Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Không thử xe nữa, tôi mua luôn
Người đang tới là một phụ nữ quyến rũ, mặc một chiếc váy sexy, trang điểm hơi đậm, một tay cầm túi, một tay khoác lên cánh tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ vest thẳng thớm, tay đeo ba chiếc nhẫn vàng, vô cùng khí thế.
Phía sau họ, có một thanh niên trẻ mặc sơ mi đi theo.
Người thanh niên vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền sững sờ.
Bạch Diệc Phi cũng vậy, anh không ngờ mình lại có thể gặp gã ở đây.
Người thanh niên này tên là Triệu Bằng, gã là bạn học đại học của Bạch Diệc Phi và cũng từng là bạn thân của anh. Nhưng mới hôm qua, người bạn thân thiết này đã dạy cho Bạch Diệc Phi một bài học giúp anh nhìn thấu bộ mặt thật của đối phương.
Khi tốt nghiệp, Triệu Bằng cần một số vốn lớn để khởi nghiệp, Bạch Diệc Phi là bạn tốt của gã, anh không thể từ chối và đã cho gã vay 20 ngàn tệ!
Nhưng ngày hôm qua, khi em gái của Bạch Diệc Phi xảy ra tai nạn xe hơi, anh yêu cầu Triệu Bằng trả lại tiền, gã lại nói mình không hề mượn tiền của anh, vậy dựa vào đâu mà lại bắt gã trả?
Sau đó, Bạch Diệc Phi lại gọi cho gã nhưng gã ta đã tắt máy.
Người phụ nữ kia kéo tay người đàn ông trung niên lại, nói một cách nũng nịu: “Anh yêu à, em muốn chiếc xe đó”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, đặt tay vào eo cô gái: “Được rồi, cục cưng muốn thì anh sẽ mua”.
“Có ai không, lại đây chút nào!”
Nhân viên bán hàng thấy thế thì lập tức nở một nụ cười và bước qua: “Dạ chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?”
Người đàn ông trung niên liền nói: “Chúng tôi cần thử xe”, ông ta liếc nhìn Bạch Diệc Phi: “Bảo hai đứa nhà quê kia biến đi, nhìn chướng cả mắt”.
Người phụ nữ gật đầu, nói với vẻ ỏn ẻn: “Đúng đấy, chỗ này của các cô sao loại người nào cũng đều vào được vậy?”
Nhân viên bán hàng vẻ mặt ngại ngùng, quay người lại và nói khéo với Bạch Diệc Phi, Chu Khúc Nhi: “Hai anh chị, xin đừng làm phiền người khác thử xe”.
Bạch Diệc Phi di chuyển ánh mắt khỏi Triệu Bằng, quay người nhìn về phía hai người kia, đôi mắt anh hơi nheo lại.
“Không phải chúng tôi làm phiền bọn họ, mà chính họ làm phiền chúng tôi!”
Người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Bạch Diệc Phi, cô ta lại nói: “Anh yêu à, anh nhìn xem anh ta dữ quá đi à!”
Người đàn ông trung niên chỉ là nghe thấy âm thanh này thì đã yếu mềm rồi, ông ta lập tức nói một cách giận dữ: “Mẹ kiếp, mày nói gì đấy? Mau xin lỗi cục cưng của tao đi!”
Chu Khúc Nhi ở bên cạnh rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ta đứng ra và chỉ vào mũi của người phụ nữ kia: “Xin lỗi cái gì, bản thân mình vô văn hóa mà còn bắt người khác xin lỗi, thần kinh à!”
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi nhìn thấy Chu Khúc Nhi nổi giận dữ dội như vậy, anh có hơi bất ngờ.
Người phụ nữ cười với vẻ khinh thường: “Ở nơi công cộng mà lớn tiếng như vậy, cô mới là người vô văn hóa!”
“Cô!”
Chu Khúc Nhi thực sự bị chọc tức, cô ta giơ tay định dạy cho người phụ nữ đó bài học nhưng lại bị Bạch Diệc Phi ngăn cản.
“Đừng giận, để tôi!”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn cặp trai gái nói: “Ông chú, coi chừng con gái chú cho đàng hoàng, cô ta nói năng như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện thôi!”
“Anh nói cái gì hả?”
“Ai là con gái của tao?”
Giọng của người đàn ông trung niên và cô gái vang lên cùng lúc.
Bạch Diệc Phi lại vờ như chẳng biết tí gì: “Không phải à? Tôi thấy các người rất giống nhau”.
Nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên là người ta biết ngay tuổi của ông ta đủ để làm bố của cô gái rồi.
“Mày!”
Sắc mặt của hai bọn họ đều trở nên u ám, bản thân họ đều biết là một chuyện nhưng nếu bị nói ra trước mặt đám đông thì lại là một chuyện khác
Sau khi thấy thế, Chu Khúc Nhi không nhịn được cười, bản lĩnh chọc điên người khác của Bạch Diệc Phi cũng rất giỏi.
Bạch Diệc Phi không quan tâm bọn họ nữa, mà quay người nói với nhân viên bán hàng: “Không thử xe nữa, tôi mua luôn!”
Hả? Những người có mặt ở đó đều ngây ra.
Nhân viên bán hàng khựng lại một chút, trong mắt đầy vẻ khinh thường: “Thưa anh, chiếc xe này giá hai triệu, anh có chắc mình thật sự muốn mua không?”
Bạch Diệc Phi còn chưa nói, người phụ nữ lại bắt đầu châm chọc: “Người như anh thì liệu có thể mua nổi xe này không? Có biết nó bao nhiêu tiền không hả? Hai triệu đó! Nếu anh có thể lấy số tiền đó ra tôi theo họ anh luôn!”
Triệu Bằng bị làm lơ nãy giờ cũng giương mắt nhìn Bạch Diệc Phi, gã vô cùng rõ tình hình bây giờ của Bạch Diệc Phi nên nói: “Trên người cậu bây giờ có được hai trăm thì cũng đã là không tệ rồi!”
“Ha ha…”
Người phụ nữ cười lớn, người đàn ông trung niên cũng chế giễu: “Chàng trai trẻ, phùng má giả làm người mập làm chi! Không mua nổi thì biến, đừng ở đây khiến người khác chướng mắt!”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn người phụ nữ đó lạnh lùng nói: “Nhớ lấy lời cô vừa nói!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi lấy ra 1 chiếc thẻ và nói: “Tôi quẹt thẻ, thanh toán hết cho tôi”.
Cái gì?
Thanh toán hết sao? Nhưng đó là hai triệu!
Những người có mặt đều sững sờ.
Nhân viên bán hàng nhìn tấm thẻ Đế Vương trong tay anh, cười chế nhạo: “Thưa anh, nếu không mua nổi thì mong anh đừng giả bộ, anh lấy đại một tấm thẻ gì đó ra rồi bảo là thẻ ngân hàng à? Tôi không có ngốc!”
Bạch Diệc Phi cau mày, sau đó anh hiểu ra, loại thẻ này phát hành có 20 chiếc. Ở thành phố Tân Dương cũng chỉ có một chiếc này, chẳng trách sao bọn họ không biết nó.
Nhưng nhân viên bán hàng không biết thì không có nghĩa là người khác không biết!
Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng đơ ra, lẽ nào đây là thẻ Đế Vương sao?
Chiếc thẻ này đại diện cho cái gì, ông ta rõ hơn bất cứ ai! Bên trong có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, điều quan trọng là trong cả Hoa Hạ này chỉ có hai mươi chiếc thôi.
Chỉ có hai mươi chiếc là khái niệm gì! Đó nghĩa là người có thân phận và địa vị vô cùng hiển hách mới được sở hữu.
Lúc này, người phụ nữ kia mới tỉnh táo lại, cười to: “Không mua nổi thì thôi, còn ở đây vờ vịt à!”
Triệu Bằng hừ lạnh một tiếng, gã thầm nghĩ, sao Bạch Diệc Phi có tiền mua xe được cơ chứ? Hóa ra là tùy tiện lấy một tấm thẻ ra hù người!
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Có phải là thẻ ngân hàng không thì cô quẹt là biết, tóm lại đối với cô mà nói thì nó cũng không có tổn thất gì cả”.
Nhân viên bán hàng nhìn tình hình lúc này thì rất khó xử.
Người phụ nữ đó liền nói: “Cô mang đi quẹt cho tôi! Để mọi người xem thử, xem anh ta làm sao mua được chiếc xe hai triệu này!”
Cô ta không tin, người ăn mặc kém sang như vậy, vẫn có thể bỏ ra số tiền hai triệu mua xe sao? Càng huống hồ, thẻ này nhìn không giống như thẻ ngân hàng!
Chu Khúc Nhi lúc này có chút hối hận.
Bạch Diệc Phi này rõ ràng không có hai triệu mà còn ở đây giả bộ, đợi chút nữa họ sẽ bị bẽ mặt cho coi.
Sớm biết thế này đã không theo vào rồi.
Sau mười phút, nhân viên bán hàng quay trở lại, sau đó cung kính đưa thẻ cho Bạch Diệc Phi, run rẩy nói: “Thưa anh Bạch, thành thật xin lỗi anh, lúc nãy tôi có mắt không tròng, tôi thực sự cảm thấy vô cùng ân hận”.
Tình huống gì đây?
Thẻ này quẹt được thật sao?
Nhìn thái độ của nhân viên bán hàng, tất cả mọi người đều chết đứng tại chỗ.
Người phụ nữ hỏi một cách không cam tâm: “Tấm thẻ đó là thẻ ngân hàng thật sao?”
Triệu Bằng vẻ mặt vẫn hoài nghi: “Làm sao có thể chứ?”
Tình hình của Bạch Diệc Phi thế nào, gã là người biết rõ nhất, nếu không thì sao lại đòi gã trả tiền.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn Bạch Diệc Phi, tim vẫn đập thình thịch, thầm nghĩ công việc của mình suýt nữa thì bị mất.
Nếu không phải giám đốc của cô ta đã từng nhìn thấy chiếc thẻ này trước đây thì cô ta hoàn toàn không biết còn có sự tồn tại của thẻ Đế Vương. Đồng thời, dưới sự dạy dỗ của giám đốc, cô ta mới biết những người sở hữu tấm thẻ Đế Vương là loại người mà cô ta không thể đắc tội được.
Bạch Diệc Phi quay đầu hỏi nhân viên bán hàng: “Quẹt xong rồi phải không?”
Người đàn ông trung niên mặc một bộ vest thẳng thớm, tay đeo ba chiếc nhẫn vàng, vô cùng khí thế.
Phía sau họ, có một thanh niên trẻ mặc sơ mi đi theo.
Người thanh niên vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền sững sờ.
Bạch Diệc Phi cũng vậy, anh không ngờ mình lại có thể gặp gã ở đây.
Người thanh niên này tên là Triệu Bằng, gã là bạn học đại học của Bạch Diệc Phi và cũng từng là bạn thân của anh. Nhưng mới hôm qua, người bạn thân thiết này đã dạy cho Bạch Diệc Phi một bài học giúp anh nhìn thấu bộ mặt thật của đối phương.
Khi tốt nghiệp, Triệu Bằng cần một số vốn lớn để khởi nghiệp, Bạch Diệc Phi là bạn tốt của gã, anh không thể từ chối và đã cho gã vay 20 ngàn tệ!
Nhưng ngày hôm qua, khi em gái của Bạch Diệc Phi xảy ra tai nạn xe hơi, anh yêu cầu Triệu Bằng trả lại tiền, gã lại nói mình không hề mượn tiền của anh, vậy dựa vào đâu mà lại bắt gã trả?
Sau đó, Bạch Diệc Phi lại gọi cho gã nhưng gã ta đã tắt máy.
Người phụ nữ kia kéo tay người đàn ông trung niên lại, nói một cách nũng nịu: “Anh yêu à, em muốn chiếc xe đó”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, đặt tay vào eo cô gái: “Được rồi, cục cưng muốn thì anh sẽ mua”.
“Có ai không, lại đây chút nào!”
Nhân viên bán hàng thấy thế thì lập tức nở một nụ cười và bước qua: “Dạ chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?”
Người đàn ông trung niên liền nói: “Chúng tôi cần thử xe”, ông ta liếc nhìn Bạch Diệc Phi: “Bảo hai đứa nhà quê kia biến đi, nhìn chướng cả mắt”.
Người phụ nữ gật đầu, nói với vẻ ỏn ẻn: “Đúng đấy, chỗ này của các cô sao loại người nào cũng đều vào được vậy?”
Nhân viên bán hàng vẻ mặt ngại ngùng, quay người lại và nói khéo với Bạch Diệc Phi, Chu Khúc Nhi: “Hai anh chị, xin đừng làm phiền người khác thử xe”.
Bạch Diệc Phi di chuyển ánh mắt khỏi Triệu Bằng, quay người nhìn về phía hai người kia, đôi mắt anh hơi nheo lại.
“Không phải chúng tôi làm phiền bọn họ, mà chính họ làm phiền chúng tôi!”
Người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Bạch Diệc Phi, cô ta lại nói: “Anh yêu à, anh nhìn xem anh ta dữ quá đi à!”
Người đàn ông trung niên chỉ là nghe thấy âm thanh này thì đã yếu mềm rồi, ông ta lập tức nói một cách giận dữ: “Mẹ kiếp, mày nói gì đấy? Mau xin lỗi cục cưng của tao đi!”
Chu Khúc Nhi ở bên cạnh rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ta đứng ra và chỉ vào mũi của người phụ nữ kia: “Xin lỗi cái gì, bản thân mình vô văn hóa mà còn bắt người khác xin lỗi, thần kinh à!”
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi nhìn thấy Chu Khúc Nhi nổi giận dữ dội như vậy, anh có hơi bất ngờ.
Người phụ nữ cười với vẻ khinh thường: “Ở nơi công cộng mà lớn tiếng như vậy, cô mới là người vô văn hóa!”
“Cô!”
Chu Khúc Nhi thực sự bị chọc tức, cô ta giơ tay định dạy cho người phụ nữ đó bài học nhưng lại bị Bạch Diệc Phi ngăn cản.
“Đừng giận, để tôi!”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn cặp trai gái nói: “Ông chú, coi chừng con gái chú cho đàng hoàng, cô ta nói năng như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện thôi!”
“Anh nói cái gì hả?”
“Ai là con gái của tao?”
Giọng của người đàn ông trung niên và cô gái vang lên cùng lúc.
Bạch Diệc Phi lại vờ như chẳng biết tí gì: “Không phải à? Tôi thấy các người rất giống nhau”.
Nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên là người ta biết ngay tuổi của ông ta đủ để làm bố của cô gái rồi.
“Mày!”
Sắc mặt của hai bọn họ đều trở nên u ám, bản thân họ đều biết là một chuyện nhưng nếu bị nói ra trước mặt đám đông thì lại là một chuyện khác
Sau khi thấy thế, Chu Khúc Nhi không nhịn được cười, bản lĩnh chọc điên người khác của Bạch Diệc Phi cũng rất giỏi.
Bạch Diệc Phi không quan tâm bọn họ nữa, mà quay người nói với nhân viên bán hàng: “Không thử xe nữa, tôi mua luôn!”
Hả? Những người có mặt ở đó đều ngây ra.
Nhân viên bán hàng khựng lại một chút, trong mắt đầy vẻ khinh thường: “Thưa anh, chiếc xe này giá hai triệu, anh có chắc mình thật sự muốn mua không?”
Bạch Diệc Phi còn chưa nói, người phụ nữ lại bắt đầu châm chọc: “Người như anh thì liệu có thể mua nổi xe này không? Có biết nó bao nhiêu tiền không hả? Hai triệu đó! Nếu anh có thể lấy số tiền đó ra tôi theo họ anh luôn!”
Triệu Bằng bị làm lơ nãy giờ cũng giương mắt nhìn Bạch Diệc Phi, gã vô cùng rõ tình hình bây giờ của Bạch Diệc Phi nên nói: “Trên người cậu bây giờ có được hai trăm thì cũng đã là không tệ rồi!”
“Ha ha…”
Người phụ nữ cười lớn, người đàn ông trung niên cũng chế giễu: “Chàng trai trẻ, phùng má giả làm người mập làm chi! Không mua nổi thì biến, đừng ở đây khiến người khác chướng mắt!”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn người phụ nữ đó lạnh lùng nói: “Nhớ lấy lời cô vừa nói!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi lấy ra 1 chiếc thẻ và nói: “Tôi quẹt thẻ, thanh toán hết cho tôi”.
Cái gì?
Thanh toán hết sao? Nhưng đó là hai triệu!
Những người có mặt đều sững sờ.
Nhân viên bán hàng nhìn tấm thẻ Đế Vương trong tay anh, cười chế nhạo: “Thưa anh, nếu không mua nổi thì mong anh đừng giả bộ, anh lấy đại một tấm thẻ gì đó ra rồi bảo là thẻ ngân hàng à? Tôi không có ngốc!”
Bạch Diệc Phi cau mày, sau đó anh hiểu ra, loại thẻ này phát hành có 20 chiếc. Ở thành phố Tân Dương cũng chỉ có một chiếc này, chẳng trách sao bọn họ không biết nó.
Nhưng nhân viên bán hàng không biết thì không có nghĩa là người khác không biết!
Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng đơ ra, lẽ nào đây là thẻ Đế Vương sao?
Chiếc thẻ này đại diện cho cái gì, ông ta rõ hơn bất cứ ai! Bên trong có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, điều quan trọng là trong cả Hoa Hạ này chỉ có hai mươi chiếc thôi.
Chỉ có hai mươi chiếc là khái niệm gì! Đó nghĩa là người có thân phận và địa vị vô cùng hiển hách mới được sở hữu.
Lúc này, người phụ nữ kia mới tỉnh táo lại, cười to: “Không mua nổi thì thôi, còn ở đây vờ vịt à!”
Triệu Bằng hừ lạnh một tiếng, gã thầm nghĩ, sao Bạch Diệc Phi có tiền mua xe được cơ chứ? Hóa ra là tùy tiện lấy một tấm thẻ ra hù người!
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Có phải là thẻ ngân hàng không thì cô quẹt là biết, tóm lại đối với cô mà nói thì nó cũng không có tổn thất gì cả”.
Nhân viên bán hàng nhìn tình hình lúc này thì rất khó xử.
Người phụ nữ đó liền nói: “Cô mang đi quẹt cho tôi! Để mọi người xem thử, xem anh ta làm sao mua được chiếc xe hai triệu này!”
Cô ta không tin, người ăn mặc kém sang như vậy, vẫn có thể bỏ ra số tiền hai triệu mua xe sao? Càng huống hồ, thẻ này nhìn không giống như thẻ ngân hàng!
Chu Khúc Nhi lúc này có chút hối hận.
Bạch Diệc Phi này rõ ràng không có hai triệu mà còn ở đây giả bộ, đợi chút nữa họ sẽ bị bẽ mặt cho coi.
Sớm biết thế này đã không theo vào rồi.
Sau mười phút, nhân viên bán hàng quay trở lại, sau đó cung kính đưa thẻ cho Bạch Diệc Phi, run rẩy nói: “Thưa anh Bạch, thành thật xin lỗi anh, lúc nãy tôi có mắt không tròng, tôi thực sự cảm thấy vô cùng ân hận”.
Tình huống gì đây?
Thẻ này quẹt được thật sao?
Nhìn thái độ của nhân viên bán hàng, tất cả mọi người đều chết đứng tại chỗ.
Người phụ nữ hỏi một cách không cam tâm: “Tấm thẻ đó là thẻ ngân hàng thật sao?”
Triệu Bằng vẻ mặt vẫn hoài nghi: “Làm sao có thể chứ?”
Tình hình của Bạch Diệc Phi thế nào, gã là người biết rõ nhất, nếu không thì sao lại đòi gã trả tiền.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn Bạch Diệc Phi, tim vẫn đập thình thịch, thầm nghĩ công việc của mình suýt nữa thì bị mất.
Nếu không phải giám đốc của cô ta đã từng nhìn thấy chiếc thẻ này trước đây thì cô ta hoàn toàn không biết còn có sự tồn tại của thẻ Đế Vương. Đồng thời, dưới sự dạy dỗ của giám đốc, cô ta mới biết những người sở hữu tấm thẻ Đế Vương là loại người mà cô ta không thể đắc tội được.
Bạch Diệc Phi quay đầu hỏi nhân viên bán hàng: “Quẹt xong rồi phải không?”
Bình luận facebook