theo kế hoạch ban đầu họ đã bàn bạc nữa. Vì vậy, khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Liễu Chiêu Phong cách mình ở cự ly gần nên anh mới ra tay với gã.

Còn Tần Hoa ở phía bên này thì đối phó với Đạo Trưởng và hai tên lạ mặt.

Tần Hoa vừa ra tay thì hai tên lạ mặt kia lại một lần nữa kinh hãi. Em Hai sợ hãi hô lên: “Mẹ kiếp! Lại là một thằng cao thủ cấp một nữa”.

Quyền phong của Tần Hoa đánh ba người cũng không đỡ lại được.

Tên đại ca kia không khỏi mắng lớn: “Mẹ kiếp! Trên người hắn không còn ám kình mà lại có thể đánh như vậy được”.

Mặc dù thực lực của Tần Hoa khiến họ kinh hãi nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Họ có tận ba người còn Tần Hoa chỉ có một mình. Chỉ cần lúc họ phản ứng lại, liên thủ đối phó với Tần Hoa thì Tần Hoa rất dễ bị đánh bại.

Bạch Diệc Phi cũng không khá hơn là bao. Nếu đấu đơn với Liễu Chiêu Phong thì anh có thể khống chế được. Nhưng có thêm Lương Vĩ Siêu nữa, một đấu hai chắc chắn sẽ gặp khó khăn.

Giao đấu không bao lâu, Bạch Diệc Phi đã bị hai người khống chế, anh còn bất cẩn bị Lương Vĩ Siêu đánh trúng một quyền.

“Phụp”, quyền này khiến anh phun ra ngụm máu tươi.

Tần Hoa khi bị ba người vây đánh thì cũng bị thương, phần cánh tay và phần lưng bị đối phương dùng dao đâm trúng.

Tên đại ca kia nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Tần Hoa bị thương thì đắc ý cười lớn, nói: “Chúng sắp không trụ được nữa rồi, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh thôi”.

Em Hai cũng gật đầu nói: “Thêm chút sức là có thể khống chế được chúng”.

Kỳ Kỳ không tham gia nhưng nhìn thấy cảnh này trong lòng cô ta thấy vô cùng lo lắng. Cô ta đã theo bản năng mà nắm chặt nắm đấm, dường như chuẩn bị sẵn tinh thần xông vào trong.

Đúng lúc này, Mạnh Kình nói với Kỳ Kỳ: “Cô đừng manh động! Thực lực của họ, cô không tùy tiện ra tay được đâu”.

Kỳ Kỳ nghe thấy vậy chỉ nhìn anh ta một cái.

Mạnh Kình cũng nhìn cô ta, cười khổ nói: “Cô từng nói với tôi, trong lòng cô đã có người thích rồi, là Bạch Diệc Phi đúng không?”

“Không phải!”, Kỳ Kỳ sầm mặt nói.

Mạnh Kình ngây người ra, phản ứng này của Kỳ Kỳ khác hoàn toàn với tưởng tượng của anh ta. Nếu như thật sự không phải là Bạch Diệc Phi thì Kỳ Kỳ phủ nhận là điều bình thường nhưng cũng không cần phủ nhận nhanh thế chứ?

Lẽ nào là…

Hai mắt Mạnh Kình sáng lên, hỏi: “Không phải là anh ta, vậy là ai?”



Ở phía bên kia, Bạch Diệc Phi và Tần Hoa bị đánh lùi về sau liên tục. Nhưng vì Bạch Diệc Phi đã vào được trạng thái cuồng hóa nên sức chịu đựng của anh rất lớn. Kể cả bị đánh trúng mấy cái thì vẫn có thể đánh lại đám người kia. Nhưng Tần Hoa lại không được như thế.

Một người đấu với ba người, áp lực lớn quá rồi…

Trong tay tên đại ca cầm một con dao rồi nhắm chuẩn vào lưng của Tần Hoa. Tần Hoa nhanh chóng phản ứng lại, một quyền đập gãy con dao.

Cũng đúng lúc này, em Hai cũng cầm dao đâm lại. Tần Hoa chỉ có thể đánh hạ một tên, vì vậy trên vai anh ta giờ đây bị trúng một nhát dao, cho nên động tác cũng giảm hẳn tốc độ.

Tên đại ca kia lập tức hét lớn: “Mau giết hắn đi”.

Đạo Trưởng và em Hai thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau. Hiện giờ Tần Hoa đã yếu thế, vì vậy hai người kia hung hăng xông lại.

Sau khi nhìn thấy vậy, Bạch Diệc Phi rất lo lắng. Anh vung quyền đẩy Liễu Chiêu Phong ra rồi định xông lại nhưng anh càng sốt sắng thì càng dễ để xảy ra sai sót.

Lúc Bạch Diệc Phi xông lại thì lộ ra sơ hở nên bị một quyền của Lương Vĩ Siêu đánh vào ngực.

“Phụp”, Bạch Diệc Phi lại nôn ra máu, đồng thời bay ra đập lên vách tường.

Kỳ Kỳ thấy thế thì không thể kìm chế được mà rút dao ra đâm lại.

“Kỳ Kỳ”, Mạnh Kình hét lớn một tiếng. Anh ta cũng sốt sắng, hét với Đạo Trưởng: “Đừng làm cô ấy bị thương”.

Chỉ tiếc là thực lực của Kỳ Kỳ thấp hơn quá nhiều so với ba người kia. Cô ta vẫn chưa kịp lao tới bên cạnh Tần Hoa thì một quyền của Đạo Trưởng và dao của em Hai đã đồng thời nhắm vào tim và lưng của Tần Hoa.

Đúng lúc này truyền lại tiếng nổ lớn, vách tường trong chùa đột nhiên bị phá thành một lỗ lớn.

Đồng thời lúc này, một người từ trong lỗ lớn đó xông ra, thoắt cái đã đến trước mặt Tần Hoa rồi vung quyền đánh lên em Hai.

Em Hai mắng lớn một tiếng: “Mẹ kiếp! Lại ở đâu ra một tên thế này?”

Chỉ tiếc là hắn ta vừa mắng xong thì quyền đó đã đập lên đầu hắn ta, tiếp đó truyền lại tiếng rắc rắc giòn tan.

“Bùm bùm”, đầu của em Hai giống như pháo hoa nổ tứ tung, toàn thân hắn ta bay ra ngoài, lúc này còn văng ra nhiều máu và não, nhìn mà thấy khủng khiếp vô cùng.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

Đạo Trưởng cách hắn ta gần nhất. Sau khi nhìn thấy thì hai mắt trợn trừng, sau đó không do dự gì mà xoay người bỏ chạy.

Kỳ Kỳ ngây người tại chỗ, còn Tần Hoa toàn thân bị thương lúc này cũng với vẻ mặt kinh ngạc.

Một người đàn ông còn lại chính là tên đại ca kia cũng đờ đẫn. Người đột nhiên xuất hiện này, một quyền đã đánh nát đầu của một cao thủ cấp thấp cấp một.

Vậy thì không cần nghĩ cũng biết thực lực của người đó đạt đến cảnh giới nào rồi. Một cảnh giới mà họ không dám nghĩ đến.

Lương Vĩ Siêu cũng nhìn thấy cảnh này, sau khi kinh hãi thì cô ta nhanh chóng phản ứng lại rồi hét lớn với Liễu Chiêu Phong: “Đi thôi”.

Sau khi nói xong còn thuận tay bắt lấy Mạnh Kình rồi xoay người bỏ chạy.

Bạch Diệc Phi cũng vô cùng chấn động với cảnh này. Bởi vì hiện giờ anh đã nhìn rõ người đó là ai.

“Bố…”.
Đúng vậy! Người đó chính là Lý Cường Đông!

Lý Cường Đông sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Hiện giờ không có thời gian giải thích nhiều đâu, mau đi theo bố”.

Bạch Diệc Phi có chút nghi hoặc nhưng nhìn sắc mặt của Lý Cường Đông thì biết chắc đã xảy ra chuyện lớn. Vì vậy anh cũng không hỏi nhiều mà đỡ Tần Hoa đi theo Lý Cường Đông. Kỳ Kỳ thấy vậy cũng đi theo.

Sau khi họ rời khỏi đền Phúc Âm thì lập tức ngồi xe đi đến cảng, sau đó lại ngồi lên một chiếc tàu.

Sau khi lên tàu, Bạch Diệc Phi mới hỏi: “Bố ơi! Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Họ ngồi trên một chiếc tàu rất lớn, trên tàu có rất nhiều người. Mặc dù Bạch Diệc Phi không quen nhưng đám người này đều mặc quần áo của bốn gia tộc lớn, ai nấy đều biết võ.

Lý Cường Đông đứng bên cạnh lan can của boong tàu, nhìn về biển lớn trầm giọng nói: “Thế lực Nam Môn đang đi xâm lược quy mô lớn”.

Bạch Diệc Phi vừa nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Thế lực Nam Môn mà Lý Cường Đông nói không phải đại diện cho phía nam của nước này mà chính là một số nước láng giường gần phía nam. Vì vậy được gọi là Nam Môn.

Những nước nhỏ này, bất luận là kinh tế hay quân sự đều không bằng nước mà Bạch Diệc Phi đang ở. Vì vậy họ thường phải gửi tài nguyên đến đây, cũng từ đó mà ngầm giở một số trò.

Lý Cường Đông nói: “Hai mươi năm trước, chúng đã tổ chức một lần xâm lược quy mô lớn. Lúc đó là sư phụ của con đã dẫn một đám người đánh chúng quay về”.

“Lần này chúng lại đến, quy mô còn lớn hơn lần trước mười lần. Hơn nữa nghe nói, lần này đến cùng với chúng còn có một người phá được cao cấp cấp một nữa”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì trong lòng chấn động và nghi hoặc.

Chỉ hai ba năm trở lại đây anh mới tiếp xúc với những thứ này, trên thực tế anh hiểu về những thứ này không được toàn diện, cũng không biết về những chuyện xảy ra trước kia.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Bạch Diệc Phi hỏi: “Vậy tại sao quốc gia lại không ra tay ạ?”
Loading...


Lý Cường Đông khẽ lắc đầu, nói: “Đây chỉ là màn tranh đấu trong dân gian nên chính quyền sẽ không quan tâm đâu”.

Nghe thấy câu này, Bạch Diệc Phi hiểu được luôn.

Phía chính phủ sẽ không nhúng tay vào những màn tranh đấu dân gian như này.

Còn lúc này anh đột nhiên nhớ ra, trước đây khi ở trong kho vàng, vì trúng độc nên xuất hiện ảo giác, anh đã nhìn thấy chuyện của Tân Thu. Hiện giờ nhớ lại, dường như lúc đó đang ám thị điều gì đó.

Vì vậy, Bạch Diệc Phi nói hết cho Lý Cường Đông những chuyện xảy ra trước đó ở kho vàng và cả những suy đoán của anh.

Lý Cường Đông sau khi nghe xong thì thần sắc vẫn không có gì biến đổi. Bạch Diệc Phi thấy vậy liền hỏi: “Bố ơi! Bố biết từ lâu rồi phải không ạ?”

Lý Cường Đông gật đầu nói: “Thật ra, Lương Minh Nguyệt là sư huynh của bố”.

“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi chấn động, giật mình hỏi.

Lý Cường Đông từ từ giải thích: “Hứa Đạo Trưởng không phải là học trò thứ nhất của Tân Thu”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì vẫn chấn động, hỏi: “Vậy thì là ai ạ? Là Lương Minh Nguyệt sao ạ?”

Lý Cường Đông lắc đầu, nói: “Tuổi của Tân Thu sắp tròn 100 tuổi rồi, cả quãng thời gian dài đã thu nhận vô số học trò”.

“Những người được mọi người biết đến, chẳng qua là ông ta thu nhận gần đây thôi”.

“Vì vậy họ đều tưởng Đạo Trưởng mới là học trò thứ nhất của Tân Thu nhưng thật ra trước khi thu nhận Đạo Trưởng, học trò của ông ta không chỉ mười người đâu”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì thầm suy đoán: “Vậy bố cũng là học trò của ông ta?”

Lý Cường Đông lắc đầu, nói: “Ông ta quả thật có dạy dỗ cho bố nhưng nói một cách nghiêm khắc thì bố theo bên Tử Y”.

Bạch Diệc Phi lại chấn động lần nữa. Phải biết rằng, Tử Y và Tân Thu có mối quan hệ sư huynh và sư muội. Tân Thu sắp trăm tuổi, vậy Tử Y chắc cũng tầm đó.

Trong thời gian mấy chục năm, họ đã làm được quá nhiều việc, tất nhiên còn bao gồm cả việc dạy ra được hết học trò này đến học trò xuất sắc khác.

Sau đó Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một câu hỏi, lúc này ánh mắt anh nhìn Lý Cường Đông cũng kỳ quái hơn.

Lý Cường Đông vừa thấy vậy thì biết anh đang nghĩ gì, không khỏi cười, nói: “Không phải con đang nghĩ, ngày nào đó không gọi bố là bố mà gọi là sư huynh đấy chứ?”

Bạch Diệc Phi: “…”.

Nói thật thì hiện giờ tâm trạng của Bạch Diệc Phi rất phức tạp. Lý Cường Đông vốn là bố vợ của anh, hiện giờ lại trở thành sư huynh. Mối quan hệ này dường như rối như tơ vò.

Lúc này, Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Trước đây khi chúng ta từ bệnh viện đi ra đã bị tập kích nên bố đã bất cẩn để lộ thực lực trước mặt mẹ con. Nhưng đây không phải là trọng điểm, quan trọng là sau đó điều tra được đám người này định bắt bố để uy hiếp con”.

“Hơn nữa bố còn điều tra được đám này đều là người của Ngưu Đại, nhưng anh ta không thể trong thời gian ngắn mà có được nhiều cao thủ như vậy. Vì vậy bố lại điều tra tiếp thì phát hiện có người âm thầm giúp đỡ anh ta”.

“Cuối cùng điều tra được, đó chính là Lương Vĩ Siêu. Sau đó chúng ta điều tra được, Lương Vĩ Siêu và thế lực Nam Môn có liên quan đến nhau”.

“Vì vậy, những gì con nhìn thấy và suy đoán hiện giờ chưa chắc đã là thật. Tâm tư của Lương Minh Nguyệt quá thâm sâu, con căn bản không đoán được mục đích thật sự của ông ta đâu”.

“Chuyện mà ông ta muốn chiếm những kho vàng khác, chắc chỉ vì ông ta muốn để con biết thôi”.

Sau khi nghe xong, Bạch Diệc Phi có chút hoang mang. Đột nhiên anh nhớ lại lời mà Tân Thu nói dường như đang thức tỉnh anh rằng, những gì anh nhìn thấy chưa chắc đã là thật.

Lý Cường Đông lại nói: “Một người như ông ta liệu có chê tiền không?”

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, nói: “Vì vậy, thật ra ông ta muốn chiếm tất cả các kho vàng”.



“Không chỉ có vậy, ông ta còn muốn thế giới rơi vào hỗn loạn. Có như vậy ông ta mới có thể thoát thân được”, Lý Cường Đông trầm giọng nói.

Sau khi nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi với thần sắc ngưng trọng: “Vậy làm thế nào mới ngăn được ông ta ạ?”

Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Điều phải làm hiện giờ là phải trấn áp thế lực Nam Môn, đây cũng là quyết định của liên minh doanh nghiệp thủ đô”.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, nói: “Quyết định của liên minh doanh nghiệp thủ đô ạ?”

Lý Cường Đông khẽ gật đầu, nói ra một tin nóng hổi: “Chủ tịch hiện giờ của liên minh doanh nghiệp thủ đô là bố”.

“Gì cơ ạ?”, Bạch Diệc Phi đờ người ra, hỏi lại.

Hứa Đạo Trưởng bị mất đi chức chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, chức này vẫn còn trống, không ngờ bây giờ lại do Lý Cường Đông nắm giữ.

Bạch Diệc Phi thấy chấn động với tin này. Rõ ràng là Lý Cường Đông không liên quan đến tổ chức này, sao lại làm chủ tịch của liên minh doanh nghiệp này được?

Nhưng sau khi chấn động, anh lập tức hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta ra biển để làm gì ạ?”

Không phải nói là phải hợp lực đi chống lại thế lực Nam Môn sao?

Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Đến đảo Lam”.

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra. Đảo Lam là huyết mạch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, đồng thời cũng là nơi chứa tài nguyên quan trọng. Vì vậy đây chắc chắn là nơi thế lực Nam Môn muốn chiếm đoạt.

Nhưng trong lòng Bạch Diệc Phi vẫn có chút không hài lòng, thấp giọng nói: “Nhưng bố ơi, con còn chưa nhìn thấy con của con. Hơn nữa, Tuyết Nhi cũng vừa mới sinh xong. Cô ấy…”.

“Yên tâm đi, Tuyết Nhi và cháu đều khỏe”, Lý Cường Đông nói.

Bạch Diệc Phi khi nghe thấy câu này thì mới yên tâm được chút nhưng vẫn cảm thấy bứt rứt. Bởi vì anh muốn nhìn thấy con mình.

Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, anh lại nghĩ tới một vấn đề khác.

Hiện giờ chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô là Lý Cường Đông, vậy những người lên nắm quyền chẳng phải là thuộc hạ của Lý Cường Đông sao?

Vậy ông ấy lật đổ đảo Lam chẳng phải là mình đánh người mình sao?

Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút rồi lập tức nói cho Lý Cường Đông, Lý Cường Đông sau khi nghe xong thì nói: “Hiện giờ thuộc hạ của con xây dựng nên thành phố Triều Dương và thành phố Quang Minh. Họ đang khai chiến với ba khu khác. Và ba khu đó đã nằm ngoài tầm khống chế của liên minh doanh nghiệp thủ đô”.

“Bọn họ dám hống hách như vậy là vì phía sau họ chính là thế lực Nam Môn”.

Vừa nghe thấy vậy thì Bạch Diệc Phi liền trầm xuống: “Vậy bọn họ…”.

Lý Cường Đông gật đầu nói: “Vì vậy chúng ta phải đến đó, hy vọng có thể đến kịp, nếu không thì thuộc hạ của con có khả năng sẽ…”, câu nói phía sau chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã hiểu.

Trước đây khi Bạch Diệc Phi rời đi, anh đã để Trương Hoa Bân chủ trì đại cục. Nhưng đến bây giờ thì Trương Hoa Bân không có liên lạc gì, chắc mình đến vẫn có thể khống chế được. Còn có một khả năng nữa là họ vẫn chưa phát hiện ra nguy hiểm thật sự.

Trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi cầu khẩn, hy vọng hiện giờ vẫn chưa chính thức khai chiến.

Đúng lúc này, Lý Cường Đông đột nhiên nói: “À phải rồi, lần này bố còn dẫn theo một người”.

“Ai ạ?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lý Cường Đông không giải thích, chỉ đưa Bạch Diệc Phi đến phòng ăn lúc ăn tối.

Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Anh lập tức thấy hoảng loạn, còn kinh ngạc nhìn về phía Lý Cường Đông. Là bố vợ mà sao Lý Cường Đông lại dẫn Lưu Hiểu Anh đến?
Ông ấy biết rõ chuyện xảy ra giữa mình và Lưu Hiểu Anh, chẳng lẽ không sợ bọn họ sẽ khó xử sao?

Lý Cường Đông lạnh lùng nói: "Tình huống lần này rất nghiêm trọng, cho nên phải có đủ nhân viên y tế".

Lưu Hiểu Anh nghe xong liền gật đầu: "Đúng, ngoài cháu ra còn có mấy chục nhân viên y tế khác".

Bạch Diệc Phi nghe vậy, trong lòng vừa buông lỏng nay lại trở lên nặng nề, bởi vì có thể tưởng tưởng sự việc nghiêm trọng đến mức nào.

...

Buổi tối, khi Bạch Diệc Phi đang ở trong khoang tàu chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

Bạch Diệc Phi có chút tò mò, ai mà đến vào lúc muộn như thế này?

Anh đi ra mở cửa liền nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đang đứng ở cửa, Bạch Diệc Phi ngẩn ra có chút không biết phải làm sao: "Cô... Muốn đi vào sao?"

Lưu Hiểu Anh vốn định nói chuyện với anh ở ngoài cửa, nhưng Bạch Diệc Phi hỏi như vậy, cô ta liền lập tức cười gật đầu nói: "Phải".

Bạch Diệc Phi có chút sửng sốt, sau đó anh xoay người để cho Lưu Hiểu Anh đi vào rồi mới đóng cửa, anh còn chu đáo rót cho Lưu Hiểu Anh một ly nước.

Bạch Diệc Phi đưa nước xong liền hỏi: "Đã trễ thế này, tìm tôi có việc gì không?"

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy dáng vẻ chỉ muốn giải quyết công việc của anh, cô ta không khỏi cảm thấy mất mát, sau đó cô ta nhẹ giọng nói: "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy mới trở về không lâu lại phải đi tới Lam Đảo".

Bạch Diệc Phi gật đầu một cái.

Lưu Hiểu Anh còn nói: "Lần này đi không biết bao giờ mới có thể trở lại?"

"Sẽ không quá lâu đâu", Bạch Diệc Phi đáp.

Lưu Hiểu Anh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, mà đột nhiên hỏi: "Bạch Diệc Phi, trong lòng anh thật sự chỉ có một người thôi sao?"
Loading...


Bạch Diệc Phi nghe những lời này, đôi mắt khẽ rung động, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó anh vô thức lùi về phía sau một bước, xoay người đưa lưng về phía Lưu Hiểu Anh.

Anh vẫn trầm mặc từ đầu đến cuối.

Lưu Hiểu Anh thấy vậy, không khỏi cười khổ một tiếng: "Tôi hiểu rồi".

Cho tới bây giờ vẫn không có một câu trả lời nào như cô mong muốn.

Lưu Hiểu Anh đứng lên, lạnh nhạt nói: "Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây".

Nhưng khi cô ta vừa bước tới cửa, Bạch Diệc Phi đột nhiên cất tiếng gọi: "Hiểu Anh".

Mặc dù Bạch Diệc Phi quay lưng về phía Lưu Hiểu Anh, nhưng cô ta có thể cảm nhận được nỗi bi thương chất chứa trong lòng anh qua tiếng gọi đó.

Lưu Hiểu Anh nghe xong cơ thể khẽ run lên, cô ta quay lưng về phía anh, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn theo bóng lưng của Lưu Hiểu Anh, anh cũng phát hiện bờ vai cô khẽ run, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì, chỉ nói: "Thật xin lỗi".

Bờ vai của Lưu Hiểu Anh càng thêm run rẩy: "Không phải lỗi của anh, không cần phải xin lỗi".

Bạch Diệc Phi vội vàng nói: "Không thể như vậy".

"Tôi từng nghĩ rằng mọi chuyện đều có lý lẽ riêng của nó, nhưng bây giờ tôi phát hiện mình đã sai rồi".

"Ít nhất là chuyện tình cảm tôi đã không rõ ràng".

"Lúc tôi ở bệnh viện dưỡng thương, Tuyết Nhi đã nói cho tôi biết cô ấy không trách tôi, nhưng trong lòng tôi biết rõ, cô ấy chắc chắn cảm thấy rất khó chịu".

"Dẫu sao thì một người phụ nữ cũng khó lòng bao dung chuyện này được".

"Tôi đã thề cả đời sẽ đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cô ấy, để cho cô ấy vui vẻ hạnh phúc, nhưng lúc cô ấy sinh cho tôi đứa con, tôi lại không thể bên cạnh chăm sóc cô ấy, điều này làm trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy".

Lưu Hiểu Anh từ từ quay người lại, đôi mắt cô ta đỏ hoe nhìn Bạch Diệc Phi, khẽ mỉm cười nói: "Nếu không phải như vậy, anh cho là tôi sẽ thích anh sao?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: "Không đáng".

Lưu Hiểu Anh nghe vậy khẽ mỉm cười, nhưng không đáp lại anh.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Tôi thật sự không đáng cũng chẳng xứng với tình cảm của cô".

Lưu Hiểu Anh nghiêm túc nhìn Bạch Diệc Phi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái, quay người mở cửa, nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon".

Bạch Diệc Phi không đáp lại lời chúc ngủ ngon của Lưu Hiểu Anh bởi vì lúc này những gì anh muốn nói đều không thể thốt lên lời.

Cho đến khi Lưu Hiểu Anh đã rời đi được một lúc, tâm trạng của Bạch Diệc Phi vẫn còn rất rối bời.

Anh là một người đàn ông có sự kiềm chế cao, anh biết bản thân nên làm gì, vì vậy từ trước đến nay anh không bao giờ làm tổn thương Lý Tuyết.

Nhưng đêm đó cùng Lưu Hiểu Anh lại là một sai lầm anh không hề mong muốn bởi vì nó không chỉ làm tổn thương Lý Tuyết mà nó còn làm tổn thương cả Lưu Hiểu Anh.

Anh phải làm thế nào mới có thể bù đắp tổn thương mà hai người phải gánh chịu đây?

...

Những lời Lý Tuyết nói với cô ta trước đây khiến cho cô ta cực kỳ mong đợi.

Cô ta hy vọng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định của Bạch Diệc Phi.

Nhưng...

Bạch Diệc Phi như thường lệ không hề trực tiếp trả lời cô, mà dùng chính sự im lặng để tỏ rõ thái độ của anh.

Lưu Hiểu Anh không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần, trong lòng cô ta thật sự rất đau đớn và cũng không cam lòng.



Rõ ràng chỉ cần hồi tưởng lại một chút kỉ niệm đẹp là cô ta đã mãn nguyện lắm rồi.

Chỉ là một chút thôi cũng được.

Nhưng càng nghĩ như vậy, Lưu Hiểu Anh lại càng không cam lòng.

Vì vậy cô ta cố chấp lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Diệc Phi.

"Hiểu Anh?"

Lưu Hiểu Anh sau khi nghe được giọng nói của anh, cô ta hít một hơi thật sâu, lau những giọt nước mắt trên mặt, nhìn mặt biển tĩnh lặng, lấy hết dũng khí để hỏi một lần nữa: "Bạch Diệc Phi, tôi muốn biết, rốt cuộc anh có bao giờ thích tôi dù chỉ là một chút hay không?"

"Tôi chỉ muốn biết một câu trả lời rõ ràng".

Sau khi dứt lời, Bạch Diệc Phi lại trầm mặc một hồi.

Dũng khí của Lưu Hiểu Anh cũng dần dần biến mất, trong lòng cũng dần dần nguội lạnh.

"Ngay cả một câu trả lời rõ ràng anh cũng không muốn nói cho tôi sao?", Lưu Hiểu Anh nghẹn ngào nói: "Cho dù anh từ chối tôi, tôi cũng có thể chấp nhận".

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không lên tiếng, Lưu Hiểu Anh không khỏi gượng cười nói: "Được rồi... Tôi..."

Nhưng lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: "Lúc trước ở Lam Đảo, tôi còn tưởng là cô đã chết".

Lưu Hiểu Anh đột nhiên dừng lại.

Bạch Diệc Phi nói tiếp: "Lúc ấy tôi thật sự rất khó chịu, như thể mình đã đánh mất đi thứ vô cùng quý giá vậy, trong lòng vô cùng trống rỗng".

"Lúc đó tôi không biết mình đang nghĩ cái gì, càng không dám nghĩ nhiều bởi vì tôi sợ mình sẽ tìm được lý do".

Nói tới đây, nước mắt Lưu Hiểu Anh lại chảy xuống, cô ta cô gắng che miệng để ngăn mình phát ra âm thanh.

"Thật ra tôi biết, tôi biết rất rõ, trong lòng... tôi vô cùng quan tâm đến cô".

Những giọt nước mắt của Lưu Hiểu Anh càng tuôn trào dữ dội hơn, khóe miệng cô ta cong lên.

Bạch Diệc Phi ngừng một chút lại nói tiếp: "Nhưng như vậy là không đúng, tôi không muốn Tuyết Nhi đau khổ, cũng không muốn tổn thương cô ấy, tôi..."

"Đủ rồi!", Lưu Hiểu Anh đột nhiên hét lên: "Tôi hiểu, như thế đã đủ rồi".

Sau khi nói xong Lưu Hiểu Anh dứt khóa cúp máy.

Hai tay cô ta nắm chặt lan can, nhìn mặt biển yên tĩnh, vừa rơi lệ vừa cười to.

Mà lúc này Lý Cường Đông chậm rãi đi tới boong tàu, đứng ở phía sau Lưu Hiểu Anh, lặng lẽ nhìn cô ta.

Sau khi tâm trạng của Lưu Hiểu Anh bình tĩnh lại, ông mới hỏi: "Tại sao không nói cho cậu ấy biết chuyện Tuyết Nhi nói với cháu?"

Lưu Hiểu Anh ngừng một lát, lập tức quay người nhìn Lý Cường Đông, cô ta có chút mất tự nhiên: "Chú Lý, chú cũng tới boong tàu hóng gió à? Cháu..."

Chỉ khi nhìn vào ánh mắt của Lý Cường Đông, Lưu Hiểu ANh không thể nói được nữa, cô ta cúi đầu, trong lòng đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi! Cháu chỉ muốn biết đáp án mà thôi..."

Lý Cường Đông nhẹ nhàng nói: "Cháu giữ chấp niệm của mình lâu tới vậy sao?"

Lưu Hiểu Anh lau nước mắt, khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười đáp: "Dạ, nhưng bây giờ cháu đã biết, cháu cảm thấy mãn nguyện rồi".

Lý Cường Đông thấy vậy, lắc đầu nói: "Thật ra thì..."

Còn không đợi ông nói xong, Lưu Hiểu Anh liền cười đáp: "Chú Lý, hai chúng ta nói chuyện này hơi kỳ?"

Lý Cường Đông dừng lại một chút, sau đó cũng ngượng ngùng cười nói: "Cũng phải".

Lưu Hiểu Anh thấy vậy cũng cười theo, nhưng cô ta càng không hiểu Lý Cường Đông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom